YG FAMILY -Chap 17+18+19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




CHAP 17

Ri và Dara đã ra ngoài từ sớm, 2 đứa nó đến công viên giải trí, chẳng qua là do thấy Ri cứ buồn buồn nên Dara mới rủ nó đi chơi, thật ra thì có rủ cả Yong nữa, nhưng nó có hẹn với Sung sẽ đi đâu đó rồi nên chỉ có 2 anh em RI và Dara đi thôi.

- Oppa của Dara giỏi thật đấy, sao mà oppa có thể biết được chuyện Seo Hyun unnie làm vậy? - Dara vừa nói vừa múc 1 muỗng kem thật to cho vào miệng

- Có gì đâu, chẳng qua là thái độ của cô ta hơi lạ, lén lút nghe điện thoại, lâu lâu mất dạng, rồi lại hay hỏi han Seung Hyun hyung về chuyện của tập đoàn, mà hyung ấy thì biết gì chứ - nghe Ri nói tới đây Dara phì cười gật gù - Vậy nên oppa mới nhờ chú Kim theo dõi cô ta, 1 lần lén vào phòng cô ta, tình cờ người của SM gửi fax tới, vậy đó... lòi đuôi....

- Oppa mà cũng lén lút thế sao? - Dara cười khì khì, im lặng quan sát thái độ của Ri 1 hồi rồi tiếp tục nói - Mấy ngày nay oppa sao thế, sao cứ trầm ngâm hoài vậy, chuyện gì vậy?

- Huh? Àh.... Không có gì đâu... - nhe răng cười - Chỉ là do hơi mệt trong người thôi

- Thật sự là không thể chia sẻ với em sao? - Dara biết Ri đang nói dối

- Ừ.... Không thể.... Em không biết thì tốt hơn - Ri cố né tránh ánh mắt của Dara, không hiểu sao từ khi nó biết được sự thật, nó rất sợ khi phải nhìn vào ánh mắt đó, không phải sợ, đúng hơn là ngại.... không biết nữa, cảm giác rất khó chịu....

.

.

.

Bom đang đi lang thang trên phố, cô lo lắng không biết mai mốt đây cô sẽ sống như thế nào, lý do là vì ông chủ tiệm café chỗ cô làm việc đang cần tiền nên sẽ bán tiệm, mà nghe nói là người mua sẽ phá dỡ để xây nhà ở chứ không kinh doanh, mấy ngày nay cô đi khắp nơi tìm việc làm nhưng không được, chỗ phù hợp với thời gian thì đòi hỏi quá cao, những chỗ khác thì phải làm việc cả ngày, như thế thì không đi học được....

Dừng lại trước 1 shop thời trang, cô giật mình khi nhìn thấy Seung Hyun đang đứng trước mặt cô, Bom lùi về sau 1 bước, à không, không phải Seung Hyun, chỉ là con ma-nơ-canh thui, hết hồn, tự nhiên dạo này nhìn đâu cũng thấy Seung Hyun, nhìn ai cũng hóa Seung Hyun cả =.='..."ghét thật, tên nhóc đó.... Sao mình thấy nhớ hắn thế?!?!". Có tiếng chuông điện thoại, là Seung Hyun, mới nhắc đã thấy rồi, Bom mỉm cười... "Gì thế nhóc?"

Seung Hyun hết níu áo Dae Sung, rồi chạy qua năn nỉ Bae, rồi rù rì với Dara, tương tự với 2 đứa kia.... Nó đang vay tiền... nó muốn mua lại cái tiệm café ấy để giúp Bom, nhưng nó không có tiền, tiền mỗi tháng ba cho, nó đốt hết vào club, gái gú, nó đang nợ Sung 1 núi tiền không biết tới khi nào mới trả hết (thật ra Sung cũng chẳng đòi nhưng cũng không cho mượn thêm). Nó không dám gọi xin ba, không lẽ lại nói với ba rằng "Ba ơi, cho con để con ghi điểm với người đẹp" =.='.

Ngốc thật, nếu nó nói thật là nó cần tiền để giúp đỡ Bom thì mấy đứa kia đã đưa cho nó rồi, đằng này cứ úp úp mở mở, ai biết nó cần tiền làm gì mà dám cho vay, lỡ nó xài gì bậy bạ thì sao?!?!?

"Tụi bây nhớ đó, 1 lũ ích kỉ, không đứa nào cho tao vay, được thôi, không cho tao đi cướp", Hyun giận dỗi đi ra ngoài, chợt dừng lại

"Sao không đứa nào cản tao hết vậy, tụi bây muốn tao đi cướp thiệt sao?".

5 đứa ngồi tròn mắt nhìn, làm Hyun tức điên lên "Tao đi cướp thiệt à.. đi thiệt à nha", tụi nó vẫn không phản ứng

"Tụi bây được lắm, tụi bây..... hic, tụi bây cho tao mượn đi mà, làm ơn đi, đừng ác với tao như thế.......", Hyun nài nỉ rũ rượi như đang hát cải lương =.=',

"Cần tiền làm gì, mà tiền mày đâu hết rồi", Hyun mếu "Biết rồi còn hỏi.... cho mượn đi, mai mốt trả cho, không dựt đâu, thiệt luôn". "NHưng hyung phải nói là hyung cần làm gì chứ" Sung nói, mấy đứa kia cũng đồng tình, vậy là cuối cùng Hyun mới chịu khai thật, nó làm 1 bài diễn văn về cuộc đời đau khổ của Bom với những lời lẽ ướt át, 5 đứa ngồi ngáp mà không hiểu thằng anh mình đang muốn gì, cuối cùng nó mới chốt lại 1 câu

"tao cần tiền để mua lại cái tiệm café để Bom có thể tiếp tục làm việc".

"Vậy sao không nói quạch tẹt ra đi, làm cho 1 bài dài lê thê, đến câu cuối cùng mới đúng chủ đề cần nói, mắc mệt" - Bae lại nhãi,

"Vậy thì đươc, tưởng oppa cần tiền làm gì khác, đây nè, thẻ của em, oppa biết pass mà phải không, tự đi lấy nha, em lười lắm" Dara gom luôn mấy cái thẻ của các oppa rồi đưa hết cho Hyun, nó hớn hở đón lấy thì bị Bae chặn lại

"Khoan đã, có 1 điều kiện..." mặt Bae gian hết sức "Làm osin cho tụi tao 1 tháng, ok?" Ban đầu Hyun nhảy dựng dựng không chịu, nhưng bị cả nhà tra tấn tâm lý cộng với việc lo lắng cho Bom nên cũng cắn răng chịu... hè hè... Yang Seung Hyun vì Lee Park Bom mà phải nai lưng ra làm osin cho lũ em để kiếm tiền cớ đấy... nàng mà biết được chắc phải cảm động lắm! ^^


-Quán Cafe Mới-

- Chào ông chủ, à không, cậu chủ - nhân viên quản lý thay đổi cách xưng hô khi nhìn thấy Seung Hyun (nãy giờ bận cúi chào nên k để ý)

- Chào mọi người - Hyun nhỏe miệng cười khiến mấy nhân viên nữ ngất ngây

- Cậu chủ có muốn đi tham quan xung quanh không ạ, tôi sẽ nói thêm cho cậu chủ biết về việc kinh doanh của chúng ta - quản lý nói

- Thôi thôi, không cần đâu, mọi ng muốn làm gì thì làm, miễn sao thấy thoải mái là được rồi hehe, vậy đi nha, thôi tôi về, không làm phiền tới mọi người nữa - Hyun định đi ra thì nhìn thấy sấp bì thư trên bàn - Gì thế?

- Dạ, là tiền lương, cuối giờ chúng tôi sẽ phát cho nhân viên

- Cái nào là của Lee Park Bom?

- Đây ạ

- Trời... sao ít vậy - Hyun nhăn mặt - Thêm nữa đi

- Dạ không được ạ, qui định là........

- Qui định gì chứ - Hyun ngắt lời - Tôi là ông chủ ở đây, tôi có quyền, thêm đi, nhiêu đây không đủ xài đâu, cô có biết là cô ấy sống có 1 mình và phải tự trang trải mọi thứ không hả, tăng gấp đôi đi, à không, gấp 3 đi.... - Hyun độc thoại mà không chú ý là quản lý đang nhìn nó bực bội

- Cũng còn ít, thôi tăng thêm 5 lần đi, vậy mới đủ sống, cô là quản lý, phải biết yêu thương giúp đỡ nhân viên, biết không hả? Thôi tôi về, còn 1 đống chén ở nhà chưa rửa, nhà chưa lau dọn.... - Hyun thở dài, đi ra được tới cửa thì quay vô lần nữa, ánh mắt cô quản lý lúc này hình viên đạn

- Này, đừng nói Park Bom nghe là tôi đã tới đây nhé, cũng đừng cho cô ấy biết tôi là chủ tiệm này, ok, cô mà nói ra là tôi đuổi việc đấy, nói lại với mấy người khác giúp tôi luôn nhá, bái bai...

Bom nhận được tiền lương vừa vui vừa lo, không hiểu chuyện gì đang xảy ra, hỏi quản lý thì bị cô ta mắng như tát nước >"<. Bom cứ suy nghĩ mãi về mớ tiền lương đó,
-/Sao lại chỉ có mỗi mình được tăng lương, tăng gấp 5 luôn cơ, lạ thật, hay ông chủ mới thích mình nhỉ, vớ vẫn, ai lại thích đứa con gái vừa nghèo vừa hung dữ như mình chứ, với lại mình có gặp ông chủ bao giờ đâu, chắc là mỗi tháng lại tăng lương cho 1 người, tháng sau là tới người khác thôi ấy mà, chắc là vậy rồi.../

- Ăn bắp không? - Seung Hyun từ đâu xuất hiện chìa ra 1 trái bắp thật to - Sao em vui thế?

- Này, tôi lớn hơn cậu đấy nhé - vừa nói Bom vừa giật trái bắp trên tay Hyun

- Lớn hơn thì sao chứ, thích gọi thế, gọi Hyun là oppa đi... - Hyun chu mõ

- Dẹp, có mà cậu gọi tôi là noona thì có - Bom đá vào chân Hyun cái bộp làm nó nhảy tưng tưng vì đau - Hôm nay tôi được tăng lương đấy, đi ăn kem không, tôi đãi

- Ăn, dĩ nhiên là ăn - nghe tới kem là mắt Hyun sáng rỡ

2 đứa đi bộ 1 hồi, dừng lại trước tiệm kem BANGS, đột nhiên Hyun thay đổi thái độ, mặt nó tối sầm lại

- Ở đây trông được lắm nè, mình vào đây ăn nhá! - Bom kéo tay Hyun

- Không, không vào đó đâu, đi chỗ khác đi - Hyun đứng nhìn chằm chằm vào tiệm

- Không, ăn ở đây, không thì thôi - Bom vẫn cố hết sức lôi Hyun vào

- BỎ TÔI RA, ĐÃ BẢO LÀ KHÔNG MUỐN MÀ - Hyun hất tay Bom ra rồi quay lưng bỏ đi, bỏ mặt Bom đứng đó ngỡ ngàng không hiểu chuyện gì cả... cô tức giận nói với theo "Ừ, ĐI LUÔN ĐI, RỒI ĐỪNG CÓ HÒNG MÀ RỦ TÔI ĐI ĐÂU NỮA ĐẤY, ĐỒ HÂM, ĐỒ ĐÁNG GHÉT!!!"

Seung Hyun cứ thế mà đi, không quay đầu nhìn lại. Bom ghét Hyun lúc này, 1 Seung Hyun lạ hoắc, khó ưa... cô thật sự phát điên với Seung Hyun này, phát điên vì không thể hiểu được con người cậu, đôi khi cô sợ 1 ngày nào đó, Seung Hyun mà cô yêu mến sẽ biến mất, chỉ còn lại tên Seung Hyun đáng ghét đang bỏ cô lại mà đi kia thôi.....

____________________________________














CHAP 18:

- Yang Seung Ri! Này Seung Ri...em có nghe tôi gọi không? - cô giáo hơi bực vì gọi nãy giờ mà Ri không trả lời

- Này Ri, cô gọi cậu kìa - Yong gõ cộp cộp vào bàn Ri

- Oppa... cô gọi - Dara quay xuống lay người Ri, lúc này nó mới giật mình

- Huh? Gì? - Ri tròn mắt nhìn Dara, cô bé phải nói lại 1 lần nữa là cô đang gọi, nó mới nhìn lên bảng - Dạ, cô gọi em?

- Em đang nghĩ gì thế hả, mà thôi, cũng không có gì, cô chỉ muốn nói với em là lần này em làm bài thi rất tốt, đạt điểm tuyệt đối, vị trí số 1 toàn trường lần nữa là của em rồi - cô giáo cười hiền

- Dạ... - Ri có vẻ không quan tâm tới việc đó lắm, mặc dù cách đấy vài tuần, đó là mục tiêu mà nó quyết phải đạt được

- Oppa của em giỏi nhất nhá...đúng là... - Dara đang hớn hở thì bị cô giáo làm khựng lại

- Yang Dara, còn em sao thế, học hành kiểu gì thế, môn nào em cũng chỉ được từ 80 điểm trở xuống, em chỉ hơn điểm của Ji Yong thôi, ở cái lớp này mà kết quả như thế là rất tệ em biết không? - cô giáo nói 1 hơi

- Năm sau ráng mà học hành cho đàng hoàng lại đấy, còn Kwon Ji Yong, tôi không hiểu sao em có thể vào được lớp này nữa, em làm gì mà bài nào cũng chỉ được 40 tới 50 thôi là sao???

Cái mặt Dara méo xẹo, trước giờ nó chỉ thua mỗi Ri thôi, còn bây giờ chỉ hơn được Yong, mà trình độ của Yong thì cũng ngang ngữa Seung Hyun thôi, 2 anh em đại ngốc ấy, còn cái việc vì sao nó vào được lớp này chắc là phải hỏi chủ tịch Yang và ông Kwon thôi =.='. Yong có vẻ chả buồn gì khi bị phê bình trước lớp như thế, nó ngồi lầm bầm

- "50 điểm còn muốn gì nữa, vậy là giỏi lắm rồi, trước giờ toàn 20 - 30 thôi, đáng lẽ ra cô phải khen em vì đã có sự tiến bộ vượt bậc đó chứ >"< ".

Ri nãy giờ ngồi như bức tượng, nó không nghe thấy ai nói gì cả, chỉ nghĩ mãi về việc đó... nó nhìn Dara, nhìn Yong.... Bây giờ nó đã hiểu vì sao nó không thích đứa con gái nào hết, cũng chẳng quan tâm tới việc có ai thích nó không, vì sao nó cảm thấy rất vui khi ngồi nói nhảm với Dara, vì sao nó cảm thấy khó thở khi Dara thình thoảng dí sát mặt vào mặt nó mà nói "Em yêu Seung Ri oppa của em lắm, yêu nhất nhà luôn", nó cũng hiểu cái việc tại sao nó luôn mất bình tĩnh khi có ai đó làm gì khiến Dara buồn, cả cái việc đôi khi nó ghét Yong vô cùng vì Dara bỏ rơi nó để đi chơi với Yong..... trước mặt, Yong đang véo má, kéo tóc chọc ghẹo Dara, cái việc đó dường như đang làm Ri nổi điên.... Nó thích Dara mất rồi.... không phải là mới đây....lâu rồi.... chỉ là nó không nhận ra thôi...........

.

.

.

Seung Hyun lấp ló trước cửa tiệm café, nó bị Bom đuổi ra không cho vào, Bom còn giận nó chuyện hôm trước dám bỏ rơi cô giữa đường, còn nạt nộ cô nữa... Hyun đã phải theo năn nỉ mấy ngày nay rồi mà chưa được, con gái gì mà giận dai thế không biết... Khách ra vô tiệm cứ nhìn nó khó chịu... Nó cứ chờ mãi cho tới lúc Bom về, nó cũng theo về, tò tò phía sau.

- Này, đi chỗ khác! - Bom xua đuổi nó

- Đừng giận nữa mà.... Cho xin lỗi đi...- Hyun chấp tay xoa xoa

- Đã bảo đi đi mà - nói xong Bom đi 1 mạch, ai kia vẫn bám theo, tức quá Bom lấy cái balo đánh vào người Hyun bộp bộp, trong đó toàn sách, chắc Hyun đau lắm

- Ui da...ui da... đau... đừng đánh nữa... ui da đau... người ta nhìn kìa... đừng đánh mà!!!! - Hyun la oai oái

- AI BẢO HÔM BỮA DÁM QUÁT TÔI GIỮA ĐƯỜNG - Bom nạt to

- Tại vì hôm đó.... - Hyun xoa xoa cái vai

- Lên cơn chứ gì... đồ điên - Bom vừa nói vừa đánh cho 1 cái nữa

- Ừ, muốn nói sao cũng đựoc, nhưng mà.... Cho anh xin lỗi mà...... - Hyun đứng yên cho Bom đánh, cái mặt nó trông thương vô cùng

- Anh gì chứ..... tôi lớn hơn cậu.... - Bom tính đánh thêm cái nữa, nhưng thấy Hyun tội quá nên thôi

- Xin lỗi nhé.... Sẽ không thế nữa đâu... đi ăn kem nhé... anh đãi - Hyun nắm tay Bom, kéo cô sát lại gần mình, ngạc nhiên là Bom k có ý phản đối

- Đừng bỏ rơi tôi thế nữa nhé... tôi sợ lắm... lúc cậu quay lưng đi... tôi sợ cậu sẽ đi luôn... sẽ không cần tôi nữa.... - Bom rưng rưng, chính cô cũng không hểu tại sao mình có thể nói ra được những điều đó, nhưng quả thật là cô rất sợ nó sẽ xảy ra.....

- Không có đâu... anh sẽ không bỏ rơi em đâu... hứa đấy... nói xạo sẽ bị ngốc thêm nữa - Hyun ôm Bom vào lòng, thật ấm áp

- À.... Vậy là cậu đã thất hứa nhiều lắm rồi nên giờ mới ngốc ra thế này đây... hehe - Bom cười hạnh phúc

"Mấy đứa nhỏ bây giờ ghê quá, đứng giữa đường ôm nhau thế kia!", Bom đẩy Hyun ra khi nghe vài người qua đường xì xào, Hyun bực mình lầm bầm "Mấy cái ng này nhiều chuyện quá đi, phá đám!!!". 2 đứa tung tăng đi ăn kem, Hyun ra điều kiện là không tới tiệm kem hôm trước, Bom hỏi mãi mà nó không chịu nói lý do, làm sao có thể nói ra được chứ, nếu được, nó muốn mãi mãi chôn vùi cái bí mật đó, như vậy sẽ tốt hơn cho nó, cho cả Bommie nữa...



Dara đang giúp Ri dọn phòng, hơi lộn xộn tí vì nó cứ vứt sách lung tung mỗi khi đọc xong, 2 anh em nó vừa làm vừa cười giỡn hô hố, nói chuyện trên trời dưới đất, những chuyện mà chỉ có anh em nó mới hiểu nỗi, người khác nghe lại cứ nghĩ 2 đứa bị điên >"<.

- Làm gì vui vậy? - Yong mở cửa vào

- Giúp Ri oppa dọn phòng - Dara cười toe toét làm Ri hơi khó chịu

- Tớ giúp với nhá - Yong vừa nói vừa xắn tay áo lên định vào giúp thì Ri ngăn lại

- Không cần đâu, sắp xong rồi, cậu đi ra đi - giọng nói của nó đấy bực bội

- Cậu sao vậy, tớ chỉ muốn giúp thôi mà - Yong nhăn mặt

- ĐÃ BẢO KHÔNG CẦN, xin lỗi vì lớn tiếng, nhưng cậu ra đi, cậu đang làm phiền chúng tôi đấy - Ri đứng lên nhìn thẳng vào mắt Yong, Dara im lặng vì không biết phản ứng ra sao

Yong bực mình ra ngoài, nó xuống nhà méc Young Bae (hết người méc rồi sao?), không được ủng hộ còn bị Bae cười vào mặt "Há há, đáng đời, ai kiu lúc nào cũng tò tò theo con nhỏ chi, chỗ anh em ngnười ta đang thân mật, ai kiu phá đám, bị đuổi, hố hố", Yong quê độ bỏ ra vườn ngồi, nhưng nắng quá nên trở ngược vô, đi thẳng lên phòng mà... ngủ =.='.

Ri và Dara vẫn đang cười đùa trong phòng, Dara vô tư không hề biết rằng anh nó đang thích nó, à không, yêu nó thì đúng hơn, yêu rất nhiều... Ri đang có 1 suy nghĩ điên rồ... nó không còn quá quan tâm việc nó là con ai, nó có được chấp nhận trong nhà này hay không,nó chỉ muốn giành lại tất cả những gì đáng lẽ ra phải thuộc về nó... là Dara... chẳng phải Seung Hyun đã nói nó mới là đứa được đính ước với Dara sao.... Phải rồi, là nó, nó chứ không ai khác...

______________________________




















CHAP 19:

Hôm nay Dae Sung không đến lớp, nó bị ốm rồi, chả là do cả ngày hôm qua Hyun bắt nó phải dầm mưa sửa cái nóc nhà cho Park Bom vì Hyun sợ độ cao không dám leo lên... Sung nằm cuộn tròn trong cái chăn, lăn qua lộn lại, rên rỉ ỉ oi mà có ai nghe đâu, cả nhà đi học hết rồi...

Chợt, Seung Hyun gọi điện "Này Dae Sung, tới trường đi, bạn gái mày lại bị ng ta ăn hiếp nữa kìa!", Sung nhăn nhó "Bạn gái nào chứ?!?!", đúng rồi, nó chưa có bạn gái mà,Minzy với nó chỉ là bạn thôi...

"Thì con bé Gong Minzy chứ ai, cái thằng này, tụi tao giải quyết xong rồi, nhưng mày cứ tới trường đi, lúc này con bé cần mày, phải biết lựa thời cơ để lấy điểm chứ nhóc... keke...". Nói xong Hyun cúp máy cái rụp, để Sung nằm đó mà cái mặt cứ ngơ ngơ.... 1 hồi sau, có lẽ đã hiểu được vấn đề, nó ráng bò dậy thay quần áo, đi xuống bếp lục lọi đồ ăn, uống phần thuốc mà Bae mua cho nó rồi đi taxi đến trường... Bây giờ cũng đã 4h chiều, sắp hết giờ học rồi, Sung đứng luôn ngoài cổng chờ....

Reng .....reng......reng............


Học sinh bắt đầu ùa ra, mấy đứa con gái nhìn thấy Sung đứng đó thì cứ cười bẽn lẽn, có đứa nhỏ nhẹ cuối chào "Dae Sung oppa!", nó chẳng thèm quan tâm tới, không phải vì nó kiêu, mà nó thừa biết là mấy đứa con gái này quan tâm tới nó, tới anh em nhà nó, chỉ vì tiền, địa vị của gia đình nó thôi, cũng có những đứa thích nó thật, nhưng... ai mà biết được chứ, làm sao có thể phân biệt được người tốt kẻ xấu, thôi thì cứ bơ hết cho rồi!!!!


- Này, con nhỏ câm kia, mày dụ dỗ Dae Sung oppa rồi, bây giờ mày dụ dỗ sang cả Seung Hyun oppa của tao nữa sao? - 1 cô gái vô cùng điệu đà đi cùng 3 đứa con gái khác cũng điệu không kém, cái giọng sang sảng mắng mỏ người khác, trên ngục áo có cái bản tên Kwon Yuri

Minzy không nói gì cả, chỉ lách người qua để bước đi thì bị Yuri nắm tóc kéo lại

- ĐỨNG LẠI....mày dám bỏ đi khi tao đang nói chuyện với mày sao?

- Bỏ tôi ra, tôi không có gì để nói với các người hết! -Zy vừa nói vừa cố gắng gỡ tay Yuri ra khỏi tóc mình

- Không có sao, mà mày cũng biết nói ấy nhỉ, tao cứ tưởng mày bị câm cơ đấy.... - Yuri mỉa mai trong khi 3 cô nàng kia nghoe nguẩy cười - Lúc nãy có Seung Hyun oppa giúp mày, bây giờ thì không có ai đâu, mày chết với tao, đồ quỷ cái!!!

Yuri cùng 3 cô bạn lôi Minzy vào nhà kho của trường, rất nhiều người nhìn thấy nhưng chả ai vào can thiệp cả, tai mắt của anh em họ thì cũng chả thấy đâu nữa, thường thì họ rất nhạy với mấy vụ này, nhưng lúc cần thì mất tăm....

- Tao nói cho mày biết, liệu mà tránh xa anh em nhà họ ra, mày nghĩ mày là gì mà dám làm thân với Dae Sung hả? - Yuri đay nghiến - Gia đình mày chỉ là 1 công ty bé tẹo, thổi 1 cái cũng bay, thế mà dám la liếm nhà họ Yang cơ đấy

Yuri ăn nói không khác gì 1 đứa bụi đời đầu đường xó chợ, nhìn cảnh tượng này không ai nghĩ cô ta là 1 tiểu thư giàu có đâu! Minzy cố nép người vào góc, cuối gầm mặt tránh ánh mắt của 4 đứa nó, cô bé rất sợ,
-/Làm gì để phản kháng đây, đánh nhau sao?!?!, làm sao mà đánh lại, tụi nó có 3 đứa, bỏ chạy?!?!?!, chạy sao thoát được... không lẽ cứ im lặng mà chịu... Dae Sung ơi... cậu đang ở đâu vậy... giúp tớ với... tớ cần cậu.../

- CÁC NG LÀM GÌ THẾ HẢ?!??! - Dae Sung xuất hiện cứ như 1 supperman

- Dae... Dae Sung...oppa - Yuri ấp úng, 3 đứa kia lùi về phía sau Yuri - Em có làm đâu... không có gì đâu....

- CÁC NGƯỜI LIỆU HỒN ĐẤY, ĐÂY LÀ LẦN THỨ MẤY CÁC NGƯỜI ĂN HIẾP MINZY RỒI HẢ? - Sung quát làm Yuri giật mình, 2 con mắt cô ta trợn ngược =.='

- Oppa à.... Hiểu lầm rồi...........

- HIỂU LẦM KHỈ GÌ CHỨ! NÓI CHO CÁC NGƯỜI BIẾT, TÔI KHÔNG MUỐN CHUYỆN NÀY LẬP LẠI NỮA, BIẾN HẾT ĐI

4 đứa nó thi nhau chạy, không dám quay lại nhìn... uầy.. con gái mà bị con trai mắng thế kia thì quê thật đấy. Sung quay sang Minzy, nhỏ nhẹ

- Cậu có bị gì không? Tụi nó có làm gì cậu không?

- ..... - Minzy lắc đầu, cô bé nhìn Sung với đôi mắt ươn ướt, lúc này mới chịu nói - Cậu bị ốm mà, sao lại đến đây, phải ở nhà nghỉ chứ!

- Ngốc, đến thì mới cứu được cậu đây này, không thì chả biết mấy đứa kia sẽ làm gì, con gái gì mà.... - Sung mỉm cười, cái nụ cười đầy gian manh - Mà lúc nãy chẳng phải cậu gọi tớ tới cứu sao?

Minzy lắc đầu nguầy nguậy, ừ thì lúc nãy nó có gọi Sung thật, nhưng chỉ là trong ý nghĩ thôi... không lẽ.... Zy đỏ mặt, nó quay đi chỗ khác để Sung không nhìn thấy, nhưng chậm mất rồi

- Mặt cậu sao thế? Cậu cũng ốm rồi sao

Sung hỏi 1 câu thật ngớ ngẩn, tưởng ngon lành lắm, hóa ra cũng ngố không thua gì Young Bae cả... mà thật sự là lúc nãy nó có nghe Zy gọi nó chứ bộ, nó nghe vẳng vẳng tiếng Zy nên mới chạy đi tìm chứ có ai nói cho nó biết đâu... cái này người ta gọi la thần giao cách cảm ấy ^^. Minzy thì cứ suy nghĩ mãi,
-/Không lẽ lúc đó mình gọi tên cậu ấy thật sao, đấu có đâu, chỉ là trong ý thức thôi mà, ủa mà phải không ta?!?!, đúng rồi, đâu có gọi đâu, mà không gọi thì làm sao cậu ấy nghe được chứ ?../
.. Bum, cái đầu Zy đụng vào cột đèn, ui, tội nghiệp cái đầu...

- Cậu sao thế, sao không nhìn đường - Sung vừa xoa xoa cái trán Zy vừa cố nín cười

- Ui da....Cái cột này - Zy vừa nói vừa gõ vào cột đèn cộp cộp

- Ừ, ai lại để giữa đường thế này, ngày mai tớ bảo ba bứng nó đi nhé - Sung cười sằng sặc khi Zy tròn mắt nhìn nó - Đùa đấy, cậu nghĩ ba tớ là ai mà muốn làm gì cũng được... hahaha.... Cậu ngốc thật, nói gì cũng tin cả...haha

2 đứa tiếp tục đi về, thỉnh thoảng Sung cứ chồm người qua để nhìn cái cục u trên trán Zy, nhìn rồi lại phì cười, Zy phải đánh vào người nó bộp bộp vài cái nó mới chịu ngưng...

- Tới nơi an toàn rồi nhá... Bye cậu, ngày mai tớ sẽ đi học, cậu cứ yên tâm nhé.- Sung nói rồi quay đầu đi

- Khoan đã.... Chờ tớ 1 chút... - Zy chạy vào nhà, mang ra 1 con mèo đôrêmon bằng bông xanh lè, đễ thương vô cùng - Quà cho cậu... vì đã giữ lời hứa....

Minzy nói rồi chạy vào nhà, mặc Sung cứ đứng đó, cái mặt ngơ hết sức, nó nhìn con mèo máy màu xanh trong tay nó, 2 cái mặt ngố hệch nhau, chợt, nó đưa tay bóp mũi con mèo

Moa... moa... moa... chụt... chụt... chụt.... I love you... Yang Dae Sung... tớ thích cậu!!!!

Sung đứng ngẩn tò te,
-/Cái gì thế này, là tỏ tình sao, ôi... điên lên mất.../
... nó bóp mũi con mèo thêm 1 cái nữa.

Moa... moa... moa... chụt... chụt... chụt.... I love you... Yang Dae Sung... tớ thích cậu!!!!

Sung đứng cười he he, nó nhìn lên phòng Zy, cô bé đang lấp ló nhìn nó sau cái rèm cửa, nó vẫy tay chào, rồi đi về, nó cứ liên tục bóp vào cái mũi màu vàng của đôrêmon, con mèo thì cứ
"Moa... moa... moa... chụt... chụt... chụt.... I love you... Yang Dae Sung... tớ thích cậu!!!!".

Nhìn nó bây giờ cứ như 1 thằng hâm, cứ cười mãi, hết cười thì lại bắt chước tiếng của con mèo

"Moa... moa... moa... chụt... chụt... chụt.... I love you... Gong Minzy... tớ thích cậu!!!!"

... nó cười mà không biết đâu là điểm dừng =.=', đến nỗi không ai dám đi gần nó cả.... Tự nhiên nó khoẻ hẳn ra, hết thấy mệt mỏi, hết bệnh luôn!,
-/Ây chà, Minzy thích mình, cô ấy cũng thích mình đấy, vui quá, vui quá... hahah... vui quá... Moa... moa... moa... chụt... chụt... chụt.... I love you...

Trên đường lúc này không chỉ có 1 mà có tới 2 con đorêmon cứ luôn miệng

Moa... moa... moa... chụt... chụt... chụt.... I love you...

_______________

END CHAP 17+18+19

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro