18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 93: Sức nặng toàn thế giới

Dã thú hình như cũng cảm thấy hơi sức cô dần yếu đi, đã không còn biện pháp chống đỡ thêm, mặt của Tiffany gần ngay trước mắt, chỉ cần hơi thấp một chút nữa, nó có thể một ngụm cắn cô vào trong miệng. Trong mắt dã thú toát ra tia âm u, hưng phấn lại kích động. Tiffany thật muốn nói tục, mẹ nó, mày khỏe mạnh cũng đừng suy tính ăn tâm tình của người ta được không?

Giận!

Chỉ là thật lòng không chịu nổi, không muốn chấp nhận cũng không được. Tiffany rất bi tráng nhắm mắt lại. Còn đang suy nghĩ nó cắn một cái này sẽ rơi vào mặt bên kia của mình, kết quả là cảm giác trên người trầm xuống, sức nặng khổng lồ đụng vào trên người cô, Tiffany đau rên lên một tiếng.

Một giây kế tiếp, có tiếng bước chân dồn dập truyền đến, đẩy vật nặng trên người cô ra, đem    Tiffany ôm vào trong ngực.

"Thế nhưng đại nạn không chết." Tiffany nhìn khuôn mặt lo lắng trước mắt này, hơi xúc động nói.

Sớm biết cô cũng một súng bắn bể đầu, nhiều dứt khoát!

Cô không muốn giết nó, kết quả suýt nữa bị nó làm bữa ăn khuya, ai, lần sau phải rút kinh nghiệm.

"Thế nào không phản kháng?" Âm thanh thật thấp từ đỉnh đầu truyền đến, tay hơi lạnh ma sát qua vết thương trên mặtTiffany.

Cô thở dài một cái, có chút uất ức nói: "Không còn hơi sức rồi."

"Không nghĩ tới anh?"

"Hả?" Tiffany nhất thời không kịp phản ứng. Suy nghĩ một chút, mới biết anh nói chuyện ngày đó cô nói "Vừa nghĩ tới anh, cả người tràn đầy sức mạnh". Trí nhớ anh có cần tốt như vậy không? Cảm giác nhoi nhói kéo thần trí cô về, Tiffany hít vào một hơi, không khỏi nói: "Này, chớ có sờ, em đau."

"Đứng lên." Taeyeon đỡ cô đứng dậy.

"Không đi được." Tiffany khó được khi làm nũng.

Taeyeon  ngoan ngoãn ngồi xổm người xuống, người khác nằm sấp lên, lưng rất dày rộng, mang theo nhiệt độ của anh, dường như sức mạnh người này, làm cho người ta an tâm.

Tiffany nhếch môi, đưa tay ôm cổ anh, mặt cũng rất tự nhiên dính vào trên lưng của anh, chung quanh rất yên tĩnh.

Chỉ có âm thanh anh chậm chạp đi lại.

"Không có tiếng bước chân."Tiffany đột nhiên nói.

"Em nói mấy tên đàn ông kia?"

"Ừ."

Trầm mặc.

"Anh sẽ không đem người giải quyết rồi chứ?" Tiffany ý thức được có cái gì không đúng, chỉ nghĩ tới một vấn đề có thể.

Taeyeon  rất tùy ý nói: "Trùng hợp đụng phải."

Tiffany: ". . . . . ."

Đây chính là chênh lệch, dáng vẻ này của cô, thoát được khổ cực như vậy?

Mặc dù không nói, nhưng kỳ thật mới vừa một khắc kia cô thật sợ, lần đầu tiên chân thực cảm thấy cách tử vong gần như vậy. Rõ ràng trong cuộc sống còn có rất nhiều quyến luyến, nhưng thiếu chút nữa đã trở về với cát bụi, tan thành mây khói. May mắn cô còn may mắn.

Còn có anh tới cứu cô, sau đó có cả bờ vai dài rộng, để cho cô dựa vào. Không cần nói nhiều cái gì, cái này đủ rồi.

"Nặng không?" Cô hỏi theo bản năng.

Vốn thuận miệng nói một chút, ai ngờ anh lại gật đầu một cái, rất đơn giản cho một chữ. "Nặng."

Đây cũng quá phối hợp đi?

Âm thanh Tiffanytừ giữa kẽ răng phun ra."Vậy nếu không thả em xuống?"

"Không cần."

"Không phải nói nặng sao?" Giọng nói hơi buồn bực.

Người nọ cười cười, âm thanh rất nhẹ, lại rõ ràng truyền vào trong tai của cô."Nặng là bởi vì toàn bộ thế giới đều ở trên lưng, nhưng anh cam tâm tình nguyện."

Nhẹ nhàng nói một câu, để cho cô đang buồn bực mà dễ dàng tiêu tan, khóe miệng lặng lẽ nâng lên một nụ cười mềm mại .

Mà anh cõng em, tựa như cõng cả thế giới.

Ánh trăng nhàn nhạt tỏa ra, trong rừng rậm nguy hiểm như vậy, lại không hiểu thêm ti

sắc thái trầm tĩnh mà ấm áp.

"Chúng ta tối nay còn có thể trở về sao?" Tiffany hỏi.

Taeyeon  nói thẳng."Đoán chừng không thể."

Bây giờ chính thức đã đến nửa đêm, là lúc dã thú thường xuyên xuất hiện nhất. Đường rất tối, bọn họ đối với nơi này cũng không quen, biện pháp an toàn nhất chính là tìm một chỗ chờ trời sáng.

"Vậy làm sao bây giờ?"

Chẳng lẽ phải ở chỗ này qua đêm? Cô hiện tại buồn ngủ, rất muốn ngủ, nếu như đợi cả đêm ở đây, còn phải thời khắc nguy hiểm bị dã thú ngậm trong mồm tha đi. Quá đau khổ!

"Tìm sơn động thôi."Taeyeon  nói xong, ánh mắt cũng tìm mọi nơi.

May mắn, bọn họ cuối cùng tìm được một cái sơn động để ẩn náu.

Không tính lớn, nhưng hai người đợi cũng được coi là rộng rãi.

Taeyeon  ở trên đường còn thuận tay đánh con mồi, hơi có giống như cảnh tượng phim võ hiệp trong giang hồ nhân sĩ ngủ ngoài đồng dã ngoại.

Vừa nhìn chính là rất có kinh nghiệm.

"Có lẽ có người giống chúng ta, ở chỗ này đợi." Chuẩn xác hơn mà nói là ngủ, trong sơn động còn có củi đốt đã dùng xong, thậm chí có đống cỏ chải ra, ngược lại dễ dàng cho bọn họ.

Taeyeon  thuần thục đốt lửa lên, tâm trạng hai người đều rất tốt. Không hề có một chút lâm vào khốn cảnh nhếch nhác nào, ngược lại có nhiều cảm giác khác thường.

Seoul  tiến vào tháng một thì thời tiết đã rất lạnh rồi, nhất là vùng núi bên ngoài ngoại ô, rét căm căm. Tiffany không kịp chờ đợi vây quanh bên đống củi đốt, chờ đống lửa dấy lên.

"Động tác lão luyện như vậy, anh nhất định không phải lần đầu tiên gặp phải tình huống như thế này?"Tiffany không chịu nổi yên tĩnh, lại bắt đầu kéo đề tài.

Taeyeon  lạnh nhạt nói: "Huấn luyện khi còn bé, bị mẹ anh ném vào rừng rậm Amazon đợi hơn nửa tháng."

"Vẫn luôn không có đi ra sao?"

"Ừ."

Mẹ Kim thiếu gia như vậy mà hung ác! Tiffany cảm khái."Khẳng định anh không chỉ có một người."

Quả nhiên, Taeyeon  nhẹ nhàng nói: "Minho , Wendy , Bora , Taemin  cũng ở đấy."

Tiffanygật đầu.

Cô cũng biết, lấy tài nấu nướng của Taetae, một mình ở dã ngoại đợi nửa tháng, không phải không thể đói chết.

Chỉ là vậy cũng rất nguy hiểm rồi.

"Anh lúc đó bao nhiêu tuổi?"

Taeyeon  trầm ngâm một hồi."Dường như 13."

"Nhỏ như vậy?" Tiffany kinh ngạc.

Có thể tưởng tượng được khi anh còn bé huấn luyện có nhiều khổ, không có ai thành tựu mà không phải trả giá. Taeyeon  làm như không thèm để ý, lơ đãng nói: "Khá tốt."

Ánh lửa vừa vặn sáng lên, chiếu rọi ở trên mặt Tiffany, trong nháy mắt cô cảm giác không khí chung quanh cũng ấm lên rất nhiều.

Taeyeon đốt lửa xong, lại dọn dẹp anh bắt mấy con mồi này xuống, xuyên qua nhánh cây, chuẩn bị nướng ăn. Tiffany rất rối rắm nhìn anh, mặc dù để trên đống lửa nướng nướng một cách đơn giản như vậy, nhưng là . . . . . .

Cô không nhịn được nói: "Anh có thể làm!"

Vẫn không thể không nghi ngờ a!

Taeyeon  ngẩng đầu nhìn cô một cái, đối mặt với ánh mắt Hwang  cô nương không tin tưởng, trên mặt lạnh nhạt sắc mặt không đổi, chậm rãi nói: "Anh có thể."

Anh chắc chắn chứ?

Hwang  cô nương nháy mắt, rất biết điều không có đem lời trong lòng nói ra ngoài.

Vì sao cô cảm thấy giọng điệu này của Taetae kiêu ngạo quả quyết vậy à?

Cô nhìn động tác Taeyeon , không hề chớp mắt.

"Bảo bối , em nhìn anh như vậy nữa, anh sẽ không chịu nổi." Taeyeon bộ mặt phớt tỉnh nói.

Tiffany vẻ mặt rất vô tội, cô không hề làm gì cả a! Taetae, anh liền cậy mạnh!

Tiffany phản xạ có điều kiện trả lời: "Nếu em không nhìn anh, nói không chừng cả sơn động cũng sẽ bị thiêu cháy. Vì nghĩ an toàn của bản thân, vẫn cẩn thận một chút tốt."

Taeyeon : ". . . . . ."

Lại bị người phụ nữ của mình nhìn khinh bỉ!

Chờ.

. . . . . .

. . . . . .

Mấy phút sau.

Taeyeon  nhìn thức ăn bị cháy hết gần nửa, trên mặt không có chút vẻ mặt nào. A, chỉ là, trên mặt tuấn nhã trắng nõn, ngược lại rơi xuống mấy phần bụi bậm.

Khó khăn nhất là, đống lửa thế nhưng không tổn hại chút nào.

Tiffanycảm giác vui mừng sâu sắc, nhưng vừa nhìn thấy mặt của anh, vẫn là nhịn không được bật cười.

"Không được cười." Người khác cắn răng.

Tiffany không nghe được, sắc mặt khác thường rực rỡ, trong đôi mắt giống như ngôi sao rơi xuống, sáng trong suốt.

Tâm tình cô rất tốt cười nói: "Ngoan, anh sinh ra nhất định là đắc tội với Ông táo. Chớ cậy mạnh! Em tới . . . . . ."

Lời còn chưa nói hết.

Thời gian giống như dừng lại, nếu như đây là lời nói một bộ phim, máy quay phim nhất định sẽ bị bắt được vẻ mặt sững sờ của cô, sau đó đánh một đặc tả. Nhạc nền nhất định hợp với tình hình vang lên, chậm rãi, du dương, nhẹ nhõm vả lại hết sức có cảm giác.

Vì thế cảnh tượng càng tô lên thêm mấy phần không khí.

Mà gò má của anh cùng gò má cô, chứa phong cảnh, tỉ mỉ sau kết cấu, tỷ lệ hoàn mỹ tưng bừng trên màn ảnh, cảm giác tim đập, rõ ràng khác thường.

Hơn nữa ở ban đêm yên tĩnh này.

Môi của cô rốt cuộc không hề đóng đóng mở mở nữa, hoàn toàn yên tĩnh.

Chỉ còn lại nụ hôn dịu dàng, đột nhiên đánh tới, lại kéo dài thật lâu.

Tiffany váng đầu chóng mặt nghĩ, ừ, quả nhiên kiêu ngạo rồi!

"Có hối hận không khi trong cuộc sống bởi vì anh, mà gặp nhiều nguy hiểm như vậy." Sau một lúc lâu, anh buông cô ra, hỏi.

Tiffany lấy lại bình tĩnh.

Tay đặt trên đầu gối mình, nghiêng đầu nhìn anh, hỏi ngược lại: "Nếu như mà em nói có, anh có buông tay em ra sao?"

"Sẽ không." Người nọ không chút do dự, âm thanh từ từ mà kiên định.

"Tại sao?"

Taeyeon  bình tĩnh nói: "Chim non không quen cuộc sống của chim ưng, vậy thì chờ nó lớn lên, cho nó một đôi cánh, cùng bay lượn giữa trời đất này. Dần đà, cũng thành thói quen."

"Vậy nếu thói quen không làm được?"

"Chim ưng sẽ bẻ gảy cánh của mình, cùng với nó, đi qua cuộc sống mà nó muốn."

Anh nói như vậy một cách tự nhiên,Tiffany nhìn chằm chằm anh, trái tim giống như bị thứ gì đánh xuống, có một loại cảm giác vô lực.

Trong đời, muốn yêu một người rất dễ dàng, nhưng đồng thời yêu ở cô, không áp đặt ý nguyện của mình. Có thể chân chính làm được thông cảm đối phương, cũng là rất đáng quý.

Thử hỏi thế gian này, có mấy người, mặc dù yêu, rồi lại thật đứng ở góc độ người yêu, sâu sắc cân nhắc qua cảm thụ của cô.

Còn thích hợp làm ra nhượng bộ.

Chỉ cần cô vui vẻ.

"Em sẽ rời đi sao?" Anh hỏi.

Bốn mắt nhìn nhau, cặp mắt kia sâu thẳm hàm chứa thâm tình, rơi vào trên người cô. Rõ ràng nhàn nhạt, rồi lại giống như ẩn náu ngàn vạn cảm xúc. Chẳng biết tại sao, Tiffany đột nhiên nghĩ đến Rose.

Nhưng cuối cùng các cô không giống nhau như vậy.

Tiffany nhẹ nhàng nhếch môi, dùng giọng nói giống như vậy, lẳng lặng nói: "Chim non đã trưởng thành."

Taeyeon  nhíu mày: "Cho nên?"

"Nó sẽ dần dần có đôi cánh mạnh mẽ, không cần chim Ưng bảo vệ, cũng có thể cùng anh bay lượn ở trong trời đất này."

Cùng sát cánh bên nhau.

Cho dù hoàn cảnh gì, đều không quan trọng. Chỉ cần bọn họ ở chung một chỗ. Taeyeon  trầm mặc nhìn cô thật lâu.

Tiffany cũng không nói chuyện.

Không khí đột nhiên lại trầm tĩnh .

Cho đến mí mắt Tiffany lại bắt đầu đánh nhau, cô thuận thế dựa vào trên vai Taeyeon , mơ hồ nghe được anh nói: "Mệt nhọc sao?"

"Ừ." Tiffany gật đầu một cái."Nói cho em một chút chuyện lúc anh còn nhỏ đi."

"Để đầu óc tỉnh?"

"Không phải."

Chỉ như vậy, thì càng hiểu rõ anh một chút.

"Lúc còn nhỏ, anh chủ yếu đều phải huấn luyện, không có gì đáng nói cả." Taeyeon hời hợt nói.

Tiffany đổi tư thế, đầu gối ở trên đùi anh, hai tay cầm lấy tay của anh chơi đùa. Tay của anh thon dài, khớp xương rõ ràng, nhưng quanh năm cầm súng, có một vài vết chai sần.

Nghe nói như thế, Tiffany nâng mắt lên, nhìn về phía anh, tùy ý nói: "Ít nhất phải có một hai sự kiện ở trong trí nhớ còn khắc sâu chứ? Các anh nhiều người như vậy, coi như chỉ huấn luyện, cũng cùng trải qua không ít chuyện chứ."

Taeyeon  lắc đầu một cái, "Bọn anh không huấn luyện ở cùng một chỗ."

"Hả?"

"Ở Hội Liên Hợp có trụ sở chuyên để huấn luyện, bọn Onew , Lisa, Irene  đều do dì tự mình dạy còn anh ở Cục Quốc An, người huấn luyện là mẹ anh. Chỉ có những lúc ở nhà mới có thể tập chung lại một chỗ, nhưng mà số lần lão đại về nhà rất ít." Taeyeon  giải thích với cô.

Tiffany gật đầu một cái, bày tỏ đã hiểu.

"Khi đó Kwon  Lão đại vẫn còn ở Daegu  chứ?"

Anh vừa nhắc đến Yuri , Tiffany không tự chủ nghĩ đến Jessica, ngày hôm qua Jessica  gọi điện lại cho cô, nói rằng gần đây gặp phải một số chuyện. Jessica  không thuận lợi vào Thánh Y, bởi vì thực tập, bây giờ cô ấy chỉ có thể cực khổ chạy theo tổ diễn kịch, làm một ít chuyện vặt. Từ nhỏ Jessica  trải qua cuộc sống của một đại tiểu thư, bị làm khó mà đến nay cô ấy còn chưa kêu khổ. Ngày đó, Jessica đi làm trễ, vừa đúng lúc Kwon  lão đại ở nhà qua đêm, Sunny muốn Kwon  Lão đại đưa Jessica  một đoạn đường, dù sao cũng thuận đường. Kwon  lão đại không tiện từ chối, Jessica   một chút cũng không khách khí liền lên xe, ai ngờ một màn này bị một nhân viên ở Thánh Y nhìn thấy, vả lại người đó còn biết Jessica.

Cô ta nói bóng nói gió hỏi Jessica có chuyện gì xảy ra, Jessica  thuận miệng nói láo Yuri cùng với một cô gái nhỏ xinh đẹp vị thành niên ước hẹn ở một nơi nào đấy bị cô ấy nhìn thấy, đại Boss người ta sợ cô ấy đi ra ngoài nói lung tung làm ảnh hưởng đến danh tiếng của mình, vì vậy mới tìm cô ấy để phong kín miệng của cô ấy lại, dưới quyền uy của đại Boss cô thê thê thảm thảm đồng ý, cũng dặn dò người đó với bản thân cùng nhau giữ bí mật này. Người đó nghe Jessica nói như thế, không chỉ có kinh ngạc vì đại Boss nặng khẩu vị, thái độ nghi ngờ đối với Jessica cũng thay đổi thành đồng tình trong nháy mắt, phát hiện bí mật của đại Boss nha, như vậy khác gì nhỏ lông trên đầu lão hổ, sẽ không có kết quả tốt gì. "Nén bi thương!"

Kết quả là xế chiều hôm đó, chuyện này ở công ty truyền ra, không ngoài dự đoán của Jessica. Ý tứ loại người này, không thể dựa vào! Nhất là đối với những người ôm trong lòng muốn thỏa tâm nguyện nhiều chuyện của phụ nữ.

Lúc cô ấy nói với Tiffany chuyện này, Tiffany hỏi : "Cậu cố ý à?"

"Nói nhảm, không cố ý thì mình cũng không nói với cô gái kia nhiều như vậy, rảnh rỗi lắm à?" Jessica thẳng thắn.

Tiffany tò mò hỏi cô ấy, "Cậu và Kwon  lão đại thì như thế nào? Anh ta không thể cứ níu lấy cái chuyện quá khứ kia không buông sao? Người ta không tạo cho cậu phiền toái, cậu còn tạo chuyện cho anh ta, không sợ anh ta đuổi ra ngoài sao?"

"Ơ, ngược lại mình thật mong anh ta có thể tìm đến cửa đây! Nhưng mà người ta là Tổng giám đốc đại nhân bận rộn như vậy, làm sao có thời gian để ý tới một nhân vật nhỏ bé như mình đây được chứ?" Jessica nói giọng chua chát.

Tiffany rất ít thấy Jessica có bộ dạng này, không dứt khoát như vậy. Dù sao cô ấy kiêu ngạo như vậy, ai mà không để ý đến cô ấy, cô ấy sẽ không để một mảnh thái độ cho người khác biết, lão tử mới không lạ gì! Ai dám chọc giận cô ấy, cô ấy sẽ trả lại cho người đó gấp bội! Vẫn sống tự nhiên bừa bãi, nhưng hôm nay bởi vì Yuri  mà phải dùng biện pháp như vậy để gây sự chú ý của anh ta.

Tiffany chợt trầm mặc một lúc, một hồi lâu mới nói: "Sica , có phải cậu vẫn còn thích anh ta?"

Chỉ có thích, mới có thể quan tâm đối phương có để mình ở trong mắt hay không chứ?

Jessica rất thản nhiên. "Đúng thì như thế nào? Người anh ta thích cũng không phải là mình." Cô lại nói: "Choáng nha lão tử cũng không biết tại sao tự làm khổ mình? Tên khốn Kwon Yuri  kia càng ngày càng làm cho người ta không thoải mái.........."

"Bởi vì thích." Tiffany nói.

Bởi vì thích một người. Tình nguyện cãi nhau mặt lạnh với nhau, cũng tốt hơn hờ hững sát vai làm như không thấy, ít nhất như vậy nói rõ, ở trong cuộc sống của anh ta cô vẫn có một vị trí. Không phải người xa lạ, không phải khách qua đường, vị trí này cũng không quan trọng, nhưng luôn tồn tại trong tim anh ta, bị anh ta nhớ.

"Ừ, ở Daegu." Taeyeon  gật đầu.

Tiffany bị một câu nói của anh mà thần trí quay về, thật ra thì bây giờ nhớ tới, tình cảm có rất nhiều loại, nhưng bất luận là loại nào, thì tất nhiên sẽ có hai loại vì thế cứ dây dưa quấn quýt lấy người. Bỏ không xong mà để ý thì rối bời!

Cô không nhanh không chậm nói: "Thật là kỳ lạ, Kwon  gia có nhiều tiền như vậy, nhìn qua dì cũng rất quan tâm Kwon  lão đại, tại sao còn đưa anh ấy đến Jung gia ở Daegu?"

Một thời gian rất dài Kwon  đều sinh hoạt ở Jung gia, cô nhớ Jessica từng nói, Jung  gia cùng với Mộc gia là thế giao (quan hệ nhiều đời), Yuri  đến Jung gia vừa đúng lúc cô ấy xuất ngoại, lúc cô ấy mười bảy tuổi trở về nước hai người mới chính thức biết. Ông nội Jung rất thích Yuri , thường nhắc tới vớiJessica, mà khi đó Jessica cũng không biết Yuri  cũng không phải ruột thịt của Jung  gia, lúc đó còn lấy tên là: Jung Yuri .

"Dì có nguyên nhân của dì, dì không nói, bọn anh cũng không biết." Kwon lão đại cũng không biết.

"Có phải Kwon  lão đại thích người khác?"

"Em muốn hỏi cái gì?" Taeyeon  liếc thấy tâm tư của cô.

Tiffany le lưỡi, rất thuần khiết mà nói: "Lấy việc anh rất hiểu rõ về Kwon  lão đại mà nói, anh ấy và Sica    có không gian phát triển không?"

Nếu đã bị nhìn ra, cô cũng không quanh co lòng vòng nữa.

Taeyeon  mấp máy môi. "Rất không có khả năng, lão đại không thích loại con gái giống như Jessica."

"Anh làm sao có thể khẳng định được như vậy?"

"Trong lòng anh ta có người rồi." Taeyeon tạm ngừng, lạnh nhạt nói: "Đời này của Lão đại rất khó khăn để yêu một người khác."

"Ah?" Người nào lại có mặt mũi lớn như vậy, khiến Kwon  lão đại chung tình như thế.

Anh ta nhìn qua như một vị đế vương, cả người tản ra khí lạnh, có cảm giác như bất kỳ người con gái nào cũng không lọt vào trong mắt anh ta.

Taeyeon  nhẹ nhàng nói: "Anh ấy yêu vài chục năm rồi, một mực làm bạn bên cạnh người đó. Vì anh ấy muốn trả giá cho người đó."

"A....." Tiffany trừng mắt nhìn, bây giờ Kwon  Lão đại chỉ có hai mươi lăm tuổi chứ mấy? Anh ta lớn hơn Taeyeon hai tuổi, như lời nói của anh, anh ta yêu vài chục năm rồi, như vậy chẳng phải từ rất sớm đã biết yêu rồi. "Vậy tại sao hai người bọn họ lại không ở cùng nhau?"

"Khi đó, lão đại còn chưa ý thức được là mình thích cô ấy, chỉ xem cô ấy như em gái. Cô ấy vì Lão đại từ Busan  đi Daegu, nhưng bởi vì có một người con gái khác tham gia, thương thấu chú ý. Nhưng thật ra cô ấy không đến như đã nói với lão đại, tự một mình đi, lão đại cũng không biết mình tổn thương cô ấy, cho đến khi một người đàn ông khác xuất hiện. Người đàn ông kia đối với cô ấy rất tốt, mỗi lần khổ sở sẽ ở bên cạnh cô ấy, trêu chọc cho cô ấy vui vẻ, những gì lão đại không cho cô ấy, người đàn ông kia đã cho cô ấy tất cả rồi. Hơn nữa cũng không cần báo đáp, yên lặng xuất hiện, lại yên lặng biến mất, trên mặt vĩnh viễn treo lên tươi cười, dáng vẻ rất vui mừng cởi mở, giống như thần bảo vệ của cô ấy. Cuối cùng người đàn ông kia cũng làm cho cô ấy cảm động, hai người ở cùng nhau. Chờ đến lúc Lão đại cảm thấy mình mất đi cái gì, anh ấy đã không thể tìm về được nữa rồi........"

"Chuyện xưa này thật rối rắm." Tiffany không hiểu. "Thích một người, như thế nào cũng phải cảm nhận được chứ, tại sao phải đợi đến lúc mất đi mới biết?"

"Nguyên nhân là do thân phận."

Tiffany không hiểu nhìn Taeyeon . "Bây giờ cô gái ấy ở cùng với thần bảo vệ kia sao?"

"Ừ."

Tiffany thở dài, nắm tay Taeyeon , mười ngón tay đan xen vào nhau. "Rốt cuộc biết tại sao nhiều người như vậy đều nói hai người ở chung một chỗ không dễ dàng, không phải chỉ cần anh yêu em và em cũng yêu anh, mà còn cần đến duyên phận, nhưng bởi vì nguyên nhân nào đó mà đến cuối cùng bỏ lỡ, cũng là một chuyện rất khổ."

"Em vừa mới nói cái gì?"Taeyeon nhíu mày.

"Rốt cuộc biết tại sao........." Tiffanycho rằng anh không nghe rõ, chuẩn bị lặp lại theo bản năng.

Taeyeon  lắc đầu. "Không phải câu này, bỏ qua trước mặt."

"Cái gì bỏ qua trước mặt?" Tiffany nháy mắt, đem lời nói vừa mới nói nhớ lại trong đầu một lần nữa, trong miệng cũng không tự chủ nói ra. "Anh yêu em, em cũng yêu anh, nhưng bởi vì nguyên nhân nào đó cuối cùng bỏ qua........."

"Ừ, phía sau của câu anh yêu em."

"Em yêu anh."Tiffany thoải mái nói.

Không một chút nào nhận thấy người khác có thâm ý khác, Taeyeon  nhếch môi, lộ ra một nụ cười vui thích.

Anh rút tay từ trong tay cô ra, thỏa mãn ngồi một chỗ, đặt người ở trên cỏ đã trải lên, phía trên còn quần áo của anh đệm lên.

Đống lửa vẫn đốt như cũ.

Tiểu bạch thỏ ý thức được cái gì, từ chối hai cái, vẫn bị sói xám lớn tấn công tới.......

Aegean Sea.

Jessica  ở trong phòng bao riêng, dù thế nào cũng không nghĩ ra Phó Tổ Trưởng lại mang các cô tới những nơi như thế này.

Seoul  nổi danh nhất là quán Devilbar, cho dù chưa từng đến, nhưng cũng từng nghe nói qua. Nghe nói nơi này mỗi người MB đều là cực phẩm, không ngừng có những gương mặt đẹp, vóc người công phu trên giường cũng là hạng nhất. Mẹ nó, cái cô gái già đói khát này. Nếu sớm biết trong miệng cô ta nói high một phen chính là mang các cô tìm đến MB, nói gì Jessica cũng sẽ không đồng ý.

"Tôi nói với các cô, chỗ này là nơi tốt nhất. Nhìn điều kiện xung quanh, cùng người đàn ông này, bảo đảm các cô chơi vui đến quên cả trời đất." Bên tai truyền đến giọng nói hưng phấn của Phó Tổ trưởng: "Tôi mời khách, tối nay ai cũng không được đi, mọi người cùng nhau high đến tận trời sáng."

High cái em gái cô.

Cô cho rằng ai cũng giống như cô sao, Jessica đang chuẩn bị cầm túi xách đi, đồng nghiệp ngồi ở bên cạnh đột nhiên cầm tay cô. Jessica nhìn về phía cô ấy, thấy đồng nghiệp nhìn cô lắc đầu một cái, dùng khẩu hình miệng nói một câu: "Nhịn một chút."

Nói không chừng chỉ là uống rượu nói chuyện phiếm, tìm thú vui. Dù sao người nọ cũng là Phó tổ trưởng của các cô,Jessica là người đi theo mà về quá sớm thì không tốt một chút nào.

Cô đồng nghiệp đó nhắc nhở Jessica như vậy, Jessica cũng bình tĩnh lại. Cô cũng không phải người truyền thống, huống chi đã từng sinh sống ở nước ngoài nhiều năm như vậy, cái gì cũng từng thấy qua. Chỉ là từ nhỏ Jung  lão gia đã dạy cô, con gái phải giữ mình trong sạch, làm cái gì chơi cái gì đều phải có chừng có mực. Cho nên cô hết sức bảo vệ mình, mặc kệ đang ở hoàn cảnh nào, cũng sẽ không chịu ảnh hưởng, đây là nguyên tắc của cô.

Jessica ra nước ngoài từ lúc năm tuổi, trở về lúc mười bảy tuổi. Khi đó Jung  lão gia rất thích  Yuri , không ngừng đưa cô đến trường học của Yuri , còn cầu xin anh ta chăm sóc cho Jessica. Jessica   là người thích tự do vui vẻ, ghét nhất bị người quản thúc, cố tình Yuri  là người lạnh lùng lại cứng nhắc, nguyên tắc trên hết. Ở bên cạnh anh ta Jessica đừng nói gì đến tự do, nhàm chán cũng nhanh nhàm chán đến chết. Hiển nhiên Yuri  cũng chỉ coi Jessica là người bị trưởng bối cứng rắn nhét bọc quần áo sang đây, cho nên khi đó hai người vô cùng không hợp nhau.

Nhung mặc dù vậy, không biết bắt đầu từ lúc nào, dần dần Jessica có thói quen không tiếp xúc với những chuyện mà Yuri  không thích.

Ví dụ như minh tinh, cô còn nhớ một lần nói giỡn hỏi anh ta: "Anh không có khả năng ở chung cùng kiểu phụ nữ như thế nào?" Yuri  trả lời chính là minh tinh, Jessica hỏi anh ta tại sao? Anh ta nói vì nghề nghiệp đó có quá nhiều thị phi. Lúc ấy Jessica còn cười anh ta, ông cụ non, không có việc gì cũng biết giả bộ thâm trầm. Nhưng sau lúc lựa chọn nghề nghiệp, cô lại theo bản năng buông tha biểu diễn mà lại chọn theo biên kịch.

Cho nên hôm nay kích động như thế, cũng là bởi vì nhớ lại khuôn mặt của Yuri . Nhớ đến nếu như anh ta biết cô đến MB, nhất định sẽ không vui.

Nhưng hôm nay tỉnh táo lại suy nghĩ một chút, Yuri  có cái gì tốt mà quan tâm xem anh ta có vui hay không? Anh ta một lòng muốn vạch rõ giới hạn với cô, cả đời không qua lại với nhau. Làm sao có thể còn quan tâm xem cô như thế nào? Jessica, cô như thế nào lại có suy nghĩ ngây thơ như vậy.

"Người đẹp, đang nghĩ gì vậy? Gọi em lâu như vậy mà lại không để ý đến người ta."

Jessica phục hồi lại tinh thần, không biết từ lúc nào bên cạnh đã có thêm một anh chàng đẹp trai trắng trẻo ngồi cùng, đang ân cần nhìn cô.

Cô bình tĩnh nhìn, kinh ngạc, trong phòng bao đã rất náo nhiệt. Hai ba MB đang khoa tay múa chân trêu chọc Phó Tổ trưởng vui vẻ, có tất cả hai người ngồi bên cạnh cô ta. Những người khác đều có một người ngồi cạnh, uống rượu, chơi đoán số, chơi xúc xắc, nhìn thật hài hòa nha.

Cũng chỉ có một mình cô ngồi ngẩn người.

Anh chàng đẹp trai này lại ở trên người cô cọ xát, một cái tay sờ lên bắp đùi của Jessica, đôi môi thổi khí bên tai cô. "Có phải em không thích chỗ này, nếu không chúng ta chuyển sang nơi khác? Anh phục vụ rất tốt."

Jessica cười lạnh một tiếng, dưới ánh đèn, khuôn mặt xinh đẹp càng tỏa ra mê người, cô nhỏ giọng nói. "Đem bàn tay quấy rối của anh lấy ra."

Tâm tình của cô vốn đã không tốt, giờ phút này sắc mặt lại càng không có gì tốt.

Người nọ vẫn còn cười làm lành nói: "Đừng như vậy chứ. Đêm xuân một khắc đáng giá ngàn vàng, anh đảm bảo em sẽ hài lòng."

Chương 94: Jessica và Kwon lão đại 

Nói xong tay lại càng làm càn không kiêng sợ đi lên tìm kiếm, Jessica không thể nhìn được nữa, đang muốn nổi đóa, cửa phòng đột nhiên bị người dùng sức đẩy ra.  Yuri  mặt lạnh lùng xuất hiện ở cửa.

"Tổng, Tổng giám đốc." Phó tổ trưởng nói lắp bắp.

Những người khác cũng sửng sốt, tại sao Tổng giám đốc lại ở chỗ này? Hơn nữa vẻ mặt rất âm trầm.

"Đi theo tôi."

Yuri  đi thẳng đến trước mặt Jessica, chặn ngang tên MB đang quấn cô kia, lôi kéo cô đi ra ngoài.

Jessica ước gì có thể đi sớm một chút, cho nên cũng ngoan ngoãn mặc kệ anh ta lôi kéo mà không có phản kháng. Mọi người lại càng không dám nói gì rồi, mặc dù tò mò, nhưng chỉ trơ mắt nhìn.

Bọn họ đi một đường thẳng ra khỏi Aegean Sea.

"Jessica, anh mang tôi đi đâu vậy?" Sức lực của anh ta rất lớn, lôi kéo Jessica thấy đau. Hơn nữa bước chân của Yuri  vừa nhanh, Jessicacòn đi giày cao gót, một đường bị anh ta lôi kéo đi như vậy, đi đường vô cùng cực khổ.

........................

Lần một bên ngoài, ba năm trước đây.

Đó là ánh mặt trời rất tốt sau bữa trưa.

Ba.........

Tiếng bạt tay thanh thúy, đánh vỡ một phòng yên tĩnh.

Jessicaquay đầu đi, trên mặt đau rát, mà lông mày cô cũng không nhíu lấy một cái. Thân thể đứng nghiêm, ánh mắt trong trẻo lạnh lùng thản nhiên đối mặt với người đàn ông mặt lạnh như Diêm La phía trước.

Lạnh lùng nói: "Tôi không có."

Tay người đàn ông rơi xuống bên người nắm chặt thành quyền, quanh thân một cỗ tức giận khổng lồ chiếm giữ, ánh mắt âm trầm.

Quản gia trầm mặc đứng ở một bên.

Anh trầm giọng nói. "Dì Lee, dì ra ngoài trước đi."

Quản gia xoay người rời đi, đi ngang qua người Jessica thì lén lút nhìn cô một cái, bất đắc dĩ, lo lắng, cuối cùng hóa thành một tiếng thở dài.

Tại sao người hại chết lão phu nhân lại là tiểu thư Jessica, nếu như không phải...........

Ai.

Tiếng đóng cửa vang lên.

Ngăn cách hai thế giới.

"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Anh phán tôi tử hình thì cũng phải cho tôi biết lý do chứ."

Chân dài của người đàn ông tiến đến gần, ngón tay dài nâng cằm của Jessica lên, âm thanh rét lạnh như gió tháng mười hai, lạnh thấu xương: "Phùng Dục điều tra được, người cuối cùng gọi điện cho bà nội là cô, có phải không?"

Jessicatrợn to mắt, thoáng lên một tia kinh ngạc, ngay sau đó liền biến mất không thấy.

"Bị tôi nói trúng?" Giọng nói của anh càng phát ra cay nghiệt: "Bà nội đi đến chỗ cô hẹn sau đó bệnh tim tái phát, cô dám nói cô không liên quan gì đến chuyện này?"

Jessica trong lòng run lên, lạnh lùng nói: "Không phải là tôi."

"Tôi căn bản không có gặp qua bà nội Jung ."

"Cô quả thật chưa từng gặp qua bà. Bởi vì người cuối cùng thấy bà, là Tyler  Kwon . Cô chỉ hẹn bà ra ngoài." Anh giễu cợt nói, ánh mắt mang theo một cổ khát máu lạnh lẽo.

Jessica chê cười, "Tại sao anh nhận định là do tôi làm? Quan hệ của tôi với bà nội Jung rất tốt, Tyler Kwon lại càng không có lý do để hại bà."

"Cô còn muốn ngụy biện."

Động tác dưới tay của anh nặng hơn. Rõ ràng là vô cùng giận, vẻ mặt lại có một loại không nói ra được yêu nghiệt, giọng nói mị hoặc, như Atula từ chỗ sâu nhất của địa ngục đi ra, từng câu từng chữ, làm lòng người sợ hãi. "Cô có tin không, bây giờ tôi có thể giết cô?"

Trong không khí có một luồng khí màu đen bao quanh mãnh liệt, chèn ép, căng thẳng, làm cho người khác muốn hít thở không thông.

"Tôi chưa từng làm."

Jessica vẫn là một câu nói kia, trên khuôn mặt xinh đẹp nhỏ nhắn không có một ít gợn sóng.

Anh không tin cô, cô có giải thích như thế nào đi chăng nữa cũng vô dụng.

Người đàn ông buông tay ra, cười.

Dần dần cười đến không thể dừng lại.

Nhưng đột nhiên, sắc mặt của anh trầm xuống, đưa tay giữ chặt cổ tay của Jessica, sau đó mang cô đến một dãy ghế salon, thân hình cao lớn đặt cô ở trên ghế salon.

Trong mắt anh có âm hàn cùng tàn nhẫn khiến Jessica ý thức được nguy hiểm, nhưng đã không kịp rồi.

Những nụ hôn thô bạo rơi xuống, không mang theo một chút nhiệt độ. Anh tựa như một con sư tử mất khống chế, điên cuồng gặm cắn môi của cô, ở trong lãnh địa của cô, không ngừng chiếm đoạt cùng chiếm giữ.

Jessica giận dữ, nghiêng đầu tránh thoát nụ hôn của anh, thế nhưng anh lại thuận thế hôn cổ của cô. Một tay đã từ quần áo của cô đi vào thăm dò, cách một lớp áo ngực, tàn phá bừa bãi trên nơi no tròn của cô.

Cả người cô run lên, phản ứng kịp, liều mạng đánh lồng ngực của anh.

"Jung Yuri , anh mau buông tôi ra."

Jessica gầm lên.

Cô thật luống cuống.

Dùng cả tay chân chống cự anh tiến công, nhưng hơi sức của cô nào lớn được hơn anh. Trong chốc lát hai chân đã bị áp chế, tay cũng bị anh đặt sang hai bên

Anh tàn nhẫn nói: "Cô cảm thấy tôi muốn làm cô ....... cô có thể ngăn cản được sao?"

Jessica khiếp sợ nhìn anh, trong lòng dấy lên tức giận, cô không thể tin được đây là lời nói từ trong miệng của anh nói ra, lúc nào thì  Yuri  lại trở thành như vậy.

"Anh buông tôi ra." Cô càng thêm dùng sức giãy giụa: "Buông tôi ra, khốn kiếp..."

Người đàn ông nhíu mày lại, cầm lấy cánh tay của cô vung,Jessicanhếch nhác bị quăng xuống đất.

"Cút!"

Anh mở miệng, ngắn ngủi, có lực, vô tình.

Jessica chưa từng chịu khuất nhục như vậy, quay đầu lại hung hăng trừng anh.

"Tôi cho cô một cơ hội, nếu không cút thì sẽ tiếp tục." Anh ngồi ở trên ghế salon, từ trên cao nhìn xuống cô, giống như Đế Vương.

Tay Jessica siết chặt thành quyền.

Đứng dậy, từ từ đi về phía trước.

Cô là người thông minh, cũng biết Yuri  không phải đang nói đùa, từ trước tới giờ đều là người nói được làm được. Bây giờ không đi, ở lại chính là thật sự không đi được. Cho dù rất tức đi chăng nữa, rất hận, cô đều đặt ở trong lòng, nếu không thua thiệt sẽ chỉ là cô.

Khi tay chạm đến cái tay nắm cửa, sẽ phải đẩy cửa rời đi.

Sau lưng lại truyền đến giọng nói trầm thấp của anh: "Vĩnh viễn, cũng đừng để cho tôi nhìn thấy cô lần nữa."

Jessica chấn động, sắc mặt chuyển từ trắng sang xanh.

Ngoài miệng vẫn quật cường như cũ nói lại: "Cũng vậy."

Ngoài phòng, ánh nắng tươi sáng.

Jessica ở trong xe, đầu tóc rối bời, đôi môi sưng đỏ, quần áo cũng nhăn nhúm, nhếch nhác khác thường.

Trên mặt chỗ bị đánh vẫn cón kêu gào đau đớn, trong lòng rất là khó chịu, mắt lại khô khốc không rơi nổi một giọt lệ.

Buồn cười dường nào, vốn cô đến muốn tỏ tình với anh, thế nhưng anh lại dùng phương thức này, cho cô một kích trí mạng.

Yuri , anh thật tốt .

Không phải là anh không muốn gặp lại tôi hay sao? Vậy thì tốt, bắt đầu từ hôm nay, chúng ta hoàn toàn xong rồi.

Jung  gia.

"Bác Lim , ý của bác là gì?"

Jessica đứng ở cửa lớn, nhìn người ngăn trước mặt là quản gia, bên chân còn là một đống hành lý, sắc mặt trầm xuống, không vui hỏi.

"Thật xin lỗi Jessica tiểu thư, đây là ý của lão gia. Trước khi lấy được sự tha thứ của Yuri  thiếu gia, cô không thể bước vào cửa Jung  gia một bước."

Quản gia cung kính nói, trong mắt có lòng thương, cũng làm khó cho ông.

Đôi tay của Jessica nắm chặt thành quyền, một hồi lâu, ngước mắt nói: "Tôi muốn gặp ông nội."

" Jessica tiểu thư......."

"Ơ, đây không phải là đại tiểu thư của nhà chúng ta hay sao? Thế nào? Rốt cuộc đã biết trở về?"

Lời nói của bác Lim  bị một âm thanh chanh chua cắt đứt. Cách đó không xa, một người phụ nữ người mặc áo màu trắng gạo da cỏ chậm rãi đi tới, hộ vệ ở phía sau thay cô ta đóng cửa xe. Ánh mắt Jessica lạnh lẽo, cũng không quay đầu lại, chỉ là tay để bên người càng dùng sức nắm chặt. Tầm mắt của bác Lim dời đến trên người của người phụ nữ kia, khẽ vuốt cằm: "Nhị tiểu thư."

"Bác Lim , đi cái này  cũng xách tốt lắm, thế nào mà Jessica tiểu thư của chúng ta vẫn đứng ở cửa vậy? Ông không đem lời nói của ba nói cho nó biết sao?" Cô của Jessica, Jung YoungAe liếc Jessica một cái, ngược lại hướng bác Lim  nói.

Quản gia Lim : "Chuyện này..........."

"Không liên quan đến bác Lim , là tôi muốn gặp ông nội. Cô đừng lại mượn đề tài này để nói chuyện của mình." Jessica mở miệng, lạnh lùng nói.

Jung YoungAe luôn luôn nhìn cô không vừa mắt.

Chê cười cũng không phải là một lần hai lần, Jessica cũng không phải là người dễ chọc. Mỗi lần gặp mặt, hai người chắc chắn sẽ miệng lưỡi sắc bén một phen.

Quả nhiên, Jung YoungAe hừ lạnh một tiếng: "Lúc này mới biết đến săn sóc người. Thật buồn cười, lúc người kia ra đi không phải rất kiên quyết sao? Bây giờ còn trở lại làm cái gì? Ngại ông nội giận mày còn chưa đủ, thật muốn tức chết người hay sao? Ta thật là không nghĩ tới, cái người nha đầu này như thế mà độc ác. Jung  lão phu nhân đối tốt với mày như thế mà mày cũng xuống tay hại người được. Có phải một ngày nào đó sẽ đem người cô này cũng giết không?"

Sắc mặt Jessicađại biến, gầm nhẹ: "Nói chuyện khách khí một chút."

"Xem đi, xem đi. Vẻ mặt này, cũng hận không thể ăn ta." Jung YoungAe âm dương quái khí nói. Đột nhiên, ánh mắt mãnh liệt, quét một vòng hộ vệ bên cạnh, phân phó nói: "Còn đứng ngây ở đó làm gì? Không nghe thấy lão gia phân phó không cho Jessica tiểu thư vào cửa hay sao? Còn không mau mời người đi ra ngoài."

Hộ vệ lập tức tiến lên, chuẩn bị mang Jessica rời đi.

"Ai dám thử động đến tôi một chút." Jessicaquát chói tai.

Từ nhỏ cô luôn làm theo ý mình, trên người tự có một cỗ khí phách của thiên kim nhà giàu. Hộ vệ dừng lại, đuổi người cũng không được, không đuổi người cũng không được, tình thế khó xử.

Đúng lúc ấy thì bác Lim  tiến lên, thở dài đối với Jessica nói: "Tôn tiểu thư. Trước tiên cô nên đi thôi. Vào lúc này lão gia đang nổi nóng, cảm xúc không tốt. Jung lão phu nhân chết đi là một đả kích quá lớn đối với lão gia, lúc người nhận được tin tức, thiếu chút nữa người hít thở không thông, thật may là ông trời phù hộ, vượt qua khổ sở. Bác sĩ nói bây giờ thân thể của lão gia càng ngày càng không tốt, hơn nữa cũng không thể chịu nổi kích thích gì. Tôi sợ lão gia thấy cô, sẽ chỉ đau lòng hơn thôi."

Jessica không lên tiếng.

Lần đầu tiên sắc mặt của cô trắng bệch như tờ giấy.

Lần đầu tiên, cảm thấy mệt mỏi.

Cũng là lần đầu tiên, thật là muốn thật là muốn, đây chỉ là một giấc mơ.

Cô nhìn về phía đống hành lý kia, nhấc chân, bước chân rất nặng nề. Mỗi một bước đi, cũng mất nhiều hơi sức. Thật lâu thật lâu, đi thật lâu, cô khom lưng, nhấc mấy thứ đó lên.

Xoay người lại thì bác Lim  đứng ở phía sau.

Cô đứng cùng sát vai với ông, đứng lại.

"Ông nội cũng không tin tưởng tôi." Âm thanh nhẹ tự sâu kín trong miệng cô truyền ra, mắt Jessica  nhìn ông, hỏi: "Bác Lim , có phải ngay cả ông cũng không tin tưởng tôi?"

Bác Lim  không đành lòng quay mặt đi.

Jessica khổ sở cười một tiếng, trước khi đi, cô nói: "Hiện tại tôi không muốn ở nhà trọ kia nữa rồi. Nếu muốn gãy, thì phải đoạn sạch sẽ một chút. Từ nay về sau, tôi không còn là con cháu của Jung gia nữa, cũng sẽ không cầm một phân tiền nào của Jung  gia. Xin ông hãy nhắn với ông nội giùm tôi, để cho người bảo trọng nhiều hơn."

"Về sau ông nội xin nhờ ông rồi."

Nói xong, không do dự một chút nào rời đi.

Cho tới bây giờ đây chính là chỗ kiêu ngạo của cô, dù bị người của cả thế giới hiểu lầm, vứt bỏ, cũng sẽ không rơi xuống một giọt nước mắt nào.

Đầu đường người đến người đi, dòng xe chạy không ngừng ở lối đi bộ, lần thứ n + 1 Jessica gọi điện thoại cho Tyler Kwon  đều không được, rốt cuộc buông tha không gọi nữa. Trận biến cố này đột nhiên xuất hiện làm cho cô ứng phó không kịp, không có một người nào tin tưởng cô, tất cả mọi người đều chỉ trích cô, nhưng chuyện gì đang xảy ra cô lại không hiểu rõ. Còn có chuyện gì đáng buồn hơn so với chuyện này hay sao?

Giờ phút này, ngay cả ánh mặt trời có vẻ có chút chướng mắt.

Con đường phía trước khá mơ hồ, giống như cả thế giới này chỉ còn mỗi một mình cô, cô độc một mình. Lại không biết nên đi về đâu.......

Mà năm ấy, Jessica mười bảy tuổi.

Không lâu về sau này, cô biết Yuri  thật ra là con cả của gia tộc quyền thế Kwon thị đẳng cấp thế giới, tên thật là Kwon Yuri. Không biết nguyên nhân gì, khi anh ta còn nhỏ vợ chồng chủ tịch Kwon  đưa Yuri  đến giao phó cho Diệp gia nuôi dưỡng, cho đến khi Jung lão phu nhân qua đời, mới trở lại Kwon gia.

Khách sạn Hoàng triều quốc tế cũng là sản nghiệp của Jung gia, chỉ là Jung  gia không có người thừa kế, trước kia vẫn dựa vào một mình Jung  lão phu nhân chống đỡ gia nghiệp, sau khi Jung lão phu nhân chết, để lại tất cả tài sản cho Yuri .

Vẫn còn nhớ những ngày đó truyền thông đều đưa tin tức "Thái Tử Gia của Kwon  Thị tráng lệ trở về, hai mươi hai tuổi tiếp nhận chức vụ Tổng giám đốc của Thánh Y quốc tế" tin tức này, kinh hãi cả thương giới.

Mà lúc đó Jessica đã ở Seoul .

Chương 95-1: Nghiên Nghiên, Đến Em

"Trở về." Lạnh lùng mang theo tiếng ra lệnh.

Jessica xoa cổ tay, không khỏi sửng sốt một chút. Ở bãi đậu xe, bên cạnh xe, Yuri  đứng ở trước mặt cô. Một thân tây trang đen thẳng đứng, bóng dáng cao lớn có vẻ cao ngạo mà lạnh lùng, ánh mắt lạnh như băng. Giống như ba năm trước đây, cô luôn ở bên ngoài điên khùng chơi đến rất khuya, anh chịu nhờ vả của ông nội cô, không thể không đi tìm cô. Từ trước đến giờ, Yuri người này không bao giờ nói nhảm, trực tiếp cầm cổ áo của cô đi ra bên ngoài, tâm tình tốt thì thỉnh thoảng mới mở miệng nói một tiếng "Về nhà", tựa như xách một con gà con.

Mặt mày Jessica nhảy lên, hết sức ngang ngược mà nói: "Ai cần anh lo!"

"Đừng để cho tôi nói lần thứ hai."

"Anh không phải không muốn gặp tôi hay sao?" Jessica hơi có một chút được voi đòi tiên hỏi.

Sắc mặt Yuri  bình tĩnh như nước, lạnh nhạt nói: "Cô có nghe sao?"

"Vậy cũng được."

"Lên xe." Anh mở cửa xe, nhìn về phía Jessica .

Jessica bĩu môi, cũng không nhăn nhó, trực tiếp ngồi xuống chỗ ghế tay lái phụ, cửa xe đóng lại. Không bao lâu, chỉ nghe thấy cửa xe bên cạnh mở ra, Yuri  ngồi lên chỗ ghế lái, khởi động xe chạy đi.

Anh rất an tĩnh, cánh tay gầy gò đặt trên tay lái, động tác lưu loát mà đẹp trai. Đường cong gò má rất đẹp, lộ ra một cỗ bén nhọn, ngũ quan của Yuri  rất thâm thúy, giống như một bức tượng được điêu khắc tỉ mỉ, mỗi một chỗ đều tản mát ra vẻ đẹp của phái nam.

"Tôi đói rồi."

Ở bên trong hoàn toàn yên tĩnh, Jessica thoải mái mở miệng, không do dự, cũng không cảm thấy không ổn một chút nào.

Yuri liếc nhìn cô.

Jessica đưa tay lên phía trước chỉ và nói: "Tôi biết được đầu đường bên kia có một con phố bán quà vặt."

Cô nghiêng đầu nhìn Yuri, vẻ mặt của Yuri như muốn nói "Chuyện đó thì liên quan gì đến tôi."

Đuôi lông mày cũng không nhấc lên một cái.

"Sao, anh sẽ không trơ mắt nhìn một người đẹp như tôi chết đói ở bên cạnh anh chứ?" Jessica giận.

Mặt của Yuri  không cỏ vẻ gì lái xe, cái gì cũng không nói, nhìn phương hướng cũng là hướng Jessica chỉ lúc nãy.

Jessica hạnh phúc.

"Kwon Yuri , anh nhớ nhìn đường, ngã ba nơi đó đi ngoặt về phía bên trái, đừng đi nhầm đó."Jessica  không yên lòng dặn dò.

Cô nhớ bề ngoài người đàn ông biến thái Yuri  này có chút của dân mù đường.

"Câm miệng!"

Quả nhiên sắc mặt Yuri trầm xuống.

Jessica cười nói: "Thật xin lỗi, không cẩn thận nói ra lời nói thật, đả kích anh! Không có việc gì, không có việc gì, ai lại không có một hai khuyết điểm nha.....bla- alaba......"

Cô líu ríu cãi lộn không ngừng, Yuri  cau mày, lạnh lùng ngắt lời nói: "Cô còn nói thêm một câu nài nữa, thì trở về nấu mỳ ăn liền."

Thức thời mới là trang tuấn kiệt.

Jessica quả quyết ngậm miệng.

Xe chạy trong màn đêm, lẳng lặng lái về phía con phố bán quà ăn vặt.

----------------- Ta là dãy phân cách xinh đợp --------------------

Ngày thứ hai, Taeyeon  cùng với Tiffany bình an trở về Cục Quốc An.

Đội đặc nhiệm tạm thời triệu tập mở một hội nghị, Minho từ tin tức tình báo cho biết sắp tới Cửa Ngầm sẽ cướp ngục, chứng minh suy đoán của Taeyeon thực ra Cửa Ngầm còn có một người lãnh đạo nữa.

Nhưng mà Tiffany lại đưa ra một nghi vấn. "Mặc dù Jo Sungmin làm Môn chủ của bọn họ, bọn họ muốn cứu hắn ra thì có thể dễ hiểu. Nhưng tin tức cướp ngục quan trọng như vậy, làm sao sẽ dễ dàng tiết lộ cho chúng ta?"

Quá kỳ lạ.

Hội trường một mảnh trầm mặc, tất cả mọi người đều nhìn cô, Tiffany thầm nghĩ cô nói sai cái gì sao?

Taeyeon  tán dương nhìn cô một cái, lạnh nhạt nói: "Fany nói rất đúng, tôi không nghi ngờ bọn họ đi cứu Jo Sungmin. Nhưng mà muốn cướp ngục, nguy hiểm là rất lớn, Cửa Ngầm không thể không sắp xếp kỹ càng, vả lại tất cả nên bí mật tiến hành. Người kia nếu có thể ẩn núp lâu như vậy, không bị người khác phát hiện, lòng dạ có thể thấy được cũng là rất thâm sâu. Làm sao sẽ phạm sai lầm như vậy?"

"Vậy theo ý của anh thì nên làm thế nào?" Có người lên tiếng.

Taeyeon  đưa mắt chuyển đến trên người Tiffany , lẳng lặng hỏi: "Fany, em có ý kiến gì không?"

"Em?"Tiffany sửng sốt một chút.

"Ừ." Taeyeon gật đầu.

Anh cố ý để cho cô thể hiện một phen, Tiffany là một cô gái thông minh, tâm tư rất thực, chỉ cần cô suy nghĩ, nhìn nhận vấn đề luôn có thể thấy rất thấu đáo.

Tiffany trầm ngâm một lát, mới nói: "Từ trước đã có rất nhiều loại, đại đa số Cửa Ngầm hoạt động đều nhằm vào Jo phu nhân. Chúng ta cũng điều tra, Jo Sungmin và Jo phu nhân cũng không có quan hệ gì, hiện tại nếu biết sau lưng Cửa Ngầm còn có một người lãnh đạo, thì có thể giải thích được chuyện kia. Người Jo phu nhân đắc tội, hẳn không phải là Jo Sungmin, mà là vị Môn chủ khác. Mặc dù không biết giữa bọn họ đã xảy ra chuyện gì? Nhưng người đó vẫn chưa từng lộ diện, thậm chí mọi người đều không biết, tôi cảm thấy chuyện này có liên quan với Jo  phu nhân. Cho nên có phải là kế "Điệu hổ ly sơn" hay không?"

"Điệu hổ ly sơn?"

"Ý nghĩ của cô có phải quá kỳ lạ không? Đường đường là một Môn chủ của Cửa ngầm, hao phí nhiều tâm lực như vậy, thậm chí không tiếc vắt óc tìm mưu kế, chính vì để đối phó với một người phụ nữ tay trói gà không chặt." Uee không một chút khách khí nói.

Trên mặt những người khác cũng tràn đầy chất vấn.

Tiffany theo bản năng nhìn về phía Taeyeon, từ phía dưới bàn Taeyeon cầm lấy bàn tay của cô, giống như là một sự ủng hộ không tiếng động.

Ánh mắt của anh cũng nhìn về phía Uee, không có biểu cảm gì, âm thanh mát lạnh trầm thấp mà không mất uy nghiêm nói: "Uee"

Uee cúi đầu xuống quả quyết không nói nữa.

Taeyeon nhìn về phía mọi người còn lại, tất cả mọi người đều ngậm miệng. Anh nói: "Fany  nói không phải là không có lý, đối với kẻ địch, bất cứ lúc nào cũng không thể thiếu cảnh giác. Hành động lần này, đem chia ra làm hai đội, một đội mai phục ở chung quanh nhà giam, đảm bảo không cho bất cứ người nào cứu Jo Sungmin đi. Còn một đội đi coi giữ ở Jo gia, để phòng ngừa có tình huống phát sinh."

"Chia ra như vậy thì do ai dẫn đội?"

Theo lý thuyếtTaeyeon là đội trưởng, trước kia trong đội có hành động gì đều là anh dẫn đội. Nhưng hôm nay chia ra làm hai tốp hành động, anh chỉ có một người, khẳng định cũng không thể chỉ huy kịp hoạt động của hai đội. Đội bên kia thiếu hụt tổng đội trưởng.

"Nếu không để Uee làm đi? Trong chúng ta cô ấy có bản lãnh tốt nhất, đầu óc lại linh hoạt, năng lực chỉ huy cũng mạnh." Taeyeon còn chưa kịp mở miệng thì có một giọng nói chen vào.

"Uee được, tôi đồng ý."

"Tôi cũng đồng ý."

" cũng không tồi......." Mọi người ngươi một câu ta một câu thảo luận, đây là lệ thường của đội đặc nhiệm từ trước đến nay. Mặc dù Taeyeon  là đội trưởng, nhưng cũng rất nghe theo ý của mọi người. Thường là mọi người sẽ tự thảo luận sau đó mới quyết định, anh cũng không phải là người độc tài, nhưng điều này cũng sẽ không tổn hại địa vị anh ở NSA.

Ngược lại, mọi người đều thật lòng phục tùng anh.

Nhưng lần này Taeyeon  cũng không làm việc y theo thường lệ. Bên trong tiếng thảo luận của mọi người, âm thanh mát lạnh trầm ổn kia từ vị trí chủ vị truyền đến, tiến vào trong tai của mỗi người. "Về chuyện dẫn đội, tôi đã chọn được người."

Mọi người an tĩnh lại, không khỏi hai mặt nhìn nhau.

Ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, trên mặt đều biểu lộ hai chữ: "Ai vậy?"

"Fany , là em." Âm thanh mát lạnh lại truyền đến lần nữa.

Không có một chút thương lượng, hoàn toàn là giọng khẳng định. Tất cả mọi người ngây ngẩn cả người, bao gồm cả Tiffany.

Thủ lĩnh đang suy nghĩ gì? Tiffany tiểu thư vừa mới vào Cục Quốc An, một chút kinh nghiệm tác chiến cũng không có, coi như thiết kế súng ống của cô rất mạnh, thế nhưng việc này cùng thiết kế sung ống là hai khái niệm, căn bản không thể đưa vào chuyện này để nói được. Để Tiffany  dẫn đội, có nhầm lẫn gì hay không? Nếu như cô ấy làm hỏng việc thì làm thế nào? Đây cũng không phải là chuyện đùa, giao cho cô ấy, đầu tiên là mạng người.

Thậm chí dính đến cả Jo thị trưởng cùng với phu nhân của hắn, đây không phải là đùa giỡn.

Thủ lĩnh điên rồi sao?

Trong lòng của mọi người dấy lên kinh hãi, ngay cả Wendy  cũng hoảng sợ. Sắc mặt của Taeyeon  không thay đổi, có người nói lên chất vấn: "Thủ lĩnh, quyết định này có phải thiếu một chút suy tính không? Mặc dù chúng tôi không phủ nhận năng lực của Hwang  tiểu thư, nhưng mà trên phương diện tác chiến mà nói, dù sao cô ấy cũng không có kinh nghiệm. Hơn nữa chuyện này còn liên quan đến an toàn của Jo thị trưởng và thị trưởng phu nhân, để cho Hwang  tiểu thư chỉ huy, quả thật rất mạo hiểm."

Tiffany cũng tin rằng như thế, cô vốn muốn nói rằng mình không làm được, ngộ nhỡ làm hỏng chuyện của bọn họ thì thảm rồi. Nhưng mà Taeyeon nắm tay của cô thật chặt, lời nói Tiffanyvừa muốn nói ra khỏi miệng liền nuốt trở xuống, có lẽ cô nên tin tưởng vào Tae. Anh làm như vậy, có lý do của anh. Hơn nữa cô cũng nên tin tưởng vào mình, người của Cục Quốc An vẫn chưa tin tưởng cô hoàn toàn, lần này là cơ hội rất tốt, vừa để cô có thể chứng minh mình vừa để mọi người tin tưởng vào cô.

Tựa như cô nói, chim non đã trưởng thành, cô đem mỗi một lần đau khổ thành một lần trưởng thành, để cho mình trở nên mạnh hơn, mới có thể đứng bên cạnh anh.

Sẽ không trở thành gánh nặng của anh.

"Cô ấy là chị dâu của các cậu, không có gì là không thể." Taeyeon  trầm giọng nói.

Từng câu từng chữ, lộ ra uy quyền tuyệt đối.

Lời này vừa nói ra, toàn trường im lặng.

Yên tĩnh không một tiếng động.

Uee lạnh nhạt nhìn Tiffany một cái, không lên tiếng. Tiffany nhìn Taeyeon, vẫn là gương mặt quen thuộc đó, nhưng mà giống như có cái gì đó khang khác. Cô đã từng nhìn thấy bộ dạng âm trầm lời nói ác độc của anh, đã từng thấy bộ dạng phúc hắc lúc anh tính toán người khác, cũng đã từng thấy dáng vẻ thâm tình lúc thổ lộ của anh, còn dáng vẻ lúc nghiêm túc làm việc, rất nhiều rất nhiều....... Nhưng mà cảm giác như thế này, không có cách nào hình dung. Cô nói không ra được một từ cụ thể, chính là cảm thấy cả người như bị hút vào.

Có vài người chung đụng càng lâu, càng bình thản, lúc đầu mất đi mừng rỡ. Nhưng có vài người, lại càng chung đụng, lại có sức quyến rũ vô hạn, làm cho người ta trầm luân thật sâu vào, không cách nào tự kiềm chế.

Đối với Tiffanymà nói, Taeyeon  là loại người thứ hai.

Cuối cùng anh giải quyết dứt khoát: "Chuyện này cứ quyết định như vậy đi, tan họp."

Mấy ngày sau sáu đội đi theo Taeyeon  phụ trách ngục giam bên kia, phòng ngừa người của Cửa Ngầm cướp ngục. Mà Tiffany mang theo đội ngũ còn lại coi giữ Đàm gia, cô có cảm giác người kia sẽ ra tay với Gain .

Tình báo tra được đã là ở hai ngày sau, thời tiết ngày đó rất tốt, mặc dù không có mặt trời nhưng cũng không quá lạnh, trong không khí có gió thổi lất phất một chút mát.

Tiffany chờ xuất phát từ rất sớm. Mặc dù mọi người vẫn còn nhiều chất vấn đối với cô, Tiffany  cũng tự biết khả năng của mình còn thấp, hơn nữa cũng không có bất kỳ kinh nghiệm nào, bọn họ không tin tưởng cô là chuyện đương nhiên. Nhưng cũng may là không có ai công khai nói gì, cũng sẽ không bày sắc mặt cho cô xem, đối với Tiffany mà nói, bọn họ vẫn là nghe.

Mặc dù đa số là nể mặt mũi của Taeyeon.

Nhưng như vậy Tiffany đã thỏa mãn rồi.

Cô cũng đã thảo luận kế hoạch qua với mấy vị đội trưởng, Tiffanythắng là thắng ở chỗ đầu óc của cô thật tốt, hơn nữa giỏi phân tích. Nhằm vào tình huống lần này, cô đã cẩn thận nghiên cứu qua, cũng đã hỏi Taeyeon , rốt cuộc làm ra một kế hoạch tương đối hoàn thiện.

Chương 96-1: Bắt được môn chủ phía sau màn 

Ban đêm, tĩnh lặng không một tiếng động.

Nhưng trong không khí nóng bức làm cho người ta lo lắng.

Vợ chồng Jo Kwon  nằm trên giường lớn ở phòng ngủ, ngủ rất an ổn. Chỉ có gió nhẹ thổi tới, lay động rèm cửa, mới có thể hé ra một chút ánh sáng. Gain  lật người, đối mặt với cửa sổ, màn đêm yên tĩnh có chút không bình thường.

Đột nhiên, cô gái xinh đẹp này nhíu nhíu mày, từ từ tỉnh lại. Cô ngồi dậy, nhìn người đàn ông bên cạnh một cái, lúc này mới cẩn thận vén chăn lên đi xuống giường. Đi đến trước tủ, rót chén nước uống. Chất lỏng mát mẻ xuống bụng, quả nhiên cổ họng có chút thư thái. Cô đang muốn trở về ngủ tiếp, ai ngờ vừa mới xoay người, bước chân dừng lại.

Gió thổi bay rèm cửa một lần nữa, vải vóc trắng như tuyết nhẹ nhàng di chuyển trên không trung, có thể thấy được mơ hồ một ít cửa sổ thủy tinh lớn trong suốt, chẳng biết lúc nào bị người khác mở ra? Cô nhớ lúc đi ngủ thì cửa sổ vẫn đóng. Đôi mày thanh tú không tự chủ vặn lên,  Gain  nhìn cửa sổ không một bóng người, trong lòng không hiểu có một loại dự cảm xấu.

Không biết đây có phải là giác quan thứ sáu của phụ nữ hay không?

Cái ý nghĩ này vừa mới lóe qua trong đầu, đột nhiên có cái gì đó bén nhọn phá vỡ không khí yên tĩnh mà đến, mang theo thế như chẻ tre, rất mạnh. Con ngươi Gain  bỗng chốc trợn to, một giây kế tiếp, liền phóng tới mép giường.

".......Jo Kwon , cẩn thận.........." Âm thanh hoảng sợ còn chưa nói hết.

Hàng loạt đạn đã bắn vào rơi rào rào như mưa, trong nháy mắt, mảnh kính bể nứt thành bốn mảnh, trong không khí chỉ còn âm thanh của tiếng súng cùng âm thanh đồ vật rơi xuống đất.

Lúc tiếng súng vang lên Gain cũng đã sớm ngã xuống đất, ở trên mặt đất cô lăn một vòng, lưu loát trốn đến được mép giường. Mà Jo Kwon  đang nằm ở trên giường, cũng phút chốc đã mở mắt, không có một chút ngái ngủ, so với Gain  còn nhanh hơn nằm úp sấp ở mép giường, bảo hộ Gain  ở phía dưới.

Kèm theo vài tiếng súng là tiếng trách mắng không rõ, còn có tiếng bước chân vô cùng nhẹ, đang ở ngoài cửa di chuyển. Tròng mắt Jo Kwon nhìn Gain một cái, trầm giọng: "Đi."

Anh che chở cho vợ di chuyển ra bên ngoài, ám sát như vậy, đối với bọn họ mà nói cũng không phải là lần đầu. Nhưng mà lần này, tiếng động lớn như vậy, nghe tiếng súng mà lòng người khiếp sợ thì có thể biết được, xem ra lần này người kia đã quyết tâm, nhất định phải lấy được tính mạng của bọn họ.

Người làm ở Jo  gia nghe được động tĩnh, tiếng súng quá lớn, muốn không nghe thấy cũng không được. Hôm nay Cửa ngầm đã nói rõ ôm quyết tâm đến cá chết lưới rách, cũng không có một chút cố kỵ nào. Trong nhà mọi người đều theo phản xạ chạy ra đại sảnh. Có mấy người muốn lao ra ngoài cửa, nhưng mà mới vừa đến cửa, mặt hoảng sợ lui trở về. Chỉ thấy trong sảnh lớn như vậy, đột nhiên có rất nhiều người mang súng đi vào, mới chuẩn bị lao ra cửa nhìn những người kia tiến từng bước vào, bọn họ liền lui một bước, họng súng kia đều nhắm ngay vào mấy người, cho nên trên mặt của bọn họ đều lộ ra thần sắc hoảng sợ như vậy.

Đại sảnh lần nữa lâm vào hỗn loạn.

Jo Kwon cùng Gain mới vừa đi đến cầu thang, Jo Kwon bảo hộ Gain  ở sau lưng trên mặt chẳng dao động. Tựa như đã sớm dự liệu được cuối cùng sẽ có một ngày này. Tầm mắt hắn nhìn vào trên người đám người phía dưới, cầm đầu là một phụ nữ vô cùng xinh đẹp, lông mi vặn lại, khuôn mặt nghiêm túc, chỉ nhìn từ trên khuôn mặt, đoán chừng người này có ít nhất hơn bốn mươi tuổi. Mặc dù không lộ ra vẻ trẻ tuổi, nhưng quả thật đây là một người phụ nữ cực kỳ xinh đẹp. Bà ta và Gain  có thể có hận thù gì chăng?

Người phụ nữ kia giống như có cảm ứng, cũng nhìn về phía bọn họ, nhưng ánh mắt của bà ta nhìn thẳng về phía Gain  đang ở sau lưng của Jo Kwon . Cho dù cách xa một đoạn như vậy, cũng có thể cảm nhận được hận ý thấu xương trong ánh mắt của người phụ nữ đó, Gain  sững sờ, bước chân không tự chủ đi lùi về phía sau.

"Gain " Người phụ nữ kia kêu lên, dường như là nghiến răng nghiến lợi.

Bà ta bước nhanh về phía hướng cầu thang, súng trong tay ở dưới ánh đèn phát ra ánh sáng màu đen. Trong phòng những người làm thấy vậy, đều không tự chủ kêu lên: "Phu nhân."

Không đợi bọn họ có bất kỳ động tác gì, mới vừa định xông lên thì đám người kia liền giơ súng ngăn ở trước mặt bọn họ rồi.

"Bà định làm gì?" Jo Kwon bước lên trước một bước, chắn ở trước mặt bà ta, không để cho bà ta có cơ hội đến gần Gain .

Người phụ nữ kia không nhìn hắn cái nào, lạnh lùng nói: "Tránh ra."

Jo Kwon sừng sững bất động, sắc mặt trầm xuống.

Sắc mặt của người phụ nữ kia cũng trầm xuống.

Mắt thấy không khí hết sức căng thẳng, ai ngờ lúc này Gain đẩy Jo Kwon ra đứng dậy, ánh mắt của cô nhìn thẳng tắp vào người phụ nữ trước mặt này, nghi ngờ hỏi: "Bà là ai?"

Người phụ nữ kia vừa nhìn thấy Gain , hận ý trong mắt tựa như thủy triều mạnh liệt đánh úp đến, giấu cũng giấu không được. Nhưng cuối cùng phần hận ý này cũng hóa thành hận ý thấu xương, lạnh lùng nhìn về phía Gain  nói: "Thậm chí đến cả tao mà mày cũng không nhận ra, vậy thì kỹ thuật diễn xuất của mày càng ngày càng cao rồi đấy nhỉ? Sợ gian phu của mày biết những chuyện trước đây mày đã làm có phải không? Nhưng mày giả bộ như vậy thì có tác dụng gì? Hôm nay, tao muốn mày cùng xuống dưới với con trai của tao." (Người đàn bà kia hận Gain  nên mình chuyển sang cách xưng hô theo kiểu hận thù)

"Con trai của bà?" Gain cau mày, càng ngày càng không hiểu người phụ nữ này muốn nói gì.

Người phụ nữ này, chính là chủ nhân của Cửa ngầm?

"Con trai của bà là ai?" Jo Kwon lạnh giọng hỏi.

Người phụ nữ này làm như nhớ ra cái gì đó, mặt lộ ra vẻ khổ sở, cùng hận ý, trông càng dữ tợn. Bà ta thống thanh nói: "Gain , người đàn bà độc ác này, nếu mày còn có một chút lương tâm, thì ban đêm cũng không dám ngủ. Là mày hại chết YooIn, con trai tao, mày trả lại mạng cho nó!"

Gain nghĩ thầm, YooIn là ai?

Xem ra đến đây là để trả thù.

Jo Kwon vẫn một mực nghiêng người đem Gain bảo hộ ở sau lưng, nghe điều này, anh hỏi: "Rốt cục xảy ra chuyện gì?"

"Xảy ra chuyện gì?" Người phụ nữ kia cười to, nức nở vài tiếng cười, khóe mắt lại có nước mắt lóe lên. Bà ta nhìn Jo Kwon , không mang theo chút tình cảm nói: "Anh muốn biết, tôi đây liền nói cho anh biết...." Bà ta chỉ vào Gain : "Người phụ nữ bên cạnh anh này, cô ta không ngừng lấy chồng xuất sắc hơn, còn từng giết hai người chồng của mình. Một trong số đó có con trai của tôi, con trai ngốc của tôi..."

Bà ta vừa nói, vừa vỗ ngực của mình, cảm xúc cũng dần dần kích động. Trên mặt, trong giọng nói tràn đầy khổ sở. "YooIn của tôi, thậm chí nó không kịp gọi tôi một tiếng mẹ, nó không biết tôi là mẹ của nó, cứ đi như thế. Chính là mày, người phụ nữ ham hư vinh này, mày hại chết con tao, tao muốn giết mày, tao sẽ báo thù cho YooIn"

Ánh mắt Jo Kwon mãnh liệt.

Trong lòng Gian  cũng căng thẳng, ánh mắt nhìn về phía dưới đại sảnh, mấy người làm kia nhìn lại trên người, kinh ngạc và vẻ rung động không cần nói cũng biết.

"Đi chết đi!" Ai ngờ lúc này người phụ nữ kia kéo chốt bảo hiểm ra, Gain  nghe được âm thanh, nhanh chóng hồi phục tinh thần lại, Jo Kwon nhanh hơn cô một bước, giơ chân lên một cước đá bay súng ở trên tay của người phụ nữ đó. Tốc độ cực kỳ nhanh, người phụ nữ kia bởi vì chấn động nên cả thân thể lệch sang bên cạnh và súng cũng rơi trên mặt đất.

Người phụ nữ đó cắn môi, trong mắt tràn đầy hận ý.

Người phụ nữ kia quay đầu, trên mặt lạnh lùng, đối với thủ hạ trong đại sảnh kêu: "Giết cô ta."

Người của Cửa ngầm nhanh chóng có động tác, nhưng bọn họ chưa đi được mấy bước, người làm của Jo gia vốn đang sợ hãi rụt rè lại đột nhiên thay đổi thái độ, tất cả đều có bản lĩnh mạnh mẽ xông tới. Đánh nhau với người của Cửa ngầm, người phụ nữ kia kinh hãi, theo bản năng nhìn về phía Jo Kwon và Gain , bọn họ đối với tình cảnh này không có một chút kinh ngạc nào, cực kỳ trấn định! Hẳn đã sớm an bài tốt, làm sao bọn họ biết hôm nay bà ta sẽ tập kích Jo gia? Bà ta rõ ràng đã thả ra tin tức tối nay sẽ xông vào Cục Quốc An cướp ngục.

Jo Kwon muốn tiến lên thuyết phục người phụ nữa kia, lại bị Gain  đưa tay ngăn lại: "Để tôi, anh đi bảo vệ Jo thị trưởng đi."

Giọng nói của cô cực kỳ bình tĩnh.

Jo Kwon cúi đầu nhìn Gain , bất giác mắt chăm chú nhìn.

"Yên tâm, tôi có thể ứng phó." Gain cười một tiếng đối với anh ta.

Không đợi phản ứng của Jo Kwon , cô đi về phía người phụ nữ kia. Thời gian ngắn ngủi vừa rồi, cô đã nhìn ra, trên người của người phụ nữ kia không có công phu. Nhưng cô không ngờ tới, mặc dù không còn thời gian, trên người bà ta vẫn còn dấu một khẩu súng, lúc Gain sắp đến gần bà ta, đột nhiên bà ta rút ra một khẩu súng, họng súng thẳng tắp nhắm ngay vào Gain. Gain cả kinh, xoay người đi vòng qua bên bà ta, tốc độ của cô nhanh hơn so với người phụ nữ này rất nhiều, trước khi bà ta bóp cò, đã giữ chặt cổ tay và bẻ gập ở trước ngực bà ta, khống chế bà ta chặt chẽ.

Cánh tay của người phụ nữ kia phản ứng mấy cái, lại không thể động đậy. Bà ta giận giữ, nhưng cũng còn mấy phần lý trí, cuối cùng bà ta nhìn thấu có cái gì đó không đúng, lạnh lùng nói: "Làm sao mày có thể...?"

Gain vẫn chưa trả lời, bà ta lại nói: "Không đúng, mày không phải là Gain, mày là ai?"

Thông minh như vậy?

"Gain" mấp máy môi, lạnh nhạt nói: "Sau các người sẽ biết."

Lúc này, trong đại sảnh bọn người của Cửa ngầm cũng đã bị người làm của Jo gia khống chế, từ góc độ của bà ta nhìn sang, vừa hay nhìn thấy bọn họ rối rít lấy còng tay ra, còng vào tay của thủ hạ mình.

"Các người là người của Cục Quốc An?" Người phụ nữ này đầu óc xoay chuyển rất nhanh, vừa nghĩ liền hiểu kỳ quặc trong đó.

"Gain" cũng lấy còng tay trên người ra, còng vào tay của bà ta, sau đó mới đi đến trước mặt của bà ta, đối với lời nói của bà ta cho một đáp án khẳng định: "Không sai."

"Vậy mày?"

Người phụ nữ kia nhìn chằm chằm vào mặt của cô, "Gain " đoán được bà ta muốn nói đến cái gì, chỉ chỉ chính mặt của mình nói: "Cái này?"

Cô đưa tay, hướng về phía cằm của mình, nhẹ nhàng xé ra, liền xé mặt nạ da người trên mặt mình. Con ngươi của người phụ nữ kia từ từ phóng đại, trơ mắt nhìn cô xé toang tấm mặt nạ, lộ ra khuôn mặt thanh thuần xinh đẹp, chính là Tiffany.

"Cô..........." Người phụ nữ đó không thể tưởng tượng nổi nói ra tiếng, như ý thức được cái gì, lại đem ánh mắt chuyển sang. " Jo Kwon ". " Jo Kwon " trước mặt không có biểu cảm gì, thấy bà ta nhìn mình, cũng không nói gì, giống như Tiffany bên cạnh đưa tay lên xé toang cả tấm mặt nạ da người trên mặt, con ngươi bà ta co rụt lại, lẩm bẩm nói: "Minho ."

"Chị dâu, những tên còn lại ở bên ngoài chúng em đã giải quyết xong rồi." Âm thanh trong trẻo sống động truyền đến, kèm theo bóng dáng hung hăng, tiến vào tầm mắt của mọi người.

Người phụ nữ đó không thể không thừa nhận, bà ta đã hết hy vọng.

"Vậy Jo Kwon và Gain  thật đang ở đâu?" Bà ta vẫn là không cam lòng hỏi.

Trực giác nói cho bà ta biết, nhất định bọn họ cũng ở trong đại sảnh này. Tầm mắt của bà ta lưu chuyển từng người trong đại sảnh này, chợt ánh mắt dừng lại, rơi vào hai người bên cạnh Minho. Bọn họ vẫn đứng ở nơi này, chưa từng động thủ, cũng chưa từng làm cái gì, mặc dù là hoàn toàn lạ mặt, nhưng bà ta vẫn có thể khẳng định, chính là bọn họ.

Cục Quốc An có thể làm mặt nạ da người giống Jo Kwon và Gain, thì làm thêm hai cái mặt nạ da người phổ thông có là cái gì?

Quả nhiên hai người kia thấy người phụ nữ đó nhìn bọn họ, cũng không có ý che giấu. Giống với Tiffany, Minho, bọn họ xé toang tấm mặt nạ da người mỏng ở trên mặt, hai khuôn mặt này chính là Jo Kwon và Gain 

"Ha ha ha ha............" bà ta không thể áp chế cười ra tiếng, cười một tiếng như vậy, tràn đầy bi thương, tràn đầy không cam lòng, tràn đày phẫn hận, các loại cảm xúc đan xen cùng một chỗ, lại không nhịn được làm cho người khác sinh ra đồng tình.

Tiffany yên lặng nhìn bà ta.

Bà ta không ngờ, mình tính toán lâu như vậy, hao tốn nhiều tâm tư như vậy, không tiếc gì liều mạng tất cả, cuối cùng vẫn thất bại trong gang tấc.

Tại sao? Tại sao ông trời lại không công bằng như vậy? Tại sao đều vĩnh viễn thiên vị con tiện nhân Gain kia?

YooIn  của bà ta phải làm thế nào? Làm thế nào đây?

"Đưa về thôi." Tiffany lẳng lặng nói.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#taeny