YG FAMILY - Chap 38+39+40

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng







CHAP 38


- Dara, anh yêu em! – Ri nói, mặt nó đỏ ửng

- Oppa nói gì thế, đừng có đùa nữa! – Dara nhe răng cười hè hè

- Anh không đùa, anh nói thật!

- Nhưng tụi mình là....

- Không, tụi mình không phải là anh em ruột, và... anh yêu em....


Dara sững sờ, nó nhìn Ri chầm chầm, không nói gì cả........
Nước mắt...... rơi....... 1 giọt..... 2 giọt.........
Quay lưng, bước đi.......... xa......... xa dần...........

**********************

- Dara à, xin em đấy, đừng lẩn tránh anh nữa... - Ri nắm chặt tay Dara, cứ như sợ bàn tay ấy sẽ vụt đi mất, nó nài nỉ

- Seung Ri oppa... đừng làm vậy mà... em... - con bé nghẹn lại, nó quay mặt đi để né tránh đôi mắt ươn ướt của Seung Ri, nó sợ...

- Yêu anh đi, từ bỏ Ji Yong và đến với anh, anh hứa anh sẽ không bao giờ làm em buồn, anh sẽ chăm sóc em, tốt hơn Ji Yong gấp mấy lần, Dara à.... – Ri kéo Dara vào lòng mình, nó ôm thật chặt, nhưng con bé cố sức vùng ra – Xin em đấy....

- BỎ EM RA!!!! - Dara quát to, nó vùng chạy khỏi Ri, bước thật nhanh qua đường....

KÉTTTTT.......... !!!!!!!!

Máu...... vương vãi khắp nơi... 1 màu đỏ..................
Tiếng ồn ào của người qua đường......... âm thanh ỗn độn..............

"KHÔNG!!! DARA À!!!!"

Bước đi... không... chạy... chạy thật nhanh......
Đột nhiên, chẳng còn nghe thấy gì...... chỉ còn tiếng gió............
Vi vu.............................
Mọi thứ nhòe đi........ Mờ ảo............. chỉ còn nhìn thấy 1 màu đỏ............
Máu...........

KHÔNG!!!!!!!!!

*********************


Ri ngồi bật dậy, người nó ướt mồ hôi, nhìn xung quanh, không có máu, không có Dara, mơ, là mơ thôi! Tim nó đập thình thịch, mạnh và nhanh đến mức nó cảm giác như không thể thở được. Nó bước xuống giường, đi tới cửa sổ, nhắm mắt lại, hít 1 hơi thật sâu, nó đưa tay kéo mạnh rèm cửa. Bên ngoài tối om, chỉ có ánh đèn đường vàng chóe, không khí tĩnh lặng, không 1 bóng người... Nó ngồi phịch xuống đất, bất giác nó nhớ lại giấc mơ lúc nãy, thật kinh khủng, nó rùng mình... Nó ngồi đó rất lâu, đầu óc trống rỗng, 2 mắt nó cứ díp lại nhưng nó không thể ngủ được, cứ nhắm mắt là nó lại nhìn thấy cảnh tượng ấy, nó sợ...

2h sáng, nó ngước nhìn lên trần, cái trần nhà lạnh tanh như phớt lờ những suy tư trong lòng nó. Chỉ là mơ thôi mà sao nó lại sợ đến vậy, nó đã hét rất to, nó chắc chắn như vậy, nhưng may là cả nhà đã ngủ hết rồi, không thì lại loạn lên mất. Nó đi vào nhà vệ sinh, nó không còn nhận ra được mình trong gương nữa, gương mặt thất thần, ánh mắt sợ hãi vẫn còn ướt nước mắt. Nó đứng dưới vòi sen, dòng nước mát lạnh làm dịu đi cái cơ thể đang nóng ran của nó... hình ảnh kia lại hiện ra lần nữa... không phải là cái cảnh tượng máu me, mà là hình ảnh lúc Dara vùng chạy ra đường.....tự tử... con bé đã chạy ra dòng xe tấp nập ấy để tự kết thúc cuộc đời mình.....

1 sự trốn chạy
....

Có thật sự là mọi chuyện sẽ diễn ra như thế không... nếu nó tỏ tình với Dara, liệu có làm con bé bế tắc đến nổi phải tự tử như thế không... vậy hóa ra chẳng phải nó là người giết chết Dara sao... không, không thể được, nó không muốn như vậy....... nó có thể chịu đựng được khi nhìn Dara hạnh phúc bên Ji Yong, nhưng không thể sống mà không có Dara bên cạnh... Nhìn Dara cười, cố ăn những món ăn kinh khủng mà Dara nấu, giúp đỡ khi con bé gặp khó khăn, ở bên cạnh mỗi khi con bé cần, tất cả đã trở thành thói quen với nó rồi, không bỏ được đâu, khó lắm!!!

.

.

.

Ánh nắng ban mai vàng ươm trải dài trên đồi cỏ, 1 màu xanh rì bao phủ khắp nơi khiến mọi vật trở nên thật thanh bình. Seung Hyun ngồi đó, bên cạnh 1 ngôi mộ trắng tinh, LeeHyori, dòng chữ khắc trên bia mộ phai dần theo năm tháng. Khép hờ đôi mắt, nó thả người vào thiên nhiên, cảm nhận từng cơn gió lướt qua cái gương mặt thanh tú. Trông nó lúc này không khác gì 1 thiên thần đang ngồi giữa chốn thiên đường bình lặng... hiếm khi nào trông nó nghiêm túc như vậy, chỉ mỗi khi ở cạnh Hyori. Lúc này, ngồi đây, bên cạnh Hyori, nó cảm thấy thật ấm áp, và nhẹ nhõm nữa... không biết từ lúc nào Hyori đã trở thành 1 người bạn của nó, là nơi để nó trải lòng mình, mỗi khi có chuyện gì không vui, những lúc nó và Bom giận nhau, nó lại tìm đến đây. Nó tin là ở bên kia Hyori sẽ lắng nghe nó, sẽ chia sẽ cùng nó, chỉ cần nghĩ thế thôi nó cũng thấy thanh thản rồi.

"Hôm nay là đúng 3 năm kể từ ngày em xa anh rồi phải không? Nhanh thật đấy, cứ vù 1 cái rồi qua đi, vậy mà lúc đó anh cứ nghĩ là mình sẽ không đứng dậy được.... Hyori àh, anh đã yêu người con gái khác, vậy mà anh cứ tới đây làm phiền em mãi, em không buồn anh chứ????"

"Buồn sao...ngốc à, không có đâu... ngược lại em đang rất vui đó chứ... vì em lại được nhìn thấy anh cười, thấy anh hạnh phúc... mãi như vậy nhé... em yêu anh, Seung Hyun...."

.

.

.

- Ah, Hyori unnie... à không, Bommie unnie... em xin lỗi, hì hì, unnie vào nhà chơi! – Dara niềm nở

- Nhà không có ai sao?

- Young Bae oppa đi chơi với Rin rồi, Dae Sung oppa chắc vẫn còn ngủ, Ji Yong vừa đi mua kem cho em, còn Seung Ri oppa ở trên phòng... - Dara nói liền miệng

- Vậy còn..??? – Bom hơi ngượng

- À, Seung Hyun oppa... anh ấy vừa...uhm... - Dara ngập ngừng

- Sao? Cậu ấy đâu?

- Uhm... anh ấy...

- Anh ấy đi thăm mộ Hyori rồi – Ri bước xuống – Có việc gì mà phải giấu chứ, Bom noona biết hết rồi mà phải không?

- Uhm... - Bom gật đầu – Vậy thôi, chị về đây chào 2 đứa!

- Chị cứ ở lại đây chơi với bọn em đi, Seung Hyun oppa về ngay thôi mà... - Dara năn nỉ

- Thôi, phiền mọi người lắm!

- Gì mà phiền, nếu chị thấy ngại thì lên phòng Seung Hyun oppa chơi đi, không được nói là ngại nhá, căn phòng đó rồi cũng là của chị thôi mà – câu nói của Dara làm Bom đỏ mặt, thà là con bé không nói, chứ thế này cô còn mắc cỡ hơn nữa – Đi nhá, em dắt chị lên đó ^^

Sự nhiệt tình của Dara làm Bom không thể từ chối được, đây không phải là lần đầu tiên cô vào phòng Seung Hyun, nhưng bây giờ cô mới nhìn kĩ nó. Trong phòng đầy những món đồ chơi, mô hình, tất cả được xếp rất gọn gàng trên kệ, riêng quần áo tập vở thì bừa bãi ra đó, còn có cả mấy cái vỏ bánh snack còn ăn dở nũa. Căn phòng khá rộng, trên tường dán chi chít mấy tấm ảnh cực ngố, cực sốc của anh em nhà nó, Bom không nhịn cười được khi nhìn mớ ảnh đó, đúng là chỉ có anh em nó mới dám chơi xấu nhau thế này thôi. Ngồi mãi 1 chỗ cũng chán, Bom loay hoay dọn dẹp mớ quần áo bừa bộn kia, đúng là con trai, ở bẩn kinh khủng, dám cá là đống "nùi giẻ" này bị ngâm ở đây cả tuần rồi, bốc mùi hết cả rồi còn gì.

Gần 1 tiếng đồng hồ sau, căn phòng trở nên sạch sẽ, tinh tươm, quần áo thì nằm cả trong máy giặt, tập vở sắp xếp gọn gàng, đúng là có bàn tay con gái thì khác hẳn, tự nhiên Bom thấy mình rảnh rang quá, khi không lại đến đây dọn dẹp phòng giúp tên ngốc ấy, cứ như mình là vợ hắn ý, nghĩ tới đây Bom lại đỏ mặt, lại nhớ tới câu nói của Dara lúc nãy khiến cô như 1 con ngốc ngồi cười rúc rích 1 mình, là vợ chồng sao, ở cùng 1 nhà, ăn cùng 1 bàn, ngủ cùng 1 giường...

/Ngủ cùng 1 giường sao... ây... đang nghĩ vớ vẫn gì thế..., điên rồi..., bình tĩnh lại.../
Bom tự gõ vào đầu mình cốc cốc để xua đi mấy cái ý nghĩ đen tối vừa nãy. Thêm 1 tiếng đồng hồ chán ngắt trôi qua, Seung Hyun vẫn chưa về nhà, đi gì mà lâu thế không biết, Bom bắt đầu phát quạu, nhìn quanh 1 hồi cô bị thu hút bởi cái laptop. Trong đó có gì nhỉ, chắc là nhiều bí mật lắm đây, xem 1 chút chắc không sao đâu nhỉ...không chút chần chừ, Bom bật máy lên, hí hoáy lục lội mấy cái folder xem có giấu diếm gì đó không, đúng là chúa đa nghi. Bom dừng mắt ở cái folder có tên "my Hyori~"

/Gì chứ, vẫn còn giữ lại mấy tấm ảnh này sao, mà lại còn Nana của tôi nữa chứ, đáng ghét thật, Seung Hyun khó ưa, Seung Hyun đáng ghét..../

Bom vừa lầm bầm chửi rủa vừa chăm chú xem mấy cái ảnh, đúng là giống cô thật, dù chụp ở góc độ nào cũng vậy, 2 người giống nhau như đúc, nhưng trông Hyori có vẻ dịu dàng hơn Bom, yếu đuối hơn Bom.

/Coi kìa, sao mà tình cảm quá vậy, đáng ghét thật, Seung Hyun ngốc, tôi ghét cậu lắm đấy... cô ấy rất hợp với cậu... xấu hổ thật đấy, Hyori àh, tôi chỉ giống cô ở khuôn mặt, còn lại tôi đều thua kém cô cả. Nhưng tôi tự tin là tôi sẽ làm cho Seung Hyun hạnh phúc, tôi sẽ làm cho cậu ấy cười thật nhiều, sẽ giúp cậu ấy trở thành 1 người đàn ông thật thụ, 1 người biết suy nghĩ tới tương lại, tới gia đình... tôi sẽ làm tốt hơn cô... tôi chắc chắn như vậy đấy!/

- Bắt quả tan chị lục lội laptop của Hyun hyung nhá! – Ri đứng tựa vào cửa, nó cười hiền

- Ây, thằng nhóc này, làm giật mình!- Bom chu mỏ, nhíu mày

- Chị đang xem hình của Hyori sao? – Ri bước tới ngồi xuống cạnh Bom – Đúng là 2 người giống nhau thật, lần đầu tiên chị xuất hiện ở nhà này, em cứ nghĩ là Hyori sống lại đấy, ha ha ha!

- Hì, đúng là lúc đó thái độ của mọi người lạ lắm, cứ trố mắt nhìn chị, thằng nhóc Dae Sung còn bảo chị là ma nữ nữa chứ, à mà nó sao rồi, đã đỡ buồn chút nào chưa? – Bom lãng sang chuyện của Sung

- Hyung ấy vẫn vậy, tội nghiệp lắm, nhưng dạo này được cái là bớt đập phá đồ rồi – Ri thở dài khi nghĩ về Sung – Mà chị đừng đánh trống lãng, em biết chị đang thắc mắc về Hyori noona phải không, muốn nghe không, em kể cho!

- Uhm – Bom gật gật

- Hì hì, chắc là Seung Hyun hyung sẽ không mắng em vì tội nhiều chuyện đâu ha. Hyun hyung và Hyori gặp nhau bên Mỹ, lúc đó bọn em sống bên ấy với ba má, lúc ấy Seung Hyun hyung chỉ mới có 14 tuổi thôi!

- 14 tuổi??? mới bé tí đã biết yêu rồi sao?

- Đâu có, chỉ là gặp nhau thôi, nhà bọn em ở cạnh nhau, In Na là người bạn duy nhất của cả nhà, thời gian sống bên đó bọn em thậm chí chả đến lớp, thầy cô về tận nhà dạy – Ri nói thêm khi nhìn vẻ mặt khó hiểu của Bom – Là do ba má lo là bọn em sẽ bị hư hỏng với cái lối sống phóng túng bên đây, lo là bọn em sẽ bị bạn bè lợi dụng nên không muốn bọn em tiếp xúc nhiều với xã hội bên đó.

- Nhà giàu là thế, khổ thật!

- Riết rồi cũng quen thôi, không có bạn bè thì vẫn còn có anh em trong nhà mà – nó mỉm cười, 1 nụ cười thật dễ thương, nhìn nụ cười ấy cũng đủ hiểu nó yêu gia đình nó thế nào – Em cũng không rõ là 2 người họ quen nhau từ lúc nào, chỉ biết là họ rất hạnh phúc. Hyori thân thiết với cả nhà đến nỗi ba má em đã xem chị ấy như là con dâu rồi.

- Con dâu sao??? – Bom cuối mặt nhưng vẫn nở nụ cười, tự nhiên sao cô thấy tủi thân quá, không biết liệu ba mẹ Hyun có chấp nhận và quí mến cô như đã từng quí mến Hyori trước đây không

- Phải, 2 người họ đã đính hôn rồi đó chứ. Sau đó gia đình Hyori về Hàn sống, Seung Hyun hyung nhất quyết đòi về theo, kéo luôn cả nhà đi cùng – đột nhiên Ri im lặng, nó nhìn vào màn hình, đôi mắt bỗng trở nên sâu hơn, u tư và thoáng buồn – Nếu như không phải vì căn bệnh quái ác ấy chắc có lẽ giờ này chị không ngồi đây đâu nhỉ, em xin lỗi, lẽ ra em không nên nói như thế...

- Không sao, chị hiểu mà....

- Em nhớ lúc ấy Seung Hyun hyung đã vô cùng suy sụp, khi biết Hyori bị bệnh, hyung ấy đau đớn lắm, cái cảm giác bất lực khi nhìn người mình yêu chết dần chết mòn, ngay trong vòng tay của mình.... Chắc là đau lắm...

- .......................

- 1 ngày nhốt mình trong phòng, 1 ngày để khóc, để yếu đuối... sau 1 ngày đó, hyung ấy đã đứng dậy, cố gắng sống thật mạnh mẽ,cố gắng cười thật nhiều để truyền thêm sức mạnh cho Hyori, khiến chị ấy lạc quan hơn... trước mặt Hyori, hyung ấy luôn tỏ ra vui vẻ, nhưng khi Hyori quay lưng đi, hyung ấy lại gục ngã.....

- .....................

- Ngày Hyori noona mất, hyung ấy không hề khóc... em còn nhớ rất rõ, hôm ấy là 1 ngày nắng, 2 người ngồi trên sân thượng của bệnh viện, họ đã nói gì đó với nhau, em không biết nữa, hoặc có lẽ họ chỉ ngồi cạnh nhau như thế, những giây phút cuối cùng... Hyori nằm trọn trong lòng Hyun hyung, nhỏ bé và mỏng manh... chị ấy ra đi, môi vẫn mỉm cười, Seung Hyun hyung cũng cười... thà là hyung ấy cứ khóc...

- Cậu ấy không khóc, có lẽ vì Hyori không muốn cậu ấy khóc...

- Chắc là vậy, em không biết cảm giác đó đau đến thế nào... em không mong mình nếm trải nó đâu – Ri bật cười khô khan, nó nhớ tới giấc mơ hôm ấy

- 2 người nói xấu tôi đó hả? – Seung Hyun cười toe toét

- Về rồi àh, hyung nói chuyện với chị ấy đi, em hết việc rồi, đi nhé! – nói rồi nó lon ton về phòng

- Giờ mới chịu về, biết tôi chờ bao lâu rồi không??? – Bom nhăn nhó, nũng nịu

- Mắt ướt kìa – Seung Hyun kề sát mặt nó vào mặt Bom – Khóc đó hả? Thằng Ri nó chọc ghẹo gì em hả?

- Đâu có, điên, tránh ra coi! Mà cậu vừa đi đâu về đấy?

- Uhm..... điiiii...- nó đảo mắt suy nghĩ, mãi mà chả tìm ra được cái lý do nào hợp lý, đành nói thật luôn – Đi thăm mộ Hyori (nhe răng cười)

- Lần sau đưa tôi đi nữa nhé, tôi muốn tới chào hỏi cô ấy....

- Ừ, cũng được...

.

.

.

- Yong Yong thích được tặng cái gì trong ngày Valentine nè? – Dara chớp chớp mắt

- Đừng gọi chồng như vậy, mắc cỡ lắm! – Yong chu mỏ

- Có gì đâu mà mắc cỡ, vậy thì gọi là Rồng Còi, keke – cười gian tà

- Tên gì xấu hoắc, không thích đâu! Gọi là chồng iu, nhá nhá ^^ - nó nhe răng cười nham nhở

- Hông!!! Yong Yong hoặc Rồng Còi, chọn đi!

- Gì cũng được, tên nào cũng kinh dị mà bắt người ta chọn >"<, giận luôn!!! – Yong đứng lên te te bỏ đi

- Ừ, giận đi, khỏi quà cáp gì hết! – Dara nói với theo, con bé quay sang Chae Rin – Cậu đinh tặng Young Bae oppa cái gì?

- .......

- Này, Chae Rin!!!

- Hả? Cậu nói gì? – hơi giật mình

- Cậu nghĩ đâu đâu vậy, tớ hỏi cậu định tặng quà Valentine gì cho Young Bae oppa?

- Không biết nữa còn lâu mà, từ từ rồi tính! – nó nói bâng quơ cho qua chuyện rồi cũng đứng lên đi, trên tay nó là cái điện thoại, có 1 tin nhắn vừa gửi tới, tin nhắn của "..."

- Sao bỏ đi hết vậy, bực mình!!! – Dara quay xuống bàn Ri – Seung Ri oppa có mong được nhận quà Valentine của người đặc biệt không?

- Người đặc biệt??? Àh có ^^ - nó cười

- Ai vậy? nói em nghe với!!!

- Bí mật... không nói được....

.

.

.

Dae Sung ngồi thừ người trong lớp, cái mặt nó u ám hết sức, trông bộ dạng nó như thế thì đố ai dám tới gần,cả thằng anh thân nhất của nó cũng ngồi né ra 1 bên vì sợ nó sẽ nổi điên bất kì lúc nào, ngồi gần quá né không kịp. Nó vậy đó, bình thường hiền lành, hào đồng bao nhiêu, tới khi buồn hay tức giận cái gì thì trở nên vậy, cộc cằng, nóng nảy, điên khùng hết sức. Đến cả Seung Hyun đầu óc không được bình thường mà còn biết sợ kia mà, thế thôi cũng hiểu Dae Sung kinh khủng như thế nào.

Nó đập bàn cái rầm, lớp im re, mới ban nãy còn ồn ào, thằng anh nó với đám bạn còn cười cười nói nói rôm rả, giờ cũng nín thinh, mọi ánh mắt đổ dồn về phía nó, nó khó chịu đi ra ngoài. Tự nhiên nó thấy đau bụng, sáng giờ nó có ăn gì ngoài mấy món Bae nấu đâu, mà mấy đứa kia cũng bình thường mà, sao có mình nó bị. Nó ôm bụng chạy cái vèo vào WC. Hóa ra đây là nguyên nhân khiến cái mặt nó đằng đằng sát khí từ nãy tới giờ, nó đóng cửa cái rầm, và....., thật thoải mái, nhẹ cả người. vừa định mở cửa, nó nghe tiếng nói


- Thằng Dong Woon đã xuất viện chưa?

- Rồi, mới hôm qua, tội nghiệp nó, hết chuyện đi nghe lời thằng khốn Yo Seob làm chuyện này!

- Chuyện gì?

- Thì cái chuyện chọc điên Dae Sung đó!

- Ủa mà tại sao Dong Woon lại nghe lời Yo Seob?

- Giữa 2 đứa nó có chuyện gì đó, thằng Dong Woon mắc nợ Yo Seob...

- Nợ tiền hả? Nhà thằng Woon giàu mà!

- KHÔNG PHẢI TIỀN, ĐỒ ĐIÊN!

- Ủa vậy chứ nợ gì? Tình hả? 2 đứa nó yêu nhau hả?

- Mày im chưa!!!!

- Không phải thì thôi, làm gì ghê vậy, rớt con mắt ra bây giờ!!! Ủa mà sao Yo Seob muốn chọc điên Dae Sung???

- Mày thôi cái giọng điệu ngây thơ đó đi nha, tao bực rồi đó!

- Ủa mà... à không, không "Ủa" nữa, hehe...Mà sao lại nhắm vào Minzy?

- SAO TAO BIẾT ĐƯỢC, ĐIÊN RỒI NHA!!!

- Những gì mày vừa nói là thật hả? – Dae Sung mở cửa ra

- Daa...ee... Sun...g.... Anh làm bọn em hết hồn, hè hè, em có nói gì đâu!


- Làm sao để gặp được Yo Seob? – Sung nắm cổ áo tên nhóc ấy, kéo lại gần

- Em không biết!!!

- NÓI MAU!!!

- Dạ.... em không biết thật mà... hay anh đến hỏi Dong Woon ấy, nó hay qua lại với Yo Seob, còn em chỉ thỉnh thoảng mới gặp thôi, em nói thật....

- Biến đi! – Sung vừa bỏ tay ra, tên nhóc bọ chạy 1 mạch, còn thằng bạn ỏng ẹo vừa nói chuyện với nó lúc nãy thì chạy mất hút từ lâu rồi....

Nó quay cuồng với những suy nghĩ, nó nhớ lại những việc nó làm với Minzy, những lời nói cay nghiệt của nó... điên rồi, đúng là chỉ có kẻ điên mới khiến người mình yêu tổn thương đến vậy... bây giờ nó không biết phải đối diện với Minzy thế nào nữa, làm sao nó có thể nhìn mặt Minzy đây....

/Những lời mày nói, độc ác lắm mày biết không, mày là thằng ngu, mày ngu nên mới không tin tưởng cô ấy, mày ngu nên mới làm tổn thương cô ấy, mày có còn là 1 thằng con trai không... có cái kiểu bạn trai nào lại làm bạn gái mình đau khổ, nhục nhã với mọi người đến thế không... chỉ có mày thôi Dae Sung àh, 1 mình mày thôi..../


_________________











CHAP 39:

Ngày chủ nhật chán ngắt, Minzy nằm vật vờ, lăn lộn trên giường, cách đây 1 tháng nó mong chờ ngày hôm nay biết bao, ngày mà bộ phim nó yêu thích sẽ được ra mắt ở rạp. Vậy mà giờ nó lại chẳng thiết tha đi xem, Dae Sung đã từng hứa với nó là sẽ cùng nó đi xem suất chiếu đầu tiên của phim, 2 đứa còn tưởng tượng bộ phim sẽ hay thế nào, kĩ xảo hoành tráng ra sao, rồi số phận của 2 nhân vật chính sẽ kết thúc tốt đẹp hay không. Nó nhớ lúc 2 đứa nói nhảm về chuyện này, cả 2 đã cười rất nhiều, vui lắm, giờ tự nhiên nó buồn quá, nó vừa cười đó mà giờ lại buồn rồi. Nó thẫn thờ nhìn lên trần nhà, 1 cái cầu vòng tuyệt đẹp mà ngày trước Dae Sung đã hì hụi tô vẽ cho nó, tất cả chỉ còn là kỉ niệm mà thôi....


Chuông điện thoại reo, là Dae Sung, nó bật người dậy chộp lấy cái máy, nhìn cái mặt Sung chình ình trên màn hình sao mà đáng ghét thế không biết, nó phân vân không biết có nên nghe máy không, sẽ có 2 khả năng, 1 là Sung gọi để xin lỗi giản hòa, 2 là đang say xỉn gọi để nói nặng nói nhẹ nó này nọ. Dĩ nhiên là nó muốn cái khả năng thứ nhất hơn, nhưng nó sợ lắm, cứ hi vọng cho nhiều rồi lại thất vọng... chần chừ mãi cuối cùng nó cũng nghe máy...


- Alo?!?!

- .... Chào em.... Sao lâu quá vậy? – Sung nói với giọng hơi ngượng ngùng

- .............

- Anh gọi để xin lỗi em.... Cái chuyện hôm đó.... Là do anh thiếu suy nghĩ...

- ................

- Anh không nên nói với em như vậy...... anh biết anh ngu ngốc... tha lỗi cho anh được không???

- ................

- Sao em không nói gì hết vậy.... mình gặp nhau 1 chút được không... anh đang đứng dưới nhà em nè! – nó cố làm giọng nó nghe có vẻ tươi hơn 1 chút

- Anh về đi!

- Đừng vậy mà... anh biết em rất giận... anh xin lỗi... mình gặp nhau 1 chút thôi, chỉ 1 chút thôi mà, nha!

- ........................

- Anh sẽ đứng đây chờ cho đến khi em ra thì thôi.... Anh nói thật đấy...

- Vậy cứ làm những gì anh muốn!


Nói rồi Zy cúp máy, nó rón rén bước ra cửa sổ, vén màn nhìn xuống, đúng là Sung đang ở dưới đó, nhìn cái nắng trưa gay gắt mà nó xót quá, giận thì giận, mà nó cũng thương lắm, nhưng nó cũng không thể dễ dàng tha thứ cho Sung ngay bây giờ được. Nó là con gái, bị bạn trai nói như thế trước mặt mọi người, xấu hổ lắm chứ, nó cũng có lòng tự trọng của nó vậy, đâu phải nó hiền rồi có thể nắn bóp, chà đạp thế nào cũng được. Tự nhiên nghĩ tới đây nó lại giận điên lên, lạ thật, khi Sung không để ý tới nó, nó buồn rầu, mong Sung sẽ nhắn tin cho nó, hay ít nhất là nhìn nó 1 cái thôi cũng được. Vậy mà tới khi Sung tới xin lỗi nó, nó lại giận hờn này nọ, đúng là con gái.

Minzy nhất định không chịu xuống gặp Sung, đã hơn 10 phút rồi, tên ngốc kia vẫn còn đứng dưới đó, mặt nó nhăn nhó như khỉ ăn ớt. Sung gọi cho Sun thêm 1 lần nữa, lần này con bé không thèm nghe máy luôn.... 30 phút... 35 phút.... 45 phút.... 1 tiếng đồng hồ... không chịu nỗi nữa, Dae Sung bỏ về, đầu nó gần như sắp bốc khói rồi, nó tức điên lên được, bị cho leo cây giữa trưa nắng chang chang, người này đi qua, người kia đi lại bảo nó khùng, hỏi sao mà không bực, đi về luôn... Vậy mà mới hồi nãy nó nói với Zy là sẽ chờ tới khi nào Zy ra mới thôi.


Lúc nãy ra khỏi nhà nó không mang theo ví, giờ cũng chả có tiền đi taxi về, vậy là đành phải lết bộ, giữa cái trưa nắng đổ lửa. Nó sắp phát khùng tới nơi rồi, nó nghĩ trong bụng là về nhà sẽ lôi nhóc Yong ra đánh 1 trận cho bỏ tức, nó biết nó vô duyên, mà thôi mặc kệ, nó không trút giận vào Yong thì chẳng lẽ là Bae, nó điên chứ nó đâu có ngu,


/Trong nhà có mỗi Yong là hiền nhất, lại ốm yếu, chắc chắn nó sẽ không kháng cự nổi, cứ xả hết bực tức vào thằng nhóc ấy, rồi sau đó mua bánh kẹo đền lại cho nó cũng được

(suy nghĩ của Dae)=.='. Nó đi xồng xộc vào nhà, nhìn tới nhìn lui, không thấy Ji Yong đâu cả, chỉ có mỗi Young Bae đang nằm dài xem tivi cười hô hố. Tự nhiên thấy vậy nó lại nổi máu, trong khi nó vừa bị cho leo cây, đi bộ về giữa trưa nắng, thì thằng anh nó lại thảnh thơi nằm ở nhà xem phim, còn cười vui vẻ nữa, không thể chấp nhận được... Rồi chả biết nó nghĩ gì mà lại lao tới hành hung..... cái tivi >"<


- YA!!! MÀY LÀM GÌ VẬY, TAO ĐANG COI MÀ !!! – Young Bae phóng tới ôm cái tivi cứng ngắt =.='

- COI GÌ MÀ COI, CÓ HAY HO GÌ ĐÂU, BỎ RA!!!! – Dae Sung cũng cố sức kéo cái tivi về phía mình

- HAY SAO KHÔNG HAY, MÀY VÔ DUYÊN QUÁ, TRÁNH RA, HẾT BÂY GIỜ, HÔM NAY TẬP CUỐI ĐÓ!!! – Bae rống lên, nó đưa cái chân cụt ngủn ra mà đạp bộp bộp vào chân Sung

- ĐÀN ÔNG CON TRAI MÀ ĐI COI MẤY PHIM NÀY, NGHĨ SAO VẬY?!?!?

- KỆ TAO, TAO THÍCH COI GÌ KỆ TAO, MÀY TRÁNH RA, NĂN NỈ MÀY ĐÓ, SẮP HẾT RỒI, TAO COI XONG RỒI MÀY MUỐN ĐẬP GÌ THÌ ĐẬP!!!

- KHÔNG, MUỐN ĐẬP NGAY BÂY GIỜ, BỎ RA!!!

- LÊN PHÒNG MÀY KÌA, LÊN ĐÓ THÌ MUỐN ĐẬP PHÁ GÌ CŨNG ĐƯỢC

- TRÊN ĐÓ CÒN GÌ ĐÂU MÀ ĐẬP

- VẬY THÌ KIẾM CHỖ KHÁC ĐI, BỎ CÁI TIVI RA, KHÔNG THÌ TAO....

- Aaaaaa.... CHƠI KÌ VẬY, CẮN NỮA....

- BỎ RA!!!

- KHÔNG!!!

- BỎ RA!!!!

- KHÔNG!!!


Có tiếng nhạc....

Tiếng nói... trong tivi phát ra...

Loáng thoáng nghe được vài cụm từ... sạch gàu... siêu mượt... óng ả...

Là chương trình quảng cáo.... Quảng cáo dầu gội đầu...

Hết phim rồi..............


- Aaaaaaaaaaaaa!!!! RỒI, HẾT LUÔN RỒI, Aaaaaaaa!!! – Bae hét với tần số còn kinh khủng hơn lúc nãy

- HẾT RỒI THÌ BỎ TAY RA!

- ĐƯỢC THÔI, BÂY GIỜ THÌ TỚI TAO ĐẬP MÀY NÈ!!!!

"MẤY ĐỨA NHỎ BÊN ĐÓ LÀM ƠN IM LẶNG DÙM, KHÓ KHĂN LẮM MỚI GIỖ ĐƯỢC CON BÉ BÊN NÀY NGỦ, LÀM ƠN ĐỪNG ĐÁNH THỨC NÓ!!!"

- Suỵt!!! Im lặng cho em bé ngủ kìa!!! – Sung hạ giọng thấp nhất có thể

- Im con khỉ!!! Mày đền tao đi, tập cuối của tao – Bae sân si lại, nhưng nó cũng nói với giọng rất nhỏ

- Thì mai mốt nó chiếu lại cho coi, làm gì ghê vậy, thôi em lên phòng.

- Đứng lại, tưởng vậy là xong hả... đâu có dễ như vậy....

Bốp bốp... bụp bụp... chát chát... những âm thanh đó hòa với tiếng kêu la của Sung, nó không dám la lớn vì sợ làm em bé nhà bên cạnh tỉnh giấc. Vừa mới nãy nó định sẽ về nhà trút giận lên Yong, vậy mà bây giờ nó lại trở thành bao cát của Bae...

.

.

.

4 giờ sáng, Sung ngốc giật mình dậy, thiệt tình là nó không tài nào ngủ yên được, mới hồi chiều Minzy đã gọi cho nó, nói 1 câu ngắn gọn,


"Sáng mai 8 giờ cậu sang đón tớ nhé!"


Chỉ 1 câu thế thôi, vậy mà nó đã phấn khích tới độ quăng luôn bát mì trên tay mà nhảy tưng tưng, bát mì hạ cánh trên đầu Ji Yong tội nghiệp, cũng may là nó nguội rồi, không thì không biết Yong sẽ ra sao nữa. Từ tối hôm qua tới giờ nó giật mình đến 5 lần rồi, đây là lần thứ 6, nó cứ nôn nao trong bụng, tưởng tượng tùm lum. Lần này nó quyết định thức luôn, nó nằm lăn lộn trên giường, nghĩ ra 1 bài sớ thật dài để xin lỗi Minzy, có những câu sến rện đến nổi chính nó nghe mà còn thấy ngượng huống chi là Minzy. Nó cứ nghĩ, nghĩ mãi, 1 hồi sau, 2 mắt nó díp lại, miệng ngáy khò khò, nó ngủ mất tiêu rồi......

Ò e ò e ò e....

Tiếng còi xe cứu hỏa hú inh ỏi, là chuông báo thức của Dae Sung, chỉ có âm thanh này, hoặc tiếng la hét của mấy đứa trong nhà mới làm nó tỉnh dậy nổi. Nó bật dậy, ngơ ngác nhìn xung quanh, "Cháy nhà hả?!?!?!", nó nghĩ, nhưng rồi nó lại nhớ ngay tới cái chuông báo thức của mình. 6h sáng, nó nhanh chóng nhảy thót xuống giường, chạy vù vào wc, bình thường không nhanh nhẹn được thế đâu, nó luôn nằm nướng, không ngủ, nhưng cũng không chịu dậy, cứ nằm đó, tới khi Young Bae quát inh ỏi nó mới chịu bò xuống nhà ăn sáng với bộ mặt ngái ngủ.

Mất 1 tiếng đồng hồ để nó sửa soạn quần áo, đầu tóc, nó cứ thay hết bộ này tới bộ kia, tóc thì vuốt dựng lên, rồi lại chải nằm xuống, rồi vuốt lên, không thấy vừa ý, nó chui sang phòng Dara, mang về cái máy kẹp tóc và uốn tóc, kéo tóc thẳng ra, rồi lại uốn xoăn lên, ngắm ngía 1 hồi thấy khó coi quá, nó lại kéo thẳng trở lại. Nó cứ làm như đây là lần đầu tiên 2 đứa nó hẹn hò vậy. Ngoại hình coi như xong, nó quay sang kiểm tra ngân sách, thấy có vẻ không đủ, nó liều mạng sang phòng Young Bae để chôm, nó biết chắc là Seung Hyun sẽ chẳng còn tiền đâu, cả thằng nhóc Yong cũng vậy, Ri và Dara thì chắc cũng bị anh hai yêu dấu của nó dụ hết tiền rồi, chỉ còn mỗi Young Bae thôi.

7h30, nó phóng xe ra khỏi nhà, mừng như bắt được vàng, 1 là do sắp được gặp Minzy, 2 là đã chôm thành công thẻ của Young Bae, nạn nhân vẫn ngủ say không biết gì cả.

Sung có mặt ở nhà Minzy trước 8h, nó săm soi mặt mũi 1 lần nữa qua gương chiếu hậu, dù cố lăn trứng gà cả đêm qua nhưng vết bầm trên mắt nó vẫn còn đó. Cái này là hậu quả của việc chọc phá Young Bae, Minzy mà hỏi thì nó cũng không biết phải trả lời sao luôn, chẳng lẽ đi nói là "Hôm đó em cho anh phơi nắng, anh bực quá về nhà đòi đập cái tivi Young Bae hyung đang xem nên bị hyung ấy đánh", không được không được, nhỡ đâuMinzy sẽ nghĩ nó là 1 thằng vũ phu thì sao, chắc là phải nói dối thôi...



Minzy đi ra, nó nhìn Sung, mỉm cười, 1 chút rụt rè, 1 chút ngại ngùng, cả Dae Sung cũng vậy, mặt cả 2 đỏ ửng cả lên. Minzy ngồi vào xe, nó vẫn chưa dám nhìn thẳng vào mặt Sung, nhưng đến khi nó vừa nhìn thì...


- Mắt anh sao thế? Lại đi đánh nhau à?

- Đâu có, dạo này anh không có đánh nhau nữa

- Em không thích anh đánh nhau đâu, em sợ anh bị thương, rồi cả gia đình anh nữa, anh phải biết là mọi việc các anh làm đều ảnh hưởng tới danh tiếng và công việc làm ăn của ba anh chứ, bởi vậy... - Zy nói 1 hơi, hiếm khi nào con bé nói nhiều như thế

- Anh biết rồi, anh không đánh nhau nữa, được chưa!!! – Sung cắt ngang lời Zy, tự nhiên giờ nó lại thấy việc Zy ít nói lại hay ho thế không biết...

- ............ - Zy không nói gì cả, chỉ nhíu mày nhìn nó

- Được rồi, anh xin lỗi, anh hứa sẽ không đánh nhau nữa, hứa thật đấy!!!

- ....................

- Còn vết bầm này là...là do... bị té đó...

- ..............

- Thật đấy, anh chạy xuống cầu thang, trượt chân, cái mặt đập xuống sàn, đau lắm đấy!!! – Sung làm bộ mặt cún con

- Ừ thì tạm tin đấy, mình đi thôi!

- Đi đâu??!?!?! – Sung ngơ ngác

- Xem phim, chẳng phải anh đã hứa sao, quên rồi hả?

- Đâu có, nhớ chứ, tại lâu quá nên...hè hè... không có quê đâu, thật đấy!!!

- Anh có biết anh nói từ"thật đấy" bao nhiêu lần rồi không??? Và... chắc anh cũng biết chỉ khi nói dối anh mới nói từ ấy không???

- Đâu có, thật đấy!!!

- ..............

- Thôi... mình đi thôi! – Sung nhe răng cười cho qua chuyện, nó không ngờ là Minzy hiểu nó đến vậy, đúng là từ nãy giờ nó chỉ nói dối thôi....

.

.

.

- Hyung, xử thằng đó dùm em đi, năn nỉ đó – Sung ôm chân Bae cứng ngắt, mặc cho Bae có ra sức đạp cỡ nào nó cũng không chịu buông

- Bỏ ra coi, cái thằng này!!!

- Đi mà, hyung, xử nó dùm em đi!!!!

- Thì mày tự đi mà xử, làm như đó giờ mày chưa bao giờ đánh nhau vậy!

- Nhưng em đã hứa với Minzy là không đánh nhau nữa... hyung.... Năn nỉ mà....

- Tránh ra, tao không rảnh, cái thằng này bỏ ra coi!!!

- Hyung.... Hyung à.... Không đánh nó em chịu không nỗi...

- Thì mày đánh nó đi! – Bae vẫn cố gắng "tháo" Sung ra khỏi chân mình

- Không được, em đã hứa rồi........

- Kệ mày, bỏ ra!!! – Bae lấy hết sức bình sinh, đạp 1 cái thật mạnh, nhưng không ngờ là đúng lúc đó Sung cũng bỏ nó ra để phóng sang chân Seung Hyun, vậy là /RẦM/, nó nằm dài ra sàn.

- Hyung... giúp em.... – Sung phóng sang chân Hyun khi thấy Hyun vừa từ ngoài cửa bước vào

- Giúp cái gì, bỏ ra coi, có gì từ từ nói

- Xử thằng kia, cái thằng chủ mưu phá em đó

- Sao mày không tự làm???

- Em hứa với Minzy là không đánh nhau nữa

- Mệt, hứa với chả hứa, tự lo đi, tao còn bận chuyện đám cưới nữa!!

- HẢ!!!! – cả nhà đồng thanh làm Seung Hyun giật mình, nó ngơ ngác

- Tụi bây làm gì ghê vậy?!?!

- Đám cưới, đám cưới ai? – Young Bae nhanh chóng ngồi dậy hỏi

- Thì tao chớ ai!!!

- HẢ!!!! – cả nhà đồng thanh 1 lần nữa

- Thật hả, cưới ai, ủa quên, chừng nào cưới, cưới ở đâu, hỏi ba má rồi hả? – Sung hỏi tới tấp

- Gì vậy, chưa mà

- Vậy là oppa đã cầu hôn Bommie unnie rồi hả, oppa làm sao mà Bommie đồng ý vậy? – Dara hớn hở

- Gì chứ, cầu hôn bao giờ???

- Thì hyung vừa mới nói là đang bận lo chuyện đám cưới mà, Bom nuna phải đồng ý rồi thì hyung mới lo được chứ - Ri nói

- Tụi bây cứ làm quá, nãy giờ tao đã nói gì đâu mà tụi bây nói năng tùm lum

- Chứ chẳng phải chính hyung nói là đang lo chuyện đám cưới mà, tụi em có suy diễn gì lung tung đâu – Yong nói

- Không, ý tao là tao đang bận lo kế hoạch thôi!

- Kế hoạch, đám cưới mà cũng có kế hoạch sao? – Young Bae nhíu mày

- Chứ sao mậy, đâu phải muốn cưới là cưới!!!

- Vậy kế hoạch của hyung tới đâu rồi? – Sung bây giờ đã chịu buông chân Hyun ra để... nhiều chuyện

- Chưa có gì cả, tao chỉ vừa mới nghĩ ra việc này khi đang mở cửa vào nhà thôi!

- TRỜI ĐẤT ƠI!!!


Cả nhà hùa vào "hội đồng" Seung Hyun vì cái tội sớn xác, ăn nói không suy nghĩ, làm cả nhà hết hồn vì.... nhiều chuyện!!!

.

.

.

Ri ngồi 1 góc trong hiệu sách, không đọc sách, không làm gì cả, chỉ ngồi đó thôi. Nó vẫn nghĩ mãi về giấc mơ hôm đó. Mấy hôm nay nó tránh mặt Dara, nó đang cố quên đi tình cảm đó, chỉ có cách là không gặp nhau nữa thì nó mới có thể thôi nghĩ về Dara. Có tiếng bước chân đang tới gần nó, nó nhìn lên, hơi khó chịu khi đó là Hayi, thật lòng nó mong đấy là Dara hơn

- Cô lại muốn làm phiền tôi sao, tôi tưởng lần trước tôi nói vậy thì cô cũng hiểu rồi chứ! – Ri khó chịu

- Xin lỗi... nhưng... vì em lo cho anh... - Hayi nhỏ nhẹ

- Lo cho tôi?

- Em thấy anh rất buồn, mấy ngày nay, anh đến đây không phải để đọc sách nữa, anh đang trốn chạy gì đó phải không?

- Cô... cô nói gì vậy!?!? – Ri hơi bất ngờ vì câu nói ấy, trốn chạy, đúng, nó đang trốn chạy nhưng tại sao Hayi lại biết được chứ, không lẽ điều đó hiện rõ trên mặt nó đến vậy sao – Tại sao cô phải quan tâm tới điều đó, có liên quan tới cô sao?

- Không liên quan gì tới em cả, chỉ là... em muốn quan tâm , lo lắng cho anh, vậy thôi!

- Không cần đâu, đừng phiền tới tôi nữa!

- Có nhất thiết phải lạnh lùng vậy không, phải nói ra những lời làm người khác đau thì mới được sao, con người của anh là như vậy sao???


Hayi quay đi, mắt con bé bắt đầu nhòe đi vì nước mắt, nó đã làm gì sai đâu chứ, nó chỉ muốn quan tâm thôi mà, nhìn Ri như thế nó cũng đau lắm, nó muốn làm gì đó giúp Ri, nó muốn nhìn thấy nụ cười ngày trước, nhìn thấy gương mặt thanh tú rạng ngời khi đọc sáng của Ri, nó có đòi hỏi gì nhiều hơn đâu. Ừ thì ngày trước đúng là nó xin vào đây làm việc để được gặp Ri thường xuyên, để Ri chú ý tới nó, rồi xa hơn nữa, có thể nó sẽ trở thành bạn gái của Ri. Nó tự vẽ ra cho mình 1 bức tranh hoàn hảo nhưng cũng chính nó đã xé bỏ bức tranh ấy rồi. Nó đã từ bỏ, nó không muốn theo đuổi cái mơ ước hảo huyền kia nữa, bây giờ, nó chấp nhận là người đứng bên ngoài, nó sẽ không cố bước vào cuộc sống của Ri nữa, vì nó biết nó sẽ chẳng bao giờ làm được.


Bất chợt, Ri đứng lên, thật nhanh, nó nắm tay Hayi lại, nó không biết tại sao nó hành động như vậy nữa. Đây là lần thứ 2 nó làm Hayi khóc, nó vô duyên quá, người ta có làm gì nó đâu, người ta chỉ lo cho nó thôi, vậy mà nó đã mắng người ta. Cái thói công tử đúng là không thể bỏ được. Hayi quay lại nhìn nó, nước mắt, sao nó thấy thương quá, có lỗi nữa...


- Đi đây với tôi 1 lát được không? – gì chứ, nó đang rủ 1 người lạ đi chơi sao, nó không hiểu nó đang làm gì nữa

- Đi đâu?

- Tìm 1 chỗ để nói chuyện, tôi cần 1 người nghe tôi nói! - ừ thì đúng là nó cần có người lắng nghe tâm sự của nó, nhưng, sao nó lại chọn Hayi, khó hiểu...

- Như 1 cái thùng rác, để anh trút bỏ mọi thứ thừa thải sao?

- Muốn nghĩ sao cũng được, đi chứ?

- Ừ, thì đi...

/Hạnh phúc, thật sự hạnh phúc lắm anh biết không... giờ em chỉ muốn khóc thật lớn thôi... em cứ tưởng đây chỉ có trong trí tưởng tượng của em thôi, vậy mà bây giờ... anh đang nắm tay em, cùng bước đi trên phố.... Mọi người có thấy không, anh ấy đang nắm tay tôi, là Seung Ri đấy, người con trai mà tôi yêu hơn cả bản thân mình.../

/Vẫn là câu hỏi lúc nãy, tôi đang làm gì, không biết nữa... lúc này đây, tôi đang nắm tay Hayi, không có cảm giác ấm áp như khi nắm tay Dara, nhưng thay vào đó là 1 cảm giác yên bình... tôi đang lợi dụng tình cảm của em... tôi xin lỗi... nhưng lúc này tôi biết chỉ có em mới có thể lắng nghe tôi, hiểu được tôi... tôi chỉ xin em đừng nuôi hi vọng, tôi không thể quên Dara được, tôi biết chắc như thế, tôi càng không thể đáp lại em... tôi xin lỗi, thật sự xin lỗi..../

Ngày hôm đó Seung Ri đã nói ra hết những gì nó giấu trong lòng, tình cảm của nó với Dara, sự ganh ghét với Yong, và cả chuyện nó là con nuôi... nó nói hết, nói hết tất cả, không giấu diếm gì nữa, và nó cũng đã khóc, xấu hổ thật, là con trai mà lại khóc lóc trước mặt 1 đứa con gái nhỏ tuổi hơn mình, nhưng thật sự lúc đó nó không kiềm chế được cảm xúc của mình... Nhẹ nhõm, dù biết nói ra thế này cũng không thay đổi được gì nhưng lại thấy thanh thản hơn nhiều. 2 đứa ngồi cạnh nhau, thật im lặng, chẳng ai nói gì cả, trời bắt đầu tối dần, đèn đường bật sáng, cả 2 vẫn ngồi bên nhau như thế, để mặc thời gian trôi....

.

.

.

- Hyung, em đã hoàn thành nhiệm vụ rồi! – Yong lấp ló trước cửa phòng Sung

- Nhiệm vụ gì?

- Thì chuyện hôm trước hyung nhờ em đó, xử lí Yo Seob, nhanh gọn lẹ, keke

- Xong rồi hả, giỏi vậy, có quay phim lại không? – Sung kéo Yong vào phòng đóng cửa lại để chắc chắn là không ai nghe thấy 2 đứa nó nói gì

- Có chứ, coi xong rồi xóa đi nhé! – Yong đưa điện thoại cho Sung, mặt nó lấm lét – Hyung nhớ là đừng nói cho Dara biết là em đi đánh nhau nhá, Dara sẽ giận em đó!

- Biết rồi nhóc, há há – nó vừa xem đoạn clip trong điện thoại vừa cười hô hố - Làm tốt lắm, hyung sẽ thưởng cho nhóc!

- Không cần đâu, chỉ cần khi nào em và Dara cãi nhau, hyung bênh em là được rồi

- Ừ, biết rồi nhóc, cám ơn nhiều nhá! – Yong vừa đi ra thì nó gọi trở lại – Mà này, mai mốt ra đường nhớ cẩn thận đó, thằng khốn đó không phải hạng vừa đâu!

- Em biết rồi,hyung nghĩ em sợ nó sao, nếu sợ thì em đâu đồng ý giúp hyung. Mà hyung biết gì không? – Yong vừa hỏi vừa thủ thế chuẩn bị bỏ chạy

- Gì?

- Hyung dại gái quá đó, há há há!!!

- Cái thằng này, mày dám.... ĐỨNG LẠI MAU!!!!


Dae Sung nói đúng, Yo Seob không phải hạng vừa, nó dám tuyên chiến với anh em nhà YG tức là nó cũng là 1 thằng gan lì không biết sợ. Yong chạy lòng vòng , cười giỡn vui vẻ với mọi người trong nhà mà không biết là tai họa sắp rơi xuống đầu nó...

____________





CHAP 40


- Tao cũng đẹp trai lắm chứ bộ, tụi bây có thấy vậy không? – sẽ không có gì bất ngờ nếu người nói câu này là Seung Hyun, nhưng không, người đang đứng trước gương lúc này là Young Bae

- Gì vậy, mới ăn cơm đó! – Seung Hyun rên rỉ, trong khi đó Dae Sung trề cái mỏ ra dài cả thước, Ri thì nhìn lên trần nhà thở dài, mặt đơ đơ, Yong ngồi ho sặc sụa, Dara gật gù tủm tỉm cười

- Thái độ vậy là sao hả, tao đẹp thì tao nói tao đẹp, không đúng sao?

- Young Bae đẹp nhất chuồng, há há há – Seung Hyun cười sặc sụa, đúng là chỉ có nó mới dám nói câu này thôi

- Young Bae nhà chúng ta ít nói, nhưng nói câu nào là chất câu đó nhỉ, há há – tới lượt Dae Sung châm chọc Bae

- IM NGAY! Đừng có chọc tao điên nhá! – Bae bắt đầu phát quạo – Dara, em thấy oppa thế nào?

- Uhmmm... thì.... – Dara chu mỏ, nhíu mày suy nghĩ – Dĩ nhiên là phải đẹp rồi, tụi mình đều là con của ba má mà, em đẹp thì oppa cũng đẹp, hè hè...

- Chưa chắc đâu à nha, hố hố hố - Seung Hyun cưới đến nỗi té ghế, nhưng vẫn không ngừng cười

- Vợ đúng là biết cách làm vui lòng người khác, há há – Yong ôm bụng cười lăn lộn

- Thằng kia nói gì? – Bae chỉ về phía Yong

- Đâu có nói gì đâu, thôi em đi ngủ đây! – nó nhanh chân chuồn lên phòng trước khi bị Young Bae tóm, không quên kéo Dara lên cùng

- Sao hôm nay quan tâm tới nhan sắc thế, hồi trước chửi tao ngựa mà!!! – Seung Hyun lồm cồm bò lên ghế

- Thì... cũng có lý do...- Bae vẫn tiếp tục săm soi mình trong gương

- Gì nữa, đứa nào dám chê hyung xấu hả? – Sung nói

- Hyung nghĩ đứa nào gan đến vậy, họa chăng có mỗi thằng Yong hâm trên kia – Ri chỉ chỉ lên lầu – Chỉ có đứa không biết sợ gì như nó thì mới dám chê Young Bae hyung xấu thôi!

- Vậy thì tại sao, nói nghe coi, đừng có nhón chân nữa, cố cách mấy thì cũng chỉ cao thêm 3, 4 cm là cùng, mày đã ăn gian chiều cao bằng mái tóc đó rồi còn gì... - Seung Hyun nói

- Im nha, bực rồi nha... - mỏi chân quá, Young Bae ngồi bệt xuống sàn, nó thở dài – Tụi bây có thấy là Chae Rin càng ngày càng xinh không?

- À... vậy là mày đang lo hả?

- Lo chứ sao không, chỉ mới có 1 năm thôi mà Rin đã thay đổi đến vậy, mà tụi bây dòm tao coi... - nó xụ mặt xuống, thở dài lần nữa – Lỡ có thằng nào nó cướp mất thì sao!!!

- Sao hyung thiếu tự tin vậy, Chae Rin yêu hyung đâu phải vì về ngoài – Ri nói

- Đúng rồi, với lại hyung cũng đâu có xấu đâu, đẹp trai chán – Sung nhe răng cười

- Tụi bây vừa mới chê tao đó thôi!

- Đùa thôi thằng ngốc, vậy mà cũng tin, ngốc còn hơn tao nữa. Mà tự nhiên hôm nay lại suy nghĩ ba cái chuyện vớ vẩn này, bộ con bé đã nói gì với mày hả?

- Đâu có, tại tự nhiên thấy lo vậy thôi....

- Lo gì mày ơi, chừng nào nó bỏ mày thì buồn luôn 1 lượt, giờ lo làm gì cho mệt – Seung Hyun nói tỉnh bơ

- GÌ, MÀY NÓI GÌ HẢ????

- Đùa thôi, há há, đùa thôi mà!!!


Tụi nó lại chia phe đánh nhau, lần này cả Ri cũng tham gia nữa, Bae và Ri, Hyun và Sung. 1 trận chiến bằng gối đệm sofa, sách báo và thậm chí là bánh kẹo, cứ vớ được cái gì là tụi nó chọi nhau cái đó, tiếng cười nói rôm rả, thỉnh thoảng lại có tiếng thủy tinh vỡ do tụi nó trật mục tiêu trúng cái bình hoa nào đó. Young Bae lại cười tươi như trước, đùa giỡn với mấy anh em kiểu này làm nó quên mất nỗi lo lúc nãy. Không phải khi không mà nó lo lắng vu vơ kiểu ấy, nó đã nhận ra sự khác lạ của Chae Rin, hành động, lời nói, không giống Rin thường ngày. Rin đã không còn có những cử chỉ âu yếm với nó, cũng không còn hay ôm nó từ phía sau mà nói là

"Em yêu Bae Bae của em nhất trên đời",

rồi cả khi 2 đứa ân ái với nhau, cũng không còn sự nhiệt tình như ngày trước nữa. Nó không dám khẳng định, cũng không dám tin là Chae Rin đã thay đổi, nhưng nó lo, nó rất sợ 1 ngày nào đó Rin sẽ nói với nó là

"Em xin lỗi, nhưng em hết yêu anh rồi!", bảo nó ủy mị như con gái cũng được, nhưng nếu ngày đó xảy ra thật chắc nó sẽ đập đầu vào tường mà chết luôn cho rồi chứ nó không sống nỗi đâu. Young Bae không hề mạnh mẽ như vẻ bề ngoài của nó, đó là lý do nó sống khép kín, không kết bạn, ít giao tiếp với mọi người, vì nó sợ người ta sẽ tổn thương nó, sẽ làm nó đau...

.

.

.

Ngày chủ nhật đẹp trời, cả nhà được nghỉ học, 1 tuần nữa là qua năm mới, Young Bae bắt mọi người tổng vệ sinh nhà cửa chuẩn bị đón ba má về. Seung Hyun dọn dẹp sân vườn, nhổ cỏ, tưới cây, Dae Sung lau dọn nhà bếp, phòng khách, phòng ăn cơm, phòng đọc sách nói chung là hết cái tầng trệt và lầu 1, Ji Yong phụ trách lầu 2 và 3, Seung Ri không có công việc cụ thể, chỉ khi ai cần gì thì sai nó làm nấy thôi, còn Young Bae thì cọ rửa sân thượng, giặt giũ hết màn cửa, drap giường, gối, mền, quần áo bẩn của cả nhà, chỉ có mỗi Dara là được đặt cách ngồi không, đúng là làm con gái duy nhất trong 1 gia đình toàn con trai thì sướng thật. 1 núi công việc được Young Bae qui định là hoàn thành xong trong 1 ngày duy nhất, thế là cả bọn nhanh chóng bắt tay vào việc vì không ai muốn bị ra đường đứng nhảy múa chỉ với 1 cái quần chip cả, 1 hình phạt vô cùng "dã man" cho bất cứ ai không làm xong việc trước 12h đêm.

8h sáng, sau khi ăn uống no say, cả bọn bắt tay vào việc. Ban đầu khá hăng hái, nhưng chưa đầy 1 tiếng đồng hồ sau thì ai nấy cũng đều uể oải, nhất là Young Bae, nó phải đi gom hết drap giường, mền gối từ phòng này qua phòng kia, bỏ vào máy giặt, giặt xong lại phải ôm 1 đống đồ lên sân thượng phơi, rồi chạy ngược xuống giặt tiếp. Thêm 1 mớ quần áo bẩn của tụi nó nữa, lâu lâu có người giặt đồ cho thì tội gì không lôi cho hết tuốt tuồn tuột mấy bộ quần áo bẩn nhồi nhét trong góc tủ lẫn gầm giường, Young Bae tức điên lên, nhưng có làm gì được tụi nó đâu, ban đầu chính miệng nó nói sẽ giặt hết đồ cho cả nhà mà. Còn Seung Ri, lúc đầu nó hí hửng vì nghĩ công việc của nó tương đối nhẹ nhàng, nhưng sự thật thì không phải vậy, hở 1 chút là

"Ri ơi, hết nước rửa chén rồi", "Ri ơi, thay dùm tớ xô nước khác đi", "Ri ơi, tháo cái màn này xuống dùm hyung, cao quá hyung với không tới", "Ri ơi lấy cho hyung cái kéo", "Ri ơi, chạy đi mua thêm bột giặt đi", "Ri ơi, giúp hyung khiêng cái bàn này ra" "Ri ơi...".

Chưa kịp làm xong việc này thì đã có người khác réo tên nó rồi, không ngờ là cái việc làm người sai vặt lại kinh khủng đến như vậy =.='.

È è è... Cạch...
Bíp bíp bíp bíp...
Bộp bộp bộp...
Bíp bíp bíp...

Rầm rầm rầm...

Bippppppppppppppppp..............Xì..................
Tóc tách tóc tách...

1 loạt âm thanh khó hiểu vang lên từ cái máy giặt đáng thương. Tình trạng cái máy lúc này phải nói là vô cùng thê thảm, 1 lỗ thủng to đùng giữa máy, nước rỉ ra tóc tách, khói trắng xì ra từng đợt.

Dae Sung nhìn Young Bae với ánh mắt trăn trối, ngơ ngác, ngỡ ngàng, tay nó vẫn tiếp tục công việc của mình – rửa chén – nhưng mắt nó hướng về phía Young Bae và cái máy giặt

Phải rồi, là Young Bae, chính nó đã khiến cái máy thê thảm như vậy. Tình hình lúc đó có thể nói ngắn gọn như sau, cái máy đang quay ngon lành, đột nhiên "cạch", im re, không chịu quay nữa.
Young Bae bước tới, nhấn liên tục vào mấy cái nút, hết tất cả, có bao nhiêu nút là có gấp đôi tiếng "bíp" vang lên. Không có tác dụng, nó đập "bộp bộp"vào máy.

Chưa xi nê, nó lại tiếp tục nhấn nút "bíp bíp". Và "rầm rầm rầm", nó thẳng chân tung cước vào cái máy giặt. Sau đó thì không cần nói thêm, nhìn cái máy là đủ hiểu.

Nó đưa tay chọt chọt vào mấy cái nút, cố níu kéo "sự sống" của cái máy thêm lần nữa, nhưng vô vọng, lần này không có tiếng "bíp" nào cả. Nó lấm lét nhìn xung quanh xem có ai nhìn thấy hành động của nó vừa rồi không, quay qua quay lại, nó chạm phải ánh mắt Sung.

- Hư rồi – Bae nói, chỉ chỉ vào cái máy, không quên nhe răng cười

- Ừ, biết rồi – Sung gật gật, mặt vẫn đơ đơ

- Để kêu người ta đem tới cái mới, hè hè – Bae cười giã lã, lon ton đi lên phòng khách tìm số điện thoại trung tâm thương mại

Dae Sung vẫn nhìn chăm chăm vào cái máy, nó không ngờ thằng anh nó lại kinh khủng đến vậy, tưởng tượng cái máy giặt là nó...
"Đáng sợ thật!", nó rùng mình

.....


Ji Yong mở cửa phòng Seung Hyun, hơi giật mình vì Hyun đang nằm chình ình trên giường, đáng lẽ giờ này nó phải ở ngoài vườn tưới cây hay nhổ cỏ gì đó chứ

- Hyung không làm việc sao, bộ xong rồi hả?

- Đâu có, mới nhổ cỏ được 1 nửa sân trước thôi, tại nắng quá, vô thoa kem chống nắng, không thì đen thui sao mậy! – Seung Hyun lí sự

- Ohm, thoa xong ra làm nhanh nhá, không Young Bae hyung lại la ó om sòm – Yong trề mỏ, chỉ chỉ ra ngoài

- Biết rồi, mà này, phòng hyung thì phải dọn dẹp đặc biệt 1 chút nhá!

- Vâng, vì nó bẩn nhất, hyung yên tâm đi!

Yong cặm cụi với cái máy hút bụi trong khi Seung Hyun hì hụi thoa kem chống nắng khắp người, việc ai nấy làm , rất chăm chú. Bỗng dưng, "Rột", Yong giật mình lôi cái máy hút bụi ra khỏi gầm giường, 1 sợi dây chuyền đang từ từ chui vào đầu hút, nó nhanh tay nắm kéo trở ra, và "bặt", trên tay nó chỉ còn mỗi cái mặt dây chuyền. Mặt nó xanh lè khi phát hiện tên Nana khắc trên mặt đó, vậy là chắc hẳn đây là báu vật của Seung Hyun rồi, bởi vậy nó mới giấu tận dưới.... gầm giường.
Mở ngăn rác ra, nó muốn phát khóc khi nhìn thấy sợi dây đứt thành 6 mảnh, thêm cái mặt trên tay nó nữa là 7.

Nó nhìn Seung Hyun 1 hồi, mồ hôi rơi lộp độp, Hyun vừa quay sang nhìn nó, nhe răng cười thân thiện, nó hốt hoảng quăng cái mặt dây chuyền rồi mở cửa bỏ chạy thục mạng. Nó đâm đầu vào phòng Dara, Ri cũng đang trốn việc trong này, nhưng nó không bận tâm nữa, giờ việc đầu tiên là phải tìm chỗ trốn. Nó chui vô tủ, không quên dặn 2 đứa kia "Nếu Seung Hyun hyung có hỏi thì đừng chỉ hyung ấy biết là tớ trốn trong này nhá". Nó ngồi co ro hồi hộp chờ đợi, 2 đứa kia ngơ ngác không hiểu gì, chỉ biết chắc là Yong vừa gây chuyện gì đó và đang bị Seung Hyun truy nã.

5 phút sau, Seung Hyun mở cửa vào phòng, mặt mày đỏ ké vì tức giận

- Kwon Ji Yong có trong này không???

- Không có đâu – Dara lắc đầu, nhìn mặt Hyun thế này thì sao nó dám chỉ chỗ chồng nó trốn được chứ

- Hyung nhìn xem, làm gì có, trong tủ thì còn có thể! – Ri cười đắc chí

- Ya, oppa nói gì vậy! – Dara nhéo Ri 1 cái rõ đau – Không có trong tủ đâu ạh, oppa sang phòng khác tìm thử xem

"Lạy trời lạy phật, trời phật có thương con thì đưa đường dẫn lối cho Hyun hyung đi chỗ khác, không thì...."

- Mày nghĩ mày trốn được tao sao? – Seung Hyun mở cửa tủ, đứng chống nạnh nhìn Yong

- Hyung àh.... Em không cố tình...

- KWON JI YONG!!!!

Yong đẩy ngã Seung Hyun rồi nhanh chân chuồn ra ngoài, tiếng chân khủng long rầm rầm theo sau. Có lẽ ông trời nghe được tiềng kêu cứu "thành khẩn" của Yong thì phải, Yong chạy ra ngoài, va phải Bom, người duy nhất có thể cứu nó lúc này

Bom tra hỏi 1 hồi cuối cùng Hyun cũng chịu khai, cái sợi dây chuyền đó là của nó tặng Hyori, kỉ vật duy nhất nó còn giữ lại, vì sợ Bom buồn nên nó giấu dưới gầm giường, không ngờ là bị Yong "hút" ra rồi làm dứt thành 7 mảnh. Dĩ nhiên là Bom giận nó, vì cái chuyện còn tơ tưởng đến ai kia, Bom tốt bụng nhưng trong tình yêu cô lại rất ích kỉ, cô muốn Seung Hyun chỉ nghĩ đến cô, chỉ yêu mình cô thôi. Vậy là Hyun phải năn nỉ cả tiếng đồng hồ Bom mới chịu nguôi ngoai 1 chút, nhưng cũng nhờ vậy mà Yong thoát nạn, may thật! Chiều hôm đó Rin và Minzy cũng đến giúp nữa, cả Dara cũng phụ Yong, cũng may là có thêm 4 đứa giúp, không thì chắc tối hôm đó sẽ có 5 thằng con trai mặc quần chip ra đường đứng nhảy múa, điều đáng nói là 5 đứa lại là con trai và con rể của ông Yang, chủ tịch tập đoàn YG lớn thứ 2 ở Hàn Quốc.

.

.

.

- Vở kịch đó hay quá vợ nhỉ! – Yong kéo Dara vào lòng nhưng bị con bé đẩy ra

- Đừng có xạo, mới mở màng được 5 phút là chồng đã ngủ rồi, đến khi người ta về hết mới chịu dậy, biết gì mà hay quá hay quá, thấy ghét!!!

- Ngủ nhưng mà cũng có nghe được chút chút mà...

- Xạo quá đi, ngủ ngáy to thiệt to, mấy người xung quanh nhìn mắc cỡ muốn chết!

- Tại cái đó chán quá chứ bộ - nó kéo kéo áo Dara

- Tránh ra, thấy ghét quá đi, làm người ta xấu hổ, còn nói dối nữa, sao ban đầu không nói là không thích xem đi, tự nhiên vào đó lại nằm ngủ...

- Tại vì vợ thích nên...

- Nên sao? – Dara nạt Yong

- Nên giả bộ nói là thích để đi coi...

- Đồ ngốc, không thích thì bảo là không thích, sao phải giả bộ?!?!?

- Chỉ muốn vợ vui thôi mà... giận hả, đừng có giận mà... xin lỗi... - Yong lay nhẹ người Dara

- Ngốc! ngốc! ngốc! ngốc! – nó vừa nói vừa đánh vào người thật mạnh, nhưng so với Yong thì mấy cú đánh đó chả đau gì cả

- Này này, khóc đó hả... đừng có khóc, Young Bae hyung sẽ treo ngược chồng lên nếu chồng làm vợ khóc đó, nín đi...

Dara hôn Yong, nhanh đến nỗi Yong không kịp phản ứng gì cả, nó trố mắt nhìn con bé, nhưng ngay sao đó nó cũng nhắm mắt lại, đón nhận vị ngọt từ đôi môi xinh xắn của Dara. Khuya rồi, mọi người đã ngủ hết, chỉ có 2 đứa ngốc đứng giữa phố... hôn nhau...

"Vợ yêu chồng lắm, chồng ngốc!", Dara vùi đầu vào lòng Yong, nó nghe được nhịp tim nhanh và mạnh của Yong, chắc hẳn là Yong cũng đang rất hạnh phúc, tim nó muốn rớt ra ngoài luôn kia mà. Được ôm Dara thế này thì còn gì bằng, ấm áp lắm, nó siết thật chặt, cứ như sợ sẽ không bao giờ được ôm Dara lần nữa vậy...

.....

- Đại ca, phải cái thằng hôm trước nó đánh đại ca bò càng không? – Kiwang chỉ về phía Yong và Dara đang đứng

- Shit!!! Nó đó, mà mày nói gì hả thằng kia, mày nói ai bò càng – Yo Seob nắm tóc Kiwang giựt mạnh về phía sau

- Ui da, ui da, đau đau... em xin lỗi đại ca, bỏ ra đi ạ...

- Coi chừng tao đó!!! Mà nó đang đi với ai vậy nhỉ???

- Con bé Dara đấy ạ, vợ tương lai của nó, vì con bé đó mà lần trước đại ca bị thằng Dae Sung đánh mặt mũi như cái mền – Kiwang tiếp tục huyên thuyên

- Tin tao giết mày không hả?!?!? – Yo Seob rít trong kẽ răng

- Em xin lỗi, em xin lỗi, em không dám nữa

- Xử thằng khốn kia xong tao xử tới mày!

- Xử ai, thằng đó đó hả, hay con nhỏ Dara?

- Cả 2!

- Thôi, vậy em không tham gia đâu, ai lại đánh con gái! – Kiwang chu mỏ lắc đầu nguầy nguậy

- Ai nói là đánh con nhỏ đó, con bé đó để tao lo, tụi bây luộc đẹp thằng khốn kia là được rồi! – Yo Seob cười nham hiểm – Về lấy hàng đi, mau lên, không tụi nó đi mất đấy!

Vài phút sau....

- Xin chào, lãng mạng quá nhỉ, mấy nhóc hư quá đấy, biết giờ này mấy giờ rồi không mà còn ở đây? – Yo Seob và đồng bọn của nó tiến lại gần Yong và Dara, trên tay bọn chúng lăm lăm mấy tuýp sắt

- Dạ hơn 12h rồi – Kiwang nhanh nhẩu

- Tao không hỏi mày!!!! Từ giờ tao không muốn nghe tiếng mày nữa, RÕ CHƯA!!!

- Tụi bây muốn gì? – Yong kéo Dara về phía sau mình

- Muốn gì thì mày phải biết rõ hơn tao chứ! – Yo Seob cười ha hả - Trả lại những gì mày đã tặng tao, nhớ không...

- Mày đáng bị như thế đấy, thằng khốn, biết khôn thì biến khỏi đây, không thì...

- Mày làm gì tao, hả, nói đi, sao im re vậy, há há há...

- Chó chết, muốn gì thì sáng mai tao với mày giải quyết, đừng có chơi hèn hạ như vậy! – Yong trông chẳng có vẻ gì là sợ cả, đúng là nó không sợ thật, nó chỉ lo cho Dara thôi

- Tao thích chơi hèn đó thì sao, ha ha ha. Con bé ấy xinh nhỉ, để nó vui vẻ với tao đêm nay đi rồi tao tha cho mày về, ok?

- Tao giết mày đó, thằng khốn!

- Ha ha ha... mày đang nói ngược đó hả, là mày giết tao sao?!?!? ha ha ha...

- Chồng đá nó 1 cái rồi tụi mình chạy nhá – Yong nói nhỏ đủ để mình Dara nghe thấy

- Mày nói gì đấy thằng kia? – Yo Seob hất cằm lên trông vô cùng hách dịch

- Ừ thì tao nói là... - Yong đi tới gần Yo Seob, và / / nó đá thật mạnh vào bụng Yo Seob rồi nhanh chóng kéo Dara bỏ chạy – Nhanh lên, mau đi, nhanh lên...

Đêm khuya vắng, không ai quan tâm tới tiếng ồn ào ngoài phố, Yo Seob và đồng bọn của hắn vừa dí theo vừa la ó, chửi bới om sòm. Yong và Dara chỉ biết chạy và chạy, đoạn đường 2 đứa đang chạy không phải đường về nhà, nhưng cả 2 không thể quay đầu lại được. Dara đã thấm mệt, nó chạy chậm dần, mà bọn kia thì ở ngay phía sau, 2 chân nó muốn riệu cả ra, nó mệt đến chết mất thôi, nhưng nó phải chạy, cố gắng chạy... "Gọi ....cho Young Bae hyung... đi..., Seung ...Hyun hyung ...hay Dae Sung hyun..., ai ...cũng được, gọi nhanh... đi!!!", Yong nói không ra hơi, nó nắm tay Dara kéo đi, nếu không có Dara thì nó đã giáp lá cà với bọn kia rồi, mà nếu bỏ chạy thì nó cũng thoát từ lâu, nhưng nó không thể bỏ Dara lại được.

- Dừng lại ...đi..., vợ không... chạy ...nỗi ...nữa đâu, chồng chạy... 1 mình ..đi!

- Không được..., cố gắng lên... đi, chạy tiếp đi... gọi cho các... hyung ... nhanh đi...

Chạy... phải chạy... chạy thật nhanh...

Chạy...........

- Aaaaaa! – Dara ngã quỵ xuống, cái chân không nghe lời nó nữa rồi

- Đứng dậy đi, mau lên, chạy tiếp đi... - Yong kéo Dara ngồi dậy và lôi con bé chạy tiếp

- Cái điện thoại!

- Bỏ nó đi, chạy mau!!!

Tiếp tục chạy..............

Xa lắm rồi... 2 bên đường bắt đầu xuất hiện mấy cây cỏ lau cao vút... nhà cửa cũng không còn san sát như lúc nãy...

Không biết đây là đâu... cứ chạy thôi...

Nhưng.......

Không thể tiếp tục được nữa... không thể cố gắng nỗi nữa...

Yong kéo Dara nấp vào lùm cỏ lau, nó lấy điện thoại đưa cho Dara, nó nói thật nhanh

- Ở yên đây, không được đi đâu hết rõ không, khi chồng ra khỏi đây thì mau gọi cho các hyung, dù có chuyện gì thì cũng không được ra khỏi đây, hiểu không!

- Chồng đi đâu!??!? – Dara mếu máo

- Dụ bọn nó đi chỗ khác, ở đây nhé, nhớ phải im lặng đấy!

- Không được, không cho chồng đi đâu, nguy hiểm lắm!

- Không còn cách nào nữa đâu, vợ phải nghe lời chồng!!! – Yong gỡ tay Dara đang bấu chặt lấy tay nó, nó phải bảo vệ Dara, dù thế nào nó cũng sẽ không để ai động tới Dara của nó đâu

- Không được, không được đâu mà!!! – Dara tức tưởi, nó ôm thật chặt cánh tay của Yong, cố bấu víu lấy cái thân người gầy nhom ấy, đến nỗi da thịt của Yong rướm máu vì bị móng tay của nó cắm vào

- Bọn chúng đến bây giờ, nghe chồng nói này, sẽ không sao đâu, chồng hứa đấy, bỏ chồng ra đi, nhanh đi – giọng Yong run run, nó cũng sắp khóc tới nơi rồi, tự nhiên giờ nó sợ quá, nó sợ nó sẽ không quay trở lại được... - Gọi cho các hyung mau đi, nhớ là ngồi đây nhé, đừng khóc mà, đừng khóc, dũng cảm lên, mọi chuyện sẽ ổn mà...

- Đừng đi mà...chồng ơi... đừng đi...

- Nín đi, chồng sẽ quay lại, hứa đấy, nghéo tay nhé... - nước mắt nó trào ra, nó không kìm được nữa rồi, nó ôm Dara, thật chặt, thiệt tình nó không muốn buông ra đâu...- Chồng yêu vợ, yêu vợ nhất trên đời.....

- Đừng đi mà... hức hức... đừng bỏ vợ lại 1 mình...

- Không được lên tiếng, không được làm gì cho đến khi các hyung tới, nhớ đấy, dù có chuyện gì thì cũng phải ở yên đây, rõ chưa, nghe rõ không!!!

Yong lay mạnh người Dara để chắc là con bé còn tỉnh táo để nghe nó nói.. nó hôn lên môi Dara ... 1 nụ hôn nhẹ... nhanh chóng đi ra khỏi lùm cỏ lau, nó chạy thật nhanh tránh xa nơi Dara đang nấp, đúng lúc đó Yo Seob và đồng bọn cũng vừa kéo tới, tiếng chân rầm rầm, tiếng kim loại va vào nhau chan chát, 1 âm thanh ghê rợn đầy chết chóc....





________________





END CHAP 38+39+40

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro