20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 100-2: Irene (2)

Taeyeon : Đúng vậy, Bảo bối  rất lợi hại.

Tiffany cầm điện thoại di động, mặc dù anh không ở ngay trước mắt, nhưng hình như cô có thể tưởng tượng được lúc anh nói những lời này bộ dạng nhếch môi cười yếu ớt .

Taeyeon : Đừng chịu đựng, ai dám bắt nạt em...em liền bắt nạt lại. Hoặc là nói cho anh biết, anh giúp em làm chỗ dựa.

Tiffany: Anh cũng không có ở đây, làm sao mà giúp em làm chỗ dựa được?

Taeyeon : Bảo bối, em đã quên, L.A cũng có chi nhánh của NSA .

Phốc. . . . . .

Đã hiểu được suy nghĩ của anh.

Tiffanyxem thường anh: anh lạm dụng chức quyền!

Taeyeon : Ừ, không có việc gì. Vì bà xã, thỉnh thoảng lạm dụng quyền hạn cũng không sao.

. . . . . . Tiffany hết ý kiến.

Bọn họ đông tán gẫu tây tán dóc, một chút cũng không có cảm giác thời gian đang trôi qua, bất tri bất giác đã đến nửa đêm, Tiffany còn tưởng rằng vẫn chưa lâu lắm. Cho đến khi quá buồn ngủ, Tiffany mới lưu luyến không rời nói ngủ ngon với anh.

Mắt ngẩn ngơ nhìn chằm chằm trần nhà, một chút buồn ngủ cũng không có. Tiffany lăn qua lộn lại, trở mình liên tục, bên cạnh không có cái ôm quen thuộc nên cảm giác thiếu cái gì đó. Làm thế nào cũng ngủ không được, trong đầu vang lên câu nói cuối cùng của anh"Nhớ nghĩ đến anh" , giống như một ma chú chiếm cứ ở trong đầu cô không biết bao nhiêu lần. Tiffany càng không thể ngủ được.

Nhớ anh, nếu như anh đang ở bên cạnh thì thật là tốt biết bao.

Không cần anh nói, em cũng vậy luôn luôn nhớ tới anh.

Mặc dù lăn qua lăn lại đến rất khuya mới ngủ, nhưng ngày hôm sau, Tiffany đã sớm tỉnh dậy. Rửa mặt xong xuôi, theo thói quen cô cầm máy ảnh lên, ngay cả điểm tâm cũng không ăn, đã đi ra khỏi cửa.

Cô đã rất lâu không có trở về L.A, chuẩn bị đi các nơi xem một chút.

Thuận tiện làm một việc mà cô vẫn luôn muốn làm là ăn hết một lượt đồ ăn vặt, đây mới là việc quan trọng nhất.

Vô số hình ảnh hiện lên, con đường này thật sự là có rất nhiều kỷ niệm đối với cô. Tiffany giơ máy ảnh lên, chụp được mấy tấm ảnh, bấy giờ mới cất bước đi vào khu phố bên cạnh. Bởi vì đang xây dựng tàu điện ngầm, đoạn đường phía trước khu phố đã bị phong tỏa, chỉ để lại một con đường nhỏ để đi lại. Hơn nữa nhiều người, khó tránh khỏi có vẻ chật chội. Đặc biệt là càng đến gần phố ăn uống, quả thực là nửa bước khó đi. Nhưng mà mùi thơm của thức ăn không ngừng phiêu tán trong không khí, bán thịt nướng, bánh đường, quẩy, thậm chí là chân heo, có thét to, có nơi bên dưới cửa hiệu còn đặt TV, trên màn hình hiện lên một số chương trình giải trí tiếp theo là quảng cáo ca ngợi đồ ăn, thì ra là mùi thơm của thức ăn như thế, còn có hàng dài đám người đang xếp thành hàng dài phía trước cửa hàng , tóm lại là vô cùng hấp dẫn mọi người. Cho nên dù nơi đây vốn rất nhỏ, đường không rộng, nhưng vẫn liên tục không ngừng có người đi đường tới đây nếm thử một chút hương vị đích thực của L.A .

Tiffanycũng không ngoại lệ.

Cô theo sát đám người đi vào bên trong, đứng vào hàng người mua pizza, có rất nhiều cửa hàng bán pizza ở L.A, mà lại có rất nhiều nhãn hiệu. Hương vị khác nhau, sở thích cũng không giống nhau, đây là cửa hàng Tiffany thích nhất. Cô đã từng dẫn Jessica tới đây ăn rồi, nhưng không hợp với khẩu vị của Jung đại tiểu thư , Tiffany thích ăn hotdog ở đối diện hơn . Tiffany lại cảm thấy cửa hàng bán pizza này có thể nói là số một L.A , đủ giòn, đủ cay, trơn bóng ngửi hương vị đó là có thể làm cho người ta chảy nước miếng ròng ròng.

Đương nhiên, hotdog cũng ăn rất ngon.

Cô dự định ăn pizza xong, phải đi mua ngay hotdog, không bỏ sót món nào nha, ha ha. . .

Thừa dịp vẫn còn đang xếp hàng Tiffany lấy điện thoại di động ra chụp hình, gửi cho cô nàng  Jessica  tham ăn. Ai ngờ chợt nghe thấy một tiếng hét thảm sau lưng ngay sát bên tai cô, Tiffany  sững sờ theo bản năng nghiêng đầu nhìn sang bên cạnh.

Chỉ thấy một người con gái đang nắm cổ tay của một người đàn ông trẻ, mà trên tay người đàn ông kia, rõ ràng là đang cầm ví tiền của Tiffany.

Mọi người nghe được tiếng kêu đều nhìn lại, đường dành riêng cho người đi bộ có rất nhiều người hiển nhiên ăn trộm cũng không thiếu. Hơn nữa tại nơi nhỏ bé đông đúc này, tiền tài đều là vật quan trọng cần bảo vệ không cẩn thận sẽ mất tiền như chơi . Mọi người đều ngầm hiểu trong lòng, lại không ai lên tiếng, chỉ coi như đang xem trò vui.

Sau một lúc ngẩn ngơTiffany vội vàng tháo ba lô xuống đưa đến trước người nhìn một chút, hai tay cô ôm ba lô, quả nhiên là nhìn thấy trên ba lô bị rạch một vết, ánh mắt Tiffany trầm xuống . Mới vừa nghĩ đông nghĩ tây, mới phân tâm trong chốc lát, lại không cảm giác được, quá thất bại!

Cô gái bẻ cổ tay của đàn ông ra sau, gương mặt của cô ấy vô cùng xinh đẹp, nhìn chỉ mới hai mươi tuổi cùng vẻ mặt cực kỳ lạnh nhạt. Mặc dù vẻ mặt không gợn sóng, nhưng Tiffany nhìn ra được, sức tay cô gái này nhất định là rất lớn, người đàn ông kia bị cô gái ấy gập tay lại như vậy, đau đến nỗi mồ hôi lạnh cũng chảy ra, gào khóc kêu to. Hắn thẹn quá hóa giận, cố gắng thoát khỏi bàn tay của cô gái, nhưng cô gái kia dù thế nào cũng không tha cho hắn . Người đàn ông kia không chịu bị khống chế nắm tay vung về phía cô gái, trực tiếp vung đến trước ngực cô gái. Khoảng cách gần như thế, có người sợ hãi kêu một tiếng, có người hít một hơi khí lạnh, tất cả đều nghĩ rằng cô gái này phải chịu đòn nghiêm trọng, ai ngờ cô gái này vẻ mặt không hề thay đổi, ánh mắt lạnh lùng, nhưng khi nắm tay cách cô gái 5cm thì dễ dàng bị chặn lại . Cô gái dễ dàng trở tay vặn một cái, trong không khí hình như truyền đến âm thanh xương cốt gãy lìa, kèm theo tiếng hét thảm của người đàn ông kia. Cô gái vẫn như trước chưa từng buông tay, thuận thế vung một cái, người đàn ông cao gần một mét tám mươi, cơ thể to lớn, ít nhất cũng nặng 70- 80 kg ,cứ như vậy bị cô gái mắt cũng không chớp quăng trên mặt đất.

Ví tiền rơi ra khỏi lòng bàn tay bay lên giữa không trung lại rơi thẳng xuống. Cô gái ngước mắt lên, đưa tay bắt lấy cái ví lập tức cầm trong tay.

"Bắt lấy."

Vừa dứt lời,Tiffany đã thấy cô gái hất tay ném một cái, ví tiền thẳng tắp bay về phía cô, Tiffany  đưa tay đón lấy."Cảm ơn. . . . . ."

Lời cảm ơn còn chưa nói hết, cơ thể đột nhiên bị một người đụng phải, trong đám đông đột nhiên xuất hiện rất nhiều người đàn ông vây quanh cô gái . Mọi người nhận ra sắp có chuyện, đều không hẹn mà cùng lui ra đằng sau , chừa ra hơn một nửa để cho bọn họ. Ánh mắt Tiffanylạnh lẽo, đoán những người này là đồng bọn của tên ăn trộm, cô gái kia đã giúp cô vì vậy mà gặp phiền toái. Mặc dù biết bản lĩnh cô ấy không tệ, nhưng nguyên nhân của chuyện này dù sao cũng là vì mình, đương nhiên Tiffany cũng sẽ không khoanh tay đứng nhìn, cô đi lên phía trước.

"Này, các người trộm đồ của tôi, nên tìm tôi mới phải ?"

Mấy người đàn ông đang bao vây xung quanh cô gái đột nhiên nghe thấy sau lưng có tiếng nói theo bản năng nhìn lại. Kết quả một người trong đó vừa mới quay lại, lập tức bị một cước vào mặt, tốc độ cực nhanh, không đợi hắn nhìn rõ, ngực của hắn đã bị một cú đá cực mạnh, một cảm giác đau đớn khó chịu dữ dội truyền đến, những người đi theo lập tức ngã về phía sau.

Yên lặng.

Tình cảnh dường như càng thêm hỗn loạn.

Tiffany nhìn về phía cô gái kia, không biết có phải ảo giác hay không, khi cô đá ngã người đàn ông kia hình như cô gái đó khẽ nhếch môi cười một cái.

Trong chớp mắt như tia chớp nhanh chóng lao vào mấy người đàn ông. Tiffany nhíu mày, cũng không chịu yếu thế, tham gia cuộc chiến. Họ là hai cô gái, chống lại mấy người đàn ông cao lớn, chẳng những không bị yếu thế, ngược lại giống như đang chơi đùa cùng với mấy người đàn ông đó. Ra chiêu cũng không dùng hết toàn lực, rõ ràng là cô ấy đã nương tay, nếu không mạng nhỏ của những người này đã mất rồi! Mặc dù như thế, chưa tới một phút, những người đàn ông này đã bị đánh ngã trên mặt đất. Mà Tiffany cùng với cô gái kia một vết thương nhỏ cũng không có, đứng ở giữa đám đàn ông đang ngã sõng soài trên mặt đất, vỗ tay một cái, vẻ mặt ung dung mà bình tĩnh.

"Đi thôi." Cô gái nghiêng đầu nói với Tiffany .

Tiffany không chần chờ, đi theo cô gái đến một nơi tương đối yên tĩnh.

"Nhân tiện cám ơn cô a." Tiffany nói lời từ đáy lòng.

Cô gái nhìn cô, cười yếu ớt không lên tiếng.

Tiffany cảm thấy cô gái có chút quen thuộc, nhưng mà nhất thời lại chưa nghĩ ra. Giờ phút này thấy cô ấy đang nhìn mình không nói lời nào, suy nghĩ một chút, không nhịn được hỏi: "Chúng ta có biết nhau không?"

Nhưng mà trong trí nhớ dường như không có người này, không phải là mình tự đa tình đấy chứ?

Tiffany có chút hối hận đã hỏi câu này .

Đang suy nghĩ nên tìm cớ chuồn đi, ai ngờ cô gái kia lại gật đầu một cái nói: "Biết."

"Ách. . . . . ."

"Em là Irene."

"Hả?"

Tiffany sững sờ đôi mắt mở thật to nhìn gương mặt xa lạ trước mặt này tràn đầy hoài nghi.

Nhưng sau đó nghĩ lại lập tức hiểu ra.

Trong lòng bỗng nhiên vui vẻ, Tiffany vui mừng hỏi: "Tại sao em lại ở đây?"

"Đi ngang qua."

"Ah?"

Irene cười cười."Đợi lát nữa sẽ nói cho chị biết."

Tiffany không ngờ sẽ gặp Irene ở quê nhà, trong lòng vui mừng không ngớt. Theo như lời  Taeyeon  nói, bọn họ nên ở Florence mới đúng. Tại sao lại ở L.A? Còn trùng hợp chạm mặt cô, quá ngạc nhiên! Irene nói: "Em sẽ đến Florence , chẳng qua anh trai lo lắng cho chị nên để cho em đến đây nhìn một chút."

"Ah?" Hẳn là chủ ý Taetae, Tiffany cười híp mắt nói: "Chị tốt lắm, rất vui vẻ, không có gì phải lo lắng."

"Đúng rồi, em chưa tới L.A lần nào đúng không? Có muốn chị dẫn em đi dạo xung quanh một chút không?" Là chủ nhà, Tiffany rất nhiệt tình.

Irene cũng không có gì chuyện, lập tức đồng ý.

Cái gọi là "Đi dạo một chút" cuả  Tiffany căn bản liên quan đến ăn uống, cô là điển hình của ăn hàng, nhất là khi trở về L.A, trên đường phố đều là những món ăn quen thuộc và yêu thích của cô, càng không kiêng nể gì miệng ăn không ngớt. Hơn nữa có Irene làm bạn, tâm tình rất tốt, ăn uống cũng ngon hơn.

Cùng nhau đi dạo đến tối, Tiffany dẫn Irene đi ăn đồ nướng. Bên kia có một có gian hàng bán thịt nướng lớn, lại ở gần trường đại học, nên có rất nhiều người. Nhưng mà cũng không hề hỗn loạn, không khí tưng bừng, vô cùng náo nhiệt. Quan trọng nhất là có món tôm mà Tiffany yêu thích nhất .

"Trước kia chắc là em chưa bao giờ ăn ở những quán ven đường như thế này đúng không?"

Gọi đồ ăn xong, Tiffany  và Irene ngồi ở trước bàn nói chuyện phiếm.

Bên trong chỗ ngồi đã trật cứng, Tiffany lại chọn ngồi nướng thịt bên ngoài, cuối cùng chỉ có thể cùng Irene ngồi ở trên chiếc bàn gần đường cái trước tiệm ăn, .

Irene xoay đôi đũa, không chút để ý nói: "Chưa bao giờ."

Trước kia khi còn ở Mexico cô và Lisa thường cùng nhau nửa đêm đi dạo chợ đêm ăn uống.

Những chuyện như vậy cô đã trải qua rất nhiều .

Ngược lại Tiffanycó chút kinh ngạc, dù sao thiên kim đại tiểu thư như Irene bình thường cũng không quá quan tâm yêu thích những thứ này. Cô đang định nói tiếp, ánh mắt trong lúc lơ đãng quét qua đối diện bên đường cái thì đột nhiên dừng lại.

Đúng lúc phía bên kia có một chiếc xe dừng lại, ở hàng ghế trước trong xe có một nam một nữ đang ngồi, người phụ nữ đối diện với Tiffany, mặc dù ánh đèn mờ mờ nhìn không rõ lắm, nhưng lại rất giống Sulli.

Chương 101: Dạy dỗ Quý Nhu

Không biết Sulli  và người đàn ông kia đang nói cái gì, vẻ mặt có chút kích động. Khoa tay múa chân trước ngực, sau đó trực tiếp đá cánh cửa ra ngoài. Người đàn ông thấy vậy, cũng nhanh chóng mở cửa xuống xe, vòng qua trước xe ngăn cản Sulli đang muốn rời đi, hình như Sulli muốn đẩy hắn ra, lại bị hắn bắt được cổ tay. Hai người lôi lôi kéo kéo, miệng nói không ngừng, hẳn là đang xảy ra tranh chấp.

"Đó là em gái của chị?"

Irene thấy Tiffany vẫn nhìn chằm chằm vào đối diện bên đường cái, cũng quay sang nhìn một cái. Cô chưa gặp Sulli bao giờ, nhưng từ gương mặt và vùng bụng hơi nhô lên của cô ta, còn có vẻ mặt của Tiffany đã đoán ra một chút.

Mà bên kia, vẻ mặt của Sulli hết sức khó coi, người đàn ông buông lỏng cô ta ra , sau đó cô ta từ trong túi xách lấy ra một xấp giống như tiền mặt đưa cho người đàn ông. Người đàn ông kia lúc này mới hài lòng xoay người trở về trên xe, không bao lâu đèn xe sáng lên, rời khỏi tầm mắt của Sulli.

Hai mắt Sulli nhìn trái phải, hình như là muốn bắt xe rời đi. Tiffany nói với Irene : "Chờ chị một chút."

Sau đó nhanh chóng đứng dậy, đi qua đường cái đối diện .

Irene nhíu mày.

Dáng vẻ như đang xem trò vui, bộ dáng giống MiSan đến tám chín phần.

Sulli vừa bắt được một chiếc taxi, mới mở cửa chỗ ngồi phía sau xe chuẩn bị lên xe, ai ngờ cửa xe đột nhiên bị đè lại. Cô ta còn chưa kịp quay đầu lại, lập tức bị người đằng sau kéo lại, tiếp theo cửa xe"Ầm" một tiếng đóng lại.

"Thật xin lỗi, cô ấy không ngồi."

Giọng nói quen thuộc truyền tới bên tai, tài xế nghe thấy hùng hùng hổ hổ chửi hai tiếng, lập tức lái ô-tô rời đi.

Sulli quay đầu quả nhiên là nhìn thấy Tiffany vẻ mặt lạnh nhạt đứng trước mặt mình.

Cô ta cảm thấy sợ hãi, không biết Tiffany có nhìn thấy cái gì không. Nhưng năng lực phản ứng Sulli  vẫn rất nhanh, gương mặt chỉ hơi thay đổi trong nháy mắt,Sulli lập tức tươi cười, làm như lơ đãng hỏi: "Sao chị lại ở chỗ này?"

"Câu này tôi hỏi cô mới đúng chứ? Đã trễ thế này, cô đang mang thai ở chỗ này làm gì?"

Ánh mắt Tiffany chăm chú nhìn bụng của cô ta rồi cau mày. Nơi này cách nhà rất xa, quay về nhanh nhất cũng đã rạng sáng rồi, cô ta lại đi một mình ở nơi này? Làm sao bà Hwang có thể yên tâm, còn có người đàn ông vừa rồi là ai?

Sulli nói: "Chuyện này, chị muốn quản sao? Không phải chị cũng đã trễ thế này vẫn còn ở đây đó sao, có tư cách gì nói tôi?"

"Ít nhất tôi cũng sẽ không mang thai mà tối khuya vẫn còn cùng một người đàn ông khác lôi lôi kéo kéo." Tiffany khô khan nhạt nhẽo trả lời.

Gương mặt Sulli biến sắc, cắn răng nói: "Chị đã nhìn thấy?"

"Nếu muốn người ta không biết, thì đừng chọn nơi như thế này để lên giọng ."

Huống chi, trường trung học ngay gần đây, đó là trường học cũ của hai người, nói không chừng sẽ gặp phải người quen, Sulli cũng không sợ mọi người trách mắng.

Trong nháy mắt giọng nói của Sulli lạnh xuống. "Không phải chính chị cũng câu được kẻ lắm tiền đó sao, có gì tốt mà chảnh chứ? Chị cho rằng tôi sợ chị sao? Tiffany, bất luận đã qua bao lâu, chị cũng chỉ là bại tướng dưới tay của tôi mà thôi. Đừng tưởng rằng mình thật sự ghê gớm."

"Tôi chưa bao giờ nghĩ như vậy ."

"Chưa bao giờ nghĩ như vậy?" Sulli hừ lạnh."Vậy dáng vẻ dạy dỗ người khác vừa rồi của chị là muốn cho ai nhìn?"

"Tôi. . . . . ."

Tiffany há miệng, lại phát hiện căn bản không có lời nào để nói. Một cảm giác vô lực kéo tới, vừa rồi tất cả chỉ làm theo bản năng, bị Sulli nói, ngược lại thành chuyện cười. Tiffany đột nhiên cảm thấy việc xông đến ngăn Sulli lại khiến bản thân giống như một đứa ngốc.

Đúng vậy, cô đi quản chuyện của cô ta làm cái gì?

Hai người chẳng liên quan gì đến nhau, chỉ cần cô ta không chọc đến mình là tốt rồi, kết quả mình lại làm trái với những lời mà mình đã nói trước đây.

Nhưng Tiffany biết, nếu quay lại một lần nữa, cô vẫn sẽ lựa chọn làm như vậy.

"Chuyện vừa rồi nếu như chị muốn nói cho anh Nichkhun  thì cứ nói đi, xem anh ấy có tin chị hay không." Sulli đã tính trước nói.

Tiffany chưa bao giờ nghĩ tới sẽ nói cho Nichkhun  biết, cô từ trước đến nay chưa bao giờ khua môi múa mép, tố cáo ai điều gì, hoàn toàn không cần thiết.

Nhưng thái độ này của Sulli, thật sự làm cho người ta khó chịu. Tiffany còn chưa lên tiếng, lại có một giọng nói khác chen vào."Thật sao? Vậy nếu như anh ta nhìn thấy cái này?"

Không biết Irene đã đi đến lúc nào, cầm điện thoại di động trong tay , ở trước mặt Sulli lắc lắc.

"Cô là ai?" Sulli hỏi.

Irene nhàn nhạt nói: "Tôi là ai, cô không xứng được biết."

Trong nháy mắt sắc mặt Sulli hết xanh lại trắng lần lượt thay đổi, hết sức khó coi.

Cô ta nắm tay thật chặt , chịu đựng tức giận nói với Irene: "Vừa rồi cô nói những lời kia là có ý gì?"

"Không có gì, chỉ là nhàn rỗi nhàm chán chụp hình này nọ."

Nói xong Irene giơ tay lên nhấn nút mấy cái, hình ảnh trong lúc lơ đãng rơi vào trong mắt Sulli  , vẻ mặt cô ta thay đổi.

"Đưa cho tôi." Sulli đưa tay, có chút hung tợn nói.

Irene cười lạnh một tiếng."Cô nói đưa thì đưa sao, mặt mũi thật lớn."

"Cô. . . . . ." Sulli vô cùng tức giận, Irene căn bản không đặt cô ta ở trong mắt, hừ, không hổ là bạn bè của Tiffany! Cũng giống như cô ta khiến người khác chán ghét! Sulli cũng không để ý mình còn đang mang thai, giơ tay muốn cướp điện thoại ở trong tay Irene , cô ta đoán Irene không dám làm gì với cô.

Nhưng cô ta đã xem thường Irene, người ta là người thế nào? Nghiền cô ta tựa như nghiền chết một con kiến, cô mặc kệ có phải cô ta đang mang thai hay không. Irene thấy Sulli muốn động thủ, lạnh lùng nói: "Không biết tự lượng sức mình!"

Lui về phía sau một bước, điện thoại di động trong tay chuyển một cái nhét vào túi. Sulli chụp hụt trong lòng giận quá mắng Irene mấy câu. Ánh mắt Irene lạnh lẽo, đi vòng qua phía sau cô, tay bắt được hai tay của Sulli, nhắm thẳng mặt Sulli tát một cái . Một loạt các động tác diễn ra nhanh chóng lại lưu loát, như nước chảy mây trôi, đặc biệt là do Irene làm mang theo một vẻ đẹp hiếm thấy. Tiffany trợn mắt há hốc mồm, Sulli bị Irene bắt được cổ tay, giãy giụa không ngừng nhưng không thể thoát ra, thậm chí không thể khống chế hành động của mình. Ước chừng dùng tay của mình tát mình mười mấy cái, âm thanh kia, thanh thúy lại vang dội.

Sulli đau đến nước mắt cũng chảy ra.

Tiffany không nhìn nổi nữa, đi tới giữ tay của Irene khuyên nhủ: "Irene , quên đi."

Irene nhìn sắc mặt của Tiffany lúc này mới dừng tay. Sulli vừa được tự do, lập tức lui ra cách xa Irene mấy bước, cô ta cẩn thận xoa khuôn mặt của mình, cảm thấy đau đớn nóng rát, hai má nhất định đã sưng lên rồi. Sulli vừa đau vừa giận, cơn tức này thế nào cũng nuốt không trôi, ánh mắt của cô ta cực kỳ ác độc trợn mắt nhìn Irene một cái. Quá tức giận chống nạnh khom người từ ven đường nhặt lên một viên đá ném về phíaIrene .

Irene đã sớm chú ý đến động tác của cô ta, vẻ mặt không thay đổi, cũng không tránh,cô kêu Tiffany  tránh ra, bay lên một cước, viên đá theo đường cũ bị đá trở về.

Ngay giữa trán Sulli .

"A. . . . . ." Sulli  che trán của mình kêu thảm một tiếng, lần này ngay cả khuôn mặt cũng bị thương.

Tiffany mấp máy môi, không nói nữa. Irene biết chừng mực, sẽ không làm tổn thương đến bụng của cô ta, cô ấy cũng chỉ muốn cho Sulli một bài học. Người phụ nữ này thật sự là quá không biết tốt xấu, vừa rồi nhìn cô ta bị đánh thê thảm như vậy, Tiffany còn có chút mềm lòng, lần này cảm giác gì cô cũng không có.

Irene nhanh chóng đi lên phía trước, trực tiếp giơ tay bóp cổ của Sulli lại. Sulli kinh hãi, hai tay bắt lấy tay của Irene , vừa chụp vừa đánh, làm thế nào cũng không lay động được Irene nửa phần. Irene vừa thu lực vừa đi về phía trước, Sulli buộc lòng phải lui về phía sau. Mắt thấy sau lưng là một cửa hàng nào đó đã đóng cửa, cơ thể của Sulli đụng vào cánh cửa, cổ còn bịIrene  bóp, cô ta không thở được. Mặt vốn bị đánh đến nỗi đỏ, lần này càng thêm đỏ bừng, quả thật không đành lòng nhìn thẳng.

Tiffany cũng sợ hết hồn.

Không ngờ Irene lại đùa giỡn như vậy, cô vội vàng bước đến lo lắng kêu: "Irene . . .. ."

Ánh mắt Irene trong trẻo nhưng lạnh lùng, không trả lời cô mà thẳng tắp nhìn Sulli, Sulli khó chịu há to miệng, muốn ho khan cũng ho khan không ra được. Ở trong mắt cô ta, giờ khắc này Irene giống như là sứ giả của địa ngục, ngay cả giọng nói của Irene cũng khiến cho người ta sợ hãi. Irene nói: "Hôm nay chỉ nhắc nhở cô thôi, sau này nếu lại bất kính với chị dâu của tôi, tôi sẽ giết cô!"

Sulli liên tục gật đầu.

Irene buông cô ta ra, lại nói: "Trở về nên nói như thế nào không cần tôi phải dạy chứ?"

Sulli vừa được hít thở không khí mới mẻ, lập tức có cảm giác giống như vừa sống lại ho sặc sụa. Cô ta không phải người ngu, tự nhiên cảm giác được, Irene không phải là đang nói giỡn. Lúc đó cô ta thật sự có thể giết cô. Người phụ nữ này rốt cuộc là ai, tại sao lại có bản lĩnh lớn như vậy? Lại nghĩ tới cô ta là bạn bè của Tiffany, trong lòng càng thêm tức giận không cam lòng, tại sao Tiffany lại luôn may mắn như vậy? Bên cạnh luôn có những người lợi hại bảo vệ chu toàn cho cô ta chứ?

Nhưng mà không cam lòng thì không cam lòng, trong tình huống này Sulli vẫn rất thức thời. Cô ta không dám chống lại Irene , vừa rồi bị dạy dỗ cô ta đã chấn động thật sự là quá lớn, đến bây giờ tinh thần của Sulli vẫn chưa hoàn toàn phục hồi lại. Cô ta không nghi ngờ chút nào, nếu như cô ta dám nói một chữ "Không" , Irene tuyệt đối sẽ giống như vừa rồi, một lần nữa bóp cổ cô. Sulli chỉ có thể theo ý của Irene gật đầu."Biết. . . . . . Biết."

Irene vẫy tay ra hiệu.

Rất nhanh trong bóng tối lập tức lao ra vài bóng người, đi tới trước mặt của Irene và Tiffany, cung kính kêu: "Nhị tiểu thư, Hwang  tiểu thư."

Hóa ra là Taeyeon  âm thầm phái ảnh vệ tới bảo vệ Tiffany .

Chính Tiffany cũng không biết.

Thấy bọn họ biết mình, còn có chút nghi ngờ. Irene chỉ vào Sulli nói: "Đưa cô ta trở về."

"Nhưng. . . . . ." Mấy người có chút khó xử.

"Hwang  tiểu thư có tôi đi cùng, tôi sẽ tự mình đưa cô ấy về nhà."

"Vâng"

Những người kia lúc này mới không còn chần chờ.

Tiffany  và Irene trở lại trước cửa hàng thịt nướng, món ăn đã được mang lên, chóp mũi đã ngửi thấy được mùi thơm mê người, đoạn nhạc đệm kia trong nháy mắt bị Tiffany quăng ra ngoài chín tầng mây. Cô nhìn những con tôm hùm nhỏ trong nồi màu sắc tươi đẹp , nước miếng đã muốn chảy xuống.

Irene cũng có cảm giác thèm ăn.

Hai người ăn uống rất vui vẻ.

"Đúng rồi, chuyện vừa rồi, không cần nói cho Taetae biết." Tiffany uống một ngụm nước, nói.

Tôm hùm nhỏ vẫn giống trước kia, vừa cay vừa thơm ngon, Tiffany cảm thấy miệng rất cay, trên trán cũng đổ mồ hôi, nhưng lại cảm thấy rất thoải mái.

Irene ăn cay cũng rất tốt, đến bây giờ sắc mặt cũng không thay đổi. Cô ấy gắp một miếng khoai tây, nghe thấy lời của Tiffany, không khỏi nghiêng đầu hỏi "Tại sao?"

"Loại chuyện nhỏ này, cũng không cần phải nói ra khiến anh ấy không vui."

"Chị sợ anh ấy biết sau này sẽ làm gì đó với Sulli?"

"Không có." Tiffany phủ nhận.

Irene rũ mắt, cũng không ép cô. Tiffany không phải là người giỏi che giấu, vừa rồi cô ấy đi tìm Sulli, chẳng qua là sợ buổi tối khuya cô ta đi một mình gặp chuyện không may. Nếu không Irene cũng sẽ không làm điều thừa phái người đưa Sulli trở về, người chị dâu này đúng là vẫn không đủ tàn nhẫn, quá nặng tình rồi.

Chính vì như vậy, anh trai mới có thể thích chị ấy?

Nếu một người vô tâm vô tình, sẽ không lọt vào được ánh mắt của anh trai mình.

"Người đàn ông kia là người tình của cô ta?" Irene nói.

Tiffany lắc đầu."Chắc là không phải ."

"Làm sao chị biết?"

"Tôi cũng không xác định, nhưng mà Sulli sẽ không làm ra chuyện như vậy."

Tiffany luôn cho rằng người trong lòng Sulli yêu là Park Dongho, do điểm này, Sulli cũng không phải là người hai lòng, cô ta đã từng không tiếc dùng hết sức theo đuổi Park Dongho vài chục năm. Đối với người khác ngó cũng không thèm ngó một cái, bởi vì như vậy, khoảng thời gian  Tiffany và Nichkhun qua lại, mới không nghĩ đến Sulli sẽ thò một chân vào, nếu không cô sẽ không có một chút phòng bị như vậy. Thậm chí cho tới bây giờ, Tiffany vẫn có chút không hiểu ban đầu tại sao Sulli chịu buông tha cho Park Dongho mà chuyển qua yêu Nichkhun, nếu quả thật như cô ta đã từng nói, chỉ vì muốn cướp đi đồ thuộc về mình, đạt được vui sướng trong nhất thời đó, cô thật sự không còn lời nào để nói.

Cô đã từng căm ghét Sulli, nhưng khâm phục cô ta đối với tình cảm này vô cùng chung tình và dũng cảm.

Không phải ai trong trường hợp gần như vô vọng cũng có thể liều mạng theo đuổi một người vài chục năm .

Việc đó đòi hỏi rất nhiều sự kiên trì.

Nhưng mà Sulli đã làm được.

Nhưng hôm nay. . . . . .

"Có muốn em phái người đi điều tra một chút không?"

"Không cần." Tiffany nói: "Đó là việc riêng của cô ta, không liên quan gì đến chị."

"Không liên quan gì đến chị vậy sao chị còn sợ người ta gặp chuyện không may?"

Tiffany tức cười.

Một lúc sau, cô mới lẩm bẩm mở miệng."Chị không muốn mẹ chị đau lòng."

Tiffany lại nói: "Thôi, đừng nói mấy chuyện không vui này. Em hãy kể cho chị nghe những chuyện thú vị mà em thường gặp đi!"

Irene thường xuyên phải đi khắp mọi nơi trên thế giới, khẳng định đã từng quen biết rất nhiều người gặp nhiều chuyện hay ho.

Hôm nay khó có được cơ hội này, hai người bọn họ ở chung một chỗ, Tiffany không khỏi đối với cuộc sống của em ấy nổi lên tò mò. Không biết sát thủ hàng đầu thế giới bình thường làm những thứ gì?

Hơn nữa, cô biết được một tin tức rất khó tin, không thể ngờ là Irene, Soyou và Yubin sinh cùng năm.

Đều mười chín tuổi!

"Chuyện thú vị?" Irene nhíu lông mày, hình như nhớ ra cái gì đó, ánh mắt u ám.

Nguy rồi.

Tiffanynghĩ đến cô ấy và Lisa, Taeyeon từng nói qua, hai người này tình cảm cực tốt, cơ hồ như hình với bóng. Cô nhớ lại, Irene tám phần cũng không thể rời bỏ Lisa, mình nhất định đã gợi lên chuyện đau lòng của cô ấy rồi !

Tiffany ảo não không thôi.

Không đợi Irene trả lời, lập tức chuyển đề tài."Lại nói bản lĩnh của hai người tại sao ai cũng lợi hại như vậy? Quả thật không phải là người mà!"

Vấn đề này trả lời dễ hơn nhiều.

Irene nói: "Nếu chị được mẹ em tự tay huấn luyện mười mấy năm, cũng có thể lợi hại như thế này."

"Mẹ Kim  quản giáo rất nghiêm sao?"

Từng nghe Taetae nói qua, anh và Irene đều do mẹ Kim tự tay dạy .

"Bà ở trụ sở có một biệt hiệu, được gọi là huấn luyện viên ma quỷ ."

". . . . . ."

Tiffany không lên tiếng.

Về sau cô tuyệt đối sẽ kính nhi viễn chi với mẹ Kim.

Thật may là trước kia cô muốn MiSan dạy võ thuật cho mình nhưng chưa hành động.

"Thật ra thì nói đến bản lĩnh, dì mới là người lợi hại nhất." Irene lạnh nhạt nói.

Trong đầu Tiffany hiện lên gương mặt cười híp mắt của Sunny.

"Một mình bà ấy có thể chống lại bọn khủng bố ở căn cứ."

". . . . . ."

"Tổng cộng hai ba trăm người."

". . . . . ."

Tiffany không biết dùng cách nào để hình dung cảm giác trong lòng mình. Cô yên lặng một hồi lâu, rồi mới lên tiếng: "Dì có một không hai của hai người đã sử dụng mỹ nhân kế a!Khuôn mặt của bà ấy, đứng trong đám người, kẻ địch làm sao còn để ý đến đánh nhau, đều bị bà ấy mê hoặc phải xoay vòng vòng, bà ấy chỉ cần ngoắc ngoắc ngón tay, có thể dễ dàng đánh bại một đống lớn. Nói không chừng trong lòng người ta còn nghĩ, ngươi tới giết tôi đi, tới giết tôi đi! Chết dưới tay mỹ nhân, thành quỷ cũng phong lưu!"

. . . . . . Irene hết ý kiến.

Anh của cô nói quá hàm súc a, cái gì mà có lối tư duy phát triển? Quả thực là trí tưởng tượng quá phong phú!

"Vậy bọn Soyou đều là do dì dạy, chẳng lẽ dì quản giáo không nghiêm sao?"

Cô nhớ lần đầu tiên ở Kim  gia nhìn thấy bọn họ lúc huấn luyện, Soyouvà Key chạy bộ đến nỗi thở hổn hển, thể lực cũng không mạnh giống như Taeyeon  và Irene.

Irene lắc đầu một cái."Tình huống không giống nhau. Dì ấy tương đối mềm lòng, hơn nữa chí hướng của Soyou  không đặt ở Liên Hợp Hội. Dì ấy làm đạo diễn, không cần nhiều bản lĩnh, có thể tự vệ là được. Bản lĩnh của lão đại cũng rất lợi hại, nhưng anh ấy là doanh nhân.Cơ thể của Jisoo vốn không tốt, chỉ có thể dựa vào luyện ám khí để đối phó với nguy hiểm bất ngờ. Bản lĩnh của Yubin cũng gần bằng tôi, chỉ là cô ấy quen dùng kiếm, mà tôi dùng súng. Về phần Lisa và  Onew, bọn họ và anh tôi được trong nhà coi là Tam Cự Đầu"

"Tam Cự Đầu? Ý nói là võ công lợi hại nhất sao?"

"Ừ, nhưng mà trong ba người bọn họ thì Onew vẫn lợi hại hơn một chút. Hắn từ nhỏ đã được huấn luyện để trở thành người đứng đầu Liên Hợp Hội, dì ở trên người hắn đã truyền rất nhiều công phu."

"Thì ra là như vậy."

Cô có cảm giác như mình đang ở trong võ lâm? Mà những người bên cạnh ai cũng là giang hồ cao thủ mỗi người có một sở trường riêng, thật thần kỳ!

Bọn họ đều ưu tú như thế, có phải cô nên cố gắng thêm một chút nữa không?

Mặc dù không mong được lợi hại giống như Iren, nhưng mà cũng không đến nỗi chênh lệch quá lớn!

Irene không định ở L.A lâu, ăn xong, đưaTiffany về nhà, liền trực tiếp đi Florence. Tiffanynhìn cô rời đi, không hiểu sao lại nhớ đến Taeyeon . Nếu như Taetae có thể ở bên cạnh cô, thật là tốt biết bao? Cô sẽ dẫn anh cùng đi ăn ngon, cùng với cô đi dạo trường học cũ, sau đó cùng anh nói những câu chuyện khi mình còn bé, ban đêm còn có thể tản bộ bên bờ sông . . . . . .

Có lẽ là bởi vì đây là quê hương quan trọng nhất đối với cô, cô càng muốn chia sẻ cùng Taeyeon .

Hơn nữa, không tới hai ngày nữa, đã là ngày mồng một Tết.

Mồng một đầu năm, cũng chính là sinh nhật của cô, không có ai còn nhớ rõ ngày sinh nhật. . . . . .

Quả nhiên Sulli không dám kể những chuyện đã xảy ra vào buổi tối hôm qua cho bà Hwang  và Hwang Minkin biết, không biết cô ta đã lấy cớ gì để lấp liếm cho qua . Tiffanykhông ngờ là  Nichkhun đến. Mặc dù đã sớm biết lễ mừng năm mới năm nay hắn nhất định sẽ tới Hwang gia chúc Tết, nhưng thật ra khi nhìn thấy hắn một khắc kia, vẫn không khỏi ngẩn người.

Chương 102: Sinh nhật

Nichkhun nhìn thấy Tiffany  cũng sửng sốt một chút, mấy tháng không gặp, cô giống như thay đổi thành một người khác vậy. Một thân quần áo mùa đông thời thượng trang nhã, tóc buộc thành đuôi ngựa, chỉ để mấy sợi tùy ý ở hai bên. Vẫn vẻ mặt thanh thuần như cũ không trang điểm kia, nhưng khí chất lại thay đổi rất nhiều. Giữa lông mày của cô hiện ra một chút trong veo mà lạnh lùng, ánh mắt hờ hững nhìn hắn, nhưng toàn thân lại tăng thêm lực hấp dẫn.

Đây là Tiffany mà hắn biết sao?

Sulli thấy ánh mắtNichkhun nhìn chằm chằm vào trên người Tiffany mới vào nhà, dáng vẻ đầy kinh ngạc. Lúc này bất mãn lay cánh tay của hắn."Anh Nichkhun , lâu không gặp, anh có nhớ em không? Bảo Bảo của chúng mình đã trưởng thành, bây giờ còn biết đá người a!"

"Vậy sao?" Nichkhun không yên lòng trả lời. Lại liếc mắt nhìn Tiffany một cái, nhưng Tiffany không để ý hắn.

Sulli thấy vậy, trong lòng lại càng căm hận hơn. Anh Nichkhun , trong khoảng thời gian này thái độ của anh rất miễn cưỡng đối với chuyện của chúng ta, là chán em sao? Mặt em xưng phù thành như vậy, anh cũng chẳng quan tâm. Là không quan tâm, lực chú ý vẫn đặt trên người Tiffany căn bản là không phát hiện? Anh một lần nữa nhìn tới cô ta sao? Hay anh hối hận rồi hả? Không, em sẽ không cho anh cơ hội này! Cả đời này của anh chỉ có thể ở bên cạnh em, Tiffany, nghĩ cũng đừng nghĩ!

Hai tay Sulli  nắm chặt thành quyền, ánh mắt nhìn Tiffany quả thực có thể giết người!

Ở trong sân nhà họ Hwang .

Tiffany đang ngồi ở trên xích đu đọc sách, trước mặt đột nhiên che phủ một bóng người.

"Fany."

Tiffany không ngẩng đầu, cũng không trả lời, vẫn như cũ hết sức chuyên tâm đọc sách.

"Em chán ghét anh như vậy sao?"

Giọng Nichkhun hơi phiền muộn, tựa như không ngờ tới Tiffany sẽ coi hắn như không khí vậy.

Tiffany vừa lật trang sách vừa thuận miệng hỏi: "Có chuyện gì sao?"

"Để ý anh một cái, có khó như vậy không?"

"Ừ."

Tiffany  không chút do dự nhàn nhạt lên tiếng, Nichkhun nghe vậy, càng buồn bực hơn. Sắc mặt cũng thêm vài phần khó coi, Tiffany đợi một lúc, thấy hắn còn chưa đi. Lúc này mới giương mắt lên nhìn hắn một cái." Anh tìm tôi vì việc này?"

"Dĩ nhiên không phải." Nichkhun lập tức trở lời.

Tiffany hỏi: "Vậy có chuyện gì?"

Hắn nên nói xong sớm, rồi mau chóng rời đi.

"Anh muốn hỏi em, Fany , trong lòng em còn có anh không?" Nichkhun ôn nhu nói.( má ảo tưởng vãi )

Tiffany giống như nghe được truyện cười, cô hé miệng, cười nhẹ một tiếng. Giống như cười, mà tựa như châm biếm.

Nichkhun nhíu mày, không biết cô có ý gì. Tiffany hỏi: "Thế nào, anh hối hận rồi hả?"

Vẻ mặt của cô chưa nói là vui vẻ. Nichkhun nhìn Tiffany, vẫn không có nhiều chần chờ, gật đầu. "Đúng."

Hắn cùng Sulli  ở cùng một chỗ mấy ngày nay, càng ngày càng chán.Sulli mặc dù xinh đẹp, ôn nhu, nhưng nhìn lâu cũng thế. Trên đời người đẹp nhiều như vậy, cô nào cũng biết làm nũng, chim nhỏ nép vào người, ngay từ đầu còn có thể để cho Nichkhun nảy sinh cảm giác thành tựu, có cảm giác được người khác dựa vào. Nhưng lâu dần, có vẻ đáng ghét. Hơn nữa người phụ nữ này lại vẫn hận không thể 24 giờ kề cận mình, không có ở bên cạnh mình, thì cũng cần phải thời khắc nắm giữ hành tung của mình, quản so với mẹ hắn còn nghiêm hơn. Nói ra thì nước mắt đã chảy xuống, cứ làm nũng là lại khóc, ai chịu nổi? Trái lại Tiffany, im lặng, chỉ biết hỏi hắn có ăn cơm chưa? Lại sợ hắn bị lạnh, trời lạnh sẽ nhắc hắn mặc thêm quần áo, cũng không làm phiền hắn.Còn có thể nấu cơm cho hắn, mà Sulli chỉ biết chờ hắn tới chăm sóc.

Quan trọng nhất là, Tiffany không quản hắn. Càng sẽ không đi kiểm tra cuộc gọi hay tin nhắn trong điện thoại của hắn, vừa có gió thổi cỏ lay thì bắt ngay không rời. Trước kia cùng Tiffany  ở một chỗ, hắn có nhiều người phụ nữ khác, đàn ông mà, ở bên ngoài chơi bời là chuyện bình thường, không chơi bời thì không phải là đàn ông. Nichkhun cảm thấy, Tiffany có thể cho hắn tự do tuyệt đối, nhưng Sulli thì không như thế.

Cho nên, nếu muốn cưới vợ, tốt nhất người nên lấy là Tiffany, còn Sulli chích thích hợp làm tình nhân.

Hắn tính toán chu toàn như thế, nhưng mà từ đầu đến cuối, chỉ suy tính cho mình, không quan tâm người khác.

Tiffany không nghĩ tới hắn sẽ thừa nhận, hỏi: "Vậy Sulli làm sao bây giờ?"

"Bọn anh còn chưa có kết hôn." Nichkhun rành mạch đáp.

Ý này là còn có thể thay đổi?

Trong lòng Tiffany lạnh lẽo, ngay cả giễu cợt cũng không có sức lực rồi.

Cô lạnh nhạt hỏi: "Còn đứa bé?"

"Anh có thể nuôi, chỉ cần em đồng ý."

Tiffany  khép sách lại, bốp một tiếng. Ánh mắt cô nhìn Nichkhun không có một chút nhiệt độ."Bởi vì đó là con của anh, cho nên anh sẽ phải mang về nhà họ Buck , ném cho cha mẹ chăm sóc cũng được, để mặc kệ cũng được, dù sao chỉ cần ở bên cạnh anh, có mẹ hay không cũng không sao cả."

Giọng nói của cô càng ngày càng lạnh, gằn từng tiếng rõ ràng "Nếu như tôi nói không muốn?"

"Tại sao?"

"Anh hỏi cái này không cảm thấy buồn cười sao? Tôi tại sao phải nuôi con giúp anh cùng Sulli  chứ?" Tiffany sắc bén hỏi ngược lại.

Đối với Nichkhun , thật không thể dùng im lặng để hình dung. Cô thực muốn nhìn một chút da mặt hắn dùng cái gì tạo thành? Tim làm bằng cái gì? Một người vì cái gì mà trở nên ích kỷ như vậy?

"Nhưng anh thật sự yêu em, Fany , chuyện trước kia là anh sai, em trở lại bên cạnh anh đi có được không?"Nichkhun tiến lên, dáng vẻ thâm tình nói.

Tiffany  bị dáng vẻ lời nói của hắn mà ghê tởm, cô cố đè nén chán ghét trong lòng xuống mở miệng nói: "Nichkhun , tôi hỏi anh, ngày mai là ngày mấy?"

"Đêm 30."Nichkhun thốt ra.

"Ừ, vậy ngày kia?"

"Mồng một đầu năm."

"Còn nữa không?"

"Còn có cái gì? Là ngày kỷ niệm ba năm chúng ta yêu nhau sao?" Nichkhun không cần nghĩ ngợi hỏi.

Tiffany đối với đáp án này không hề cảm thấy ngoài ý muốn, cũng không thất vọng nhiều, chỉ cảm thấy giễu cợt."Anh xem, đây chính là tình yêu của anh."

Nichkhun một đầu mờ mịt, không rõ cô đang nói chuyện gì? Nhưng không cho hắn thời gian để suy nghĩ cẩn thận, Tiffany đã đứng dậy, chuẩn bị vòng qua người hắn đi vào nhà. Nichkhun  thấy vậy, vội vàng bắt lấy tay cô, muốn giữ lại. Nhưng một tiếng "Fany ..." Còn chưa nói xong, Tiffany đã trực tiếp cấp cho hắn một cái ném qua vai.

Cô đứng từ trên cao nhìn xuống hắn, ánh mắt mang theo ghét bỏ.

Nhất là cái tay của hắn đã chạm vào cô kia.

"Sau này đừng đến chọc tôi."

Đêm, lặng lẽ phủ xuống.

Trên một chuyến xe lửa, ở toa giường nằm hành khách, hành khách lục tục lên xe.

Chậm rãi đi vào trong xe.

Jessica cầm vé xe, tìm đến chỗ của mình, chuẩn bị để hành lý xuống. Ba lô cô nói nhiều thì không nhiều, nói ít không thì ít, nhưng vẫn có chút nặng. Một người đi có chút vất vả, nói thật, vài năm nay một mình ở bên ngoài sinh sống mới cảm nhận được gian khổ trong đó. Không có người hầu, cũng không có hoa cũng tiền bạc xài không hết, quan trọng hơn là, không ai còn cưng chiều cô nữa, phạm nhiều lỗi đều đã không quan hệ, không có ông nội có thể dựa vào.

Bên cạnh đột nhiên có người đưa một đôi tay ra, dùng lực, hành lý trong phút chốc được đặt lên. Jessica quay đầu, ánh mắt thấy khuôn mặt tuấn mỹ lạnh lùng kia. Cô tràn đầy kinh ngạc hỏi: "Tại sao anh lại ở đây?"

"Thử nghiệm cuộc sống bình dân một chút." Người nào đó không cần nghĩ ngợi đáp.

Jessica  quay đầu lại nhìn chiếc giường chật hẹp lật người có chút khó khăn, nhíu mày. Cả đời Yuri  chưa từng ngồi xe lửa, lại muốn thử nghiệm cuộc sống bình dân?

"Đúng rồi, em quên anh có tính thích sạch sẽ đúng không? Chiếc giường rách nhỏ này sao có thể để người tôn quý như anh nằm xuống? Từ từ hưởng thụ đi! Ngủ ngon." Giọng nói có chút vui sướng khi thấy người gặp họa.

Yuri  xoay người nhìn sang, Jessica  đã lật người hướng vào trong ngủ.

Cô ngược lại cực kỳ hài lòng.

Jessica đâu ngủ được, trước kia mỗi lần trở về  đều ở trên xe lửa lăn qua lăn lại một đêm, thật sự là ngủ không được thoải mái. Hơn nữa trong lòng có chuyện suy nghĩ, có đôi khi mở mắt đến tận trời sáng, ngày hôm sau luôn không có tinh thần. Giường nhỏ lõm xuống, sau lung đột nhiên có một thân thể ấm áp dán sát vào. Jessica sửng sốt, theo bản năng muốn xoay người, nhưng chiếc giường nhỏ như vậy, hai người nằm nghiêng đã hết chỗ, chỉ sơ ý một chút thì có khả năng ngã xuống, cơ thể Jessica vừa động, đã đụng vào một lồng ngực quen thuộc.

"Đừng lộn xộn." Giọng nói trầm thấp lặng lẽ vang lên ở bên tai, hai cánh tay duỗi ra, nháy mắt ôm cô chặt chẽ.

Jessica gian nan quay đầu lại, vừa vặn chống lại một gương mặt tuấn mỹ.

Anh đã nhắm mắt, hô hấp gần trong gang tấc.

"Này, anh coi tôi như gối ôm thịt người thì cũng cần phải hỏi tôi có nguyện ý hay không chứ, không chào hỏi một tiếng đã lên đây như vậy, có muốn lão tử đi tố cáo anh vô lễ không?"

"Muốn tố cáo thì đi mà tố cáo."

Giọng nói người nào đó không một chút dao động, coi thường người đến cực điểm.

Jessica cắn răng.

A, lão tử nhịn anh.

Buổi tối đêm 30.

Tiffany  ngoài ý muốn nhận được điện thoại của Park Dongho, cô đi tới bên bờ sông , một mình bước dọc theo đường bờ sông đi về phía trước, một bên nhìn màn đêm trên sông yên tĩnh, không biết Park Dongho bảo cô tới đây làm gì?

Hắn nói đã phái người đưa đồ cho cô.

Nhưng Tiffany cái gì cũng không thấy được.

Đột nhiên, trong tầm mắt xuất hiện một con thuyền nhỏ vô cùng xinh đẹp, ngoài khoang thuyền thắp đầy ngọn đèn lấp lánh, đang từ hướng bờ biển đến gần.

Chắc không phải là cái này đâu?

Tiffany chỉ dừng lại một chút, lại lần nữa cất bước đi về phía trước.Park Donghocũng không nói rõ ràng, năm nay hắn dường như thích chơi nổi kiểu thần bí, Tiffany hỏi hắn hắn chỉ nói năng thận trọng, dáng vẻ không giống hắn trước kia.

Chuông điện thoại di động vang lên.

Tiffany tưởng là Park Dongho, ngay cả tên người gọi cũng không nhìn, trực tiếp nhận điện.

"  Dongho." Cô gọi.

Nhưng bên kia là một mảnh trầm tĩnh, âm thanh gì cũng không có.

Tiffany nhíu mày.

Nghĩ thầmPark Dongho lại muốn khoe cái gì? Cô đang muốn bảo hắn đừng náo loạn, ống nghe lại truyền ra một giọng nói mát lạnh quen thuộc. "Là anh."

Taetae?

Tiffany kinh ngạc mở to mắt, nhanh chóng cầm điện thoại đến trước mắt nhìn, ảo não cắn môi, lúc này mới một lần nữa nhận. Cô có chút áy náy nói: "Taetae, thật xin lỗi. Em tưởng rằng Dongho gọi tới, nên không nhìn tên người gọi tới."

Taeyeon trầm ngâm một chút.

"Em đang ở đâu?"

Tiffany ngắm nhìn cơn song lăn tăn trên mặt sông, thành thật nói: "bờ sông ."

"Đến La Maison đi."

"Ách?" Tiffany tiêu hóa một cái, có suy nghĩ khó tin nhảy lên trong đầu. Cô không dám tin hỏi: "Bây giờ anh không phải ở L.A chứ?"

Cô thề cô thật sự chỉ suy đoán mà thôi, nhưng Taeyeon  rành mạch một tiếng "Ừ" để cho cô hoàn toàn không thể lên tiếng, ngơ ngác thất thần tại chỗ, quên phản ứng.

"Anh không phải đang ở Florence sao?"

Như thế nào giống như ảo giác.

Taeyeon : "Cái này đợi lát nữa nói sau, em tới đây trước đã."

Cúp điện thoại, Tiffany như cũ có chút phản ứng không kịp.

Vui mừng tới quá đột ngột.

Cô trở tay không kịp.

Cô rất muốn quay đầu chạy thật nhanh đến Hoàng Triều, nhưng còn... Dongho?

Tiffany rối rắm nhìn về phía sông trước mắt, con thuyền nhỏ vừa vặn cập bờ, tầm mắt lơ đãng thoáng nhìn, cả người Tiffany đột nhiên ngây người, không tự chủ được há to miệng.

Trên boong thuyền, Park Dongho toàn thân tây trang cực kỳ ngay ngắn, bước chân trầm ổn xuống thuyền, đi thẳng về phía Tiffany.

"  Dongho." Tiffany vô ý thức lẩm bẩm.

Thế nào cũng không nghĩ tới bản nhân hắn có thể xuất hiện tại nơi này.

"Anh đã hứa với em, sinh nhật hàng năm sẽ ở cùng với em. Đáng lẽ... Nhưng anh nghĩ, anh không nuốt lời với em được." Park Dongho đứng ở trước mặt cô, hết sức nghiêm túc nói.

Tiffany ngẩng đầu nhìn hắn, không biết tâm tình mình lúc này là như thế nào.

Park Dongho vươn tay, lôi kéo cô. "Đi theo anh."

Hắn xoay người muốn đi về phía trước, nhưng lại có cảm giác không đúng, trên tay có một lực kéo lại. Park Donghonhíu mày, nghi hoặc quay đầu, thấy Tiffany như cũ đứng tại chỗ, mặc kệ tay hắn lôi kéo, không bước đi.

Vẻ mặt của cô có chút phức tạp.

Park Donghonghĩ lại, đột nhiên ý thức được cái gì, tay hắn không tự giác nắm thật chặt, vẻ mặt cũng trở nên nghiêm túc.

"  Dongho..."

"Anh ta cũng đến đây?"

Tiffany không hé răng.

"Em muốn đi gặp anh ta không?"

Gió hướng nam luôn luôn có một chút ẩm ướt, nhất là vừa rồi tuyết rơi nhiều, thổi vào người lành lạnh. Tóc dài Tiffany bay theo gió, tóc trên trán của  Park Dongho cũng bị thổi lên, yên tĩnh di chuyển, nhưng đáp án kia, ở trong lòng hai người đều hiểu.

"Chỉ lần này thôi, để cho anh ở cùng em một lần, cũng không được sao?

Anh đã từng cho rằng chúng ta sẽ có rất nhiều cái sinh nhật có thể ở cùng nhau, cuộc đời dài như thế, chỉ cần chúng ta vẫn còn ở trên đời này, anh sẽ vĩnh viễn không để em rời khỏi bên cạnh anh. Nichkhun  là một ngoài ý muốn, cònTaeyeon  thì sao? Anh ta là mãi mãi sao? Về sau có anh ta làm bạn, em sẽ không cần anh nữa, vậy thì bây giờ, là lần cuối cùng vĩnh biệt. Tình yêu duy nhất của anh, thả em đi, đã hao hết khí lực nửa đời này của anh, đó là gian nan cũng không thể tưởng được. Anh muốn thử không cần nghĩ đến em, nhưng đêm 30 vừa đến, vẫn không tự chủ được chạy vội đến, em nguyện ý cũng được, không muốn cũng được, để cho anh lưu lại một kỷ niệm cuối cùng.

Làm ơn, đừng cự tuyệt!

" Dongho, thực xin lỗi." Trái tim Tiffany đau âm ỉ, cô cho rằng lần trước, Park Donghođã buông tha, tình yêu của hắn, so với trong tưởng tượng của cô vẫn còn cố chấp. Nhưng cho dù đau lòng, vẫn không đáp lại được. Cô đã có người muốn quý trọng cả đời, càng lưu luyến, càng làm cho hắn không chết tâm được. Nhưng muốn tổn thương hắn, trong lòng áy náy như thủy triều mãnh liệt vọt đến. Hoàn cảnh tiến thoái lưỡng nan này, làm cho Tiffany đau lòng. Cô nặng nề nói: "Em không đáng."

"Tiffany, em thật độc ác!" Giọng nói nghiến răng nghiến lợi.

Park Dongho chế trụ bờ vai cô thật chặt, sức lực cực kỳ lớn, Tiffany nhịn đau, không có hé răng. Hắn nhìn vào trong ánh mắt của cô có vùng vẫy cùng thống khổ, sức lức dưới tay càng lớn, quần áo Tiffany bị hắn làm cho hợp lại ở một chỗ.

"Thôi, em đi đi." Park Dongho đột nhiên buông cô ra.

Tiffany lui về phía sau vài bước, lẳng lặng nhìn Park Dongho một lúc lâu, xoay người. Cổ tay lại lần nữa bị người khác bắt lấy. Ánh mắtPark Dongho lần này không có lại nhìn Tiffany, mà rơi vào tay cô bị hắn cầm lấy, giữa hàng lông mày không thể bỏ qua nỗi khổ riêng, giống như vùng vẫy, lại giống như do dự.

Sức lực Park Dongho dần dần nắm thật chặt, giống như chỉ cần buông tay, về sau hắn và cô, không còn ở gần bên nhau nữa.

Park Dongho không nói chuyện, Tiffany cũng không nói.

Mãi đến trên tay cô xuất hiện vệt hồng, cũng không ai hé răng.

Nhưng ánh mắt Park Dongho rốt cục vẫn tối sầm lại, giống như tốn hết sức lực cả đời, nắm chặt tay cô, từng chút từng chút buông ra, chia lìa, rồi suy sụp buông tay. Hắn xoay người, không nói một lời quay về thuyền nhỏ.

Dưới chân Tiffany  tựa như mọc rễ, bỗng nhiên không di chuyển được nửa bước.

Vô số kỷ niệm bỗng nhiên ùa về, theo bóng lưng hắn từ từ đi xa, càng ngày càng rõ ràng.

"  Dongho, anh nhất định phải hạnh phúc! Phải so với em càng hạnh phúc!" Cô đè nén không nổi hô to.

Thân thể Park Dongho cứng đờ, không tự giác dừng bước. Sau lưng truyền đến tiếng chạy bộ, càng ngày càng nhỏ, Park Dongho nhắm chặt mắt, cất bước tiếp tục đi về phía trước.

Trên Boong tàu bàn cơm đã bầy đầy thức ăn tinh tế, còn có bánh ngọt chế tác tỉ mỉ kia, cô thích rượu đỏ nhất... Hắn ngồi xuống cạnh bàn, lẳng lặng nhìn đồng hồ trên cổ tay.

Còn 10 phút nữa.

Tiffany chặn xe, ngựa không ngừng vó chạy đến La Maison. Thang máy lên xuống, cách 0 giờ chỉ có một phút đồng hồ.

Cô đến phòng Taeyeon  chỉ,Tiffany định gõ cửa, lại phát hiện cửa không khóa, nhẹ nhàng đẩy ra, cửa liền mở.

Cô đi vào, trong phòng tối đen, Tiffany chạy đến thở hồng hộc, trên trán cũng đổ đầy mồ hôi, Tiffany cực kỳ nghi ngờ có phải đi nhầm phòng không.

"Tae..."

Không ai trả lời.

Cô lại gọi một tiếng, trong phòng đột nhiên đinh một cái, đèn sáng lền, ánh sáng nhàn nhạt làm cả căn phòng nhuộm thành màu sắc mờ nhạt. Tiffany sửng sốt, mãi mới thấy anh đẩy bánh ngọt ra ngoài.

Đồng hồ báo thức kêu tích tắc.

Đẩy bánh ngọt đến trước mặt cô, cách xe đẩy chính là gương mặt tuấn nhã trắng nõn mặt của anh, lộ ra nụ cười nhợt nhạt, ánh mắt như nước, đúng 0giờ tiếng chuông gõ vang, mở miệng nói: "Sinh nhật vui vẻ!"

Cùng một thời gian.

Trên sông , đột nhiên pháo hoa nổ vang phá vỡ màn đềm yên tĩnh, bầu trời biến thành một màu sắc sáng lạn. Ngạc nhiên nhất là, nhiều điểm sáng nhỏ của pháo hoa xâu thành chữ, ở giữa không trung.

Park Dongho  cầm ly rượu lên, nhìn khoảng không thưởng thức pháo hoa kia, nâng ly, lẳng lặng nói: "Fany , sinh nhật vui vẻ!"

Nhưng rực rỡ chỉ trong giây lát, chữ dần dần biến thất,Park Dongho đặt ly rượu xuống, hai tay chống ở trên bàn, yên lặng bịt kín hốc mắt mình.

Lần này, không biết bao giờ gặp lại?

Chương 103 : Người khác không thích em, anh càng yêu em hơn 

Khác sạn quốc tế La Maison, phòng 520.

Hình ảnh vẫn dừng lại ở trên người nam nữ lẳng lặng đối diện ngăn cách bởi chiếc bánh ngọt kia.

Hàng nghìn lời nói, hàng vạn suy nghĩ, chung quy hóa thành im lặng.

"Qua đây cầu nguyện đi."

Taeyeon vẫy tay với cô.

Chắc anh vừa xuống may bay liền trực tiếp chạy đến, trên người có chút cảm giác phong trần mệt mỏi. Nhưng khóe miệng khẽ cong lên ý cười, con ngươi vẫn nhu hòa, tổng hợp lại cùng một chỗ, cảm giác còn vài phần đẹp trai hơn so với bình thường, dễ dàng đâm vào trong lòng đối phương.

"Tại sao anh lai đến đây?"

Mặc dù đã biết rõ còn cố hỏi, nhưng trong đầu hỗn loạn, đã sớm trống rỗng. Không có suy nghĩ gì, có mấy lời cứ như vậy mà thốt ra.

Thức ăn trên bàn đều là món cô thích.

Trái tim trong nháy mắt đó đập liên hồi, cũng không biết là vì sao?

Chẳng qua đã từng để ý một thứ gì đó, dường như bị một loại khả năng khác lấp đầy, cũng trở nên không quan trọng nữa rồi.

"Ừ, anh lén lút chuồn đến đây."

"Bác gái và mọi người biết có tức giận không?"

"Có lẽ."

"Anh ít nhất nên gọi điện thoại nói với bọn họ một tiếng chứ."

"Không sao."

Yên lặng một chút, Tiffany bỗng nhiên nói: "Sao đột nhiên có cảm giác giống như yêu đương vụng trộm vậy?"

Taeyeon  lại nói: "Cũng không sai."

Tiffany không nói gì nhìn anh một cái. "Không sai?"

"Ít nhất không có người quấy rầy." Anh cắt thịt bò bít tết đẩy tới trước mặt cô, vân đạm phong khinh nói.

Tiffany ngậm miệng không nói.

Cô trầm mặc ngắm nhìn bàn ăn một lúc lâu, ánh mắt không hiểu phủ lên một tầng mông lung, đè nén cái gì xuống, bỗng nhiên cúi đầu nói: "Anh không nên đối xử tốt với em như vậy, sẽ làm hư em."

Con người là sinh vật có lòng tham.

Đạt được càng nhiều, càng không thỏa mãn.

Giống như hôm nay, chỉ là sinh nhật mà thôi, tuy cực kỳ vui khi có anh ở bên cạnh, nhưng người nhà cô không để ý đến ngày này, một người từng là bạn học bạn bè thậm chí cả bạn trai cũ đều chỉ nhớ đến ngày lễ mừng năm mới mà không nhớ tới có một ý nghĩa khác, anh vì cô, ngàn dặm xôi chạy đến. Chỉ vì cho cô một cái sinh nhật, có lẽ ngày mai sẽ phải vội vàng mà đi.

Từ lúc bắt đầu, anh đã vì cô mà làm hết toàn bộ.

Thật ra cũng không cần đến trình độ này.

Cô sẽ bất an, sẽ cảm thấy, có thể vì anh làm, quá ít quá ít.

Taeyeon  nhìn sang, mặt lộ ra nghiêm túc, giống như nhìn thấu suy nghĩ trong lòng cô, môi mỏng khẽ mở, chậm rãi vô cùng chân thành nói: "Đó là bản năng của anh, anh nói rồi, em dù ở đâu dưới bầu trời này, có anh ở đây. Em chỉ cần nhớ rõ, bất kể phát sinh chuyện gì, anh đều sẽ ở bên cạnh em."

"Người khác không thích em, anh càng yêu em hơn."

Không ai có thể thay đổi được điều này.

Người khác không thích em, anh càng yêu em hơn. Đây là lời hứa hẹn của anh với cô sao? Trái tim trong nháy mắt giống như đã bị gõ mạnh một cái, mặc kệ lúc nào, anh luôn hiểu cô nhất, có thể nhìn thấu hết lòng cô. Rốt cuộc là một người đàn ông như thế nào, mới có thể nói ra lời như vậy?

Anh cứng rắn đem từng tấc mẫn cảm, bất an của cô phá tan thành từng mảnh.

Bỗng nhiên cảm thấy, đúng vậy, người khác không thích cô thì có quan trọng gì. Cô khổ sở vướng mắc nhiều năm như vậy, để ý như thế nào, phần thương yêu cũng thành hy vọng xa vời. Hà tất phải kiên quyết biến mình thành hèn mọn, đáng thương như thế, đời người còn có rất nhiều thứ tốt đẹp để theo đuổi, cô luôn luôn bị bóng tối trước mắt che hai mắt, oán trời trách đất, thậm chí không ốm mà rên. Chỉ thấy bà Hwang bất công,Hwang Minkin nhẫn tâm, không ngờ, buông tay, lại có rất nhiều thứ đáng để nhớ kỹ.

Từ nay về sau chỉ quan tâm đến mình cùng người quan tâm mình.

Sống cũng sẽ nhẹ nhõm một chút?

Có lẽ cô nên một lần nữa nhìn kỹ một chút quan hệ cùng Hwang  gia rồi.

Trong phòng còn có một chiếc đàn Piano, Tiffany bị Taeyeon  ôm eo đến trước đàn dương cầm, trong đầu quanh quẩn câu nói kia của anh "Người khác không thích em, anh càng yêu em hơn."

Giống như bị trúng độc, một câu này, đủ để cho cô cả đời nhớ không quên.

"Anh từng đáp ứng sẽ dạy em đánh đàn."

Bầu không khí hôm nay, dường như vừa lúc thích hợp.

Tiffany nhìn về phía trên cây đàn Piano đặt quyển nhạc phổ, dừng ở một tờ kia, bài tình ca hết sức động lòng người, mà vô cùng nổi tiếng."kiss­  the rain?"

Cô nhẹ nhàng đọc lên.

Taeyeon gật đầu."Anh nhớ em cũng thích."

"Ừ, bài hát này rất hay."

Tiffanylà có nền tảng đàn Piano, hứng thú cô rất rộng, lúc ở đại học đã từng học qua một chút. Nhưng tuyệt đối chưa nói tới tinh thông, nhưng cô là học trò ngoan, mọi thứ đều có thể học. Hơn nữa thầy Taeyeon có IQ siêu quần ở đây, rất nhanh, một khúc nhạc đã học nhanh ra hình ra dáng rồi.

"Bất kể nghe bao nhiêu lần, em cảm thấy khúc nhạc này rất hay." Tiffany thở dài.

Taeyeon ở bên cạnh nhìn cô, hỏi: "Có muốn cùng nhau đàn không?"

"Có thể chứ?" Cô vừa mới học được.

"Thử một lần."

Ngón tay đặt lên phím đàn, dù sao chỉ có hai người bọn họ, đàn không hay cũng không cần khẩn trương.Tiffany mỉm cười, giai điệu chậm rãi từ giữa ngón tay chảy ra, mà cực kỳ hài hòa. Có lẽ trời sinh đã có một loại hiểu ngầm ở đây, bọn họ phối hợp vô cùng tốt, ở trong không gian yên tĩnh, hai người đánh đàn thuộc về tình yêu hoàn mỹ của bọn họ.

Âm cuối hạ xuống.

Cũng phối hợp như vậy, không xuất hiện bất kỳ sai lầm gì.

Tiffanycòn ở trong ngạc nhiên, chính cô cũng không ngờ có thể đàn được tốt như vậy. Ai ngờ lúc này Taeyeon  lại quay đầu, dưới ánh đèn, ở trên mặt của anh ôn nhu hơn lúc bình thường, giọng nói uyển chuyển động lòng người như khúc nhạc đàn Piano kia, hiện ra một chút mê hoặc nói: "Chúng ta kết hôn đi."

"A...?"

Tiffany theo phản xạ kêu một tiếng, hoàn toàn không dự đoán tới, nếu nói sự xuất hiện của anh đã cho cô sự vui mừng cực lớn, năm chữ này, so với vui mừng kia còn ngạc nhiên hơn. Tiffany  hoàn toàn không có chuẩn bị, trực tiếp trở tay không kịp.

Cô thậm chí hoài nghi có phải mình nghe lầm rồi không.

"Chúng ta kết hôn đi." Taeyeon nói một lần nữa.

Đồng thời từ trên người lấy ra một chiếc hộp đựng nhẫn, mở ra trước mắt cô, chiếc nhẫn dưới ánh đèn bắn ra ánh sáng dường như vọt đến mắt Tiffany.

Cô cho tới bây giờ không nghĩ tới, ngày này sẽ đến được nhanh như vậy.

Taeyeon thâm tình nhìn cô, giọng nói vẫn như cũ, hỏi: "Fany , em bằng lòng gả cho anh không?"

Bằng lòng không?

Đáp án là chắc chắn.

Vậy tại sao không có một phản ứng gì?

Tiffany ngơ ngác nhìn chiếc nhẫn kia, cảm giác được cầu hôn, thì ra là như vậy. Đầu óc trống rỗng, trái tim lại giống như muốn nhảy ra, trong nháy mắt rung động, thật sự khó có thể hình dung. Cô trước kia xem tivi, hoặc xem tin tức giải trí, lúc nữ chính được cầu hôn, tròng mắt luôn luôn cảm động đến rơi nước mặt, hoặc là giật mình che miệng lại, hơn nữa cô còn kích động ôm lấy đoạn thời gian hạnh phúc này. Nhưng bây giờ đến trên người cô, Tiffany mới biết được, những thứ nhìn thấy phổ biến này, cũng không nhất định có thể áp dụng đến trên người mỗi người.

Bởi vì cô hiện tại giống như bị điểm trúng huyệt đạo, ngoại trừ ngồi ngây ngốc, thì dường như quên phản ứng.

Taeyeon cũng không thúc giục, kiên nhẫn chờ cô tiêu hóa, sau đó sẽ cho anh một đáp án.

YES, hoặc NO?

Thời gian như yên lặng.

Rất lâu rất lâu, Tiffany mới gật gật đầu, cho ra đáp án trong lòng cô."Em bằng lòng."

Mặt mày Taeyeon  cong cong, khóe miệng chậm rãi cong lên ý cười.

Mặt ngoài giả vờ như thản nhiên, nhưng trong lòng có phần khẩn trương, có lẽ chỉ có bản thân anh mới biết được?

Anh lấy chiếc nhẫn ra, sau đó cầm tay cô, cúi đầu xuống, lông mi thật dài nhẹ nhàng rung động, chiếc nhẫn, một tấc một tấc, đeo vào trong tay cô.

Thật sự, trịnh trọng.

Mang theo của tình yêu của anh, cùng hứa hẹn của anh.

Ôm, hôn môi, dường như là chuyện đương nhiên, không ai có thể biết trong lòng bọn họ lúc này có bao nhiêu vui sướng. Lời nói không đáng nói đến, vậy thì dùng hành động để thể hiện.Thể xác và tinh thần giao hòa, trên đời này, không có ai có thể hiểu hết tấm lòng của bọn họ được, càng không thể cảm nhận hạnh phúc lúc này.

Từng giọt mồ hôi rơi, tan trong gối, cùng với tiết tấu chậm rãi dịu dàng. Cánh tay cùng thân thể giao nhau, đầu ngón tay cùng da thịt chạm vào nhau, bắt đầu bản chất nguyên thủy. Nụ hôn của anh chôn sâu ở gáy cô,Tiffany ôm đầu của anh, ngón tay luồn trong tóc, giọng nói nhiễm chút tình dục kiều mỵ. "Em muốn cả đời anh đều đối tốt với em như vậy."

"Được."

Nụ hôn của anh đi đến trên môi cô, Tiffany nghiêng đầu, đáp lại.Thân thể bọn họ đã có thể phù hợp, có phải đại biểu, cuộc sống sau này, bọn họ cũng có thể trước sau như một viên mãn không.

Dắt tay đồng hành.

Sáng sớm hôm sau, Taeyeon  đã đi rồi.Như Tiffany nói, anh vội vàng đến, lại vội vàng đi, chỉ để cho cô có sinh nhật đáng ghi nhớ.

Tiffany có chút lo lắng cho Park Dongho , sau đêm đó, hắn không có một tin tức gì. Điện thoại cầm ở trong tay, làm thế nào cũng không gọi đi. Quan tâm là một chuyện, nhưng gọi cú điện thoại này, sẽ không làm được không hề liên quan nữa rồi. Là cô nhiều lần tổn thương hắn, nếu cự tuyệt, thì không nên quan tâm nữa, quấy rầy cuộc sống của hắn. Cô đã không còn tư cách này, đối với Park Dongho mà nói, có lẽ là tổn thương lớn hơn nữa đi?

Muốn cho hắn triệt để quên cô, cô nên yên tĩnh biến mất trong thế giới của hắn, không cho hắn có thêm một phần dao động nào nữa.

Tiffany đang nghĩ ngợi, điện thoại đột nhiên vang lên, cô hoảng sợ, cầm lên vừa thấy, thì ra là Siwon .

Bọn họ cũng đã lâu không liên lạc rồi.

Tiffany nhận nghe."Uy."

"Hwang  cô bé, khà khà ... Anh thật sự là rất nhớ em, anh nói cho em biết, em hiện tại lập tức đến sở nghiên cứu cho anh, có việc mừng a! Đại Hỷ Sự a! Mau tới đây, tới sớm có thưởng, muộn thì cái gì đều không có. Hiện tại có chuyến bay đó? A không được, chuyến bay quá chậm, anh sẽ phái máy bay phân bộ đến đón em, em chờ nhé! Anh hôm nay thật sự rất cao hứng, ôi không được, không thấy em lòng anh sốt ruột..." Hắn bắn liên hồi một loạt nói.

Tiffany hỏi: "Cuối cùng phát sinh chuyện gì rồi hả?"

"Oa, anh còn chưa nói cho em sao?" dường như lúc này Siwon  mới phản ứng kịp, vui mừng nói: "Khối tên lửa kia chúng ta rốt cục đã nghiên cứu phát triển thành công rồi."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#taeny