YG FAMILY - Chap 35+36+37

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




  CHAP 35

Yong lấp ló ngoài cổng trường, thầy giám thị lôi kéo thế nào nó cũng nhất quyết không chịu vào. Cả đêm qua nó cũng không dám về nhà, nó ngủ lại 1 khách sạn gần đó, nó thử gọi điện thoại về cho Dara nhưng bị Dara lạnh nhạt, con bé biết hết rồi, giận nó luôn rồi, "Đâu ra cái kiểu chồng gì mà không tin tưởng vợ chứ, lại còn dám bảo vợ tán tỉnh Eun Hyuk nữa, đồ đáng ghét, nghỉ chơi luôn" ... câu nói cuối cùng của Dara trước khi cúp máy, Dara giận thế là do Bae đã đổ thêm dầu vào lửa, nói xấu Yong , bây giờ chưa bắt được Yong, chưa trả thù được thì đành dùng cách tiểu nhân này thôi. 1 ngày, 2 ngày, rồi 3 ngày, Yong vẫn chưa về nhà, Dara cũng chả thèm gọi điện hay nhắn tin hỏi thăm gì cả, chịu hết nổi nó liều gọi cho Bae thử xem tình hình thế nào

- Young Bae hyung àh... hì hì... em là Ji Yong ạ – nó lễ phép

- Uhm, tao biết, không cần giới thiệu – Bae nói với giọng đều đều

- Hè hè... hyung à, em về nhà nhé!!!! – nó cố làm cho giọng nói thật dễ thương nhưng lại thấy kì cục vô cùng

- Ừ thì về đi, ai không cho mày về nhà đâu! – Bae nhẹ nhàng

- Hic... hyung nói vậy sao em dám về, hyung à, cho em về nhà đi mà....

- Buồn cười, tao có nói gì đâu, muốn về cứ về!

- Hyung... năn nỉ đó.... Cho em về nhà....

- CÁI THẰNG NÀY, TAO CÓ CẤM MÀY VỀ NHÀ ĐÂU, LÃI NHÃI HOÀI, CÒN KHÔNG MUỐN VỀ THÌ ĐI LUÔN ĐI!!!!

Nói rồi Bae cúp máy cái rụp, Yong mếu máo không biết làm gì, nó ngồi thẩn thờ trong công viên, bứt lá cây xem bói,
/Về... không về... về... không về.../, lát sau bảo vệ tới la mắng om sòm vì tội phá hoại cây cối và xả rác, thế là nó phải hì hụi dọn dẹp. Xế chiều, nó lại lấp ló gần nhà, vừa thấy Dara nó định chạy ra nhưng nhìn lại thấy Bae đang đi bên cạnh, nó đành bấm bụng ngồi lại. Cả nhà đi vào hết, nó mới dám mò tới gần cổng, nó muốn vào nhà, nó nhớ Dara, nhớ mọi người trong nhà, nhớ cái giường nó ngủ, nhớ đồ ăn Bae nấu, mới đi có 3 ngày thôi mà nó nhớ quá đi mất,
/... vào thôi... phải vào thôi... Kwon Ji Yong... mày can đảm lên... có làm phải có chịu chứ... nhưng mà... hic... sợ quá.../


Yong hít 1 hơi, nó quyết định rồi, nó phải vào thôi. Nó mở cửa bước vào nhà, cái điệu bộ nó lúc này như 1 tên ăn trộm, Ri đang ngồi ngoài vườn đọc sách, nhìn thấy Ri, nó nhe răng cười thân thiện nhưng Ri lại ném cho nó cái nhìn khó chịu, Ri đứng lên bước tới gần nó, kề sát vào mặt nó mà nói
"Sao không biến luôn đi, quay về đây làm gì?!?!"

... Cái giọng hằng hộc của Ri làm nó bực bội, nó có làm gì để Ri nói nó như thế, đã rất nhiều lần chứ không chỉ 1, những câu như "đồ kì đà", "đừng bám lấy Dara như thế", "thật chướng mắt", rồi mỗi khi nó đùa với Ri, giựt đồ trên tay Ri, giành đồ ăn với Ri, Ri lại liếc nhìn nó mà nói "Mày thật sự muốn cướp đi hết mọi thứ của tao sao?", ánh mắt và giọng nói của Ri những lúc đó rất đáng sợ, cứ như muốn xé xác nó ra vậy. Yong lắc lắc đầu để xua đi những ý nghĩ về Ri, nó rón rén bước vào nhà, đưa mắt nhìn cái thân thể đang nằm dài trên sofa, là Hyun, nó thở phào, ngó qua ngó lại vẫn không thấy Bae đâu, chợt Ri lên tiếng

"Kwon Ji Yong, làm gì ngoài đó mà không vào, Young Bae hyung nhớ cậu lắm đấy!", Hyun ngóc đầu lên, nhìn thấy Yong nó nhe răng cười "Ừ đúng rồi, thằng Bae nó nhớ mày lắm, ngày nào nó cũng vác kiếm đứng trước cửa chờ mày hết, há há".

Yong phùng má, nhíu mày nhìn 2 đứa đang cười nham nhở. "Phải chi cậu về sớm hơn chút, hôm qua là sinh nhật tụi này, cậu không nhớ sao, hôm qua vui lắm vậy mà thiếu mất cậu, nhưng tớ thấy lạ là Dara chẳng buồn gì cả", Ri khoanh 2 tay trước ngực, nó nói kèm theo 1 nụ cười đắc chí... Yong đứng ngớ người, sinh nhật Dara, nó quên mất, sao nó lại quên được chứ, ngốc thật, nó đánh vào đầu mình cái bộp, không khéo Dara sẽ giận nó luôn, sẽ không thèm nhìn mặt nó nữa... Đang suy nghĩ, chợt Bae lên tiếng làm nó giật mình

- Kwon Ji Kwon, chịu về rồi đó hả? – Bae vừa nói vừa bẻ tay rộp rộp

- Hyung... tha cho em – Yong lùi về phía sau

- Mày nghĩ tao nhân đạo đến thế sao? – Bae tiến tới 1 bước khi Yong lùi lại 1 bước

- Hyung à... em biết lỗi rồi... tha cho em đi... làm ơn... AAAAAAAA.....

Yong vừa la làng vừa bỏ chạy, phía sau là Bae, nó đúng là ngốc thật, đã về tới nhà rồi thì cứ ráng chịu để Bae đánh vài cái đi, bỏ chạy thế này,Bae dí theo, mệt, nổi điên, đánh đập dã man hơn nữa =.='


- Young Bae à, mày bỏ nó xuống đi, coi chừng nó chết thiệt đó! – Hyun nói đầy lo lắng

- Đúng rồi, vậy là nó sợ rồi, tha cho nó đi hyung – Sung cũng năn nỉ phụ

- Hyung àh... Young Bae huyng... cho em... xuống đi... em chóng mặt quá... hyung... - Yong rên rỉ

- He he he... hậu quả của việc chọc điên tao...he he he – Bae cười, đầy nham hiểm...

- Hyung... thả em xuống đi...hyung... Ah, Dara, cứu chồng với!!! – Yong hớn hở khi thấy Dara trên cầu thang bước xuống, nó mừng như bắt được vàng, nó cứ đinh ninh là Dara sẽ khóc lóc, năn nỉ Bae tha cho nó, nó bị Bae treo ngược lên trần, bao nhiêu máu trong người dồn hết xuống đầu, khó chịu vô cùng, vậy mà Dara lại chẳng xin xỏ dùm nó, con bé đi ngang liếc nó 1 cái rồi bước thẳng xuống bếp lục lọi đồ ăn trong tủ lạnh, xong, con bé đi trở lên phòng, không quên liếc nó thêm cái nữa...

- Ha ha... không còn ai bênh mày nữa rồi, tiêu mày rồi Yong ơi.. – Bae nhỏe miệng cười, 1 nụ cười dễ thương cực kì nhưng lại đầy ẩn ý

.

.

.

Sung nằm vật vờ trên bàn, cái môn địa lý là môn nó ghét vô cùng, chả hiểu quái gì cả, 2 con mắt nó muốn díu lại dù trước đó nó tỉnh táo vô cùng, bên cạnh nó, Seung Hyun ngồi nhìn ra cửa sổ, ánh mắt mơ màng nhưng cái tay vẫn ngọ ngoạy cây bút. Chuông reo, Sung ngồi bật dậy, quơ hết tập vở bút viết cho vào ngăn bàn, hớn ha hớn hở đi ra khỏi lớp, tỉnh táo hệt như lúc trước khi bước vào tiết địa. Sung lon ton đi sang lớp Zy, nó khựng lại khi nhìn thấy có 1 thằng con trai đang ngồi cạnh Zy, tên nhóc đó ngồi sát rịt Zy, cứ khi Zy nhích qua để né nó là lập tức nó cũng nhích theo. Đứng nhìn 1 hồi Sung không chịu dc nữa, nó xông vào lôi cổ tên đó ra, định đấm cho vài cái nhưng Minzy ngăng lại, dù sao nó cũng chả làm gì cô với lại Zy cũng không biết nó là ai. Thằng nhóc bỏ chạy thục mạng khi Sung vừa bỏ nó ra, người gì mà nhát như thỏ đế, vậy cũng bày đặt tán tỉnh hoa đã có chủ.

***************************

- Sao rồi, việc tao giao mày làm tới đâu rồi? – Yo Seob, thằng con trai lần trước bị Sung đánh ở quán café , nó vừa hóp 1 ngụm nước vừa nói

- Em có tiếp cận con nhỏ đó rồi... nhưng mà... em sợ lắm đại ca, nhỡ thằng Dae Sung nó đánh em chết thì sao? - Dong Woon nói với giọng ấp úng, sợ sệt

- Bây giờ mày không làm thì tao đập mày trước nè !!! – YoSeob đập bàn 1 cái rầm làm Woon tái mét

- Đại ca ơi... tha cho em, em sẽ làm mà... nhưng lỡ...

- Lỡ gì, đồ thỏ đế, nếu tao học cùng trường nó thì tao đã làm rồi, không cần nhờ tới mày đâu!!!

- Đại ca đừng giận, em sẽ làm mà... nhưng em sợ... lỡ thằng Sung nó biết được là đại ca chủ mưu thì sao, nó sẽ không tha cho mình đâu!!!

- Chuyện này chỉ có tao với mày biết, mày không nói ai nghe thì làm sao nó biết tao làm, mày cứ yên tâm đi, cứ làm theo những gì tao nói, rồi tao sẽ không đối xử tệ với mày đâu... hehe...
Dae Sung àh, tao nói là tao sẽ trả thù mà...



*********************

Minzy đến lớp từ rất sớm vì hôm nay nó phải trực nhật, lớp có le que vài đứa, dưới sân cũng vắng tênh, nó thích thế này, 1 buổi sáng tĩnh lặng, không khí trong lành thật dễ chịu. Nói là trực nhật chứ thật ra chẳng làm gì cả, bảng đã có người lau sạch, lớp cũng được quét dọn không tí bụi nào, bàn ghế được kê ngay ngắn cả, việc trực nhật chỉ đơn giản là kiểm tra các thiết bị giảng dạy xem có trục trặc gì không, phấn có đủ chưa, còn chỗ nào chưa sạch hay không để báo cho các nhân viên xử lý. Zy đứng nhìn ra cửa sổ, nó mỉm cười khi nhìn thấy Sung bước xuống từ cái xe hơi màu đen, có cả mấy đứa kia nữa, lúc này lớp học cũng ồn ào hơn, sân trường cũng nhộn nhịp hơn hẳn. Zy giật mình khi có bàn tay chạm lên vai nó, nó quay lại nhìn, lại là tên nhóc đó, Dong Woon, Woon đã nhiều lần làm phiền Zy thế này, dù không hề sổ sàng nhưng Zy cũng bực mình lắm, hắn luôn cố tình tiếp cận cô mỗi khi có Sung gần đó, chẳng biết hắn có ý đồ gì nhưng hắn luôn sợ sệt khi Sung bước tới gần.

- Làm ơn tránh xa tôi ra, đừng theo phiền tôi nữa – Zy hất tay Woon ra

- Tớ thích cậu mà!!!

- Mặc kệ, tránh ra...

- Minzy ah..

- ..... – Sun không nói gì, nó đẩy Woon qua 1 bên để đi chỗ khác thì bị Woon kéo lại

- Quen tớ nhá, cậu không cần phải chia tay Dae Sung đâu, tớ sẽ im lặng không nói ra đâu

- Bỏ ra!!!

- Tớ không bỏ - Woon bước tới gần Zy, làm những cử chỉ có vẻ như thân thiết, tình cảm lắm, đó là vì hắn loáng thoáng nghe được có đứa nói Sung đang đứng ngoài cửa

- Cậu bỏ ra, cậu làm gì vậy...

Woon đẩy cô vào tường rồi hôn Zy, nó nắm chặt tay Zy để cô không đánh nó được, mấy đứa trong lớp la ó om sòm. Sung đứng ngoài đó, thấy hết tất cả,
đúng như những gì Yo Seob và Dong Woon mong muốn....

____________________









CHAP 36

Dae Sung im lặng đứng nhìn, nó đang chứng kiến cảnh tượng gì thế này, Minzy của nó đang hôn 1 thằng con trai khác, không thể tin được, không thể chấp nhận được, mặt nó đỏ lên vì tức giận, nó không nói gì cả, xông thẳng vào trong túm lấy cổ áo Woon, nó đấm túi bụi vào mặt Woon, đến nỗi tay nó đau buốt, nhưng nó vẫn không dừng lại, mọi người trong lớp, kể cả Seung Hyun đang đứng gần đó cũng không dám can ngăn. Nó vừa bỏ tay ra thì Woon cũng ngã lăn ra đất, không còn đứng vững được nữa. Chưa hết tức, Sung tiếp tục đá bộp bộp vào người Woon, tên nhóc đáng thương đó chỉ biết co người hứng chịu, Woon hối hận vì sao lại nghe lời Yo Seob đi làm cái việc ngu ngốc này chứ!!! Minzy ôm lấy Sung, lôi Sung ra, nó sợ nếu Sung cứ tiếp tục đánh thế này thì Dong Woon chết mất, nó không muốn Sung bị rắc rối với những chuyện như vậy

- Cô buông tôi ra! – Sung nghiến răng


- Dừng lại đi, cậu đánh chết cậu ta mất!!! – Zy nhỏ nhẹ

- Tôi bảo BUÔNG TÔI RA!!! – Sung quát lên, nó hất tay Zy ra rồi tiếp tục nhào tới chỗ Woon

- Đừng mà... xin cậu đấy!!! – Zy rưng rưng

- Xin ư??? – Sung liếc nhìn Zy – Cô và nó có gì với nhau hả?

- Cậu nói gì vậy, tớ không....

- KHÔNG CÓ SAO??? BAO NHIÊU LẦN RỒI, NẮM TAY, VUỐT TÓC, NHẮN TIN, GỌI ĐIỆN VÀ BÂY GIỜ LÀ HÔN.... CÔ BẢO KHÔNG CÓ GÌ SAO???

- Không có gì thật mà... cậu không tin tớ sao... tất cả chỉ là hiểu lầm thôi...

- Hiểu lầm??? Cô nghĩ tôi là thằng ngu chắc, ừ thì hiểu lầm, giờ tôi đánh chết thằng này cũng chỉ là hiểu lầm thôi nhỉ - nói rồi Sung tiếp tục trút giận lên Woon

- Đã bảo là dừng lại đi mà! – Zy đẩy mạnh làm Sung ngã vào dãy bàn phía sau

- CÔ BÊNH NÓ SAO??? VẬY LÀ RÕ RÀNG RỒI NHÁ, CÔ VỪA BẢO CÔ KHÔN CÓ GÌ VỚI NÓ, GIỜ LẠI BÊNH NÓ, TÔI ĐÁNH NÓ CÔ XÓT LẮM SAO?!?!?

Minzy không nói gì cả, nó nhìn Sung, nước mắt trào ra, nó giận lắm, sao Sung lại to tiếng với nó như vậy, sao không tin nó, nó cứ tưởng Sung là người biết suy nghĩ, phải trái, nó tưởng Sung đã nhận ra Woon cố tình theo đuổi nó bấy lâu nay, lầm rồi....., đúng là ở đời chả có gì được như trong tưởng tượng cả, thì ra thời gian qua, thay vì lo lắng, thông cảm cho nó thì Sung lại nghi ngờ nó. Nó thất vọng, thất vọng tràn trề, Dae Sung của nó, 1 thằng con trai hiền lành, nói nhiều, hay cười, bao dung, rộng lượng, vỡ mất rồi..., trước mặt nó bây giờ chỉ là 1 ai đó, có gương mặt giống hệt người con trai mà nó yêu.... nhưng.... thô lỗ, đa nghi, nhỏ nhen, ích kỉ... Nó bật cười, cười cho sự ngu ngơ của mình, nó đã biến Sung thành 1 thiên thần trong ý nghĩ của nó, thật là... nó thấy mình thật ngây thơ... trên đời làm gì có thiên thần... dĩ nhiên, Dae Sung cũng không phải....

- Cô cười sao??? TRÔNG TÔI BUỒN CƯỜI LẮM SAO??? –Sung quát to

- ..............

- Đc lắm... vậy thì cả cô lẫn thằng khốn này sẽ không yên với tôi đâu...

Lúc này Seung Huyn không thể tiếp tục đứng nhìn được nữa, nó tới kéo Sung ra khỏi lớp. Dù cố hết sức nhưng nó vẫn không thể lôi nổi 1 thằng đang nổi điên vì ghen kia được, Bae, Ri, Yong, Dara và Chae Rin cũng vừa chạy xuống, tụi nó ngơ ngác không hiểu chuyện gì, chỉ biết Sung đang đánh nhau nên mạnh đứa nào nấy ùa xuống xem, thường thì Sung chẳng bao giờ đánh nhau ở trường cả, chỉ có Bae là thường xuyên thôi.

"TỤI BÂY CÒN ĐỨNG ĐÓ NHÌN, GIÚP TAO LÔI NÓ RA COI, NÓ ĐÁNH CHẾT NGƯỜI BÂY GIỜ", Seung Hyun gọi to, Bae và Yong chạy tới giúp Huyn, dù bị 3 đứa kéo đi nhưng Sung vẫn cố với chân đá Woon cho bằng được, 3 đứa lôi được nó ra ngoài, vừa buông tay ra chưa kịp thở thì nó lại tiếp tục xông vào như 1 con thú điên. Mọi việc cứ lập đi lập lại như thế, cứ lôi ra, rồ chạy ngược vô, rồi lôi ra, rồi lại chạy vô. Minzy không còn giữ được bình tĩnh nữa, nó tát thật mạnh vào mặt Sung, lúc này Sung mới tỉnh ra, 2 đứa đứng nhìn nhau....


- ... . Gì thế này......em đánh tôi sao....... vì thằng đó sao.... Em coi tôi là gì chứ....

/....... Trời ơi... mày làm gì thế ... sao mày lại đánh anh ấy... em xin lỗi... xin lỗi anh.... Anh có đau không......../

Không khí im lặng, ngột ngạt, không ai dám hó hé gì cả, chỉ còn nghe được tiếng rên rỉ của Dong Woon. Sung quay lưng bước ra khỏi lớp, đúng lúc ấy giám thị cũng ùa vào, ban đầu thầy giám thị nhíu mày nhăn mặt, hỏi han mấy đứa trong lớp với gương mặt rất hình sự, sau khi biết được người đánh nhau là Sung, thầy không nói gì nữa, chỉ lẳng lặng gọi xe cấp cứu cho Dong Woon. Sung đứng ngoài nhìn vào, lúc này Minzy đang giúp thầy đỡ Dong Woon dậy, cảnh tượng đó làm Sung tức điên lên được, nó sấn tới, kéo mạnh tay Zy

- Cô nghĩ cô đang làm gì thế hả? Cô muốn chọc điên tôi sao?

- Bỏ ra! – Minzy giật tay lại, liếc nhìn Sung

- Nói đi, tại sao cô làm thế hả, TẠI SAO CÔ LỪA DỐI TÔI!!!

- Tôi không muốn nói chuyện với cậu lúc này, cậu đi đi! – Zy quay lưng lại, cố gắng không khóc nhưng nước mắt cứ trào ra

- Giải thích đi, tôi muốn nghe cô giải thích! – Sung lại nắm tay kéo Zy về phía mình

- Không có gì để giải thích cả, cậu muốn nghĩ sao thì nghĩ...

Nói rồi Minzy lại tiếp tục việc của mình, giúp thầy đỡ Woon ngồi dậy xong, nó chạy đi lấy khăn giấy lau mấy vệt máu trên mặt Woon, nó làm vậy có lý do của nó, nó biết Woon đáng bị đánh, nhưng đâu cần Sung phải mạnh tay thế này, nó giúp Woon coi như 1 lời xin lỗi, xin lỗi thay Sung... nhưng ai kia không chịu hiểu, cứ ghen lồng lộn lên...

Sung đùng đùng đi ra khỏi lớp, nó không muốn nhìn thấy cảnh tượng đó nữa, chướng mắt lắm, bực mình lắm. Nó đi thẳng xuống nhà xe, leo lên cái xe mà thường ngày Seung Huyn vẫn chở tụi nó đi học mà phóng vù vù, nó không có bằng lái, mặc kệ, chạy quá tốc độ, chả quan tâm, cứ thế, nó lao đi, mất hút...

.

.

.

"MÀY THÔI ĐẬP PHÁ ĐỒ ĐẠC ĐI ĐƯỢC KHÔNG, TAO BỰC MÌNH RỒI NHA!", Young Bae quát om sòm, nhưng vẫn không có tác dụng, tiếng bàn ghế ngã đổ, tiếng thủy tinh vỡ, tiếng vật nặng va vào tường, tiếng la hét... tất cả phát ra từ phòng Sung. Mới hôm qua Bae phải huy động cả nhà giúp nó dọn dẹp phòng, mua bàn ghế giường tủ mới, vậy mà hôm nay nó lại tiếp tục đập phá. Cảnh tượng trong phòng lúc này cứ như có 1 bày thú hoang vừa đi qua, bừa bộn, tan hoang... bông gối trắng xóa vương vãi khắp phòng, cái bàn học mới tinh còn thơm mùi gỗ bị gẫy mất 2 cái chân, cái ghế đệm xoay xoay thì chân ghế 1 nơi đệm ngồi 1 ngã, cái màn hình laptop nằm lăn lóc dưới sàn, còn cái bàn phím thì chả thấy đâu, tập vở bút viết lẫn trong mớ quần áo lộn xộn, cánh cửa tủ gần như sẽ rơi ra ngay nếu có ai vô tình chạm vào, cái tivi siêu mỏng vỡ nát bét,... thứ duy
nhất còn lành lặng là cái giường, có lẽ vì quá nặng, chứ không thì nó cũng khiêng cái giường lên rồi ném vào tường luôn rồi...

- ĐỦ CHƯA HẢ? PHÁ CỦA VỪA THÔI NHA, MÀY ĐIÊN HẢ... LẦN NÀY THÌ TỰ DỌN DẸP ĐI, ĐỪNG CÓ NHỜ TỚI TỤI TAO NỮA! – Bae đứng trước cửa phòng Sung, 2 tay chống hông, gân cổ lên mà rống

- AI CẦN!!! – Sung lớn tiếng

- MÀY NÓI CHUYỆN VỚI TAO KIỂU ĐÓ HẢ?!!?!?

- MỆT QUÁ ĐI, HUYNG ĐI CHỖ KHÁC DÙM ĐI, ĐỪNG LÀM PHIỀN EM!

- ĐI THÌ ĐI, KHỎI ĐUỔI! – Bae cố quát át tiếng Sung, nó ho sằng sặc, vừa quay đi nó vừa lầm bầm – Đồ điên, đồ khùng, bực mình, điên khùng gì đâu á!!!!

- Dae Sung oppa lại đập phá nữa hả? – Dara hỏi khi thấy Bae bước xuống, vừa đi nó vừa chõ mỏ lên lầu mà rủa "thằng điên, thằng khùng, thằng ba trợn...."

- Mày thôi lầm bầm được không Young Bae, thấy nó sao rồi, có ổn không? – Seung Hyun lo lắng

- Ổn gì, mày không nghe thấy hả - Bae ngán ngẩm nhìn lên lầu, là tiếng la hét của Sung

Nó không khác gì 1 thằng điên hết, bực mình, mày muốn thì lên coi thử đi!

- Tao đâu có ngu, lên đó cho bị đuổi giống mày hả, với lại lở nó điên lên rồi ném cái gì vô mặt tao thì sao – Huyn vớ đâu được cái gương, nó nhìn vào gương, liếc mắt, chu mỏ, làm đủ mọi điệu bộ - Mà công nhận, tao đẹp trai dễ sợ nha... hic... người gì mà đẹp thế không biết...

- Thôi mặc kệ hyung ấy đi, lo cho Dae Sung hyung kìa – Ri lên tiếng khi thấy Bae cói ý định nhào tới cướp cái gương của Hyun – Mỗi lần giận lên là hyung ấy như vậy, mệt ghê, có ai nghĩ ra cách gì không, cứ vậy hoài đâu có được

- Cách gì giờ, dù gì thì 2 đứa nó cũng chia tay rồi, làm gì được nữa, từ từ rồi nó cũng hết buồn thôi – tiếng ầm ầm tiếp tục vọng xuống từ trên lầu, Bae lại mất bình tĩnh – MÀY CÓ THÔI NGAY CHƯA!!!!

- Cái con bé Minzy trông hiền mà chả hiền nhỉ, cắm sừng thằng Sung nhà mình – Hyun đã chịu rời cái gương để tham gia vào cuộc nói chuyện của cả nhà

- Em không nghĩ Minzy là người như vậy đâu, nhưng mà em cũng giận chị ấy lắm, có gì thì phải nói chứ, cứ im lặng không hà, em hỏi mãi mà chị ấy cũng chả chịu nói, chỉ khóc thôi! – Dara lên tiếng, vẫn cái giọng nhão nhoẹt thường ngày

- Đúng rồi, Dara nói đúng đó, Minzy noona không phải là người như vậy đâu, ha! – Yong quay sang nhe răng cười với Dara

- Tránh ra, đi chỗ khác – Dara xua đuổi Yong

- Vợ ơi, đừng có giận nữa mà, giận dai quá vậy, xin lỗi mà....

- Hông, giận, giận, giận, giận hoài luôn, đừng có năn nỉ!!!

- Hic... thôi mà... đừng có giận nữa... - Yong chu mỏ nũng nịu

- Im lặng, 1 thằng trên đó ồn ào là đủ rồi nhe, giờ thêm 2 đứa bây nữa hả - Bae lên tiếng làm Yong im re không dám hó hé, Yong không biết là nãy giờ có người đang nhìn nó 1 cách khó chịu

- Dara, tụi mình lên học bài đi! – Ri nắm tay Dara kéo đi

- Học bài gì, thôi, chút nữa đi, đang nói chuyện mà!

- Nói gì nữa, nói cũng đâu giải quyết được gì, lên học bài mau, ngày mai có kiểm tra đó!

- Nhưng mà...

- Nhưng gì nữa, đi thôi! – Ri kéo Dara lên phòng trước cái nhìn khó hiểu của Bae

- Này, chờ tớ với, tớ học chung nữa! – Yong tí tởn chạy theo, nhưng vừa lên tới nơi thì Ri đã đóng cửa cái rầm, nó không cho Yong vào

- Cho cậu ấy vào học chung đi! – Dara năn nỉ

- Chẳng phải em đang giận nó sao?

- Thì giận... nhưng mà... để cậu ấy ngoài đó tội nghiệp lắm!

- Kệ nó đi! – Ri khó chịu - Sao vậy, cho cậu ấy vào đi, đi mà!

- KHÔNG, KHÔNG THÍCH, KHÔNG MUỐN, RÕ CHƯA – Ri la to làm Dara sợ, cái mặt con bé méo xẹo vì mếu – Học bài đi, anh xin lỗi, tại em cứ cãi, xin lỗi, đừng khóc mà!!!

.

.

.

Minzy trốn ở 1 góc ngồi khóc, vừa nãy thôi, nó bị 1 đám con gái "dạy cho 1 bài học" vì tội dám cắm sừng Sung, nó không có sức chống cự, và cũng chẳng muốn chống cự, cứ đánh đi, đánh cho chết luôn cũng được. Nó mệt mỏi, đau khổ, nó biết nó ngốc, nó không biết cách cư xử, không biết ăn nói ngon ngọt, nếu lúc đó nó bình tĩnh hơn 1 chút, không tát vào mặt Sung, không thô lỗ với Sung thì mọi chuyện đâu đến nỗi thế này. Nó và Sung đã chia tay nhau rồi, lỗi là ở cả 2 nhưng nó đã chủ động xin lỗi làm hòa, nhưng vô dụng, Sung không thèm nghe điện thoại, không trả lời tin nhắn, lại còn bỏ mặc nó đứng chờ ngoài nắng cả buổi trưa. Nhìn ra khe cửa, bên ngoài có 1 thằng con trai đang tỏ tình với 1 cô gái, mặt 2 đứa đỏ lên vì mắc cỡ, Minzy khẽ cười, nó nhớ lại cái lần nó ngồi 1 mình phía sau trường, rồi Sung từ đâu xuất hiện, trò chuyện cùng nó.

Dae Sung, người đầu tiên kiên nhẫn ngồi nói chuyện với nó, người đầu tiên nói với nó là "Cậu rất quan trọng đối với tớ" trong khi chính mẹ nó, người cần phải nói câu này nhất, người đáng ra phải yêu thương nó nhất lại khiến nó trở thành con ốc, sợ sệt mọi thứ, luôn chui rút trong thế giới riêng của mình. Sun tháo sợi dây chuyền ra, nhìn thật lâu vào cái nhẫn cũng là mặt dây chuyền, cái dòng chữ Daezy khắc ở mặt trong chiếc nhẫn nhòe đi vì nước mắt. Nó nhớ cái lần Sung tặng nhẫn cho nó, cái nhẫn to đùng cứ tuột lên tuột xuống, thế là 2 đứa phải dắt nhau đi mua thêm 2 sợi dây chuyền để đeo vào, Sung cứ xin lỗi mãi vì cái chuyện không biết cỡ tay Zy, có gì mà phải xin lỗi đâu chứ, ngốc thật, nó lại thích đeo dây chuyền thế này hơn, như thế nó sẽ nhìn rõ được dòng chữ Daezy mà không cần phải tháo nhẫn ra, tiện quá rồi còn gì ^^.


Nó thở dài, tay siết chặt sợi dây chuyền, lòng nó nhói lên khi chợt nghĩ, ....liệu Sung có còn đeo sợi dây này không... hay đã vứt đi mất rồi... liệu Sung có đang nhớ tới nó như lúc này không... hay đang hận nó rất nhiều.... Nó bật khóc nức nở, nó thật sự mất Sung rồi sao, không thể thế được, nó không muốn, không chịu thế đâu... nó quen với cuộc sống có Sung bên cạnh, quen với việc lúc nào cũng được nghe Sung nói suốt bên tai, quen nhìn thấy nụ cười ấy... bây giờ mất rồi... làm sao nó có thể chấp nhận được chứ... Chợt, nó đưa tay che miệng lại, ngăn những tiếng nấc, có người bên ngoài, nó không muốn bị bắt gặp lúc này, nó sợ những cái nhìn miệt thị, những lời chửi rủa, dù không phải tất cả moị người ai cũng đối xử với nó như thế, nhưng tốt nhất cứ trốn đi là hơn...

Cánh cửa nhà kho đột nhiên mở ra, 2 thằng con trai to cao đang đứng nhìn Zy cười nham nhở, "Thì ra là cô em hả, nãy giờ nghe tiếng khóc mà không biết ở đâu, tưởng ma cơ đấy... hé hé", "Dae Sung bỏ em rồi hả, tội nghiệp quá cơ, giờ ngồi đây khóc 1 mình sao, để tụi anh vào đó vui cùng em nhá"... 2 thằng con trai xông vào như 1 lũ thú đói, bọn nó dám làm chuyện này ngay ở trường sao, Zy khóc rống lên, lấy hết sức mà đánh, mà đạp, nhưng bọn nó khỏe quá, phải chi có Sung ở đây, phải chi...

"DAE SUNG ÀH... CỨU TỚ VỚI!!!!"


____________________________














CHAP 37


"DAE SUNG ÀH... CỨU TỚ VỚI!!!"

Minzy la hét trong sự tuyệt vọng, cái cơ thể nhỏ nhắn yếu đuối không thể làm gì để tự bảo vệ mình cả, cái tay bẩn thỉu của tên đó lần mò khắp người Zy , xé toạc cái áo trắng tinh....

"ĐỪNG MÀ, DỪNG LẠI ĐI!!!"

Khóc, và chỉ biết khóc... ước gì... ước gì.....

"TỤI BÂY LÀM GÌ THẾ HẢ???"
Tiếng quát to của 1 ai đó làm 2 tên khốn kia giật mình, là Dae Sung...

Minzy khóc nức nở khi nhìn thấy Sung, nó mỉm cười, nhưng nước mắt cứ trào ra, nó vui lắm, hạnh phúc lắm
/.... Tới rồi... cuối cùng thì anh cũng tới rồi... anh nghe em gọi đúng không... anh vẫn luôn nghĩ về em đúng không...anh sẽ không bao giờ bỏ rơi em đúng không.... Dae Sung à... /

2 tên khốn ấy tròn mắt nhìn Sung, bọn chúng nhanh chóng bỏ Zy ra, cuống cuồng đứng lên cuối đầu xin lỗi lia lịa. Cả 2 cứ tưởng là sẽ bị đập 1 trận tơi tả như Dong Woon hôm trước, nhưng...

"Tụi bây đụng vào người cô ta mà không sợ bị bẩn tay hay sao?"

/Bẩn... bẩn sao... anh đang nói gì thế... anh coi thường tôi đến thế sao... anh khinh rẻ tôi đến thế sao... bẩn... tôi bẩn thật sao... tôi đã làm gì chứ ?!?!?!... /

Vừa trước đó 1 phút, nó đã vui thế nào khi Sung xuất hiện, vừa trước đó 1 phút, nó cứ nghĩ mọi chuyện đã tốt đẹp như xưa... nhưng...bẩn... cái từ đó như xé nát trái tim nó... Hình ảnh Sung trong mắt nó nhòe đi, nó khóc, nó chả biết làm gì ngoài khóc cả...

Dae Sung nghĩ gì khi nói ra câu đó, đó có thật sự là suy nghĩ trong lòng nó không??? Có lẽ là không... Chỉ vì nhất thời nóng giận, nó đã làm tổn thương Zy. hơn ai hết, nó biết Zy yếu đuối, nhạy cảm đến nhường nào. Nhìn những giọt nước mắt không ngừng rơi, nó đau lắm, nó tự rủa mình , nó muốn nói xin lỗi, nó muốn ôm Zy vào lòng... nhưng... lòng tự trọng của 1 thằng con trai không cho phép nó làm điều đó.

Cả 2 vẫn im lặng 1 hồi lâu, 2 tên kia thì đã chạy mất dép nãy giờ rồi, có cho vàng tụi nó cũng không dám nấn ná ở lại. Minzy cuối gầm mặt, nó không muốn nhìn vào ánh mắt kia nữa, nó căm ghét, nó hận... Dae Sung cũng nhìn lãng đi chỗ khác, nhưng không giống Zy, nó không dám nhìn vào mắt con bé. Nó sợ lại thấy những giọt nước mắt đáng ghét đó, nó sợ sẽ nhìn thấy 1 ánh mắt căm giận... Nó bước tới chỗ Zy, vẫn giữ thái độ lạnh lùng, nó cởi cái áo vest đồng phục ra rồi khoác lên người Zy, xong nó quay lưng bỏ đi. Zy thu người lại, chui rúc trong cái áo Sung vừa đưa... thật ấm áp...

.

.

.

Ở bệnh viện...

- Làm tốt lắm Dong Woon – Yo Seob nhếch mép cười – Tao sẽ trả tiền viện phí cho mày, coi như lời cảm ơn nhá!

- Viện phí??? Anh nghĩ gia đình tôi không có tiền trả sao? – Woon thều thào

- Vậy chứ mày muốn gì, đừng có mà ăn nói kiểu đó với tao, liệu hồn mày đấy!!! – Yo Seob bước tới bóp cổ Woon làm Woon rú lên đau đớn

- Khốn khiếp!!! Tôi thật ngu ngốc khi làm theo những gì anh sai bảo... - Woon nhíu mày đau đớn, vết thương dưới cằm nó rỉ máu...

- Biết thì muộn rồi... ha ha ha....

- Nhưng, anh làm thế thì được gì?

- Sự nhục nhã của nó, thằng khốn Dae Sung, mày cũng biết anh em nhà nó ngạo mạng, kiêu hãnh đến thế nào mà, còn nó, lòng tự trọng nó đặt trên đầu, mày nghĩ nó sẽ cảm thấy thế nào khi bị cắm sừng trước bàn dân thiên hạ như thế... há há há... ôi... tao thấy nhục dùm nó đấy... ha ha ha – Yo Seob cười ngạo ghễ

- Cái đó cũng gọi là trả thù sao?

- Vậy chứ gọi là gì hả thằng ngu, mấy ngày nay mày nằm đây nên không biết thôi, nó như con chó hoang vậy, có thể cắn người bất cứ lúc nào...., tiếc là tao không cho nó 1 trận được, nhưng thôi, khiến nó đau khổ như vậy có lẽ còn hay hơn, đúng không ??? HA HA HA...

.

.

.


Tiếng chuông điện thoại reo inh ỏi, là điện thoại của Rin, nó vừa chạy lên phòng Dara để hỏi gì đó. "Chae Rin à, có điện thoại này!", Bae gọi mấy lần mà không thấy ai trả lời, nó cầm điện thoại lên, định đem lên cho Rin nhưng chợt nó nhìn vào màn hình, không có tên, nhưng không phải số lạ, mà là
"..."
.

Ai thế nhỉ, ai mà Rin lại lưu với cái tên là
"..."
..... Bae định nghe máy nhưng nó khựng lại, không thể làm vậy được, không nên tự tiện nghe điện thoại của người khác, nhưng... Rin là bạn gái nó, nó có quyền được biết người gọi tới là ai chứ... mà lỡ Rin giận thì sao, bạn gái thì sao, ai cũng có quyền riêng tư của mình, nó đâu thể lấy danh nghĩa là bạn trai rồi có thể muốn làm gì cũng được... nhưng cái tên "..." làm nó rất tò mò, là ai vậy, sao lại không ghi tên rõ ràng, sao lại là "..."... Nó nhớ lại cái lần nó xem trộm tin nhắn của Rin, thật ra nó cũng chả xem được gì cả, vừa mở lên là Rin đã giật phăng cái điện thoại và mắng nó té tát, nếu nó không lầm thì tin nhắn đó là chính cái người có tên "..." này gửi, nó nhớ mang máng như thế... có nên nghe hay không... lỡ Rin giận rồi sao... nhưng mà... ai thế này... sao lại bí mật thế... không lẽ.... không phải, chắc không phải vậy đâu, Rin không làm vậy với nó đâu.... Nó lắc lắc đầu xua đi cái suy nghĩ điên khùng kia, làm gì có chuyện Rin phản bội nó, nó tự trấn an mình. Sự tò mò khiến nó muốn nổ tung, không thể chịu được nữa, nó nghe máy...

"........."

"alo, Rin đó hả, em làm gì lâu thế, anh có chuyện này muốn nói...."

Là giọng 1 thằng con trai, ai vậy, sao gọi Rin 1 cách thân mật như thế...

"YA, ANH LÀM GÌ VẬY!!!"

Rin hét toáng lên, nó chạy tới giật lại điện thoại, mặt nó đột nhiên biến sắc, mắt nó trợn tròn nhìn Bae, nó bước vội ra ngoài vườn... chưa tới 1 phút sau, nó quay lại, lần này nó không la ó lên nữa, có chút gì đó rụt rè, sợ sệt...

- Sao anh lại tự ý nghe điện thoại của em? – Rin nói rất nhẹ nhàng

- Ừ thì...

- Lần sau anh đừng làm vậy nữa nhá!

- Uhm, biết rồi... nhưng mà... là ai vậy? – Bae dò hỏi

- Bạn, 1 người bạn thôi, không có gì đâu – Rin né tránh ánh mắt Bae, nó cố rặn ra 1 nụ cười méo mó...

.

.

.

Minzy lại bị 1 đám con gái ức hiếp, từ ngày nó và Dae Sung chia tay, bọn con gái thích Sung luôn tìm mọi cách kiếm chuyện với nó, rồi đánh nó, nhiều khi nó muốn bỏ trốn luôn cho rồi, nó không chịu nỗi cái việc ngày nào cũng bị người khác hành hạ như thế, nhưng nếu trốn đi nó sẽ không được nhìn thấy Sung, nó không biết nó đang nghĩ gì nữa, Sung coi thường nó, Sung không tin nó, vậy mà nó vẫn muốn được nhìn thấy Sung là sao?!?! Tình yêu đã biến nó thành 1 con ngốc, nó cũng hận Sung lắm, nhưng sự căm giận đó chả là gì so với tình yêu mà nó dành cho Sung, nó vẫn khóc khi nhớ về những kỉ niệm của 2 đứa, nó càng đau khi nhớ lại câu nói của Sung
"Tụi bây đụng vào người cô ta mà không sợ bị bẩn tay hay sao?"...


Bọn con gái cứ thay nhau giật tóc nó, cào cấu, rồi đánh bộp bộp vào người nó, nó không chống trả nữa, mệt mỏi quá rồi...




- Dae Sung oppa, chị Minzy... - Dara giật giật áo Sung

- Mặc kệ, không liên quan tới anh! – Sung cố tỏ ra lạnh lùng, nhưng ánh mắt nó vẫn nhìn xuống đám đông đầy lo lắng

- Mặc kệ sao được, oppa à, xuống đó ngăn họ lại đi... - Dara năn nỉ

- ......

- Dara, tớ đi với cậu! – Chae Rin kéo tay Dara

- Uhm, oppa đáng ghét, không đi thì bọn em đi! – nói rồi cả 2 chạy vù xuống sân

- Tụi mình có cần xuống đó không? – Yong hỏi

- Chuyện của con gái, xen vào làm gì – Seung Hyun nói

- Nhưng mà Dara....- Yong chưa kịp nói hết câu thì thấy Ri cũng đã chạy theo 2 đứa kia – RI, CHỜ TỚ VỚI!!! 2 hyung ở lại nhá, cần thì gọi Young Bae hyung qua đây luôn, em đi đây!

- Ê, tao đi nữa!

Vậy là cả đám đi hết, còn mình Sung đứng đó, tâm trạng hỗn loạn....

- Mấy người kia, dừng lại ngay! – Dara vừa thở vừa nói, xem ra chả có chút uy nào cả, bọn con gái vẫn đánh đá Zy túi bụi – TÔI BẢO NGỪNG LẠI MÀ!!!

- Tiểu thư đi chỗ khác dùm, chuyện này không liên quan tới cô đâu! – Sulli, 1 đứa trong số đó, nói với cái giọng mỉa mai hách dịch

- Cái con này láo nhỉ, mày nghĩ mày đang nói chuyện với ai thế! – Rin lên tiếng

- Mày gọi ai là "con này" hả, mày đừng nghĩ mày có Young Bae oppa bên cạnh thì tao không dám làm gì mày nhá!!! – Sulli sấn tới

- Mày làm gì tao, ngon làm thử coi, CÒN 4 CON KIA CÓ THÔI NGAY CHƯA, BỌN BÂY ĐIẾC HẾT RỒI HẢ? – Rin hét lên

- Sao, muốn gì hả con kia, mày có biết là tao muốn đập vào cái mặt xấu xí này của mày lâu rồi không, hôm nay mày tự dẫn xác tới nhá! – nói xong con nhỏ có dáng người cao nhòng, ốm đói tên là Krystal xông tới nắm tóc Rin giật ngược ra sau, ả rú lên như 1 con điên – MÀY CƯỚP YOUNG BAE CỦA TAO!!!!!

- BITCH!!! BỎ RA MAU....

Dara cũng chẳng hiền lành gì, thấy Rin bị nắm tóc, nó cũng xông vào cào cấu Krystal, vậy là 4 đứa bên kia cũng bỏ Minzy ra mà lao vào cuộc chiến với Rin và Dara.

- Trời đất, mấy người hết muốn sống rồi sao? – Seung Hyun chạy tới kéo 5 đứa con gái mất nết kia ra khỏi 2 đứa em mình

- CÁI THẰNG KIA, MÀY LÀ CON TRAI MÀ ĐÁNH CON GÁI HẢ??? – Yong sân si tính nhào tới ăn thua đủ với đứa kia, nhưng... - Ủa mà sao mày mặc váy????

- Nó là con gái mà, mày lé hả??? – Hyun kéo áo Yong lôi ngược về

- Sulli, Krystal, Luna, Amber, Victoria, ngày mai 5 người hãy mau biến khỏi cái trường này! – Ri lạnh lùng

- Gì chứ, cậu nghĩ cậu là ai, cậu có quyền đuổi bọn này sao? – Krystal lếu láo

- Vậy chứ cô nghĩ các cô vừa động tới Dara nhà này, và cả bạn gái của Young Bae hyung thì các cô sẽ được yên ổn ở lại đây sao? – Ri vẫn điềm tĩnh

- Đừng tưởng bọn này sợ... - Krystal nói với giọng run run

- Tùy thôi, tự đi bằng chân của mình, hoặc là ... xe cấp cứu! – Ri nhấn mạnh 3 chữ cuối, nó nhếch mép cười ma mãnh làm 5 đứa kia tức điên


Dara chạy tới đỡ Minzy dậy, Chae Rin giúp Sun chỉnh lại quần áo đầu tóc, mặc dù tóc nó cũng rối nùi vì bị mấy đứa kia nắm giật. 2 đứa dìu Zy vào phòng y tế, đúng lúc đó Sung cũng vừa đi xuống. Minzy nhìn đi chỗ khác, nó lại dối lòng rồi, thật sự nó rất muốn nhìn vào ánh mắt đó, cả Sung cũng vậy, cũng lờ đi, giả vờ không quan tâm dù trong lòng rất đau, rất khó chịu...

1 hy vọng lóe lên trong Hye Sun, sợi dây chuyền, nó vẫn nằm trên cổ Sung, đúng là nó rồi... Minzy khóc nấc lên, vì mừng rỡ, vì hạnh phúc, nó sao thế này, đáng lẽ ra nó phải hận Sung mới đúng, Sung xúc phạm nó, bỏ rơi nó, vậy mà nó lại vui mừng khi nhìn thấy Sung vẫn đeo sợi dây chuyền kia, ôi, nó bị tình yêu làm cho mù quáng mất rồi....

"Tôi cảnh cáo các người, TẤT CẢ, tôi không muốn thấy chuyện này lập lại thêm lần nào nữa, nếu không đừng trách sao tôi ác, giờ thì giải tán hết đi!"

Nói rồi Sung lặng lẽ quay đi, nó bước tới phòng y tế, lấp ló nhìn vào trong....

.

.

.

- Dara, anh yêu em! – Ri nói, mặt nó đỏ ửng

- Oppa nói gì thế, đừng có đùa nữa! – Dara nhe răng cười hè hè

- Anh không đùa, anh nói thật!

- Nhưng tụi mình là....

- Không, tụi mình không phải là anh em ruột, và... anh yêu em....

___________________________

END CHAP 35+36+37

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro