ENCOUNTER 3 - 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jiyong



Tôi đung đưa chân trên sàn cho đỡ chán. Tôi nhắm mặt lại và tựa đầu ra phía sau.


"Ngồi yên, Kwon Jiyong." một giọng đanh thép quở trách tôi.


Tôi càu nhàu đáp lại và mở mắt ngồi thẳng người. Tôi đưa mắt lên và bắt gặp đôi mắt của Kim Janna, hiệu trường ngôi trường này. Tôi ném cho bà ta cái nháy mắt và nhếch mép trước vẻ mặt tối sầm đó của bà ta.


"Chúng ta có thể bỏ qua chuyện này được chứ?" Tôi hỏi. "Em còn một đống chuyện phải làm kia kìa."


"Đáng lẽ ra em nên nghĩ tới chuyện đó trước khi để bản thân mắc phải tình huống này." bà ta đáp lại.


"Em mới là người bị đánh bầm dập ra cơ mà."


"Nhưng đáng ra cậu không được hôn tôi!" Dee hay tôi nên gọi là Dara, quát lên.


Tôi xoay đầu sang cô ấy, nhếch mép, "Tôi có thể làm gì được hơn? Tôi chỉ là một thằng con trai bình thường thôi và tôi không thể kiểm soát được đám hoóc-môn của mình."


Cô ấy đứng dậy giận giữ, nắm đấm giơ lên trong không trung và chuẩn bị giáng xuống nhưng ngay lập tức bị bảo ngồi xuống bởi hiệu trưởng. "Ta không chấp nhận bạo lực học đường trong ngôi trường này, đặc biệt là từ em, Sandara Park." Tôi thấy cô ta dao động, nắm tay vẫn siết chặt trên đùi. "Và ta cũng không chấp nhận hạng người thiếu tôn trọng với phụ nữ, Kwon Jiyong."


Tôi đang chuẩn bị phun toẹt ra thứ gì đó ngu ngốc, điều có thể khiến bản thân tôi dính vào rắc rối to hơn nữa nhưng lời của bà ta tự dưng phát tín hiệu lên sóng não tôi. "Cô biết cô ta là con gái?"


Bà ta nhướng mày với tôi tỏ ý đáp lại cùng lúc tôi nghe thấy tiếng cửa mở. Tôi quay đầu và nhăn mặt khi thấy hai người phụ nữ nhìn chằm chằm vào nhau với lo lắng và ngạc nhiên.



"Sandara Park!" một người phụ nữ lên tiếng cùng lúc khi tôi nghe thấy Yeri gọi "Kwon Jiyong!"



"Ugh mẹ, con đã bảo đừng gọi cả họ tên con ra rồi!" cô ấy thở dài.


"Chuyện gì đã xảy ra với gương mặt đẹp trai của con vậy?" Yeri hỏi. Khiến tôi ớn lạnh xương sống và muốn mặt đất nuốt chửng ngay tức khắc. Tôi quay ngắt mặt đi khi bà vuốt má tôi.


"Bỏ ra, Yeri. Con không còn là trẻ con nữa."


"Nhưng con vẫn là con cưng đáng iu nhất trần đời của mẹ," bà nói, bĩu môi. Đôi khi tôi tự hỏi liệu tôi có phải là đứa trẻ và bà có phải mẹ tôi thật không. Tôi không thể không nghĩ rằng có mà ngược lại thì đúng hơn.


Cô Janna hắng giọng, khiến chúng tôi quay trở lại vấn đề ban đầu. Bà bắt đầu tường thuật mọi chuyện đã xảy ra và sau màn độc thoại của mình, im lặng chào đón bà ta. Nhưng dĩ nhiên, Yeri sẽ không đủ khả năng để giữ mồm miệng của mình lại. "Con để bản thân mình bị đánh ư?" bà hỏi, tỏ vẻ nghi ngờ. "Và con hôn một đứa con trai?!?"


Tôi thở dài, nhắm mắt lại và khịt một bên mũi. Mẹ đang gây ra nhiều thứ đau đầu hơn là cái hình phạt mà tôi sắp phải nhận lấy. "Cô ấy không phải con trai, Yeri."


"Một đứa gay?" bà thở dốc.


"Không." Tôi gầm lên. "Cô ấy là con gái! Mẹ thật sự nghĩ rằng con không có gan để đánh lại nếu bọn con cùng giới tính sao?"


Yeri vỗ tay và xoa đầu tôi. "Con trai ngoan."


"Lee Yeri, dù con trai bà không làm Sandara tổn thương về mặt thể xác, nhưng trò đã hôn em ấy dù hai người không có quan hệ chính thức gì."


"Oh, hãy cứ phạt nó thôi. " Yeri vui vẻ trả lời.


Tôi bật cười. Cái vẻ mặt của cô hiệu trưởng đó và vẻ phấn khích trong giọng nói của Yeri khiến tôi không thể kìm nén mà cười như thằng điên. "Em đã nói với cô chẳng có ích gì khi lôi mẹ em đến mà." Tôi nói với Kim Janna giữa những tràng cười. Bà ta trông giống như đang ở bờ vực của sự bùng nổ nhưng nhanh chóng chỉnh đốn bản thân, đổi hướng chú ý sang phía bên kia.


"Bà... Ah Hanri, dù con gái bà có lí do để hành động như vậy, tôi e đánh nhau là thứ mà chúng tôi - "


"Chúng tôi có phải đền bù thiệt hại cho chuyện này không?" Hanri hỏi, đối mặt với Yeri.


"Ai cơ? Tôi?" Yeri hỏi với cái nhìn sửng sốt trên khuôn mặt khi chỉ tay vào mình.


"Tôi thành thực xin lỗi vì những gì con gái tôi gây ra cho con trai chị." mẹ Dee nói, quì gối xuống.


"Mẹ!"


Yeri hốt hoảng và chạy đến người phụ nữ kia, cũng liên tục xin lỗi bà ấy. "Làm ơn đứng dậy." mẹ nói. Rồi quay sang tôi, "Chúng ta không cần đền, đúng không?"


Tôi nhìn bà rồi quay sang Sandara Park. Cô ấy cũng nhìn tôi và nhìn như thể cô ta đang thách thức tôi - vì cái gì, tôi không biết.


"Jiyong?" Yeri gọi.


"Không, đương nhiên." Tôi cuối cùng cũng trả lời, vẫn giữ ánh nhìn với cô ấy. Cô ấy thoáng có vẻ bất ngờ nhưng nhanh chóng nhìn sang chỗ khác.


"Thấy chưa? Sẽ không phải đền gì cả. Giờ thì, làm ơn đứng dậy nào."


"Mẹ, đứng dậy đi mà," cô ấy thì thầm.


Người phụ nữ ấy từ từ đứng dậy và cúi đầu với tôi, với Yeri và Janna. "Tôi xin lỗi thay mặt con gái mình."


"Tôi tin là bà hiểu chuyện này sẽ dẫn tới việc đuổi học."


"Gì cơ?" Cả Yeri và Sandara Park đồng thanh.


Tôi ngồi thụp xuống ghế khi cả Yeri lẫn Dara đều tranh cãi với cô hiệu trưởng. Bà ta trông có vẻ rối tung hết cả lên  rồi đứng dậy và đập tay lên bàn làm việc. Tôi nhếch mép khi vẫn cúi gầm đầu khi bà ta thông báo rằng cả tôi lẫn cô ấy đều phải thực hiện hình phạt cùng nhau trong hai tuần, chỉ là dọn dẹp hết phòng học của đám năm hai thôi mà.


Tôi vươn người ngáp thật to khi chúng tôi được tha. Tôi khoác tay lên vai Yeri khi chúng tôi bước ra ngoài. "Mẹ nghĩ mọi chuyện ổn đấy," bà nói.


"Mẹ nghĩ?"


"Đúng," bà gật đầu. "Mẹ thích cô ấy."


"Mẹ thích mọi người." Tôi nói, bật cười.


"Kwon Jiyong, tôi nói chuyện với cậu một chút được không?" Tôi dừng lại và quay sang. Mẹ Dara đang đứng trước mặt tôi và cô ta ở ngay đừng sau.


Tôi liếc xuống Yeri và mẹ chỉ mỉm cười với tôi và gật đầu cổ vũ. Tôi hạ cánh tay đang khoác lên vai bà và trả lời người phụ nữ bằng cái nhún vai.


"Con gái xinh, lại đây nào." Yeri gọi Dara với đôi tay dang rộng. Tôi nháy mắt với cô ấy và bật cười khi cô ấy nhăn mặt với tôi. Tôi nhìn họ đi tới cổng trường, một nụ cười nhỏ hé trên môi tôi. Tôi có thể nghe thấy tiếng Yeri không ngừng huênh honag và cảm nhận được sự ngại ngùng của cô ấy.


"Cô thú nhận là, tôi cảm thấy không thích tí nào khi nghe cháu gọi mẹ bằng tên nhưng nhìn thấy ánh mắt cháu nhìn mẹ thật khiến cô nghĩ khác." Hanri bắt đầu, lôi sự chú ý của tôi khỏi hai người đang đứng trước cổng trường kia.


Tôi vẫn giữ im lặng. Tôi không chắc liệu cô có muốn nói chuyện riêng với tôi hay không. Có phải cô định mắng tôi vì đã hôn con gái bà hay cô định cảm ơn tôi vì đã không oán trách điều gì?


"Sandara... khá phiền phức, phải không?"


"Vâng," Tôi đáp lại.


"Nhưng cô chưa bao giờ nghĩ nó lại dám đánh ai đó."


"Cô ấy thật sự không làm tổn hại gì. Chúng chỉ sưng, nhưng vết thương không đau lắm đâu." Tôi không chắc cuộc trò chuyện này sẽ đi đến đâu.


"Con bé luôn tin rằng, phải luôn đề phòng và cẩn với những người xung quanh nó. Con bé chỉ thể hiện vẻ liều lĩnh của nó với người nó cảm thấy thân thiết và thoải mái. Nó chắc chắn cảm thấy thoải mái khi ở bên cháu vì đã thể hiện mặt liều lĩnh đó."


"Cháu nghi ngờ điều này." Tôi nói, bật cười.


"Nếu không phải con bé thấy mặt tốt ở cháu, con bé chắc chắn xem cháu là người tốt dù cái thái độ bất cần cháu luôn khoác trên người. Con gái cô sẽ không ngu ngốc tới mức bất cẩn gây gổ với ai đó nếu nó biết người đó có thể dễ dàng tấn công lại."


"Cháu xin lỗi nhưng có vẻ như cô không hiểu rõ lắm con gái mình. Cháu không thấy mình là người tốt."


Bà mỉm cười hiền từ và không nói gì. Tôi đợi bà nói gì đó nhưng vài phút trôi qua bà vẫn chỉ giữ im lặng, tôi quyết định phá vỡ sự im ắng đó. "Err, đó là tất cả sao?"


"Cô thật sự có chuyện muốn nhờ cháu," bà nói và lần này nhìn tôi một cách nghiêm túc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro