Chương 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"
- Em là Park Jimin, có phải không ?

- Có chuyện gì sao ạ ?

- À, cũng không có gì. Chỉ là chị luôn tò mò về em, em luôn xuất hiện trong từng câu nói của Taehyungie.

Nói đến đây cô có hơi buồn. Dù ít hay nhiều, nghe bạn trai mình thường nhắc đến ai đó khác thì chả phải rất tủi thân sao.

- À thế ạ ...

Cô biết cậu chỉ đang trả lời cho có lệ. Minji khẽ ngắm cậu trai ấy. Quả thật, giống hệt lời Taehyung luôn say sưa kể.Kể về một cậu trai có dáng người nhỏ nhắn, rất dễ thương, về đôi mắt tràn ngập nắng mang bao hi vọng. Vậy còn nụ cười ấm áp như thiên sứ mà anh hay kể đâu rồi ? Cô muốn thấy. Nhưng thật buồn, lúc này Minji chỉ thấy được sự buồn khổ vài phần lạnh lẽo in hằn trong đôi mắt kia.

- Nếu không còn chuyện gì, em có thể về trước không ?

Cậu nhỏ giọng hỏi. Sâu tâm can là sự bất cần đời.

- À ... Jimin này, ... em, thích Taehyungie, có đúng không ?

Minji luôn nghe được những câu đồn đại về chuyện tình cảm giữa cậu và anh. Nghe nhiều, nhiều lắm. Nay đứng trước mặt cậu chả hiểu sao lại muốn chứng thực. Biết mình lỡ lời, cô mím môi, hai má hơi ửng đỏ ngay cả ánh mắt cũng chuyển xuống mặt đất.

Jimin im lặng hồi lâu, sau cùng mới cất lời.

- Em chợt nhận ra yêu thích cậu ấy là điều quá đỗi xa xỉ, nhất là với em.

Có tia buồn bã xẹt qua đáy mắt cậu nhưng gió lạnh nhanh chóng phủ mờ kéo phăng nó đi. Minji đờ đẫn nhìn thiên sứ anh luôn miệng kể nay thật cô độc giữa không gian buốt lạnh.

- Jimin à, em ...

- Nhưng em nghĩ, bản thân em ổn. Em không thể bắt buộc cậu ấy yêu em, em sẽ chỉ đứng sau lưng dõi theo bóng hình cậu ấy. Taehyung yêu ai em đều chấp nhận, em chỉ mong cậu ấy có thể giữ bóng hình của một Park Jimin cậu ấy đã từng quen biết vào một góc khuất trái tim, thế là đủ...

Minji sững người ngắm nhìn tà áo người nọ bay theo gió. Đẹp, đúng thế, cậu thực sự rất đẹp. Minji nghĩ cô có khi chả thể độ lượng được như vậy. Năm lần bảy lượt đều chỉ muốn Taehyung chú ý tới mình. Ngẫm về những khắc bất chợt sầu tư của anh, cô hiểu bản thân chả thể nào bằng được ' người khác '. Cô thua rồi, cô có thể có được anh bên mình nhưng không thể nắm giữ trái tim anh, thôi thì đành buông tay vậy.

Bóng lưng của Jimin xa dần, đầy cô độc. Có lẽ cô nên trả Taehyung về đúng nơi anh muốn đặt chân tới.

Sẽ tốt cho tất cả chúng ta ...
"

Nhưng nào ngờ, đã quá muộn.

Biết tin cậu chuyển trường, chuyển cả nhà lên thành phố, cô vội tới đây và nói những điều đáng lẽ nên nói từ trước. Trong lòng nổi một cỗ ăn năn.

Taehyung trầm mặc nghe cô kể. Ha, anh sai rồi. Khi anh luôn cố chối từ cậu, thì điều cậu mong nhất là giữ mình trong một góc khuất trái tim. Khi anh luôn nổi giận và trách cứ cậu thì Jimin chỉ mong anh luôn hạnh phúc. Anh đã quá ích kỉ.

Nắm tay anh siết lại, mái đầu nâu cúi gằm. Jimin, tớ xin lỗi, ngàn lần xin lỗi cậu.

--------------------------------

- Mẹ xin lỗi, đây là bức thư mà Jiminie gửi cho con ngay hôm nó chuyển nhà, mẹ lại chẳng may quên khuấy đi mất. Đây! Đọc đi con và đừng trách Jiminie nữa nhé .

Bà cười hiền và bước ra khỏi phòng. Jiminie quả nhiên là điểm yếu của con mà . 

Taehyung run rẩy cầm lá thư. Anh hít một hơi thật sâu rồi mới bắt đầu đọc.

"  Taehyung à, tớ đây, cậu bạn thân nhất của cậu .

   Tớ hôm nay sẽ chuyển nhà đến một nơi chỉ toàn đèn điện thành phố. Khá là xa lạ và tớ nghĩ bản thân sẽ khó thích ứng kịp đây. Nhất là khi không có cậu.

   Taehyung, tớ nghĩ tớ sẽ rất nhớ cậu cho coi. Thật sự đấy, nhưng đừng lo, tớ sẽ làm được. Tớ đâu thể phụ thuộc mãi vào cậu, đúng chứ ? Tớ sẽ trưởng thành cho cậu coi.

   À, về chuyện bữa trước, hãy coi như chưa từng nhé ? Chỉ là gió thoảng bên tai, là hạt bụi nhỏ nhoi lỡ bay vào mắt thôi, có được không ? Và tớ, vẫn chỉ là một cậu bạn thân không hơn không kém của cậu thôi .

   Tớ biết bản thân đã ngu ngốc phạm phải sai lầm rồi. Sẽ không có chuyện này nữa đâu. Tất cả những gì còn đọng lại ở tớ trong cậu, chỉ là bạn thôi, nhé ? Vậy là đủ với tớ rồi.

   Taehyung, xin lỗi. Tớ không thể bên cạnh cậu mãi được nữa rồi. Tớ sẽ đi, cậu ở lại phải thật hạnh phúc. Nhất định nhé !

    Từ giờ sẽ không còn kẻ lúc nào cũng ỷ lại, phụ thuộc hay gây phiền phức cho cậu nữa đâu. Nên hãy vui vẻ mà sống thật tốt, biết chưa ? Mong ước nhỏ nhoi của tớ đấy, hãy thật hạnh phúc với con đường cậu lựa chọn .

   Taehyung, ... có hơi nực cười, nhưng tớ ... thích cậu, như một người bạn!

   Tạm biệt Taehyung, vĩnh biệt Taehyung ! Cậu bạn thân nhất của tớ!"

Anh lặng người .

Sự im lặng vang bên tai không ngừng.

Cậu đang cố chối đi tình cảm của mình, cậu chỉ muốn anh nhớ tới mình như một người bạn, cậu ... cậu muốn rời bỏ anh mãi mãi . 

Còn gì đau đớn hơn khi anh nhận ra  bản thân hạnh phúc nhất là ở bên cạnh cậu, nhưng rồi chính " hạnh phúc " muốn vĩnh viễn rời xa anh?

Jimin cậu có biết tớ đã trở thành một tên khờ như thế nào mấy tháng qua rồi không ? Tớ nhớ mong cậu trở về để rồi nhận lại câu trả lời này sao ?

Jimin, là tớ sai, đừng rời bỏ tớ, đừng chối từ cảm xúc ấy, tớ không muốn nhớ cậu chỉ với danh phận của người bạn thân, tớ vui vẻ và hạnh phúc nhất khi bên cạnh cậu mà ...

Vì, vì ... tớ cũng thích cậu ... 

Taehyung sững người. Ha,ra vậy, thật chất là một kẻ khờ mà.

Anh cười trên chính nỗi ngu ngốc của mình. Thật đáng trách. Có mà không biết giữ để bây giờ dẫu mong muốn cậu quay về với nỗi nhớ thương ngày đêm cồn cào trong tâm can vô vọng thì mãi mãi cậu cũng không ngoảnh đầu.

Jimin, ... tớ thích cậu ... muốn nói với cậu ... muốn thấy cậu khóc trong hạnh   phúc ... muốn rất muốn ...

------------------------

- Con định đi đâu thế ?!

- Con, con muốn đi tìm Jiminie !

Mẹ anh hoảng hốt . Cái gì ? Đã gần chín giờ rồi, vả lại anh cũng có biết thằng bé ở đâu đâu mà đòi đi tìm. Bà định ngăn nhưng thấy nỗi háo hức phấn khích tràn đầy nắng trong đôi mắt kia thì lại thôi. Kim Taehyung, con trai bà, trở về như trước rồi.

Mẹ anh mỉm cười hiền lành. Đúng là chỉ có Jiminie mới khiến thằng bé vui vẻ hẳn lên như thế.

- Có chuyện quan trọng sao con ?

- Vâng ! Con có điều cần nói, con nợ cậu ấy một câu !

Nói song anh chạy ra ngoài. Bà cũng chỉ biết dõi theo. Ngoài trời đang rét đậm, anh chỉ mặc thêm một chiếc áo khoác, nhưng có lẽ con trai bà sẽ không thấy lạnh đâu, trái tim anh đang tưng bừng nắng ấm kia mà.

-----------------------

Jimin đợi tớ, tớ tới với cậu đây ! 

Không cần biết rõ số nhà, hay tên đường. Nơi cậu ở hiện giờ là thành phố . Thế là đủ. Dẫu có đi tìm cả đêm cũng không sao .

Có vẻ ấu trĩ lắm chỉ là việc thấy cậu hạnh phúc nở nụ cười hay bất cứ hình ảnh nào ở cậu đều như thúc giục anh đi tìm cậu nhanh hơn. Taehyung chỉ đơn giản là thuận theo ý muốn của trái tim .

Nhưng, có lẽ Taehyung sẽ không thể ngờ, cuộc đời nào như ta hay mơ ước. Mong muốn nhưng đâu phải lúc nào cũng được.

Đèn xanh chuyển sang

Dòng người vội vã

Xe bốn chỗ, mang hơi của một gã nghiện rượu, phi nhanh đến

Đèn lóe mắt

Tiếng phanh xe vang lên nhưng không thể thắng nổi lực ma sát và tốc độ trước đó

Ken két như lưỡi hái của thần chết

Tiếng đổ vỡ và ...

Máu thẫm đẫm chiếc áo khoác, mái tóc nâu, khuôn mặt những tưởng vui vẻ tràn đầy nắng vàng, đường nhựa xi măng một khoảng máu đỏ tuôn trào không ngừng.

Hai bên tai ù đi, anh chả thể nghe hay nhìn thấy một điều gì nữa cả.

Trước khi mất dần ý thức, hình ảnh cậu trai mụ mẫm đang mỉm cười hạnh phúc được anh khắc ghi ...

Cùng một lời nói chưa thể trả cho cậu trai mang tên Park Jimin ấy.

---------------------------------------

Mai tôi thi r mà tôi còn ngồi viết fic cho các cô nè ="))) thấy tôi tốt tánh chưa  =))))))

  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro