CHAP2: NỖI LÒNG CỦA RYEOWOOK

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHAP 2: K bik đặt tên sao có thể gọi là “Nỗi lòng của ryeowook”

Mùa xuân, năm Qúy Tỵ, tại Cao Ly quốc, trong một khu rừng nọ  có 2 người (nghe cứ như cổ tích ấy nhỡ?) một già một trẻ tay cầm gậy vai đeo giỏ đựng lá thuốc.

“Sư phụ, sao người không để sư huynh đy mà nhọc công hái thuốc thế này?”- Tiểu tử đy sau hướng người về phía trước hỏi sư phụ mình.

“Ryeowook con cũng biết bọn họ cũng chỉ là 1 lũ người gỗ k biết nhận biết đâu là cây quý vs lại chuyến này đi hái thuốc cũng coi như rèn luyện sức khỏe. Mà ngươi mau lên chúng ta phải về trc trời tối kẻo lũ đầu gỗ kia lại nháo nhào cả lên” – Vị danh y Lee Sooman quay lại trả lời tên tiểu đồng rồi nhìn xung quanh xem có cây thuốc nào k.

“hix lũ đầu gỗ kia tuy ngốc nhưng ít ra họ cũng khỏe mạnh, sư phụ chỉ giỏi hành hạ ta thôi. OAOA TA CŨNG MUỐN LÀM NGỐC TỬ OAOA,ÔNG TRỜI ƠI ÔNG MAU CHO 1 NGƯỜI ĐẾN ĐÂY THAY CON BỊ SƯ PHỤ HÀNH HẠ ĐY” Ryeowook chỉ dám khóc than trong long k dám hé nửa lời chợt hắn nhìn phía xa thấy có 2 người bị treo lủng lằng trên cây (Ai mà chơi nổi zậy choy?)vội vã gọi sư phụ :

“ SƯ PHỤ, người nhìn phía trước xem hình như có người bị treo lên cây  kìa”

Lão sư hắn nhìn trái nhìn phải chỉ lo tìm thuốc vốn k chú ý đến tên tiêu tử chỉ biết lười biếng kia nên buông cho 1 câu:

“Người mau tìm thuốc đy đừng có viện lý do để nghỉ ngơi”

“ Thật mà sư phụ n…g..người mau nhìn đy rõ ràng là có người mà” vừa nói ryeowook vừa chỉ tay loạn xạ.

“ Hừ để ta xem, nếu k phải ta băm ngươi làm thuốc” Lee Sooman vừa nói cừa nhìn về phía trc quả thật có người đang bị treo phía trc k phải 1 mà đến 2 người nhưng trong tình cảnh rất thảm, người thì bị treo ngc lên cây, kẻ thì vắt ngang trên cành (vác dc 2 ng' đó treo lên cây là cả 1 kì công của au đó nha ;)))).

“Mau lại cứu người nhanh lên” Lee lão sư vội gọi tên đệ tử chạy lại khiên 2 người đó xuống.

Sau khi di dời được 2 các xác sống đó xuống thì ryeowook chỉ bik nằm vật ra mà thở:

“Khiếp nhìn ốm thế mà nặng dã man các người là heo hay s vậy?”

Sooman k chú ý đến đệ tử của mình mà ông nhìn chăm chú vào 2 người kia. Họ mặc quần áo rất lạ hoàn toàn không giống vs quần áo thời ông vả lại nhìn nam tử k ra nam tử mà nữ tử k ra nữ tử. Ông lo lắng k bik có nên đem họ về k? nếu như k phải người tốt thì chắc chắn sẽ vạ lây đến Dược Hương Đường của ông nhưng chẳng lẽ lại thấy chết mà không cứu? Ông đành ngước mặt lên trên mà thở dài:

“Là phúc không phải họa mà là họa thì tránh k được, đành đưa 2 người này về cứu chữa rồi tính tiếp.”

Đoạn ông nói với đồ đệ của mình” Thôi chúng ta về k hái thuốc nữa”

Nghe vậy ryeowook đang vội mừng nghĩ thầm” Lão thiên à ngài quả thật linh ứng nga~ k chỉ cho1 ng' mà đến 2 ng đến giúp ta thoát kiếp hái thuốc này nếu như đy típ ta thật k chịu nổi?” nhưng hắn  chỉ vui mừng k dc bao lâu, dag vội dọn dẹp mang giỏ đeo lung ra về thì Hoa Đà lại gọi hắn:

“Này ngươi đy đâu đó mau lại khiên 2 người này về dược Hương đường “

“Lão thiên à ngươi thật biết trêu ta. Hjxhjx đợi 2 ngươi tỉnh lại ta sẽ báo thù”- ryeowook lại gào thầm ttrong bụng nhưng hắn vẫn k chịu thiệt chằng lẽ 1 mình phải vác 2 tên nam nhân này sao? (Nam nhân?@@ anh thật là biết *nhìn người*) nên nói vs sư phụ:

“Sư phụ chẳng lẽ 1 mình con phải vác cà 2 tên này sao? Cả 2 đều là nam nhân người k sợ nặng chết con s?”

“Nam nhân?” Lee Sooman cười thầm trong bụng,hóa ra tên tiểu tử ngốc này lại nhìn ra 2 vị cô nương kia là đàn ông, vậy cũng tốt để tránh truyền ra bên ngoài là Dược Hương Đường của ông chưa chấp con gái rồi lại lời ra tiếng vào làm phá hoại danh tiếng của ông. Ông nói nghiêm:

“ Chẳng lẽ ngươi bảo lão già như ta phải khiên bọn họ?”

“ERrrrrrrr c……..on con k dám để con để con khiên là dc” Nhìn ánh mắt như tóe lửa của sự phụ ryeowook chỉ như con hổ giấy k dám cãi lời đành ngậm ngùi vác 2 người kia lên lung mà về tự nhủ chuyến này chắc hắn phải nằm liệt giường mấy ngày để dưỡng lưng ai bảo hắn trốn việc đy ngủ để sư phụ bắt dc nên phải đy theo hái thuốc k ngờ lại gặp phải họa này thật thảm nga~. Vừa than thân tiểu từ này vừa bc những bc nag trịch để vác 2 ng' này về, còn lão sư chỉ im lặng mà suy nghĩ rất trầm tư.

Dược Hương Đường:

Lúc này trời đã sập tối, 12 tên đồ đệ của Dược Hương Đường đã bắt đầu lo lắng cho sư phụ của mình nên nháo nhào cả lên cứ đứng ngồi k yên, đy ra đy vào. Chợt ngoài của có tiếng của kyunhyun:

“Các sư huynh, sư phụ đã về”

Thế là tất cả lớn bé đều ào ra ngoài cửa người xách giỏ người bóp vai hỏi thăm:

“Sư phụ người làm sao mà lâu như vậy?

“ Sư phụ k khỏe hay sao mà thần sắc có vẻ mệt mỏi?”

“sư phụ…………………..”

“Sư phụ………………………..’’

Chịu k nổi Lee Sooman đập bàn kêu to: “CÁC NGƯƠI BỚT NHÁO ĐY CHO TA.” Thật có uy lực lời nói vừa thoát ra bầu k khí đã lặng như tờ k ai dám lên tiếng nữa.

“Sư phụ sao người về trễ vậy? Bọn con thật lo lắng cho người vốn định lên núi tìm sư phụ đấy ạ” lee Teuk- đại đồ đệ của Sooman lên tiếng xóa tan bầu không khí đáng sợ này.

“Ta k sao cả chỉ là gặp chút chuyện trên đường thôi”- Lúc này Lee lão sư mới lên tiếng. Nhưng lời vừa nói ra lũ đồ đệ lại bát nháo:

“ Chuyện gì? Chuyện gì vậy sư phụ?”

“Có phải sư phụ bị thương k?”

“Có phải…………..”

“LÀ CHUYỆN NÀY NÈ” Từ ngoài của ryeowook đã lớn tiếng vọng vào.Nghe thế mn đều nhìn ra thấy trên lưng hắn có 2 ng' dag bất tỉnh vội chạy lại định giúp đỡ nhưng tất cả đã dừng động tác khi sư phụ cất tiếng:

“ Các ngươi tránh ra đừng đụng vào họ, Ryeowook mau đưa họ vào gian phòng kế bên phòng ta để cho ta chữa trị”

Đoạn Sooman quay bước vào phòng chuẩn bị dụng cụ ông nói thầm: “ Đêm nay chắc k dc ngon giấc đây”

Sau đó cả đám 12người(còn Ryeowook thật ra đau lưng k đy nỗi nên đã trốn về phòng) loi nhoi trc gian phòng vừa tò mò nhưng lại k dám vào vì sư phụ đã ra lệnh cấm:

“TẤT CẢ Ở BÊN NGOÀI K CÓ LỆNH CỦA TA K AI ĐƯỢC PHÉP ĐẶT CHÂN VÀO PHÒNG NÀY RÕ CHƯA?”

Thế nên ms có cái cảnh 12 cái đầu chen chút ngoài cửa nhưng k ai dám vào.

Bên trong, Lee Sooman nhìn kĩ 2 người và dám chắc 1 điều họ k phải là người ở đây vì quần áo và những vật dụng trên người đều rất lạ, nhìn khuôn mặt thì vừa có nét thanh tú của con gái lại vừa có nét rắn rỏi mạnh mẽ của người con trai. Ông bắt mạch 2 người thì thấy họ chỉ là đang ngất chỉ vài canh giờ nữa sẽ tỉnh nhưng ông đã chắc chắn rằng đây chính là 2 vị cô nương vì ông có khả năng đoán giới tính wa cách bắt mạch. Cảm thấy chuyện này có vài điều kì lạ nên ông quyết định đêm nay thức canh chừng họ đợi họ tỉnh sẽ hỏi rõ ngọn ngành. Ông đy ra cửa bảo với đám đồ đệ đy ngủ trc đừng quấy rầy bọn họ. Lũ ngốc tử kia tuy tò mò nhưng cũng biết nge lời nên vội vàng về phòng ngay tránh làm sư phụ tức giận.

END CHAP.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro