YG FAMILY - Chap 47+48+49

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




CHAP 47

-BỆNH VIỆN SEOUL- PHÒNG CẤP CỨU

- Bác sĩ ơi, cho cháu vào đó đi... - Seung Hyun nói với giọng run run...- Em trai cháu đang ở trong đó, làm ơn đi, cháu muốn biết nó có ổn không...

- Không thể được, cậu hãy bình tĩnh, chúng tôi sẽ cố gắng cứu cậu ấy... - ông quay sang nhìn Dae Sung, Seung Ri, Ji Yong và Dara, cả 4 đứa đều đứng thẩn thờ nhìn vào căn phòng kia – Các cô cậu là người nhà cậu ấy phải không, giúp tôi ngăn cậu ấy lại đi!!!


Cả bọn như người mất hồn, không ai có thể tin được vào những gì vừa diễn ra, mới lúc sáng Young Bae vẫn ở nhà, nấu bữa sáng cho mọi người, trong bữa ăn còn cười đùa rất vui vẻ, vậy mà bây giờ...

Báo cho ba má, không cần đâu, nhà báo, đài truyền hình đã tới vây kín bệnh viện. Có lẽ ở hiện trường chẳng còn gì để chụp, để quay nên họ mới ùa tới đây, sớm muộn gì ông bà chủ tịch cũng sẽ biết tin thôi...

- Thưa bác sĩ...- cô y tá mồ hôi nhễ nhại chạy ra từ phòng cấp cứu – Chuẩn bị phẫu thuật gấp, tình hình rất nghiêm trọng, giám đốc và trưởng khoa sẽ đích thân thực hiện cuộc phẫu thuật này, họ muốn bác sĩ nhanh chóng chuẩn bị cho kíp mổ...

- Tôi biết rồi, cô cùng 1 vài người nữa mau chuẩn bị phòng phẫu thuật – nói rồi vị bác sĩ lúc nãy nhanh chóng rời đi


Sự việc diễn ra quá nhanh, cả 5 vẫn chưa hoàn hồn trước những gì vừa nghe được thì cửa phòng cấp cứu mở toang, đến tận năm sáu bác sĩ lẫn y tá vây quanh chiếc giường nhuốm đỏ, họ đẩy đi rất nhanh, đến độ cả bọn chỉ kịp nhìn thấy cái thân thể đầy máu của cậu nằm bất động, các vết thương dù đã được sơ cứu nhưng máu vẫn rỉ ra rất nhiều, thấm ướt cả băng gạc...
......


-PHÒNG PHẪU THUẬT...- 3 tiếng sau đó....


- Young Bae sao rồi? – ông bà chủ tịch hốt hoảng chạy tới

- Sao ba má về nhanh vậy? – Seung Hyun hỏi

- Ba má đang ở Nhật mà, thế nào rồi, bác sĩ bảo sao? – ngài Yang lo lắng nhìn vào trong
- Không tốt lắm... - Seung Hyun cuối mặt, 2 mắt nó rưng rưng

- Không tốt là sao chứ?

- Máu nhiều lắm, trên người anh ấy toàn máu... lúc nãy chị y tá nói tình hình rất nghiêm trọng... - Dara nức nở

- Trời ơi.... – Yang phu nhân cay đắng, trái tim người mẹ như chết lặng khi nghe tin, suốt trên đoạn đường về bà cứ cố an ủi mình rằng tình hình vẫn ổn, con trai bà sẽ không sao đâu... nhưng giờ nhìn thấy thái độ của mấy đứa còn lại, bà hiểu mọi chuyện không như bà mong muốn...

- Ai gây ra chuyện này? – ngài Yang nói đầy căm phẫn

- Dạ không biết, cảnh sát vẫn chưa liên lạc với tụi con – Ri đáp

- Nó bị tai nạn thế nào?

- Tụi con không biết, nghe báo tin là tụi con chạy luôn tới đây... Lát nữa chắc cảnh sát sẽ nói rõ cho chúng ta biết mà...

.....


Thêm 2 tiếng nữa trôi qua, ánh đèn đỏ của phòng phẩu thuật vẫn sáng rực, không 1 tin tức nào truyền ra ngoài...
Những con người bên ngoài cứ lo lắng thấp thổm, không thể ngồi yên được. Sự căng thẳng đè nặng lên từng người, thời gian trôi qua càng dài, sự bất an càng lớn....


- Thưa chủ tịch, bên phía cảnh sát đã tới ạ - chú Kush nhẹ nhàng bước vào báo tin, 2 mắt chú cũng đỏ hoe, chú đã gắn bó với bọn trẻ nhà YG suốt 1 thời gian dài ở Mỹ, chú xem cả 5 đứa như là con của chú...

- À vâng... Xin chào các vị! – chủ tịch Yang dù mệt mỏi nhưng vẫn cuối chào rất lịch sự, phu nhân và các con ông cũng thế

-  Chào ngài, chúng tôi đến để thông báo những gì chúng tôi điều tra được từ vụ tai nạn của con trai ông

- Vâng, các vị cứ nói

- Rất tiếc phải nói ra điều này... nhưng hình như có người đang muốn giết chết cậu ấy!

- Sao cơ, có người muốn giết con trai tôi?

- Vâng, theo hiện trường vụ án, không hề có 1 dấu vết phanh xe nào cả, các nhân chứng ở đó khai rằng chiếc xe đã lao thẳng vào cậu ấy với tốc độ kinh hoàng, khi đó cậu ấy đang đi bộ trên lề đường...

- Vậy không bắt được thủ phạm sao? – bà chủ tịch hỏi

- Không, hắn đã lợi dụng đám đông hiếu kì để trốn thoát!

- Vậy còn chiếc xe, chú có điều tra về chủ xe chưa? – Ri hỏi

- Đó là xe ăn cắp!

- Vậy không có manh mối nào sao, cứ để em trai tôi oan ức thế sao? – Seung Hyun tức giận

- Cậu bình tĩnh, chúng tôi sẽ tiếp tục điều tra, đây không phải là 1 vụ tai nạn giao thông bình thường mà là 1 vụ giết người, chúng tôi sẽ không để kẻ phạm tội sống nhởn nhơ đâu!

- Vâng, nhờ vào các vị, giúp chúng tôi bắt tên ác độc ấy!

- Ngài yên tâm, đó là nhiệm vụ của chúng tôi, sẵn đây tôi có vài chuyện muốn hỏi thêm... Con trai ngài có thù oán với ai không?

- Hồi còn học cấp 3 nó có hay gây gỗ đánh nhau với vài người, nhưng sau này không còn nữa!

- Ngài có chắc không ạ?

- Chắc chắn đấy, mặc dù tôi không ở đây nhưng vẫn cho người theo dõi cuộc sống của tụi nhỏ, từ hồi vào đại học tới nay nó không còn đánh nhau nữa!

- Không lẽ là Yo Seob? – Ri nhíu mày nhìn cả bọn

- Không phải đâu, hyung ấy có thù oán gì với Yo Seob đâu chứ - Dae Sung phản đối ngay – Nếu thật là nó thì người bị nạn phải là hyung mới đúng!

- Nó thù ghét tất cả bọn mình chứ đâu phải riêng mình hyung – Ri đáp

- Phải rồi, Young Don cũng từng nói với hyung là nó không ưa anh em mình lâu rồi, trước cái vụ thằng Sung luôn, mà lúc đó hyung chả biết nó là ai nên không để ý nhiều – Seung Hyun nói

- Yo Seob là ai, các cậu có thể nói rõ hơn về cậu ta không?

- Tụi cháu cũng không rành về nó lắm, chỉ biết tên nó tôi, trước đây nó từng học trung học Shinhwa, giờ thì không biết ạ!

- Được rồi, chúng tôi sẽ điều tra thêm về cậu ta, có bất cứ thông tin gì nhớ báo ngay cho chúng tôi... À mà cậu nhà sao rồi?

- Chưa biết nữa, nó ở trong đấy hơn 5 tiếng rồi...- bà chủ tịch lo lắng nhìn về phía cánh cửa đang đóng chặt

- Cậu ấy sẽ ổn thôi mà... chúng tôi xin phép đi trước...


- Vâng, tất cả nhờ vào các vị...- 2 viên cảnh sát vừa đi khỏi, ngài chủ tịch đã gọi chú Kush vào căng dặn

- Cậu bí mật điều tra về tên nhóc Yo Seob ấy cho tôi, nhớ là không để cho bên cảnh sát biết!

- Vâng thưa chủ tịch!

- Nếu đúng là nó gây ra chuyện này tôi sẽ không tha thứ đâu!

- Vâng, chủ tịch cứ tin ở tôi!!!

.....


- Các con về nhà nghỉ ngơi đi, kiếm chút gì ăn, từ trưa giờ các con có ăn gì đâu – bà chủ tịch lo lắng nhìn đám con


- Dạ thôi, tụi con không đói đâu, ba má có muốn ăn gì không, con đi mua cho – Dara lễ phép


- Ăn uống gì nỗi mà ăn, thôi các con về nhà đi, hơn 11 giờ khuya rồi, sáng mai còn đi học nữa – ông Yang nói


- Chừng nào nó ra thì tụi con mới về!


- Sao mà lâu quá vậy, hơn 12 tiếng đồng hồ rồi... - Ji Yong bước tới cố đẩy cửa nhưng không được – Không biết tình hình trong đó thế nào rồi!


- Trời ơi là trời, sao xui xẻo cứ thay nhau ùa tới vậy không biết – Sung nhăn nhó nhìn lên trần, chuyện của nó vẫn chưa biết giải quyết thế nào, giờ anh trai nó lại...


- Ra rồi, bác sĩ ra kìa!!!


- Bác sĩ, con trai tôi thế nào rồi, cuộc phẫu thuật ổn chứ? – bà chủ tịch chạy ùa tới, hỏi lấy hỏi để


- Não của cậu ấy tổn thương rất nặng, mất nhiều máu...


- Nếu thiếu máu chúng tôi có thể cho máu của mình mà – ông Yang nôn nóng


- Không, bệnh viện có đủ máu để tiếp cho cậu ấy, nhưng... - vị bác sĩ già thở dài, điều ông sắp nói ra thật sự rất khó mở lời, ông rất ghét và không hề muốn nói đâu, nhưng giấu diếm cũng chẳng được gì... - Chúng tôi đã cố gắng hết sức, tình hình không được khả quan cho lắm....


- Là sao, em cháu vẫn còn sống chứ? – 2 mắt Seung Hyun bắt đầu ướt, sống mũi nó cay xè, nó sắp phải nghe thấy điều gì đây?????


- Cậu ấy vẫn còn sống, nhưng... gia đình hãy chuẩn bị tâm lí trước, chúng tôi...


- Sao cơ, bác sĩ nói gì, chuẩn bị tâm lí gì chứ?


- Chúng tôi sẽ tiếp tục theo dõi và làm mọi thứ có thể để cứu sống cậu ấy... chúng tôi rất tiếc... - nói rồi ông bước đi thật nhanh, đau lòng quá, cuộc đời bác sĩ đau nhất là khi phải báo tin thế này cho gia đình bệnh nhân, cảm giác bản thân thật vô dụng, chả ra làm sao... nhìn những gương mặt thất thần, những giọt nước mắt khóc thương, lòng ông thắt lại, 1 cảm xúc khó tả...


- Ba ơi, đó không phải là sự thật phải không, ông ấy nói bậy phải không, ba... - Dara ôm lấy ngài chủ tịch khóc nức nở, còn ông, ông như chết đứng, ôm con gái vào lòng mà tâm hồn ông trống rỗng, ông biết an ủi nó sao đây, nói với nó thế nào đây khi chính ông cũng đang rất đau đớn và cần 1 sự chia sẻ...


Bà chủ tịch ngất lịm. Seung Hyun, Dae Sung, Seung Ri và cả Ji Yong đều ngã quỵ, tất cả đều không thể đứng vững được nữa...
Chiếc giường trắng đưa Young Bae tới phòng đặc biệt, màu đỏ máu ban nãy không còn nữa, chỉ là 1 màu trắng tan thương...
Tất cả những con người ở đây đều mang 1 nỗi đau xé lòng, "chuẩn bị tâm lí trước", câu nói như 1 nhát dao đâm thẳng vào tim họ, họ sẽ phải mất cậu sao, mất đi con trai, mất đi đứa em ngốc, mất đi người anh yêu quí... thật sự sẽ phải thế sao....


.


.


.


-SÂN BAY INCHEON....-


"Chuyến bay đi Luân Đôn sẽ khởi hành sau 1 giờ nữa, hành khách đi chuyến này vui lòng mau chóng làm thủ tục...."
Chae Rin ngồi đó, lâu lắm rồi, nó cứ chần chừ không vào. Nó muốn ngồi đây thêm chút nữa, nhìn ngắm nơi này 1 lần nữa. Nó buồn lắm, lòng nó nặng trĩu, từ hôm qua tới giờ nó cứ như thế, rất bất an. Nó lo nhưng không biết lo cái gì, nó sợ nhưng chả biết nỗi sợ ấy đến từ đâu, chỉ biết rất rõ 1 điều rằng nó đang nhớ cậu, nhớ nhiều lắm...


"Sau đây là bảng tin về vụ tai nạn giao thông của con trai tập đoàn YG. Sáng ngày hôm qua, vào khoảng 11 giờ, cậu Yang Young Bae, con trai thứ 2 của ngài Yang Hyun Suk,bị 1 chiếc xe đâm vào gây thương tích nặng, theo cảnh sát, đây là 1 vụ giết người có chủ ý, tuy nhiên vẫn chưa có manh mối nào được phát hiện thêm. Phía bệnh viện báo rằng cậu Yang vừa trải qua cuộc phẫu thuật dài hơn 12 tiếng, hiện tình hình sức khỏe cậu ấy không tốt và có thể ra đi bất cứ lúc nào...."


Nó chết lặng khi xem những gì vừa phát trên tivi, mọi thứ trước mắt nó tối sầm lại, âm thanh quanh nó quệnh vào nhau tạo thành những thứ tiếng khó nghe vô cùng...
Nó chạy, chạy thật nhanh đến chỗ cậu, bỏ lại mọi thứ, quần áo, giày cao gót mà nó vô cùng yêu thích, bỏ hết, lúc này những thứ ấy chẳng còn quan trọng nữa, nó chỉ cần cậu mà thôi...
....


- YOUNG BAE À, YOUNG BAE, ANH ĐANG Ở ĐÂU? – Chae Rin gọi, nước mắt tèm nhem trên gương mặt gầy gò... - YOUNG BAE À!!!


- Xin cô giữ trật tự, đây là bệnh viện...


- Chị có thấy Young Bae của tôi đâu không, chỉ cho tôi với, anh ấy cao chừng này này, đôi mắt cười dễ thương lắm, tóc anh ấy...


- Tôi xin lỗi nhưng tôi không biết Young Bae của cô là ai cả!


- Chị là y tá ở đây thì phải biết chứ, anh ấy được đưa tới đây hôm qua, đừng giấu tôi, làm ơn chỉ giúp tôi đi mà, tôi xin chị đấy, tôi muốn gặp Young Bae của tôi! – Rin khóc nức nở như 1 đứa trẻ, nó nắm chặt tay cô y tá lay mạnh


- Có phải cô muốn tìm cậu Yang không?


- Phải rồi, là anh ấy đấy, Yang Young Bae, Young Bae của tôi đấy, đưa tôi đến chỗ anh ấy đi!!!
Chae Rin đứng trước cửa phòng 262, cô y tá ban nãy đưa nó đến đây đã đi từ lâu rồi, vậy mà nó vẫn chưa dám bước vào. Đáng ghét thật, cái số phòng chẳng phải là ngày sinh nhật của nó đấy sao...


Nó đứng đó rất lâu, cũng chả biết lâu bao nhiêu nữa, nhưng nó không đủ dũng khí để bước vào. Nó thật sự rất muốn chạy tới ôm lấy cậu, xem hết những vết thương trên người cậu, hỏi cậu có ổn không... mà thôi, có lẽ nó đứng đây nhìn thế này là được rồi, nó lấy tư cách gì để vào đó chứ...


.


.


.


Seung Ri lết từng bước nặng trĩu, đã 5 ngày trôi qua từ lúc Young Bae bị tai nạn, vậy mà chẳng có tin tức gì của cảnh sát, chú Kush có lẽ đã điều tra được gì đó, thỉnh thoảng nó thấy ba nó nói chuyện điện thoại với chú rất lâu vậy mà khi nó hỏi ba cứ nói là không có gì hết.

- Chào em, Hayi!

- Seung Ri oppa ?!?!

- Làm gì mà ngỡ ngàng thế, đâu phải lần đầu anh tới đây! – nó cười hiền

- Nhưng... là lần đầu anh chào em trước!

- ... Vậy sao...

- Anh đang cần người để tâm sự???

- Ừ!

- Vậy chúng ta nói chuyện ở đây luôn nhé, còn lâu lắm em mới hết giờ làm việc

- Sao cũng được...

- Anh ngồi đây đi – Hayi chỉ chỉ cái ghế đẩu, 2 má nó đỏ ửng, mắt nó cứ nhìn đâu đâu... đơn giản vì nãy giờ Ri đang chăm chú nhìn nó...

- Anh làm em không thoải mái hả, anh xin lỗi, chỉ vì hôm nay anh thấy em rất lạ nên nhìn thôi!

- Lạ???

- Anh không biết nữa, tự nhiên thấy vậy...

..... Không khí đột nhiên im lặng đến khó chịu, sự ngại ngùng trói chặt cái lưỡi của cả 2 làm chẳng đứa nào nói được gì cả... đến 1 lúc sau Hayi mới lên tiếng

- Em có nghe nói về chuyện của gia đình anh... Young Bae oppa...

- Ừ - giọng nó buồn hiu

- Anh ấy đã tỉnh chưa?

- Chưa, vẫn cứ vậy!

- Vậy đã bắt được hung thủ chưa?

- Chưa!

- Anh đừng lo quá, mọi chuyện sẽ ổn thôi mà!

- Nhưng bác sĩ nói...

- Tối hôm qua em mơ thấy Chúa, Ngài nói với em là Ngài chỉ cần những người cực kì tốt bụng và có tâm hồn trong sáng đến với Ngài, Young Bae oppa chưa đủ tiêu chuẩn đâu, anh cứ yên tâm là Ngài sẽ không dắt anh ấy đi! – Hayi cười, cố gắng dùng nụ cười của mình để làm dịu đi sự lo lắng của Ri

- Thật chứ?

- Thật mà!

- Phải rồi, Young Bae hyung vừa cộc cằn, thô lỗ, vừa ỷ lớn bắt nạt con nít, vừa nóng nảy cố chấp...

- Đó, anh ấy có tốt đâu, vậy nên anh đừng có lo, nhé!

- Nhưng anh sợ lắm...

- Anh còn có em mà!

"Anh còn có em mà!", Ri chợt mỉm cười, câu nói ấy thật ấm áp, phải rồi, dù có chuyện gì xảy ra, dù ai nấy đều rời xa nó, thì ít ra nó vẫn có Hayi bên cạnh, chắc chắn cô bé sẽ không để nó cô đơn 1 mình đâu nhỉ!!!

.

.

.

"Không biết Chae Rin có biết chuyện này không nhỉ?" - Dara nói với Young Bae dù biết chắc nó sẽ chẳng nhận được câu trả lời.

"Đã hơn 1 tuần rồi, có lẽ bây giờ cậu ấy đang sống vui vẻ ở Anh... không biết cậu ấy có nhớ anh em tụi mình không ha?"

"Em nhớ Rin lắm, em hết giận cậu ấy rồi, còn anh???"

"Young Bae oppa, anh mau tỉnh lại đi, cứ nằm đây mãi sao, anh có biết là mọi người lo cho anh lắm không..."

"Anh à..."

9 ngày rồi, cậu vẫn chưa tỉnh lại, trong suốt 9 ngày đó không hôm nào là Chae Rin không tới tìm cậu. Nhưng cô bé đáng thương ấy chỉ đứng bên ngoài len lén nhìn vào, mỗi khi có ai ra vào thì cô bé lại trốn vào góc mà khóc... Có ai hiểu được nỗi đau trong lòng cô bé ấy không???

.

.

.

-1 tuần sau đó...-

- Huyng giấu cái gì đấy? – Dae Sung hỏi khi thấy Seung Hyun cứ lấm lét nhìn nó, 2 tay luồng vào áo như muốn che giấu vật gì

- À không có gì đâu, vài thứ linh tinh ấy mà!

- Đưa em xem với!

- Không có gì đâu mà! – Hyun toang chạy vào phòng thì bị Sung kéo lại

- Ai đưa cho hyung vậy? – nó hỏi, 2 mắt dán chặt vào sấp thiệp cưới có tên Minzy...

- Lee Taeil!

- Thằng khốn ấy còn ngoài đó không?

- Đi rồi, hồi nãy hyung đã thay em đấm cho nó 1 phát!

- Cảm ơn hyung...

- Hyung sẽ nói với ba việc này, chắc ba giúp được em mà

- Thôi, ba phải lo nhiều chuyện lắm rồi, em không muốn ba bận tâm nữa đâu...

- Vậy em cứ đứng đó nhìn Hye Sun lấy người khác sao?

- .......

- Em chấp nhận được sao?

- Sẽ ổn thôi mà...

- Ổn? Chắc không?

- Giờ em chỉ cần Young Bae hyung tỉnh lại thôi... những việc khác....- nó thở dài, quay lưng đi...


Nhìn cậu em của mình lầm lũi bước đi mà Seung Hyun không khỏi đau lòng, cậu là anh mà chẳng giúp gì được cho em mình cả. Còn Young Bae nữa, phải làm sao để nó tỉnh lại đây, đã nửa tháng trời rồi, ngày nào cũng phải nhìn nó nằm bất động như thế làm sao cậu chịu nỗi... Chủ tịch Yang hứa với cậu cuối tháng này sẽ tổ chức đám cưới cho cậu và Bom, không biết ông có còn nhớ lời hứa ấy không, mà nhớ thì sao chứ, cậu đâu thể cưới vợ trong hoàn cảnh này được, cậu không muốn thế, cậu muốn lễ cưới của cậu phải có đủ mặt cả gia đình và hơn hết là tất cả phải thật vui vẻ chúc phúc cho cậu... Có lẽ phải hoãn lại thôi, chờ đợi cho 1 hạnh phúc trọn vẹn...

__________________





CHAP 48


- Hayi à, có phải con gái khi bị "trễ", rồi ăn nhiều, ngủ nhiều là có thai không? – Ri hỏi, hơi ngượng

- Sao anh hỏi thế... Á – Hayi trợn mắt nhìn Ri – Anh làm con gái người ta có thai hả?

- Bậy bạ, làm gì có, anh là người đàn ông ngây thơ nhất trên đời nhá!

- Anh mà ngây thơ – Hayi bĩu môi – Vậy chứ tại sao anh lại hỏi điều này?

- Hỏi giùm 1 người bạn thôi mà...

- Bị "trễ", ăn nhiều, ngủ nhiều mà chưa làm chuyện ấy ấy thì làm sao có thai được, bạn của anh có "ứ ừ" chưa?

- Ừ thì – Ri đỏ mặt, không phải vì ngại mà là đang sôi máu – Chắc là có...

- Nghi ngờ quá nha, có thật là anh hỏi giùm bạn mình không?

- Cái đó... - Ri vừa nói vừa gật gù như cái kiểu chắc chắn mình nói thật - Thiệt đó...

- Người bạn đó là ai?

- Em không cần biết đâu!

- Chị Dara phải không? – Hayi nhăn mặt khó chịu, giọng nói có chút buồn

- Không phải Dara đâu!!!

- Chị ta làm chuyện gì đó với hôn phu của mình mà cũng kể cho anh nghe sao?

- Đâu có, Dara đâu có kể gì với anh đâu, chỉ là anh tình cờ nghe Dara nói với Ji Yong thôi!

- Nói với Ji Yong hay nới với anh?

- Với Ji Yong, Dara nói là con bé bị "trễ" gần 1 tuần rồi...

- Mà nếu chị ta có thai thật thì liên quan gì tới anh chứ, chẳng phải cái anh Ji Yong gì đó cũng yêu chị ấy lắm sao, anh ta sẽ biết cách lo cho vợ con mình, không cần tới anh quan tâm đâu!

- Cần chứ...

- Tại sao?

- Dara là em gái anh...

- Em gái??? Có thật là anh chỉ xem chị ta như em gái???

- Hayi à...

- Bỏ ra! – Yi hất mạnh tay Ri

- Em giận sao?

- Tôi lấy quyền gì giận anh chứ?!?!

- Anh xin lỗi, nhưng anh thật sự rất lo cho Dara, con bé chỉ mới 17, chưa đủ tuổi kết hôn, mà em cũng thấy đó, Dara ốm yếu như thế làm sao đủ sức sinh con chứ, anh đọc sách thấy người ta nói khi mang thai người mẹ tốn rất nhiều sức lực, mệt mỏi và căng thẳng lắm, nếu thật sự Dara có thai anh sẽ... - Ri nói liền miệng, 2 mắt không dám nhìn thẳng vào Hayi

- Anh muốn biết thì tự hỏi chị ta đi!

- Em hỏi giúp anh được không?

- Không! Tôi không muốn gặp chị ấy!

- Em ghét Dara đến thế sao?

- Anh biết rồi còn hỏi!

- Dù ghét thế nào thì em cũng đừng thể hiện trước mặt anh thế chứ, em thừa biết là.... – Ri ngập ngừng – Mà thôi, anh về đây, xin lỗi đã làm phiền...

.

.

.

- Ji Yong oppa!!! – 1 đứa con gái từ đâu phóng tới ôm chầm lấy Ji Yong

- Ặc ặc... buông ra, nghẹt thở!!!

- Á, em xin lỗi... - cô gái nũng nịu

- Cô là ai? – Ji Yong nhìn từ trên xuống dưới, từ dưới lên trên mà chẳng nhận ra được ai đang đứng trước mặt mình

- Sao anh mau quên vậy, em là Jessica, nhớ chưa? – Jess vừa nói vừa chớp chớp mắt

- Jessica??? – Yong ngẫm nghĩ 1 hồi, cố lôi ra những kí ức nhạt nhẽo về cô gái này – Là người hay nhắn tin rủ tôi đi chơi đó hả?

- Ừ đúng rồi, em nè, công chúa băng giá Jessica nè! – Jess ngoe nguẩy

- Trời ơi, tới đây làm gì, về đi, Dara nhìn thấy cô lại ghen lồng lộn lên nữa cho coi, tha cho tôi đi!!!!

- Dara là ai, bạn gái anh hả, mặc kệ, đi chơi với em nhá, em vẫn chưa trả ơn anh vì lần trước đã đưa em về mà!

- Không cần đâu, làm ơn về đi!!!

- Cô là ai? – Dara xuất hiện từ phía sau làm Ji Yong giật mình

- Tôi là Jessica, bạn gái của Ji Yong oppa!

- Bậy bạ, không có đâu Dara à, cô ta nói nhảm đó – Ji Yong vẫy tay lia lịa

- Cô là người hay nhắn tin cho Ji Yong phải không?

- Cô cũng biết sao, ừ là tôi đấy, mà cô là gì của Ji Yong mà dám đọc lén tin nhắn trong điện thoại anh ấy?

- Là gì cũng không liên quan tới cô, làm ơn biến khỏi đây, đừng đứng trước phòng bệnh của anh tôi mà làm những trò ỏng ẹo lố lăng ấy!

- Đi thì đi – Jess liếc Dara 1 cái sắc lẻm rồi quay sang kéo Ji Yong đi – Đi chơi với em, em biết chỗ này hay lắm!

- Bỏ tay cô ra khỏi người anh ấy, Ji- Yong- là- của- tôi! – Dara trừng mắt nhìn, cứ như nếu Jess vẫn tiếp tục kéo Ji Yong đi thì sẽ chết chắc với nó

- Làm gì ghê thế, đồ bà chằng, trả Ji Yong cho cô đấy, lần sau tôi sẽ lại đến! – Jess nhún nha nhún nhảy đi khỏi đó, dù cố tỏ vẻ bình tĩnh nhưng vẫn không giấu được sự sợ hãi, ánh mắt Dara lúc nãy quả thật rất đáng sợ

- Dara à... - Yong kéo Dara lại gần mình, định ôm cô bé vào lòng....

- Tôi không muốn nghe gì hết, tôi mệt! – nó nhẹ nhàng đẩy tay Yong ra rồi đi vào phòng, nhưng vừa quay đi thì Hayi gọi

- Dara unnie!

- Chào em, Seung Ri oppa không có ở đây...

- À không, em tới thăm Young Bae oppa, sẵn gặp chị để hỏi vài chuyện...

- Vậy vào đây đi... - nó cười hiền, nắm tay kéo Hayi vào

- Cháu chào bác! – Yi cuối chào Yang phu nhân 1 cách thận trọng, nó hơi bất ngờ và hồi hộp vì không nghĩ sẽ gặp bà ở đây

- Cháu là...

- Bạn gái của Seung Ri oppa đó má!

- Ra là bạn gái của Riri nhà bác đây sao? – bà cười niềm nở

- Dạ không ạ, tụi cháu chỉ là bạn thôi! – Yi lắc đầu lia lịa, hơi lúng túng 1 tý

- Cháu tên gì?

- Dạ là LeeHayi

- Cháu dễ thương lắm, chăm sóc Riri dùm bác nhé – bà cười hiền

- Má cứ gọi thế thì anh ấy sẽ giận đấy, anh ấy lớn rồi mà

- Đối với má thì cả 5 đứa chẳng đứa nào lớn đâu... - bà vừa nói vừa nhìn cậu con trai đang nằm bất động mà 2 mắt rưng rưng...

- Anh ấy vẫn chưa tỉnh ạ?

- Chưa cháu à, đã 19 ngày rồi...

- Anh ấy sẽ ổn thôi mà, bác đừng lo quá!

- Cũng mong là vậy...

- Hayi, chúng ta ra ngoài nói chuyện đi – Dara lên tiếng khi thấy mẹ không kìm chế được cảm xúc nữa, nước mắt bà đã rơi...

- Dạ!

...


- Em muốn hỏi chị chuyện gì? – Dara hỏi, 2 mắt lơ đãng nhìn về phía chân trời, nó bước đi đều đều dọc theo con đường nhỏ trong bệnh viện

- Thật ra... - nó ngập ngừng, không biết mở lời thế nào nữa – Chuyện này hơi tế nhị 1 chút... là... Ây, em không biết nói sao nữa...

- Cứ nói đi, có gì đâu mà ngại, coi bộ dạng em kìa... haha... - Dara bật cười trước sự lúng túng đáng yêu của Hayi

- Có phải chị... chị đang có thai hả?

- Sao? – Dara tròn mắt nhìn, nhưng ngay sau đó lại trở về vẻ điềm tĩnh ban nãy – Seung Ri oppa nhờ em hỏi phải không?

- Dạ không!

- Đừng nói dối, mấy ngày nay thái độ của anh ấy đối với chị rất lạ, hóa ra là vì điều này...

- Vậy chị có... - Yi chỉ chỉ vào bụng Dara - ...không?

- Không, ha ha!

- Nhưng Seung Ri oppa nói là chị bị "trễ"???

- Ừ thì có "trễ" 1 tuần, nhưng sau đó đã có lại rồi!

- Anh ấy còn nói dạo này chị ăn nhiều ngủ nhiều

- Vì Ji Yong cứ chê chị ốm, chị muốn mập mạp thêm 1 tý ấy mà

- Vậy là chị không có thai?

- Không... haizz... không biết anh ấy đã đi nói với bao nhiêu người rồi nữa!

- Thế thì được rồi, em về nhé!

- Em tới đây chỉ để hỏi vậy thôi sao?

- Chứ em và chị cũng đâu có gì để nói với nhau, chào chị!
Hayi nói rồi nhanh chân thoắt chạy, đứng đó 1 hồi nó lại sợ nó sẽ hết ghét Dara mất... Dara đã thay đổi, lời nói và hành động, chững chạc hơn rất nhiều... Lúc nãy chứng kiến hết cảnh Dara "đối phó" với con bé ăn mặc diêm dúa kia, nó cứ nghĩ cô sẽ khóc bù lu bù loa, mếu máo nũng nịu như trước đây, nhưng thật không ngờ cô lại cư xử như thế... Rồi cả cách cô đối với nó, không còn cái kiểu nhí nha nhí nhảnh như 1 đứa em nhỏ mà giờ đã ra dáng 1 người chị hẳn hoi... Dara đã thật sự thay đổi...


.


.


.


- Dae Sung, chuyện này là sao? – chủ tịch Yang chìa tấm thiệp cưới ra trước mặt nó

- ...... - nó cuối gầm mặt, 2 mắt dán chặt vào mũi giày

- Con biết chuyện này trước rồi phải không? – ông nhìn nó, chờ đợi 1 cái gật đầu hay 1 tiếng "dạ"... nhưng nó vẫn im lặng – Tại sao con không nói với ba?

- Con thấy ba bận lo nhiều chuyện quá, rồi thêm chuyện của Young Bae hyung nữa... con không muốn ba mệt mỏi...

- Ba bận đến nỗi không thể lo cho con được sao??? Con nghĩ vậy thật sao???

- .......

- Chuyện của tập đoàn là quan trọng, nhưng với ba má các con vẫn là trên hết, con phải hiểu điều đó!!!

- Vậy giờ có cách nào giúp nó không ba? – Seung Hyun hỏi

- Đã tới nước này rồi thì con muốn ba giúp cái gì, cướp cô dâu sao??? Thiệp mời đã phát, là ngày mai rồi chứ có xa xôi nữa đâu, nếu con nói sớm hơn thì ba còn có thể can thiệp...

- Má biết chuyện này chưa ba?

- Chưa, thời gian qua má con ở suốt trong bệnh viện với Young Bae mà... cũng may là cái tên Lee Soo Man ấy không mang thiệp mời tới bệnh viện!

- Ông ta tới nhà đưa tận tay ba sao? – Seung Hyun nói đầy tức giận

- Ừ, cái bộ mặt lão lúc ấy thật không chịu được...

- Má mà biết chắc sẽ buồn lắm, má yêu quí Minzy thế kia mà...
Thật buồn cười khi câu nói ấy lại do chính Dae Sung nói ra... Yang phu nhân buồn hơn nó sao??? Bà yêu Minzy nhiều hơn nó sao???


.


.


.


Lễ đường trắng được tô điểm bởi màu đỏ của hoa hồng, thật sự rất đẹp... Có lẽ ai nhìn vào cũng nghĩ chắc hẳn cô dâu sẽ rất hạnh phúc khi được thề nguyện với chàng trai của mình ở một nơi đẹp thế này... Phải, Minzy sẽ rất hạnh phúc nếu người cùng sánh bước với nó là Dae Sung....
Minzy ngồi đó, nhìn đăm đăm vào gương, nó không còn nhận ra khuôn mặt của mình nữa, tiều tụy và hốc hác, vô hồn không cảm xúc...
1 chút nữa thôi nó sẽ bước ra lễ đường ấy, sẽ thề nguyện bên ai kia suốt cuộc đời... Đưa tay nắm lấy sợi dây chuyền ngày xưa, vật đính ước của nó và cậu...nó nhếch miệng cười nhạt cho số phận của mình...
....

- Dae Sung oppa, hay là anh ở nhà đi, để bọn em đi được rồi! – Dara nói, nhìn Dae Sung đầy lo lắng

- Phải đấy, mày ở nhà đi, con bé cũng không muốn mày tới đâu! – tới lượt Seung Hyun lên tiếng

- Hyung à...

- ..... – nó vẫn tiếp tục chỉnh sửa quần áo cho gọn gàng, bỏ ngoài tai những gì mà bọn kia nói

- Nếu hyung thật sự muốn đi thì đành vậy, mọi người nhanh lên đi, sắp tới giờ rồi! – Ri hối thúc – Má không đi hả ba?

- Ừ, má muốn ở lại với Young Bae, các con mau đi, tới muộn không hay đâu! – ông từ tốn

- Dạ xong rồi, đi thôi!

Đoạn đường từ nhà đến nhà thờ sao ngắn ngủi đến vậy, đã thế lại vô cùng lạnh lẽo, có lẽ vì trời mưa nên mới thế chăng??? Chắc là thế...
Xe dừng trước cổng nhà thờ, nhanh đến thế sao, nó vẫn chưa chuẩn bị gì cả mà... Nó thật sự rất muốn vào đó, nó muốn nhìn thấy Minzy xinh đẹp như thế nào trong bộ váy cưới, nó muốn nhìn thấy nụ cười của cô để chắc rằng cô sẽ được hạnh phúc... nhưng nó không đủ can đảm, mở cửa xe nhìn đăm đăm vào trong nhưng chân lại chả chịu bước xuống...


Mưa càng nặng hạt, nếu chạy vào trong sẽ ướt mất thôi.. mà nó lại không muốn Minzy trông thấy bộ dạng đáng thương ấy, có lẽ không vào đâu...
Mọi người đi hết rồi, chỉ còn nó với chiếc xe, với mưa và sự trống trãi...
Lạnh và đau...


.......
Tiếng vỗ tay bôp bốp nghe sao chua chát quá, nó nhỏe miệng cười, phải cười chứ, hôm nay là ngày cưới của nó mà...
Đảo mắt nhìn 1 lượt, không có cậu, xem như an tâm được 1 chút... nó và cậu đừng gặp nhau vào lúc này có lẽ vẫn hay hơn...Bắt gặp ánh mắt của chủ tịch Yang, vẫn ấm áp và hiền hậu như mọi khi, ông không trách nó, không giận nó... cảm thấy chút gì đó an ủi...

Cái nhìn chia sẻ của Seung Hyun, Park Bom, Ji Yong, Dara và Seung Ri... cảm giác sự cô đơn không còn nữa...
Nụ cười mãn nguyện, hả hê của Teail và Lee Soo Man... thật bẩn thỉu và xấu xa...
Bước tới đối diện với Taeil – người sẽ trở thành chồng nó chỉ ít phút nữa thôi... thật kinh tởm và hèn hạ...


Cha sứ nói gì đó, nói nhiều lắm nhưng nó chẳng nghe rõ nữa, trong đầu nó chỉ còn văng vẳng bài hát cậu vẫn thường hát "Baby don't cry...Dù khi tất cả mọi người sẽ rời bỏ em mà đi...Khúc ca này sẽ mãi luôn bên em...Dù nếu bạn bè của em sẽ rời bỏ em mà đi ....Anh sẽ mãi đứng bên cạnh em....."... giờ này trái tim cậu có còn ở bên nó...???...
.............


Khi tiếng nhạc vang lên , em sẽ thề nguyện sống bên người ấy đến trọn đời...
Mỗi đêm anh đều cầu nguyện cho ngày áy sẽ không bao giờ đến...
Nhưng chẳng phải bây giờ nó đang diễn ra đấy sao...
Anh cố gắng kiềm nén hơi thở và cắn chặt môi, để không bậc ra câu nói "Xin hãy rời xa anh ta và về bên anh"...
Nhưng có lẽ bây giờ anh không thể im lặng được nữa, anh phải giữ em lại... em là của anh và thuộc về anh...Minzy à...


Nó chạy thật nhanh vào trong, mặc cho từng hạt mưa nặng trịt phất vào mặt đau điếng, mặc cho trông nó có thảm hại ra sao, nó phải vào đó và mang Minzy của nó đi...
Cánh cửa mở toang, mọi ánh mắt đổ dồn về phía nó, buồn cười lắm sao, hay ho, thú vị lắm sao mà ai cũng nhìn thế, nực cười...
Nó bước tới, nắm tay Minzy thật chặt, ấm thế, lâu rồi nó mới cảm nhận được hơi ấm này... nó kéo con bé đi, chẳng cần biết ngày mai sẽ ra sao, cũng chẳng quan tâm hậu quả như thế nào...
Chủ tịch Yang nhìn nó, khẽ mỉm cười...

_______________








CHAP 49





Nó bật khóc, khóc trong hạnh phúc...
Cậu đã đến, cậu nắm tay nó, cậu mang nó đi...
Ừ nó sẽ đi theo cậu... suốt đời....

- YANG DAE SUNG, CẬU THÔI NGAY CHƯA!!! – ông Gong quát lên đầy tức giận

- Khốn khiếp, mày làm gì thế thằng kia!!! – Taeil rít trong kẽ răng

- Ngài Yang có vẻ chưa biết cách dạy con thế nào cho đúng thì phải! – lão Lee ngạo mạng

- Ông Lee, xin ông- ăn- nói- cho- cẩn- thận- ạ - Seung Ri gằng giọng nhưng vẫn giữ lễ nghĩa

- Không tới lượt 1 đứa trẻ như cậu lên tiếng đâu, thưa cậu... - lão đưa mắt nhìn Ri

- Yang- Seung- Ri – Ri nói, vẫn giữ thái độ ban nãy

- À vâng, Yang Seung Ri... - lão cười ha hả - Ra đây là phong thái của các thiếu gia YG nổi tiếng đây sao, 1 cậu thì gây thù oán gì để người ta trả thù suýt mất mạng, 1 cậu xồng xộc vào lễ cưới cướp cô dâu, 1 cậu thì ăn nói vô lễ với người lớn tuổi, còn cậu... – lão quay sang nhìn Seung Hyun - ... cậu là đại thiếu gia YG đúng không, cậu có muốn thể hiện gì với mọi người ở đây không, để người ta hiểu thêm về gia đình danh giá của cậu...

- Ông....!!!

- Đủ rồi – ông Yang vỗ nhẹ lên vai Seung Hyun rồi quay sang nhìn bọn nhóc – Các con làm thế là không phải rồi, mau xin lỗi ông Lee đi!

- Ba à...

- Xin lỗi đi!!! – ánh mắt của ông khiến bọn trẻ khiếp sợ, cả bọn miễn cưỡng cuối đầu xin lỗi - Ông Lee đây là người cao quí, chắc chẳng có lí do gì mà hơn thua với bọn trẻ đâu nhỉ!

- Thôi được rồi, chuyện không có gì to tát, chỉ cần cậu Dae Sung trả cô dâu lại để lễ cưới được tiếp tục – lúc này ông Gong mới dám lên tiếng

- Dae Sung à, con có nghe gì không, trả Minzy lại cho cậu Lee! – ông Yang nhẹ nhàng nói, có chút gì đó xót xa trong lời nói của ông – Con trai à....

- Minzy, con đã hứa với ba những gì, con không lo lắng gì tới gia đình này sao? – ông Gong nói
1 chút nữa thôi, vài bước nữa thôi, chúng ta sẽ bước ra khỏi nơi này, sẽ đi thật xa, đến nơi chỉ có anh và em...
Phải, chúng ta sẽ sống thật hạnh phúc bên nhau, sẽ cùng đến cái nơi gọi là thiên đường...
Nhưng, Minzy à... phía sau anh còn có gia đình, có ba má...


Dae Sung à... em cũng giống như anh, cũng có 1 nỗi lo, 1 gánh nặng, 1 chữ hiếu...
Anh xin lỗi, nhưng có lẽ anh nên buông tay em ra từ đây...
Em xin lỗi...
Nhẹ nhàng và chậm rãi, bàn tay Minzy từ từ tuột khỏi tay nó, nó buông lỏng nhưng đột nhiên siết chặt... hơi ấm ấy, nó không muốn mất đi...
Nó bước đi, 1 mình, nặng trĩu... đau lắm... nhưng đành chấp nhận thôi, nó đã quyết định như thế mà, nó là người buông tay trước mà...


Trời vẫn còn mưa, to lắm, lạnh nữa, lạnh hơn ban nãy... từng hạt mưa vây lấy nó, ướt hết cả... Mặc kệ, lạnh thế nào cũng được, lạnh đến chết luôn cũng được, dù gì thì nó cũng đâu muốn sống nữa...
Đức mẹ đứng nhìn nó, Người cũng ướt hết cả... nước mưa rơi xuống từ khóe mắt Người... Người cũng khóc giống nó sao???
"Dae Sung à..."
Là giọng nói của em...
Em đang gọi tôi đấy sao... hay tôi lại tưởng tượng...


Giờ này chắc em và hắn đã thề nguyện rồi nhỉ, có lẽ hắn đã đeo vào tay em chiếc nhẫn cưới...
Vậy cái nhẫn này, cái nhẫn có tên tôi và em... trở thành đồ thừa rồi...
Nên vứt đi nhỉ...
Nó đưa tay nắm chặt chiếc nhẫn cũng là mặt dây chuyền trên cổ, giật mạnh...
"Đừng, đừng mà!!!"
Nó ôm lấy cậu, kéo tay câu lại, ngăn không cho cậu giật đứt sợi dây chuyền...
Phải, là nó, Gong Minzy...
Nhìn dáng người liêu xiêu ấy bước đi, nó đau lắm...
Trong phút chốc nó nhận ra nó cần cậu hơn bất cứ thứ gì...
Trong phút chốc, nó giật tay lại, không cho Taeil đeo chiếc nhẫn mới vào tay nó... chẳng phải nó đã có 1 chiếc rồi sao, của cậu và nó... nó không cần thêm nữa đâu...


Trong phút chốc, nó bỏ lại bó hoa cưới, bỏ lại sự ngỡ ngàng, giận dữ của gia đình mà chạy đến bên cậu...
Nó yêu cậu, yêu nhiều lắm....
Cả 2 ôm nhau như thế rất lâu, dưới màn mưa trắng xóa... Ở bên trong, chủ tịch Yang, Seung Hyun, Park Bom, Ji Yong, Dara, Seung Ri nhìn 2 đứa với ánh mắt trìu mến và cảm thông... Có lẽ ông Yang biết mình nên làm gì để giúp con trai ông giành lại hạnh phúc của mình...


.


.


.


1 tuần sau đó cảnh sát đã điều tra được Yo Seob là chủ mưu trong vụ tai nạn của Young Bae, và dĩ nhiên hắn bị bắt, nhưng điều đáng mừng hơn hết là Young Bae đã tỉnh lại. Chủ tịch Yang và bọn nhóc vui đến nỗi quên cả chuyện "trừng trị" tên Yo Seob kia. Mà cũng chẳng cần ông phải ra tay, bên phía tòa án đã tuyên phạt 6 năm tù, hi vọng trong thời gian đó hắn sẽ sửa đổi để trở thành 1 người tốt...


Chuyện của Dae Sung và Minzy cũng đã được "dàn xếp" ổn thỏa. Lão Lee đã "ăn vạ" 1 khoảng tiền lớn cho việc từ hôn, dĩ nhiên chủ tịch Yang là người chi trả số tiền đó, thậm chí còn phải "chia sẽ" 1 mối làm ăn lớn để bịt mồm lão, không thì lão lại giật dây bọn nhà báo la ó, rêu rao này nọ... Ông Gong tỏ vẻ khá ân hận về những việc mình làm, ông cũng rất biết ơn YG đã đứng ra giải quyết mọi rắc rối và giúp ông vực dậy cái công ty nhỏ xí đang có nguy cơ sập tiệm...
Sau cơn mưa trời lại sáng, tất cả mọi rắc rối đã qua đi, hi vọng gia đình YG sẽ lại có những ngày tháng vui vẻ như trước...


.

.

.


Chae Rin lại đứng lấp ló trước cửa phòng Young Bae, nhìn mãi mà chẳng thấy ai cả, cái giường cũng trống không. Chắc chắn là cậu vẫn chưa về nhà, ngày nào nó cũng hỏi thăm mấy chị y tá hết, cậu mập ốm ra sao, ho bao nhiêu cái nó cũng biết rõ dù chẳng thể tới gần cậu.
Hôm cậu tỉnh lại nó mừng lắm, nó muốn la toáng lên cho cả bệnh viện, cả Seoul, cả Đại Hàn, cả thế giớ biết nhưng lại thôi, la to thế mọi người bên trong nghe thì sao, phí công nó lén lút rình rập lâu nay.


Ngó ngang ngó dọc mãi mà không thấy Young Bae đâu, Rin vừa quay lưng đi thì...

- Em làm gì thế?

- Ớ... Yo.. Young... Young Bae oppa...!!!

- Làm gì há hốc ra thế, con gái gì mà! – cậu cười hiền

- Anh khỏe không? – Rin hỏi, nhìn vào cái chân băng bột của cậu

- Khỏe lắm rồi, nên mới tự đi lại 1 mình đây này, không quen với cái nạng này lắm – vừa nói nó vừa quơ quơ cây nạng trông khá đắt tiền

- Anh... anh không còn giận em nữa sao? – nó hỏi nhưng không dám ngước nhìn cậu

- Còn, rất giận là đằng khác...

- Ờ...

- Ờ là sao, em phải làm gì đó để anh hết giận chứ, hay là...

- Không phải đâu – nó nhanh miệng – Em sẽ làm mọi thứ anh muốn...

- Vậy giờ giúp anh vào phòng được không?

- Dĩ nhiên!!!

Nó hớn hở dìu cậu đi vào, đôi mắt ánh lên 1 niềm hạnh phúc, trái tim như muốn vỡ òa trong sự sung sướng...
Young Bae cười rất tươi, đã lâu rồi nó mới cười như thế... Ngày nó tỉnh lại, nó bất chợt nhìn thấy 1 bóng dáng rất quen thập thò ngoài cửa. Ngày thứ 2, ngày thứ 3 vẫn thế, vì nó giả bộ ngủ nên thấy hết cả. Đến khi lết được xuống giường nó quyết định đi hỏi thăm mấy chị y tá, từ đó mới hết chuyện ngày nào Rin cũng đến thăm nó, từ ngày nó mới vào viện cho tới hôm nó bắt gặp đang lấp ló ngoài cửa... Tự nhiên nó thấy vui vui, hết giận luôn. Nhưng dù gì cũng nên làm nũng 1 chút, dù sao Rin là người có lỗi mà...


.

.

.


2 tuần sau đó Young Bae xuất viện, lúc ấy chủ tịch Yang và phu nhân mới yên tâm tiếp tục công việc của mình, cả bọn lại được tự do, ăn chơi thả ga như hồi trước.
Vụ hiểu lầm về "bầu bí" của Dara làm cả nhà 1 phen cười đau ruột, từ đó cả nhà phát hiện ra thêm 1 chuyện: Seung Ri rất nhiều chuyện và thường xuyên rình mò người khác... Vậy mà bình thường cứ tỏ ra bí ẩn, không  quan tâm thế sự, rốt cuộc lại "tám" không thua gì Sung ú cả...

- Này nhóc! – Ri nhẹ nhàng nằm xuống cạnh Dara, trên thảm cỏ xanh mượt sau nhà, dưới ánh trăng vàng ngọt lịm...

- Dạ???

- Anh xin lỗi vì đã nghe lén em và Ji Yong nói chuyện...

- Không sao... Mà này, sao anh không hỏi thẳng em chuyện ấy mà lại nhờ Minzy?

- Chuyện baby đó hả??? ... hè hè... Anh ngại...

- Anh có biết là lúc Zy hỏi em mắc cỡ lắm không, tự nhiên lại....

- Xin lỗi mà... Đừng giận nhá...

- Uhm... em sẽ suy nghĩ lại... - vừa nói nó vừa nhăng răng cười

- Dara của anh lớn rồi nhỉ...- Ri nhìn Dara trìu mến - ... không còn khờ khạo, nhõng nhẽo như trước kia nữa...

- Dĩ nhiên là phải lớn chứ... - Dara đột nhiên ngồi dậy, đưa mắt về phía những búp hoa mới nở, ánh nhìn đầy ưu tư - ... Xảy ra bao nhiêu chuyện, em nhận ra mình cần phải thay đổi, không thể cứ mãi là 1 cô công chúa yếu đuối lúc nào cũng cần sự che chở, em phải tập sống mạnh mẽ, phải tự đứng lên khi vấp ngã... cả nhà đâu thể đi theo em mãi được...

- Em trưởng thành thật rồi! – nó xoa nhẹ đầu con bé, không quên nở 1 nụ cười thật hiền...


.

.

.


2 tháng sau đó gia đình YG đón nhận 1 tin cực kì vui – đám cưới của Seung Hyun và Park Bom...
Khỏi phải nói là không khí trong nhà nhộn nhịp, ồn ào, nhốn nháo tới mức nào. Chú rể nôn nóng đã đành, cả bọn kia cũng ăn theo làm rộn chuyện, sắm sửa quần áo, giày dép, thay đổi tóc tai cho lạ lạ, độc độc... phải nói là 4 đứa nó sửa soạn còn dữ dội, hoành tráng hơn hẳn nhân vật chính.


Đêm cuối trước khi Seung Hyun "lãnh án chung thân"...

- Hí hí, cuối cùng thì cũng được ăn đám cưới Seung Hyun oppa rồi nhỉ, ngày mai nữa thôi – Dara nói bằng giọng cực kì phấn khích

- Nôn quá, không biết chừng nào mới tới mình ha!!! – Yong hí hửng

- Mơ đi nhá, tụi tao còn chưa lấy vợ thì còn lâu mày mới được cưới em gái tao – Young Bae nói 1 cách phũ phàng

- Vậy là từ mai Bom unnie sẽ về ở cùng bọn mình nhỉ, chắc vui lắm! – Dae cười toe toét

- Dĩ nhiên, càng đông càng vui chứ sao! – Ri nhanh miệng

- Hớ hớ... ngày mai sẽ là 1 ngày tuyệt vời... hố hố... há há... khà khà... - Seung Hyun cười 1 tràng man rợ làm cả bọn mất hứng không muốn "tám" nữa, thế là mạnh ai nấy kéo về phòng... ngủ...


........


1 buổi sáng đẹp trời, đẹp hơn bao giờ hết, dĩ nhiên là đối với gia đình YG thôi, còn với người khác thì hôm nay vẫn là 1 ngày bình thường đến mức chán ngắt.
Nhà thờ hôm nay nhìn cũng lung linh hơn hẳn, trái ngược với vẻ âm u hôm đám cưới hụt của Minzy. Hai hàng hoa hồng vàng xen kẽ hồng nối dài từ bậc cầu thang tới cổng, vào tận trong giáo đường, đường đi thì được trải bởi những cánh hoa hồng trắng, thơm ngát và đẹp vô cùng.


Bọn trẻ nhà YG đã có mặt từ sớm, đứa nào cũng ăn mặc trang trọng, còn có cả Minzy, Chae Rin và đặc biệt là Hayi nữa, là do chính Yang phu nhân mời Yi đến đấy! Cả bọn háo hức nhìn về phía cậu anh "đáng kính" của mình, rõ ràng gương mặt tụi nó còn hớn hơn cả Seung Hyun nữa, trong khi nhân vật chính cứ toét miệng cười đơ đơ, lâu lâu mồ hôi lại rịn ra, chốc chốc mặt lại trắng bệt, chắc là do căng thẳng quá ấy mà.


Giờ phút thiêng liêng đã đến, từ phía cổng, chủ tịch Yang dắt tay Park Bom bước vào, cô xinh đẹp, lộng lẫy trong bộ áo cưới trắng, chiếc khăn voan che trước mặt làm mọi đường nét thanh tú trở nên mờ nhạt, huyền ảo đến mê người. Cô cuối đầu thẹn thùng, miệng khẽ cười, đôi mắt ánh lên 1 niềm hạnh phúc...


Đặt tay Bom lên tay Seung Hyun, chủ tịch Yang mỉm cười hiền hậu rồi nhanh chóng rời đi, thả mình xuống chiếc ghế cạnh phu nhân của mình, gương mặt ông bỗng trở nên thanh thản và yên bình vô cùng, ông cũng hạnh phúc lắm, hạnh phúc lây từ con trai của ông sang...
Seung Hyun nhìn thật kĩ cô gái trước mặt mình, cô ấy đẹp thật, 1 vẻ đẹp khiến người khác ngu muội nếu cứ nhìn mãi như thế. "Cô ấy là vợ mình đấy!", nó tự nói với mình rồi lại tự cười như thằng ngốc...


Park Bom vẫn chưa dám nhìn thẳng vào người con trai trước mặt mình, bình thường thì hùng hổ quát mắng người ta, đến hôm nay lại mắc cỡ, rụt rè như thế. Không phải hôm nay nó mới lo lắng, hồi hộp đến thế đâu, nó đã như vậy từ mấy ngày trước rồi, nhất làm đêm qua ấy, nó không tài nào ngủ được,cũng may là bây giờ nó không bị biến thành gấu trúc. 2 mắt thâm quầng thì còn gì đẹp nữa.


"Yang Seung Hyun, con có đồng ý lấy Lee Park Bom làm vợ và hứa sẽ yêu thương cô ấy suốt đời, dù có ốm đau, bệnh tật, dù sang hay hèn 2 con sẽ vẫn ở bên nhau cho tới khi trái tim ngừng đập..."

"Con đồng ý!"

"Lee Park Bom, con có đồng ý lấy Yang Seung Hyun làm chồng và hứa sẽ yêu thương cậu ấy suốt đời, dù có ốm đau, bệnh tật, dù sang hay hèn 2 con sẽ vẫn ở bên nhau cho tới khi không còn chung nhịp thở..."

"Con... đồng ý!"

"Hai con hãy trao nhẫn cho nhau"

"Ta tuyên bố từ hôm nay hai con là vợ chồng, chú rể Yang Seung Hyun, con có thể hôn cô dâu được rồi!"


Một nụ hon ngọt lịm đánh dấu 1 trang mới cho cuộc đời của 2 con người, từ nay họ thật sự thuộc về nhau và là của nhau... mãi mãi...
Màn tung hoa quen thuộc kết thúc lễ cưới, đám trẻ nhà YG cứ chen chúc cố giành cho được bó hoa, nhưng trời xui đất khiến sao ấy, mà bó hoa rơi ngay chốc chủ tịch Yang đang đứng nhe răng cười, mắt nhìn đám con đầy âu yếm...


Bị bất ngờ, 2 mắt ông trợn ngược, dòm lại vật thể thơm thơm trên tay mình, ông cười giã lã, nhưng chợt nín bặt vì luồng ám khí ngùn ngụt tỏa ra từ vị phu nhân đang đứng bên cạnh... Lũ nhỏ trông thấy sắc mặt umma như thế cũng nhanh chân chuồn lẹ, dại gì đứng đây lãnh đạn cùng với appa. Khách khứa dường như cũng cảm nhận được bầu không khí "căng thẳng" nên ai nấy đều mau chóng về hết cả, chẳng mấy chốc chỉ còn ông bà chủ tịch ở lại đó... chuyện gì xảy ra thì chắc có họ mới biết, thật tội nghiệp ngài Yang, bó hoa chỉ vô tình rơi trúng ông thôi mà, chứ ông nào có mơ tưởng gì đâu...

_________

END CHAP 47+48+49

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro