Choux Pastry Heart [Chap 9]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 9: Chocolate Foundue

Paris, nổi tiếng là thành phố lãng mạn nhất thế giới. Sự lãng mạn toát ra từ những con đường lát sỏi của thành phố, những công trình kiến trúc đã ngả màu theo thời gian và từ những con phố mua sắm nho nhỏ. Như đóa hồng Pháp nở rực rỡ nhất vào mùa hè, tình yêu như tưng bừng nảy nở khắp nơi trong thành phố này.

Bạn bắp gặp những nụ hôn trộm tinh nghịch dưới chân tháp Eiffel, lắng nghe tiếng chiêm chiếp vui tươi của lũ chim khi chúng rúc người vào nhau trên các tán cây, và cảm nhận hơi ấm vờn trên da thịt từ ánh hoàng hôn cam huy hoàng ; không khí của thành phố luôn nhẹ nhàng tươi sáng ; hòa lẫn chút lành lạnh của gió tây buổi sớm.

Vào những đêm sáng sao, khi dạo bộ trên các ngả đường Paris, ta sẽ nghe thấy tiếng trò chuyện từ các cặp đôi đi ngang qua, những tiếng thì thầm nồng nàn, tay đan vào nhau, sánh đôi bước bên nhau dưới ánh sáng lung linh của những ngọn đèn đường.

Paris, Thành Phố Tình Yêu, như người ta vẫn gọi và Seohyun đã trải qua những năm tháng đẹp đẽ trong đời mình tại đó. Tuy nhiên, sống trong bầu không khí yêu đương dễ lây lan ấy, Seohyun vẫn chưa biết thế nào là tình yêu.

Trên chiếc bàn cạnh giường ngủ là bức ảnh đen trắng chụp tháp Eiffel kì vĩ. Seohyun ngưỡng mộ vẻ đẹp của kiến trúc đó, nhưng cố gắng thế nào, cô vẫn không thể hoàn toàn cảm nhận được sự lãng mạn tỏa ra từ bộ khung sắt thép ấy . Cô cầm tấm ảnh bằng một tay, tay kia vô thức vuốt nhẹ lên gò má.

Tình yêu là một bí ẩn với cô gái này. Seohyun có nghe về tình yêu thuần khiết, tình yêu gia đình và cô còn biết cả về tình yêu bị cấm đoán, nhưng cá nhân mà nói, thế nào là một tình yêu lãng mạn? Nó quá lạ lẫm, mơ hồ và hoàn toàn rộng lớn, thậm chí còn đáng sợ đối với Seohyun. Vì sao à? Vì nó phá hỏng tất cả luật lệ logic. Seohyun không bao giờ tin vào câu “ tình yêu khiến con người làm điều ngu ngốc”, đơn giản cô cho rằng sự ngu ngốc là hậu quả từ chính hành động của con người, được đặt dưới sự kiểm soát bản thân. Làm thế nào mà một dòng cảm xúc, dù mãnh liệt đến đâu, có thể cuốn phăng lí trí? Thành thật mà nói, ý nghĩ ấy khiến cô sợ hãi.

Seohyun đặt tấm ảnh trở lại lên bàn và ngả người xuống giường, mắt nặng trĩu vì quyển sách mới đọc. Tâm trí cô lại trượt về Jessica, người duy nhất trong cuộc sống giản đơn của mình mà Seohyun không tài nào hiểu nổi. Nụ cười ấy, mái tóc óng ánh, và cả cách đung đưa người khi di chuyển, tất cả khuấy động trong Seohyun một cảm giác lạ lẫm, thứ cảm giác cô không giải mã được. Cô thở dài. Cứ để cho thời gian, Seohyun nghĩ. Thời gian thường sửa chữa được mọi thứ. Nhưng từ vụ việc ấy đến nay đã hai tuần trôi qua, cô sẽ phải cần bao nhiêu thời gian nữa đây?

Cô nghĩ về nụ hôn trên má, một nụ hôn mới gấp gáp và ngắn ngủi làm sao. Cô vẫn nhớ mặt mình đã đỏ đến thế nào sau đó. Bạn bè vẫn thường hôn má nhau mà, phải không? Đơn giản chỉ là một lời cảm ơn. Chính là nó, một cử chỉ cảm ơn của bạn bè dành cho nhau, không có gì hơn nữa. Nếu như vậy, phần “ hơn nữa” đó có thể là gì? Seohyun ép bản thân gạt các ý nghĩ sang một bên, nhắm mắt lại và xua đi trí tưởng tượng thái quá của cô.

Vì thức dậy sớm, Seohyun vẫn còn lơ mơ sau giấc ngủ trưa ngắn ngủi, nhưng trước khi cô thoải mái ngủ thêm chút nữa, tiếng chuông báo tin nhắn làm phiền cô.

“Lâu quá không gặp rồi. Hôm nay cô định làm gì?”

Seohyun ngồi bật dậy, dụi mắt, vẫn không hoàn toàn tin vào tên người gửi. Họ đã không liên lạc với nhau một thời gian và Seohyun cũng không bắt gặp Jessica ghé tiệm bánh, ít nhiều khiến cô buồn đôi chút nhưng cô gạt cảm giác đó qua một bên, nghĩ rằng đó là do lịch làm việc bận rộn của Jessica.

“Cũng không có gì nhiều. Thế còn Jessica-sshi?”

“Cuối cùng tôi cũng được nghỉ hôm nay. Tính đến tiệm bánh dùng trà ^^.”

Seohyun không biết nói gì, cô gõ nội dung trả lời, rồi xóa đi, rồi gõ lại lần nữa. Cô lặp lại quá trình ấy vài lần trước khi hòan chỉnh tin nhắn và ấn nút gửi

“Vậy chúc cô vui vẻ. Jessica-sshi nên ăn nhiều hơn.”

“Đi cùng tôi nhé ?”

Seohyun suýt làm rơi điện thoại xuống mặt khi đọc dòng trả lời đến gần như lập tức đó. Cô nhìn chăm chăm vào tin nhắn, kiềm chế để không tự véo chính mình. Jessica Jung vừa mới mời cô đi dùng trà à? Uống trà với cô ấy? Sau vài giây ngó trân trân đầy ngớ ngẩn vào điện thoại, nét mặt Seohyun giãn ra, cô mỉm cười nhẹ nhàng.

“ Chắc rồi. Vậy tôi sẽ đến tiệm bánh trong mười phút nữa. Nửa tiếng nữa gặp nhau nhé?”

Với đôi tay lúng túng, Seohyun gửi tin nhắn và thảy điện thoại sang một bên, hướng đến phòng tắm đề thay trang phục phù hợp hơn. Cô chọn chiếc áo sơ mi trắng không tay và quần jeans skinny xanh, đi kèm với đôi sneaker màu kem và một chiếc túi đeo vai. Hài lòng với vẻ ngoài của mình, Seohyun xoay người kiểm tra trước gương như thường lệ, nhưng hôm nay, cô xoay người nhiều lần, vì vài lí do cảm thấy cần phải chăm chút vẻ bề ngoài kĩ lưỡng hơn bình thường. Với chìa khóa đã tra vào ổ khóa, cô chuẩn bị bước khỏi căn hộ của mình thì tiếng mưa rơi lộp độp trên cửa sổ vang đến tai cô. Seohyun rên rỉ khi mưa ngày càng nặng hạt hơn, nước tuôn xối xả lên bề mặt kính, khiến hi vọng khô ráo đến được tiệm bánh tiêu tan.Seohyun nhanh chóng mặc một chiếc áo khoác, tay cầm theo chiếc ô, bị ướt không phải là lựa chọn hay ho, phần vì sức khỏe của cô, mặc khác, quan trọng hơn, cô muốn chỉnh chu vì một người đặc biệt.

Seohyun đi xuống cổng chính của tòa nhà, một luồng gió mạnh thổi tốc vào mặt khi cô bước ra khỏi cửa, khiến cô phải lùi lại. Một ánh chớp lóe lên trong tầm nhìn và kèm theo là tiếng sấm vang trời, cô gái thở dài. Những lúc thế này cô ước gì mình có ô tô riêng. Seohyun bật dù, chuẩn bị bước vào làn mưa thì chiếc điện thoại rung lên trong túi quần khiến cô khựng lại.

“ Coi bộ bão lớn rồi Seohyun-ah. Đứng chờ trước tòa nhà đi. Năm phút nữa tôi sẽ đến đón. Tôi đã vào trong xe rồi!”

“ Đừng có mà chối đấy, không thì tôi sẽ lùng khắp con đường này cho đến khi tìm được cô đó!”

Hai tin nhắn đến cùng lúc và Seohyun không khỏi bật cười bởi tin nhắn thứ hai.

“ Mưa không lớn lắm đâu Jessica-shi.”

Cô trả lời, nụ cười còn hiện diện trên môi. Thật sự cơn mưa chẳng nhẹ chút nào cả.

“ Đứng yên đó. Tôi sắp rẽ rồi!”

Seohyun tròn mắt, vội vàng trả lời

“Jessica-sshi, làm ơn đừng vừa nhắn tin vừa lái xe và hãy thắt dây an toàn…….”

“Thấy cô rồi !”

Cô ngẩng mặt lên, đúng lúc ánh đèn pha xe hơi lóe lên từ xa, chiếc xe dần dần đến gần và dừng trước tòa nhà.

“Lên xe đi! Tôi không hạ cửa kính xuống đâu !”

Seohyun cười lớn bởi tin nhắn, đoạn cô gập điện thoại lại và chạy đến chiếc xe. Như lần trước, một luồng gió điều hòa mát rượi chào đón cô khi mở cửa xe

“Xin chào, Jessica-sshi.”

Ngay khi vừa ngồi xuống, cô cảm giác một cái tát bất ngờ vào vai ; Jessica đang nhìn cô với biểu lộ giả vờ giận dữ.

“Từ bây giờ, bỏ kính ngữ đi, không thì tôi không trả lời đâu.”

Jessica đạp chân ga khiến Seohyun bị ấn vào ghế ngồi, cô vẫn đang khó khăn để bỏ kính ngữ với cô gái tóc vàng. Không khí nhanh chóng yên lặng khiến Jessica thở dài.

“Yah….kì cục quá! Seohyun bao nhiêu tuổi ?”

“ Hai mươi mốt ?”

“Tôi sắp hai mươi ba, vậy Seohyun có thể gọi tôi là unnie nếu thích, mặc dù tôi không thích cách gọi ấy cho lắm.”

“Jessica unnie ?”

Jessica co hết người lại, cảm giác càng kì lạ hơn khi Seohyun gọi cô như vậy, Cô chẳng thấy mình giống chị em với Seohyun chút nào

“Em có thể gọi là Sica hoặc Jessi. Nhưng thường Tiffany mới là người hay gọi như vậy.”

“Sica?”

“Cứ gọi Jessica đi Seohyun-ah. Như thế dễ dàng hơn.”

“V….vâng.”

Seohyun rất hiếm bỏ kính ngữ nên cô cảm thấy không thoải mái, đặc biệt sau khi cô biết Jessica lớn tuổi hơn cô.

“Hôm nay em đã làm gì?”

Jessica hỏi, rẽ vào con đường vẫn hay đỗ xe. Seohyun nhìn ngoài cửa sổ, cố tình giấu vài nét đỏ đang dần được vẽ lên đôi má. Chỉ ít phút trước thôi, Seohyun nghĩ về cô gái ngồi cạnh mình và cảm giác kì lạ kia bắt đầu khuấy động trong lồng ngực cô, lần nay có vẻ mạnh mẽ hơn. Cô đầu bếp vô thức thông cổ họng.

“Cũng không nhiều lắm. Đọc một quyển sách nấu ăn, lau dọn nhà bếp và nghĩ về vài kỉ niệm xưa?”

Cô đáp, ngắm nhìn những giọt mưa đọng trên cửa kính

“ Vài kỉ niệm xưa?”

Jessica hỏi, mắt không rời con đường trước mặt

“Là Paris.”

“ Em nhớ nơi ấy không?”

“Một chút thôi.”

Chiếc xe dần chạy chậm lại và Seohyun quay người nhìn Jessica, người đang nhăn mặt

“Xem ra chúng ta phải đi bộ rồi.”

Cô gái tóc vàng cẩn thận tấp xe vào lề, cô thở dài khi tắt máy.

“ Vẫn còn mưa to quá.”

“Không sao đâu Jesssica unnie, em có mang theo dù.”

Jessica cố không run người vì cách gọi ấy nhưng cô không tranh cãi, vì chắc chắn dù cô có một hai yêu cầu thì Seohyun cũng chẳng chịu nghe lời cô. Cứng đầu như thế đấy. Một nhóc cứng đầu dễ thương, Jessica nghĩ thầm, vô thức mỉm cười. Seohyun bước xuống xe và bung dù, đoạn nhanh chóng chạy qua mở cửa cho Jessica khiến cô gái tóc vàng bất ngờ. Jessica cười tươi khi bước xuống xe.

“Cảm ơn Seohyun-ah. Em thật ngọt ngào.”

Câu nói chỉ tự nhiên vuột khỏi miệng Jessica. Seohyun đỏ mặt hơn nữa, tâm trí cố tập trung vào tờ tin nhắn gấp trong ví. Cô gạt bỏ cảm giác lo lắng sang một bên, mỉm cười

“Ta…Ta đi nhé?”

“Ừ….”

Cả hai rảo bước đến tiệm bánh với Seohyun cầm ô và Jessica bước cạnh cô. Một luồng gió lạnh toát phả qua cả hai khiến cô gái tóc vàng gai người. Chỉ mặc độc chiếc váy và áo thun không tay, cô phải thừa nhận mình ăn mặc không hợp với thời tiết chút nào. Jessica vòng tay quanh người, ho nhẹ, tự mắng mình vì không mang theo thứ gì ấm áp hơn. Cô chẳng bao giờ có thể thích nghi tốt với điều kiện thay đổi đột ngột, đặc biệt khi nó dính dáng đến khí hậu. Seohyun nhận thấy sự khó chịu của Jessica và đồng thời, cô cũng thấy được đôi mắt trũng sâu và làn da nhợt nhạt. Hẳn là do mệt mỏi, Seohyun nghĩ thầm.

“Unnie giữ dùm em một lát nhé?”

Seohyun dừng bước, đưa ô cho Jessica, người hơi bối rối nhìn cô

“Em bỏ quên gì trên xe à?”

Cô lắc đầu, đoạn cởi chiếc áo khoác đang mặc và chìa cho Jessica và lấy lại chiếc ô.

“Đây. Thế này sẽ ấm hơn đấy.”

“Ơ….?”

Jessica nhìn đăm đăm vào chiếc áo khoác trên tay Seohyun

“Chị sắp bị bệnh rồi unnie. Lịch làm việc không ngơi nghỉ và chị hầu như chẳng ngủ được bao nhiêu vì những buổi luyện tập cho đợt comeback. Xin hãy chăm sóc bản thân. Cứ mặc nó đi, em khôg sao đâu.”

Cân bằng chiếc ô trên vai mình, Seohyun mở áo khoác giúp cho Jessica mặc vào, khiến cô nàng tóc vàng bối rối và đỏ mặt. Mặc dù trời đang có bão và khá lạnh, Jessica lại cảm thấy hơi ấm mà cô biết chắc không chỉ xuất phát từ chiếc áo khoác đang mặc. Sự ân cần của Seohyun chạm đến tim cô, khiến cô không thể cưỡng nổi cảm giác ấm áp mơ hồ đang lăn tăn trong lồng ngực.

“Trông hợp với chị lắm.”

Seohyun nói, mỉm cười.

“Quả thật chị mặc đồ gì trông cũng hợp……..”

Cô đầu bếp thêm vào nhẹ nhàng, nhanh chóng bước đến tiệm bánh

“Cảm ơn em.”

Jessica mỉm cười, mạnh dạn ôm lấy cánh tay Seohyun, tựa đầu lên vai cô ấy trong khi điều hòa nhịp đập con tim mình. Cô đầu bếp dù bất ngờ, nhưng không theo quán tính đẩy người ra, ngược lại cô để yên cho Jessica tựa vào cô, cảm giác dễ chịu hơn hẳn ban đầu.

“ Chị lái xe, giúp em khô ráo. Như vậy là huề rồi Jessica unnie.”

Hai người bước đi trong dự yên lặng thoải mái, chỉ còn âm thanh của tiếng mưa rơi trên bề mặt chiếc ô và tiếng bước chân thong thả của cả hai.

================================

“Cô Jung! Mừng cô quay lại. Cũng phải một thời gian rồi nhỉ?”

Sooyoung mỉm cười với cô gái tóc vàng và Jessica vẫy tay chào khi bước vào tiệm bánh. Đến gần tủ kính trưng bày, cô hít một hơi sâu, hôm nay hương pasta mới nấu thoảng trong không khí.

“Seohyun?”

Sooyoung nhìn đằng sau Jessica và phát hiện cô đầu bếp yêu quí của mình đang đóng ô lại, tóc và áo sơ mi hơi ướt mưa một chút.

“Chào chị, Sooyoung-sshi.”

“Em đi chung với cô Jung à?”

“Dạ?”

“Sooyoung nghiêng đầu sang một bên, tay khẽ khoanh trước ngực

“Là vì việc phục vụ thức ăn?”

“Errrrr…dạ?”

Jessica cười khúc khích trước cách trả lời của Seohyun, cô cười với Sooyoung.

“Tôi đến đây thư giãn thôi cô Choi. Có lẽ một tách coffee và món gì đó để bù đắp cho hai tuần vừa rồi không đến đây.”

“Tất nhiên rồi. Xin ngồi vào bàn và tôi sẽ mang thực đơn đến cho cô.”

Hai người đến nơi yêu thích của Jessica gần tủ kính trưng bày. Viên đầu bếp hôm nay đang trang trí macaron, vị quả hồ trăn, Seohyun nhận ra. Cô quan sát đầu bếp cho kem chocolate vào giữa bánh, Jessica cũng chăm chú vào món tráng miệng trên tay người đầu bếp đó.

“ Thực đơn tráng miệng đặc biệt là cheesecake dâu, và loại trà cho hôm nay là Chamomile.”

Sooyoung đưa cả hai thực đơn và đặt hai li nước lên bàn

“Cô đã định chọn món gì chưa?”

Jessica lắc đầu, tay lật giở quyển thực đơn tráng miệng. Seohyun hạ thực đơn xuống, liếc nhìn kem chocolate trên tay đầu bếp kia, một ý tưởng hình thành trong đầu. Cô lấy thực đơn khỏi tay Jessica và mỉm cười

“Jessica unnie, chị muốn món gì đó ấm nóng đúng không?”

“Có lẽ ?”

“Sooyoung-sshi, cho em mượn nhà bếp nhé?”

“Không vấn đề gì, nhưng em tính để cô Jung ngồi một mình thế này à?”

“Chỉ mười phút thôi! Em hứa đấy!”

Seohyun lên tiếng, giọng nói có gì đó nghiêm túc. Jessica dù không hiểu lắm nhưng vẫn gật đầu

“Cũng được. Chị sẽ ngồi uống trà vậy. Với lại, tôi cũng cần check email.”

Cô gái tóc vàng đáp, mỉm cười nhìn Sooyoung, tay giơ điện thoại lên.

“Em sẽ quay lại ngay!”

Seohyun nói, đứng dậy.

“Cứ từ từ thôi.”

Jessica đáp. Cô cảm thấy bối rối khi Seohyun muốn vào nhà bếp nhưng thay vì hỏi, cô quyết định chờ đợi.

“Chị thích loại chocolate nào? Chocolate trắng, đen hay pha sữa?”

“Errr…….đen?”

“Rõ rồi! Sẽ quay lại ngay!”

Seohyun chạy đi và Jessica ngước nhìn Sooyoung khó hiểu. Cô gái cao nhún vai và lắc đầu, cảm giác của cô cũng y như thế.

“Thỉnh thoảng đến tôi cũng không biết cô nhóc ấy tính làm gì."

===============================

“Yuri! Chị còn giữ mấy cái chén sứ……loại có đáy mỏng và vẫn thường dùng đựng sốt pho mai ấy?”

“Có đây. Em tính làm gì với chúng?”

“Cho em mượn hai cái nhé. Loại nhỏ nhất chị có.”

“Có ngay.”

Trong khi Yuri chạy đi tìm chén, Seohyun nhanh chóng mang tạp dề và đun một nồi nước nhỏ trên bếp. Khi nước sôi, cô đặt lên nồi một cái tô thủy tinh sao cho đáy tô chạm vào bề mặt nước sôi. Lục lọi trong tủ, cô lấy vài thanh chocolate đen và bẻ chúng ra, bỏ vào tô. Tiếp xúc với hơi nóng, chocolate dần chảy ra, tạo thành dung dịch ca cao mượt mà. Cô khuấy phần chocolate cho đến khi tan chảy hết, mùi ca cao đượm khắp căn phòng. Seohyun cho kem vào một cái nồi khác, đặt lên bếp, chờ đến khi kem sủi bọt thì đổ một li Countreau cho tăng thêm hương vị. Sau đó cô cho kem mới sôi vào chocolate nóng chảy, dùng muỗng gỗ khuấy đều cho dung dịch trắng và nâu đen hòa quyện thành một màu coffee mịn màng. Cô vặn lửa thật nhỏ cho chocolate ấm trong khi vội vàng cắt dâu, chuối và bánh bơ.

“Ồ. Sốt chocolate. Trông tuyệt đấy.”

Yuri đến cạnh Seohyun với hai cái chén và cô đầu bếp nhanh chóng đổ dung dịch chocolate vào chén, cẩn thận không để dính ra quần áo. Cô cho dâu và chuối xung quanh đĩa và để bánh bơ ở giữa. Đoạn Seohyun nắm thêm một nắm marshmallow cho vào đĩa, và đặt cả chén lẫn đĩa vào khay. Seohyun bước đến tủ lạnh đựng kem và múc một muỗng đầy kem vani sữa, tạo thành hình cầu thật điêu luyện, cho vào chén và đặt luôn vào khay.

“Seohyun, em đi với ai vậy?”

Yuri hỏi, để ý cách hành xử vội vàng của Seohyun. Cô gái cười xin lỗi, lục tìm mấy cái xiên gỗ trong ngăn kéo dụng cụ.

“Em xin lỗi Yuri-ah. Giờ không có thời gian nói chuyện!”

Cô tìm thấy que xiên và nhấc khay lên, đi ra khỏi bếp trước khi Yuri có thể đáp được lời nào.

====================================

“Em xin lỗi vì hơi lâu.”

Jessica nhìn lên và thấy Seohyun đang mỉm cười, tay bưng khay với hai chén trắng nhỏ. Mắt cô ngời sáng khi Seohyun đặt khay xuống bàn.

“ Sốt chocolate nhúng!”

Cô reo lên, vỗ tay hạnh phúc, cười ngoác miệng

“ Chị thích sốt nhúng sao?”

Jessica vờ nhìn Seohyun với vẻ mặt không tin được, miệng đang ngoác ra kia cong lên thành nụ cười

“Yah thôi nào…….ai lại không thích sốt chocolate nhúng cơ chứ?”

Seohyun cười lớn, đưa cho cô gái chiếc xiên, người vui vẻ nhận lấy nó

“Ăn ngay kẻo nguội mất.”

Cô gái cao nói, mỉm cười vì biểu hiện trên gương mặt cô gái tóc vàng. Jessica ghim một miếng dâu và nhúng sâu vào phần sốt chocolate ngon hảo hạng kia, từng giọt chocolate nhỏ xuống khi cô nhấc miếng dâu lên. Cô nhanh chóng cho vào miệng, cảm nhận sự bùng nổ của vị ca cao nóng ấm, béo pha lẫn chút ngọt đang dần lan tỏa trên đầu lưỡi.

“Ahhhh…..ngon quá…….”

Seohyun không khỏi bật cười trước biểu hiện trẻ con của Jessica lúc này. Vẻ mệt mỏi và lo âu trên gương mặt cô ấy ban đầu giờ được thay bằng vẻ mặt vui vẻ hân hoan. Đây là lí do mình trở thành đầu bếp bánh ngọt, cô tự nói với bản thân. Seohyun chưa bao giờ nghi ngờ phép màu của các món tráng miệng, và khả năng khiến một ngày của ai đó trở nên sáng sủa hơn.

“Kem đang chảy kìa Seohyun-ah. Ăn nhanh đi!”

Cô đầu bếp cười với cô gái tóc vàng, người đang ăn miếng dâu thứ tư, gật đầu và múc một ít kem lên. Cô chấm thật nhẹ vào chocolate trước khi cho lên miệng, vị kem lạnh đối lập nhưng hài hòa với chocolate ấm nóng.

Jessica cảm thấy hạnh phúc. Phải nói cô cảm thấy quá hạnh phúc. Cô ăn miếng chuối chấm chocolate, không nghĩ gì ngoại trừ chocolate, trà và một bạn đồng hành tuyệt vời. Khi cô ở đây, cô chẳng cần nghĩ về lịch làm việc hay ca hát nhảy nhót. Khi cô ở đây, không có chế độ ăn kiêng, không có quản lí cằn nhằn cô và không có ai phiền nhiễu cô vì danh xưng thần tượng của mình. Cô thở dài, chất endorphin trong chocolate thật sự có tác dụng. Một làn sóng hạnh phúc thầm lặng đang chiếm lấy cô. Cuộc nói chuyện với Seohyun chẳng bao giờ nhiều lời, song cả hai đều ăn trong sự yên lặng thoải mái, tập trung thưởng thức món ăn hơn làm bất cứ điều gì khác. Jesscia quệt sốt chocolate với xiên marshmallow, ánh mắt cô vô tình bắt gặp bức tượng tháp Eiffel nhỏ ở quầy bán hàng.

“Kể cho chị nghe về Paris đi.”

Jessica lên tiếng trong khi cho viên marshmallow chocolate vào miệng

“Thế chị muốn biết về điều gì?”

Cô đầu bếp đáp lại, dùng khăn ăn lau miệng, nhìn vào đôi mắt của cô gái tóc vàng

“Có đẹp không? Có giống như người ta thường kể không?”

Seohyun gật đầu

“Rất đẹp. Không hẳn tráng lệ như những gì chị thấy trong phim ảnh, nhưng vẫn rất đẹp.”

“Em nhớ điều gì nhất?”

“Đi bộ.”

Jessica nhướng mày khiến Seohyun bật cười.

“Em từng đi bộ hàng giờ trong thành phố đó Jessica unnie. Chị rất dễ bị lạc, nhưng mỗi lần đi lạc, chị lại tìm thấy điều gì đó mới để nhìn ngắm, thứ gì đó mới mẻ để khám phá. Những con đường không tên, những cửa hiệu bán những món nữ trang nho nhỏ, li café latte ngon nhất thế giới được bán trong một góc phố nhỏ. Ở Hàn Quốc ta cũng có những điều tương tự đúng không ? Những ngõ phố với các thức quà vặt, món deokbokki ngon nhất và những quầy hàng trang sức tự làm, những khám phá như thế.”

Cô gái tóc vàng gật đầu thấu hiểu và cô gái cao mỉm cười bởi những kí ức ùa về trong tâm trí

“Rồi chị biết chúng sẽ trở thành gì không? Những khám phá của chị ấy?”

Jessica lắc đầu, cho thêm miếng chuối vảo miệng.

“Những bí mật nho nhỏ.”

Seohyun vô thức đỏ mặt, nhìn xuống chén chocolate đã vơi bớt một nửa

“Những bí mật mà chị cất giấu trong tim.”

Cô nói nhẹ nhàng, ngẩng mặt lên và nở nụ cười dịu dàng với Jessica, nhịp tim cô ca sĩ đập nhanh trước biểu hiện mà cô đã trở nên vô cùng yêu thích.

“Một ngày nào đó trong kì nghỉ của chị, em sẽ đưa chị đến Paris.”

Cô gái cao nói, cảm giác tim mình rung động.

“Một ngày nào đó?”

“Một ngày nào đó.”

“Hứa nhé?”

Jessica mỉm cười, giơ ngón út lên với cô đầu bếp

“Em hứa.”

Hai người móc ngón tay vào nhau và thầm đặt lời hứa không chính thức với chính họ. Jessica mỉm cười với Seohyun, bất giác ánh mắt ngượng ngùng dần chuyển từ gương mặt cô đầu bếp xuống li nước trên tay.

“Chị cũng muốn có những bí mật riêng của mình ở đó.”

Cô gái tóc vàng lên tiếng, giọng nhẹ nhàng và nhỏ xíu. Seohyun bật cười

“Chị sẽ có. Quá nhiều bí mật để khám phá ở Paris.”

“Em sẽ chia sẻ bí mật của mình với chị chứ?”

Jessica hỏi, bắt gặp ánh mắt của Seohyun. Cô gái cao cười

“Chỉ khi chị chịu chia sẻ bí mật với em thôi.”

Cô đáp, không rời khỏi ánh mắt của Jessica.

Cả hai đều có những bí mật riêng, song đều không biết được rằng họ đang có chung một bí mật, một bí mật mà trái tim họ giấu rất kĩ, một bí mật gắn kết họ với nhau.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#seosic