#56: Siêu thị! GO!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

*13h12p - Trùng Khánh*

Yên Y:  Đã xong chưa?? Lâu quá đi!

Các cậu ấy muốn tôi đi siêu thị mà giờ tôi ngồi chờ ngoài phòng khách đã hơn nửa tiếng. Thế mà không biết ai mở miệng ra bảo con gái chuẩn bị lâu hơn con trai. Lạy trời chứ bạn bè bên Việt Nam ai cũng coi tôi như con trai cả. Một ngày dành 2/3 thời gian đi tập gym và học võ đấy. Nên chuyện thời trang tôi không mấy chú trọng, một loáng là xong ngay thôi.

* Một tiếng trước*

Tun Khi:   Yên Y vào thay đ trước đi. Ti này lát na vào thay đ xong là kp gi ri.

Thiên T:   Nói gì ch con gái như cu chun b như thế nào con trai ti t biết trước ri. Lâu lc lm!

Nghe theo lời của họ, tôi đành lòng lên phòng thay đồ trước. Kĩ thêm một chút, tôi trang điểm lên một vài điểm. Tô thêm chút son. Như vậy là đủ để nhìn rồi. Vì người như tôi không cần đẹp.

Tun Khi:  Ơ! Thay nhanh thế! Chưa ti 10p.

Tôi đã xuống dưới lầu rồi mới thấy bọn họ đang chuẩn bị thay, cứ như thế thì bao giờ mới đi sớm được.

Yên Y:  Đến gi thay đ ca các cu ri đy! C anh na Tun Khi!


Vương Nguyên:  Tuân lnh tiu qun lí.

Chỉ cần một câu của tôi là Vương Nguyên chạy thẳng vào phòng ngay tức khắc. Còn hai người kia thì chỉ mới bắt đầu la lếch vào phòng. Cứ như bị đài đi vậy.


*Hiện tại*

Từ giây phút ba con người đó bước vào phòng, tính đến thời điểm này đã được 45p phút. Một con số không ngờ với việc đi thay một bộ đồ của phái nam. Tôi bây giờ cứ như một chàng trai đang chờ ba cô gái đi thử váy cưới vậy. Cái kí túc xá này thật lạ lùng.

Hình bóng lực lưỡng của ai đó đang bước ra khỏi phòng. Nhưng không phải các cậu ấy, mà là anh Tiểu Mã, làm tôi mừng hụt.

Tiu Mã Ca:   Em thay đ đi đâu đy?


Yên Y:   Em vi ba người h đi siêu th mt lát, có l hôm nay chúng ta s ăn cơm nhà đy anh à. Anh đi đâu đy?


Tiu Mã Ca:   À! Anh qua công ty có chút chuyn, nhưng anh s v sm đ ăn cơm ca my đa.


Anh ấy đi ra khỏi phòng ngay sau đó, và cũng kịp lúc ba con người ấy vừa bước ra. Thật trùng hợp, cả ba cùng ra ngoài cùng lúc, cứ như hẹn nhau vậy.

Yên Y:   Thay đ thôi mà sa....*¥$%+"/&)

Không biết phải nói như thế nào cho hiểu hết, nhưng mà có vẻ như tông màu trang phục của ba người có hơi giống nhau. Vì tất cả đều mặc màu đen và tất cả đều mang khẩu trang, đội mũ lưỡi trai. Chỉ có Thiên Tỷ là đeo mắt kính thôi. Bốn đôi mắt nhìn nhau như chẳng hiểu nhau mấy.

Yên Y:   Đnh chuyn t ca sĩ sang cướp nhà băng à?

TFBOYS:  H????


Yên Y:   Không hiu à??


TFBOYS:  *Lắc lắc cái đầu*


Yên Y:  Ba người t nhìn nhau đi.


Ba người quay ngang nhìn, người này nhìn người kia, người kia nhìn người nọ. Nhìn từ trên xuống dưới, họ cứ thế mà nhìn nhau khoảng 5p sau, mới chợt nhận ra ý nghĩa tôi nói.

Tun Khi:   Hai đa này, ai cho đng hàng vi anh!!


Vương Nguyên:  Ơ! Anh mi là người đng hàng vi em đy!!


Tun Khi:  Có phi my đa đt máy quay lén trong phòng anh không???



Vương Nguyên:  y! Em đnh hi anh câu đó đy!



Thiên T:   Được ri đy! Sao hai người li nhái hàng ca em ch. Thit tình! Em đã ct công chn nó đy.



Tun Khi:  Này này! Em va nói ai nhái đy???


Thiên T:  Chng phi trong đây em luôn là người mc đ ra phong cách đàn ông nht hay sao???


Vương Tuấn Khải nhìn Thiên Tỷ đang vuốt lại mái tóc của mình, cười nhếch cái miệng.


Tun Khi:   Này Nguyên Nhi!  Chúng ta va được khen như đàn bà đy...


Vương Nguyên khi đó nhìn quanh căn phòng, nhăn mày cắn môi.


Vương Nguyên:  Yên Y đâu ri nh?


Cả ba người nhìn nhau rồi nhìn xung quanh căn phòng, nó im re đến kì lạ. Khi đến chỗ để giày, đôi thể thao của Yên Y đã biến mất. Cả ba người lập tức giành cửa chạy ra khỏi phòng.


* Siêu th trung tâm thành ph*

Tôi đóng chủ vai tài xế hộp và đưa mọi người đến siêu thị một cách an toàn. Tôi bảo họ đứng đợi tôi lái xe vào tầng hầm. Thật đúng là siêu thị lớn nhất thành phố, bề ngang và chiều rộng chỗ đậu gần xấp xỉ cả siêu thị rồi.

Đi đến chỗ ba đứa trẻ đang chờ mẹ, tôi bảo các cậu ấy cứ đi trước. Vương Nguyên từ trên tông thẳng xuống chỗ tôi thì thầm vẻ vội vàng, lo lắng vô cùng.

Vương Nguyên: Yên Y à! Nãy gi ti t đng đy ch cu mà ai đi ngang qua cũng nhìn chm chm. Sao sao y!!

Tôi thở một hơi dài, đi nhanh chen vào chính giữa cả ba người, tôi muốn trả lời câu nói thắc mắc của Vương Nguyên, nhưng mà cả ba người phải cùng nghe.


Yên Y: Các cu mc đ kiu đy ma còn ghé mt vào dòm ch hung gì là người ta. Đã thế còn đeo khu trang na. Cn thn ko mi người tưởng các cu là ăn trm đy.


Tun Khi: Nếu vy thì em là boss ca ti này đy. Vì ch có em là mc đ khác nên mi người s nghĩ em là người dn dt đàn em ca mình.

Sau khi nói xong, tôi nhếch miệng cười, vì nghĩ nó thú vị. Cứ như mọi vai vế bị đổi cho nhau vậy. Ở công ty và ký túc xá, tôi chỉ là một người trợ lý của ba người họ, vậy mà vào đây lại được xem là đại tỷ đấy. Vui chưa?? :)))

Thiên Tỷ đẩy chiếc xe chở hàng, chúng tôi vừa đi ngang qua quầy ăn nhanh. Xem nào, ở đây có mì gói là nhiều và một ít mì xào riêng. Vương Nguyên nói là muốn ăn mì, nhưng Tiểu Khải lại muốn ăn cơm, còn Thiên Tỷ thì fine!! Cái gì cũng được!! Cho nên mọi người chỉ còn chờ vào ý kiến của tôi. Nhưng thật lạ lùng là tôi lại thốt lên chữ "cơm" mà không biết tại sao. Nhìn đôi mắt buồn của Vương Nguyên qua lớp che, tôi bảo cậu ấy cứ lấy phần mì mà mình thích, và cậu đã lấy hẳn 10 gói. Hỏi ra thì nói là dự trữ.

Quầy đông lạnh toả ra làn hơi the rát nhưng lại có chút mùi tanh của cá và các loại hải sản. Nhưng thật may là chẳng ai trong bốn đứa ghé mắt vào đó, tôi ghét ăn cá nhất trên đời. Lắm xương.
Tủ đông lạnh được xấp cả hàng dài, tôi lấy một ít bắp đóng gói và bịch rau củ thái nhỏ sẵn, một ít thịt sống và một ít chả cá. Trứng thì có lẽ là ở nhà còn.
Chỉ với số lượng vừa đủ, vì tôi nghĩ đồ đóng gói ướp lạnh cũng không mấy tốt, vì nó có hạn sử dụng và cũng không biết nó được để ở đây từ lúc nào.

Mãi lo chăm chú lựa chọn thức ăn, đến khi quay qua thì MÔ PHẬT. Cái xe chở đồ không còn chỗ để. Nó đã được lắp đầy bằng những gói bánh snack và những hộp kem. Vậy là trong thời gian tôi đang chọn thì các cậu ấy tranh thủ chạy đi cướp đến thế này à?? Tôi quay qua nhìn, ba con người đó làm vẻ như chẳng có chuyện gì xảy đến. Làm như những gói bánh này là từ trên trời rớt xuống không bằng.

- M ơi! Ba anh đó ging siêu nhân quá!!

Một đứa trẻ ngây thơ cầm món đồ chơi và được mẹ dắt tay đi đang nhìn chằm chằm vào ba người trước mắt nó. Cả ba người họ có vẻ khoái chí nên cười khúc khích vì được khen như siêu nhân. Mắc ghét chưa!

Yên Y: Này bé à! Em tht s nghĩ các cu y là siêu nhân à? Các cu y là nhân vt phn toàn din đy!


Thiên T: Yên Y à! T nghĩ cu không có mt thm m ri!!


Yên Y: Còn tôi thì nghĩ bà y nên dt con mình đi khám mt là va. - Thì thầm.

Quay lại vấn đề cũ, tôi khoanh tay đứng trước ba người, nhưng ai nấy đều nhìn chỗ khác. Hết sức khi dễ.

Yên Y: Ba người nhìn tôi này, nhìn đi đâu đy?? Đã nói là đi siêu th la nguyên liu làm ba ti mà, các cu chn gì thế h??

- Nhìn cô bé đó đang dy ba đa em trai ca mình kìa??

- y d quá nh? Ra dáng ch c tht

- Tôi có quen ba chàng trai kia không nh?

Tôi nhìn xung quanh, mọi người không nhìn ba cậu ấy nữa mà chuyển mục tiêu sang tôi. Bây giờ tôi thật sự là đại tỷ rồi.

TFBoys: Chúng em xin li Yên Y t. S không có ln sau đâu !!! - Cúi đầu.


- Ôi tri ba cu y l phép quá!

- Ngoan tht!

-Sao cô y li la em mình như thế! D quá

- Có ba đa em ngoan như vy mà li đi ăn hiếp, tht hết nói ri!

- Tôi có quen ba cu y không nh??

Thật tình, rõ ràng là cố ý để bắt bẻ tôi mà, các cậu ấy thừa cơ hội xông lên đánh gụt tôi đây mà. Nhưng nói thật, tôi mà có ba đứa em trai như thế này thì...

"Rắc rắc.. rắc!" (Bẻ tay)

Chỉ thế thôi!!

Yên Y: Này các cu! Đ ri đy! Chúng ta phi sng trong hoà bình ch. Đng có chơi khăm mt mình tôi như thế, các cu cũng có th chơi khăm ln nhau mà.

Các cậu ấy gật đầu sau câu nói của tôi, tôi thấy tôi nói đúng đấy chứ.


Yên Y: Được ri! Bây gi đem s bánh này v v trí ca nó được ri đy, c kem na. Mi người ch được ly mt bch bánh và mt hp kem thôi.


Vương Nguyên: Nhưng Yên Y à! Nó ngon mà!!

Yên Y: Thế các cu mun đng trên sân khu hát vi các bng b à. Các cu tha biết mà, cho nên ai không mun mt hình tượng thì đem tr nó v ch cũ đi.

Vương Tuấn Khải cầm một số và đi lại chỗ cũ, anh ấy giỏi nghe lời thật, có lẽ là anh ấy sợ mập. Tiếp theo đó là Thiên Tỷ cũng cầm phần của mình và lẽo đẽo theo sau. Chỉ còn lại Vương Nguyên, dường như cậu ấy còn tiếc mấy cái bọc bánh. Cậu đứng đấy nhìn chúng kiểu phải chia tay nhau vậy.


Yên Y: Được ri, Nguyên Nhi! Cu c ly ba bch bánh đi.

Vương Nguyên mỉm cười vui sướng nhìn tôi nhảy cẩn lên như đứa trẻ.

Vương Nguyên: Cm ơn Yên Y!!

Tun Khi + Thiên T: KHÔNG CÔNG BNG!!!

Yên Y: Nãy gi chưa đi à?

Thiên T: T không phc, ti sao? Sao lúc nào cu cũng ưu tiên Vương Nguyên trước hết vy??

Vương Nguyên: Vì Yên Y thích t!!

Thiên Tỷ nhìn Vương Nguyên chằm chằm, tôi giật mình trước câu nói bất ngờ của cậu ấy, không hiểu sao điều gì làm cậu ấy chắc chắn như thế. Tuấn Khải nhìn Nguyên Nhi không một biểu cảm rồi quay lại nhìn tôi cũng như thế. Cứ thế này tôi sẽ bị hiểu lầm.

Yên Y: Không phi!! Ti vì t thy Vương Nguyên dù ăn thế nào cũng không mp nên ưu tiên chút thôi, ch chng có gì c...

Thiên T: Thế thôi à?

Yên Y: m! Thế thôi!!

Tôi phải nói như thế thì ba người họ mới chịu đi, phiền não hết sức. Thật sự thì không hiểu Vương Nguyên nghĩ gì mà lại nói như thế. Chắc tại cậu ấy phấn khích quá đà. Còn Vương Tuấn Khải, khuôn mặt và thái độ đó nói lên điều gì. Ghen à? Thôi bỏ đi! Tôi lúc nào cũng ảo tưởng, một người như anh ấy mà lại đi ghen thì không biết sẽ như thế nào nhỉ? Đánh nhau à, hay tạt axit?? Ôi! Tôi tả anh ấy như đàn bà ấy. Xin lỗi anh Vương Tuấn Khải! Tôi lại tưởng tượng không hay về anh nữa rồi!!

Tôi đi dọc theo chỗ bán sữa tươi và phô mai. Tôi mua mỗi thứ một ít, một vài chai nước trái cây. Có nên mua thêm một ít trái cây không nhỉ, nó có thể làm món trán miệng hoặc có thể làm nước ép. Tốt cho sức khoẻ của các cậu ấy lắm.

T Nam: Cu cũng đây à?

Toi nhận ra giọng nói này, ngạc nhiên đấy!

Yên Y: Trùng hp nh? Cu cũng đi mua đ à?? Đnh nu cho tôi ăn sao?

T Nam: Có l là t không th ri! T đã dn ra ngoài ri. T không sng nhà cu na. T đã mua mt căn h gn đó, mong là có th ngm cu mi ngày.

Yên Y: Dn ra riêng à? Sao thế? Cu chê nhà t nh à? Hay đúng ra là t đi x t vi cu?

T Nam: T nào dám thế! Đi vi t Yên Y là trên hết. Nhưng cu đi siêu th mua nhiu đ thế, làm cho t ăn à???

Tun Khi: Không có phn ca cu đâu!!!

Tôi cũng nhận ta giọng nói này, đã quay lại rồi sao?

Tun Khi: Tht tiếc là nhóm ti anh ch đ tin mua thc ăn bn người thôi. Nên dù cu có được mi cũng không đ phn ăn đâu.


Tử Nam nhìn Tiểu Khải kiểu cay nghiệt, đôi mắt như muốn bắn lửa, thật lạnh sóng lưng. Thù oán gì với nhau à??

"Cht"

Trong chớp mắt, tôi còn chẳng biết gì. Cậu ấy đột nhiên hôn lên má tôi trước mặt anh ấy, rồi nói câu tạm biệt trong cái nụ cười ẩn ý. Anh ấy lại nhìn tôi chằm chằm, như lúc nãy nhưng không phải là không biểu cảm. Mà là như tượng luôn rồi.


- Cái anh hôn cái ch hi nãy đp trai quá!

- Anh y d thương cc kì. Cười càng đp hơn na.

- T mun chp hình vi nh!!

Tun Khi: Tôi mà m khu trang ra xem, có đp hơn cái tên đó không?

Sau khi nói xong, anh ấy liếc sang nhìn tôi, nhìn không chớp mắt, đáng sợ.

Tun Khi: Nhìn gì? Mua xong ri thì v thôi! Tôi đói lm ri!

Ai nhìn ai trước chứ, sau đó anh ấy đi xuyên qua tôi đến quầy tính tiền đợi sẵn. Nãu giờ gặp toàn chuyện gì tôi cũng chẳng hiểu nổi. Tôi điên mất.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro