14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 79: Tôi sẽ giết anh 

"Tôi cho rằng hình như mình đã cắt đứt chuyện tốt của anh rồi thì phải."

Người đàn ông mặc âu phục GUCCI màu bạc mẫu mới nhất trên thị trường, bên trong là cà vạt phù hợp, trên cổ tay đeo một chiếc đồng hồ thuộc series Kim Cương Đen mà Piaget vừa đưa ra, vừa cao quý thời thượng lại không kém phần tao nhã.  Anh lộ ra vẻ mặt nhàn nhạt, trên gương mặt trắng muốt như ngọc không nhìn ra được bất kì cảm xúc gì, vẫn là khuôn mặt tuấn tú nhã nhặn như cũ, bước chân điềm tĩnh bước tới.

Sắc mặt Oh Sehoon không thay đổi, đôi mắt màu tím nhìn sang: "Nào có, chỉ là một người phụ nữ không biết chừng mực, vừa rồi đã làm một chuyện ngu xuẩn, bây giờ đã được giải quyết."

Giọng điệu nhẹ nhàng như đang bàn luận một chuyện râu ria.

Taeyeon  dừng bước, đôi mắt bình tĩnh quét về phía hắn. Oh Sehoon cầm ly rượu đỏ trên bàn, nhẹ nhàng đong đưa, chất lỏng màu tỏ tạo nên gợn sóng, dần dần hình thành vòng xoáy, hắn nhếch môi. "Nói đi, tìm tôi có chuyện gì."

Oh Sehoon hiếm khi trực tiếp như vậy,Taeyeon  tự nhiên cũng sẽ không quanh co lòng vòng.

Anh mím môi nói: "Đừng có đi trêu chọc Tiffany ."

Oh Sehoon cười rộ lên, nụ cười tà ác tùy tiện nổi lên trên mặt, cặp mắt mang theo một tia trêu tức, cười nhìn Taeyeon : "Không phải là anh đang lo lắng người phụ nữ của anh sẽ bị tôi cướp đấy chứ? À, không đúng..."  Hắn day day huyệt thái dương, thoáng chốc tăng thêm giọng điệu: "Nhìn cái này tôi liền nhớ, Rose sao có thể tính là người phụ nữ của anh được chứ nhỉ?"

Hắn cố ý kích động Taeyeon.

Nhưng khi anh nghe hắn tự biên tự diễn, lại không nổi lên bao nhiêu cảm xúc, đôi mắt tĩnh mịch lộ ra vẻ trong trẻo nhưng lạnh lùng, trầm giọng nói: "Tôi mặc kệ anh có âm mưu gì, nhưng Tiffany   là giới hạn của tôi, động đến cô ấy, tôi sẽ không bỏ qua cho anh."

"Wow, đừng nói như vậy chứ! Anh nói như thế, tôi càng hứng thú với cô ấy hơn."Oh Sehoon cười nói: "Nói thật, ánh mắt của anh lần này coi như không tệ! Cô ấy lớn lên ngon miệng như vậy, dáng người lại đẹp, xúc cảm cũng rất tốt, lần đầu khẳng định rất thoải mái nhỉ?"

Lời còn chưa dứt,Taeyeon đã quất một đấm tới, Oh Sehoon khó khăn lắm mới tránh được.

Taeyeon siết tay, chỉ cảm thấy từng trận máu nóng bốc lên.

Khuôn mặt anh nghiêm túc rét lạnh, cả người toả ra vẻ tàn ác, so với buổi tối kia Tiffanynhìn thấy còn tàn bạo hơn, trên tay nổi gân xanh, phong thái tốt đẹp lần đầu tiên mất đi khống chế.

Anh không biết vì sao Oh Sehoon lại cứ nhắm vào anh, có lẽ anh đã từng làm gì đó, có lẽ giữa bọn họ có cừu oán, cũng có lẽ như Key  nói,  Oh Sehoon chính là một kẻ biến thái. Nhưng hắn ngàn vạn lần không được bày trò gì trên người Tiffany.

Bởi vì đó là sinh mạng của anh.

"Thẹn quá hóa giận sao? Để tôi đoán xem, không phải là anh chưa từng đụng vào cô ấy đó chứ?" Oh Sehoon đứng dậy, đi đến trước mặt Taeyeon. Chiều cao của hai người không hơn kém nhau bao nhiêu, một là yêu nghiệt tà mị, một là tôn quý thanh nhã, khí chất không hề kém cạnh nhau một chút nào. Bốn mắt nhìn nhau, một tia lửa ngầm bắt đầu bùng lên. "Chuyện này thật thú vị nha, năm đó Rose ở bên cạnh anh lâu như vậy mà anh cũng không hề chạm vào cô ấy, tôi thấy rất hiếu kỳ, bảo bối, không phải là chỗ đó của anh không dùng được chứ?"

Taeyeo nhừ lạnh một tiếng: "Anh cho rằng ai cũng như anh sao, nhìn thấy phụ nữ liền nhào lên, kiểu gì cũng xơi được."

Oh Sehoon bị nói móc cũng không giận, ngược lại còn cười nói:  "Có đạo lý, vì vậy tôi cảm thấy cần phải tỉnh táo xem xét lại, sau này chỉ chọn phụ nữ tôi yêu thích."

Trong lòng Taeyeon thầm nghĩ một câu, hắn biết hai chữ yêu thích viết như thế nào sao? Người phụ nữ xấu số nào mà bị hắn thì chính là thảm kịch của cuộc đời cô ta...

Kết quả Oh Sehoon lại nói: "Anh nói xem, lần đầu của Tiffany sẽ rơi vào tay ai?"

"Oh Sehoon , tôi không phải nói để cho anh cười, chỉ cần anh động đến cô ấy một lần, tôi sẽ trả lại anh gấp trăm gấp ngàn lần."

"Ồ, vậy nếu như tôi 'muốn' cô ấy một lần, thì có phải anh cũng 'muốn' tôi gấp trăm gấp ngàn lần không?"Oh Sehoon lộ ra dáng vẻ tươi cười tuyệt đẹp, rất biết lắng nghe, trả lời.

Taeyeon: "..."

Chết tiệt!

Rose  vừa đi đến cửa phòng khách, chỉ nghe thấy tiếng súng vang lên "Đoàng" một tiếng, tiếp theo là tiếng đồ sứ vỡ vụn. Cô thoáng sửng sốt, do dự đi vào trong, chỉ thấy trong phòng khách rông rãi, Oh Sehoon đứng trước một tủ trang sức, ở bên trái vốn đặt mấy bình hoa nay đã trống không, mà bên chân hắn toàn là mảnh vỡ bình hoa.  Cùng lúc đó, cách hắn mười mét, Taeyeon  giơ thanh súng Chim Ưng Sa Mạc, vẻ mặt hờ hững, giọng nói lạnh lùng từ trong đôi môi mỏng chậm rãi phun ra: "Tôi sẽ giết anh."

Nếu như tôi cứ thích động vào cô ấy đấy thì sao? Anh sẽ làm gì?

Một phút trước, hắn đã mỉm cười hỏi anh như vậy.

Sau đó trong nháy mắt tiếp theo, anh liền giơ súng, động tác cực kỳ lưu loát mà nhanh nhẹn, không chút do dự bóp cò, viên đạn xé gió bay đi, thẳng tắp xoẹt qua bên tai Oh Sehoon , khoảng cách không đến hai cm, Oh Sehoon đều có thể nghe được tiếng viên đạn xé gió, tiếp đó "Đoàng" một tiếng, phá vỡ yên tĩnh, viên đạn bắn trúng bình hoa bên cạnh hắn. Bình hoa rơi xuống, vỡ vụn ở bên chân hắn, chia năm xe bảy.

Vẻ mặt của Oh Sehoon vẫn không chút thay đổi, không sợ hãi cũng không né tránh, khẽ nhếch khóe môi, đôi mắt tím loé ra tia sáng. Lúc Rose  đi vào, những vệ sĩ trong trang viên nhà họ Oh  cũng nghe được tiếng súng, nhao nhao cầm súng canh gác chạy đến, tốc độ kia, trật tự kia, có thể nói là quân đội quốc gia cũng không bằng. Trên trăm khẩu súng ống đều nhắm vào Taeyeon , trong lòng Rose hoảng hốt, đang muốn bước đến, đã thấy Oh Sehoon khoát tay, ý bảo những người vệ sĩ kia lui ra.

Những người vệ sĩ này đều là những kẻ liều sống liều chết đi theo Oh Sehoon đến cùng, vô cùng trung thành, bây giờ lại nhìn thấy Taeyeon giơ súng chỉa vào Oh Sehoon , dưới chân còn có một bình hoa vỡ tan trên đất, rõ ràng cho thấy đã mở ra một trận đấu súng,  bọn họ không chắc chắn là Taeyeon sẽ không làm chuyện gì tổn hại đến Oh Sehoon cho nên vẫn có chút do dự. Lúc này, Oh Sehoon hơi nheo mắt lại, sắc bén mà nguy hiểm, cả người toả ra một sự không vui, giọng nói hoa lệ mà khiêu gợi lộ ra rét lạnh: "Tất cả lui ra."

Nghe được sự không vui trong giọng nói của hắn, những người vệ sĩ không dám làm trái, lúc này mới thu súng lui ra ngoài, vẫn là tốc độ cực nhanh như cũ, vô cùng trật tự, không tới một phút đồng hồ, trong phòng khách lại một lần nữa yên tĩnh trở lại.

Roseđi đến bên người Taeyeon, đôi mắt đầy si tình nhìn anh, giọng mềm mại gọi: "Anh Taeyeon."

Taeyeon lại không hề nhìn cô ta mà nói vớiOh Sehoon : "Tôi nói đến đây thôi. Oh Sehoon , đừng thử khiêu khích giới hạn của tôi, cái giá phải trả anh không trả nổi đâu."

Anh không hề dừng lại, quay người đi ra ngoài cửa, dáng người vẫn tuấn nhã như lúc đến, rắn rỏi mà thong dong, từ đầu đến cuối cũng không thèm nhìnRose một cái. Trong lòng Rosecực kỳ bi thương, ánh mắt đuổi theo anh, mang theo sự si mê oán hận và quyến luyến thật sâu.

Oh Sehoon nói: "Sự thật chứng minh, tên đó yêu Tiffany, còn hơn cả lúc trước yêu em. Em nói xem, nếu như anh biến Tiffany thành của mình, hoặc là giết cô ta thì Taeyeon sẽ như thế nào?"

"Anh thật là biến thái!" Rose nhịn không được nói.

Sắc mặt có chút đỏ lên, tuy cô không thích Tiffany, cũng muốn quay lại với Taeyeon. Nhưng cô thực sự chưa từng nghĩ tới muốn đi hại cô gái đó, nhất là giao cô ấy cho Oh Sehoon.  Trải qua nhiều chuyện như vậy, cô đã sớm thấy rõ, cái tên Oh Sehoon này là hoàn toàn không có trái tim, trong mắt của hắn mãi mãi chỉ có mình hắn, cùng với mối thù hắn căm hận.

Bị hắn nhắm vào, tuyệt đối là chuyện vô cùng bất hạnh.

"Bảo bối, em nói lời này làm anh đau lòng quá. Anh giúp em giải quyết một tình địch, như vậy sẽ không còn ai tranh giành với em, em nên cảm ơn anh mới phải. Nói cho cùng, chẳng phải em thích bộ dạng này của anh sao? Đã quên trước đây lúc ở trên giường, em đã nói như thế nào rồi hả?" Oh Sehoon đứng dậy lần nữa, thân hình cao lớn đi đến trước mặt Rose, đầu khẽ nghiêng tới gần mặt cô, vừa vặn dừng trên bờ vai trần. Bạc môi lạnh lẽo dán bên tai cô, thổi một ngụm khí.

Rose nói: "Oh Sehoon, anh đừng coi tôi như kẻ ngốc. Anh đi trêu chọc Tiffany, mặc kệ cuối cùng kết quả sẽ ra sao thì mục đích của anh cũng chỉ là muốn khiến cho anh Taeyeon đau khổ, mãi mãi sống trong địa ngục đen tối. Mãi đến khi anh cảm thấy đã đủ, đã chán, thì lại ra tay giải quyết anh ấy."

Oh Sehoon: "Vậy thì sao? Em không muốn làm cũng phải phối hợp với anh, đương nhiên, nếu em muốn Taeyeon biết được sự thật về chuyện kia thì em có thể từ chối, cũng có thể tiếp tục chạy trốn."

"Anh..." Rose không nói được lời nào.

Nhớ tới lần trước sau khi rời khỏi Cục Quốc An, Bora đã tạm thời tìm cho cô một căn nhà trọ trong nội thành. Ngày đó lúc cô đi siêu thị mua đồ xong trở về, vừa mở cửa, thay giày xong, sau đó bật đèn thì đã nhìn thấy Oh Sehoon mặc âu phục màu đen ngồi trên ghế sopha trong phòng khách, vắt chéo chân, khoanh hai tay trước ngực, rất kiên nhẫn chờ cô.

Rose càng hoảng sợ, mọi thứ cầm trên tay liền rơi xuống đất. Đôi mắt củaOh Sehoon nhàn nhạt quét qua cô, vẻ mặt không đổi, thậm chí mọi lời nói đều mang theo sự hòa nhã, nhưngRose  cảm thấy sống lưng rét lạnh, một tia khí lạnh từ lòng bàn chân lan đến tận tim.

Hắn nói: "Rose, em thật sự là càng ngày càng không ngoan rồi."

"Anh nên trừng phạt em thế nào cho tốt đây?" Hắn bày ra bộ dạng khổ não.

Rosetừ trong hồi ức hoàn hồn trở lại, không muốn nghĩ tiếp, đây là lần thứ hai hắn dùng chuyện kia để uy hiếp cô, hết lần này đến lần khác cô không thể không đồng ý.

"Được rồi. Ngoan, đừng nghĩ quá nhiều, ngoan ngoãn làm tốt chuyện của em là được. Phụ nữ, lúc nghe lời vẫn là đáng yêu nhất." Oh Sehoon ấn một nụ hôn xuống bên môi cô, giọng nói êm ái mang theo mê hoặc.

Khi Taeyeon về nhà thì thấy Yubin đang dạy Tiffany luyện kiếm. Lại nói nhà anh mỗi buổi sáng đều có thói quen tập luyện, Tiffany ở đây mấy ngày nay, cũng đã bị bọn họ lây nhiễm, mỗi ngày thức dậy rất sớm, chạy bộ, luyện súng, nhưng sáng sớm hôm nay không giống chính là, cô phát hiện vũ khí của Yubin lại là hai thanh nhuyễn kiếm, đó là đồ tùy thân mà cô ấy luôn mang theo, Yubin  rất thích sử dụng kiếm, cho nên chỉ cần lúc nào có thể không dùng súng thì cô ấy đều là dùng kiếm.

Kiếm pháp của Yubin  còn tốt hơn sử dụng súng.

Mà khi cô ấy sử dụng cả hai thanh kiếm, trái một thanh phải một thanh, múa kiếm vừa tự nhiên vừa vô cùng xuất sắc, hoàn toàn có thể sử dụng một cách linh hoạt. Tiffany cảm thấy vô cùng thần kỳ, nhìn lúc cô ấy tập luyện thực sự rất thoải mái, động tác kiếm thuật rất phóng khoáng tự nhiên, nhẹ nhàng mà nhanh nhẹn, cử động như thuồng luồng bơi trên biển, như phượng hoàng bay trên không, tĩnh lặng như rừng tùng trên vách núi, kình thiên ngọc trụ, có giá trị thưởng thức vô cùng cao. Tiffany cực kỳ hâm mộ, bảo Yubin dạy cô, Yubin  là người rất dễ nói chuyện, cho nên lập tức đồng ý.

Tiffany mở cờ trong bụng, đối với việc học tập cô luôn tràn đầy hứng thú, hơn nữa khả năng tiếp thu lại vô cùng tốt, cho nên Tiffany học cũng rất nhanh. Cô rất thích cảm giác thành tựu này của mình.

Học nhuyễn kiếm khó hơn tưởng tượng nhiều, bởi vì thân kiếm mềm mại như lụa, sức vung cũng không dễ dàng nắm bắt mà áp dụng,  lúc luyện tập, cơ thể, hơi thở, tinh thần đều phải tập trung cao độ, loại kiếm khí này toàn bộ đều thuộc về loại hình kiếm thuật yêu cầu kỹ thuật cao. Tiffany  học bắt đầu có chút tốn sức.

"Trước tiên chị phải nhắm trúng mục tiêu, sau đó tập trung tinh thần tấn công vào nó. Chị cũng đừng chém hoặc đâm, mà phải dùng cắt, nhuyễn kiếm giết người chính là dựa vào cắt đứt động mạch cỗ, nhớ kỹ tốc độ nhất định phải nhanh."

Yubin  dạy cô hết sức cặn kẽ, Tiffany cũng rất nghiêm túc lắng nghe. Học thẳng đến xế chiều, cuối cùng cũng nắm được bí quyết, tuy còn chưa sử dụng được bất kỳ chiêu thức gì, nhưng ít ra những động tác nhập môn vẫn làm được.

Tiffany rất thỏa mãn.

"Được rồi, lại đây nghỉ ngơi chút đã." Yubin  thu kiếm lại.

Tiffany gật đầu.

Dục tốc bất đạt, phải chậm rãi.

Hai người trực tiếp đi tới hoa viên, ở giữa hoa viên có một cái đình nghỉ mát, lúc này mọi người đều ngồi trong đình vừa uống trà vừa nói chuyện phiếm. Đình nghỉ mát được xây trên một mặt hồ nhỏ, bốn phía đều là vườn hoa, trong vườn đủ hoa đủ sắc, phong cảnh rất đẹp.

Tiffany không nghĩ tới Taeyeon lại ở đây, lập tức cười rạng rỡ, vui vẻ chạy tới. "Tae , anh về lúc nào vậy?"

Taeyeon cười khẽ, sờ lên tóc cô, giọng nói mát lạnh: "Vừa mới về thôi."

Tiffany vừa mới tắm, tóc chỉ hơi khô một chút, cô một mực không thích sấy tóc, cũng không thích cảm giác ẩm ướt trên đầu. Nhất là khi mấy giọt nước trên tóc rơi trên lưng, dính vào áo, cảm giác ươn ướt rất không thoải mái.Cho nên Tiffany luôn chỉ sấy tóc một nửa rồi thôi, Taeyeon sờ tới sờ lui, nhướng mày hỏi: "Em vừa mới tắm à?"

"Ừm, hôm nay Yubin  dạy em luyện kiếm, vừa mới tập xong."

"Có mệt không?"

Tiffany lắc đầu. "Không có, ngược lại rất thú vị, chỉ tiếc Yubin  không thể cứ ở trong nhà quá lâu, mà chúng ta thì lại phải đi Bắc Kinh rồi, không thể học được bao nhiêu."

"Không sao, tết sang năm em ấy có tầm một tháng nghỉ ngơi, đến lúc đó sẽ dạy em." Taeyeon tự nhiên nói.

Chỉ cần bà xã muốn, không có gì là anh không thể cho nổi.

Yubin  nói: "Này, anh không hỏi xem ý kiến của em như thế nào sao?"

Taeyeon: "Ý kiến của em không quan trọng."

Yubin : "..."

Mẹ kiếp, thật là cưới vợ xong liền quên mất đứa em này! Khốn khiếp, người này thật sự là anh của cô sao? Anh ấy và Lisa quả nhiên không biết có phải cùng quan hệ huyết thống hay không, lúc trước Lisa cũng vì Irene mà cam nguyện dâng lên toàn bộ thế giới (cho nên cũng bỏ quên mất Yubin ).  Mẹ kiếp, ở cái thời đại tình yêu khan hiếm như bây giờ thì tại sao cái thể loại si tình này còn chạy đến tận nhà cô cơ chứ?

Yubin  vô cùng ấm ức.

Tiffany thầm nghĩ, Yubin nghỉ ngơi thì sao? Cô cũng không ở đây, muốn học cũng không được. Haiz, việc này nói với Tae như thế nào đây?

"Lại nói, hai thanh kiếm kia của em mang về đây bằng cách nào vậy hả?" Lúc này, Onew đột nhiên hỏi.

Taeyeon nắm tayTiffany ngồi vào bàn bên cạnh, trên bàn Jisoo đã ép đầy các loại nước trái cây, còn có đủ loại bánh ngọt, vừa ăn vừa nói chuyện phiếm vô cùng thoải mái. Bàn tay Tiffany  hướng đến bánh ngọt, bên tai nghe thấy Key  hỏi: "Nhuyễn kiếm của em ấy làm sao vậy?"

Onew  nói: "Mấy hôm trước con bé này nói muốn chuẩn bị quà ra mắt cho chị dâu tư tương lai, kết quả nửa đêm một người đơn thương độc mã trộm được từ nhà của công tước Kirten. Nghe nói mọi chuyện vốn rất thuận lợi, chỉ có điều vận may tương đối củ chuối, lúc rời đi gặp được một anh chàng tóc vàng, thế là hai người đánh nhau. Người nọ võ công cực kỳ cao, Yubin không phải là đối thủ của tên đó, trộm đồ không thành, ngược lại còn lỗ mất thanh kiếm bảo bối của mình, may mắn còn giữ được cái mạng trở về."

Yubin buỗn bã nói: "Loại chuyện này anh đừng có kể tường tận như vậy chứ!"

Tiffany  nghe nói Yubin vì cô mà chẳng những đặc biệt chạy đi tìm bảo vật, còn suýt mất mạng, liền lập tức cảm động muốn rơi nước mắt.  Yubin  thật sự là người tốt mà! Cô quan tâm hỏi: "Vậy em sao rồi? Không bị thương chứ?"

Key  giật giật khóe miệng nói: "Bị thương còn có thể thảnh thảnh thơi thơi ngồi ở đây uống trà sao?"

Tiffany 囧 囧, hình như là vậy.

Cô lại ngớ ngẩn rồi!

"Yên tâm, thể chất của con bé này rất tốt! Khủng long đều đã tuyệt chủng hết rồi mà em ấy vẫn sống tốt đấy thôi."

 Tiffany: "Cái này có thể cũng so sánh được sao?"

"Này này này, đừng có bàn luận nữa, đặc sắc vẫn còn ở phía sau đây này!" Pnew  vỗ vỗ cái bàn, trở lại vẻ nghiêm chỉnh ngay ngắn.

Key  giang tay nói: "Tiếp đi."

Yubin  rất muốn khâu miệng của anh ta lại, đây tuyệt đối là sỉ nhục lớn nhất đời cô mà à à à....!

Onew  nói tiếp: "Sau đó em ấy trở về điều tra một chút thì phát hiện thằng nhóc kia lại là một tên vừa được thăng chức thiếu tướng của cục chống khủng bố trong nước, hôm đó vừa vặn được công tước Kirten mở tiệc chiêu đãi, mới chạm mặt Yubin .Yubin  cảm giác mặt mũi bị tổn thất, lúc ấy rất có khí thế chạy đi tìm người ta đòi đấu kiếm, kết quả..."

Anh ta cố ý úp úp mở mở.

Bạn học Key  thích tham gia náo nhiệt quả nhiên hỏi: "Kết quả như thế nào?"

Tiffany cũng chờ mong nhìn anh ta.

Chẳng lẽ là cọ sát đến bật ra lửa tình?

"Em cũng không biết."  Onew  nhẫn nhịn thở dài một hơi nói tiếp.

"..."

Tiffanygiữ vững im lặng.

Key  ngay sức co rút khóe miệng cũng không còn.

"Nhưng mà em hiểu em ấy rất rõ, chắc chắn sẽ không dùng thủ đoạn bình thường đâu." Onew  lại nói một câu.

Key : "Nói nhảm, em ấy dùng thủ đoạn bình thường mà vẫn có thể diệt sạch khủng long sao?"

Tiffanykhông nhịn được xen vào một câu: "...Khủng long là vô tội."

Key : "..."

"Trực tiếp hỏi Yubin  là tốt rồi." Jisoo  hiếm khi mở miệng nói.

Sau đó đám người nhất trí quăng ánh mắt sang Yubin.

Yubin kiêu ngạo nói: "Đừng trông mong vào em, một chữ em cũng không nói đâu."

"Đừng nói thế, vui một mình không bằng vui chung! Có chuyện gì không vui nói ra để mọi người vui vẻ một chút là được rồi." Key  thở dài xa xôi.

Tiffany im lặng.

Yubin : "Đừng có mơ, muốn vui đùa thì anh nói mấy chuyện xấu hổ của anh ra, chắc chắn đủ cho mọi người vui đến ba ngày ba đêm đấy. Tại sao anh không nói?"

"..." Key quyết đoán ngậm miệng.

Yubin  quả nhiên mồm miệng rất kín, mặc kệ bọn Onew  dụ dỗ thế nào cũng không nói nửa lời.  Cuối dùng bất đắc dĩ đành phải buông tha, chỉ là Key  cười như tên trộm, Tiffany một phát sởn hết cả gai ốc, hỏi Taeyeon , Taeyeon nói: "Yubin  không thể uống rượu, chuốc một chầu rượu thì hỏi em ấy cái gì em ấy cũng đều nói thật."

"Phụt..."Tiffany lập tức có cảm giác đồng bệnh tương liên.

Cô dùng ánh mắt "mặc niệm" nhìn Yubin , chắc chắn bọn họ đã tính toán làm sao để chuốc rượu cô ấy rồi, mấy người nhà này quả nhiên đều độc ác thú vị... Yubin bị Tiffany nhìn mà không hiểu gì cả.

"Đến đến đến, hôm nay đẹp trời như vậy, ánh nắng tươi sáng, trăng tròn hoa thắm , không được lãng phí, mọi người cùng chơi mạt chược nào."

Một lát sau, không biết Key lấy mạt chược ở đâu ra, hào hứng bừng bừng thét to nói.

Tiffany muốn rớt nước mắt, thành ngữ phối hợp kỳ lạ hiếm thấy như vậy thì thôi đi. Nhưng dùng câu đoàn tụ sum vầy như vậy, không biết nếu thầy dạy văn của Key biết, có thể muốn đập đầu vào miếng đậu hủ hay không?"

Một bàn mặt chược rất nhanh bắt đầu, Key , Taeyeon , Onew , Yubin  ngồi thành một bàn.  Tiffany  ngồi xem bên cạnh Taeyeon , Jisoo thì ngồi bên cạnh Key . Nãy giờ cũng không chú ý, Tiffanyngồi xuống liền lập tức phát hiện ra nhân số không đúng.

Cô giương mắt lên hỏi: "Irene đâu rồi?"

"Nếu không có ở trong phòng Lisa thì đã đi ra ngoài rồi, hằng năm em ấy trở về đều bị bi thương một trận, biến mất là chuyện thường xảy ra." Onew  hở hững nói.

Tiffany phát hiện khi anh ấy nói những lời này thì đôi mắt thoáng sâu hơn một chút.

Cô đã từng nghe bọn họ nhắc tới Lisa, nhưng lại chưa từng gặp bao giờ, những người nhà họ Kim và nhà họ Lee cô cũng đã gặp rồi, chỉ có Lisa là chưa từng thấy qua.Tiffany là người phụ nữ thông minh, cô đã mập mờ đoàn được chuyện gì đó, nhưng vẫn là không hỏi.

Cô lo lắng, chuyện này có lẽ sẽ chọc vào nỗi đau của bọn họ.

Nhưng Lisa , nghe tên cảm giác chính là một người có một không hai. Hơn nữa mọi người trong nhà bọn họ lớn lên đều đẹp mắt như vậy, Lisa chắc chắn cũng không kém, không biết giữa bọn họ đã xảy ra chuyện gì?

"Em có biết đánh (mạc chược) không?" Taeyeon  quay đầu hỏi Tiffany

Tiffanyhồi phục tinh thần, nhẹ gật đầu. "Biết"

Khi cô còn bé Choi Somi thường mời một số quý phu nhân đến nhà tìm bà Hwang  đánh mạc chược, Tiffany cảm thấy một mình nhàm chán nên muốn cùng ngồi chơi với mẹ, ở bên cạnh nhìn xem.  Nhìn nhìn xem xem rồi cũng biết chơi, đôi khi bà Hwang đang đánh mạc chược chợt muốn đi WC thì cô cũng còn có thể thay thế một lát.

Taeyeon  nói: "Vậy em đánh giúp anh."

"Hả?"

"Hôm nay hơi mệt, muốn nghỉ một lát." Anh mỉm cười nói.

Tiffany không nghi ngờ gì, lập tức nói. "Vậy anh nghỉ ngơi đi, em đánh giùm cho."

Taeyeon  cười nhạt một tiếng, hai người thay đổi vị trí, ở trên bàn mọi người đều nhao nhao lắc đầu, trong lòng thầm nói: Nam nữ ân ái thật là đáng xấu hổ, đáng xấu hổ mà!

Chương 80: Trụ sở NSA

Máy bay từ từ hạ cánh, thang trượt hạ xuống, một người đàn ông mạnh mẽ cao ráo bước ra, theo sau anh là một cô gái đang mỉm cười duyên dáng, mái tóc đen nhánh dài đến eo, tóc mái hơi xiên che trước trán,  khuôn mặt vô cùng tinh xảo, khuôn mặt hình trái xoan tiêu chuẩn, làn da trắng nõn mịn màng, khuôn mặt chỉ lớn chừng một bàn tay, đôi mắt to trong suốt xinh đẹp khiến người ta chỉ cần nhìn một lần sẽ không quên được.

Nụ cười của cô chân thành mà ấm áp, không chút giả dối, tốt đẹp như vậy khiến người khác nhìn thấy cũng không kiềm được mà vui vẻ theo.

"Kia là ai vậy?" Người đàn ông áo đen nghiêng đầu hỏi người tên Minho  bên cạnh.

Minho  nhìn mấy người từ trên máy bay bước xuống, đằng sau hai người nam nữ dẫn đầu còn có một bóng người đang nhảy nhót vui vẻ, mái tóc ngắn nhẹ nhàng khoan khoái, nụ cười hoạt bát mà sung sướng, vẫn giống y như trong trí nhớ. Ánh mắt anh đuổi theo bóng dáng cô gái kia, mắt nhìn thẳng nói: "Từ từ rồi anh sẽ biết."

Nói xong liền bước tới đón, người đàn ông áo đen theo sát phía sau.

"Chỉ huy" Hai người đi đến trước mặt Taeyeon, cung kính chào.

Taeyeonnhàn nhạt "Ừ" một tiếng, lần này anh trở về hết sức bí mật, trừ Minho  ra cũng không thông báo cho bất kì ai khác. Cho nên khi Tiffany thấy chỉ có hai người đến đón, hơn nữa một trong hai người còn là người mình quen biết thì không khỏi thở phào nhẹ nhõm, tinh thần cũng dần yên tâm, cô rất không quen với việc bất ngờ tiếp xúc nhiều người lạ, nhất là trong tình huống mà ánh mắt của mọi người đều tập trung vào cô, giống như lúc này đây, người đàn ông bên cạnh Minho  kia, ánh mắt mang theo tò mò quan sát cô, lộ liễu, không chút che giấu, mặc dù cô có thể hiểu tâm trạng của anh ta, nhưng thế nào cũng khiến cô cảm thấy mình giống như khỉ trong vườn thú, làm cho cả người Tiffany  đều thấy không thoải mái.

Một người đã như vậy, nếu là một đám người nữa thì sẽ càng thêm lúng túng, chỉ là tránh được lúc này nhưng cũng không tránh được mãi,Tiffany  nghĩ, coi như đây là tạo cơ hội cho cô chuẩn bị tâm lý trước đi.

"Đầu gỗ chết tiệt, đã lâu không gặp, có nhớ chị Sương chút nào không?" Vừa nhìn thấy Minho , Wendy  không chút khách sáo bước lên, choàng vai anh, bộ dáng giống như chị gái tốt lâu ngày mới gặp.

Minho ghét bỏ đẩy tay cô ra: "Cậu có thể không cần trở về, mình tuyệt đối không để ý đâu."

"Thật không có nghĩa khí, chị đây hoạt bát đáng yêu như vậy, vậy mà cậu không nhớ mình chút nào, thật quá đáng mà." Wendy  gào thét lên án.

"Xì..." Minho  dừng một chút "Nếu cậu mà hoạt bát đáng yêu, thì trên đời này đã không xảy ra nhiều tai họa như vậy rồi."

Wendy : "..."

Hai người đấu khẩu nhiều năm như vậy, đã sớm biết rõ tính nết của nhau, Wendy  sớm biết anh ta sẽ chẳng nói được câu gì tốt đẹp, nhiều năm như vậy, cô cũng đã sớm bị đả kích đến quen rồi. Phản xạ đáp trả cũng nhờ đó được rèn luyện nhanh hơn rất nhiều, mà từ trước tới giờ tính tình cô lại là rất rộng rãi, không để ý tiểu tiết,  cho nên chút trình độ như vậy không ảnh hưởng quá nhiều đến cô, Wendy  cô nương kiêu ngạo hừ nói: "Thừa nhận đi, mình sớm biết cậu ghen tỵ với mình. Không phải cậu cũng thấy mình lớn lên rất xinh đẹp, người gặp người thích sao? Hừ, vậy mà còn chối! Thật mất phong độ mà!"

Nói xong còn gật đầu để tăng độ tin cậy.

Lần này đổi thành Minho  không có ý kiến.

Có hai oan gia bọn họ ở đây, dọc đường đi vô cùng náo nhiệt, bọn họ tới xe, Taeyeon kéo tay Tiffany, ánh mắt ôn hòa nhìn cô: "Có lạnh không?"

Taeyeon lắc đầu: "Em vẫn ổn."

Thật ra vào tháng giêng ở Bắc Kinh cực kỳ lạnh, âm vài độ, gió thổi qua như cắt da cắt thịt. May mắn thay cô đã chuẩn bị tốt, mặc đủ ấm, khăn quàng cổ, mũ len đều đủ cả.

Xe hơi là kiểu dáng dài, vô cùng rộng rãi, người đàn ông áo đen lái xe, cònTaeyeon, Tifany , Wendy và Minho  thì ngồi phía sau. Trong xe ấm áp, Tiffany bỏ khăn quàng cổ xuống hỏi: "Chúng ta trực tiếp đến tổng bộ à?"

"Ừ" Taeyeon trả lời.

Minho  đối với việc Taeyeon mang Tiffany tới đây vẫn là có chút kinh ngạc, gần đây các hoạt động ngầm càng ngày càng thường xuyên, đến nỗi không thể mặc kệ mà ngồi nhìn được nữa, từ trước đến giờ Taeyeon công tư phân minh, dù sao đây cũng là chuyện trọng đại, Minho cho rằng anh sẽ dè dặt một chút.

Dù sao chống khủng bố cũng không phải chuyện đùa, Taeyeon thân là chủ huy của đội chống khủng bố, cho nên hoạt động ngầm lần này do anh hoàn toàn phụ trách. Công việc còn chưa lo xong, lại phải phân tâm để lo cho vợ, giờ lại còn là thời kỳ đặc biệt, sao lại mang Tiffany đến đây, trái lại chỉ càng làm cho Tiffany gặp nhiều nguy hiểm, mà chỉ huy thì không thể nào không biết điều đó, thế nhưng anh ấy vẫn làm như vậy, điểm này thật không giống với tác phong làm việc của anh.

Taeyeon đương nhiên nhìn ra nghi vấn của Minho nhưng anh cũng không giải thích.

Ngược lại Wendy đến gần tai Minho nói mấy câu, chỉ thấy Minho  mở to mắt, khuôn mặt trước giờ vẫn luôn bình tĩnh lại không khống chế được mà kinh ngạc, theo bản năng nhìn Tiffany . Tiffany  mỉm cười nhìn Minho , không khí trong xe bỗng chốc trầm xuống.

Người đàn ông áo đen nhìn qua kính chiếu hậu thấy vẻ mặt khác lạ của mỗi người, mặc dù tò mò nhưng cũng không hỏi nhiều.

Chuyện của cấp trên, người cấp dưới như bọn họ không thể can dự.

Taeyeon đang nhắm mắt dưỡng thần, nhưng tay anh luôn nắm tay Tiffany, chưa từng bỏ ra, sau thì dứt khoát ôm lấy vai cô, Tiffany thì đang nghĩ đến chuyện của Cục Quốc An, trong lòng vừa sốt sắng vừa mong đợi, nhìn phong cảnh vụt qua ngoài cửa xe, không biết bao lâu nữa mới đến tổng bộ NSA.

Trước đó cô có nghe Wendy  nói, tổng bộ NSA nằm trong một khu rừng thần bí phía bắc của Bắc Kinh, diện tích khoảng 15 ha, vô cùng rộng lớn, còn được gọi là "mê cung thần bí", hơn nữa xung quanh Cục Quốc An được canh phòng nghiêm ngặt, không chỉ có hai tầng hàng rào sắt mà còn có bảo vệ được trang bị đầy đủ súng ống tuần tra ngày đêm, còn có camera theo dõi 24/24 mọi ngóc ngách của mê cung. Nhân viên thì chỉ có thông qua màu sắc khác nhau trên thẻ căn cước mới có thể đi tới từng khu vực làm việc chuyên biệt của mình, còn nếu muốn tự do đi lại trong mê cung thì phải có giấy thông hành, nhưng đặc quyền này thường chỉ có cục trưởng và phó cục trưởng mới có, vì lẽ đó cho nên quản chế vô cùng nghiêm ngặt. Không chỉ thế, bốn phía "mê cung" giăng đầy dây điện, nghe nói tòa nhà tổng bộ này là nơi thiết kế nhiều dây điện nhất, tổng cộng các loại dây điện ở trên tường và sàn nhà thì đã chiếm hơn 250 vạn m.

Tiffany  nghe xong liền cảm thấy thật là cao cấp, liền bắt đầu hồi hộp. Trước đây lúc cô đến Bắc Kinh, đều đến thẳng nơi nghiên cứu vũ khí của Siwon , mà bộ phận nghiên cứu vũ khí của Cục Quốc An và khu nhà tổng bộ lại không nối liền nhau, mặc dù chỗ kia cũng rất thần bí và nghiêm ngặt, nhưng tóm lại vẫn không giống nhau, hơn nữa mọi người trong sở nghiên cứu đều rất tốt, làm việc nghiêm túc,  không cho phép cô có thời gian suy nghĩ linh tinh, toàn bộ đều tập trung vào công việc nghiên cứu vũ khí. Thế nhưng ở tổng bộ này thì khác, mọi thứ ở Cục Quốc An đều là tập hợp những thứ cao cấp nhất, những việc bí mật và thiết bị quan trọng, v.v..., mặc kệ là người hay chuyện nào mà cô phải đối mặt ở đây cũng đều sẽ phức tạp hơn cô tưởng nhiều, cho nên nhỡ đâu làm không tốt thì sao? Cô cũng không muốn Taeyeon mất thể diện đâu.

Nghĩ lung tung một hồi, xe đã đi vào một khu rừng rậm, người đàn ông áo đen lái xe chạy trên một con đường kỳ quái, vòng tới vòng lui làm Tiffany choáng hết cả đầu, thật may là cũng không cảm thấy xóc nảy, lúc này từ bả vai cô bỗng truyền đến giọng nói không nhanh không chậm: "Đừng nhìn nữa, nhắm mắt lại nghỉ ngơi chút đi, sắp đến rồi."

Tiffany chăm chú nhìn anh một chút, lại phát hiện anh không mở mắt, trên khuôn mặt trắng muốt vẫn là biểu cảm nhàn nhạt như cũ, cô thu lại tầm mắt, quay sang nhìn Minho  và Wendy , bọn họ một người thì ôm máy tính chơi game, một người thì xem Anime, Tiffany thật không ngờ rằng người có khuôn mặt lạnh lùng như Minho  lại cũng có lúc trưng ra vẻ mặt thẩn thờ nhạt nhẽo như vậy.

Được rồi, tất cả mọi người đều bình tĩnh như thế, chỉ có cô là suy nghĩ quá nhiều rồi.

Tiffany  cố gắng để mình không suy nghĩ lung tung, cô lấy điện thoại ra nghe nhạc, Tiffany khá thích nhạc trữ tình, nhắm mắt lại, nghe nhạc, một lúc sau lại ngủ thiếp đi. Đợi khi cô tỉnh lại, cả người đã bị Taeyeon ôm trong ngực, vừa mở mắt ra liền thấy khuôn mặt quen thuộc kia. Theo bản năng nhìn xung quanh thì phát hiện bọn họ không còn ở trong xe nữa, mà đang ở trong một căn phòng, xung quanh là những bức tường tối màu, còn có người cầm súng đứng gác, Tiffany  liền nghĩ tới, nơi này hẳn là tổng bộ của NSA.

Cô chần chừ một giây, sau đó sắc mặt biến đổi, vội vàng vỗ tay Taeyeon: "Thả em xuống."

Tiffany vừa mở mắt thì Taeyeon đã biết, ánh mắt cô vòng tới vòng lui, trong đầu trống rỗng cộng thêm vẻ mặt mờ mịt, ngây ngốc, trông vô cùng đáng yêu, Taeyeon không nhịn được chậm rãi hôn lên môi cô, sau đó trong nháy mắt, Tiffany cảm thấy bên dưới chợt nhẹ, cô đã được đặt dưới đất.

Mặt cô vẫn còn ửng hồng.

Wendy nói: "Chị dâu, chị thế mà có thể ngủ được, bọn em xuống xe vòng tới vòng lui cũng sắp hơn nửa tiếng rồi, vậy mà chị vẫn không có chút cảm giác nào, chậc, chậc, thật bội phục chị,  em còn đang muốn gọi chị dậy nếu không cánh tay của chỉ huy sẽ hỏng mất, nhưng không ngờ chị lại tự tỉnh rồi."

Trong lòng Wendy  thầm nghĩ, có chồng như vậy thật tốt mà. Chứ nếu như là cô ngủ quên trên xe thì chắc chắn chỉ huy sẽ vất cô ở đó tự sinh tự diệt, hừ, thật đúng là ước ao đến ghen tỵ mà!

Tiffany cười "ha ha" hai tiếng: "Lỗi chị, lỗi chị, thật ra thì bình thường chị không như vậy đâu..."

Càng nói đến đoạn sau thì giọng càng ngày càng chột dạ nhỏ xuống.

Taeyeon  cười thầm, Tiffany thích ngủ, điều này anh hiểu rõ hơn ai khác. Thật ra cũng không phải thích ngủ, chỉ là cô ngủ chẳng bao giờ quan tâm đến địa điểm, chỉ cần nhắm hai mắt lại, bất kỳ tình huống nào cũng có thể ngủ thiếp đi mất, cũng không biết thói quen như vậy là từ đâu mà có?

Chỉ là biết thì biết, ở bên ngoài chắc chắn Kim  thiếu gia vẫn muốn giữ gìn mặt mũi cho vợ yêu, anh nhàn nhạt nói với Wendy : "Em nói nhiều quá."

Wendy : "Chỉ huy, anh cũng không nên bao che một cách lộ liễu như thế chứ, em mới nói có hai câu thôi mà anh đã ghét bỏ rồi, thật không có thiên lý mà, hu hu hu.... trước kia anh đâu có như vậy đâu."

Đối với tố cáo của Wendy , hiếm khi Taeyeon kiên nhẫn dỗ dành: "Ngoan, em không nói không ai bảo em câm đâu."

Wendy  hộc máu.

Đúng lúc ấy, đột nhiên có mấy người đàn ông mặc âu phục mang giày da đi tới, nhìn cũng khá lớn tuổi, bọn họ chào hỏi với Taeyeon, sau đó liền chuyển ánh mắt sang nhìn Tiffany , hơn nữa còn đều là không hẹn mà cùng nhíu mày. Tiffany  vừa nhìn liền cảm thấy không ổn, trong lòng "thịch thịch" liên hồi, điều mà cô lo lắng lúc nãy bây giờ đã thành sự thật, những người này vừa nhìn liền biết là thân phận không thấp, cả người đều toả ra thần thái uy nghiêm của người bề trên, hơn nữa ánh mắt nhìn Tiffany vô cùng sắc bén, cũng không vì có Taeyeon ở bên cạnh mà giảm đi chút nào.

Hơn nữa bọn họ còn gọi Taeyeon là "Taengoo."

Huống chi bọn cô đứng đợi ở đại sảnh nãy giờ cũng không thấy một bóng người nhưng những người này lại có thể tự do đi lại, cho thấy thân phận ở Cục Quốc An cũng không tầm thường.

"Wendy , em mang Fany  đi tham quan làm quen hoàn cảnh trước đi." Taeyeon bình tĩnh nhìn Wendy  nói.

Wendy  gật đầu, dẫn Tiffany rời đi. Tiffany có chút lo lắng, vừa đi vừa quay đầu nhìn lại, Taeyeonnói gì đó với mấy người đàn ông kia, sau đó bọn họ cùng nhau đi về một hướng khác.

"Chị yên tâm đi, trên đời này không có chuyện gì mà chỉ huy không thể giải quyết được, chị dâu, em dẫn chị đi dạo xung quanh một chút." Wendy  nhìn Tiffany  không yên lòng, liền động viên cô.

Tiffany gật đầu.

Trong phòng họp, Taeyeonngồi ở ghế chủ vị, những người khác chia ra ngồi ở hai bên, không khí có chút căng thẳng nghiêm túc.

"Taengoo , chú muốn biết người phụ nữ kia là như thế nào?" Một hồi lâu sau, người đàn ông ngồi đầu tiên bên trái Taeyeon lên tiếng trước.

Trong giọng nói lộ ra bất mãn và lạnh lùng.

Mấy người đàn ông ngồi ở đây đều là người thẳng tính, dù là bàn quyết sách hay thương lượng chuyện gì cũng đều quyết đoán, dứt khoát, tuyệt đối không nói nhảm.  Họ đều là những tinh đã đi theo anh từ lúc được lên chức cho tới bây giờ, chiến công vô cùng phong phú, đến bây giờ cũng đã sắp về hưu, tình cảm đối với Cục Quốc An đã không thể diễn tả bằng lời.

Cũng không cho phép xảy ra bất kỳ sai lầm nào.

Tầm mắt Taeyeon  quét qua vẻ mặt mọi người, giọng nhàn nhạt, trước sau như một, thản nhiên nói: "Như các chú đều thấy, cô ấy là vị hôn thê của cháu, hơn nữa từ nay về sau sẽ gia nhập NSA."

Lời này vừa nói ra, sắc mặt mọi người liền lập tức biến đổi.

Vẻ mặt cực kỳ khó coi.

Một người khác nói: "Taengoo  à, chuyện này không đùa được đâu, bài học năm đó cháu còn chưa thấm sao? Cục Quốc An không giống như những nơi khác, làm gì cũng phải vô cùng cẩn thận, chúng ta là đang bảo vệ quốc gia này, nếu có sơ suất gì xảy ra thì ai có thể gánh nổi trách nhiệm này đây?"

"Cần phải công tư phân minh, nếu là chuyện tình cảm của cháu các chú sẽ không can thiệp nhưng nếu dính đến chuyện của Cục Quốc An thì các chú sẽ không thể nhắm mắt làm ngơ được." Một người khác phụ họa.

"Taengoo  à, chú cũng không thể không nói câu này, cháu làm việc gì cũng đều rất có chừng mực nhưng lần này sao lại... aizzz, chuyện tình cảm nam nữ sao có thể so với an nguy của quốc gia được chứ."

"...."

Mọi người mỗi người một câu, đều là phản đối và chất vấn. Taeyeon sớm đã đoán được chuyện sẽ như thế, vì vậy để mặc cho bọn họ nói, không nói một câu.  Chờ đến khi phòng họp một lần nữa yên tĩnh lại, anh mới ngước mắt lên, bình tĩnh nói: "Những việc các chú nói, cháu đều biết..."

Nhưng anh còn chưa nói hết, đã bị người khác cắt ngang: "Nếu như cháu đã biết, thì tại sao còn đưa ra quyết định hồ đồ như vậy, Cục Quốc An đâu phải nơi cứ muốn là có thể tùy ý dẫn người vào?"

"Lại nói, cô gái này cháu đã tra rõ thân phận chưa? Lỡ đâu lại giống như lần trước thì Cục Quốc An chúng ta lại có thể chịu được mấy lần giày vò như vậy nữa chứ?"

"...."

Mọi người lại một lần nữa sôi trào,Taeyeon nhấc tay, ý bảo mọi người trật tự. Anh nói tiếp: "Cháu có thể hiểu được những lo lắng của mọi người, nhưng chuyện lần này không giống như những gì các chú nghĩ, đây không phải là quyết định qua loa của cháu, nếu mọi người vẫn tin tưởng cháu thì hãy bình tĩnh nghe cháu nói xong đã."

Giọng nói rõ ràng vang vọng trong phòng họp, không quá lớn, nhưng giọng nói thong dong bình tĩnh lại thành công làm cho mọi người ngoan ngoãn trật tự.Taeyeon nhìn qua ôn hòa nhưng ai cũng biết anh không dễ chọc vào, chưa nói đến việc nhà họ Kim  ba đời làm lãnh đạo mà lãnh đạo nào cũng không phải là người dễ chọc thì không nói đâu xa, chỉ nói đến bản thân Taeyeon , trên người anh cũng đã có một loại sức mạnh đủ để khiến người khác tin phục. Từ năm 18 tuổi khi anh bắt đầu tiếp quản Cục Quốc An đến nay, Taeyeon vẫn luôn làm rất tốt, không chỉ bởi năng lực lãnh đạo mạnh mà anh còn giỏi về cách dùng người. Anh luôn có thể tìm kiếm nhân tài từ khắp mọi nơi, đào tạo sử dụng, đây cũng là một trong những nguyên nhân mà mấy năm nay Cục Quốc An ngày càng phát triển mạnh.

Anh trời sinh đã có năng lực lãnh đạo, không cần quát mắng, không cần tức giận, chỉ cần cái khí chất luôn nhàn nhạt trầm ổn đó, ngược lại sẽ càng làm cho người ta kính sợ.  Giờ phút này, anh nhàn nhạt nói một câu "Nếu mọi người còn tin tưởng cháu", mặc dù giọng nói nhẹ nhàng, nhưng còn ai dám nói chữ "Không", còn ai dám lên tiếng phản đối vào lúc này nữa chứ? Bởi vì như vậy không phải là bày tỏ họ không tin tưởng anh, không tôn trọng anh hay sao? Trong một tổ chức, đây là kiêng kị lớn nhất. Nếu như đến lãnh đạo cũng không tin tưởng thì tổ chức này còn có thể tồn tại được bao lâu? Làm sao có thể phát triển lớn mạnh được?

Cho nên tất cả mọi người không dám nói gì thêm.

Taeyeon trầm ngâm một lát, mới nhìn thẳng vào người đàn ông thứ ba bên tay phải mình: "Chú Park , hiện nay chú thích sử dụng loại súng nào nhất?"

Người đàn ông gọi là chú Park  kia hơi ngẩn người, không biết vì sao anh lại đột nhiên hỏi như vậy? Nhưng vẫn đàng hoàng đáp: "Là loại JY- 26 được sản xuất vào năm trước."

"Ừm" Taeyeon gật gật đầu, lại nhìn người đàn ông đầu tiên bên tay trái mình, cũng chính là người vừa rồi lên tiếng đầu tiên "Chú Lim , chú thì sao?"

Chú Lim  cũng giống như chú Park  không hiểu gì cả, nhưng vẫn thành thực trả lời: " GK- 11"

"Ừm"Taeyeon tiếp tục gật đầu.

Anh liên tiếp hỏi mấy người, mọi người đều thành thực trả lời. Cuối cùng chú Park  kỳ quái hỏi: "Taengoo , cháu hỏi những cái này làm gì?"

Taeyeon khoát tay: "Đừng gấp."

Nhìn ánh mắt tràn đầy khó hiểu của mọi người, anh chậm rãi nói: "Chắc các chú cũng phát hiện, những khẩu súng mà các chú vừa nói tới đều cùng tên một người thiết kế?"

Chú Lim  cau mày: "Nhưng chuyện này có liên quan gì đến vấn đề chúng ta đang nói chứ?"

"Đương nhiên có liên quan." Taeyeon nhướn mày, giọng điệu vô thức tăng cao một chút, bộ dáng thỏa mãn kiêu ngạo nói: "Bởi vì nhà thiết kế nổi tiếng đó chính là vị hôn thê của cháu, Tiffany ." 

Lần này mọi người hoàn toàn khiếp sợ.

Người nào cũng đều trợn to mắt, nói không nên lời.

Kim thiếu gia cực kì hài lòng.

"Hơn nữa, việc Fany  vào Cục Quốc An đã sớm có quyết định từ trước, chẳng qua lúc đó cô ấy có chút việc cá nhân nên từ chối, điểm này chắc hẳn mọi người đều biết, hôm nay vì cháu mà cô ấy mới thay đổi quyết định thôi, cho nên cháu cho rằng sự gia nhập của cô ấy là điều không thể dị nghị." Taeyeon nói rành mạch từng câu từng chữ.

Qua thật lâu mọi người mới phản ứng kịp.

Trong lòng mấy người già ở đây đều không nhịn được nghĩ, mẹ nó! Hai người tài giỏi này làm thế nào mà lại ở bên cạnh nhau? Cái thế giới này từ khi nào đã trở nên nhỏ như vậy?

Chú Park  muốn yên lặng bổ sung thêm một câu sau những lời này: vậy tại sao lúc trước chú và vợ chú lại không được ở cùng một chỗ? Huh u hu.....Thật không công bằng mà!

Lại mất một lúc lâu để tiêu hóa những tin tức này.

Chú Lim hỏi: "Chuyện này cục trưởng cũng đồng ý rồi sao?"

Taeyeon gật đầu: "Ba cháu không có phản đối quyết định lần này."

"Nhưng...." Chú Lim  vẫn có chút băn khoăn.

Taeyeon nhìn thấu tâm tư của ông, nói: "Chú Lim  không cần phải lo lắng, nhân cách của Fany  cháu có thể đảm bảo, cô ấy nhất định sẽ không làm ra chuyện gì ảnh hưởng đến Cục Quốc An đâu."

Anh tin tưởng Tiffany , không có nghĩa là người khác cũng tin tưởng. Huống chi những người này vốn không hiểu rõ Tiffany, lại sợ giẫm vào vết xe đổ của 3 năm trước, bọn họ chỉ là quan tâm tổ chức, vì thế cách tốt nhất là cần phải đập tan mối băn khoăn của họ.

Chú Lim  im lặng.

Taeyeon thấy ông có chút thả lỏng, tiếp tục nói: "Huống chi Fany  là người có bản lĩnh, chỉ cần huấn luyện thêm, cô ấy nhất định sẽ trở thành trợ thủ tốt nhất của cháu. Các chú cũng biết ba cháu sắp nghỉ hưu rồi, đến lúc đó các chú cũng sẽ cùng về hưu nghỉ ngơi, NSA bây giờ chính là lúc cần dùng người, cháu có thể cam kết, nếu sau này xảy ra chuyện gì, mọi hậu quả sẽ do cháu gánh chịu."

"Taengoo à, không phải bọn chú không tin cháu, giống như cháu nói, bọn chú cũng sắp về hưu rồi, đời này bọn chú và ba cháu đã dành hết tâm huyết cho Cục Quốc An, thật không muốn lúc về già rút lui còn gặp phải chuyện gì nữa, cháu cũng nên thông cảm với suy nghĩ của bọn chú." Chú Park  trầm giọng nói.

"An nói có lý, chuyện 3 năm trước đây, trung ương đã bất mãn, là bọn chú và ba cháu phải thật vất vả mới đè xuống được, bọn chú nhìn cháu lớn lên, tính cháu như thế nào sao bọn chú lại không biết được chứ? Mọi người đều biết cháu có năng lực mạnh, thế nhưng cháu mang cô gái kia vào thì con bé không thể so sánh với những người khác vào trong cục, con bé là người sẽ đi cùng cháu cả đời, là người cháu không đề phòng nhất, nếu con bé đó có tâm tư bất chính thì chẳng phải quá dễ dàng sao, nhất là lại có vết xe đổ của 3 năm trước nữa, bọn chú tất nhiên phải lo lắng." Chú Lim nghe chú Park  nói vậy, cũng cùng lên tiếng.

Hai người bọn họ ở trong cục đều là những người có vai vế, thân phận nhất, hơn nữa lại có quan hệ họ hàng với Taeyeon. Khi Taeyeon còn nhỏ, họ thường chơi đùa với anh, cũng dạy cho anh rất nhiều thứ, thời gian Taeyeon ở :| cùng họ có khi còn nhiều hơn ở cùng TaeWon.

Đối với bọn họ, Taeyeon vô cùng quan tâm.

Hai người này đã nói ra suy nghĩ trong lòng của tất cả mọi người ở đây, những người khác cũng nhao nhao gật đầu, cảm thấy rất có lý. Không phải bọn họ muốn làm khó Taeyeon mà là bọn họ đã già, suy nghĩ cũng nhiều hơn, cũng lo lắng nhiều hơn.  Cả đời này bọn họ cống hiến cho Cục Quốc An, có thể nói lợi ích của tổ chức còn quan trọng hơn tính mạng bọn họ, không ai muốn mạo hiểm như vậy với những nhân tố không biết có gây bất lợi cho tổ chức hay không. Người như vậy cũng giống như một quả bom hẹn giờ, không biết khi nào nó sẽ phát nổ, có người nói rằng quả bom này an toàn, sẽ không phát nổ, nhưng ai có thể tin tưởng điều đó chắc chắn sẽ không xảy ra chứ? Một khi điều rủi ro thành sự thật, quả bom nổ tung, khi đó liên lụy không chỉ là tính mạng của một người nữa.

Bầu không khí lần nữa rơi vào yên tĩnh ngắn ngủi.

Trong không gian yên tĩnh này, Taeyeon mở miệng, từng chữ, từng chữ, kiên định, truyền vào tai mọi người.

"Vợ của cháu, cháu tin tưởng cô ấy."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#taeny