Chap 17: Con người chỉ nên ngốc một lần...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Quay lại bữa ăn ban nãy, Baekhyun bây giờ đang ở thế tiến thoái lưỡng nan, tiến cũng không được mà lùi cũng không xong. Đối với sự cởi mở của Hae Jin cậu không thể nào mà từ chối được, lại thêm Chanyeol cũng mở lời dù không biết là có ý gì nhưng cậu không thể đi đươc. Cuối cùng, hết cách cậu đành ậm ừ ngồi lại:

- À..ừm, các cậu có lòng như vậy tôi cũng không dám từ chối, nhưng mà bữa trưa tôi mua hamburger rồi nên...

- Bữa trưa chỉ ăn sơ sài vậy mà được sao? – Chưa kịp để cậu nói xong anh đã ngắt lời, âm lượng có phần tăng đột ngột khiến cả hai người còn lại đều không kịp phản ứng.

Baekhyun lúc này chỉ có thể oán thoán ông trời, cậu ta nổi giận cái gì chứ, còn đang ở trước mặt bạn gái nữa, thật khiến cậu không thể nuốt nổi bữa trưa:

- À...tại vì bữa sáng tôi ăn trễ nên bây giờ cũng không cảm thấy đói, ăn lót dạ là được rồi – Baekhyun dĩ nhiên biết ở cái trường toàn con ông cháu cha như vậy thì căn tin cũng không thể kém nhà hàng ba sao, đồ ăn nội trú toàn đồ ngon bổ lạ, anh ta dĩ nhiên nghĩ cái bánh nhỏ xíu này không thể ăn trưa rồi. Nhưng buổi trưa cậu thường không thích chỗ đông người nên muốn mua một ít thức ăn có thể mang đi được đem lên lớp vừa ăn vừa đọc sách vừa nghe nhạc, yên tĩnh vô cùng.

- Hây, Anh Baekhyun, Chanyeol thường không hay quan tâm đến người khác như vậy đâu, có vẻ hai người thân lắm nhỉ? – Hae Jin bỗng dưng quay sang cậu cười tít mắt lại nói câu này, thật sự cậu không hiểu cô bé này đang thật sự nghĩ gì.

Chanyeol như có cùng ý nghĩ với cậu, anh cũng cảm thấy thái độ của mình lúc nãy quá đáng liền ghé sát vào tai cô thì thầm:

- Em rõ ràng biết, anh cố tỏ thái độ ôn hòa với cậu ta là vì em!

- Em biết mà! Anh sao thế? – Cô đáp, lại tỏ ra thái độ ngạc nhiên trước câu nói của Chanyeol.

Baekhyun lúc này chỉ biết cầu trời phù hộ, thoát ra khỏi nơi này càng sớm càng tốt.Qủa nhiên, ông trời không phụ lòng người tốt, Luhan vừa lúc xuống căn tin đã nhìn thấy cảnh tượng không thể tin nổi vào mắt mình như thế này, cậu thật không hiểu Baekhyun muốn làm gì mà lại ngồi ở đó, cậu đành gọi cho Baekhyun.

Như vớ được phao cứu mạng Baekhyun vội vàng nghe máy, chỉ mong có thể chuồn khỏi:

- Em nghe ạ!

- Em quay qua bên trái một chút đi, có thể gặp anh một lát không?

- Vâng ạ, em ra ngay đây, đợi em một lát! – Sau khi làm theo chỉ dẫn cậu đã thấy Luhan đứng yên vị cách đó không xa, liền ậm ừ nói vài câu rồi cúp máy:

- Thật ngại quá, bây giờ tôi có việc phải đi rồi, cảm ơn hai cậu đã có lòng mời!

- Không sao, không sao, anh có chuyện thì cứ đi đi ạ, bao giờ rảnh em sẽ mời anh bữa khác! – Hae Jin cũng nhanh chóng xua tay đáp.

Thế là Baekhyun nhỏ nhắn cuối cùng cũng thoát được không khí ngột ngạt của bữa trưa trước ánh mắt khó chịu của Chanyeol. Nhưng biết sao được, ai bảo ba người ở vào cái mối quan hệ khó xử này cơ chứ?

Khi đã đứng trước mặt Luhan cậu mới thở phào nhẹ nhõm mà mỉm cười:

- May quá, nhờ anh mà em thoát khỏi bọn họ.

- Sao em lại qua đó? – Luhan có chút khó hiểu hỏi.

- Hôm trước em va vào Hae Jin nhưng cô ấy cứ tự nhận mình có lỗi lại muốn mời em một bữa xin lỗi, không ngờ lại có Chanyeol ở đó nên em cứ không biết phải làm sao? – Cứ như không đọc được suy nghĩ của Luhan, Baekhyun thật thà nói.

Luhan ngừng lại nhìn cậu một chút, rồi như sực nhớ ra điều gì đó, cậu liền cầm tay Baekhyun hỏi:

- Nhưng Baekhyun này, em...em không sao chứ?

- Sao là sao ạ?

- Là...ý anh là em và Chanyeol...em không buồn sao?

- À, anh không cần phải lo đâu, em ổn! Con người chỉ nên ngốc một lần thôi đúng không ạ? – Luhan nhìn cậu cười tít mắt mà không lí giải nổi, rốt cuộc thằng nhóc này có đang thực sự ổn như vẻ ngoài của nó?

Baekhyun quay lại nhìn hai người kia một lần nữa, thấy họ không chú ý liền quay sang nói với Luhan:

- Anh vào ăn trưa ạ? Vậy thôi em đi trước đây, chúc anh ngon miệng!" – Xong liền cầm chiếc bánh hamburger trên tay hươ hươ rồi đi thẳng.

===============================

Baekhyun chui vào một góc thư viện, vừa ngấu nghiến chiếc hamburger, vừa đọc sách, vừa nghe nhạc, đây chính là thói quen của cậu, cũng là một thú vui có thể gọi là duy nhất khi ở trường.

Cậu vẫn cứ say như thế, đến mức có người đến thật lâu rồi mà Baekhyun vẫn không hề hay biết. Một bàn tay giật lấy cuốn sách của cậu, kèm theo một giọng nói trầm trầm, quen thật quen:

- Cứ tưởng em tàng hình ở đâu, hóa ra lại trốn chui trốn nhũi ở đây ăn vụng một mình, thật là mất thể diện mà!

- Kris hyung? – Sau vài giây tròn mắt ngạc nhiên về sự xuất hiện trước cái tên cao trên 1m85 mà cứ thích đứng trước mặt một người đang ngồi xổm chỉ cao hơn 1m7 khiến cậu ngẩng đầu đau hết cả cổ, Baekhyun liền nhanh chóng đứng dậy giật lấy cuốn sách, nghiêm mặt - Theo em biết thì anh không hay đùa nhạt nhẽo vậy đâu!

- Này, này, đừng giận đấy nhé! Anh chỉ muốn chọc em cười chút thôi mà! Anh cứ tưởng em quên mất anh rồi cơ, học chung trường mà chả bao giờ được gặp em cả, cứ như người nổi tiếng ấy, chưa kể anh đây đã là người nổi tầm cỡ rồi lại còn không gặp được Baekhyun em. – Anh vẫn chưa chịu bỏ cuộc, tiếp tục làm bộ mặt đáng thương hướng cậu nói, giọng cũng cố ý nũng nịu.

Baekhyun nhìn tên cao trên 1m85 đứng trước mặt mà không khỏi rùng mình, đây có phải là Kris hyung lạnh lùng mà mình từng biết không, hay là một cậu bé lớp mẫu giáo?

- Hầy, được rồi, được rồi, bây giờ anh muốn gì nào?

- Tối nay em rảnh chứ?

- Ừm.....hình như là có, sao ạ?

- Anh mời em ăn tối, tiện thể anh cũng vừa được bạn cho 2 cái vé xem phim, cũng không biết đi cùng ai, hay em đi với anh để không lãng phí, nghe nói phim này đang hot lắm đấy!

- Cũng được...nhưng bạn gái anh đâu? Em đi cùng anh có tiện không vậy hả? – Cậu ngây thở hỏi.

- Anh đây vẫn còn ế khỏe ế đẹp nên em không phải lo. Hơn nữa anh chỉ đang thích người ta thôi, còn người ta xem ra thì chẳng thèm để ý! – Kris làm mặt hề với cậu rồi đáp, cuối câu còn cố ý liếc cậu một cái. Nhưng xem ra Baekhyun vẫn chằng hiểu anh nói gì cả:

- Anh mà cũng có kết cục như vậy sao? Thảm rồi, cô nào mà lại có thể làm lơ Kris hyung xênh giai nhà mình thế nhỉ? – Baekhyun thấy anh làm hề liền đùa lại

- Có người như vậy đấy! Mà thôi anh vào lớp đây! Tối nay anh đón em ở đâu đây?

Baekhyun nghe anh hỏi liền toát mồ hôi hột, anh vẫn chưa biết mối quan hệ giữa cậu và Chanyeol, không thể để anh biết cậu đang làm vợ và sống tại nhà Chanyeol được, như vậy nếu tin này đồn ra ngoài, Chanyeol và Hae Jin phải làm sao? Không được, cậu không thể để lộ.

- À, em có việc nên tối em sẽ tự mình đến nơi hẹn, chút nữa anh nhắn địa điểm cho em là ok, không cần phải tốn công như vậy đâu ạ! – Cậu bịa bừa một lí do, không phải cậu không tin anh không giữ nổi bí mật này, mà mọi sự điều là vì cậu lo cho Chanyeol, sợ rằng anh sẽ đánh mất hạnh phúc, đánh mất Hae Jin. Nhưng cậu đâu biết, những điều cậu đang cố gắng làm đều là đang tự bác bỏ hạnh phúc của chính mình. Con người chỉ nên ngốc một lần. Vậy cậu đã ngốc đến lần thứ mấy rồi?

======================================

Annyeong m.n........Mị là au của fic Vẫn là em, Tiểu Bạch.

Sắp tới mình phải ôn và thi học kì nên tạm thời 2 tuần tới mình sẽ ko ra chap (Mong m.n ko hối)

Hôm nay mị đã cố hết sức viết 1 chap thật dài ( dài hơn bình thường) và sau 2 tuần mị sẽ tiếp tục viết và up truyện......mong m.n thông cảm ợ....sau 2 tuần mik sẽ cố viết bù

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#chanbaek