[LONGFIC][TRANS] More Everyday [Chap 1->15] │ PG

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cre: ssvn

Author: SOSHIsaid

Translators: tomoyo01

Couples: Yulsic

Rating: PG

More Everyday

PROLOGUE

Đã vài tháng kể từ ngày tôi chuyển tới dorm mới cùng các thành viên SNSD. Giai đoạn đầu, nó có đôi chút khó khăn. Việc chia sẻ phòng tắm với vài người chị em ruột thịt thôi cũng rất nhiều rắc rối và phức tạp, nhưng đằng này, bạn hãy thử tưởng tượng với cả CHÍN cô gái....? Tuy nhiên, qua thời gian, chúng tôi cũng biết điều tiết công việc theo hệ thống. Khi người này sử dụng phòng tắm, những người khác sẽ nấu ăn, hoặc đi ngủ. Từng ngày một, chín chúng tôi dần trở nên cực kì gắn bó, thân thiết và hầu như không thể tách rời. Chỉ ngoại trừ....tôi và Jessica....

CHAPTER 1

Chúng tôi đang ngồi chờ tới lượt chụp ảnh của mình, và tôi đã tranh thủ để ý được Jessica đang cười vui vẻ với bất cứ gì Tiffany nói.

"Yah Yoona! Chị biết cậu ấy là Ice Princess, nhưng sao có vẻ cậu ấy luôn chỉ đặc biệt lạnh lùng với một mình chị vậy?" Tôi hỏi Yoona khi ngồi lên đùi em ấy.

Yoona nắm tay tôi, khẽ nghiêng đầu về hướng hai cô gái đang thích thú đùa giỡn, vừa tung tẩy tay trên đùi tôi, vừa trả lời "Chị nhạy cảm quá rồi unnie. Chị ấy đâu có đặc biệt lạnh lùng với chị.....Chị ấy chỉ là đặc biệt vui vẻ với Tiffany."

Tôi ngoái cổ lại đằng sau nhìn Yoona, với chút khó tin trong giọng nói "Chị đoán thế. Nó không thực sự ảnh hưởng tới chị. Chỉ là, nếu có gì đó về chị mà cậu ấy không hài lòng, thì chị rất muốn biết. Và nếu có thể thay đổi nó, chắc chắn chị sẽ làm. Cứ tiếp tục chịu đựng cái lườm lạnh giá của cậu ấy thế này, sớm ngày chị sẽ đóng băng mất thôi"

Lời than vãn mỉa mai không chủ đích của tôi khiến Yoona phá ra cười không kiểm soát, làm tôi - nạn nhân ngồi trên đùi nó - bị đẩy thẳng lên mém tí thì lộn nhào ra đất.

"Yah! Em định ám sát chị để trở thành sao sáng trong đợt chụp ảnh này phải không?" - Tôi đùa.

"Unnie! Xin lỗi mà, em không cố tình đẩy chị đâu. Hey, tự dưng em nghĩ tới cái này, Jessica chẳng từng đề cập chị ấy không thích bộ sưu tập Chuột Mickey của chị là gì. Chị có định sẽ bỏ nó đi không?"

Tôi trợn tròn mắt ngó Yoona "Thật hở? Umm....Chị nghĩ mình có thể giấu nó khỏi tầm mắt của cậu ấy, ưm..cất vào tủ quần áo" Tôi thở một hơi dài thườn thượt khi nghĩ mình sẽ phải bỏ rơi bộ sưu tập Chuột Mickey thân yêu. Một vài con là do gia đình gửi tặng, và nó là thứ duy nhất khiến tôi cảm thấy như có họ ở bên.

"Yoona, em có chắc cậu ấy nói vậy không? Có thể là nói về bộ sưu tập của chính cậu ấy thì sao? Vì cậu ấy ghen với của chị chẳng hạn, ye, biết đâu đấy..." Dù là tôi dám chắc cậu ấy làm gì có.

Khi tôi còn mải chìm đắm suy tư về việc mình có thể làm gì với những em búp bê, Yoona lại lên thêm một cơn cười không dứt nữa. Lần này, với cường độ mạnh hơn, con nhóc thay vì tự rung người, lại bạo lực nắm chặt tay tôi mà lắc lên lắc xuống.

"Hahaha! Wua ahahaha! Unnie! Chị phải nhìn gương mặt ăn tiền lúc này của chị đi! Em chỉ đùa thôi. Sica Unnie đời nào lại nói mấy thứ như vậy"

Ngay lúc đó, không hiểu do giác quan thứ mấy, chúng tôi không hẹn mà cùng nhìn về hướng Jessica đang ngồi, chỉ để bắt gặp cái lườm băng giá chết người của cậu ấy. Yoona thôi cười còn tôi thôi dám hó hé.

"Chị có nghĩ chị ấy nghe thấy chúng ta nói về mình không?" Yoona thì thầm.

Dẫu cho Jessica có đang ở đầu tận cùng bên kia căn phòng, tôi vẫn chỉ dám thì thầm trở lại "Chị không chắc lắm. Cậu ấy ở xa như vậy, mà phòng thì ồn, chắc không đâu. Nhưng để cho an toàn, ờ...tốt nhất...ưm...chúng ta án binh bất động. Chờ Hyoyeon, Sunny, Sooyoung chụp xong là tới chúng ta rồi"

Sau khi nhận cái lườm lạnh lẽo của Jessica, Yoona và tôi quá sợ hãi để tạo thêm bất cứ tiếng ồn nào, vậy nên đã ngoan ngoãn ngồi cách nhau ở hai đầu dãy ghế. Tôi buồn chán nửa nằm nửa ngồi, đầu tì tay vịn ghế, trong khi Yoona học cách chuyển đổi tư thế mỗi giây của ba cô gái. Tôi đánh liều liếc trộm Jessica, chỉ để biết cô ấy và Tiffany không còn ngồi ở đó nữa.

Tôi nhanh chóng đảo mắt khắp phòng tìm kiếm cả hai....Uh...oh.. Tiffany đang hùng hổ tiến về phía tôi, kéo Jessica theo đằng sau. Tiffany thả mình không-được-duyên-dáng-lắm xuống bên cạnh tôi, quàng tay chặt cứng"Youri", - tíu tít gọi tôi bằng chất giọng tiếng anh. "Cậu cãi nhau với Yoona hở? Sao hai người lại không nói chuyện với nhau?"

"Oh, không gì cả, bọn tớ...ờm....chỉ là...đang nghĩ cách tạo dáng. Mmmm....yeah, phải rồi....là đang nghĩ cách tạo dáng. Nghĩ..ờ..tạo dáng" Tôi lắp bắp.

Tiffany nhướng mày nhìn tôi vài giây, rồi khẽ lắc đầu "Được rồi. Tớ sẽ đi hỏi Yoona. Nhưng nếu cậu đang nghĩ cách tạo dáng, hỏi Sica đi. Cậu ấy là chuyên gia đấy."

Và chỉ thế, cô nàng rời ghế, tay vẫn khoác tay kéo tôi theo, rồi không mấy nhẹ nhàng đẩy tôi về hướng Jessica, trước khi hí hửng ngồi xuống cạnh Yoona.

Vai tôi va mạnh vào vai Jessica, và tôi nhanh chóng bước lùi lại. Tôi không nghĩ mình từng ở gần cô ấy thế này trước đây. Những đặc điểm của cô ấy hoàn hảo và lộng lẫy. Tôi không thể cưỡng bản thân chăm chú ngắm nghía gương mặt ấy trong khoảnh khắc. Đôi môi mọng ánh lên màu cafe lạnh, hai má thoáng nét ửng hồng càng tôn lên vẻ đẹp hai gò má. Tuy nhiên khi tôi chạm vào ánh mắt cô ấy, cảm giác như một mũi tên được bắn đi với vận tốc 100 dặm 1 giờ. Đẹp lạ lùng, nhưng hoàn toàn băng giá.

"YAH! Kwon Yuri, tớ có cái gì trên mặt hả? Tại sao cậu lại nhìn như vậy?"

"Oh! Không gì..Tớ...ưm....chỉ là đang tự hỏi mình phải có biểu cảm thế nào khi chụp ảnh" Tôi khẽ mỉm cười khi nói, nhưng thực chất, là cười cái dáng vẻ - hầu-như-chắc-chắn là rất ngớ ngẩn của mình lúc này.

"Dà, tớ không giúp cậu cái đó được. Hỏi Sunny đi. Cậu ấy là Nữ Hoàng Aegyo. Nhưng tớ có thể giúp cậu tạo dáng. Cậu cao, vậy nên có lẽ cậu muốn tạo kiểu có thể show chân ra." Cô ấy bắt đầu thị phạm trước mặt tôi, và mặc dù thỉnh thoảng có nhìn thấy những hình ảnh này trên tạp chí, tôi vẫn không thể hiểu tại sao một người có thể gợi cảm tới cỡ này. Và do đó, tôi lập tức hướng chú ý từ gương mặt thanh tú tới thân hình nhỏ nhắn của cô ấy.

Vô thức, tôi ngồi xuống ghế lúc nào không hay, chống cằm lên tay, tôi mơ màng với cảm giác bị thôi miêng từ màn tạo dáng của cô ấy, đến mức không hề nhận ra Tiffany đã ngồi kế bên.

"Đã nói cậu ấy giỏi mà. Oh, và Yoona đã nói hết tớ nghe rồi. Mặc dù tớ nghĩ cậu thật ngố, nhưng bọn tớ đã có kế hoạch khiến băng tan với cậu. Bù lại, cậu phải cho tớ em búp bê Minnie hồng. Và Yoona muốn cậu làm bánh cho nhóc ấy"

Trước khi tôi kịp trả lời, đã nghe giọng Jessica cao vút hét tên tôi.

"Kwon Yuri! Cậu có chịu để ý không thế hả? Nếu có, tốt. Nếu không, sao cũng được. Giờ diễn tớ xem tớ đã làm gì"

Ngoan ngoãn vâng lời, tôi lững thững đứng dậy, và lập tức sáu cặp mắt đồng loạt chiếu vào tôi. Ngại quá thể, nhưng mày làm được mà Yuri. Tôi tạo kiểu đầu tiên, một chân có khuynh hướng đưa sang bên, đặt hai tay lên hông, và cười với họ nồng thắm nhất có thể ---- tự tin rằng mình đã làm đúng.

"Sai, tay cậu không nên để đó. Đoán là cậu chẳng thèm để ý gì rồi" Jessica phán lạnh lùng khi tiến về chỗ tôi. Vòng ra đằng sau, cô ấy nắm hai tay tôi, đặt tay phải lên bên chân đưa ra bên phải, và tay trái lên đùi còn lại. Khi làm điều đó, những ngón tay mềm mại khẽ lướt nhẹ qua chân tôi.

Jessica lùi một bước ngắm nghía kiểu dáng mới của tôi, gật đầu hài lòng rồi chậm rãi lên tiếng "Thấy không. Khá hơn hẳn. Giờ đổi mình xem kiểu khác"

Dù tôi có là ngượng ngùng về sự tự tin thái quá của mình hay vì cái chạm nhẹ của cô ấy, tim tôi vẫn đập như thể vừa chạy một ngàn mét và thân nhiệt thì tăng tới chóng mặt. Có thể do chúng tôi chưng bao giờ tiếp xúc thật sự trước đây, mới dẫn tới hệ lụy cảm giác của tôi lúc này. Không thể di chuyển, tôi cười lo lắng "Uhhh.....để tớ nhớ kiểu này trước đã" Ghi nhớ lần đầu đụng chạm của chúng ta trước đã.

Nhiếp ảnh gọi tên tôi cùng với Yoona. Chúng tôi là lượt cuối cùng, và tôi thật lòng biết ơn anh ta, vì cứu tôi khỏi cái lườm chết người của Jessica.

"Unnie, đừng lo, em sẽ giúp chị trong quá trình chụp mà" Yoona vui vẻ nói khi quàng tay qua người tôi. Được vài bước, tôi không thể ngăn mình ngoảnh lại liếc trộm Jessica. Cô ấy có vẻ buồn và thất vọng, khiến tôi bất giác chạy ngược lại, nhanh chóng kéo cô ấy lại ôm.

"Cám ơn cậu, Sica. Đừng trông thất vọng về tớ vậy mà. Tớ sẽ cố hết sức bắt chước tư thế của cậu" Tôi mỉm cười với cô ấy rồi chạy về hướng Yoona, và thề với lòng rằng , tôi đã trông thấy nụ cười thoảng qua của Jessica.

CHAPTER 2

Jessica's POV

Pabo.... Tớ không thất vọng về cách tạo dáng của cậu, tớ chỉ thất vọng vì mình không thể là một giáo viên tốt hơn, và vì Yoona có thể dễ dàng làm cậu chú ý. Mỗi khi gần tớ, cậu giả bộ để ý quan tâm, nhưng thực chất, cậu luôn lờ tớ đi. Đó là tại sao ngay cả một động tác đơn giản như vậy cậu cũng làm sai.

Tôi nhìn Yuri làm mẫu cùng Yoona với bội phần thoải mái và vui vẻ hơn hẳn lúc nãy. Tại sao cậu có thể đặc biệt thân thiện với mọi người, ngoại trừ tớ như thế?

Tâm trí tôi dạt về khoảnh khắc vừa mới nãy, khi bản thân chạm nhẹ vào tay Yuri. Mềm mại nhưng dè dặt. Rồi tôi nghĩ về cái ôm của cậu ấy, quả thật đã làm tôi choáng váng ban đầu, nhưng tràn ngập ấm áp ngay lúc sau. Nụ cười dịu dàng của cậu ấy, từng câu chữ đong đầy chân thành của cậu ấy, khiến trong tích tắc, tôi cảm giác rằng cậu ấy đã mở lòng với mình hơn.

Tiếng Tiffany làm ngắt quãng dòng suy nghĩ và thu hút lại sự chú ý của tôi. "Sica, đừng có nhìn lạnh lùng thế nữa. Cậu cũng không muốn họ thấy không thoải mái và làm không tốt phải không. Tớ muốn về nhà sớm đấy nhá"

"Tớ không nhìn họ, chỉ là đang suy nghĩ thôi" Tôi trả lời rồi tiến thẳng về hướng băng ghế dài. Lướt mắt nhìn ba cô gái đang vui vẻ chuyện trò khiến họ lập tức im bặt. "Tớ mệt" - tôi buông và ba người đó lập tức tự động đầu hàng, nhanh chân rời ghế.

Để tránh thêm bất cứ cuộc chuyện trò nào với Tiffany, tôi khẽ nhắm mắt. Nhưng ngay cả trong trạng thái ấy, tôi vẫn nghe đâu đó tiếng cười của Yuri vang vọng lại từ đằng xa.

Chúng tôi hoàn tất buổi chụp hình và sắp xếp đồ đạc ra về. Sau khi cám ơn đội ngũ nhân viên, tôi là người đầu tiên ra xe, với sự giúp đỡ từ đằng sau của Tiffany, trên thân hình uể oải lơ mơ buồn ngủ của mình. Tôi nhanh chóng ngồi xuống cạnh cửa sổ, nghĩ rằng Tiffany sẽ ngồi bên cạnh mình, nhưng khi nhìn lại, đã thấy cô nàng tí tởn chuyện trò cùng Yoona.

Vẫn thấy buồn ngủ vì lần chợp mắt mới rồi, tôi dựa đầu vào tấm kính lạnh ngắt, chờ các thành viên còn lại vào xe. Bởi Taeyeon và Seohyun có lịch làm việc khác, nên họ không thể cùng cả nhóm tới buổi chụp hình, do lẽ đó nên một ô tô là đủ cho tất cả chúng tôi.

Tôi hé mắt khi nghe tiếng cửa xe đóng lại. Trước sự ngạc nhiên tột độ, ngồi cạnh tôi không phải nấm ú Tiffany, không phải Yoona, cũng không phải ba Nữ hoàng Dancing, Aegyo hay Shikshin, mà lại là Yuri.

Dẫu rằng tôi thực sự muốn biết tại sao đột nhiên Tiffany gắn bó với Yoona như vậy, nhưng lại không muốn quay sang hỏi. Bởi nếu thế, tôi sẽ phải đối mặt Yuri. Vậy nên, mắt nhắm thêm một lần nữa, tôi tiếp tục giấc ngủ bên cửa kính xe. Ghét một nỗi, mỗi lần xe nảy xóc là một lần đầu tôi va thành kính đau điếng, khiến giấc ngủ chưa tròn đã bị tỉnh thường xuyên. Cứ khi mở mắt ra, tôi lại trông thấy hình ảnh phản chiếu của Yoona trong cửa sổ, nghiêng đầu quàng tay qua vai Yuri, thì thầm vào tai cậu ấy. Tôi không thể nghe họ nói gì, nhưng đoán chắc phải thú vị lắm, bởi cả Sunny lẫn Tiffany đều bật cười khùng khục. Có lẽ chỉ Hyoyeon là người duy nhất có thể ngủ, bởi cậu ấy ngồi băng ghế trước, xa tầm ảnh hưởng của bốn nàng linh cẩu này.

Tôi đơn giản là có thể hỏi Yoona họ đang nói chuyện gì, nhưng lại không muốn bị phát hiện mình thức suốt từng đó thời gian. Tuy nhiên, họ càng phấn khích, tôi càng thấy tò mò thêm.

Có thể nếu dựa đầu vào vai Yuri, mình sẽ biết được Yoona đang nói gì chăng? Nghĩ là làm, tôi khe khẽ cử động, nhích nhích dịch dịch cơ thể lại gần Yuri hơn, trước khi nhàn nhạ hạ đầu mình êm ái lên vai cậu ấy. Dù là những lời thì thầm, những tiếng khúc khích trước đó rất khẽ, nhưng tôi vẫn hầu như chắc chắn khoảnh khắc đầu mình tiếp xúc với cơ thể Yuri, cả xe lập tức chìm vào im lặng tuyệt đối.

Bất chấp việc đó có phải là kết quả của Sica effect hay không, tôi ứ bận tâm. Chỉ biết là, bản thân đang rất thoải mái tận hưởng sự tĩnh lặng, nhận thức không gian xung quanh----hay là nhận thức về cậu ấy. Từng sợi tóc mềm mượt trơn nhẵn cọ nhẹ má tôi, và cậu ấy có mùi rất dễ chịu, rất ngọt ngào, một mùi dâu say đắm.

Mãi sau một lúc, Tiffany và Yoona mới tiếp tục rì rầm. Và dù tôi đã gần hơn với họ, thì vẫn không thể nào nghe rõ những gì họ nói. Chắc chắn hai người đó phải rất gần Yuri, nên cậu ấy mới là người duy nhất nghe được tiếng thì thầm ấy. Viễn cảnh họ ở sát nhau tới vậy đột nhiên khiến tôi không thoải mái, và phải giải tỏa bằng cách túm lấy tay Yuri, nhích sát hơn, trước khi chìm vào giấc ngủ sâu một lần nữa.

CHAPTER 3

Yuri's POV

"Unnie, chị nghĩ quá rồi. Nếu Sica unnie thật sự lạnh lùng với chị hay không thích chị, thì chị ấy sẽ không bỏ thời gian dạy chị tạo dáng đâu" Yoona nghiêng đầu thì thầm vào tai tôi.

"Cậu nợ chúng tớ một cái bánh và em Minnie hồng rồi đấy" Tiffany hí hửng chen vào.

"Gì cơ? Sao tớ phải đưa vợ yêu của Mickey cho cậu? Tớ thậm chí còn chưa đồng ý cái gì hết" Tôi thì thầm trở lại Tiffany.

Tôi thừa nhận là cô nàng đã giúp tôi vụ chỗ ngồi. Nhưng cùng lúc tôi có cảm tưởng như mình bị chơi xỏ ấy. Sát gần Jessica tới mức nguy hiểm thế này khiến tôi quá sức bồn chồn căng thẳng. Không dám cử động mạnh sợ đánh thức cô ấy, tôi đành tiếp tục bàn với Yoona kế hoạch nguy hiểm của nhóc - làm Jessica thích tôi hơn - bằng giọng nhỏ hết sức.

"Hai chị có thể đi tắm hơi cùng nhau. Chỗ đó thì chắc chắn là làm tan được mọi thứ rồi. Oh! Hay thế này, chúng ta sẽ giấu một chùm dưa leo dưới chăn Jessica tối nay. Rồi khi giờ vàng tới, chị sẽ chạy vào phòng và giải cứu chị ấy khỏi quá vật xanh lè. Người hùng Yuri!" Ý tưởng ngốc nghếch quá khích của Yoona khiến Sunny bật cười khúc khích. Tôi mỉm cười theo, tự biết rằng nó muôn đời sẽ không được đưa vào sử dụng.

Yoona tiếp tục hí hửng với các tưởng tượng của mình, cái sau vĩ đại hơn cái trước. Jessica khẽ cựa quậy vài lần, khiến chúng tôi đồng loạt biết điều giảm âm lượng. Sợ rằng sẽ đánh thức Người Đẹp Say Ngủ, Yoona tiến sát lại gần tôi, tới mức khiến tôi cảm nhận được hơi thở ấm áp của nhóc ấy phả nhẹ lên má mình.

Rồi một sự kiện bất chợt không ngờ tới, Jessica nhẹ nhàng tựa đầu lên vai tôi. Quá ngạc nhiên bởi hành động của cô ấy, mắt chúng tôi lập tức mở lớn - ngay cả Sooyoung - người nãy giờ bận bịu nhai đồ ăn - cũng không khỏi kinh ngạc.

Sau khi chứng thực Jessica vẫn hoàn toàn say ngủ, Yoona mới dám tiếp tục "Chị chắc chắn nợ em cái bánh và nợ Fany unnie con búp bê Minnie rồi". Ngay chính khoảnh khắc đó, Jessica đột ngột dịch sát lại, một tay vòng ôm tay tôi, bàn tay còn lại thì áp nhẹ lên đó.

Suốt phần còn lại của quãng đường, chúng tôi chỉ im lặng. Yoona mông lung nghĩ ý tưởng, Sunny bận chơi game, Tiffany mải mê nhắn tin cho ai đó - đoán chừng là Taeyeon - còn Sooyoung thì lăn ra ngủ do bội thực lượng thức ăn tống vào trước đó.

Khi xe tới nơi, các cô gái đều rời khỏi xe ngoại trừ tôi và Jessica. Tôi níu lại Tiffany trước khi cậu ấy chuồn ra và dùng ánh mắt năn nỉ mong cô nàng giúp tôi đánh thức Jessica dậy. Thay vì giúp đỡ, nấm ú gửi lại tôi đôi mắt cún con cùng nụ cười tươi rói "Youri ah, hwaiting!"

Tôi khẽ quay lại thiên thần đang ngủ trên vai mình, nuốt khan khó nhọc rồi cố thu hết can đảm, tôi lay nhẹ nhàng "Sica ah, tới rồi. Dậy đi"

Cô ấy hơi nhướng mày, hình như có chút bực bội. Tôi lay lần nữa, dùng nhiều lực hơn nhưng cũng không ăn thua. Tâm trí tôi vơ vẩn tới việc dùng dưa leo dọa cô ấy, nhưng lại sợ khiến cô ấy giận khi mà thái độ với tôi mới chị kịp thay đổi tức thì, nên lại thôi.

Sợ rằng người khác có thể nghe thấy những gì mình sắp nói, tôi ghé sát lại tai Jessica, thì thầm thật khẽ "Sica ah, hình như tối nay chúng ta có yogurt tráng miệng đấy. Nếu cậu muốn tránh cơn bão bệnh tiêu chảy của Taeyeon thì tốt nhất nên dậy, ăn lẹ rồi tắm sớm đi"

Jessica khúc khích cười trước khi mở mắt "Yuri-yah, tốt nhất là cậu đừng để Taeyeon nghe thấy điều đó". Chỉ thế, cô ấy trượt cánh tay đang vòng qua tôi xuống nắm bàn tay "Đi nào, Yuri", mỉm cười và nói.

Tôi trèo ra khỏi xe, kéo theo Jessica. Chúng tôi tay trong tay quay về dorm, khi vừa bước tới cửa, đã được chào đón bởi gương mặt hớn hở của Yoona.

"Unnie! Nhanh lên. Không vào ăn là Sooyoung giải quyết hết mọi thứ bây giờ"

Tôi mỉm cười, khôi hài hỏi "Chúng ta có yogurt cho món tráng miệng không?"

Jessica bật cười còn Yoona lúng túng nhìn tôi, mất một lúc mới trả lời "Không có. Nhưng chúng ta có bánh ấy". Con nhóc nháy mắt với tôi rồi nhanh nhảu nắm bàn tay còn lại, kéo tôi về hướng bàn ăn.

Nụ cười của Jessica tắt ngấm đột ngột, thái độ thay đổi hẳn 180 độ, sự lấp lánh trong ánh mắt trở nên lạnh lùng băng giá. Với đà kéo của Yoona, tôi buộc lòng phải buông tay Jessica và theo con nhóc vào phòng ăn, nơi mọi người đang đánh chén bữa tiệc.

"Youri! Xem Taetae và bé maknae chuẩn bị gì cho chúng ta này" Tiffany hào hứng khoe. Quả thực là trên bàn có rất nhiều đồ ăn, dễ đủ nuôi cả một hạm đội không biết chừng. Tôi liếc qua từng món, rồi quay sang Yoona "Yoong, em vẫn thừa bụng ăn bánh sau khi giải quyết xong chỗ này ấy hả?"

"Hahaha! Ah, chắc là không. Nhưng mai đấy. Hứa đi unnie." Con bé giơ ngón tay út chờ tôi đồng ý. Tôi nhanh nhảu móc ngoéo, đang chuẩn bị xếp đĩa cho bản thân và Jessica, thì chợt nhận ra cô ấy đã ngồi xuống đầu đối diện bên kia dãy bàn, quắc mắt lườm tôi từ lúc nào rồi.

Tối đó, chúng tôi ăn uống vui vẻ, thậm chí còn đút cho nhau. Tôi cố tránh không nhìn Jessica, nhưng quả thực khó khăn khi mà Tiffany cứ liên tục "Há miệng to ra nào" với cô ấy. Ngay cả những khi không được đút, tôi vẫn để ý hôm nay cô ấy ăn rất nhiều, hơn hẳn mọi lần. Đến cả Sooyoung cũng phải hét lên "Yah! Sica! Ăn vừa thôi, để phần tớ với chứ"

Xong bữa, Taeyeon và Seohyun đi tắm trước trong khi chúng tôi cùng dọn dẹp. Tôi lăng xăng giúp đỡ mọi người phần việc của họ, bởi trông ai hình như cũng trương một bụng đồ ăn, đặc biệt là Sooyoung. Tôi nhanh nhẹn giải quyết xong đống đĩa cần rửa, và lướt quanh xem còn việc gì cần làm. Duy nhất một Jessica còn đang lau dọn đập vào mắt tôi.

Bước tới bên cạnh, tôi nghiêng người và lịch sự hỏi xem cô ấy có cần giúp đỡ. Ngoài mong đợi, cô ấy phóng cho tôi cái lườm sắc hơn dao, rồi cất giọng lạnh lùng

"Oh, bây giờ cậu mới muốn giúp hả, Yuri? Sau khi giúp Yoona và Tiffany lau bàn, giúp Sooyoung dọn dẹp, giúp Hyoyeon rửa chén, giờ cậu tiếp tục muốn giúp tớ chùi bếp hả? Sao không đợi tới mai rồi hẵng hỏi?" . Cô ấy ném cái giẻ đang chùi dở vào người tôi, lên giọng " Thích giúp gì thì làm đi. Tớ đi tắm"

Yoona và Tiffany nhìn tôi từ băng ghế dài, trông chờ lời giải thích. Tôi nhún vai khẽ khàng với họ, bởi chính bản thân còn không hiểu tại sao đột nhiên Sica lại bùng nổ giận dữ tới vậy.

Tôi là người cuối cùng đi tắm, khi mà Jessica đã để lại quá nhiều vết bẩn chưa lau. Có vẻ cô ấy chỉ tập trung chà đi chà lại một chỗ trên thành bếp thì phải. À, cô nàng đã đánh bay được vết cà chua Sooyoung để lại cách đây mấy hôm.

CHAPTER 4

Jessica's POV

Hương vị thức ăn đêm qua như còn lảng vảng trong không khí khi tôi tỉnh giấc. Cố xóa đi mùi hương cùng kí ức lúc đó, tôi kéo chăn lên che kín đầu. Cảm giác đau nhói tê liệt từ cánh tay xuống tới cổ tay phải làm tôi rên khe khẽ. Sự nhức nhối này nhắc tôi nhớ về việc đã xảy ra ngày hôm qua, và cơn bực dọc bất chợt ứ đầy trong tim. Tôi hồi tưởng cảnh mình đã ấm ức nhìn Yuri lăng xăng giúp đỡ các thành viên công việc của họ. Hậm hực nhìn cậu ấy hoàn thành hết việc này tới việc khác, khi bản thân chỉ biết chà sát cái thành bếp đầy giận dữ.

Khi tâm trí vẫn lạc đâu đó bên dưới nơi trú ẩn ấm áp, tôi nghe tiếng Hyoyeon gọi mình dậy ăn sáng. Vẫn còn đầy ứ dư vị đồ ăn đêm qua, tôi quyết định lờ tịt cậu ấy đi. Cuối cùng, Hyo cũng bỏ cuộc và rời phòng. Sau đó không lâu, tiếng cửa mở ra lần nữa và tôi cảm giác một lực ép nhẹ nhàng tì lên vai mình. Nghĩ rằng Hyo trở lại cùng vũ khí dưa leo, tôi giữ lấy tấm chăn chặt hơn, quyết tử thủ tới cùng.

Người bên ngoài giật nhẹ tấm chăn, nhưng sau vài lần không thành công thì đã biết là tôi nhất định không chịu dậy. Tấm nệm bị lún xuống đột ngột, và tôi cảm giác được sức nặng cơ thể của người đó bên trên mình "Sica ah, tối qua cậu đã ăn rất nhiều, còn bây giờ lại quấn cái chăn chặt như vậy. Có phải cậu định biến thành món lợn quay quấn chăn không? Dù thế đi nữa thì, SNSD cũng không thèm ăn sáng cậu đâu"

Tôi thả tay khỏi vật bảo vệ để đưa lên che miệng khỏi nụ cười rộng ngoác. Ngay cả trước khi người đó quăng cái chăn sang một bên, tôi đã biết chất giọng trầm ấm đó chỉ thuộc về Yuri.

"Ngoan nào, phòng tắm sẵn sàng rồi. Khẩn trương đánh răng rửa mặt đi. Sooyoung sẽ nhanh chóng giải quyết đồ ăn của cậu ấy và chuẩn bị đánh chiếm của cậu rồi kìa" Yuri mỉm cười dụ dỗ tôi.

Chỉ một câu đùa của cậu ấy, đã cuốn bay toàn bộ giận dữ lẫn buồn bã từ bấy giờ của tôi. Yuri lướt tay từ vai xuống bàn tay tôi, nắm nhẹ. Và khi cậu ấy nâng nó lên thì cơn đau tức khắc trở về, khiến tôi nhăn nhó rên rỉ.

"Sica? Sao vậy? Tớ làm cậu đau sao?" Yuri lo lắng hỏi.

Tôi không muốn thừa nhận cơn đau này là vì sự chà sát nhiệt tình tối quá, vậy nên đành lấp liếm "Yuri, cậu phải học cách dịu dàng hơn đi"

Tôi dùng tay cậu ấy làm thanh kéo để bật dậy, rời giường chạy nhanh vào buồng tắm để dấu đi nụ cười nham nhở của mình, bởi lẽ, dù đã rất cố gắng, tôi cũng không kìm được vành môi đang cong lên và ngày một rộng ra.

Khi rời khỏi phòng tắm, tôi nhận ra chả còn gì trên bàn hết. Mặc dù vẫn còn no, tôi cũng không thích cái sự thật là mình thức dậy mà chả có gì để ăn "Sooyoung! Giải thích việc này ngay!"

"Yah! Tại sao lại quát tớ? Đâu phải mỗi mình tớ ăn sáng, cậu biết mà. TẤT CẢ đều ăn. Vậy nên nếu muốn mắng, mắng mấy người kia kìa." Cậu ấy chỉ tay về các thành viên còn lại, đang co rúm sợ sệt trên sofa, rồi ngang với tốc độ âm thanh, chạy biến vào phòng.

Tôi đang lấy hơi chuẩn bị rầy họ thì Yuri đã đặt một tô cháo xuống trước mặt tôi.

"Sica, tớ làm cho cậu nè. Cậu không giống Sooyoung, tối qua cậu ăn rất nhiều, chắc giờ còn no phải không. Thanh đạm một chút sẽ dễ tiêu hơn đấy". Cậu ấy nở nụ cười nồng ấm với tôi, rồi mới từ tốn trở về phòng.

Tôi ngớ ra vài giây rồi mới hí hửng giải quyết tô cháo Yuri nấu. Cứ mỗi thìa đưa vào miệng, tôi lại không thể ngăn bản thân bật cười khúc khích.

"Ahhh....nhìn Sica của chúng ta hạnh phúc ăn sáng như mấy bé 5 tuổi kìa" Tiffany trêu chọc.

Tôi để ý ai nấy đều đang tròn mắt ngó mình, song mặc dù rất muốn phóng cho họ cái lườm băng giá, tôi lại không thể ngăn cảm giác sung sướng mà cười toe với cả nhóm.

Sau bữa ăn, chúng tôi phải tới phòng nhảy để tập vũ điệu mới. Nó hơi khác với các điệu nhảy trước đây, nhanh hơn, mạnh mẽ hơn, và phải di chuyển nhiều hơn. Ngay cả Hyoyeon cũng còn gặp khó khăn để ghi nhớ các bước nhảy.

"Yoong, hông của em phải đưa ra hướng này, còn toàn thân thì về hướng ngược lại, cũng gần giống khi lượn sóng ấy" Người nhảy giỏi thứ nhì của SNSD giải thích cho Yoona. Con nhóc vẫn gặp khó khăn khi di chuyển, vậy nên Yuri đã vòng ra sau mà giữ hông Yoona, giúp con bé lắc theo nhịp điệu, hoàn toàn không biết tôi đang lườm về phía họ.

"Sica, nếu cậu cũng gặp khó khăn đoạn này, tớ có thể giúp cậu" Hyoyeon vui vẻ hỏi.

"Cám ơn cậu, nhưng tớ nghĩ tớ ổn. Cậu có thể giúp mấy người khác"

"Oh, Sica unnie, chị cần giúp hở? Yuri unnie dạy giỏi lắm, chị nên bảo chị ấy" Yoona hí hửng khoe khi con nhóc tiến về hướng tôi, với cánh tay Yuri vòng qua vai.

"Hahaha! Vì Maknae bé bỏng của chúng ta tiếp thu tốt đấy mà" Yuri khiêm tốn đáp, xoa xoa đầu Yoona.

"Không cần, tớ không muốn phiền cậu. Thêm nữa, Tiffany đã đề nghị được giúp tớ". Tôi hùng hổ tới chỗ Tiffany và trước con mắt ngạc nhiên cực độ của cô nàng, tôi lạnh lùng yêu cầu chỉ mình các bước nhảy.

----------------

Chúng tôi luyện tập tới tối muộn, chỉ nghỉ ngơi khi thật cần thiết. Nhưng mỗi giờ trôi qua, những bước nhảy càng làm tay tôi căng nhức hơn.

" Được rồi, các cô gái! Ghép lại thành nhóm và tập một lần cuối nào. Tôi không muốn có bất cứ sự chểnh mảng nào đâu đấy. Cứng rắn, mạnh mẽ, sắc bén. Cho tôi xem các bạn làm được gì nào" Biên đạo múa nói với chúng tôi.

Chúng tôi nhảy theo nhịp tới giữa bài, cho tới lúc Yuri bước lùi lại hơi sâu và vô tình đụng phải cánh tay đang sưng lên của tôi. Tôi thét lên đau đớn khiến cả nhóm lập tức dừng lại.

"Omo, Sica! Cậu có sao không?" Yuri nhanh chóng chạy lại, nắm nhẹ tay tôi.

"Đau lắm..." Tôi rên khi nước mắt đã hoen mi.

"Sica bị thương rồi. Chúng em không thể làm nó tệ hơn nữa, nếu không sẽ ảnh hưởng tới buổi diễn. Ngày mai tiếp tục được không ạ?" Taeyeon hỏi biên đạo múa khi anh này vừa tắt nhạc.

"Được, tôi cũng không muốn có chuyện không hay xảy ra. Các em đã tập cả ngày rồi, chắc đã rất mệt mỏi. Về nhà nghỉ ngơi đi, và Sica, cẩn thận cánh tay nhé" Anh ấy rời đi, chúng tôi nhanh chóng thu dọn đồ đạc rồi cũng đi theo sau.

Trên đường về dorm, Tiffany đi sát cạnh tôi để chắc rằng tôi vẫn ổn. Khi về tới cửa, tôi nhìn quanh tìm kiếm thủ phạm, chỉ để thấy cậu ấy đang nắm tay Yoona. Yuri hướng ánh mắt hối lỗi về tôi trong một giây, rồi lại cụp xuống nhìn mặt đất.

Tôi liếc xuống bàn tay họ, cáu giận hét lên "Yah! Kwon Yuri! Có phải đáng lẽ cậu nên nắm tay tớ không hả? Tớ mới là người bị thương đấy. Vết thương do cậu gây ra đấy."

Tôi thấy cậu ấy bước một bước tới mình, nhưng Yoona lập tức kéo lùi lại sau. Điên tiết cảnh tượng trước mặt, tôi nện bước vào dorm, xông thẳng về phòng. Lấy bừa một bộ đồ ngủ, tôi tông cửa vào buồng tắm, trước khi để nước mắt mặc sức tuôn.

Từng giọt hòa vào dòng nước ấm chảy dài gương mặt. Tôi còn không hiểu tại sao mình khóc. Năm phút sau, khi đã cảm thấy khá hơn, tôi mới lững thững trở ra. Khi các thành viên khác vào tắm thì tôi giấu mình trong phòng, cố sức băng bó vết thương. Sau vài lần nỗ lực, tôi cũng tạm hài lòng thành quả và tắt đèn đi ngủ. Không lâu sau đó, tôi nghe tiếng cửa mở và hương dâu thoang thoảng đánh động khứu giác tôi.

"Sica ah....Tớ xin lỗi! Tớ không cố tình va cậu đâu. Có còn đau không vậy?" Yuri nhỏ giọng hỏi.

"Chuyện đó thì liên quan gì đến cậu. Tớ ổn. Tớ chỉ muốn ngủ. Ra đi, làm ơn" - tôi đáp nhát gừng.

Cậu ấy lờ đi yêu cầu của tôi, cứ thế ngồi xuống giường, dịu dàng nâng người tôi dậy, mỉm cười "Ai lại nói "làm ơn" khi ra lệnh chứ? Đặc biệt lại từ người lạnh lùng như cậu"

Cậu ấy nắm cánh tay băng bó của tôi, giơ lên, rồi bật cười khúc khích "Chúng ta có vải băng ở đây không vậy? Vì nếu có thì, đống nùi này của cậu không xài được nữa rồi"

Sự quyến rũ đáng ghét của cậu ấy.....Tôi nhoẻn cười, rồi nhanh chóng bĩu môi.

"Cậu cười rồi. Vậy chúng ta lại là bạn phải không?" - Yuri vui vẻ hỏi.

"Yuri ah, đau lắm" Tôi mè nheo.

"Tớ biết. Tớ xin lỗi mà. Tớ đã muốn xin lỗi cậu lúc nãy, nhưng Yoona giữ lại. Nhóc đó bảo nên chờ cậu dịu lại rồi mới chường mặt ra trước cậu. Và bởi cậu với nó thân hơn, nên tớ đã quyết định chờ"

Yuri nhanh chóng tháo toàn bộ băng của tôi, rồi nhẹ xoa tay lên chỗ sưng "Tớ bôi thuốc nhé, sẽ làm dịu chỗ tấy đỏ này"

Tôi nhìn cậu ấy dịu dàng xoa thuốc lên tay mình, chợt có cảm giác ấm áp. Bạn sao? Chẳng lẽ trước đây chúng ta chưa từng là bạn? Vậy nên cậu mới đối xử với tớ lạnh nhạt hơn với những người khác?

Sau khi thoa đều thuốc, Yuri cẩn thận băng lại xung quanh. Ưm, đẹp hơn hẳn.

"Xong rồi, khá hơn chưa? Ừm, tớ đi ngủ đây. Cậu cũng nghỉ đi nhé". Khi chuẩn bị vặn nắm cửa, cậu ấy ngoảnh lại, nhẹ giọng nói "Tớ xin lỗi lần nữa nhé. Chắc cậu vẫn giận tớ lắm, vì đứng ở đây mà tớ vẫn cảm thấy khí lạnh toát ra từ cậu"

Trước khi tôi kịp trả lời thì cậu ấy đã rời phòng, đóng lại cánh cửa phía sau. Nghĩ về sự lạnh giá trong không khí mà cậu ấy nói, tôi bất chợt rùng mình. Yuri dở hơi, ai cho phép cậu nguyền rủa tớ hả.

Tới nửa đêm, tôi chợt tỉnh giấc khi thấy lạnh hơn bình thường. Đồng hồ phát quang chỉ 12 giờ 16 phút sáng rồi. Tôi chỉ mới ngủ được một tiếng. Ở giường bên cạnh, tôi nghe tiếng Hyoyeon loạt xoạt, quay qua qua lại trên giường, hình như không phải chỉ mình tôi mất ngủ. Không biết vết thương nặng tới cỡ nào, và nó có thể ảnh hưởng ra sao, tôi bắt đầu lo lắng biết đâu nó đã trở nên nghiêm trọng hơn.

"Hyo, cậu còn thức không?"

"Oh....Tớ vẫn thức" Hyoyeon đáp bằng giọng ngái ngủ.

"Hyo, tớ thấy lạnh quá. Hình như có gì không ổn với tớ thì phải?"

"Thật hả? Tớ cũng vậy. Tớ sẽ đi tăng độ lò sưởi. Nhưng tớ nhớ chắc chắn trước khi đi ngủ đã tăng lên 25 độ rồi mà" Hyoyeon rời giường tới chỗ lò sưởi. Cậu ấy đặt tay lên và chỉ cảm thấy lạnh lẽo.

"Ôi trời, Sica. Tớ nghĩ lò sưởi hỏng rồi. Bảo sao lại lạnh tới vậy. Thật không thể tin là trước đó tớ lại không để ý. Có lẽ chúng ta nên sang ngủ với Taeyeon thôi"

Chúng tôi rời khỏi căn phòng lạnh như đá để sang phòng Taeyeon, nhưng cửa lại bị khóa trái "Hưm. Chắc họ khóa cửa đề phòng trường hợp Tae mộng du đây mà"

Tôi đang định sang phòng bên cạnh thì Hyoyeon đã reo lên "Nhìn kìa, Sica! Phòng Sunny vẫn còn chút sáng, chắc cậu ấy chưa ngủ đâu"

"Phải rồi, cậu ấy chắc chắn còn đang mải chơi game cho coi"

Vì quá lạnh và mệt để di chuyển, Hyoyeon đành phải đẩy tôi về hướng phòng Sunny. Cậu ấy gõ vài cái và gần như ngay lập tức, cửa mở, Sunny thò đầu ra.

"Ý, Sica, Hyo. Muộn rồi hai cậu còn ở đây làm gì?"

"Có phiền nếu bọn tớ ngủ tối nay với cậu và Yuri không? Lò sưởi trong phòng bị hỏng, mà ngoài này thì lạnh chết mất. Bọn tớ không muốn làm phiền mọi người, thấy phòng cậu sáng đèn nên chắc cậu còn thức" Hyoyeon giải thích.

Kiệt sức bao phủ toàn thân, khiến tôi lười biếng dựa lưng vào tường chờ Sunny trả lời.

"Đương nhiên được rồi. Tớ cũng đang định đi ngủ, để cứu thế giới khi khác vậy" Sunny cười toe, mở rộng cửa và một luồng khí ấm lập tức bao trùm khoảng da lạnh lẽo của tôi.

"Yuri ah, Sica với Hyo ngủ với chúng ta tối nay" Sunny nhanh chóng kéo tay Hyoyeon về phía giường cậu ấy "Hyo ngủ với tớ. Tớ sợ lắm, không dám ngủ với Công Chúa băng giá đâu"

"Yah! Tớ nghe rõ đấy nhá"

Hai con người đó khúc khích cười rồi lập tức trèo lên giường. Yuri lững thững ngồi dậy, mắt he hé mở khi đưa tay nắm lấy tay tôi.

"Sica baby, tay cậu lạnh quá" Cậu ấy kéo tôi nằm xuống giường, kéo chăn lên che kín cả hai. Tôi cảm giác vòng tay quanh mình siết chặt hơn, kéo tôi lại gần hơn. Yuri thì thầm khi mắt vẫn còn nhắm "Người cậu lạnh quá"

Đương nhiên là lạnh rồi. Lò sưởi phòng tớ hỏng cả đêm kia mà. Có điều, thay vì nêu ra vấn đề hiển nhiên đó, tôi lại vô thức thốt ra "Yuri ah, tại sao lúc nào cậu cũng thơm mùi dâu như vậy?"

Nhận thức điều mình vừa nói, tôi lập tức bặm chặt môi. Trộm nhìn gương mặt cậu ấy bừng sáng dưới ánh trăng đêm, tôi khẽ cầu nguyện cậu ấy không nghe thấy. Rón rén nghiên cứu động tĩnh trên gương mặt cậu ấy, khi tôi vừa nghĩ đã an toàn mới dám thở trở lại, thì lại thấy vành môi cậu ấy cong lên thành nụ cười. Dù nhẹ như gió thoảng, tôi vẫn chắc rằng đã nghe cậu ấy thì thầm "Vì cậu lúc nào cũng thơm mùi Kiwi"

----------------------------------------

CHAPTER 5

Yuri's POV

Sáng hôm đó, khi thức dậy và thấy Jessica đang cuộn tròn nằm trong vòng tay mình, tôi đã ngạc nhiên cực độ. Thoạt tiên, tôi đoán mình đang nằm mơ và nhắm mắt thêm lần nữa, nín lặng chờ đợi từng làn hơi đều đặn phả trên da mình biến mất....Nhưng cảm giác ấm áp cùng sức nặng cơ thể của cô ấy là quá thật, nên tôi khẽ hé mắt và cô ấy-----vẫn yên bình ngủ trong lòng tôi. Ngay khoảnh khắc đó, tâm trí tôi bỗng chốc đông đặc, không tài nào nhớ được chuyện gì đã xảy ra tại cái giường này đêm qua. Tôi tự hỏi không biết có phải Yoona đã nhúng tay vào chuyện này hay không.

Nhắc tới Yoona, tôi nhớ mình đã hứa làm bánh cho nhóc ấy tối qua. Và nếu việc Jessica ngủ ngoan như con mèo nhỏ trên giường tôi bây giờ là do Yoona tác động, nhóc đó chắc chắn xứng đáng được nhiều hơn thế. Chỉ mới 6 giờ 33 sáng, và mặc dù tôi hết sức muốn tận hưởng khoảnh khắc này bên cạnh Công chúa say ngủ, thì cũng không thể thất hứa với Yoona.

Sau khi làm vệ sinh cá nhân, tôi vào bếp chuẩn bị nguyên liệu cho chiếc bánh dâu tây sô cô la mình định làm. Trong lúc trộn vật liệu, tôi lẩm nhẩm trong đầu khẩu phần ăn sáng của các thành viên khác. Trứng và bánh ngọt cho Sooyoung này, Salad hoa quả cho Seohyun và Hyoyeon này, sữa dâu tây sô cô la cho mọi người này, bánh xếp kiểu Mỹ tôi mới học cho Tiffany và Taeyeon này, và một phần trứng ốp lếp cho Sica nữa.

Đặt bánh vào lò, tôi quay sang chuẩn bị salad hoa quả sau khi dâu tây đã cắt xong xuôi. Thỉnh thoảng, tôi lại nhón trộm một quả đưa vào miệng, xoa dịu cơn đói tạm thời của mình.

Tiếp theo, tôi đi chiên trứng, làm bánh ngọt và bánh xếp. Hương thơm từ bữa sáng ngọt ngào của tôi chắc chắn đã đánh động một vài người, khi mà lần lượt họ đều lò dò rời khỏi phòng, một số tiến về phía tôi.

"Unnie, thơm quá đi. Chị có cần em giúp không?"

"Oh, không cần đâu, Seohyun. Đi đánh răng đi, chị đã chuẩn bị salad cho em và Hyo rồi, trong tủ lạnh ấy."

Seohyun trở vào buồng tắm khi Taeyeon lững thững đi vào bếp, soi mói ngắm nghía các món ăn -----và cả đống lộn xộn tôi bày ra.

"Sao chúng ta lại có bánh gato cho bữa sáng thế? Bộ sinh nhật ai ah?" Taeyeon hỏi khi lúi cúi hít hít ngửi ngửi lò nướng bánh.

"Ah, bánh đó cho Yoona. Nhóc đó thèm muốn suốt tuần rồi và tớ đã hứa sẽ làm tặng, vì con nhóc đã giúp đỡ đáng kể"

Tôi nhìn đồng hồ, cũng tới lúc nướng xong rồi. "Tae, xem giùm tớ bánh đã xong chưa?"

Cô nàng nhanh nhảu bưng đĩa bánh ra và đặt lên kệ bếp "Ngon lành! Để tớ kiểm định mùi vị giùm cậu nhá"

Ngay khi nhóc lùn chuẩn bị nhón một miếng, tôi lập tức vỗ nhẹ vào bàn tay đang hăng hái hơi quá của cậu ta.

"Chưa được ăn. Trước khi Yoona ăn miếng đầu tiên, không ai được đụng tới nó biết chưa?" Tae đút ngón tay vô miệng, hướng ánh nhìn thèm muốn về miếng bánh khi tôi nhắc nhở cậu ta.

"Chắc tớ nên hoàn thành việc trang trí nó trước khi bị cậu ăn sạch sẽ bằng mắt mất. Đây, làm trứng nốt giùm tớ đi"

Taeyeon trề môi nghía tôi rồi cũng ngoan ngoãn đi làm. Tôi khẽ cười trước sự ngốc nghếch đáng yêu của kid leader, một hình ảnh trái ngược hoàn toàn với con người mạnh mẽ và luôn biết chủ động kiểm soát hình huống trên sân khấu, rồi nhanh chóng phủ kem sô cô la lạnh lên chiếc bánh nóng hổi mới ra lò của mình.

Ngay khi tôi vừa đặt được trái dâu tây lên trên, hầu như toàn bộ thành viên đều đã thức dậy, đặc biệt là nấm ú đang rất hí hửng vì cô nàng có bữa-sáng-kiểu-Mỹ.

Tôi đặt bánh vào tủ lạnh cũng là lúc để ý cửa phòng mình bật mở và một đôi dép thỏ chìa ra. Khi tôi ngước lên, trước sự ngạc nhiên vô cùng của mình, không chỉ mình Sunny, mà còn có Hyoyeon ngái ngủ bước ra theo.

"Hyo! Làm thế nào mà cậu lại ở phòng tớ thế? Cậu vào khi nào vậy...?"

"Lò sưởi bị hỏng, tớ và Sica phải ngủ nhờ với các cậu. Nhớ chưa?"

Tôi nhìn cậu ấy lững thững vào phòng tắm khi ngờ ngợ mường tượng lại những gì mình nghe TỐI qua.

Trước khi kịp định hình chi tiết, tiếng oang oang của Sooyoung đã phá ngang dòng suy nghĩ của tôi "Bánh trông ngon quá nhỉ, Yuri! Hey Fany, thêm tí siro đi. Xong rồi thì cho tớ thử một miếng ku-rae-pu....gì đó của cậu coi, tớ chưa từng ăn bao giờ" Sooyoung nói khi tay liên tục xắt trứng trong khẩu phần của mình.

"Yah! Nó gọi là craype. Bánh xếp đấy. Và nếu cho cậu ăn thì Taengoo sẽ ăn gì hả?" Tiffany la lên khi cố bảo vệ chiếc bánh khỏi kẻ tham ăn Sooyoung cứ liên tục chồm người nhăm nhe đánh phá.

Hai cậu ấy chí chóe qua lại miếng bánh, Taeyeon chợt quay sang tôi với sự sáng chói trong đáy mắt, cười cười "Hey, sao cậu không đi gọi Sica dậy nhỉ, tớ sẽ gọi Yoong"

"Được, nhưng cậu làm nốt giùm tớ món ốp lếp được không?" Tôi nói lại rồi đi lục tủ thuốc, tìm tuýp thuốc mỡ để bôi cho tay của Sica.

"Không thành vấn đề. Cậu gọi Sica dậy, tớ sẽ làm xong bữa sáng cho cậu ấy, và Yoona cũng sẽ dậy. Quá hoàn hảo"

Cậu ta nghía qua cái chảo rán rồi chợt hét vọng theo tôi "Yul! Nhắc lại coi tớ phải làm cái gì ấy nhỉ?"

"Trứng ốp lếp! Chỉ cần đổ trứng đã trộn ở trong tô vào thôi"

Tôi mở cửa phòng mình và thấy Jessica vẫn đang say ngủ, chìa tấm lưng nhỏ nhắn của mình về phía tôi. Sợ rằng tiếng ồn sẽ đánh thức và khiến cô ấy có tâm trạng không tốt, tôi nhanh chóng đóng lại cánh cửa sau lưng. Rón rén nhẹ nhàng tới cạnh giường, tôi chợt phát hiện cô ấy đang ôm em chuột Mickey của mình.

Hình ảnh này của cô ấy trông như một thiên thần nhỏ say ngủ với ánh hào quang bao quanh vậy. Tôi tự để mình ngắm nhìn thêm một lúc, rồi mới ngồi xuống giường bôi thuốc cho cô ấy. Khi tôi nâng tay cô ấy lên để tháo băng, thì chợt phát hiện cô ấy đang nắm một cái gì đó. Tự bật cười, tôi nhẹ nhàng gỡ em Minnie ra và đặt xuống cạnh gối, lòng tự hỏi sao cô ấy có thể tìm thấy nó, bởi lẽ thường thì em Minnie nhỏ xinh này hay ở dưới gối của tôi, hoặc cũng là ở một chỗ kín nào đó xung quanh mà.

Ngắm nhìn gương mặt yên bình ấy thêm một lần, tôi nghĩ xem nên đánh thức cô ấy trước hay đi làm ốp lếp trước. Ít nhất nếu vậy, khi mà cô ấy vẫn còn ngủ, tôi sẽ không làm cô ấy giận và có thể cư xử tự nhiên hơn.

Tôi lấy khăn ấm lau nhẹ cánh tay cô ấy, cố không làm cô ấy thức giấc. Xong xuôi, tôi xoa đều thuốc lên chỗ đã dần bớt sưng của cô ấy. Bàn tay mềm mại này đột nhiên nhắc tôi nhớ lại sự việc xảy ra tối qua, và làm thế nào cô ấy lại ở trên giường của tôi.

"Ưmmm.......Chào buổi sáng, Yuri"

Tôi ngước nhìn về hướng chất giọng thiên thần êm đềm phát ra ấy.

"Chào cậu, Sica. Tớ làm cậu đau sao? Hình như tớ chẳng bao giờ dịu dàng vào buổi sáng thì phải, ây da" Tôi đùa khi nhớ lại những gì cô ấy nói vào lần gần nhất tôi đánh thức cô ấy.

Jessica mỉm cười, khẽ lắc đầu, nói nhẹ nhàng "Không. Chỉ là không biết sao mỗi sáng thức dậy đều là cảm giác êm ái khi cậu nắm tay tớ thế này"

Bất động bởi câu trả lời của cô ấy, tôi nhanh chóng quấn lại băng quanh vết thương, lòng rối bời nghĩ thầm ý cô ấy là "Không" - tôi không dịu dàng hay là "Không" - tôi có.

Khi tôi thả tay cô ấy ra, ai đó bất chợt cọ nhẹ đầu ngón tay lên má tôi, rồi từ tốn ngồi dậy, áp cả bàn tay ôm lấy gương mặt tôi.

"Aigooo, cậu đỏ mặt nè? Má cũng rất nóng nữa"

"Uhhh....Chỉ là...Uwmmm.... Nóng vì nấu nướng đấy. Cậu..uhh...ra nhanh rồi ăn sáng đi."

Tôi nhảy khỏi giường và phóng vội ra khỏi phòng.

"Tuyệt, cuối cùng cậu cũng ra. Làm nốt món ốp lếp đi, tớ đi gọi Yoong" Taeyeon kêu lên khi lẹ làng dúi cái xẻng vào tay tôi.

Tôi lật qua lật lại đống lộn xộn trong chảo, cố kìm nén sự hồi hộp hơi quá của mình. Tôi đoán có lẽ mình chưa thể quen với những lời nói đùa của Jessica, và sự dịu dàng ấm áp chết người của cô ấy. Ít nhất thì, tôi nghĩ cô ấy đã đùa việc nói tôi không dịu dàng, hoặc cô ấy không đùa mà thực sự trách tôi. Nhưng cô ấy đã nói và cười....Aishhh, sao cô ấy có thể làm tôi rối rắm tới mất cả lí trí thế này chứ....Nhưng kể cả thế thì, cô ấy không lạnh lùng....và tôi thực sự thích khía cạnh ấm áp của cô ấy.

Tôi giật mình khỏi mớ suy nghĩ lùng bùng khi một đôi tay vòng qua eo tôi.

"Unnie! Em nghe nói chị dậy rất sớm để làm bánh cho em phải không" Chất giọng cực kì phấn khích của Yoona khi con bé ôm tôi từ đằng sau.

Tôi ngoái đầu lại và trông thấy nụ cười rộng ngoác của Yoona, bất giác cười theo "Chị hứa rồi mà, nhớ không?"

Con nhóc ôm tôi chặt hơn, nhoài người thơm đánh chụt lên má tôi "Unnie! Chị là tốt nhất"

Một cánh tay khác đột ngột vòng qua người tôi, Sooyoung cũng chạy tới bên cạnh từ lúc nào.

"Yul! Cậu thật sự là nhất! Đầu bếp xuất sắc đã làm bữa sáng tuyệt hảo cho bọn tớ" Sooyoung hào hứng la to, trước khi thơm mạnh vào bên má còn lại của tôi.

Tôi bật cười trước sự ngốc nghếch của họ, cho tới khi nghe được một giọng lạnh lùng vang lên từ đằng sau "Đây là bữa sáng sao? Cậu trông chờ tớ có thể no chỉ bằng việc ngắm các cậu vào buổi sáng thôi hả?"

Ba chúng tôi giật mình quay người lại, để trông thấy một Công Chúa băng giá đang nửa hờn dỗi, nửa giận dữ.

"Haha! Không....Yuri đã làm o-ố-t-l-ết cho cậu đấy" Sooyoung nói với cô ấy.

Nhớ ra ốp lếp, tôi nhìn lại cái chảo và đau buồn nhận ra, đống lộn xộn của Taeyeon đã trở thành thảm họa.

"Thế hả? Đâu?"

Tôi quay lại nhìn Jessica với món trứng cháy trong tay, cúi nhìn cái chảo rồi khẽ ngước lên, lo lắng "Tớ nghĩ tớ làm cháy rồi"

Yoona và Sooyoung không hẹn mà cũng liếc cái vật đen thui với biểu cảm kinh hoàng tột độ. Nhưng chỉ duy nhất một biểu cảm làm tôi chú ý, đó là Jessica. Cái lườm lạnh giá của cậu ấy như thiêu đốt tôi, còn đôi môi trề ra cáu giận ấy khiến tim tôi đau nhói.

Yoona nhanh nhẹn lấy cái chảo khỏi tay tôi, đặt nó trở lại bếp.

"Không sao đâu, Sica unnie, chúng ta có thể cùng ăn bánh gato mà Yuri unnie đã làm cho em mà"

Khi mà tôi vẫn đông cứng tại chỗ nhìn Jessica, Yoong đã chen vào giữa và đặt cái bánh xuống trước mặt cô ấy. Sau đó, nhóc quay lại nắm tay tôi, khi mà Sooyoung lo lắng nắm bên tay còn lại. Không hiểu tại sao, nhưng đột nhiên tôi có cảm giác cả ba chúng tôi như đang đứng trước vành móng ngựa, chờ đợt lời tuyên án vậy.

Jessica cúi nhìn chiếc bánh hồi lâu, rồi chợt ngẩng lên, chạm mắt với một mình tôi.

"Sô cô la và dâu tây?"

"Tớ....Chúng ta có dâu tây...Nên..Tớ---"

"Unnie đã hứa làm bánh cho em. Mà chị ấy biết em thích dâu tây nên đã làm bánh sô cô la có dâu tây" Yoona cố nói giúp tôi.

Nhưng tôi nghĩ con nhóc đó đã hãm hại nhiều hơn giúp đỡ thì phải, bởi đôi mày Jessica ngày càng chau lại, mắt sắc lạnh nhìn tôi.

"Unnie, chị có muốn ăn salad hoa quả không? Có dâu tây, dưa mật, nho đen và cam nữa ấy" Seohyun ngỏ lời khi thấy Jessica đẩy món tráng miệng màu đen sang một bên.

"Chị không thích ăn bánh hay hoa quả vào buổi sáng. Tay chị đau, chị đi khám đây"

Chỉ thế, Jessica bật dậy và xông thẳng ra cửa, trước khi tôi kịp nói "Chờ với! Tớ sẽ đi cùng cậu"

Tôi cuống quít tháo cái tạp dề đang mặc và chạy ù vào phòng, vơ vội áo khoác, chìa khóa và ví trên bàn, nghía nhanh qua gương để chắc mình vẫn tươm tất. Không có bột hay sô cô la trên mặt. Tốt, đi nào Yuri!

Ngay khi chuẩn bị nhảy khỏi cửa, tôi hét lại với đám cáo lộn xộn chung quanh cái bánh - đang cạp hết miếng này tới miếng khác "Yah! Đồ Shiksins! Chừa cho tớ và Sica vài miếng nữa đấy" Tôi la họ rồi nhanh chóng phóng đuổi theo Jessica.

CHAPTER 6

Jessica's POV

Thật sự thì tay tôi không đau tới mức đó. Tôi chỉ là muốn lập tức rời khỏi nhà thôi. Nhìn mọi người vui vẻ ăn bữa sáng không theo truyền thống Yuri làm cho họ như vậy, bản thân đã không khỏi cảm thấy tủi thân. Đặc biệt làm tôi khó chịu nhất là tại cái bánh ấy.

Ngay khi vừa nghĩ rằng Yuri bắt đầu chú ý mình hơn khi đêm qua cậu ấy khen tôi thơm mùi kiwi, vậy mà thực đơn hôm nay không một món nào có kiwi trong đó. Tôi để ý dĩa đồ ăn nào cũng có dâu tây, khi mà của tôi thì chỉ có một cục đen xì trơ khấc.

Còn cái bánh! Arghh! Tại sao cậu ấy lại hứa làm bánh cho Yoona? Chưa kể cậu ấy còn dậy đặc biệt sớm để làm nữa chứ. Rồi thì cảnh cậu ấy hí hửng nhận nụ hôn từ hai Shiksins! Nhắm có chịu nổi không?

Tôi cứ mải lạc trong suy nghĩ của mình mà không nhận ra có người đứng trước mặt. Tôi đâm sầm một cái và theo bản năng, vội níu lấy vai người đó giữ thăng bằng. Cậu ấy đỡ lấy sức nặng của tôi, còn tôi thì rướn người ép sát vào cơ thể mềm mại của cậu ấy.

"Sica ah, cậu có nghe tớ gọi tên cậu dễ cả ngàn lần rồi không?" Yuri thở không ra hơi, thì thào hỏi tôi.

Tôi không muốn nhìn vào mắt cậu ấy, sợ rằng mình không thể kiềm chế mà bật khóc vì miếng trứng cháy ấy mất. Vậy nên tôi cứ giữ lấy vai cậu, nhìn chằm chằm lớp vải bên trong áo khoác của cậu, chơi đùa với bề mặt trơn mịn, cảm nhận sự mát lạnh của nó dưới bàn tay mình.

"Không nghe. Tớ chả thể nghe rõ gì khi đói hết...." Tôi lầm bầm.

Cậu ấy kéo tôi lại, đáp lời bằng một cái ôm. Tôi vòng tay mình qua cổ cậu, đầu nhẹ nhàng tì lên vai cậu, khi cậu ấy xoa nhẹ tóc tôi, cười tới rung người "Haha! Phải rồi. Tớ sẽ đãi shiksin số 3 của chúng ta một bữa sáng linh đình sau khi khám xong nhé. Chỉ hai chúng ta thôi. Tớ cũng chưa được ăn gì hết"

Cậu ấy buông tôi ra, cúi xuống nhìn một cách hy vọng, chờ đợi câu trả lời. Thay vì đáp lại, tôi đưa cánh tay còn băng của mình lên vuốt má cậu ấy "Sooyoung thơm cậu với cái miệng đầy mỡ"

Yuri lập tức lau lấy lau để chỗ tôi vừa chạm vào, nhăn nhó "Aish, lần sau chắc tớ sẽ chỉ cho cậu ta uống nước vào bữa sáng thôi. Có điều nếu thế chắc chắn cậu ta không thơm tớ đâu, dễ chừng ném cả cốc nước vào đầu tớ ấy chứ"

Tôi khẽ cười một giây rồi tiếp tục cong môi hờn dỗi. Vẫn để tay mình lên vai cậu, tôi không kìm được hỏi "Cậu có muốn cậu ta thơm cậu lần nữa không?"

Yuri nắm nhẹ bàn tay bị thương của tôi đang đặt trên vai mình, mỉm cười "Ngốc quá. Nhanh đi khám đi, rồi chúng ta đi ăn"

Tôi vừa định siết lại bàn tay thì cậu ấy chợt buông ra, nhanh nhẹn cởi bỏ áo khoác rồi choàng qua vai tôi.

"Sương sáng lạnh lắm, tớ không muốn cứ phải hộ tống cậu tới bác sĩ hoài đâu" Yuri nói khi tay bận bịu cài hàng nút áo cho tôi.

Tôi cảm nhận được hơi ấm cùng mùi thơm dìu dịu của cậu ấy thoảng qua làn áo. Trước khi kịp lên tiếng thì sự mềm mại rất đỗi ấm áp từ bàn tay cậu ấy đã bao phủ lấy tôi một lần nữa.

---------------------

"Mmm... Cô Jung, có vẻ như cô bị gãy tay rồi. Cô đã làm gì vậy?" Vị bác sĩ già hỏi tôi với cái nhìn lo lắng.

"Gì cơ ạ? Sao có thể được? Không có cảm giác bị gãy mà. Cháu chỉ chùi bếp thôi. Đúng là hơi quá mạnh tay một chút. Hết rồi. Thật ấy. Cháu chả làm gì hết. Làm sao có thể gãy tay dễ dàng vậy được??? Đành là, lúc đó cháu rất giận, nhưng nếu gãy tay thì phải đau. Rất đau, đúng không? Nhưng toàn bộ cảm giác lúc đó của cháu chỉ là giận dữ thôi. Ah, rồi thì hôm sau ai đó đã đập vào tay cháu, và----

"Haha, cô Jung---"

"--- Và cháu đã bôi thuốc lên rồi, và nó--"

"Cô Jung...."

"---không còn đau nhiều như trước nữa. Vậy nên không thể nào----"

"CÔ JUNG!" Vị bác sĩ cuối cùng cũng cắt được tràng giải thích mang tính quá khích của tôi.

Nhìn qua vai tôi, ông ấy khôi hài hỏi Yuri "Cô Jung đây quả thật không biết đùa, nhỉ?"

Ông ấy nhìn lại tôi, cười hiền rồi nói chậm rãi "Cô Jung, tôi chỉ đùa thôi. Đâu phải ngày nào cũng có quý cô trẻ đẹp thế này bước vào văn phòng của tôi chứ. Tưởng tượng xem, nếu tôi nói cái này với một ahjumma hay một ông già nào đó, dễ có khi họ lăn ra ngất rồi ấy chứ" Ông ấy bật cười, và thề có chúa là tôi nghe tiếng Yuri ở đằng sau cũng đang khúc khích.

Tôi quay đầu lạnh lùng phóng cho cậu ấy cái lườm, đồng thời bĩu môi ra điều giận dỗi. Yuri cố nín cơn cười bằng cách mím môi thật chặt, nhưng đường viền cong lên rõ mồn một của cậu ấy thì vẫn còn có thể nhận ra.

"Tôi chắc phải có một cái ghi chú ở đây : Ahjumma Jung. Không được đùa" Vị bác sĩ ghi lên tập hồ sơ của tôi, nhưng vì quá chú tâm tới tràng cười điên loạn không còn kìm nén được của Yuri mà tôi không nhìn được ông ấy viết.

"Kwon Yuri!" Tôi đứng bật dậy và hùng hổ tiến về phía cậu, dùng hết sức lắc vai cậu đã đời, những mong cậu ta ngậm miệng.

"HAHAHAHAHAH! Xin lỗi mà Sica baby.....Pffffthhaha! Chỉ là....Haha...Buồn cười quá đi mất" Cậu ta thậm chí còn gập cả người mà nói.

"Ông già này vẫn còn có khiếu hài hước lắm chứ nhỉ. Được rồi, hai cô có thể về được rồi" Vị bác sĩ từ tốn đứng dậy, nhưng trước khi rời khỏi, ông ấy đưa một mẩu giấy cho Yuri.

"Chỉ là mệt mỏi tích tụ lên tay thôi. Không có gì gãy cả. Thoa thuốc hai lần một tuần. Chịu khó mát xa tay và duỗi hàng ngày để các cơ thả lỏng. Chăm sóc bạn thân của cô nhé" Ông ấy cười hiền, nháy mắt với Yuri rồi đi mất.

"Yah! Không được cười tớ nữa" Tôi rên rỉ với Yuri ngay khi ông ấy rời khỏi. Nhẹ đưa tay lau đi giọt nước chực trào từ khóe mắt cậu ấy khi ai đó dần lấy lại bình tĩnh.

Yuri nắm lấy hai tay tôi, siết nhẹ, mỉm cười dỗ dành tôi "Araso, tớ sẽ chăm sóc tốt cho cậu tới khi khỏi hẳn nhé, bạn thân."

"Hứa chứ?"

"Tớ hứa. Tớ sẽ là cánh tay phải của cậu cho tới khi cậu hoàn toàn bình phúc. Đi thôi, cười nhiều làm tớ đói quá". Cậu ấy kéo tôi rời khỏi phòng, và để ngăn ai đó bật cười lần cuối, tôi giơ nắm đấm đánh nhẹ lên tay cậu ấy.

Ngay lúc đó, tôi sực nhớ là mình chả mang đồng nào để trả viện phí cả. Ngại ngùng dừng bước trước khi tới quầy thanh toán, tôi kéo nhẹ vạt áo Yuri để cậu ấy dừng lại cùng mình.

Tôi cúi gằm mặt nhìn sàn nhà, xấu hổ kinh khủng, di di chân vài cái rồi lí nhí lên tiếng "Yuri ah, tớ không mang tiền...."

Bật cười lần nữa, Yuri thả bàn tay đang nắm tay tôi, nhẹ nhàng di chuyển xuống eo siết nhẹ, kéo tôi bước tiếp cùng cậu ấy "Sica baby, không có tớ thì cậu làm sao đây?"

--------------------------------------

CHAPTER 7

Yuri's POV

Khám xong, tôi và Jessica tới một nhà hàng nhỏ gần đó để thỏa mãn cái bụng đang sôi sục kêu réo. Chỗ đó không xa hoa tráng lệ, nhưng yên tĩnh, ấm cúng và thoải mái. Tiếng động duy nhất có thể nghe được là giọng nói phát ra từ trong bếp. Một người đàn ông dường như đang tranh luận với vợ về màu tóc của bà.

"Ba năm nữa thôi là bà sẽ quá nửa cuộc đời rồi. Tại sao không chịu nhuộm đen hả, bình thường như phần đông dân cư không được sao?" Ông ấy to tiếng.

"Elle Girl đã nói màu thời thượng bây giờ là Nâu đỏ đấy" vợ ông đáp lại.

Người đàn ông tiếp tục quát "Đàn bà! Bà có để ý mình đã qua thời con gái từ đời nào rồi không hả? Nếu giờ tôi mà nhuộm tóc vàng thì bà nghĩ sao hả?"

Nhác thấy chúng tôi, người thanh niên từ sau quầy thu ngân hướng ánh nhìn bối rối về phía tôi và Jessica, sau đó nhanh chóng mở cửa bếp, hét to "Ba, Mẹ! Có khách kìa!"

Anh ấy cười hối lỗi rồi chạy tới trước mặt tôi "Xin lỗi nhé, Yuri. Em có muốn ngồi bàn mọi khi không?"

Tôi cười đáp lại, hòng xóa đi cảm giác ngượng ngùng của anh ấy "Chắc rồi. Tiện đây, Oppa, đây là bạn em, Jessica" Tôi giới thiệu cả hai khi chúng tôi bước về chiếc bàn quen thuộc cạnh lò sưởi.

"Rất vui được gặp em, Jessica. Anh là Jae Won, em có thể gọi anh là Jae"

Jessica nhìn anh không cảm xúc, có vẻ cô ấy lại lơ đãng nữa rồi. Tôi hích nhẹ tay cô ấy, đưa nàng công chúa về lại mặt đất "Rất vui được gặp anh, Jae". Cô ấy nói giọng đều đều vô cảm. Haiz, sao một người với giọng hát thiên thần lại có thể nói chuyện lãnh đạm tới vậy được nhỉ.

Chúng tôi ngồi xuống đối diện nhau khi Jae chạy đi lấy nước. Không lâu sau đó, vợ của chủ tiệm bước ra từ sau bếp, trên đường tới chỗ chúng tôi, bác ấy liên tục vuốt vuốt tóc mình, hòng làm nó dựng đứng lên.

"Yuri của bác! Lần này còn dẫn cả bạn theo kia à?" Bác ấy ngắm nghía tôi từ đầu tới chân, rồi lắc đầu tỏ ý không hài lòng "Tsk, tsk, tsk. Gầy quá rồi nhé. Có phải 8 cô gái cháu sống cùng không giỏi nấu nướng không? Nhóc ah, nên chăm xuống đây hơn, bác sẽ chăm cho béo mũm"

Sợ rằng bác ấy có thể gián tiếp động chạm Jessica, tôi mau lẹ đáp " Các cậu ấy chăm sóc cháu rất tốt. Chỉ là cường độ làm việc hơi nặng thôi" Tôi cười toe, và trước khi bác ấy kịp nói thêm bất cứ gì mang tính tiêu cực về các thành viên khác trước mặt Jessica, tôi liền nhanh chóng gọi món. Bởi lần này có Jessica, nên tôi đặc biệt nhấn mạnh là không được bỏ dưa leo vào bất cứ món ăn nào.

Ghi xong, bác ấy trở về chỗ Jae đang đứng và quay lại với một cốc nước cam cho Jessica và một cốc nước Ma cho tôi "Thằng bé nhút nhát đó làm cho hai cháu đây"

Tôi ngước nhìn Jae đứng lấp ló sau quầy, gương mặt anh thoáng đỏ trước lời nhận xét của mẹ, bắt gặp cái nhìn của tôi liền bối rối cúi xuống tiếp tục chùi cốc "Cám ơn nha, Oppa!" Tôi hét lớn.

"Ơ! Chuyện nhỏ mà! Mong là các em thích!" Anh cười ngượng ngùng đáp lại. Bất cứ khi nào anh như vậy, đều làm tôi nhớ đến nụ cười bẽn lẽn của Son Ho Young, thật là giống ghê.

"Ahjumma ah, Sica đang rất đói. Bác có thể làm đồ ăn cho tụi cháu luôn không ạ?" Tôi hỏi khi trông thấy Jessica lại đang ngơ ra một lần nữa.

"Aish, Yuri của ta lại yêu cầu Ahjumma như vậy. Có điều bỏ qua cho cháu lần này-----chỉ bởi vì hai nhóc gầy quá thôi đấy" Bác nhăn mày nhận xét, véo nhẹ cằm tôi, lắc lắc.

"Cám ơn Ahjumma! Bác là tuyệt nhất! Mà hình như hôm nay bác hơi khác thì phải. Đặc biệt xinh đẹp và trẻ trung hơn hẳn mọi khi ấy ạ" Tôi hết lời nịnh nọt, cố không ám chỉ lộ liễu quá về màu tóc thay đổi của bác ấy.

"Bác biết" Bác ấy trả lời đơn giản, lướt nhanh vào bếp. Có điều trên đường đi, tôi dám chắc nghe được tiếng cười hích hích như thiếu nữ của bác.

Tôi hướng sự chú ý về lại Jessica, cô nàng đang mải mê nghịch nghịch ống hút. Đồ uống của cô ấy đã vơi một nửa trong khi của tôi còn chưa được đụng tới. Bằng một giọng hết sức thờ ơ, cô ấy hỏi "Hình như với ai cậu cũng rất thân thiết nhỉ. Làm sao cậu quen họ vậy?"

Nghĩ lại thì, lần đầu tiên tôi gặp chủ cửa tiệm này là trong một lần tình cờ mua sắm. Lúc đó SNSD mới debut, và chín chúng tôi chuyển về sống cùng nhau, không ai biết phải chuẩn bị đồ ăn thế nào là đủ. Vậy nên một hôm, tôi quyết định sẽ nấu bữa tối linh đình thực sự, chúc mừng chúng tôi lần đầu tiên thắng trong bảng xếp hạng âm nhạc. Không may là, lúc đó tôi chưa hề biết nấu cho chín người lại phải chuẩn bị nhiều tới vậy. Cái xe đựng đồ của tôi đầy ắp nguyên vật liệu, rồi tôi còn chẳng biết nên chuẩn bị bao nhiêu cái đĩa nữa. Chỉ thoáng suy nghĩ là phải mua thêm vài cái mà thôi.

Phần khó khăn nhất trong đợt mua sắm ấy là mua rau. Tôi đã đứng ngắm nghía các túi đậu cả nửa tiếng đồng hồ mới quyết định mua chúng. Nhỏ nhắn tức là sẽ nấu nhanh hơn, mà còn dễ cắn nữa.

Tôi hí hửng lượm lặt vài được vài túi thì người đàn ông đứng bên cạnh chợt lên tiếng "Cuối cùng cháu cũng quyết định được phải trang trí thế nào rồi hả?"

"Huh?"

"Đậu nhỏ ấy. Nó chỉ dùng để trang trí thôi, không phải sao?" Người đàn ông bệ vệ có mái tóc bạc màu khẽ cười hỏi tôi.

Tôi giải thích dự định mua đậu, cùng số nguyên liệu đầy ứ trong giỏ cho ông ấy. Sau khi lắng nghe ý tưởng nấu nướng của tôi, ông ấy bật cười rồi từ tốn dạy tôi bí quyết để chuẩn bị bát dĩa. Chúng tôi đã trò truyện vui vẻ gần một tiếng đồng hồ trong cửa hàng tạp hóa, trước khi ông ấy kể rằng mình là chủ một nhà hàng, và vì tôi cứ liên tục đặt câu hỏi nên ông ấy bảo rằng dễ nhất là thị phạm cách nấu cho tôi thấy. Từ hôm đó, tôi thường xuyên tới nhà hàng của ông ấy để học nấu nướng, thường là phụ bếp, nhưng đôi khi cũng được tự làm vài món.

Lần đầu tiên tự nấu tiệc mừng rất thành công và từ đó, các cô gái đều nghĩ tôi bẩm sinh đã giỏi nấu nướng. Không muốn thay đổi quan điểm đó của họ, nên tôi chỉ đơn giản nói với Jessica "Tớ rất nhớ nhà nên một hôm trên đường về dorm ngang qua đây, tự dưng ngửi thấy mùi thức ăn rất hấp dẫn, khiến tớ nhớ thức ăn mẹ nấu. Vậy nên tớ đã ở đây" Tôi không nói dối. Quả thật là tôi có đi ngang đây----để vào phụ giúp. Và tôi cũng ngửi thấy mùi hương giống với đồ ăn mẹ nấu, có điều là nó phát ra từ túi đồ ăn mẹ làm cho tôi chứ không phải từ nhà hàng thôi.

Quán ăn này quả thật là lựa chọn lý tưởng cho các gia đình. Có rất nhiều khung ảnh gia đình treo dọc theo tường, tới tận quầy thu ngân. Một bếp sưởi đặt giữa nhà hàng, bên trên còn có cả lọ hoa nữa.

Chúng tôi ngồi chờ đồ ăn đem ra, tôi nắm tay Jessica và bắt đầu mát xa theo lời dặn của bác sĩ. Cô ấy có vẻ ngạc nhiên lúc đầu, cơ thể bỗng trở nên căng cứng dù vẫn im lặng.

"Nếu tớ ấn mạnh quá thì phải nói nhé" Tôi căn dặn trong trường hợp mình lại làm đau cô ấy.

"Như vậy vừa rồi...."

Tôi tiếp tục xoa bóp cánh tay cô ấy trong im lặng, thỉnh thoảng lại liếc nhìn phản ứng của cô ấy. Hàng mi dài khẽ khàng cụp xuống, cho thấy chủ nhân của nó dường như sắp ngủ tới nơi. Dù tôi rất muốn để cô ấy nghỉ ngơi, nhưng lại càng muốn tận dụng cơ hội hiếm hoi này để nói chuyện riêng với cô ấy hơn----đặc biệt là về những gì cô ấy đã nói với bác sĩ trong văn phòng.

"Sica, sáng hôm tớ đánh thức cậu, sao cậu không nói là tớ làm cậu đau? Hơn thế là, sao cậu không nói với tớ là cậu tự làm đau tay mình?" Tôi lên giọng hỏi, có chút giận dữ.

Mắt Jessica lập tức mở lớn khi nghe câu hỏi của tôi.

"Tớ...Uhm....Chỉ là nó không quan trọng..."

Tôi thật muốn la cô ấy vì nghĩ rằng vết thương trên tay không quan trọng, vì không chịu tự chăm sóc bản thân. Nhưng khi nhớ ra rằng mình là người gây ra nó, ăn năn nhanh chóng thế chỗ giận dữ "Vậy sao cậu lại nổi giận? Có phải tối đó tớ làm sai gì không?" Tôi tò mò hỏi.

Ngay lúc đó, Jae mang đồ ăn ra. Dù không đa dạng như bữa sáng tôi đã làm, nhưng nhìn quả thật vô cùng ngon mắt.

"Ah, đồ ăn tới. Tớ đói lắm rồi, nên đừng nói về chuyện đó nữa" Jessica lãnh đạm nói.

Dù rất muốn biết tại sao cô ấy giận mình, tôi cũng không dò hỏi thêm, đặc biệt là khi cô ấy không còn khó chịu nữa. Trước khi cô ấy kịp động dĩa, tôi đã kéo phần ăn ấy về lại phía mình.

"Hey! Cậu không thể uy hiếp bắt tớ nói bằng đồ ăn của tớ được"

Tôi bật cười với suy nghĩ của cô ấy "Đồ ngốc, tớ đã hứa sẽ trở thành tay phải của cậu, nhớ không? Cậu làm sao tự xắt thức ăn với cái tay đó được?"

Tôi xắn nó thành từng mẩu nhỏ, khi cô ấy cứ im lặng nhìn tôi. Xong xuôi, tôi đẩy đĩa về trước mặt cô ấy "Đây, giờ cậu có thể ăn rồi đấy" - và cười nồng ấm.

"Cám ơn cậu, Yuri ah"

"Khờ quá! Ăn nhanh đi, nguội hết bây giờ"

Miếng thịt đầu tiên đưa vào miệng đã nhắc tôi nhớ mình đang đói thế nào. Khi tôi đã ăn xong một nửa phần của mình thì chợt để ý Jessica vẫn chưa hề động dĩa "Sao thế, không ngon ah? Đây, thử của tớ đi" Tôi cắm một miếng thịt và đưa tới trước miệng cô ấy.

Jessica ngoan ngoãn há miệng cắn miếng thịt, vừa nhai vừa hướng đôi mắt cún con nhìn tôi "Yul ah, tay băng bó thế này làm sao tớ ăn được?" Cô ấy giơ cánh tay băng bó tới trước mặt tôi, rồi làm động tác cố gắng cầm cái dĩa.

"Sao cậu không nói sớm? Lần sau tớ sẽ không buộc chặt như vậy nữa. Còn giờ thì...." Tôi bưng đồ ăn cùng dao dĩa của mình, kéo ghế ngồi xuống bên cạnh Jessica.

"Giờ thì, mình sẽ làm việc đó" Tôi đút cho cô ấy như thể công chúa băng giá hẵng còn là trẻ con. Không hiểu sao, tôi cứ cảm giác rằng mỗi lần nhai là mỗi lần cô ấy mỉm cười như thế.

---------------------

Chúng tôi trở về dorm sau bữa sáng bí mật, một tay tôi cầm túi thuốc, một tay nắm lấy bàn tay mềm mại của Jessica.

"Yuri!! Cậu về rồi! Omo....Có phải đồ ăn cho tớ không?" Sooyoung hí hửng chào tôi từ cửa ra vào, giật phắt túi đồ trong tay tôi và làm mặt thất vọng khi nhìn thấy bên trong.

"Chán chết, không ăn được ah". Cậu ấy thả lại mấy chai thuốc vào trong túi, quay sang hỏi Jessica "Ờ tay cậu sao rồi?"

"Ổn rồi"

"Tin tốt đấy, bởi buổi diễn sắp tới rồi" Sooyoung ném lại túi thuốc cho Jessica, rồi nhanh chóng kéo tôi đi.

"Hờ, Yuuuuuuuuul.... Tớ biết rồi nhé..." Sooyoung trêu chọc, cười quỷ quyệt rồi nheo mắt đầy tà ý khi đẩy tôi tới góc phòng.

Lưng tôi áp sát vào tường, bị khóa chặt bởi thân hình cao kều của Sooyoung. Cậu ta dựa sát người lại, một tay chống tường, một tay khều khều tóc tôi, xoắn tít nó lại.

"Thế, nếu tớ giúp cậu, cậu đền đáp gì nào" Sooyoung hỏi khẽ.

Tôi vẫn còn mù mờ không hiểu cậu ta nói cái gì, nhưng vẫn quyết định đùa theo "Bất cứ gì cậu muốn" Tôi giả giọng lả lơi, vuốt ve má cậu ta.

"Bất cứ gì?"

"Bất cứ thứ gì."

"Ahhh....Tớ muốn cậu--" Cậu ta dừng lại giây lát, bẽn lẽn cười cười "làm đồ ăn một lần mỗi ngày cho tớ, trong một tháng"

Choáng váng bởi yêu cầu của cậu ta, vẻ cười cợt của tôi lập tức trở nên nghiêm túc. Với bàn tay còn đặt trên má cậu ta, tôi chỉ muốn tiện thể tát một cái cho cô nàng tỉnh ngay giấc mơ ban ngày về đồ ăn đi. Nhưng vốn tính hiền lành, tôi không làm thế "Cậu đang nói cái gì thế hả? Tại sao tớ phải nấu nướng cả tháng trời cho cậu chứ?"

Cậu ta tiếp tục mân mê lọn tóc tôi, nói bằng giọng xảo quyệt "Ầy, vì khi cậu đi, Yoona đã kể tớ nghe tại sao con nhóc được nhận bữa sáng đặc biệt rồi"

"Nhưng tất cả các cậu đều có bữa sáng đặc biệt. Đừng nói cậu không thích cái bánh ngọt đó nhé?" Tôi lên giọng chế nhạo.

"Bánh gato bự của Yoong ngon hơn. Vậy cậu cố làm Jessica thích cậu hơn bao lâu rồi?"

Não tôi sáng choang khi kịp hiểu "bí mật của tôi" mà cậu ấy đang nói là gì. Tôi nhìn về hướng Jessica, cô nàng đang đứng ăn bánh socola cùng Yoona.

"Shhhhh.... Tớ không muốn cậu ấy nghe thấy. Geez...mọi người đều biết chuyện này rồi hả?" Tôi thì thầm hỏi Sooyoung.

Shiksins gật gật đầu, cúi xuống áp sát vành tai của tôi "Vậy là chúng ta thỏa thuận?"

Tôi không thể tin là mình lại bị điều khiển kiểu này. Hơn nữa là, tôi càng không tin Sooyoung nghĩ rằng cậu ta có thể uy hiếp tôi khi mà thực chất, tôi không nghĩ nó thực sự là bí mật gì hết. Thế nên, tôi kiên quyết nói với cậu ta "Không hề. Làm gì có"

Sooyoung nhương nhướng mày rồi hùng hổ xoay người bước về phía Jessica "Sica ah! Yuri muốn---ưm ưm" Tôi nhanh chóng bịt miệng cậu ta khi nhận thức rằng điều này có thể sẽ phá hỏng mối quan hệ đang theo đà tốt lên của chúng tôi. Tôi không muốn Jessica bị tổn thương bởi ý nghĩ cô ấy lạnh lùng và khó gần của mình, khi mà thực sự cô ấy rất mỏng manh, là một cô gái luôn cần được quan tâm đến.

Tôi thô bạo kéo Sooyoung bước lùi lại cùng với mình, rít lên khe khẽ "Được rồi, thỏa thuận. Nhưng tớ chỉ nấu cho cậu khi mà cậu thực sự giúp đỡ và không phải mỗi ngày đâu đấy" . Tay tôi vẫn bịt chặt miệng cậu ta khi nạn nhân hí hửng gục gặc đầu lên xuống.

Jessica nhìn về phía hai chúng tôi, hỏi lạnh lùng "Chuyện gì? Cậu muốn gì, Yuri?"

"Ahhh....không có gì. Tớ chỉ....muốn...ờ....một miếng bánh cậu đang ăn" Tôi lắp bắp đề nghị khi nhìn cô ấy nhét một miệng đầy socola và dâu tây.

Cô ấy nhét miếng cuối cùng vào khoang miệng vốn đã đầy ứ, ậm ừ "Hết rồi. Đi ngủ đây" Chúng tôi bất động nhìn cô ấy đùng đùng bỏ về phòng, vừa đi vừa nhai bánh.

"Jessi! Đó là phòng tớ mà!" Tiffany hét với theo, nhưng đáp lại chỉ là tiếng đóng sầm cửa của Jessica.

Tôi thật quá sức kinh ngạc vì cô ấy vẫn có thể ăn sau bữa sáng bí mật hồi mới nãy. Nhưng cùng lúc đó, cảnh hai má cô ấy căng phồng dễ thương như sóc chuột thật làm người ta thích thú quá đi thôi. Ngay khi tôi vừa giải phóng cho Sooyoung, Tiffany đã từ đâu bay tới.

"Yuree! Tớ cũng muốn em Minnie nữa cơ" Cô nàng mè nheo.

"Không phải tới cậu chứ" Tôi ngán ngẩm đảo mắt.

"Tớ không biết Yoong đã giúp cậu cái gì, nhưng tớ cũng có giúp cơ mà. Tớ sẽ nói chuyện với cậu ấy, điều tra thông tin cho cậu. Ah! Tớ còn có thể đá cậu ta ra khỏi phòng để cậu ta không còn lựa chọn nào khác ngoài việc ngủ cùng cậu và Sunny. Tớ thậm chí còn bảo Taetae đừng gọi thợ sửa lò sưởi vội nữa" Tiffany hào hứng khoe tôi, mắt nháy một cái khi đề cập tới anh chàng sửa chữa.

Tôi không thể kiềm chế bực bội được nữa. Mệt mỏi, tôi nhanh chân trở về phòng, đóng mạnh cánh cửa lại đằng sau. Tại sao trở thành bạn của Jessica lại khó khăn tới vậy? Tôi thực sự không thích cái ý nghĩ có ai đó không thích mình một tí nào hết.

---------------------------------------------

CHAPTER 8

Jessica's POV

Tôi nghe tiếng cạch cửa và thấy Tiffany lò dò đi vào. Không hiểu tại sao, nhưng một phần trong tôi đã hy vọng đó là Yuri, hy vọng cậu ấy sẽ tới nói với tôi rằng không có gì xảy ra giữa cậu và Sooyoung, để nói rằng họ không----hôn----một lần nữa, để nói rằng họ chỉ là đang tập cho một cảnh drama nào đó, để nói gì cũng được, bất cứ lời giải thích nào tôi cũng đều chấp nhận hết. Mặc dù vô cùng thất vọng, nhưng có lẽ vậy sẽ tốt hơn bởi tôi đang có vài chuyện muốn hỏi Tiffany.

"Jessi, đừng có bôi trét sô cô la ra gối của tớ" Tiffany ré lên khi trông thấy tôi nằm sấp trên cái giường toàn hồng của cậu ta.

Tôi lười biếng ngồi dậy, rút vài tờ giấy ăn hồng hồng bên cạnh giường để lau miệng. Lượng sô cô la quá tải bắt đầu làm tôi choáng váng.

"Cậu không được ng--"

"Tiff, làm thế nào để biết mình có thích một người hay không?" Tôi hỏi, chặn đứng bất kì lời giáo huấn nào chuẩn bị được tuôn ra từ cô nàng.

"Huh?" Biết ngay mà, cậu ta lập tức tròn mắt nhìn tôi bối rối.

"Khi mà người đó ở bất cứ đâu, bất cứ chỗ nào cũng đều thu hút được ánh nhìn của cậu, thế có nghĩa là gì?" Tôi phớt lờ đi, tiếp tục hỏi.

Tiffany bước tới ngồi xuống cạnh tôi, khoanh tròn chân gật gù "Dà dà...". Cậu ta với một em búp bê trên giường đặt giữa đùi, gác cằm lên đó rồi từ tốn "Cậu có cư xử khác lạ khi ở bên cạnh người đó không?"

"Có thể. Tớ không biết" Tôi thực sự không biết nữa. Tôi thường bị mọi người nói lạnh lùng, khó gần, thậm chí còn đặt cho tôi nickname Công Chúa băng giá, vậy nên làm sao tôi biết khái niệm "khác lạ" trong mắt những người khác là sao chứ.

"Cậu có ghen tuông khi thấy người đó ở bên cô gái khác không?" Nấm ú tiếp tục hỏi, khiến tôi dừng lại một phút suy nghĩ rồi mới trả lời "Tớ không biết. Người đó luôn luôn được con gái bao quanh"

"Ok, thế cậu có xao xuyến mỗi khi người đó cười với mình không?" Tiffany tiếp tục cố gắng.

"Không. Tớ chỉ cười lại thôi"

"Thế những khi hai người đụng chạm thì sao? Cậu có cảm giác gì? Có thấy tim đập nhanh không? Có đỏ mặt không? Thấy bồi hồi rung động gì không?"

"Mmm.... tớ trở nên cực kì nhạy cảm và nhận biết rất rõ sự đụng chạm, tớ nghĩ tim đã đập nhanh hơn một chút" Tôi thú nhận.

"Omaiga, omaiga, omaiga!!! Cậu yêu rồi! Nếu có ai đó trả lời kiểu này, tớ chắc chắn sẽ nói không. Tuyệt nhiên là không. Nhưng cậu là Jessica!" Tiffany la hét đầy phấn khích "Cô gái, cậu thậm chí đã đổ người ta từ đầu tới chân rồi mà còn không biết. Rồi nói tớ nghe, anh chàng may mắn đó là ai?"

Tôi đột nhiên cảm thấy ngượng ngùng trước mặt Tiffany sau khi nghe cậu ta phán tôi đang yêu điên cuồng một người. Bẽn lẽn tránh đi ánh mắt lấp lánh của cậu ta, tôi thẹn thùng cúi đầu, tay vân vê lớp chăn hồng hồng tới khi nó trở thành nhăn nhúm. Thật không thể cưỡng nổi nụ cười khi nghĩ tới việc bản thân đang thích một người.

"Để tớ đoán nhá, một trong các anh Suju phải không?" Chúng ta luôn rất gần gũi với họ. Là Siwon oppa chăng? Anh ấy luôn tặng hoa mỗi lúc tới chỗ chúng ta ăn tối"

"Hah! Không. Không phải họ. Tớ mới chỉ gần gũi hơn với người đó gần đây" Tôi gợi ý.

"Không phải các anh Suju....và cậu mới chỉ gần hơn với người đó. Gợi ý thêm chút coi! Hai người ở bên nhau bao lâu rồi!" Tiffany nhăn mũi đòi hỏi.

"Ờ, chúng tớ mới chỉ thật sự tìm hiểu nhau từ mấy ngày trước" Vừa nói, tôi vừa dấu đi sự ngượng ngùng bằng cách lấy một quyển sách ở trên bàn. Twilight. Hình như cô nàng vẫn chưa đọc xong thì phải.

Tiếng vỗ tay đánh đét lập tức hút lại sự chú ý của tôi "Tớ biết rồi! OMAIGAHH ! TỚ BIẾT RỒI!" Cậu ta phấn khích hét lên, cà tưng cà tưng nhún nhún lên xuống trên giường "Chắc là anh chàng dễ thương trông giống Daniel Henney làm việc ở tiệm sách chứ gì!" Cậu ta huých nhẹ vai tôi, lên giọng chọc ghẹo "Bảo sao cậu thường xuyên lảng vảng ở đó để tìm 'quyển sách nào đó đó'."

Sai bét. Tôi nhướng mắt, há miệng kinh ngạc nhìn cậu ta. Dù rằng tôi biết mình có thể chia sẻ mọi thứ với Tiffany, nhưng quả thực tôi vẫn chưa đủ can đảm để kể cậu ấy nghe người đó là ai. Mà cô nàng trông có vẻ tự tin với suy đoán của mình như vậy, thôi thì tôi cứ gật đầu thôi.

"Anh ấy có thích lại cậu không?" Nấm ú tiếp tục hí hửng.

"Tớ không chắc. Tớ không nghĩ vậy" Haiz, giá mà có thể dễ dàng nói ra. "Thôi, tớ đang hỏi làm thế nào để biết người đó có thích mình không cơ mà"

"Ờ, cậu có thể hỏi thử xem?" Tiffany hiến kế. Không như Tiffany, tôi rất kém trong việc thể hiện cảm xúc, mà cũng không hòa đồng được như cậu ấy. Vậy nên làm gì có chuyện tôi đi hỏi chứ.

"Không đời nào! Tớ là con gái mà..."

Cô nàng đột ngột búng tay cái chóc, dường như lại vụt sáng được ý tưởng chói lóa nào đó "Tớ biết rồi! Cậu có thể tìm hiểu xem người đó hành xử ra sao khi bên cạnh cậu. Giống như ban nãy tớ nói về đỏ mặt, rung động, thiếu tự nhiên, ghen tị ấy. Biết chưa, chỉ cần thể hiện sự quyến rũ của mình thôi, cô gái!"

Không được chắc chắn lắm về sự quyến rũ của bản thân, thậm chí tôi còn chả hiểu hết nó nữa. Khẽ thở một hơi dài thượt, tôi bối rối nói "Tiff, tớ không biết đâu. Có lẽ tớ nên chờ và đợi xem chuyện gì sẽ xảy ra trong vài tháng tới." Mặc dù điều đó chắc chắn sẽ giết chết tôi khi cứ phải chứng kiến ai đó thân mật với người khác, thuộc về những người khác.

"Jessi! Cậu định sẽ đợi người đó ấy hả? Đó là mốt của thế kỉ 16 rồi! Nghe kĩ những điều cậu phải làm này. Đầu tiên là, tìm hiểu mẫu người của anh ấy, phải hỏi anh ấy về những người bạn là con gái. Nói thật nhé, trừ phi là g.a.y, nếu không thì thật vô lý khi anh ta cứ được bao vây bởi con gái." Zời ạ, Tiff, phải chi cậu biết....

"Tiếp theo, tìm hiểu xem anh ta nghĩ gì về cậu. Rồi cậu có thể làm anh ta phát điên lên bằng cơ thể quyến rũ gợi cảm của mình, mê hoặc cho tới khi anh ta chịu mở lời hò hẹn với cậu." Tiffany quá mải mê với bản sách lược mà không nhận ra tôi đã trườn xuống dưới chăn, dấu đi gương mặt đỏ lựng - pha trộn giữa xấu hổ và phấn khởi của mình - từ đời nào rồi. Tôi nghĩ về sáng kiến của cậu ta, nhưng vẫn cho rằng bản thân không thể mở lòng với người ấy. Ít nhất thì, chưa thể. Như đã nói, chúng tôi mới chỉ gần nhau hơn vài ngày gần đây, liệu có hơi quá sỗ sàng khi đột ngột nói về "mẫu người yêu" hay không?

Tiffany đập bộp bộp vào nơi trú ẩn của tôi, hét toáng lên "Yah! Cậu có thèm nghe không thế hả?"

Từ dưới chăn, tôi cố đạp cậu ta ra khỏi giường, mà tốt nhất là bay khỏi phòng "Có, tớ nghe. Tớ cần tịnh tâm trước lúc thổ lộ. Đi chơi với Taeyeon đi."

"Cậu sẽ không đi tìm hiểu phải không? Tốt thôi, tớ sẽ tự đi hỏi anh ta" Cây nấm xảo quyệt đe dọa tôi.

Tôi chồm tới ôm chặt tay cậu ta, đề phòng trường hợp cô nàng sẽ phi thẳng tới hiệu sách, bởi lẽ đồ ngốc này đang trong trạng thái bốc đồng cực độ "Không được!"

"Vậy tớ cho cậu hai lựa chọn : một, cậu tự tìm hiểu. Hai, tớ sẽ thay mặt cậu tỏ tình"

Mặc dù cậu ta hiểu sai người đó, tôi cũng không muốn cậu ta tiếp tục làm mọi chuyện rối tung lên, để rồi dọa anh chàng chủ tiệm sách đó sợ chết khiếp "Được rồi, tớ sẽ làm. Giờ cậu ra cho TỚ NGỦ được chưa hả?"

Hả hê thỏa mãn, Tiffany rời giường, cười toe toét hí hửng với tôi "Biết rồi, nhớ kĩ thỏa thuận đấy nhé, bằng không thì....Cậu biết hậu quả rồi đấy. Mà này, giờ cậu có thể nghỉ ngơi, nhưng tối nay không được ngủ ở phòng tớ đâu. Cũng không thể là phòng Yoona vì tớ nghe đâu họ sẽ thức cả đêm tập đoạn drama cho con nhóc đấy. Cuối tuần này lò sưởi của cậu mới được sửa cơ, vậy nên qua phòng Yuri ngủ đi." Trước khi tôi kịp lên tiếng phản đối, Tiffany đã nhanh chóng lỉnh mất. Haiz, nếu đây mà là thế kỉ 16, tôi nghĩ chắc mình vừa thỏa thuận với quỷ - tức Hwang Mi Young - về hợp đồng tình yêu rồi. Tôi mạnh bạo kéo cái chăn che kín đầu. Aish, sao cứ thấy chuếnh choáng thế này nhỉ, Yuri sẽ phải ngủ cạnh một người quái dị với tiếng tim đập cứ như trống trận mất thôi. Mà tôi đã nhắc tới việc cảm giác rung động, hồi hộp, xao xuyến ấy cứ mãi lớn dần lên khi nghĩ tới Yuri chưa nhỉ?

-------------------------------------

CHAPTER 9

Yuri's POV

Knock. Knock. Knock.

Tiếng gõ cửa lớn dần lên và thôi thúc hơn mặc cho cố gắng tảng lờ của tôi. Ngồi phía trước gương, tôi luyện tập cách làm sao để nói "không" với mấy cô gái đó trong trường hợp họ cứ liên tục thừa cơ trục lợi từ mình.

"Không, Taeyeon, tớ sẽ không đồng ý điều kiện biến thái đó của cậu đâu. Cậu là leader của nhóm, là nòng cốt, là---" Tôi ngó xuống tờ giấy trên tay - Kỉ luật - "Là người đáng ra phải tuân thủ kỉ luật. Thay mặt tất cả thành viên, tớ hy vọng cậu---" KNOCK. KNOCK. RẦM RẦM RẦM.

Bài diễn thuyết của tôi bị chặn đứng bởi tiếng nện cửa ầm ầm, và nghe đâu là cả tiếng đạp cửa thì phải.

"Kwon Yuwree! Tớ biết cậu trong đó. Tốt hơn hết là cậu nên mở cửa ra nếu muốn biết tớ đã khai thác được gì từ người mà cậu-tự-biết-ai-rồi-đó" Tiffany hét váng lên bên ngoài cánh cửa.

Miễn cưỡng đứng dậy, tôi bất đắc dĩ mở cửa để trông thấy một Tiffany mặt-đỏ-ửng đang túm lấy tay Sooyoung và Yoona. Đá bay cái cửa của tôi, cậu ta hùng hổ xông vào phòng, kéo cả hai nàng cao kều đi theo đằng sau nữa.

"Đóng cửa lại và ngồi xuống" Nấm ú ra lệnh, vung một cái là quăng được cả Sooyoung và Yoona lên giường.

"Được rồi, giờ ba chúng tớ là một đội, Yuree. Tớ sẽ chia sẻ thông tin với hai người này nữa, để chúng ta có thể xuất xưởng những sáng kiến chói lóa, mục đích cuối cùng là đạt được những gì mình muốn. Achoo Minnie" Tiffany lòi đuôi cáo, ám chỉ trắng trợn rằng cô nàng ham muốn em Minnie của tôi với cái hắt xì-nghe-thôi-đã-biết-là-giả-tạo.

"Cao tay thật đấy, Fany!" Tôi đảo mắt cảm thán.

"Giờ nói đi, cậu đã lượm lặt được thông tin gì rồi? Tớ không thể chờ tới khi Yuri nấu món cổ truyền Hàn Quốc cho mình vào ngay mai được nữa, ôi cha, Yum" Sooyoung vừa hối thúc vừa liếm mép thèm thuồng.

Tiffany vỗ tay đánh đét, nhún nhảy lên xuống đầy phấn kích, lộ rõ đôi mắt cười đặc trưng của cô nàng.

"Tớ vừa nói chuyện với Sica và phát hiện được người cậu ấy thích là ai" - Nấm ú tuyên bố đầy khí thế.

Yoona hùa theo hai unnie của mình, nắm tay nhau hú hét gào rú, nhảy cà tưng cà tưng trong phòng của tôi. Tôi hầu như cũng suýt hét lên, nhưng thực chất vì tò mò hơn là phấn khích trước thông tin này. Một phần trong tôi bỗng thấy ghen tị vì Jessica có thể dễ dàng thổ lộ với Tiffany như thế.

"Vậy đó là ai, mà sao cậu lại nói với tớ? Biết không, cậu không nên bà tám lung tung chuyện quan trọng như vậy, nhất là khi Jessica đã tin tưởng cậu" Tôi nói Tiffany, với chất giọng ẩn chứa sự không hài lòng.

"Yah, Yuree, cậu không hiểu sao? Cậu có thể giúp cậu ấy thành đôi với người đó, và khi họ tiến tới gần nhau, cậu ấy chắc chắn sẽ cực kì mang ơn cậu, bà mai mối! Thêm nữa là, cậu sẽ có thể chia sẻ được nhiều thời gian bên cậu ấy hơn."

"Ý tưởng nghe hay đấy. Thế nói xem, tớ phải cố gắng ghép cậu ấy với ai?" Tôi có chút náo nức với ý nghĩ mình có thể thực sự tới gần hơn với Jessica.

"Cậu biết anh chàng dễ thương làm việc ở tiệm sách không? Cái người trông giống Daniel Henney ấy?"

Mắt Yoona lập tức mở lớn khi nghe cái tên Daniel Henney "Chị ấy thích ông chủ tiệm sách đó?"

"Chị đoán thế. Hmmm, chị không biết anh ta là chủ. Hà, Jessica không chỉ có khẩu vị tốt mà mắt nhìn cũng tốt quá." - Nấm ú gật gù nhận xét.

"Tiệm sách đó tên gì?" Sooyoung lên tiếng hỏi, tay hí hoáy nghịch laptop của tôi.

"Hình như nó là Sự Khởi Đầu" nhóc Yoong trả lời.

Tôi lướt quanh và thấy Sooyoung bắt đầu gõ gì đó vào máy tính. "Chúng ta thậm chí còn chưa biết tên , cậu google anh chàng đó làm gì?" Vừa dứt lời, tôi liền nhận ra rằng mình đã vô tình đồng ý với kế hoạch của Tiffany, gán ghép Jessica với ông chủ tiệm sách.

"Được rồi, mặc dù các cậu đều giúp đỡ, nhưng tớ không thể đột nhiên tặng quà cả ba được. Quá ám muội, và sau đó những người khác cũng sẽ đòi hỏi tớ. Jessica chắc chắn rồi sẽ khám phá ra "Đội Yuri" là gì, và cô ấy sẽ chẳng đời nào chịu nói chuyện với tớ nữa." Tôi khua khoắng trích dẫn trong không khí lời mình nói.

"Xời, mấy gái khác đâu có biết chúng tớ đang giúp đỡ cậu" Tiffany vặn vẹo.

"Nhưng sao Sooyoung nói tất cả đều biết rồi?"

"Không hẳn đâu, unnie ah. Khi Sooyoung hỏi em làm sao được có bánh thì chỉ có chị ấy và Tiffany ở đó thôi."

"Và tớ chỉ kể với một mình Taeyeon thôi...." Tiffany cúi đầu lí nhí.

"SOOYOUNG!" Tôi gầm lên.

"Hey, ai biết đâu, tớ nghĩ mọi người đều rõ rồi. Thôi mà, dẫu sao cũng có vài người không biết, cậu nên lấy làm hạnh phúc mới đúng chứ" Sooyoung tự bào chữa.

Tôi liếc đồng hồ và nhận ra chỉ còn vài phút nữa là tới giờ bận bịu với lịch làm việc dày đặc. Bốn chúng tôi sẽ không thể gặp nhau tới tận nửa đêm và vào giờ đó thì, chắc chắn ai cũng chỉ muốn ngủ mà thôi.

Không muốn tạo ra quá nhiều nghi ngờ, nhưng cũng không thể không đền đáp họ, nên tôi đề nghị "Được rồi, thế này đi. Mỗi ý tưởng thiết thực có ích, tớ sẽ cho một điểm----CHỈ khi tớ dùng được thôi nhé. Trong ba người thì tớ CHỈ chọn một ý kiến thôi. Người duy nhất chạm mốc năm điểm trước sẽ được nhận thỏa thuận. Thấy thế nào?"

"Ờ, thế thì dễ thôi. Tớ lấy thông tin và đề ra ý tưởng ghép đôi, thế nên 1 cho Fany, 0 cho Yoong và---"

"Hey! Đừng chắc chắn thế!" Sooyoung vừa hý hoáy gõ gõ đánh đánh gì đó lên laptop của tôi vừa phản đối.

"Cậu có thông tin và ý tưởng, nhưng tớ lập kế hoạch"

"Khác gì chứ? Kế hoạch đó là ý tưởng của tớ."

"Còn lâu. Kế hoạch của tớ là thực tế, của cậu dẫu sao cũng chỉ là suy nghĩ thôi"

"Unnie, chúng ta đều cố giúp mà. Vậy kế hoạch của chị là gì?" Yoona cố xoa dịu hai con sư tử.

"Hờ, chị đã tìm được địa chỉ tiệm sách đó, và cả cuốn sách Sica muốn có. Nhưng họ chỉ còn duy nhất một cuốn thôi. Vậy nên việc phải làm sẽ là, Yuri, cậu dẫn Sica xuống đó, giới thiệu hai người đó với nhau sau khi tớ mua quyển cuối cùng đó. Rồi hai cậu cứ quay lại đó mỗi ngày, ờ để tìm sách ấy----nhưng mục đích chính là tìm hiểu về anh chủ cửa hàng đó. Như vậy thì cậu không chỉ móc được hai người đó vào nhau mà còn có thể dành thời gian một mình bên cạnh Sica nhiều hơn."

"Đó thực sự không phải ý tưởng tồi, Sooyoung. Vậy thì, còn ý kiến nào trước khi tớ cho cậu ấy một điểm không?"

Tiffany bĩu môi lập tức "Không công bằng. Cậu ấy chỉ là lợi dụng thông tin và ý tưởng của tớ để lên kế hoạch. Không có tớ thì đâu thể làm được thế" Tiffany hướng đôi mắt cún con, giọng mè nheo nói với tôi.

"Fany, có nhớ tớ đã nói ý tưởng tốt nhất trong ba không?"

"Nhưng---"

"Mấy nhóc! Chúng ta sắp muộn rồi. Khẩn trương ra đi nào" Tiếng oang oang của nhóm trưởng vang vọng toàn dorm.

"Được thôi, cho cậu thắng lần này, Sooyoung, nhưng tớ chắc chắn sẽ gỡ lại lần sau." Tiffany hờn dỗi nện gót rời khỏi phòng.

Trước khi đi, tôi nhanh tay viết ba kí tự T, Y, S lên tấm bảng trắng của mình, và tô đậm một đường thẳng dưới chữ 'S'.

-----------------------

Khi tôi trở về dorm thì đã là 2 giờ sáng. Các thành viên còn lại cũng đã xong công việc của mình và hầu như đều ngủ hết rồi.

Không bật đèn, tôi dò dẫm trở về phòng mình thay đồ ngủ. May là tôi đã tắm rửa trước khi tới studio, bởi bản thân cũng tự biết một khi xong việc trở về trông thấy chiếc giường thân yêu ấm áp, tôi sẽ chỉ muốn ngủ mà thôi.

Tôi cố tạo ít tiếng động nhất có thể khi thay đồ trong bóng tối. Vắt nhẹ bộ đồ lên thành ghế, tôi lững thững bước tới chân giường rồi để lực hút trái đất làm chủ hoàn toàn cơ thể, tôi tự do thả người đổ ập về trước.

"Ahhhh!" Tiếng thét rõ mồn một phát ra bên dưới mình. Thay vì sự êm ái quen thuộc của tấm nệm, những gì tôi cảm nhận lại là một thân hình mềm mại và ấm áp thông qua lớp chăn ngăn cách.

"Oh! Sica! Tớ không biết cậu ở đây, Xin lỗi nhé!" Tôi vừa nói vừa khẽ chống tay nâng người dậy. Gương mặt cô ấy và tôi cực kì gần nhau, nhưng tôi lại không đủ sức để ngồi dậy hoàn toàn nữa.

Jessica lướt tay dọc người tôi, đặt nhẹ lên eo tôi, và hình như đang níu lại chỗ đó.

"Lò sưởi. Bị hỏng. Nhớ chưa?"

"Ah phải rồi! Vậy cậu và Hyo lại ngủ ở đây phải không?"

"Yuri, cậu không thấy là tớ đang ở bên dưới cậu sao?"

"Haha, xin lỗi nhé. Chỉ vì tớ thật sự mệt quá."

Tôi đang định lăn khỏi người cô ấy, nhưng lại hầu như chắc chắn rằng vòng tay cô ấy quanh eo tôi đang siết chặt hơn, vậy nên tôi không di chuyển nữa. Thay vào đó, tôi chống khủy tay xuống giường, để gương mặt mình càng sát gần cô ấy hơn.

"Cậu đã làm việc rất chăm chỉ, mà còn phải chăm sóc bọn tớ. Cám ơn cậu, Yuri ah" Jessica thì thầm bên tai tôi, kéo nhẹ xuống cho một cái ôm.

Cảm giác này thực quá đỗi dễ chịu. Tuy nhiên lại không thể để bản thân vì tận hưởng mà đè bẹp Jessica quá lâu, vậy nên tôi nhanh chóng chấm dứt cái ôm và lăn người sang bên cạnh. Trườn xuống bên dưới tấm chăn, tôi kéo nó lên che đi bờ vai nhỏ nhắn lộ ra của Jessica.

"Tối nay lạnh lắm"

"Cám ơn cậu. Ngủ ngon nha, Yuri ah"

Chúng tôi dịch về hai đầu giường, khi tôi chuẩn bị trôi về vùng đất La La thì sực nhớ ra chỗ đau trên tay Jessica. Tôi lần mò dưới chăn, khẽ lướt qua đùi cô ấy, rồi lại chạm nhẹ lên bụng trước khi nắm được vật cần nắm. Tôi đặt tay cô ấy lên bụng mình, bắt đầu xoa bóp nhẹ nhàng.

"Cậu có nhớ bôi thuốc theo đơn bác sĩ đưa không?" Tôi lên tiếng hỏi.

"Không. Tớ nghĩ cậu sẽ làm việc đó cho tớ" Cô ấy thì thầm đáp lại.

Tôi thở dài trước kiểu cách công chúa thích dựa dẫm vào người khác của cô ấy. Khẽ cười thích thú, tôi lên tiếng hỏi nơi cô ấy để thuốc.

"Ở bên phải cậu, trên bàn ấy"

"Sica ah, lần sau nên nhờ ai đó bôi thuốc cho cậu, thay vì chờ tớ tới tận 2 giờ sáng."

Không có lời đáp từ cô ấy, nhưng theo quan sát và sự hiểu biết trong vài ngày qua, tôi có thể đoán chắc cô ấy đang bĩu môi hờn dỗi trong bóng tối.

"Tớ không có ý rầy cậu đâu. Chỉ là muốn cậu khỏi nhanh hơn thôi. Nên đừng để bực bội khi ngủ, nha, nha" - Tôi hạ giọng nài nỉ.

"Không phải thế....Chỉ là...ưm...thôi quên đi" Cô ấy hơi ngập ngừng, đáp nhẹ nhàng.

Sau khi thoa đều thuốc, tôi cẩn thận để tay cô ấy xuống giường. Aish, lịch làm việc dày đặc và việc mát xa làm tay tôi cũng đau quá đi mất, tự hỏi không biết mình có nên xài một ít thuốc hay không nhỉ? Tuy vậy, quá mệt để cử động thêm, tôi đặt lại lọ thuốc lên bàn, kéo chăn lên chuẩn bị ngủ.

Cứ mỗi khi sắp đi vào trạng thái mơ màng, tôi lại chợt tỉnh bởi tiếng sột xoạt và sự xoay người của Jessica. Tôi nhấc đầu lên, hỏi qua vai cô ấy "Không ngủ được ah?"

"Mmmmm" Cô ấy đồng ý.

Tớ cũng không ngủ được vì cậu cứ xoay liên tục và vô tình đạp trúng tớ suốt. Nhưng tôi lặng im và tiếp tục cố gắng dỗ giấc ngủ. Hai mươi phút sau, tôi cảm giác bàn tay mềm mại dịch chuyển dưới gối, khẽ nâng đầu tôi lên khi trượt qua. Cô ấy dừng việc loạt xoạt rồi lại quay lưng về phía tôi. Một lúc sau, Jessica tiếp tục công việc tìm kiếm và chạm vào tôi còn nhiều hơn trước. Để cô ấy dừng lại, tôi quyết định quàng tay mình qua thân hình nhỏ nhắn ấy, ôm cô ấy thật chặt.

"Cậu cử động nhiều quá, Sica baby." Tôi thì thầm khi đặt vật thể nhỏ xinh cô ấy đang tìm kiếm vào tay.

Tôi cảm giác thân hình mềm mại ấy cứng lại, rồi nhanh chóng thả lỏng khi chủ nhân của nó vòng tay ôm lại tôi, một tay thì ôm chặt em Minnie bé bé. Chỉ như thế, cả hai chúng tôi đi vào giấc ngủ bình yên, ấm áp trong vòng tay nhau, xuyên suốt cả đêm dài lạnh lẽo.

--------------------------------------

CHAPTER 10

Jessica's POV

"Sica baby, tớ yêu cậu" Cậu ấy ôm chặt tôi từ đằng sau, thì thầm êm ái. Chúng tôi hạnh phúc nằm trên giường, không ai muốn rời khỏi hơi ấm từ đối phương.

Tôi quay người lại, đối diện gương mặt đẹp rạng ngời của cậu ấy. Mi mắt cậu khẽ mở khi cảm giác được tôi lăn tròn trong vòng tay. "Hơn cả Yoona?" Tôi lên tiếng hỏi.

"Uh." Cậu dịu dàng trả lời.

Tôi cần nhiều hơn nữa mới có thể thỏa mãn "Hơn cả Sooyoung?"

"Tất nhiên rồi, ngốc ạ. Có nhất thiết phải hỏi không?" Cậu ấy mỉm cười, vỗ nhẹ lên trán tôi. Tôi cười đáp lại, tận hưởng sự đụng chạm êm ái từ cậu ấy. Nhưng đột nhiên, cái vỗ nhẹ trở nên mạnh hơn, sự êm dịu từ Yuri biến thành bạo lực, tôi cảm thấy đầu mình bị đẩy hẳn sang một bên.

"Xin chào??? Về trái đất nào, Jessica Jung! Chúng ta tới nơi rồi!" Tôi mở choàng mắt và thấy Tiffany chăm chăm ngó mình. Chỉ là một giấc mơ thôi. Lơ mơ buồn ngủ, tôi đảo một vòng xung quanh. Thay vì nằm trong vòng tay Yuri trên chiếc giường êm ái, hiện tôi đang bị bó kẹp trong ô tô cùng với bốn thành viên khác.

Tôi xoa xoa trán, nơi Tiffany đáng ghét vừa gõ vào. "Tiff, cậu có cần đập đầu tớ mạnh thế không hả?" Tôi càu nhàu, khó chịu vì bị cậu ta phá đám giấc mơ ngọt ngào của mình với Yuri.

Tiffany ngoái đầu nhìn tôi, mắt mở to có chút ngạc nhiên, phân bua "Cậu đâu có thèm dậy khi tớ gọi tên cậu. Ngay cả khi tớ vỗ này, lay này, đẩy này, thậm chí còn hét lên cậu cũng có thèm dậy đâu." Cô nàng giơ ngón tay nhẩm đếm những cách đã dùng để gọi tôi.

"Hôm nay cậu bị sao vậy? Hầu như mỗi phút đều tận dụng để ngủ suốt! Tối qua không ngủ được à?"

Tôi bước xuống xe, theo chân các thành viên khác. "Có thể nói thế". Vừa nghe, Nấm ú lập tức đuổi theo tóm lấy tay tôi, mắt chíu chíu lấp lánh. Tôi biết là "Chất bà tám" bắt đầu phủ lấy cậu ta rồi.

"Có ai ngáy phải không?" Oh! Tớ biết rồi, Yuri giành hết chăn chứ gì?". Tôi luôn nghĩ tất cả con gái đều có giác quan thứ sáu, tuy nhiên nghe xong mấy dự đoán man di trời ơi của Tiffany, tôi có thể kết luận cậu ta chắc chắn bị khiếm khuyết rồi.

"Tiff, không ai ngáy hết. Và tối qua tớ rất ấm". Tôi thậm chí còn hơn cả ấm nữa. Cả cơ thể cứ nóng như phát sốt mỗi lúc Yuri chạm vào tôi.

"Có phải Yuri nói mớ không?" Bà tám nấm ú tiếp tục huyên thuyên.

Tôi đang định trả lời thì thấy Yuri tiến về phía mình "Ai nói mớ cơ?"

"Yuree, ai cho cậu nghe trộm?" Tiffany kêu lên bất mãn.

"Có đâu, chẳng qua các cậu nói lớn quá thôi." Thoáng thấy mặt mũi Tiffany đổi màu, cậu ấy liền nắm tay cô nàng, vỗ vỗ "Tớ chỉ đùa thôi mà. Các cậu đi chậm quá nên tớ quay lại truyền đạt là Taengoo không cần chúng ta phụ nấu nướng hôm nay đâu. Chúng ta nên làm gì trong lúc chờ đợi bây giờ nhỉ?"

Tiffany thả tay tôi ra, giọng hí hửng đột ngột "Tớ muốn phụ nấu với Tae. Hai cậu nên tới hiệu sách ấy, chả phải cậu nói muốn học tiếng anh còn gì, Yuree?"

"Uhhh....Yeah, chắc thế." Trước khi chạy tới chỗ Taeyeon, Tiffany ngoái cổ nháy mắt với chúng tôi. Yuri tiến lại gần thay thế khoảng trống Tiffany để lại.

"Cậu muốn học tiếng anh sao? Từ bao giờ vậy?" Tôi tò mò hỏi.

Vậy là những gì tôi biết về Yuri quá ít. Thật khiến tôi quá đỗi ganh tị khi nghe những thành viên khác nói về cậu ấy, thấu hiểu cậu ấy. Giống như khi Sunny mua tặng Yuri một cái nón lưỡi trai dịp sinh nhật, tôi đã luôn nghĩ cậu ấy thích chuột thật - cái loài gặm nhấm ấy, vậy nên sinh nhật Yuri, tôi đã tặng cậu ấy một con hamster. Thâm tâm luôn nghĩ rằng món quà độc đáo như vậy chắc chắn là ăn đứt cái nón rồi, có điều mấy gái khác hình như không nghĩ như vậy, họ cứ la hét kêu réo suốt. Và sau khi con hamster đào tẩu khỏi lồng, thì tôi buộc lòng phải hoàn trả ẻm về với tiệm thú cảnh.

"Chắc là từ bây giờ. Sẽ tốt hơn nếu biết thêm một ngôn ngữ khác mà, phải không? Đặc biệt là dạo này chúng ta hay phải ra nước ngoài biểu diễn"

"Được rồi. Tớ cũng cần mua sách. Cậu có muốn đi bây giờ không?" Okay, tôi biết cái này không tính là hẹn hò, nhưng sự căng thẳng khi tôi hỏi cậu ấy và trạng thái sốt ruột nôn nào chờ đợi câu trả lời thật giống như tôi đang ướm lời muốn cậu ấy đi chơi với mình vậy.

"Chắc rồi! Ta đi nào!" Tôi thật vừa nhẹ nhõm vừa sung sướng trước câu trả lời của cậu ấy.

Yuri khoác nhẹ tay tôi, vui vẻ hỏi "Thế tiệm sách đó tên gì?"

"Sự khởi đầu".

---------------------------

Tôi liếc trộm Yuri khi cậu ấy nói chuyện điện thoại với Sooyoung. Chúng tôi đang ngồi nghỉ trong công viên khi cậu ấy nói cần gọi điện thoại. Khi Yuri nói rằng cậu ấy có chuyện quan trọng cần nói với Sooyoung, tôi thật chỉ muốn phi ngay vào hiệu sách. Nhưng một phần tò mò lại muốn nghe xem họ nói những gì. May mắn thay, tôi không cần tìm cớ bởi Yuri đã lên tiếng muốn tôi ở lại, giải thích rằng đó chỉ là cuộc gọi ngắn, và rằng nói điện thoại trong hiệu sách thì thật không nên.

"Cậu đã mua được táo chưa?" Yuri trộm nhìn tôi, thoáng nét lo lắng khi hỏi Sooyoung về táo.

"Quả cuối cùng ấy. Nhớ không, là quả cuối cùng ở tiệm hoa quả ấy, cái tiệm mà chúng ta định mua ấy." Yuri bịt cái ống nghe , rít vài câu gì đó rồi nhanh chóng cúp máy.

Xoay người lại phía tôi, câu ấy mỉm cười giải thích "Taeyeon nói là cậu ấy sẽ làm bánh táo, vậy nên việc chọn táo là rất quan trọng, hehe...."

"Được rồi, đi thôi nào." Tôi đang định đi về phía tiệm sách thì Yuri đã kéo tay giữ lại. Tôi nhìn cậu ấy từ tốn ngồi xuống băng ghế dài, thắc mắc hỏi "Cậu không muốn đi nữa hả?"

Cậu ấy kéo kéo tay tôi, vỗ vỗ chỗ bên cạnh ngỏ ý muốn tôi ngồi xuống "Ưm, tớ nghĩ là đằng nào chúng ta cũng đang ở trong công viên, ngồi nghỉ một chút tận hưởng không khí trong lành buổi tối không phải rất tuyệt sao? Bọn mình luôn rất bận rộn, hiếm khi có thời gian tận hưởng mà."

Chúng tôi ngồi bên nhau trong công viên yên tĩnh, không ai biết phải nói gì với đối phương. Tiếng chiêm chiếp dễ chịu vang lên hòa vào khung cảnh nên thơ lúc này, tôi nhìn đám sóc bận rộn hái quả chuẩn bị bữa tối mà thấy lòng nhẹ nhõm. Sự thanh bình đem lại cảm giác dễ chịu bên ngoài lịch làm việc dày đặc. Tôi chưa từng để ý công viên có thể tạo nên điều kì diệu tới thế, mặc dù ô tô đi qua đây mỗi ngày.

Tôi cuối cùng cũng lên tiếng phá vỡ sự im lặng bằng cách hỏi Yuri cậu ấy có thích đóng CF với mấy anh Suju không.

"Yeah, họ rất tốt với tớ, và rất vui vẻ nữa."

"Vậy thì, ummm....Cậu có thích ai trong số họ không?" Tôi cố làm ra vẻ tự nhiên.

Yuri thoáng ngạc nhiên bởi câu hỏi của tôi, thận trọng trả lời. "Không....à, ít nhất là không phải kiểu đó"

"Tại sao không?"

"Haha! Thì, họ đều giống như anh trai tớ vậy."

Cơ hội tới rồi. Tôi phải tìm hiểu mẫu người của cậu ấy. "Thế thì, ummm....Cậu thích mẫu con trai thế nào?"

Cậu ấy nhướng mày suy nghĩ, khẽ đưa tay nắm lấy bàn tay đang đặt trên đùi của tôi, nhẹ nhàng xoa bóp. "Ai đó nhạy cảm và thấu hiểu..." Nhạy cảm? Mình đặc biệt nhạy cảm mỗi khi cậu ấy ở cạnh Yoona hay Sooyoung. Và mình cũng hiểu cậu ấy không thể cưỡng được họ. Okay, mình có thấu hiểu và nhạy cảm. "...phải thích thể thao giống tớ....." Mình thường chơi bóng đá mà, thỉnh thoảng còn có đấm bốc nữa. Mình cũng thích xem đá bóng. "....và đương nhiên phải ưa nhìn rồi." Mình là GorJess.

Tôi thỏa mãn khi thấy mình còn vượt trên những tiêu chuẩn cậu ấy tìm kiếm, cho tới khi cậu ấy đưa ra tiêu chuẩn về mặt hình thể. "Ah! Người đó còn phải biết thay bánh xe nữa. Khi làm điều đó thì tốt nhất là nên phô ra một ít cơ bắp cánh tay"

Tôi nhìn xuống cánh tay không được gọi là cơ bắp của mình. "Có quan trọng gì việc một người biết thay bánh xe? Cậu có thích người có chân đẹp hoặc vùng bùng phẳng lỳ không? Nếu một người đàn ông có cánh tay cơ bắp lực lưỡng nhưng cái bụng thì cứ như đang chửa ba tháng thì sao?"

Dù là tôi đang nói bằng vẻ mặt mười phần nghiêm túc, Yuri vẫn bật cười khúc khích "Tớ thích việc mình có thể dựa dẫm vào người đó. Và tớ không muốn bị mắc kẹt ở một miền quê hẻo lánh nào đó nếu đột nhiên bị bể bánh xe. Còn về chân đẹp, tớ----" Điện thoại Yuri bất chợt reo phá đám trước khi cậu ấy có thể nói về chân.

Tôi liếc trộm ID người gọi. Sooyoung. Quái quỷ. Chỉ là táo thôi mà! Cậu ta có nhất thiết phải gọi để chờ hướng dẫn như vậy không?

"Được rồi, cám ơn cậu" Yuri nói rồi nhanh chóng cúp máy. "Đi nào, sắp muộn rồi đấy, Sica"

Cậu ấy nắm lấy bàn tay tôi vốn đang để trên đùi mình, kéo nhẹ về hướng hiệu sách.

Nhưng Yuri ah, chân đẹp! Chân đẹp thì sao??? Nói tớ biết đi!

----------------------------------------

GorJess : Gorgeous Jessica, Gorgeous là lộng lẫy, rực rỡ ^^. Có lẽ ai cũng biết, nhưng biết đâu có mem mới . Trước đây thời Sica cool từ này rất thông dụng, giờ cute rồi nên ít thấy xài hơn, chứ không phải k còn xài ^^.

------------------------------------------

CHAPTER 11

Yuri's POV

Cao. Ngăm. Đẹp trai. Trông như Daniel Henney.

Không khó khăn gì để nhận ra chủ tiệm khi mà lúc này hẵng còn vắng khách. Thêm nữa là, anh chàng này quả thực rất giống Daniel Henney---thậm chí cái tên cũng có âm ngoại quốc : Kevin Yang - in đậm trên miếng sắt nhỏ đính ở áo anh ta, và dòng chữ nhỏ bên dưới đề là : Chủ tiệm.

Vậy ra đây là mẫu đàn ông của Jessica. Theo tiêu chuẩn nói chung thì, tôi có thể nói anh ta đủ đậu. Tuy nhiên, vẫn còn rất nhiều điều cần phải khám phá ở ông chủ trẻ này.

Jessica và tôi tách ra khi bước vào trong 'Sự Khởi Đầu'. Tôi muốn tìm hiểu Kevin còn Jessica hình như chỉ chú tâm tìm xem có cuốn sách cô ấy cần hay không thì phải. Có điều nho nhỏ cô ấy không biết là, Sooyoung đã mua cuốn sách/quả táo cuối cùng trước đó rồi. Kekeke. Tôi tới chỗ anh chàng chủ tiệm, giải thích rằng vì đây là lần đầu tiên tới đây nên không biết dãy sách ngoại ngữ nằm ở đâu.

"Anh có thể vui lòng lấy cuốn kia giúp tôi không?" Tôi làm bộ nhờ vả.

"Rất hân hạnh." Kevin đáp với một nụ cười. Khi anh ta rướn người với cuốn sách, ống tay áo bị kéo lên đôi chút, lộ ra bắp tay lực lưỡng rám nắng. Ấn tượng đây. Mà bụng trông cũng không giống như đang chửa 3 tháng. Hơn thế là, cái áo sơ mi đen bó chít càng tôn thêm khuôn hình cơ thể anh ta.

"Vậy cô muốn học tiếng anh sao?" Kevin đưa tôi quyển sách ngoại ngữ với hàng đống những con chữ vô nghĩa. Tôi lật lật vài trang và phát hiện không có một hình ảnh hay một từ Hàn Quốc nào hết. Làm sao mình có thể tự học tiếng anh khi hoàn toàn mù tịt những gì ghi trong quyển sách này nhỉ.

Già vờ am hiểu đống bùi nhùi chữ la tinh, tôi gật lấy gật để ra chiều hài lòng rồi trả lời "Vâng, tôi muốn nâng cao trình độ tiếng anh của mình. Anh có thể tư vấn giúp tôi không?"

"Ừm, nếu cô muốn nâng cao trình độ, tôi nghĩ có một cuốn rất phù hợp. Đi theo tôi nào." Anh ta dẫn tôi tới góc hẻo lánh trong tiệm, ít sách hơn----và ít khách hơn. Aigoo, chưa đầy mười phút mà đã muốn ra tay trục lợi rồi sao?

"Đây." Anh ta đưa tôi một cuốn dày cộp, nặng hơn hẳn cuốn tôi đang cầm trên tay. "Nó tuyệt bởi có nhiều từ ngữ thông dụng hàng ngày, và là sách song ngữ Anh-Hàn. Nó cũng rẻ hơn nữa." Anh ta vui vẻ giới thiệu, mắt nháy một cái với tôi.

Tôi thoáng đỏ mặt vì suy nghĩ ám muội trước đó của mình khi cho rằng anh chàng có ý lợi dụng. Đối với người làm ăn thì, anh ta quả rất trung thực. Được rồi, tôi cho anh ta đỗ mục đạo đức. Nhưng từng đó vẫn chưa thể khẳng định anh ta có đủ tốt với Jessica của chúng tôi hay không.

"Bạn của cô thì sao? Cô ấy muốn tìm sách gì?" Anh ta dẫn tôi quay lại đầu tiệm "Tôi thấy cô ấy rất thường tới đây."

"Oh, tôi không chắc lắm. Để tôi đi hỏi cô ấy." Khi chúng tôi đi ngang qua dãy sách mới, tôi cố tình huých nhẹ vào chúng. Để xem tính khí anh ta thế nào.

Già đò hốt hoảng và giật mình kêu khẽ, tôi che miệng ra chiều tội lỗi, nói với Kevin "Ôi tôi rất xin lỗi! Tôi làm hỏng cách bày trí rồi. Hình như có vài quyển còn bị gấp nếp nữa." Chúa hỡi, con đã làm gì thế này? Nếu anh ta không quở mắng tôi, chắc tôi sẽ chết vì cảm giác tội lỗi mất.

Và anh ta không làm thật. Thay vào đó, anh ta từ tốn nhặt từng quyển sách la liệt khắp sàn, nhẹ nhàng đặt chúng lên bàn, mỉm cười "Đừng lo. Sách là để đọc mà. Rồi thì cũng phải giở, phải đánh dấu, cũng sẽ bị nếp thôi. Nội dung bên trong mới là quan trọng. Ta cực kì nghi ngờ việc ngươi có thể sử dụng sức mạnh kì diệu để thay đổi....." Anh ta nhìn xuống quyển sách trên tay ".... Số phận của Harry Potter."

Tôi bật cười vì câu nói chắp vá phi lý của anh ta. Không những không giận, mà còn quay sang an ủi tôi. Wao! Anh chàng này đủ điểm đỗ loại suất sắc đây.

Trước khi tôi nghĩ thêm được điều gì để thử anh ta thì đã nghe giọng nói lạnh lùng của Jessica đã vang lên đằng sau lưng "Yuri. Đi thôi."

"Ah, Jessica, đây là Kevin. Là chủ tiệm sách này." Tôi nhìn xuống hai bàn tay mềm mại của cậu ấy "Cậu không tìm thấy sách hả? Có thể Kevin giúp được đấy."

"Chào Jessica. Rất vui được gặp cô. Cô muốn tìm cuốn gì, tôi sẽ cố gắng giúp. Có thể nó nằm trong số những cuốn sách nằm trên sàn đây không biết chừng." Anh ta ngụ ý nhắm tới đống lộn xộn tôi cố tình gây ra.

Chúng tôi bật cười khúc khích trước câu đùa mà chỉ hai người hiểu, nhưng lập tức nín lặng khi nhận được cái lườm băng giá của Jessica.

"Bitter is the new black." Cô ấy nói lạnh lùng.

Một thoáng im lặng trầm mặc, trước khi Kevin có thể lên tiếng "Xin lỗi?"

"Hehe, đây gọi là Sica effect đấy. Rồi anh sẽ hiểu nó có nghĩa là gì." Tôi giải thích cho anh ta.

"Bitter is the new black." Jessica lặp lại. "Cuốn sách tôi đang tìm."

Kevin lúng túng gãi đầu "Tôi xin lỗi, nhưng quyển cuối cùng vừa mới bán rồi. Tôi sẽ đặt hàng cho cô, nhưng cần một thời gian vì nó phải chuyển về từ Mỹ."

Anh ta vui vẻ đưa số điện thoại và tôi lập tức tận dụng cơ hội để trao đổi. "Oh, và đây là số di động của Jessica."

"Yuri!" - Cô ấy đột ngột hét lên.

"Sao hử? Cuốn sách là cho cậu mà. Đương nhiên anh ấy phải gọi cậu rồi, gọi cho tớ làm chi." Tôi bình thản giải thích, bất chấp cái lườm cháy người mang hàm ý thiếu tin tưởng của cô gái tóc nâu nhạt.

"Kevin, phiền anh gọi chúng tôi khi quyển sách tới nhé. Hoặc nếu chán anh cũng có thể gọi. Anh có thể tư vấn những quyển sách hay bởi Jessica thực sự rất thích đọc sách."

"Oh thật sao? Chắc rồi! Tôi rất vui lòng được giới thiệu cho khách hàng trung thành của mình những tác phẩm mới nhất." Anh ta ngượng ngùng quay sang nhìn Jessica. "Tôi để ý cô rất thường tới đây. Ummm....nên nếu có cần bất cứ gì, đừng ngại gọi nhé."

"Được." - là tất cả những gì Jessica đáp.

Ba chúng tôi đi tới quầy thanh toán, nhưng khi còn cách vài mét, tôi sẩy chân vô tình đâm phải Kevin, kéo theo hệ lụy là một dãy phản ứng dây chuyền. Tôi có thể nói Kevin dự định đỡ mình, nhưng anh ta lại va phải Jessica khi tôi đè lên anh ta. Cô ấy mất thăng bằng và chuẩn bị ngã. Kevin lập tức thả tôi ra để dang tay đỡ lấy cô ấy. Tôi liếc qua vai anh ta và thấy Jessica đang bám chặt vào bờ vai lực lưỡng đó, gương mặt cô ấy thì đỏ ửng lên như quả cà chua.

Một phụ nữ trung tuổi đứng chờ thanh toán chợt húng hắng ho, phá vỡ khoảnh khắc lúng túng ngượng ngùng. Hai người họ buông nhau ra. Kevin vòng qua quầy thanh toán và nhận tiền của người phụ nữ, khi mà Jessica bối rối nép sát sau lưng tôi. Cô ấy túm lấy tay áo tôi, lay lay, giật giật và bất chấp việc tôi có muốn ôm cô ấy, dỗ dành, vỗ về cô ấy nhiều tới cỡ nào, thì tôi cũng không muốn Kevin thấy được vẻ xấu hổ rất đỗi đáng yêu của Sica bé bỏng lúc này.

Chúng tôi gửi tiền quyển sách tiếng anh và vẫy chào người bạn mới Kevin. Ngay khi vừa bước chân rời khỏi tiệm, Jessica đã quay sang tôi đầy giận dữ.

"Kwon Yuri? Thế tức là sao hả?" Cô ấy hét lên.

Tôi bình tĩnh giương ánh nhìn ngây thơ vô tội "Gì cơ? Cái gì sao cơ?" Tôi vờ hỏi dù trong lòng biết rất rõ cô ấy đang ám chỉ hành động mai mối gán ghép của mình.

"Lừa tình! Tán tỉnh! Rồi còn đưa số di động của tớ cho anh ta, giả vờ ngã vào người anh ta!" Cô ấy tiếp tục bùng nổ.

Bị dội ngược bởi lời buộc tội, tôi hét trở lại "Tớ không tán tỉnh!" Có không? Tôi chỉ hy vọng là Jessica không nghĩ tôi tranh giành người đàn ông của cô ấy.

Cố sức làm dịu tình hình bằng cách đổi chủ đề, tôi đề nghị cả hai nên ăn tối ở ngoài vì có lẽ giờ này cũng chả còn gì nhiều ở nhà nữa. Jessica đồng ý nhưng không quên nhấn mạnh rằng tôi phải trả tiền, bởi hoàn toàn là lỗi của tôi khi đưa số di động của cô ấy mà không thèm hỏi ý kiến.

"Vậy giờ chúng ta đi đâu ăn?"

"Cửa hàng lần trước thì sao? Tớ có thể vào bếp và nấu một trong những món sở trường của mình cho cậu." Tôi gợi ý. Tôi vừa học được một công thức mới rất hấp dẫn, và không hiểu vì sao, đột nhiên lại rất rất muốn cô ấy là người đầu tiên nếm thử.

"Được rồi. Vậy rốt cuộc tiệm đó tên gì?" Cô ấy bước về hướng ngược lại nhà hàng và tôi phải nhanh chóng tóm lấy tay cô ấy, trước khi ai đó kịp băng qua đường. Tuy nhiên, mặc dù đã kéo được cô ấy đi đúng hướng, tôi vẫn không có ý muốn thả ra. Tay cô ấy rất mềm, rất dễ chịu, cảm giác đặt trong tay tôi rất ấm áp.

"Cửa hàng của Jae Woo oppa là Yol Saek."

"Mười màu sắc?"

"Yup. Có một câu chuyện rất hấp dẫn đằng sau nó. Cậu có thể hỏi anh ấy khi chúng ta tới đó." Tôi kéo nhẹ tay cô ấy, để ai đó bước sát mình hơn "Nhanh nào, shikshin số ba của chúng ta hẳn phải rất đói rồi." Tôi cười trước câu đùa của mình, và nghe tiếng khúc khích dễ thương của Jessica cùng lúc vang lên ở đằng sau.

----------------------------------------

CHAPTER 12

Jessica's POV

Chúng tôi bước vào Yol Saek và phát hiện tối nay nhà hàng thật đông người. Tiếng cười nói, tiếng dao dĩa, tiếng chạm cốc cứ bủa vây xung quanh tôi.

Jae trông thấy tôi và Yuri kiên nhẫn đứng chờ ở cửa ra vào thì nhanh chóng chạy tới chào hỏi "Yuri, Jessica! Xin lỗi vì bắt hai em chờ. Các em thấy đấy, tối nay đông quá."

"Oppa, anh không cần xin lỗi vì nhà hàng làm ăn phát đạt đâu." Yuri mỉm cười trấn an anh ta "Còn bàn cho hai người không ạ?"

Nghe Yuri hỏi về chỗ ngồi chợt làm tim tôi bồi hồi rung động. Lý do duy nhất tôi khăng khăng bắt cậu ấy trả tiền bởi tôi thực sự muốn tưởng tượng đây là cuộc hò hẹn của cả hai. Mà nó chỉ là hẹn hò khi đối phương trả tiền thôi.

"Anh xin lỗi, em không lấy bàn mọi khi được rồi. Hay anh kê tạm một cái bàn khác cạnh bếp sưởi cho hai đứa nhé?" Jae sốt sắng gợi ý. Dù không có cây nến nào, nhưng một ngọn lửa bự dẫu sao cũng tốt hơn là không có.

Tronh khi anh ta hì hụi sắp xếp chỗ ngồi, tôi quay sang hỏi Yuri thực đơn cho tối nay.

"Là ngạc nhiên cơ mà. Tớ hy vọng cậu sẽ thích." Đan nhẹ hai bàn tay, cậu ấy dẫn tôi về phía chiếc bàn đã chuẩn bị xong.

"Oppa, không cần bận tâm tới bọn em. Anh còn nhiều việc phải làm mà." Yuri cười nói với Jae.

Cậu ấy luôn chu đáo như thế, nhưng tối nay thì đặc biệt quá sức chịu đựng của tôi. Chứng kiến sự thay đổi 180 độ của cậu khi ở hiệu sách đã làm tôi phát điên, giờ đến cái giọng nhão nhoẹt đó càng làm sự nóng trong tôi tăng lên hai, mà không, ba lần.

"Cám ơn em, Yuri ah. Em là tuyệt nhất." Yuri khúc khích cười cười như mấy em trung học thực thụ khi nghe nhận xét của Jae.

Cùng lúc đó, một vị khách ngồi cạnh cửa sổ yêu cầu phục vụ và Jae phải chạy sang. Vị trí của anh ta lập tức được thay thế bằng bác chủ hàng "Oh, Yuri bé bỏng của bác và Jessica của nhóc! Chào mừng trở lại nào! Tối nay bận quá phải không?"

Jessica của cậu. Tôi không thể ngăn bản thân toét miệng cười khi nghe những từ đó. Tôi bắt đầu thích Ahjumma quá, càng ngày càng thích ấy. Có điều là, tuyệt nhiên không thể nhận xét tương tự với ông con trai thích ve vãn của bác.

"Ahjumma ah, có phải Ahjussi đang được tập thể dục cật lực ở đằng sau phải không?" Yuri đùa khi nhoài người rót cho tôi một tách trà nóng.

"Tốt cho ông già ấy. Cháu biết không, khi bác cưới ông ấy ý mà, ông ấy cũng thon gọn và cơ bắp như Jae vậy. Giờ thì béo phì như thế này này." Bác giang rộng vòng tay hết mức có thể "Bự như con cá voi."

Những muốn tham gia cuộc trò chuyện, tôi lên tiếng "Cá voi có tim to lắm"

Cả hai lập tức quay sang nhìn tôi, ngây mặt câm nín. Haiz, lại là Sica effect nữa rồi. Tôi có lẽ nên ngậm miệng từ bây giờ, chỉ mở ra để ăn....Và để hát thôi.

Yuri vừa định giải thích Sica effect của tôi thì Ahjumma chợt phá ra cười, có phần kích động "Aigooo, bác thích nhóc quá." Bác ấy đưa tay nựng nựng má tôi, day qua day lại. "Trái tim bự của Ahjussi tốt hơn hết là nên chứa đầy tình yêu dành cho bác chứ không phải toàn cholesterol."

Tôi thở phào khi nghe phản hồi của bác ấy về nhận xét cá voi của mình. Bình thường thì không khí im lặng ngượng ngùng bản thân tạo ra luôn khiến tôi cảm thấy tổn thương. Chỉ lúc này nghe câu đùa của bác mới khiến tôi thấy an ủi, thoải mái và có cảm giác mình được đón chào tại nơi đây, Yol Saek.

"Ahjumma, cháu cũng thích bác." Tôi mỉm cười nói chân thành.

"Ahjumma, cháu cũng thế" Yuri hí hửng thêm vào "Vì tối nay mọi người đều bận, cháu có thể dùng bếp và nấu cho Sica bữa tối không ạ?"

"Nhóc có chắc là không muốn Ahjumma nấu cho không?" -Yuri chậm rãi lắc đầu.-"Vậy được rồi, cẩn thận nhé. và Yul này, bảo Ahjussi là bác sẽ mang nước cho ông ấy sau khi bác tự phục vụ một cốc đã". Bác ấy cúi người nhìn tôi, thì thầm như thể đang chia sẻ bí mật riêng tư hai người biết "Ông ấy cứ nghĩ mình là vua, sai bảo bác như nô tì ấy. Đưa tôi cốc nước, rồi sao, cốc nước đột nhiên xuất hiện chắc?" Bác ấy đứng thẳng dậy, hất tóc một cái "Hơ, đợi đấy nhé. Còn nữ hoàng ở đây cơ mà. Ông ta xếp sau đi."

"Ah, Sica đây ở nhà cũng là công chúa đấy bác." Yuri đáng ghét, có nhất thiết phải làm xấu mặt tớ như vậy không ?

Tôi cúi gằm xuống bàn, dấu đi gương mặt ửng đỏ chuẩn bị bốc cháy. Tuyệt, giờ mọi người ở đây đều sẽ nghĩ tôi đỏng đảnh và tiểu thư. Tuy nhiên, trước sự ngạc nhiên vô cùng của tôi, Ahjumma hét lên thích thú, có chút quá khích khi túm chặt tay tôi.

"Chào mừng tới Gia Đình Hoàng Gia! Giỏi lắm nhóc ah. Tất cả các cô gái đều nên được đối xử như công chúa." Tôi bật cười khi bác ấy liếc xéo Yuri "Được rồi, bác nên quay lại làm việc thôi. Mặc dù là Nữ hoàng thì vẫn có thể bị sa thải bởi ông chủ đó mà."

Ahjumma phóng tới quầy thu tiền rót một cốc nước, trong khi Yuri đứng dậy đi chuẩn bị bữa tối cho chúng tôi. Còn một mình trên bàn, tâm trí tôi lại được thể trôi dạt. Buổi hẹn hò tưởng tượng của tôi còn tuyệt hơn mong đợi. Dù không phải là hẹn hò lãng mạn, nhưng còn vui hơn thế nhiều.

Tôi tỉnh khỏi cơn mơ khi Jae đột ngột ngồi xuống chỗ của Yuri. Dáo dác nhìn quanh, tôi nhận thấy hầu hết khách khứa đều đã ra về và những người còn lại cũng đã ăn xong.

"Xin lỗi vì không thể phục vụ các em chu đáo." Anh ta cũng đưa mắt ngó quanh nhà hàng như tôi "Yuri đâu rồi? Cả buổi tối không thấy em ấy đâu hết."

"Cậu ấy nấu ăn trong bếp." Tôi lãnh đạm trả lời.

Trông thấy anh ta từ từ đứng dậy----chắc chắn là vào bếp tìm Yuri rồi. Tôi không muốn anh ta ở một mình với cậu ấy, nên cố sức giữ anh ta lại bằng cách hỏi về câu chuyện tên nhà hàng.

"À" Anh ta mỉm cười, ngồi lại ghế và tự rót một tách trà "Ba anh chỉ có duy nhất hai tình yêu trong đời là mẹ anh và nấu nướng."

"Em có thể thấy thế." Thực sự thì, tôi có thấy đâu. Ông ấy luôn chỉ trích vợ mình. Chắc họ là kiểu vợ chồng thích thể hiện yêu thương bằng hành động....ờ cãi lộn.

"Trước khi gặp ba, mẹ anh chẳng biết nấu gì cả----"Anh ta nhoài người tới thì thầm "----thậm chí là nướng bánh."

Ối zời! Bác ấy còn tệ hơn tôi. Ờ nhưng tôi đoán thời đó họ không nướng bánh kiểu đó. Hoặc là họ không có lò nướng chăng? Cái đó thật khủng khiếp với những người phụ nữ tội nghiệp.

"Vậy nên một ngày, bạn của họ đã giới thiệu ba cho mẹ, để chỉ bà một ít phương pháp nấu nướng. Giai đoạn làm bạn, đồ ăn mẹ làm có vị như trứng thối ấy. Nhưng khi ba cắn miếng đầu tiên thì giống như sự bùng nổ vị giác vậy. Món ăn ngon tới mức làm ông trông thấy cả mười màu loang loáng phập phù trước mặt. Anh đoán ấy mà, với những bếp trưởng thì điều đó chỉ xảy ra khi đồ ăn có hương vị đặc biệt lạ thôi."

Vậy là tình yêu từ cái nhìn đầu tiên và vì yêu nên mọi thứ đều trở nên ngon lành----ah cái đó người ta hay nói trong tiểu thuyết lắm. Tôi kê tay lên bàn, chăm chú nghe tiếp câu chuyện tình yêu.

"Rồi ba mẹ anh bắt đầu hẹn hò, để 'dạy và học nấu ăn'. Và sau lần hẹn hò đầu tiên thì ba anh đã có nụ hôn đầu-----lần đó làm ông lại thấy được mười màu pháo hoa rực rỡ một lần nữa. Ba anh muốn mọi người đều có thể cảm nhận '10 màu' cảm giác ấy qua tài nấu nướng của ông, vậy nên cửa hàng này mới được gọi là Yol Saek. Hết chuyện."

Dù rằng không được thích hợp lắm, tôi vẫn vỗ tay khí thế như mấy bé gái sau khi được nghe kể chuyện cổ tích.

"Oppa, anh nói gì mà làm Sica hạnh phúc tới vậy? Chỉ em biết đi, để em áp dụng lần sau?" Yuri trở lại từ sau bếp, cẩn thận đặt hai đĩa đồ ăn lên bàn.

"Ah, là câu chuyện tình yêu của Yol Saek ấy mà." Anh ta nhìn đĩa đồ ăn của Yuri và nhanh tay lấy dĩa "Mùi thơm thật đấy."

Trước khi kịp xiên một miếng, Yuri chợt la lên làm anh ta khựng người lại "Oppa, chờ đã! Em muốn Jessica thử trước. Hy vọng anh không phiền, em chỉ là không muốn ý kiến chuyên môn của anh tác động tới nhận xét của cậu ấy." Yuri mỉm cười giải thích.

Jae gượng cười lại, gắng che đi biểu cảm bị choáng và tổn thương "Không sao. Chỉ là em luôn hỏi ý kiến của anh trước, nên anh nghĩ....Thôi được, để lần sau nhé. Anh trở lại làm việc đây. Nếu em cần gì thì gọi anh nhé." Anh chàng mau lẹ chạy tới chiếc bàn cạnh cửa sổ, và bắt đầu trò chuyện với mấy vị khách ngồi ở đó.

Yuri ngồi xuống chiếc ghế đã được sưởi ấm bởi Jae. Háo hức ngước nhìn, cậu ấy khẽ đẩy đĩa đồ ăn tới trước mặt tôi "Thử đi, Sica,"

Tôi nhìn xuống miếng trứng hình trái tim và tự hỏi có gì trong đó. Tình yêu ư? Tôi bất giác cười thầm vì ý nghĩ chan chứa hy vọng ấy.

"Cậu không thích sao?" Yuri lo lắng hỏi khi thấy tôi cứ ngớ người ngắm cái đĩa.

"Không. Ý tớ là, có. Mà không, nghĩa là...." Để dừng việc đào xới câu chuyện thêm rối rắm, tôi nhe răng cắn một miếng ốp lếp thiệt bự "Mmmm, tuyệt vời quá." Tôi tán thưởng cậu ấy với một miệng đầy đồ ăn.

Mọi thứ Yuri làm đều có vị tuyệt như thế. Điều ngạc nhiên hơn là, với mỗi miếng cắn, sự bùng nổ hương vị như diễn ra ngày một mạnh mẽ trong miệng tôi. Tôi khẽ nhắm mắt, chờ đợt sự xuất hiện của mười màu sắc. Không có gì. Tôi nhắm chặt hơn tới khi nó trở nên đau nhức.

"Sica! Cậu không sao chứ? Có phải không ngon không? Có phải cậu bị đau không?" Tôi nghe giọng Yuri quan tâm lo lắng trong bóng tối mình tạo ra.

Tôi mở bừng mắt và nó đây rồi. Màu sắc bay lượn nhảy múa trước mặt tôi tới khi cảnh vật trở lại trong tầm nhìn một lần nữa.

"Tớ ổn. Đồ ăn rất ngon! Thử một miếng đi." Tôi xiên một miếng trứng và đút cho cậu ấy.

"Mmmm, được đấy nhỉ." Tôi thấy cậu ấy đưa tay với cốc trà gần đó-----cái cốc Jae đã xài qua.

"Không!" Tôi la lên dừng cậu ấy lại. "Uống của tớ đi," Tôi đẩy cốc của mình tới trước cậu và giằng cái cậu đang chuẩn bị cầm như thể nó chứa vi khuẩn, hay độc dược gì đó.

"Ơ...được thôi....Nhưng tại sao? Nó có vấn đề gì hử?" Cậu ấy nhướng mày hỏi, đưa cốc nước của tôi chạm tới vành môi nhỏ nhắn.

"Uhhhh......Nó nguội rồi. Uống vào là cậu bị đau bụng đấy." Tôi liếc sang bên và thấy làn hơi bay phấp phới từ cốc trà ấm nóng. Khỉ gió. Tôi lập tức hất toàn bộ nước vào bếp sưởi bên cạnh trước khi cậu ấy thấy nó nóng thế nào. Ngọn lửa phừng lên một cái, đi kèm tiếng xì xèo lách tách của gỗ cháy, như thể tố cáo sự không-trung-thực của tôi.

"Haha, Sica, vậy tức là sao?" Yuri khẽ hỏi giữa tràng cười thích thú.

"Không sao cả. Ăn thôi." Tôi lờ tịt đi.

Khi đã giải quyết được một nửa, Ahjumma đột ngột mang một chai soju tới bàn chúng tôi. Cả ba cứ uống hết chai này tới chai khác, luyên thuyên đủ chuyện trên trời dưới biển, đi hết việc quảng bá của SNSD lại tới chủ trương phát triển mới của nhà hàng.

Mắt tôi trĩu nặng sau chén soju thứ năm. Yuri hẳn đã nhận ra điều đó khi thấy tôi gục gặc đầu dựa vào tường.

"Ahjumma, cũng muộn rồi mà mai chúng cháu phải dậy sớm để đi show nữa." Yuri đi vòng sang phía tôi, dịu dàng đỡ tôi đứng dậy "Cám ơn vì đã cho cháu sử dụng nhà bếp. Bữa ăn hết bao nhiêu ạ?"

"BAO NHIÊU? Làm sao mà bác tính được khi mấy món nhóc nấu thậm chí còn không có trong thực đơn hả, con bé ngốc này" Bác ấy hớp thêm một ngụp rượu nữa "Bác nên trả phí vì có hai nhóc uống cùng mới đúng, khà"

"Haha, vâng được rồi. Vậy chúng cháu về đây."

Tôi vẫn dựa sát vào người Yuri khi cả hai ra tới cửa. Ngoái đầu lại, tôi hét to. "Jae ngủ ngon! Hai bác ngủ ngon!"

"Ngủ ngon, Yulsic!" Ahjumma hét lại từ đằng sau. Yulsic, ha, tôi thích cái từ này quá.

"Hehe, Yulsic....Nhắc ta nhớ tới Yol Saek. Đà đa, Yulsic, gặp Yol Saek...." Mẹ của Jae líu lưỡi nói, chầm chậm, lảo đảo từng bước tới chỗ chúng tôi "Bác đã kể nhóc nghe chuyện tình yêu của Yol Saek chưa ấy nhỉ? Khi bác----"

"Mẹ! Mẹ say rồi!" Jae đỡ lấy bác kéo lại, để ngồi xuống ghế. Ngay khi vừa yên vị, bác lập tức gục mặt xuống bàn và bắt đầu ngáy khẽ.

"Aish, xấu hổ quá đi. Yuri, cám ơn vì đã tới nhé, gặp em sau nha?"

"Vâng chắc chắn rồi," Cậu ấy tươi cười đáp.

Tôi đang chuẩn bị hét mấy câu vùi dập báng bổ với anh ta thì đã bị Yuri kéo khỏi nhà hàng rồi.

Từ đây về dorm không xa lắm nên trước khi tôi kịp nhận thức thì đã thấy mình đang đứng trước cửa. Vẫn còn lơ mơ trong giấc mộng hẹn hò một phía, tôi muốn một nụ hôn để kết thúc đêm nay.

Tôi ngắm Yuri khi cậu ấy loay hoay mở cửa hồi lâu, đồng thời cố gắng nâng người dậy. Không rõ làm sao để bắt đầu nụ hôn, tôi chỉ biết chăm chú nhìn đôi môi đỏ mọng, có phần mời gọi của cậu ấy.

"Yuri ah...." Tôi gọi khẽ, cố thu hút sự chú ý của ai kia.

"Hmmm?" Cậu ấy đáp mà mắt không rời ổ khóa. Cái khỉ gió đó hấp dẫn hơn tôi sao?

Lượng cồn đáng kể tôi thu nạp lúc mới nãy vùng lên nắm quyền kiểm soát, khiến tôi thấy mình vòng tay ôm cổ cậu, níu cậu xuống sát gần tôi, kiễng chân hôn mạnh lên đôi môi ấy với mi mắt nhắm. Lần thứ hai trong cùng buổi tối, tôi thấy mắt mình hoa đi bởi mười màu sắc, rồi một màu đen huyền ảo chào đón tôi trước khi bản thân đổ gục êm ái trong vòng tay Yuri.

-------------------------------------

CHAPTER 13.1

Yuri's POV

Tại sao tôi lại đồng ý mua cái quyển sách vừa to vừa dày vừa nặng này nhỉ? Đáng ra tôi nên lấy quách cái quyển tiếng anh mỏng mỏng, nhàm chán, lắm chữ không tranh kia cho rồi. Vừa vác cái này vừa phải đỡ Jessica giống như đang cố gắng giữ cho Tháp Nghiêng Pisa khỏi đổ vậy. Suốt đoạn đường từ nhà hàng về tới cầu thang lên dorm, Jessica hầu như dồn hơn nửa trọng lượng cơ thể lên tôi. Mà oái oăm thay, sức nặng của cô ấy với cái quyển bách khoa toàn thư dở hơi này hình như tương đương nhau thì phải. Tôi chỉ muốn lập tức quẳng bớt một trong hai ra đường thôi.

Chỉ còn một dãy cầu thang nữa là tới. Khi tôi cố gắng khiêng/đỡ Jessica lên tầng, cơ thể cô ấy và cánh tay đang ôm quanh eo cô ấy của tôi cứ liên tục tranh đấu để di chuyển về hai hướng.----cô ấy cứ đổ về sau theo lực hút trái đất còn tôi cứ phải gồng người kéo cô ấy lại với mình----khiến vạt áo sơ mi của cô ấy dần bị nâng lên. Rốt cuộc là sau khi lên được nửa cầu thang, tôi chỉ còn bám vào làn da trần mịn màng mềm mại nơi eo để chống đỡ sức nặng của cô ấy, và cố sức đẩy cô ấy lên theo.

Sau khoảng thời gian độ chừng hơn nửa tiếng, cuối cùng chúng tôi cũng đặt được chân tới điểm cao nhất. Tôi nhẹ nhàng để Jessica dựa lưng vào cửa, dùng chính thân mình đỡ lấy cô ấy. Thở hồng hộc khó nhọc, tôi đang cố điều hòa nhịp tim của mình thì chợt nhận ra bàn tay vẫn còn ôm sát vòng eo trần gợi cảm của Jessica. Xấu hổ cùng cực, tôi lập tức thu tay về và rút ví để tìm chìa khóa. Việc đó không khó khăn gì bởi chiếc ví được thiết kế đơn giản mà tính tôi luôn ngăn nắp, cái khó ở đây là phải giữ thăng bằng cho cơ thể ai đó cứ chực chờ trượt khỏi người tôi, đống nặng trịch sắp trượt khỏi tay tôi - làm cánh tay cứ liên tục trượt nhẹ lên bụng Jessica.

Sau vài phút loay hoay với cái chìa khóa, tôi nỗ lực cao độ để có thể mở được cửa. Mở sớm chừng nào thì cách tay tôi được giải phóng khỏi sự quá tải cân nặng------và cả cái nhìn chằm chằm tới gai người của Jessica sớm chừng ấy. Vốn đã không thoải mái về tình trạng tiếp xúc thân thể - đụng chạm da dẻ ấy - thì chớ, cái nhìn đắm đuối trong cơn say của cô ấy càng khiến sự ngượng ngùng được đẩy lên một cấp độ cao hơn.

"Yuri ah...." Tôi nghe tiếng cô ấy dịu dàng gọi tên mình mà nhịp tim đột ngột tăng tốc không kiểm soát, hơi thở cũng trở nên nhanh và gấp gáp hơn.

Xấu hổ bởi phản ứng thái quá của bản thân chỉ vì nghe tiếng thì thầm khe khẽ gọi tên của Jessica, tôi cứ chúi mắt nhìn âu yếm cái lỗ khóa, không dám ngẩng lên đối diện cô ấy.

"Mmmm?" - là tiếng duy nhất tôi có thể đáp lại.

Bất thình lình, một nguồn năng lượng mạnh mẽ ở đâu đó bỗng tràn qua Jessica, để cô ấy nhấc cơ thể lười biếng của mình khỏi cánh cửa và áp sát vào tôi. Cô ấy vòng tay mình ôm cổ tôi đầy sở hữu, và điều tiếp theo tôi nhận thức, làn môi mềm mại của cô ấy đã ép chặt lấy môi tôi.

Bất ngờ và bủn rủn bởi đụng chạm quá đỗi thân mật, tôi thẳng tay thả rơi chiếc chìa khóa đang cầm. Rồi tôi cảm giác làn môi mịn ấy dần trượt khỏi mình, kéo theo cả cơ thể cô ấy. Nhác thấy cô ấy đổ ra sau, tôi lập tức quăng tất cả những thứ còn vướng bận trong tay để ôm lấy cô ấy.

Quyển sách rơi xuống sàn đánh rầm, dễ chừng xa cả cây số vẫn còn có thể nhận biết, nhưng lạ thay tôi chỉ nghe được tiếng tim đập thình thịch không kiểm soát của chính mình-----và cả tiếng trán tôi đập vào cửa khi cố gắng đỡ Jessica. Đầu tôi quay mòng mòng, cả ngàn ngôi sao đủ màu sắc lập tức nhảy tung tăng che phủ tầm nhìn của tôi.

Không lâu sau đó, cửa đột ngột bật mở và từ vị trí của mình, tôi chỉ thấy được một cặp chân dài bất tận. Sooyoung.

"Tiếng động gì thế? Bọn tớ còn nghĩ là có ai bị bắn ở ngoài nữa cơ." Sooyoung nhìn đống lộn xộn trên sàn rồi nghía sang người đang nhũn như bún trong vòng tay tôi "Cậu ta sao vậy? Trông như cô nàng bị trúng đạn ấy nhỉ."

"Cậu ấy bị trúng rất nhiều đạn." Tôi vừa giải thích vừa đẩy Sooyoung qua một bên để vào dorm. Nếu không thì cô ấy đâu có hôn tôi như vậy.

"Cậu lượm lại đồ giùm tớ được không? Tớ phải khiêng Jessica về phòng." Tiffany và Taeyeon nhanh chóng chạy ra giúp tôi đỡ Jessica.

Chúng tôi nhẹ nhàng đặt cô ấy nằm xuống giường khi Taeyeon đi lấy khăn nóng.

"Oh my god, Yuwree ah! Tối nay xảy ra chuyện gì vậy? Sao Sica lại uống nhiều như vậy?" Nấm ú khẽ hạ giọng "Có phải cậu ấy bị từ chối không?"

Tôi lờ đi câu hỏi khi thấy cậu ta mở nút quần jeans của Jessica "Cậu đang làm cái gì thế hả?!" Tôi vừa hét vừa run run chỉ thẳng tay về cô nàng.

"Thì thay đồ.....Hử? Trừ phi cậu muốn làm."

Đến chết vì xấu hổ mất. Ngượng chín cả mặt, tôi nhanh chóng vớ vội bộ đồ ngủ và la lớn cho thiên hạ biết là mình đi tắm.

----------------------------

CHAPTER 13.2

Yuri's POV

Thật xấu hổ tới chết mất. Rõ ràng Tiffany chỉ giúp Jessica thay đồ ngủ thôi mà. Nếu không thì tôi cũng làm điều đó. Có thể chứ. Thậm chí là khi cô ấy không hôn tôi và làm tôi đông đặc lý trí, bởi nụ hôn ấy vốn có nghĩa gì đâu. Tim tôi đập quá nhanh cũng chỉ bởi soju kích động mà thôi. Khi đi ngang qua phòng khách, tôi để ý đã 10 giờ 42 phút. Phải nói thế nào nhỉ, tôi có sức chịu đựng bia rượu cực kì tốt, và chỉ bị tác động bởi nó một tiếng mười lăm phút sau khi uống.

"Yuri unnie, Jessica unnie bị sao vậy? Mọi chuyện ổn chứ?" Yoona dừng tôi trước cửa phòng tắm để hỏi.

"Yeah, chuyện gì thế? Có phải thằng cha ở tiệm sách nói gì quá đáng với Sica không? Nếu quả thực vậy rồi tớ sẽ xuống đó và bẽ từng cái xương sườn của hắn ta. Sau khi tớ ăn đủ năng lượng, hà." Sooyoung cũng từ đâu xen vào.

Tôi bực bội lườm họ trước khi đóng sầm cánh cửa phòng tắm. "Chả có gì cả. Tối nay bọn tớ vui quá nên uống hơi nhiều. Tớ sẽ kể chuyện sau. Giờ tớ muốn đi tắm."

Sooyoung lập tức thì thầm với theo "Sau đó tới phòng tớ nhé, để kể về anh chàng của Sica ấy. Tớ sẽ làm mỳ nhật cho tất cả."

Chất cồn trong người có tác động ngày một tệ hơn, khiến trong suốt quá trình tắm, tôi cứ dùng nhầm sữa tắm hương Kiwi của Jessica để gội đầu và dầu gội của cô ấy để tắm. Và chính bởi thế, công cuộc tắm rửa của tôi đã kéo dài hơn bình thường rất nhiều.

"Yuri? Cậu ở trong đó có sao không? Cậu tắm lâu lắm rồi đấy. Không phải cậu ngủ gật đấy chứ hả?" Taeyeon la lớn bên ngoài căn phòng.

"Tớ ổn! Thực ra sắp xong rồi. Tớ muốn xả kĩ một chút mà." Yeah, phải rồi, bởi đây là lần thứ ba tôi phải tráng sạch dầu gội khỏi người và xả hết chất tẩy rửa trên tóc.

Tiếp tục đổ dầu tắm ra tay, tâm trí tôi lang thang nghĩ tới chuyện tối nay chúng tôi đã vui vẻ thế nào ở nhà hàng. Jessica nhanh chóng cởi mở với mẹ của Jae và cô ấy cũng cười rất nhiều với Jae nữa. Cảnh cô ấy cười đùa vui nhẻ như vậy thật quá đỗi hiếm hoi với tôi, giả dụ có chiếc máy quay nào ghi lại được hình ảnh ấy và chiếu lên TV, chắc chắn mọi người sẽ không gọi cô ấy là 'Công chúa băng giá' nữa.

Khi tôi rời phòng tắm, mọi người hầu như đã lên giường đi ngủ. Tôi dự định sẽ ghé xem Sooyoung và Yoona đã ngủ hay chưa, nhưng không hiểu tại sao những bước chân cứ đưa tôi tới cạnh giường mình-----nơi có Jessica bình yên trong giấc ngủ. Chai thuốc của cô ấy đặt ngay bên cạnh, chợt nhắc tôi nhớ mình vẫn chưa thoa tay cho cô ấy. Giở nhẹ tấm chăn để có thể nắm lấy cánh tay nhỏ nhắn bên dưới, mắt tôi lập tức mở lớn đầy ngạc nhiên trước cảnh tượng mà mình trông thấy.

CHAPTER 13.3

Dưới chăn, Jessica đang mặc áo dây của tôi và một chiếc quần ngắn giông giống với cái của tôi. Trò đùa quái đản của Tiffany khi cố tình để chúng tôi trông như đang mặc đồ đôi đây mà.

Tôi hướng ánh mắt từ bờ vai trần của Jessica tới cánh tay cần bôi thuốc của cô ấy, và suy nghĩ về nụ hôn. Tại sao cô ấy lại hôn tôi? Cô ấy đã tưởng tượng tôi là ai? Khi chúng tôi rời Yol Saek, cô ấy có ngà ngà say, nhưng đâu tới mức ảo giác hay lảm nhảm không ngừng gì đó đâu. Sự thật rõ ràng là, cô ấy vô cùng yên lặng suốt quãng đường đi. Jessica chỉ gặp rắc rối với việc giữ thăng bằng nếu không có sự hỗ trợ của cơ thể tôi, vậy nên cô ấy cứ bám chặt tay tôi như thể cả cuộc sống chỉ phụ thuộc vào nó. Thậm chí lúc tắm tôi còn nhận ra vài vết bầm tím trên tay mình.

Có tiếng gõ cửa khe khẽ, kéo tôi ra khỏi mớ suy nghĩ lùng bùng "Unnie ah, chị có tới phòng em nữa không? Sooyoung đợi chị tới sắp ngủ gục luôn rồi."

"Oh! Chị xin lỗi, Yoona. Chị sắp xong rồi đây." Tôi nhẹ nhàng đặt lại cánh tay Jessica trở về dưới chăn, và ngắm cô ấy thêm một chốc. Thật quá ngại ngùng khi lại ngủ chung giường với Jessica. Sẽ không thoải mái bởi chúng tôi vừa hôn và còn không thoải mái hơn nếu cả hai tỉnh dậy trong tình trạng đồ đôi như thế này.

"Yoona, tối nay chị ngủ với em được không?"

"Chắc rồi unnie! Thế sẽ là party xuyên đêm luôn."

"Chỉ là chị quá mệt nên không thể lết về phòng lần nữa thôi." Tôi giải thích.

Trước khi đi theo Yoona, tôi không thể cưỡng việc cúi xuống đặt nụ hôn nhẹ lên trán Sica. Chỉ là tự dưng thấy rất muốn làm điều đó, và nó khiến cô ấy khẽ cử động. Sợ rằng công chúa sẽ tỉnh giấc, tôi nhanh chóng chạy khỏi phòng và sang bên Yoona.

Sooyoung đang nằm dài trên giường với cái laptop trước mặt. Cùng lúc có mặt trong phòng là Tiffany.

"Taeyeon đâu rồi? Tớ nghĩ cậu ấy đã ngủ rồi chứ?" Tôi hỏi cả phòng.

"Tớ đổi với cậu ấy rồi. Có đời nào tớ để kẻ gian này thừa cơ kiếm điểm được chứ?" Tiffany liếc xéo Sooyoung.

"Đồ ngủ của Sica là sự lựa chọn rất hấp dẫn đấy, Fany."

"Hehe, hay mà, Yuwree! Giờ kể bọn tớ nghe về người đàn ông của Sica đi. Anh ta cao không? Đẹp trai không? Tóc dài hay tóc ngắn?"

Tôi tiếp tục lườm Nấm ú khi thả người đánh phịch xuống giường Yoona. Không hiểu vì sao, chỉ đột nhiên cảm giác rằng, nói về người Jessica thích chẳng còn là chuyện vui vẻ gì nữa.

"Oh! Oh! Oh! Khi tớ tới mua sách đã gặp anh ta rồi! Cao lắm nhé, tóc ngắn, và cực kì đẹp trai nữa. Khi anh ta rướn người lấy sách, áo sơ mi hơi nâng lên để lộ cả khoảng lưng đầy cơ bắp." - Hai người còn lại ré lên phấn khích trước màn diễn thuyết hùng hồn của Sooyoung - "Mà Yuri, cậu có nhìn thấy bắp tay anh ta không?" Shiksin quay sang hỏi tôi.

"Có" Tôi thực sự không có tâm trạng bàn về người đàn ông đó một tí nào.

"Và nụ cười của anh ta, oh la la! Yul, anh ta có cười với cậu không? Vì anh ấy đã cười với tớ đấy." Sooyoung lên giọng thách thức.

"Anh ta còn làm nhiều hơn là chỉ cười với tớ." Tôi có chút không vui khi nghĩ lại.

"Ahhhhh! Yuwree, nhanh lên, kể hết bọn tớ nghe xem nào." Nấm ú bay tới bên cạnh tôi, vừa lắc tay vừa phấn khích hỏi.

Tôi kể họ nghe toàn bộ câu chuyện anh ta đã khuyên nên lấy cuốn sách hữu ích và rẻ hơn tới những việc tôi đã làm với anh ta.

"Người tốt như vậy thực sự tồn tại sao?" Yoona mơ màng tự hỏi.

"Omo? Hay anh ta biết hai cậu là SNSD nên cố tình diễn?" Sooyoung chợt la lớn.

"Tớ không nghĩ thế. Nếu anh ấy thực sự biết, chắc chắn phải phấn khởi hơn nhiều, và sẽ muốn được chụp ảnh cùng. Phải không, Yuwree?"

"Đoán thế." Tôi thực lòng không muốn đoán gì nữa hết. Họ càng nói về những tiêu chuẩn tốt đẹp của Kevin, càng thấy như kiểu anh ta là hình mẫu chuẩn mực của tạo hóa ấy. "Sooyoung, cậu để quyển sách ở đâu rồi?"

"Trong ngăn tủ của cậu, bên dưới hộp nữ trang."

"Vậy bước tiếp theo Yuwree nên làm là gì?" Tiffany nhìn hai người cao nhất phòng đang có dấu hiệu gật gù "Nói trước đi, tớ sẽ không để cậu ăn cắp ý tưởng lần nữa đâu"

"Fany, để mai lên kế hoạch đi. Uống nhiều nên giờ tớ buồn ngủ quá." Tôi trườn xuống chăn, nằm sát bên cạnh Yoona.

"Yuwree...." Tiffany vừa mè nheo vừa lắc lắc tay tôi, rồi đột nhiên nâng lên ngửi ngửi "Sao cậu có mùi giống Sica quá vậy?"

"Tớ lỡ dùng nhầm sữa tắm của cậu ấy" Tôi giật lại, lần tìm tay Yoona và con nhóc tự động dịch lại gần tôi hơn "Sao cũng được, ngủ ngon, Fany."

End Chap 13.

------------------------------------

CHAPTER 14

Jessica's POV

Tôi tỉnh dậy lúc nửa đêm khi bắt đầu thấy lạnh. Chiếc chăn bị tụt xuống ngang eo và nhìn xuống thì tôi mới chợt nhận ra mình chỉ mặc áo dây. Dường như cái áo này là của Yuri, và cả quần cũng vậy. Sao tôi không nhớ được là mình đã thay bộ này nhỉ? Tôi cũng không thể nhớ chuyện gi đã xảy ra sau khi rời nhà hàng, chỉ trừ những cảnh chắp nối nhỏ nhặt nhưng mập mờ. Loáng thoáng hình như Yuri đã cố mở cửa, và tôi nghe được tiếng súng cùng với tiếng hét của Yuri "Cậu đang làm cái gì thế hả?". Ôi chúa ơi, chẳng lẽ Yuri bị trúng đạn? Tôi ngó quanh tìm kiếm hình bóng ai kia bình thường vẫn nằm bên cạnh mình, nhưng cậu ấy không có ở đó.

Tôi thực sự hoảng loạn khi không biết cậu ấy đang ở đâu. Có phải tôi bị đập đầu và mất trí nhớ khi chúng tôi bị bắt cóc, ám sát hay gì đó không? Cầu cho Yuri không ở trong bệnh viện khi tôi được an toàn ở dorm thế này. Có thể tôi nghĩ hơi quá. Ý tôi là, tôi cũng nhớ rõ mình bị rượt bởi con quái vật dưa leo xanh lè khổng lồ, mà tôi nghi tính xác thực có thể xảy ra của việc đó. Có thể Yuri chỉ ở trong phòng tắm thôi. Tôi nằm đó trong bóng tối, kiên nhẫn chờ Yuri trở lại. Sau một khoảng thời gian dễ chừng như vô tận, tôi quyết định rời giường đi tìm cậu ấy.

Phòng khách và nhà bếp đều không có ai. Mặc dù không sáng đèn, nhưng tôi vẫn kiểm tra thử phòng tắm. Không có người. Yuri có thể ở đâu kia chứ? Chắc chắn không thể ở bệnh viện đâu phải không?

Như một người điên, tôi bắt đầu lục lọi từng phòng bắt đầu từ phòng của tôi. Cậu ấy không ở đó. Không thèm gõ cửa, tôi mở tung cánh cửa bên cạnh----phòng của Tiffany. Ngoài Seohyun và Taeyeon đang ngủ thì không còn ai nữa. Chờ một lát, Taeyeon sao? Nếu cậu ấy ở đây thì Tiffany đâu rồi? Giờ tôi càng chắc chắn hơn giả thuyết Yuri bị trúng đạn ở đầu và Tiffany phải đưa cậu ấy đi bệnh viện.

Tôi hoảng loạn tới cùng cực và hầu như đã bật khóc. Níu kéo hy vọng cuối cùng, tôi mở cửa phòng Taeyeon. Người đầu tiên tôi trông thấy là Yuri, cảm giác nhẹ nhõm lập tức trào dâng trong lồng ngực. Tôi chạy tới và ôm chầm cậu ấy "Ơn chúa cậu không sao." Tôi thì thầm qua tiếng khóc nức nở.

Thế rồi, cảnh tượng trước mắt càng làm tôi muốn khóc nhiều hơn. Cậu ấy đang nắm tay Yoona.

"Yuri ah......" Tôi lay nhẹ nhàng.

"Mmmm Sica?"

"Dậy đi, về phòng chúng ta ngủ đi." Tôi tách bàn tay cậu ấy khỏi Yoona, tiện thể đẩy đầu con nhóc ra khỏi vai cậu ấy.

Yuri quay đầu sang phía tôi, lầm bầm gì đó, khiến tôi phải áp sát tai lại để nghe ".....Cậu.....ưm....ngủ đây." Tôi ngó cái giường bé tẹo của Yoona và cố tìm lý do tại sao Yuri muốn mình ngủ lại.

"Yul, tớ không ngủ đây được. Chật lắm."

"....Fany....thay....quần."

Tôi đã quá mệt mỏi và giận dữ với cảnh cậu ấy bên cạnh Yoona, giờ còn phải giải mã những gì cậu ta nói nữa. Bức bối cùng cực, tôi khẽ lên giọng nhưng không tới mức đánh thức những người khác.

"Yuri! Cậu đang định nói cái gì vậy?" - Không phản ứng. Tôi đánh cái chát vào tay cậu ấy, không thèm quan tâm cái người đáng ghét đó có bị tỉnh hay không.

Tôi ngồi bên cạnh giường, tủi thân ngút trời mà không biết phải làm sao. Cuối cùng đành đứng dậy, nhưng thay vì về lại phòng Yuri, tôi đi tới cái giường Tiffany đang ngủ.

"Fany, tối nay tớ ngủ với cậu." Tôi thì thầm vào tai cô nàng.

Tiffany gãi gãi tai, lẩm bẩm "Ừ, sao cũng được."

Tôi trèo lên giường, hậm hực kéo chăn che đi bờ vai trần của mình. Trước khi chìm vào giấc ngủ lần nữa, tôi nhìn qua Sooyoung nơi Yuri đang ngủ, lòng ấm ức tự hỏi tại sao cậu ấy không ngủ ở phòng mình......với tôi?

-----------------------------------

CHAPTER 15

Yuri's POV

Chúng tôi lảng tránh nhau cả ngày. Nhưng Jessica giống như đang lờ tịt tôi hơn là lảng tránh tôi. Tôi không thể tìm hiểu cô ấy có nhớ gì về nụ hôn tối qua hay không. Tôi lại càng không thể biết thế nào mà cô ấy lại ngủ cùng giường với Tiffany nữa.

"Yuri, lại đây đi" Quản lý của chúng tôi gọi "Tay và trán em bị sao vậy?" Anh ấy chỉ vào vết bầm của tôi.

Tôi chạm nhẹ lên chỗ mà tối qua vô tình đập đầu "Em bị ngã khỏi giường thôi ạ."

"May là hôm nay chúng ta chỉ có một chương trình radio thôi. Được rồi vào chỗ đi, tới giờ rồi đấy."

Vì vết tím trên trán nên tôi được xếp ngồi ở cuối dãy bàn, cách xa máy quay. Các thành viên khác cũng lần lượt ngồi xuống và Jessica chọn chỗ xa nhất bên kia dãy bàn.

Nhìn đồng phục của cả nhóm chợt làm tôi nhớ tới tai nạn hồi sáng nay. Jessica và tôi là người dậy muộn nhất, và khi chúng tôi rời phòng trong trạng thái ngái ngủ, Hyoyeon cùng cả đám lập tức rộ lên cười -----hí hửng chỉ chỏ đồ ngủ đôi của chúng tôi. Có khi nào Jessica giận vì chuyện đó không?

Tôi cảm giác ai đó đá vào chân mình và nghe tiếng thì thầm "Giới thiệu kìa."

Sực nhớ mình đang ở đâu, tôi cố tỏ vẻ sôi nổi "Oh! Xin chào! Tôi là SNSD Ngọc Trai Đen Yuri!"

Sau màn giới thiệu, chương trình mở bài "Kissing You" và tôi lập tức cảm thấy hai má nóng ran, mặt ắt hẳn phải đỏ bừng. Tôi nghiêng đầu ngó trộm Jessica, cô ấy đang lơ đãng nhìn cửa sổ, hoàn toàn không chú ý gì tới bài hát. Khẽ liếm môi, tôi đưa tay chạm nhẹ nơi Jessica để lại nụ hôn, tới giờ vẫn nguyên vẹn cảm giác bồi hồi ngứa ran.

Bài hát kết thúc, chúng tôi tiếp tục cuộc trò chuyện. Suốt quãng thời gian tôi liên tục nhìn trộm Jessica, nhiều tới nỗi người dẫn chương trình phải lên tiếng hỏi tại sao tôi cứ ngó đi đâu trong khi anh ta đang ngồi ngay trước mặt tôi.

"Vì máy quay ở đằng kia ạ". Tôi cố lấp liếm, giả bộ đưa tay vẫy vẫy máy quay, nặn nụ cười hết cỡ. Khi làm điều đó, tôi để ý cuối cùng Jessica cũng quay sang nhìn mình lần đầu tiên trong ngày, cô ấy còn mỉm cười vẫy lại nữa.

Bất kể là cô ấy vờ như nụ hôn tối qua chưa từng xảy ra, hoặc giả có quên thật chăng nữa, nó cũng không còn quan trọng. Tôi nghĩ rằng điều đó giúp cả hai bớt lúng túng hơn. Cô ấy chắc hẳn đã mơ về điều gì đó lãng mạn, và tưởng tôi là Daniel Henney. Thêm nữa, không có Công Chúa Băng giá bên cạnh cảm giác đột nhiên hết sức buồn chán. Duy chỉ có một điều, sao trông cô ấy giống như đang giận tôi vậy nhỉ?

-----------------------------------

Kết thúc chương trình, tôi lập tức chạy lại chỗ Jessica.

"Chào cậu!"

"Oh, Yuri. Chào...."

Vốn là người thẳng thắn, tôi vào ngay vấn đề, hỏi luôn mình đã làm gì khiến cô ấy không vui.

Cô ấy im lặng giây lát, có chút lưỡng lự rồi mới trả lời "Tối qua sao cậu không ngủ trên giường của mình? Tớ gặp ác mộng và cậu không ở đó"

Đó là lý do cô ấy ngủ với Tiffany ư? Tôi chằm chằm ngó Jessica, không tin được. Tôi cũng ở trong phòng đó mà, tại sao cô ấy không tìm tôi???

"Cậu có thể gọi tớ dậy" Tôi khẽ lên giọng, cảm thấy bất mãn cùng cực. Nhưng rồi chợt nhận ra một sự thật là Tiffany dẫu sao cũng thân với cô ấy hơn tôi.

Quá đỗi xấu hổ với suy nghĩ cô ấy sẽ chọn mình thay vì Tiffany, tôi nhanh chóng đế thêm "Nhưng Fany tất nhiên là thoải mái hơn."

"Vậy, sao tối qua cậu lại ngủ với họ?"

Vì những chuyện dối trá gần đây, tôi không muốn nói dối cô ấy thêm nữa. "Chúng ta có vài chuyện cần nói." --và tôi nắm tay cô ấy kéo vào trong xe.

--------------------

Trong lúc Hyo và Tae bận rộn chuẩn bị bữa tối, tôi nhập cuộc cùng đội của mình trong phòng, bàn về bước tiếp theo của kế hoạch.

"Chúng ta phải tranh thủ lúc Jessica ngủ, không thì cậu ấy sẽ nghi ngờ."

"Hưm, vậy trọng tâm ở đây là gì? Để Sica unnie hẹn hò với Kevin oppa phải không?" Nhóc Yoong hỏi.

"Không, Yoong. Trọng tâm là để Sica unnie tới gần với Yuwree và chúng ta có thể giúp bằng cách tạo ra hoàn cảnh lãng mạn."

"Trả lời tốt lắm, Fany. Vậy tiếp theo tớ có thể làm gì?" Tôi hỏi.

Sooyoung lập tức giơ tay "Cậu có thể gọi Kevin, giả vờ là có câu hỏi tiếng anh cần anh ta trợ giúp. Rồi cậu đưa máy cho Sica để họ nói chuyện với nhau. Rồi khi hai người cúp máy thì cậu có thể tám với Sica về chuyện đó. Con gái thích tán dóc mà." Tôi không hề thích ý tưởng đó.

"Hoặc Unnie có thể hỏi Sica unnie về bản thân"

"Hợp lý hơn đấy. Bọn chị cũng từng làm thế rồi."

"Không!" Cả Tiffany lẫn Sooyoung cùng đồng thanh hét lên.

"Yuwree, yêu cầu là cậu phải học tiếng anh."

"Mà cậu thì không có thời gian học tiếng anh."

"Và Jessica thì không có thời gian dạy cậu." Hai người họ bắt đầu đi đi lại lại.

"Vậy hai cậu có đề xuất gì không?" Họ đều im lặng. "Yoong có điểm lần này nhé."

Tôi tới chỗ cái bảng trắng và tô đậm một đường thẳng bên dưới kí hiệu tên Yoona, trong khi con nhóc hí hửng trêu chọc hai unnie của nó vì đã thua lần này.

---------------------

Trận chiến của Yoona và Sooyoung tiếp diễn trên bàn ăn. Mọi thứ Yoong lấy, hay cố lấy, đều bị đũa của Sooyoung giành mất. Trong khi đó, người mọi khi hòa giải, Taeyeon còn đang bận ăn riêng ở trong bếp.

Thấy vẻ tội nghiệp của nhóc maknae, tôi liền gắp một miếng thịt gà và bỏ vào bát của Yoong. Sooyoung há hốc miệng, trợn trừng mắt kinh hoàng lườm tôi. Cùng với cậu ta, tôi còn đoán chắc được Jessica cũng đang bĩu môi hờn dỗi/giận dữ, nhìn mình. Tôi lờ cả hai và tiếp tục gắt thức ăn cho Yoona, khi mà con nhóc cứ thè lưỡi trêu chọc Sooyoung. Aigoo, bé sinh đôi của tôi dễ thương quá đi mất.

Yoong giải quyết số đồ ăn tôi gắp một cách nhanh chóng, và cả hai lại tiếp tục cuộc chiến tranh giành-----trừ việc là lần này có thêm ứng cử viên. Chúng tôi dừng ăn để ngồi ngó ba người họ tranh đấu, nhưng luôn là một người giành phần thắng. Tất cả những gì cô ấy làm chỉ là phóng cho họ một cái lườm băng giá, thế là cả hai lập tức ngoan ngoãn thu đũa về ngay.

"Haha! Jessica, thật là cách quá tuyệt để dừng hai Shiksins ấy." Tôi thưởng cô ấy bằng cách gắp cái đùi gà bự nhất bỏ vào trong bát.

"Uhhhh.... Chuyện nhỏ, tớ là người hòa giải mà. Cám ơn." Cô ấy bẽn lẽn đáp, mặt thoáng chốc đỏ bừng như cà.

"Yeah, Sica. Còn trưởng nhóm của chúng ta thì chả làm được gì cả."

"Yah, trật tự coi, Sunny! Tớ vốn muốn họ tự lớn và trưởng thành thôi nhá. Cái này gọi là phát triển tự nhiên đấy."

"Heh! Nếu có ai đó cần lớn thì đó là cậu đấy,------thẳng thắn nhé, chắc chắn là cậu ấy." Sooyoung nháy con mắt bên phải với Yoona, nhóc đó nháy lại con mắt bên trái khiến cả bàn rộ lên cười, kể cả Taeyeon.

"Đó thấy không. Họ hòa rồi. Leader giúp hòa giải đấy.....ờ dẫu cho là cả hai tự hòa ."

--------------------

Bữa tối kết thúc thì Tiffany lập tức kéo Jessica vào phòng. Tôi tự hỏi cái nháy mắt nấm ú để lại hàm chứa âm mưu gì đây.

---------------------------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#yulsic