Chap 43

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tú Nghiên rốt cục không nhịn được hỏi:" Anh không định trốn sao? Người của Anh Bang sớm muộn gì cũng sẽ tìm tới đây."

"Chạy trốn? từ trước tới nay chỉ có anh đuổi giết mục tiêu, chứ không có chuyện anh phải chạy trốn."tay phải của hắn ôm cái eo nhỏ của nàng, hưởng thụ từ sợi tóc bay tới tùng trận hương thơm ngát.

Tú Nghiên cố đè nén sự nôn nóng trong lòng, bình tĩnh nói:" Bảy tên đại tướng của Anh Bang đều toàn bộ đã hành động, định hợp tác lại để đối phó với anh. Cho dù có giỏi đến thế nào, thì một mình anh cũng không thể đấu lại thiên quân vạn mã."

"Phương pháp nghênh chiến kẻ địch có rất nhiều, để đối phó với thiên quân vạn mã, đương nhiên với mỗi người có cách đánh bại khác nhau."

"Thủ hạ của Thần Điền Cơ có thể nói là có mặt trên khắp đất nước, anh là sao có thể giết hết sạch hết? huống chi bọn họ đều trải qua huấn luyện nghiêm khắc, tất cả đều là điên cuồng không sợ chết, cho dù phải hi sinh tính mạng cũng nhất định phải hoàn thành nhiệm vụ.

Hắn vẫn nở nụ cười không thèm quan tâm như trước, thốt ra những lời nói đầy vẻ cao ngạo không ai bì kịp.

"Trong từ điển của anh không có từ trốn, nếu muốn giữ được tánh mạng, cách tốt nhất là tiêu diệt kẻ thù." Ý của hắn đã quá rõ ràng, hắn nhất định sẽ theo chân bọn họ đấu đến cùng.

Tú Nghiên rốt cục thiếu kiên nhẫn gầm nhẹ:" Tại sao anh không chịu trốn đi? Không nên theo chân bọn họ tranh đấu đến kẻ mất đồ như vậy!"

Hắn ngẩng đầu, mở miệng chế nhạo nàng." Em không phải luôn mong anh chết sao, như thế này chính là hợp với ý em?

Nàng túc giận đến ngừng thở, không muốn cùng hắn nói tiếp, túc giận đứng bật dậy rời khỏi vòng tay ôm áp của hắn, lại bị hắn nhanh chóng dùng lực kéo mạnh trở lại.

"Buông"

"Dáng vẻ tức giận của em thật đẹp". hắn vui vẻ cùng nàng dây dưa.

"Để cho những người đó đem anh băm thành trăm mảnh là được rồi!"

"Haha! Cho dù phải chết, anh cũng muốn trước khi chết được cùng em triền miên!"

Lưỡi của hắn nhanh chóng chiếm lấy miệng của nàng thật nồng nàn. Hắn lưu loát từ từ cởi bỏ quần áo của nàng xuống, đôi tay sờ loạn trên da thịt trắng noãn me người của nàng, giống như thiêu cháy thân thể nàng không còn gì cả.

Nàng giận cho chính mình tại sao lại nhàn rỗi đi lo lắng cho người đàn ông này! Để mặc sự nhiệt tình của hắn đang dần thiêu đốt mình, nàng hòa tan cùng với hắn, rơi vào cõi trầm luân.

Nàng không cần hắn thật sao? Đó là tự lừa dối mình!

Hắc Ưng không thấy.

Tỉnh lại lúc giữa trưa, Tú Nghiên nhìn không thấy bóng dáng Hắc Ưng đâu cả, nửa giường bên kia lạnh lẽo, chứng tỏ hắn đã đi thật lâu rồi.

Hắn sẽ đi đâu? Nàng không khỏi bắt đầu thấy nhớ hắn.

Nàng lơ đãng nhìn thoáng qua gói bạch phiến ở trên bàn, Tú Nghiên bước lên cầm lấy gói bạch phiến, đây chẳng phải là bạch phiến mà nàng trộm từ chỗ của Trúc Hạ Anh sao? Thì ra Hắc Ưng không chỉ phá hủy bang phái của Trúc Hạ Anh, mà còn giúp nàng đoạt lại bạch phiến.

Muốn bảo toàn được tánh mạng, biện pháp tôt nhất chính là tiêu diệt kẻ thù! Tú Nghiên nhớ lại câu nói mà hắn nói tối hôm qua, không khỏi trong lòng trấn động!

Chẳng lẽ hắn thật sự đi tổng bộ của Anh Bang? Ý tưởng này làm cho nàng sợ hãi, nàng lập tức lấy ra một phong thư, đem bạch phiến cất vào phong thư, viết địa chỉ gửi cho cục điều tra của Nhật Bản.

Nhặt quần áo rơi tán loạn trên mặt đất lên, nàng nhất định phải theo đến tận cùng, bởi vì, tim của nàng đang đập thật nhanh! Một loại cảm giác không tốt đang trào dâng trong bụng nàng.....

Tú Nghiên cải trang lẻn vào phạm vi thế lực của Anh Bang, để nghe lén về tin tức Hắc Ưng và bảy tên đại tướng của Thần Điền Cơ bắn nhau kịch liệt, mấy nhân vật đi đầu có vẻ như là đại ca, bàn tán với nhau về bẫy rập mà Thần điền Cơ đã bày ra khiến cho Hắc Ưng mắc mưu, sau đó hạ lênh mọi người dùng toàn lực dồn Hắc Ưng có cao đến đâu, cũng không ngăn cản được uy lực của thuốc nổ.

Lòng của Tú Nghiên căng thẳng lập tức bước nhanh hơn về phía kho hàng hoang vắng, nàng phải đến để báo cho Hắc Ưng hay, bảo hắn hàng ngàn vạn lần đừng mắc mưu, nếu lỡ thực sự vào kho hàng kia.... Trời ạ! Nàng không dám nghĩ tới!

Dự cảm bất an thúc giục đôi chân của nàng bước nhanh hơn,không dám dừng lại một chút, chạy nhanh đến mục tiêu.

Nhưng ngay khi nàng vừa mới tiến đến gần nơi đó, vừa lúc truyền đến "ầm" vang lên một tiếng nổ mạnh, sức công phá cực mạnh làm vỡ nát lòng của nàng! Sẽ không, Hắc Ưng sẽ không có việc gì!!! Nàng vẫn còn ôm một tia hi vọng…

ở hiện trường, đám thuộc hạ của Anh Bang vây quanh kho chứa vũ khí đã nổ tan tành thành mảnh nhỏ.Thần Điền Cơ hạ lệnh." Nhất định phải tìm cho được thi thể của hắn, ta muốn thấy xác hắn."

"Dạ!" thủ hạ ở bốn phương tám hướng lên tiếng trả lời.

Không lâu sau, bốn người đã lôi ra từ trong đống đỏ nát một thi thể không lành lặn,có kẻ cầm chân có kẻ cầm tay, còn có nửa thân mình. Mãi đến cuối cùng có một người lôi ra nừa người trên, kéo đến trước mặt Thần Điền Cơ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro