YG FAMILY - Chap 50+51+52

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




CHAP 50


Seung Hyun và Park Bom trở về nhà sau tuần trăng mật, chẳng biết 2 đứa đi đâu mà tới tận 2 tuần, đã thế khi về lại khá là tiều tụy và ... mất sức, có trời mới biết chuyện gì đã diễn ra trong 2 tuần đó...


Có lẽ mọi người sẽ nghĩ Park Bom sẽ phải khá vất vả khi làm dâu nhà này, nhưng sự thật lại không phải thế. Với tinh thần "nhất vợ nhì trời", Seung Hyun đại thiếu gia đứng ra gánh vác hết tất tần tật mọi công lên chuyện xuống trong nhà để Park Bom có thời gian cho việc ôn thi tốt nghiệp. Mới vài ngày đầu trông có vẻ hăng hái làm việc lắm, giặc đồ, dọn dẹp nhà cửa, thậm chí là giành luôn việc nấu cơm của Young Bae, rồi thỉnh thoảng lại chạy ra coi sóc tiệm café, nhưng tới ngày thứ năm thì ôi thôi, cứ rên rỉ, than thở với hết đứa này tới đứa khác, nhưng đặc biệt lại chẳng dám than với Bom, tội lắm, lũ em thấy thế cũng thương, cũng ra tay giúp thằng anh ngốc mà thích ra vẻ này.

Bây giờ nó mới thấy thật sai lầm khi bỏ học, tự nhiên thấy yêu cái ngôi trường YG ROYAL "ngày xưa" quá... Dae Sung, người có cùng nguyện vọng bỏ học với Seung Hyun, sau khi chứng kiến cái gương sáng chói của anh mình đã quyết định khăn gói vào trường học tiếp...

Từ ngày Park Bom về sống chung phải nói là nề nếp trong nhà kỉ luật hẳn ra, không còn tình trạng đi sớm về khuya hay chơi bời nhậu nhẹt nữa, cũng phải thôi, cái người chuyên bày trò nay đã bị đeo gông rồi thì còn ai lôi kéo, xúi giục mấy đứa còn lại quậy phá nữa chứ. Ông bà chủ tịch vô cùng hài lòng về điều này.


Còn về Chae Rin, sau khi gây ra bao nhiêu chuyện sóng gió thì bây giờ cũng ngoan hơn hẳn, đã thế còn đăng kí học nấu ăn, tham gia các lớp học thêu thùa may vá nữa chứ. Tất cả chỉ vì muốn Bae vui thôi, cậu vốn thích kiểu con gái truyền thống như thế mà, với lại nó cũng muốn cậu thấy được sự chân thành của nó, rằng nó thật sự muốn, rất muốn, vô cùng muốn trở thành vợ cậu, thành con dâu thứ 2 của gia đình YG...


.

.

.

Có tiếng cười nói vang khắp căn phòng ấm cúng, có những gương mặt rạng ngời trêu đùa nhau, thật yên bình và ấm áp... Tựa lưng vào sofa, Dara cảm thấy thật thanh thản và hạnh phúc, cảm giác được ở bên gia đình đúng là không gì có thể hơn được...


I'm so sorry but i love you da geo-jis-mar...I-ya mor-rass-eo i-je-ya ar-ass-eo ne-ga pir-yo-hae...
Tiếng nhạc vang lên làm gián đoạn cuộc nói chuyện của cả nhà, lôi điện thoại ra khỏi túi quần, Young Bae nói với chút bực dọc

"Gì thế hyung?"

"Chạy mau đi, tất cả... hộc hộc... đưa cả nhà... trốn ...hết đi... hộc... bọn chúng ... t.. tới nơi rồi!!!" – Seung Hyun nói trong tiếng thở gấp

"CHUYỆN GÌ THẾ, SEUNG HYUN À, HYUNG ĐANG Ở ĐÂU VẬY?"

"Chạy mau đi... không còn... kịp nữa đâu..."

"Gì mà không kịp, ai đang rượt đuổi hyung sao, SEUNG HYUN À..." – Young Bae không còn giữ được bình tĩnh, nỗi lo lắng bóp nghẹn trái tim nó, khó chịu lắm...

"BỌN KHỐN!!! KHÔNG ĐƯỢC ĐỘNG TỚI GIA ĐÌNH TAO!!!!"
ĐOÀNG...!!!
Tiếng của Seung Hyun, tiếng súng, không phải từ điện thoại, gần lắm, nghe rõ lắm... cõ lẽ... ngay trước cổng nhà thôi...

RẦM!!! RẦM !!!
"Phá cửa vào đi tụi bây, tất cả bọn nó đều ở trong đó!" – 1 giọng nói lạ hoắc vang lên, đầy thô bạo...

"Là tiếng súng đúng không, cái tiếng ban nãy đấy?1?!" – Dara tái nhợt

"Không lẽ Seung Hyun hyung đã..." Ji Yong nói

"Khốn khiếp, tao liều với bọn nó!"– Dae Sung lao ra khỏi nhà như 1 con thú dại, nó muốn biết có thật là phát súng vừa rồi nhắm vào Seung Hyun hay không nhưng Young Bae đã kịp lôi nó trở lại

"Mày điên sao, ra đó nộp mạng cho tụi nó hả?"

"CHỨ KHÔNG LẼ ĐỂ MẶC HYUNG ẤY NGOÀI ĐÓ SAO!!!!" – Dae quát to

"Bọn chúng là ai vậy?" – Ri hỏi, sự sợ sệt hiện rõ trên gương mặt

"Làm sao tao biết!!! Tao sẽ ra đó với mày, chờ 1 chút!" – Bae nói rồi chạy thật nhanh vào bếp mang ra 3 khẩu súng "Đây, cầm lấy, còn cái này của Ri!"

"Ở đâu hyung có mấy thứ này?" – Ri nhìn châm châm vào khẩu súng trên tay

"Không quan trọng, giờ thì chạy đi, cả 3 đứa, chuyện ngoài kia để hyung và Dae lo"
RẦM... RẦM... tiếng phá cửa ngày càng dữ dội hơn nữa...

"Không được đâu, nếu đi thì tất cả phải cùng đi!" – Dara lắc đầu nguầy nguậy

"Mau đi, không kịp nữa đâu, bọn anh sẽ theo sau mà, nhanh đi" – Bae hôn nhẹ lên trán Dara, trấn tĩnh con bé – "2 đứa còn không mau lên, đưa Dara đi khỏi đây mau!!!"

"Gọi cảnh sát đi!" – Ji Yong nói

"Không kịp nữa đâu, chúng ta phải tự cứu lấy mình thôi, ĐI MAU ĐI!!!" – Dae hét thật to đồng thời đẩy mạnh Ri, Yong và Dara đi - "Khốn khiếp!!! Đi nào hyung!"

Young Bae và Dae Sung cùng ra đó, nếu nói không sợ thì chắc là nói dối rồi, đi vào chỗ chết thì ai lại không sợ, nghe những âm thanh hỗn độn ngoài đó cũng biết chắc không dưới mười tên, chạy cùng 3 đứa kia cũng được nhưng Seung Hyun vẫn ngoài đó không biết sống chết thế nào, đành phải liều vậy, có thể 2 đứa sẽ cứu được Seung Hyun, giết sạch bọn kia, cả nhà được an toàn, hoặc có thể cả 3 sẽ cùng chết nhưng đổi lại Ri, Yong và Dara được sống, hoặc là...

ĐOÀNG! ĐOÀNG! ĐOÀNG!
Tiếng súng liên tiếp vang lên, lạnh lùng đến mức ghê sợ...

.....



Seung Ri chạy ra cổng phụ bên hông nhà, Yong nắm tay Dara theo sau, mồ hôi rơi trên gương mặt thất thần của 3 đứa, tất cả đều không hiểu hoặc cố tình không chịu hiểu những gì đang diễn ra, không thể tin được những chuyện vốn chỉ có trong phim ảnh giờ đang diễn ra tại chính ngôi nhà của tụi nó, cả gia đình bị truy sát...


Dara không hề khóc, nước mắt lúc này không giải quyết được gì cả, dù có khóc đến mù mắt thì bọn kia cũng chẳng tha cho anh em nhà nó đâu, giờ là lúc nó mạnh mẽ hơn bao giờ hết, yếu đuối trong giờ phút này chỉ có chết, nhưng nó không muốn thế, nó muốn được sống, bên Ji Yong, bên gia đình của nó...

"Không được rồi, bọn nó chặn ngoài kia rồi, khốn khiếp, sao bọn chúng biết được cái cổng này chứ!!!" – Ri nói trong nhịp thở gấp gáp

"Vậy thì đành trốn trong nhà thôi, đi mau lên!"
Yong lôi Dara chạy thật nhanh vào trong, Ri cũng đi theo, nhưng vừa đặt chân lên cầu thang nó nghe tiếng Young Bae hét to

"DAE SUNG À....!!!!"

"Bảo vệ cho Dara nhá, tao ra đó!" – Ri vùi khẩu súng vào tay Yong rồi nhanh chóng rời đi
ĐOÀNG! ĐOÀNG! Tiếng súng vẫn vang đều đều trong đêm tĩnh lặng, từng người một ngã xuống, máu bắt đầu loang đỏ khắp sân, không còn nhận ra màu xanh rì của cỏ nữa, chỉ có 1 màu đỏ...

.....


Không khí đột nhiên im lặng 1 cách đáng sợ, tiếng chửi bới, tiếng súng không còn nữa, là sao nhỉ, bọn kia đã rời đi hay Young Bae và Seung Ri cũng đã...

"Lục soát đi, vẫn còn 1 đứa nữa đấy!"

Vậy là đã hiểu chuyện gì đã xảy ra với 2 đứa kia, Dara muốn khóc, khóc thật to, nước mắt sắp trào ra rồi, nó không thể mạnh mẽ nỗi nữa, các anh của nó đã chết cả rồi, hay là nó cũng nên đi theo họ...

"Không được!"

Yong kéo Dara lại khi thấy con bé có ý định chạy xuống dưới, ngốc thật, cả 4 đứa hi sinh là vì ai, chẳng phải là vì nó sao, giờ mà nó xuống đó nộp mạng thì coi như 4 mạng sống kia mất đi 1 cách vô ích rồi...


Tiếng bước chân càng gần hơn, không còn cách nào khác, cả 2 đành trốn tạm trong 1 căn phòng, là phòng của Seung Hyun, căn phòng với cái tủ khá to đủ đển 2 đứa chui vào...
Sự im lặng đáng sợ lần nữa bao trùm lấy cả ngôi nhà, im lặng đến nỗi Dara và Ji Yong có thể nghe rõ nhịp thở của nhau.


RẦM
1 tên to cao đạp phăng cái cửa khiến nó vỡ vụn, gần lắm, hắn tới gần lắm rồi... Ji Yong quay sang nhìn Dara, không nói gì cả, rồi 1 cách nhẹ nhàng và nhanh chóng, nó đặt lên môi Dara 1 nụ hôn... tạm biệt...
Vùng chạy ra khỏi cái tủ chật hẹp, giơ nòng súng hạ gục tên khốn kia, Ji Yong mau chóng rời khỏi căn phòng, bắn thêm vài phát thu hút sự chú ý của bọn còn lại


ĐOÀNG ĐOÀNG ĐOÀNG!!!
Lại thêm 1 tràng súng vang lên, xen lẫn cả tiếng thủy tinh vỡ, tiếng đồ vật rơi... 1 thứ âm thanh ghê rợn...


"Đủ hết cả 5 đứa chưa?"

"Rồi thưa anh!"

"Tốt, thu dọn nơi này luôn đi rồi rút!"

"Dạ!"


Cả bọn rời đi vài phút sau đó, bỏ lại phía sau ngôi biệt thự trắng bị hoen ố bởi màu máu đỏ.
Dara chạy xuống nhà, tưởng như nó sẽ ngất xỉu với những gì xảy ra trước mắt. Seung Hyun, Young Bae, Dae Sung, Ji Yong, Seung Ri nằm bất động trên vũng máu. Nó bước tới gần khẽ lay gọi từng người...
"Ji Yong à..."
"Seung Ri oppa..."
"Young Bae oppa..."
"Seung Hyun oppa..."
"Dae Sung oppa...."
Nhưng chẳng ai trả lời nó cả...


Nó im lặng ngồi đó, cạnh Ji Yong và các anh của nó, 2 mắt ráo hoảnh nhìn mọi người, nước mắt đâu rồi nhỉ, đáng lẽ nước mắt nên trào ra để làm trôi đi sự tuyệt vọng của nó bây giờ chứ, tại sao nó không thể khóc được vậy....
Không khí trở nên nóng bừng, ánh sáng lập lòe soi rõ mọi ngóc ngách trong nhà, là ánh lửa, giờ nó mới nhận ra là ngôi nhà đang bùng cháy dữ dội.


Nó bật dậy, cố sức lôi từng cái xác ra khỏi nhà, nó không thể để các anh nó lại đây được, Ji Yong của nó nữa, nó không muốn thân xác họ hòa lẫn vào tro tàn của ngôi nhà.
Mọi thứ bắt đầu đổ sập xuống, cố lên, 1 chút nữa thôi, nó sẽ đưa cả nhà ra khỏi cái đám lửa hung hãng đó


ẦM...
Âm thanh của sự sụp đổ, ngôi biệt thự trắng xinh đẹp ngày nào đang dần bị lửa nuốt chửng, hòa lẫn trong âm thanh đó là tiếng của 1 cô gái trẻ thét lên trong tuyệt vọng
"BA MÁ ƠI CỨU CON....!!!"

......


"BA MÁ ƠI CỨU CON....!!!"
Dara hét to, giữa màn đêm yên tĩnh. Đưa mắt nhìn xung quanh, không có cháy, không có máu, chỉ có ánh đèn ngủ màu hồng nhạt. Nó phóng nhanh xuống giường, chạy tới bật đèn lên.
Hơi thở gấp gáp, mồ hôi ướt cả áo, nó cần chút thời gian để định thần, đê thoát khỏi cái giấc mơ đáng sợ đó...


Ngồi bệt xuống sàn, nó khóc như 1 đứa trẻ, nó sợ lắm, giấc mơ ấy thật đến mức nó có thể ngửi thấy mùi máu tanh, cảm nhận được hơi nóng của lửa. Nhưng điều đáng sợ hơn hết đây không phải là lần đầu tiên nó mơ thấy điều này, nhưng những lần trước chỉ là những hình ảnh mờ ảo, ngắt quãng, không rõ ràng, thì lần này là trọn vẹn, rõ và thật đến rợn người...


Nó mở cửa nhìn ra ngoài, không khí yên bình lắm, làm lòng nó cũng nhẹ đi đôi chút. Nó bước vào phòng Ji Yong, cậu đang ngủ say, trông gương mặt cậu có lẽ đang mơ 1 giấc mơ đẹp. Nó còn len lén nhìn vào phòng của Young Bae, Seung Ri và Dae Sung, nó muốn chắc chắn là cả nhà vẫn bình an. Phòng của Seung Hyun, trong đó còn có Park Bom nữa nên nó không dám vào, nhưng vẫn lo lắm, nó đứng chần chừ rất lâu rồi cũng quyết định quay về phòng.


Nhắm mặt lại, nó lại ngửi thấy mùi máu, nhắm mắt lại nó lại nghe tiếng súng nổ, nhắm mắt lại nó lại thấy ngôi nhà bùng cháy...
Nỗi sợ lại vây lấy nó, bóp chặt nơi cuống họng khiến nó không thở được. Nó lại mở đèn lên, lại ngồi bệt dưới sàn, lại suy nghĩ thẫn thờ...
Nó sang phòng Ji Yong thêm lần nữa, bước tới giường cậu, nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh cậu, nhìn cậu ngủ thật say. Thả mình xuống nằm bên cậu, nó nghe rõ nhịp tim đang đập trong lồng ngực cậu, nó áp tai vào đó, nó muốn nghe rõ hơn nữa, muốn gần cậu hơn nữa...

"Em không ngủ được sao?" – Ji Yong hỏi khẽ

"Uhm..."

"Sao vậy?"

"Em sợ..."

"Lại giấc mơ đó sao?"

"Uhm..."

"Không sao đâu, chỉ là mơ thôi mà, ngủ đi, có anh đây rồi, yên tâm nhé!"
Cậu ốm lấy nó, siết thật chặt, như muốn dùng hơi ấm của mình để xóa đi nỗi sợ của nó. Nó vùi đầu vào ngực cậu, yên bình và ấm áp, giấc ngủ cứ thế đến thật nhanh, không còn ác mộng, không còn sợ hãi nữa...

.

.

.

- Young Bae oppa, có phải nhà mình có 3 cây súng không? – Dara hỏi

- Sao em biết? – Bae nói mà mặt mày lấm lét

- Vậy là có thật sao? – con bé bắt đầu lo lắng

- Ừ! Mà sao em biết, thằng Dae ú lại nhiều chuyện nữa à?

- Không phải, là em nằm mơ thấy vậy... - Dara thở dài, nỗi ám ảnh về giấc mơ đó lại quay về - Ở đâu anh có vậy?

- Của ba đó, ba đưa nó cho anh và dặn là chỉ được dùng khi thật sự nguy hiểm, 3 cây, của anh , Seung Hyun và Dae Sung... - Bae nói thật nhỏ đủ chỉ để 2 anh em nó nghe được

- Vậy em và Seung Ri oppa không có sao, Ji Yong nữa..

- Ngốc, bọn anh có là được rồi, nếu có chuyện gì thì bọn anh sẽ bảo vệ 3 đứa, mà anh nghĩ sẽ chẳng có việc gì cần dùng tới nó đâu, tại ba lo xa quá thôi!

- Hi vọng là vậy...

- Mà hồi nãy em nói là nằm mơ thấy hả, em thấy gì vậy?

- Không có gì đâu, mơ thôi mà, không quan trọng đâu...

.

.

.

- Hồi nãy tao vừa gặp Yo Seob ngoài đường, tao đã đập cho nó 1 trận! – Seung Hyun nói với thái độ tức giận

- Cái gì, nó đã đi tù rồi mà! – Ji Yong nói

- Mày có nhầm ai không đó, hay mắt nhắm mắt mở nhìn lộn đứa nào rồi đánh người ta? – Young Bae nói

- Không, chắc chắn là nó, với lại nó hùng hổ sấn tới đánh tao trước mà!

- Nó bị tuyên án tới 6 năm lận mà, bây giờ mới vừa hơn 5 tháng thôi! – Dae Sung nói

- Làm sao tao biết, nhưng tao chắc chắn là nó, không nhầm đâu, chính miệng nó nói sẽ thanh toán món nợ mà tụi mình đã vay nó!

- Nợ gì, nó điên sao, chính nó là đứa gây sự trước mà! – Ri lửng thửng bước lên từ dưới bếp, trên tay còn ôm 1 đống trái cây

- Nợ máu, ba má nó chết cả rồi, mọi người không biết sao?– sắc mặt Dae bắt đầu thay đổi

- Chết? Chết lúc nào? Tại sao? – Bae hỏi dồn dập

- Sau khi nó vào tù 3 tháng, ba nó bị đột quỵ, má nó tự tử, công ty nhà nó sập tiệm! – Dae nói đều đều

- Có chuyện ấy thật sao, mà làm gì đến nông nỗi đó, ba mình đâu có can thiệt gì vào việc làm ăn của gia đình nó đâu??? – Seung Hyun nói

- Dĩ nhiên là không liên quan tới ba rồi, chuyện gia đình nó em cũng không rõ nguyên nhân, em sẽ hỏi thăm thêm!

- Dù không liên quan nhưng chắc chắn nó sẽ nghĩ gia đình mình là nguyên nhân làm gia đình nó sụp đổ, bằng chứng là nó đã hành hung Seung Hyun hyung đấy thôi! – Ri vừa nói vừa cắn 1 miếng táo lớn, vẻ mặt cũng không còn bình thản như nãy nữa

- Các hyung nghĩ nó sẽ làm gì? – Yong hỏi

- Làm sao tao biết, cứ cẩn thận cái đã! – Bae thở dài

- Em không thích việc này tý nào, thật sự không thích...
Dara cuối cùng cũng lên tiếng, nãy giờ nó chỉ im lặng nghe, nó có nên kể cho mọi người về giấc mơ ấy không, đó chẳng phải là điềm báo đấy sao, 1 giấc mơ cứ lập đi lập lại, 3 khẩu súng trong mơ là có thật, và lúc này Yo Seob, kẻ thù lớn nhất của anh em nó lại bất ngờ xuất hiện, 1 sự trùng hợp đáng sợ...

____________



CHAP 51

Hai ngày, ba ngày sau đó Dara vẫn mơ thấy giấc mơ khủng khiếp ấy. Quá bất an nên nó đã kể cho mọi người nghe, nhưng đáp lại nó lại là những tràng cười man rợ...


"Há há... em nghĩ sao vậy, coi phim nhiều quá rồi hả... há há... mà nếu có thế thật thì Young Bae này không dễ bị hạ gục thế đâu... há há há ..."

"Huyng ơi Dara điên rồi, em gái chúng ta bị hoang tưởng nặng rồi... hố hố..."

"Woa, còn gây cấn hơn cả phim mafia Mỹ nữa... hé hé..."

Ấm ức vì không ai hiểu mình, nó mon men tới chỗ Ri, kể từ đầu tới đuôi, thật kĩ từng chi tiết, chân tay quơ quào loạn xạ để minh họa, nhưng Ri chỉ nhìn nó "âu yếm" rồi nói

"Không sao đâu, mơ thôi mà, em cứ nhìn ba con khỉ kia là hiểu rồi, đừng lo quá" – vừa nói Ri vừa chỉ chỉ ba thằng anh đang quằn quại vì "bộ phim hành động" của Dara

Ừ, chắc là do nó nghĩ nhiều quá thôi, Ri nói đúng, thật sự anh em nhà nó cũng khá lo về Yo Seob, không biết hắn sẽ giở trò gì, nhưng chắc chắn sẽ không đến nỗi như giấc mơ của nó đâu... Thôi, chắc nó sẽ không lo nữa đâu, đầu óc nó cần khoảng trống để nghĩ tới điều khác, 1 người khác...

.

.

.

Hôm nay là ngày vô cùng đặc biệt của Hayi, sinh nhật lần thứ 16 của nó, sinh nhật đầu tiên không có mặt gia đình vì nó sống xa nhà đã gần 1 năm nay. Bạn bè thì cũng chẳng có ai thân thiết lắm, cuộc sống ở thành phố quá khác so với quê nó trước đây, tính cách con người cũng vậy, thế nên nó không tìm được 1 người bạn nào hợp ý mình cả. À mà có 1 người, Seung Ri, nhưng có thể tính cậu là 1 người bạn không nhỉ?!?!?


Nó đứng chờ Ri trước cổng trường YG ROYAL, hơi ngại 1 chút, thật sự nó không quen với không khí "hoàng tộc" ở ngôi trường này, nhìn đâu cũng thấy toàn tiểu thư công tử điệu đà ỏng ẹo, chải chuốt bóng loáng như ca sĩ, dòm lại mình nó thấy lạc lõng và khác người làm sao.


2 chiếc Mercedes đen bóng chạy vù ra khỏi trường rồi đột nhiên lùi lại và dừng trước mặt nó. Ri bước xuống, thật nhẹ nhàng, trông cứ như 1 hoàng tử vậy, lần đầu tiên nó có cảm giác như vậy, nó yêu cậu, lâu rồi, nhưng từ trước tới giờ nó chưa từng nghĩ cậu là hoàng tử, chỉ đơn giản là 1 cậu hàng xóm lạnh lùng, đáng yêu mà thôi.

- Em tới đây làm gì? – cậu hỏi khá âu yếm

- Tìm anh... - Hayi bỗng đỏ mặt – Hôm nay... là... là... sinh nhật em.. vậy nên em...

- À... hiểu rồi, vậy... - Ri ghé sát tai Yi, nói thật khẽ - ... chúng ta đi chơi riêng nhé...^^...

Không lẽ nó nhảy cẫng lên mà la hét thật to chứ, nếu không có mấy anh em nhà Yg ở đâu dám nó làm vậy thật. Nó chỉ nghĩ là sẽ tới đây rủ cậu đi ăn kem hay uống nước gì đó thôi, ai dè nó chưa kịp nói gì thì cậu lại mở lời rủ nó "đi chơi riêng"... nhưng thế có được tính là hẹn hò không nhỉ...


....


Có lẽ đó sẽ là 1 buổi hẹn hò thú vị nếu không có cả 1 "binh đoàn" nhà họ Yang cứ bám riết lấy 2 đứa. Lần đầu tiên Seung Ri hẹn hò, đó không phải là một "sự kiện" lớn của gia đình sao, thế thì làm sao mà bỏ lỡ được chứ.
Ban đầu cả Ri và Yi đều khá khó chịu khi mấy đứa kia cứ đi theo 1 cách công khai, nhìn chầm chập vào tụi nó mỗi khi nó và Yi nói chuyện, thỉnh thoảng còn trố mắt đồng thanh "Ồ" lên khi thấy nó đưa tay vuốt tóc Yi. Thà là cứ lén lút theo dõi, chứ ai lại lộ liễu thế này chứ, cứ như sợ 2 đứa sẽ không biết là có cả 1 gia đình cùng hẹn hò với mình.


2 đứa vào quán nước, cả bọn cùng vào theo, ngồi bàn kế bên, mắt vẫn nhìn chòng chọc vào 2 trẻ. Hayi chẳng biết mình nên vui hay buồn khi nhận được sự "ưu ái" vô cùng đặc biệt thế này.
Cuộc vui giáng đoạn khi Dae Sung nhận được 1 cuộc điện thoại, nó ra ngoài, nói gì đó, rồi đi vào với vẻ mặt khá căng thẳng

- Yo Seob gọi đấy!

- Sao cơ, nó nói gì? – Seung Hyun nhíu mày hỏi

- Nó muốn gặp tụi mình, tất cả anh em mình!

- Chi? Muốn đánh nhau sao? – Bae hất mặt hỏi

- Nó bảo muốn giải quyết hết tất cả ân oán, sao, đi không? – Dae nhìn 1 lượt anh em nó chờ câu trả lời

- Đi thì đi, sợ nó sao! – Ri bước sang bàn của tụi nó

- Ừ, làm 1 lần cho xong, ở đâu vậy hyung? – Yong hỏi

- Bãi đất trống phía sau công trường bỏ hoang, không rõ đó là chỗ nào nữa, nó chỉ nói thế.

- Em biết này, đó là chỗ em và Dara hay tới chơi ấy, cách đây không xa lắm, em sẽ đi cùng mọi người! – Chae Rin nhanh miệng

- Không được, em ở lại đây đi, chỉ chỗ cho bọn anh tới là được rồi! – Bae nói

- Cho em đi nữa, ở đây em không an tâm đâu! – Dara lo lắng

- Chỉ là gặp nhau nói chuyện phải trái thôi mà, không sao đâu, em cứ ở lại đây với mọi người – Yong trấn an con bé, rồi quay sang Rin – Cậu giúp tớ trông chừng Dara nhá, vợ tớ hay chạy lung tung lắm đấy!

- Biết rồi, gớm, "vợ tớ" nữa chứ! – Rin bĩu môi

- Mà này, đừng ai nói gì cho Bommie biết nhá, không thì cô ấy lại la ầm lên! – Hyun nói

- Khỏi dặn, ai mà không biết bà chị dâu ấy dữ dằn tới mức nào, chúng ta đi thôi, mọi người... - Young Bae quơ quơ ngón tay về phía đám con gái - ... không ai được tới đó nhé, nhớ đấy, nhất là em! – cậu dừng lại ở chỗ Dara, nó là em gái cậu nên cậu quá hiểu nó mà.

- Dạ...!!! – Dara xụ mặt

5 đứa mau chóng rời khỏi đó, có chút bất an nhưng không ai biểu lộ điều ấy ra.
"Seung Ri oppa" – Yi níu tay cậu – "Cẩn thận nhé!!!"

"Uhm..." – cậu mỉm cười, rồi bước đi thật nhanh

....


"Chúng ta có nên mang theo nó không?" – Bae hõi khẽ

"Súng hả?"

"Uhm, phòng thân thôi!"

"Cũng được, có nó thì an tâm hơn" – Seung Hyun bất ngờ bẽ lái làm mấy đứa phía sau choáng váng 1 chút – "Xin lỗi mấy đứa, nhưng chúng ta cần quay về nhà cái đã"
....

"Họ sẽ không sao đâu nhỉ" – Minzy căng thẳng


"Không biết nữa, lo quá!!!" – Ri cứ đi tới đi lui

"Hay là mình gọi cảnh sát nha..." – Dara rưng rưng

"Có biết sẽ có chuyện gì đâu mà gọi cảnh sát... Mà chị đừng khóc được không, đây không phải lúc nhõng nhẽo, ở đây không có ai để chị làm nũng đâu!" – Hayi bực dọc

"Chị xin lỗi..."

....


- Tới rồi sao, tao chờ lâu lắm rồi đấy! – Yo Seob tựa lưng vào chiếc xe cũ rích, ghỉ sét, hất mặt về phía 5 cậu thanh niên đang bước xuống xe

- Là mày đó sao... - Ji Yong hỏi 1 cách ngờ vực, thật sự là nó không nhận ra kẻ đang đứng trước mặt nó là ai nếu như kẻ đó không lên tiếng, Yo Seob khác nhiều quá, gầy guộc, xanh xao, 2 mắt trũng sâu đầy vẻ hận đời, gương mặt hốc hác không sức sống...

- Không nhận ra tao sao... - hắn đưa tay vò đầu, hành động đó càng khiến hắn trông tàn tạ hơn nữa – Tao thê thảm thế này là nhờ ai hả, nhìn tao coi, không giống con người phải không, còn đây này... - hắn đá rầm rầm vào chiếc xe cũ kĩ - .. cái thứ này nhặt từ bãi rác về đấy!!! Tao chẳng còn gì cả, gia đình, người thân, tiền của... CHẲNG CÒN GÌ... vừa ý tụi bây rồi nhỉ!!!

- Những chuyện đó không liên quan gì tới bọn tao! – Young Bae dõng dạc

- MẸ KIẾP!!! KHÔNG LÀ BỌN BÂY THÌ LÀ AI HẢ, KHÔNG LẼ LÀ DO TAO?!?!?!

- PHẢI, DO MÀY ĐÓ, TAO ĐÃ NHỜ NGƯỜI ĐIỀU TRA HẾT RỒI, SỠ DĨ MÀY ĐƯỢC ĐỨNG ĐÂY LÀ NHỜ BA MÀY ĐÃ DÙNG TIỀN HỐI LỘ ĐỂ MÀY ĐƯỢC THẢ SỚM TRƯỚC THỜI HẠN, 1 SỐ TIỀN RẤT LỚN, ÔNG ĐÃ PHẢI BÁN ĐI GẦN HẾT CỔ PHẦN CỦA CÔNG TY ĐỂ CÓ NÓ, RỒI CÔNG TY DẦN SỤP ĐỔ, ÔNG KHÔNG CHỊU ĐƯỢC CÚ SỐC NÊN ĐÃ ĐỘT NGỘT QUA ĐỜI!!! - Dae lớn giọng

- NÓI LÁO!!!

- Tin hay không thì tùy mày, chứ mày nghĩ vì lý do gì mày được thả ra, chỉ mới hơn 5 tháng thôi mà! – Ri từ tốn – Chuyện ba mày lén lút bán cổ phần bị lộ, tài sản bị tịch thu, mẹ mày quá đau buồn nên cũng qua đời...

- IM NGAY!!!

- Dù mày không muốn tin nhưng đó là sự thật, tất cả là do mày thôi.... – Ri vẫn nói mặc cho hắn cứ gào thét như 1 con thú

- TAO BẢO MÀY CÂM NGAY, THẰNG CHÓ!!!

- Vậy là xong nhá, bọn tao về đây!

- Đứng lại đó, tụi bây nghĩ tao gọi tụi bây tới đây chỉ để trò chuyện thế này thôi sao?!?!?! – Yo Seob kéo lê cây gậy bóng chày tới gần 5 anh em họ - Dù gì thì cũng đâu phải lỗi 1 mình tao, nếu không có anh em bọn mày thì làm gì có chuyện thế này...


....


Dara ngồi xem lại mấy cái hình trong điện thoại, có những tấm trông điên rồ tới mức làm nó bật cười dù nó biết cười lúc này là vô duyên lắm. Cười rồi lại lo, sợ... Lại nhớ về giấc mơ ấy, lại bất an... Suy cho cùng chẳng phải chính nó là nguyên nhân khiến mọi chuyện rối mù thế này sao, dù là Yo Seob đã không ưa gia đình nó từ trước nhưng nếu Dae Sung không vì nó mà đánh nhau với hắn thì mọi thứ đã chẳng như bây giờ...
Đúng là tại nó rồi...


BỘP
Nó đập mạnh chiếc điện thoại xuống bàn, ngồi bật dậy, khiến mọi người đều giật mình
"Tớ đi nhà vệ sinh chút nhé!" – nó lúng túng chạy thật nhanh khỏi đó.

...


"Vậy là xong rồi nhé, tụi tao đi đây" – Seung Hyun nói rồi quay lưng đi, 4 đứa kia cũng lửng thửng nối gót. Đánh nhau 1 trận tưng bừng với bọn Yo Seob khiến 5 đứa ê ẩm mình mẩy, nếu không nhờ có mang súng theo thì chắc tụi nó đã mềm xương với bọn kia rồi.

"Đứng lại đó, tụi bây còn quên 1 thứ này... ha ha!"

"Cứu em với!!!" – Dara cố giằng thoát khỏi Yo Seob, 1 tay hắn siết chặt con bé, tay kia hắn ấn nhẹ con dao sắc lẻm vào cổ.

"Thế nào, vẫn muốn đi chứ?" – hắn nhếch mép cười khoái trá – "Đưa súng cho tao!"
Seung Hyun, Young Bae, Dae Sung miễn cưỡng quăng súng về phía hắn, cả bọn nhìn Dara, vừa lo lắng, vừa trách giận.

"Giờ thì tao làm gì với bọn bây nhỉ..." - hắn đẩy Dara sang cho đồng bọn, chậm rãi cúi xuống nhặt súng – "Không thể cho tụi bây đi 1 lượt được rồi... Muốn đứa nào trước, lớn tới nhỏ hay ngược lại?!?!?" – hắn rảo bước chậm rãi và dừng lại ở chỗ Seung Ri, dí súng vào đầu cậu...

"KHÔNG ĐƯỢC!!!" – Dara hét lên

"Quên mất con bé này..." – hắn quay sang nhìn Dara – "Mày mới là đứa nhỏ nhất nhỉ!" – hắn giơ cao nòng súng về phía cô bé

"Khốn nạn, giết tao đi!!!" – Ri hét lên

Seung Hyun, Young Bae, Dae Sung và Ji Yong không nói gì cả, chỉ nhìn theo từng cử động của hắn, sự tức giận vì bất lực như muốn thiêu rụi cả 4 đứa nó.

"Rồi sẽ tới mày nhanh thôi mà... sau khi tao giết con bé này... ha ha ha"

"CẢNH SÁT ĐÂY, TẤT CẢ ĐÃ BỊ BAO VÂY, HÃY MAU BỎ VŨ KHÍ XUỐNG!"

"Mẹ kiếp!!!" – hắn rít lên, mắt rực lên ngọn lửa căm thù, ngón tay trỏ bóp mạnh còi súng...


ĐOÀNG!!!


Dara nhắm mắt đón nhận những gì sắp ập tới, nhưng không, tiếng súng vừa nãy là của cảnh sát và người bị bắn là Yo Seob. Viên đạn găm vào tay làm hắn giật mình đánh rơi khẩu súng, cảnh sát nhanh chóng xông vào tóm gọn cả bọn...

"Seung Ri oppa..." – Hayi chạy lại phía cậu, nhưng trớ trêu thay cậu lại đang tiến tới gần Dara, trông gương mặt có vẻ lo lắng lắm...
Cậu ôm chầm lấy em gái mình, vỗ về con bé. Dara thì khóc nức nở, phần vì sợ, phần vì mọi người ai cũng mắng nó, đến cả Ji Yong và Young Bae cũng mắng nó nữa, chỉ có cậu là không như họ thôi...


Hayi đứng ngẩn ngơ, nó thật không biết phải phản ứng sao nữa, chỉ biết đứng nhìn cậu ở đó, tay đang ôm lấy người con gái khác... Nó lại ghét Dara nữa rồi, ghét nhiều hơn trước nữa. Nó cứu cậu và cả gia đình cậu, vậy mà cậu chỉ quan tâm tới người ấy... nó ghét luôn cả cậu...
Nó bị thu hút bởi sự ồn ào của Yo Seob, hắn la hét, vùng vẫy, cố thoát ra khỏi 2 viên cảnh sát to cao đang giữ lấy hắn. Mắt hắn sáng lên khi nhìn thấy khẩu súng ngay trước mặt, chỉ 3 bước chân nữa thôi...

Hắn muốn làm gì ấy nhỉ, nó tự hỏi, ... chẳng lẽ..., nó nhìn về phía cậu, chỉ còn cậu đứng đó, mấy đứa kia đã yên vị trong xe rồi.


Hắn vùng vẫy, lấy hết sức bình sinh của mình, vẫy thật mạnh... hắn thoát được, nhanh như chớp, hắn chộp lấy khẩu súng...
Nó chạy về phía cậu, trong vô thức, chẳng biết cái gì đang thôi thúc nó, nó cứ lao tới...


ĐOÀNG!!!
Máu chảy ra từ cơ thể nó, nó đau...
Hình như nó đang nằm trong vòng tay cậu, ấm lắm... nó còn nghe tiếng cậu đang gọi tên nó nữa...
Nhưng mà, sao nó không nhìn rõ gì cả, cái người trước mặt nó, có phải là cậu không???

.
.
.

- Từ ngày mai em sẽ làm cơm mỗi ngày rồi mang vào cho Hayi! – Dara nói

- Em nên mua thì hơn.... Oaa.... – Ji Yong ngáp 1 hơi thật dài

- Sao? – liếc

- À, thì ý anh là em mua cho đỡ cực thôi mà... hè hè

- Em không nấu tệ tới mức ấy đâu nhá!!!

- Thì anh có nói gì đâu... Hay là nhờ Bom nuna nấu cho chắc ăn, nhá !!! – nó chớp chớp mắt

- Nó nói đúng đấy – Ri lửng thửng bước vào, nãy giờ nó nằm phơi nắm ngoài vườn – Em không cần nhọc công làm đâu, cứ mua cái gì ngon ngon là được!

- Sao anh nói thế, Hayi đã cứu cả nhà mình đấy, em phải làm gì đó để cảm ơn con bé chứ!

- Em có cố cách mấy cũng bằng thừa thôi!

- Là sao?

- Không có gì, nói chung là chỉ cần tới thăm thôi, không tới cũng được

- Anh nói gì thế - Dara nhíu mày

- Em cứ biết vậy đi! – Ri nói rồi nhanh chóng đi khỏi, để Dara và Ji Yong ngồi đó cứ nghĩ mãi mà chả hiểu được nó vừa nói gì


.
.
.


"Chào Yiyi!!!" – Dara hớn hở - "Ớ, em ngủ sao... thôi ngủ đi nhé, lát nữa chị quay lại"

- Dara đi rồi, không cần giả bộ nữa đâu! – Ri lạnh lùng

- Anh cũng đi luôn đi!

- Gì?

- Đi đi!!!

- Ừ, đi thì đi!
Cửa vừa đóng sập thì nước mắt Hayi cũng rơi "Đuổi là đi sao, đồ đáng ghét!!!"


.
.
.


Hayi khó nhọc lê từng bước vào phòng vệ sinh, vết thương ở chân vẫn đau lắm, viên đạn đã cắm vào tận xương làm thành 1 vết rạn nhỏ, vết thương trên da thịt cũng khá to, có lẽ sau này nó sẽ để lại 1 vết sẹo lớn.
Bên ngoài có tiếng nói chuyện, là Dara và cậu. Nó không muốn nghe lén đâu, nhưng lại vô tình nghe được tên nó trong cuộc trò chuyện, tò mò, nó lết tới gần cửa


"Em nói cho anh biết nhá, anh mà đối xử tệ với Hayi là em giận đấy!"

"Ok, anh không muốn bị giận đâu, hihi" – cậu cười híp mắt

"Sao chẳng có chút gì chân thành hết vậy, em giận thiệt đó!"

"Giận thì chịu, càng ngày anh càng bực mình con bé ấy!"

"Không được bực, anh phải tốt với Hayi, đó là quyền, nghĩa vụ và bổn phận, rõ chưa?"

"Rõ, thưa công chúa" – cậu cúi chào làm ra vẻ trịnh trọng

"Giỏi, hí hí, nô tài ngoan... hí hí"

"Em dám gọi anh thế hả, tiêu em rồi, ha ha"

1 tràng tiếng cười khanh khách vang lên bên ngoài cánh cửa, như đang trêu tức Hayi.
Nó muốn ra ngoài đó mà xâu mà xé đứa con gái ấy, nó ghét, nó căm thù. Càng ngày nó càng ghét, ghét đến nỗi nó đã gọi Dara là "con hồ ly" mà chẳng kiêng nể gì cậu nữa. Cậu thích "con hồ ly" ấy, mặc cậu, cậu càng thích nó lại càng muốn gọi như thế, ừ nó xấu tính thế đấy, sao nào, không chịu được thì biến đi cho khuất mắt, đừng có ở bên cạnh giỗ ngọt nó, yêu chiều nó, rồi đến khi nó đụng chạm gì tới "con hồ ly" kia thì lại nhảy đổng lên hùng hổ với nó, mắng nhiếc nó. Hay thời gian qua cậu tốt với nó chẳng qua là sợ "con hồ ly" giận, chắc là vậy rồi, vừa nãy mới nghe rất rõ mà. Đáng ghét, "hồ ly" và cậu, cả 2 đều đáng ghét...


.
.
.


- Em khỏe chưa? – Dara ân cần hỏi

- Chưa! – nó đáp gọn lỏn

- Khi nào khỏe rồi thì về ở củng bọn chị nhé, chị nghe nói em ở nhà thuê 1 mình!

- Chị điều tra tôi đấy à?

- Uhm... thì chị chỉ muốn biết thêm về em thôi!

- Cám ơn, nhưng tôi không cần chị bố thí...- nó lạnh lùng quay mặt về hướng khác

- Này, ăn nói đàng hoàng chút đi! – cậu khó chịu

- Tôi không nói với anh!

- Thôi đừng cãi nhau, Yiyi à, chị chỉ muốn làm gì đó cảm ơn em thôi...

- Không cần đâu, tôi mệt, chị về đi!

- Hay là em chuyển sang học cùng bọn chị nhé, chị sẽ nói với ba...

- Đã bảo không cần mà, chị về đi!

- Vậy thôi, chị về, mai chị vào nhá! – Dara lủi thủi đi ra, con bé không hiểu mình đã làm gì để Hayi giận đến thế, những lời đề nghị đó có gì là quá đáng đâu...

- Cô coi lại cách cư xử của mình đi nhé, Dara làm gì để cô đối xử với nó như thế?

- Cô ta là đồ giả tạo, đồ 2 mặt, ĐỒ HỒ LY!!!

- IM NGAY, tôi cấm cô nói về em ấy như thế...

- Tôi cứ nói đấy, YANG DARA LÀ CON HỒ LY, anh ngu si mới bị cô ta lừa, tôi không như anh đâu!!!

- Muốn nói gì mặc cô!!!


Cậu bỏ đi, lại bỏ đi, lần thứ mấy rồi nhỉ. Cậu vì Dara mà mắng nó, bỏ nó lại 1 mình. Cậu như thế thì liệu nó yêu quí Dara bằng cách nào đây???


.
.
.


Seung Ri lặn ngụp dưới dòng nước mát, lâu rồi nó không bơi lội, nó nhớ hồi trước cái bể bơi to lắm vậy mà giờ nhìn lại cũng bình thường thôi. Hayi và Dara, nó không lý giải nỗi cái gì khiến mối quan hệ này trở nên phức tạp, rối ren như vậy.
Nó và Dara, đơn giản là anh em thôi, trước đây nó đã yêu Dara, còn bây giờ, ừ thì vẫn còn chút cảm xúc, nhưng...


Nó và Hayi, nó thích Hayi, ừ, nó công nhận điều đó, còn yêu???, nó chưa nghĩ tới. Chỉ biết là nó thường hay nghĩ tới con bé, hay bức rức tự trách mình những khi 2 đứa cãi nhau, nó thấy nhói mỗi khi con bé nhíu mày vì cơn đau ở chân, và tất cả những hành động, cử chỉ quan tâm chăm sóc cho con bé là thật lòng.
Hayi ghét Dara, nó không thích điều đó, Hayi gọi Dara là "hồ ly", nó càng không thích, Hayi hằn hộc với Dara, nó không thể chấp nhận.


.
.
.


Hayi bị đánh thức bởi mùi thức ăn thơm lừng, nhưng đến khi biết được mùi hương ấy từ hộp cơm của Dara thì nó có chút hụt hẫn. Thôi kệ, đói quá rồi, cứ ăn cái đã. Háo hức xới 1 muỗng thật to cho vào miệng, chưa kịp nhai thì nó ụa ra hết cả "Kinh khủng, thật kinh khủng!!!", nó rú lên. Bực dọc, nó mang hộp cơm vứt vào sọt rác, chính lúc ấy cậu lại bước vào

- Cô làm thế là ý gì hả?

- Tự bảo vệ mình, cô ta muốn đầu độc tôi!

- Điên rồ!

- Ừ, tôi điên mà, nhưng được cái tôi không NGU!

- Thôi đi, tôi không chịu nỗi thái độ của cô nữa rồi đấy!

- Không chịu nỗi thì đi đi!

- Tại sao tôi phải đi, cô là người nên đi đấy!!!

- Sao?

- Cô giỏi lắm mà, cho rằng mình có thể tự làm được mọi thứ, không cần tới sự giúp đỡ của người khác mà!

- Anh muốn tôi đi thật sao? – 2 mắt nó rưng rưng, nhưng nó cố kiềm chế để cậu thấy nó mạnh mẽ, để cậu không nghĩ nó yếu đuối dễ vỡ như ai kia...

- Tôi quá mệt mỏi rồi, cô thay đổi quá nhiều, không còn là Hayi mà tôi cần nữa...

- Ý anh là...???

- Cô muốn hiểu sao cũng được...

"Không còn là Hayi mà tôi cần...", ý là bây giờ anh không cần tôi nữa đó hả, thế sao lâu nay không nói ra luôn đi, giấu diếm chịu đựng tôi bao lâu chắc anh khổ sở lắm... Không cần nữa thì tôi đi, đi cho vừa lòng anh, lúc nãy anh cũng đã đuổi tôi còn gì... Vậy mà đôi lúc tôi lại nghĩ là anh thích tôi... tôi cũng ngu không kém gì anh nhỉ... Hồ ly à, cô thắng rồi đấy, tiếp tục ở lại diễn trò cho anh xem nhé, anh sẽ thích lắm đấy, còn tôi thì không đâu!!!


.
.
.


Thuê bao quí khách vừa gọi...
Seung Ri chán nản quẳng điện thoại ra giường, đã 2 ngày từ ngày Hayi biến mất, không 1 tin nhắn, không cuộc điện thoại. Nó lo phát điên lên được, dù bên ngoài cứ lạnh lùng "Muốn đi đâu thì kệ cô ta!".


Với tay lấy điện thoại, nó bấm số gọi thêm lần nữa. Vẫn không khác lúc nãy... Gọi thêm 1 lần nữa, lần này chuông reo...
"Alo, Hayi đó hả, em đang ở đâu?" – nó mừng rỡ ngồi bật dậy
"Anh là ai???"

______________________________________


Chap 52

"Alo, Hayi đó hả, em đang ở đâu?"

"Anh là ai???"

"Xin lỗi, đó... có phải là điện thoại của... Hayi không ạ?" – Ri ngập ngừng khi nghe giọng nói lạ từ đầu dây bên kia

"Cô ấy tên là Hayi ạ??? Xin lỗi nhưng anh có thể đến đây ngay được không... À mà anh có phải là người nhà của cô ấy không?"

"Vâng, tôi là bạn trai của Hayi... Cô ấy đang ở đâu vậy?"

"Bệnh viện trung ương Gwangju, anh đến mau nhé, tình hình tôi sẽ nói sau"

"Vâng, chào cô!"
Seung Ri tức tốc rời khỏi Seoul, đi hơn nửa quãng đường nó mới nhớ tới việc phải nói cho cả nhà biết về chuyến đi. Gọi về nhà, nói qua loa vài câu rồi cúp máy, đây là lần đầu tiên nó chủ động ngắt máy khi nói chuyện với Dara...


...


Hôm cãi nhau với Seung Ri, Hayi giận dỗi bỏ đi. Cũng khó khăn lắm nó mới trốn ra khỏi bệnh viện được. Chả biết phải đi đâu nên nó về quê tạm, mặc kệ, đâu cũng được, chỉ cần không phải nhìn thấy bộ mặt lạnh lùng nhăn nhó đáng ghét của cậu là được.


Cái chân đau làm nó kiệt sức rồi ngất xỉu khi vừa đặt chân đến Gwangju, nhưng cũng may là có người tốt đã đưa nó đến bệnh viện, tận tình giúp đỡ nó và cũng chính người đó đã liên lạc với Ri. Thật ra cô gái tốt bụng đó cũng chẳng biết cậu là ai để mà gọi đâu, chỉ là lúc vô tình mở điện thoại của nó lên thì cậu cũng vừa gọi tới.


...


- Muốn làm người ta lo chết hay sao, bao nhiêu tuổi rồi mà hành động như con nít thế, giận dỗi là lại bỏ đi thế sao? – Seung Ri nhăn nhó, càng giữ thái độ khó chịu thì sự lo lắng càng thể hiện rõ trong từng lời nói

- Em xin lỗi... - Hayi nhẹ nhàng nói, 2 má đỏ ửng...

- Tôi không muốn chuyện này lập lại nữa, lần sau em còn bỏ đi như thế, tôi sẽ không đi tìm đâu!!!

- Không tìm thật sao???

- Ừ, sẽ không tìm đâu!

- ...

- Mà... - Ri nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh Yi - ... chân em còn đau không?

- *lắc đầu*

- Thế thì tốt quá, ngày mai chúng ta cùng về Seoul nhé, anh không quen... uhm... không quen... ở đấy mà...mà... – ấp úng, ngại ngùng - ...Không phải, ý anh là... anh... anh không thích cái cô nhân viên mới trong nhà sách, cô ta chẳng hiểu gì về sách vở cả, lại còn lười biếng, nên...

- Ừ, em sẽ quay lại mà – Yi cười dịu dàng

- *nhe răng cười thích thú*

- Nhưng mà, em có chuyện muốn hỏi...

- Sao?

- Chị Kim, cái chị đã gọi cho anh tới đây đấy... chị ấy nói với em là... anh nói.. anh là... bạn trai của em... - Yi mắc cỡ quay đi chỗ khác để Ri không nhìn thấy gương mặt đỏ bừng của nó – Có thật vậy không?

- Ờ thì... cái đó... Anh đi vệ sinh cái... hehe... tự nhiên đau bụng, đi nhé!
"Ông mặt trời" Seung Ri bỏ chạy cái vèo ra khỏi phòng, nhanh thật nhanh, cậu cũng không muốn Yi nhìn thấy gương mặt khác lạ của cậu. Giờ mà bảo cậu thú nhận điều đó, chuyện cậu nói cậu là bạn trai Yi, thà giết cậu còn hơn...

Còn Hayi, thái độ của nó rõ ràng khác hẳn so với lúc bỏ đi, hôm nay nó dịu dàng và nhỏ nhẹ sao ý, rất lạ. Cũng phải thôi, cậu nói cậu là bạn trai nó, cậu lặn lội tới đây tìm nó, cậu lo lắng cho nó, cậu bảo nó về với cậu... Nó là con gái mà, dù giận thế nào thì sau tất cả việc ấy dĩ nhiên nó cũng phải mềm lòng thôi...Nó đang hạnh phúc,
hạnh phúc lắm
...


.
.
.


- Dara à, chờ tớ 1 chút!Kim Hee Chul, tên nhóc học lớp bên cạnh gọi với theo

- Sao cậu biết tên tớ?

- Ai lại chẳng biết cậu chứ, cậu xinh nhất trường này rồi còn gì! – Hee Chul nheo mắt kết thúc câu nói nịn ngọt lịm

- Đừng nói thế chứ - Dara hơi đỏ mặt – Mà cậu tên gì nhỉ?

- Kim Hee Chul, rất vui được làm quen – cậu vừa nói vừa chìa tay ra

- Uhm, chào cậu. Mà cậu tìm tớ làm gì?

- Tớ học kém lắm, cậu dạy kèm cho tớ nhé!

- Cậu nên nhờ gia sư đi, tớ e là tớ không làm được đâu.

- Uầy, ba mẹ tớ đã mời nhiều gia sư lắm rồi nhưng chả xi nhê, mấy người ấy khô khan lắm, tớ chả có hứng thú để học!

- Tớ lại càng khô khan hơn đấy, tớ học không giỏi lắm đâu!

- Không sao, chỉ cần là cậu thì mọi việc sẽ ổn thôi mà, vì tớ thíc..

- DARA À!!!! – Ji Yong hét ầm lên

- Em ở đây này – Dara vẫy vẫy

- Làm gì ở đây thế, về mau, Young Bae hyung đang chờ kìa!

- Thôi tớ về nhé, tạm biệt cậu – quay sang Ji Yong – Đi thôi, lát nữa ghé tiệm kem hôm trước nhá!

- Ừ, mà ai đây – Yong nhìn Hee Chul, hơi khó chịu

- Tớ là Kim Hee Chul, học cạnh lớp cậu, cậu là Kwon Ji Yong?

- Ừ, thôi bye, không hẹn gặp lại! – Yong thô lỗ trả lời rồi kéo Dara đi thật nhanh

"Đồ phá đám, tao vẫn chưa kịp nói từ "thích" thì mày xuất hiện, đúng lúc thật đấy, nhưng lần sau không may mắn thế đâu" Hee Chul nhếch mép cười gian xảo, chỉnh sửa lại quần áo rồi ngạo mạng bước đi...


.
.
.


- Chúc mừng Hayi của chúng ta khỏi bệnh nhá, vậy là từ mai em có thể đi học lại rồi nhỉ? – Dara thân thiện

- Dạ!

- Hayi sẽ vào học trường mình đúng không? – Yong hỏi

- Ừ, em ấy nhận được 1 phần học bổng vào trường! – Dara nói

- Giỏi vậy sao, chúc mừng em nhá, vậy là từ nay được chung trường với "chàng" rồi nhỉ! – Young Bae nheo mắt tinh ngịch

- Thôi đừng chọc ghẹo 2 đứa nó nữa, ăn cái đi, đói quá rồi – Seung Hyun vừa định động đũa thì chợt nhớ ra... - Này Dara, em có tham gia nấu món nào không đấy?

- Không – Dara phụng phịu – Từ hôm cái hộp cơm em làm cho Hayi bị hiểu nhầm là "thuốc độc" thì em từ bỏ sự nghiệp nấu nướng luôn rồi, Hayi này, xin lỗi em nhé, chị sẽ không nấu thêm cái gì nữa đâu!

- Không nấu nữa sao, may thật đấy, phải chi em nghĩ ra sớm hơn thì hay quá! – Ji Yong hí hửng ra mặt

- Em vẫn sẽ nấu cho anh ăn, chỉ mình anh thôi, chồng yêu à.....!!!
Ha ha ha ha...
1 tràng cười man rợ của cả bọn trong nhà, kẻ cười to nhất còn ai khác ngoài Young Bae...


...


Sau bữa tiệc, khi bọn con trai đã say mèm, chồng chất lên nhau mà ngủ, thì đó là lúc con gái ngồi lại tâm sự hay nói đúng hơn là nói xấu ai kia của mình...


- Chị thật không thể tưởng tượng được là Seung Hyun lại ở bẩn và lười biếng dã man đến thế! – Bom phàn nàn

- Sao ạ, em thấy ngày nào anh ấy cũng dọc dẹp nhà cửa tươm tất mà! – Dara nói

- Không dám đâu, tên ngốc ấy lừa em đấy, hắn ta chỉ làm qua loa, diễn trước mặt mọi người thôi, chứ ngày nào chị không phải dọn dẹp lại tất cả, nhiều lúc đi học về mệt muốn chết, nhưng nhìn nhà cửa bẩn lại không chịu được, thế là phải xắn áo lên quét dọn!!!

- Khổ thân chị thật đấy, mà chị cứ yên tâm, mai mốt em và Young Bae cưới nhau, em sẽ giúp chị 1 tay! – Rin nói mà không giấu được sự thích thú

- Cưới cậu ta thì em sẽ còn khổ hơn chị đấy, người gì mà cổ hũ khó tính dễ sợ! – Bom nói

- Không sao đâu, em quen rồi, sợ lại đến khi không có ông cụ ấy em lại không sống được ấy chứ – nhe răng cười

- Uhm, dù ở bẩn, lười, hay ngốc thế nào thì cũng là chồng mình nhỉ! – Bom cười, thật nhẹ nhàng và hạnh phúc – Chính mình đã chọn người ta mà...

- Minzy unnie không nói gì hết vậy? – Rin nói

- À... không biết nữa, thì cũng như mọi người thôi, Dae Sung... rất quan trọng với chị... - Minzy nhỏ nhẹ - Xảy ra bao nhiêu chuyện chị mới nhận ra được điều đó...

- Hì hì... - Dara cười, giữa nó và Ji Yong vẫn chưa xảy ra sóng gió gì, nhưng nó cũng có thể hiểu được câu nói của Minzy, ừ, Ji Yong đối với nó cũng rất quan trọng

- Con bé này cười gì, coi mặt mũi kìa, lại nghĩ về tên nhóc Ji Yong kia chứ gì – Bom nói

- Mọi người thấy Ji Yong thế nào? – Dara hỏi

- Cậu ta ngốc không thua gì Seung Hyun đâu! – Bom nhanh miệng

- Học hành cũng không ổn lắm, tính khí thất thường, khá độc đoán – Rin tiếp lời

- Lại còn thô lỗ, nóng tính nữa, Dae Sung không thế đâu – Minzy bồi thêm

- Hic, tệ đến thế sao... - Dara ỉu xìu, nó quay sang Hayi, hi vọng con bé sẽ nói gì đó tốt tốt về Yong - ...còn em, em thấy Ji Yong thế nào?

- Em có thường xuyên tiếp xúc với anh ấy đâu... - Hayi đột nhiên nghĩ tới mối quan hệ giữa Dara và Seung Ri, nó có nên hỏi không, nhưng nếu hỏi thì hỏi gì... - Giữa Seung Ri oppa và Ji Yong oppa, chị thấy ai tốt hơn?

- Dĩ nhiên là Seung Ri oppa rồi, không ai có thể tốt hơn anh ấy... nhưng, Ji Yong mới là người chị cần, kể cả khi Seung Ri oppa không phải là anh trai của chị, chị vẫn sẽ chọn Ji Yong, là vì...

- Vì Dara là đứa con gái ngốc nhất trên đời, nếu là chị, chị sẽ chọn Seung Ri đấy, so về mọi mặt Ji Yong không có điểm nào bằng Ri đâu! – Bom nói

- Tớ cũng vậy, Seung Ri hơn hẳn Ji Yong của cậu đấy! – Rin nói

- Ừ, đúng rồi! – Minzy gật gù

- Ghét mọi người thật đấy, sao cứ nói xấu Ji Yong mãi thế, Ji Yong cũng rất tốt mà, mọi người không hiểu được đâu – Dara phụng phịu

- Vậy nếu... Seung Ri oppa không phải là anh song sinh của chị, nếu anh ấy nói anh ấy yêu chị... chị sẽ làm sao? – Hayi rụt rè hỏi, dù biết là có hơi vô duyên khi hỏi điều này, nhưng cứ giữ mãi trong lòng làm nó khó chịu lắm..

- ... Chị sẽ chết! – Dara trả lời dứt khoác sau 1 khoảng lặng

- Điên hả, sao phải vậy! – Rin đột nhiên lớn giọng

- Tình huống này khó quá, không biết phải giải quyết sao nữa – Dara nhăn nhó, mặt mũi trông đến tội - Đổi câu hỏi khác nhé...

- Haha, thôi không cần đâu... - Hayi cười thoải mái, từ ánh mắt của Dara nó cảm nhận được lời Dara nói là thật, nó bớt ghét Dara 1 chút rồi..

- Chị có chuyện này muốn nói với mấy đứa... - Bom nghiêm trọng

- Gì thế ạ? – cả bọn xúm vào

- Chị có baby rồi!!!!!

- SAO!!!- 4 đôi mắt tròn xoe ngơ ngác

- Á Á Á... BOM UNNIE CÓ BABY.... Á Á Á – Dara nhảy tưng tưng, tay chân múa may loạn xạ... - Vui quá vui quá, nhà mình sắp có baby...- nó chạy tới chỗ bọn con trai đang nằm lăn lóc, lay mạnh từng đứa – Dậy đi, dậy đi, nhả mình sắp có baby đấy, Bom unnie có baby rồi đấy, dậy điiiiiiiiiiiiiiiiiiiii!!!!

- Thật chứ ạ, ôi vui quá – Minzy rạng rỡ

- Thật chứ sao, hôm nay định sẽ nói cho cả nhà nghe, mà bọn kia say cả rồi... chán thật!

- Kệ họ đi, ngày mai nói cũng được... - Rin đưa tay xoa xoa bụng Park Bom – Thích quá đi... bé cưng mau ra đời nhé, mọi người yêu con lắm đấy!!!

Cuộc nói chuyện bắt đầu chuyển sang chủ đề khác: baby! 5 đứa con gái tám càng nhiệt tình, hăng say hơn, đến quên cả việc dọn dẹp nhà cửa. Tám đến mòn mỏi thì cả bọn cũng lăn ra ngủ, "quyền" dọn dẹp đống tàn chiến được nhường lại cho bọn con trai...


.
.
.


- Chào Dara!

- Là cậu sao – Dara miễn cưỡng dừng lại

- Cậu vẫn nhớ lời đề nghị của tớ hôm trước chứ?

- Hee Chul à, tớ e là...

- Đi mà, năn nỉ đấy, năm nay là cuối cấp rồi, giúp tớ nhé... - Chul nài nỉ

- Tớ sẽ nhờ Seung Ri oppa giúp cậu.

- Thôi, nhìn cái mặt khó đăm đăm của cậu ta là tớ muốn chạy rồi, học hành gì được... Cậu giúp tớ nhé, không cần phải tới nhà tớ đâu, tớ tới nhà cậu luôn! – Hee Chul nói tỉnh bơ

- Không được đâu!

- Vậy thì ở trường cũng được, ngay sau giờ học, mỗi ngày 2 tiếng thôi, nhé, giúp tớ nhé...

- Tớ sẽ suy nghĩ thêm...

- Ừ, tớ chờ đấy... thôi cậu về đi, cậu ta trông có vẻ không vui – Hee Chul chỉ tay về phía Yong, cậu đang đứng tựa lưng vào tường, ở phía cuối hành lang

- Chào cậu...

....


- Đây là lần thứ 2 anh bắt gặp em nói chuyện riêng với hắn ta rồi nhé, anh không muốn chuyện này lập lại lần nữa – Ji Yong bực dọc sãi bước

- Bọn em có gì với nhau đâu, cậu ấy có chút chuyện nhờ em thôi mà... - Dara cố gắng chạy theo

- Anh không thích hắn, đừng gặp hắn nữa...

- Em biết rồi...

.
.
.


- Chào anh!

- Ơ... chào em... em là??? – Young Bae ngơ ngác, nó vẫn khá nhút nhát với... con gái

- Ahn So Hee... học dưới anh 1 khóa – So Hee lễ phép cuối chào

- Em tìm anh có việc gì không?

- Em muốn gia nhập câu lạc bộ boxing...

- Em là con gái mà.

- Con gái thì không được tham gia sao ạ?

- Được chứ, nhưng trong đội chỉ toàn con trai thôi, em không ngại chứ?

- Không ạ! – So Hee dứt khoác

- Được rồi, lịch tập ở đằng kia, nhớ tới đúng giờ nhé!

- Nhưng mà...

- Sao?

- Em chưa hiểu rõ về boxing lắm, anh giúp em thêm nhé – So Hee rụt rè

- Ok, vậy mỗi ngày cứ đến sớm hơn khoảng 1 tiếng, anh sẽ dạy thêm cho em!

- Dạ, cảm ơn anh!


.
.
.


- Anh có tin vào truyện cổ tích không? – Hayi hỏi

- Không! – Ri lạnh lùng

- Sao lại không, lãng mạng thế cơ mà...Lọ Lem hiền lành đáng yêu sẽ sống hạnh phúc trọn đời với chàng hoảng tử giàu sang, đẹp trai... 1 kết thúc quá đẹp còn gì!

- Nhảm nhí, Lọ Lem và hoàng tử, đại diện cho 2 tầng lớp của xã hội, cũng giống như 1 cô gái nghèo với cậu con trai của 1 nhà chính trị gia giàu có, hay 1 chủ tập đoàn hùng mạnh, làm sao mà 2 con người đó có thể gặp nhau, yêu nhau rồi sống với nhau trọn đời được chứ...

- Ý anh là...

- Truyện cổ tích chỉ dành cho những người hay mơ mộng và không có đầu óc, ở đời làm sao có thể xảy ra chuyện đó được chứ, vớ vẫn!

- Lọ Lem không xứng với hoàng tử?

- Ừ!

- Em không xứng với anh?

- Không, ý anh không phải vậy – Ri lúng túng – Truyện cổ tích khác, anh với em khác...

- Anh là người thừa kế tập đoàn YG danh giá, em là cô gái nghèo từ dưới quê lên Seoul... hệt như những gì anh vừa nói còn gì...

- Không phải, ý anh không phải vậy...

- Em về đây!

- Hayi à, đừng giận mà, anh không có ý đó đâu, thật đấy!!!
Ri chạy theo cố giữ Hayi lại. Giờ nó mới thấy mình thật ngu ngốc, sao lại có thể nói ra điều ấy chứ, chả biết suy nghĩ gì cả, không khéo Yi sẽ không thèm nhìn mặt nó luôn ấy...


...


Hayi chạy thật nhanh ra khỏi ngôi nhà ấy, biệt thự YG, lại khóc nữa rồi. Cứ tưởng nước mắt sẽ không xuất hiện nữa, từ ngày cậu tới Gwangju tìm nó, nhưng lầm rồi, hóa ra trong ý thức của cậu, nó chỉ là đứa con gái ngu ngốc, mơ mộng, đèo bồng... nó không xứng với cậu, nó biết chứ, nhưng khi chính cậu nói ra điều đó, trái tim nó như bị bóp nát, đau và xấu hổ... Nó nên dừng lại rồi nhỉ...


.
.
.

- Cậu tránh mặt tớ sao? – Hee Chul xông thẳng vào lớp Dara, ngang nhiên ngồi vào chỗ của Ji Yong, bên cạnh Dara

- Tớ... - Dara nhăn mặt

- Bắt đầu từ hôm nay luôn nhé, lớp cậu hay lớp tớ?

- Hee Chul à...

- Lớp cậu nhé, ngay cái bàn này, ra về tớ sẽ chạy sang đây ngay, nhé!

- Biến – ra – khỏi – đây!!! – Ji Yong gằng mạnh từng tiếng

- Đừng thô lỗ thế anh bạn, 2 lần gặp mặt, chả lần nào anh bạn thể hiện cho có văn hóa chút nhỉ?!?!?

- Mặc kệ tao, biến đi, Dara là bạn gái, à không, là vợ tao, mày đi mà tán tỉnh đứa khác!

- Tớ chỉ thích đánh ở đồn đã có giặc thôi, chứ đánh đồn trống thì chán lắm.... – Hee Chul ngạo nghễ quay sang Dara – Lát nữa gặp nhau nhé...


_____________

END CHAP 50+51+52

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro