Chương 1 : Chia tay , chính là không còn tình cảm.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


                                                           [1 ]

Người xưa thường nói , tình cảm càng trải qua nhiều gian nan thì sẽ càng thêm vun đắp . Nhưng mà Tuấn Chung Quốc cậu ấy.......không cho là như vậy . Cứ nhìn vào hiện tại là biết ngay thôi . Thời trẻ bây giờ , cãi nhau toàn về những thứ vớ vẩn . 


Chính cuộc tình của cậu cũng vậy . Tuấn Chung Quốc và Kim Tại Hưởng , quả thực là rất khó khăn mới đến được với nhau . Tình cảm những ngày đầu chớm nở , phải nói là rất đẹp . 


Vậy mà chỉ mới hơn một năm , chính xác là 392 ngày , bọn họ chia tay . Hơn nữa , là qua tin nhắn . Đương nhiên , là Tuấn Chung Quốc chủ động nhắn tin trước . Chính là vào cái ngày hắn đi thi " Tìm hiểu khoa học " gì đó . Tóm lại là vắng nhà . 


- [ Kim Tại Hưởng . Tôi cảm thấy dạo này chúng ta không còn như trước nữa rồi . Phải chăng là tôi sai sao ? ]

- [ Sao tự dưng em nói vậy ? ]

- [ Ngay cả anh cũng nhận ra mà . Anh không có về nhà nhiều như trước , khi nào đi cùng tôi cũng sẽ mang vẻ mệt mỏi , suy tư ... Tôi thấy mệt lắm , thật đấy . Chúng ta  , tốt hơn là vẫn nên chia tay ..... ] 

  Đúng vậy , cậu không phải là thằng ngốc đến nỗi mấy cử chỉ như vậy mà không nhận ra . Chỉ là....... cậu vẫn muốn ở bên Kim Tại Hưởng , cùng hắn bước tiếp . Bỏ qua lần này , không có nghĩa là bỏ qua hết . Cậu thực sự không có chịu được . Đến sáng nay , khi hắn đi thi mà không thèm nói với cậu , để cậu mang  danh là người yêu mà phải biết tin từ mồm đứa khác . Quả thực , phẫn quá nên nhắn tin cho hắn , đòi chia tay.........


- [ Nếu như em muốn vậy . OK !! Chúng ta chia tay . Từ giờ em tự do ..... ] 


Cậu không có nhắn lại nữa , bởi còn đang bận lau những hàng nước mắt rơi ngày càng nhiều trên má . Tự do ? Cậu có sao ? Từ đó phải dành cho hắn mới phải . Chắc hẳn , Kim Tại Hưởng hắn đang uống rượu ăn mừng chăng ? Cậu đã nghĩ rằng , hắn sẽ hỏi cậu lí do , hắn xin lỗi cậu , rồi cậu với hắn lại tốt đẹp như xưa . Vậy mà ........câu trả lời của hắn , đến nhanh thật . Hẳn là phải mong muốn như vậy từ lâu rồi . 


" Típ Típ . Bạn có một tin nhắn từ Hưởng Ca ca "

- [ Sau này , vẫn làm bạn chứ ? ]


- [ Không cần . Tốt nhất là cứ tỏ ra không quen biết đi . Nếu không , mấy con mèo của anh lại đến chỗ tôi làm loạn . ] 


Hắn không nhắn lại nữa ..............


Nói đến chỗ ở mới nhớ , cậu vẫn đang ở nhà của Kim Tại Hưởng . Chả là ngày xưa nhà trọ hai đứa đối diện nhau , sau này yêu rồi , để tiết kiệm chi phí mà cậu đã chuyển sang nhà hắn . Chính là để cho hai đứa được gần gũi hơn . 


Nên bây giờ chia tay rồi , chẳng phải Tuấn Chung Quốc cậu phải chuyển đi sao ? Cậu cảm thấy có chút mệt mỏi .......


'' Típ Típ . Bạn có một tin nhắn từ Hưởng Ca ca " . Lại là hắn .


- [ Bao giờ dọn đồ ? ]


Hóa ra là hắn nhắn tin nhắc cậu chuyển đi sao ? Quả thật , Kim Tại Hưởng hắn ta chán ghét cậu đến vậy ?

- [ Mong tôi đi nhanh vậy sao ? ]

- [ Không phải . Anh biết rõ tính khí của em , chẳng phải bây giờ là đang nghĩ đến điều đó sao ? Đợi anh hai ngày nữa , về rồi chúng ta cùng dọn ...... ]

Tim Tuấn Chung Quốc bỗng run lên một nhịp . Hắn là có ý này ? Không thể ........ miệng lưỡi hắn , cậu hiểu rất rõ nó đã cưa được bao nhiêu cô gái rồi .

- [ Không cần . Tôi không có ý định sẽ gặp lại anh nữa . ]

Cậu dọn đồ , chính xác là từ 2h trưa đến đêm muộn mới xong . Đồ của cậu không nhiều , chủ yếu toàn là quần áo . Căn bản là nhà Kim Tại Hưởng đã đầy đủ tiện nghi lắm rồi . Mất thời gian là ở chỗ suy nghĩ xem mấy đồ hắn tặng tôi , mấy đồ đôi tôi và hắn dùng nên xử lí thế nào .....Cuối cùng , cậu chẳng đem theo thứ gì ngoại trừ cây đàn Piano dây cót mà trước kia cậu từng tặng hắn .......


Thực ra khi đi mua , là cậu rất thích nó . Nên tự dưng mua thì cũng quá là vung tiền rồi . May mắn , đúng dịp sinh nhật Kim Tại Hưởng . Cậu liền mua về , tặng cho hắn để sau này có thể dùng chung rồi  . Hắn tuy miệng kêu cậu tốn kém , nhưng hóa ra lại rất thích a . Tuấn Chung Quốc thấy quả đúng là vẹn đôi đường mà.........

Đêm về , bụng đói cồn cào . Vừa nãy dọn nhà xong cũng đã quá muộn , giờ này ngoài đường đâu còn ai bán . Mở tủ lạnh mới nhận ra , nó đã chẳng còn gì từ hơn một năm trước rồi . Cậu đành phải mang cái bụng đang kêu gào lên giường ngủ . 

Nói là đi ngủ nhưng Tuấn Chung Quốc chỉ là trùm chăn qua đầu mà thôi . Trằn trọc suốt đêm , bụng thì đói , không tài nào nhắm mắt được . Hơn nữa , cậu...........nhớ Kim Tại Hưởng . Nhớ giọng nói trầm trầm của hắn , nhớ mùi hương nước hoa của hắn lúc mới tắm xong ........

 Ngủ ở đây , quả thực không có quen nữa . Muốn về đó , chờ hắn về , chờ hắn ôm cậu đi ngủ . Nhớ lúc trước cậu thức khuya  , hắn sẽ đều tức giận mà bắt cậu đi ngủ . Nói vậy thôi chứ Tuấn Chung Quốc liền xị mặt , nũng nịu là hắn lại nhảy vào chơi cùng với cậu luôn . Chơi , sẽ là cho cậu thắng tất . Xong , thỉnh thoảng sẽ đứng lên lấy cho cậu cốc sữa ấm hoặc cái chăn mỏng . 

Tuấn Chung Quốc nhớ , rất nhớ những năm tháng như vậy . Người như vậy , chắc hẳn ai nhìn vào cũng sẽ nói cậu bị điên nên mới bỏ hắn . Nhưng quả thực , là hắn không có cần cậu nữa . Dạo gần đây rất hay về muộn , lúc về còn ngửi thấy mùi rượu xen lẫn mùi nước hoa của đàn bà . 

Vội vàng ra đỡ hắn , không có sự phòng bị nào liền bị đôi môi của hắn ập đến . 

- " Ưm........ Tại Hưởng .......bỏ ra nhanh . Ở đây không tiện . Em chưa có đóng cửa . "

Hắn liền đẩy cậu ra , ném phịch cái áo xuống đất , gằn giọng : " Cậu.........đồ phản bội . "

Phản bội ? Cậu có như vậy sao ? Rõ là đấng nam nhi , vậy mà ngày nào tan trường cũng chạy thật nhanh về nhà nấu cơm cho hắn . Còn hắn sao ? Nào là ở lại đá bóng , nào là ở lại tụ tập bạn bè uống bia , đủ các thứ . Rõ là hai người cùng tuổi , cùng giới tính , vậy mà cậu chẳng được hưởng tí bình đẳng nào . Chính là ngày xưa cãi nhau về vấn đề này , Kim Tại Hưởng liền cười cười nói với cậu : " Chẳng phải em lùn hơn anh sao ? Thế nên phải làm người yêu nhỏ rồi . " Cậu ứ họng , không bao giờ nhắc lại chuyện đó thêm một lần nào nữa. 


Lại nói đến việc cậu cùng Kim Tại Hưởng rất thường xuyên cãi nhau . Nguyên nhân sao ? Toàn là về hắn . 

Hôm trước hắn về muộn , trên người sặc mùi rượu . Thế đã đành , đây Tuấn Chung Quốc cậu còn phát hiện , trên áo hắn có vệt son môi . Mặc dù đã được ai đó chùi đi rồi nhưng mà có vẻ là son loại tốt , vẫn còn mờ mờ . 

Tuấn Chung Quốc hét lên : " Kim Tại Hưởng !!! Cái quái gì trên áo anh đây ?! "

Hắn còn chẳng thèm quay đầu lại , liền trực tiếp đi vào phòng ngủ . Cậu liền xông vào , ném thẳng chiếc áo sơ mi lên mặt hắn . 

- " NÓI !!!  CÁI GÌ ĐÂY ?! "

Vẻ mặt Kim Tại Hưởng hiện rõ vẻ mệt mỏi , thều thào nói : " Không biết . Người ta va phải , không tránh được . "

- '' Con mẹ nó cái quái gì mà không tránh được . Chẳng phải anh đã lau đi rồi sao ? "

Khóe miệng hắn nhếch lên , lộ rõ vẻ khinh bỉ : " Hóa ra cậu chưa bao giờ tin tưởng tôi phải không ? "


Việc này thì liên quan gì đến tin tưởng cơ chứ . Đơn giản cậu chỉ muốn làm rõ mọi chuyện mà thôi . Hắn luôn cố tình gây sự với cậu . Kể cả có làm gì đi chăng nữa thì cậu vẫn là người sai......

____________________________________

Loạng choạng dậy xuống bếp uống cốc nước để vơi đi cơn đói , bỗng Tuấn Chung Quốc nghe thấy tiếng tin nhắn ...... Giờ này còn ai nhắn tin cho cậu nữa vậy ?

- [ Sao chưa ngủ ? ]

Con mẹ nó , sao Kim Tại Hưởng biết cậu chưa ngủ mà nhắn tin ? Cậu nghĩ thầm . Hắn về nhanh vậy sao ? Chẳng nhẽ thi trượt ? 


- [ Anh theo dõi tôi đấy à ? ]

- [ Không phải . Anh vừa về , thấy bên nhà em sáng đèn . Không ngủ được sao ? ]

- [ Ngủ rất tốt . Chỉ là dậy uống cốc nước thôi . ]

Đến tận mười lăm phút sau , mới thấy hắn nhắn lại : [ Ra ngoài chút đi . ]

- [ Tôi buồn ngủ . Nói luôn trong đây đi . ]

- [ Một chút thôi . Anh biết là em chưa ngủ mà . ]

Khoác tạm cái áo mỏng ra ngoài cửa , cậu cố gắng lắm mới che đi được những vết thâm quầng quanh mắt . Cậu trưng bộ mặt chán ghét ra với Kim Tại Hưởng . " Nói gì nhanh đi . Tôi buồn ngủ lắm rồi . "

Một lúc lâu sau , im lặng bao quanh lấy cậu và hắn . Tuấn Chung Quốc thiếu kiên nhẫn , bèn nhìn lên . Thấy hắn đang nhìn mình với ánh mắt lo lắng . Chỉ mới hơn một ngày không gặp , sao nhìn hắn tiều tụy đi nhiều vậy ? Râu cũng dài ra rồi..........hơn nữa , lại là mùi rượu . 

- " Anh không nói là tôi đi vào đây . "

Kim Tại Hưởng cầm chặt cánh tay của người đang có ý định rời đi , nói : " Em....tối không ăn gì sao ? "

Nực cười , sao hắn lại có thể biết ?! 

- " Đồ thần kinh . Tôi không hâm đến nỗi đá người yêu rồi sẽ tự bỏ đói mình . "

Bỗng hắn dúi vào tay cậu một cái túi đen . " Ăn chút bánh này đi . Anh vừa mua xong , vẫn còn nóng đó . Chẳng phải cứ khi nào em đói thì mới uống nước sao ? Lần sau đói cứ bảo anh , anh đi mua cho . Đừng tự làm khổ mình . "

Sau đó hắn liền cúp đuôi đi vào nhà luôn . Vậy là sao ? Tuấn Chung Quốc vẫn còn đang đứng bất động giữa hành lang .Hắn.........đến cả chi tiết bé xíu đó cũng nhớ ? Cớ sao cứ phải tỏ vẻ ra quan tâm cậu khi cả hai đã chia tay ? Tại sao những việc đó trước kia không có làm ? Tại sao......?

___________________________________________

                                                   [ 2  ]

                                          KIM TẠI HƯỞNG 

Tôi và Tuấn Chung Quốc , quen biết nhau đã là hơn một năm . Quả thực tôi không phải là gay , chỉ là...............tôi thích em ấy đến điên cuồng . Chung Quốc những ngày đầu mà nói , phải rất là ghét tôi đi . Tại sao ư ? Chính là Mạc Khánh Hân - người yêu của em ấy lúc đó đã thay lòng . Mà đối tượng khiến em ấy đau lòng lại chính là tôi . Vậy nên , em ấy từng hận tôi rất nhiều . 


Nhưng mà như thành ngữ đã có câu : " Nhân bằng chí khí hổ bằng uy . " Cuối cùng , Kim Tại Hưởng này vẫn là thu phục được người nam nhân đanh đá , ích kỉ đó . 


Tình cảm của tôi mà nói , thề là sẽ không bao giờ thay lòng với ai một khi đã yêu . Chỉ có là người bỏ ta thôi  . Về chuyện đồng ý lời chia tay của Tuấn Chung Quốc , tất là có nguyên do . Là tôi , người nghĩ rằng sẽ không buông tay cuối cùng cũng phải làm vậy để trả tự do cho em ấy . 


Mặc dù em ấy không nói ra nhưng tôi vẫn biết , em ấy chán tôi rồi ....


Hôm trước đi liên hoan đội bóng được vô địch quận , có vô tình gặp Chung Quốc ở đó ....


Đương nhiên , là tôi nhìn thấy chứ em ấy không thấy tôi . Bởi vì , em ấy ...... đang bận đỡ một Mạc Khánh Hân say khướt đến mất lí trí rồi . Chẳng ai có thể hiểu được lòng tôi lúc đó . Nhắn tin hỏi em ấy ở đâu . Đáp lại chỉ có câu : " Ra ngoài ! "

- [ Với ai vậy ?! ]

- [ Đương nhiên là với Lý Thiên Hoàng rồi . ]

Quả là nhàm nhí . Chung Quốc của tôi có biết không , bạn học Thiên Hoàng chính xác là đang lèm bèm , hát vớ vẩn bên cạnh tôi đây . Muốn , rất muốn ra đó đánh cho em ấy một trận . Tại sao lại phải lừa dối anh đi gặp người yêu cũ ? Tại sao ? Nhưng mà....... khi đó tôi nhìn thấy ánh mắt trìu mến của em ấy dành cho cô ta , cái áo khoác duy nhất trong giá rét cũng khoác lên người cô ta thì tôi đã hiểu . Tôi chẳng là gì của Chung Quốc , lấy quyền gì mà đánh ? Dù sao , cũng là tôi thích mối quan hệ của hai bọn tôi nhiều hơn mà............

Sau đó , tôi cũng liền đi theo hai người vừa mới bắt được taxi . Để xem , em và cô ta , dẫn đến đâu ? 

" Rào rào "

Trời mưa rồi . Cơn mưa xối xả như con tim tôi lúc này vậy . Mệt mỏi , đau lòng , vội vã ......Ở đây đương nhiên sao tôi có thể biết được , hai người trên xe đằng trước đang làm những gì ? 

Bỗng tôi nhận được tin nhắn của em ấy : " Mưa rồi đấy . Uống ít thôi , về thôi !! "

Chết tiệt . Đi với cô ta mà em vẫn  nhắn tin tỏ ra quan tâm tôi sao ? Nếu là thường ngày , chắc chắn tôi đã nhảy cẫng lên , rồi mặc cho lời níu kéo của lũ bạn sẽ chạy về ôm em rồi . Nhưng mà hôm nay , cái ngày mà tôi phát hiện ra , em lừa dối tôi . Vậy sao tôi có thể cười đây ? 

Mặc dù vậy , để tránh nghi ngờ tôi vẫn nhắn lại : " Anh chuẩn bị về rồi đây . Ngủ trước đi . "

Em ấy nhanh chóng trả lời :  "Ừ " 


Chung Quốc vừa trả lời tin nhắn xong , taxi của tôi cũng đã dừng chân .

Bác tài xế nóng vội : " Anh bạn trẻ , đến nơi rồi đấy . Nhanh lên , ở đây không cho đỗ xe lâu đâu "

Trả tiền xong , tôi mới sực ngỡ , đây.......là nơi nào ?

Grand Hotel ?

Cái quái.........cái quái gì ? 

Một nam , một nữ vào đấy để làm những gì , trong lòng tôi lúc đó đều nghĩ ra hết . Nhưng vẫn chỉ là lí do chết tiệt đó thôi . Mẹ kiếp nó ! Em lừa dối tôi.......


Nhưng mặc dù vậy , tôi vẫn quyết định tin tưởng em ấy thêm một lần nữa . Đó chính là không vào bên trong mà đứng ở sảnh ngoài , chờ lời giải thích của em ấy khi ra ngoài . 

Ba mươi phút sau.................

Vẫn chưa thấy người tôi cần thấy ra ngoài . Tôi quả thực là giờ cũng không còn lí trí mà bước lên đó nữa . Bởi nếu lên đó , nếu nhìn thấy sự thật ghê tởm đó , tôi sẽ không chịu được mà giết người . Nên , vẫn là cố đợi dưới này ........

Bỗng , điện thoại có tin nhắn . Là từ Chung Quốc .

- [ Thế nào ? Cảm giác bị bỏ rơi có vui không ?]

Tôi đương nhiên nhận ra , loại tin nhắn này không thể là của em ấy . Mà chỉ có thể là MẠC KHÁNH HÂN . 

- [ Cậu ấy đâu rồi ? ]

- [ Đang ngủ bên cạnh tôi đây . Khổ nỗi , vừa nãy vận động có hơi kịch liệt . ]

- [ Con mẹ nó . Cô đưa điện thoại cho Chung Quốc mau . Nói em ấy xuống gặp tôi . ]

- [ Cậu nghĩ tôi sẽ sao ? ]

Quả đúng là Mạc Khánh Hân không có nói với em ấy thật . Bởi tôi chờ ở đây , đã là hai tiếng rồi . Em ấy , cớ sao phải làm như vậy ? Chỉ cần nói ra , tôi liền cho em tự do . Chẳng nhẽ .......là em đang thương hại tôi ? 

____________________________________

Bước từng bước nặng nhọc về đến nhà , tôi như một cái xác không hồn vậy . Nhìn vào căn nhà này , nơi có bao nhiêu kỉ niệm của tôi với em ấy , tôi thực là muốn phá tan mà . 

" Cạch "

Tuấn Chung Quốc , em ấy về rồi .

- " Này !! Sao lại nằm ra đất đây ? Mau vào giường ngủ đi . Thật là , đi về cũng không bật đèn , làm người ta sợ chết khiếp . "

- " Em.......vừa đi đâu ?! "

- " Đương nhiên là đi với Thiên Hoàng rồi . Khổ nỗi , cậu ta uống hơi quá chén nên cứ đòi đi tăng hai , em không có từ chối được . Nên về có hơi muộn a "

Thấy chưa ? Là tôi đã cho em cơ hội để giải thích . Chính là em hết lần này đến lần khác bỏ qua nó . Tuấn Chung Quốc , tôi thực sai lầm khi ngày ngày yêu thương em . 


Kể từ đó , tôi bắt đầu lạnh nhạt với em ấy . Để cho em ấy .......được chia tay tôi trước . Là tôi không muốn em ấy đau khổ khi bị đá , khi bị người ta phát hiện mình đi khách sạn . Tôi không muốn , thực sự không muốn ............


Và nó..........đã đến . Cuối cùng , hôm nay em ấy .......cũng chia tay tôi . 


Từ giờ em hẳn là được tự do quay lại với Mạc Khánh Hân rồi . 


Và em có biết không ? Khi em đang vui vẻ vì cắt đứt được với tôi thì tôi , đã phải vào viện rửa ruột khẩn cấp vì uống nhiều rượu ? 












          Người ở đây , nhưng hồn người nơi đâu ?


Mạc Khánh Hân đáng ghét . Ta giết chết mi : (( Làm Hưởng ca ca của ta hiểu lầm em ấy . Còn chuyện trong khách sạn , sau này mấy em sẽ biết liền nhé :vv








Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro