LONGFIC] Tri Kỷ [Chap 3], Jeti

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 3: Đại Hội Thể Thao

Cứ như mọi buổi tối khác, Sica vẫn thường ngồi trên chiếc bàn học để làm bài tập trong khi đợi ông bà Jung đến đoán. Nếu như mọi ngày cô bé sẽ chú tâm vào những con số trong phép tính khó làm cô yêu thích còn hiện tại thì cô bé lại bị một việc gì đó làm phân tâm, chốc chốc lại lén quay đầu lại nhìn cái con người đang nằm trên chiếc giường hí hững với cuốn truyện tranh trên tay. Sica rất muốn mở lời nhưng chẳng biết như thế nào,sau một lúc đấu tranh tư tưởng cô bé thở dài ngao ngán rồi quay lại với cuốn sách bài tập thẫn thờ suy nghĩ.

“ Này nhóc làm gì mà cứ thở dài thế kia” tiếng nói của Fany như làm cho Sica trở lại thực tại

“ Không.. không có gì cả” Sica vội lắc đầu phủ nhận

“ Con bé này khó hiểu thật, có chuyện gì mà không thể nói được với unnie thế”

“ …..”

“ Lại đây unnie bảo cái này” Fany ra lệnh cho Sica. Cô bé vội rời khỏi chiếc bàn học tiến lại chỗ Fany , vừa bước đến gần chưa kịp hỏi chuyện gì thì đã thấy mình ngả xuống giường và ai kia đang ở trên mình với hai tay chống xuống. Nhịp tim cô bé bỗng trở nên bất thường khi Fany tiến sát gần gương mặt mọi hơi thở đang phả vào làn da ửng hồng của Sica, hai tay Fany bắt đầu trượt dài xuống eo. Sica gần như bất động chỉ biết nhắm nghiền mắt và chờ đợi.

“ Này có khai không thì bảo, không thì em chết chắc đấy Sica ạ” vừa dứt lời hai tay của cô nhóc bắt đầu cù léc.

“ Haha… haha… đừng mà unnie… nhột quá à… haha”

“ Sao có nói không hay muốn tiếp tục dùng hình huh ?” 

“ Được rồi… em sẽ nói dừng lại đi, xin unnie đấy”

“ Thật ra chủ nhật này khối của tụi em tổ chức đại hội thể thao, mà nhà trường bắt buộc phải có phụ huynh đi cùng .“ Sica rụt rè nói

“ Vậy thì sao em lại phải thở dài ? Nói với bố mẹ em là được rồi” 

“ Nhưng mà hôm đó bố mẹ bận việc không thể đến được . Nên…” cô bé ngập ngừng hướng mắt về Fany 

“ Em đừng nói là em muốn unnie làm phụ huynh thay bố mẹ Jung nhé” câu nói như trúng tim đen Sica, cô bé chu mỏ thể hiện aegyo van nài Fany đồng ý. Lúc này Fany như ngớ người vì sự đáng yêu của ai đó.

“ Thôi được unnie sẽ đến nhưng mà bây giờ em cũng không thể thoát tội dám qua mặt unnie nên unnie sẽ phạt em cho chừa nhé” nhếch môi cười đểu tiếp tục màn tra tấn với nạn nhân đáng thương.

“ Haha….unnie….haha…dừng…haha… đi…. Haha…mà…..”

Tiếng cười rộn rã của hai con người như phá tan sự im lặng tĩnh mịch của buổi đêm…

***

“ Wow náo nhiệt thật, sao khối của mình không tổ chức thi nhỉ” Fany đang đứng trong khuôn viên nơi diễn ra hội thao, vừa đi vừa ngắm nhìn xung quanh để tìm bóng dáng quen thuộc. Gió mùa hạ mát rượi theo đó là những tia nắng ấm áp đang soi rọi vào gương mặt thanh tú cô gái.Hòa mình vào đám đông cổ vũ cuồn nhiệt mong có thể thấy được Sica, bất chợt đập vào mắt Fany là hình ảnh cô bé xinh xắn như thiên thần bé nhỏ chúa mang đến , nhưng lại đang đứng cô độc giữa biển người tấp nập. Bóng dáng bẻ nhỏ ấy khiến tim Fany như thắt lại.

Như nhận biết sự có mặt của Fany, đôi môi của Sica bỗng chốc nở nụ cười , chạy thật nhanh về phía Fany đang đứng

“ Cuối cùng thì unnie cũng đến” Sica nói với vẻ vui mừng hớn hở

“ Tất nhiên đã hứa với em rồi mà , thế em thi đấu nội dung gì thế ?“

“ Chạy 1500 mét” Sica với cái giọng vô cùng nhẹ nhàng

“ C…cái gì cơ?” Fany như không thể tin vào tai của mình, một Sica mà cô biết luôn lười thể thao, chỉ thích ngủ là giỏi, làm sao sức lực đâu mà chạy ở cái thể loại này cho được. Thường thì không ai can đảm đăng kí ở thể loại này nếu không có đủ sức khỏe, chỉ có những kẻ không gặp may mắn trong trò lá thăm may rủi giữa các thành viên trong lớp với nhau mới bị thế này, chẳng lẽ Sica thi đấu là vì như thế. Những suy nghĩ cứ đan xen nhau lướt qua khiến Fany không ngừng suy đoán và lo lắng cho cô nhóc Sica của mình.

“ Em phải đi chuẩn bị thi đấu rồi unnie ạ, unnie vào hàng ghế khán giả đợi em nhé”

“ Uhm cố gắng lên nhé nhóc con ! “ nói rồi Fany quay lưng đi về phía hàng ghế khán giả ngồi chờ đến lượt Sica thi đấu. Cô cũng vô tình nghe được cuộc đối thoại của hai người ngồi cạnh mình.

“ Anna này cậu có nghĩ con bé Sica đó nó có thể chạy nổi không?” cô gái ngồi cạnh Fany hỏi

“ Cậu yên tâm đi Sera à, mình chắc rằng con bé Sica đó không thể nào chạy nổi quãng đường thế đâu nên ngay từ đầu mình cố tình tráo thăm chơi khăm nó là thế. Kì này chắc chắn nó sẽ bị mất mặt cho xem, rồi xem nó còn dám kiêu ngạo lành ra vẻ lạnh lùng không.”

Nghe được cuộc đối thoại cuộc đối thoại đó, Fany chợt cau mày tức giận vì không xử đẹp hai cái đứa xấu tính ngồi cạnh, một phần hôm nay cô đến với tư cách là phụ huynh không thể để mất mặt được, bây giờ cô đã biết nguyên nhân tại sao Sica ngốc kia lại phải thi đấu như thế, những kẻ ghen ghét chỉ muốn đứa nhóc này bị mất mặt. 

Trong lúc suy nghĩ, thì tiếng còi ra hiệu bắt đầu cuộc đua đã vang lên. Fany chỉ cầu mong sao Sica có thể thi đấu thật tốt. Cô hướng mắt theo từng bước chạy của cô nhóc kia. Về phía Sica, cô bé chạy được một đoạn đã bắt đầu cảm thấy mệt, cô chợt nhìn thấy cô bé đang chạy bên cạnh đột nhiên ngất xỉu, cô bé cũng cảm giác thấy choáng nhưng cũng phải chạy tiếp , khi gần đến chỗ Fany đi đang ngồi thì thấy cô ấy ra hiệu “Fighting” cổ vũ cho mình, trong lòng Sica bất chợt vui sướng không thể tả nhưng bước chân của cô bé đã bắt đầu loạn choạn, con đường phía trước mắt cô bé trở nên dài và xa hơn.

Thấy được sự bất ổn của Sica, Fany không thể ngồi yên được nữa, không thể để những kẻ ghen ghét đó cười cợt như thế được, không thể để Sica thua như vậy được, bất chợt cô bé đứng dậy và hô rất to với hi vọng Sica sẽ nghe thấy mặc người khác chú ý xì xầm.

“ Sica ngốc cố lên nào đừng có làm mất mặt unnie, vì em mà unnie đến đấy !!!”

“ Em mà bỏ cuộc unnie sẽ không chơi với em nữa đó biết chưa”

“ Mau mau về đích unnie mua bánh pudding dâu cho em”

Nghe thấy những lời động viên, cô bé bỗng nhiên tăng tốc chạy thật nhanh cũng không quên ra dấu cho Fany biết rằng cô bé vẫn ổn. Kết thúc cuộc đua, tuy không phải là người về đầu nhưng Sica cũng đã dừng bước ở vị trí thứ ba, âu đó cũng là thành tích đáng kể đối với người lười thể thao như cô bé.

Mọi người trên khán đài vỗ tay tán thưởng. Phụ huynh mừng rỡ ôm lấy con mình vì tự hào. Nhưng không hiểu lí do vì sao chắc có lẽ quá vui mừng cho Sica mà Fany đã ôm lấy cô bé rồi hôn nhẹ lên má như món quà thưởng cho sự thành công. Mọi ánh mắt đổ dồn về hai con người đang ôm lấy nhau, một người quá vui sướng đến mức quên cả xung quanh, một người thì đứng hình vì nụ hôn đột ngột của ai kia. Được một lúc cả hai rời nhau ra, cuối cùng Fany đã nhận thức được những gì mình đang làm nụ cười méo mó xuất hiện trên gương mặt nhằm chữa ngượng cho bản thân. Còn về Sica hai má ửng đỏ như cà chua vì không biết phải như thế nào, cô cúi gằm mặt để không ai thấy được mình đang rất xấu hổ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro