Chap 44

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trở lại Đài loan, Tú Nghiên tự nhốt mình trong nhà. Phần lớn thời gian nàng luôn nằm ở trên giường ngơ ngác nhìn trần nhà như kẻ mất hồn, mãi đến khi màn đêm buông xuống rồi nặng nề chìm vào giấc ngủ. Đến buổi sáng khi mặt trời ló rạng nàng tỉnh lại, nàng mới phát hiện chính mình còn sống trên đời.

Thời tiết trời trong nắng ấm như thế, ánh mặt trời vẫn là chói mắt như thế, tiếng chim hót, hương thơm của cỏ hoa,mọi thứ vẫn chưa biến mất. Nhưng là lòng của nàng đau quá, thần kinh của nàng rối rắm, nỗi đau xót trọn đời ngăn cách rõ ràng như thấm vào ruột gan, so với chết còn thống khổ hơn, thống khổ tới mức toàn thân như không còn sức lực, ngay cả sức để rơi lệ cũng không còn.

Tiếng chuông cửa vội vã vang lên, cứ vang mãi làm Tú Nghiên rốt cuộc đầu hàng, cố gắng ngồi dậy bước ra mở cửa.

"Tú Nghiên! Cám ơn trời đất em không có việc gì, tại sao mấy hôm nay không liên lạc, cũng không điện thoại báo với anh đã trở về? làm cho anh vội muốn chết, còn tưởng rằng em đã gặp phải vấn đề gì?"Bạch Thiệu Phàm nhìn nàng một lúc lâu, nhẹ nhàng hở ra.

"Em không sao." Nàng bình thản trả lời, vẻ mặt có chút mỏi mệt.

"Em có xem báo không? Chính phủ Nhật Bản đang tiến hành hàng loạt cuộc lùng bắt hàng loạt phần tử của hắc đạo Anh Bang, nghe nói có một người nặc danh, gửi bạch phiến và các chứng cứ đến cho cục điều tra, đã tạo cơ hội cho cảnh sát nhật bản nắm lấy danh sách phần tử Anh Bang phạm tội, trong đó có liên can đến bọn nanh sói ở Đài Loan, thì ra bọn họ và Anh Bang có móc nối với nhau, cái người nặc danh kia, có phải là em không?" hắn đem tờ báo để trước mặt nàng.

Nàng nhún vai,ảm đạm cười, ngã ngồi ở ghế sô pha.

Người gửi là em nhưng người lấy được là Hắc Ưng, là anh ấy đưa cho em.

"Hắc Ưng? Tại sao lại như vậy?"Hắn không thể tin."Anh ta cùng em đến Nhật Bản? Giúp em làm tình báo?"

Nàng nở một nụ cười thống khổ, trong mắt lộ rõ vẻ trống rỗng. Thiệu Phàm ngồi xổm xuống, chăm chú nhìn vẻ mặt mất mát của Tú Nghiên, lo lắng hỏi:"Sao lại thế này? Tinh thần em trông có vẻ không tốt lắm, em bị bệnh sao?"

"Anh ấy đã chết "

Bạch Thiệu Phàm giật mình sửng sốt, như chưa hiểu kịp.

"Em nói cái gì? Ai đã chết?"

"Hắc Ưng........... đã chết........."

Hắn kinh ngạc không thôi, Tú Nghiên thuật lại những chuyện đã trải qua cho hắn nghe. Bạch Thiệu Phàm cầm tay nàng, nhẹ giọng hỏi: " Em yêu anh ta?"

Nàng vô lực gật đầu, ngả ra phía sau tựa lưng vào ghế, thống khổ nói: "Khi anh ấy chết, trong nháy mắt em mới phát hiện ra là em đã yêu anh ấy rất sâu đậm..."

"Tú Nghiên, em còn có anh..."

Nàng lắc đầu."Thiệu Phàm, chúng ta không có khả năng."

"Anh biết...... Anh vĩnh viễn sẽ không thay thế được địa vị của anh ấy trong lòng em, nhưng là...... Anh sẽ chờ em."

"Em yên tâm, anh sẽ không làm em phải khó xử thêm đâu, nếu có một ngày, em lại gặp được người đàn ông trong mộng của em, anh sẽ chúc phúc cho em."

Tú Nghiên áy náy nhìn hắn một hồi lâu, mệt moi nói: "Em muốn nghỉ ngơi."

"Được rồi, ngủ một giấc thật ngon, ngày mai anh sẽ đến gặp em."

"Ừm."

Hắn si mê nhìn nàng một lúc lâu, mới lưu luyến không rời mở cửa đi khỏi, ra cửa mới đi được vài bước, đã thấy Tuyết Diễm xuất hiện ở trước mặt chặn đường hắn.

"Có việc gì sao?"hắn hỏi.

"Em cũng sẽ chờ anh."Nàng ưng thuận hứa hẹn.

"Em nghe lén chúng tôi nói chuyện?"

Nàng đỏ mặt không nói.

Bạch Thiệu Phàm lướt qua nàng, tiếp tục đi, Tuyết Diễm kêu lên: "Em sẽ không buông tay đâu!"

Hắn quay đầu lại, cười đến bất đắc dĩ, nói với nàng: " Chúng ta đều là những kẻ ngốc trong tình yêu."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro