Choux Pastry Heart [Chap 10]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 10: Raspberry Pannacotta

"Khai ra mau."

Seohyun ngẩng lên từ mấy vỏ vanilla và được chào đón bởi những đường khóe môi rất nổi bật

"Đừng nghĩ rằng chị không để ý nhé."

Yuri khoanh tay trước ngực, tựa mình vào chiếc bàn kim loại, ánh mắt ranh mãnh chiếu thẳng vào cô nàng đầu bếp vốn nói dối dở tệ đứng trước mặt

"Sốt chocolate ha......Rất ngọt ngào đó."

Yuri cười với cách chơi chữ của mình khiến Seohyun thở dài. Cô cho vỏ vanilla vào nồi sữa đang sôi trên bếp, đoạn đi đến chậu nước rửa thớt. Cô gái da ngăm bám theo cô, nụ cười trên gương mặt ngày càng lộ vẻ tinh ranh hơn. Seohyun thở dài lần nữa, bước đến phòng để thực phẩm để lấy lá gelatine cho món pannacotta của mình. Yuri đứng ngay trước cửa, chắn lối đi của cô đầu bếp, vẻ ranh mãnh kia vẫn không đổi

"Vậy là........Jessica Jung?"

Cô hỏi, cười khúc khích. Seohyun tảng lờ Yuri và khẽ thông giọng, vẫy tay ra hiệu Yuri tránh đường. Cô thừa biết cuộc trò chuyện này sẽ đi đến đâu, Seohyun vẫn còn nhớ tình huống tương tự với Sunny mấy ngày trước. Cô gái da ngăm tránh sang một bên, song vẫn lẽo đẽo theo đuôi Seohyun đến phòng giữ thực phẩm. Seohyun thở phào, thầm cảm ơn ánh sáng lờ mờ và không gian chật hẹp của căn phòng, vì hai tai cô đã bắt đầu ấm lên. Seohyun biết mình không thể nói dối, vậy nên tốt nhất là đừng nói gì hết. Đôi chân cô khẽ bước dọc trên mặt sàn lấm tấm bột mì, cuối cùng đến được gian kệ có thứ cô cần tìm.Seohyun quay người, tay cầm gelatine, chuẩn bị bước ra khỏi căn phòng chật chội, nhưng lại bị chặn đường bởi cô đầu bếp món ăn nhẹ cùng với điệu cười cũng nhẹ nhàng không kém. Yuri chống tay lên hai bên kệ, không chừa lối thoát cho cô đầu bếp bánh ngọt.

“Em sẽ không đi đâu cho đến khi nói cho chị biết, Seohyun-ah!"

Yuri đùa giỡn nhắc lại, mặc dù biết sẽ phải đối mặt với một cơn thịnh nộ vì làm chậm tiến độ làm pannacotta của Seohyun. Seohyun cảm thấy mất kiên nhẫn, chủ đề trò chuyện của Yuri là điều cô không muốn đề cập quá công khai như thế.

"Thôi mà Seohyun....."

Seohyun cúi người, cố gắng chui phía dưới cánh tay Yuri, nhưng cô gái tập thể thao điều đặn kia chặn được cô với một cử động đơn giản, khiến cô chịu thua.

"Seohyunuuuuuuuun!"

Seohyun lạnh người vì kiểu tỏ vẻ dễ thương của bạn mình.

"Thôi nào Seohyun-ah! Yoona nói cho chị biết rồi!"

"Vậy sao chị còn hỏi em?"

Seohyun đáp, giọng có chút bực bội. Hỗn hợp vanilla của cô đang có nguy cơ bị vón cục, vậy mà Yuri cứ khăng khăng nói đến vấn đề mà chính bản thân Seohyun còn chưa hiểu rõ- Đặc biệt khi mới chỉ xảy ra hai ngày trước.

" Chị muốn nghe từ chính miệng người trong cuộc cơ!"

Cô cười ngoác miệng, chả quan tâm Seohyun đang dần tỏ ra khó chịu. Seohyun thở dài, cơ thể tựa vào kệ kim loại.

"Kiếm người khác đi, nhé?"

Seohyun đáp, đôi tay cô giờ khoanh trước ngực. Với sự dai dẳng của Yuri và tính cứng đầu của cô, hẳn Seohyun phải ở đây một lúc.

"Bộ khó thừa nhận lắm sao?"

"Em không có gì để thừa nhận hết."

Yuri vươn tay gõ vào trán Seohyun mấy phát, đến khi bị đánh mạnh bởi cô đầu bếp cáu kỉnh. Seohyun thở dài lần nữa và nhắm mắt lại, đầu ngón tay xoa lên hai bên thái dương.

"So với một đầu bếp tài ba, chị quả cứng đầu không thua mấy khúc gỗ xây nhà."

Yuri cười.

"Chi thấy hai người hôm đó. Em không thấy chị đúng không?"

Seohyun mở bừng mắt

" Y như chị nghĩ. Giờ mới thấy tai hại của việc ngồi gần tủ trưng bày chưa cưng?"

Yuri cười mỉm khi Seohyun rên lên ai oán

"Giờ thì khai hết đi."

"Không có gì để khai hết."

Seohyun nói dối rất tệ nhưng việc phủ nhận thì rất dễ dàng. Quá dễ dàng.

"Chị có thể giúp mà."

" Không có gì cho chị giúp cả."

"Nói chuyện sẽ khiến em thấy thoải mái hơn đó!

"Em không sao. Đã bảo chẳng có gì để nói mà."

Giờ đến lượt Yuri thở dài. Cô còn mong chờ gì ở một Seohyun ương bướng?

"Seohyun, nhìn chị đây."

Yuri kéo đầu Seohyun lại, nhìn vào đôi mắt kia vài giây. Seohyun không kịp phản ứng, đứng yên đến khi Yuri thả tay ra. Sunny nói đúng, mặt Seohyun nói lên tất cả.

"Yah.....Đúng là chị không thuộc hạng cao siêu, nhưng chị đủ thông minh để nhận ra thích là thế nào khi chị thấy nó."

Thích. Seohyun biết gì về thích?

"Cô Jung đúng không?"

Quan trọng hơn, Seohyun biết gì về thích Jessica? Cô cảm giác dạ dày bị khuấy đảo bởi ý nghĩ phức tạp kia.

Trong cuộc sống của mình, Seohyun không đề cao sự phức tạp. Cô là người đơn giản. Chân lý sống của cô đơn giản, gia đình cô dạy cô trở thành người giản dị và cô sống đúng như thế, mỉa mai làm sao với công việc đầy phức tạp của cô.

Nhưng thực tế, cô là đầu bếp bánh ngọt vì nghề nghiệp của cô cho thấy cách cô sống. Trong hiệu bánh, mọi thứ cô làm đều đòi hỏi sự chính xác. Trong lúc làm bánh, không có sự chậm trễ, không được sai sót, không có chỗ cho phán đoán, từng gam đường, từng li nhiệt độ và từng mi li lít sữa cũng cần phải chuẩn xác để có được sản phẩm chất lượng nhất. Seohyun không chấp nhận bất cứ điều gì ngoại trừ sự hòan mỹ.

Chân thật mà nói, bản thân cô biết mình không phải kiểu người sáng tạo. Các công thức là kinh thánh của cô. Cô theo sát từng chữ một, chỉ thêm hoặc bớt khi cần thiết. Bạn bè trong trường nấu ăn luôn trêu chọc khi cô tự nghĩ ra các công thức riêng của mình, không như các bạn cô, luôn đo đếm theo mười hay vài trăm gam, Seohyun tính toán đến từng đơn vị một; theo cô, vài gam lẻ ấy không có gì để bị cười chê. Cô hiểu tường tận khác biệt vài gam có thể làm được gì và thành công của cô trong lĩnh vực nghệ thuật này đã chứng minh điều đó.

Đi kèm với sự phức tạp, có một niềm giản dị tao nhã trong nghề nghiệp này thu hút Seohyun hơn cả. Cô yêu cảm giác hài lòng đến từ kết quả của việc theo vài nguyên tắc thẳng thắn ấy.

Mặt khác, Seohyun trân trọng các nguyên tắc và tính cố định trong cuộc sống của mình, nơi mọi việc cô làm đều có thể dự đoán được kết quả.; chẳng hạn như một ổ bánh sẽ phồng như thế nào nếu thêm vào ít bột nở hay trộn bơ với vụn chocolate thế nào để chocolate chìm được xuống đáy. Seohyun thích công việc của mình đi theo đúng hướng, và khi cô phạm sai lầm, luôn có một phản xạ tức thời bù đắp, giống như các công thức của cô. Ví dụ như nếu cô ra ngoài lúc trời mưa, cô sẽ ướt. Nhưng nếu mang theo dù lúc trời mưa, cô sẽ khô ráo. Cô giỏi đơn giản hóa mọi việc nhưng linh hoạt không phải sở trường; tuy nhiên Seohyun cũng không cảm thấy cần điều đó để sống cuộc sống như mong muốn.

Dĩ nhiên cho đến lúc này.

Mê đắm; thích thú; dục vọng; tình yêu; Seohyun chẳng dự đoán được điều gì nếu gặp phải những chủ đề này. Điều duy nhất cô biết về rình yêu là qua sách vở, thỉnh thoảng bắt gặp vài cặp đôi thể hiện tình cảm trên phố, dĩ nhiên chỉ khi cô chú ý.

"Sunny nói đúng, em vô vọng khi nói đến cô ấy."

Hai người họ nói đúng. Seohyun vô vọng. Cô vô vọng khi liên quan đến vấn đề của con tim. Phải rồi, cô vô vọng khi nói dến Jessica Jung.

"Em thậm chí không nhận ra đúng không?"

Đầu Seohyun bắt đầu nhức. Chính xác nhận ra điều gì? Cảm giác cô có với người này, cô gái tình cờ gặp ở nơi làm việc, là thích chăng? Hay cô đơn giản chỉ muốn ở cạnh cô ấy ? Trái tim cô chưa bao giờ xao xuyến vì một người bạn, nhưng Jessica được biết là ai? Cảm xúc phức tạp đối với Jessica như ngọn của một tảng băng trôi và Seohyun không thể chắc chắn, thậm chí cảm thấy nặng nề để thử và dự đoán được đầy đủ chiều sâu của nó.

Đơn giản mà nói, Jessica Jung khiến cô nghĩ quá nhiều. Nhưng hài hước thay, cô chẳng có cơ hội nghĩ gì về hành động của mình khi cô gái tóc vàng kia có mặt.

Seohyun thở dài, nhìn xuống lá gelatine trên tay. Đúng thế, cô ghét sự phức tạp lắm.

"Em.....không biết."

Yuri nhấc người khỏi kệ và phủi lớp bột dính trên vạt tạp dề. Cuối cùng thì cô cũng vặn được vài lời từ Seohyun và mặc dù câu trả lời khá lấp lửng, Yuri cảm thấy hài lòng. Dù sau thì, việc này tạo cảm giác quen thuộc lạ thường.

"Không sao cả. Em khiến chị nhớ đến một người."

Cô vỗ đầu Seohyun và mỉm cười. Seohyun yếu ớt cười lại, cảm giác bối bời trong tim cô giờ còn tệ hơn trước.

"Rồi mọi thứ sẽ rõ ràng hơn, nên đừng lo lắng quá. Tụi chị cũng từng mất rất nhiều thời gian mà."

Yuri cuối cùng cũng di chuyển, dẫn lối đến cửa ra. Nhưng trước khi đặt chân khỏi kho thực phẩm, họ được chào đón bới một mùi khá khó chịu và tệ hơn, một Sooyoung với nét mặt cau có.

"YAH. Hai người làm gì trong đó mà lâu thế hả?! Seophyun, nồi vanilla của em đang khét kìa! Sunny đã cố gỡ nó ra trong suốt mười phút qua đó! Và Yuri! Năm phần pasta đang đợi cậu kìa!! MAU LÊN."

Seohyun đông cứng trong khi Yuri tảng lờ Sooyoung, quay về phía gian bếp của mình.

"Xin... xin lỗi..."

Sooyoung thở dài, bước đi, tay bịt mũi khi cô đi dọc qua nhà bếp để đến quầy bán hàng. Seohyun nhanh chóng chạy đến giúp Sunny.

"Seohyun-ah!"

Yuri gọi cô nàng đầu bếp người đang chiến đấu với hỗn hợp sữa cháy của mình. Seohyun quay lại và thấy Yuri nháy mắt với mình.

"Hãy nghe theo con tim của em."

Cô gái tóc đen nói thầm, chỉ vào ngực mình.

Dù nghĩ thế nào, đây cũng chỉ là một câu nói đơn giản.

Nhưng chính sự đơn giản đó lại khiến Seohyun khó khăn trong việc giải mã nó.

========================

"Lại là Yuri à?"

"Yes."

Cả hai thở dài, cuộn người trên so pha của Jessica phía trước TV

"Tớ thà ở đâu ngoại trừ chỗ đó."

Cô gái tóc vàng nhướn mày và bị cô nàng mắt cười tát nhẹ vào vai

"Hey hey, ít ra thì tớ tôn trọng sự riêng tư của bạn cùng nhà của tớ. Vậy nên chúng ta mới nhường nhà cho cô ấy. Hơn nữa, họ làm ồn quá. Nghe tiếng luôn đó."

Jessica đảo mắt bởi cái nháy mắt đùa giỡn của Tiffany, nhét miếng bắp rang vào miệng cô gái mắt cười. Vừa nhai, Tiffany với tay lấy remote và lướt qua vài kênh, đầu tựa vào vai Jessica.

"Này. Dừng chỗ này đi."

Jessica đặt tay lên tay Tiffany, ngăn không cho cô ấy bấm nút điều khiển.

"........Kênh nấu ăn á?"

Tiffany nhìn Jessica một cách không tin được. Chẳng có chút gen nấu nướng trong cơ thể đầu vàng kia và Tiffany biết chắc rằng cô bạn mình còn có thể nấu nước mà khét nồi. Jessica đẩy Tiffany khỏi vai mình và gật đầu.

"Ừ. Sao nào?"

Cô gái tóc đen lắc đầu và tiếp tục tựa đầu lên vai Jessica khi cả hai theo dõi TV. Người đầu bếp trên truyền hình đang chuẩn bị Pannacotta mâm xôi và Jessica không khỏi thở dài khi nhìn anh ta múc sữa cho vào chảo. Tay trái cô vô thức sờ vào ngón út của tay phải, bỗng nhiên nhớ đến một người đặc biệt cùng lời hứa của người đó. Tiffany cảm thấy lồng ngực cô bạn phập phồng và ngẩng đầu khỏi vai Jessica.

"Sao thế?"

Tiffany hỏi, ánh mắt lo lắng

"Cảm giác thế nào?"

"Hửm?"

"Khi thích ai đó ấy."

Cậu phải biết rõ hơn tớ chứ Jessi. Cậu thích cả tá người trước đây rồi mà."

Jessica thở dài lần nữa.

"Ý tớ không như vậy. Mấy lần đó chỉ là.........hơi thích thôi."

Tiffany nhướn chân mày, ngồi dậy để nhìn cô gái tóc vàng. Jessica ngả người lên ghế, tay trái vẫn còn giữ ngón ít phải.

"Làm thế nào cậu biết về cô ấy?"

Cô gái tóc đen nhún vai, một nụ cười chợt hiện lên gương mặt khi nhớ đến con người thấp thấp, tóc hoe vàng của mình.

"Tớ chỉ biết thôi."

Cười.

"Phải nói là, tớ còn không có thời gian nghĩ cặn kẽ."

Tiffany di chuyển người về phía Jessica và tựa người lên vai cô ấy, vòng tay ôm lấy eo cô gái nhỏ nhắn trấn an. Vì điều gì đó, Tiffany có thể cảm giác bạn mình thật mong manh.

"Cậu có muốn nói về chuyện đó không?"

Khi người đầu bếp trên màn ảnh lấy panacotta ra khỏi khuôn, Jessica tựa người vào vòng tay của Tiffany. Cô không buồn bã hay giận dữ gì, nhưng cảm xúc của cô cứ không yên; cảm giác của cô về Seohyun giờ còn xáo trộn hơn sau lần gặp ở tiệm bánh ấy. Cơ thể của Jessica mệt mỏi vì công việc và suy nghĩ của cô dần trở nên mù mịt bởi cơn bão đang âm ĩ trong tim.

"Không hẳn."

Jessica đáp, mắt quay về với chương trình TV. Người đầu bếp đang đổ dung dịch màu đỏ sậm lên panacotta, cho vài trái mâm xôi lên để trang trí. Cô cười giễu. Seohyun có thể làm đẹp hơn nhiều, Jessica nghĩ.

"Cậu có thích...người này không?"

Tiffany hỏi, tông giọng dịu dàng hơn bình thường. Cô nghĩ đến lần chống chế của Jessica khi họ đến nhà hàng của Yoona. Chống chế không tinh tế lắm, nhưng Tiffany không hề nghĩ ngợi nhiều. Tuy nhiên, dựa vào thái độ kì lạ của bạn mình, Tiffany hòan tòan cho rằng lần đó Jessica đã nói hớ suy nghĩ của mình chứ không hẳn là nói lắp đơn thuần.

Hít vào một hơi sâu, Jessica ngần ngại trả lời. Người này. Seohyun. Cô ấy. Người Jessica tình cờ gặp mặt ở tiệm café và nhiều lần tình cờ gặp sau đó. Người mà vô tình làm việc tại tiệm bánh yêu thích của cô và tình cờ đến kì lạ, là đầu bếp sẽ phục vụ cô.

"Tớ....tớ không biết."

Có lý do chính đáng cho câu trả lời ngập ngừng của cô. Như Tiffany đã nói, cô thích khối người trước đây. Nhưng Seohyun khiến cảm xúc của cô bị khuấy đảo như một phản ứng tự nhiên, nhưng lại quá khác về mặt cảm giác. Seohyun không phải người lạ, và Jessica cũng trải nghiệm khá đầy đủ từ những chàng trai theo đuổi cô. Có thể là tại giới tính, Jessica nghĩ, thật sự cô chưa hề mong có ngày mình bị thu hút bởi một cô gái. Nhưng Jessica không phải là dạng lo nghĩ về giới tính, những điều như thế chưa từng nảy sinh trong đầu cô.

"Lúc đầu tớ cũng mờ mịt mà."

Tiffany nhẹ nhàng lên tiếng, kéo Jessica lại gần hơn.

"Nhưng cậu có anh ta trước."

"Phải. Anh ta. Không phải cô ta."

Tiffany thêm vào, giọng khẽ đanh lại. Cô gái tóc vàng biết trái tim tan vỡ là như thế nào. Cô còn nhớ đêm mà Tiffany gục ngã trong vòng tay cô, mascara chảy dài trên má, giọng khan cả đi vì tức giận và đau khổ.

"Anh ta không có gì giống với những gì tớ có với cô ấy. Không một chút gì."

Jessica thở dài.

Thỉnh thoảng cô ghen tị với Tiffany, mặc dù có nhiều buồn bã và đau đớn, các mối quan hệ của Tiffany vẫn tồn tại trong một khuôn khổ đơn giản - ít nhất là đối với Jessica. Một chàng trai khiến Tiffany yêu anh ta. Anh ta không yêu cô ấy. Cô lại yêu anh. Cô ấy nhận ra anh ta không yêu cô. Cô chia tay. Cô tìm được người khác. Người đó yêu cô. Họ đến với nhau.

Ừ đấy, khá đơn giản, nhất là khi nói như thế. Dĩ nhiên, Jessica hiểu điều đó không hề đơn giản với Tiffany, nhưng hướng của mối quan hệ lại rõ ràng ngay từ ban đầu; không như của cô.

Với Jessica, những điều cô có, nếu như có gì đó, lại quá mờ ảo, quá lẫn lộn, thậm chí quá nhức đầu để có thể nghĩ về. Cuộc sống của cô đã đủ bức bối với công việc và cô không cần thứ gì thêm vào danh sách những lo toan của cô. Nhưng thậm chí trong những lúc cô hòan tòan chìm đắm vào công việc; vào những lúc im lặng hiếm hoi, tâm trí cô sẽ đột ngột hiện lên bóng dáng của nụ cười dịu dàng mà cô rất thích. Ánh mắt cô chú mục vào chiếc áo khoác treo trên tường.

"Tớ nên làm gì?"

Jessica hỏi, âm giọng nhỏ xíu. Nhưng Tiffany vẫn nghe được và nhổm dậy khỏi vai cô bạn. Cô ngồi mặt đối mặt với cô gái tóc vàng và tặng cho bạn mình một ánh mắt cười động viên. Những hành động khó hiểu của Jessica, càm giác mất phương hướng về những rắc rối trong cuộc sống, khi nói đến vấn đề "yêu" và "thích" Tiffany cũng đã từng trải qua. Cô đặt tay lên ngực mình và nhìn vào ánh mắt không chắc chắn của Jessica.

"Hãy nghe theo con tim."

Những từ đơn giản diễn tả hành hộng nghe dễ hơn là thực hiện.

Tiffany nói đúng.

Nhưng đến đâu?

Con tim sẽ đưa mình đến đâu?

============================

Đó là một ngày kì lạ khi Jessica đến tiệm bánh. Môt ngày hiếm hoi khi các đầu bếp hầu như tập trung vào công việc nhiều hơn là chào hỏi cô. Thậm chí Sooyoung cũng không thấy mặt. Nhưng cô không quan trọng lời chào. Hôm nay cô không đến uống trà hay dùng bữa.

Cô gọi hờ một ly trà chanh, cẩn trọng đi đến chiếc bàn có tập giấy tin nhắn. Cô lấy ra một mảnh và cầm bút lên.

Theo trái tim mày đi Jessica Jung

Có vẻ con tim đã đưa mình đến đây.

Seohyun-ah, đây là những lời từ trái tim chị.

================================

Cô nhận được tờ tin nhắn vào đêm ghé thăm tiệm bánh. Vì một lí do gì đó, cô muốn đến đây. Không phải do đói hay khát, nhưng khi nhận ra thì cô đang trên đường đến tiệm bánh, cảm nhận ánh trăng sáng đang tỏa xuống mình.

Cô cười một mình, gấp tờ giấy lại và đặt vào ví, bên cạnh tờ tin nhắn lần trước. Cô lấy điện thoại ra và gõ một dòng tin nhắn ngắn.

Hãy nghe lời con tim mày nào Seo Ju Hyun.

Có vẻ chính trái tim đã đưa mình đến đây.

Jessica-sshi, đây cũng là những lời xuất phát từ trái tim em.

---------------------------------------------------------------

"Seohyun-ah, chị nhớ em."

"Jessica-sshi, em cũng nhớ chị."

====================================

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#seosic