CHAP 6A

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chapter 6A: Kwon Yuri

“Jessica!” 

Giọng nói đầu tiên gọi tên tôi kể từ khi tôi bước chân vào khu trường này. Thật ngạc nhiên khi có ai đó làm như vậy bởi lẽ, tôi không hề 

biết bất cứ ai ở đây. Thế nhưng, khi quay người về phía ấy thì niềm vui thích đã dần thế chỗ cho cảm giác sững sốt trong tôi vừa rồi.

”Là cậu!!! Ơn Chúa. Tớ đã lo lắng biết bao khi nghĩ rằng chỉ có mình tớ ở trường này.”

Cậu ấy thở phào nhẹ nhõm, đặt tay lên lồng ngực và hít thêm một hơi thật sâu.

”Cậu đấy, nghe là biết xạo rồi.”

“Ở…cậu đang nói gì thế?”

Tôi cười khúc khích rồi khoanh tay trước ngực, “Cậu thật sự muốn tớ tin cậu đã nộp hồ sơ vào đây mà không có bất kì một lí do nào à? 

Lần cuối tớ kiểm tra, họ không hề có bất kì chương trình đào tạo người mẫu nào cả.”

Bắt được rồi nhé. Nhìn cái cách cậu ấy cắn môi cười e thẹn, tay thì gãi gãi cánh mũi, tôi biết ngay rằng những nghi ngờ của tôi về sự 

hiện diện của Sooyoung là quá chính xác.

“Ôi thật à?”

“Cậu không thể giấu tớ chuyện gì đâu, bạn của tớ ạ.”

Tôi vỗ nhẹ lên vai Sooyoung trước khi đi về phía kí túc xá, kéo theo đống hành lí và Sooyoung đi bên cạnh. Xem nào, người bạn-chân dài 

của tôi trúng tiếng sét ái tình một người mà chúng tôi đã biết từ thời học trung học. Cậu ấy không bao giờ đủ can đảm để thú nhận tình 

cảm của mình vì rất trân trọng tình bạn giữa cả hai và hoàn toàn không muốn phá vỡ tình cảm ấy. Sẽ tốt hơn cho Sooyoung nếu cậu ấy 

có được người đó.

”Nhưng, cậu không biết chuyện gì sẽ xảy ra nếu cậu không thử cố gắng, phải không?”

“Vậy nên, sau chừng đó năm cậu cuối cùng cũng đã chịu nghe theo lời tớ rồi à? Sau chừng đó năm, cậu định sẽ bỏ hết mấy những suy 

nghĩ cũ của mình?”

Sooyoung thở dài, cười buồn trước khi nhấn nút thang máy, “Tớ chỉ là không thể chịu đựng thêm được nữa…” Giọng cậu ấy dịu lại khi 

tựa lưng vào thang máy, “Tớ thật vô dụng khi không thể tiến đến và kéo cậu ấy ra khỏi trò tán tỉnh của những gã con trai. Tớ muốn cậu 

ấy là của tớ, chỉ mình tớ thôi…”

“Ích kỷ quá rồi đấy.” Tôi cười thật lớn,”Y hệt như với thức ăn của cậu.”

“Yah!”

“Tìm giúp tớ kí túc xá ở đâu và tớ sẽ đãi cậu bữa trưa ngày mai, okay?”

Tôi đưa cho cậu ấy lá thứ nhận được từ trường có lịch học và số phòng của tôi. Cầm mảnh giấy trên tay, cậu ấy lập tức đọc qua nó, chợt

lại quay sang mở to mắt nhìn tôi.

“Sao thế?”

“Phòng 418 là phòng cậu?!”

“Ừ, chính nó, sao vậy?”

Tôi bối rối nhìn SooYoung, đột nhiên cậu ấy đập hai tay lên vai tôi và nhìn tôi với ánh mắt hào hứng.

“Ôi Chúa ơi, giờ cậu là người may mắn nhất cái trường này rồi đấy!.”

“Tại sao tớ lại là người may mắn nhất?”

Sooyoung dừng hết mấy trò hề phấn khởi của mình, quay người lại, chộp ngay lấy tôi rồi kéo xềnh xệch xuống khu nhà chính, cậu ấy bắt 

đầu tìm xem phòng tôi ở đâu, tôi đã vấp vài lần vì đôi chân ngắn cũn này không thể theo kịp cậu ấy. Tôi không thể hiểu sao chúng tôi lại 

phải vội như thế và càng không hiểu tại sao SooYoung lại phấn khích đến thế khi biết được số phòng của tôi.

“Yah! Chậm! Chậm lại! Chân tớ không thể chịu—“

“Tới rồi.”

SooYoung giật mạnh tấm thẻ từ gắn trong lá thứ và quẹt qua khe. Một luồng gió mạnh bất chợt ập vào người tôi khi cậu ấy cuống cuồng 

mở cửa và lao thẳng vao bên trong, xoay người vòng vòng.

“Kwon Yuri! Cậu có ở đây không?!”

Cậu ấy vừa đi quanh căn phòng vừa hét lớn. Phòng bếp, nhà tắm, phòng khách, và 2 phòng ngủ — cậu ấy kiểm tra từng phòng một và 

cứ lặp đi lặp lại cho đến khi gặp tôi ở giữa phòng khách, vẫn đang cố gắng lấy lại nhịp thở.

“Cậu ta đâu rồi nhỉ?” 

SooYoung lẩm bẩm, chống hai tay lên hông.

“Kwon Yuri là ai? Cậu cứ làm như cô ta là siêu sao hay sao ấy.”

“A lô, a lô, trái đất gọi Jessica!? Kwon Yuri là 1 trong những cô gái nổi nhất trường này đấy!”

“Và?”

“Cậu ấy xinh đẹp, giỏi thể thao, vui tính, thông minh, và…tớ đã nói là cậu ấy xinh đẹp chưa ấy nhỉ? Mọi người đều đổ trước cậu ấy. Thật 

lạ khi trước giờ cậu ấy chỉ hẹn hò với một người và chuyện đó đã chẳng đâu vào đâu, ít nhất là với cậu ấy.”

“Đó không phải là những gì tớ muốn nghe khi tớ nói ‘và’…”

“Ôi! Tuyệt cú mèo!”

Sooyoung túm lấy tay tôi, bắt đầu lắc điên cuồng và nhảy tưng tưng vì mừng rỡ. Tôi thật sự không thể hiểu vì sao cậu ta lại phấn khích 

đến vậy. Kwon Yuri mà tôi sẽ ở cùng phòng là ai cơ chứ?

“Đợi đã, mấy giờ rồi?”

Đột nhiên SooYoung khựng lại, liếc quanh phòng tìm kiếm chiếc đồng hồ.

“Ah, chẳng trách cậu ấy không có ở đây.”

Cậu ta vỗ tay một cái trước khi ngồi xuóng ghế sofa.

“Gần 7 giờ tối rồi, hẳn là cậu ấy đang đi bộ thể dục.”

“Nè, sao cậu biết vậy?” tôi hỏi, để đống hành lý ở đó và ngồi xuống bên cạnh.

“Thì biết thế thôi.”

Cậu ta nhún vai rồi buông tiếng thở dài.

“Xem nào, vì cậu ấy không có ở đây, nên tớ sẽ quay lại vào lúc khác để cậu có thể giới thiệu chúng tớ với nhau”. 

“Tớ cứ nghĩ là cậu đang yêu Sunny?”

“Thì là thế. Tớ có bảo tớ sẽ theo đuổi Yuri đâu.” Cậu ta đứng dậy, vẫy vẫy tay, “Nhưng tớ sẽ tồn tại lâu hơn ở cái trường này nếu tớ kết 

bạn với một trong những nhân vật đình đám.”

* * *

"Cậu yêu Sunny?!"

“Shhhh!”

Sooyoung nhanh chóng đưa tay giữ chặt miệng Tiffany khiến các học sinh khác nhìn chằm chằm họ một cách khó hiểu. Sooyoung mỉm 

cười ngượng ngùng, hy vọng có thể phân tán sự chú ý của họ đi và may mắn thay, nó đã có hiệu quả. Sooyoung buông tay ra và lau 

sạch đống nước bọt của Tiffany vào bộ đồng phục thể dục của cô ấy.

Phòng tập bóng rổ vang vọng tiếng bóng dội và các cô gái vẫn đang trò chuyện, thế nhưng giọng Tiffany lại quá lớn khiến cho tất cả đều 

dừng lại và quan sát họ.

Cô thề là nhiều lúc cô ghét cay ghét đắng sự ồn ào của mình. Đặc biệt là hôm nay.

"Đầu tớ đau..."

Tiffany nói khi ngồi xuống sàn nhà và nghiêng đầu mình vào tường đệm. Sooyoung cũng làm vậy và nhìn hai người bạn khác của mình 

chạy ra chơi bóng rổ.

"Quá nhiều chuyện trong một ngày. Tớ không nghĩ là mình có thể tiếp thu thêm được gì nữa…”

Sooyoung cười, vỗ vai cô gái thấp hơn, "Được rồi. Nhưng đó là do cậu mà. Cậu muốn biết những gì đã xảy ra, nhưng đáng ra Jessica 

cũng nên bỏ qua phần đó. Tớ sẽ trả thù sau vậy. Yah, Yuri! Cậu tốt hơn là đừng để cậu ấy thắng chỉ vì cậu ấy là bạn gái của cậu—ah quá

muộn rồi." 

Họ quan sát Jessica vượt qua Yuri một cách dễ dàng, dẫn dắt bóng bằng một tay trước khi dừng lại cách cái rổ vài bước chân và nhảy 

lên, khi cô ném quả bóng màu cam cầm trong tay mình. Nó chạm vào rổ và bị nảy lên trên mép cam một vài lần nhưng rồi cuối cũng 

cùng lọt vào lưới trắng. 

"Yes! Tớ thắng rồi!" 

"Yeah, yeah. Cậu may mắn thôi." 

Yuri nói khi cô đi lấy quả bóng đang nảy.

"Ồ không, tớ muốn phần thưởng của tớ ngay bây giờ." 

Jessica kéo Yuri lại và quấn tay quanh cổ cô ấy, hai đôi quấn lấy nhau. Những học sinh xung quanh chứng kiến nụ hôn và những tiếng la 

hét lớn lấp đầy phòng tập thể dục yên ắng.

Sooyoung lắc đầu trong khi Tiffany thì lại mỉm cười.

"Họ luôn vậy à?" Tiffany hỏi. 

"Yup. Kể từ khi bắt đầu. Tất nhiên sau đó, họ đã không cùng nhau nhưng cảm xúc vẫn nhiều như thế hoặc thậm chí bây giờ còn nhiều 

hơn. Nhưng nếu cậu hỏi tớ, tớ không nghĩ rằng Jessica từng ngừng yêu Yuri đâu. Ngay cả khi cậu ấy cùng Taeyeon.”

Tiffany quay mặt lại đối diện với bạn mình, "Tại sao cậu lại nói vậy?"

Sooyoung nhún vai, "Chỉ là quan sát thôi. Yah! Ngừng make out và kể cho Tiffany nốt phần còn lại đi!" Cô hét lên với Yuri và Jessica.

"Yeah, yeah."

Jessica miễn cưỡng tách môi Yuri ra và cùng Yuri đi đến trước mặt hai người bạn đang chờ đợi.

"Vậy rồi, sau khi Sooyoung rời khỏi, tớ đã bắt đầu đặt gỡ hành lí ..."

* * *

Sau khi tất cả đều ổn thoả, tôi quyết định đi hít thở chút không khí và dạo bộ xung quanh khuôn viên trường để bản thân mình quen 

hơn. Tôi mang theo điện thoại và lấy thẻ phòng, nhồi nhét nó vào túi sau trước khi bước ra. Con người tên Yuri ấy vẫn chưa quay lại và 

tôi tự hỏi liệu chân cậu ta có nhức mỏi sau 2 tiếng đồng hồ chạy bộ. Cậu ta hẳn phải rất khỏe mạnh mới có được sức chịu đựng tốt như 

vậy. 

Quay vào góc thư viện, một cái cây lớn đứng giữa một cánh đồng nhỏ--- cùng một khu vườn bao quanh --- chúng thu hút sự chú ý của 

tôi. Một vài băng ghế gỗ xung quanh khá đẹp và con đường nhựa nối liền với một bên cánh đồng với một cái khác. Một cơn gió lướt qua 

khiến lá cây xào xạc, tiếng động thật êm dịu. Cánh hoa hồng bị thổi bay đi và lơ lửng trên không hệt như nó đã quyết định hướng đi cho 

mình.

Tôi quyết định đi theo cánh hoa hồng cô đơn đó và không biết từ lúc nào, tôi đã đứng giữa khu vườn với cánh hoa trên lòng bàn tay, kinh 

ngạc nhìn chằm chằm vào nó.

Gió nhẹ thổi lên lần nữa, tôi nhắm mắt lại và cảm nhận cái cảm giác êm dịu của làn gió lướt qua da. Khi nó qua đi, tôi mở mắt và không 

còn trông thấy cánh hoa hồng nữa. Tôi quay đầu lại, cố tìm kiếm nó nhưng thật tệ. Không thể tìm thấy nó ở đâu nữa rồi.

Tôi từ từ nhắm mắt lại một lần nữa, cơn gió mạnh lại nổi lên một lần nữa. Đặt một tay lên bụng, tôi lấy một hơi thật sâu và bắt đầu cất 

giọng hát. Nơi đây, khu vườn này, trở thành sân khấu của riêng tôi, nơi tôi có thể hát lên những điều chất chứa trong tim. Không quan 

trọng có ai nghe thấy giọng hát của tôi hay không. Không quan trọng nếu tôi có làm phiền các học sinh khác trong giờ học. 

"Thật ngọt ngào." 

Giọng cậu bất chợt vang lên khiến tôi giật bắn. Tôi quay về phía phát ra giọng nói và nó đã dẫn tôi đến lối vào khu rừng. Cậu ở đó, chỉ 

cách tôi vài bước chân, miệng cậu há hốc đầy kinh ngạc. Cái nhìn chăm chú của cậu khiến tôi như cứng đờ.

Ngay lúc ấy, trái tim tôi bắt đầu những nhịp đập hối hả. Cả người cậu nhễ nhại mồ hôi, trông vô cùng nam tính. Khoảnh khắc ấy, tôi đã 

bắt đầu tin vào thứ tình yêu sét đánh. 

“Mình… Xin lỗi vì đã làm cậu sợ… Mình chỉ tình cờ đi ngang qua đây….và nghe thấy giọng hát của cậu…” 

Thật nhỏ nhẹ… nhưng tôi vẫn có thể nghe thấy mặc cho tiếng đập rộn rã của trái tim.

“À không … ổn cả mà …”

Tôi quay người lại đối diện với cậu và mỉm cười. Cậu cũng đáp trả, tiến đến vài bước trong khi mồ hôi trong khi lau đi mồ hôi trên tay, 

chìa tay ra phía tôi và hắng giọng.

“Mình là Yuri.”

“Jessica…” 

Tôi nói khi nắm lấy tay cậu, nhẹ lắc nó, cả hai cùng mỉm cười.

~ ~ ~

Bằng cách nào đó, chúng tôi quyết định ngồi lại bên nhau trong một quán ăn nhỏ cạnh trường – cậu nài nỉ mua bữa tối, dạ dày tôi biểu 

tình quyết liệt sau phần giới thiệu ngắn gọn của cả hai.

Tôi không biết nhiều về cậu nhưng, cũng không phải là có ấn tượng xấu. Không có gì từ cậu khiến cho tôi có cảm giác cần phải cẩn trọng 

và chuẩn bị tâm lý để tự vệ cho bản thân.

Không, không hề có bất kì cảm giác nào như thế.

Mỗi khi tôi nhìn cậu - vẫn trong trang phục ướt đẫm mồ hôi - tôi lại có cảm giác thật thoải mái. Chỉ cần một nụ cười và tôi thấy bản thân 

mình đang mỉm cười đáp lại.

“Vậy, cậu cũng học năm đầu sao?” Cậu hỏi.

Tôi gật đầu, cầm lấy đôi đũa và bắt đầu gắp thức ăn, “Yeah.”

“Cậu đang học gì? Ý mình là ngành nào.”

Nuốt hết thức ăn, cậu nhấp một ngụm nước trước khi tập trung ánh nhìn về phía tôi.

“Ca hát.”

“Ah,” cậu khẽ mỉm cười, “Quả nhiên.”

“Còn cậu?”

“Mình à? Bóng rổ.”

“Oh, hay đấy.”

Cậu dùng khăn giấy lau sạch môi, “Tớ nghĩ vậy.”

“Cậu chơi giỏi chứ?”

“Hm … mình không muốn tự cao nhưng tớ đoán là vậy.”

“Vậy thì mình nên tận mắt kiểm chứng rồi.”

“Rất sẵn lòng.”

Cậu trả lời và tôi để ý thấy một nụ cười khẽ trên môi cậu.

~ ~ ~

“Cám ơn về bữa tối nhé.”

Yuri mỉm cười “Không có gì”

Yuri đút tay vào trong túi áo len dài khi cô và Jessica bước vào thang máy trong khu kí túc xá. Jessica đưa tay nhấn vào nút số 4 và 

ngạc nhiên khi ngón tay của Yuri chạm vào tay cô. Họ quay đầu nhìn nhau và mỉm cười vì điều đó, rồi Jessica rút tay lại và Yuri nhấn nút 

cho cả hai.

“Cũng tầng bốn sao?” Yuri nói khi cánh cửa thang máy đóng lại

“Yeah.”

“Vậy là tớ sẽ được nhìn thấy cậu nhiều hơn. Cậu không phiền chứ?”

“Kh-Không, tất nhiên là không rồi.”

Jessica cảm thấy hai má nóng bừng, cô nhìn chằm chằm lên trần của thang máy. Yuri nhường chỗ để Jessica ra trước khi thang máy 

dừng lại và theo sau Jessica.

Ban đầu, Jessica nghĩ điều này thật ngọt ngào khi Yuri đi bộ cùng cô đến tận phòng. Nhưng khi cả hai bắt đầu cho tay vào túi để lấy thẻ 

từ và cùng dừng lại trước cửa phòng 418, họ ngay lập tức quay sang nhìn nhau đầy ngạc nhiên.

”Đây là phòng của cậu sao?” Jessica hỏi trước khi chỉ tay về phía cánh cửa.

“Yeah.”

Mắt của Jessica mở to hơn “Yuri?! Kwon Yuri?!” Ngón tay của cô bây giờ đã chuyển sang cô gái cao hơn bên cạnh mình.

”Ừ-ừh…Cậu chắc là người bạn cùng phòng mà họ đã nói.”

“Ôi Chúa ơi…”

”Mình đoán là bây giờ chúng ta sẽ nhìn thấy nhau thậm chí là nhiều hơn nữa.”

~ ~ ~

Không phải là rất thú vị khi tôi có thể nhìn lại khoảng thời gian đó và vẫn mỉm cười sao? Mỗi ngày trôi qua chúng tôi lại càng thân thiết 

hơn, tình bạn của chúng tôi càng thêm gắn bó.

Và đó chính là vấn đề.

Suốt quãng thời gian bên nhau, mình không hề muốn chúng ta chỉ dừng lại ở mức tình bạn và mình biết cậu cũng như thế. Mình muốn 

nói với cậu những cám xúc mà mình đã có từ giây phút đầu tiên, thế nhưng con người ngoan cố này lại quyết định chờ đợi cậu thổ lộ 

trước. Mình đã đợi, đợi cậu thật nhiều nhưng cuối cùng niềm hy vọng ấy dần tiêu tan.

Và rồi, ngày ấy đã đến.

Mình nhận được tin nhắn của cậu vào tiết học cuối cùng trong ngày. Lớp học duy nhất mà chúng ta không học cùng nhau. Dù cho những 

lời mà tớ luôn chờ đợi không ở đó, thế nhưng những câu từ trong bức thư cũng đủ khiến tớ mỉm cười hạnh phúc.

Tia hy vọng lại quay trở về lần nữa.

Ngay khi tiếng chuông cuối cùng vang lên, mình lập tức bật dậy khỏi ghế và chạy nhanh đến nơi chúng ta gặp nhau lần đầu. Nơi cậu đã hẹn mình đến vì muốn nói vài chuyện quan trọng. Khu vườn nơi lần đầu gặp nhau. Nơi khởi đầu cho tình yêu của tớ dành trao cậu.

Và chắc chắn…đó cũng sẽ là nơi kết thúc tất cả.

Trái tim tớ như xé ra làm trăm mảnh khi chứng kiến vòng tay quanh cổ cậu không phải là của mình. Đôi môi trên môi cậu không phải là 

của mình. Đó không phải là mình-người đang nhắm nhẹ mắt và tận hưởng mùi vị trên đôi môi cậu, không phải là mình.

Thay vào đó, tôi lại là người chứng kiến tất cả, lúc ấy tôi có thể nghe thấy tiếng trái tim mình vỡ vụn, tôi chẳng thể cảm nhận được gì 

hơn ngoài những giọt nước mắt buốt giá cứ thi nhau rơi xuống.

Và khi đã lấy lại hơi thở của mình, tôi nhấc đôi chân nặng trĩu đang bám chặt dưới nền đất lên, chạy đi càng xa càng tốt. Những giọt lệ 

không ngừng tuôn rơi khi tôi chạy vượt qua những học sinh khác, chạy mãi. Tôi không quan tâm mình sẽ chạy đến đâu. Miễn là nó cách 

xa cậu và người bạn gái mới của cậu. Tôi không quan tâm.

Tôi ngồi bệt xuống vỉa hè lạnh tanh – hai chân mỏi nhừ trong khi những giọt nước mắt cứ rơi mãi. Trời đã tối, những ngọn đèn phản 

chiếu hắt lên từ mặt nước là thứ ánh sáng duy nhất soi chiếu tôi. Thứ duy nhất chứng kiến nỗi tuyệt vọng của tôi.

“Này”

Đó không phải là giọng nói của cậu.

“Cầm lấy.”

Đó không phải là bàn tay cậu, bàn tay đang chìa chiếc khăn ngay trước mặt tôi.

“Xem ra…mình phải làm rồi.”

Đó không phải là nụ cười của cậu.

“Sao cậu lại ngồi khóc ở đây?”

Đó không phải là cậu, người đang cuối thấp xuống nhìn tôi.

“Đừng giấu nữa…”

Người đó đặt ngón tay lên cằm tôi và nâng khuôn mặt đang cúi gầm buồn bã của tôi lên.

“Những giọt nước mắt thế này không nên rơi xuống từ đôi mắt cậu.”

Đó không phải cậu người đang lau đi những vệt nước mắt trên má tôi.

“Dù người gây ra những giọt nước mắt này có là ai đi chăng nữa thì đó cũng là một kẻ thật ngốc. Cậu không nên để họ làm nhòe đôi mắt 

xinh đẹp này”

Đó không phải là cậu – người khiến tôi thôi nghẹn ngào.

“Tên mình là Taeyeon. Còn cậu?”

Đó không phải là cậu

* * *

“Ow!”

Yuri kêu lên đau đớn khi nắm tay nọ thoi vào cánh tay cô, đau điếng.

“Đó là cho việc cậu khiến mình phải chờ đợi! Đây là vì cậu đã hôn cô ta! Và đây là đã làm trái tim mình tan nát”

Nắm tay Jessica thúc vào cánh tay Yuri mạnh bạo. "Oh vâng, cậu đã làm thế."

"...Được rồi, chắc là tớ đã làm nhưng----“

"Aha! Vậy là cậu thừa nhận à?"

Jessica dừng lại ở giữa hành lang, bây giờ đối mặt với Yuri. Tiffany đột ngột dừng lại phía sau Yuri và nhíu mày khi cô chứng kiến cảnh 

cặp đôi đang cãi nhau.

"Tớ đã tuyệt vọng ..."

Jessica chế giễu, tiếp theo là một cái nhìn chán ghét.

"Wow".

Cô nói trước khi bật gót chân của mình và bước nhanh rời khỏi Yuri.

"Tớ không cố ý như vậy mà! Yah, Sica! "

"Về lớp đi Kwon Yuri! Tớ không muốn nhìn thấy cậu và khuôn mặt đáng ghét của cậu ngay lúc này.”

"Điều đó đau, cậu biết mà! Chúng ta sẽ nói về điều này sau. Được không?"

Yuri không nhận được câu trả lời khi cô dõi theo bóng của Jessica quẹo qua góc tường. Tiffany vỗ nhẹ vai người bạn của mình khi nhìn 

thấy Yuri buông tiếng thở dài.

"Cậu biết không, cậu vừa tự đào mồ chôn mình đấy?"

"Yeah, tốt thôi, kiểu gì thì cậu ấy cũng sẽ phát hiện ra thôi, chỉ là vấn đề thời gian."

Tiffany cười lớn. "Đã 2 năm rồi, Yuri-yah. Cậu nhận ra nó trễ đến mức nào rồi? Nhưng đừng lo lắng, tớ sẽ cố gắng làm cậu ấy bình tĩnh."

"Từ khoá 'cố gắng'." Yuri buông tiếng thở dài. "Cậu tốt hơn là vào lớp đi."

"Tớ sẽ nói chuyện rõ ràng với cậu ấy nên không cần phải lo lắng đâu."

Tiffany mỉm cười trước khi vẫy tay với Yuri và quẹo qua cùng góc giống như Jessica. Vuốt tóc rồi cô quay gót bước theo hướng khác.

Trong khi đó, Sooyoung cuối cùng cũng đã chạy ra khỏi phòng thay đồ, nhưng lại không thấy bạn của mình ở đâu cả. Chỉ có khuôn mặt 

thân thiện và có phần ngưỡng mộ của những học sinh khác xung quanh cô.

"Họ bỏ rơi mình rồi!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro