Chap 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHAP 6~

Sica's POV

“Xin chào! Giờ chúng tôi đang đứng trước ngôi nhà ma mà các khách mời xinh đẹp của chúng ta sẽ đi vào.” Minho nói. Chúng tôi có thể vượt qua không? Sao Eun Chan không vào một mình đi? Chị ta đang làm tôi sôi máu lên khi cứ mãi bám lấy Yuri.

“Bên trong đã chuẩn bị nhiều thứ để dọa các cô gái.” Minho nháy mắt với camera. Quay sang chúng tôi. “Các em sẵn sàng chưa?” anh ấy hỏi. Tôi không nói gì. Yuri và Eun Chan gật đầu yếu ớt. “Được rồi! Các em vào đi!” anh ấy nói.

“Cắt!” đạo diễn la lên, đi đến chỗ chúng tôi. “Tốt lắm. Camera được lắp đặt ở bên trong, nên chỉ có ba đứa đi vào đó thôi. À… chỉ có các em cùng những thứ đáng sợ. Có ba phòng. Một lối vào và một lối ra.” Anh ấy nói. “Camera sẽ tự hoạt động khi các em bước vào. Được rồi. Chúc may mắn nhé.” Đạo diễn vui vẻ nói rồi đi trở lại chỗ đoàn làm phim.

“Kyaaaa! Yuri à~ chị sợ quá!” Eun Chan ôm lấy cánh tay của Yuri. 

“Không sao đâu Eun Chan. Chúng ta sẽ vào cùng nhau mà. Chị, em và Sica.” Yuri cố gắng trấn an Eun Chan. Cậu ấy quay sang tôi rồi mỉm cười. *thình thịch thình thịch* Dĩ nhiên, công chúa băng giá tôi vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng -.- Cậu ấy nắm lấy tay tôi, đan ngón tay của chúng tôi lại với nhau. *thình thịch thình thịch thình thịch*

“Được rồi! Mọi thứ đã sẵn sàng! Vào ngôi nhà ma đi nào.” Anh đạo diễn la lên. Chúng tôi gật đầu đi vào bên trong.

---trong ngôi nhà ma---

Tối, ẩm ướt, và hơi lạnh. Yuri không buông tay tôi ra, ngược lại còn đang nắm rất chặt. Chúng tôi đi sát vào nhau. Eun Chan ôm cánh tay của Yuri, khiến tôi khá tức giận. *cót két* *cót két* Có tiếng ai đó ở phía sau. Tôi dừng lại, Yuri và Eun Chan cũng dừng theo. Không còn nghe thấy tiếng bước chân nữa.

“Có chuyện gì sao Sica?” Yuri hỏi. Tôi lắc đầu, đi tiếp. Tiếng bước chân lại vang lên.

“Yuri à.” Tôi thì thầm mà không nhìn cậu ấy.

“Hửm?” cậu ấy thì thầm, quay lại nhìn tôi.

“Ai đó đang đi theo chúng ta.” Tôi thì thầm. Yuri gật đầu nhưng chúng tôi tiếp tục đi. Bước chân đằng sau bắt đầu nhanh hơn, sau mỗi bước càng nghe lớn hơn.

“Em có nghe thấy tiế-AHHHHHHHH!!!!” Eun Chan hét lên, ôm lấy người Yuri.

“Eun Chan?” Yuri nói. Eun Chan chỉ về phía sau. Yuri và tôi quay lại nhìn. Sadako đang đến gần chúng tôi. Eun Chan la lớn khi cô ta đến mỗi lúc một gần.

“Yuri à~ Yuri! Đáng sợ quá! Á!” Eun Chan ôm Yuri chặt hơn, chúng tôi đang từ từ lùi lại. Sadako nở nụ cười điên-dại-của-ác-quỷ-ta-sẽ-giết-các-ngươi trong khi tiến lại gần.

“Yuri à!” Eun Chan la hét, nép mình vào người Yuri. Tôi bực mình rồi đó nha. X(Sadako chỉ cách có 5 bước chân nhưng chúng chúng tôi đụng phải bức tường.

“Đừng lo Eun Chan. Em sẽ bảo vệ chị.” Yuri ngọt ngào nói. Đúng rồi đấy. Tôi thực sự nổi giận rồi đó. Cậu ta ôm lấy Eun Chan. X(Sadako đang rất gần. Tôi bước tới, nhìn cô ta bằng ánh mắt băng giá. Cô ta khựng lại, tôi bước đến gần hơn, chậm rãi đưa tay lên rồi búng nhẹ vào trán cô ta. Cô ta đứng yên không động đậy, nụ cười điên dại cũng dần biến mất. Cô ta đưa hai tay ôm lấy trán, bật khóc rồi chạy đi. O_______O Xong chuyện rồi. Ai đó ôm lấy tôi từ phía sau.

“Cậu ổn chứ?” Yuri hỏi. Tôi gật đầu trong vòng tay cậu ấy.

“Thế thì tốt. Tớ đã hứa là sẽ bảo vệ cậu. Nên đừng hành động như thế nữa. Tớ là hoàng tử của cậu và cậu là công chúa của tớ. Hoàng tử Yul sẽ bảo vệ công chúa Sica.” Cậu ấy nói, má tôi đỏ bừng cả lên.

“Kyaaaa!!! Yuri-chan em thật là tuyệt vời.” Eun Chan hét lên, kéo Yuri ra rồi ôm cậu ấy. *bực mình rồi đó nha* 

“Ơ… không phải em đâu. Là Sica mà.” Yuri đỏ mặt giải thích, cố gắng thoát ra khoải cái ôm.

“Tìm lối ra đi, để có thể ra khỏi nơi đáng sợ này.” Eun Chan hoàn toàn lờ đi những gì Yuri vừa nói. *tức quá đi*  Yuri nắm tay tôi, chúng tôi tiếp tục đi. Có một cánh cửa dẫn tới căn phòng kế tiếp. Chầm chậm đi vào bên trong rồi nhận ra, thì ra… đây là một phòng học. Nhìn thấy cửa dẫn đến phòng cuối cùng, chúng tôi nhanh chóng bước về phía đó. Nhưng tiếng ai đó từ phía sau đã ngăn cản không cho chúng tôi đi tiếp.

“Các ngươi tính đi đâu hả?” một bà lão hỏi.

“Ừm… xin chào. Chúng tôi định đi đến chỗ kia.” Eun Chan ôm lấy cánh tay Yuri chỉ về phía cánh cửa.

“Các ngươi cho rằng có thể đi khỏi đây dễ dàng vậy sao?” nói rồi bà ta biến thành một thứ thay ma biết bò. Như trong thầy phù thủy ấy.

“Ahhhhhh!!!” Eun Chan hét lên, kéo Yuri chạy theo chị ta để tôi lại một mình. Thây ma tiến tới gần, tôi lùi lại quá nhanh nên đụng vào một cái ghế rồi ngã xuống.

“Sicaaaaa!!!!” Yuri chạy đến chỗ tôi, kéo theo Eun Chan. Cái thây ma kia bỗng dưng biến mất. Chúng tôi đang đứng trước bàn giáo viên. Lưng tôi đang dựa vào nó.

“Cậu ổn chứ?” Yuri lo lắng hỏi.

“Ừ.” Tôi trả lời.

“Vậy thì tốt rồi.” cậu ấy mỉm cười trong những giọt nước mắt bắt đầu rơi xuống. Cậu ấy vừa khóc vừa lau nước mắt. Tôi sốc. 

“Y-Yuri à?” Eun Chan nói.

“Cậu sợ sao Yuri?” tôi hỏi, cậu ấy gật đầu. Ai đã làm Yuri sợ rồi khóc như thế này chứ! Thây ma kia đột nhiên xuất hiện phía sau cái bàn mà chúng tôi đang dựa vào.

“Hù!” nó nói.

“Ahhhh!!!” Eun Chan hét lên. Cô gái này sẽ làm thủng màng nhĩ của tôi mất. Yuri vẫn còn đang khóc. Tôi cảm thấy cơn tức giận đang tăng lên trong người mình. Không ai, ý tôi là KHÔNG KẺ NÀO có quyền làm Yuri khóc! Chậm rãi đứng dậy vỗ nhẹ đầu Yuri rồi quay lại đối mặt với thây ma. Tôi nhìn nó bằng ánh mắt băng giá rồi nhặt cái ghế lên.

“KHÔNG KẺ NÀO ĐƯỢC QUYỀN LÀM YURI SỢ HAY KHIẾN CẬU ẤY KHÓC CẢ! HÃY HỨNG CHỊU CƠN THỊNH NỘ CỦA TRUNG SĨ 22: SICA ĐI!” tôi đuổi theo thây ma kia, cố gắng đánh nó bằng cái ghế đang cầm. Nó vừa khóc vừa chạy bán sống bán chết. Nó chạy vào phòng đầu tiên mà chúng tôi đi vào. Ném cái ghế vào đó nhưng tôi chẳng thèm quan tâm có trúng nó không. Tôi quay lại chỗ Yuri. Cậu ấy đã ngừng khóc. Cậu ấy ôm lấy tôi khi tôi bước đến.

“Cảm ơn Chúa, cậu vẫn ổn.” tim tôi đập một nghìn nhịp một phút khi nghe câu nói ấy. Eun Chan hắng giọng.

“Đi thôi Yuri, phải đến phòng kế tiếp. Là phòng cuối cùng phải không?” Eun Chan hỏi Yuri, hoàn toàn quên đi sự tồn tại của tôi. *đáng ghét*  Chúng tôi dừng lại giữa căn phòng được sơn màu trắng.

“Cái quái gì vậy?” tôi hỏi.

“Nhìn kìa, đó là cửa ra! Đi thôi!” Eun Chan bước đến chỗ cái cửa.

“Này các cô gái!!!” Tiếng người đàn ông vang lên từ phía sau. Tôi quay lại định rằng sẽ “tặng” cho con ma đó một cái lườm băng giá, nhưng thật sốc. Vì nó là thứ đáng sợ nhất mà tôi từng nhìn thấy.

Yuri's POV

Mặt Sica bỗng nhiên tái nhợt. Tôi nhận ra thứ Sica đã nhìn thấy, một gã dưa leo khổng lồ.

“Các cô có muốn ăn tôi không?” gã dưa leo nháy mắt. Sica nuốt xuống vì sợ.

“Đây là một trò đùa phải không?” Eun Chan bối rối. Gã dưa leo chạy đến chỗ chúng tôi.

“Ăn tôi đi! Ăn tôi đi mà!” hắn vừa chạy vừa nói.

“AHHHHHHHHH!!!!!” Sica điên cuồng hét lên rồi chạy đi. Gã Dưa leo đuổi theo cậu ấy.

“Ơ?” Eun Chan nói khi nhìn hai kẻ đang đuổi nhau chạy vòng vòng. Một trái dưa leo khổng lồ đuổi theo một Sica đang khóc. “Lúc nãy, em ấy là người gan dạ nhất sao bây giờ lại sợ một trái dưa leo khổng lồ nhỉ?” Eun Chan bối rối. Tôi thở dài.

“Dưa leo là thứ cậu ấy ghét nhất.” tôi bước đến chỗ họ.

“Yuri à? Em đi đâu thế?” Eun Chan hỏi. Tôi nhìn chị ấy rồi mỉm cười.

“Em đi cứu cho công chúa của mình.” Tôi nói. Sica chạy về phía tôi, tôi ôm lấy cậu ấy. Gã Dưa leo đang ở đằng sau Sica, quay lưng mình đối diện với hắn. Tôi ôm Sica chặt hơn.

“Nhớ rằng, tớ sẽ bảo vệ cậu. Tớ hứa đó.” Tôi thì thầm rồi quay lại đối diện với gã Mr. Dưa leo. Ôm Sica bằng tay phải, tay trái chậm rãi đưa lên ra hiệu ngừng lại. Gã Dưa leo dừng lại. Ra hiệu bảo hắn đến gần, tôi thì thầm vào tai hắn.

“Mr. Dưa leo, nghe đây. Tôi thật sự là một cô gái tốt.” tôi ngọt ngào rồi chuyển sang giọng chết chóc. “Nhưng mi đã làm công chúa của ta sợ nên ta sẽ cho mi xuống địa ngục. Nếu không muốn bị làm thức ăn cho động vật hoang dã thì ta đề nghị mi nên rời khỏi đây và để bọn ta đi trong yên bình.” Nói xong tôi đẩy hắn ra rồi cười ngọt ngào.

Sica's POV

Yuri ôm tôi trong khi thì thầm gì đó với gã dưa leo to lớn xấu xí kia. Tôi ôm lấy Yuri, quan sát cậu ấy nói chuyện với hắn, khuôn mặt xấu xí của hắn trở nên tái mét. Lúc nãy tôi bảo hắn trông xấu xí mà, đúng không? Yuri đẩy hắn ra rồi mỉm cười ngọt ngào. Còn gã dưa leo xấu xí thì chạy bán sống bán chết luôn. Tôi cảm thấy mình được nâng lên khỏi mặt đất. Yuri đang ẵm tôi theo kiếu cô dâu.

“Được rồi công chúa, chúng ta ra khỏi đây thôi.” Cậu ấy nháy mắt. “Này Eun Chan à, đi thôi!” Eun Chan người gật đầu rồi theo ra ngoài.

---bên ngoài---

“Làm tốt lắm!” đạo diễn nói, Yuri nhẹ nhàng đặt tôi xuống. Tôi lườm đạo diễn. Anh ta đang đổ mồ hôi kia kìa. “Ừ… ừ. Chỉ là bí mật tí ti thôi mà. Thu dọn thôi mọi người!” anh ta la lên rồi chạy mất. Tôi thở dài. Anh quản lý đang đợi chúng tôi ngoài xe.

“Yuri à.” Eun Chan kéo tay Yuri. Yuri nhìn chị ta.

“Vâng?” cậu ấy hỏi. Tôii không thể tin vào mắt mình được nữa. Eun Chan kia hôn Yuri! LÊN MÔI!!! 

“Cảm ơn vì đã là hoàng tử của chị.” Eun Chan đỏ mặt nói.

“Ơ… ơ… labalblah.” Yuri lắp bắp cái gì đó không rõ, mặt thì đỏ như gấc. Eun Chan cười khúc khích.

“Khi nào đó chúng hãy cùng ra ngoài nhé, được không?” Chị ta nói rồi vẫy tay rồi chạy vào xe mình. Chị ta nhìn tôi cười tự mãn. CHIẾN.TRANH.RỒI.ĐÂY.

“Yuri à, đi thôi! Anh quản lý đang đợi chúng ta!” tôi kéo Yuri ra xe.

----------

Trên xe Eun Chan sau buổi ghi hình.

Eun Chan’s POV

Tôi chạm tay lên môi rồi mỉm cười như con ngốc. Kwon Yuri.

Yuri à? Em đi đâu thế?” tôi hỏi. Em ấy nhìn tôi rồi mỉm cười.

“Em đi cứu công chúa của mình.” Em ấy nói rồi đi đến chỗ Sica. Tim tôi đập một trăm nhịp khi câu nói đó. Em ấy cứ như một hoàng tử. Không. EM ẤY là HOÀNG TỬ mà. Tôi MUỐN em ấy.

Kwon Yuri. Chị sẽ làm cho em yêu chị.

-------------

Có ai muốn biết chuyện gì đã xảy ra với mấy con ma sau khi bị Sica hành hạ không? Và Mr. Dưa leo nữa.

------------

SADAKO:

Cô ấy chạy lại chỗ đoàn làm phim rồi bắt đầu khóc lóc.

“Cô ta… cô ta… thật đáng sợ. Cô ta búng rất mạnh vào trán tôi.” cô ấy đưa tay lên trán, nó đang sưng lên. Cô ấy lại khóc lớn hơn.

THÂY MA BIẾT BÒ:

Cô ấy chạy lại chỗ mọi người rồi bắt đầu run lên sợ hãi.

“Cô… cô… cô gái đó. Cô ta như nổi điên, xách chiếc ghế đuổi theo tôi.” Cô ấy nói. Mặt cô ấy tái đi, bất tỉnh rồi có một giấc mơ về Sica. Giật mình tỉnh dậy. “A-a-ác mộng.” cô ấy nói.

MR. DƯA LEO:

Ở một góc xe của đoàn làm phim. Anh ta đang ôm gối run rẩy.

“Không được làm công chúa của cô ta sợ. Không được làm công chúa của cô ta sợ… không được làm công chúa của cô ta sợ.” anh ta lẩm bẩm.

ĐOẠN TRAILER SẼ NHƯ THẾ NÀY:

Sadako đang ngồi khóc ở một góc. Thây ma biết bò bất tỉnh nhân sự. Mr. Dưa leo thì run rẩy, lẩm bẩm “Không được làm công chúa của cô ta sợ.”

Suy nghĩ của đạo diễn khi nhìn thấy diễn viên của mình:

Lạy Chúa. Phải ghi vào sổ tay ngay. Rằng đừng bao giờ làm những cô gái đó sợ hay khóc nữa.

END CHAP 6. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro