My Wife [Chap 3]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHAP 03

BETS

Tiếng nước chảy vang vọng khắp căn hộ yên ắng rồi ngừng hẳn. Vài phút sau, những tiếng bước chân lép nhép lại vang lên.

Taeyeon ngồi xuống cạnh giường, lướt tay trên chiếc điện thoại rồi nhấn vào vài nút , hình ảnh của người con gái trên màn hình hiện lên khiến cô bất giác mỉm cười.

Lướt nhẹ ngón tay mình trên đó, cô gái ấy cười thầm trước bức ảnh trước mặt, nơi có cô và Tiffany đang làm những điệu bộ ngốc nghếch.

“Fany, cậu làm mình điên mất.” Cô nói cùng tiếng thở dài.

Đã một tiếng đồng hồ trôi qua kể từ cuộc nói chuyện với Tiffany nhưng cái cảm giác hạnh phúc khi được nghe giọng nói ngọt ngào ấy vẫn khiến Taeyeon cảm thấy xao xuyến lạ thường. Mặc dù cả hai chỉ trò chuyện trong khoảng 5 phút, hoặc thậm chí còn ít hơn, nhưng Taeyeon vẫn rất vui khi được nói chuyện cùng cô nàng mũm mĩm ấy.

Nó gần như đã trở thành một thói quen của cô. Bất kể lúc nào, cô đều sẽ gọi cho Tiffany. Dẫu cho tự biết rằng hành động ấy chỉ càng làm cho những cảm xúc trong cô dường như càng lộ rõ hơn, nhưng chỉ là … cô đã không còn có khả năng tự điều khiển được bàn thân nữa rồi.

Cô nhớ Tiffany, cô muốn được nghe giọng nói ấy mỗi ngày. Cô biết thật điên rồ khi lại đi yêu một người mà mình không nên yêu, nhưng trái tim cô…cô không thể nào bắt chúng ngừng ngay thứ tình cảm ấy lại được.

Một giọt nước mắt bất chợt lăn dài trên đôi gò má để rồi khẽ rơi xuống lòng bàn tay cô gái nhỏ.

Ngước nhìn đôi tay ấy một hồi lâu, cô vội lau đi những giọt nước long lanh, thầm mỉm cười.

“Mình điên thật rồi,” cay đắng nói, cô gái nhỏ chán nản lắc đầu.

“Aish, và giờ thì mình thậm chí còn nói chuyện một mình nữa chứ. Mình cần phải dừng ngay việc luẩn quẩn bên cạnh Yuri mới được.”

Taeyeon tắt điện thoại, quẳng nó lên giường. Buộc bản thân phải rời khỏi cái giường êm ái ấy, cô gái của chúng ta ngồi xuống chiếc ghế trước gương, với tay lấy cái máy sấy gần đó rồi bắt đầu làm khô mái tóc của mình.

Sau khi chắc rằng tóc đã thật sự khô, cô tháo chiếc khăn đang quấn quanh người, thả nó xuống đất. Mặc cho mình một trong những chiếc áo quá khổ mà cô có cùng với cái quần đùi ngắn cũn, cô gái nhỏ đi về phía ban công.

Một cơn gió lạnh khẽ phả vào mặt cô, Taeyeon mỉm cười, vươn hai tay về khoảng không phía trước. Nhẹ khép hờ đôi mắt, cô hít một hơi thật sâu, để bầu không khí căng tràn buồng phổi rồi lại thở mạnh ra. Từ từ mở mắt, cô gái nhỏ hơi nghiêng người, chống hai tay lên thành ban công ngắm nhìn quan cảnh bên dưới.

Ngước nhìn bầu trời đêm đầy sao trên cao, cô có thể thấy ánh trăng huyền ảo ẩn mình sau những đám mây. Đằng xa là vài ngôi sao sáng lấp lánh. Với một buổi đêm như thế này, sự cô đơn vẫn thường tìm đến và bao trùm lấy cô, nhưng điều ấy lại chẳng hề khiến cô cảm thấy khó chịu, thậm chí, Taeyeon còn yêu thích cái cảm giác này. Nó cuốn đi mọi phiền muộn trong cô, những điều cô chẳng bao giờ nói ra cùng ai khác. Ngay khi ấy, một ngôi sao băng lướt ngang qua bầu trời tối mịt rồi đột ngột biến mất chỉ trong nháy mắt. Taeyeon chắp tai lại và khẽ nhắm mắt cầu nguyện. Vài giây trôi qua, Taeyeon mở mắt và mỉm cười.

“Yo, nhóc lùn ! Mình đói rồi. Hãy đi nấu chút gì đó đi.” Một giọng nói vang lên từ phía sau Taeyeon.

Chẳng cần phải quay đầu lại,Taeyeon cũng có thể đoán được người ấy là ai. Giọng nói ấy, chủ nhân của nó chẳng ai khác ngoài tên bạn shikshin cùng phòng, chuyên ăn ké và thích đả kích người bạn tri âm tri kỉ, được biết đến với cái tên Choi Sooyoung. Taeyeon lập tức xoay người lại với nụ cười rạng rỡ trên môi. Cô tiến đến chỗ bạn mình và dừng lại khi chỉ cách cái con người kia chỉ vài inches.

“G-gì vậy …” Sooyoung lắp bắp, lùi vài bước về phía sau.

“Tại sao cậu lại cười như thế…”

Taeyeon đưa tay lên, khoác lấy vai Sooyoung, “Hôm nay cậu muốn ăn gì nào ? Mình sẽ nấu cho cậu bất cứ cái gì mà cậu muốn, bạn thân mến, chỉ cần yêu cầu là sẽ có ngay.” Cô nói với nụ cười hiền dịu và điều đó khiến Sooyoung cảm thấy lo lắng.

“Sao cơ…? Sooyoung hơi nghiêng đầu, bối rối trước sự đối đãi quá sức đặc biệt mà mình vừa nhận được từ cái cô gái tên Taeyeon kia

“Cậu chỉ cần ngồi xuống đây và thức ăn sẽ sẵn sàng trong một tiếng nữa.” Cô nói và đi nhanh vào bếp

Chết lặng vì kinh ngạc, Sooyoung chỉ biết làm theo lời Taeyeon. Cô gái ấy ngồi xuống chiếc đi văng và bắt đầu suy nghĩ. Thật ra thì cũng đã có vài lần Taeyeon quan tâm đặc biệt đến cô, nhưng chưa bao giờ như thế này cả.

Taeyeon dường như đang vui vẻ quá mức và cái biểu hiện này khiến Sooyoung cảm thấy sợ, đồng thời, cô có thể nhận thấy Taeyeon có một chút gì đó kì lạ, giống như có cái gì đó đang khiến cô bạn của cô phải bận tâm và hoàn toàn không thể giải quyết được nó.

Gạt hết cái đống câu hỏi lằng nhằng ấy sang một bên, Sooyoung bật dậy. Nếu muốn tìm hiểu xem chuyện gì đang xảy ra thì cách duy nhất chinh là hỏi thẳng con người kia, vì thế cô đi về phía nhà bếp.

Cô có thể thấy Taeyeon đang bận bịu thế nào khi cắt mấy thứ rau của quả, cô hơi ngập ngừng và nhìn chằm chằm vào tấm lưng cô gái kia vài giây trước khi lên tiếng.

“Taeyeon, cậu ổn chứ?” Sooyoung lo lắng hỏi, bước đến bên cạnh Taeyeon.

“Mình ổn mà.” Taeyeon nhanh chóng đáp lại, “Nhưng sao cậu lại hỏi mình thế ?”

“À thì…” Sooyoung ngập ngừng và rồi đặt bàn tay phải lên vai Taeyeon.

“Bởi vì cậu trông rất buồn, có điều gì cậu muốn nói với mình không ? Cậu biết là mình luôn ở đây mỗi khi cậu cần ai đó để nói chuyện mà.” Cô nói với giọng nghiêm túc.

Taeyeon nhìn vào khuôn mặt lo lắng của bạn mình. Cô nở một nụ cười ấm áp rồi tinh nghịch đẩy nhẹ vai Sooyoung, tủm tỉm.

“Yah, tại sao bỗng dưng cậu lại nghiêm túc như thế chứ ? Thật chẳng giống cậu chút nào. Chẳng có gì khiến mình bực bội cả.” khẳng định một lần nữa với cô bạn mình.

“Nhưng nếu như cậu cứ khăng khăng muốn biết, bây giờ cậu chính là điều duy nhất đang làm phiền mình đấy. Vì vậy hãy tiếp tục những gì mà cậu đang làm đi. Cứ đi xem mấy chương trình TV trong khi chờ đợi thức ăn của cậu.”

Sooyoung nhún vai cùng tiếng thở dài, “Được rồi, nếu cậu đã nói như thế. Nhưng mình muốn cậu biết rằng mình sẽ ở đây khi cậu sẵn sàng để nói với mình điều gì khiến cậu bận tâm đến vậy.”

Sooyoung tiếp tục nhìn thẳng vào mắt Taeyeon như thể cô có thể nhìn thấu được phần nào câu trả lời từ sâu trong đôi mắt nâu, thăm thẳm kia.

“Aigoo. Mình đã nói là mình ổn rồi mà” Taeyeon càu nhàu và bắt đầu đẩy Sooyoung ra khỏi bếp.

“Bây giờ thì làm ơn quay lại phòng khách, còn không mình sẽ ném cậu ra ngoài đấy.”

“Được rồi được rồi.” Sooyoung cuối cùng cũng chịu di chuyển nhưng chỉ sau năm bước thì..,

“Oh nhân tiện, Sooyoung, xém nữa là quên mất. Cậu đã thua vụ cá cược lần này rồi nhé.”

----o0o----

“1500 và đây, thêm 3000 cho tiền thuê phòng 6 tháng tiếp theo của cháu.”

“Cảm ơn nhé.” Bà chủ nhà nói, mỉm cười toe toét khi đếm lại số tiền mà Jessica đưa.

“Vì cháu đã đưa đủ tiền thuê tháng này, cháu nghĩ bác cũng không nên nán lại ỡ đây làm gì. Cháu rất mệt và cần ngủ sớm. Cháu còn phải đi làm vào ngày mai nữa.”

“Khoan đã,” Bà chủ nhà la lớn, khiến Jessica nhìn chằm chằm vào bà, “Làm thế nào mà cô có được tất cả số tiền này? Cô không đi cướp ngân hàng đấy chứ ?” Jessica chớp chớp mắt nhìn bà chủ nhà rồi phá lên cười.

“Bác thấy cháu giống tội phạm lắm à?” Cô hỏi với giọng nghiêm túc.

“Vậy thì hẳn là cô đã cướp từ một gã giàu có nào đó hay là …” Bà ngừng lại, gật đầu ra vẻ thấu hiểu trong khi nhìn chằm chằm vào Jessica từ đầu đến chân.

Jessica cũng nhìn lại mình, lặng người trước hành động đầy ngụ ý của bà chủ nhà, buông ra một tiếng thở dài.

“Ahjumma, Cháu chẳng hề cướp của bất kì ai hay là bán rẻ cơ thể mình như thế đâu. cháu kiếm được số tiền đó một cách chân chính đấy.” Cô nói thẳng, chẳng cần vòng vo.

“Nếu không còn gì nữa, cháu xin phép đi ngủ.”

Bà chủ nhà định nói cái gì đó nhưng lại bị cắt ngang một cách tàn nhẫn bởi tiếng cửa đóng sầm ngay trước mặt.

“Aish… Cô gái này thật là,” Bà lầm bầm.

Jessica thả phịch người xuống giường, nằm úp mặt xuống dưới, dang rộng tay chân. Cô chớp chớp mắt vài lần rồi lắc đầu với nét mặt chán ghét.

“Kwon Yuri.”

Cô lẩm bẩm chế nhạo rồi lại xoay người, tiếp tục chớp mắt khi nhìn lên trần nhà. Cô chộp lấy chiếc gối rồi ôm chặt lấy nó. “Appa, con xin lỗi.”

Dần dần … hai mí mắt cô nàng trở nên nặng trĩu khi cảm giác buồn ngủ tìm đến cô và chỉ sau vài giây, cô công chúa đã thật sự chìm sâu vào giấc ngủ.

----o0o----

“Nói đi…”

“Nói gì cơ ?”

Taeyeon nghịch ngợm chọt chọt vào má Sooyoung và cười bẽn lẽn. “Nói là mình đã thắng trong chính trò chơi của cậu.”

Sooyoung đảo mắt rồi rít lên. Cô đã biết là mình sẽ thua vụ cá cược này theo một cách nào đó. Taeyeon luôn tìm ra cách để thắng, nhưng lòng tự hào của cô quá lớn để thừa nhận rằng mình đã thua trong chính trò chơi của mình. Cô ghét khi bị mất mặt thế này trước Taeyeon hay bất cứ ai. Đơn giản vì đó chính là con người cô. Cô không thể tin nổi cô gái mà mình chọn, người trông cực kì khó gần như thế lại đồng ý làm cái công việc lố bịch này.

Cô gái ấy thật quá sức liều lĩnh. “Thật không thể tin được.” Sooyoung lẩm bẩm thở dài.

“Cậu nói gì cơ ?” Taeyeon nhanh chóng quay đầu lại nhìn Sooyoung.

“Không có… Mình hoàn toàn chẳng nói gì cả.”

“Tốt thôi, vậy … cậu không định nói gì với mình thật à ?...” Taeyeon cười toe toét, “Mình vẫn đang đợi … câu nói của cậu đây ..”

Sooyoung mím chặt môi dưới, thở hắt ra, đầu cô cúi gằm xuống.

“Cậu Kim Taeyeon,” cô nhìn lên, bắt gặp ánh mắt của Taeyeon rồi lại nghiến răng.

“Cậu và mình, chiều mai, sau giờ làm ở studio.”

“Haha!” Taeyeon cười khoái chí, nhưng khi cô định nói gì đó, cánh cửa phía trước bỗng bật mở và một cô gái cao tầm Sooyoung từ đâu chạy vụt vào, thở một cách gấp gáp và khó nhọc.

Cô gái chẳng thèm quan tâm đến cái nhìn khó hiểu của Sooyoung và Taeyeon dành tặng cho mình, bởi lẽ, cô còn đang bận rộn tìm kiếm chỗ núp trong cái nhà này thì còn thời gian đâu mà để ý cơ chứ. Taeyeon đưa ánh mắt sợ hãi nhìn cô gái cố gắng chui rúc vào mọi chỗ, núp sau cái cây, sau TV, sau ghế ngồi và thậm chí là chui xuống cả bàn.

“TAEYEON UNNIE!” Từ dưới bàn, cô gái khẽ gọi khi ló đầu ra.

Lo lắng, khiếp sợ, hoảng loạn, tất cả những biểu cảm ấy đều được thể hiện đầy đủ trên mặt cô gái. “CỨU EM!”

Sooyoung chớp chớp mắt nhìn cô gái dưới bàn rồi phá ra cười ngặt nghẽo. Taeyeon thì đứng dậy và nắm lấy tay cô gái, kéo về phòng mình.

“Trốn vào trong giỏ để đồ của chị ấy. Cô ta sẽ không kiểm tra ở đó đâu.”

Vội gật đầu, cô gái nhảy ngay vào chiếc giỏ trong khi Taeyeon ném một đống đồ phủ lên phía trên, “Bây giờ chị ra ngoài đây.”

Taeyeon quay lại phòng khách và ngồi xuống chỗ ngồi quen thuộc. Sau đó, cô nhấc tách chocolate nóng lên, thổi nhè nhẹ và cuối cùng là nhấm nháp một ngụm nhỏ.

“Một chút nữa thôi…” Sooyoung cười tủm tỉm.

“IM YOONA!”

Một giọng nói lớn vang lên từ phía sau cánh cửa, “Lần này mình nên cư xử như thế nào thì hợp lí nhỉ?” Sooyoung thản nhiên hỏi, mặc kệ tiếng đập cửa đang mỗi lúc một to hơn.

Taeyeon và Sooyoung vẫn giữ nguyên thái độ bình thản và hành động như thể cái con người đang gõ cửa nhà hai cô hệt như kẻ gàn dở kia chẳng hề tồn tại.

“TÔI BIẾT CÔ ĐANG Ở TRONG ĐÓ!” Giọng nói ấy tiếp tục hét lên.

“Về phòng của cậu và giả vờ như đang ngủ hay tốt hơn hết là; thay đồ.”

“Vâng thưa chỉ huy!” Sooyoung đưa tay lên chào và vỗ tay đánh bốp một cái, trong khi nở nụ cười nham hiểm.

“Sẽ vui lắm đây,” cô nói khi rời khỏi và đi về phòng mình.

Taeyeon đặt chiếc tách xuống bàn và đứng dậy, bước về phía cánh cửa. Cô lại thở dài não nề lần thứ n trong ngày hôm nay, cố nặn một nụ cười thật tươi và xoay nhẹ nắm cửa. Đứng ngay đó là cái cô nàng mà cô ao ước mình có thể đấm thẳng vào mặt cô ta, nhưng làm vậy thì sẽ không hay chút nào. Song, cô đã thầm cầu nguyện cho điều đó xảy ra và thật tuyệt biết mấy khi cô ta sẽ bị hạ bệ dưới bàn tay cô. Taeyeon gạt những suy nghĩ ác độc ấy sang môt bên và tiếp tục mỉm cười với cô gái.

“Cô khoẻ chứ, Gyuri ? Thật tuyệt khi được gặp-“

“Đừng tào lao nữa, Taeyeon, Yoona đâu rồi?”

Không hề lúng túng khi bị cắt lời một cách thô lỗ như thế, Taeyeon nhích sang một bên, tựa lưng vào thành cửa.

“Em ấy không có ở đây, và nếu như không tin thì cô vô cùng được hoan nghênh để xâm chiếm căn hộ của tôi lần thứ 100.”

Chẳng đáp lấy một lời, Gyuri bắt đầu cuộc tìm kiếm gian khổ của mình từ phòng này sang phòng khác. Không ngừng gáo thét tên Yoona.

Sau khi lục tung tất cả mọi ngóc ngách khả nghi trong căn nhà, cô quay người, túm lấy cổ áo Taeyeon và hét. “Cô ta đâu ?!”

Taeyeon nhún vai và thoát ra khỏi sự kềm chặt ấy. Cô nhìn Gyuri, vờ phủi nhẹ lên vai cô gái đối diện

“Tôi nói rồi, em ấy không có ở đây.”

“Vớ vẩn! Tôi nhìn thấy cô ta chạy vào đây, và cô ta cũng chẳng thể đi đâu được ngoài trừ nơi này. Vì thế … nói cho tôi biết cô ta đang trốn ở đâu.”

Ngay lúc ấy, Gyuri búng tay và khẽ đánh vào đầu mình.” Đúng rồi, phòng Sooyoung.”

“Khoan đã…” Taeyeon hét lên từ phía sau nhưng đã quá trễ, Gyuri đã xoay nắm cửa và bước vào phòng Sooyoung. Ít phút sau, một tiếng thét inh tai vang lên. Taeyeon thầm cười khi nghe thấy nó. Cứ như là một bản nhạc vậy.

“Đấy, thấy chưa? Tôi đã bảo cô rồi, em ấy không có ở đây. Động não chút đi, chẳng phải quá ngốc khi em ấy cứ mãi trốn ở cùng một nơi hàng trăm lần sao? Tôi đã nghĩ ít ra thì cô cũng thông minh hơn Yoona để có thể hiểu được điều đó cơ đấy, nhưng giờ thì … tôi đoán là mình nhầm rồi.” Taeyeon chế nhạo.

Taeyeon tiếp tục cười ngại ngùng với Gyuri – kẻ đang nghiến răng đầy giận dữ và chẳng quên gửi cái nhìn chết chóc về phía cô. Taeyeon phải công nhận rằng thật thú vị khi chứng kiến cảnh tượng lúc này. ****, nó giống như là một trong những thú vui tiêu khiển hằng ngày của cô vậy. Nó còn tuyệt hơn cả ngồi xem mấy bộ truyền hình trên TV.

“Nếu…cô…gặp…cô ta…thì…vui…lòng…bảo…cô…ta…ghé…qua…chỗ…tôi…ngay…

lập…tức..”

“Chắc rồi.” Taeyeon đáp, “À … trong trường hợp cô không để ý thì, giờ đã quá trễ rồi. Không nhàn hạ như cô, Sooyoung và tôi còn phải đi làm. Vì vậy, nếu cô không phiền thì…”

Cô nói khi mở cánh cửa cho Gyuri. Gyuri lấy lại dáng vẻ của mình, vênh mặt lên, đi ngang qua Taeyeon với nét mặt chế giễu, dùng vai mình đẩy Taeyeon. Taeyeon lắc đầu trong khi đóng cánh cửa lại rồi bước về phòng .

“Giờ thì em có thể ra rồi đấy.”

Cô nói khi ngồi xuống mép giường. Từ dưới đống đồ, Yoona chầm chậm ló đầu ra.

“Cô ta đi chưa?” Yoona hỏi, nhảy ra khỏi cái giỏ.

Cô nhón chân bước gần đến Taeyeon một cách thận trọng rồi ngồi xuống cạnh vị cứu tinh của mình. Sự im lặng bao trùm cả căn phòng và Yoona thề rằng cô có thể nghe thấy tiếng rít của mấy con dế xung quanh bầu không khí nặng nề này.

“Em xin lỗi.” Cô nói chân thành.

“Yoona, đến khi nào thì em mới ngừng chơi đùa như thế? Em như là một Yuri thứ hai vậy và thậm chí còn tệ hơn. Nhìn xem mấy cái trò ấy đã đưa em đến đâu. Chị thật không biết nên cười, nên khóc hay cảm thấy tiếc cho em. Tính đến thời điểm này thì Gyuri là người tệ nhất mà em từng hẹn hò, cô ta giống hệt một kẻ điên bị bệnh tâm thần luôn lẽo đẽo—à không, bám chặt lấy em.

“Em biết. Em xin lỗi vì đã mang rắc rối đến cho hai người. Em hứa sẽ thay đổi mà. Em đã học được bài học thích đáng rồi. Ngày mai em sẽ nói thẳng với Gyuri.”

Taeyeon rít lên rồi kẹp đầu Yoona, ghì chặt cô gái đối diện. “Em tốt hơn là nên như thế nếu không sẽ chẳng còn Quý cô Taeyeon tốt bụng, tử tế này nữa đâu. Không phải lúc nào chị cũng có thể ở đây và giấu cho em mãi thế được, em biết điều đó mà, phải không?”

“Yes unnie.” Taeyeon vỗ nhẹ vài cái vào đầu Yoona, ra hiệu cô cần đi ngủ ngay bây giờ.

“Quay về phòng của em đi. Khuya lắm rồi. Chị còn phải đi làm trước 6 giờ nữa.”

“Vâng.” Yoona đứng dậy và đi về phía cánh cửa. “Unnie,”

“Huh-“ Trước khi Taeyeon có thể hoàn thành câu nói của mình, cô đã hoàn toàn bị ghì chặt bởi cái ôm của Yoona. Chẳng cần một từ nào được nói từ hai cô gái, Taeyeon đưa tay vuốt nhẹ mái tóc Yoona và ôm chặt lấy Yoona với cánh tay còn lại.

“Em luôn được chào đón ở đây,” Cô khẽ nói.

TBC

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro