19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 97- 1: Đến nhà giam (1)

Quả thật như Wendy  đoán, sau chuyện lần này, những chất vấn bên trong tổng bộ ít đi rất nhiều. Bọn chú An thấy Tiffany bây giờ vẫn như cũ không có biểu tình gì, cũng không nhẹ nhàng với cô, nhưng cuối cùng không còn đề phòng. Ở Tiffany xem ra, đây đã là biến chuyển cực lớn, ít nhất so với cô tưởng tượng cũng nhanh hơn.

Taeyeon ngược lại không nói gì, nhưng anh đem tất cả công lao để trên người Tiffany, mà không để người khác phát hiện, hiển nhiên có rất lớn tác dụng.

Quả thật lần này Tiffany dùng mưu kế rất hay, có câu nói, muốn thắng địch không khó, nhưng cái khó khăn ở chỗ đánh bại địch đồng thời không chỉ bảo vệ an toàn cho đối tượng, mà còn không để tổn thất một binh một tốt cho phe ta, và phải bắt đống cặn bã không còn dư lại một ai! Muốn cho người khác không bội phục cũng không được.

"Xem ra không có việc gì nên thả lỏng suy nghĩ cũng có chỗ tốt." Taeyeon cười nói.

Tiffany ở cùng một chỗ với anh đã lâu, đầu óc cũng được tư duy theo quán tính, anh nói lời này ý tứ cũng không chỉ nghe trên mặt chữ. Tiffany nói: "Anh đang khen em, hay chê cười em vậy?"

"Đương nhiên là khen em."

Tiffany nhíu mày, vẻ mặt không quá tin tưởng.

Anh tốt như vậy sao?

Taeyeon  cười khẽ. "Lần này bảo bối của anh làm rất tốt."

"Đúng rồi, Jo phu nhân hiện tại thế nào?"Tiffany hỏi.

Lần trước từ Jo gia trở lại, cô vẫn ở sở nghiên cứu của tổng bộ, không có chú ý đến tin tức ở bên ngoài.

Taeyeon nói: "Đã không còn là Jo phu nhân."

"Ừ?"Tiffanysửng sốt một chút, ý thức được chút gì. Cô hỏi: "Go Jisook  nói là sự thật sao?"

Go Jisook chính là người phụ nữ Tiffany bắt được ở Jo gia, môn chủ đằng sau cửa ngầm.

Taeyoen  gật đầu.

Tiffany ngớ người, quả thật biết người biết mặt nhưng không biết lòng, cô còn tưởng rằng...

"Jo phu nhân nhìn qua lương thiện như vậy..." Tiffany lẩm bẩm nói, nhớ tới cô gái như thiên sứ đó, vẫn có chút không thể tin.

Lúc các cô ở chung một chỗ đi dạo phố nói chuyện phiếm Gain  làm cho người ta cảm thấy rất thân thiết, khóe léo hiểu lòng người, nhưng kết quả xoay người lại nói cho cô biết người này thật ra là kẻ giết người.

Taeyeon  nói: "Anh đã nói rồi, lòng người khó dò, chỉ có có vài người giấu thật sâu, có vài người lại giấu quá cạn."

"Vậy Jo thị trưởng làm sao bây giờ? Chuyện này không phải là chuyện nhỏ, đường đường phu nhân thị trưởng là kẻ giết người, nhất định sẽ gây ra sóng to gió lớn." Huống chi còn là phu nhân thị trưởng thành phố.

"Chuyện trước mắt không cho truyền đi, Jo thị trưởng cùng Jo phu nhân đã ký hiệp nghị ly hôn, Jo phu nhân cũng rời Jo gia đi. Jo thị trưởng không đi tố cáo cô ta, có lẽ là muốn cô ta tự thú."

"Nhưng làm như thế không phải làm cho người ta bắt được đằng chuôi sao?" Tiffanykhông hiểu.

Thân phận Jo thị trưởng như vậy, bị để mắt tới là chuyện rất bình thường. Giấy không thể gói được lửa, chuyện Gain , sớm muộn sẽ bị bên ngoài biết. Hắn mặc kệ Gain, ngộ nhỡ Gain không có đi tự thú, bị kẻ địch Jo Kwon biết, hoàn toàn có thể mượn chuyện này cho hắn một kích trí mạng. Jo thị trưởng nhìn qua cũng là người rất khôn khéo, tại sao có thể có quyết định trăm ngàn chỗ hở như thế?

Taeyeon  trầm ngâm một hồi, chợt nói: "Bảo bối , người đàn ông coi như có địa vị cao hơn nữa, cũng có tình cảm. Người một khi bị tình cảm kiềm chế, vô luận làm ra cái chuyện gì, cũng không kỳ lạ."

"Vâng." Tiffany hơi có chút cảm xúc thở dài."Em cảm thấy chuyến đi Bắc Kinh này, cuộc sống đã đảo lộn một phen!"

Nói xong, cô vừa nhìn về phía Taeyeon, nói: "Tae, em có thể đến nhà giam xem Go Jisook  một chút được không?"

"Ừ."

Nhà giam của Cục Quốc an không thể so với nhà giam bình thường, nó xây ở rừng rậm, nhưng hoàn cảnh chung quanh cực kỳ phức tạp, vị trí rất thần bí. Người ngoài muốn tìm được cũng không dễ, hơn nữa đừng nhắc tới đi vào. Nơi này thủ vệ tương đối nghiêm ngặt, các nơi cũng hiện đầy giây điện, còn có súng ống đạn dược đặc biệt dự trữ trong kho, hỏa lực hết sức cường thịnh. Hơn nữa bên trong bắt giam phần lớn đều là kẻ đứng đầu phần tử khủng bố trong và ngoài nước, tình báo viên, nằm vùng vân vân... Tất cả bảo vệ nhà giam đều chọn lựa tỉ mỉ từ đảo đặc công ra.

Kỳ diệu hơn nữa, nhà giam ở rừng rậm được nối thẳng xuống lòng đất, tổng cộng có sáu tầng. Tầng trên cùng này nhìn không có gì ngạc nhiên, trống rỗng, chỉ có lẻ tẻ một ít thứ. Nhưng bắt đầu từ tầng một dưới lòng đất, mới chính là nhà giam thật sự, có thể nghe thấy tiếng la hét, tiếng chửi rủa, xích sắt loảng xoảng làm thành tiếng vang của bọn tội phạm. Đến tầng thứ hai, cũng như thế. Nhưng càng đi xuống, hệ số tội phạm nguy hiểm càng cao, phạm trọng án tự nhiên cũng càng lớn, đến tầng thứ tư, cơ bản không nghe thấy tiếng quát tháo gì, ngay cả âm thanh kêu đau cũng rất ít.

Không phải bởi vì lực độ hình phạt bọn họ không mạnh bằng mấy tầng trên, ngược lại, bọn họ chịu khổ gấp N lần so với mấy tầng trên lầu. Nhưng những người này đa số là nhân vật có danh tiếng vang dội, bản lãnh cũng hơn người, bình thường càng những người có bản lãnh tính tình càng cứng nhắc, sự nhẫn nại so với con người hắn mạnh hơn, có lúc cái gì cũng không quan trọng bằng mặt mũi, cũng sẽ không như những người khác, dễ dàng la hét to.

Go Jisook  cùng Jo Sungmin đều bị nhốt ở tầng thứ tư, lúc Tiffanyđến, cô dường như mới vừa hoàn hồn trở lại. Cả người chật vật khác thường, khắp cả người có dính máu, sắc mặt tái nhợt. Tiffany nhớ tới cô không có bản lãnh, lòng không khỏi sinh ra chút đồng cảm.

"Cô tới đây làm cái gì?" Go Jisook nhìn thấy Tiffany, không hề cho sắc mặt gì.

Hai tay hai chân bà ta bị trói chặt, phát hiện người cũng bị giầy vò thành ở cái bộ dáng này, Tiffany  cũng không lo lắng bà ta sẽ làm gì mình. Để cho người khác mở cửa nhà giam ra, mình đứng ở trước mặt Go Jisook .

Tầng bốn và năm mỗi một phòng giam đều độc lập, giữa hai gian cách nhau khá xa, Tiffany không để người khác ở lại coi giữ, lập tức chỉ có cô cùng Go Jisook.

Cô cười nói: "Tới nghe bà kể chuyện xưa."

Go Jisook cau mày."Cô có ý gì?"

"Lần trước ở Jo gia, bà nói đến con trai của bà. Chuyện hắn cùng Jo phu... A, không đúng, phải là Jo tiểu thư, tôi có thể nghe đầy đủ một chút được không?"

Ai ngờ vừa dứt lời, mặt Go Jisook liền biến sắc, vẻ mặt cực kỳ khó coi.

Một lát sau.

"Xen vào việc của người khác." Go Jisook lạnh lùng hừ nói.

Tiffany le lưỡi, mỉm cười nói: "Tôi biết rõ chuyện này không liên quan gì đến tôi, nhưng tôi rất tò mò. Nhìn bà không giống như người thích chém giết, mà giống như khí chất Đại tiểu thư tôn quý, ừ, chính là loại nữ cường nhân trong thương giới."

Go Jisook ngược lại ngẩn người, không nghĩ cô sẽ nói như vậy. Bà hờ hững liếcTiffany một cái, chưa từng có ý nghĩ che giấu hoặc giấu giếm. Mặt không biểu tình nói: "Tâm tư cô đến rất nhỏ, năng lực quan sát rất mạnh."

A?

"Xem ra đã bị tôi đoán đúng." Tiffany trừng mắt nhìn, hết sức hiền hòa nói: "Tôi cũng không có ác ý, chẳng qua nếu đã tiếp xúc chuyện này, thì muốn biết rõ ngọn nguồn mà thôi. Nếu không mình sẽ luôn đoán tới đoán lui, vừa không có đáp án chính xác, vừa rất khổ não a..."

Tha thứ cô đã nhiều chuyện, suy nghĩ cũng bắt đầu tám chuyện.

Hơn nữa tính chất nhiều chuyện đáng chết kia... Tổng không nhịn được làm cho người ta không thèm nghĩ nữa...

"Chỉ như vậy?"

"Ừ." Tiffanygật đầu.

"Hoang đường." Go Jisook quát lạnh một tiếng.

Tiffany rất vô tội nói: "Đó cũng không phải do tôi muốn a!"

Gần mực thì đen, gần đèn thị sáng.

Cô ở cùng Taeyeon  đã lâu, da mặt cũng thay đổi. Nếu là trước kia, bị người khác không nể mặt quát lạnh như vậy, Tiffanynhất định cũng không dám hỏi nữa, ảo não bước đi. Hôm nay chỉ hời hợt, hơn nữa cô cảm giác được, Go Jisook không phải là người xấu, chẳng qua giọng nói hơi kém một chút.

Go Jisook lạnh lùng nhìn chằm chằm cô.

Người ta không muốn nói, Tiffany cũng không nên miễn cưỡng. Cô thở dài."Thôi, nếu như bà không muốn nói, thì đừng nói."

Xoay người, chuẩn bị rời đi.

Nhưng chân còn chưa bước ra khỏi cửa phòng giam, sau lưng lại đột nhiên truyền đến giọng Go Jisook . "YooIn của tôi..."

Bước chân Tiffany dừng lại, cơ thể quay trở lại, bình tĩnh nhìn bà ta.

Chương 97-2: Đến nhà giam (2)

Trên thực tế, Go Jisook là con gái duy nhất của chủ tịch tập đoàn Go Thị lớn nhất trong nước, lúc còn trẻ cùng một người tài hoa trong lớp có gia cảnh bình thường mến nhau, không cẩn thận vượt qua giới hạn, làm chút chuyện không hòa hài, vì vậy mang thai nguyên Go YooIn. Nhưng cuối cùng bởi vì một số nguyên nhân, dẫn đến hai người không thể ở chung một chỗ,Go Jisook  vô cùng thương tâm, rồi lại không đành lòng bỏ khúc ruột thịt của mình. Thử hỏi gia tộc lớn như thế, làm sao có thể cho phép xuất hiện chuyện chưa lập gia đình đã sinh con như vậy, danh tiếng con riêng một khi truyền đi, mặt mũi ông cụ nhất định tổn hao nhiều. Tập đoàn Go Thị cũng sẽ chịu ảnh hưởng liên đới, ông cụ làm sao cũng không để cho Go Jisook sinh hạ đứa bé này, Go Jisook lại lấy cái chết ra để uy hiếp, bà coi con như mạng, ông cụ lại không đành lòng ép con gái quá, dưới sự bất đắc dĩ, tìm ra một cách vẹn toàn đôi bên. Nguyên phu nhân là một người không bước chân ra khỏi nhà, bà ấy trời sinh tính tĩnh lặng, thường ngày yêu thích nhất chính là ở nhà xem ti vi, thích thêu thùa. Đi dạo phố rất ít, chỉ thỉnh thoảng tham gia một chút hoạt động từ thiện, hoặc dạ hội khi cần thiết. Trong lúc Go Jisookmang thai, Go  phu nhân đã đi cùng với bà đến một sơn trang thanh u yên tĩnh, cho đến khiGo Jisook chuyển dạ, hai người mới trở lại nhà họ Go. Tuyên bố với bên ngoài Go  YooIn là con trai thứ hai của Go phu nhân và Go tiên sinh, người thừa kế nhà họ Go chánh tông. Đến bây giờ, Go Jisook cùng Go YooIn luôn luôn là chị em.

Chuyện này trừ Go lão gia , Go phu nhân và Go Jisook, không người nào biết nữa. Go YooIn sau khi sinh được mấy năm, Go phu nhân qua đời. Nếu nói chị giống như mẹ, Go Jisook cũng hợp lẽ đảm đương người giống như mẹ, hết lòng chăm sóc con trai bà. Thật may là Go YooIn cũng không chịu thua kém, không chỉ có thành tích xuất sắc, năng lực làm việc mạnh, cùng chị gái cực kỳ thân thiết. Điều này làm cho Go Jisook có cảm giác rất sắc vui mừng, vậy mà bà không nghĩ đến, sau khi Go YooIn từ nước ngoài học thành tài về nước, nhưng lại biết Gain cái người phụ nữ tâm cơ thâm trầm này. Còn rất yêu cô ta, từ nhỏ Go YooIn đã bịGo Jisook bảo vệ rất tốt, mặc dù đầu óc thông minh, nhưng trời sinh tính tình đơn thuần, mới ra xã hội cũng không biết lòng người hiểm ác, yêu, đã mang trí óc lẫn cả trái tim cùng tập trung vào, bao gồm tất cả của hắn. Hắn chỉ muốn cho Gain thứ tốt nhất, thậm chí không tiếc vì cô cùng Go Jisook đối kháng, hắn không hiểu người phụ nữ thiện lương giống như Gain tốt như vậy, tại sao Go Jisookkhông thích, thậm chí khắp nơi chĩa vào. Hắn mang Gain vào công ty, trao cho cô ta chức vụ cao. Go Jisook  nhìn ra Gain không hề yêu Go YooIn, mà là tham luyến tiền tài của nhà họ Go, bà nhiều lần khuyên nhủ Go YooIn mở to hai mắt nhìn cho thật kỹ, Gain không phải là người phụ nữ đơn giản, cô ta rất giỏi về ngụy trang, dã tâm cực lớn, sớm muộn sẽ có một ngày hại Go YooIn. Nhưng Go YooIn làm sao chịu tin tưởng, ngược lại cảm thấy chị ghét nghèo thích giàu, mới có thể có thành kiến Gain sâu như vậy.

"Go YooIn làm sao lại như vậy? Bà một tay mang thai hắn, bà là hạng người gì hắn còn không rõ ràng lắm sao? Tại sao có thể vì một phụ nữ như vậy, mà không phân biệt tốt xấu, lại có thể tổn thương một người chị chỉ muốn tốt cho hắn. Thật là quá đáng!"Go Jisook nghe, không khỏi tức giận bất bình đứng lên.

Thế gian này, một người vô tư đối đãi tốt với mình như thế là chuyện khó cỡ nào? Cha mẹ cô, nếu bằng một phần mười Go Jisook, Tiffany đã cảm thấy là trời ban, Go YooIn lại chẳng hiểu quý trọng như vậy.

Go Jisook cười lạnh nói: "Gain ngụy trang tốt như vậy, YooIn sao nhìn ra được. YooIn của tôi nếu không phải là quá đơn thuần, cũng sẽ không bị người phụ nữ kia lừa gạt thảm như vậy."

"Sau đó thì sao?"

"Sau đó..."

Go YooIn cầu xin Go Jisook thành toàn cho mình cùng Gain kết hôn, Go Jisook nghĩ hết biện pháp ngăn cản, lại khổ nổi không tìm được chứng cớ. Gain  quá thông minh, mỗi lần khi Go Jisook  tìm được một chút dấu vết, lập tức bị cô ta tiêu hủy. Go YooIn ở giữa chị cùng người yêu chu toàn, đau khổ không thôi, hắn nói vớiGo Jisook cả hai người phụ nữ đối với hắn mà nói là quan trọng nhất. Hắn hi vọng bọn họ chung sống thật tốt, không muốn nhìn bất kỳ bên nào bị thương, đã từng không hiểu chuyện làm tổn thương chị cũng thật xin lỗi. Hi vọng Go Jisook có thể tha thứ đứa em trai bốc đồng này. Cả đời Go Jisook này tất cả hy vọng đặt trên người đứa con trai này, có thể nói Go YooIn chính là tính mạng của bà. Nhìn hắn đau khổ, so với mình bị thương còn khó chịu hơn ngàn vạn lần. Cha mẹ cùng con trai đấu tranh, vẫn là cha mẹ thua bởi con trai. Bà không đành lòng thấy Go YooIn không vui vẻ, đau lòng khó nhịn cũng đưa ra lựa chọn khó khăn, đồng ý cho Gain vào cửa.

Ai ngờ điều này cũng trở thành sai lầm lớn nhất cả đời bà này.

Sau khi Go YooIn cưới Gain, mặc dù Go Jisook co ngăn cản. Nhưng không thể không thừa nhận, bọn họ vừa bắt đầu còn rất hạnh phúc. Vậy mà những ngày ngọt ngào cũng không được bao lâu, chồng trước Gain đến tìm Go YooIn. Hắn ta nói toàn bộ chuyện Gain làm thế nào để quen biết hắn, yêu nhau, kết hôn, hay bởi vì muốn kết hôn với Go YooIn, mà dứt khoát kiên quyết vứt bỏ mình, vứt bỏ gia đình này, thậm chí vì muốn vào nhà giàu có, mấy lần muốn sát hại mình cho Go YooIn nghe. Go YooIn dĩ nhiên không tin, đâu sợ nhân chứng vật chứng đang ở trước mắt, hắn thủy chung tin chắc vợ của mình không phải là người độc ác. Chồng trước thấy hắn không tin, hết sức tức giận, mắng Go YooIn hồ đồ ngu muội mất lý trí. Hắn còn nói nếu như có một ngày mình chết, nhất định do Gain làm hại. Không đến mấy ngày sau, thì tin dữ chồng trước Gain truyền đến, cảnh sát điều tra cho biết cái chết của hắn do bị mưu hại, nhưng kẻ giết người vẫn chưa tra ra là ai. Hiện trường không lưu lại dấu vết nào, trong lòng Go YooIn bị chấn động mạnh, hắn không có cách nào lừa mình dối người nữa, Go YooIn chạy đi chất vấn Gain về những chuyện đã qua, bao gồm chồng trước của cô ta chết, có liên quan đến cô ta không, Gain liều chết không nhận. Go YooIn nhìn ra cô ta đang nói dối, đối với cô ta hoàn toàn thất vọng, nhưng tình yêu đã sớm ăn sâu vào tận trong xương tủy để cho hắn không có biện pháp tàn nhẫn với Gain, Go YooIn cho cô ta một khoản tiền, để cho cô ta ký hiệp nghị ly hôn sau đó vĩnh viễn biến mất khỏi tầm mắt của mình, không được xuất hiện lần nữa. Gain tất nhiên không chịu, ký thỏa thuận ly hôn thì đồng nghĩa với việc mất một mỏ vàng lớn, cô ta khổ sở cầu xin Go YooIn không có kết quả, còn nghĩ ra khỏi một kế hoạch độc ác.

Gain giả vờ mình đáp ứng chuyện ly hôn, hẹn Go YooIn ở một nơi gặp mặt, ai ngờ lúc Go YooIn chạy tới, cô ta lại bố trí hại chết hắn, sau đó bỏ trốn mất dạng. Cô ta vốn tưởng rằng Go YooIn  sau khi chết tất cả tài sản trên danh nghĩa của hắn sẽ thuộc về mình, cảnh sát vẫn luôn không tra được chuyện hai lần mưu sát ở trên người cô ta, riêng Go Jisook có nghi ngờ, nhưng cũng không có ích gì. Nhưng cô ta không để mắt đến một người, đó chính là ông cụ Go, nếu nói gừng càng già càng cay, tài sản cả đời ông cụ Go, làm sao có thể cam tâm đưa cho Gain. Ông cụ Go cũng không thích Gain, nếu không phải do Go YooIn kiên trì, căn bản sẽ không để cho cô ta vào cửa. Ông cụ Go ép Gain ký một thỏa thuận buông tha tài sản, Gain không đồng ý, thế nhưng ông cụ Go ép buộc, Gain không thể làm gì khác hơn là mạo hiểm trộm văn kiện cơ mật của ông cụ Go. Tập đoàn Go Thị  lớn như vậy, nói không có một chút hèn hạ bẩn thỉu gì đó làm sao có thể,Gain coi đây là lợi thế uy hiếp ông cụ Go, muốn tránh được một kiếp, ông cụ Go nổi giận lôi đình, thuê sát thủ đuổi giết Gain.

Gain hết sực kinh nhạc với nhẫn tâm của ông cụ Go , vì trả thù, cô ta mang văn kiện giao cho cảnh sát. Go Thị  vì vậy xuống dốc không phanh, ông cụ Go cũng bị đưa đi điều tra, cuộc sống Go Jisook xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất. Lúc bà đang lâm vào lúc tuyệt vọng, bà gặp được Jo Sungmin , Jo Sungmin nhiều năm trước cùng Go Jisook quen biết, mà vẫn tôn thờ bà. Nhưng Go Jisook đối với hắn vô tình, con người Jo Sungmin này cũng si tình, không chỉ không miễn cưỡng bà, ngược lại cam tâm tình nguyện trợ giúp Go Jisook báo thù nhà tan cửa nát này. Không thể không nói, bản lãnh quyến rũ đàn ông của Gain đúng là cực cao, không có nhà họ Go làm núi dựa, không ngờ cô ta trong vòng mấy ngày ngắn ngủn tìm được Jo Kwon tốt hơn. Go Jisook  tứ cố vô thân, muốn báo thù cũng không có cách nào. Lúc này Jo Sungmin  xuất hiện, so thức ăn từ trên trời rơi xuống thì không thể tốt hơn. Go Jisookh lòng tràn đầy hận thù, Go YooIn chết, dường như làm bà sụp đổ, nếu không phải không cam lòng nhìn Gain  ung dung tự tại vẫn còn ở cõi đời này, không gặp phải báo ứng, bà đã sớm đi theo Go YooIn. Từ đó Go Jisook gia nhập Cửa Ngầm, dưới sự giúp đỡ của Jo Sungmin , bà bắt đầu không ngừng không nghỉ lên kế hoạch trả thù.

Nói là không ngừng không nghỉ, thật ra đã sáu bảy năm rồi.

Cho đến giờ phút này thân thể bà rơi vào trong lao ngục. Tiffany mím môi, không ngờ là như vậy, gặp gỡ Go Jisook , quả thật làm cho người ta đau lòng. Nếu như đổi lại là cô, khẳng định cũng sẽ hận chết Gain , một phụ nữ đến tột cùng phải có dã tâm nhiều thế nào, mới có thể mắt không thàm chớp sát hại người đàn ông yêu cô bảo vệ cô vô cùng sâu sắc. Cô ta không cảm thấy có một chút áy náy sao? Nếu như Go Jisookbiết bây giờ Gain  vẫn chưa có đền tội, không biết sẽ có cảm tưởng gì?

"YooIn đến chết cũng không biết thật ra bà mới là mẹ ruột của hắn sao?" Tiffany nặng nề hỏi.

Go Jisook nhắm mắt, trên mặt thoáng qua một chút thống khổ. Bà thản nhiên nói: "Không biết."

Trong lòng Tiffany đau xót.

Vì cái người mẹ đáng thương này, trời cao đối với bà ta thật tàn nhẫn.

Cô thậm chí có chút dao động, đến tột cùng mang bắt bà ta tới, để cho bà ta ở chỗ này chịu khổ, là đúng hay sai? Chân chính nên bị trừng phạt là cô ta không phải sao?

Gain làm nhiều chuyện sai lầm như vậy, lại lần nữa lấy được tha thứ. Nếu như không phải là cô ta, Go Jisooklàm sao sẽ trầm luân tới ngày hôm nay?

Nhắc tào tháo tào tháo liền đến,Tiffany vừa nghĩ đến Gain, thì người đã tới, cô theo bản năng quay đầu lại, nhìn thấy Wendy . Đoán cô có chuyện gì, cũng không lên tiếng, Wendy  đi tới trước mặtTiffany, nói: "Chị dâu, cái người phụ nữ giết hai người chồng vừa mới ly hôn đến, cô ta nói muốn gặp Go Jisook."

Chương 98-1: Tình thương của mẹ (1)

Gain ?

Tiffany cau mày. "Cô ta làm sao tìm được tới đây?"

"Không biết, không làm lén lút đi theo chúng ta đến. Nga, đúng rồi, bên cạnh cô ta còn có đứa bé."

"Đứa bé?" Tiffany nhìn về phía Go Jisook , sắc mặt của bà ta quả nhiên hết sức khó coi, dáng vẻ hận không được lập tức thoát khỏi xích sắt xông ra ngoài. Tiffany hỏi: "Là con của YooIn  sao?"

"Không thể nào, lúc YooIn chết Gain cũng chưa từng sinh con." Go Jisook lên tiếng phủ nhận.

Tiffanynghĩ, chưa từng sinh không có nghĩa là không có mang thai.

"Bà có muốn gặp cô ta không?"

"Có thể không?"

Tiffany gật đầu, xoay người nói với Wendy : "Wendy , em ra mang cô ta vào, thuận tiện tắt máy giám sát trong phòng giam."

"OK!"

Wendy không có dị nghị.

Rất nhanh Gain được dẫn vào, cô ta dắt theo một bé trai có gương mặt trắng trẻo, đi tới trước mặt Go Jisook. Vẻ mặt Go Jisook hận không chém nghìn dao lóc xương cho cô ta, hai tay không ngừng giãy giụa, lại bị xích sắt cản trở, âm thanh loảng xoảng loảng xoảng khác thường rõ ràng. Bà ta rống lớn nói: "Tao muốn giết mày!"

Thằng bé bên cạnh Gain  hiển nhiên bị dáng vẻ Go Jisookbẩn thỉu lại la to dọa sợ, thân thể nhỏ nhắn run run hai cái, Gain một tay che lỗ tai hắn, một tay ôm hắn vào trong lòng ngực mình.

"Mày trả con trai lại cho tao!" Tâm tình Go Jisook càng mất khống chế.

Wendy  nói: "Chị dâu, chúng ta ở trong đây nhìn sao?"

"Chuyện nhà của họ, hãy để họ tự mình giải quyết trước đi." Tiffany nói.

Wendy  không hiểu."Một thì không động đậy nhúc nhích được, một từng giết hai mạng người, giải quyết như thế nào?"

Bây giờ còn xuất hiện ra đứa bé!

"Gain sẽ không làm gì với bà ta." Tiffany khẳng định nói

Go Jisook kìm nén nhiều năm như vậy, một lòng chỉ muốn báo thù, nếu như không cùng  Gain  làm ra kết thúc, bà ta chết cũng sẽ không nhắm mắt. Nếu không bà ta đã sớm đi gặp Go YooIn , chỉ sợ bởi vì áy náy, Go YooIn khi còn sống bà ta không thể dùng thân phận mẹ ruột quang minh chánh đại yêu thương hắn, thậm chí không thể nói cho hắn biết mình là mẹ của hắn, thật sự nếu không thể giúp hắn báo thù, bà ta sợ mình chết không mặt mũi đi gặp con trai của mình.

Wendy  hừ lạnh. "Đoán cô ta cũng không có gan dám động thủ ở đây."

Phịch ——

Khi Go Jisook vẫn còn quát tháo, hai đầu gối Gain  chợt rơi xuống đất, quỳ gối trước mặt bà ta.

"Mẹ." Bé trai lôi kéo tay của cô ta, nhút nhát kêu.

Sắc mặtGo Jisook trầm xuống, âm thanh lạnh lùng. "Cô muốn làm gì?"

"Thật xin lỗi." Giọng nói rất bình tĩnh, không nhẹ không nặng, rơi vào trong tai mấy người.

Trên mặt Gian  không giống bình thường vui vẻ, giữa hai lông mày xinh đẹp có chút bi thương, mặc dù tâm tình cũng không mãnh liệt, nhưng mục đích chuyến đi này của cô ta, đã có thể đoán được.

"Không phải cô ta muốn đùa giỡn cái gì đó chứ?" Wendy kề bên tai Tiffany nói nhỏ.

Tiffany nói: "Nhìn một chút sẽ biết."

"Cô đây có ý gì?" Go Jisook gắt gao nhìn chằm chằm Gain , tức giận cùng hận thù đan xen, bất luận giọng nói, vẻ mặt, đều có vẻ hung ác.

Gain nói: "Là tôi giết YooIn, thật xin lỗi."

"Cô..." Con ngươi Go Jisook mở to, mặc dù đã sớm biết, nhưng nghe cô ta nói ra, vẫn hết sức chấn động. Hiện tại bà thật muốn dóc xương xẻo thịt người phụ nữ trước mắt này ăn vào bụng. Go Jisook chảy nước mắt, tâm tình kích động quát: "YooIn của tôi đối xử tốt với cô như vậy, nó có lỗi với cô chỗ nào? Tại sao cô đối với nó như vậy? A? Cô là cái gì? Là cái gì..."

"Thật xin lỗi."

"Thật xin lỗi? Ha ha, cô bây giờ nói thì có tác dụng không? YooIn của tôi sẽ sống lại sao? Tôi hỏi cô, YooIn của tôi sẽ sống lại sao? Tại sao nhiều người chết như vậy, cô lại còn sống, tại sao cô không chết đi?" Go Jisookđau lòng không thể kiểm chế.

Gain nhàn nhạt nói: "Tôi không thể chết được."

"Cô nói gì?"

Gain kéo đứa bé trai đến trước người, nhìn Go Jisook, khóe mắt rốt cục chảy xuống dòng nước mắt trong suốt."Tôi chết, thì Mir làm sao bây giờ?"

Go Jisook ngây ngẩn cả người.

"Lúc YooIn chết thời, tôi đã mang bầu Mir. Nó do sinh non mà thân thể vẫn không tốt. Tôi đưa nó đến viện điều dưỡng để điều trị, nhưng bây giờ, tôi đã không còn cái gì. Tôi biết tôi đã làm rất nhiều chuyện sai lầm, nhưng Mir  vô tội, nó là cháu trai của bà. Một khi tôi đi tự thú, cũng chỉ còn lại một mình hắn bơ vơ không nơi nương tựa, nó sẽ làm thế nào để chăm sóc mình?"

"Cô nghĩ mượn cớ này để trốn tránh trách nhiệm trước pháp luật? Tôi cho cô biết, cha tôi vẫn còn, nếu như nó là con của YooIn, bất kể như thế nào cha tôi cũng sẽ chăm sóc tốt cho nó. Còn có, dáng vẻ hiện tại của tôi, nếu như cô trước sau không chịu đi tự thú, tôi có thể làm cái gì? Cô nói lời này rốt cuộc là muốn làm gì?" Go Jisook sắc bén nói.

"Tôi không có nghĩ sẽ trốn tránh trách nhiệm trước pháp luật, dù tôi không đi tự thú, một ngày nào đó Jo Kown  cũng sẽ tố cáo tôi. Đây là báo ứng của tôi, tôi trốn không thoát. Duy nhất không yên tâm, chính là Mir. Cha mặc dù vẫn còn, nhưng ông đã lớn tuổi như vậy, còn có thể sống bao lâu? Hơn nữa ông trải qua tai ương ngục tù, thân thể đã không còn như lúc trước, làm sao chăm sóc tốt cho Mir?" Gain  nói lý.

Không chỉ Go Jisook, ngay cả Tiffany cùng Wendy  cũng nghi ngờ.

Không phải muốn cầu xin tha thứ, cũng không phải muốn thoát thân, cô ta tới làm cái gì?

"Cô muốn thế nào?" Go Jisook hỏi.

"Tôi nghĩ đến một biện pháp, vừa có thể giải quyết vấn đề Mir, cũng có thể tiêu tan mối hận trong lòng bà." Gain nói.

Wendy  không nhịn được hỏi: "Biện pháp gì?"

Gain xoay người, nhìn Tiffany cùng Wendy , chậm rãi nói: "Cần hai vị giúp một tay."

Tiffany mím môi nói. "Cô nói đi."

"Tôi ở lại, bà ấy rời đi."

Nhẹ nhàng nói sáu chữ, để cho trong nháy mắt ba người tại chỗ kinh ngạc mở to mắt.  Go Jisook há miệng. "Cô ..."

"Tôi nói rồi, tôi trốn không thoát. Bất kể là tự thú, hay chờ bị người khác tố giác, tôi cũng không thể trốn được chế tài của pháp luật. Cũng không thể nào tiếp tục chăm sóc Mir, nhìn nó lớn lên. Tôi không thể để nó ở lại một mình, sợ tương lai có người chăm sóc nó, tôi tin tưởng, bọn họ bỏ ra tâm huyết cùng yêu thương thế nào cũng không có bằng với người thân của mình. Tôi vẫn muốn để cho Mir sống những ngày thật tốt, mà không phải giống tôi khi còn bé, ngay cả ba bữa cơm cũng không có. Bây giờ, chỉ có bà có thể làm được."

Go Jisook yêu Go YooIn như vậy, Go YooIn ban cho Go Mir sinh mạng, cô tất nhiên cũng sẽ giống như đối với Go YooIn, coi Go Mir như sinh mạng, hết lòng chăm sóc tốt cho nó.

Trước bất kể Gain nói thật hay giả. Go Jisook nói: "Chuyện này căn bản không thể thực hiện được, cô nghĩ người khác đều là người mù sao? Hơn nữa, tại sao tôi phải nhận ân tình của cô?"

"Không, chỉ cần ra khỏi đây, trên thế giới sẽ không còn Gain. Coi như cảnh sát muốn tìm, cũng không tìm được tôi. Môn chủ Cửa ngầm vẫn là Jo Sungmin, không ai biết bà? Ở trong mắt người khác, bà chẳng qua là Tổng giám đốc tập đoàn Go Thị , nữ cường nhân lừng lẫy trong thương giới. Ngay cả Cục Quốc An, cũng không có mấy người biết hình dáng bà như thế nào. Trừ người bảo vệ ngục giam, ở trong đầu bọn họ, tồn tại cũng chỉ có năm chữ chủ nhân của Cửa Ngầm. Tôi ở lại chỗ này, cho dù có một ngày người của Cục Quốc An thấy bà, cũng chỉ cho rằng giống nhau mà thôi. Tôi làm như vậy, không phải là vì bà. Tôi chỉ muốn con trai của tôi có thể lớn lên trong hạnh phúc."

"Mẹ." Mir thấy cô ta nói như vậy, không tự chủ được kêu lên.

Go Jisook trầm ngâm.

Chương 98-2: Tình thương của mẹ (2)

Gain thừa dịp rèn sắt khi còn nóng nói: "Bà không phải vẫn muốn báo thù sao? Đây là cơ hội tốt nhất, tôi chỉ cầu xin bà chăm sóc tốt cho Mir. Nó là máu mủ của YooIn, bà chẳng lẽ không muốn tự mình nuôi nấng nó sao?"

"Cô tự tin cho rằng chúng tôi sẽ không ngăn cản sao?"Tiffany đột nhiên lên tiếng.

Go Jisook và Gain cùng nhìn về cô. Gain kiên định nói: "Sẽ không."

"Tại sao?"Tiffany nhếch lông mày.

"Bởi vì các cô cũng rất lương thiện."

"Phốc..." Wendy không kiềm chế được."Nghe cô nói những lời này, tôi sẽ giúp cô chuyện này."

Gain  cong môi cười một tiếng."Trừng phạt tôi, để đổi lấy tự do của chị ấy cùng hạnh phúc của Mir, rất có lời."

Coi như cô bồi thường cho YooIn.

"Chị dâu, chị thấy thế nào."

Tầm mắt Tiffany lưu chuyển ở giữa Gain, Mir cùng Go Jisook , hồi lâu, gật đầu một cái.

Sau đó, người canh gác nhìn thấy, Tiffany , Wendy , "Gain" cùng đứa bé trai cùng nhau rời khỏi nhà giam rừng rậm.

Wendy  nói: "Không ngờ mặt nạ da người ở Jo gia ngày đó đưa mà cô ta vẫn còn giữ, xem ra cô ta hoàn toàn chuẩn bị xong mới đến. Cô ta biết rõ nhà giam của Cục Quốc An so với nhà giam bình thường khổ rất nhiều, ai, tình thương của mẹ thật vĩ đại!"

Cho dù Gain  là người như vậy, vì con trai của mình, cũng tình nguyện lấy mình ra để hy sinh.

Ánh mắt Tiffany chợt mơ hồ, dường như là đang nhìn Mir, lại dường như xuyên thấu qua nó nhìn cái gì khác. Trong lòng cô yên lặng trả lời một câu, Đúng vậy, tình thương của mẹ thật vĩ đại.

Mọi người ngồi xeTiffany , Tiffany định đưa bọn họ vào trong thành phố rồi để họ rời đi. Như cũ Wendy lái xe, Tiffany ngồi chỗ ngồi kế bên, Go Jisook cùng Mir ngồi ở phía sau.

Trên người Go Jisook có vết thương, nhìn qua lộ ra vẻ suy yếu, nhưng bà vẫn ôm Mir, thỉnh thoảng vuốt mặt của nó, ánh mắt chưa từng từ trên người Mir rời đi.

Mir cùng dáng dấp YooIn khi còn bé rất giống nhau.

Nó rất thông minh, cũng rất hiểu chuyện.Thậm chí hiểu chuyện có chút quá mức ..., cho dù đối mặt với tất cả, cũng không khóc không làm khó. Tính cách nó lớn lên đã trải qua không thể rời bỏ, hiển nhiên, những ngày ở viện điều dưỡng kia, nó trôi qua cũng không được tốt. Nếu không sẽ không sớm thành thục như vậy.

"Cho bà."Mir đột nhiên từ trong túi tiền lấy ra một đồ vật, đưa cho Go Jisook .

"Đây là cái gì?"Go Jisook đang nhìn Mir, mặt mày đều là nhu hòa, âm thanh cũng rất nhẹ. Rất sợ hù dọa đứa bé trời sanh tính hướng nội.

Mir nhỏ giọng nói: "Mẹ để lại cho cháu."

Tiffany cùng Wendy  liếc mắt nhìn nhau, mặt lộ vẻ nghi ngờ.

Tiffany không nhịn được nghiêng đầu, hình như là một phong thư, chỉ thấy Go Jisook  cầm thư ở trong tay, từ từ mở, sau đó nghiêm túc đọc. Đầu tiên xem thư, nét mặt của bà trở nên rất khiếp sợ, tiếp nước mắt trong mắt dâng lên nhưng không trào ra, gom góp ở trong hốc mắt, không ngừng đảo quanh. Càng đọc xuống, hơi thở quanh thân bà càng bi thương, càng về sau, thì nước mắt đã sớm rơi đầy mặt.

Mir từ đầu đến cuối vẫn ngoan ngoãn ngồi ở bên cạnh bà.

Go Jisook đọc xong thư, rốt cục kiềm chế không được ôm nó vào ở ngực nghẹn ngào khóc rống.

Xe vừa đúng đến thành phố, Wendy  dừng xe, Go Jisook vẫn còn ở khóc, âm thanh tê tâm liệt phế như vậy, dường như muốn qua chuyện lần này mà mang tất cả đau khổ nhiều năm khóc rống để phát tiết ra ngoài. Mir nhìn bà, cũng chảy nước mắt, hắn không biết làm sao để an ủi bà nội mình, tay nhỏ bé chỉ có thể vỗ nhẹ sau lưng bà, hi vọng bà nội không thương tâm như vậy.

Go Jisook cảm nhận được bé trấn an, đưa tay ôm Mir vào trong ngực.

Thư trong tay của bà rơi xuống, vừa đúng rơi trên tay lái,Wendy  không nhịn được tò mò, đem nó cầm lên vừa nhìn.

Con ngươi cũng mở thật lớn.

"Làm sao vậy?"Tiffany thấy dáng vẻ này của cô, không nhịn được hỏi.

Wendy  nhanh chóng xem xong, sau đó đưa thư cho Tiffany ."Chị dâu, chị xem đi."

Tiffany nhận lấy thư, nghi ngờ nhìn Wendy  một cái, lúc này mới di chuyển ánh mắt đến trong thư.

Một giây kế tiếp, trong lòng cô bị chấn động mạnh.

Nhưng lại, là thư của Go YooIn viết cho Go Jisook.

Chị.

Em đã nói qua chưa, chị thật rất đẹp.Tại sao có dáng dấp xinh đẹp như vậy? Hơn nữa nấu cơm cũng rất ngon! Từ nhỏ, người khác đã rất hâm mộ em có một người chị như vậy, chị cái gì cũng thay em suy tính, cho tới bây giờ cũng chỉ tốt nhất với em.Bởi vì chị, em thậm chí không cảm thấy không có mẹ là chuyện rất bi thương.Đối với em mà nói, có chị nên cái gì cũng đủ rồi.Chị ở trong lòng em rất quan trọng! Nhưng thật xin lỗi, em lại không hiểu chuyện làm thương tổn đến chị như vậy.Chị nhất định rất đau đớn thương tâm?Chị đem tất cả tâm huyết tập trung ở trên người em, em chẳng những không hiểu chị, ngược lại hại chịbận tâm như vậy.Ngày đó ở nhà, em nghe được chị cùng ba nói.Đối với chị, em có rất nhiều áy náy, chịchịu khổ nhiều như vậy mới mang em đến trên đời này, em lại cái gì cũng không biết.Còn làm ra chuyện khốn kiếp như vậy, chị, thật rất xin lỗi.Em nghĩ muốn báo đáp tốt với chị, nhưng có phải chị vận còn đang giận emkhông? Thấy phong thư này, có tha thứ cho em được không? Sau này em sẽ không bao giờ làm chị thất vọng nữa, em sẽ quản lý tập đoàn Go Thị , bảo vệ tốt cái nhà này.Sau này chị không cần khổ cực như vậy nữa, dựa vào em, cái gì hãy để cho em làm là tốt rồi.

Cuối cùng, con thật rất yêu người, MẸ.

YooIn.

Tiffany nhìn một chút, không nhịn được trong mắt có chút lệ. Không trách được Go Jisook   thương tâm như vậy, bà thế nào cũng không ngờ, thì ra Go YooIn sớm đã biết chân tướng, thừa nhận bà. Mẹ con tình thâm như vậy, nếu như Go YooIn vẫn còn sống, sau này bọn họ nhất định sẽ vô cùng hạnh phúc. Mẹ hiền con thảo, còn có Mir. Một tiếng mẹ kia, Go Jisook đã đợi bao nhiêu năm?

Người đã từng ở ngay trước mắt, bà có phải cũng từng ảo tưởng không, lúc Go YooIn gọi chị, thật ra thì gọi chính là mẹ?

Bà có phải từng muốn nói lại thôi phải không, thiếu chút nữa nói chân tướng cho Go YooIn?

Hiện tại rốt cục đợi được một tiếng mẹ này, biết suy nghĩ trong lòng Go YooIn, rốt cuộc cũng không nghe được chính miệng hắn nói ra. Con trai bà vĩnh viễn rời khỏi cái thế giới này.

Không bao giờ ... nữa sẽ trở lại.

YooIn của bà, ở trên trời, có phải cũng đang nhìn mẹ phải không?Nó nhất định đang mỉm cười với bà?

Một lúc sau, Go Jisook mới ngừng khóc, bà dắt Mir xuống xe.

Tiffany không xuống xe tiễn bà, Go Jisook đứng ở bên cửa sổ, chân thành nói tiếng: "Cảm ơn."

Tiffany mỉm cười trả thư lại cho bà, Go Jisook không có nói gì nữa, cùng Mir rời đi.

Xe vẫn chưa rời đi, Wendy  cùngTiffany ngồi ở trong xe, nhìn bọn họ đi xa. Đến khi bóng dáng bọn họ càng ngày càng nhỏ, nhỏ không thấy rõ, Tiffany mới nói: "Đi thôi."

Chuyện Cửa ngầm đã xử lý xong, Taeyeon nhàn rỗi, sắp tới cũng không có chuyện gì lớn.Hơn nữa gần tới mùa xuân, anh sẽ phải rời khỏi tổng bộ một thời gian.Tiffany sau khi trở về, cũng không có giấu giếm, đem đầu đuôi ngọn ngành chuyện phát sinh ở nhà giam nói với Taeyeon. Bao gồm chuyện Gain thay mận đổi đào, để cho Go Jisook chạy.

Cô cẩn thận nhìn vẻ mặt Taeyeon một chút, nói: "Anh sẽ không trách em tự ý làm chủ chứ?"

"Sẽ không."

Tiffany thở phào nhẹ nhỏm."Vậy thì tốt."

Taeyeon đang chơi game, nghe vậy, anh dừng lại động tác, ngước mắt nhìn Tiffany một cái. Nhàn nhạt nói: "Em là người phụ nữ của anh, muốn làm cái gì thì làm cái đó, không cần phải kiêng dè, cũng không ai dám cản."

"Ai nói?Những người đó trong cục rất phòng bị với em, em muốn làm chuyện gì không hợp ý bọn họ, nhất định sẽ liên hợp tấn công."

"Sợ cái gì, có anh chống đỡ."

Chương 98-3: Tình thương của mẹ (3)

"Anh nói?"

"Ừ."

Tiffany cười lên, những tâm tình phức tạp dường như cũng tiêu tan, nhưng cũng không có tránh được ánh mắt Taeyeon . Anh nói: "Còn đang suy nghĩ chuyện buổi chiều?"

Tiffany ngẩn ra, mắt chợt ảm đạm xuống, nói thật nhỏ: "Có chút chua xót."

"Bởi vì mẹ của em?"

Tiffany há miệng, hơi kinh ngạc nói: "Làm sao anh biết?"

Trên mặt Taeyeon  lộ ra dịu dàng, không nhanh không chậm nói: "Bảo bối, tâm tình của em đều viết ở trên mặt."

"Là sao?" Tiffany mím môi, không ý thức nói: "Nhưng Tae, anh biết không? Thấy Go Jisook cùng Gain làm những chuyện kia, em chợt rất hâm mộ. Gain  mặc dù có dã tâm rất lớn, ham mê vinh hoa phú quý, cũng hại nhiều người. Nhưng đối với con trai của mình, cô ta là thật tâm. Vì đứa bé, cô ta có thể quỳ xuống cầu xim Go Jisook, thừa nhận mình trước kia đã làm chuyện có lỗi, cũng có thể ở trong ngục chịu khổ, chỉ cầu xin Go Jisook chăm sóc tốt cho Mir. Cô ta làm những chuyện này, trong lòng đều nghĩ tới con trai của cô ta, hi vọng con trai của cô ta có thể sống thật tốt. Hoặc giả đây chính là sức mạnh tình yêu của người mẹ!"

Go Jisook cũng vì Go YooIn, bà ta dâng hiến cả đời, không oán không hối hận, thấy Go Jisook hạnh phúc so cái gì cũng không quan trọng. Nếu như nói đây là bản năng người mẹ, như vậy bà Hwnag   thì sao? Bà không cầu xin xử lý công bằng, nhưng ngay cả Gain cũng có thể làm được,  bà Hwang  lại không làm được. Hoặc giả bà ấy có thể làm được, nhưng không phải vì bà, cũng là con gái, cũng từ trong bụng của bà sinh ra ngoài, tại sao chênh lệch nhiều như vậy?

Trước kia bà Hwang nói cô là chị, phải nhường cho em trai em gái, nguyên nhân do của tuổi Tiffany , tâm bà Hwang mới có thể thiên vị một chút. Nhưng nhìn đếnGo Jisook cùng Gain, cô đột nhiên hiểu, tình thương của mẹ phải là hình dáng gì. Đây mới là thái độ người mẹ đối đãi con cái, đối xử với cô giống như Sulli , mà không phải chỉ có riêng mình, tại sao?

Chẳng lẽ cô không phải là con ruột của bà Hwang sao?

"Không nghĩ đến chuyện không vui này, chúng ta làm những chuyện vui vẻ khác một chút." Taeyeon  khép máy tính lại, rất tùy ý nói.

Chương 99: Bà ấy yêu cô, nhưng tôi thì không

"Không nghĩ đến chuyện không vui này, chúng ta làm những chuyện vui vẻ khác một chút."  Taeyeon khép máy tính lại, rất tùy ý nói.

"Làm cái gì?" Tiffany theo bản năng hỏi, kết quả nói còn chưa hết, người đã bị đẩy ngã. "Uy..." Lại bị người khác dùng sức đánh bất ngờ, sức lực làm sao bằng người ta, cô thẹn quá thành giận kêu: "Kim Taeyeon, anh buông em ra!"

Cho nên mang ngay cả tên lẫn họ ra kêu, xem ra thật bị chọc giận. Taeyeon  nhếch mày, cực kỳ thản nhiên nói: "Kháng nghị không có hiệu quả."

"Ô..."

Âm thanh không hòa hài dần dần vang lên, kéo dài thật lâu...

Người khác vẫn như cũ chăm chỉ không thôi, Tiffany cực kỳ mệt mỏi. Xụi lơ trên ngực anh, bên tai nghe được giọng mát lạnh của người đàn ông mỉm cười nói: "Có muốn một lần nữa không?"

"Không muốn." Tiffanykhông chút nghĩ ngợi, đưa tay bắt lấy bàn tay của anh đang muốn làm loạn, năm ngón tay giao nhau, chế trụ."Đừng làm rộn, em có việc nói với anh."

Âm thanh Taeyeon  mang theo chút sắc dục lại lười biếng, thật mất hồn "Ừ ~" một tiếng.

Tiffanynói: "Em không trở về Jeju với anh."

Taeyeon: "..."

"Em muốn trở về L.A." Tiffany ngẩng đầu lên, nhìn anh.

Rốt cục, Taeyeon chậm rãi mở miệng, nói: "Trở về làm gì?"

"Ăn tết a, nhân tiện bái tế ông bà nội." Tiffany thuận lý thành chương nói.

Taeyeon: "Ăn tết không nhất định phải ở nhà họ Hwang ."

Tiffany nghĩ thầm, không phải họ Hwang dĩ nhiên không cần, nhưng cô hết lần này tới lần khác mang họ Hwang  a!

"Nhưng em đã đáp ứng mẹ em." Mặc dù khẳng định biết anh không vui, nhưng  Tiffany vẫn phải nói.

Quả nhiên, Taeyeon mím môi, ánh mắt cũng tối đen lại. Tiffany lôi kéo tay của anh."Tae..."

"Ừ." Một âm thanh đơn nhẹ tràn ra.

"Anh tức giận?" Tiffany thử dò xét hỏi.

"..."

Lần này ngay cả âm đơn cũng không có.

Cô quan sát vẻ mặt, vội vàng nói: "Chỉ cần em còn ở nhà họ Hwang  một ngày, thì không thể không đối mặt với bọn họ, cũng tránh không khỏi. Nhưng em sẽ không để cho người khác ức hiếp, anh yên tâm, qua tết xong, em lập tức sẽ trở lại."

Tiffany còn rất thức thời, nói ra đều là lời hay.

Taeyeon như cũ không có lên tiếng.

Tiffanynóng nảy, hỏi: "Anh giận thật à ?"

Đối với chuyện cô muốn tách ra, mất hứng nhất định là có. Nhưng đâu đến nỗi tức giận? Tính cách của cô anh còn không biết sao? Hơn nữa lý lẽ bên trong lời nói của cô, Taeyeon mặc dù hiểu, lại cố ý trêu chọc cô. Đuôi lông mày tuấn nhã nhếnh lên, sâu sắc rõ ràng nói: "Nếu như anh nói anh tức giận, em sẽ dụ dỗ anh thế nào?"

Tiffany thấy anh thừa nhận, cũng không có nghĩ quá nhiều.

Cong môi cười một tiếng, mềm nhũn nói: "Anh còn muốn dụ dỗ."

Nói sớm chút.

Vừa nói xong, tiểu bạch thỏ liền lật người, lấn đến gần con sói lớn...

Khóe môi con sói lớn chậm rãi nâng lên.

Sân bay quốc tế thành phố.

Tay Tiffany cầm vé máy bay, đứng ở cửa kiểm an, bên cạnh thỉnh thoảng có người xin lỗi cho đi qua, trong đại sảnh vang lên giọng tiếp viên hàng không lễ phép mà trong veo.

Cô từ trên tay Taeyeon nhận lấy hành lý của mình, có chút không nỡ nói với anh: "Anh trở về đi."

Hình dáng người đàn ông tuấn tú cao ngất đứng ở trước mặt cô, cao hơn cô một cái đầu. Một thân tây trang thủ công cắt sửa khóe lóe, cúc áo màu đen trên cổ tay sáng bóng như học giả tiếng tăm, khí chất lỗi lạc, cho dù người này ở trong đám đông, cũng tự nhiên tạo thành một phong cảnh đẹp.

"Anh nhìn em đi vào." Taeyeon thanh nhã lên tiếng.

Tiffany gật đầu một cái, xem một chút thời gian, phát hiện cũng không còn sớm. Lúc này mới xoay người, từng bước một về phía bảng hiệu cửa lên máy bay người đi đường nói tới nói lui. Cô đi thật chậm, ngực ê ẩm, mỗi một bước cũng rất khó khăn.

Lưu luyến không rời, thì ra là cảm giác như thế.

Hình như từ lúc ở cùng với Taeyeon  tới nay, thời gian lần này bọn họ cách xa lâu nhất?Đột nhiên cảm giác được, nửa tháng, nhưng lại rất dài như thế.

Bởi vì không có anh.

"Bảo bối ." Truyền đến giọng nói quen thuộc kêu lên, Tiffany bỗng nhiên dừng chân bước, xoay người, nhìn thấy bước chân Taeyeon  thong dong đi về phía cô.

Chân dài bước đến gần, chốc lát đã đi tới trước mặt cô.

"Sao vậy?"Tiffany nhìn anh, hỏi.

Còn tưởng rằng anh có chuyện gì phải nói.

Nhưng một giây kế tiếp, êm ái hôn, chuồn chuồn lướt nước rơi trên mắt của cô.Tiffany chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, theo bản năng nhắm mắt, mở ra lần nữa, anh đã lui ra mấy cm. Hơi thở ấm áp vẫn phun ở trên mặt của cô, gương mắt tuấn nhã kia, gần ngay trước mắt. Bên tai nghe giọng nói nhu hòa mát lạnh của anh."Sớm trở lại một chút."

Khi máy bay bay lên, Tiffany vẫn còn kinh ngạc nhìn ngoài cửa sổ, cô cố gắng tìm kiếm bóng dáng tuấn tú cao ngất đã biến mất kia. Mặc dù biết không thể nào, nhưng có một niềm tin, nó không chịu theo Logic trói buộc, không chịu bị lý trí khống chế, chính là không tự chủ được, muốn làm như vậy. Cô đoán, dưới trời cao nghìn trượng, anh ở trong sân bay, có phải cũng đứng ở trên đài cao ngoài trời, lẳng lặng nhìn máy bay đi xa không.

Rõ ràng mới vừa tách ra, đã bắt đầu nhớ.

Chuyện này, chỉ có anh.

Máy bay đáp xuống sân bay , Tiffany cách xa lâu như vậy một lần nữa đặt chân xuống mảnh đất này, trong lòng có loại cảm giác khó nói thành lời. L.A , cô nhớ lại quá nhiều kỷ niệm, trong thành phố, đâu chỉ có nhà họ Hwang  tồn tại, địa vị cũng không ảnh hưởng đến nó.

Chương 99-2: Bà ấy yêu cô, nhưng tôi thì không (2)

Đây là thành phố cô thích nhất

"Fany." Mới vừa vào đại sảnh sân bay, thì nghe thấy giọng nói bà Hwang . Tiffany đưa mắt nhìn lại, một cái đã ở trong đám người tìm thấy bóng dáng của bà. Bà Hwang mặc bộ đồ tây da cỏ rất phong cách, đeo xách túi, đang cao hứng vẫy tay về phía Tiffany.

Chú lái xe ở sau lưng bà.

"Thật may vừa kịp, hôm nay trên đường kẹt xe, mẹ còn lo lắng không đón được con. Nếu không phải ra cửa từ sớm, khẳng định sẽ bị lỡ."

Bà Hwang cùng Tiffany lên xe, hai người ngồi chung ở chỗ ngồi phía sau, bà Hwang  đã lâu không thấy Tiffany, có vẻ rất vui vẻ. Vẫn lôi kéo cô trò chuyện, tính tình Tiffany, bà còn biết một chút. Nếu như hôm nay cô xuống máy bay không thấy bà Hwang đến, khẳng định tự mình thuê xe trở về.

Tiffany  nói: "Mẹ, tự con cũng có thể trở về. Cũng lớn như vậy, mẹ không cần thiết đặc biệt chạy tới đây."

Bà Hwang  cười nói: "Để cho tự con trở về, chỉ sợ không biết con đến lúc nào thì mới có thể về đến nhà."

Một câu nói trúng tâm sự Tiffany, cô quả quyết không có nói nữa.

Đúng vậy, nếu để cho tự cô trở về, cô nhất định sẽ đi một vòng các nơi trước, có khi kéo dài tới đêm khuya, đúng là sẽ không nghĩ đến về nhà.

Bà Hwang  từng có kinh nghiệm như vậy, cho nên phải nhớ rõ. Nhưng đối với chuyện như vậy bà ngược lại phải nhớ rõ, thực sự quan tâm đến cô...

Quên đi, không muốn.

Nghĩ tới nghĩ lui chẳng qua để cho mình ấm ức.

Nhà họ Hwang nằm ở tại khu sông Los Angeles của L.A, phong cảnh xinh đẹp, không khí không đến lỗi nào. Gian phòng Tiffany vừa đúng ở hướng nhìn ra sông , ngoài cửa sổ ánh nắng rực rỡ, chiếu vào gian phòng thoải mái khác thường.

Tiffany đang dọn dẹp hành lý của mình, chợt khóe mắt liếc thấy Sulli đi vào.Cô làm bộ như không nhìn thấy, tiếp tục như không có chuyện gì xảy ra làm chuyện của mình.

"Chị, đã lâu không gặp." Bụng Sulli mang thai đã sáu bảy tháng, đi bộ đã có chút tốn sức, cô chống nạnh, chậm rãi đi tới trước người Tiffany.

Tiffany ôm quần áo, chuẩn bị bỏ vào tủ treo quần áo, Sulli vừa vặn ngăn cản ở trước người. Cô ngước mắt, lạnh lùng nói: "Tránh ra."

Sulli vui vẻ cười một tiếng, cúi đầu xoa bụng của mình nói: "Thân thể em thế này, chị cũng nhẫn tâm lạnh nhạt như vậy, ngộ nhỡ làm cháu chị sợ bây giờ? Hơn nữa, em đi đứng bất tiện, chị thông cảm một cái thì đã làm sao?"

"Biết đi đứng bất tiện thì hãy ngoan ngoãn ngồi một chỗ, mình tới đây làm loạn còn muốn người khác phải nhân nhượng cô sao? Sulli , không muốn nghe những lời khó nghe hơn, thì rời khỏi phòng của tôi ngay." Tiffany lười phải cùng cô ta đấu khí, bình thản nói.

Người phụ nữ này thật là, bất kể qua bao lâu, không kiếm chuyện với cô thì trong lòng không thoải mái.

Cô ta chi rằng sẽ làm được gì cô sao?

Không khỏi nghĩ thật tốt quá.

"Chị quả nhiên thay đổi."

"Thay đổi hay không có liên quan gì tới cô?"

"Tôi chỉ muốn khuyên chị một câu, thừa dịp ba còn chưa có trở về, mau chóng suy nghĩ xem lát nữa làm sao để dụ dỗ ông. Bởi vì chị, mà ba chịu khổ nhiều như vậy, ông bây giờ vẫn còn chưa nuốt xuống cơn giận kia. Đến lúc gặp mặt, còn không biết ầm ĩ thành cái gì, chị bây giờ có Kim thiếu bao bọc, cho nên không sợ.Nhưng đừng quên, không có gì là vĩnh viễn, một khi anh ta bỏ rơi chị, để xem còn có ai làm núi dựa cho chị. Lúc đó muốn ngang,thì lấy tư cách ở đâu ra?"

Tiffany cười lạnh một tiếng."Đã lâu như vậy, cô vẫn không có một chút tiến bộ.Chỉ có mấy chiêu như vậy, Sulli , cô biết không?Tôi thật khinh thường đùa giỡn với cô."

Mặt Sulli liền biến sắc, vẻ mặt trong nháy mắt trở nên dử tợn, giọng căm hận nói: "Chị cho rằng chị là ai? Lại nói với tôi như vậy, coi như chị muốn chơi, chị chơi được với tôi sao?"

"Không giả vờ nổi nữa sao?" Tiffany nhếch mắt, chẳng những không có tức giận, ngược lại lộ ra một chú nghiềm ngầm nói: "Nói thật, nhiều năm như vậy, cô đừng không có gì, chính là luyện thần công thay đổi sắc mặt được không tệ. Không trách được có thể lừa Nichkhun xoay vòng, cô diễn mỗi ngày như vậy, cũng không mệt mỏi sao? Tôi xem cũng rất bội phục, năm đó làm sao không nghĩ tới tiến quân vào giới biểu diễn, với kỹ thuật diễn của cô, cầm giải Oscar khẳng định không thành vấn đề."

Tiffany lời nói này, giống như châm biếm, Sulli làm sao nghe có thể không hiểu?

Trong lòng cô ta hận đến nghiến răng nghiến lợi, lâu không thấy, tài ăn nói Tiffany từ lúc nào thì trở nên tốt như vậy? Trước kia cô ta đều bị mình chọc giận đến nỗi cổ họng không lên tiếng được, nhiều nhất cũng chỉ lấy ánh mắt lạnh lùng nhìn cô, chưa từng có lời nói sắc bén như vậy?

"Cô từ lúc nào thì có thể cãi tốt như vậy?"

Tiffanycũng không chịu thua, đương nhiên nói: "Ngày ngày ở cùng với Taeyeon, cuối cùng mưa dầm thấm đất một chút."

Sulli  chỉ thấy cô khoe khoang, cô ta đâu nhìn thấy bộ dáng đắc ý của Tiffany như vậy. Mối hận trong lòng ý càng sâu, trong đầu chợt lóe lên, ánh mắt đột nhiên hiện lên ý nghĩ độc ác. Sulli cười nói: "Chị, chị chẳng lẽ chưa từng hoài nghi tại sao ba ghét chị như vậy sao? Còn thái độ của mẹ vì sao đối với chị, em, em trai khác nhiều như thế?Hình như chỉ cần dính đến lợi ích của em cùng em trai , cuối cùng mẹ cũng sẽ chọn hy sinh chị để giữ cho chúng em."

"Cô muốn nói cái gì?"Lần này Tiffanyđã thay đổi sắc mặt, giọng nói hoàn toàn rét lạnh.

Rõ ràng câu nói của Sulli  có hàm ý, cô ta cố ý nói như vậy, chỉ muốn kích thíchTiffany. Nhưng không thể không thừa nhận, đây quả thật đã chọc trúng vết thương tích tụ đã lâu trong lòng Tiffany.

Cô cố ý xem nhẹ thế nào đi chăng nữa, cũng không thay đổi được.

Chương 99-3: Bà ấy yêu cô, nhưng tôi thì không (3)

Sulli thấy sắc mặt cô thay đổi, trong lòng cuối cùng dâng lên cảm giác thỏa mãn. Cô ta mơ hồ không rõ nói: "Không có gì, chỉ là đối với thân thế của chị, sinh ra một chút tò mò mà thôi. Chẳng lẽ chị sẽ không nghi ngờ gì sao?"

Tiffany cau mày."Cô cho rằng tôi sẽ tin cô sao?"

"Có tin hay không thì tùy ở chị, tôi chỉ có lòng tốt nhắc nhở một câu."

"Hừ."

Cô ta sẽ có lòng tốt mới là lạ, cho rằng mình ngu xuẩn như vậy sao? Nhưng Sulli nói lời này có mục đích gì? Cô đã từng lén đi xét nghiệm DNA, xác nhận mình đúng là con của Hwang Minkin . Vì thế Tiffany còn đang đau lòng mới tốt một chút, lúc đó cô vừa mới dâng lên ý thức phản kháng, thường cùng Hwang Minkin  rất ầm ĩ. Hwang Minkin  dạy dỗ cô cũng không thương tiếc, người ba nhẫn tâm như vậy, ở trong ấn tượng của Tiffany , thật là hiếm thấy. Bản thân cô cũng đã suy nghĩ nhiều, làm sao không hoài nghi mình không phải là ruột thịt của Hwang Minkin . Cho nên có một ngày, lặng lẽ cầm tóc của ông ấy, và của mình đến bệnh viện xét nghiệm DNA, kết quả Hwang Minkin thật là ba ruột của cô.

Rõ ràng có quan hệ máu mủ, tại sao ông ta lại đối xử với cô như thế, lúc ấy Tiffany ước gì Hwang Minkin không phải là ba của cô, như vậy cô còn có thể tìm được một chút lý do an ủi mình. Kết quả, tất cả chỉ là chuyện cười mà thôi.

Đến tột cùng Sulli  là vô căn cứ, hay biết chút ít cái gì? Nhưng nếu như cô không phải là con gái của nhà họ Hwang , như vậy DNA đã chuyện gì xảy ra? Sulli vô duyên vô cớ cũng không cần thiết nói như vậy. Đầu óc Tiffany trong nháy mắt lại lâm vào hỗn loạn.

Không, không đúng. Mặc dù rất không muốn thừa nhận, nhưng cô nhất định là con gái của Hwang Minkin, Sulli cố tính gây chuyện cũng không phải là một lần hai lần, lời của cô ta, không tin được.

Ai biết được người phụ nữ này đang rắp tâm làm cái gì?

"Chị càng lớn khuôn mặt lại càng không giống ba mẹ. Không trách được mẹ nói. . . . . ." Sulli  còn muốn nói cái gì nữa,Tiffany lại không cho cô ta cơ hội này. Thân hình rất nhanh đã tới gần,  Sulli cả kinh, theo bản năng lui về phía sau. Cho đến khi sau lưng dán lên tủ treo quần áo, "Bịch" một tiếng, một tay Tiffany nặng nề đập vào tủ treo quần áo, vây Sulli ở giữa mình và tủ treo quần áo, khuôn mặt lạnh lùng, khí thế bức người.

"Chị . . . chị định làm gì?"Sulli có chút bị giật mình, cô ta chưa từng thấy Tiffany như thế này.

Cô không chỉ ăn nói sắc bén hơn mà khí thế so với trước kia cũng mạnh hơn rất nhiều.

Biết Tiffany hơn hai mươi năm, giờ phút này Sulli cảm thấy người trước mắt so với người chị gái trầm lặng dễ bắt nạt trong trí nhớ hoàn toàn trái ngược nhau.

Trong một thời gian ngắn, làm sao chị ta có thể thay đổi nhanh chóng như vậy?

"Tôi cảnh cáo cô, đừng lôi mẹ ra để nói. Bà ấy yêu thương thiên vị người nào tôi không xen vào, cô được yêu thương là chuyện của cô, nhưng mà tôi khuyên cô nên bớt phóng túng một chút. Khích bác ly gián, cố ý lừa gạt cũng nên có chừng có mực, tôi không có nghĩa vụ phải chịu đựng cô. Không nên chạm vào ranh giới cuối cùng của tôi, nếu như cô được đằng chân lân đằng đầu, tôi cũng sẽ không khách khí. Trước kia cô còn có thể dựa vào mẹ để trèo lên đầu tôi, đó là do tôi ngu ngốc, tôi nhận. Nhưng hiện tại tôi đã suy nghĩ thông suốt rồi, mẹ là mẹ, cô là cô, tôi vẫn hiếu thảo với bà, chẳng có liên quan gì tới cô hết. Bà ấy yêu cô nhưng tôi thì không, tôi chỉ muốn chăm sóc tốt cho bà ấy mà thôi. Về phần cô đối với tôi mà nói cô chả là cái gì hết." Tiffany lạnh lùng mở miệng, giọng nói như băng, không mang theo chút tình cảm nào.

Sắc mặt Sulli tái nhợt, cô ta cắn chặt môi, thân thể tức giận đến run rẩy, vẻ mặt cực kỳ khó coi.

"Các con đang làm gì vậy?"

Đúng lúc ấy thì trong phòng đột nhiên truyền đến giọng nói của bà Hwang  .

Tiffany và Sulli đồng thời nghiêng đầu nhìn lại, chỉ thấy bà Hwang đứng ở trước cửa , tâm trạng vui vẻ trước đó đã biến mất. Trên mặt hiện lên một chút phức tạp, bà bước nhanh đến, ánh mắt dừng lại trên người Tiffany , giống như nhẹ thở dài. Tiffany không biết nên nói lỗ tai mình quá tốt hay sao mà nghe thấy rõ ràng. Ánh mắt kia tựa như kim châm, đâm vào trái tim làm cô đau nhói.

Lực đạo trên tay cũng từ từ buông lỏng, Sulli nhắm ngay cơ hội, hất tayTiffany nhanh chóng rúc vào trong lòng của bà Hwang. bà Hwang tự nhiên thoải mái ôm cô ta, Sulli nũng nịu kêu lên: "Mẹ. . . . . ."

Chỉ có một từ, lại hàm chứa cực kỳ uất ức.

Giống như đã chịu rất nhiều ức hiếp.

"Fany , con vừa mới trở về, tại sao lại cùng em gái con ầm ỹ? Bụng của nó đã lớn như vậy, bình thường đã đủ cực khổ, con nên thông cảm cho nó, chứ không nên gây khó dễ cho nó." bà Hwangquả nhiên vẫn giống như ngày trước, không chút do dự bênh vực Sulli.

Tiffany thầm cười khổ, giữa cô và bà Hwang, dù có bao nhiêu hòa thuận ấm áp, vĩnh viễn chỉ là phù dung sớm nở tối tàn. Khi cô mới vừa cảm nhận được tình thương của mẹ chỉ vì một câu nói của Sulli , một động tác, lặng lẽ tan rã.

Yếu ớt không chịu nổi một kích.

Cuối cùng không phải cô đã từng nói rồi sao, không cần thiết phải gánh chịu tội danh một cách vô ích này.Tiffany nói: "Mẹ, Sulli nói con không giống mẹ, cũng không giống ba. Quan hệ giữa con và ba là gì, nó tò mò với thân thế của con, sợ rằng giống như những bộ phim vẫn chiếu trên TV nhưng mà nó nghĩ sai rồi. Con đang khuyên nó đấy chứ. Mẹ nói xem những tình tiết trên TV kia làm sao có thể xảy ra trên người chúng ta được? Sulli có thể là đang mang thai xem TV nhiều quá nên bị ảnh hưởng, bắt đầu suy nghĩ lung tung. Con xua tan những băn khoăn của nó, tránh cho không phân biệt được thế giới ảo và hiện thực, vậy cũng thật không tốt. Mẹ nói xem có phải không?"

Sắc mặt bà Hwang thay đổi, thậm chí trong ánh mắt thoáng qua sợ hãi, mặc dù bà đã cực kỳ kiềm chế, nhưng người tinh mắt vẫn nhìn ra được.

Trong lòng Tiffany nặng nề.

bà Hwangnói: "Hoá ra là như vậy." Bà nhìn về phía Sulli, dịu dàng nói: "Con làm sao lại có ý nghĩ như vậy hả? Chị gái con là con gái của cha mẹ, điều này sao có thể nghi ngờ?"

Sulli trộm gà không được còn mất nắm gạo, trái lại bị bà Hwang nói mấy câu trong lòng bất bình cũng không tiện biểu hiện ra. Cô ta không thể không duy trì hình tượng cô con gái ngoan ngoãn, dù trong lòng hận Tiffany muốn chết, ngoài miệng lại khéo léo nói: "Mẹ, con biết rồi. Là con suy nghĩ nhiều."

"Được rồi, đi ăn cơm thôi."

bà Hwang làm sao thật lòng trách cứ Sulli cái gì, đảo mắt xem như chuyện gì cũng chưa xảy ra.Tiffany nhíu mày không nói lời nào dẫn đầu từ trong phòng đi ra ngoài.

Còn lại bà Hwang cùng Sulli ở phía sau, Sulli tức giận nhìn chằm chằm bóng lưng Tiffany . bà Hwang thấy Tiffany đi trước, lập tức lôi kéo Sulli, nóng nảy nói: "Con đó đứa bé này, không có việc gì đi nói với chị gái con những thứ kia làm cái gì? Ngộ nhỡ nó suy nghĩ nhiều, lại gây ra chuyện gì ."

Sullithu hồi ánh mắt, không có biểu cảm gì, nhưng khóe miệng lại nâng lên một chút giễu cợt. bà Hwangkhông nhìn thấy, giọng điệu Sulli có chút qua loa nói: "Mẹ, lần sau con sẽ không như vậy nữa."

Chương 100: Irene

Trên bàn ăn, một nhà năm người yên lặng ăn cơm. Nhà họ Hwang dường như đã lâu không có yên bình như vậy, đương nhiên là khi tất cả mọi người cùng ở một chỗ. Hwang Minkin từ đầu đến cuối không nhìn thẳng Tiffany, nửa câu cũng không nói với cô, hiếm khi không có gây khó khăn cho người khác, Tiffanyccầu cũng không được. Minhuyn thỉnh thoảng lại dùng ánh mắt lén nhìn cô mấy lần, Tiffany thấy được, nhưng làm bộ như không thấy, chỉ cần không xoi mói gì đến cô chuyện gì cũng dễ nói.

"Fany, con và Kim thiếu lúc nào thì chuẩn bị kết hôn?" Trong không gian im lặng, bà Hwang  đột nhiên mở miệng.

Tiffany ngẩn người, không ngờ bà đột nhiên lại nói chuyện này.

Hwang  gia mặc dù cũng được coi là nhà có tiền, nhưng vẫn chưa phải là nhà giàu nhất, nhà giàu cũng chia thành nhiều loại khác nhau. Thân phận của Taeyeon  bọn họ vẫn chưa biết. Cho dù lần đó Hwang Minkin  phạm phải sai lầm lớn như vậy nhưng vẫn bình yên, bọn họ cũng chỉ biết nhà họ Kim rất có quyền thế, không phải là người mà nhà họ Kim  có thể trêu trọc. Nếu không Taeyeon  không thể nào dám vô pháp vô thiên như vậy!

Tiffanycòn chưa lên tiếng, Hwang Minkin đã nổi giận trước. Đặt thật mạnh bát cơm ở trên bàn một cái, hai hàng lông mày rậm hiện ra trang nghiêm cùng uy phong, nghiêm mặt, giọng nói đặc biệt lạnh lùng."Kết hôn cái gì? Nếu nó mà dám gả cho tên khốn kia, tôi sẽ chặt đứt chân của nó."

Vẻ mặt bà Hwang  lúng túng.

Vẻ mặt Sulli  hiện ra hả hê, đáng đời!

Ai ngờ vẻ mặt Tiffany bình tĩnh nói: "Tại sao không thể kết hôn?"

"Mày dám!" Hwang Minkin vô cùng giận dữ hung hăng vỗ bàn một cái. Chỉ vào Tiffany mắng: "Tao cảnh cáo mày...mày tốt nhất ngay lập tức cắt đứt liên lạc với tên khốn kia cho tao! Nếu không, mày cũng đừng trở về Seoul  nữa, mấy ngày này ngoan ngoãn cùng bố mày đi xem mắt, qua hết năm bố mày sẽ gả mày ra ngoài."

Sức lực của ông rất lớn, những món ăn ở trên mặt bàn còn có mấy chiếc đũa cũng bị rung động mấy cái.

Trong lòng bà Hwang  kinh hãi, lần này không còn ai dám ăn cơm nữa.

Đúng là vẫn còn rắc rối.

Tiffany bình tĩnh buông bát đũa xuống sắc mặt không gợn sóng nhìn về phía Hwang Minkin. Cô đã từng giết người, đấu với dã thú, sống chết cũng không biết đã trải qua bao nhiêu lần, còn có cái gì phải sợ? Muốn chia rẽ cô với Taetae, quả thực là nằm mơ!

"Đó là việc của con, tình cảm của con, không cần ba phải quan tâm, ba cũng không còn tư cách để can thiệp." Tiffany khô khan nhạt nhẽo nói.

Hwang Minkin  giận dữ, cả người bắt đầu từ từ bốc hỏa.

"Mày lặp lại lần nữa cho tao !" Hwang Minkin giơ tay phải đánh về phía Tiffany.

Bà Hwang lanh tay lẹ mắt, vội vàng ngăn ông ta lại. Hwang Minkin quát: "Cút ngay, hôm nay ông đây nhất định phải đánh chết đồ súc sinh này !"

"Súc sinh?" Tiffany cười lạnh, nhịn đau đớn trong lòng. Lạnh lùng nói: "Không phải là do ba sinh ra sao? Con là súc sinh vậy ba là cái gì?"

"Mày. . . . . ." Hwang Minkin tức giận không kềm chế được, chỉ vào Tiffany, sau đó thốt ra câu."Tao không có đứa con gái lòng lang dạ sói như mày, với cái người phụ nữ lẳng lơ dâm đãng. . . . . ."

"Minkin." bà Hwang  chợt hô.

Hwang Minkin  lúc này mới ngừng nói, dừng lại không nói nữa. Ông ta hình như cũng ý thức được mình thiếu chút nữa đã nói ra điều gì đó, trong lúc nhất thời trầm mặc, nặng nề thở hổn hển, sắc mặt cực kỳ khó coi.

"Cha, thật vất vả chị ấy mới trở về một chuyến, hai người cũng đừng ầm ỹ nữa. Nếu cháu trai  biết ông ngoại mất hứng, nó cũng sẽ đau lòng, sắp bước sang năm mới rồi, nên vui vẻ một chút. Buổi tối con gái sẽ làm món ăn mà ba thích ăn nhất cho ba ăn khuya có được không? Xin bớt giận!" Sulli  đứng dậy, nâng cao bụng bầu đi tới trước mặt Hwang Minkin  làm nũng nói.

"Hừ."

Cô ta chỉ được cái nịnh hót là thành thạo nhất, bà Hwang  khen ngợi nhìn cô ta một cái, rèn sắt khi còn nóng nói: "Đúng vậy, Sulli  còn đang mang thai, cãi nhau đối với đứa bé cũng không tốt. Tính tình Fany có chút ngang bướng , nó cũng không có ác ý, ông cũng đừng tức giận a?"

Hai mẹ con kẻ xướng người họa, có lẽ thật sự là coi trọng đứa trẻ trong bụng Sulli, cuối cùng Hwang Minkin không nói nữa. Ông ta lạnh lùng "Hừ" một tiếng, xoay người tức giận đùng đùng lên lầu.

Để lại bà Hwang  cùng ba chị em ở phòng khách, MinHuyn nhảy xuống ghế, vừa đi vừa nói thầm: "Toàn gây rắc rối, mỗi lần trở về đều không có chuyện gì tốt."

Bà Hwang vẫy tay gọi người làm tới dọn dẹp bàn ăn, sau đó nói với Tiffany : "Fany , con vừa trở về, chắc cũng đã mệt mỏi. Đi nghỉ ngơi sớm một chút!"

"Đúng lúc, con cũng muốn lên lâu, chị không ngại cùng đi chứ?" Quý Nhu ngọt ngào nói.

Tiffany liếc mắt nhìn Sulli một cái, lại nhìn bà Hwang một chút, cũng không cự tuyệt. Dẫn đầu đi đến cầu thang Sulli đuổi theo một trước một sau, Sulli hình như muốn đuổi kịp cùng Tiffany sóng vai. Bà Hwang  ở phía sau kêu: "Sulli, con cẩn thận một chút."

Tiffany nhắm mắt, thở ra một hơi thật sâu, cuối cùng vẫn phải thả chậm bước chân.

Sulli cười cười, đi đến bên cạnh cô, giống như tùy ý nói: "Chị thật tốt."

"Không phải là vì cô."

"Em biết chứ, vì mẹ chứ sao." Sulli sâu kín thở dài."Em vừa mới giúp chị giải vây, hình như chị một chút cảm giác cũng không có, thật là đau lòng."

Tiffany dừng bước, nhìn cô ta, khẽ nhíu mày, gằn từng chữ: "Muốn tôi cảm ơn cô? Đầu thai sống lại rồi hãy nói."

Trong phòng, Tiffany nằm ở trên giường, hết sức chuyên tâm cùng Taeyeon nhắn tin.

Người bên kia hình như tâm tình rất tốt, so với bình thường viết chữ cũng nhiều hơn một chút.

 Tiffany hỏi anh: Đang ở đâu?

Taeyeon : Florence.

Ah? Tiffanykinh ngạc lặng lẽ trợn mắt, lật người, viết chữ.

Tiffany: Tại sao lại tới nơi đó?

Taeyeon: Ăn tết.

Tiffany: Ăn tết ở Florence?

Taeyeon : Ừ, có họ hàng ở đây, mọi người hàng năm cũng sẽ ăn tết ở Florence một thời gian.

Tiffany: Ồh.

Còn tưởng rằng anh đang ở Seoul , không ngờ anh đã ra nước ngoài, khoảng cách cũng xa hơn. . . . . .

Taeyeon hỏi: Có bị bắt nạt không ?

Tiffany: Không có, em nào có dễ bị bắt nạt như vậy?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#taeny