Chap 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 9

Jokwon chắp tay sau lưng và bước qua trước mặt từng tân binh. Bọn họ trông thật xốc xếch vì bị kêu dậy đột ngột. Jokwon kiểm tra từng hàng tân binh và cố ý la mắng bọn họ.

Kwanghee ngáp một cái rõ to ngay khi Jokwon bước tới. Leejoon người đứng bên phải thúc chỏ vào Kwanghee nhắc nhở hắn. Hắn lập tức mở mắt ra và đứng thẳng người.

Jokwon nhìn thấy Yuri ngáp. Hắn lườm mắt về phía nàng. Đột nhiên hắn có ý nghĩ sẽ để các tân binh luyện tập mà không có lý do.

Hắn bước về phía của Yuri trong khi nói chuyện với cả nhóm. “Là một tân binh của phủ Cấm vệ, các ngươi phải sẵn sàng trong mọi thời điểm, ngày lẫn đêm, để chiến đấu với bọn đạo tặc. TẤT CẢ các ngươi làm ta thất vọng với dáng vẻ mệt mỏi, thiếu ngủ và xốc xếch.” Jokwon liếc nhìn Yuri khi bước qua. Rồi hắn tiếp tục. 

“Sáng hôm nay ta gọi các ngươi dậy là để kiểm tra sức chịu đựng của các ngươi. Ta đã đặt ra một bài kiểm tra đặc biệt vào sáng nay, và nó sẽ bắt đầu ngay lập tức! Bài kiểm tra đầu tiên là chạy vòng quanh kinh thành, đến bờ biển và chỉ ngừng lại khi có lệnh của ta.”

“Eeeeeeh! Vòng quanh kinh thành rồi đến bờ biển á? Sẽ mất cả nửa ngày đó! Sunbae-nim không phải đang yêu cầu quá nhiều sao?” Kwanghee rên rỉ.

“Các ngươi phải hoàn thành nó trong 3 giờ! VÀ ta sẽ chạy theo sau các ngươi!” Jokwon định rõ.

Những tân binh khác thì thầm bàn tán với nhau về khoảng thời gian vô lý đó.

“AISS JINJA BÀI KIỂM TRA KIỂU GÌ THẾ NÀY, LÀM SAO TA CÓ THỂ CHẠY ĐƯỢC NẾU CHẲNG CÓ HẠT CƠM NÀO TRONG BỤNG CHỨ!” Shinyoung lầm bầm.

Jokwon phớt lờ lời rên rỉ của bọn họ. “Bắt đầu từ B.Â.Y.G.I.Ờ! Nếu các ngươi không hoàn thành nó thì sẽ bị đuổi khỏi trại huấn luyện! Chạy chạy chạy chạy CHẠY NGAY CHO TA!”

Những tân binh không còn chọn lựa nào khác và phải chạy. Một số lắc đầu nhưng vẫn chạy. Shinyoung ở vào hàng cuối để được chạy ít nhất.

“NHANH NHANH NHANH LÊN! CHẠY NHANH HƠN NỮA! CHO TA THẤY SỰ HĂNG HÁI CỦA CÁC NGƯƠI!!!” Jokwon hét lớn. 

{Giờ Thìn, Kỹ viện, phòng của Miyoung} [Giờ Thìn = 7 am – 9 am]

Miyoung đang ngủ trên giường. Mắt vẫn nhắm, nàng quay sang trái ôm lấy cái gối dài. Nàng cảm thấy thoải mái nhưng lại rất lạ lùng. Nó mềm và ấm hơn một cái gối. Nàng di chuyển bàn tay lên sờ lấy vật thể lạ. Nó phẳng nhưng lại tròn lên ở một chỗ nào đó. Nàng ấn nó xuống.

Hưm giống như ngực vậy. Miyoung nghĩ. NGỰC?!? Miyoung nhận ra. Nàng mở mắt và nhìn thấy Taeyeon đang ngủ ở phần còn lại của cái giường. “KYYYYYA!!!” Miyoung hét lên và ngồi dậy làm Taeyeon rớt ngay xuống giường, lưng nàng ta đối diện với Miyoung.

“AH WAE WAE WAE WAE?!?!” Taeyeon không biết gì kia tỉnh giấc. Xảy ra chuyện gì? Nàng ngáp dài vì thiếu ngủ.

“YAH! Ai cho ngươi ngủ trên giường của ta! Không phải ta đã xếp cho ngươi một phòng rồi sao?” Miyoung mắng. Nàng vẫn chưa nhìn thấy vết thương trên trán của Taeyeon.

“Mian, ta vẫn chưa quen với nơi này. Đêm qua, ta quá lười để tìm phòng khác. Thêm nữa, phòng ngươi thơm quá, nên dễ ngủ lắm.” Taeyeon gãi gãi má, lại ngáp dài và quay đầu nhìn quanh. Ngủ muộn làm ta mệt quá. Và giờ thì ta phải dạy cho Yul mỗi đêm nữa chứ. Taeyeon định leo lên giường lại. 

Miyoung nhìn thấy vết sưng. “HỞ? Trán ngươi làm sao vậy?” Miyoung đến gần mặt Taeyeon, chạm vào vết sưng.

“Á!” Taeyeon bắt lấy bàn tay của Miyoung. “Đừng chạm vào, đau lắm.”

Miyoung cắn ngón tay. “Mianhae! Ta không cố ý làm đau ngươi.” Nàng nghĩ trán Taeyeon sưng lên khi bị ngã xuống giường. Nàng lại chạm vào trán nàng ta.

“Úi da!”

“Aye! Ta sẽ không đụng vào nó nữa. Nhưng nếu ngươi không ngủ trên giường của ta thì ta đã không đẩy ngươi xuống.”

Hở? Nàng ta nghĩ chỗ sưng này là do mình làm? PUAHKAKAKAKKAKA. Taeyeon cười lớn trong lòng. Hehe đến lúc ta chiếm lợi thế rồi. MUAHAHHA. “Hưm ngươi sẽ đối xử với ta tốt hơn đúng không?” Taeyeon nhìn Miyoung với khuôn mặt đáng thương, mắt chớp không ngừng.

Miyoung cảm thấy ngượng ngùng bởi sự im lặng và vì cách mà Taeyeon nhìn thẳng vào mắt mình. “Ya đừng có nhìn ta như thế.”

“Hở?! Cái gì?” Taeyeon nhìn thấy má của Miyoung hơi phiếm hồng. Nàng nghịch ngợm tiến lại gần Miyoung hơn.

“Ya! Đừng có nhìn ta chằm chằm như thế.” Miyoung lùi lại, lo lắng nhìn sang hướng khác.

Taeyeon leo lên giường. “Tại sao?” Taeyeon mở mắt to hơn và đưa mặt lại gần hơn. “Tại sao ngươi lại lo lắng như vậy?” Nàng tinh quái mỉm cười.

“L-l-lo l-l-lắng c-c-cái g-g-gì c-c-chứ?” Miyoung lắp bắp.

“Ta biết bí mật của ngươi rồi.” Taeyeon nhướng mày lên xuống.

“Bí mật gì? Ta không có bí mật nào hết!”

“Ta đoán ngươi chưa từng hôn ai trước đây, nếu không ngươi đã không lo sợ khi ta đến gần ngươi kekeke.”

“Dĩ nhiên là ta đã hôn rồi.” Miyoung chối bỏ sự thật.

“Thật? Vậy sao ngươi lại lùi lại khi ta tiến đến gần hở?”

“Vì ta không quen như thế với người lạ?” Miyoung nói dối để bảo vệ niềm kiêu hãnh của mình.

“Ta là người lạ đối với ngươi? Ta đã nhìn thấy ngươi khỏa thân mà.”

“YAH! Đừng nhắc lại chuyện đó.”

“WAEYO? Nó cứ ở trong đầu ta mãi thôi. Xin lỗi nha, ta không thể.”

“Vậy thì lấy nó ra đi.” Miyoung lắc lắc đầu của Taeyeon nhưng rồi mắt nàng chạm phải ánh mắt của nàng ta. “Yah ngươi dám đến gần ta?”

“Dĩ nhiên ta dám.” Taeyeon chầm chậm tiến lại gần, ánh mắt trêu chọc không rời khỏi đôi môi của Miyoung.

ÔI THIÊN A~ LÃO THIÊN A~ NGƯỢNG QUÁ, THẬT LÀ NGƯỢNG QUÁ ĐI. Tim Miyoung đập nhanh vì Taeyeon dần tiến lại gần. Nàng cảm thấy rất lo lắng. Nhưng vẫn không buông đầu Taeyeon ra, nàng muốn chứng tỏ rằng mình không sợ nàng ta. 

Taeyeon nhắm mắt lại, môi chu ra như thể chuẩn bị hôn. “MUUUUUUUUUUUUU.”

Miyoung nghiêng người về phía sau từng chút một. Nàng muốn hét lên nhưng không thể vì đã quá muộn. Môi của Taeyeon đã chạm vào môi nàng.

Taeyeon chớp mắt. Nàng không nhận ra mình đã đến quá gần.

“KYYYYYYYYYA!” Miyoung thét lên rồi đá Taeyeon rớt xuống giường.

{Giờ Tỵ, phủ Jung Thượng thư, hậu viện} [Giờ Tỵ = 9 am – 11 am]

Soojung đang luyện họa tranh. Nàng so sánh bức họa với cảnh thật lần cuối cùng trước khi chuyển sang tờ giấy khác. Bức họa bị gió thổi đi ngay khi nàng nhấc cái chặn giấy lên.

Nàng chạy theo bức họa nhưng dừng lại sau vài bước vì nó đã hạ cánh xuống mặt của ai đó.

Người đó gỡ nó xuống và nhìn vào bức họa.

Soojung bước đến tạ lỗi. “Mianhae, ta không có ý thất lễ, đó là bức họa của ta. Nó bị một cơn gió lớn thổi đi. Ta có thể lấy lại nó không?”

“Ippoo iss soyo.” Người đó nói rồi mỉm cười.

Soojung bị mất hồn bởi nụ cười đó.

“Nó thật xinh đẹp.” Người đó nói lại lần nữa, sợ rằng Soojung không hiểu cách phát âm của mình.

Soojung bừng tỉnh. Nàng lịch sự mỉm cười lại rồi cúi đầu cảm ơn. “Ta có thể lấy lại nó không?”

“Ôi, một bức họa thật đẹp. Ta có thể giữ nó được không?” Người đó nói.

“Ta rất cảm kích. Nhưng ta chỉ họa cảnh trong vườn hoa của mình. Không có gì đặc sắc cả. Thêm nữa, nó chỉ là một bản nháp mà ta không chú trọng nhiều lắm. Vẫn còn vài chỗ cần phải hoàn thiện.” Soojung nói với giọng khiêm tốn.

“Đừng lo lắng. Đây phong cảnh mà ta đang tìm kiếm.” Người đó mỉm cười. “Tên ta là Liu Yiyun, Sứ thần Trung Nguyên. Ta hy vọng sẽ mang về nước những quà lưu niệm đặc biệt sau khi thăm quan đất nước của ngươi. Bức họa của ngươi chính là thứ mà ta đang tìm kiếm, một vườn hoa đặc trưng của Baekje.”

Soojung cố gắng bắt kịp những gì Yiyun nói vì cách phát âm của y không được chính xác lắm.

“Ngươi có hiểu ta vừa nói gì không?” Yiyun mỉm cười, dịu dàng hỏi. Nụ cười mà Soojung vẫn thường mơ về hoàng tử tuấn tú của mình.

~~~~~~~Hết Chương 9~~~~~~~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#yulsic