#1 : Trùng Khánh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi là Dịch Yên Y, một cô gái 24 tuổi mang 2 dòng máu Việt-Trung. Sinh ra và lớn lên tại Trùng Khánh, sống chung với bố là người Việt và mẹ là người Trung.

Tôi chưa bao giờ nghĩ ra được cốt truyện cho hai người họ làm sao có thể gặp và yêu nhau hay đến thế. Lúc đó, tôi đã sống với quãng thời gian hạnh phúc cho tới khi lên 4 tuổi. Tôi chứng mắt chứng kiến mẹ bị tai nạn. Tôi nghĩ rằng, chẳng có gì bù đắp được khoảng trống đó nữa. . Gia đình chẳng giàu có gì, nên nhờ bán căn nhà này mà bố con tôi mới đủ tiền mua vé về Việt Nam và sống đến tận bây giờ.

Nhưng dù thế, bố tôi vẫn cố gắng trích tiền còn lại cho tôi học tiếng việt và cả tiếng trung, vì biết là sẽ bị ảnh hưởng ngôn ngữ nên bố luôn muốn tôi vẫn giữ nét gì đó về mẹ.

Tôi bây giờ đã đậu được đại học, đến lúc thực hiện ước mơ hoài bão đi du lịch ( mở rộng tầm nhìn). Không giống như những người khác, tôi không đặt chân lên xứ người xa lạ mà đơn giản là đi du lịch tại chính quê hương cũ của mình,Trung Quốc. Tôi sẽ xin làm việc ở đó.

Một tháng sau đó, tôi tạm biệt bố và ông bà ra sân bay bay thẳng đến nơi đầu tiên tôi chào đời, đó là Trùng Khánh. Vừa đặt chân ra khỏi sân bay, cảm giác 20 năm xa xách nơi đây đã thay đổi rất nhiều.

Yên Y: Mẹ! Con gái về với mẹ đây!!

Ngay sau đó tôi đã dự định đi khắp thành phố Trùng Khánh để nhớ lại mọi thứ, đồng thời cũng làm quen với nơi đây. Đang đi được một lúc đến gần công viên gần đó thì gặp một người ăn mặc Từ trên xuống dưới trùm kín mích: nón lưỡi trai, mắt kính râm, khẩu trang đen, áo khoác, quần jean và giày thể thao.

Nhìn y chang như khủng bố, thế nên tôi lạng sang nơi khác để khỏi phải gặp phiền phức. Nhưng khi tôi vừa lướt qua thì tên đó lập tức ngã xuống đất, ngất lịm, gọi quài không dậy.

Yên Y: Anh ơi? Anh..anh...anh...anh.... sao không vậy? Nè? *tát dô mặt*

Thật sự lúc đó hoang mang đến nỗi mà quên rằng mình ở Trung Quốc mà nói Tiếng Việt. Chẳng còn cách nào, tôi đã dò bản đồ và đưa anh ấy đến bệnh viện gần nhất.

Thiệt tình là tên này đã bự mà còn nặng kinh cộng thêm phụ kiện trên người làm tôi muốn quỵ xuống vậy. Đưa hắn đến bệnh viện phải nói lúc đó quá mừng:

Thứ nhất: Cứu được người

Thứ hai: Rảnh nợ

Bác sĩ đưa anh ta vào phòng rồi cởi bỏ lớp mền dày đặt trên người anh ta xuống. Và khi mở khẩu trang ra, tôi đã.....bị sững mặt với nét hoàn mỹ của người này.

Cặp lông mi dài, sóng mũi cao dọc dừa, đôi môi mỏng với khuôn mặt sắc nét đang nằm ngấc trên giường như khiêu khích người khác vậy, nó khiến tôi chìm đắm vào giấc mơ lâu đài có hoàng tử và công chúa cùng nhau khiêu vũ😳

Bác sĩ: ơi! ơi! ơi *Bác sĩ lây mạnh*

Yên Y: Dạ dạ bác *chợt tỉnh khỏi giấc mộng*

Bác sĩ: Anh ấy không sao cả, chỉ bị bệnh hạ đường huyết. Uống vài cốc nước đường nghỉ ngơi khoẻ lại ngay. À bạn trai đẹp thế?

Yên Y: Hả? Không phải! Anh ấy không phải bạn trai tôi *xua tay*

Bác sĩ: Nếu vậy gọi điện người nhà anh ấy đến nhá. Chúng tôi đi đây☺️

Yên Y: Ơ vâng! Cảm ơn bác nhiều *cúi đầu*

Tôi quay sang nhìn, tên đó vẫn nằm như công chúa chết trong rừng, vậy mà vẫn giữ được nét tuấn tú trên mặt. Tôi liền lén lúc thò tay vào túi áo khoác.

Không phải ăn cắp mà là kiếm điện thoại của anh ta rồi gọi về cho người thân để rinh tên này về nhà cho hết chuyện. Nhưng mà...bỗng 1 bàn tay nắm chặt tay tôi lại

- đang làm cái trò thế?
(Lưu ý: chưa biết tên nên ko ghi tên đầu dòng)

Cái tên này đưa đôi mắt quyến rũ, liếc xuống nhìn tôi. Tôi liền phật người ra phía sau và rút tay mình lại.

Yên Y: Tôi làm đâu chớ.

-Thế sao tôi lại đây?

Yên Y: Anh không nhớ hết á? Chính anh đã đày tôi vào cái chỗ này đấy. Anh tự nhiên giữa đường ngay cái nơi không người qua lại. Không tôi thì anh bây giờ đã biến thành cục băng nằm ngoài đường rồi. Anh nên mang ơn tôi đi vừa!😏

- Ây da! Cái đầu tôi!

Yên Y: Nè! nghe không thế? Anh tôn trọng người đối diện chút đi.

- đứng ngang tôi

Yên Y: thì......

- Tôi mệt rồi, tôi phải về. Còn nữa, đây 2000 nhân dân tệ, sẽ thay tôi cảm ơn .

Nói rồi tên đó bước ra khỏi phòng bệnh chỉ còn tôi và xấp tiền trên giường làm tôi chẳng nói được gì cả.

Tôi cầm số tiền bỏ vào túi và ra khỏi bệnh viện. Trong đầu cứ suy nghĩ không biết có gặp người đó được một lần nữa hay không và nên làm gì với số tiền này.

Tôi vẫn cứ suy nghĩ quẩn về 1 ng có khuôn mặt hoàn mỹ đến như thế, vì trước giờ tôi luôn xem bố mình là người đàn ông hoàn mỹ nhất. Đến tối hôm đó tôi mới dứt được suy nghĩ, quyết định đi tìm việc.

Tôi đã cầm tờ pic tuyển dụng quản lí trong một công ty TF Entertainment, thuê 1 căn nhà nhỏ sống ở đó. Mọi chuyện đối với tôi có vẻ thuận lợi và sáng hôm sau đi xin việc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro