chap 3 -> 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Day 3

"Hmph. Cô ấy đấy."

"Cậu chắc về điều này chứ? Ý tớ là, chúng ta đã từng làm những chuyện khá là khó chịu, mà tớ không cảm thấy hối hận. Nhưng chuyện này có phải là hơi quá..."

"Cậu sợ à?"

"Uh..uh... Không..."

"Vậy trừ phi cậu là một con gà, còn không hãy ngậm miệng lại. Chỉ là tiền của cô ấy thôi mà. Cô ấy sẽ không làm gì chúng ta đâu. Nếu cô ấy muốn làm, thì đã có khá nhiều cơ hội để làm trước đây rồi. Cô ấy quá sợ hãi để tự mình chống lại. Và cô ấy không có bạn bè để giúp."

"Được rồi. Tớ nghĩ cậu nói đúng. Và thật vui khi nhìn thấy khuôn mặt vô vọng của cô ấy."

"Chính xác! Whew. Tớ đang nghĩ cậu tự nhiên biến thành một đứa sợ sệt."

"Vậy, khi nào thì chúng ta tiến hành?"

"Ngay trước khi ăn trưa."

.

.

.

Tiếng chuông báo hiệu làm tôi tỉnh dậy khỏi cơn ngủ gật. Đứng dậy, tôi bắt đầu đi về phía nhà ăn.

Tôi cố gắng tìm kiếm Tiffany, nhưng cô ấy đang ở đâu đó. Sau cuộc gặp gỡ... ngày hôm qua, tôi cảm thấy việc làm bạn với cô ấy trở nên cần thiết hơn nữa. Cô ấy có vẻ cô độc, và tô muốn nói chuyện với cô ấy, khi mà Tiffany có vẻ rất tốt.

Nhưng những nỗ lực của tôi để tìm ra cô ấy dường như vô ích. Tôi thậm chí còn đi qua phòng thí nghiệm nhưng cô ấy không ở đó.

Thử lần cuối, tôi đi về phía sân bóng. Bỗng nhiên, một chuyện khiến tôi chú ý.

Tôi quay lại và cái tôi nhìn thấy khiến máu trong người tôi sôi lên.

Hai cô gái đang đẩy Tiffany, dọa cô ấy bằng cái gì đó. Khuôn mặt cô ấy cho tôi biết cô ấy đang rất muốn chạy thoát, nhưng lại không giám.

Tôi tiến về phía đó, cố gắng xem hai đứa ngu ngốc kia đang làm chuyện quái gì.

"Nghe này Tiffany. Dù cậu có đưa tiền cho bọn tôi hoặc là bọn tôi lấy nó. Cậu cũng không giữ được số tiền đó nên hãy lựa chọn khôn ngoan. Cậu biết chúng tôi đã làm những gì rồi mà. Chúng tôi không ngần ngại làm lại đâu, có lẽ còn tệ hơn thế."

Tiffany im lặng, chỉ sợ hãi nhìn những đứa đang tấn công cô.

"Cậu không trả lời ư? Cậu đang trêu đùa chúng tôi đó hả?" - Cô gái kia hét lên, và đẩy Tiffany ngã xuống sân cỏ. Đau. Nhưng Tiffany vẫn không nói gì. Cô ấy không làm gì để chống chả lại.

"Chúng tôi sẽ dậy cậu một bài học về việc tôn trọng người khác. Một bài học mà cậu sẽ không bao giờ quên." - Cô gái còn lại nói, nhếch mép khi nắm hai tay lại.

Tất cả những gì Tiffany có thể làm là nhắm mắt lại, bất lực đón nhận nó.

Như giọt nước tràn ly. Tôi có lẽ đã không suy nghĩ gì lúc đó, hoặc có thể tôi không làm những gì đã làm ở trong tình trạng hiện giờ. Nhưng nhìn Tiffany bị đẩy ngã như thế khiến tôi tức giận. Nếu cô ấy không đứng dậy tự mình chống lại, tôi sẽ làm.

Tôi chạy nhanh tới và đẩy cái đứa đang chuẩn bị đánh Tiffany. "Đứng có mà động vào cô ấy!" - Tôi hét lên.

Đứa còn lại nhìn tôi bất ngờ, không hề nghĩ đến việc bị phản kháng. "Cậu đang làm cái gì vậy?"

Tôi quay lại nhìn cô ta. "Tôi mới là người nên hỏi các cậu câu đó.Hai người đang làm gì cô ấy vậy?" - Tôi gầm gừ.

"Hmp. Chúng tôi chỉ muốn dạy cho cô ấy bài học về việc tôn trọng, điều mà cô ấy không hề biết!"

Tôi lườm cô ta. "Tại sao cô ấy phải tôn trọng cậu chứ? Cô ấy luôn là người thông minh nhất, xinh đẹp nhất, hơn tất cả mấy người đó! Mấy người không xứng đáng được cô ấy tôn trọng!"

Tức giận bởi lời mắng nhiếc của tôi, khuôn mặt cô ta tối sầm lại. "Cô sẽ phải trả giá cho chuyện này, đồ khốn!" 

Cô ta chạy về phía tôi, và tôi nắm chặt tay lại thành nắm đấm. Trước khi cô ta có thể đánh tôi, tôi đã đấm vào mặt con nhỏ đó bằng tất cả sức mạnh tôi có được, khiến nó bị ngã về đằng sau.

Thở hổn hển, tôi đứng đó với nắm tay vẫn siết chặt. Liếc nhìn Tiffany và tôi nhận thấy cô ấy đang nhìn mình, bất ngờ. Tôi mỉm cười, dù môi cô ấy không động đậy nhưng có gì đó trong mắt cô ấy cho tôi biết rằng Tiffany thật sự biết ơn.

"Mày chết rồi! Tao thề tao sẽ giết mày vì chuyện này!"

Trước khi tôi có thể quay lại xem đứa nào nói câu đó, tôi cảm thấy nhói đau trong đầu. Tôi ngất đi và ngã xuống sân cỏ, không còn thấy,nghe hay phản ứng gì nữa....

.

.

.

.

.

.

.

.

"Vậy bố... có thể nói cho con biết có chuyện gì xảy ra với cô ấy không?"

Đó có phải là.... Tiffany? Chờ đã, cái gì cơ? Bố?

"Well, điều này rất khó nói. Hãy ngồi xuống trước Tiff."

Tiffany thật sự là con gái của bác sĩ Lee? Nhưng tại sao họ lại có họ khác nhau?

"Vâng. Vậy điều gì đã xảy ra?"

Crap. Mình không thể để cô ấy biết.

"Okay. Trước tiên, quan hệ giữa con và Jessica là gì vậy?"

Tiffany gãi đầu. "Well... con nghĩ chúng con gần như là bạn. Cũng vì con mà cô ấy mới rơi vào tình trạng này."

Bác sĩ Lee gật gù, và nói. "Wow, ta không biết con có người bạn tốt như vậy đó Tiff."

Tiffany gật đầu. "Vậy bố định nói với con điều gì?"

"Ah, đúng rồi. Con thấy đó, Jessica, cô ấy..."

Gah, dừng lại đi! Tôi bật dậy khỏi giường, và nhanh chóng nói trước khi ông ấy có cơ hội nói với Tiffany về tình trạng của tôi.

"Ổn rồi thưa bác sĩ. Cháu sẽ tự nói với cô ấy."

Cả bác sĩ và Tiffany đều quay lại nhìn tôi. Bác sĩ Lee nhìn vào mắt tôi và hiểu ý định của tôi, chỉ mỉm cười rồi quay đi và rời khỏi phòng. "Được rồi. Ta sẽ để hai đứa nói chuyện với nhau vậy."

Sau khi bác ý rời khỏi phòng, Tiffany quay lại nhìn tôi. Cô ấy đang mỉm cười ngại ngùng. "Uh...uhm.. Jessica đúng không? Cảm ơn vì đã giúp tớ. Những bạn đó... họ đã đe dọa tớ suốt cả học kì qua. Nó thật sự rất đáng sợ. Tớ không dám phán kháng lại.. và cho tới hôm nay thì chưa có ai như cậu chịu tới giúp tớ cả."

Tôi cố gắng ăn năn. "Xin lỗi vì tớ đã không tới giúp cậu sớm hơn, Tiffany. Nó cũng là một phần lỗi của tớ."

Tiffany cuống cuồng xua tay ý bảo là "không phải". "Cậu.. cậu không cần phải cảm thấy như vậy đâu, Jessica! Tớ rất cảm kích vì cậu đã đứng lên vì tớ và giúp tớ! Tớ nên là người cảm thấy có lỗi vì đã khiến cậu như vậy.."

Cái cách cô ấy thể hiện lòng biết ơn, ánh nhìn của cô ấy.. Làm sao một người có trái tim có thể trách cô ấy được?

Tôi mỉm cười. "Không có gì, Tiffany. Bạn bè để làm chứ, phải không?"

Mắt Tiffany mở to, trở nên tròn và trông thật đáng yêu. "Ý.. ý cậu là... chúng ta đã trở thành bạn bè?"

"Tất nhiên. Cậu chưa bao giờ có quá nhiều bạn đúng không?"

Cô ấy gật đầu một cách dễ thương. "Yep!". Nụ cười của cô ấy lớn hơn, khiến cô ấy trở nên rạng rỡ và tươi tắn hơn. Vậy, đây là phần bị che dấu của Tiffany. Tôi thầm nghĩ.

Bỗng nhiên, tôi chợt nhớ ra một chuyên. "Yah, tớ vừa mới nhớ ra! Tại sao cậu không nói với tớ Bác sĩ Lee là bố cậu? Thảm nào tớ trông cậu quen quen. Tớ chắc đã thấy cậu khi cậu đến thăm bố."

Tiffany hơi ngạc nhiên. "Xin lỗi. Tớ chỉ... nghĩ là cậu không cần biết. Tất cả là vậy, tớ nghĩ thế.". Cô ấy trông có vẻ ăn năn, và nó khiên tôi cảm thấy có lỗi.

"Hey, tớ chỉ đùa thôi mà. Không cần phải cảm thấy tệ thế đâu, tớ chắc cậu có lý do cho việc đó. Hơn nữa, hồi đó tớ vẫn chưa thân với cậu mà, không việc cậu phải nói cho tớ." - Tôi cam đoan với cô ấy, và mỉm cười.

Tiffany thở ra như vừa trút được gánh nặng. Chúng tôi ngồi cạnh nhau một lúc, Tiffany nắm lấy ngón tay cái và khá căng thẳng.

"Vậy... cậu sao rồi? Ý tớ là, cậu không bị thương nghiêm trọng hay gì chứ? Nếu có thì tớ rất rất xin lỗi về chuyện đó. Tớ..."

Tôi cười vì sự lo âu của Tiffany. "Bình tĩnh nào. Không có gì đâu. Chỉ là một cơn đau đầu nhẹ thôi.". Không cần thiết để tôi phải nói với cô ấy về chấn thương của mình. Cô ấy không cần biết đến nó.

"Ohh. Whew!" - Cô ấy mỉm cười, hét lên.

Nhìn thấy sự ngây thơ và những quan tâm của cô ấy cho tôi, tôi quyết đinh giữ bí mật về tình trạng của mình. Cô ấy không cần những gánh nặng về chuyện tôi có thể chết trong tuần tới. Tôi sẽ chỉ mang tới cho cô ấy sự đau buồn.

"Yah, dù vậy, Tiffany cậu phải học cách tự bảo vệ mình chứ. Tớ chắc chắn những đứa con gái đó sẽ không để yên chuyện hôm nay đâu. Chúng sẽ trả thù đó."

Tiffany thở dài. "Tớ cũng nghĩ vậy. Nhưng cậu vẫn có thể giúp tớ. Phải không Jessica? Tớ biết tớ không thể cứ dựa vào cậu.. những tớ quá sợ hãi. Sợ những gì họ sẽ làm với tớ."

Tôi bước tới và đặt tay lên vai Tiffany. "Tớ sẽ cố gắng. Nhưng..". Tôi nuốt nước bọt và cố gắng nhắc lại. "...Tớ có thể không ở bên cạnh cậu như hôm nay. Nên, vì sự an toàn của bản thân, cậu phải học cách đánh trả và không để cho người khác dễ dàng đè đầu cưỡi cổ mình được."

"Họ thật sự... rất đáng sợ. Tớ không nghĩ tớ sẽ có can đảm để chống lại họ như cậu làm hôm nay. Tớ cảm thấy sợ.. luôn luôn cảm thấy sợ... họ sẽ làm điều gì đó tồi tệ với tớ. Họ cứ đe dọa tớ như vậy, dọa tớ bằng những hình phạ của họ. Tớ thật sự, thật sự rất sợ."

Nước mắt lăn dài trên má Tiffany, và tôi có thể thấy cô ấy rất sợ hãi. Tôi tiến tới và nắm lấy tay cô ấy.

"Ổn cả rồi Tiffany. Tớ sẽ cố hết sức để bảo vệ cậu.". Nhưng vấn đề ở đây là tôi sẽ còn bao nhiêu thời gian để làm điều đó?

TBC.

Day 4

Ngày thứ tư... Thời gian thật sự trôi đi rất nhanh. Điều này khá là điên dồ. Thời gian sẽ rất quí đối với bạn khi mà bạn chỉ còn rất ít.

Tôi nhìn về phía bức tường, nơi hiện lên dòng chữ "Thứ năm". Ngồi đếm từng ngày trên đầu ngón tay, tôi nhận ra là mình sẽ chết vào ngày thứ tư. Tại sao mình không ra đi vào cuối tuần chứ? Nó làm mình cảm thấy yên bình hơn. Tôi thở dài. Cuộc đời nhiều lúc thật đáng sợ.

Ngồi bật dậy khỏi giường, tôi duỗi tay và ngáp. Giường của bệnh viện là nơi tôi đang phải làm quen dần, nhưng sẽ không bao giờ cảm thấy thoải mái được khi ngủ trên đó. Ngay khi tôi vừa bước xuống, bác sĩ bước vào phòng của tôi lần nữa.

"Ah. Cháu dậy rồi ư, Jessica. Vừa đúng lúc. Cháu cần làm một vài kiểm tra đó. Sau vụ việc xảy ra hôm qua, bác lo rằng nó có thể gây ra một vài tác động tới tình trạng của cháu, những vết thương chưa lành hẳn. Nó không kéo dài lâu đâu, và bác đã thông báo về việc tới trễ của cháu với nhà trường rồi. Việc kiểm tra sẽ tiến hành lúc 10 giờ, vì vậy cháu có khoảng 30 phút nữa để làm những việc mình cần. Thế có ổn không?"

Jessica thở dài. Dù cô ghét việc kiểm tra đó, nhưng cô biết điều đó là không tránh khỏi, nhất là khi cô làm những điều như là đánh nhau với mấy đứa bắt nạt. "Vâng bác Lee."

Vị bác sĩ mỉm cười. "Tốt lắm, bác sẽ gặp lại cháu sau 30 phút nữa nhé. Oh, và bác sẽ nghe được vài chuyện về sự năng động của cháu ở trường." Bác ý vội nhìn tôi với ánh mắt khiển trách.

Chết tiệt. Chắc là mình không giấu được gì với bác ý mất. Tôi thở dài. Well, bác ý là bác sĩ. Sẽ không tốt nếu bác ý không biết về hành động của mình.

"Vâng ạ." - Tôi lẩm bẩm. Bác ý bất cười, và rời khỏi phòng, đóng cánh cửa lại.

Tôi bắt đầu làm vệ sinh cá nhân, sau đó cầm cặp và tiến về phòng kiểm tra. Mở cửa ra, tôi chào người trợ lý bác sĩ và nhìn về phía bác sĩ Lee. "Hãy nhanh chóng hoàn thành việc này. Cháu muốn đến trường."

Bác Lee cười. "Bác hiểu Jessica, nhưng chúng ta không thể làm qua loa cho nhanh được. Cháu hiểu phải không? Tất cả là vì sức khỏe của cháu mà."

Tôi vờ nở nụ cười, và cố gắng để kiềm chế cảm xúc lại. Sự tức giận, dù sao vẫn đang hoành hành trong tôi. Sức khỏe gì chứ? Mình sẽ chết trong chưa đầy một tuần nữa. Heck, nó sẽ tốt hơn nếu mình chết ngay luôn bây giờ. Nó chỉ là sự thương xót mà thôi.

Tôi nghiến răng và gật đầu đồng ý. Bác ý chỉ cho tôi lên chỗ máy scan PET. Sau một vài lần chụp ảnh, chúng tôi đã hoàn thành xong và tôi vội ra khỏi máy. Bác sĩ nhìn vào mấy bức ảnh được lấy từ máy đó trong khi tôi ngồi đây chờ đợi kết quả.

"Cháu vẫn ổn. Không có gì ảnh hưởng cả và cháu vẫn đang trong tình trạng ổn định."

Tôi hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi kết quả. Có gì quan trọng nữa chứ cho dù có gì xảy ra? Bác Lee nhìn tôi, nghiêm túc. "Bây giờ, hãy nói vì sao cháu lại đánh nhau? Đừng cố gắng phủ nhận nó, Tiffany đã nói hết cho bác rồi. Cháu biết tình trạng của bản thân. Tại sao cháu lại làm vậy?"

"Cháu... chỉ muốn giúp cô ấy. Cô ấy có vẻ cần giúp đỡ, và cháu nhận ra, tại sao?"

Bác ý nhíu mày. "Tất cả chỉ có vậy? Cháu chắc chứ? Bởi vì thật không đáng để bị thương như thế này vì một ai đó cần giúp đỡ." Bác ý tiếp tục nhìn tôi như thể tôi là một người phạm tôi, cố lấy sự thật từ tôi.

Và, trời ạ, nó thật sự hiệu quả.

"..Thôi được! Cháu muốn làm bạn với cô ấy, nhưng cô ấy khá ngượng. Nên cháu nghĩ đó là cơ hội để cô ấy có thể mở lòng với cháu. Được chưa ạ?". Chết tiệt, bác ấy có thể làm một người thẩm vấn giỏi.

Bác ý mỉm cười, và ngửa ra ghế, hài lòng. "Okay. Đó là những gì bác muốn biết. Nhưng cố gắng không được đánh nhau nữa được chứ?". Tôi gật đầu. "..Nhưng cho cháu biết, rắc rối có thể đến với cháu như ong thấy hoa đó. Vì vậy, cố đừng làm mình bị thương."

Tôi cười rồi gật đầu. "Cháu đi được chưa vậy?"

"Yeah. Đi đi."

Tôi cầm lấy cặp và chào tạm biệt bác Lee và trợ lý của bác ý, rồi rời khỏi phòng.

Khi tôi đến trường, lớp đã vào học. Tôi nhanh chóng vào lớp, xin lỗi vị giáo viên vì đã cắt ngang bài giảng, và nhanh chóng ngồi xuống ghế. Tiffany quay lại và cười với tôi, tôi mỉm cười lại.

Sau khi buổi học kết thúc thì đến giờ ăn trưa. Nhanh chóng rời khỏi bàn, Tiffany tiến về chỗ tôi. Nhưng cô ấy vội dừng lại khi thấy các bạn của tôi đang định nói chuyện với tôi.

Tôi cố tình gọi. "Hey! Tiffany!" bắt cô ấy quay lại và nhìn về phía tôi. Rồi tôi lờ các bạn mình mà đi về phía Tiffany.

"Hey, tại sao cậu lại dừng lại? Bạn tớ có ăn thịt cậu đâu."

"Tớ.. tớ không biết... Cậu có nghĩ các bạn cậu muốn chơi với tớ không?"

Tôi bật cười." Sao cậu lại nghĩ vậy? Thôi nào, họ là những cô gái tốt bụng mà.". Nắm chặt lấy tay cô ấy, tôi kéo cô ấy về phía các bạn tôi đang đứng.

"Hey, guys. Đây là Tiffany. Tớ nghĩ mấy cậu cũng biết cô ấy đúng không?"

Mọi người đều nhìn cô ấy, rồi nhìn tôi như thể tôi bị điên. Điều này khiến Tiffany... sợ hãi, hình như là vậy. Cô ấy kéo tay tôi, và nhìn một cách tuyệt vọng.

"Uh... Tớ nghĩ tớ sẽ gặp lại các cậu sau." - Tôi nhanh chóng bước ra khỏi lớp với Tiffany theo sau.

"Xin lỗi vì đã khiến cậu như vậy." - Tôi xin lỗi ngay khi đã thoát khỏi những cái nhìn chằm chằm của mấy người bạn.

Tiffany thở dài. "Đó là lý do vì sao tớ không thể làm bạn được với mọi người trong lớp. Họ cứ đẩy tớ ra xa, và những người đến và thử nói chuyện với tớ... Họ cảm thấy sợ tớ."

"Oh, well. Hãy đi ăn trưa nào. Cậu vẫn còn tớ cơ mà, phải không?" - Tôi nói và mỉm cười. Đôi môi Tiffany nhấc lên tạo thành một nụ cười, và cô ấy nắm lấy tay tôi lần nữa, kéo tôi đi về phía nhà ăn.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

"Đó là cô ta phải không? Cái đứa ngu ngốc hôm trước đã đánh tớ?"

"Đúng đó. Cô ta nghĩ cô ta là ai chứ, khi đánh giá chúng ta như vậy? Điều mà tớ nên làm đối với cô ta."

"Well, vậy thì đừng bỏ lỡ cơ hội tốt như thế này. Cô ta đi cùng Tiffany, người mà ngay bản thân còn không tự bảo vệ được, hãy tách bọn họ ra."

"Được thôi, tớ định tiến hành việc trả thù sớm hơn nhưng cũng có thể muộn hơn."

.

.

.

.

"Và lúc đó, tớ nhìn thấy một thứ rất dễ thương..."

Tôi nhíu mày khi giọng Tiffany nhỏ dần. "Có chuyện gì vậy Tiffany?"

Cô ấy không nói gì nhưng lại chỉ tay về phía sau lưng tôi, nắm chặt lấy tay tôi. Tôi quay lại để nhìn xem chuyện gì đang diễn ra.

Đó là bộ ba chuyên đi bắt nạt đang tiến về phía chúng tôi, trông bọn chúng thật đáng sợ. Thận trọng, tôi quan sát chúng đang dần tiến gần về phía tôi và Tiffany. "Mấy người định làm cái quái gì vậy?" Tôi ngang nhiên hỏi ngay khi bọn chúng đến gần, đủ để nghe thấy.

Đứa con gái thứ nhất nhếch mép. "Không có gì nhiều, thật đó. Chỉ muốn xem cậu đang làm cái gì thôi."

Tôi nhạo báng. "Và nó có nghĩa là?" Lúc đó, cả ba bọn chúng đều bật cười, như thể chúng biết điều gì mà tôi không biết. Điều này khiến tôi rợn người, như là tôi biết có chuyện gì xấu sắp xảy ra.

"Chỉ là cậu không biết mình đã dây phải ai đâu."

Trước khi tôi kịp phản ứng, hai đứa đã tới phía tôi và tóm lấy tay tôi, giữ chặt để tôi không thể cử động. Tôi cố hét lên nhưng chợt nhận ra là Tiffany và tôi đã quá mải mê nói chuyện mà không để ý đến việc mình đang đi đâu, chúng tôi đang ở khu vực của cấp dưới, nơi bị bỏ hoang vì khu mới đang được xây dựng.

Tiffany đang cảm thấy sợ hãi, đứng im bất động, hét về phía bọn chúng và cố gắng bảo bọn chúng thả tôi ra, nhưng chúng vờ như không nghe thấy gì. Đứa còn lại, tôi nhận ra đó là đứa mà hôm qua đã bị tôi đấm, đang bước về phía tôi. Cô ta nở nụ cười kinh tởm.

"Để tôi dậy cho cậu biết chuyện gì sẽ xảy ra với những người dám chống lại bọn tôi."

Cô ta đá mạng vào bụng tôi. Tôi hét lên đau đớn, nhưng những đứa kia giữ chặt tôi, để tôi tiếp tục hứng chịu trận đòn khác. Cô ta đấm vào ngực tôi, và một cơn đau đang chạy dọc cơ thể tôi.

"Ngừng lại đi! Ngừng lại đi, làm ơn đó!" - Tiffany đang hét lên, cầu xin họ đừng đánh tôi.

"Câm ngay miệng lại! Là do cậu đã khiến cậu ta bị như vậy." - Cô ta nhổ nước bọt. Rồi nhìn về phía tôi đầy sự căm ghét và kinh tởm. "Cú này là cho hôm qua."

Cô ta đấm ngay vào mũi tôi, khiến đầu tôi ngửa ra sau. Cơn đau tấn công mạnh mẽ vào đầu tôi và tôi cảm thấy chóng mặt. Ngay khi bọng chúng thả tôi ra, tôi ngã ngay xuống đất.

"Chết tiệt, cậu đi quá xa rồi đó!"

"Hmph. Cậu ta đáng bị như vậy! Đi thôi!"

Tôi lờ mờ nhìn thấy bọn chúng bỏ đi, và Tiffany lôi điện thoại ra nhanh chóng, trong khi lay tôi, hét lên những từ mà tôi không thể nghe rõ. Ngay lúc đó, tất cả mọi thứ thật mờ và xa dần.

TBC.

Day 5

"Không... Jessica! Làm ơn hãy tỉnh lại! Làm ơn!"

Chuyện gì.. đang xảy ra vậy..?

"Làm ơn Jessica! Cậu.. cậu không thể chết! Làm ơn đừng chết! Xe cấp cứu! Chúng ta cần xe cấp cứu!"

Xe cấp cứu..? Làm.. gì? Chuyện gì đã xảy ra?

.

.

.

.

.

"Làm ơn, Jessica. Làm ơn hãy tỉnh dậy đi... đừng làm tớ lo lắng nữa... làm ơn..."

Ai..vậy? Tiffany? Cậu.. cậu ấy làm gì ở đây vậy?

"Tớ....tớ nghĩ tớ đã yêu cậu mất rồi, Jessica...."

...Cái gì?

"Không. Tớ biết tớ đã yêu cậu! Kể từ khi chúng ta học chung trường, tớ đã thích cậu. Mỗi lần tớ thấy cậu, bụng tớ cảm thấy rối tung lên, và tớ vội trốn đi. Khi tớ nghe tin cậu gặp tai nạn, tớ đã cầu nguyện cả ngày lẫn đêm để cậu được bình an. Tớ nghĩ rằng lời cầu nguyện của tớ đã không được đáp lại..."

"Nhưng nó đã thành công, một phần! Một ngày cậu tới và nói chuyện với tớ và chúng ta trở thành bạn bè! Tớ.. tớ yêu cậu, và tớ ước gì cậu cũng cảm thấy như vậy.. nhưng nói chuyện cùng với cậu. được cậu hiểu về mình... đã quá đủ với tớ. Nó như một giấc mơ thành hiện thực! Vì vậy, làm ơn đừng rời bỏ tớ... Tớ đã phải lấy hết can đảm ra để nói điều này với cậu, cho dù cậu có đang ngủ... tớ hi vọng, cậu có thể nghe thấy những điều đó..."

"Bởi vì tớ có thể sẽ không còn can đảm để nói lại với cậu nữa."

Tiffany... cậu nói thật chứ?

.

.

.

.

.

.

.

"Ngh.... Đây là...?"

Lấy lại bình tĩnh, tôi bắt đầu nhìn xung quanh. Tôi đang ở trên giường bệnh viện, một lần nữa, nhưng lần này là ở phòng khác. Phòng này có vẻ đặc biệt hơn, như thể là để dành cho những trường hợp khẩn cấp.

Mình đang làm gì trong phòng cấp cứu vậy? Câu hỏi đó chợt xuất hiện trong đầu tôi, khi tôi cố nhớ lại cái tai nạn khiến tôi phải ở bệnh viện và trong cái phòng này. Trong khi tôi đang lục lại trí nhớ xem chuyện gì đã xảy ra, tôi cảm thấy giường có chuyển động.

Tôi nhìn về phía trước và nhìn thấy Tiffany. Cô ấy đang ngồi trên một cái ghế, và đầu cô ấy gối lên tay đang để ở trên giường. Mắt nhắm lại, nhịp thở đều đặn, cô ấy ngủ thật yên bình.

Nhưng tại sao cô ấy lại ngủ ở đây?

Ngay lúc đó, mẹ tôi bước vào. Bà đi về phía giường, kéo ghế ra và ngồi cạnh tôi.

"Vậy, con cảm thấy thế nào rồi Jessi?"

Tôi duỗi người. "Bình thường, con nghĩ vậy. Con vẫn không thể nhớ chuyện gì đã xảy ra. Và tất cả chỉ là con tỉnh dậy trên giường bệnh.". Tôi nhìn về phía cô gái đang say ngủ kia, rồi lại nhìn về phía mẹ. "Uh... Tại sao Tiffany..?"

Mẹ tôi cười. "Con bé đã ở đây trước cả khi mẹ được thông báo về tình hình của con. Và tiếp tục ở đây từ lúc đó."

Tôi chớp mắt ngạc nhiên. "Chờ đã. Cái gì cơ? Cậu ấy ở đây từ lúc nào vậy?"

"Uh... Mẹ nghĩ là từ chiều ngày hôm qua?"

Tôi nhìn Tiffany, đang say ngủ. Cô ấy... ở đây suốt cả ngày? Với mình? Bỗng nhiên, tôi cảm thấy gần gũi hơn với cô ấy. Ơn trời là cô ấy đã không bỏ rơi tôi. Nghĩ lại thì điều đó khá là khó hiểu. Tại sao cô ấy lại ở đây? Cô ấy ở đây là vì mình?

"Ý.. ý mẹ là cậu ấy chưa ăn gì ư?"

"Heh, tất nhiên là con bé có ăn! Nhưng ăn rất nhanh chóng, trước khi đến đây. Con bé cứ lau dọn khắp phòng, đảm bảo là con được ngủ trong tư thế thoải mái nhất. Khi mẹ đến thì con bé đang nói chuyện với con như là con đang tỉnh vậy. Có vẻ như cô bé đó rất quan tâm đến con đó Sica."

Tôi mỉm cười. Cảm ơn Tiffany.

"Mà mỗi quan hệ giữa con và cô bé đó là gì vậy?" - Mẹ tôi bất chợt hỏi. Đôi mắt hiện rõ sự thích thú. "Hai đứa chắc hẳn rất, rất thân thì cô bé đó mới chăm sóc con như vậy"

Tôi thở dài. "Mẹ, đừng nghĩ vậy. Chúng con chỉ là bạn. Không có gì đâu. Chỉ là con bị thương khi giúp cậu ấy, nên cậu ấy mới lo lắng cho con thôi."

Mẹ tôi mỉm cười. "Con chắc chứ? Well, con không có cảm tình với cô bé sao? Sau những gì cô bé đã làm cho..."

Bỗng nhiên Tiffany động đậy, khiến tôi và mẹ vội nhìn về phía cô ấy. Mẹ tôi vội bước ra phía cửa chuẩn bị ra ngoài. Trước khi mở cửa, bà quay lại nhìn về phía tôi và nháy mắt.

"Đừng lãng phí cơ hội này, Jessi." - Rồi bà rơi khỏi phòng và mỉm cười với bản thân.

"Mhm..." Tiffany kêu, khi bắt đầu nhấc người dậy khỏi giường, Mắt vẫn lờ mờ, cô ấy bắt đầu nhìn xung quanh, cố gắng xác định mọi thứ xung quang. Khi cô ấy thấy tôi trên giường, đang nhìn cô ấy với sự tò mò và thích thú, cô ấy vội đỏ mặt.

"Jessica! Cậu.. cậu tỉnh rồi à!" - Cô ấy hét lên.

"Well, yeah." - Tôi ngượng ngùng.

Chúng tôi không nói gì, cả hai đều không biết phải mở lời như thế nào.

"Vậy... cậu thật sự đã ở đây từ khi tớ được đưa vào viện?" - Tôi thắc mắc.

Khuôn mặt Tiffany lại ửng hồng. "Cái.. cái gì? Ai.. đã nói cho cậu biết vậy?". Rõ ràng là cô ấy đang cực kì ngại và xấu hổ.

Tôi mỉm cười. "Bình tĩnh nào Tiffany. Là mẹ tớ đã nói. Vậy cậu đã ở đây suốt ư?"

Tiffany lưỡng lự một lát. "...Đúng. Tớ chỉ... quá lo... rằng sẽ có gì đó xảy đến với cậu.". Cô ấy nói rất nhỏ, và tôi biết, bằng cách nào đó, cô ấy đang nói thật. Tôi cảm thấy đau ở trong lòng khi nhìn thấy Tiffany như thế này.

Tôi thở dài. "Tớ.. xin lỗi. Tớ không có ý làm cậu lo lắng như vậy."

"Làm ơn, Jessica! Đừng nói xin lỗi tớ nữa! Đây.. đây là lần thứ hai cậu bị thương vì tớ rồi! Tớ cảm thấy tội lỗi... Tớ mới phải là người nói xin lỗi!" - Tiffany bỗng nhiên nói bật ra.

Tôi im lặng, vẫn suy nghĩ về giọng nói mình nghe thấy khi đang bất tỉnh... và liệu rằng Tiffany có ý định như cô ấy nói không.

Well, rõ ràng chỉ có một cách duy nhất để biết, tôi đoán vậy.

"Vậy, Tiffany.. Tớ đã có một giấc mơ khi tớ đang bất tỉnh..."

Cô ấy nhìn lên. "Huh?"

Tôi hắng giọng. "Well... Tớ mơ thấy cậu..." Được ăn cả ngã về không. Hy vọng cô ấy không chạy đi và trốn vì xấu hổ hoặc cái gì đó. "tỏ tình cới tớ."

Cô ấy ngay lập tức đứng hình. Chết tiệt. Mình đã đi quá xa ư? Tôi ngay lập tức hối hận vì đã tiết lộ sự thật là mình đã nghe cô ấy bày tỏ. "T..Tiffany, tớ không có ý gì khác. Chỉ là tớ tò mò, vì..."

"Đ...đúng."

Lời nói đột ngột của Tiffany khiến tôi không nói nên lời.

"Tớ... tớ đã làm vậy. Sự thật là,...". Cô ấy nuốt khan. "Tớ... tớ đã thầm yêu cậu từ khi tớ gặp cậu ở trường. Tớ... tớ nghĩ nó sẽ... biến mất, nhưng tớ vẫn có cảm giác đó suốt."

"Rồi cậu cuối cùng cũng chú ý đến tớ. Cậu trở thành bạn với tớ, và chúng ta bắt đầu nói chuyện. Tớ cảm thấy hạnh phúc. Và lúc đó... tớ nhận ra là...."

"Là tớ đã yêu cậu, Jessica."

Đỏ mặt, Tiffany vội đứng dậy và quay đi để bỏ về. Nhưng, trước khi cô ấy có thể làm vậy, tôi với ra và nắm lấy tay cô ấy. Cô ấy quay lại nhìn tôi, khuôn mặt cô ấy đỏ bừng.

"Yah! Bỏ tớ ra!"

Tôi từ chối thả lỏng nắm tay, dù sao. "Tiffany! Xin hãy nghe tớ nói!"

"Không! Tớ chắc cậu nghĩ tớ là một đứa kì lạ đúng không?"

Cô ấy cố gắng rút tay ra khỏi tay tôi. "Bỏ.. bỏ tớ ra!"

"Nhưng tớ cũng có cảm giác như vậy, Tiffany!"

"Đừng... huh?"

Tôi thở dài. "Đúng vậy. Tớ chưa bao giờ để ý đến. Nhưng gần đây, tớ bắt đầu nhìn cậu nhiều hơn. Cậu thật... xinh đẹp đối với tớ. Tớ bắt đầu nói chuyện với cậu, cố gắng làm bạn với cậu để hiểu cậu hơn. Và, cuối cùng... Tớ đã yêu cậu mất rồi."

Tiffany nhìn tôi nghi ngờ. "Đừng... cố gắng lừa tớ! Cậu không cần phải làm thể để tớ cảm thấy tốt hơn đâu."

"Nhưng tớ đang nói sự thật! Tớ thề đó Tiffany!" - Tôi bắt bẻ.

Khi tôi nói, Tiffany ngừng vật lộn, và đứng bên cạnh tôi, nắm lấy tay tôi.

"Tớ yêu cậu, Tiffany. Và cậu....cũng yêu tớ. Vậy, chúng ta có thể ở....bên nhau? Cậu biết đó, như một cặp đôi?"

Tiffany nhìn tôi sững sờ, như thể cô ấy không thể tin chuyện vừa xảy ra. "O..okay.. Jessica."

Tôi mỉm cười, và kéo cô ấy lại gần. Tôi nhanh chóng choàng tay qua người cô ấy, và ôm cô ấy thật chặt. "J..Jessica?!"

"Gọi tớ là.. Sica."

Từ từ, tôi cảm thấy có vòng tay ôm lấy tôi.

"Well, vậy... gọi tớ là Fany?"

"Được thôi."

TBC.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro