6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 41: Nhà họ Park  tụ họp

Ban đêm, Tiffany ngồi trước may vi tính, đăng nhập vào một tài khoản nội bộ đã lâu không vào.

Cô vừa mở ra thì xuất hiện vài tin nhắn gửi đến

14:03 ngày 15 tháng 3.

"GB-18 của cô đã sửa xong, tuy là uy lực yếu hơn so với 17 nhưng chỗ ngồi phía sau lại nhiều hơn".

16:47 ngày 15 tháng 3.

"Cô không ở đó sao?"

09:14 ngày 17 tháng 3.

"Fany , không lâu nữa bọn tôi sẽ có một cuộc diễn tập quân sự, cần dùng đến GB-18, nếu đọc được tin nhắn này thì hãy trả lời tôi sớm nhất có thể."

20:21 ngày 20 tháng 3.

"Cô chết ở đâu rồi hả?"

11:55 ngày 21 tháng 3.

". . . . . ."

07:01 ngày 23 tháng 3.

"Lúc nào thì cô mới sống lại đây? Cho xin bản thiết kế."

Cô lướt xem nội dung các tin nhắn một lượt cho đến ngày 23, lướt nhanh như bay. Tiffany xem đến tin nhắn cuối cùng, càng xem càng chột dạ, cô ở Washington xảy ra những chuyện kia, cửa âm phủ cũng đã đi qua hai lần, nào còn nhớ tới chuyện bản thiết kế chứ!

Sau khi trở lại cô cũng không được nhàn rỗi, đầu tiên là DongHo, sau đó là Nichkhun , việc phiền lòng dồn dập như sóng. Căn bản là không có thời gian để nghĩ đến chuyện khác, lại nói nếu hôm nay không phải bọn Nichkhun náo loạn một trận, làm cô nhớ lại rất nhiều chuyện của quá khứ thì cô cũng sẽ không đột nhiên nhớ tới đã lâu lắm rồi mình không có lên mạng.

Tiffany gõ chữ: "Gần đây xảy ra một số chuyện, lâu rồi em không có lên vi tính, xin lỗi."

Kết quả không tới hai mươi giây, bên kia liền soạt soạt gửi tin lại. "( T ^ T ) cô rốt cuộc xuất hiện a a a a . . . . . Cô có biết tim gan phèo phổi của bọn tôi cũng sắp nát hết rồi không? Còn tưởng cô bị chết vứt xác ở xó không người nào rồi chứ, bọn tôi còn định chuẩn bị lập đội đi đào mồ nữa kìa."

Tiffany : ". . . . . ."

"Tin nhắn của cô tôi đã đọc rồi, cho cô gia hạn đến tối đa là ba ngày sau."

Đối phương hình như cũng có chuyện bận rộn nên cô cũng không hề nhiều lời, chỉ trả lời một câu: "OK!"

Tiffany mở ngăn kéo có khóa ở tầng dưới cùng của bàn đọc sách ra, bên trong có phần lớn là bản vẽ, cô lấy hay tờ trong đó ra, cẩn thận so sánh.

Hình trên bản vẽ chính là bản thiết kế của hai loạt vũ khí cùng hệ, trên đầu bên trái mỗi hình là chữ GB-17 và GB-18.

Tiffany đặt hai bản thiết kế sang một bên, lại lần nữa cầm một tờ giấy trắng, ánh đèn phủ xuống, dung nhanh thanh thuần có vẻ cực kỳ nghiêm túc.

Hôm sau, quả nhiênTiffany nhận được điện thoại của bà Hwang , bảo cô đến nhà họ Park  một chuyến.

Cô không hề kinh ngạc, cũng không từ chối nữa, dù sao cũng không thể trốn tránh cả đời được.

Hôm nay trong nhà họ Park  trừ DongHo ra thì cả nhà đều ở đây. Bà Hwang , Sulli , ngay cả Nichkhun  cũng tới, Tiffany vừa nhìn cục diện này, mí mắt liền run rẩy. Cái gì mà "Nói chuyện phiếm?" Rõ ràng là muốn xét xử công khai.

"Đại tiểu thư tới."

Dì Lee vừa thấy Tiffany , nhất thời lễ phép chào hỏi.

Ở nhà họ Hwang và nhà họ Park , các người hầu đều thống nhất gọi Tiffany , Sulli , Sana là đại tiểu thư, nhị tiểu thư và tam tiểu thư. Không chỉ vì mối quan hệ thân thiết giữa hai nhà, mà cũng là bởi vì gọi như vậy dễ hơn.

Cho nên bây giờ cũng là vừa gặp liền gọi như vậy.

Tiffany đưa túi cho dì Lee , sau đó tay không đi vào phòng khách. Từ một phút dì Lee kêu một tiếng kia, tầm mắt mọi người liền tụ tập trên người cô, Tiffany chào hỏi từng vị trưởng bối. "Mẹ, cha nuôi, mẹ nuôi."

"Ngồi đi."

Sắc mặt Choi Somi  không được khá lắm,Sana ngồi ở bên cạnh bàm trên tay bó thạch cao thật dày, Tiffany vừa bước đến đã nhìn thấy.

Chủ yếu là ánh mắt của Sana nhìn chằm chằm cô quá oán hận, mắt cũng không nháy một cái. So với kim châm trên người còn cảm thấy khó chịu hơn, Tiffany muốn không chú ý cũng khó.

"Tiffany , mẹ nghe Sana nói con và con bé đã tranh chấp, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?" bà Hwang kín đáo hỏi.

Tiffany rũ mắt xuống, lẳng lặng nói: "Không có."

"Không có? Nếu vậy thì tại sao Sana lại bị thương hả?" Choi Somi  vừa nghe câu trả lời của cô liền ngồi không nổi nữa, lên tiếng nói. "Tiffany , không phải mẹ nuôi đã nói với con rồi sao,  Sana còn nhỏ, cho dù con bé có làm gì không đúng thì con làm chị cũng nên bao che cho em nó một chút. Huống hồ còn là người ngoài ở đó, trước mặt người ngoài thì con càng nên che chở cho người nhà mình mới đúng. Vậy mà con lại đi giúp người ngoài đánh người nhà, đó là cái chuyện ngược đời gì hả?"

Tiffany không lên tiếng, ngón tay nắm lấy vạt áo trước ngực, mặc dù rất muốn phản bác nhưng cô lại đành phải kiềm chế.

Choi Somi - bọn họ không thể so sánh với Sulli  và Sana , các bà là trưởng bối, hơn nữa cũng chưa từng làm chuyện gì khiến Tiffany không thể nhịn được. Mặc kệ là vì lý do gì thì Tiffany cũng phải nhìn mặt mũi họ. Cho nên dù lời Choi Somi nói Tiffany không thể tán thành, dù trong lòng cô Taeyeon cũng không phải người ngoài gì, nhưng cô vẫn sẽ chấp nhận yên lặng nghe, không lên tiếng là được rồi.

Sana  chỉ vào Tiffany nói: "Chị ấy mới sẽ không che chở con, chính chị ấy là người đã làm con thành cái bộ dạng này. Mẹ, mẹ xem tay của con nè."

Choi Somi cầm tay Sana qua, xem xét tay cô ta, trong mắt không che dấu được vẻ đau lòng.

Bà Hwang  nói: "Mẹ tin Tiffany cũng không phải cố ý. Sana, mẹ nuôi thay mặt chị nói xin lỗi với con, chớ để ở trong lòng, có được không."

"Ai nói chị ấy không phải cố ý?" Sana  từ trong ngực Choi Somi  chui ra, bén nhọn nói: "Chị ấy đã sớm nhìn con không vừa mắt rồi, nói không chừng đã sớm mong đến ngày này! Chị ấy chính là mượn cơ hội lần này để trả thù. Mẹ nuôi, chị ấy còn mắng chị Sulli nữa đó, mắng rất khó nghe, chị Sulli  còn tốt bụng không cho con nói cho người khác biết."

"Sana." Sulli quát nhỏ.

Bà Hwang nhìn Sulli , Sulli vội vàng cười ngọt ngào với bà: "Mẹ, không có chuyện này đâu mẹ."

Nói xong trong mắt cũng không tự giác tràn ra một tian mất mát. Bà Hwang  thấy được, không khỏi động lòng thương yêu.

Tiffany không nói gì, chỉ yên lặng ngồi. Sắc mặt gần như có chút không nhịn được, loại diễn kịch làm trò này cô đã thấy nhiều rồi, thật ra cũng đã sớm quen.

Nhưng cuối cùng cũng không biết vì sao, nhìn thấy phản ứng của bà Hwang , cô vẫn là nhịn không được chua xót. Trên mặt dù là hiện vẻ thay Tiffany nói lời xin lỗi, che chở cô, nhưng thật ra thì vẫn là không tin cô. Bởi vì chỉ khi bà Hwang tin tưởng lời Sana nói, mới có thể xin lỗi Sana  thay cô, nhưng cuối cùng thì cô đã làm sai điều gi?

Sulli chỉ là một cái ánh mắt mất mát, bà Hwang  liền cho là bản thân ức hiếp cô ta. Bà đau lòng, nhưng vào trong mắt Tiffany thì đó lại là một loại châm chọc không nói thành lời.

Cô đúng là còn chưa đủ để trở thành lòng dạ độc ác mà.

Nếu như có thể không để ý đến tất cả thì thật là tốt biết bao?

"Tay Sana  là con làm. Nhưng nó, con chưa từng làm gì hết." Tiffany vừa nói vừa nhìn Sulli.

Chương 42: Tình thương của mẹ mất ổn định

" Tay Sana là con làm. Nhưng nó, con chưa từng làm gì hết." Tiffany vừa nói vừa nhìn Sulli .

"Chị, Sana không phải có ý này." Sulli lập tức lại nhảy ra hoà giải.

Nichkhun  nắm tay của cô ta, nhỏ giọng nói: "Thân thể em quan trọng hơn, quản người khác làm cái gì?"

"Đúng đó, chị Sulli , chị ấy nói chưa làm thì mọi người đều tin là thật sao? Lúc đó con và anh Nichkhun đều nhìn thấy, mọi người đừng tin lời chống chế của chị ấy."

"Tiffany" bà Hwang hơi giãy giụa nhìnTiffany.

Tiffany trong trẻo mà lạnh lùng nói: "Mẹ, chuyện gì nên nói con đều đã nói hết. Còn tin hay không là chuyện của mẹ, con cũng không có cách ép mẹ tin."

"Tiffany, đây là thái độ nói chuyện với mẹ của con sao?" Trong giọng nói của Choi Somi  đã mơ hồ mang theo trách cứ.

Bà Hwang liền nói: "Không sao."

Sana nào có thể bỏ qua cơ hội như thế, nhất thời hả hê nói "Mẹ nuôi, làm sao mà không sao được chứ? Bây giờ chị ấy ngay cả mẹ nuôi cũng không thèm để vào mắt, khó bảo đảm sau này sẽ còn thay đổi thành cái dạng mất dạy gì nữa đây! Con thấy, nên nói những chuyện này cho cha nuôi, bảo cha nuôi giáo dục chị ấy cho tốt!"

"Đủ rồi." Vẫn không lên tiếng- Park JinWoon đột nhiên mở miệng.

Sana sợ hết hồn, trong nháy mắt liền im lặng, vẻ mặt tràn đầy uất ức.

Park JinWoon trầm mặt nhìn Tiffany, tối hôm qua Tiffany chạy nước rút cả đêm để hoàn thành bản thiết kế nên mệt mỏi vô cùng. Sắc mặt cũng không tốt, Park JinWoon hơi hạ giọng. "Tiffany, có phải DongHo ở với con không?"

Tiffanysững sờ, gật đầu một cái.

Sulli vừa nghe như vậy, vẻ mặt liền nhanh chóng thay đổi. Nichkhun còn tưởng rằng cô ta không thoải mái, quan tâm hỏi: "Sao vậy?"

Choi Somi nói: "DongHo? Không phải Hàm Mặc ở Los Angeles sao? Tại sao lại ở với Tiffany? Đây là xảy ra chuyện gì?"

Mọi người đều im lặng.

Tiffany thầm nghĩ, thì ra vẫn còn gạt Choi Somi ! Cô đã nói, nếu như Choi Somi biết chuyện DongHo  trở về nước mà anh lại không chịu trở về nhà thì làm sao bà có thể lại an tĩnh như vậy.

"Chuyện này tối nay anh sẽ nói cho em sau." Park JinWoon lại lần nữa đưa ánh mắt nhìn Tiffany."Tiffany , cha nuôi muốn biết, con nghĩ sao về DongHo?"

Nhắc tới chuyện này, Tiffanyliền đau đầu không dứt. Cô nói: "Là bạn."

Park JinWoon ngước mắt."Chỉ là bạn bè?"

Tiffany: "Chỉ là bạn bè."

Park JinWoon hỏi: "Vậy con đã nói với thằng bé rồi chứ?"

"Con đã nói rồi." Không chỉ đã nói, mà là tất cả lời tốt lời xấu gì cũng đều dùng hết, chỉ kém chưa móc lục phủ ngũ tạng của cô ra cho DongHo xem thôi.

Park JinWoon không nói gì nữa, trong lúc đó thì Choi Somi  quấn bà Hwang để hỏi chuyện DongHo trở về nước, biết được anh còn đến nhà họ Hwang  náo loạn một trận, Choi Somi  liền kinh hãi."Cái gì? !"

"Mẹ, anh hai trở về là chuyện tốt. Không phải mẹ cũng nói dù thế nào thì anh vẫn sẽ phải trở về thừa kế công ty sao? Bây giờ anh ấy đã về, không phải vừa đúng lúc sao."

"Con thì biết cái gì?" Choi Somi  chợt quát lớn.

Hôm nay Sana liên tục bị làm vật hy sinh hai lần nên cũng có chút tức giận. Nhưng còn chưa kịp phát tiết thì Choi Somi đã nói:

 "Anh con bây giờ trở về và sau này trở về sao có thể giống nhau chứ? Thân phận của anh con nói ra thì người nào mà không mong chờ hâm mộ đây? Cả quốc gia cũng phải lấy anh con làm vinh dự, bây giờ sự nghiệp của anh con chính là đang ở thời kỳ đỉnh cao , không chừng sắp tới sẽ lấy giải Nobel nữa kìa, đến lúc đó cầm giải thưởng rồi thì chính là danh nhân. Là niềm kiêu hãnh của nhà chúng ta, anh con ở trên cao rồi thì còn có người dám không nể mặt chúng ta sao? Mà là từng người một còn hận không thể liều mạng lấy lòng anh con, tiền đồ của anh con tốt như vậy, mà nó lại hồ đồ trở về sớm!"

Choi Somi càng nói càng kích động, Sana im lặng, đầu óc của bà thật không ngờ là nghĩ xa như vậy, nhưng nghe Choi Somi  vừa nói như thế, cô cũng cảm thấy DongHo không nên trở về sớm như vậy.

Nếu như sau này DongHo thành người thành đạt, mà cô là em gái, nói ra cũng rất hãnh diện. Tâm hư vinh của Sanalại trỗi dậy, chỉ tưởng tượng hình ảnh kia thôi, cả người cũng không nhịn được kiêu ngạo.

Nhưng cũng đều do Tiffany, yêu tinh đáng chết chuyên đi hại người này, nếu không phải là cô ta thì anh hai cũng sẽ không trở về gấp như vậy. Nếu vậy thì tất cả những lời Choi Somi nói cũng sẽ liền có thể thành sự thật.

Sana hung tợn nhìn Tiffany chằm chằm, Tiffany nghĩ mà muốn trợn trắng con mắt. Cô từ lúc nào lại chọc tới vị đại tiểu thư này?

Choi Somi nhìn Tiffanyvẻ mặt cũng lộ ra bất mãn, mặc dù bình thường bà cũng thương Tiffany , nhưng so với DongHo , Sana thì liền không bằng được một gốc. Con ruột mình mang thai gần mười tháng mới sinh ra được và con nuôi, đương nhiên sẽ không giống nhau.

Tiffany có thể hiểu được suy nghĩ của bà, hơn nữa từ đầu đến cuối Choi Somi cũng chưa từng nói câu nào nặng lời với cô, có thể thấy được ít nhiều gì vẫn còn nghĩ cho cô.

Nói cho cùng, trong lòng Tiffany vẫn rất hâm mộ Sana . Dù sao Choi Somi cũng không phải là mẹ ruột của cô, bà che chở con của mình đây là bản năng của mỗi một người mẹ, cho nên Tiffany có thể không để ý sự thiên vị của Choi Somi .

Nhưng mà bà Hwang  thì không giống như vậy, đối với cách cư xử khác nhau của bà Hwang , Tiffany  ngay cả một lý do có thể tự an ủi mình cũng không tìm được, muốn lừa mình dối người cũng không xong.

Đây mới là điều làm cô đau lòng nhất.

"Con đi toilet một chút."

Tiffany đứng dậy, đi được nửa đường vẫn còn có thể nghe được giọng nói áy náy của bà Hwang . "Somi , đừng tức giận, con bé Fany không hiểu chuyện, mọi người cũng đừng trách nó, nó cũng không phải là cố ý. Chuyện của DongHo , ngày nào đó để tôi bảo con bé lại đi khuyên nhủ. Những người khác không làm gì được, nhưng Fany  nói thằng bé nhất định sẽ nghe."

Tại sao nghe thấy bà thay mình nói xin lỗi, Tiffany lại không cảm nhận một chút cảm giác được che chở nào chứ?

Từ trong toilet đi ra, Tiffanyliền bị Sulli  ngăn lại.

"Chị à."

Tiffanydựa vào tường, nhàn nhạt liếc cô ta một cái. "Chỉ có hai người nên cô cũng đừng giả bộ, tôi nghe thấy mà nổi da gà. Có chuyện gì thì nói thẳng."

Sulli cảm thấy bị thương nói: "Tại sao chị lại tỏ thái độ lạnh nhạt với em như vậy?"

"Cô muốn nghe lời thật lòng hay là lời nói dối?" Tiffany vẫn cong môi nói: "Nói dối là dáng người cô quá xinh đẹp, giọng nói quá mềm mại, kẻ phàm phu tục tử như tôi tiêu thụ không nổi. Còn nói thật thì chính cái đuôi hồ ly của cô đã lộ ra ngoài rồi mà còn ở đó giả bộ vui vẻ như vậy, cô thật cho rằng người khác đều là kẻ ngu à? Có biết ghê tởm không vậy?"

"Cô..." Sulli  tức giận, chỉ vào Tiffanynói: "Không hổ là có núi dựa, nói chuyện cũng khác đi. Trở nên 'răng nanh sắc bén' như vậy!"

Cô không phải thành thực mà nói ra ý nghĩ trong lòng sao? Như vậy cũng gọi là 'răng nanh sắc bén'?

Tiffany: "Đi một ngày học một sàng không. Được cô "chăm sóc" nhiều như vậy, cũng học được một chút lễ nghĩa "phải báo đáp người có ơn với mình"."

Sulli làm sao mà không nghe ra được ý tứ trong lời của cô chứ, Tiffany cũng không muốn tốn nước miếng với Sulli , làm khô môi mình. Cô nhàn nhạt nhìn Sulli  nói : "Cô cũng nên nói vào chủ đề chính đi chứ? Chẳng qua nếu như là chuyện của DongHo  thì miễn đi, cũng như một câu mà cô đã từng nói đó. Anh ấy không thích em, chị cũng hết cách rồi, cũng không thể cầm dao gác trên cổ anh ấy buộc anh ấy phải ở bên cạnh em được!"

Sulli  cắn răng, cô không ngờ lúc này chỉ mới trong một khoảng thời gian ngắn không gặp mà Tiffanyđã thay đổi thành kẻ khó trị như vậy. Lúc trước đối vơi Nichkhun  cũng thế, không biết nên nói cô ta trí nhớ tốt hay là thù dai mà đều là trực tiếp sử dụng những gì bọn họ đã nói để trả lại cho bọn họ.

"Tiffany , tôi sẽ không vì vậy mà bỏ qua. Cô cũng đừng vui vẻ quá sớm, cuối cùng ai chết vào tay ai còn chưa biết đâu."

Chương 43: Quá khứ của Fany 

Phụt.

Cô ta cho là quyết đấu sao? Còn ai chết vào tay ai nữa chứ?

Không hổ là rất thích hợp làm diễn viên, mấy lời thoại này cũng càng lúc càng cẩu huyết rồi.

Tiffany nghe mà buồn nôn: 

"Trừ giả bộ đáng thương, giả bộ khéo hiểu lòng người ra thì cô còn biết cái gì? Đừng nói với tôi sai khiến người khác chơi cũng rất vui nha, tại sao Sana  lại biến thành bộ dạng như bây giờ? Rồi cô tại sao lại có chuyện ngày hôm nay? Trong lòng tôi và cô đều biết rõ. Sulli , tôi không có dư thời gian, cũng không có tinh lực chơi những trò nhàm chán này với cô, đừng để tôi khinh thường đầu óc của cô, nếu như cô cứ nhất định gây sức ép với tôi như thế thì tôi không ngại làm cho cô rơi càng thảm hại hơn."

"Tôi cũng thật tò mò, cô định làm thế nào để tôi rơi thảm hại hơn đây?" Sulli cười vui vẻ vẫn cũ. "Tiffany , rốt cuộc cô là lấy ở đâu ra tự tin lớn như vậy?"

Tiffany cau mày, có lẽ là cô quá hiểu Sulli , bình thường cô ta chỉ cần có một chút không thích hợp làTiffany có thể lập tức cảm nhận được.

Qủa nhiên, một giây kế tiếp chỉ thấy mặt Sulli  liền biến sắc, bộ dạng hết sức khổ sở, nắm chặt tay Tiffany nói: "Chị...Đứa bé...Thật là đau...Bụng của em..."

Có quỷ mơi biết cô ta đang diễn trò gì, nhưng khi Tiffany nghe được sau lưng truyền đến một hồi tiếng bước chân dồn dập, Tiffany liền đoán được một hai phần.

Cơ thể đột nhiên bị một nguồn sức mạnh đẩy ra, Tiffany còn mang giày cao gót nên cả người liền lảo đảo mấy cái. Cô đỡ tường, quay đầu lại liền nhìn thấy Nichkhun đang khẩn trương kéo Sulli hỏi: "Sao vậy? Có phải đau ở đâu không?"

"Nichkhun , bụng của em đột nhiên thật là đau. Em rất sợ..." Sulli  níu lấy quần áo của hắn, khóc thút thít.

Con mắt hung tợn của Nichkhun liền quét về phía Tiffany , lớn tiếng hỏi: "Cô đã làm gì cô ấy?"

Tiffany đang cảm giác hình như mình bị trặc chân nhưng vừa nghe xong lời này, liền nhất thời hết ý kiến.

Sulli tựa vào trong ngực hắn nói: "Nichkhun , chuyện này không liên quan đến chị ấy, là không biết tại sao tự nhiên em đau bụng. Có thể là ăn bậy cái gì thôi."

Tiffany thật lòng cảm thấy buồn cười:

 "Hình như đây là đang biện hộ giúp tôi sao? Không cần a, cô càng nói hắn ngược lại càng thêm cảm thấy tôi là đang khi dễ cô. Trực tiếp đi khám siêu âm một cái là được, dễ dàng lại gọn gàng. Nhìn một cái là biết sự thật có phải là vậy hay không, trừ phi người khác lựa chọn một mắt nhắm một mắt mở vậy thì không có cách nào khác."

Cô chỉ muốn nói mấy năm nay Sulli xem phim cung đấu cũng không ít a, thế nhưng lại lôi ra diễn lại. Cô ta nghĩ bây giờ là hiện đại hay là ở cổ đại đây? Hai nữ đoạt một chồng, tình tiết thường thấy trên phim cổ trang,Tiffany cũng không lạ gì.

Sắc mặt Nichkhun khó coi hô một tiếng "Tiffany Hwang!"

Tiffany : "Tôi có lỗ tai, nghe được."

Nichkhun âm ngoan nhìn cô chằm chằm.

Tiffany vô tội nói: "Anh cho rằng tôi có mắt đọc suy nghĩ sao? Hô một tiếng nhìn hai mắt liền biết anh muốn gì?Nichkhun  tôi không cần phải giải thích với anh cái gì cả, anh thích nghĩ sao thì nghĩ, không sao cả, nhưng mà phiền anh mang "bảo bối" của anh theo, cố hết sức cách xa tầm mắt của tôi nhiều một chút."

Nichkhun giống như đang gặp người xa lạ nhìn Tiffany , hắn không biết người phụ nữ này thế mà cũng có bản lĩnh khiến người ta tức chết không đền mạng, gần đây mỗi lần qua lại với Tiffany , hắn đều bị từng câu của cô ta chọc điên.

Nichkhun  lạnh lùng khẽ hừ. "Dối trá."

Vẻ khinh bỉ trong mắt hắn khi đối mặt Sulli  thì mới có phần giảm bớt, thận trọng nửa ôm cô ta nói: "Chúng ta đi bệnh viện."

Trên mặt  Tiffany vẫn duy trì vẻ lạnh nhạt, vốn chính là người không liên quan nên không có gì hay để quan tâm.

Khi Nichkhun nhìn qua Tiffany thì lại trầm giọng nói: "Mẹ bảo anh tới đây nói cho hai em biết, buổi trưa trở về nhà họ Hwang  ăn cơm."

Tiffany không lên tiếng. Cho đến khi bọn họ đi xa, cô mới dựa vào tường chậm rãi ngồi xuống, đụng vào chỗ mắt cá chân một cái.

A--

Chắc bị trật chân rồi.

Tiffany hít vào một ngụm khí lạnh, đột nhiên điện thoại di động reo lên, cô mở ra xem, chỉ có một hàng chữ.

Muốn giả bộ đáng thương cũng cần phải có vốn mới được, chỉ một chiêu này của tôi liền làm cô không có khả năng phản kháng lại.

Người gửi: Sulli .

Tiffany híp mắt, im lặng nhắn lại.

Trên xe, Sulli nhìn tin nhắn trả lời của  Tiffany trên điện thoại, đáy mắt âm thầm thoáng qua vẻ tối tăm.

Tiffany , là tôi xem thường cô sao? Sức phản kháng cũng khá mạnh nhưng mà cô không đấu lại tôi đâu!

Sulli tắt điện thoại di động, trong đầu hiện ra tin nhắn của Tiffany : không có nhiều người xem cô diễn trò đâu, cô đừng tự làm mình mệt mỏi như thế.

Giễu cợt khẽ hừ một tiếng.

Vịnh Thiển Thủy, nhà họ Hwang .

Sáu người ngồi vây quanh bên bàn ăn, trên bàn là các loại thức ăn ngon, Tiffany ngồi ở vị trí thứ ba bên tay phải, không nói tiếng nào, cúi đầu ăn cơm.

MinHyun ngồi ở bên cạnh cô, kế đó là bà Hwang . Sulli  và Nichkhun thì ngồi đối diện, còn Hwang MinKin ngồi trên ghế chủ vị.

Bà Hwang vừa giúp MinHyun gắp thức ăn, vừa nói: "MinHyun , con thích ăn cánh gà nhất, ăn nhiều một chút đi."

"Đừng chỉ lo ăn đồ ăn, con cũng ăn chút cơm đi, bây giờ thân thể đang trưởng thành, không ăn cơm làm sao được?"

"Biết rồi, mẹ lải nhải hoài..." MinHyun không nhịn được nói.

Bà Hwang còn nói: "Có muốn ăn tôm hay không? Mẹ giúp con bóc vỏ."

MinHyun : "Muốn."

Vì vậy, bà Hwang  không lo ăn cơm của mình mà chỉ lo bóc vỏ tôm giúp con trai.

Sulli  làm nũng nói: 'Mẹ, con biết là mẹ thương MinHuyn  nhưng cũng không thể bỏ bê con nha, con cũng muốn như vậy."

"Con nhỏ này, không phải mẹ đã hầm cách thủy tổ yến cho con rồi sao? Mang thai cũng không chăm sóc mình cho tốt, cơ thể của con sao có thể ăn tôm. Nichkhun , con nhớ chăm sóc nó cẩn thận, đừng cho nó làm bừa, quan trọng nhất là lúc nào cần kiêng ăn thì phải kiêng. Bây giờ Sulli  không giống như trước kia, người có thai nhất định phải coi chừng cẩn thận có biết không?"

Nichkhun  khéo léo gật đầu: "Dạ con biết, thưa mẹ."

Bà Hwang  vừa lòng gật đầu.

Sulli nói: "Mẹ, mẹ càng ngày càng dài dòng."

Nói xong còn nhìn MinHyun  le lưỡi một cái, MinHyun  đang ăn tôm, không rõ ràng hùa theo "Ong sai (không sai)"

Ánh mắt bà Hwang tràn đầy dịu dàng và cưng chiều, cười nói: "Mẹ còn không phải là vì các con sao?"

Không khí hài hòa ấm áp này giống như là người một nhà yêu thương lẫn nhau.

Tiffany đối với mấy cảnh này mắt điếc tai ngơ, yên lặng ăn cơm, chỉ chờ đến khi ăn cơm xong thôi.

"Em mày sắp kết hôn rồi, mày cũng đừng trì hoãn nữa, tao sẽ sắp xếp cho mày gặp mấy người." Giọng nói lạnh lùng vang lên.

Tiffany dừng lại, nhìn Hwang Minkin đang nghiêm mặt, trong mắt thoáng qua một tia phiền muộn "Con không muốn nói chuyện cưới xin sớm như vậy, huống chi bây giờ con đã tìm được một công việc tốt, chuyện kết hôn thuận theo tự nhiên không được sao?"

Hwang MinKin hừ lạnh: "Không có tiền đồ, ngoại trừ mỗi ngày đi chụp một đống ảnh vô dụng đó thì mày còn biết làm gì nữa hả? Sớm tìm người để cưới, sống một cuộc sống thanh thản ổn định còn tốt hơn."

"Đúng thế, người như chỉ mà có người muốn lấy đã là không tệ rồi, còn bày đặt không muốn, chẳng lẽ chị muốn ở nhà ăn bám cho tốn cơm tốn gạo hả? Tôi mới không cần! Ba, mau gả chỉ đi đi."

MinHyun lập tức ồn ào lên. ( sao mà muốn tát thằng này ghê )

Sulli không tỏ vẻ gì, luôn duy trì hình tượng một cô gái ngoan ngoãn. 

Bà Hwang  nói: " MinHyun , con đừng xen miệng vào."

Sau đó, bà nhìn Hwang MinKin , cầu xin nói: "Ông xã , Fany vừa mới tốt nghiệp không lâu, ông cho nó một chút thời gian đi. Nó còn nhỏ, chuyện cưới hỏi cũng không cần vội lắm."

Nhưng Hwang MinKin vẫn không thay đổi quyết định của mình, lạnh lùng nói: "Sulli còn chưa tốt nghiệp đã sắp làm mẹ rồi, nó còn chạy lui chịu khổ. Nếu nó đã ở trong cái nhà này thì nhất định phải nghe theo lời tôi, đừng tưởng rằng muốn làm cái gì cũng được, nếu không tôi cũng không tốn công nuôi nó nhiều năm như vậy."

Bà Hwang  không nói nữa.

MinHyun và Sulli đều giữ im lặng, Nichkhun  thì nhíu mày nhưng cũng không nói gì.

Tiffany âm thầm cười lạnh, cô sống trong ngôi nhà như vậy còn có ý nghĩa gì nữa chứ? Cô không có cách nào để xen vào không khí ấm áp hài hòa, thâm tình của gia đình này.

Tiffany đặt đũa xuống, đứng dậy "Con ăn no rồi."

Cô nói xong trực tiếp đi thẳng ra cửa, sắc mặt Hwang MinKin  lập tức tối lại, lạnh lùng quát: "Mày đứng lại."

Tiffany cũng không quay đầu lại, tiếp tục đi về phía trước.

Hwang MinKin  giận dữ, trực tiếp ném đôi đũa trong tay về phía Tiffany , cô cảm nhận được có vật thể bay tới liền tránh qua chỗ khác.

Cũng trong lúc đó, chiếc đũa rơi trên mặt đất, phát ra một tiếng "Đinh --". Lòng Tiffany cũng chìm vào đáy cốc, trái tim đã nguội lạnh.

Cô kìm nén sự chua sót nồng đậm đang trào lên từ đáy lòng, rời đi không chút do dự nào, Hwang MinKin lập tức đứng dậy đuổi theo cô, bà Hwang vội vàng kéo ông ta lại, không ngừng khuyên nhủ và nói tốt cho Tiffany , nhưng từ đầu đến cuối Hwang MinKin  đều không có thay đổi quyết định.

Bà Hwang nháy mắt với Sulli , mặc dù Sulli  không muốn nói giúp nhưng ngoài mặt vẫn giả bộ nói vài câu hời hợt, còn kết quả ra sao thì không cần nghĩ cũng biết.

Hwang MinKin  chợt hét lớn: 'Tất cả đều tránh ra hết đi."

Trong lúc bà Hwang  đang không biết phải làm sao mới tốt thì đột nhiên Nichkhun  đứng dậy, nhỏ giọng nói: "Để con đi."

Sulli khiếp sợ nhìn hắn: "Nichkhun "

"Yên tâm, anh sẽ trở lại nhanh thôi." Nihckhun dịu dàng cười một tiếng, sau đó sải bước đuổi theo ra ngoài.

Sulli bực mình, dậm chân tại chỗ.

Lúc Nichkhun chạy ra ngoài thì đã không còn nhìn thấy bóng dáng của  Tiffany , hắn nhìn chung quanh một vòng, cuối cùng đi về một con đường lớn.

Jessica  học xong trở về nhà mới biết Tiffany về nhà họ Hwang , hôm nay cô không mang theo điện thoại, lúc nhìn thấy tin nhắn của Tiffany thì trời cũng đã tối.

Trong tin nhắn nói Tiffany về bên đó ăn cơm trưa, theo lý thuyết thì đã sớm về nhà rồi, huống chi dựa vào quan hệ giữa Tiffany và nhà họ Hwang , dù là có chuyện gì trì hoãn đi nữa thì cô ấy chắc chắn cũng sẽ nói cho mình một tiếng.

Jessica có chút lo lắng, cô biết rõ phẩm chất của Hwang MinKin , lần trước sulli và bà Hwang  tới đây, Sulli còn đặc biệt lấy chuyện Hwang MinKin  ép Tiffany xem mắt để kích thích cô ấy.

Tóm lại, trong gia đình này không có người nào là tốt cả.

Jessica lại đợi thêm nửa tiếng nữa, vẫn không nhận được tin tức của Tiffany , cô suy nghĩ một chút rồi gọi điện thoại cho Taeyeon .

Lấy năng lực của Taeyeon  thì việc tìm người không có vấn đề gì.

Khi Taeyeon lái xe đến dưới lầu của khu nhà thì Jessica  đã đứng chờ ở bên dưới. Anh xuống xe, bóng dáng cao lớn đứng ở trước mặt cô hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì?"

"Hôm nay Fany  về nhà họ Hwang  ăn cơm, nhưng đến bây giờ cũng chưa trở lại, cũng không nhận được bất kì tin tức nào." Jessica đơn giản nói tình hình cho anh biết.

Taeyeon hơi trầm mặt nói: 'Bình thường cô ấy có hay đến nơi nào không?"

Jessica  lắc đầu: "Không có, Fany  vẫn luôn ở trong nhà, thỉnh thoảng mới ra ngoài đi dạo chụp hình, hoặc là đi ăn chút gì đó."

"Gần đây lúc tâm trạng cô ấy không tốt thì cô ấy thường làm gì?" Nói đến đây, Taeyeon liền nhớ lại lần gặp Tiffany ở trước quán rượu. Cả người say khướt, ngây ngây ngốc ngốc đi theo người ta, một chút ý thức nguy hiểm cũng không có.

Hơn nữa, cô ấy còn không hề phòng bị mà ngủ ở bờ biển, Taeyeon  cau mày, trong lòng vô cùng lo lắng. Thế nên anh đã quên mất trên người Tiffany có thiết bị truy tìm.

Jessica  nói: "Nghe nhạc, tản bộ, ngẩn người."

Nói như vậy chẳng khác gì không nói.

Taeyeon : "Chuyện này giao cho tôi, cô trở về chờ tin tức đi."

"Ừ, nếu tìm được nhất định phải lập tức báo cho tôi biết."

MD, nếu để cho cô biết đám khốn kiếp của nhà họ Hwang đã làm gì với Tiffany thì cô sẽ liều mạng với bọn họ.

Taeyeon  đang muốn lên xe, thì nghe tiếng gọi của Jessica : "Kim  thiếu gia."

Taeyeon quay đầu lại, ánh mắt mang theo ý hỏi.

Jessica nói: "Mấy năm nay Fany  đã chịu khổ nhiều lắm rồi, nếu như anh thật lòng với cô ấy thì phải quý trọng cho thật tốt. Lòng cô ấy đã có trăm ngàn vết thương, anh phải không chữa khỏi cho cô ấy, từ nay về sau dùng hạnh phúc và vui vẻ làm vơi đi tất cả buồn phiền trong nội tâm của cô ấy, nếu như không làm được thì xin hãy tránh xa Fany  ra, đừng làm cô ấy sinh ra bất cứ hy vọng gì."

Taeyeon trầm ngâm.

Lại nghe cô nói tiếp: "Anh có thể tưởng tượng nếu từ nhỏ đến lớn cha mình chỉ đối xử với mình như một công cụ là cảm giác thế nào hay không, lúc cần thì gọi về, không cần thì chẳng quan tâm. Anh em ruột thịt mà cứ như kẻ thù, một người vừa thấy mặt đã chê cười, người còn lại càng biến thái hơn, cái gì cũng muốn giành, không muốn nhìn thấy cô ấy sống tốt. Mà người mẹ mang lại một tia ấm áp duy nhất cũng không 'toàn tâm toàn ý' thương cô ấy, tất cả tình thương của bà đều dành cho Sulli và MinHyun , còn tình cảm đối với Fany  thì còn chưa bằng được một phần tư trong đó."

"Khi Fany còn học trung học, lần đầu tiên phản kháng Hwang MinKin , kết quả anh biết là cái gì không? Con mẹ nó, người cha khốn kiếp của cô ấy dám vứt cô ấy vào hộp đêm, một cô gái nhỏ 13, 14 tuổi cái rắm gì cũng không hiểu, mặc dù ông ta không thật sự cho người đụng đến Fany , nhưng ở hoàn cảnh như vậy mà bị bắt phục vụ rót rượu, bề ngoài Fany  nhìn qua rất kiên cường, nhưng lúc cô ấy đã tuyệt vọng muốn chết. Cuối cùng là nhờ bà Hwang  cầu xin ba ngày ba đêm mà ông ta mới thả Fany  ra, từ sau ngày đó, cô ấy càng lúc càng im lặng. Nhưng đối với bà Hwang  thì luôn luôn ôm tình cảm rất sâu đậm. Thật là buồn cười, mẹ ruột của mình bảo vệ mình không phải là chuyện hiển nhiên sao? Thế mà đồ ngốc đó lại vì chuyện đó cảm động vô cùng, bà Hwang  nói gì cô ấy cũng không từ chối, vì thế mà đã chịu biết bao sự khi dễ của Sulli !"

"Thật ra thì bỏ qua chuyện này, nếu như thái độ của bà Hwang  kiên định một chút thì Fany  cũng sẽ không khổ sở như vậy. Đằng này bà ấy cứ lưỡng lự, mỗi lần vào lúc Fany quyết định không nhẫn nhịn Sulli  nữa thì bà lại lập tức ca "bài ca thân tình", chắc chắn Fany  sẽ mềm lòng. Cũng bao nhiêu lần, chị đây nhìn thấy mà nôn nóng. Nói cho cùng, không phải là bà ấy yêu thương không đồng đều sao, nếu thật lòng thương cô ấy thì tại sao bà ấy có thể trơ mắt nhìn cô ấy hết lần này đến lần khác bị khi dễ, thậm chí có thể nói là dung túng. Nếu như bà ấy không phải là mẹ của Fany thì chị đây thật muốn hung hăng đi đánh cho mấy phát, chị đây chưa từng gặp qua cha mẹ nào "tuyệt vời" đến như vậy."

Jessica  cắn răng nghiến lợi nói xong, cả người cũng phát ra nồng nặc tức giận.

Đôi mắt Taeyeon tối lại, cô ấy trưởng thành trong hoàn cảnh như thế sao? Hộp đêm, bảo bối của am  lại bị ném vào nơi này sao, là bị cha ruột của mình đưa vào sao?

Chương 44: Anh còn có thể đối xử tốt với em hơn nữa

Anh nắm chặt tay, áp chế tức giận cuồn cuộn trong lòng, trầm giọng nói: "Tôi đi trước. "

Taeyeonngồi vào trong xe, khuôn mặt tuấn nhã một mảnh lạnh lùng, ánh mắt sắc bén, đáy mắt lại hiện ra nhàn nhạt đau lòng. Anh biết cuộc sống của Tiffany không tốt nhưng không ngờ lại đến mức độ này, cô như thế nào chịu được cuộc sống như vậy? Từ nhỏ Taeyeon đã lớn lên trong một gia đình hòa thuận mỹ mãn, tình cảm anh chị em sâu đậm, đối với Hwang MinKin , Sulli  - đám người tổn hại thân tình, nhân phẩm ti tiện đó thì thật là một lần lại một lần đụng chạm vào giới hạn của anh.

Sau khi Tiffany rời khỏi nhà họ Hwang , cô vẫn lặng lẽ đi dọc theo một con đường nhỏ về phía trước, bên này là khu biệt thự, căn bản không cần phải đi xe mà cô cũng không muốn đi xe, cứ như vậy vẫn lẳng lặng đi.

DongHo có gọi điện cho cô, Tiffany bắt máy. Người nọ vừa mở miệng liền hỏi cô đang ở đâu? Tại sao còn chưa về?Tiffany không lên tiếng, nghe DongHo lại balabala một hồi, Tiffanymới im lặng cúp điện thoại.

Thật ra cô muốn nói cho DongHo biết, anh không cần phải nói gì hết chỉ cần im lặng cùng cô là tốt rồi. Nhưng DongHo vừa mở miệng, Tiffany liền bỏ đi cái ý niệm này, hơn nữa cô đã rất mệt mỏi, không muốn có thêm nhiều chuyện xảy ra nữa.

Cả trái tim cũng nặng trĩu, lại vừa buồn bực. Tiffany cũng không biết mình rốt cuộc đi bao lâu rồi, cho đến khi chân đau đến mức đi không được nữa, cô mới đón xe để đi, lúc đi ngang qua một tiệm cơm kiểu Hồ Nam thì Tiffany khẽ ngẩn người, theo bản năng gọi dừng xe.

Cô đứng trước cửa hàng, yên lặng nhìn một chút, suy nghĩ phức tạp.

Nhưng cuối cùng vẫn đi vào.

Tiệm cơm được trang trí đơn giản khá là náo nhiệt, cả phòng đều là mùi thơm thức ăn ngào ngạt, Tiffany tìm một chỗ ngồi xuống, lập tức có nhân viên nhiệt tình đi lên phục vụ cô chọn món.

Tiffany chọn mấy món ăn, còn gọi thêm một dĩa tôm hùm. Sau khi món ăn được đưa lên, cô chỉ lẳng lặng nhìn mà không có động đũa.

Màu sắc đẹp mắt của dĩa tôm hùm biến thành khuôn mặt dịu dàng xinh đẹp của bà Hwang , mỉm cười nói với cô: "Fany , con có muốn ăn tôm hay không"

Lúc tiểu  Tiffany sáu bảy tuổi còn thắt tóc bím non nớt, trừ người ba không dễ thân cận và một cô em gái xinh đẹp nhưng lại không thích mình ra thì cuộc sống của bé cũng không có gì phiền não. Đối với sự yêu thương của mẹ, trong lòng đều rất vui sướng mà hét to lên: "Dạ muốn."

"Được, mẹ bóc vỏ cho con."

Tiểu Tiffany gật đầu thỏa mãn, nhìn dĩa cá sốt trên bàn.

Bà Hwang nhìn thấy, lập tức khẩn trương nói: "Fany , con đừng tự mình gắp, món đó rất nhiều xương cá. Chờ một lát, mẹ giúp con bóc vỏ tôm xông thì bóc xương cá ra cho con ăn có được không? "

"Dạ được, nhưng mẹ phải nhanh lên một chút nha."

"Ừ, Fany  ăn tôm trước đi."

Xoạt ——

Thời gian lập tức thay đổi qua vài năm sau, khi đó, MinHyun đã ra đời, tính tình rất bướng bỉnh và cởi mở, cũng rất thông minh, miệng ngọt ngào làm nũng khiến cho người lớn yêu thích. Ngay cả Hwang MinKin luôn không tùy tiện nói cười cũng lộ ra vẻ mặt tự hào và yêu thích đối với MinHyun .

Cho dù có lúc MinHyun  đùa giỡn rất tùy hứng thì ông ta cũng không hề nói gì, có thể nói là hoàn toàn dung túng.

Từ một nhà bốn người trở thành năm người, thay đổi rõ ràng nhất chính là không khí trong nhà ồn ào hơn rất nhiều. Lúc ăn cơm, Tiffanyđã không thể tùy ý gắp món ăn ưa thích của mình, bởi vì luôn có một giọng nói ngay lập tức vang lên: "Con cũng muốn."

Bà Hwang dụ dỗ nói: "MinHyun muốn ăn cái gì, mẹ gắp cho con."

"Con muốn đồ ăn của chị ấy."

Tiffany cũng không chịu thua "Trong đĩa còn nhiều lắm kìa, tự mình gắp đi."

MinHyun ăn vạ, ném chiếc đũa đi rồi khóc rống."Không muốn, không muốn, con muốn đồ ăn của chị ấy."

Sulli  nói: "Nếu MinHyun muốn ăn thì chị cho em ấy đi."

Bà Hwang nhìn bộ dạng khóc lóc của MinHyun  thì hết sức đau lòng, cũng nói với Tiffany: "Fany , nếu không con gắp đồ ăn trong chén con cho em con đi. Con là chị nên nhường cho em, sau này mẹ sẽ nấu thêm vài món ngon cho các con ăn. "

Tiffany không chịu, Hwang MinKin trầm mặt nói: "Cho em trai của mày."

Đứa bé ít nhiều vẫn có chút sợ hãi cha mình, nhất là từ nhỏ Hwang MinKin đã cho cô một loại cảm giác không dễ gần, cho dù cô có uất ức, nhưng vẫn gắp thức ăn trong chén cho MinHyun.

Bé trai chỉ mới hơn hai tuổi lại lộ ra nụ cười hả hê với cô, Tiffany rất đau lòng, cúi thấp đầu, từng chút từng chút ăn cơm, nước mắt cũng không nhịn được từng giọt từng giọt rơi xuống.

Cô liều mạng chịu đựng không chịu phát ra bất kì tiếng động nào.

Thu hồi lại suy nghĩ của mình, bây giờ ngẫm lại Tiffanycảm thấy thật ra bà Hwang  quan tâm cô có phải là vì yêu cô hay không? Hay chỉ vì không có Sulli  ở nhà và trong nhà chỉ có một đứa trẻ là cô. Bởi vì sau khi Sulli  trở về thì tình hình lại có một chút thay đổi. Rồi khi MinHyun ra đời, bà liền hoàn toàn xếp cô vào vị trí cuối cùng.

Bên cạnh đột nhiên có nhiều thêm một người, không hề nói gì, liền trực tiếp cầm đũa gắp một con tôm, yên lặng bóc vỏ.

Tiffanyhơi kinh ngạc một chút, trước hết nhìn đến ngón tay thon dài của người nọ, không tính là thuần thục mà lại tự nhiên lột đi lớp vỏ đầy mỡ của tôm hùm. Đi lên một chút là cái cầm trơn bóng, khuôn mặt trắng muốt như ngọc và đôi mắt tĩnh mịch mà chuyên chú của anh.

Taeyeon  đưa tôm đã bóc sạch vỏ đến miệng cô, Tiffanysững sờ không động đậy, Taeyeon  ra hiệu: "A."

Anh tựa như đang dỗ dành trẻ nhỏ, bộ dáng không một chút kinh nghiệm lại có tí đáng yêu, còn có chút buồn cười nữa. Tiffany không nhịn được nhếch môi, cũng không hề xấu hổ mà há miệng, Taeyeon lại đưa tay để sát vào mấy phần,  Tiffany không tiện từ chối, không thể làm gì khác hơn là lấy tay vén sợi tóc đang rủ xuống, môi tiếp cận ăn tôm thịt trong tay anh.

Taeyeon mỉm cười, thu tay lại, tiếp tục bóc vỏ tôm.

"Tại sao chọn món rồi lại không ăn?"

Tiffany ngẩn người, nói thật nhỏ: "Bởi vì đang nghĩ đến một số chuyện."

"Sao anh lại đến đây?"

"Nhớ em."

"Phụt ——" Tiffany bị sặc.

Taeyeon lại bóc sạch một con tôm khác, để vào chén cô, sau đó bình tĩnh lau tay, rồi bình tĩnh đưa nước cho cô.

Tiffany uống nước xong, hơi kinh hãi nhìn Taeyeon. "Kim thiếu gia, anh bị ấm đầu sao?"

Taeyeon cười nhạt, những phiền nào lo lắng trong lòng anh từ khi nhìn thấy cô liền dần yên ổn lại.

Anh không biết chỉ cần nhìn thấy một người, nhìn cô khỏe mạnh cười nói trước mặt mình mà cũng có thể khiến cho anh thỏa mãn đến thế.

Tiffany cũng giống như vậy, vừa nhìn thấy Taeyeon , trong nháy mắt trái tim liền không tự chủ mà rung động, cô không biết đây là loại tâm tình gì, cảm giác rõ ràng như vậy, tất cả đều khó diễn tả thành lời.

Phức tạp mà xúc động.

Giữa bọn họ không cần phải nói nhiều, ăn cơm xong, Taeyeon dẫn đầu đứng dậy, đợi cô cùng nhau đi ra ngoài.

Tiffany ngồi lâu rồi, đột nhiên đứng lên, nhất thời quên mất chân bị trật, đau đớn giống như tên bay xông thẳng lên, Tiffany "a" một tiếng, thiếu chút nữa mất đi trọng tâm mà ngã xuống bên cạnh.

Taeyeon  nhíu lại chân mày, nhanh chóng tiến lên đỡ cô "Làm sao vậy?"

"Không có việc gì." Tiffany lắc đầu.

Taeyeon  làm sao mà tin được, trực tiếp đặt cô lên ghế, nâng chân Tiffany lên chạm vào mắt cá chân cô.

Sắc mặt Tiffany trong nháy mắt đỏ bừng, vội vàng đưa tay cản anh lại "Chỉ là không cẩn thận bị trật chân thôi, không sao cả, trở về bôi chút thuốc là tốt rồi, anh đừng lo lắng."

Nơi này nhiều người như vậy mà anh lại ở trước mặt mọi người xem vết thương của cô làm cô xấu hổ chết đi được.

Taeyeon  sao có thể không lo lắng được chứ.

Nhưng nghĩ đến Tiffany da mặt mỏng, mà anh cũng không thích ở nơi công cộng làm chuyện để người ta vây xem, Taeyeon  nhìn Tiffany một cái rồi đứng dậy. Cứng rắn ôm lấy eo cô, sải bước đi ra ngoài.

Dung mạo của anh vẫn luôn làm cho người khác chú ý, có rất nhiều người sớm đã nhìn sang bên này, YY vô hạn. Thấy Taeyeon ôm Tiffany , chung quanh liền không thể ức chế mà truyền đến tiếng kinh hô, anh làm như không thấy nhưng Tiffany thì hận không thể thu nhỏ mình lại để trốn vào trong tay áo của Taeyeon .

Taeyeon  không đưa cô trở về khu nhỏ ở Dương Quang, mà là một đường lái thẳng đến đỉnh núi Thái Bình.

Tiffany nghiêng đầu nhìn anh, muốn hỏi cái gì nhưng lại không tiện mở miệng.

Taeyeon nhìn hiểu tâm tư của cô, thản nhiên nói: "Về nhà của anh trước."

Tiffany im lặng, như vậy. . . . . . Thật sự tốt sao?

Tại sao cô lại có cảm giác kì lạ vậy chứ?

"Không muốn sao?" Taeyeon thấy cô không nói lời nào, mát lạnh hỏi.

Tiffany lắc đầu: "Không phải."

Chính là. . . . . . Cảm thấy có cái gì đó đã lệch khỏi quỹ đạo rồi.

Taeyeon nhìn cô chằm chằm, Tiffany chợt cười một tiếng: "Không có gì."

Yên lặng một hồi, cô đột nhiên phát hiện đã đến giờ này rồi mà mình vẫn chưa liên lạc với Jessica , cô nương kia nhất định sẽ lo lắng.Tiffany cả kinh, vội vàng lấy điện thoại di động ra chuẩn bị gọi điện thoại cho Jessica , nhưng vừa lấy điện thoại di động ra nhìn thì mới phát hiện điện thoại đã hết pin.

Tiffany khóc.

Kỳ xui xẻo của cô còn chưa kết thúc sao?

Có cần phải xui như vậy hay không?

Taeyeon nhìn bộ dạng rối rắm cầm điện thoại di động của cô, đôi mắt nhỏ u oán không dứt, mím môi nói: "Anh đã nói với Jessica  rồi."

A?

"Cho nên, em có thể yên tâm."

"Là Jessica  gọi điện thoại cho anh sao?" Tiffany hỏi.

Như vậy chẳng lẽ  Taeyeon  đã biết chuyện cô xảy ra hôm nay rồi? Jessica  khẳng định đã đoán được, nếu như cô ấy thật là gọi điện thoại cho Taeyeon, thì nhất định cũng sẽ nói cho anh.

Không biết vì sao, Tiffany không muốn để Taeyeon nhìn thấy một mặt bất lực của mình.

Cho dù là gia đình cũng không thể.

Taeyeon nói: "Cô ấy chỉ nói là em quá muộn mà không về nhà, lo lắng em lạc đường, hoặc là ngây ngốc bị người dụ đi, sẽ không có người giúp cô ấy nấu cơm."

Tiffany im lặng."Em nào có vô dụng như vậy."

"Ừ, Fany  rất thông minh." Taeyeon  phụ họa."Cho nên lần sau đừng nấu cơm cho cô ấy."

Fany  của anh, phải là nâng ở trong lòng cưng chiều, tại sao có thể để cho người khác sai bảo?

Jessica muốn ăn cơm, thì liền tự lăn vào bếp mà nấu.

Tiffany : ". . . . . ."

Cô vẫn là lần đầu tiên tới đỉnh núi Thái Bình, khách đến nghỉ dưỡng ở đây đều là phú hào giàu có, hoàn cảnh đương nhiên không cần phải nói, trong đó biệt thự của nhà họ Kim là lớn nhất, nhưng lại không có người nào ở. Taeyeon dẫn cô vào phòng khách, trong phòng khách to như thế lại cực kỳ an tĩnh, Tiffany tò mò hỏi: "Người nhà anh đều không có ở đây phải không?"

Taeyeon : "Ừ."

Thật ra thì Tiffany là âm thầm thở phào nhẹ nhõm, cô rất ít khi đến nhà người ta, vừa rồi còn đang suy nghĩ nếu như nhìn thấy ba mẹ của Taeyeon thì phải làm sao? Cô cũng không biết nói gì, hơn nữa với thân phận của mình thì cũng rất lúng túng.

Thật may.

Taeyeon cúi xuống bên chân Tiffany , từ từ cởi giày và vớ của cô ra, quả nhiên là nhìn thấy chân cô bị sưng lên một khối. Anh cầm túi chườm nước đá đắp thoa, lại xoa bóp cho cô, tay nghề vô cùng thành thạo.

Tiffany nói không khiếp sợ là giả, cô há hốc mồm, một câu cũng không thốt ra được. Trợn mắt nhìn chằm chằm Taeyeon , suy nghĩ lại bắt đầu khởi động.

Hồi lâu, cô mới hỏi: "Tại sao anh lại tốt với em như vậy?"

Từ lần gặp mặt đầu tiên, Taeyeon  đã là như vậy, bảo vệ, săn sóc, dịu dàng, lần nào cũng đều là vào lúc cô nhếch nhác nhất, đau lòng nhất đến làm bạn với cô, làm liều thuốc xoa dịu vết thương lòng hữu hiệu nhất.Tiffany có tài đức gì, mà lại có thể hưởng thụ nhiều điều tốt từ anh như thế. Anh đối với cô có ảnh hưởng càng lớn thì Tiffany lại càng lo lắng, lo lắng rằng mình sẽ từ từ đắm chìm vào đó.

Nếu như có một ngày, cô bị nghiện thì phải làm sao bây giờ?

Taeyeon  ngước mắt, ánh mắt chuyên chú nhìn cô, hơi nghiêm túc nói: "Anh còn có thể tốt với em hơn nữa, em có muốn không?"

Chương 45: Rời đi?

Rủ mi mắt xuống, vừa ngẩng đầu, khoảng cách giữa hai người chỉ còn trong gang tấc. Tiffany  nhìn đôi mắt như đầm sâu của anh, chợt cảm thấy hít thở không thông.

Trong cơ thể tràn lên mê muội và hốt hoảng.

Giờ phút này, cô mới thật sự ý thức được cái gì đó. Không phải là ảo giác, cũng không phải là tưởng tượng, mà là cảm nhận chân thật nhất từ đáy lòng. Nhưng cô lại không biết nên đáp lại như thế nào, chút rung động kia lại lần nữa bị chôn sâu xuống đáy lòng, trước khi còn chưa có bị thương thì cô phải mau phá tan nó thành từng mảnh. Không ai có thể bảo đảm, nếu lại tiếp nhận một lần nữa thì cô có thể sẽ lại bị vứt bỏ một lần nữa hay không.

Dũng khí rồi cũng sẽ có một ngày mất đi, cô đã quá mệt mỏi, đã chịu đựng không nổi bất kỳ gian khổ nào nữa. Phương pháp duy nhất cô có thể nghĩ tới để bảo vệ bản thân, chính là chui vào trong vỏ, cô độc bước tiếp.

Taeyeon thở dài, chẳng lẽ anh đã quá gấp gáp sao? Nhìn trong mắtTiffany toát ra vẻ lo lắng mờ mịt, cuối cùng không đành lòng, đưa tay, lẳng lặng ôm cô vào trong ngực.

Tiffany dựa vào lồng ngực anh, quanh thân anh là hơi thở ấm áp, chóp mũi ngửi thấy được mùi trà xanh thơm ngát nhàn nhạt. Nhắm mắt, nói thật nhỏ: "Taeyeon , em chưa từng nghĩ tới chuyện này."

"Anh hiểu." Taeyeon  dịu dàng đáp lại.

Trong giọng nói thanh nhã là hiểu rõ và bao dung.

Có vài người, trời sanh đã mang theo vết thương, nhưng có vài người, nhất định là vết thương của người khác.

Anh tình nguyện để Tiffany là vết thương của anh, cũng không hi vọng cô trời sinh mang theo vết thương.

Tiffanynghẹn ngào, cái gì cũng không thể nói nổi. Một câu "Anh hiểu" kia, đã bao hàm tất cả.

Trái tim trong nháy mắt bị một dòng cảm xúc nào đó không biết tên lấp đầy, khi không có ngôn ngữ gì có thể biểu đạt được cảm giác của cô giờ phút này thì Tiffanymới biết, hóa ra "ôm" là hành động ấm áp nhất và cũng là trực tiếp nhất trên thế gian này để biểu lộ sự xúc động của bản thân.

Đêm khuya, Taeyeon  ở phòng sách xử lý công việc, còn Tiffany thì ôm máy vi tính của anh trở về phòng lên mạng.

Cô ngồi xếp bằng trên ghế sofa, nói chuyện phiếm với Choi Siwon .

Mười ba tuổi Tiffany đã bắt đầu vẽ thiết kế vũ khí kiếm tiền, biết Choi Siwon cũng đã bảy tám năm rồi. Lúc đầu cô chỉ là bán một ít bản thiết kế do mình vẽ trên mấy trang web quân sự, khi đó suy nghĩ của cô rất đơn giản, chính là dựa vào năng lực sinh tồn của bản thân, rời khỏi nhà họ Hwang , đi đến chỗ xa hơn. Sau đó Choi Siwon lại liên lạc với cô, mời cô đặc biệt thiết kế vũ khí cho NSA, phúc lợi rất phong phú.

Tiffany đồng ý.

Chức vị của Siwon  là bộ trưởng bộ vũ khí, tính tình rất cởi mở, Tiffany rất thường trò chuyện với anh. Trừ chuyện làm ăn, hai người thỉnh thoảng cũng sẽ tán dóc vài câu, dần dà liền thành lập một loại quan hệ hữu nghị.

Tiffany hỏi: Siwon , trước đây anh từng nói muốn cho em vào NSA huấn luyện chuyên nghiệp, bây giờ còn được chứ?

Chuyện này thật ra thì lúc bọn họ mới quen Siwon  có đề cập tới, trên phương diện thiết kế vũ khí Tiffanyrất có thiên phú, nếu như lại được đào tạo thêm thì sẽ là mầm non rất tốt.

Nhưng Tiffanychưa từng nghĩ tới sẽ đi con đường này, cô vẫn là muốn hướng tới cuộc sống yên bình đơn giản hơn, nhưng vì có nhà họ Hwang  tồn tại mà mong muốn đó đã trở thành chuyện rất khó có thể thực hiện được. Có lúc bị Hwang MinKin ép buộc, cô cũng nghĩ tới muốn được trực tiếp vào NSA, như vậy Hwang MinKin  sẽ không làm gì được cô nữa. Nhưng đó cũng chỉ là suy nghĩ một chút mà thôi, đúng là vẫn chưa có quyết định, dù sao nếu thật sự bước lên con đường này thì chính là đã bước sang một thế giới hoàn toàn khác.

Tiffanyhoàn toàn chưa chuẩn bị tốt tinh thần.

Siwon : Này, em bị người đổi hồn rồi hả?

Tiffany: . . . . . . Không có.

Siwon : Vậy thì tại sao lại đột nhiên hỏi vậy? Anh đã dụ dỗ em 10206 lần em đều không thèm để ý đến anh, làm cho anh đây không đạt được mục đích mà vỗ ngực liên tục than thở bao nhiêu lần rồi? Nói một chút coi, tại sao bây giờ lại đổi ý?

Tiffany: . . . . . . Chỉ là hỏi một chút.

Siwon : Biến, anh còn không biết em sao. Bị hành hạ nữa chứ gì? Bị giày vò nữa phải không? Anh đã sớm khuyên em tìm nơi nương tựa lâu dài đi mà em không nghe, bây giờ đã biết thiệt thòi rồi chứ? Em nói xem khi đó em mới mười ba tuổi, đầu óc không tệ, căn cơ đầy đủ, nếu lúc đó được bồi dưỡng tốt thì đã là một tồn tại cường hãn biết bao nhiêu, đến lúc đó chỉ có em đạp người khác chứ nào có người khác đạp em! Nhưng bây giờ thì sao? Đã 'già' như vậy, tiền đồ còn có thể mở rộng được bao nhiêu? Có còn sức lực mà tiến lên không? Nếu bị người phát hiện anh cho em đi cửa sau thì quả thực là vũ nhục chỉ số thông minh của anh, anh cũng không muốn bị cấp trên ném vào rừng rậm Amazon đâu.

Hơn nữa vào NSA không phải là chuyện dễ dàng, tối thiểu phải được Taeyeon phê chuẩn.

Tiffany: Em chỉ biết là anh ghét bỏ em!

Siwon : Đây không phải là ghét bỏ em, mà là sự thật. Bị em lừa gạt vòng vo nhiều như vậy cuối cùng vẫn trở về chỗ cũ, thôi được rồi, trở lại chuyện chính, em là thật muốn đi con đường này sao?

Tiffany: Ừm.

Thật ra thì cô cũng không phải là xác định 100%, cho nên do dự nhiều năm như vậy cũng không phải là không có lý do. Trong cuộc sống ràng buộc quá nhiều, nhưng gần đây đã xảy ra một số chuyện, làm cho cô không có dư thừa tinh lực mà đi đối mặt giải quyết, có lẽ đây chính là cái gọi "lao lực quá độ" đi.

Nói cô trốn tránh thực tế cũng được.

Dù là con đường này so với những gì cô đang đối mặt thì càng nhiều khó khăn và nguy hiểm hơn, nhưng ít ra sẽ không có nhiều lục đục đấu đá như vậy, tâm trí cũng sẽ thoải mái hơn rất nhiều. Cơ thể chịu khổ chỉ cần cố gắng chịu đựng một chút rồi thôi, còn so với tâm hồn bị tổn thương thì lại là hai khái niệm khác nhau.

Ít nhất là bây giờ,Tiffanythà đau người còn hơn đau tim.

Siwon : Chuyện này anh không làm chủ được, bây giờ NSA đều là do chỉ huy lo liệu, đợi lát nữa anh thương lượng với anh ấy một chút.

Tiffany: Có thể đừng nói cho anh ấy biết thông tin cá nhân của em được không? Chỉ nói mấy phần quan trọng là được rồi, đừng cho anh ấy biết em là ai.

Siwon : Em và chỉ huy có quan hệ riêng à?

Tiffany: Cứ xem là vậy đi, cụ thể em không tiện nói, anh cứ theo em nói mà làm là được.

Siwon : Em đã thành công gợi lên lòng hiếu kì của anh rồi nha!

Tiffany: . . . . . .

Nghĩ tới Taeyeon , cô lại nhớ tới chuyện lúc tối. Sở dĩ cô không dễ dàng tiếp nhận như vậy, thật ra thì còn có một chút khó nói, chính là nếu như thật sự có thể ở cùng một chỗ với Taeyeon mà nói thì vấn đề của cô đã liền được giải quyết rồi. Cô tin tưởng lấy năng lực của Taeyeon  thì hoàn toàn có thể tự bảo vệ bản thân.

Thế nhưng, trong lòng cô lại luôn xem anh như bùa hộ mạng. Tình cảm vốn chính là một thứ rất thuần túy và tinh khiết, Tiffany không muốn trong tình cảm của mình có bất kỳ tạp chất nào, đây là đối với hai bên không tôn trọng. Vả lại bây giờ cô cũng không thể nào vượt qua được cánh cửa đã khoá kín trong lòng mình.

Nếu như cô là toàn tâm toàn ý yêu Taeyeon  thì tốt rồi, yêu người luôn bảo vệ, luôn ở bên cạnh mình là chuyện rất bình thường, nhưng hết lần này tới lần khác cô lại còn chưa tới mức đó.

Cho nên, thà là cô lựa chọn phương thức tệ nhất là yên lặng mà rời đi, chứ cũng không muốn trong lòng còn bất kỳ một tia mắc nợ nào.

Đây là biện pháp tốt nhất mà cô có thể nghĩ tới.

Thật ra thì duyên phận rõ là một thứ gì đó rất kỳ diệu, mười ba tuổi cô đã tiếp xúc NSA, nhưng thông tin lại giới hạn, đối với trong tổ chức cô chỉ hiểu có một chút, ngay cả người lãnh đạo cũng không rõ là ai. Không ngờ thời gian tám năm qua đi, gặp gỡ Taeyeon , người trong tương lai sẽ nối nghiệp NSA, cũng có thể nói là boss trên danh nghĩa của cô. Để cho cô và nơi này có dính dáng sâu hơn.

Tương lai có lẽ Taeyeon  sẽ không biết cô ở đâu, nhưng cô thì thỉnh thoảng vẫn có thể nhìn thấy anh, nhớ lại anh đã từng đối với cô rất tốt, một cái nhăn mày một nụ cười, đều là những hồi ức quý giá nhất trong kiếp này của cô.

Hơn nữa, Tiffanyốt cuộc cũng có thể sử dụng tài năng của mình, cố gắng để chân chính báo đáp anh.

Đây cũng là điều làm cho cô cảm thấy rất vui vẻ.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#taeny