CHAP 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 05

Theme Song

“Yuri”

Cậu gọi lớn tên tôi, trong tất cả những âm thanh hỗn tạp tạo ra bởi hàng vạn con người kia, từ các bạn cùng lớp cho đến những giáo viên, những fan hâm mộ, tôi lại chỉ nghe thấy duy nhất giọng nói thiên thần nhưng lạnh giá ấy của cậu, và chúng đã động viên tôi nhiều biết chừng nào.

Vẫy vẫy đôi bàn tay nhỏ xinh, mái tóc nâu dài của cậu thoắt ẩn thoắt hiện giữa rừng người bao la, trong khi chủ nhân của nó thì cứ cố chen chân qua đám đông để tiến về phía tôi.

Cuối cùng rồi cũng đến được chỗ tôi, một nụ cười xinh đẹp nhẹ nở trên gương mặt nhỏ nhắn tựa thiên sứ ấy, và rồi, cậu ôm chầm lấy tôi, một cái ôm thật chặt, một cái ôm đưa tôi lên đến tận thiên đường.

“Thật tuyệt vời! Cậu đánh trái banh đó vừa đúng ngay thời điểm! Chúc mừng nhé!” Cậu nói thế với tôi khi cả hai rời nhau ra.

“Cảm ơn! Và giờ thì cậu nợ mình bữa trưa đấy nhé!”

“Ý cậu là gì?”

“Đừng nghĩ là mình không nghe được những gì cậu nói. ‘Yuri! Minh sẽ đãi cậu ăn trưa nếu cậu thắng!“ Tôi đáp lại, toét miệng cười đến tận mang tai.

“Mình chỉ đùa thôi mà. Mình biết chắc thể nào cậu cũng làm được” – Cậu nghịch ngợm đánh nhẹ vào tay tôi.

“Thế nhưng cậu vẫn phải dẫn mình đi ăn trưa. Cho dù là cậu hay mình trả đi chăng nữa.”

Dù cho đó chẳng qua chỉ là một lời nói đùa, nó cũng chẳng hề gì.

Được nhìn thấy nụ cười đó, được cảm nhận cảm giác ấm áp trong vòng tay đó và nghe thấy lời nói sẽ dẫn mình đi ăn trưa cùng cậu – chỉ nhiêu đó thôi đã đủ để đôi môi tôi vẽ nên một nụ cười.

Là đã đủ để biết những cảm xúc khác lạ mà tôi dành cho cậu ngay từ cái nhìn đầu tiên sẽ là điều mà tôi không bao giờ hối hận. Là đã đủ để tiếp tục chịu đựng khi nhìn thấy đôi môi cậu đang hôn một ai khác chẳng phải tôi, là đôi môi mà tôi vẫn luôn khao khát được một lần nếm thử. Là đã đủ để tôi nhận ra đôi mắt nâu mơ màng ấy, đôi mắt tràn ngập tình yêu thương mà cậu vẫn luôn dành cho một người. Kim Taeyeon – người bạn thân nhất của tôi.

Cậu và Taeyeon quen nhau đã được sáu tháng. Sáu tháng, đấy là quãng thời gian tràn ngập những yêu thương qua từng phút giây của hai người. Và làm thế nào mà cậu và cậu ấy gặp được nhau? Tôi biết chắc rằng tôi chưa từng giới thiệu cả hai cho nhau bao giờ.

Đêm hôm ấy, đêm cậu trở về phòng kí túc xá của chúng ta và huyên thuyên kể tôi nghe đủ điều cuộc hẹn đầu tiên của hai người, liệu cậu có biết được rằng đã khó khăn biết bao nhiêu để tôi có thể gắng gượng mỉm cười như thế không? Khi nghĩ đến hình ảnh đôi tay nhỏ nhắn của cậu đan vào một bàn tay khác chẳng phải tôi, mà là người bạn thân ấy, nhiêu đó thôi cũng đủ làm trái tim tôi nhức nhối.

Đáng ra tôi mới phải là người nắm đôi tay ấy. Là người sẽ ôm cậu trong vòng tay mình, Là kẻ được chạm môi mình với đôi môi nhỏ xinh của cậu. Là kẻ được phép đặt nụ hôn lên khắp cơ thể hoàn mỹ ấy. Đúng ra tôi mới là người nhìn sâu vào đôi mắt cậu và nói cậu nghe ba từ thiêng liêng mà tôi vẫn luôn muốn nói – mình yêu cậu.

Tất cả những điều ấy giờ đã là hiện thực nếu như…nếu như mình nói với cậu sớm hơn một chút.

Chỉ là … tôi đã không nhận ra rằng Taeyeon cũng yêu cậu. Taeyeon, một cô nàng player cũng biết yêu sao? Có vài sự thật tưởng như đùa nhưng lại chẳng hề vui chút nào. Và tôi cũng đã không thể tin những gì cậu ấy nói khi cậu ta bảo cậu ta yêu cậu mất rồi. Suốt những năm quen biết cậu ấy, tôi thường nhìn thấy đôi mắt đầy dục vọng mỗi khi cậu ta nhìn ngắm một cô gái xinh đẹp. Nhưng khi con người đó cho tôi biết cậu ấy yêu cậu nhiều như thế nào, bật cười khúc khích suốt dọc đường đi – nụ cười rộng trên môi chẳng hề biến mất dù chỉ một giây – đôi mắt kia cũng đã chẳng còn hiện hữu.

Ánh nhìn trong đôi mắt cậu ấy… cậu ấy đã hoàn toàn trao tim mình cho… cậu mất rồi.

Điều đó đã khiến trái tim tôi vỡ vụn. Tôi muốn cậu nhìn tôi với ánh mắt ấy nhưng mỗi khi cậu quay về phía tôi, cậu chỉ nhìn tôi như 

một người bạn… không phải như một người bạn gái.

Nếu mình bày tỏ sớm hơn, liệu cậu có nhìn mình bằng ánh mắt mà em đã dành cho Taeyeon ?

Sau bữa tiệc nhỏ được huấn luyện viên tổ chức để ăn mừng chiến thắng lần thứ chín liên tiếp của đội bóng rổ, cậu đã chờ tôi trước cửa nhà hàng, trông cậu có chút gì đấy…thật u sầu.

“Sica, có chuyện gì vậy.?” Tôi hỏi cậu.

Vẫn không ngước lên nhìn, cậu phá vỡ bầu không khí buổi đêm. “Yuri… cậu đi dạo cùng mình được không?”

“Tất nhiên rồi.” Tôi trả lời mà không cần đến giây do dự thứ hai.

Sao mình có thể từ chối được? Mình sẽ làm bất cứ điều gì vì cậu.

Nhưng giọng nói của cậu, cái cách nét mặt u buồn ấy che khuất nụ cười ấm áp mà tôi luôn nhìn thấy. Khi cậu cùng tôi tản bộ dọc những con đường vào buổi đêm để trở về kí túc xá mà chẳng thốt nên dù chỉ một lời – Tôi biết, đã có chuyện gì đấy xảy ra.

“Sica, chuyện gì vậy?” Tôi hỏi cậu lần nữa.

Cậu dừng bước và cúi mặt xuống. Tôi cố gắng để cậu nhìn tôi, dù cho chỉ là cái nhìn thoáng qua, nhưng phần mái đã che khuất khuôn mặt cậu – không cho tôi cơ hội để làm điều ấy. Và rồi, một vật thể long lanh khẽ rơi từ khoé mắt cậu, nối tiếp theo là những giọt pha lê khác.

Cậu đang khóc.

Lúc này đây, tôi làm theo những gì mà bất kì ai cũng sẽ làm. Tôi xoay người cậu về phía mình và ôm cậu thật chặt. Tôi không biết lí do đằng sau những giọt nước mắt ấy và nó khiến tôi đau buồn mỗi khi nhìn thấy cậu như vậy. Cậu đã khóc rất nhiều và trong bao lâu thì tôi cũng không rõ, nhưng cuối cùng cậu cũng đã ngừng khóc, lúc ấy, cậu vẫn giữ chặt lấy tôi.

Áo sơ mi của tớ đã ướt đẫm vì nước mắt của cậu nhưng tớ không quan tâm. Cậu là điều duy nhất quan trọng với tớ.

Cậu đứng trước mặt tôi, im lặng không nói một lời khi để tôi lau đi những giọt nước mắt. Tiếng nức nở là âm thanh duy nhất phát ra từ cậu. Lúc đấy tôi chỉ im lặng. Tôi chờ đợi cậu cho tôi biết lý do tại sao những giọt nước ấy lại rơi từ khoé mắt em. Cuối cùng, cậu đã không nói bất cứ điều gì. Mười phút tản bộ trở lại ký túc xá đã chẳng có gì ngoài sự im lặng khi tôi đi cạnh cậu. Và khi cả hai đến nơi, cậu chỉ bước thẳng vào phòng và leo lên giường đi ngủ.

Taeyeon… tại sao cậu lại phải ở xa như thế trong lúc cô ấy cần cậu nhất ?

Sau tuần đó, tôi nhìn thấy ba cô gái bám theo cậu ra khỏi tòa nhà đang khi đi đến sân tập bóng rổ. Trông thấy cái nhìn nảy lửa từ họ, chợt trong lòng tôi dấy lên một cảm giác bất an cho điều gì xấu sắp xảy ra. Vì vậy, tôi đã bám theo sau.

Chỉ trong phút chốc tôi đã mất dấu của cậu và cả ba cô gái ấy. Tôi nhanh chóng bước thật nhanh để tìm cậu, nhưng thật không may. Tôi đã nghe thấy giọng nói của cậu vang lên ngay sau đó.

"Các người muốn gì từ tôi?" Cậu hét lên.

Nhìn ra ngoài cửa sổ, tôi thấy cậu đang bị ba cô gái nọ dồn vào tường. Cậu trông rất giận dữ nhưng khuôn mặt vẫn hiện lên nét sợ hãi, đôi tay cậu ôm chặt lấy mấy cuốn sách vào lòng ngực.

"Đã nói là mày phải tránh xa Taeyeon của bọn này ra kia mà!" Một trong ba người đẩy cậu vào vách tường.

Ngay sau khi cô ta nói điều đó, tôi bắt đầu thấy lo lắng. Lại là một vấn đề khác về Taeyeon. Tôi biết những điều này sẽ lại xảy ra bất cứ khi nào Taeyeon cùng một cô gái nào đó nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ tới việc cậu lại là mục tiêu tiếp theo. Ý tôi là, tất cả mọi người ngưỡng mộ cậu và cậu đang hẹn hò với một ngôi sao của trường. Vậy đâu là lý do khiến cậu bị bắt nạt như thế?

"Taeyeon của bọn này?"

"Cậu ấy quá tốt so với mày." Một cô gái khác tuyên bố.

"Mày cũng giống như mấy đứa con gái khác. Lợi dụng cậu ấy để được nổi tiếng. "

"Cậu đang nói gì vậy? Tôi yêu cậu ấy, tại sao tôi lại làm điều đó với người tôi yêu? "

*Chát* 

"Sao mày dám nói như thế. Yêu cậu ấy sao? Chậc, phải rồi. "

"Chúng ta nên dạy cho nó một bài học về tình yêu chứ nhỉ."

"Hehe. Chúng ta có nên không? "

"Yah!"

Cuối cùng tôi cũng chạy ra khỏi tòa nhà, nắm đấm cuộn lại khi nhìn thấy cậu nằm trên nền đất, bị vây bởi những cú đá và đấm vào người. Cậu đang ôm đầu, nhưng phần cơ thể còn lại vẫn đang bị đánh đập không ngừng khi mỗi giây trôi qua. Chạy về phía cậu, tôi tóm lấy một trong những cô gái ấy và ném cô ta xuống đất. Số còn lại dừng tay và lùi ra xa khi họ nhìn thấy tôi đang giận dữ như thế nào.

Nếu những cô gái này thật sự thông minh, họ nên biết rằng cậu cũng có một “ngôi sao khác của trường” , một ngôi sao mà với vai trò như một người bạn đã luôn yêu thương cậu. Họ đã tập trung sự chú ý quá nhiều vào Taeyeon mà hoàn toàn quên khuấy đi một người khác, một người đang rất cố gắng để giành lấy trái tim cậu. Tuy nhiên, trong trường hợp này ... không ai biết được về mối tình đơn phương của tôi cả.

"Các người đang làm cái quái gì vậy hả?" Tôi hét vào mặt họ.

"YYYY-ur-rr-ri ..." Một trong ba run rẩy nói.

"C-chúng tớ chỉ-"

"Chỉ gì chứ?! Xúc phạm người Taeyeon yêu à? Đó cũng là người tôi yê-" Tôi dừng lại ngay câu nói dang dở ấy. Đây không phải là lúc.

"Nếu Taeyeon phát hiện ra chuyện này, các người có biết cậu ấy sẽ làm gì các người không hả? Cậu ấy sẽ làm cho các người ước rằng mình chưa bao giờ được sinh ra! Và các người biết gì không, ngay bây giờ chính tôi sẽ là người làm điều đó đấy.”

Tôi bắt đầu đi về phía họ, xắn tay áo lên nhưng họ chỉ lo giúp đứa con gái bị té đứng dậy rồi bỏ chạy, "Tụi tớ xin lỗi!" Họ hét lên.

Dõi theo họ rẽ qua khỏi góc toà nhà, tôi buông một tiếng thở dài trước khi quay lại nhìn cậu vẫn đang ngồi nơi mặt đất, che chắn lấy cơ thể mình.

“Ổn rồi, Jessica.” Tôi quỳ xuống và giúp cậu đứng dậy.

Những giọt nước mắt một lần nữa lại lăn dài khi tôi nhẹ vén tóc mái cậu. Đột ngột, cậu vòng đôi tay quanh tôi và kéo tôi vào một cái ôm khác khiến cả hai ngã xuống nền đất.

“Sica…”

“Làm ơn … xin cậu đừng nói với Taeyeon…”

Kéo cậu ra khỏi cái ôm, tôi nhìn thẳng vào đôi mắt cậu. “Cậu đang đùa, phải vậy không? Cậu ấy-“

“Nếu cậu yêu mình, xin hãy làm điều này, vì mình.”

----o0o----

“Wow ! Jess, cậu đã biết sao ?!” Tiffany cắt ngang câu chuyện của Yuri.

“Tất nhiên là mình biết.”

“Từ khi nào vậy?!” Tiffany tò mò dò hỏi.

“Hãy nghe tiếp câu chuyện đi.” Jessica lạnh lùng đáp. “Yah! Trả lại kem cho mình!”

Sooyoung múc muỗng kem cuối cùng của Jessica và cho vào miệng. “Xin lỗi nhé, hết mất tiêu rồi.” . Cô nàng toét miệng cười rộng đến mang tai.

“Ồ chỉ cần nhiêu đó thôi, cậu sẽ chẳng nhận được gì cho bữa trưa vào ngày mai đâu nhé.” Jessica cũng chẳng vừa. 

“Cái gì?! Cậu nghiêm túc đấy à?! Yu-“

“Đừng lo, Sooyoungie, mình sẽ cho cậu một nửa phần ăn của mình.” Sunny mỉm cười.

“Thật á?! Ôi, Sunny-yah cậu thật là tuyệt--- “

“Ow!” Sunny la lên trong đau đớn khi cô xoa xoa đầu gối mình. “Cú đó là gì vậy?” Cô bĩu môi với Jessica.

“Gì là gì? Mình chẳng làm gì cả.” Jessica ngây thơ trả lời.

“Dù sao thì!” Yuri cắt ngang giữa chừng, “Như mình đang kể …”

----o0o----

Tôi chỉ biết trợn tròn mắt nhìn cậu, thật ngạc nhiên biết mấy trước những gì cậu vừa nói ra. Cậu đã biết tất cả những tình cảm tôi dành cho cậu ? Nếu là vậy, đã bao lâu rồi? Đã bao lâu cậu biết đến thứ tình yêu đơn phương mà tôi trao nơi cậu ? Tôi rời ra khỏi cậu và ngồi xuống, cậu đang ở ngay cạnh tôi. 

“…Vậy, cậu biết sao?”

“Làm thế nào mà mình lại không biết? Những lời nói của cậu có thể là những gì mà một người bạn thường nói, nhưng đôi mắt của cậu thì lại nói một điều khác.”

“Đã bao lâu… bao lâu cậu biết được điều này?”

“Nó có quan trọng không?”

“Với mình thì có đấy…” Tôi thầm thì thật nhỏ và đứng hẳn dậy.

“Sao?”

“Không có gì… Cần giúp đỡ chứ?” Tôi đưa cánh tay ra.

“Yeah.”

Cậu nắm lấy bàn tay tôi, tôi kéo cậu đứng thẳng dậy nhưng em lại ngã nhào vào lòng, điều ấy khiến khuôn mặt của chúng ta sát lại gần nhau hơn. Chỉ một chốc sau thôi, trái tim tôi bắt đầu cuộc chạy đua hối hả khi cảm nhận được hơi thở nóng ẩm phả ra từ bờ môi cậu. Đôi môi ngọt ngào ấy… Tôi chỉ còn biết nhìn chằm chằm vào chúng. Nếu lúc này tôi tiến tới và đặt một nụ hôn lên bờ môi cậu thì điều ấy cũng đồng nghĩa với việc tôi đã phản bội người bạn thân nhất của mình. Nhưng tôi xứng đáng để được ích kỉ dù chỉ một lần, có phải không? Nếu tôi tiến đến, liệu rồi cậu sẽ đẩy tôi ra hay sẽ đáp trả lại cái hôn này?

Cậu chẳng cho tôi một cơ hội để giải đáp câu hỏi đó khi đặt cả hai tay trên vai tôi và đẩy nhẹ tôi ra khỏi cậu. Cậu đã không nhìn vào mắt tôi mà chỉ nhìn thẳng vào những nếp gấp trên bộ đồng phục của mình. Tôi biết, cậu đang không thoải mái.

“Mình đi đây. Mình còn phải luyện tập.” Cuối cùng tôi cũng lên tiếng trước.

“Ừ được…”

“Nhưng… mình sẽ đi sau khi dẫn cậu về ký túc xá.”

“Cậu không cần phải vậy đâu.”

“Mình chỉ muốn đảm bảo rằng cậu sẽ quay về an toàn…

Cậu nhẹ gật đầu, “Ừ…”

Sau buổi tập luyện dai dẳng, tôi vào thẳng phòng, thả mình xuống chiếc giường êm ả và thoải mái. Đây là buổi tập cực khổ nhất từ trước đến giờ. Ngoại trừ nhiều lần lơ đễnh, bị phạt vì vi phạm lỗi—Tôi không thể thôi ngừng nghĩ về cậu. Tôi cứ mãi hỏi bản thân mình rằng liệu có phải tình cảm của tôi là quá rõ ràng, lộ liễu, bản thân tôi biết mình rất giỏi trong việc che đậy cảm xúc thế này. Nhưng tôi đoán nó đã không tốt như tôi nghĩ, bởi lẽ giờ đây em đã biết tất cả mà chẳng cần tôi thổ lộ bất cứ điều gì.

Tại sao cậu chẳng nói gì cả? Phải chăng cậu đang chờ đợi mình mở lời trước tiên?

Buông một tiếng thở dài. Tôi nghĩ chắc mấy vòi tắm nước nóng trong phòng thay đồ sẽ giúp đầu óc thoải mái hơn, nhưng lần này nó đã không hiệu quả. Cố gắng dứt bỏ hình ảnh cậu ra khỏi bộ não này thật khó hơn những gì tôi tưởng tượng—bởi vì, mình chẳng bao giờ có thể xoá nhoà hình ảnh cậu khỏi tâm trí mình.

Suy nghĩ của tôi bị gián đoạn khi tôi nghe thấy tiếng gõ cửa thật nhẹ. Đó là cậu. Tôi đứng thẳng dậy khi cậu tự động bước vào.

“Hey, buổi luyện tập thế nào?” Cậu hỏi bằng giọng nói dịu dàng và ngồi xuống chỗ trống ngay cạnh tôi.

Tôi nhún vai, “Có lẽ là tốt hơn rồi.”

“Ra vậy…” Cậu gật đầu.

Một lần nữa, sự im lặng lại bao trùm lấy cả hai. Hôm nay thật khác, trước đây chúng tôi chưa bao giờ im lặng đến vậy mỗi khi bên nhau. Chúng tôi luôn tìm được chủ đề để nói dù cho nó có là về trường lớp, ca hát, bóng rổ, Taeyeon… sẽ luôn có chuyện gì đó để nói.

“Yuri…?” Cậu quay đầu sang nhìn tôi.

“Hử?”

“Ban nãy… cậu hỏi mình … mình nhận ra tình cảm của cậu từ lúc nào…”

“Cậu không phải trả lời đâu.” Tôi nói dối nhưng sự thật là tôi rất muốn biết điều đó.

“Nhưng thật chất … mình đã biết ngay từ lúc đầu… ngay từ lần đầu tiên mình gặp cậu… bởi vì …bởi vì … mình cũng đã yêu cậu.”

Trước khi tôi có thể thốt nên lời nào, cậu đã đặt hai tay lên má tôi, kéo tôi lại gần khi nhẹ đặt môi mình lên môi tôi. Đôi môi mà tôi đã từng ao ước được nếm thử. Đôi môi ấy đang trao cho tôi một nụ hôn say đắm ngay lúc này - một luồng điện chạy dọc sống lưng tôi.

Tôi không muốn đôi môi cậu dứt ra khỏi mình. Tôi không muốn cảm giác này kết thúc. Chỉ trong vài giây ngắn ngủi thôi, tôi muốn cậu trở thành của tôi và chỉ riêng mình tôi.

Và rồi tôi đáp trả nụ hôn ấy. Tôi hôn cậu với tất cả tình cảm mà mình đã dành cho cậu ngay từ khoảnh khắc đầu tiên.

Khoảnh khắc tôi bị hòa vào giọng hát tuyệt vời trong khu vườn đó. Cậu đã không đẩy tôi ra như tôi nghĩ, thay vào đó, cậu để tôi nếm hương vị trên đôi môi cậu mỗi lúc một nhiều hơn khi cho phép tôi tiến sâu hơn vào bên trong để khám phá.

Hơi thở mỗi lúc càng trở nên gấp gáp giữa những nụ hôn. Khi môi chúng tôi quyện vào nhau. Lưỡi chúng tôi quấn lấy nhau. Và cậu như muốn nói với tôi rằng nụ hôn này sẽ không bao giờ dừng lại. Có phải tôi đang phát điên vì hạnh phúc ? Vâng dĩ nhiên là tôi có. Vậy tôi có cảm thấy chút tội lỗi nào không, khi lúc này tôi đang hôn bạn gái của người bạn tốt nhất của mình ? Một góc nào đó trong tim tôi đã trả lời … Không. Chỉ với một nụ hôn thôi, em đã khiến tôi nhận ra rằng tôi hối hận biết chừng nào khi trước đây đã không thổ lộ tình cảm của mình với cậu. Chỉ một nụ hôn thôi cũng khiến tôi nhận ra, đáng lẽ, cậu nên là của tôi ngay từ lúc mới bắt đầu.

Tôi ngã người lên giường và kéo theo cậu khi lúc này môi chúng tôi vẫn không rời khỏi nhau. Tay tôi từ từ di chuyển, rồi lần sâu xuống bên dưới chiếc váy cho đến khi chạm vào làn da trần của cậu. Và lẽ ra tôi đã không nên làm như thế, bởi vì ngay sau đó, nước mắt cậu đã bắt đầu ứa ra, rơi trên khuôn mặt tôi và nụ hôn cũng dừng lại ở đấy. Cậu nhanh chóng rời khỏi tôi và chạy về phía cửa. Nhưng thay vì để cậu đi, tôi đã kéo cậu về phía mình và ôm lấy cậu thật chặt.

“Trước khi cậu hành xử như thể những chuyện này chưa bao giờ xảy ra, thì mình muốn nói với cậu rằng mình rất hạnh phúc với điều này. Mình không hề hối hận dù chỉ là một giây hay vì một nụ hôn mà chúng ta đã có. Bởi vì mình yêu cậu, mình yêu cậu và mình vẫn sẽ tiếp tục tình cảm đó dù cho cậu có đang yêu người bạn thân tốt nhất của mình đi chăng nữa. Và một lúc nào đó, mình muốn cậu trở lại với vòng tay này và hãy để chúng được bảo vệ cậu – ôm lấy cậu. Trở lại với đôi môi này để chúng lau khô đi những giọt nước mắt của cậu. Và hãy trở lại với trái tim này để nó có thể đập bởi chính tình yêu của cậu.”

Ngay khi ôm lấy cậu vào lòng và nói ra những lời từ tận sâu trong trái tim với chất giọng run rẩy, tôi nhận ra rằng, mình cũng đang khóc. Dẫu cho đấy có là những lời thổ lộ chân thành nhất của tôi, nhưng bằng cách nào đó, tận sâu trong trái tim, tôi vẫn biết, cậu yêu Taeyeon quá nhiều để có thể rời bỏ cậu ấy.

Nhẹ nhàng đẩy tôi ra, cậu đưa tay lau đi những giọt nước mắt trên khuôn mặt tôi. Và rồi một lần nữa, cậu trao cho tôi một nụ hôn thật say đắm. Nhưng trước khi tôi có thể đáp trả lại nụ hôn ấy, thì cậu đã vội vàng chấm dứt nó, rời khỏi phòng rồi đóng cánh cửa lại ngay sau lưng cậu. Để lại tôi một mình trong hơi thở gấp gáp trước khi những giọt nước mắt lại bắt đầu lăn dài trên đôi gò má.

“Bởi vì mình đã quá yêu cậu … “ Điều đó có nghĩa lí gì chứ ? Cậu cũng yêu mình nhưng sau những gì đã xảy ra thì cậu lại quay trở về bên Taeyeon ? Mình đã làm gì không đúng?

Bừng mở mắt, tôi nhận ra đã quá giờ cho buổi luyện tập hôm nay.

Bình thường thì tôi sẽ chẳng ngại gì những buổi tập vào thứ bảy, nhưng sau sự kiện ngày hôm qua, tôi bắt đầu có suy nghĩ khác. Cả tối tôi đã chẳng thể chợp mắt được chút nào.

Nằm đấy đếm cừu cũng chẳng thể giải quyết được gì. Thứ duy nhất tôi đếm là đôi môi cả hai đã chạm vào nhau trong bao nhiêu giây.

Nhanh chóng rời khỏi giường, chòng vào người bộ quần áo mới, tôi nhét vào giỏ mấy thứ cần dùng, một cái khăn mới, cái áo thun rộng thùng thình, áo và quần short dùng trong tập luyện và hai chai nước trong tủ lạnh.

Khi rời khỏi nhà bếp cũng là lúc cậu bước ra từ phòng mình, và rồi mắt chúng ta ngay lập tức lại tìm đến nhau.

“Trễ tập à?” Cậu hỏi.

Tôi gật đầu. “Ừ. Tối qua mình không ngủ được...”

“Mình cũng vậy...”

Ngay lúc tôi định mở miệng nói thêm điều gì khác thì bất chợt có tiếng gõ cửa vang lên.

Đoán rằng đó là mấy người bạn tập đến tìm mình, tôi vội vã ra mở cửa. Nhưng đứng trước mặt tôi lúc này lại là cô bạn thân của mình.

“Yuri! Chào cục cưng~” Cậu reo lên khi ôm tôi thật chặt .

“Có chuyện gì với cậu vậy? Trông cứ như cậu vừa thấy ma ấy.” Cô nàng bật cười.

“Mình mới đi có một tuần thôi mà. Cậu nhớ mình đến vậy à? Aww, thật là đáng yêu quá đi mất”

Tôi như hóa đá ngay trước cửa ra vào. Mặc dù tôi biết cậu sẽ quay về trong hôm nay khi kết thúc chuyến đi cùng nhóm Tennis, nhưng tôi thật không nghĩ sẽ cảm thấy bồn chồn lo lắng khi thấy cậu ấy thế này. Có lẽ lí do là vì tối qua cậu và tôi đã làm chuyện đấy.

“Có định cho mình vào hay không đây?” Xốc lại cái giỏ tennis trên vai trong khi tay kia xách đống hành lý, cậu nói.

“Ờ! Đúng rồi. Vào đi” tôi bước sang một bên nhường đường cho cậu ấy bước vào.

“Sao cậu mang theo cả hành lý vậy? Đáng ra cậu nên ghé về dorm trước chứ”

“Ừ, tớ biết. Chỉ là tớ nóng lòng muốn gặp Jessica thôi. Tiện thể cậu ấy đâu rồi?”

“Taeyeon-ah!”

Cậu ấy quay lại và trông thấy cậu chạy về phía mình. Gương mặt cậu rạng ngời cùng nụ cười ấy, nụ cười khiến cho những kẻ đơn độc phải phát ghen vì hai người – những kẻ như tôi đây.

Tôi vẫn luôn muốn tôi sẽ là người cậu chạy đến cạnh bên. Là người sẽ nhấc bổng cậu quay nhiều vòng khi cả hai ôm nhau. Tôi nhắm mắt để ngăn bản thân khỏi nhìn thấy nụ hôn dài của hai người. Mãi cho đến khi cậu mở mắt và nhìn tôi giữa nụ hôn ấy, tôi mới giật mình quay lại thực tại rằng tôi đang trễ giờ luyện tập của mình.

“Mình đi đây. Mình trễ giờ tập rồi.”

Taeyeon rời ra khỏi nụ hôn và nói “Oh, mình còn đang định hàn huyên vài điều với cậu đấy.”

“Để sau đi. Huấn luyện viên thể nào cũng giết mình cho xem, trễ cả tiếng luôn rồi.”

“Okay, gặp cậu sau.”

“Ừ. Và nhớ thu dọn quần áo của hai người đấy nhé. Mình không muốn phải quay về nhà mà lòng nơm nớp lo sợ sẽ bị vấp ngã, trượt chân hay bị thương chỉ vì hai câu chẳng chịu rời khỏi nhau đâu đấy.”

Taeyeon bật cười khúc khích, “Vâng ạ.”

“Gặp sau nhé.” Tôi và Taeyeon chào tạm biệt nhau. Tôi thấy cậu nhìn tôi mỉm cười trước khi Taeyeon tiếp tục nụ hôn và tôi đóng cánh cửa lại sau lưng mình.

Vài giờ sau đó, tôi trở về nhà từ một buổi tập tra tấn và được chào đón bởi mùi thơm vô cùng đặc biệt từ món ăn đang được nấu. Tôi biết cậu không thể nấu ăn và luôn luôn tránh xa nhà bếp vậy nên ở trong đấy chỉ có thể là một người— Taeyeon. Và tôi đã đúng. Cậu ấy đang ở trong bếp nấu bữa trưa và quấn quanh người chiếc tạp dề của tôi. Còn cậu thì đang ở trong phòng khách, ngồi thoải mái trên chiếc ghế sofa đọc quyển sách của mình. Chỉ mỗi điều đơn giản nhưcậu đọc sách và đùa nghịch với những lợn tóc của mình cũng đủ khiến cho trái tim tôi rung động. Và những nhịp đập cứ mỗi lúc một nhanh hơn, nhanh hơn khi cậu chuyển ánh mắt về phía tôi. Nhưng trái tim tôi quặn đau biết mấy khi nghĩ tới việc không thể bước đến bên cậu, ôm lấy cậu và hôn lên đôi môi ngọt ngào ấy. 

Tôi chỉ có thể đứng ở đây, nhìn cậu và chờ đợi.

Cuối cùng tôi cũng phải nhìn sang hướng khác. Và tôi đã làm như vậy. Tôi thôi nhìn vào đôi mắt nâu mơ màng của cậu và bước vào phòng mình. Đi ngang qua nhà bếp, tôi ngỏ lời hỏi Taeyeon liệu cậu ấy có cần sự giúp đỡ nào không. Cậu ấy hơi chút giật mình khi không nghe thấy tiếng mở cửa hay giọng nói của cậu báo rằng tôi đã về. Cho đến khi đã bình tĩnh trở lại, cậu ấy mới nói rằng không cần giúp gì cả vì mọi thứ đã gần xong và bảo tôi chỉ cần nghỉ ngơi.

“Vậy, cậu muốn nói gì với mình?” Tôi hỏi khi nhớ lại việc cậu ấy nói lúc sáng trước khi tôi đi tập luyện.

“Ồ, phải rồi. Tí nữa mình sẽ qua phòng cậu.”

“Được thôi.” Tôi mỉm cười trước khi bước vào phòng.

Vài phút sau, cậu ấy bước vào phòng tôi, trông có chút, à không, tôi nên nói rằng trông cậu rất hạnh phúc. Tôi đứng dậy từ chiếc giường và khoanh chân lại. Cậu ngồi phía bên kia giường, đối diện với tôi.

“Vậy?” Tôi bắt đầu. “Cậu muốn nói về chuyện gì?” Tôi hỏi.

“Cái này.”

Cậu ấy lấy một chiếc hộp và mở nó ra. Tôi thề rằng tim tôi gần như đã ngừng đập khi nhìn thấy vật trong chiếc hộp đó. Nhẫn đính hôn. Tôi biết Taeyeon rất nghiêm túc trong việc quen cậu nhưng tôi chưa từng nghĩ đến việc này. Một khi cậu ấy trao cậu chiếc nhẫn này, mọi thứ sẽ kết thúc với tôi. Trừ khi… Tôi vẫn tiếp tục nuôi hy vọng và rồi cậu sẽ từ chối chiếc nhẫn đấy. Nhưng … điều đó sẽ không xảy ra mà, phải không?

“Yuri?”

“Hả?” tôi hỏi, nhìn về phía cậu ấy.

“Cậu có nghe mình nói gì không?”

“À, không. Xin lỗi. Mình hơi mệt vì buổi tập vừa rồi.” Đó chỉ là một nửa sự thật. Thật chất tôi không muốn cậu ấy biết đầu tôi đang muốn nổ tung ra, “Cậu vừa nói gì vậy?” Tôi tiếp tục.

“Nói này, mình muốn hỏi ý kiến của cậu về cặp nhẫn. Mình chưa bao giờ mua một cặp vì vậy….”

Tôi cười lớn, “Taeng, hỏi ý kiến của mình về cặp nhẫn thì đâu có tác dụng gì. Quan trọng là ý kiến của cậu kia mà.”

Cậu ấy gập chiếc hộp lại, đưa tay ra sau gãi gãi đầu và cười, “Ừ nhỉ, cậu nói đúng. Mình chẳng biết là mình đang nghĩ gì nữa.”

”Cậu đang yêu một cô gái tuyệt vời chính là những gì cậu đang nghĩ đấy.” Tôi đánh nhẹ lên vai cậu ấy.

“Hehe. Cảm ơn nhé, bạn hiền.”

”Vì cái gì? Mình đã làm được gì đâu.”

”Chỉ vì đã ủng hộ mình đó mà.” Cậu nói và mỉm cười chân thành.

”Taeyeon ah~ Các cậu có muốn ra ngoài này ăn chút gì đó không?” Giọng cậu vang lên từ phía nhà bếp.

”Có chứ. Bọn mình đến đây!” Taeyeon đáp. “Đi nào. “Chúng ta không nên để công chúa phải chờ đợi đâu.”

Thứ ba là một ngày trọng đại đối với Taeyeon. Đấy là một trận đấu tranh đoạt cúp vô địch. Sau khi tan trường, tất cả mọi người trong trường, trong thành phố, trong cả nước đều đến sân vận động hoặc xem tại nhà. Đây thật sự là một sự kiện rất lớn. Tất nhiên, trận đấu này cũng giống như tất cả những trận đấu khác. Tất cả mọi con mắt đều hướng về cậu ấy. Nhưng đây là lần đầu tiên cậu lo lắng. Vì sao ư? Bởi lẽ hôm nay là ngày mà cậu ấy dự định sẽ trao chiếc nhẫn ấy cho cậu. Cậu ấy dự định sẽ làm điều đó trước trận đấu vì cậu muốn tất cả mọi người đều biết cậu ấy yêu cậu nhiều đến thế nào. Cậu ấy muốn nói với tất cả mọi người rằng Kim Taeyeon đang rất yêu Jessica Jung Sooyeon.

Vì thế cậu rời khỏi đó. Lúc chúng ta tìm thấy chỗ ngồi bên cạnh Sooyoung và Sunny, em đi đến phòng thay đồ theo như lời cậu ấy. Cậu bảo tôi đi cùng cậu, tất nhiên, tôi sẽ làm như vậy. Dù cho tôi sẽ bị tổn thương khi nhìn thấy cậu quay trở lại với chiếc nhẫn trên ngón tay kia thì tôi vẫn sẽ đi củng cậu đến đó. Tôi đứng nơi cuối hành lang dẫn đến phòng thay đồ, một vài sinh viên nhìn thấy tôi và bắt đầu cười khúc khích. Một vài người trong số họ hỏi tôi đang làm gì và tôi đã nói thẳng rằng tôi đang đợi cậu. Họ nhìn tôi bối rối khi không thể hiểu nổi tại sao tôi lại làm thế nhưng ngay lúc ấy, một người đã nói rằng chúng ta là bạn của nhau và là bạn cùng phòng. Tôi đoán là tất cả mọi người đều nhìn thấy chúng ta như thế - như hai người bạn của nhau.

“Jessica đợi đã!”

Tôi quay người lại ngay khi nghe thấy tiếng gọi khẩn thiết của Taeyeon. Những cô gái mà tôi đã nói chuyện cũng làm theo như thế và chẳng mấy chốc, cậu chạy vụt ra khỏi phòng thay đồ với những giọt nước mắt tuôn trào từ khoé mi. Taeyeon đuổi theo ngay phía sau nhưng cậu quá nhanh để cậu ấy có thể giữ lại.

“Jessica, nó không như những gì cậu nghĩ đâu!” Cậu ấy hét lên khi chạy theo cậu nhưng những bước chân lập tức trở nên chậm lại khi nhìn thấy cậu lao vào vòng tay tôi, níu chặt lấy không rời.

“Yuri –yah….nó…đau lắm…làm ơn…” Cậu nức nở trong vòng tay tôi.

“Ổn thôi mà. Có mình ở đây rồi. Mình sẽ không để nó xảy ra thêm một lần nào nữa đâu.” Tôi thì thầm khi ôm chặt cậu vào lòng, đến khi cảm nhận được hơi thở hổn hển của ai đó, tôi ngước lên và bắt gặp ánh mắt ngạc nhiên xen lẫn tổn thương của Taeyeon.

“Jessica….” Taeyeon thì thầm.

“Taeyeon, hãy tránh xa cậu ấy ra !” Tôi gằn giọng khi nới lỏng vòng tay của chúng ta ra, cậu đang lau đi những giọt nước mắt nơi khoé mi mình.

“Cái gì? Cậu là ai mà ra lệnh bảo tôi phải tránh xa bạn gái của chính mình kia chứ? Cậu là bạn thân nhất của tôi nhưng cậu không có quyền nói với tôi những điều như thế”.

“Taeyeon, kết thúc rồi.” Cậu nói. Và lần này các cô gái phía sau lộ rõ vẻ ngạc nhiên.

“Không, đừng nói vậy. Mình chẳng làm sai gì cả, Jessica” Taeyeon đi về phía chúng tôi nhưng tôi đã kéo nhanh cậu ra phía sau lưng mình.

“Tránh sang một bên đi, Yuri. Đây là chuyện riêng của Jessica và tôi.”

“Theo như cậu ấy nói, đã chẳng còn gì giữa cậu và cậu ấy nữa. Vậy nên hãy từ bỏ đi.”

“Tại sao cậu lại làm vậy? Hả? Yuri? Cậu đang cố gắng cướp cậu ấy từ tay tôi phải không?”

“Không, mình đang cố gắng giành lại cô ấy. Mình đã phải đứng yên và nhìn cậu mang cậu ấy rời xa khỏi mình, và mình sẽ không để vụt mất cơ hội lần này đâu. Dù cho có phải đánh đổi tình bạn giữa chúng ta, mình cũng chấp nhận vì Jessica xứng đáng được hơn thế này.”

“Bất cứ điều gì?” Taeyeon mỉa mai. Ngay lập tức cậu ấy tiến về phía chúng tôi, cậu ấy nắm lấy tay cậu, kéo mạnh cậu về phía mình. 

“Jessica, thật vô lý. Những gì cậu thấy chỉ là hiểu lầm. Mình xin cậu, chúng ta có thể chỉ - ”

“Không”, Cậu giật tay mình lại, “Không còn bất cứ gì giữa MÌNH VÀ CẬU, không còn gì giữa CHÚNG TA. Nó kết thúc rồi, Taeyeon. Đấy là giọt nước làm tràn ly. Mình… mình và Yuri yêu nhau, vậy nên, hãy để… mình với cậu ấy được yên. Chúng ta đi thôi Yuri-yah”. Cậu nắm lấy tay tôi, kéo tôi đi trước vẻ mặt tổn thương của Taeyeon và sự ngạc nhiên của các cô gái.

----o0o---

“Đấy là tất cả những gì đã xảy ra…” Yuri kết thúc câu chuyện của mình và cố gắng không để giáo viên nghe thấy. Câu chuyện dài tới mức đã được kể từ lúc ăn trưa cho đến khi vào học.

“Mình không thể tin được Taeyeon lại có thể làm như thế!” Giọng nói của Tiffany lộ rõ vẻ tức giận.

“Ừ, mọi người ai cũng nói như vậy…” Jessica nhỏ giọng.

“Và mình cũng không thể tin rằng cậu đã make – out với cậu ấy”, Sunny nói.

“Làm sao … Mình chỉ nói là mình hôn cậu ấy thôi mà”.

“Nhưng cậu không phủ nhận là cậu đã make – out với cậu ấy”, Sooyoung trêu chọc.

“Mình…. Mình…. Mình….”

“Thừa nhận đi, Fany ah. Cậu đã make – out với cậu ấy”, Yuri hùa theo Sooyoung.

“Được rồi, được rồi! Mình đã make – out với Kim Taeyeon, được rồi chứ?!”

Im lặng.

Khi Tiffany kịp nhận ra rằng thực tế là cô đã hét lên những lời vừa rồi, cô nhìn những người bạn của mình. Cả đám đang lắc đầu và ra hiệu cho Tiffany giữ yên lặng. Và khi cô từ từ ngẩng đầu lên để quan sát xung quanh, ánh mắt của tất cả mọi người đang đổ dồn vào cô - một lần nữa. Tiffany nhìn giáo viên, nhận ra dấu hiệu của sự tức giận trên khuôn mặt đó.

Cô ấy hắng giọng rồi nói, “Tiffany-ssi, nếu em có điều gì muốn chia sẻ với chúng tôi, xin mời giơ tay lên và đợi cho đến lúc được gọi. Em hiểu chứ?”

“Vâ-âng ạ~” Cô trả lời rồi cúi đầu xuống.

“Như tôi đã nói…” Giáo viên tiếp tục với bài giảng của mình.

“Aish, bây giờ thì tất cả mọi người đều đã biết, tất cả là nhờ vào cái miệng xinh xinh của cậu đấy, Fany-ah.” Sooyoung khẽ thì thầm.

“Cậu cứ làm như họ chưa từng thế trước đây ấy, nhờ cậu cả đấy.” Cô đáp, liếc nhìn Sooyoung. 

“Cái gì cơ?” Sooyoung vặn lại.

Tiffany thở dài. “Vậy…chính xác là cậu đã nhìn thấy gì ở phòng thay đồ vậy, Jessica?”

“Mình ư? Mình nghĩ là chúng ta nên dành chuyện này lại cho một ngày khác.” Cô ấy trả lời.

“Eh? Nhưng mình muốn biết bây giờ cơ ~” Tiffany bĩu môi.

“Thôi nào các cậu, để sau đi.” Yuri nói với cả bọn.

“Mình cũng rất muốn biết. Về chi tiết của sự việc ấy, Jessica.” Sooyoung chen vào.

“Các cậu ~” Sunny cố gắng khiến họ tập trung về mình.

“Thôi nào Jessi, nói cho mình biết đi.”

“Mình đã bảo không phải bây giờ!”

“E hèm.”

Họ ngẩng lên và nhận ra giáo viên đang đứng ngay phía trước mặt với hai tay khoanh trước ngực.

“Bọn mình đã cố gắng để nhắc các cậu rồi mà.” Yuri và Sunny nói.

“Năm người các em, ra ngoài. Ngay bây giờ. Nhanh.” Cô giáo ra lệnh.

Và rồi, năm người bọn họ đã làm theo lời cô giáo và chấp nhận bị phạt. Tất cả quỳ gối lên sàn trong khi hai tay giơ trên cao tạo thành một góc 90 độ.

“Tất cả là lỗi của cậu.” Jessica lườm Tiffany.

“Sao cơ? Cậu mới chính là người đã hét lên đấy nhé…”

”Chính xác! Nhưng cậu là người đã khiến mình phải hét lên.” Jessica đánh vào tay Tiffany. “Cậu thật quá cứng đầu.”

“Xin lỗi mà ~ Chỉ là đối với tớ Taeyeon quá bí ẩn.” Tiffany quả quyết.

Jessica quay sang nhìn cô, “Đừng có nói với mình là…”

“…”

“…”

“Cậu đã yêu cậu ta rồi nhé?” Jessica, Yuri Sooyoung và Sunny cùng thốt lên.

”Cái gì? Không! Mình không yêu cậu ấy…” Tiffany trả lời. Hay đúng là như thế?

“Điều này không ổn tí nào. Mình đã bảo cậu phải tránh xa cậu ta dù cho có xảy ra chuyện gì đi chăng nữa kia mà?” Jessica hỏi.

“Chỉ cần nói với mình cậu đã thấy gì thôi, được không? Rồi mình hứa sẽ tránh xa cậu ấy.”

Đây hoàn toàn là một lời nói dối bởi lẽ Taeyeon và Tiffany là bạn cùng phòng của nhau. Nhưng đây không phải là lúc để nói với Jessica điều đó. Nếu biết, Jessica có thể sẽ không kể với cô mà chỉ lôi cô tới phòng của cô ấy và Yuri rồi nhốt cô lại ở đó, chỉ cần là giữ Tiffany tránh xa khỏi Taeyeon.

“Tốt hơn là… à không, bắt đầu lại từ đầu đi. Mình muốn biết chính xác tại sao cậu lại không yêu Yuri nữa.”

“Đúng rồi, mình cũng thế. Cậu đã chẳng nói với mình dù cho cả hai đã bên nhau gần hai năm qua.”

“Thật sao? Cậu ấy vẫn chưa nói à?” Sooyoung và Sunny đồng thanh.

“Hm, mình nghĩ mình đã làm vậy.” Jessica trầm tư. “Thôi được rồi. Mình đoán đây là lúc thích hợp nhất để nói với cậu.” Jessica mỉm cười với Yuri.

”Nụ cười đó báo hiệu một tin buồn đấy. Yuri –ah, nếu mình là cậu, mình sẽ chuẩn bị trước.” Tiffany cảnh báo cô bạn mình

“Chuẩn bị cho cái gì cơ?”

TBC

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro