Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 6

Cá là dù có nhận ra Taeyeon cũng không kịp nói gì khi mà Tiffany vừa đặt cà phê xuống bàn đã mau chóng biến vào quầy pha chế nhanh như một con ma.

"Dì ơi, em có thể về bây giờ được không?"

Nghe loáng thoáng tiếng Tiffany xin xỏ Hyo Jin về sớm, trong lòng Taeyeon đánh thót một tiếng. Để người-tình-trong-mộng thức dậy sớm hơn và chuồn mất tăm mất tích đã là một thất bại, nếu đến bây giờ để cô ấy chạy khỏi tầm mắt khi mình đang tỉnh táo thì Taeyeon làm gì còn mặt mũi nhìn thiên hạ nữa. Cô bật dậy khỏi ghế như một cái lò xo, đuổi theo Tiffany trong lúc cô ấy đang phi vội ra cửa. "Có nhớ mình không?" Taeyeon háo hức hỏi khi nắm được cổ tay Tiffany lại. Trái với vẻ mặt mừng rỡ như một chú cún đón chủ của Taeyeon, Tiffany chỉ hơi nhếch nhếch mép, tuy nhiên ánh mắt lại lộ ra vẻ "không nhớ chết liền".

"Bỏ ra." Tiffany khó chịu lên tiếng, ngay cả khi Taeyeon trông rất dễ thương với chiếc áo dài tay chui đầu hay là với ly cà phê sữa trong kia, thì Tiffany cũng không nghĩ đến việc nên giằng co với tình một đêm ở trước nơi mà mình sẽ làm việc dài dài.

"Mình... Mình nè..." Taeyeon chỉ chỉ ngón trỏ vào khuôn mặt trắng trẻo của cô, như thể làm vậy thì người đối diện sẽ thừa nhận tối qua họ vừa làm gì. "Hôm... Hôm qua đó..."

"Daniel!" Tiffany nhìn ra ven đường, ở đó có một chàng trai đang chờ đợi. Cô vẫy vẫy tay và bỏ mặc Taeyeon để chạy tới gần xe của anh ta. Trong khi Taeyeon đợi cà phê thì Tiffany đã quyết định phải về gấp, và Daniel, phải rồi, hãy làm lành với Daniel và loại bỏ cô gái cùng cái đêm khó hiểu kia ra khỏi đầu. Hành động này không được tính là chạy theo xe bus.

"Nó... Tốt chứ?" Daniel hơi gượng gạo hỏi thăm công việc làm thêm của Tiffany, vụ cãi nhau to mấy hôm nay khiến anh ta không được tự nhiên lắm. Nhưng thề là Daniel đã mừng như điên khi nhận được tin nhắn muốn mình tới đón về.

"Tốt lắm." Tiffany hơi mỉm cười.

"Ừ... Anh đưa em về nhà nhé!" Daniel mở cửa xe hơi, Tiffany định chui vào nhưng cô lại phát hiện Taeyeon đã đi theo và đứng ngay bên cạnh mình. Ba người nhìn nhau một lúc, sợ Daniel 'hiểu nhầm' chuyện gì đó nên Tiffany tất tả kéo Taeyeon ra một chỗ khác.

"Làm ơn đừng bám theo tôi!"

"Tại sao?!!" Taeyeon lỏng lẻo hỏi lại, vừa liếc mắt nhìn Daniel thì mối thù nho nhỏ của cô lại nhen lên. Tuy nhiên nghĩ tới đêm qua bạn gái hắn đã thuộc về mình một cách ngon lành, Taeyeon bỗng mũm mĩm cười hài lòng.

"Cô cười cái gì?" Tiffany phát cáu, "Nhắc lại lần cuối : đừng, bám, theo, tôi! Chuyện giữa tôi với cô, quên hết đi!"

"Nhưng chúng ta đã..." Taeyeon hất hất ngón tay qua lại giữa mình và Tiffany, gò má bỗng xuất hiện một tầng ửng hồng, vì làn da trắng trẻo nên nó càng thêm nổi bật.

"Tình một đêm! Tình một đêm! Cô hiểu không?" Tiffany cắn răng nói thật nhỏ nhưng đay nghiến từng chữ một để cô gái ngốc nghếch này hiểu ra vấn đề ở đây. "Tôi không biết vì sao mọi chuyện lại xảy ra, thậm chí tôi còn không thể thích con gái."

Thấy Taeyeon vẫn nghệt ra, Tiffany liền bồi thêm, có vẻ việc tuyên bố giới tính của mình có hiệu quả. Nhưng thực ra cô chỉ đang bị một nút thắt mờ ám che mắt đi mà thôi. Và Taeyeon biết một phần lý do mình chẳng may làm thịt được Tiffany đó là cô ấy đã bị kẻ nào đó bỏ thuốc. Dĩ nhiên Taeyeon đủ khôn lỏi để không lộ ra bí mật ấy- trừ trường hợp cấp bách nào đó.

"Cậu không thích con gái vậy sao có thể tình một đêm với mình?" Một cách bắt bẻ kéo dài thời gian, Taeyeon đưa mắt nhìn Daniel sốt ruột đứng đợi đằng kia, trong lòng âm thầm mỉm cười. Còn Tiffany ngờ nghệch chỉ biết cắn răng suy nghĩ, tại sao mình lại ngủ với cô ta nhỉ?

"Nhưng mà mình thích cậu! Mình thích cậu thật đấy!" Taeyeon thật lòng bày tỏ, nhưng đối với Tiffany thì nó vô cùng.... "Nhảm nhí!"

"Đứng lại!" Taeyeon siết lấy cổ tay Tiffany không cho cô ấy di chuyển về phía chiếc xe của Daniel, hai từ nhảm nhí khiến máu trong người Taeyeon sôi lên. Phải biết rằng từ bé tới giờ Taeyeon chưa nói thích bất cứ ai, mà thứ Taeyeon thích thì luôn phải có bằng được - nhờ vào tiền của mẹ cô. "Anh ta sẽ vứt bỏ cậu nếu biết cậu đã để mình lấy đi đêm đầu tiên!"

"Đừng có nói với tôi kiểu đó"

"Cược đi!" Phải, cá cược là trò chơi yêu thích nhất của Taeyeon, bởi vì cô thừa tiền - tiền của mẹ cô, "Bây giờ mình sẽ tới và cho anh ta biết  cậu đã có gì với mình."

"Thôi ngay!" Tiffany quát, giật mạnh tay ra khỏi Taeyeon. " Đồ trơ trẽn, cứ đến và nói nếu cô thích!"

Taeyeon đứng như trời trồng, cô cứ tưởng việc này chính là uy hiếp lớn nhất đối với một cô gái chứ. Trong lúc Taeyeon ngớ ngẩn nhìn theo bóng Tiffany chui vào xe, Hyo Jin ló đầu ra và huýt sáo. "Cà phê sữa của em nguội hết rồi đấy."

........................................

Đẩy cửa bước vào, Jessica ngửi thấy mùi hành tây cay cay, chắc có lẽ Tiffany đang nấu cơm tối. Tiến tới phòng bếp với những bước chân không nhẹ nhàng mấy, nhưng có một việc lạ là Tiffany không hề nhận thấy Jessica đã về. Jessica hơi hiếu kì, đi tới thật gần Tiffany rồi mới khẽ hù doạ. "Hey, Fany?"

"A.." Tiffany giật mình, chiếc dao nhỏ đang lên xuống đều đều bỗng trượt nhịp cắt vào ngón tay trỏ.

"OMG, mình xin lỗi." Jessica cầm lấy ngón tay của Tiffany ngậm vào miệng, khoảng vài giây sau cô mới đưa nó ra xem xét vết cắt. "Mình không nghĩ là cậu lại giật mình",  Jessica xả vòi nước rửa sạch tay Tiffany sau đó tìm một miếng dán cá nhân bó nó lại.

"Không sao đâu, mình chỉ ... đang suy nghĩ vài việc thôi." Tiffany vừa nhìn Jessica cẩn thận cuốn băng cá nhân vào ngón tay vừa cười trừ giải thích. "Cậu vẫn luôn ngậm ngón tay mình mỗi lần nó bị đứt."

"Phải cầm máu chứ." Jessica ngước mắt lên cùng một nụ cười.

"Cậu chăm sóc hệt như người yêu của mình vậy." Và Tiffany cũng show eyesmile đáp trả sự nhiệt tình chu đáo của Jessica.

"Nếu cậu dám từ bỏ anh chàng hoàn hảo như Daniel đến bên mình thì mình cũng sẽ không ngại thay thế anh ta." Jessica cười khúc khích bông đùa. "Fany yêu dấu, cậu chấp nhận một cô gái như mình chứ?"

Trong lúc Jessica vui vẻ với màn gạ tình cố hữu, thì hai má Tiffany lại đỏ lên vì Jessica nhắc tới cái gì đó giữa hai cô gái. Tiffany lần nữa lạc vào những suy nghĩ mông lung, chuyện của cô và Taeyeon, nó làm cô hoang mang không thua gì chuyện gia đình ở nhà. Thật ngớ ngẩn khi một cô gái còn chưa biết tên lại nói thích mình. Tồi tệ hơn, nếu như Daniel biết mình đã ngủ với một cô gái thì anh ấy sẽ nghĩ gì nhỉ?

"Fany?"

"A"

"Cậu có chuyện gì phải không?"

"Không, không." Tiffany lắc lắc đầu, cố cười nhạt thếch, Jessica là người mà cô không giấu bất cứ chuyện gì, nhưng có lẽ cũng phải có một lần ngoại lệ.”Mà… Jessie này, cậu nghĩ rằng… Hai cô gái yêu nhau thì có bình thường không?”

“Hả?” Jessica ngớ ngẩn thất thần vài giây, sau đó cô xua xua tay cười gượng, “Fany, mình chỉ đùa một chút thôi, mình biết là cậu không thích con gái. Mình cũng… mình cũng…”

“Ý mình không phải vậy đâu, thôi quên nó đi.” Tiffany lướt nhanh vào nhà vệ sinh tắm táp để dập tắt đôi gò má đỏ ửng. Tâm trạng khá khẩm cho nên Jessica không hề nhạy cảm với khác thường của Tiffany chút nào, cô nhún nhún vai sau đó đi tới bếp làm nốt nữa tối mà bạn thân mình đang làm dở.

"Hôm nay cậu lại tới gặp con gái giám đốc Kwon hả?" Trở ra từ nhà tắm, Tiffany cũng tranh thủ nhấc chân nhấc tay chuẩn bị cơm hộp giúp Jessica, mấy hôm nay người bạn thân của cô đi về muộn hơn so với bình thường. Những tin nhắn vào lúc rảnh rỗi  với Jessica đã cho cô biết lý do mà Jessica được nhận vào làm thư kí.

"Ừ, hôm nay cô ấy đã để tớ bón nước."

"Omgeee..." Tiffany thở dài, cô không tin rằng Jessica có năng khiếu làm bảo mẫu. Chắc là cái cô tên Kwon Yuri gì đó có mắt nhìn người vô cùng kém cỏi. Nhìn lại đi! Jessica được mệnh danh là công chúa băng giá cơ mà. Tiffany có một chút cười nhạo Jessica vướng vào một đứa trẻ, nhưng không nghĩ tới rằng chính mình cũng đang bị một đứa trẻ khác ám chặt.

Kim Taeyeon, Daniel nói rằng đó là tên của cô gái ấy, nhưng khi cô hỏi anh ta có quen biết với Taeyeon sao thì Daniel chỉ im lặng trầm ngâm. Sợ rằng Daniel sẽ hỏi vì sao mình biết Kim Taeyeon, Tiffany cũng để mặc không thắc mắc nhiều nữa. Khi Jessica rời nhà tới bệnh viện với 2 hộp cơm, Tiffany ở nhà một mình thì cái tên Kim Taeyeon lại rộ lên trong đầu, Tiffany có một linh cảm không hay là sẽ không dễ dàng dứt ra khỏi rắc rối lần này, mà sự thật là cô đã đúng.

Tiffany gọi điện cho mẹ trước khi ngồi vào bàn học, vẫn là giọng nói của bà Hwang cực lo âu, có khi run rẩy. Tiffany có cảm giác những rắc rối ở nhà trậm trọng hơn những gì mình được nghe.

"Mẹ, hay con về nhé?"

"Không... A... Không cần đâu Miyoung."  Bà Hwang bối rối, vài âm thanh hỗn độn vọng qua tai nghe, Tiffany sốt ruột hỏi mẹ đang có chuyện gì nhưng  bà không trả lời. Tiffany đành kiên nhẫn chờ đợi, khoảng vài phút sau bà Hwang nhỏ giọng dặn cô câu cuối cùng : "Miyoung, ba mẹ sẽ cố gắng xoay sở, chúng ta không sao. Con cứ yên tâm thi học kì đi, phải làm tốt đấy, hiểu không."

"V-vâng ạ." Tiffany buồn rầu đáp lại, mặc dù bên kia tín hiệu kết nối đã bị ngắt. Cô không yên tâm tìm đến số liên lạc của em gái mình - đó là Hwang Seo Hyun, đứa nhỏ đáng lẽ cũng được sang Mỹ du học giống cô nếu mà gia đình không gặp rắc rối chuyện làm ăn.

"Alo, chị MiYoung?"

"Hyunnie, em khoẻ chứ."

"Vâng ạ, còn chị thì sao, chị sắp thi chưa?" Giọng Seo Huyn còn đậm chất trong trẻo của tuổi mới lớn, thánh thót vọng qua tai nghe.

"Chị sắp rồi cưng à... Chuyện nhà mình ra sao vậy? Mẹ nói ổn nhưng chị thấy lo quá."

"Chắc là ổn mà chị!" Seo Hyun vô tư đáp, cô gái nhỏ không hề biết chị gái mình đã phải bơi ra kiếm tiền để tự trang trải. "Bố mẹ không cho em dính dáng đến chuyện làm ăn nên em không rõ lắm."

"Vậy sao... Ừm... Vậy học bài đi nhé, cuối tuần chị sẽ về."

"Vâng, bye bye chị nhé!"

Tiếng Seo Hyun trong trẻo vớt vát qua điện thoại không khiến Tiffany yên lòng hơn, cô ngồi thẫn thờ thật lâu cho dù màn hình điện thoại đã tối sầm. Đúng như lời Seo Hyun nói, việc làm ăn của bố mẹ cô chưa bao giờ hai chị em được nhúng tay vào. Và đó mới chính là lý do khiến Tiffany lo lắng nhất.

"Cốc cốc". Giật mình vì tiếng gõ cửa, Tiffany hoang mang nhìn lên đồng hồ treo tường. Giờ này ngoài Daniel thì sẽ không ai đến tìm cô, nhưng anh ta có chìa khoá nhà cơ mà, chẳng mấy khi anh ta lại bỏ thời gian gõ cửa. Tiffany có chút hoảng sợ khi nghĩ có thể là Taeyeon.

TBC.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro