YG FAMILY - Chap 44+45+46

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




CHAP 44

Seung Ri bước chân vào hiệu sách, đã từ khi nào nó bắt đầu có thói quen đến tìm Leehi mỗi khi có chuyện cần tâm sự, nó cũng chả nhớ nữa. Chỉ biết là 2 đứa đã gặp nhau và nói rất nhiều chuyện, học hành, bạn bè, gia đình và kể cả chuyện của Dara, nó nói ra tất cả, Leehi cũng thế, dường như giữa 2 đứa không có bí mật gì...

Được ở bên cạnh Ri thân thiết thế này làm Hayi vui lắm, nó không nghĩ mọi thứ lại tiến triển tốt đến vậy, lòng tham trong lòng nó bỗng dưng trỗi dậy, trước đây nó đã từng muốn từ bỏ, đã từng hài lòng với tình bạn hiện giờ với Ri, nhưng hôm nay, nó lại muốn nhiều hơn thế. Càng gần gũi Ri, vui vẻ bên Ri khiến nó muốn Ri là của nó...

- Seung Ri oppa, thì ra anh ở đây sao – Dara bỗng dưng xuất hiện – Sao cứ để quên điện thoại ở nhà hoài vậy, làm nãy giờ em đi tìm mệt muốn chết! A, chào Hayi, em vẫn chưa đi học sao?

- Chào chị, tuần sau em mới vào học lận – nó cuối chào lễ phép nhưng trong lòng có hơi khó chịu

- Em tìm anh làm gì? – Ri hỏi

- Mình đi ăn gà rán nhá, xong rồi đi mua tập vở, bút viết, sắp vào học rồi còn gì!

- Chiều được không, anh đang nói chuyện với Hayi! – nghe Ri nói thế Hayi vui lắm, nó mỉm cười, mặt ửng đỏ - Mà sao em không rủ Ji Yong đi?

- Rủ rồi, mà cậu ấy không chịu đi, đang ở nhà bàn tán chuyện gì với Seung Hyun oppa và Dae Sung oppa đó... Thôi anh cứ nói chuyện với bé Yi tiếp đi, em sang quán café kia ngồi đợi cũng được!

- Đâu có được... Anh sẽ đi với em... - nó quay sang nhìn Hayi – Mình nói chuyện sau nhé, chào em!!!


/Tôi đã từng yêu quí chị, ngưỡng mộ chị, 1 cô gái trong sáng, dễ thương, tốt bụng... Lầm rồi, tất cả chỉ là giả tạo, tôi thật sự căm ghét cái ánh mắt giả vờ ngây thơ ấy, làm ơn sống thật với con người chị đi, đừng tối ngày tỏ ra mình đáng yêu. Còn gọi tôi là "bé Yi" sao, tôi với chị đâu có thân thiết đến thế.../

Anh luôn nhìn về phía chị, chính vì chị mà anh chẳng bao giờ biết đến sự có mặt của tôi, vậy còn chị thì sao, có bao giờ chị nhìn về phía anh, để thấy được ánh mắt đó luôn dõi theo chị... Chị chỉ biết có mỗi chàng hôn phu kia, chị chẳng bao giờ quan tâm anh, đến khi không có anh chàng kia bên cạnh chị mới tìm anh... chị coi anh là gì, đồ chơi sao, cần thì tìm đến, không cần thì vứt đi. Chị có hiểu được cảm giác của anh không... chị làm anh đau đến thế nào chị biết không... Làm ơn dừng lại đi, tránh xa anh ra đi, tôi không thể chịu được khi nhìn thấy anh đau vì chị. Chị có biết tôi mong có được tình cảm của anh thế nào không, vậy mà chị lại mang nó ra đùa giỡn... chị có còn là con người không?!?!?!


Hayi ghét Dara, tất cả chỉ do hiểu lầm, con bé cứ nghĩ Dara biết rõ tình cảm của Ri nhưng vẫn giả vờ vô tư, trêu đùa giẫm đạp lên tình cảm ấy. Thật sự thì Dara có biết gì đâu, nó cũng không cố tình tới đây cướp Ri đi như thế, nó đã nói là sẽ ngồi ở café chờ đến khi 2 người nói chuyện xong mà. Đúng là nó chỉ tìm đến Ri mỗi khi nó và Ji Yong cãi nhau, nhưng vậy cũng có sao đâu chứ, nó với Ri là anh em mà, với lại Ri cũng đâu tỏ vẻ gì là phiền hà...

.

.

.

Young Bae ngồi 1 mình trên sân thượng, vậy là thêm 1 ngày nữa không có Chae Rin bên cạnh. Mệt mỏi, nó nằm dài ra đó, mặc kệ cái nắng chói chang như muốn thiêu đốt nó. Nó nhắm mắt, nhớ về những kỉ niệm ngày trước, lần đầu tiên nó gặp Chae Rin, nó như 1 thằng ngốc cừ đứng thộn mặt ra mà nhìn người ta chăm chăm, lúc Chae Rin và Seung Hyun quen nhau, nó bật cười, suýt chút nữa là nó quên mất chuyện này, vậy mà trước đây khi đọc lén tin nhắn trong điện thoại Seung Hyun nó đã đau lắm cơ, thậm chí còn khóc nữa.

Nó nhớ lúc nó đứng chờ Chae Rin trước cổng, mấy ngày liền, có lẽ trời cũng nắng thế này... đã hơn 2 năm rồi... nó bỗng giật mình nhận ra nó vẫn chưa nói với Rin câu "Anh yêu em", dù nhiều lần Rin dùng mọi cách ép nó nói nhưng vẫn không được. Gì thế không biết, quen nhau hơn 2 năm rồi mà nó vẫn chưa thể nói ra được câu ấy, nó nhút nhát đến vậy sao, nói ra câu đó khó đến thế sao... Nó tự trách mình, ngốc thật, rồi liệu ngày mai, ngày mốt, hay ngày kia nữa, nó có được gặp Rin để nói không, hay mọi thứ đã quá muộn...


.

.

.

Chae Rin và cậu nắm tay nhau đi trên phố, cười đùa rất vui vẻ. Cậu dẫn Rin vào 1 trung tâm mua sắm, cả 2 đã mua rất nhiều thứ, sau đó còn đi ăn và chụp ảnh

Bước vào thang máy, không có ai cả, chỉ có Rin và cậu. Cậu tiến tới gần, vuốt nhẹ lên gương mặt nhỏ nhắn kia, hôn lên môi cô bé...

Cửa thang máy  hé mở, Ji Yong đứng nhìn ngỡ ngàng. Cậu ta và Chae Rin đang hôn nhau, nhưng... cậu ấy

không phải là Young Bae....

.

.

- Young Bae hyung... - Ji Yong gọi, rất nhỏ nhẹ chứ không la toáng lên như mõi khi, đã vậy giọng nó có chút gì đó e ngại

- Gì?

- Hyung và Chae Rin...

- Sao???

- Hôm qua em nhìn thấy...

- Thấy gì?

- Thôi, không có gì đâu! - Hệt như Ri lần trước, nó bỏ đi thật nhanh, nhưng vừa lên tới lầu 1 nó đã bị Ri níu lại, kéo vào phòng

- Cậu đã nhìn thấy gì? – Ri hỏi

- Thấy gì chứ?

- Chuyện hồi nãy cậu định nói với Young Bae hyung ấy, tờ vừa đi xuống thì nghe cậu nói

- Không có gì đâu... – Yong định mở cửa đi ra thì bị Ri kéo lại

- Nói tớ nghe đi!!!

- Thật sự là không có gì mà!

- Cậu nhìn thấy Chae Rin đi với người khác đúng không?

- Sao cậu biết! – Yong tròn mắt nhìn

- Cậu về phòng đi, đừng nói chuyện này cho ai nghe đấy!

- Nhưng cứ để hyung ấy bị lừa dối hoài vậy sao?

- Tớ sẽ tìm cách nói cho hyung ấy biết sau, cậu về đi, tớ cần ở 1 mình để suy nghĩ!!!

Ri thở dài, đáng lẽ ra nó không nên tra hỏi Ji Yong thì tốt hơn, nó đã quá mệt mỏi với chuyện của Dara rồi, giờ lại thêm chuyện này. Nó nhốt mình trong phòng suy nghĩ, Ji Yong nói đúng, không thể để Bae hyung bị lừa dối mãi được, nhưng nó sợ nói ra sẽ khiến hyung nó đau khổ... Sự thật vẫn là sự thật, không thể giấu mãi được, nhưng nó sẽ không nói ra đâu, nó sẽ để chính Chae Rin thú nhận chuyện này, rồi 2 người họ sẽ tự giải quyết với nhau...

.

.

Young Bae quyết định tới nhà Chae Rin, chẳng phải do nghi ngờ hay gì cả, chỉ vì nó nhớ Rin, đã lâu rồi nó chỉ được nói chuyện với Rin qua điện thoại, nó nhớ. Thật ra nó cũng chẳng muốn tới làm phiền đâu, nhưng Ri cứ nói mãi, Ri bảo cứ đi gặp nhau thử xem sao, có gì thì nói thẳng ra hết, mà có gì đâu chứ, nó với Rin vẫn bình thường chứ có cãi cọ hay gì đâu, chỉ là không gặp nhau thường xuyên thôi.

Nó nhờ Ri chở đi, vì nó không biết chạy xe, nó đã chu đáo ghé tiệm bánh mua thật nhiều những thứ mà Chae Rin thích. Hôm nay nó quyết định sẽ nói ra câu ấy, "Anh yêu em", câu mà đáng ra nó phải nói từ lâu rồi. Nó hồi hộp, tim đập loạn xạ, nó có phải là con trai nữa không vậy, sao cứ như là con gái sắp lấy chồng ấy...

Nó bấm chuông, cũng như mọi khi, chị giúp việc ra mở cửa, nhưng chị cứ nhìn nó, có chút gì đó ái ngại, giống như chị không muốn nó vào nhà vậy. 1 chiếc xe màu đen đậu bên hông nhà, nó định hỏi chị ấy đó là xe của ai, nhưng chị cứ né tránh rồi đi vào nhà, thái độ rất khó hiểu. Nó bước vào trong, tiếng nhạc xập xình làm nó khó chịu, quả thật là có gì đó không bình thường, mọi khi Rin có mở nhạc to thế đâu. Bước thật nhanh lên phòng Rin, lần này chị giúp việc ngăn nó lại, dĩ nhiên là chả ăn thua gì, càng ngăn nó nó lại càng muốn lên đó cho bằng được, nó phải làm cho rõ những chuyện khó hiểu nãy giờ.

Tiếng nhạc phát ra từ phòng Rin, càng tới gần càng nghe lớn hơn. Cửa phòng không đóng, chỉ khép hờ. Thật nhẹ nhàng, nó đẩy cửa...
Không thể tin được những gì trước mắt nó... Chae Rin ở đó, trong vòng tay của 1 thằng con trai khác...

Quần áo vứt ngổn ngang quanh giường... thứ duy nhất che chắn cơ thể Chae Rin là cái chăn được quấn hờ và thân hình trần trụi của cậu con trai kia.... Họ hôn nhau... kết thúc 1 cuộc ân ái nóng bỏng....

Young Bae vẫn đứng nhìn, nó có thể làm gì hơn đây, xông tới kéo cậu ta ra rồi cho 1 trận sao?!?!?. Phải, nó rất muốn làm thế, lí trí bảo nó phải làm thế, nhưng sao tay chân nó cứ cứng đờ ra thế này...

Bước tới đi, bước tới đó rồi đập cho hắn ta 1 trận, hắn ta là ai mà dám gần gũi với Chae Rin như thế, Young Bae à, mày phải làm gì đi chứ, đứng đó mà nhìn người con gái của mày ở bên thằng con trai khác sao...?!?!?!...

"Ch...Chae Rin à!"

"Young Bae.."

...

...

Bae bước thật nhanh ra ngoài, nó phải rời khỏi đây, rời khỏi cái nơi đầy dơ bẩn và dối trá. Nó không nghe, không muốn nghe gì cả, đừng gọi nó nữa, đừng chạy theo nó nữa, làm ơn đi, nó đau lắm rồi.....

Cố mặc quần áo thật nhanh, Rin chạy theo Bae, nó gọi muốn khản cổ nhưng cậu vẫn bước đi, không thèm quay lại nhìn nó. Nó khóc, nó biết lúc này nó không có tư cách để khóc, những giọt nước mắt xấu xí kia chẳng giải quyết được gì, nó không hề cố tình nhưng nước mắt cứ rơi. Nó cũng đau lắm, gương mặt cậu lúc nhìn nó ân ái với người khác, nước mắt rơi trên má cậu, cậu quay lưng bước đi, nó đau, đau đến không thở được...

- Chạy đi! – Bae đóng sập cửa xe lại

- Chuyện gì vậy hyung?

- Không có gì, về nhà thôi! – nó hít 1 hơi thật sâu, cố gắng che giấu nước mắt và nỗi đau

- Nhưng Chae Rin ngoài đó, cô ấy đang khóc... - Ri lo lắng nhìn cô bạn của mình, Rin đứng bên ngoài, nước mắt giàn giụa, tay không ngừng đập vào kính xe

- Mặc kệ cô ấy, cứ chạy đi! – Bae nói, mắt nhìn thẳng về phía trước 1 cách lạnh lùng

- Hyung à....

- CHẠY ĐI!!!

Chiếc xe lao nhanh, dần dần mất hút. Chỉ còn Chae Rin ngồi đó, trong màn đêm lạnh lẽo......

.

.

.

- Tụi bây ơi, có chuyện này hay lắm nè! – Seung Hyun vừa về tới nhà đã tíu tít mừng rỡ - Bom đồng ý cưới tao rồi, há há...

- Ừ, chúc mừng hyung... - Sung nói với giọng ỉu xìu, còn mấy đứa kia xem ra chả thèm quan tâm gì cả

- Tụi bây sao thế, chuyện vui vậy mà sao mặt mày tụi bây ghê quá vậy, Dae Sung à, có chuyện gì mà sao cả đám tập trung lên đây hết thế?

- Hyung ra đây em nói cho nghe...

Sung kéo Hyun ra khỏi phòng Bae, 1 cuộc nói chuyện nhỏ thôi nhưng cũng làm nét mặt Hyun thay đổi. Sự háo hức, vui vẻ ban nãy không còn nữa. Cậu bước vào phòng, đi đến chỗ thằng em trai ngỗ nghịch thường ngày vẫn không chịu gọi cậu là hyung, nó ngồi nép vào 1 góc, khóc như 1 đứa trẻ, bờ vai cứng cỏi kia thỉnh thoảng lại run lên bần bật. Cậu ôm lấy nó, vỗ nhẹ vào đầu nó, cậu muốn nói gì đó để an ủi nó, nhưng cậu biết cậu ngốc, cậu sẽ chẳng nói ra được lời nào hay ho đâu, có lẽ tốt nhất cậu nên im lặng...

Nó vùi đầu vào ngực cậu, khóc, cứ mỗi khi nó cất tiếng "hyung à.." trong nức nở, lòng cậu lại nhói lên, cậu sẽ khóc theo nó mất thôi... Nhưng không được, cậu không thể khóc, cậu phải tỏ ra thật mạnh mẽ để nó có thể tin tưởng mà dựa vào cậu lúc này...

Young Bae à, cứ khóc thật nhiều rồi quên hết đi nhé, mạnh mẽ mà đứng dậy, hyung và bọn kia nữa, cả nhà luôn ở bên em mà.....

.

.

.

Đêm hôm ấy tụi nó mang chăn gối sang phòng Bae ngủ, cả bọn luôn, Dae Sung kể cho tụi nó chuyện chuyện thím Park ở đầu xóm cãi nhau trong chợ làm cả bọn cười bò, Seung Hyun cũng kể chuyện xém chút bị Bom phát hiện nó là chủ tiệm café Bom đang làm nữa, rồi cả bọn ôn lại kỉ niệm xưa, lúc còn sống bên Mỹ, nói xấu nhau nữa... tất cả chỉ muốn Young Bae vui lên 1 chút thôi...

Cả ngày hôm sau young Bae ở lì trong phòng, không thì lên sân thượng ngồi, hoặc đi xuống khu vườn sau nhà, không phải nó muốn tránh mặt mọi người, chỉ là nó cần ở 1 mình để suy nghĩ về chuyện ngày hôm qua, về Chae Rin...

Nó không nhận được 1 cú điện thoại hay tin nhắn nào từ Rin cả, nó là gì của Rin cơ chứ, không lẽ 1 lời xin lỗi, giải thích cũng không có sao... Có lẽ mọi chuyện nên dừng lại ở đây, nó sẽ hận Rin??? Không, nó vẫn yêu, yêu nhiều lắm...

Nó sẽ để Rin ra đi, thoải mái làm theo những gì cô ấy muốn, có lẽ nó chưa đủ tốt, những gì nó mang lại cho Rin chưa đủ làm cô bé hạnh phúc.... Nó sẽ quên hết tất cả, quên cái đêm hôm ấy, quên Chae Rin....

/Lee Chae Rin... hãy sống thật hạnh phúc nhé, anh không thể bên cạnh chăm sóc cho em được nữa rồi... tạm biệt em.../

__________________________








  CHAP 45


- Bommie à, chuyện đám cưới của tụi mình...chắc là phải hoãn lại thôi... - Seung Hyun nói với Bom qua điên thoại, giọng nghe có vẻ rất buồn

- Sao vậy, có chuyện gì hả?... Hay là... ba mẹ anh không đồng ý?

- Không có, anh vẫn chưa nói cho ba má biết nữa mà...

- Vậy thì sao?

- Ừ thì... - Seung Hyun cứ ấp úng, nó không muốn nói cho Bom biết chuyện của Bae, thật ra Bom biết cũng chả sao, nhưng không lẽ nó lại nói với Bom là "Em trai anh đang có chuyện buồn, anh không còn tâm trí nghĩ tới việc đám cưới của tụi mình nữa", nói thế Bom giận nó là cái chắc – Em không cần biết lý do đâu...

- Này, anh đùa với tôi á? – Bom đã thật sự nổi giận

- Bom noona – Young Bae từ đâu xuất hiện giật phăng cái điện thoại trên tay Seung Hyun - Noona đừng quan tâm tới những gì nó nói, nuna biết đó, thằng anh của em nó không được tỉnh táo mà

- Tôi biết cậu ta khùng, nhưng chuyện này đâu thể đùa giỡn được!!!

- Noona đừng giận, tại nó hồi hộp quá nên lại lên cơn đấy, đừng quan tâm. Em sẽ gọi cho ba má về để bàn chuyện, đám cưới sẽ vẫn diễn ra dù ba má có đồng ý hay không

- Cậu nói gì chứ, Yang Young Bae, giờ tới lượt cậu lên cơn đó hả?

- Không, em nói thật mà, em đang rất tỉnh táo, vậy nhé, bái bai noona
Nó cúp máy, đi te te lên phòng, rồi đi ngược xuống, vác theo 1 cái túi nhỏ, lon ton ra khỏi nhà để đi....chợ. Mới hôm kia nó đã khóc như 1 đứa trẻ, cả ngày hôm qua thì chui rúc 1 mình, 2 mắt thẫn thờ nhìn đâu đâu... vậy mà hôm nay nó lại vui vẻ nấu nướng cho cả nhà như mọi khi, nói chuyện với Bom rất tươi tỉnh, rồi còn xách giỏ đi chợ mà không càm ràm lãi nhãi như trước giờ nữa. Nếu là thường ngày thì việc này chả có gì lạ, nhưng giờ lại khác, mấy đứa trong nhà không biết là có nên an tâm hay không, hay lại phải lo lắng trước sự "vui vẻ" kì lạ của Young Bae...


Thật ra nó có vui vẻ gì đâu, nụ cười của nó trông méo mó đến thế kia mà, nhưng dù sao nó cũng cảm ơn chính nó vì đã cố gắng cười được trong lúc này... nó không muốn cả nhà phải lo lắng cho nó, nó nhớ ánh mắt của Ri lúc chở nó về từ nhà Chae Rin, đôi mắt ươn ướt, thằng nhóc em nó đã khóc cùng nó, nó nhớ thái độ ngập ngừng lo lắng của Ji Yong trước khi việc đó xảy ra, cậu em rể đã luôn quan tâm và kính trọng nó dù nó cứ hay bắt nạt cậu, nó nhớ nụ cười của Dae Sung vào cái đêm cả bọn tập trung vào phòng nó ngủ, thằng em ngốc đã cố gắng cười thật nhiều để mang lại sức mạnh cho nó dù nó biết nụ cười ấy cũng chẳng hơn gì nó lúc này, nó nhớ bàn tay ấm áp của Dara đã nắm chặt lấy tay nó, con bé không nói gì cả, chỉ ngồi im lặng bên cạnh nó, siết chặt bàn tay to đùng cứng ngắt của nó, nó nhớ vòng tay cứng cỏi của Seung Hyun đã ôm lấy nó, vỗ về nó như 1 người cha thật sự, nó đã khóc tức tưởi khi Seung Hyun ôm nó, 1 sự vỡ òa...

Nó đã từng xem thường Seung Hyun, vì cậu không thông minh, ngốc nghếch, vì cậu học kém, và vì 1 trò đùa tinh quái hồi bé... vậy đó, những thứ ấy khiến nó tự thấy nó xứng đáng làm anh hơn là cậu, và dĩ nhiên nó cũng chẳng thèm gọi cậu là hyung... nhưng đó là chuyện của trước kia, nó biết nó sai từ lâu rồi, nhưng bản tính ngang bướng nên nó vẫn cứ "mày mày, tao tao" với Seung Hyun, kệ, dù gì cậu cũng đâu chấp nó... Rồi ngày hôm nay cậu vì nó mà hoãn đám cưới, nó không muốn vậy, suốt thời gian qua nó luôn sống trong sự bảo bọc âm thầm của cậu, cậu luôn nhường nhịn nó, quan tâm nó, vậy mà nó có làm gì được cho cậu đâu. Nó thấy có lỗi với cậu lắm, thương cậu nữa, lần này nó sẽ vì cậu, vì chính nó, vì cả nhà mà cố gắng đứng dậy, vượt qua cái nỗi đau mà mọi người trên thế gian ai cũng phải 1 lần nếm trải...

Chae Rin à... nếu bây giờ tình cờ gặp em trên phố anh sẽ làm gì nhỉ... bước qua như 2 kẻ xa lạ, hay mỉm cười chào em như 1 người bạn, hay nhìn em với đôi mắt căm hận... anh không biết nữa, thật sự anh chẳng biết mình sẽ làm gì, nói gì nếu gặp em lúc này, có thể anh sẽ tức điên mà mắng nhiết em, hay thậm chí là đánh em, cũng có thể anh sẽ ôm lấy em mà cầu xin em quay lại... Xấu hổ thật, tại sao qua cái chuyện động trời ấy mà anh vẫn còn cái ý nghĩ sẽ giữ em bên cạnh nhỉ?!?!...

.

.

.

Chủ tịch Yang và phu nhân đã về tới Hàn Quốc. 2 người đã phải hủy 3 cuộc hẹn quan trọng để bay về gấp vì bọn nhóc ở nhà cứ thay nhau gọi điện thoại bảo là "Ba má về xem mặt con dâu nhanh đi", "Ba má không về mau là tụi con tự tổ chức đó, tới lúc ấy thì đừng la mắng bảo tụi con tùy tiện này nọ", "Ba má mau về cưới vợ cho con đi, không con tự xử thì ba má đừng xấu hổ với bà con họ hàng đấy", "Ba má về lẹ lẹ đi, hyung ấy muốn vợ dữ lắm rồi", "Ba má....".... Vậy đó, cứ cách 1 tiếng là tụi nó lại gọi 1 lần, hết đứa này tới đứa kia, cứ la í ới trong điện thoại mà chả thèm nghe ông nói gì cả. Chuyện cưới sinh quan trọng thế mà tụi nó đòi "tự xử", tự tổ chức, con với cái, loạn hết rồi...


Hôm nay nhà YG tổ chức tiệc, nói là tiệc cho hoành tráng chứ thật sự chỉ là bữa cơm gia đình thôi, nhưng vì có ba má, cả nhà đông đủ nên tụi nó gọi là "tiệc". Lâu lắm rồi cả nhà mới được ngồi ăn cùng nhau thế này, có cả Hye Sun và "cô dâu mới" Park Bom nữa, nhưng thiếu mất Chae Rin...
- Con bé Chae Rin hôm nay không đến sao? – ngài chủ tịch hỏi

- Dạ... không ạ... - cả bọn cứ ấp úng

- Sao thế, có chuyện gì à? – ông lại tiếp tục hỏi

- Dạ không có gì đâu, vì Chae Rin có việc bận nên không tới được – Young Bae trả lời, cố làm vẻ mặt tươi tỉnh

- Nhưng dù sao cũng phải gọi điện thoại hay gửi lời hỏi thăm tới ba mẹ chồng tương lai chứ... - bà chủ tịch nói với vẻ trách móc

- Phải đấy, con nên nhắc nhở nó đi nhé, không phải ba khó khăn gì, nhưng nếu nó thật sự muốn trở thành con dâu nhà này nó phải biết phép tắc, lễ nghĩa...

- Thật ra lúc nãy Chae Rin có gọi cho con nhờ con gửi lời tới ba má, nhưng con quên mất....

- Con nói dối, nhìn mặt con là má biết rồi, má sinh ra con mà...- bà ngắt lời Young Bae – Má không biết giữa 2 đứa có chuyện gì nhưng má muốn con suy nghĩ thật kĩ về việc sẽ cưới con bé ấy, thật sự má không thích nó...

- Má...

- Má không thích cái kiểu con gái sống buông thả, phóng túng như thế, con đừng biện minh vì nó sống ở Anh từ bé, em gái con cũng sống bên Mỹ 1 thời gian dài mà nó có thế đâu

- .....

- Rồi thêm cả chuyện lễ nghĩa, đã bao nhiêu lần má nhắc nhở về cách ăn nói của nó, má biết nó không rành về kính ngữ nhưng nó cũng không được "you you, I I" với ba má...

- Con sẽ nhắc Rin chú ý hơn, má đừng giận nữa – Young Bae nói lí nhí

- Thôi mà em, rồi mình sẽ từ từ dạy bảo con bé sau, bọn trẻ đang vui mà... - chủ tịch Yang từ tốn – Thôi các con ăn tiếp đi, tập đoàn dạo này có nhiều chuyện nên má hơi khó chịu thôi

- Dạy bảo ư, còn cơ hội đó sao? – Dae Sung bĩu môi, giọng nói đầy khó chịu

- Con nói vậy là sao?

- Dạ không có gì đâu – Young Bae nhíu mày nhìn Sung – Nó nói nhảm đó, má ăn tiếp đi...

Không khí có hơi chùng xuống 1 tý, nhưng sau đó lại vui vẻ trở lại. Bà chủ tịch đặc biệt yêu quí Minzy, con bé luôn biết cách làm cho bà vui, rất thường xuyên gọi điện hỏi thăm 2 ông bà, tâm sự về chuyện của Dae Sung... Bà thương cái sự hiền lành, thật thà của con bé, thương cái cách nó chăm sóc cho con trai bà, cách nó quan tâm tới các thành viên trong gia đình bà, lặng lẽ nhưng rất chân thành...


Còn về Park Bom, ấn tượng đầu tiên là về gương mặt, phải, bà thật sự giật mình khi nhìn thấy Bom. Kí ức về cô bé Hyori ngây thơ, dịu dàng ngày trước bỗng ùa về trong đầu bà, như 1 thước phim chiếu chậm... Nhưng càng tiếp xúc với Bom bà càng thấy rõ sự khác biệt, Park Bom chững chạc, mạnh mẽ ghi điểm với bà nhiều hơn so với Hyori mỏng manh, yếu đuối ngày xưa. Là mẹ dĩ nhiên bà mong con trai mình tìm được 1 người vợ biết cách chăm sóc nó, hơn là 1 người mà nó phải chăm sóc ngược lại...


Sau bữa ăn tối, bà gọi Bom lên phòng để nói chuyện riêng, dĩ nhiên là không có Seung Hyun....
- 2 con quen nhau được bao lâu rồi? – bà chủ tịch nhẹ nhàng hỏi

- Dạ gần 2 năm rồi ạ - Bom lễ phép

- Chỉ mới thế thôi mà 2 đứa quyết định cưới nhau sao?

- Dạ....??? – Bom lúng túng không biết trả lời thế nào, sự tự tin lúc nãy bỗng dưng chạy đâu mất tiêu, giờ chỉ có sự lo lắng, sợ sệt, "Hay là bác ấy không thích mình, không muốn mình và Seung Hyun cưới nhau????"....

- Cháu đã hiểu Seung Hyun được bao nhiêu? – bà hỏi, sự nghiêm nghị của 1 bà chủ tịch khiến người đối diện phải run sợ

- Dạ... cháu...Nếu bác không đồng ý cháu sẽ ra đi, tránh xa Seung Hyun, cháu không phải là đứa đèo bồng, cho nên...

- Cháu muốn bỏ chạy sao, vẫn chưa ra trận mà cháu đã muốn trốn ư... Vậy mà bác đã nghĩ cháu rất kiên cường cơ đấy!!!

- Thưa bác... cháu... Cháu không thích người khác coi thường cháu, cháu không muốn mọi người nghĩ cháu đến với Seung Hyun vì tiền, vì tập đoàn YG...

- Vậy... nếu bác nghĩ thế thì sao?

- Dạ...????

- Cháu sẵn sàng rời bỏ Seung Hyun để giữ lại nhân cách của cháu chứ?

- ........

- Giữa Seung Hyun và nhân cách của cháu, bên nào quan trọng hơn???

- ........

- Khó chọn lắm sao, vừa nãy cháu đã nói nếu bác không đồng ý cho 2 đứa cưới nhau thì cháu sẽ ra đi mà

- Bác muốn cháu phải ra đi??? – Bom nói, rưng rưng nước mắt

- Phải! – bà nói 1 cách lạnh lùng...

- .............

- Bác không thể chấp nhận 1 đứa con dâu chỉ mãi quan tâm đến suy nghĩ của người khác về bản thân mình, người ta nghĩ cháu đèo bồng thì sao, bác nghĩ cháu tham tiền thì sao, nếu thật sự yêu Seung Hyun, cháu phải chứng minh cho mọi người biết, sao lại hèn nhát chạy trốn... Cháu có quan tâm đến suy nghĩ của Seung Hyun không, và cả những người đã yêu quí và tin tưởng cháu, họ sẽ thất vọng như thế nào khi biết cháu chỉ vì muốn né tránh những lời đàm tếu mà dễ dàng rời bỏ tình yêu của mình.... Hay tình yêu của cháu dành cho Seung Hyun chưa lớn đến mức để cháu sẵn sàn hi sinh bản thân mình???

- Dạ không, cháu yêu Seung Hyun nhiều lắm, rất nhiều, không có cậu ấy cháu không thể sống như 1 con người được... - Bom khóc nức nở

- Vậy sao cháu có thể dễ dàng nói rằng cháu sẽ rời bỏ nó?

- Cháu sai rồi, cháu xin lỗi...

- Bác rất quí cháu, thật sự là vậy, dù đây là lần đầu tiên bác được gặp cháu, bác hiểu vì sao Seung Hyun chọn cháu và bác tin vào sự lựa chọn đó, nhưng chỉ duy nhất 1 điều bác không hài lòng, là việc cháu luôn tự ti về mình. Cháu xinh đẹp, giỏi giang và nghị lực, cháu nên biết tự hào về bản thân mình, việc gì phải sợ hãi về những điều người khác nói không đúng về mình...

- Bác... - Bom ôm chầm lấy bà, khóc tức tưởi, bà  cũng ôm cô, vỗ nhẹ lên vai nhỏ... 1 sự ấm áp thật kì lạ, "Phải chăng đây chính là cảm giác được khóc trên bờ vai của mẹ, được mẹ yêu thương vỗ về?!?!?"...

- Nhớ nhé, đừng tự ti về bản thân, đừng quá quan tâm tới những người ganh ghét con, họ nói thế chỉ vì họ ganh tỵ với con mà thôi...

- Cháu biết rồi bác ơi...

- Không muốn gọi ta là mẹ sao? – bà cười, 1 nụ cười thật đẹp... và nhân hậu...

- Mẹ!!!

- Phải, gọi là mẹ nhá, ở nhà đứa nào cũng toàn gọi "má", ta thích được gọi là "mẹ" hơn...
Tiếng "mẹ" nghe sao thiêng liêng quá, đã bao nhiêu lần Bom ước mơ được 1 lần gọi như thế... Nước mắt khẽ rơi trên má cô gái mồ côi, và nó cứ rơi mãi như thế... Cuối cùng thì thiên thần cũng đã về với thiên đường, ở nơi ấy có 1 mái ấm thật sự, có người để gọi "ba", gọi "mẹ", có cả 1 gia đình luôn yêu thương và quan tâm lẫn nhau, tràn đầy niềm vui và tiếng cười....


.
.
.





Chae Rin đang đứng trước cổng nhà YG, con bé cứ ngập ngừng không dám bấm chuông. Còn mặt mũi nào mà gặp cả nhà được nữa chứ, nhưng nó vẫn muốn nói lời chào tạm biệt. Nó sắp đi xa rồi, tuần sau, nó sẽ quay về Anh, sẽ không trở lại đây nữa...

- Chae Rin, cậu làm gì ở đây vậy? – Ji Yong hỏi, nó vừa đi đâu đó về

- Tớ... không, không có gì đâu – là Ji Yong nên nó cảm thấy nhẹ nhõm 1 chút, cũng may đó là cậu, chứ nếu là ai khác trong nhà thì thật sự nó không biết phải làm sao nữa

- Cậu vào nhà chơi nhé !

- Thôi, tớ đến để chào tạm biệt, tớ về ngay thôi

- Cậu đi đâu?

- Về Anh, cậu chuyển lời tới cả nhà nhé, tớ xin lỗi vì không thể gặp trực tiếp mọi người được...

- Chừng nào cậu trở lại?

- Tớ không quay lại nữa đâu, xin lỗi, tớ đi đây! – Rin quay đi, nước mắt sắp trào ra đến nơi rồi, khi nó nói nó sẽ không quay lại, sẽ không thể được gặp cả nhà, gặp Young Bae... 1 cảm giác nghèn nghẹn khó chịu khiến mắt nó cay xè...

- Khoan đã, cậu gặp Dara rồi hẳn đi, cô ấy sẽ nhớ cậu lắm đấy

- Cậu ấy không muốn gặp tớ đâu, cậu chuyển lời giúp tớ được rồi

- Tớ sẽ nói với cả nhà, nhưng riêng Dara cậu hãy tự nói, cậu là người bạn duy nhất của cô ấy, cậu bỏ đi như thế cô ấy sẽ giận cậu luôn đấy, chờ nhé, tớ vào gọi cô ấy ra...


Ji Yong chạy nhanh vào nhà, nó không muốn nấn ná ở đó lâu thêm nữa, nó sợ nó sẽ khóc mất thôi, dù sao Chae Rin cũng là bạn thân của nó, cũng từng là 1 thành viên của gia đình, giờ phải chia tay đột ngột như thế nó không nỡ...


Dara nhất quyết không chịu ra gặp Rin, cứ lại nhãi "Tại sao em phải gặp cô ấy, em không muốn nhìn thấy cô ấy nữa đâu!!!". Nói thì nói thế nhưng con bé cứ đi ra đi vào, nhìn xuống cửa sổ, từ ngày xảy ra chuyện Chae Rin đã không đi học nữa, cũng gần 1 tháng rồi, không biết mập ốm ra sao, có bệnh tật gì không, có ăn uống đầy đủ không... con bé lo lắm, nhưng vẫn cứ giận, ai bảo làm anh trai nó buồn cơ chứ... Nhưng rồi đến khi nghe Yong nói Rin trông rất tiều tụy, đáng thương thì con bé cứ thế chạy vù ra ngoài, 1 cảm giác nhói đau ở lồng ngực....


.....

- Mấy hôm nay cậu ở đâu hả? – Dara hỏi, không thèm nhìn Chae Rin

- Ở nhà...

- Sao không đi học?

- Sợ...

- Cậu mà cũng biết sợ sao?

- ......

- Cậu sẽ đi thật sao?

- Ừ... không về nữa đâu!

- Tại sao?

- .......

- Tớ ghét cậu, ghét cậu lắm

- Tớ biết, sau này cậu không phải nhìn thấy bộ mặt đáng ghét của tớ nữa đâu...

- Ai cho cậu đi chứ, cậu gây chuyện xong rồi bỏ đi vậy hả, còn anh tớ thì sao???

- Tớ xin lỗi...

- Xin lỗi là xong hả, cậu phải ở lại đây giải quyết đi chứ...

- Cậu giúp tớ nhé

- Không được, 1 mình tớ không làm được đâu, tớ cần cậu... tớ chỉ có cậu là bạn thôi...

- Tớ không xứng đáng làm bạn cậu đâu... thôi tớ về đây, cậu giúp tớ chăm sóc Young Bae nhé...

- LEE CHAE RIN, CẬU MÀ ĐI THÌ TỚ SẼ GHÉT CẬU SUỐT ĐỜI....
Chae Rin bước đi, nước mắt lăn dài trên đôi má gầy gò, nó bước thật nhanh, không quay đầu nhìn lại...

"LEE CHAE RIN, TỚ GHÉT CẬU, TỚ GHÉT CẬU, CẬU ĐI ĐI, ĐI LUÔN ĐI, ĐỒ ĐÁNG GHÉT!!!"
Dara hét thật to, cố gắng níu giữ người bạn duy nhất của mình... Nó khóc, Chae Rin cũng khóc.... 1 tình bạn kết thúc như thế này sao, 1 người ra đi với nỗi ám ảnh tội lỗi luôn dằn dặt, 1 người ở lại với nỗi đau mất đi 1 phần quan trọng của cuộc đời...


Dara đứng đó, giữa 1 khu đất hoang vắng người, nơi mà 2 đứa vẫn thường tìm đến mỗi khi có chuyện vui buồn... Chae Rin đi mất, chỉ còn mỗi Dara với bờ cỏ lau xanh rì, với ngôi nhà xập xệ đầy những dòng chữ nguệch ngoạc "Ji Yong là tên ngốc", "Young Bae hâm đơ đáng ghét", mà 2 đứa từng viết...Nước mắt lại rơi....
Tạm biệt....

.


.


- Dae Sung à, em có chuyện muốn nói! – Minzy ngập ngừng

- Ừ, nói đi!

- Mình chia tay nhau đi!

- Ừ, chia tay đi, anh chán em rồi – Dae Sung vừa nói vừa cố nín cười

- Em nghiêm túc đấy, mình chia tay đi!!!

- Không đùa đâu, không thích đùa như vậy!

- Em không đùa, em nói thật, mình - chia - tay - đi – Minzy nhấn mạnh từng chữ

- Tại sao?

- Em - không- thích- anh- nữa....

__________


CHAP 46


- Em nghiêm túc đấy, mình chia tay đi!!!

- Không đùa đâu, không thích đùa như vậy!

- Em không đùa, em nói thật, mình - chia - tay - đi – Minzy nhấn mạnh từng chữ

- Tại sao?

- Em - không- thích- anh- nữa....

- Em điên rồi! – Sung bắt đầu bực mình

- Ừ, em điên đấy... đây sẽ là lần cuối cùng tụi mình đi chơi với nhau, kể từ mai anh đừng tìm đến em nữa

- ANH NÓI LÀ ANH KHÔNG THÍCH ĐÙA KIỂU NÀY NHÁ!

- Em- cũng- nói- rõ- là- em- không- đùa- mà!!! Em đã yêu người khác, bọn em chuẩn bị kết hôn, không tin thì anh cứ chờ, thiệp mời sẽ gửi tới nhà anh sớm thôi... - sự từ tốn, nhẹ nhàng của Minzy là Dae Sung phát điên

- Em coi tôi là gì hả???

- Là bạn trai, nhưng là chuyện của ngày hôm qua, từ bây giờ thì là bạn... Anh về đi, tối rồi!

- EM!!!

- Về cẩn thận nhé!
Minzy vào nhà, đóng sập cửa, để mặc Dae Sung đứng đó tức tối mà không làm được gì. Cậu không thể tin được những gì cậu vừa nghe, gì mà chia tay, gì mà không thích cậu nữa, rồi sắp kết hôn... cậu muốn phát điên lên được!!!

"Chia tay thì chia tay, mệt, làm như cần lắm á, bực mình!", suốt trên đường về cậu cứ lãi nhãi như thế, sao mà không tức cho được, mới lúc nãy vừa đi chơi, ăn uống vui vẻ, mà giờ lại bảo chia tay, trông cậu giống 1 tên ngốc để người ta mang ra làm trò cười lắm sao?!?!?


Minzy nhìn theo bóng chiếc xe đang lao nhanh trên con phố vắng, nó khóc, nước mắt rơi vào khóe môi, mặn và đắng... Có lẽ người ta sẽ nghĩ nó điên, nhưng ai biết rằng nó đang mang trong lòng 1 gánh nặng, 1 nỗi đau... đau lắm, đau đến nỗi nó cảm giác rằng chỉ có cái chết mới có thể giúp nó được giải thoát....


.....

- JESSICA LÀ CON NHỎ NÀO??? – Dara quát um sùm

- Anh có biết đâu... - trái hẳn với Dara, Ji Yong trả lời rất rụt rè

- ANH NÓI GÌ, CẢ TUẦN NAY ANH NHẮN TIN VỚI NÓ, MÙI MẪN THẾ NÀY MÀ BẢO KHÔNG BIẾT HẢ?

- Anh nói thật đấy, anh chỉ tình cờ gặp cô ta thôi...

- TÌNH CỜ, THẾ NÀY MÀ BẢO TÌNH CỜ???

- Thiệt đó...

- GẶP LÚC NÀO?

- Tuần trước, hôm đó trời mưa, anh thấy cô ấy đứng núp mưa mà không mang theo ô, anh... đưa cô ấy về nhà giúp...

- VỀ NHÀ??? VỀ NHÀ LÀM GÌ???

- Thì đưa nguời ta về nhà giúp thôi mà, xong anh đi về chứ có làm gì đâu... hix... mặt em thấy ghê quá!

- KỆ TÔI, ĐƯA VỀ GIÚP THÔI MÀ CÓ SỐ ĐIỆN THOẠI HẢ, RỒI CÒN NHẮN TIN HẸN HÒ ĐI CHƠI NỮA... ANH MUỐN GIIIIIIIIIIIII'???!?!?!?!??!

- Anh có muốn gì đâu, là cô ấy nhắn tin trước mà, anh thề là anh không hề cho số đâu, nói thiệt á...

- KHÔNG CHO SAO CÔ TA BIẾT MÀ NHẮN?

- Ai biết đâu...

- ANH VÀ CÔ TA GẶP NHAU BAO NHIÊU LẦN RỒI?

- Chỉ 1 lần đó thôi, thiệt mà...

- NÓI DỐI, TÔI ĐỌC HẾT TIN NHẮN TRONG ĐIỆN THOẠI ANH RỒI!

- Thì đúng là cô ấy có rủ anh đi chơi, mà anh đâu có đi, anh nói thiệt đó, thề luôn, anh không có đi mà...

- KHÔNG TIN!!!

- Thiệt mà, không thì em hỏi tụi Kwon Twins kìa, mấy lần ra ngoài anh toàn đi với tụi nó...

- MẤY NGƯỜI THÔNG ĐỒNG VỚI NHAU LÀM SAO TÔI BIẾT, ĐÁNG GHÉT!!!


/RẦM/
Là tiếng đóng cửa, Dae Sung bước vào nhà, liếc mắt về phía 2 sinh vật đang gây ồn ào

- Con gái mấy người ai cũng như ai, phiền phức! – nó nhìn Dara, lầm bầm rồi đi thẳng lên lầu

- Hơ, sao mắng em? – Dara ngơ ngác

- Thằng điên, có chuyện gì vậy? – Young Bae hỏi, không nghe tiếng Sung trả lời, chỉ có tiếng đóng cửa đùng đùng, và sau đó là tiếng đồ vật đổ bể

- Rồi, lại có chuyện rồi, để tao lên đó xem sao – Seung Hyun nói

- 2 đứa – Young Bae chỉ chỉ Dara và Ji Yong – Muốn cãi nhau thì sáng cãi, bây giờ tối rồi, để hàng xóm ngủ nữa, Ok? – 2 đứa gật gật

Young Bae nói tiếp – Còn mày, Kwon Ji Yong, mau giải quyết cho xong chuyện với con bé Jessica gì đó đi, không thì mày và nó khăn gói ra khỏi Đại Hàn Dân Quốc này đi là vừa

Ji Yong gật gật, mặt mày xanh lè, sợ nhưng có hơi bất mãn 1 chút, nó đâu làm gì sai, thiệt tình là nó không hề đưa số điện thoại cho Jessica, cũng không hẹn hò gì với con bé ấy. Nó cũng đã trả lời con bé kia rất dứt khoát rằng nó đã có bạn gái, và cũng nói thẳng với con bé là đừng nhắn tin cho nó nữa. Sao mà Dara không đọc những tin nhắn đó mà chỉ toàn đọc mấy tin mùi mẫn, tình cảm của con bé kia gửi rồi ghen lồng lộn lên như thế. Giờ Yong Bae lại còn bảo nó phải giải quyết chuyện này, biết giải quyết sao bây giờ, cái gì cần nói nó đã nói rồi, cần làm nó cũng làm rồi, nhưng con bé kia cứ bám theo nó mãi thì biết sao đây, thật là nhức đầu mà, "Đẹp trai làm gì cho khổ thế không biết!!", nó than thở....=.='...

.


.


"Con biết rồi, con đã chia tay cậu ấy rồi, ba cứ yên tâm..."

"Con đã hứa thì con sẽ làm mà..."

"Con mệt mỏi lắm rồi, ba muốn làm gì cũng được..."

"Được rồi, được rồi mà, tùy ý ba thôi, đừng hỏi con nữa, con cúp máy đây..."

Vứt chiếc điện thoại xuống giường, Minzy ôm mặt òa khóc nức nở. Từng tiếng nấc nghẹn ngào như xé nát trái tim nhỏ bé của nó, nhớ lại nụ cười ngây ngô của cậu lúc tưởng nó nói đùa về việc chia tay, nó đau lắm, đau đến không thể thở được, đau đến chết lặng, không khóc được nữa. Phải, lúc ấy nó không hề khóc, gương mặt cũng chả có tý cảm xúc nào... tâm hồn nó chết rồi, chết theo tình yêu mà nó dành cho cậu. Còn đang ngồi đây bây giờ chỉ là xác thịt của 1 cô gái mang tên Gong Minzy, cô sẽ nghe theo lời ba mẹ mà cưới 1 người con trai khác, sẽ sống với người ấy trọn đời...


Nó bật cười khô khốc, cười cho sự ngu ngốc của tên con trai đã luôn muốn có được nó, muốn chiếm lấy cái thân xác lạnh lùng vô cảm này. Ừ nếu muốn thì nó sẽ chiều, nó sẽ cưới cậu ta, vì cái gia đình này nó sẽ chấp nhận, cho vừa lòng ba má nó, vừa lòng tên khốn ấy...
Nó khóc, khóc cho nó, khóc cho cậu, khóc cho 1 tình yêu thật đẹp... Đã không còn gì nữa rồi, tất cả, sẽ chỉ còn là kỉ niệm...

Nó không hối hận vì đã yêu cậu, nó trân trọng tất cả những gì cậu mang lại cho nó, nụ cười, nước mắt, niềm vui và cả nỗi đau... đó sẽ mãi là những điều quí giá nhất trong cuộc đời nó...
Sau ngày cưới nó sẽ tự kết thúc cuộc đời mình, nó là của cậu và chỉ dành cho cậu... Nó sẽ không để ai khác chạm vào người nó, duy nhất mình cậu mà thôi...
Tạm biệt cậu... cảm ơn vì cậu đã yêu nó và dạy nó biết yêu cậu và yêu cả gia đình cậu....

.


.


- Em phải làm gì đây hyung? – Sung đưa mắt nhìn Young Bae và Seung Hyun, gương mặt 2 đứa kia cũng rầu rĩ không khác gì nó

- Tao cũng không biết nữa, phải chi con bé phản bội mày thì dễ giải quyết hơn, đằng này... - Hyun lảm nhảm

- Hyung!!! – Sung nhăn nhó

- Thật không thể tin được là hắn ta thích Minzy, hắn đã gặp con bé lúc nào mà thích chứ? – Young Bae nói

- Em không biết, cũng có thể là ở những buổi tiệc, hyung không nhớ công ty của gia đình Minzy bị SM thâu tóm à? – Sung nói

- SM, lại là SM, lúc nào cũng là SM! – Ri bỗng dưng nỗi nóng – Chắc chắn lão già Lee Soo Man có nhúng tay vào...

- Dĩ nhiên, chuyện đó ai mà không biết! – Yong lầm bầm

- Cậu im đi, người không có đầu óc như cậu thì không hiểu tớ nói gì đâu! – Ri nói với vẻ bực dọc khó chịu

- Cậu nói gì, tớ nhịn cậu đủ rồi nhá, nếu không phải vì cậu là anh trai của Dara thì tớ đã đập cậu từ lâu rồi đấy, cậu nghĩ cậu thông minh học giỏi thì có quyền coi thường người khác sao? – Ji Yong đứng phắc dậy

- Sao?!?! Muốn đánh nhau sao, có ngon thì nhào vô đi, tao nói cho mày biết, nếu không vì nể tình bác Kwon là bạn thân của ba tao thì tao đã tống cổ mày đi từ lâu rồi, mày không đủ tư cách để trở thành người nhà này đâu! – Ri quăng mạnh quyển sách, sấn tới chỗ Yong

- Được thôi, hôm nay Dara không có ở nhà, tao với mày giải quyết luôn đi, KHÔNG CÓ ANH EM GÌ NỮA HẾT!!!!

- AI THÈM ANH EM VỚI MÀY!!!

- IM HẾT CHƯA, NHÀ CHƯA ĐỦ RẮC RỐI HAY SAO MÀ BÂY GIỜ 2 ĐỨA BÂY MUỐN GÂY THÊM CHUYỆN NỮA HẢ? – Young Bae quát, chỉ có nó mới hiểu lí do vì so 2 đứa lại cãi nhau như thế, còn 2 tên ngốc kia cứ thộn mặt ra nhìn

- Là do nó gây chuyện trước, hyung cũng thấy mà – Yong cãi lại

- Ừ tao gây chuyện trước đó, thì sao? – Ri nói với bộ mặt thách thức

- TAO ĐẬP MÀY CHỨ SAO, THẰNG ĐIÊN!!! – Yong sấn tới thì bị Bae lôi lại

- TAO NÓI THÔI NGHE CHƯA, MUỐN ĐÁNH NHAU THÌ RA ĐƯỜNG MÀ ĐÁNH!

- Em xin lỗi hyung nhưng hôm nay hyung đừng xen vào chuyện của tụi em, em chịu đựng như vậy là quá đủ rồi – Ri nói – Ra đây thằng khốn!!!

- TỤI BÂY GIẾT NHAU LUÔN ĐI!!! – Bae nhìn theo 2 đứa điên đang lôi nhau xềnh xệch 1 cách bất lực, nó không thể làm gì để giúp 2 thằng con trai đang hăng máu kia bình tĩnh lại được

- Này, làm gì đi chứ, cứ để 2 đứa nó đánh nhau vậy sao? – Seung Hyun lo lắng nhìn 2 đứa em đang chiến nhau ngoài sân

- Mặc kệ bọn nó, lì lợm hết nói nỗi, cứ đánh cho mạnh vào rồi đứa nào đau ráng chịu – Bae nhăn nhó

- Can tụi nó ra đi, anh em trong nhà sao lại đánh nhau thế chứ- Sung nói rồi chạy ra, hết lôi đứa này lại kéo đứa kia, nhưng vô dụng, đến khi Seung Hyun vào cuộc thì 2 đứa điên mới tách nhau ra, nhưng miệng vẫn cứ chửi nhau í ới, tay chân quơ quào loạng xạ....

- Chuyện gì vậy, 2 người đánh nhau sao? – Dara ngơ ngác nhìn, không ai để ý là con bé vừa bước vào nhà

Cả Ri lẫn Yong đều như đứng hình khi nhìn thấy Dara, 2 đứa chả nói được gì cho ra hồn, cứ ấp a ấp úng...
Dara cũng chẳng nói thêm gì, chỉ biết là bây giờ nó rất buồn, và giận nữa... 1 người là anh trai nó, còn kia là người nó yêu... nếu nó biết được nó chính là lí do khiến 2 đứa đánh nhau thì sẽ sao đây...

- Đánh tiếp đi, hồi nãy hăng lắm mà – Bae mỉa mai

- Lành lặng khỏe mạnh không chịu, đánh nhau cho sứt đầu mẻ trán mới chịu, NGU – Seung Hyun mắng

- 2 bây ngồi 2 góc, tránh xa nhau ra – Sung chỉ chỉ 2 đứa – Nãy mình nói tới đâu rồi?

- Em đang nói chuyện này do ông Lee Soo Man nhúng tay vào thì thằng não ngắn nó nhảy vào nói nhảm – Ri nói như trả bài

- Nói ai não ngắn hả? – Yong sân si

- Mày đó!!! – Ri cũng không vừa

- Kìa, ra ngoài kia đánh tiếp, chỗ này người ta đang bàn chuyện quan trọng, ok?!?!? – Bae nói

- Mọi người nói chuyện tiếp đi, em lên phòng đây!!! – Ji Yong đứng dậy bỏ đi,kéo theo cả Dara – Đi với anh!

- Phải rồi, ở đây không cần sự có mặt của mày đâu... - Ri nắm tay Dara lại – Mày đi 1 mình thôi, kéo theo con bé làm gì

- Mặc tao, bỏ ra!!!

- Không!!!

- Ji Yong lên phòng đi, để Dara lại đây, còn Ri có thôi ngay không, hôm nay mày bị sao vậy? – Seung Hyun nói

- Không có gì đâu hyung... - nó liếc nhìn Ji Yong đang đi nhanh lên cầu thang - ... có chút chuyện thôi...

- Các anh nói chuyện đi, em mệt, em lên phòng... - Dara bỏ đi, 2 mắt long lanh nước mắt

- Em cũng không còn tâm trạng nữa đâu, ngày mai rồi mình nói tiếp... - Dae Sung cũng đi, sau đó là Seung Hyun... bây giờ chỉ còn mỗi Young Bae và Seung Ri ở đó...

- Nói đi, có chuyện gì khiến mày phát điên như vậy, tao tưởng mày đã suy nghĩ kĩ lắm rồi chứ!!!!

- Em xin lỗi...

- Mày phải biết chấp nhận sự thật đi chứ, hằn hộc, khó chịu hay xỉ vả thằng Yong thì mày được gì??? Thật sự tao thấy thương cho nó, nó nhịn mày nhiều lắm rồi... Cái cách mày đối xử với nó, đến tao nhìn vào còn thấy khó chịu thì huống chi là nó...

- Vậy chứ hyung không thương em sao??? Những gì mà em phải chịu đựng...

- Tao biết...

- Hyung biết gì chứ... ngày nào cũng thấy nó cười đùa với Dara, ôm ấp... rồi mới đây em lại biết thêm 1 chuyện... - Ri hít 1 hơi thật sâu, cố gắng kiềm nén nỗi đau và sự tức giận

- Chuyện gì???

- ......

- Chuyện gì hả???

- .... Hình như.... Hình như Dara có thai...
.

.

.

Seoul về đêm thật đẹp, sân thượng nhà YG không quá cao nhưng cũng đủ để thấy hết vẻ đẹp lung linh nơi đây. Young Bae đứng đó, 1 mình, mắt nó lơ đãng nhìn xung quanh. Sự tấp nập kia trái hẳn với nỗi cô đơn trong lòng nó... Nó muốn được hòa mình vào dòng ấy, được bước đi thong dong dưới phố, và bên cạnh nó, trong tay nó, là người con gái mà nó yêu, Lee Chae Rin... Ngước mắt nhìn lên bầu trời đầy sao, nó cười, đến cả những ngôi sao vô tri kia còn có cặp có đôi, đứng san sát bên nhau cùng tỏa sáng, chỉ mình nó là lẻ loi 1 mình... Người ta nói sau khi chết, con người sẽ biến thành ngôi sao bay lên trời, điều đó có thật không? Nếu đúng là như thế thì có lẽ vài hôm nữa, sau khi Chae Rin ra đi, trên bầu trời này sẽ xuất hiện 1 ngôi sao mới mang tên Dong Young Bae... Chết là hết, là sẽ không đau buồn, không nhớ nhung gì nữa...


Tiếng chuông điện thoại reo vang kéo Young Bae ra khỏi cái suy ngĩ điên rồ của nó, nó giật mình lôi điện thoại từ trong túi ra, số lạ, nó nghe máy, giọng lơ đễnh

- Alo, ai đấy?

- [ Cậu là Yang Young Bae phải không? ]

- Ờ, phải... ai vậy ạ?

- [ Tôi là Lee Hyuk Soo, bạn của Chae Rin ]

- Ai cơ?

- [ Là người cậu gặp lần trước, ở nhà Chae Rin... ]

- Ừ, nhớ rồi – Young Bae thở dài, kí ức về đêm hôm ấy cứ ám ảnh nó – Gọi tôi có gì không?

- [ Tôi muốn nói chuyện với cậu, chúng ta gặp nhau được không? ]

- Tôi và anh chẳng có gì để nói với nhau cả

- [ Nhưng tôi lại có rất nhiều chuyện để nói với cậu, về Chae Rin, gặp nhau nhé ]

- Cũng được, ở đâu?

- [ Quán café gần nhà Chae Rin, xin lỗi nhưng tôi chỉ biết mỗi quán đó thôi, ngày mai 9h nhé]

- Ừ, mai gặp

- [ Chào cậu ]

- Chào!


..........


Lee Taeil – con trai duy nhất của Lee Soo Man, chủ tịch tập đoàn SM, người được anh em YG nhắc tới trong cuộc nói chuyện. Hắn là 1 tên hống hách, ngang tàng không coi ai ra gì. Hắn thích Minzy, đúng như Dae Sung đoán, hắn gặp Minzy trong 1 buổi tiệc của gia đình. Sự lạnh lùng, trầm tĩnh của con bé khiến hắn mê mệt, hắn muốn có con bé. Tán tỉnh bằng mọi cách nhưng không được, hắn trở nên điên loạn và càng muốn chiếm hữu con bé.

Minzy và Dae Sung quen nhau, hắn như 1 ngọn núi lửa đang bùng nổ, nếu như đó là 1 thằng con trai nào khác thì chắc hắn đã sai người thủ tiêu người ta, hoặc khủng bố gia đình họ, hoặc làm nhiều chuyện kinh khủng hơn. Nhưng đây là Dae Sung, con trai của chủ tịch tập đoàn YG, hắn không thể làm gì được, càng không thể ló mặt ra mà ghen tuông chửi bới cho thiên hạ biết được, lòng tự trọng của 1 thằng công tử bột không cho phép hắn làm vậy, và hơn hết là ngài Lee Soo Man càng không để hắn làm vậy, thế là hắn đành im lặng để bảo vệ cái danh dự thối tha của gia đình hắn...

Mọi chuyện có lẽ sẽ dừng lại ở đây nếu như chủ tịch Yang không giành được hợp đồng béo bở của 1 tập đoàn danh tiếng ở Mỹ. Cay cú vì bị mất 1 miếng ngon, lão già họ Lee làm mọi cách để trả thù. Lần 2 ông bà chủ tịch về nhà mới đây nhất, cả 2 đều có vẻ mệt mỏi và khó chịu, đó là vì lo giải quyết những rắc rối do lão Lee cố tình gây nên. Không thể làm gì được tập đoàn YG, lão quay sang Dae Sung, "cha ăn mặn thì con khát nước", đó là cái lý do vô cùng bỉ ổi mà lão dùng để biện minh cho việc làm đê hèn của mình...

Lão tác động tới những đối tác thân thuộc đang làm việc với công ty của nhà họ Gong, dùng thế lực của mình uy hiếp họ không được qua lại với họ Gong nữa. Công ty vốn đã nhỏ, giờ lại mất mối làm ăn nên ngày càng suy sụt. Cứ thế lão dần thâu tóm họ Gong vào tay mình, ép ông Gong gã con gái cho con trai lão...


Ông Gong lại vốn là 1 người tham danh vọng, tình cảm đối với ông là 1 thứ vô cùng xa xỉ. Ông đã mất gần nửa cuộc đời để gầy dựng cái công ty này, so với SM hay YG thì nó chả là gì, nhưng so với rất nhiều người khác thì đó lại là cả 1 gia tài. Ông không muốn công sức cả đời mình sụp đổ như vậy, SM lại hứa hẹn với ông đủ điều, sẽ đưa công ty ông lên thành 1 công ty tư nhân lớn nhất nhì Hàn Quốc. Ông biết con gái ông đang qua lại với con trai nhà YG, nhưng liệu sau này 2 đứa cưới nhau, ngài Yang Hyun Suk có mang lại cho ông món lợi nhiều như lão Lee đã hứa không... Vậy nên ông làm mọi cách ép Minzy chia tay Dae Sung để cưới Taeil. Hạnh phúc của ông ông còn dễ dàng hi sinh được, thì hạnh phúc của con gái ông có là gì....


- Em làm gì lâu vậy? – Taeil khó chịu, hắn đứng đợi HyeSun chỉ mới hơn 5 phút mà đã nỗi đóa như thế

- ...........

- Nói gì đi chứ, câm à?

- ............

- Tôi cảnh cáo cô đấy – Taeil giữ chặt gương mặt Minzy, mấy ngón tay hắn bấu vào làm con bé ứa nước mắt vì đau – Rồi cô cũng sẽ là vợ tôi thôi, đừng có mà cư xử kiểu đấy, tôi chứ không phải thằng ngốc Dae Sung kia đâu mà suốt ngày lãi nhãi nói thay cho cô

- Tôi cấm anh xúc phạm tới anh ấy! – 2 mắt Minzy ánh lên giận dữ, nó hất mạnh tay Teail ra

- Sao, còn lưu luyến tên ấy sao?

- ......

- Biết khôn thì nên từ bỏ đi, sẽ tốt hơn cho cô và cho hắn... - hắn đưa tay xoa xoa mấy vết đỏ mà hắn vừa gây ra trên mặt Minzy – Thôi, chúng ta đi chơi nhé, anh không muốn buổi hẹn lãng mạng thế này bị phá hỏng... Đi nào vợ yêu.....

Minzy bước đi, sự tức giận như muốn đốt cháy con người nó. Nó muốn giết người, giết tên khốn này, hắn xúc phạm Dae Sung của nó, hắn làm nó đau... Cứ chờ đi, chỉ 1 lần nữa thôi, 1 sự khinh miệt nữa thôi nó sẽ giết hắn, nó nói thật đấy, động tới Dae Sung của nó, nó sẽ giết ...
.


.


.


Young Bae chạy vù xuống nhà, cứ mãi nằm nghe nhạc mà nó quên mất giờ hẹn với người kia. Vừa xuống tới nơi nó gặp Dara đang hí hoáy lục lội đồ ăn trong tủ lạnh, tự nhiên nó nhớ lại chuyện Ri nói hôm qua, Dara có thai, nó định tới hỏi cho rõ ràng như muộn mất rồi, trễ hẹn với tình địch của mình quả là không hay tí nào, nghĩ vậy nên nó chạy đi luôn, chuyện kia hỏi sau cũng được...

......


-Kia là Yang Young Bae phải không? – Yo Seob hất mặt về phía Young Bae đang chạy bộ ngoài lề đường

- Dạ đúng rồi, sao thế đại ca? – Ki Kwang nhanh nhảu

- Nó đi 1 mình sao, hay lắm, đúng lúc tao đang buồn....

- Đại ca muốn xử nó sao, anh em tụi nó có làm gì đại ca nữa đâu mà...

- Tao ghét thì tao đánh, không dược sao??? – hắn quát to ngắt lời Ki Kwang

- Vậy giờ đại ca muốn em làm gì?

- Tông chết nó đi! – hắn lạnh lùng

- GÌ???? Tông chết nó???? Thôi em không dám đâu, nó có làm gì đâu mà đại ca đòi tông chết nó?

- Đồ ngu, mày không nghe bọn giàu sỏi của trường trung học YG bảo rằng anh em nhà nó rất thù tao hay sao, chúng nó sẽ khử tao bất cứ khi nào chúng gặp tao, vậy nên thời gian qua tao cứ phải trốn chui trốn nhuỗi... Giờ trời cho cơ hội tốt thế này phải biết nắm bắt, nếu tao không giết bọn nó thì bọn nó cũng sẽ giết tao thôi...

- Em không nghĩ anh em nhà nó đê tiện đến thế đâu!!

- Vậy ý mày là tao đê tiện?

- Dạ không, nhưng em sẽ không tham gia vụ này đâu, đại ca bảo Jun Hyung đi, thằng đó không thiết sống nữa ấy, có bị cảnh sát hốt cũng chả sao!

- Đồ hèn nhát, đưa số thằng ấy đây!!!
Yo Seob nhìn theo Young Bae, nó mỉm cười ma mãnh... 1 cuộc nói chuyện ngắn giữa hắn và Jun Hyung, 1 kế hoạch giết người ghê tởm được vạch ra, chỉ chờ con mồi, Young Bae, sập bẫy....

.


.


.


- Anh là Hyuk Soo? – Young Bae tiến tới bàn của cậu con trai gầy guộc cao nhòng, cậu đang nhìn ra bên ngoài, đôi mắt đượm buồn

- À vâng... - anh hơi giật mình – Cậu là Young Bae đúng không, chào cậu!

- Anh có chuyện gì để nói với tôi?

- Uhm... Giới thiệu với cậu, tôi là Lee Hyuk Soo, bạn trai cũ của Chae Rin – anh nói rất nhẹ nhàng, điềm đạm

- Ừ, tôi biết...

- Chuyện đêm hôm đó... - anh ngập ngừng – Tôi không biết nói sao cho cậu hiểu nữa... Đó là lỗi của tôi, Chae Rin...

- Nếu Chae Rin không đồng ý thì đúng là lỗi của anh, nhưng theo những gỉ tôi thấy thì chả có vẻ gì là ép buộc hay cưỡng bức ở đây cả - cậu cắt ngang lời anh, hơi có chút giận dữ

- Cậu để tôi nói... - anh vẫn giữ thái độ điềm tĩnh lúc nãy – Tôi và Rin quen nhau ở Anh, chúng tôi đã từng rất hạnh phúc, tôi là mối tình đầu của cô ấy...

- Anh đang khoe khoan đó sao?

- Có lẽ cậu sẽ cho rằng chúng tôi là lũ nít quỹ khi yêu đương quá sớm, tôi nhớ không lầm thì năm đó Chae Rin chỉ học lớp 8 – anh vẫn nói, phớt lờ sự bực tức của Young Bae – Quen nhau được hơn 1 năm tôi chia tay cô ấy...

- Tại sao?

- Xin lỗi, điều này tôi không thể nói được, cả Chae Rin cũng không biết.... Tôi đã nói lời chia tay, không 1 lý do...

- Khốn nạn...

- Tôi biết, nhưng tôi có cái lý của mình, tình yêu là quan trọng nhưng vẫn còn nhiều thứ khác quan trọng hơn, trong hoàn cảnh phải lựa chọn 1 trong 2 tôi đã không chọn Chae Rin...

- Vì quá đau khổ nên cô ấy đã tới đây rồi sau đó quen tôi? – Young Bae nói với giọng đầy chua xót

- Đúng vậy, nhưng tôi thề là tôi không hề biết việc này, tôi không biết rằng cô ấy đã có bạn trai mới và đang sống rất hạnh phúc...

- Thì sao?

- Sau khi hoàn thành xong việc của mình, tôi chủ động liên lạc với cô ấy... Cậu biết đấy, cảm xúc về mối tình đầu không dễ quên... Sau 1 thời gian "làm phiền" cuối cùng cô ấy cũng xiêu lòng...

- Xiêu lòng? – cậu nói, nhếch mép cười nhạt...

- Cô ấy là con gái, dĩ nhiên là dễ nghiêng ngã trước người cũ của mình mà... nhưng đó chỉ là 1 phút thiếu suy nghĩ, thực tế tôi vẫn chỉ là quá khứ, người cô ấy yêu là cậu..

- Sao anh chắc thế?

- Tin tôi đi, lúc tôi và cô ấy... - anh nhìn Young Bae với vẻ ái ngại - ... Cái lần cậu đã nhìn thấy đấy... cô ấy đã gọi tên cậu... khi đó tôi chẳng chú ý lắm, nhưng đến khi cậu xuất hiện tôi mới hiểu toàn bộ sự việc...

- Vậy sao... Giờ anh nói với tôi những điều này làm gì, mọi chuyện giữa tôi và Chae Rin đã kết thúc rồi, ngày mai cô ấy sẽ quay về Anh...

- Cậu hãy giữ cô ấy lại, tôi xin cậu đấy, đó la những gì tôi có thể làm để chuộc lại những lỗi lầm mà tôi đã gây ra... Tôi có lỗi với cô ấy, có lỗi với cậu... 2 người hãy quay lại với nhau, chỉ có thế tôi mới thấy thanh thản, tôi cầu xin cậu đấy...

- ...............

- Người cô ấy cần là cậu...

- Tôi sẽ suy nghĩ lại...

- Suy nghĩ gì nữa, ngày mai Chae Rin phải đi rồi, sẽ không kịp nữa đâu...

- Tôi...

- Đi mau đi, tới nhà giữ cô ấy lại, chỉ cần cậu đến thì cô ấy sẽ không đi đâu cả...

- .......

- ĐI ĐI!!!!
Tiếng quát của Hyuk Soo làm Young Bae bừng tĩnh, mặc kệ anh có nói thật hay không, cứ giữ Chae Rin lại cái đã... nếu để cô đi thì mãi mãi cậu sẽ không thể gặp lại được... cậu sẽ chết vì hối hận mất...

Bae chạy thật nhanh ra khỏi tiệm café, nhà Chae Rin gần đây thôi, rất gần...
"Chờ anh nhé, anh sẽ đến ngay thôi, em không được đi đâu cả, Chae Rin à....."


RẦM
Âm thanh ghê rợn vang lên từ nơi Young Bae vừa chạy tới...Chiếc xe lao như điên đâm thẳng vào cậu...


Máu....lênh láng... chỉ 1 màu đỏ.....2 mắt cậu khép lại... mờ dần... mờ dần....
Tiếng la hét của người qua đường, tiếng xe cảnh sát hú còi vang trời... cậu chẳng nghe được gì cả... chỉ có tiếng hát... tiếng gió... tiếng nói chuyện rầm rì...
"Đừng đi nhé Chae Rin, chờ anh...."


....


"Đừng đi nhé Chae Rin, chờ anh...."

Chae Rin giật mình nhìn ra cửa sổ, chắc chắn nó vừa nghe tiếng Young Bae... mà không, có lẽ do nó nghĩ quá nhiều thôi... nó nhớ cậu, nhớ nhiều lắm... ngày mai nó sẽ đi, rất xa, sẽ không thể gặp cậu...Nó xoay người, vô tình đánh rơi quả cầu thủy tinh mà cậu tặng... vỡ vụn...
Bất an, lo lắng... 1 cảm giác rất khó chịu, như bóp nghẹn trái tim nó... không thể thở nỗi... đau, đau lắm...

Bất giác nó lấy điện thoại gọi cho Young Bae... không cần biết Bae có muốn nói chuyện với nó không, nhưng nó vẫn gọi, cái gì đó trong nó bảo nó phải làm thế...
Nhưng.....không ai nhấc máy... chỉ có tiếng tút dài vô tận....


________________

END CHAP 44+45+46

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro