24

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 115: Mùa yêu

"Em cho rằng em phá hủy hình tượng của mình ở trong lòng anh ấy, chuyện có thể thay đổi sao? Anh ấy sẽ tin sao? Yuri  không phải là thương nhân, nhưng anh ấy không phải là người ngu, em là hạng người gì sao anh ấy không biết? Em như vậy chỉ đẩy anh ấy vào một tình cảnh lúng túng hơn, còn chúng ta, em đặt chúng ta ở chỗ nào? Em vĩnh viễn đều nghĩ đến hạnh phúc Yuri trước, vậy chúng ta thì sao?" Key ôm chặt cô lại, giọng nói chất vấn khiến Jisoo không biết làm thế nào.

"Em không có nghĩ nhiều như vậy, anh ấy không còn nhỏ, em chỉ muốn thấy anh ấy hạnh phúc. Anh cũng đã nhìn ra, anh ấy đối với Jessica  là có tình cảm, chỉ là anh ấy đối với tình cảm luôn phản ứng rất chậm, chính anh ấy cũng không ý thức được. Jessica cũng không còn mở ra cõi lòng của mình với anh ấy, giữa bọn họ còn vắt ngang một bà nội, tiếp tục như vậy, anh ấy lại một lần nữa bỏ lỡ hạnh phúc của chính mình. Như vậy lần sau thì sao đây? Lại bao lâu nữa, có thể gặp được cô gái để cho anh ấy động lòng? Em không thể trơ mắt nhìn anh ấy lại một lần nữa lâm vào khổ sở."

"Nhưng cũng không nhất định phải dùng phương pháp này, Yuri biết, anh ấy cũng không cảm thấy vui vẻ. Em vì anh ấy, đã hy sinh nhiều rồi. Bây giờ lại còn muốn đảm đương làm người ác! Nếu như anh ấy tưởng thật? Cho dù bị Yuri ghét, em cũng không việc gì sao?" Key nặng nề hỏi.

Jisoo kiên định nói: "Em không quan tâm."

"Nhưng anh quan tâm." Key nhắm lại mắt, từ trước đến giờ trên mặt luôn cà lơ phất phơ chưa từng xuất hiện nghiêm túc như vậy, hắn nhìn Jisoo, gằn từng chữ một: "Em biết không? Anh đến nay cũng không thể xác định, em rốt cuộc yêu anh, hay là anh ấy? Có lẽ ban đầu đi cùng với anh, em vừa bắt đầu muốn ôm lòng cám ơn, chỉ đồng tình với anh mà thôi. Cộng thêm bị anh ấy tổn thương, cho nên mới lựa chọn ở lại bên cạnh anh, anh đột nhiên nghĩ, nếu như ban đầu anh ấy vãn hồi, bảo em quay đầu lại cùng với anh ấy, em có đồng ý hay không? Thật ra thì bản thân em đến cuối cùng, yêu vẫn là anh ấy."

"Không có." Jisoo trong lòng đau xót, vội vàng giải thích nói. "Không phải như vậy, làm sao anh lại nghĩ như vậy?"

Key: "Bởi vì thực tế, để cho anh không thể không nghĩ như vậy."

Jisoolắc đầu, trên mặt lưu lại hai hàng nước mắt trong suốt. "Em không biết nên làm như thế nào, trừ phương pháp này, em không nghĩ ra làm thế nào tốt hơn để giúp anh ấy. Kích thích Jessica, để cho cô ấy tỏ tình với anh ấy, hi vọng cô ấy không cần bỏ qua anh ấy, đây là điều duy nhất em có thể làm. Em biết rõ anh cảm thấy chuyện này rất ngu xuẩn, nhưng không có biện pháp khác, nhìn anh ấy không hạnh phúc, chúng ta cũng không hạnh phúc không phải sao?"

Key trầm mặc đứng ở trước mặt cô, không nói gì.

Jisoodịu dàng nói: "Key, em cũng không phải mù quáng, trên thực tế, hôm nay đã nhìn thấy hiệu quả rồi. Em tin tưởng, về sau sẽ càng ngày càng tốt, tất cả mọi người đều nhận được hạnh phúc của mình, tất cả chuyện không tốt, cũng sẽ qua đi."

"Chỉ mong vậy." Key lạnh nhạt bỏ lại một câu, liền xoay người rời khỏi phòng.

Key. . . . . .

Jisoo tiếng kêu ở lại trong lòng, muốn đi giữ lại, lại mất tiếng, thân thể giống như bị người ta giữ lại, một bước cũng không thể động đậy.

Cô chỉ có thể nhìn bóng lưng của hắn từ từ đi xa, một mình sầu não.

Em làm tổn thương tới anh sao?

Rõ ràng không muốn, nhưng mặc kệ như thế nào, cái gì cũng không làm được.

Key sải bước đi ra khỏi cửa phòng, tâm tình hắn không tốt, tự nhiên không phát hiện một bóng người dán chặt ở cạnh tường kia.

Tiffany chờ hắn đi mới đứng ra, như có điều suy nghĩ nhìn về phía trong phòng, chỉ lưu lại một bóng dáng mỏng manh mà gầy nhỏ, ánh trăng chiếu xuống, quanh người quanh quẩn nhàn nhạt ưu thương. Làm cho người ta dễ dàng bị cô lây nhiễm!

Tiffany chợt có chút đau lòng. Nhớ lại lúc vừa mới nghe được, cô cuối cùng biết Jisoo tại sao trước sau khác nhau lớn như vậy rồi. Tại sao Taeyeon không để cho cô nhúng tay vào chuyện này, còn bảo đảm đi bảo đảm lại Jisoo sẽ không làm cái gì với Jessica. Thì ra anh đã sớm đoán được. Hơn hai mươi năm tình cảm anh em, anh hiểu rõ cô ấy, phải là sâu tận xương tủy. Cho nên mới có thể nghĩ như vậy cũng không muốn kết luận, không ôm ấp chút hoài nghi nào, chỉ có cô, cái gì cũng không biết, vừa nóng nảy làm ẩm ĩ, lại trách lầm một người tốt.

Còn là người tốt đã từng đã giúp cô!

Khi cô dùng ánh mắt xa lạ nhìn Jisoo thì cô ấy có cảm thấy rất khổ sở không? Tuy nhiên cái gì cũng không thể nói, tình nguyện im lặng.

Tiffany vốn lo lắng Taeyeon chưa ăn cơm tối, tới nhà họ Lee tìm nguyên liệu nấu ăn, hiện tại, nguyên liệu nấu ăn đã tìm được, nghĩ cũng không nghĩ ra còn biết được một chân tướng. Ừ, tâm tình không thể không nói là nặng nề, nhưng giống như cảm thấy có chút thông suốt. Tình thân, tình bạn, tình yêu, cô gặp nhiều người như vậy, mặc kệ vì một phương diện nào, tất cả mọi người đang dùng phương thức của mình nỗ lực, tự mình bảo vệ một đoạn tình cảm. Khó khăn nữa cũng chưa từng buông tha, dù cuối cùng bất đắc dĩ mất đi. Nhưng cố gắng bỏ ra cũng xóa không mất, nhớ lại cũng xóa không mất, nó thủy chung ở nơi nào, cũng không lưu luyến tiếc nuối.

"Đang suy nghĩ gì?" Giọng nói mát lạnh mê người chợt vang lên, ở ban đêm an tĩnh này, một câu đã kéo suy nghĩ của cô về.

Tiffany bình tĩnh nhìn, chỉ thấy đêm tối lờ mờ, Taeyeon  ôm ngực tựa vào trên cây khô, ánh mắt tà tà nhìn cô. Đường Tiffany đi đến nhà họ Lee, có một con đường mòn nối thẳng đến nhà họ Kim , hai bên đường nhỏ mọc thành vườn trái cây. Cô lẩm bẩm gọi: "Taetae."

Taeyeon  vừa nhìn cô có lời muốn nói, không có lên tiếng.

"Em đã biết."Tiffany cúi đầu nói.

"Ừ." Taeyeon nhàn nhạt đáp một tiếng.

Tiffany  cúi đầu, trên mặt thoáng qua một tia áy náy.

Chỉ chốc lát sau, trước mắt bỗng nhiên xuất hiện một đôi giày màu xám tro,  Tiffany ngẩng đầu lên, Taeyeon mặt bất đắc dĩ đứng ở trước mặt cô, trong mắt lại có khó có thể che giấu được sự cưng chiều.

"Sớm đã nói với em không nên nhúng tay vào chuyện này." Anh giơ tay lên, nhẹ nhàng ở trên trán cô búng một cái.

Tiffany theo bản năng lui về phía sau hai bước, che cái trán nói lầm bầm: "Đau quá."

Đầu chân mày cô nhíu thật chặt, một dáng vẻ bất mãn, Taeyeon khẽ cười nói: "Đáng đời."

"Taetae, anh không còn thương em nữa rồi." Tiffany uất ức lên án.

Taeyeon  không chút nào che giấu nói: "Ừ, đuổi tới tận tay rồi cũng không đáng giá tiền nữa."

"Tại sao lại như vậy?" Tiffany giơ chân, nhỏ giọng kêu: "Bại hoại."

"Cho là anh không nghe thấy." Taeyeon nhíu mày.

Tiffanyhướng anh làm mặt quỷ. "Chính là bại hoại."

Taeyeon không nhịn được bật cười, rốt cuộc là ai ngây thơ à?

"Tới đây." Taeyeon hướngTiffany vẫy tay.

Tiffany không để ý tới anh."Làm gì? Muốn đánh em."

Lời tuy nói như vậy, bước chân lại không tự chủ được đến gần anh xem chuyện gì xảy ra? Không phải nói không để ý tới anh sao? Tiffany, mày thật không có tiền đồ!

Taeyeon cười nói."Đúng vậy, đánh em."

Thân thể cô đang tiến tới gần phút chốc kia, trực tiếp bị chặn ngang ôm người lên. Tiffanykêu lên một tiếng sợ hãi, toàn bộ thế giới đều ở đây xoay tròn, nhưng một giây kế tiếp, toàn bộ thế giới cũng chỉ có một mình anh. Cô nhìn anh, Taeyeon nói tiếp: "Ai cho em không nghe lời như vậy?"

"Chính anh cũng không có nói rõ ràng, tại sao có thể trách em?" Vốn là áy náy bị anh trêu đùa mấy phen, quả quyết biến thành đánh chết cũng không thừa nhận.

Ừ, chính là lỗi của anh.

Taeyeon giương môi, nhẹ giọng nói: "Ăn vạ sao?"

"Nào có ăn vạ? Lại nói, tại sao anh lại đi ra ngoài như thế này?"

Còn một thân quần áo ở nhà, khí trời bây giờ cũng không nóng, ban đêm thường có gió lạnh thổi, cũng không sợ bị cảm lạnh.

Chương 115-2: Mùa yêu (2)

"Có con tiểu bạch thỏ đi ra ngoài lâu như vậy, còn không thấy trở lại, sợ nó bị sói xám lớn ngậm trong mồm tha đi, cho nên ra ngoài xem một chút."

Taeyeon ôm cô, chậm rãi đi về phía trước, ban đêm trên đường mòn, thật dài nhìn không thấy điểm cuối, nhưng lại rất yên tĩnh. Tựa như không khí giữa bọn họ, cũng yên tĩnh, lại tốt đẹp không nói ra được. Tiffany vịn cổ của anh, đem mặt dựa vào ngực của anh, mưa gió nhiều hơn nữa, giờ phút này, cũng cảm thấy vô cùng an tâm.

Cô cười nói: "Nào có sói xám lớn, cho dù có, cũng chỉ có cái người đầu đầy phúc hắc này. Trừ anh ra, ai sẽ tới tha em?"

Taeyeon  như có điều suy nghĩ một lát, tán thành nói: "Ừ, có đạo lý."

Một con đường rốt cuộc đi tới cuối, đèn bên trong phòng còn mở,Taeyeon  cũng không có thả cô xuống, mà ôm cô trực tiếp đi lên lầu. Tiffany sững sờ, tránh thoát nói: "Đi sai hướng rồi, phòng bếp ở bên kia, anh không ăn cái gì à?"

"Không muốn ăn."

"Đau bụng làm thế nào? Biết rõ dạ dày mình không tốt, còn không ăn cái gì, lại muốn vào bệnh viện phải không?"Tiffany giơ giơ cái túi trong tay lên.

Taeyeon sắc mặt không đổi nói: "Anh đã ăn qua rồi."

"Cái gì?"

"Trước khi đến quán rượu, Jisoo có làm cơm tối."

Tiffany đổ mồ hôi."Vậy anh nói muốn ăn cái gì, còn nói đói đã lâu rồi?"

Taeyeon  đương nhiên nhíu mày."Ai nói muốn ăn cái gì là chỉ thức ăn?"

"Vậy là cái gì?"

"Em."

Sắc mặt Tiffany thẹn thùng đỏ lên, một hơi khí nóng đập vào mặt, đốt hai bên má cô đỏ au, như quả táo đỏ chín. Cho nên nói, da mặt mỏng chống lại da mặt dày, luôn phải thua thiệt. Không có thủ đoạn chống lại có thủ đoạn, càng thêm thua thiệt. Mà Tiffany chống lại Taeyeon, nhất định thua thiệt cả đời. Vĩnh viễn bị anh ép tới gắt gao.

Cô lúng túng từ trên người anh tránh thoát xuống, lần này Taeyeon  không hề ngăn cản, Tiffany  lùi về phía sau mấy bước, Taeyeon lại không ngừng tiến tới gần. Nụ cười trên mặt chưa đứt, dưới ánh đèn, đường cong khóe môi càng làm cho timTiffanyđập loạn như nai con, thân thể đụng phải vòng bảo vệ, không thể lui được nữa. Taeyeon một tay chống đỡ bên người cô, hô hấp lại gần, giọng nói mát lạnh ở bên tai cô đầu độc nhẹ nhàng nói: "Em lạnh nhạt anh bao lâu nay, có phải nên bồi thường một chút hay không?"

Nói cô giống như có được tam cung lục viện của Hoàng đế, nhưng mà cũng chỉ nửa tháng không có lật tấm bảng của anh, như vậy đã buồn bã?

Tiffany 囧 囧. "Trừ chuyện này, trong đầu anh không thể nghĩ chuyện gì khác sao?"

"Có a." Taeyeon có bộ mặt phớt tỉnh nói: "Chúng ta sinh đứa bé thôi."

Tiffany: ". . . . . ."

Cũng không phải cô cự tuyệt, Taeyeon  vừa dứt lời, liền nghiêng đầu hôn lên. Đầu lưỡi linh hoạt dễ dàng cạy mở hàm răng cô ra, một đường thông suốt, tùy ý càn quét. Thân thể Tiffanykhông tự chủ được ngửa ra sau, cô sợ cho rằng mình sẽ phải bay qua hàng rào mà té xuống, Taeyeon một tay ôm hông của cô, một tay bưng lấy mặt của cô.Tiffany cũng nắm thật chặc quần áo bên người anh, túi đã sớm theo động tác của nhau rơi xuống đất, nguyên liệu nấu lăn xuống, phân tán đầy đất .

Bất tri bất giác chiến trường cũng đã chuyển tới chỗ khác, trên chiếc giường to lớn, người đàn ông ngồi dậy, ngón tay thon dài nhấc lên một góc quần áo. Đầu ngón tay trở mình, ưu nhã làm người ta không chỗ che giấu, trong nháy mắt quần áo đã rủ xuống trên mặt đất. Tóc của anh hơi loạn, cắt ngang chán chặn lại tầm mắt, Taeyeon  lắc đầu, gương mặt tuấn nhã cho dù ở trong bóng đêm, cũng giống như sẽ sáng lên. Lấy vẻ mặt mà nói, đại khái có một vị hôn phu đẹp trai cũng phúc lợi đó chứ? Bất luận anh làm động tác gì, luôn vô cùng dưỡng mắt .

"Để em." Đang lúc anh chuẩn bị cởi nút áo của cô thì Tiffany ngăn tay anh lại, nói thật nhỏ.

Taeyeon mỉm cười nhìn cô, trong con ngươi sâu thẳm hàm chứa một chút ranh mãnh, Tiffany  囧, quả quyết quay đầu đi chỗ khác. Trên mặt không tự chủ hiện lên hai đóa ửng hồng, tay của cô, để trên cúc áo, nửa ngày cũng không cởi ra được. Lần đầu tiên cảm thấy, cởi nút áo, là chuyện phiền toái như vậy.

"Em không nhìn, làm thế nào cởi ra được?" Giọng nói nhạo báng lặng lẽ vang lên.

Một giây kế tiếp, bàn tay linh hoạt thay tay nhỏ bé vụng về của cô, trong phút chốc hai tay chạm nhau, dòng điện chạy loạn khắp nơi. Cho dù đã qua nhiều lần da thịt thân thiết như vậy, nhưng vẫn không nhịn được khiến timTiffany run lên. Ngượng ngùng không nói ra được.

Nhưng ngay sau đó, một chút quẫn bách kia liền bị anh bao phủ như sóng dậy từ bên trong, liên tiếp, sóng triều cuồn cuộn.

Rèm cửa sổ lặng lẽ vì bọn họ giơ lên tạo thành lá chắn.

Ngăn cản tất cả bên ngoài.

Cho đến màn đêm biến mất, ánh nắng phủ lên đầu, bầu trời biến đổi thành một mảnh sáng trắng.

Lại một ngày mới.

Nên đi làm thì đi làm, du lịch bên ngoài đã du lịch trở về, mà nhàn rỗi vô sự, vẫn như cũ nhàn rỗi vô sự. Trong phòng Jisoo ,  Sunny ngồi ở bên cạnh cô, nhìn chằm chằm cô.

"Làm gì nhìn con như vậy?"Jisoo hỏi. Thật đúng là không có thói quen mẹ nhìn cô bằng ánh mắt như vậy.

Sunny nhíu mày. "Nghe nói con gần đây đang làm một việc ngu ngốc."

Quả nhiên, Jisoo nhắm mắt.

Tin tức nhà bọn họ luôn cực kỳ nhạy bén .

Vừa có chút gió thổi cỏ lay gì, không được bao lâu, ắt phải huyên náo cả nhà đều biết.

"Thế nhưng mẹ không có chút nào ngoài ý muốn." Sunny thản nhiên nói.

Giọng nói cũng không khác gì bình thường.

Jisoo  nghi hoặc nhìn mẹ."Tại sao?"

"Bởi vì con do mẹ sinh ra."

Mẹ cô nói chuyện như đương nhiên, Jisoo trầm ngâm chốc lát, bỗng nhiên nói: "Mẹ, con vẫn luôn muốn hỏi mẹ...mẹ có từng tiếc nuối, con là của con gái của mẹ hay không?"

"Tại sao mẹ phải cảm thấy tiếc nuối?"Sunny hỏi ngược lại.

"Bởi vì mẹ luôn nói, con bất kể ở phương diện nào cũng không giống mẹ, trừ diện mạo này, còn có di truyền tài nấu nướng của mẹ. Con đều tương đối giống thím, nhất là tính tình. Ngược lại Soyou  cùng Yubin tương đối giống mẹ, cả người đều rất tiêu sái bừa bãi, làm việc tự do, không chịu gò bó. Ít nhất tuyệt đối sẽ không để cho mình thua thiệt, con thì ngược lại. Con cuối cùng cảm thấy so với con, mẹ thích tính tình Soyou hoặc Yubin hơn, có một lần mẹ nói giỡn đã nói, nếu như không phải là số tuổi không đúng, mẹ thật hoài nghi ban đầu là có phải báo lầm đứa bé. Khi đó con đã suy nghĩ, thật ra thì ở trong lòng mẹ, có phải cũng cảm thấy nếu như các em ấy là con gái của mẹ sẽ tốt hơn hay không?" Jisoo lẳng lặng nói.

Những lời này của cô chôn ở trong lòng đã nhiều năm, chưa từng nghĩ tới, có một ngày sẽ nói với mẹ.

Mẹ cô hàng năm không có nhà, cơ hội hai mẹ con chung sống là rất ít. Hơn nữa mỗi lần trở lại mẹ đều than thiết với Soyou còn có Yubin, hơn nữa lại còn dạy công phu cho các em ấy, công phu của mẹ cô có lúc cha cô chưa hẳn đánh thắng được, có thể thấy được sự cường hãn. Nhưng Jisoo sinh ra đã yếu ớt, cái gì cũng không học được, cô vẫn cảm thấy, ở nhà, cô là cản trở. Trên tính cách cũng không đủ lớn, cho nên mẹ chưa bao giờ trêu chọc cô, chung quy lại chơi đùa với hai chị em nhà họ Lee.

"Cho nên mẹ mới nói con ngu ngốc." Sunny  liếc cô một cái. 

"Con là mẹ nhặt được sao? Con gặp qua người mẹ nào không đau cho con gái mình sao? Được rồi, trừ những thứ cặn bã xã hội kia. Mẹ không nói, cũng không đại biểu mẹ không thương con. Mặc dù phần lớn thời gian mẹ cũng vậy rất nghi hoặc, mẹ cùng cha con , làm sao sẽ sinh ra cái người đồ ngốc này? Dễ dàng làm cho người ta khi dễ như vậy, còn không lên tiếng. Gấp đến độ mẹ hận không đem con nhét trở về sinh lại, quả thật gene biến dị mới có thể sinh ra cái nha đầu này, thật là làm cho người ta quan tâm!"

" Gì con  luôn nói, con là trời cao phái đến nhà chúng ta để kéo cao chỉ số lương thiện của cả nhà, bình thường chúng ta làm quá nhiều chuyện thất đức, cho nên mới phải có con, tránh cho bị thiên lôi đánh! Nhưng Jisoo, mẹ cảm thấy thật ra con là trời cao phái tới giày vò mẹ đấy, nhất định là lúc mẹ còn nhỏ để cho mẹ của mẹ quá nhức đầu, bà ấy lên trời càng nghĩ càng không cam lòng, sau đó liền phái con tới thay bà ấy đòi nợ. Con ngày ngày để cho mẹ đau lòng! Mẹ chưa bao giờ nói với con, con thật ra không giống thím của con, mà là bà ngoại con, một dạng thiện lương làm cho người ta mặc cảm! Nhưng mẹ muốn nói cho con, đối với mẹ mà nói, con là kiêu ngạo lớn nhất của cả đời mẹ!"

Chương 116: Em rất nhàm chán phải không?

Tiffany bây giờ vẫn còn chóng mặt, có cảm giác không trâu bắt chó đi cày. Vì sao cô phải từ người rãnh rỗi nhất nhà, thoáng một cái biến thành người bận rộn? Sunny theo phái hành động, vừa mới nói muốn làm chuyện vui, lập tức bắt đầu làm tiệc cưới. Ngay cả MiSan cũng nhịn không được nói: "Có phải quá nhanh không?"

"Đâu có nhanh gì? Lão Đại cùng Taeyeon đều đã trưởng thành, sẽ phải kết hôn,chờ nữa sẽ già a?"

"... Em có phần không thích hợp."

Sunny  dời tầm mắt đi."MiSan, chị đừng ngăn cản em. Em muốn gọi điện thoại cho Narsha . Bà ta lần trước còn đùa cợt em, nói tiến độ mấy người nhà chúng ta quá chậm, hiện tại thì tốt, chúng ta có đến hai con dâu bà ta còn chưa có con dâu, em muốn cười nhạo trở lại."

MiSan nhíu mày nói: "Có phải em với bà ta đánh cuộc cái gì rồi hả?"

Ánh mắt Sunny  sáng long lanh. "Oa, chị làm sao mà biết?"

"Đánh cuộc bao nhiêu?"

"Một tỷ." Sunny vươn một ngón tay ra, đắc ý nói: "Bà ta nói lấy kinh nghiệm tình trường phong phú của hai tiểu tử kia, cộng thêm lão đại vứt bỏ tình yêu mấy con phố, khẳng định sẽ có con dâu trước chúng ta. Con trai của bà ta sinh sau đẻ muộn hơn với cháu em, lại tràn đầy tự tin, em đương nhiên không thể mất mặt. Nhìn Park DaeHun đào hoa kia cũng không giống người kết hôn sớm, DaeHun lại nham hiểm như thế, dám gả cho hắn quả thực là ngại mệnh quá dài, có người phụ nữ ngu xuẩn như vậy sao? Cân nhắc lại, vẫn là gia đình chúng ta có vẻ đáng tin..."

"Em nói nhiều lời vô nghĩa như vậy, kết luận là em dùng một tỷ cùng Narsha  đánh cuộc xem con nhà ai sẽ kết hôn sớm hơn đúng không?" MiSan cắt ngang bà.

Sunny  không chút do dự gật đầu. "Đúng."

"Nhàm chán." Vẻ mặt MiSan bị bà đánh bại. "Chị nhìn em quả nhiên là càng ngày càng rảnh rỗi rồi. Narsha cũng thật là, bà ta còn mong mau chóng ôm cháu sớm hơn cả em? Bà ta nhất định sẽ thắng."

"Vì sao?"

MiSan lành lạnh nói: "Lấy bản lĩnh của Park    DaeHun lưu tình khắp nơi, còn sợ không có biển xanh?"

Sunny: "..."

Tiffany thu hồi tinh thần, gục xuống bàn, nhìn di động trong tay, không hiểu lâm vào rối rắm.

Có nên gọi điện thoại cho bà Hwang  không?

Chuyện kết hôn tới quá đột ngột, cô một chút cũng chưa chuẩn bị. Trước vẫn gió êm biển lặng, tuy Taeyeon  đã cầu hôn với cô, nhưng người nào cũng không có đề cập qua chuyện kết hôn, ai biết đột nhiên nói ra như vậy, lại thay đổi hành động.

Không thể không thông báo cho người nhà họ Hwang  biết, thông báo lại chỉ càng thêm lúng túng.

Nghe bà Hwang nói, tính tình Hwang Minkin càng ngày càng nóng nảy, từ sau khi Sullu  với Nichkhun  trở mặt, Hwang Thị  cùng Buck Thị  cũng hoàn toàn đứng ở phía đối địch. Đừng nói bồi thường, Nichkhun  biết được Sulli thuần túy chỉ đùa bỡn tình cảm của hắn, đã hận không thể dóc xương cô ta để nuốt vào bụng. Còn chèn ép Hwang Thị càng không lưu tình chút nào.

Trên thực lực mà nói, thật ra hai nhà rất tương xứng. Bạn bè hai bên lại không muốn cuốn vào chỗ nước đục, thời thế xưa nay đều như vậy, công ty hai nhà chiến đấu càng thêm kịch liệt. Đầu Hwang Minkin dường như muốn nổ tung, nhìn Sulli giống như nhìn kẻ thù. Mẹ Nichkhun lại đem những chuyện Sulli đã làm nói ra bên ngoài, không chỉ làm choSulli không còn mặt mũi gặp người, cũng làm cho Hwang Minkinmất hết mặt mũi, ông ta là một người kiêu ngạo như thế, đâu nhẫn nhịn chịu được. Trở về thiếu chút nữa đánh chết Sulli , may có bà Hwang  ngăn lại.

Nhưng nghe nói bà cũng bị liên lụy, hai mẹ con sống trong nhà họ Hwang  trong lòng đều run sợ, chỉ có thể sống thật cẩn thận. Trong lòng Tiffany trăm mối cảm xúc ngổn ngang, một gia đình, đã giống như chia năm sẻ bảy. MàHwang Minkin giống như bom hẹn giờ trong nhà này, một khi nổ tung, ắt phải làm một gia đình lung lay chia năm sẻ bảy phải sụp đổ.

Nhưng, như vậy còn có thể gọi là gia đình sao?

Cô còn đang kiên trì, lại vì cái gì?

"Suy nghĩ gì thế?" Taeyeon đi đến bên cạnh Tiffany, vừa hay nhìn thấy dáng vẻ cô không yên lòng, thuận miệng hỏi.

Tiffany giương mắt nhìn anh một cái, vẻ mặt rất oán hận, không nói gì.

Ánh mắt Taeyeon  không khỏi chuyển qua di động trên tay cô, mím môi, suy nghĩ đến vẻ mặt của cô, đại khái cũng đoán được.

Anh đưa tay rút di động của cô. Tiffany sửng sốt, nghi hoặc nhìn anh. Taeyeon  mở miệng: "Đừng nghĩ, không muốn gọi thì đừng gọi."

"Nhưng..."

"Kết hôn là chuyện làm cho người ta vui vẻ, nếu em bây giờ rối rắm về quyết định sẽ phá hoại phần vui vẻ này, vậy còn phá nó để làm gì?" Tiffany còn chưa nói, đã bị Taeyeon cắt đứt rồi.

Cô nói: "Bọn họ vẫn là ba mẹ của em."

"Ba mẹ như vậy, không cần cũng được."

Đúng vậy a, ba mẹ như vậy...

Tiffany cúi đầu xuống.

Tại sao mặc kệ nói bao nhiêu lần để xuống, vẫn sẽ ảnh hưởng đến tâm tình của cô?

"Ngày mai muốn làm gì không?" Taeyeon  không muốn cô nghĩ đến việc này, vì thế chuyển đề tài.

Tiffany: "Ừ, ngày mai muốn cùng Sica đi dạo phố."

Lễ cưới sẽ cử hành ở nhà, mọi chuyện đều có Sunny ,MiSan, cùng Viên Narsha xếp, trước mắt cô cũng không có chuyện gì phải làm. Nghe Taeyeon  nói, trưa mai Irene cùng tất cả mọi người sẽ trở về, còn có người nhà Key . Mẹ hắn tới trước tiên để hỗ trợ bố trí tiệc cưới, mấy hôn lễ của người lớn lúc trước tất cả đều do bà lo liệu, đã rất có kinh nghiệm rồi. Nghe nói ngày trước Lisa còn đang ở bên ngoài, Sunny  sáng sớm cùng mấy chị em tốt thương lượng hôn sự hắn cùng Irene , chuẩn bị chờ hắn trưởng thành một chút trực tiếp sẽ cưới. Kết quả, toàn bộ đều đã chỉ dừng lại ở trong tưởng tượng.

Sunny đến nay còn nhớ rõ tình cảnh Lisa  cười nói lúc trước "Không sao, thế giới kết thúc anh ở bên cạnh em".

Hắn đồng ý hứa hẹn với Irene , nhưng cuối cùng không có thực hiện.

"Đi chơi vui vẻ một chút." Ngày hôm sau, Taeyeon đưa Tiffany đến chỗ cô hen với Jessica . Bởi vì nơi này không thể dừng xe, hơn nữa Taeyeon  còn có chuyện phải xử lý, cho nên anh cũng không có xuống xe, chỉ xuyên thấu qua cửa kính xe hướng Tiffany nói lời từ biệt.

Tiffany cười để cho anh yên tâm, mãi đến khi xe Taeyeon biến mất ở trong tầm mắt, Tiffany mới xoay người, đến cửa hàng bách hoá với Jessica .

Mộc cô nương hiếm khi nổi lên dục vọng đi dạo phố mua quần áo, Tiffany tự nhiên cũng liều mình bồi cô gái. Chẳng qua không ngờ đến, đi dạo được một nửa, lại có thể gặp một nhân vật nghĩ cũng không thể tưởng được.

Thân thể Jessica nháy mắt cứng ngắc, bình tĩnh nhìn đứng ở trước mặt người kia. Người nọ cũng nhìn cô, Tiffany nghi hoặc đem tầm mắt chuyển động qua lại ở giữa hai người, không biết Jessica vì sao lộ ra phản ứng như vậy.

"Đã lâu không gặp." Người đàn ông vẫn mở miệng trước.

Jessica  nheo mắt lại, khóe miệng thâm thúy nhếch lên, ôn hoà nói: "Quả thật đã lâu không gặp."

Vẻ mặt, giọng nói như vậy, Tiffany nhiều năm quen biết với cô, rõ ràng dấu hiệu tức giận.

"Tôi nghĩ anh đã chuẩn bị cả đời không xuất hiện nữa chứ." Quán cà phê, người phục vụ đưa cà phê lên cho ba người, đẩy lùi yên lặng. Ánh mặt trời từ ngoài cửa sổ chiếu vào, vừa lúc chiếu vào trên mặt Jessica , khuôn mặt nhỏ nhắn diễm lệ phủ lên một sắc thái vàng óng ánh.

Tiffany cũng đại khái đoán được, người này hắn là bạn trai trước của Jessica , Tyler Kwon .

"Vậy sao." Tay người đàn ông kia để ở trên bàn, giọng nói lạnh nhạt tùy ý.

Jessica từ trước đến nay không phải là người bảo trì bình thản, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề hỏi: "Chuyện gì xảy ra với bà nội ? Anh không biết là anh nên cho tôi lời giải thích sao?"

"Em muốn tôi nói như thế nào?"

"Tôi chỉ muốn biết sự thật." Jessica  lạnh lùng nói: "Lão tử giúp anh gánh vác oan ức nhiều năm như vậy, bây giờ rất không dễ dàng anh xuất hiện nha, không tính giúp tôi rửa sự trong sạch, cũng phải cho tôi chết được minh bạch chứ."

"Được."

Hắn đáp ứng thẳng thắn như vậy, ngược lại làm cho Jessica cảm thấy kinh ngạc. Cô ngước mắt nhìn Tyler Kwon , sắc mặt người kia như thường, thản nhiên nói: "Em có phải muốn biết tại sao không? Anh nói cho em."

Jessica vẫn như cũ nhìn hắn, không nói gì.

Chương 116-2: Em rất nhàm chán phải không? (2)

Tiffany yên lặng ngồi ở một bên uống cà phê, thức thời cho bọn họ chút không gian, cô chỉ cần xem diễn trò là được.

"Bà nội trong miệng em, là chủ tịch  của khách sạn quốc tế , bà ấy là bà ngoại của anh." Tyler Kwon thoáng nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Jessica , khóe miệng cười nhẹ, vẽ ra độ cong trào phúng.

"Không thể tin? Mẹ anh, bởi vì lúc tuổi còn trẻ yêu một người con trai nghèo ở trong mắt bà ấy không có tiền đồ không có tương lai, sau đó bà ấy luôn thúc ép mà vẫn không muốn cùng hắn tách ra, cho nên bị bà ấy đuổi ra khỏi cửa nhà họ Park . Con gái của mình, khi vạch rõ giới hạn giống như đồ bỏ đi, một chút lưu luyến cũng không có. Về sau ba anh gặp chuyện không may đã chết, mẹ anh một mình mang theo anh, đi khắp nơi, nhưng không có ai đồng ý nhận một người phụ nữ đã có con vào làm việc. Khi đó anh lại quá nhỏ, mẹ chỉ có thể làm một ít việc cực nhọc, mỗi ngày làm đủ các loại việc, đến khi thân thể của chính mình suy sụp mệt mỏi."

" Chúng tôi đến ngay cả cơm cũng không có mà ăn, mẹ không có biện pháp, đành phải mang theo anh đi cầu xin bà ngoại. Bà ngoại, a, nói thật dễ nghe. Mẹ anh ở bên ngoài biệt thự bà ngoại quỳ ba ngày ba đêm, cổ họng bà ấy không một tiếng, cũng không xuất hiện nhìn chỉ một cái liếc mắt. Bà ấy quả nhiên đã thực hiện y theo như đã nói, đoạn tuyệt quan hệ, mẹ anh sống chết cũng không có quan hệ gì đến bà ấy. Coi như có một ngày mẹ anh hối hận, quỳ gối trước mặt bà ấy, bà ấy cũng sẽ không có nửa phần mềm lòng với mẹ anh. Huống chi mẹ anh cũng không phải hối hận, chẳng qua mẹ không đành lòng nhìn anh nhỏ như vậy, lại phải đi theo mẹ chịu khổ, mới ôm một chút hi vọng cuối cùng đi cầu xin bà ngoại. Mẹ của anh đơn thuần, mẹ cho rằng coi như bà ngoại không tha thứ cho mình, nhưng ít ra nhìn nhận cháu ngoại, còn không đến mức thật sự để cho chúng tôi đói chết. Nhưng một ngày lại một ngày chờ đợi, theo hi vọng đến thất vọng, cuối cùng để cho mẹ tuyệt vọng. Mẹ mang anh ra khỏi nhà , cũng dặn anh không cần hận người phụ nữ kia, bởi vì chung quy cũng là mẹ của bà. Về sau, mẹ chết."

"Anh nói bậy, bà nội  không phải là người như thế." Jessica  đập bàn, vẻ mặt giận dữ.

Tyler Kwon cười nhạo."Em xem, anh nói em sẽ không tin mà."

Jessica  hỏi: "Cho nên? Anh mới tiếp cận tôi, để trả thù bà nội  sao?"

"Anh nghe nói anh cùng mẹ anh rời khỏi nhà  không lâu, bà ấy tìm được cháu trai của con gái nhiều năm thất lạc. Thật buồn cười, bà ấy chỉ có một người con gái, bây giờ xương cốt còn chưa lạnh, bà ấy ở đâu ra có cháu trai? Về sau anh mới biết được, là giúp người khác nuôi dưỡng. Cháu ngoại của con gái mình có thể mặc kệ, tùy đói chết cũng không nháy mắt một cái, còn đối đãi con người khác thì bà ấy để tâm như vậy. Cầm như châu như bảo, sau đó còn giao công ty không hề giữ lại, chênh lệch như vậy, đổi lại là em, em có thể cam tâm không?" Tyler Kwon nhìn về phía  Jessica , nói bà nội  khi đó, trong mắt vẫn có chút oán hận không thể che hết.

"Nhưng bà ấy là bà ngoại của anh, mặc kệ như thế nào, anh không nên hại chết bà ấy."

"Tôi chưa bao giờ nghĩ sẽ hại bà ấy." Giọng nói Tyler Kwon có chút kích động."Anh chỉ muốn biết, năm đó bà ấy vì sao đối xử với chúng tôi như vậy? Nếu một người không có quan hệ máu mủ mà bà ấy có thể đối đãi như vậy, thì tại sao anh và mẹ anh là người thân của bà, trên người chúng tôi cùng chảy một dòng máu, nhưng bà ấy có thể nhẫn tâm như thế? Anh chỉ muốn hỏi cho rõ ràng, là tại sao? Giống như em bây giờ rất muốn biết chân tướng năm đó."

Jessica  yên lặng.

Cô vậy mà không tìm được lời phản bác. Tyler Kwon nói không sai, nếu là cô, cô cũng sẽ hỏi cho rõ ràng.

"Vậy tại sao..."

"Sau khi bà ấy biết anh là ai, bản thân nhất thời không tiếp nhận được, nên phát tác bệnh tim."

Trên đường trở về, Jessica  vẫn không nói gì, trong đầu đều là những lời nói củaTyler Kwon . Chân tướng này, tất cả mọi người muốn biết, nhưng khi biết rõ, lại có cảm giác khó có thể tiêu hóa.

Tiffany  nhìn cô ấy, có thể hiểu tâm tình Jessica lúc này. Cô là một người bàng quan, cũng cảm thấy được rất khó tin, rất chấn động, huống chi là Jessica . Năm đó bởi vì chuyện này, cô ấy chịu nhiều cực khổ. Bị Yuri hiểu lầm, bị ông nội Jung  đuổi ra khỏi nhà, một mình tha hương. Từ thiên kim tiểu thư hô phong hoán vũ trở thành nữ sinh đại học bình thường, lại còn bởi vì diện mạo thường xuyên bị nam sinh quấy rầy cùng nữ sinh châm chọc khiêu khích. Đả kích liên tiếp phát sinh ở trên người cô ấy, nếu không phải tính tình bản thân cô ấy có vẻ cứng cỏi, tính cách tùy tiện, e rằng rất khó có thể chống đỡ đến bây giờ?

Jessica về đến nhà trực tiếp xụi lơ ở trên ghế sofa, đi dạo phố một ngày, đã mệt cái gần chết. Hơn nữa Tyler Kwon đột nhiên xuất hiện, hắn nói những lời đó, làm cho trong lòng Jessica mệt mỏi. Mắt cũng không muốn mở ra!

Đồ mua đều rơi trên mặt đất chẳng muốn quan tâm.

Đúng lúc Yuri từ thư phòng đi ra, nhìn dáng vẻ của cô, không khỏi nhíu mày.

Anh đi tới, từ trên cao nhìn xuống Jessica , thản nhiên nói: "Cởi quần ra."

Jessica kinh ngạc thiếu chút nữa từ trên ghế sofa bật dậy, cảm giác mệt mỏi nháy mắt bị khiếp sợ thay thế được, cô mở to mắt, cảnh giác nhìn Yuri, che ngực nói: "Để làm gì?"

Yuri liếc cô một cái.

Không nói chuyện, trực tiếp hóa thành hành động, chân dài bước đến, trong nháy mắt đi tới trước mặt Jessica .

Jessica phản xạ sợ hãi kêu ra tiếng.

...

Mấy phút đồng hồ sau.

"Kwon Yuri, thì ra anh còn biết mát xa." Jessica nằm úp sấp ở trên ghế sofa, vẻ mặt hưởng thụ.

Yuri nhàn nhạt "Ừ" một tiếng.

"Nhưng vì sao mát xa phải cởi hết quần ra? Dọa chết lão tử rồi!" Còn tưởng rằng anh ấy muốn làm gì!

Yuri liếc cô một cái, vô cùng bình tĩnh phun ra ba chữ. "Anh thích thế."

Jessica : "..."

Em thua anh rồi.

Nhà họ KIm .

Tiffany nằm úp sấp ở trước máy tính, đang nhìn Soyou gửi hình ảnh cùng video clip cho cô. Phần lớn là hình ảnh tư liệu bọn Taeyeon  khi con bé và thời thanh thiếu niên, nội dung rất vui vẻ, Tiffany  xem cũng rất vui sướng.

"Oa..." Tiffany đột nhiên dừng chuột, quay đầu gọi Taeyeon. "Taetae..."

"Ừ?"Taeyeon  đang ở trên giường đọc sách, không chút để ý đáp.

Tiffany ôm máy tính nằm úp sấp đến bên cạnh anh.

"Cái này cái này, người nam sinh này là ai vậy? Lisa sao?" Mắt Tiffany lấp lánh.

Taeyeon  thấy vẻ mặt cô trong lòng biết không ổn, nhận lấy máy tính của cô, chăm chú nhìn. Khóe miệng bất giác co rút."Ai đưa cho em vậy?"

"Soyou." Hwang tiểu thư  là đứa bé ngoan thành thực.

Vô tình bán đứng bạn bè!

Taeyeon  nhíu mày, được lắm!

"Anh trả lời em trước, đây là người nào?" Mắt Tiffany tiếp tục lấp lánh, chỉ kém không bốc lên tình yêu.

Ngón tay dài Taeyeon  cầm chuột, quả quyết tắt đi. Lãnh đạm đáp: "Lisa."

"Thật sự..."Tiffany thán phục."Em cho rằng dáng dấp mấy người các anh cũng đã đẹp rồi, không ngờ Lisa càng giật mình hơn! Trách không được là một đôi với Irene, thật sự là tuyệt vời."

Tiffany không chút nào keo kiệt tán thưởng.

Lisa thật sự là người dáng dấp tốt nhất mà cô từng thấy!

Taeyeon trầm ngâm, mắt bỗng nhiên trở nên xa xăm. "Đúng, giật nảy mình!"

Tất cả mọi người nói như vậy.

"Đúng rồi, bên trong này còn có rất nhiều chuyện xấu khi còn bé của anh. Ha ha, trong đó bao gồm video clip truyền thuyết anh cùng Kwon  lão Đại. Soyou định không muốn cho em, nhưng bây giờ quyết định làm quà tặng kết hôn cho em rồi. Thật sự là sung sướng, anh có muốn xem không?" Tiffany quả quyết lên mặt rồi.

Taeyeon đóng sách lại, đau đầu nhìn cô, cắn răng nói: "Fany , lá gan em thật sự là càng lúc càng lớn rồi!"

Tiffany lè lưỡi. "Không xem thì thôi, một mình em xem."

"Chờ một chút." Taeyeon  gọi cô lại.

Tiffany quay đầu.

Khóe miệng người nào đó thoáng tươi cười."Anh xem cùng với em."

Cả người Tiffany không hiểu sao run lên một cái.

"Qua đây." Taeyeon  vỗ vỗ bên cạnh giường ngủ.

"Anh có âm mưu gì phải không?"Tiffanycảnh giác hỏi

Taeyeon  mỉm cười, Tiffanyvẫn lo lắng, thật cẩn thận di chuyển qua.

"Ở đâu? Để anh mở." Người nào đó cực kỳ thân sĩ nói.

Chương 116-3: Em rất nhàm chán phải không? (3)

Tiffany cự tuyệt. "Không cần, tự em có thể..."

"Không sao, không cần khách khí."

Nói còn chưa nói hết, chuột đã bị người ta đoạt lấy. Tiffany kinh hãi hô ra tiếng: "Uy, không thể như vậy... Tae, anh xấu lắm... Ôi chao, ai, ôi ôi chao, ai, ôi, đừng xóa bỏ... Không cần em còn chưa xem..."

Một cuộc đại chiến hỗn loạn đoạt máy tính từ đấy triển khai, trong phòng chỉ nghe thấy tiếng Tiffany ầm ĩ, ngay cả âm thanh các đồ vật rơi xuống đất. Người nào đó hoàn toàn phát huy phẩm chất gian trá vô lại của anh ra, cho dù Tiffany đã dùng hết toàn lực, cũng không bằng "Bản lĩnh" của người ta, trơ mắt nhìn anh xóa sạch toàn bộ lưu trữ trong máy tính.

Tâm Tiffany đều đã nát.

"Em hận anh a a a a a..." Tiếng kêu rên liên tiếp bộc phát ra.

Tiffany tức giận vung gối đầu lên đập anh, hơi quá đáng! Cô rất vất vả mới có được!

Taeyeon  thoải mái tiếp nhận gối đầu cô ném tới, trên mặt mang theo nụ cười đắc ý. Rất đáng đánh đòn nói: "Anh đã cho em cơ hội, chính em không cướp được, không thể trách anh."

"Vô lại, anh biết rõ em đã hết sức cướp đoạt, cũng không nhường một chút." Tiffany bi thương nói: "Đã là vợ chồng già, thấy thì làm sao? Cũng sẽ không mất miếng thịt nào của anh."

Vợ chồng già?

Đổi lại trước kia, đánh chết Tiffany cũng không nói nên lời này.

Xem ra thật sự bị anh quá cưng chiều, bây giờ nói chuyện càng ngày càng không cố kỵ.

Ngay cả lời lẽ thô tục cũng tự nhiên như gió bão mà nói ra.

Ừ, cái này khẳng định là ảnh hưởng từ Jessica .

Taeyeon  bình tĩnh nói: "Bọn anh ở ngay trước mặt em, muốn nhìn bao lâu thì cứ nhìn bấy nhiêu, còn cần hình ảnh làm cái gì?"

"Không giống nhau?"

"Chỗ nào không giống nhau? Chẳng lẽ người thật không bằng hình ảnh đặc sắc?" Taeyeon  nhíu mày.

Tiffany: "..."

Cô suy sụp khép máy tính lại. "Thôi, dù sao chỗ Soyou  vẫn còn. Anh xóa bỏ bản sao, nhưng không xóa bỏ được bản gốc. Em đi tìm cô ấy xin lại là được."

"..." Lần này đổi thành Taeyeon không lời nào để nói rồi.

Đối với trình độ cố chất của cô quả thực làm cho anh đau đầu.

"Sica nói hai ngày nữa cô ấy với Mẫn lão đại mời ăn cơm, bảo chúng ta đừng quên qua đó."

"Ừ."

"Sao ỉu xùi vậy?"

"..."

"Tức giận?"

"..."

"Tức giận thật sao?"

"..."

"Không phải đã ngủ thiếp đi chứ?"

"..."

"Tiểu..." Ngay lúc cô định một lần nữa chuẩn bị mở miệng, Taeyeon  đột nhiên xốc lên chăn, thân thể cao lớn phủ ở trên người cô. Trong bóng đêm, ánh mắt người đàn ông vừa đen lại thâm sâu, giống như đầm nước sâu, bất cứ lúc nào đều hút người ta đi vào.

Tiffany hoảng sợ, khó hiểu nhìn anh.

"Hwang tiểu thư , em rất nhàm chán phải không?"Taeyeon nghiêm trang hỏi. Tiffany sửng sốt một chút, con ngươi trừng lớn nhìn anh, có ý tứ gì?

Cô thành thành thật trả lời. "Ách... bình thường."

Taeyeon  gật đầu. "Đó chính là rất nhàm chán, nếu em muốn làm chút gì đó, anh không ngại thỏa mãn em."

"Làm cái gì?"

Tiffany hỏi xong thì hối hận, kẻ ngu ngốc mới có thể hỏi vấn đề này. Dưới thời gian, địa điểm, và tình huống này, trừ bỏ... Còn có thể làm cái gì?

Vẻ mặt Tiffanylúng túng, trong đầu người này quả nhiên đều là hình ảnh không hài hòa.

Cô không còn kịp đổi ý, Taeyeon  đã có kinh nghiệm lão luyện cởi cúc áo của cô, giọng nói mát lạnh ở trong màn đêm có vẻ vô cùng đặc biệt."Làm, người."

...

Ngày đó Jessica  cùng Yuri  mời ăn cơm vô cùng náo nhiệt, cơ bản tất cả mọi người đi. Ngay cả Lee Minhyuk  cũng bị Soyou kéo đi, cũng không biết Soyou dùng phương pháp gì đưa người tới đây, từ sau khi ở quán bar lần đó, Tiffany còn tưởng rằng Lee Minhyuk nhìn thấy Soyou sẽ trốn thật xa.

Nhưng dù sao vẫn tồn tại một cái studio, Soyou lại là đạo diễn, muốn trốn cô ấy rất khó. Trừ khi rời khỏi vở kịch không diễn nữa, nhưng điều này hiển nhiên là không có khả năng.

Mặc dù gả cho người ta, nhưng Jessica vẫn không có một chút phong phạm của bà chủ nhà, hiển nhiên chính cô ấy cũng không cảm thấy vậy. Ngay cả bữa tối đều do Kwon Lão Đại tự mình xuống bếp, Tiffany cảm thấy được vô cùng kỳ lạ.

Xem ra cuộc sống gia đình của bọn họ không ngờ quá tốt.

Jessica lại còn có thời gian làm tổ ở trên ghế sofa nhàn hạ xem tivi.

Trước Tiffany còn lo lắng Kwon lão đại sẽ không đến với Jessica, dù sao anh ấy cầu hôn quá đột ngột, mà cảm xúc Kwon  lão đại điển hình hướng nội, cô cũng không biết Kwon lão đại có thích Jessica không. Cô sợ Jessica sẽ chịu thiệt, bây giờ thấy, chân chính chịu thiệt hẳn là Kwon lão đại?

Tiffany quả quyết vì Yuri  mà đồng tình.

Đồng thời cũng vì anh ta mà lo lắng cuộc sống sau này.

"Tôi đã nói, lão đại mới đúng là người đàn ông tốt nhất thế giới!" Onew  nhìn đồ ăn trong bát, nhịn không được cảm khái.

Chương 117-1: Anh nhất định nói được thì phải làm được (1)

Đoàn người cơm nước xong thì đi về, bọn họ vẫn rất có đạo đức, vợ chồng người ta mới cưới, ăn bữa cơm chùa là đủ rồi, tuyệt không quấy rầy. Như trước nói, Kwon lão đại nấu cơm, sau khi ăn xong phần thu dọn thuộc về Jessica . Yuri  ngồi ở trong phòng khách xem tivi, Jessica dọn dẹp bàn, mang bát đũa đã ăn vào trong phòng bếp. Làm việc nhà rất không phải là sở trường của cô, trước kia ở cùngTiffany , việc này đều do Tiffany làm.

Yuri  ngồi ở trên ghế sofa, cầm điều khiển từ xa không chút để ý chuyển kênh, từ trong phòng bếp truyền đến âm thanh lốp bốp. Anh quay đầu, nhàn nhạt nhìn thoáng qua về phía cửa phòng bếp, có vẻ đăm chiêu.

Jessica đang rửa chén, vốn cô là một trong số những người không quen làm việc nhà, không quen là không quen, rất miễn cưỡng vượt qua kiểm tra. Nhưng không ngờ nước cư nhiên lạnh như thế, rõ ràng thời tiết bây giờ cũng không lạnh, đã không còn mùa đông, nhưng nước lại có cảm giác lạnh thấu xương. Xối ở trên tay, dù đeo găng tay, cũng không chống đỡ được.

Sớm biết vậy cô đã không nói mình sẽ rửa chén rồi!

Jessica cực kỳ oán hận.

"Tránh ra."Giọng nói trong veo mà lạnh lùng ở bên tai vang lên. Jessica quay đầu lại nhìn, không biết từ khi nào Yuri đã đứng ở sau lưng cô, đang đeo găng tay.

"Ách..." Jessica bị tư thế này của anh làm cho hồ đồ.

"Em ra ngoài phòng khách xem tivi." Yuri  nói.

Jessica lúc này mới phản ứng kịp, trong lòng không hiểu dâng lên một chút vui thích, nhưng cô vẫn còn muốn nán lại nói cái gì, Yuri  lại nói: "Không nên cản đường."

Jessica bĩu môi."Anh rửa chén, được không?"

"Ít nhất sẽ không quên nước rửa bát." Yuri mặt không chút thay đổi nói: "Cũng sẽ không đánh vỡ bát."

"..."

Jessica cúi đầu vừa thấy, quả nhiên, cô rửa sạch hồi lâu, trong nước cái gì cũng chưa thả."Em thích dùng nước sạch tẩy một lần, sau dùng nước rửa bát, không được sao?" Người nào đó lại khai triển ra phong cách vịt chết còn cứng mỏ.

Vẻ mặtYuri  lạnh nhạt nói: "Có thể. Nhưng Jung tiểu thư, em đứng ở chỗ này sẽ ảnh hưởng đến anh, phiền nhường một chút."

"Uy..."

Jessica còn chưa nói xong, cô đã bị cưỡng chế đẩy đi ra ngoài.

"Lão tử nơi nào cản trở chữ? Phòng bếp lớn như vậy." Jessicabị ghét bỏ mà bất mãn.

Nhưng tốt xấu không cần giội nước lạnh, này có tính là điểm an ủi không?

Jessica bắt đầu làm bộ đi về phía phòng khách, đúng lúc này điện thoại di động vang lên, cô bước nhanh hơn, đi đến bên cạnh bàn trà, cầm lấy điện thoại.

Lúc Yuri  ra ngoài, Jessica vẫn duy trì tư thế cầm điện thoại, vẻ mặt cũng có chút suy nghĩ sâu xa. Anh nhíu mày hỏi cô: "Chân em bị tê à?"

"A, không có việc gì." M Jessica nháy mắt phục hồi tinh thần.

Cầm điện thoại di động xoay người đi vào phòng bếp.

Cô vừa nhớ ra, cô còn chưa rửa tay.

Nước chảy ở trên tay, lạnh thấu tim, nhưng lần này Jessica không có bất kỳ cảm giác gì. Trong đầu đều nghĩ đến cuộc gọi điện thoại kia,Tyler Kwon tìm cô để làm gì? Hắn nói là chuyện của ông nội, nhưng hắn có chuyện gì về ông nội mà nói với cô? Có nên tin tưởng không?

Dù sao hắn cũng không có thể làm gì, đi đến chỗ hẹn coi như bị Tyler Kwon  lừa gạt đến lúc đó đánh cho hắn một trận. Như vậy còn tốt hơn cô ở nhà một mình đoán mò lung tung, dù bỏ lỡ chuyện quan trọng gì, về sau cô cũng sẽ phải hối hận.

Còn không bằng lập tức rõ ràng.

"Em có biết, ông nội em bị bệnh nặng không?" Nhưng không ngờ, câu nói đầu tiên của  Tyler Kwon là trái bom, Jessica sững sờ ngay tại chỗ.

Tiếp theo sắc mặt đại biến. "Anh có bị bệnh không? Ông nội tôi rất khỏe bị bệnh nặng cái mốc gì? Hai ngày trước Bác Lee  đưa hình của ông cho tôi, rất khỏe mạnh. Tyler Kwon  tôi cảnh cáo anh, anh nói gì cũng có thể, đừng nguyền rủa ông nội tôi! Nếu không Lão Tử không để yên cho anh đâu."

"Anh không lừa em." Tyler Kwon nói.

Jessica phẫn nộ đập bàn. "Đủ rồi, cuối cùng anh còn thủ đoạn đùa giỡn gì? Nếu nói năm đó anh là vì chuyện bà nội  tiếp cận tôi, hiện tại bà nội  đã chết, anh còn muốn thế nào? Anh đang ở Seoul , Yuri  sớm hay muộn điều tra ra, anh ấy không có khả năng sẽ bỏ qua cho anh. Nếu không cuốn gói sớm rời đi cho tôi, thì ngoan ngoãn chờ chết đi."

Jessica nói xong, đứng dậy chuẩn bị rời đi. Tức chết cô, đến nghe lời vô nghĩa,Tyler Kwon  nhất định càng ngày càng nhàm chán chuyên môn tìm xui xẻo đến cho cô. Mẹ nó, cũng dám rủa ông nội cô!

" Jessica, em bây giờ đi, sẽ phải hối hận."

Jessica đáp máy bay đi L.A, cùng đi với Yuri. Vẫn là Yuri  nói ra trước, anh nói mặc kệ thế nào cũng cần phải kết hôn, không thể không đi thăm ông nội của cô. Năm đó ông nội Jung  đã nói, điều kiện duy nhất tha thứ cho cô chính là phải lấy được tha thứ của Yuri trước, hiện giờ hai người đã đi tới bước này, ông nội Jung  cũng không có gì lý do không cho Jessica vào cửa.

Trong lòng Jessica lại mơ hồ có chút không yên, cảm thấy được sẽ có chuyện gì phát sinh.

"Các cháu sao lại đến đây?" Bác Lee nhìn thấy bọn họ cực kỳ kinh ngạc. Nhất là Yuri, từ khi hắn trở lại nhà họ Kwon, cũng chưa thấy trở về đây.

Nghe nói hàng năm vào ngày giỗ  lão phu nhân anh vẫn trở về tảo mộ.

"Chúng tôi đến thăm ông nội." Yuri nhàn nhạt nói. Đồng thời dắt tay Jessica, Jessica ngẩn người. Bác Lee tuổi đã già trên mặt cũng dần hiện ra kinh ngạc, lập tức hiểu được, cười tít mắt đón bọn họ vào nhà, vẻ mặt rất vui mừng.

Ông nội Jung thật sự bị bệnh nặng, mặc dù vẫn ở nhà, nhưng lại đeo chụp bình dưỡng khí, vẻ mặt cũng rất tiều tụy, ánh mắt cũng không mở to được. Khi thấy Jessica, ông cũng không phải rất bất ngờ. Ngược lại vươn tay ra về phía cô, hốc mắt Jessica trong nháy mắt liền đỏ, trí nhớ ngày xưa cuồn cuộn về trong đầu, giống như là chuyện ngày hôm qua. Dáng vẻ ông nội khỏe manh, còn có thể cười đùa với cô, nói với cô "Ai dám khi dễ Sica  của chúng ta, ông nội nhất định thay con giáo huấn trở lại". Khi đó ông nội, hình tượng trong lòng ông luôn uy phong sáng suốt, vĩnh viễn sẽ không già. Nhưng bây giờ ông nằm ở trong này, ngay cả nói chuyện cũng phải cố hết sức, lần đầu tiên Jessica, biết mình bất hiếu như vậy.

Cô đã từng một mực oán giận, ông nội  quản cô quá nhiều chuyện, một chút tự do không gian để hô hấp cũng không cho, thậm chí không tin cô, vô tình đuổi cô ra khỏi nhà. Nhưng hiện tại, ở trước mặt ông cụ hấp hối, cái gì cũng không quan trọng nữa rồi. Cô chỉ biết, đây là ông nội cô, ông nội thân yêu nhất. Thiếu chút nữa, đã không còn được gặp lại.

"Bác Lee không phải nói người rất khỏe sao? Vì sao lại như vậy?" Jessica chảy nước mắt ngồi ở trên giường ông nội Jung.

Ông nội Jung nắm thật chặt tay cô, giống như muốn an ủi cô. Tươi cười trên mặt ông làm Jessicalại đau nhói.

"Lão gia không muốn để cho cô lo lắng, tiểu thư, thật ra ông mỗi ngày đều nhớ cô." Trong mắt Bác Lee cũng có nước mắt, hơi nghẹn ngào nói.

Yuri  đứng ở bên cạnh Jessica, vẻ mặt nhã nhặn nhìn ông nội Jung , giọng nói vô cùng chân thành nói: "Thật xin lỗi, chúng cháu đã tới chậm."

Jessica bỗng nhiên ức chế không nén được nước mắt của mình.

Ông nội Jung  hơi há mồm, dường như muốn nói cái gì, nhưng hô hấp ông rất mỏng manh, mọi người khó có thể nghe rõ. Yuri  ngồi xổm người xuống, sát vào ông nội Jung nói: "Ông nội, người muốn nói cái gì?"

Hai mắt Jessicađẫm lệ mông lung nhìn miệng ông nội đóng đóng mở mở.

Tầm mắt vì nước mắt mà mơ hồ, cô lau mắt, lại nhìn, ông nội đã ngậm miệng lại, không có nói nữa.

Nhưng Yuri lại gật đầu, thuận theo nói: "Cháu biết, ông nội, ông yên tâm."

"Gì vậy?" Jessica hỏi.

Cô căn bản không nghe thấy bất kỳ âm thanh gì, Yuri làm sao mà biết ông nội nói gì đó?

Bọn họ ở nhà họ Jung .

Vài năm không quay về đây, Jessica đi đến phòng mình, toàn bộ không có bất kỳ thay đổi gì, vẫn như lúc cô rời khỏi. Ngay cả sách trước đây cô chưa đọc hết, vẫn duy trì tư thế đó, im lặng nằm ở trên bàn. Phòng được dọn dẹp không dính hạt trần, bác Lee nói đây là ông nội Jung đặc biệt dặn dò.

Ông thường xuyên vào trong phòng cô nhìn, giống như cháu gái còn ở ngay bên cạnh mình, lại chưa từng động đến bất kỳ đồ vật gì của cô.

Jessica cho tới bây giờ chưa từng cảm thấy như vậy.

Tối hôm đó, mọi người còn trong giấc mộng, một mình ông nội Jung , im lặng rời đi rồi.

Chương 117-2: Anh nhất định nói được thì phải làm được (2)

Người thứ nhất phát hiện là bác Lee, ông nói ông nội ra đi rất thanh thản, có thể nhìn thấy Jessica , đã không ôm chút tiếc nuối nào.

Bác Lee trả lại cho Jessica một quyển album ảnh, tất cả bên trong đều là ảnh cuộc sống sinh hoạt của cô vài năm nay, ông nội Jung  tìm thám tử, mỗi ngày chụp những thứ này, khi nhớ đến cô, sẽ nhìn một cái. Để giải nỗi khổ vì nhớ nhung của mình.

"Nếu không nỡ như vậy, vì sao lúc trước còn nhẫn tâm như thế, chẳng lẽ ông không tin tưởng em một chút nào sao?" Jessica luôn không nghĩ ra.

Yuri nói: "Ông muốn em trưởng thành."

"Trưởng thành cái gì?"

Yuri nhìn cô, giọng nói trong veo mà lạnh lùng chậm rãi nói: "Sica, em không thể vẫn sống mà làm theo ý mình, như vậy vĩnh viễn sẽ không trưởng thành được. Xã hội có nhiều loại hình thái, có đủ loại người, không phải mọi người đều vây quanh em. Nói không chừng có một ngày, sẽ bị lừa, bị tổn thương, chuyện Tyler Kwon  là một ví dụ, ông nội Jung  chưa chắc không biết chân tướng, ông chỉ muốn để cho em trưởng thành. Mà trưởng thành, tất phải trải qua rèn luyện, cần được xã hội mài dũa, em mới có thể thấy rõ nhiều chuyện hơn. Cũng sẽ không làm việc kích động như thế, như vậy, ông mới có thể yên tâm giao công ty cho em."

"Nói cách khác, anh đã sớm biết, chuyện bà nội  không phải do em làm hại?" Jessica khiếp sợ hỏi.

Đúng.

Lúc xúc động ban đầu đi qua, trầm tĩnh suy nghĩ lại, có chút vấn đề, dường như cũng không phải nan giải như thế.

Ông nội Jung đã có dụng ý của ông, anh cũng không có thể xem nhẹ mặt mũi của ông cụ.

Jessica không biết mình có tâm tình gì, nhưng cô cũng không muốn truy cứu nữa, chuyện đã qua, vẫn đuổi theo, thật ra cũng không có ý nghĩa gì.

Nhưng mà Jessica thật không ngờ, di chúc ông nội Jung , còn xác định viết sau khi cô cùng  Yuri kết hôn, để cho cô tạm thay xử lý chuyện công ty, đến khi cô có thể một mình đảm đương được. Đương nhiên, nếu Jessica không muốn, công ty sẽ giao cho Yuri toàn quyền phụ trách.

Di chúc vừa xuất hiện, cả nhà đều khiếp sợ.

Em gái Jessica  đầu tiên nhảy ra kháng nghị, dựa vào cái gì tài sản nhà họ Jung cuối cùng đều cho người ngoài Yuri  này? Ngược lại đứa con chính thống không được nửa phần tiện nghi. Ngay cả bác cả  ngày thường hiểu rõJessica nhất lần này cũng không có đứng về phíaJessica, cô cũng không thể lý giải được cách làm của cha, cảm thấy có gì bất thường, thậm chí ám chỉ có phải có người động tay chân từ bên trong không? Cái 'có người' này, không cần nghĩ cũng biết chỉ đích thị người nào.

Jessica còn đang đau xót từ cái chết của ông nội chưa nguôi ngoai, tâm lại lạnh hơn phân nửa.

Đây là người thân của cô.

 Bác cả thân với cô nhất, bây giờ lại giống như hoàn toàn thay đổi.Cô cho đến bây giờ chưa từng thấy bác ấy như thế? Bỗng nhiên cũng có chút lý giải được cách làm của ông nội, đều nói gừng càng già càng cay, có lẽ ông đã sớm thấy rõ, chỉ là vẫn chưa nói.

Nhưng từ trong hành động biểu hiện ra ngoài.

Yuri  hiển nhiên không hề nghĩ muốn khiêng trách nhiệm này, trên người anh đã có cái Thánh Y, về sau còn thêm cái Kwon thị , hiện giờ còn thêm Jung  thị nữa. Chưa nói đến quy mô của xí nghiệp Jung thị , sắp xếp thượng hiệu ở trên quốc tế, hơn nữa Thánh Y còn đứng đầu danh sách, danh tiếng được vang ra trong và ngoài nước. Trọng trách có bao nhiêu nặng, cũng có thể nhìn thấy rồi.

Chẳng qua ông nội Jung vừa mới qua đời, rất nhiều người chờ thời cơ mà động, chuyện trong công ty cũng có nhiều phát sinh liên tiếp. Yuri chỉ có thể tạm thời ra trận, giúp đỡ xử lý từng vấn đề.

Năng lực của anh có bao nhiêu mạnh mẽ, lần đầu tiênJessica hiểu rõ ràng đến như vậy.

Bởi vì vẫn còn quen thuộc quy trình hoạt động trong công ty, phương thức kinh doanh, thậm chí một chút chuyện rất nhỏ.Thư phòng nhà họ Jung  cũng bắt đầu bị thường xuyên sử dụng, Yuri đến nay còn chưa nói ra câu oán hận gì, chỉ trầm mặc làm việc. Cũng thường xuyên tìm công nhân kỳ cựu có kinh nghiệm có địa vị trong công ty hỏi một chút, đồng khởi thương lượng.

Cửa thư phòng đóng chặt.

Jessica ôm đầu gối ngồi ở bên cạnh cửa, ngẫu nhiên nghiêng đầu lườm cửa phòng yên tĩnh một cái, đầu óc đột nhiên dần hiện ra những lời Tyler  Kwon đã nói ngày đó.

"Kwon Yuri  vì sao kết hôn với em? Em nghĩ qua chưa? Anh ta ba ngày trước đã nhận được tin tức ông nội của em phải nhập viện, nhưng vẫn không có nói cho em, ngược lại thái độ chuyển biến nhanh như vậy, lập tức cầu hôn với em. Em thật sự cho rằng anh ta có tình cảm với em chứ? Ông cụ Jung vừa chết, tất cả nhà họ Jung đều là của em, nhưng em đối với việc thừa kế công ty này một chút cũng không có hứng thú, đến lúc đó thu hoạch lớn nhất chính là người nào? Em suy nghĩ một chút, thì biết anh ta cầu hôn được có bao nhiêu kỳ lạ."

Là rất kỳ lạ, nhưng khẳng định không phải vì tiền bạc.

Jessica nhanh chóng phủ định, với tính tìnhYuri  cô tin, nếu không rõ thì sao thích anh ấy nhiều như vậy năm? Nhưng anh ấy cuối cùng vì sao cầu hôn với mình? Chẳng lẽ có ước định gì với ông nội, hay nhìn cô đáng thương sao?

Cạch - -

Cửa mở, trước sau có người đi ra ngoài.

Yuri  tay cầm nắm cửa, nhìn Jessica ngồi chồm hổm ở bên cạnh cửa, những người khác đã dần dần đi xa, anh hơi nhíu mày lại hỏi: "Sao ngồi chồm hổm ở trong này?"

Tay Jessica chống tường, chậm rãi đứng dậy, ngồi lâu, chân có chút bị tê. Yuri duỗi tay đỡ cô.

"Cảm ơn."

Jessica tự nhiên mà vậy nói.

Yuri  ngước mắt, ánh mắt thâm thúy nhìn cô, giữa lông mày tiết lộ ra cảm xúc không giống bình thường.

Dường như không nghĩ tới cô lại có phản ứng này.

"Kwon Yuri ." Jessica mở miệng, nói gằn từng chữ: "Anh tiếp quản Jung  Thị đi."

"Vì sao?" Yuri trầm giọng hỏi.

Jessica rất tùy ý nói: "Không có gì, cảm thấy anh có năng lực này. Lại nói anh là ông xã của em, chuyện này không phải rất tự nhiên sao? Trong di chúc ông nội cũng nói, chỉ cần em không muốn, công ty sẽ giao cho anh quản lý. Làm ông xã, giúp em chia sẻ một chút cũng cực kỳ bình thường."

"Anh chỉ xử lý đến khi cánh em cứng mới thôi." Giọng nói Yuri  vẫn như cũ thật bình tĩnh."Chuyện của mình, tự mình phụ trách. Anh sẽ dạy em, cho cánh em mau chóng cứng. Cho nên, đừng nghĩ lười biếng."

Vậy mà nói vô tình như vậy.

Jessicanói: "Lão tử đối việc này từ đầu một chút đều không có hứng thú, công ty giao cho trong tay em, không phải sụp đổ sao. Anh thật muốn nhìn tâm huyết của ông nội sẽ thua ở trên người em sao?"

"Cho nên mới cho em học. Jung tiểu thư, anh không chỉ có Thánh Y, còn có Kwon Thị , bình thường chuyện cũng đã đủ nhức đầu rồi. Em ít nhiều có phần làm vợ người ta, em không phải coi anh làm bằng sắt chứ?" Yuri  ôm ngực, khó có được có tâm tình nói đùa với cô.

Jessicangẩn người.

Vợ?

Lần đầu tiên từ trong miệng anh nghe cái từ này.

Nhưng không chân thật như vậy.

"Kown Yuri , cuối cùng anh vì sao cưới em?" Jessica rốt cục vẫn hỏi ra miệng.

"Vì sao hỏi như vậy?"

"Thì muốn biết, anh trả lời em là được rồi."

Yuri nghiêng người tựa vào trên tường, khẽ cười nói: "Nếu em muốn đổi ý, hiện tại đã không còn kịp rồi."

"Vô nghĩa, em đương nhiên biết." Jessicatrợn trừng mắt."Em nghiêm túc, cho nên anh cũng nghiêm túc trả lời em đi."

Yuri  trầm ngâm, vẻ mặt thật sự nghiêm túc. Nhưng anh vừa mới chuẩn bị mở miệng, thì đột nhiên truyền đến tiếng bác Lee gọi: "Thiếu gia, có người tìm."

"Tôi..." Yuri ngay cả lúc bắt đầu còn chưa nói ra.

"Chết tiệt!" Jessica nhịn không được nói lời thô tục.

Yuri cười rộ lên, ý bảo bác Lee đi xuống."Ông ấy nói có người tìm, không liên quan tới anh."

Jessica giận.

Lễ tang ông nội Jung  cũng bắt đầu chuẩn bị, cũng không có làm long trọng, nhưng người đến lại rất nhiều. Jessica cùng Yuri  đưa ông an táng ở bên cạnh bà nội , như vậy ở bên kia ít nhất còn có người làm bạn.

Ở trước mộ phần của hai ông bà, Jessicađột nhiên hỏi: "Trước khi ông nội đi, cùng anh nói câu gì vậy?"

"Câu gì?"

"Thì anh đến gần ông mới nghe được câu nói kia, anh còn nói để cho ông yên tâm."

"A..., ông nói ông giao em cho anh, để cho anh chăm sóc thật tốt."

Jessica nghiêng đầu nhìn anh, người đàn ông này, vẫn như cũ không có biểu tình gì. Giọng nói vẫn bình thường, có thể nói ít thì sẽ nói ít. Cảm xúc trong lòng kỳ cục, cô luôn cảm thấy không hiểu anh.

Dù cho khoảng cách gần như vậy, cũng không xác định anh cuối cùng đang nghĩ gì? Nhưng những thứ này cô không muốn quan tâm. Nghĩ càng nhiều thì đối với mình không tốt, vậy thì quý trọng cái trước mắt.

Jessica vui vẻ cười nói: "Vậy anh nhất định phải nói được thì làm được."

"Ừ."

Lúc này Jessica, vẫn không biết, dù cho cô để xuống tất cả không vui, không cần quan tâm cả cùng lo lắng, cho rằng như vậy ít nhất có thể duy trì tình trạng. Nhưng vẫn không ngăn cản được, hoặc nói là bất ngờ, lại làm cho người ta vĩnh viễn cũng không muốn quay đầu, chuyện cuối cùng sẽ phát sinh.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#taeny