Chap 56: Giải Quyết Rắc Rồi (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-"Ừm... cậu về nhà nghỉ ngơi cũng tốt. Ngày mai nhớ đi học đó"

-"Về bằng chứng hồi chiều, cậu có biết sau trường có camera không? Chính mẹ cậu đã kêu người lắp ở đấy, may mắn thay, camera đã ghi lại được những gì lúc trưa đã xảy ra. Chỉ cần Chí Hoành xem được đoạn phim đó, chắc chắn hiểu lầm sẽ được giải quyết."

-"Tớ biết rồi, à... ừm... Hoành nhi, các cậu chăm sóc em ấy giúp tớ"- nói ngoài mặt là giận, là không quan tâm. Nhưng trong lòng anh vẫn lo lăng cho người kia

-"Được rồi"- cả hai cúp máy

-Khải ca, sao rồi, anh ấy nói gì?- Chí Hoành vừa thấy Tuấn Khải cúp máy, liền hỏi, hai con người này thiệt là, giận nhau ngoài mặt chứ trong lòng luôn nghĩ cho đối phương

-Nó về nhà, không có gì đâu, ngày mai anh kêu nó đi học

-Ừm...- lúc này Chí Hoành mới thật sự yên tâm. Nhanh chóng ăn một ít rồi Chí Hoành cũng mau về phòng. Trong phòng chỉ còn lại cặp Song Vương

-Khải ca, hai người này tuy giận nhau mà vẫn quan tâm cho nhau ha- Vương Nguyên nói, sở dĩ Vương Nguyên biết là Tuấn Khải đã kể cho Vương Nguyên nghe về cuộc điện thoại lúc nãy

-Đúng đó, trong điện thoại, Thiên Tỉ vừa kêu anh và em chăm sóc Chí Hoành thì ngoài đây Chí Hoành cũng thế, lo sốt gió lên vì Thiên Tỉ

-Hai người này...- Song Vương đồng thanh

------------

Trở về phòng, Chí Hoành cũng không biết làm gì, không có anh ở đây, mọi thứ liền trở nên buồn chán. Không có anh ở đây, không ai quan tâm cậu, lo lắng, thương cậu bằng anh, không ai đùa giỡn với cậu, không ai để cậu làm nũng. Đứng trước dãy hình anh treo trên tường, từng tấm từng tấm ảnh, có anh ở đó, cậu nhìn mãi, cứ sợ chớp mắt một cái hình anh liền biến mất. Nhìn quanh khắp phòng, đâu đâu cũng là hình ảnh của anh. Bóng lưng anh ngồi ngay bàn học, đôi khi anh còn ôn nhu quay lại nhìn cậu mỉm cười một cái.

Trời cũng đã dần khuya, Chí Hoành vẫn cứ trằn trọc. Đêm nay, cậu phải ngủ mà không có anh. Cậu nhớ, rất nhớ, nhớ mỗi khi ngủ, anh đều ôm cậu vào lòng, hôn cậu chúc ngủ ngon. Căn phòng những ngày trước đây luôn hạnh phúc, tràn ngập tiếng cười nói, giờ đây là một sự im lặng đáng sợ. Nước mắt tràn khóe mi, cậu khóc, cậu hối hận khi hiểu lầm anh, anh liệu có tha thứ cho cậu hay không?

"Dương Dương à, em xin lỗi. Dương Dương em nhớ anh"

Bên đây, cũng có một người nhớ thương đến cậu. Đứng ngoài ban công, anh nhìn xa xăm, trong đầu vẫn luôn nghĩ về cậu: "Hoành nhi bây giờ đã ngủ chưa? Em ấy có nhớ mình không? Lúc nãy nghe Tuấn Khải nói em ấy rất buồn." Thật ra lúc nãy, dau khi Chí Hoành về phòng, khoảng 30 phút sau, anh liền gọi lại cho Tuấn Khải, hỏi về cậu, anh nghe Tuấn Khải nói rằng, cậu cũng rất buồn. Rồi anh cũng lẳng lặng bước vào phòng. Nằm trên chiếc giường kingsize rất êm, lại còn rất thoải mái nhưng anh vẫn không thể nào yên lòng được, anh nhớ cậu...

"Hoành nhi, anh nhớ em"

Ở hai nơi khác nhau, hai con người khác nhau nhưng trong tâm trí và cả trái tim bọn họ luôn nhớ về nhau

-------------

Sáng hôm sau, Chí Hoành tỉnh giấc, quay sang, trước mắt cậu là khoảng giường trống bên cạnh, cậu thở dài. Uể oải ngồi dậy, chán nản, buổi sáng thức dậy không anh bên cạnh. Cậu làm vệ sinh rồi lấy balo, mang giày đi học. Nhìn những đôi giày giống nhau trên kệ, nhìn rất đẹp, 1 đôi lớn lại có 1 đôi khác nhưng nhỏ hơn được đặt bên cạnh. Dù nhìn thế nào đi nữa thì đôi giày màu trắng vẫn đơn độc kia (Hai đứa nó hôm qua giận nhau. Tỉ về nhà nên giày đôi bị "tách ra"). Cậu thở dài, khóa cửa phòng rồi bước đến trường.

Thiên Tỉ bên đây cũng thế, do hôm qua không về kí túc xá mà đồng phục cũng không có để sẵn ở nhà. May mắn hôm nay ở lớp anh có tiết thể dục, nên đồ thể dục lúc trước đã mang hết một bộ đến kí túc xá, còn một bộ ở nhà. Anh nhanh chóng thay đồ rồi lấy cặp, ăn sáng rồi bước ra khỏi nhà.

Đến trường mà tâm trạng vẫn luôn nghĩ về Chí Hoành. Nếu hôm qua là băng khoăn, không biết em ấy ngủ chưa thì sáng nay lại là đêm qua em ấy ngủ có ngon không, anh nhanh chóng bước đến trường.

--------

Ở trường lúc này, Chí Hoành ở trên lớp mà đầu óc thì nghĩ đến chuyện tối hôm qua, cuộc điện thoại của Dịch mama.

--------

9h tối qua

Cậu đang nằm trên giường, tay thì cầm điện thoại, xem hình của anh và cậu chụp chung, ngón tay lướt từng bước nhẹ trên màn hình, hình ảnh của hai thiếu niên nở nụ cười tươi từng tấm lướt qua. Cậu chợt khựng tay lại trước đoạn phim, anh và cậu đã quay lúc trang trí phòng xong, cậu nhấn vào nút xem, đoạn phim chạy:

-Hoành nhi à, em nói xem, anh trang trí phòng chúng ta như thế này đã được chưa?- một giọng thiếu niên trầm ấm vang lên, cậu ta khoác vai một cậu thiếu niên khác, đem cậu thiếu niên đó ôm vào lòng (ý tưởng của au lúc này là Tỉ khoác vai Hoành á)

-Ừm... rất đẹp luôn á, em thích nhất là dãy khung ảnh này nha- một giọng thiếu niên trong treo cất lên

-Mà hôm nay chúng ta cũng có thêm đồ đôi nữa rồi. Em xem, quần áo, giày dép chúng ta đều đã có, nay lại có thêm nhẫn và vòng nữa này. Mai mốt mua đồ đôi về nữa, để ở phòng của chúng ta

-Như vậy tốn kém lắm, anh xem, chúng ta còn học không bao lâu nữa là hết năm học, sẽ về nhà, không ở kí túc xá nữa, mua thêm đồ làm gì

-Anh mua đem về nhà, ha?

-Ừm... chuyện này tùy anh quyết định

-Vậy đi

Kết thúc đoạn phim, cậu nhận ra trên mặt mình toàn là nước, là nước mắt, cậu khóc, khóc khi thấy anh. Chợt điện thoại reo, trên màn hình xuất hiện chữ "DỊCH MAMA", Chí Hoành phân vân có nên bắt máy hay không, bắt máy thì nói gì? Không bắt thì không được. Phân vân một lúc, cậu cũng bắt máy:

-"Dạ, alo"

-"Tiểu Hoành, mama đây" -Dịch mama nghe được cậu băt máy, vui mừng nói

-"Dạ, mama..."- không biết nói gì bây giờ, chỉ biết "dạ" thôi

-"Mama gọi con là muốn hỏi xem con dạo này con như thế nào rồi?"- biết cậu vẫn còn ngại nên Dịch mama mới đành phải chủ động

-"Dạ cũng bình thường ạ"

-"Dương Dương không có gây chuyện với con chứ?"

-"Dạ... dạ không"- nghe đến anh ấp úng

-"Hai đứa vẫn không có chuyện gì nữa chứ?"- Dịch mama đã biết rồi, lúc nãy, trước khi gọi điện thoại cho cậu, Dịch mama đã gọi sang cho anh, với những câu hỏi tương tự cậu, và anh đã kể hết chuyện cho mama nghe.

Tuy bề ngoài nhìn Thiên Tỉ lạnh lùng, kiệm lời nhưng thật ra mọi chuyện anh đều đem đi nói cho mama mình nghe, chuyện gì khó khắn đều nói với mama rồi cũng bà tìm cách giải quyết. Trong mắt anh, bà là người phụ nữ tuyệt vời, bà vừa giỏi giang trong việc kinh doanh, chu đáo trong việc nội trợ, rất hiểu chồng và con mình, bà là một người tâm lí.

-"Dạ..."

-"Tiểu Hoành, thật ra mama đã biết hết cả rồi, mama đã gọi cho Dương Dương, nó kể hết cho mama nghe rồi"

-"Con... con đã hiểu lầm anh ấy, anh ấy đã về Dịch gia rồi, chỉ có con ở kí túc xá thôi"- Chí Hoành nghẹn ngào kể cũng như "thú tội" của mình cho Dịch mama nghe

-"Được rồi, mama biết rồi, con không cố ý, chỉ là cảm xúc dứt thời thôi, mama nói cho con nghe, ở trên trường có phòng an ninh, kiểm soát trường thông qua camera, và mama lúc đó đã kêu người lắp đặt camera ở sân sau, nơi con bắt gặp Dương Dương. Mama nghĩ, khi hai đứa cùng nhau lên phòng an ninh, xem lại camera, có thể sẽ giảng hoà với nhau"- Dịch mama vỗ về cậu, còn giúp cậu

-"Dạ, con biết rồi, con cảm ơn mama"

-"Ừm... vậy là hết giận rồi, con mau ngủ, mai còn đi học, ngày mai mama sẽ kêu Dương Dương về với con"

-"Dạ, con chút mama ngủ ngon"

-"Ừm..."

-"Con chào mama"- tuy được giải quyết nỗi buồn nhưng đêm nay ngủ và sáng mai lại không có anh

------------

Quay về hiện tại, lúc này Vương Nguyên cũng vừa vào lớp, chống cằm suy tư nghĩ gì đó, Vương Nguyên chạy lại hỏi:

-Nè, cậu suy nghĩ gì vậy?

-Vương Nguyên, có phải cậu nói cậu có bằng chứng?

-Ừm... thì sao?

-Tớ muốn xem

-Được, cậu đi theo tớ

Nguyên Hoành đến trước cửa phòng an ninh, cũng may giáo viên đã vào nhưng đã đi đâu rồi, chỉ khởi động màn hình quan sát lên. Với vài thao tác giống Tuấn Khải, Vương Nguyên đã có thể tìm được đoạn phim ở sau trường kia, Chí Hoành chăm chú xem. Từ đầu đến cuối không nói gì, không phải không nói, mà là không nói được, cậu đã thật sự hiểu lầm anh rồi.

Tiếng chuông vào học vang lên. Hôm nay hai tiết học đầu tiên của lớp Nguyên Hoành là thể dục, nhanh chóng chỉnh lại màn hình như cũ, hai người quay đi. Xuống sân trường, các bạn học ai nấy đều vui. Vui vẻ thoải mái chạu nhảy. Giáo viên đã đến, nhưng... hôm nay không phải một mình lớp cậu mà còn có lớp 12. Đặc biệt hơn, đó là lớp anh! Giáo viên tập hợp hai lớp lại:

-Hôm nay, do giáo viên lớp 12 có việc bận nên thầy sẽ tập hợp các em lại chung với lớp 11

Lớp 12 sỡ dĩ đang ôn thi nhưng cũng cần có sức khỏe nên mỗi tuần đều có tiết thể dục. Và hôm nay tiết học đó lại trùng với lớp cậu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#xihong