chap 3,4,5,6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chapter 3

The Nightmare

"Tớ yêu cậu," cô thì thầm.

Ngay sau đó, những giọt nước mắt cũng rưng rưng lệ trong mắt cô.

"Nhưng tớ chỉ có thể nói với cậu  khi cậu đang ngủ."

Vô tình, cô nghiêng người gần gũi hơn với khuôn mặt của Tiffany.

Mũi của họ chạm nhẹ vào nhau.

Jessica di chuyển lên phía trên để đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên trán Tiffany, nhưng sau đó cô dừng lại.

Tiffany đã bất ngờ thức giấc.

Và đôi mắt của họ gặp nhau.

Họ nhìn nhau trong một thời gian dài. Jessica bị đóng băng, cô không biết phải làm gì trong tình huống này. Không có lí do gì để giải thích trong tình hình này, cô là người lạ và cô leo lên trên người cô ấy khi cô ấy đang ngủ.

"K-không phải những gì cậu đang suy nghĩ ..." Jessica nói, nói lắp.

Cô nhanh chóng đứng dậy và rời khỏi cạnh giường ngủ của Tiffany.

Tiffany giữ yên lặng bởi vì cô đã quá sốc khi cô ấy trên giường với cô.

"Đó là vì tôi nghe cậu hét lên! Tôi đã lo lắng rằng nó có thể đánh thức những người hàng xóm!" Jessica tiếp tục giải thích.

"Họ có thể gọi cảnh sát và tố cáo tôi, và cách cậu hét lên, mọi người có thể nghĩ rằng tôi đang đánh cậu hoặc chúng ta .. Er .. đang làm những thứ cùng nhau ..." Cô lầm bầm phần cuối.

Vào thời điểm đó, hai má cô chuyển sang màu đỏ và bất cứ điều gì cô nói có vẻ thậm chí còn khiến nó đáng nghi hơn.

Tiffany từ từ đẩy mình lên và ngồi trên giường, nhìn vào Jessica bối rối.

"Dù sao-

Jessica đã không thể để kết thúc câu nói của mình khi cô nhận ra rằng Tiffany đang nhìn chằm chằm vào cô. Cô nhanh chóng quay đi, giấu đôi má đang đỏ.

“Dù-Dù sao

"Jessica ..." Tiffany đột nhiên gọi.

Jessica nhìn lên, "Hmm?"

"Cậu có sữa ấm không?" Tiffany hỏi.

**

  

Jessica và Tiffany ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, đối diện nhau.

Tiffany đã có một tấm chăn màu xanh bao bọc xung quanh cô. Cô đang cầm một ly sữa ấm mà Jessica đã chuẩn bị.

Jessica nhấm nháp đồ uống từ từ và liếc nhìn Tiffany. Cô đã rất bất ngờ khi sau đó họ nhìn vào nhau. Cô nuốt nước bọt.

"Tớ xin lỗi, cậu có lẽ bị sốc." Tiffany đột nhiên nói.

Giọng nói của cô nhẹ nhàng như thể cô đã cố gắng xoa dịu cô gái khác.

Jessica đặt cốc xuống và nhún vai.

"Không thể nói rằng tôi đồng ý với việc người lạ hét vào lúc nửa đêm Nhưng nó không giống như cậu đã làm nó có mục đích. Vì vậy, không sao đâu." Cô cho biết.

Jessica đã hy vọng có được câu trả lời, nhưng thay vào đó Tiffany đã nhìn xuống, không nói bất cứ điều gì.

"Tiffany ..." Jessica gọi nhẹ nhàng.

Tiffany nhìn lên, "Yes?"

"Nếu cậu không phiền thì  tôi có thể hỏi chuyện gì đã xảy ra trong giấc mơ của cậu? .." Jessica hỏi.

Tiffany nuốt nước bọt.

"Ý tôi là cơn ác mộng của cậu, nó phải là một cái gì đó đáng sợ để cậu có thể hét lên như thế." Jessica nói thêm.

Tiffany dừng lại trong một thời gian trước khi cho phép ra một tiếng thở dài lớn.

"Đó là giấc mơ giống nhau lặp lại nhiều lần", cô bắt đầu.

Jessica nghiêng cơ thể của mình về phía trước, lắng nghe.

Tiffany tiếp tục, "Một tai nạn xe hơi .. và một người phụ nữ chết trước mắt tớ ..."

"Tớ không biết cô ấy là ai, tớ không bao giờ có thể nhìn thấy khuôn mặt của cô ấy nhưng

Cô dừng lại.

"Nhưng trái tim tớ cảm thấy như nó đã được xé toạc ra mỗi khi nó xảy ra."

"Mặc dù tớ không biết cô ấy là ai, nhưng trong giấc mơ của tớ .. cô ấy là người mà tớ thực sự quan tâm."

"Giống như .. Tớ sẽ chết mà không có cô ấy."

"Đôi khi .. Tớ sợ ngủ. Bởi vì tớ không muốn mất cô ấy một lần nữa."

Jessica nhìn chằm chằm vào cô gật đầu.

"Làm thế nào cậu có những giấc mơ đó?"

"Kể từ khi tớ đến Hoa Kỳ 3 năm trước đây." Cô trả lời.

Jessica nuốt nước bọt. Đó là khoảng thời gian khi Tiffany ra đi để lại cô.

"Thông thường, nó sẽ đánh thức tớ dậy vào giữa đêm và tớ sẽ khóc."

"Nhưng .. Tớ đã không gặp ác mộng vào đêm hôm qua," cô nói, nhìn Jessica.

**

"Đó là những gì mà cậu đang rấtttttt bận rộn à?" Jessica nói vào điện thoại.

Cô đã đi bộ đến chiếc xe của cô ở bãi đậu xe buổi sáng hôm đó và bắc đầu đến nơi làm việc.

Người ở đầu dây bên kia trả lời, "Tớ phải giúp người anh em họ của tớ, ngày hôm nay cô ấy chuẩn bị đám cưới và tớ thực sự không thể đến được."

Không gì khác hơn đó là Gyuri.

"Sau đó, cậu muốn để bạn gái của cậu ở lại một mình nữa à? Cậu nói rằng cậu sẽ đưa cô ấy đi vào ngày hôm qua." Jessica cho biết, khó chịu.

"Ah, tớ xin lỗi, hôm qua là sinh nhật bố tớ.”

"Bố, chị họ của cậu, tiếp theo là gì, Bà của cậu?” Jessica hỏi một cách mỉa mai.

Gyuri cười, "Dù sao, tớ đã nhờ Jiyoung đưa cô ấy đi đâu đó thay tớ vào ngày hôm nay và cậu có thể đi chung!"

Jessica chế giễu, "What the-“

"Đi mà Jess, chỉ hôm nay thôi, Nó dễ dàng hơn bởi vì cậu có thể lái xe của cậu." Gyuri tiếp tục.

"Tớ là một người giữ trẻ cho cậu sao?"

"Cậu là một girlfriendsitter" Gyuri trả lời ngọt ngào.

"Đừng sử dụng tông giọng đó với tớ, tớ sẽ không làm-

Đột nhiên, cô dừng lại và lấy điện thoại ra khỏi tai cô.

Cô vươn người tới xe của cô, nhưng đã có những người chờ đợi cô ở đó.

Jiyoung và Krystal đang vẫy tay với cô, mọi người đều hướng về couple quần đôi và áo sơ mi kẻ sọc. Ngoài ra còn có chiếc mũ rơm.

"Sica unnieee!" Jiyoung gọi và vẫy tay với aegyo của cô. Cô nhanh chóng chạy tới bên Jessica và thoải mái khoác tay mình lên vai cô ấy.

"Chuyện gì đang xảy ra vậy?" Jessica hỏi, khó hiểu.

"Chúng ta sẽ đến bãi biển!" Krystal trả lời khi nàng kéo Jiyoung ra khỏi người Jessica.

Jessica nhìn couple đó, chết lặng. "Err .. chúng ta?"

Jiyoung gật đầu, "Chúng ta! Em, Krys, chị và Steph unnie ..!"

"Steph .. Tiffany?"

"Hey everyonee!" Một giọng nói gọi. Nó vang vọng trong bãi đậu xe.

Jessica quay lại và thấy Tiffany mặc một chiếc váy baby màu xanh ngắn, ngang dưới đầu gối của cô. Mái tóc dài của cô ấy xỏa tung, làm cho cô trông giống như một người đến từ mỹ vậy.

Jessica muốn nói không.

Cô muốn nói rằng cô không thể bỏ qua công việc.

Bất cứ lý do nào, miễn là cô không phải đi với họ.

Nhưng sau đó những gì được nói ra từ miệng cô,

"Hãy đi đến bãi biển."

**

Jessica ngồi uể oải trên cát ở bãi biển, thưởng thức những làn gió biển.

Tiffany, Jiyoung và Krystal đang chơi bóng chuyền với nhau. Mặc dù họ đã yêu cầu cô tham gia, cô khăng khăng ngồi trên bãi biển và xem thay vì ra đó.

Đôi mắt của Jessica ngóng theo Tiffany toàn bộ thời gian. Xem cô ấy cười và mỉm cười hạnh phúc như một đứa trẻ không có lo lắng.

Cô không thể giải thích chuyện này.

Cậu thực sự có những kỉ niệm mà chúng ta đã từng có?

 

Cậu thực sự đến từ tương lai để cảnh báo với tớ?

 

Nhưng tại tớ không thể yêu cậu?

 

Tại sao?

Đột nhiên, Tiffany quay sang Jessica và đôi mắt của họ gặp nhau.

"Jessica! Đừng chỉ ngồi đó và xem. Hãy đến tham gia đội của tớ! Hai người bọn họ đang bắt nạt tớ!" Tiffany nói, vẫy tay với Jessica.

Jessica chế giễu.

"Không đâu."

Đột nhiên một quả bóng đến từ đâu và nó bay vào tay của Tiffany.

"Oowwww!" Cô rít lên, xoa xoa cánh tay.

"Tôi xin lỗi unnie. Nhưng chị nên tập chung hơn vào trò chơi!" Jiyoung nói,từ bên kia sân.

Jessica nhìn chằm chằm vào couple trẻ tuổi, trao nhau hi-five ghi bàn khi Tiffany mất cảnh giác. Đó là một trò chơi không công bằng. Hai mà đấu với một.

"Tớ đang tới!" Cô đột nhiên nói.

Mắt Tiffany ngay lập tức sáng lên khi nhìn thấy Jessica tiến về phía cô.

Jessica nhìn cô với cặp mắt cương quyết, "Hãy trả thù họ."

**

"Cậu nên chú ý nhiều hơn nữa!" Jessica hét lên.

Trận đấu kết thúc với Jessica và Tiffany là đội chiến thắng, họ đã chiến thắng couple trẻ với điểm số cách biệt.

Jessica cho thấy kỹ năng của mình hơn bao giờ hết và mọi cú ném cô đều tập chung vào cơ thể của họ.

Cặp đôi tội nghiệp bị bóng ném chúng thâm tím cả người.

**

Họ ngồi trên tấm thảm và ăn thức ăn mà Jiyoung và Krystal đã chuẩn bị. Lúc đầu Jessica đã rất ấn tượng các kỹ năng nội trợ của họ cho việc chuẩn bị kimbap. Nhưng sau đó cô phát hiện ra rằng họ đã mua.

"Unnie, Em đã không bao giờ nghĩ rằng chị lại chơi bóng chuyền giỏi như vậy". Jiyoung nói với Jessica khi cô nhặt một miếng kimbap.

Tiffany liếc nhìn Jessica có vẻ tự hào với lời nhận xét đó. Cô mỉm cười.

Krystal chế giễu, "Hey không có gì cả. Bất cứ ai cũng có thể làm như thế." Cô vặn lại thể hiện rõ sự ganh tị.

"Vậy tại sao em lại không làm được như vậy?" Jessica hỏi.

Krystal cắn môi.

"Chúng em rõ ràng là cố tình cho các chị thắng! Nếu .. mummppphh

Cô ấy không thể tiếp tục khi Jiyoung đẩy một miếng kimbap vào miệng cô.

"Cậu cũng rất tuyệt , Soojung-ah." Cô nói với một tiếng cười khúc khích.

Tiffany cười, "Aww, hai em rất dễ thương, để chị chụp hình lại.”

Cô lấy ra máy ảnh polaroid màu hồng của cô và chỉ vào đôi vợ chồng trẻ. Họ đã quàng tay lại với nhau và má của họ chạm nhau, sẵn sàng cho buổi chụp hình.

"Jessica, cậu cũng vậy." Tiffany nói, nhẹ nhàng đẩy cánh tay của Jessica.

Jessica lắc đầu, "Không, tôi không muốn." Cô ấy trả lời một cách lạnh lùng.

Vì vậy, Tiffany đã đi và chụp lấy một vài tấm ảnh của Krystal và Jiyoung trong khi Jessica ngồi ăn kimbap.

"JESSICA SMILE!" Tiffany đột nhiên kêu lên nhìn Jessica.

Jessica đã mất cảnh giác khi đột nhiên máy ảnh được chiếu lên khuôn mặt của cô.

"Hey!"

Tiffany cười toe toét khi cô lắc bức ảnh trong một tay.

"Cho em xem với!" Jiyoung nói, di chuyển gần hơn với cô ấy.

Sau đó, cả hai đều phá lên cười.

"Hahahahaha GOSH Sica unnie!!" Jiyoung cười, những giọt nước mắt trong mắt cô ấy. Cô đưa tấm ảnh cho Krystal, và trong một vài giây, cô ấy cũng phá ra cười.

Jessica nhìn họ, cảm thấy không thoải mái.

"Này, là nó không có gì xấu và nó không có gì đáng buồn cười!"

Tiffany di chuyển đến bên cạnh cô và họ chạm vào nhau. Jessica vẫn còn không động đậy với sự gần gũi khi cô được trông thấy tấm hình của cô.

Trong bức ảnh, mắt cô mở to, và cánh mũi cô trông lớn hơn bình thường. Má cô đầy và miệng hơi mở ra với một số rong biển bị mắc kẹt trên răng.

Đó là hình ảnh tồi tệ nhất của cô từng nhìn thấy.

Khuôn mặt của Jessica chuyển sang màu đỏ.

"Đ-Đó là không công bằng! Tớ đã không sẵn sàng cho bức ảnh đó!" Jessica cho biết, xấu hổ.

Nhưng Tiffany nhanh chóng đưa các bức ảnh sau lưng. Jessica sẽ không dễ dàng từ bỏ. Cô kiên quyết lấy cho bằng được tấm hình đó vì nó đã vô tình phá gủy hình tượng lạnh lùng của cô.

Cô vươn tay phải nắm lấy tay của Tiffany nhưng sau đó cô ấy đua tấm hình qua tay khác.

"Tớ sẽ không đưa cho nó cho cậu." Tiffany nói đắc thắng.

Sau đó, cô nhận ra rằng cô đang ôm lấy Tiffany.

Bầu không khí trở nên khó xử. Couple đại học cũng ngạc nhiên, họ không thể phát ra một âm thanh nào khác.

Jessica và Tiffany nhìn nhau, nhưng không ai trong số họ sẽ rời ra.

Trái tim của họ đập rất nhanh.

Họ có thể cảm thấy nhịp đập trái tim của nhau.

Thump.

Thump.

Thump.

Có lẽ nó đã đồng thanh cùng nhau.

Nhưng cả hai đã quá hăng say trong ánh mắt của nhau để nhận biết được.

"T-tôi đã không sẵn sàng .. Ý tôi là những bức ảnh". Jessica nói, lúng túng.

"Không sao đâu .. Tớ sẽ chụp tấm khác". Tiffany trả lời, đỏ mặt.

Cuối cùng, họ buông nhau, mặc dù nó rất do dự. Tiffany cầm máy ảnh của mình một lần nữa và chỉ vào Jessica.

Krystal và Jiyoung nhìn nhau.

"Cái gì vừa xảy ra vậy?" Jiyoung hỏi.

"Tớ cảm nhận được sắp có một drama, tình yêu tay ba". Krystal trả lời, nhăn lông mày của mình.

Tiffany điều chỉnh vị trí của mình để chụp ảnh, "Được rồi Jessica, smile."

Jessica kéo dài miệng lúng túng.

"Chị ấy trông như .. bị táo bón". Krystal nói.

Jessica nhìn chằm chằm vào cô em gái.

Tiffany cười khúc khích, "Tớ nghĩ, nụ cười thực sự. Không bắc buộc phải cho thấy răng của cậu. Cười như cách mà cậu đã làm khi chúng ta… chơi đùa cùng nhau cho đến bây giờ.”

"Trông giống như họ đang tán tỉnh" Jiyoung lẩm bẩm.

Krystal thúc Jiyoung để khiến cô ấy khép miêng lại.

Tiffany nhìn Jessica và nói,

"Cậu biết đấy Jessica, cậu rất là đẹp .."

Jessica thở hổn hển, cô đã nghe điều này trước đây.

"Nhưng cậu sẽ trông đẹp hơn khi cậu mỉm cười." Tiffany tiếp tục.

Jessica đóng băng. Tiffany chỉ nói chính xác cùng một từ mà cô ấy đã từng nói cách đây 3 năm.

Deja vu.

Đột nhiên, biểu hiện của Tiffany thay đổi.

Nụ cười của cô mờ dần.

Cô nhíu lông mày của mình và nhìn chằm chằm vào Jessica.

"Cậu..." Cô nói, hơi thở nặng nề.

Jessica nhướn mày, "Tiffany, cậu không sao chứ?"

Tiffany đã không nói bất cứ điều gì, tất cả đều bất ngờ khi cô nhấn một bàn tay trên đầu và nghiến răng.

"Ahhhh ..." Cô đã khóc, như thể cô rất đau đớn.

"Steph unnie, không sao chứ?" Jiyoung hỏi, lo lắng.

Nhưng Tiffany đã khóc nhiều hơn, "Ahhhhhhhhh!"

Jessica chạy đến bên cạnh cô ấy và nắm lấy cánh tay của cô ấy.

"Tiffany, cậu bị đau ở đâu? Đầu của cậu?" Cô hỏi, hoảng sợ.

Nhưng Tiffany chỉ nhìn chằm chằm vào Jessica,

"Cậu…là ai?”

"Eh?"

Đột nhiên, Tiffany đã ngất đi trong vòng tay của Jessica.

Cô ấy ngất đi.

********

Jessica nắm chặc lấy tay Tiffany với đôi mắt luôn hướng về cô gái đang nằm bất tỉnh trên gường. Họ đã đưa Tiffany  trở lại căn hộ của cô sau khi bác sĩ thông báo với họ rằng nó không có gì nghiêm trọng. Nó chỉ là cơn đau đầu bình thường.

Krystal và Jiyoung cũng có ở trong phòng, ánh mắt họ nhìn nhau. Cách Jessica nhìn Tiffany có một cái gì đó mà họ chưa bao giờ nhìn thấy trước đây.

“Jiyoung” Jessica đột nhiên gọi.

"Yes unnie?" Cô gái trẻ trả lời, giật mình.

"Em đã liên lạc với chị ấy chưa?" Cô hỏi, lạnh lùng.

Jiyoung lắc đầu, "Chị ấy đã tắt điện thoại <"

Jessica chế giễu " Cô ta đang làm cái quái gì vậy? Bạn gái của cô ấy bị ngất xỉu và giờ thì cô ấy không có ở đây. "

“Hãy thử gọi cậu ấy một lần nữa. "Cô đã ra lệnh.

Jiyoung gật đầu và ngay lập tức đã gọi chị gái mình.

Sau vài giây, khuôn mặt của cô sáng lên. “Ah, unnie! Chị đang ở đâu vậy? Chúng em- cô đã không thể hoàn thành câu truyện khi Jessica đột nhiên giật lấy điện thoại và rời khỏi phòng.

Hai cô gái còn lại bối rối.

“Chị ấy có vẻ giận dữ.” Jiyoung nói, vẫn còn sốc.

Krystal gật đầu, “Tớ tự hỏi tại sao.Tớ đã không bao giờ thấy chị ấy như vậy.?”

Tuy nhiên, không có phản ứng từ Jiyoung. Krystal liếc nhìn cô và thấy cô ấy nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Tiffany chăm chú.

“Cậu đang làm gì vậy? “Krystal hỏi, cảm thấy khó chịu.

Jiyoung nhìn Krystal với cặp lông mày nhíu lại.

"Hey Krys .."

"Yeah?"

"Cậu vẫn còn nhớ Sulli, phải không?"

Krystal gật đầu, "Tất nhiên, mặc dù tớ đã không nghe được thông tin gì từ cậu ấy kể từ khi cậu ấy ra nước ngoài với ba mẹ cậu ấy. Nhưng tại sao cậu lại hỏi vậy? "

"Cậu có nhớ rằng cậu ấy đã từng nói cậu ấy có một người chị gái? "

"Oh, một trong những người mà cậu nói chị mình thích đó sao?"

Jiyoung gật đầu, "Cậu gặp cô ấy trước đây chưa?"

"Chị của Sulli? Nope. Tớ  luôn luôn nghe nói về cô ấy nhưng chưa bao giờ gặp. "Krystal trả lời một cách thờ ơ.

Đột nhiên, Jiyoung chỉ vào Tiffany, "Cô ấy ở đây."

Krystal thở dài, "Đừng đùa".

"Tớ không nói đùa."

"Sulli đã cho tớ thấy hình gia đình cậu ấy trước đây và tớ tin rằng đây là cô ấy. "Jiyoung nói thêm.

Krystal nhìn chằm chằm vào Jiyoung hoài nghi, "Nếu đây là chị của Sulli thì sau đó cậu sẽ nói rằng chị mình và chị ấy đã từng có mối quan hệ trước đây?”

Jiyoung gật đầu mạnh mẽ.

“Nhưng điều đó là không thể! Họ không giống như họ đã biết nhau trước đây "Krystal nói, lắc đầu.

"Krys, chúng ta không biết chính xác những gì đang xảy ra, nhưng tớ có cảm giác rằng những hành động của họ ko được bình thường. Tớ tự hỏi tại sao Sica unnie lại trở nên quan tâm đến một người như vậy khi họ chưa hề gặp mặt.”

Krystal cắn môi.

Jiyoung đã nói đúng.

***

“ YAH Gyuri !” Jessica hét lên giận dữ qua điện thoại ngay sau khi cô rời phòng.

“Je-Jessica” Gyuri hỏi, bị sốc.

“ Cậu đang ở chỗ quái nào vậy?”

"T-Tớ đã nói với cậu rằng tớ có một buổi lễ quan trọng cần tham gia.”Gyuri trả lời, lắp bắp.

Cô nghiến răng, "Cái gì quan trọng chứ? Bạn gái cậu đang bị bệnh và cậu đang ở bên ngoài làm mấy việc lặc vặc sao??”

"Steph Ca-cái gì? Cậu đang ở đâu ? Tớ sẽ tới đó ngay!" Gyuri nói, hoảng sợ.

**

Krystal và Jiyoung rời khỏi căn hộ, bởi vì Jessica khẳng định rằng cô có thể chăm sóc Tiffany cho đến khi Gyuri đến.

Cô ngồi trên giường Tiffany, chưa một lần buông tay cô ấy. Cô nhìn chằm chằm không bao giờ rời khỏi khuôn mặt của Tiffany, quan sát biểu hiện trên khuôn mặt của cô ấy. Cô sợ rằng cô ấy có thể trải qua một cơn ác mộng khủng khiếp nào đó.

Nhưng cô ấy không như vậy. Gương mặt cô bình tĩnh và thanh thản.

Cô ấy mỉm cười.

Nhìn theo Tiffany nãy giờ làm Jessica khát. Cô nhìn quanh phòng và thấy một chai nước khoáng trên bàn. Nhưng cái bàn khá xa và cô không với được nó.

Dần dần, cô buông của Tiffany ra

Đột nhiên,

"Đừng bỏ tớ ..." Tiffany lẩm bẩm nhắm mắt.

Jessica nhanh chóng nắm lấy tay cô ấy một lần nữa, không còn quan tâm đến cơn khát của mình.

"Đừng đi ..." Tiffany tiếp tục.

Cô đã nắm chặc bàn tay trái của Tiffany với cả hai lòng bàn tay và sau đó nhẹ nhàng đưa nó lên.

Dịu dàng, cô đặt một nụ hôn mềm mại lên mu bàn tay.

Tớ sẽ không rời bỏ cậu…

Đột nhiên,

"Jessica ..." Một giọng nói gọi.

Jessica nuốt nước bọt và cẩn thận liếc nhìn khuôn mặt của Tiffany.

Cô ấy đang nhìn cô.

Tiffany nhìn chằm chằm vào Jessica với một ánh mắt dữ dội.

"Cậu… thực sự là ai?" Cô hỏi.

Jessica ngay lập tức buông tay và đứng dậy,

"Cậu- ý cậu là sao?" Cô hỏi, lo lắng.

"Tớ nghĩ rằng .. chúng ta đã biết nhau từ trước." Tiffany trả lời.

Jessica giữ yên lặng và hành động giống như cô ấy không nghe thấy.

"Cậu cảm thấy thế nào? Cậu đã xỉu ở bãi biển .." , Cô nói.

Cô bước đến bàn gần đó và nắm lấy một chai nước.

Tiffany không hài lòng với câu trả lời của cô và trèo xuống giường.

"Tớ nhìn thấy ảnh của cậu trong cuốn album ngày hôm qua, và có một trong những nơi mà cậu đang đứng ở phía trước cửa một ngôi nhà Tớ..đã sống trong cùng một khu vực đó trong một thời gian ngắn." Tiffany nói.

Jessica mở chai và gót lấy một ly nước, vẫn bỏ qua cô. Sự thật là, cô không biết phải nói gì với cô ấy.

Tiffany đi tới chổ cô, "Nếu chúng ta là hàng xóm, tớ chắc chắn rằng chúng ta đã ít nhất gặp nhau một lần trở lên. Và lúc đó tớ cũng phát hiện ra rằng cậu là giáo viên chủ nhiệm của Sulli. Tại sao không nói bất cứ điều gì khi chúng ta gặp nhau lần đầu tiên?"

Jessica nhấp một ngụm từ ly thủy tinh và hắng giọng,

"Ồ vậy sao? T-Tôi thực sự không nhớ." Cô nói dối.

Tiffany tiếp tục nhìn chằm chằm vào cô, làm cho cô cảm giác lo lắng và không thoải mái. Những giọt mồ hôi hình thành trên trán của Jessica, và tim cô nhanh chóng đập mạnh.

Thump.

Thump.

Thump.

Mình có nên nói cho cậu ấy biết mọi thứ?

 

 

Mình… có nên?

Ngay sau đó, cô quay đầu lại để không phải đối mặt với cô ấy, nắm lấy những món đồ ngẫu nhiên trên bàn.

"Vì vậy, chúng ta thực sự chỉ là hai người xa lạ sống bên cạnh nhau?" Tiffany đột nhiên hỏi, di chuyển gần hơn với cô ấy.

Jessica cắn môi, "Tất nhiên T-Tôi hầu như không nhớ đến cậu. ..."

"Cậu muốn uống gì không?” Jessica hỏi, tránh chủ đề.

"Tớ không nghĩ rằng chúng ta chỉ là những người xa lạ." Tiffany nói, bỏ qua các câu hỏi.

Cô tiếp tục, "Bởi vì, lần đầu tiên trong 3 năm-

Tiffany dừng lại.

Đột nhiên, Jessica thấy khó thở.

Trong 3 năm ..

Câu nói ấy đã khiến cô nổi da gà.

Tiffany tiếp tục, "Lần đầu tiên trong 3 năm ..

.. Tớ có thể ngủ mà không thức dậy khóc giữa đêm. "

"Và đó là tất cả vì cậu đã ở bên cạnh tớ."

Jessica nuốt nước bọt.

"Làm thế nào mà một người lạ có thể xua đuổi đc cơn ác mộng của tớ?" Cô hỏi.

Tiffany nhíu lông mày của mình và lắc đầu, "Không, cậu không phải là người lạ."

"Tớ không biết tại sao, tớ cảm thấy rất gần gũi với cậu .."

Tay Jessica run rẩy, "Đ-Đó chỉ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên ..." Cô ấy nói, lắp bắp.

Jessica quay lại và nhìn Tiffany. Cô gái khác cũng đã nhìn chằm chằm vào cô, mắt cô ấy lấp đầy với sự bối rối.

"Có phải chỉ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên?" Tiffany đột nhiên hỏi.

Jessica chỉ là một con người.

Cô đã cố gắng che giấu cảm xúc của mình kể từ khi lần đầu tiên cô gặp Tiffany một lần nữa, bởi vì cô ấy đã thực hiện một lời hứa cách đây 3 năm.

Và một con người chỉ có thể chịu đựng được như thế.

Mình không quan tâm về lời hứa đó nữa.

"Tiffany, chúng ta-

Cô dừng lại khi nước mắt từ từ đong đầy mắt cô.

Tiffany chờ đợi háo hức.

Một nụ cười hiện lên khuôn mặt của Jessica, "Cậu và tớ-

Đột nhiên,

"Jessica, tớ đến đây!" Một giọng nói được vọng vào từ cửa trước.

Tiffany và Jessica nhìn nhau với ánh mắt mà chỉ họ hiểu.

Đó là Gyuri.

"Các cậu!" Gyuri cho biết, ngay sau khi cô bước vào phòng.

"Oh, Cậu tới rồi à." Jessica nói, yếu ớt.

Nhưng Gyuri bỏ qua cô ấy và đi thẳng Tiffany người đang đứng bên cạnh cô. Cô lập tức vòng tay quanh vai và kéo cô trong một cái ôm chặt.

Jessica cảm thấy giống như một con dao vừa đâm qua trái tim cô.

Cô nhanh chóng quay mặt đi. Đó là quá đau đớn để xem.

Tiffany giật mình và đứng một cách cứng nhắc khi Gyuri vùi mặt mình vào cổ cô. Cô không thể làm gì ngoài liếc nhìn Jessica.

"Baby, tớ xin lỗi, tớ đến trễ." Gyuri nói khi cô buông ra.

Tiffany buộc một nụ cười, "Tớ-Không sao đâu."

"Và , Jessica đã chăm sóc cho tớ rất tốt nên cậu không phải lo lắng." Cô nói thêm.

Gyuri thậm chí đã  không thèm lắng nghe, thay vào đó cô ôm lấy khuôn mặt của Tiffany.

"Tớ nhớ cậu". Cô thì thầm.

Và đột nhiên cô ép môi mình vào môi cô ấy.

Jessica thở hổn hển.

Trái tim cô chỉ có thể chịu đựng đến mức này.

Cô rời khỏi phòng, để lại cho họ trước khi họ nhìn thấy những giọt nước mắt trên khuôn mặt cô.

**

"Tớ cảm ơn cậu rất nhiều vì đã cho Steph ở đây trong những ngày qua." Gyuri nói với Jessica.

Cả hai đang ngồi trong phòng khách với trà trên bàn. Tiffany đã ngủ.

"Không có vấn đề." Jessica trả lời lãnh đạm.

"Cậu là awesome, Jess." Gyuri nói, cười toe toét.

Jessica hắng giọng.

"Vì vậy, cô ấy luôn luôn ngất xỉu như thế sao?

Gyuri nhún vai, "Tớ không chắc lắm.”

Jessica chế giễu: "Cô ấy là bạn gái của cậu, cậu cần phải biết nhiều hơn về cô ấy".

"Yes, nhưng cô ấy không thường như vậy. Tớ chỉ biết về điều này sau khi cô ngất đi khi chúng tớ đi ăn tại một nhà hàng." Gyuri trả lời.

"Cô ấy ngất đi khi trong một nhà hàng?"

"Yeah. Nó rất là lạ. Cô ấy đột nhiên nhìn chằm chằm vào bữa ăn của tớ trước khi ngất xỉu."

"Cậu ăn gì?"

"Hmm .. Tớ không thực sự nhớ. Đó là một bát salad, tớ nghĩ vậy." Gyuri trả lời.

Jessica nhướn mày.

Salad?

"Oh my, đã muộn rồi tớ cần phải rời khỏi đây." Gyuri nói, liếc nhìn đồng hồ đeo tay.

"Cậu sẽ không ở lại?"

"Tớ không thể. Chị của tớ cần tớ. Vì tớ là phù dâu, có rất nhiều điều cần phải được thực hiện trước cuối tuần. Tớ thực sự rất bận để hoàn thành nó.

Jessica gật đầu.

"Có sao không khi tớ để Tiffany ở lại đây? Tớ có thể tìm một khách sạn cho cô ấy nếu-

"Không sao đâu," Jessica cắt ngang.

"Tớ không quan tâm cô ấy ở lại đây." Cô nói thêm.

**

Jessica muốn đánh lạc hướng mình.

Cô quỳ xuống bàn cà phê nhặt chén bẩn và đặt chúng vào khay. Cô lau bàn với một miếng vải ướt và sau đó mang khay lên.

Đó là khi cô thấy một chiếc túi trên sàn nhà.

Cô đặt khay xuống và nhìn kĩ hơn về nó.

Đó là túi của Tiffany. Krystal chắc phải ném nó ở đó khi họ đưa cô về nhà trước đó.

Cô cầm lấy nó, và đột nhiên một cái gì đó rơi xuống từ cái túi nhỏ.

Đó là các bức ảnh polaroid từ bãi biển.

Jessica nhặt nó lên và xem nó.

Đó là hình ảnh đáng xấu hổ của cô.

Môi cô cong lên phía trên, nhưng sau đó vẻ mặt của cô thay đổi.

Có một người nào khác trong bức ảnh.

Ở mặt sau, phía sau một cái cây.

Một người phụ nữ cao lớn với mái tóc đen dài.

Cô nuốt nước bọt.

Và bàn tay của cô đang run lên.

Một giọng nói vang vọng trong đầu cô.

"Hãy giữ lời hứa của cậu."

Mặc dù nó là không rõ ràng, nhưng cô chắc chắn.

Người phụ nữ trong bức ảnh, cùng là người phụ nữ trong thang máy.

"Jessica, cậu có thể lên đây?" Một người nào đó đột nhiên gọi.

"Ahhhh!" Jessica đã bị sốc, cô gần như làm rơi chiếc túi.

Đó là Tiffany.

Jessica vội vàng giấu các bức ảnh ở phía sau lưng cô.

Tiffany bước lại gần cô.

"Cậu không sao chứ?" Cô hỏi.

Jessica đã quá sốc để phản ứng. Cô quay lại nhìn Tiffany với cái nhìn lo lắng của cô.

Đột nhiên, Tiffany vuốt ve má phải của cô bất ngờ.

Đôi mắt của Jessica mở to.

Trái tim cô đập như điên.

Thump

Thump

Thump

Thump

Thump 

"Má của cậu đang nóng. Cậu thấy khó chịu ở đâu ko?" Tiffany hỏi, quan tâm.

Đột nhiên, Jessica đẩy tay cô ấy đi.

Tiffany nhìn, sốc.

"Cậu nghĩ rằng cậu đang làm gì vậy?" Jessica hỏi, tức giận.

Tiffany bối rối, "C-Cái gì?"

"Tiffany, tôi nghĩ rằng bây giờ đầu cậu đã hết đau." Cô nói gay gắt.

Cô chế giễu, "Chỉ vì tôi quá tốt và không có nghĩa là cậu có thể làm điều này với tôi."

"Tôi không phải là một cô gái dễ dàng mà cậu có thể tán tỉnh bằng cách sử dụng những lời nói vô lí như vậy? Tôi đã làm mất đi những cơn ác mộng của cậu? Oh xin cậu". Cô nói, đảo mắt.

Tiffany lắc đầu, bị xúc phạm.

"Xin lỗi? Cậu đã nghĩ rằng tớ đã nói dối về điều đó? Tớ-

"Nghe này, Tiffany Hwang." Jessica cắt ngang.

Tiffany nuốt nước bọt khi Jessica nhìn chằm chằm vào cô.

"Cậu đang hẹn hò với người bạn tốt nhất của tôi, tôi nghĩ rằng cậu ít nhất phải biết ranh giới của cậu."

"Vì vậy, cậu phải nhớ một điều."

"Dù có chuyện gì xảy ra…

… cậu không được yêu tôi.”

TBC

The Wish of Tears

Jessica vội vã nhấp một ngụm cà phê của mình mặc dù nó vẫn còn nóng. Sau khi cô hoàn thành nó, cô ấy để chiếc cốc trên bàn và nắm lấy túi xách của cô. Cô liếc nhìn đồng hồ khi cô bước ra cửa.

"Jessica?" Một giọng nói đột nhiên gọi.

Jessica quay lại và thấy Tiffany đứng phía sau cô ấy trong bộ đồ ngủ, lười biếng dụi mắt của mình.

Cô có thể cảm thấy má cô đang nóng lên.

Cô hắng giọng và hành động bình thường, "Tôi phải đi làm tôi đã chuẩn bị một số bánh mì nướng và cà phê trên bàn cho bữa ăn sáng ..".

"Và có sữa ấm nữa", cô nói thêm.

"Cậu làm bữa sáng cho tớ?" Tiffany hỏi, xúc động.

"Sau đó, chúng ta hãy cùng nhau ăn sáng trước khi cậu đi!"

"Tôi đã ăn," Jessica trả lời một cách lạnh lùng.

"Oh .." Tiffany nhìn xuống, cảm thấy chán nản.

"Cậu cảm thấy thế nào rồi?" Jessica đột nhiên hỏi.

"Tốt hơn," Tiffany trả lời với một nụ cười.

Jessica nhanh chóng quay mặt đi, "Kế hoạch hôm nay của cậu định đi đâu?"

"Hmm, Gyul nói rằng cậu ấy sẽ đón tớ hôm nay, tớ không chắc chắn những gì cậu ấy đang lên kế hoạch mặc dù," Tiffany trả lời.

"Nó .. tuyệt vời," Jessica trả lời ngắn gọn.

Sau đó, sự im lặng khó xử rơi giữa họ.

"Tôi phải đi ngay bây giờ," Jessica nói, phá vỡ sự im lặng.

Cô quay lại và đẩy cánh cửa mở.

"Về chuyện tối qua.." Tiffany đột nhiên nói.

"T-Tôi thực sự phải đi ngay bây giờ". Jessica cắt ngang, bỏ qua bất cứ điều gì cô ấy nói.

"Được rồi, sau đó. Hẹn gặp lại cậu sau, Jessica,” Tiffany nói, với một nụ cười nhẹ.

  

**

Jessica đã đến quá sớm để làm việc buổi sáng hôm đó.

Cô thậm chí không có một bài thuyết trình ngày hôm đó, nhưng cô đã đi sớm chỉ để tránh mặt Tiffany.

Cô ngồi một mình trong văn phòng, như cuộc trò chuyện của cô với Tiffany đêm trước cứ xoay quanh trong tâm trí cô.

"Liệu cô ấy có nhớ gì không?" cô thì thầm với chính mình.

"Không, mình không nghĩ như vậy." Cô ấy nói, lắc đầu.

"Nếu cô ấy nhớ, cô ấy sẽ không hỏi mình về ngôi nhà cũ. Nhưng tại sao ..".

Rồi cô gục mặt vào lòng bàn tay của cô.

"Điều này thật là vô lý."

"Wow, Chị đang nói chuyện với chính mình? Càng ngày chị trông giống như một người mất trí?" Một giọng nói đột nhiên hỏi.

Jessica giật mình, cô gần như ngã ra khỏi chiếc ghế của mình.

Sau đó, cô thấy một cô gái đứng bên cửa nhà cô với một nụ cười tinh nghịch trên khuôn mặt.

"Krystal! Em có thể gõ cửa trước khi em vào văn phòng của chị?" Cô hét lên.

Cô gái trẻ nhún vai.

"Chị là chị gái của em, điều đó có nghĩa là em sẽ không làm như vậy.”

"Chị cũng là giảng viên của em!" Jessica bắt bẻ.

Krystal trợn tròn mắt, "Yeah, yeah sao cũng được."

"Dù sao, Jessica Songsaeng-nim, em đến đây để lấy khoản tiền tiêu trong thẻ tín dụng mà chị đã hứa," cô nói với một nụ cười.

Jessice nhướn mày, "Thêm cái gì vô thẻ ứng dụng?"

"Này, đừng hành động như chị không biết nó. Chị nói rằng chị sẽ cho em tiền vào các khoản tín dụng nếu em tìm thông tin về người phụ nữ điên Lee Soonkyu!"

Mắt của Jessica mở lớn khi nghe cái tên đó.

"Em đã phát hiện ra cô ấy?"

Krystal mỉm cười rộng rãi, gần như lộ tất cả răng.

"Em thậm chí còn biết nơi cô ấy sống."

Jessica nuốt nước bọt.

"Có xa không?"

"Khoảng một giờ lái xe từ đây."

Jessica ngay lập tức đứng lên và nắm lấy áo khoác và túi xách của cô.

"Hãy cho chị địa chỉ."

"Chị sẽ gặp cô ấy ngay bây giờ?" Krystal hỏi, bị sốc.

Jessica gật đầu.

"Great! Sau đó, Em sẽ đi với chị!"

"Cái gì? không? Cho chị địa chỉ."

Krystal lắc đầu,

"Không có cách nào. Nếu chị muốn nó, chị phải đưa em đi chung với."

**

Một giờ sau, họ đến ở phía trước của một ngôi nhà. Đó là một ngôi nhà đẹp có sân trước màu xanh lá cây.

Jessica và Krystal nhìn nhau.

"Chị sẽ hỏi cô ấy những gì?" Krystal, lo lắng hỏi.

"Well, còn tùy"

"Còn tùy? Đừng nói với em chị không chuẩn bị câu hỏi cho cuộc phỏng vấn này nha."

Jessica bỏ qua cô ấy và thở dài,

"Okay, chúng ta vào thôi."

Cô nhấn chuông.

**

Lee Soonkyu không có gì giống như những cô gái mà cô tưởng tượng.

Cô ấy là một phụ nữ trẻ hơn tuổi của Jessica với cá tính tỏa sáng. Cô có mái tóc ngắn mà cô nhuộm tóc vàng nhạt và một nụ cười luôn trên khuôn mặt của cô.

Jessica và Krystal ngồi lặng lẽ trên ghế trong phòng khách khi Soonkyu mang một khay đầy với trà và bánh quy. Jessica nhận thấy một vài hình ảnh trong khung có Soonkyu và một cô gái khác. Cô gái cũng có một chiều cao như cô ấy và có một làn da trắng.

Đó có phải là người bạn tốt nhất của cô ta?

Jessica tự hỏi.

"So, .." Cô ấy nói là cô ngồi trên chiếc ghế sofa đối diện với họ.

"Hai người nói rằng hai người đến từ Đại học Seoul?" Cô hỏi.

Jessica và Krystal gật đầu đồng thanh.

"Điều gì mang cậu đến đây?"

Jessica hắng giọng,

"Soonkyu-shi .."

"Yes?" Cô ấy hỏi, tò mò.

"Well, chúng tôi là-

Jessica đã không thể để kết thúc câu nói khi cô em gái đột nhiên chen ngang.

"Wow ... chị đã đi đến Paris trước đây! Chị có thích đi du lịch?" Krystal đột nhiên kêu lên, chỉ vào một bức ảnh trên bàn.

Đó là một bức ảnh của hai cô gái đặt ra ở phía trước của tháp Eiffel. Một trong số đó là Soonkyu.

Soonkyu mỉm cười và gật đầu, "Yes. Nhưng điều đó đã từ một thời gian dài trước đây,"

Cô nói thêm: "Đó là Taeyeon người thích đi du lịch,".

Jessica nhìn cô, "Taeyeon là người bạn… thân nhất của cậu?"

Soonkyu nhìn chằm chằm vào cô trong một thời gian trước khi cho phép một nụ cười nhỏ.

"Bạn tốt? Chúng tôi không phải bạn tốt. Cha mẹ tôi đã nói như thế khi họ bị phỏng vấn bởi các phương tiện truyền thông. Taeyeon và tôi còn nhiều hơn thế ...?"

Cô nói thêm: "Chúng tôi là người yêu với nhau".

Jessica gật đầu, "Ồ, điều đó hoàn toàn tốt"

"Ý tôi là, em gái của tôi cũng là người đồng tính." Cô nói, chỉ vào Krystal.

Krystal mỉm cười và cười lúng túng, "Hahaha yes ,em cũng là đồng tính".

Tuy nhiên, nó chỉ tăng gấp đôi sự lúng túng.

Soonkyu cười và vượt qua chân của mình,

"Tại sao? Chính xác thì hai người đến đây để làm gì? Không lẽ nói với tôi hai người muốn tôi tham gia một số câu lạc bộ đồng tính nữ..?"

Krystal cười, "Có câu lạc bộ như vậy cho chúng ta àh?"

Jessica đẩy nhẹ cô em gái và nhìn chằm chằm vào cô ấy, giữ im lặng.

"Chúng tôi không đến từ bất kỳ câu lạc bộ nào." Jessica nói, nghiêm túc.

"Tôi đến đây chỉ để hỏi cậu một câu hỏi."

"Làm thế nào cậu làm được điều đó?" Cô hỏi.

Soonkyu nhướn mày. "Làm những gì?"

"Làm thế nào cậu .. đi ngược thời gian?" Jessica tiếp tục.

Biểu hiện của Soonkyu thay đổi. Cô ấy có vẻ sốc.

Bầu không khí khó xử căng thẳng.

"Wow. Không ai tin tôi trước đây." Cô đột nhiên nói, phá vỡ sự im lặng.

"Thông thường đó là ' đầu cậu bị gì vậy?’ hoặc 'Cậu đang nói nhảm gì vậy?' "Cô nói thêm.

"Ngoại trừ bác sĩ của tôi, tất nhiên, ông ta lắng nghe tất cả những gì tôi nói, nhưng cũng chỉ vì công việc của ông ta." Cô nói với một tiếng cười khúc khích.

Krystal nắm lấy tay của chị gái mình, sợ hãi. Tiếng cười của Soonkyu khiến cô nổi da gà.

"Cậu phải là một nhà khoa học điên hoặc một cái gì đó." Soonkyu nói, nhìn Jessica.

Jessica nhìn lại cô, "Yes , có lẽ là vậy".

Krystal nuốt nước bọt và nhìn chằm chằm vào chị gái mình, bị sốc với câu trả lời của cô. Bây giờ là cả hai người cùng nhìn cô ấy.

Soonkyu mỉm cười, "Vậy thì tốt. cậu có thực sự muốn biết?"

"Vì thế mà tôi mới đến đây.”

"Well, tôi xin lỗi vì làm cậu thất vọng,Giáo sư. Tôi không sử dụng bất kỳ cỗ máy nào." Soonkyu bắt đầu.

"Cậu đã không dùng nó?????"

Soonkyu lắc đầu, "Họ là người đã đưa tôi trở lại thời gian 'Họ’ đến khi một người có một điều ước cần thực hiện. Nhưng không phải là bất kỳ điều ước nào."

"Đó là mong muốn của những giọt nước mắt trong đêm, khi ngôi sao rơi."

"Vì vậy, một trong số họ đã đến với tôi đêm đó, sau khi tôi đã khóc cả một ngày và đêm, và có một phụ nữ trẻ rất đẹp. Cô ấy cao, với mái tóc đen dài."

Jessica nuốt nước bọt,

Cao lớn với mái tóc đen dài?

"Tôi chỉ ước một điều." Soonkyu nói.

"Tôi chỉ muốn ở với Taeyeon một lần nữa." Cô nói, liếc nhìn một trong những hình ảnh trên bàn.

"Vì vậy, chuyện gì đã xảy ra?" Krystal đột nhiên hỏi. Bây giờ cô ấy có vẻ quan tâm nhiều hơn.

"Điều ước của tôi đã đc thực hiện trong một thời gian." Soonkyu trả lời.

"’Họ’ đã không nói cho cậu biết chuyện gì xảy ra, họ chỉ cho cậu biết những quy tắc. Tôi đã rất hạnh phúc với Taeyeon một lần nữa., Tôi đã dành tất cả thời gian với cô ấy, tôi nghĩ rằng không có gì có thể tách rời chúng tôi. Nhưng ….

.. Tôi quên những gì tôi đã làm và tại sao tôi lại trở lại nơi này nữa.”

"V-Và tôi đã mất cô ấy một lần nữa." Sunny tiếp tục, hơi nói lắp.

Jessica nhìn xuống.

"Tôi-tôi xin lỗi đã hỏi về điều đó."

"Không sao đâu, tôi nghĩ bây giờ tôi đã vượt qua nó." Sunny nói, mỉm cười yếu ớt.

"Ít nhất là tôi đã không cố gắng tự tử nữa, giống như lúc đây tôi đã từng làm". Cô nói thêm.

Krystal nuốt nước bọt.

Soonkyu tiếp tục, " Tôi đã cố gắng giết chết bản thân mình. Không phải một lần, mà là nhiều lần."

"Tôi cắt cổ tay của tôi khi tôi còn ở nhà một mình. Sau đó, hàng xóm của tôi tìm thấy tôi khi họ đến để cho tôi một số loại trái cây và tôi được cứu."

"Tôi chạy về phía trước của một con đường đông nghẹt.  Bốn xe ô tô đã bị hư hỏng nặng bởi vì họ đã cố gắng để tránh tôi. Nhưng tôi đã an toàn.”

"Tôi treo bản thân mình với một sợi dây thừng, dây bị đứt và tôi ngã trên sàn nhà, không hề hấn gì."

Soonkyu thở dài, "Tất cả mọi thứ tôi đã cố gắng thực hiện, mọi kế hoạch của tôi đều không có kết quả…

... Cuối cùng tất cả đều về với ngài.”

"Có lẽ là không phải thời gian của tôi." Soonkyu nói thêm.

Jessica nghiêng người về phía trước, "Tôi có thể hỏi một câu hỏi khác?"

Soonkyu nhìn chằm chằm vào cô ấy và trả lời với một cái gật đầu.

"Ai là ‘họ’?" Jessica hỏi.

"Cậu nói rằng họ cao với mái tóc dài .. Tôi đã nhìn thấy một người như thế." Jessica nói thêm.

Khuôn mặt Soonkyu tái xanh, bị sốc.

"Câ-Cậu đã thấy một trong số họ trước đây?"

Krystal nhìn chằm chằm vào chị gái, sốc.

"Tôi nghĩ vậy." Jessica nói, bình tĩnh.

"Cái gì? L-Làm sao như thế được?" Sunny hỏi, sợ hãi.

Cô nuốt nước bọt, "Họ không bao giờ xuất hiện, trừ khi-

Soonkyu dừng lại và nhìn chằm chằm vào Jessica.

"Trừ khi cái gì?" Jessica hỏi.

Đột nhiên, Soonkyu đứng lên.

"Tôi nghĩ rằng cậu nên đi."

"Eh?"

"Nhưng tôi vẫn còn điều cần hỏi ..."

"Tôi không biết bất cứ điều gì." Soonkyu đột nhiên nói.

"Tôi chỉ là một người phụ nữ bị điên".

Jessica thở dài, "Nhưng Soonkyu-shi .."

"Bây giờ xin vui lòng đi khỏi đây."

**

Jessica lái xe trở lại thị trấn vào tối hôm đó với những câu hỏi trong tâm trí của cô. Krystal đang ngồi bên cạnh, không nói bất cứ điều gì. Cô liếc nhìn chị gái lần nữa, muốn để bắt đầu một cuộc trò chuyện nhưng không biết làm thế nào để.

Jessica dường như lạc mất trong suy nghĩ của cô ấy.

Krystal hắng giọng.

Jessica liếc nhìn em gái mình một chút, và sau đó tập chung vào việc lái xe.

"Quay ngược thời gian." Krystal đột nhiên nói.

"Từ những câu hỏi lúc nãy chị hỏi cho đến bây giờ, em không nghĩ rằng nó dành cho bài nghiên cứu của chị.”

Cô gái lớn tuổi tiếp tục lái xe, như thể cô không nghe.

"Có điều gì đó chị không nói với em, Sis". Krystal nói.

Jessica nhún vai, "Nó thực sự là để nghiên cứu".

"Chị vẫn còn nhớ hồi ở trường trung học, Jiyoung đã từng phải lòng chị?” Krystal đột nhiên nói.

Jessica mỉm cười và gật đầu.

"Cậu ấy thích chị và cậu ấy biết tất cả mọi thứ về chị, giống như một kẻ quấy nhiễu quỷ quyệt nhưng dễ thương." Krystal nói thêm.

Cô gái lớn tuổi hơn cười, "Yes, nhưng sau đó em ấy đã quyến rũ em và quên chị đi hoàn toàn."

Krystal mỉm cười, "Jiyoung quá dễ thương. Em yêu cậu ấy rất nhiều."

Jessica trợn tròn mắt, "Okay, okay, chị biết điều đó. Tại sao em lại hỏi về chuyện đó? Em quên cô ấy tệ như thế nào rồi àh?”

Krystal lắc đầu, "Nó chỉ làm em chợt nhớ một cái gì đó mà cô ấy nói với em về chị".

"Nói gì về chị?"

"Cô ấy nói chị đã mất rất nhiều thời gian với chị gái của Sulli.”

Jessica nuốt nước bọt.

Krystal nhìn chằm chằm vào chị cô một cách mãnh liệt. "Sulli chị gái của là .. Stephanie, đó là bạn gái hiện tại của Gyuri unnie."

Jessica cắn môi lo lắng.

"Chị biết cô ấy không?" Krystal đột nhiên hỏi.

"Nhưng tại sao chị lại hành động như thể chị chưa gặp chị ấy bao giờ? Không chỉ chị, chị ấy, cả hai người đều hành động như chưa từng gặp nhau trước đây. Tại sao?" Cô nói thêm, không tin tưởng.

Jessica lắc đầu,

“Em đang nói về cái gì? C-Chị không nhớ đã từng gặp cô ấy, chị gần như không nhớ cô ấy. "

"Thôi nào, nó đã 3 năm rồi. Chị đã gặp gia đình của rất nhiều sinh viên tại thời điểm đó. Em nghĩ rằng chị sẽ nhớ khuôn mặt của tất cả mọi người? "

Krystal thở dài, "Okay, hãy nói đúng sự thật."

"Là như thế." Jessica nói, chắc chắn.

"Nhưng em vẫn cảm thấy rằng chị đang che dấu một cái gì đó.” Krystal nói.

"Em không biết nó là gì, nhưng đừng giữ tất cả bên người."

"Hãy nhớ rằng chị có một đứa em gái còn trẻ mà chị có thể tin tưởng." , Cô nói.

**

Jessica trở về căn hộ của cô vào buổi tối và thấy Tiffany đang xem TV trong phòng khách.

"Oh, cậu đã về!" Tiffany nói, vui mừng khi nhìn thấy Jessica.

"Yeah." Jessica trả lời ngắn gọn và không cảm xúc mặc dù trái tim cô đập nhanh như nó đã nhảy ra khỏi lòng ngực.

"Ngày hôm nay của cậu như thế nào?" Tiffany hỏi, vẫn phấn khích.

Jessica không biết phải trả lời sao. Cô bỏ qua câu hỏi đó và hỏi cô ấy thay vì trả lời.

"Cậu đã uống thuốc nhức đầu chưa."

Tiffany mỉm cười: "Tớ uống rồi, bây giờ tớ không cần phải uống thuốc nữa nếu đầu tớ không còn đau."

"Oh .. vì vậy hôm nay cậu… có vui vẻ với Gyuri?" Jessica tình cờ hỏi.

Biểu hiện của Tiffany đột ngột thay đổi. Nụ cười của cô đã được thay thế bằng một cái cau mày.

"Cái gì ? đừng nói cậu ấy bỏ cậu ở đây." Jessica nói, bực mình.

"Không, cậu ấy đã đến và chúng tớ đã ăn trưa cùng nhau, nhưng cậy ấy phải về sớm và chúng tớ đã không thể đi bất cứ nơi nào."

"Nhưng tớ đã đi đến trung tâm mua sắm và cửa hàng!" Cô nói thêm, che giấu sự thất vọng.

Jessica cắn môi, "Gyuri .. Tôi nghiêm túc không thể hiểu cô ấy."

"Nếu là tôi, tôi sẽ không bao giờ để cậu ở lại một mình-

Cô dừng lại khi cô nhận ra những gì cô vừa nói. Má cô đang bị thiêu đốt nóng hơn và nó trở nên tồi tệ hơn khi cô nhận thấy rằng Tiffany đang nhìn chằm chằm vào cô.

Cô hắng giọng, "D-Dù sao, cậu ăn gì chưa?"

Tiffany bĩu môi và lắc đầu, "Buổi tối? nope.?"

"Cậu có thích .. kimchi chiên gạo?"

"Oooh, yes! Có phải cậu sẽ gọi và đặt nó?"

Jessica chế giễu, "Cái gì? Đặt hàng? Pshh. Tôi sẽ tự nấu nó."

Tiffany mở to mắt, "Cậu có thể nấu?"

Jessica lườm cô, "Cậu nghĩ rằng Gyuri là người duy nhất có thể nấu ăn sao?"

**

"Nó thật sự không tệ." Tiffany nói khi cô mang theo các món ăn bẩn để vào bồn rửa chén.

Jessica đã rửa nó như một bà nội trợ tốt. Cô thậm chí còn đeo một đôi găng tay màu vàng khi cô đã nhận được các vết bẩn.

"Tôi biết." Jessica trả lời tự hào.

"Đi nghỉ đi, tôi sẽ hoàn thành mọi thứ." Cô nói thêm.

Tiffany gật đầu và bước ra khỏi nhà bếp, nhưng sau đó cô dừng lại. Cô không muốn đi trước.

Lặng lẽ, Tiffany dựa lưng vào bệ bếp, quan sát Jessica từ phía sau khi cô đang rửa chén.

Có một cái gì đó quen thuộc với hình ảnh này.

 

 

Và với người đó.

Cô đã bước thêm một bước về phía trước,

và sau đó thêm một bước nữa,

và một bước khác…

Sau đó, cô nhận ra rằng cô đang đứng cách phía sau Jessica vài inch. Khoảng cách gần như vậy cô có thể ngửi thấy mùi hường của cô ấy và đã lâu rồi, cô ấy vẫn có mùi hương thật ngọt ngào.

Tuy nhiên, câo ấy vẫn không nhận ra cô đang đứng đó. Cô ấy đã quá mê mải với đống chén dĩa bẩn.

Đột nhiên, Jessica cảm thấy một cánh tay vòng quanh eo cô.

Cô gần như làm rơi chiếc chén trên tay.

Cô đóng băng khi Tiffany tựa đầu lên lưng cô.

Trái tim cô đập thình thịch rất nhanh.

Thump.

Thump.

Thump.

"Thật quen thuộc." Tiffany đột nhiên lên tiếng phá vỡ sự im lặng.

"Cảm giác này rất quen thuộc." Cô nói thêm.

Jessica nhắm mắt lại và nuốt nước bọt, "Cậu không thể-

Tiffany cắt ngang.

"Điều cậu yêu cầu tớ tối hôm qua, tớ xin lỗi nhưng-

.. Tớ không thể hứa với cậu điều đó. "

TBC

Chapter 6

The Price

"Điều cậu yêu cầu tớ tối hôm qua, tớ xin lỗi nhưng-

.. Tớ không thể hứa với cậu điều đó. "Tiffany nói gần như thì thầm.

Jessica thở hổn hển và bị đóng băng khi Tiffany vẫn tiếp tục nghiêng đầu của mình trên lưng cô và siết chặt tay quanh eo cô. Tất cả mọi thứ cảm thấy như một giấc mơ. Cô cởi găng tay cao su màu vàng của mình và đặt nó lên bồn rửa.

Chậm rãi, cô nắm lấy tay Tiffany xung quanh eo cô và quay lại.

Họ nhìn nhau, chờ đợi cho một trong số họ phá vỡ sự im lặng.

Tiffany cắn môi,

"Tớ biết điều này là sai," Cô ấy nói, giọng nói của cô vỡ òa.

"Nhưng tớ không thể chống lại những cảm xúc mà tớ đã dành cho cậu, nó càng lúc càng dâng trào mạnh mẽ hơn khi tớ nhìn vào cậu.”

"Trái tim tớ đập không kiểm soát được khi cậu đang ở xung quanh, và tớ thậm chí không biết lý do tại sao. Ngay cả Gyul không bao giờ làm tớ cảm thấy theo cách đó ...".

Jessica nuốt nước bọt.

Tiffany nhìn sâu vào đôi mắt của Jessica,

"Jessica ... cậu là ai?"

"Và cậu đã làm gì với trái tim của tớ?" Cô hỏi, gần như cầu xin.

Cả hai đều nhìn nhau.

"Tiffany ..."

Jessica lắp bắp, "Tôi-Tôi là...

Đột nhiên, chuông reo.

DING DONG

Một người nào đó đứng ở cửa.

Nhưng họ vẫn tiếp tục nhìn nhau không nói gì.

DING DONG

"Tôi phải ra mở cửa." Jessica nói, từ từ buông lấy tay của Tiffany.

Tiffany gật đầu và nhìn xuống.

Jessica mở cửa và chào đón cô với một khuôn mặt quen thuộc.

"Hi Jess!" Gyuri chào đón vui vẻ.

Jessica nuốt nước bọt. "Ồ, Gyul cậu đến sao?"

"Steph ngủ chưa?" Cô hỏi khi cô tình cờ bước vào căn hộ.

Jessica vẫn còn bị sốc, "Uhh ... chưa".

"Steph!!" Cô kêu lên ngay khi cô nhìn thấy Tiffany đứng ngay nhà bếp.

Tiffany mở to mắt, sốc. "Gy-Gyul ..."

Cô đã không thể kết thúc câu nói của mình khi ngay lập tứ Gyuri vòng tay quanh vai cô và ôm lấy cô thật chặt. Tiffany đã quá sốc để phản ứng, cô đã đứng trong vòng tay cô ấy.

"Hey, cậu có nhớ tớ không?" Gyuri hỏi.

"Chúng ta đã gặp trước đó, có cần phải vậy không?" Tiffany trả lời miễn cưỡng.

Gyuri đã phá vỡ cái ôm và nhìn chằm chằm vào cô, "Giọng của cậu như cậu không hề nhớ tớ."

"Đừng nói với tớ là cậu và Jessica đang lừa dối tớ!" Cô nói, liếc nhìn Jessica.

Jessica và Tiffany nhìn nhau, lúng túng.

"Thật buồn cười!" Jessica nói, nghiêm trọng.

Đột nhiên, Gyuri cho ra một tiếng cười nhỏ.

"Tớ chỉ đùa thôi. Tớ tin tưởng cậu." Gyuri nói, liếc nhìn Jessica, nhưng cô đã tránh cái nhìn của cô.

"Dù sao, Steph, tớ xin lỗi vì tớ rời đi sớm vào ngày hôm nay. Vì vậy, tớ mang cái này đến  cho cậu” Gyuri lấy ra một cặp vé và cho Tiffany thấy.

"Phim?" Tiffany hỏi, thờ ơ.

"Yes! Late night screening! Chúng ta có thể âu yếm và make out trong nhà hát!"

Tiffany do dự và liếc nhìn Jessica, như thể mong sự cho phép của cô. Mắt họ gặp nhau.

Jessica cắn môi và thở dài.

"Cậu nên đi." Cô nói, yếu ớt.

Tiffany gật đầu, "Tớ sẽ đi lấy áo khoác của tớ."

Hai người còn lại trong phòng khách khi Tiffany đi vào phòng của cô ấy để lấy những món đồ.

Gyuri nhìn Jessica, "Cậu có thể khóa cửa sớm tối nay."

"Không sao đâu, tớ sẽ chờ đợi cho đến khi cậu đưa Tiffany về nhà." Jessica trả lời.

Gyuri cười, "Chúng tớ sẽ không về nhà tối nay, nếu cậu hiểu ý tớ nói gì."

Jessica đóng băng.

Cô cảm thấy như trái tim của cô đã bị rách nát và xé thành từng mảnh.

"Chúng ta đi thôi." Tiffany nói khi cô bước ra phòng, với áo khoác xanh đậm và ví màu hồng trong tay.

Gyuri nắm lấy tay cô và dẫn cô ra cửa, nhưng đôi mắt của Tiffany vẫn còn trên Jessica khi cô bước đi.

"Tớ sẽ về nhà sớm." Tiffany nói.

Jessica nhìn ra xa, tránh cái nhìn của cô.

"Tôi không quan tâm. Chỉ cần đi. Tôi muốn ngủ." Cô lẩm bẩm.

Nhưng Tiffany nhìn thấy khuôn mặt của cô.

Và những giọt nước mắt trong mắt cô.

**

Jessica nói dối.

Cô không đi ngủ đêm đó.

Cô ngồi trong phòng khách của mình, uống hết một chai rượu vang mà cô nhận được như một món quà sinh nhật năm ngoái.

Có quăng khăn giấy đã sử dụng trên sàn nhà. Cô đã sử dụng hết tất cả hộp khăn giấy trên bàn để lao nước mắt nhưng nó vẫn đang chạy xuống mắt.

"Tôi chỉ yêu một người trong cuộc sống của tôi ..." Cô lẩm bẩm với chính mình.

"Nhưng tại sao ..."

"Tại sao tôi không thể nói với người ấy cảm xúc của tôi?"

Đầu cô đập thình thịch, vì vậy cô nằm xuống chiếc ghế dài để làm cho mình cảm thấy tốt hơn.

"Tôi đã yêu cô ấy ...  trước khi Gyul thậm chí không biết cô ấy ... và mình vẫn còn yêu."

"Điều này là không công bằng." Cô lẩm bẩm.

Ngay sau đó, cô ngủ thiếp đi.

**

Khi Jessica mở mắt ra, trời vẫn còn tối. Cô liếc nhìn đồng hồ trên tường và nhận thấy rằng nó chỉ 03:00am.

Cổ cô cảm thấy khó chịu, không ngủ được. Cô đẩy mình với khuỷu tay của cô, muốn có một tư thế tốt và tiếp tục ngủ trên giường của cô, nhưng sau đó khi cô nhận ra một cái gì đó ấm áp trên lòng bàn tay phải của cô. Một người nào đó đã nắm lấy tay cô.

Đôi mắt cô mở to khi nhìn thấy một người nào đó với mái tóc dài lượn sóng trên cánh tay của cô.

Đó là Tiffany.

Cô ấy đã ngủ thiếp đi trong khi quỳ xuống chiếc ghế dài.

Jessica chớp mắt mắt cô một vài lần nữa, và thậm chí cố ép mình để kiểm tra xem nó có là một giấc mơ.

Nhưng nó là sự thật.

Dần dần, những giọt nước mắt cũng rưng rưng rơi lệ trong mắt cô.

"Cậu đã trở lại." Cô thì thầm.

Cô nằm trên giường và giả vờ ngủ cho đến khi Tiffany thức dậy vào buổi sáng.

**

Đó là một ngày làm việc.

Jessica vừa kết thúc việc giảng dạy cho một nhóm sinh viên trong hội trường và đang xếp máy tính xách tay của mình khi một sinh viên bất ngờ tiếp cận cô.

Cô ấy cao, với mái tóc dài lượn sóng đen xỏa xuống dưới vai. Jessica không nghĩ rằng cô  đã nhìn thấy cô ấy trong các lớp học của mình trước đây, nhưng sau đó cô không bao giờ nhớ học sinh của mình. Vì vậy, cô quên những suy nghĩ ấy đi.

"Xin lỗi, cô Jung. Nếu cô có thời gian, tôi có thể hỏi cô một điều gì đó." Cô hỏi một cách lịch sự.

Jessica nhìn cô, nâng cao một bên mày.

"Chắc chắn rồi. Tên của bạn?"

Cô gái cười, "Tôi là Sooyoung."

"Sooyoung-shi, cô muốn hỏi những gì?"

Học sinh có tên Sooyoung mỉm cười, "Cô Jung, cô có nghĩ ...

... Có thể quay ngược thời gian?

Jessica gần như làm rơi máy tính xách tay của cô khi nghe trả lời câu hỏi của cô ấy. Cô nhìn cô ấy, nhưng cô chỉ trả lời với một nụ cười có ý nghĩa.

"Well?"

Jessica nhìn đi chỗ khác và hắng giọng.

"Uh .. Tôi sẽ không phủ nhận điều đó, bởi vì trên mặt lý thuyết về quay ngược thời gian, mặc dù không có bằng chứng khi chúng ta nói chuyện đó. Nh-Nhưng với công nghệ hiện tại, đó là điều mà chỉ có thể tồn tại trong các bộ phim và tiểu thuyết." Jessica trả lời.

"Cô có chắc không?" Sooyoung hỏi, bằng một giọng đã khiến Jessica run rẩy.

Jessica nhìn cô gái, tò mò. Có một cái gì đó lạ về cô ấy.

"Được rồi, chúng ta hãy nói rằng Time Travel tồn tại trong thế giới hiện tại của chúng ta, thế bạn nghĩ rằng con người sẽ làm gì với um ... đặc quyền đó?" Cô đột nhiên hỏi.

"Hmm, có rất nhiều điều mà chúng ta có thể làm. Chúng ta có thể tránh được một cuộc chiến tranh rất lớn hoặc một tai nạn. Chúng ta có thể ăn năn hối cải. Để sửa chữa một sai lầm, vì vậy sẽ không có bất kỳ hối tiếc." Jessica trả lời.

Cô gật đầu.

"Đó là một đặc ân lớn như vậy, cô nghĩ sao?"

"Ừ, nhưng Time Travel, hoặc Time Machine không tồn tại như vậy .."

"Cô có chắc không?" Cô ấy hỏi, mỉm cười.

Jessica nuốt nước bọt.

Sooyoung tiếp tục, "Nếu con người đã ban cho đặc ân để quay ngược thời gian và sửa chữa sai lầm của họ sau đó nó phải đi kèm với một mức giá."

"Ý tôi là, tất cả mọi thứ trong thế giới của chúng ta đi kèm với một mức giá phải mất một cái gì đó để đạt được một cái gì đó. Vì vậy, nó không công bằng để đạt được những gì bạn mất sau khi nhận được những gì bạn muốn. Bạn không thể có cả hai."

"Nếu điều đó xảy ra, sẽ có hậu quả."

Jessica nuốt nước bọt, "Hậu quả … bạn đang nói về cái gì ..?"

Sooyoung đột nhiên cười.

"Làm sao tôi biết? Tôi nghĩ rằng tôi đã được đọc tiểu thuyết khoa học viễn tưởng quá nhiều trong những ngày này."

"Tôi xin lỗi vì gián đoạn, cô Jung. Cảm ơn cô đã dành thời gian." Cô ấy nói, và bước ra cửa.

"Khoan đã." Jessica đã gọi.

Sooyoung dừng lại và quay lại.

"Bạn có phải là một sinh viên mới, tôi đã không bao giờ nhìn thấy bạn trước đây."

Cô mỉm cười, "Cô có chắc chắn rằng cô đã không bao giờ trông thấy tôi không?"

Cùng với đó, cô rời Jessica với những âm thanh đóng cửa vang lên trong giảng đường trống rỗng.

Cô đứng đó, bối rối.

Cô biết cô gái trông quen quen.

Và sau đó cô như chợt nhớ ra.

"Chờ đã, đó là cô ấy ..."

"Đó là người phụ nữ trong thang máy!"

Cô lao ra cửa và mở nó ra. Cô đứng ở hành lang và nhìn xung quanh, đôi mắt tìm kiếm các cô gái.

Nhưng không ai ở đó.

**

"Soojung, đang ở đâu?" Jessica hỏi thông qua thiết bị bluetooth của cô khi câ đang lái xe.

"Em  đang ở quán cà phê bình thường với Jiyoung. Có gì sao?" Krystal hỏi qua điện thoại.

"Nói Jiyoung em cần về nhà, chị có điều muôn nói với em. Chỉ mình em." Jessica nói, giọng tuyệt vọng.

"Cái gì? Em không thể để bạn gái em ở lại. Đó là gì? Chị có thể nói với em qua điện thoại ngay bây giờ, cô ấy đã đi vào nhà vệ sinh". Krystal nói, khó chịu.

Jessica rít lên, "Okay fine. Well, có ai trong lớp học của em tên là Sooyoung không?

"Sooyoung? Tên đầy đủ của cô ấy?"

"Chị không biết tên đầy đủ của cô ấy. Cô ấy cao, với mái tóc đen dài và đôi chân dài, có nụ cười đẹp ..!"

"Hmm, em không nghĩ rằng có bất cứ ai mà xinh đẹp trong lớp học của em ngoại trừ em". Krystal trả lời tình cờ.

Jessica nhấn phanh khi cô đến một đèn giao thông màu đỏ.

"Right, chị không nghĩ rằng cô ấy là một sinh viên. Cô ta nhìn trưởng thành". , Cô nói.

"Sao chị lại hỏi về một sinh viên trông-trưởng-thành?" Krystal hỏi, không thể tin.

Jessica thở dài, "Cứ gọi chị điên, nhưng chị tin rằng có thể quay ngược thời gian".

Có một lúc ngập ngừng. "Em biết điều đó."

Cô gái lớn tuổi hơn vẫn tiếp tục, "Chị sẽ cho em biết thêm khi chúng ta gặp nhau, nó về Tiffany-

Cô dừng lại.

"Yes, sis? Tiffany?" Krystal hỏi.

Nhưng cô không bao giờ có câu trả lời.

Jessica đã kéo thiết bị bluetooth của mình ra khỏi và kết thúc cuộc gọi.

**

Jessica không thể tin những gì cô ấy đã nhìn thấy.

Gyuri đang đứng ở phía trước của một tòa nhà với một người đàn ông. Họ dường như quá thân thiện, với cánh tay quấn quanh nhau và trao nhau những nụ cười ngọt ngào.

Đột nhiên, Gyuri nghiêng người về phía trước và ép đôi môi của cô về người đàn ông đó.

Họ hôn nhau say đắm.

Jessica nghiến răng.

Cô tắt động cơ xe hơi của mình và đóng sầm cửa lại.

Và bước đi đến chỗ cô ấy trong cơn cuồng nộ.

TBC

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro