chap 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Day 6 

"Sica! Nhanh lên nào!" - Tiffany hét lên thích thú, nắm lấy tay tôi. "Yah! Chờ đã nào, được không? Không cần phải vội đâu! Chúng ta có, gần như là cả ngày ở đây đó!" Tôi nói, thích thú khi nhìn thấy sự háo hức của Tiffany.

"Sica! Đã 4 giờ chiều rồi đó! Nếu chúng ta không nhanh thì vòng quay sẽ đóng cửa trước khi chúng ta tới được đó!" - Tiffany bĩu môi.

"Fany, công viên sẽ đóng cửa vào lúc 12 giờ. Nửa đêm."

"Nó VẪN không đủ thời gian, Sica!" - Tiffany mè nheo.

Tôi nhìn cô ấy.

"Fany, tận những 8 tiếng đó."

Có thể là cô ấy không nghe thấy tôi nói gì, hoặc là cô ấy vờ như không nghe. Tiffany đột nhiên nắm lấy tay tôi và kéo về phía cánh cổng của công viên giải trí. Chúng tôi đã quyết định đi đến đây khi cả hai đều rảnh ngày hôm nay. Đó là một...cuộc hẹn, tôi cho là vậy. Kiểu giống như vậy.

"Vậy, Sica. Chúng ta nên chơi cái gì trước?" - Tiffany hỏi. Cô ấy đang rất hào hứng, tôi cảm tưởng như cô ấy sẽ chạy đi nếu tôi không chịu quyết định sớm. Tôi nhìn quanh công viên. Có rất nhiều trò chơi, thật nhiều lựa chọn.

"Cậu muốn chơi cái nào, Fany? Tớ sẽ để cậu quyết định." - Tôi nói, mỉm cười. Tiffany gật đầu, và bắt đầu nhìn xung quang những trò chơi. Cái cách cô ấy chạy về phía trò chơi như một đứa trẻ, thật dễ thương, tôi thấy mình đang mỉm cười vì sự ngây thơ của cô ấy.

"Sica yah! Lại đây nào!" - Nhìn về phía tiếng gọi, tôi thấy Tiffany đang đứng gần chỗ hàng người ở trò Xe đụng, một nụ cười rộng, vui vẻ xuất hiện trên gương mặt cô ấy, đang chỉ tay về phía trò vui đó. Tôi đi ra đó, và Tiffany ngay lập tức kéo tôi vào xếp hàng trước khi tôi kịp thở.

"Cậu đã chơi trò xe đụng này bao giờ chưa Sica?" - Tiffany tò mò hỏi tôi. "Well.... chưa." Tôi nhún vai, mỉm cười bẽn lẽn. "Không sao. Cậu sẽ thích nó cho xem!". Cô ấy trấn an tôi, và tôi bật cười.

Cô ấy có vẻ như trở thành một người khác khi cô ấy đi cùng mình... Như là mình đã làm cô ấy thay đổi hay gì đó.

Cảm thấy háo hức, Tiffany nắm chặt tay tôi và đẩy tôi về phía chiếc xe màu hồng. Chúng tôi nhanh chóng ngồi vào ghế, và, tự nhiên, cả hai chúng tôi đều đặt tay vào vô lăng, tay chúng tôi chạm vào nhau. Tôi đỏ mặt, và Tiffany thì càu nhàu mà tôi thấy thật là dễ thương. Cô ấy nhanh chóng bỏ tay tôi ra khỏi vô lăng, và nháy mắt. "Tớ sẽ điều khiển, Sica~"

Tôi mỉm cười và ngồi xuống, để tận hưởng chuyến đi, nghĩ rằng kĩ năng lái xe của Tiffany sẽ thật tốt.

Tôi đã không thể nhầm hơn được nữa.

Tiffany đang quay cái xe theo một cách điên cuồng, quẹo trái và phải tùy tiện. Tôi phả bám vào cái thành xe vì cuộc sống của mình, khi Tiffany cười và vui sướng khi cô ấy gần như đã đụng vào một cái xe khác.

"Y..Yah! Hãy cản thận Fany ah!" - Tôi nói với cô ấy.

Tiffany không đáp lại. Thay vào đó, cô ấy mỉm cười tinh quái, và xoay cái vô lăng sang phải. Chiếc xe gần như quay thành hình chữ U, tôi cảm thấy bụng mình như chao đảo.

"Ugh..Mình sẽ nôn mất..."

Vài phút sau, chiếc xe cũng được dừng lại. Tiffany nhảy ra khỏi xe và rời khỏi khu nhà, trong khi tôi loạng choạng bước đi, cảm thấy có gì đó chuẩn bị đẩy ra từ mồm.

"Mình... sẽ không bao giờ... đi cái thứ.. chết tiệt đó....LẦN NỮA!" - Tôi rên rỉ.

"Aw thôi nào Sica. Nó không tệ đến thế chứ?" - Cô ấy cười, và tặng tôi một cái đánh và lưng.

Tôi thật sự cảm thấy có cái gì đó ở cổ. Nhanh chóng, tôi cầm lấy chai nước và uống mất nửa chai để làm trôi đi cái vị chua đó. Tôi hít một hơi dài để đảm bảo rằng miệng tôi đã sạch. Rồi tôi quay sang bên cạnh.

Tiffany đang mỉm cười hối lỗi, và ánh mắt cô ấy ánh lên sự sợ hãi.

"FANY AH!"

5 phút sau....

Tiffany xoa xoa trán mình, chỗ bị tím. "Đau đó Sica yah. Ý tớ là tớ biết mình không nên đánh cậu mạnh như vậy nhưng tại..."

Tôi lườm. "Đó không phải là đánh. Đó là sự tấn công dữ dội."

Tiffany bĩu môi. "I'm sowwie, Sica~"

Tôi chớp mắt, ho để kìm lại tiếng cười. Không ai, kể cả người cứng rắn nhất, có thể tức giận với Tiffany sau khi cô ấy làm như thế.

Tiffany, nhìn thấy nét mặt say sẩm của tôi, mỉm cười và hỏi. "Vậy, cậu muốn làm gì bây giờ?"

Tôi nhún vai. "Tớ không biết. Cậu quyết định đi. Tớ luôn luôn là người theo sau thôi."

Cô ấy lôi ra bản đồ công viên từ trong túi, và nhìn vào đó để tìm trò chơi mà cô ấy nghĩ là sẽ thú vị.

Và cả cuộc đi chơi của chúng tôi đều diễn ra như vậy. Tiffany kéo tôi đi khắp công viên, chơi hết trò này đến trò khác, sự thu hút này đến sự thu hút khác. Tôi bắt đầu tự hỏi cô ấy lấy đâu ra lắm năng lượng như vậy. Nhưng, tôi không cảm thấy chán điều đó. Nó khá là vui, thư giãn và cảm thấy vui vẻ ở công viên giải trí.

Nhanh chóng, bầu trời bắt đầu tối dần. Trước khi biết điều đó, giờ đã là 8h30, khi tôi nhìn vào đồng hồ. Tôi đã có 4 tiếng để chơi, và tôi gần như đã không nhận ra. Có lẽ Tiffany đã đúng. 8 tiếng là quá ít. Tôi cười vì ý nghĩ đó của bản thân.

Trên đường đi mua đồ uống, Tiffany chợt dừng lại.

"Có chuyện gì vậy Fany?" - Tôi hỏi.

"Sica, tớ muốn chơi cái kia! Nhanh lên, đi nào!" - Tiffany nói, chỉ tay về phía cái tàu lượn quái dị. Tôi đếm thấy có khoảng 3 đoạn lao dốc đáng sợ, 2 khúc lượn và một vòng tròn lớn, và đó mới là một phần của cái vòng lượn đó. Chỉ cần nhìn thôi đã khiến tôi chóng mặt.

Hơn nữa, tôi có thể chết ngay lập tức nếu tôi chơi cái đó, vì đầu của tôi.

"U..Uh...cảm ơn, Fany...Tớ thật sự không thích đi tàu lượn chút nào." - Tôi nói.

Tiffany năn nỉ. "Aw, thôi nào Sica! Nó vui mà! Tớ thề với cậu! Đi mà!". Cô ấy nài nỉ, kéo áo tôi một cách dễ thương.

Tôi muốn chơi cùng cô ấy lắm, như tôi biết mình không thể. "Xin lỗi, Fany ah, nhưng tớ không thể chắc chắn rằng bụng mình sẽ không bị đảo lộn chỉ sau 5 giây ở trên đó đâu. Tớ chỉ đứng xem thôi."

"Aw. Được rồi. Well, vậy là chúng ta sẽ chả còn gì để chơi nữa." - Tiffany nói, kiểm tra và kiểm tra bản đồ lần nữa.

"Hey." - Tôi nói, vỗ vào vai Tiffany để thu hút sự chú ý, "Còn cái đó thì sao?". Tôi chỉ tay về phía cái bánh xe Ferris khổng lồ ở giữa câu viên.

"Sica, cậu không nghe sao? Trò đó đang bị hỏng." - Tiffany nói, nhìn về phía cái bánh xe to.

Tôi thở dài thất vọng. "Gì cơ? Thật sự? Giá như mình may mắn hơn..."

Bỗng nhiên, Tiffany bắt đầu bật cười cạnh tôi. Dù cô ấy có lấy tay ngăn không cho tiếng cười thoát ra, nhưng tôi nhanh chóng nghe được. Tôi quay lại nhìn cô ấy. "Có gì vui vậy?"

Cô ấy hạ tay xuống, mỉm cười. "Aw, không có gì. Tớ không nghĩ cậu lại là người lãng mạn Sica à.". Cô ấy lại cười tiếp.

Tôi nhìn cô ấy, khó hiểu. "Lãng mạn.?" Tôi hỏi, chờ đợi một lời giải thích.

Tiffany nhìn tôi hoài nghi. "Yah, đừng có giả vờ ngây thơ, Sica. Tớ biết cậu đã lên kế hoạch chuyện này đúng không? Cậu biết, khi đi trên đó... và khi trời tối.. và khi chỉ có chúng ta ở trên đó, tận hưởng cảnh đẹp, cậu liền tiến tới và...."

Tôi đỏ mặt ngay khi nghĩ đến điều đó. Tại sao Tiffany có thể nói điều đó vô tư đến vậy?!

"Chụp một tấm ảnh của 2 ta!" - Tiffany kết thúc lời nói, trước khi bật cười khi nhìn thấy khuôn mặt đỏ ửng của tôi.

"Chụp... ảnh..?" - Tôi thì thầm.

Tiffany vẫn tiếp tục cười. "Tsk, Sica, cậu nghĩ chúng ta sẽ làm chuyện đó á? Chúng ta mới hẹn hò thôi mà!". Cô ấy nói, vẫn cười.

Mặt tôi giờ còn đỏ hơn trước khi nhận ra mình tự biến bản thân trở thành tên ngốc. "F..Fany ah!". Tôi gầm gừ.

Cô ấy lập tức ngừng cười.

Tôi quay lại và bước đi giận giữ, tiến về phía cổng. Tôi có thể nghe thấy Tiffany đang hét lên, nhưng tôi quyết định không thèm quay lại.

Cậu muốn chơi trò chơi này với mình, eh? Okay, mình sẽ chơi với cậu.

~*~*~*~*~

Tôi tiếp tục bước đi theo dáng trung sĩ suốt từ công viên về đến nhà Tiffany. Bằng cách nào đó cô ấy đã bắt kịp tôi, và cô ấy mất 5 phút để làm dịu lòng tôi.

"Aww, Sica, I'm sowwie. Tớ sẽ không trêu cậu nữa đâu mà, được chứ?" - Cô ấy bĩu môi, hình như là lần thứ 6 kể từ khi chúng tôi đi bộ như thế này. Nó khiến tôi mất đi toàn bộ sức mạnh và ý chí quyết tâm để không bị lừa khi Tiffany làm như vậy, nhưng tôi biết nó sẽ gây rắc rối.

Gầm gừ, tôi lắc đầu và tiếp tục bước đi về phía nhà Tiffany. Đường số 5... nhà số 6... okay, chúng ta tới rồi. Tôi nói với bản thân.

Tôi lập tức dừng lại, vẫn không nhìn Tiffany. Cô ấy lo lắng tiến về phía tôi, cảm nhận được sát khí bao xung quanh tôi.

"H..Hey...Sica..? Tớ.. xin lỗi, được chứ..?" - Cô ấy thì thầm, bỗng nhiên biến thành người khác khi cô ấy thấy tôi tức giận.

Khuôn mặt sợ hãi của cô ấy thật đáng giá, tôi không thể không bật cười.

"AHAHAHAHAHAHAHAHAHAHAHA!" -Tôi cười phá lên.

Tiffany giật mình khi bị shock bởi tiếng cười của tôi. Sau đó, cô ấy cùng cười với tôi vì trò đùa ngớ ngẩn đó.

Sau một vài phút, tiếng cười đã tắt hẳn. Tiffany nhìn tôi, đôi mắt giống như viên ngọc của cô ấy lấp lánh dưới ánh trăng. Cô ấy mỉm cười dễ thương.

"Well... cảm ơn cậu vì mọi thứ, Sica. Thật sự tớ rất vui. Chúng ta nên làm như vậy thêm nhiều lần nữa!" - Cô ấy nói.

"Hehe, tớ cũng rất vui." - Tôi mỉm cười. "Well... seeya.". Tôi nói, không biết làm gì nữa. Ngay khi tôi quay đi, tôi cảm thấy Tiffany đặt tay lên vai mình, khiến tôi quay lại.

"Chờ đã... Tớ xin lỗi vì lời nói lúc nãy, Sica..." - Tiffany bắt đầu.

"Sheesh, tớ đã nói rõ rồi đó? Nó không sao đâu.." - Tôi nói chen vào.

"Chờ đã! Hãy chờ đã, Sica. Tớ.. xin lỗi vì đã không nghĩ về cảm giác của cậu. Tớ không biết cậu lại trân trọng mối quan hệ của chúng ta như vậy... điều đó khiến tớ như một con ngốc, đúng không?" - Tiffany thở dài.

Nó xảy ra như bản năng. Tôi, bản thân tôi còn không biết mình sẽ làm điều đó. Nhưng tôi đã làm.

Nhẹ nhàng nâng cằm Tiffany, tôi kéo cô ấy lại gần. Và môi chúng tôi chạm vào nhau.

Tâm trí tôi đang quay cuồng. Tôi không thể nghĩ được gì, ngoài việc đôi môi của cô ấy thật mềm, và tôi đã thật may mắn, hạnh phúc ra sao.

Sau một vài giây, chúng tôi dứt ra khỏi nụ hôn. Tiffany vẫn ngỡ ngàng, không chắc rằng nụ hôn đó là thật hay không.

"Cậu cảm thấy như thế nào, Fany?" - Tôi mạnh dạn hỏi.

Biểu cảm ngất ngây của cô ấy biến thành một nụ cười. "Tuyệt vời.". Cô ấy líu lo.

"Vậy nó có làm cậu trân trọng tớ nhiều như tớ đối với cậu không, Fany." - Tôi nói, mỉm cười.

"Tớ yêu cậu, Sica."

"Mhmm."

TBC.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro