Chap 46

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tú Nghiên chậm dãi xoay người về phía sau lưng, tim của nàng giống như sắp nhảy ra.

Không thể nào! Hắn không thể nào cò sống!

Đến khi đôi mắt của nàng chạm vào gương mạt quen thuộc tuấn tú lãnh khốc kia, lại thấy khóe miệng lạnh lùng kia mỉm cười.

Quả thật là hắn! khí chất thần bí thoát ra từ người hắn, người đàn ông có phong cách vương giả kia và đôi mắt mê hoặc lòng người đang khóa chặt nàng.

Tú Nghiên không có phản ứng buồn hay vui, nửa tháng này đã giày vò nàng đến mất hồn, gần như đã hao hết tinh lực của nàng, đã không biết nên có phản ứng gì, chỉ là ngơ ngác nhìn hắn, mãi đến khi Hắc Ưng đi đến trước mặt nàng , lòng bàn tay truyền đến độ ấm, chứng thực hắn ở trước mạt là chân thật.

"Em có khỏe không?"giọng nói vẫn là trầm ấm mạnh mẽ.

"Anh không chết?"

"Muốn anh chết, không dễ dàng như vậy."

"Nhưng mà,chính mắt em đã nhìn thấy anh bị nổ tan xác,mà thi thể kia..."

"Đó là kế di hoa tiếp mộc (1), anh đã đoán trước mưu kế của bọn chúng, nếu không tương kế tựu kế, làm sao có thể để cho Thần Điền Cơ lơi lỏng mà giết chết ả ta?"

(1) Di hoa tiếp mộc ( dời hoa nối cây ) nguyên là một tên trong 36 kế mà người trung quốc thường đề cập đến. di hoa tiếp mộc là một thủ đoạn vu oan giá họa, đẩy tội lỗi của người này sang cho người khác bằng cách dựng những chứng cứ giả tạo, đánh lừa người khác.

Tim nàng vẫn là đập mạnh và loạn nhịp, thất thần nhìn hắn, không thể tin lại được hai mắt của mình.

"Thật có lỗi, nguyền rủa của em là vô dụng, nhìn vẻ mặt tiều tụy của em, xem ra việc anh không chết đã phá tan nguyện vọng trong lòng em."

"Không phải.....không phải, em......."

Một giọt nước mắt to tròn không nghe lời chảy xuống khuôn mặt trắng như ngọc không tì vết của nàng, cả kinh trước phản ứng yếu đuối tiết lộ cảm tình của mình, nàng muốn né ra!

Hắc Ưng làm sao có thể buông tha nàng, hắn ôm lấy Tú Nghiên, đôi mắt nhìn chăm chú vào gương mặt của nàng, muốn xem cẩn thận, nàng rõ ràng rơi lệ! Vì hắn?

"Tại sao khóc?"Hắn ép hỏi.

"Không biết."

"Em yêu anh phải không?"

"Không có."

"Không có? Hắn gạt lấy nước mắt của nàng. "Đây là chứng cớ."

"Nói bậy! Buông!"

"Nếu không phải vì yêu anh, vì sao em trốn? vì sao không dám đối mặt với anh?"

"Em không muốn nhìn thấy anh."

Hắn nhanh chóng ôm lấy nàng vào trong lòng ngực, ở bên tai nàng nhẹ giọng nói nhỏ. "Nói dối."

Đêm này, hắn dùng tình cảm dịu dàng kinh người yêu nàng, không hề bá đạo, mà là che chở thương tiếc, mang theo nóng cháy cùng cuồng dã, thâm tình của hắn mênh mông như biển rộng bao trọn lấy nàng. Một lần, lại một lần, hắn dùng tất cả mọi tình cảm của hắn yêu nàng, càng không ngừng đòi hỏi sự khiêu khích sự nhiệt tình của nàng.

Lòng của nàng thiêu đốt theo hắn, trong cơ thể nàng lần lượt dâng lên những cảm xúc thăng hoa. Vòng tay ôm ấp của hắn, nụ hôn của hắn, cùng với những cảm xúc mà hắn khơi gợi lên ở nàng, đã làm nàng không còn suy nghĩ được gì hơn nữa, mặc cho hắn mang theo chính mình nhanh chóng đi về tận chân trời.........

Ngày mới sáng rực rỡ, Tú Nghiên giống như vừa tỉnh lại trong giấc mộng, nàng quay đầu nhìn về phía bên cạnh, đôi cánh tay rắn chắc của Hắc Ưng vẫn còn đang ôm choàng lấy nàng, nàng không phải nằm mộng, hắn thật sự ở bên cạnh nàng.

Trộm nhìn nét mặt hắn đang ngủ trong giấc ngủ say, nhìn hắn thật bình an, hơi thở không có một tia nguy hiểm, nàng vô cùng yêu nét mặt này của hắn, Tú Nghiên nhìn chằm chằm vào hắn không thể rời mắt đi được, luyến tiếc đừng mở mắt.

"Rất tuấn tú đúng hay không?"

"ừm, rất tuấn tú.."hả? Ai đang nói chuyện?

Hắc Ưng mở mắt ra nhìn nàng trong đôi mắt lóe lên tia gian xảo, nở một nụ cười bướng bỉnh.

Nàng khẽ nói: "Thì ra anh đã thức"

"Vì muốn cho em cảnh đẹp ý vui, nên anh giả vờ ngủ say,như thế nào? Cuối cùng cũng phát hiện ra anh rất tuấn tú phải không?"

"Ngông cuồng!"

Nàng giơ tay đánh hắn, lại bị hắn bắt lấy bàn tay nhỏ nhắn của nàng, cùng năm ngón tay của nàng đan sát vào nhau, đưa lên môi hôn nhẹ.

Tú Nghiên cũng nhìn thẳng hắn, không hề trốn tránh ánh mắt của hắn,nhìn thẳng vào tình cảm của mình.

"Hắc Ưng......"

"Gọi tên của anh."

Nàng thuận theo, nhẹ giọng gọi: "Quyền Du Lợi........"Gương mặt đỏ ửng say lòng người của nàng. "Anh........... Thật sự muốn em?"

"Đương nhiên, chết cũng không buông! Cho dù xuống địa ngục, anh cũng sẽ mang em theo."

"Nếu muốn em đến với anh, phải đáp ứng em một chuyện."

"Bàn điều kiện với anh?"ánh mắt hắn chuyển sang sắc bén.

"Không, là xin anh."Nàng mở đôi mắt to mềm mại trong suốt.

Mỗi khi nàng xuất hiện sự dịu dàng hiếm có này, làm kẻ máu lạnh, tâm cứng rắn như hắn cũng trở nên mềm mại.

"Chuyện gì?"Hắn hỏi, giọng nói trở nên nhu hòa.

"Hứa với em, đừng giết người nữa, được không?"

Hắn gật đầu. "Anh hứa."

"Thật sự?"Hắn đáp ứng quá nhanh làm cho nàng không thể tin được.

"Anh đã nghĩ qua, vì để cho công việc của chúng ta không vi phạm lẫn nhau, trừ phi vạn bất đắc dĩ, nếu không anh sẽ không giết người. Em là trinh thám, khi phá án thường xuyên đặt mình trong nguy hiểm, sau này anh sẽ giúp em tra án, chúng ta cùng nhau hợp tác điều tra, em phụ trách chuyện trinh thám, chuyện nguy hiểm cứ giao cho anh làm, an toàn của em là do anh phụ trách, nếu không có sự đồng ý của anh, em không được đi vào nơi nguy hiểm, nếu không, không thương lượng nữa."

Nàng dùng sức mạnh gật đầu, đảm bảo nói: "Chỉ cần anh không giết người, không làm chuyện phạm pháp, chuyện gì em cũng đồng ý."

Nhìn gương mặt nàng vì hưng phấn mà đỏ bừng mê người, Quyền Du Lợi cũng cười.

"Tốt, chúng ta lấy nụ hôn làm hiệp ước đi!"

Hắn thật sâu,thật nhiệt tình hôn lên đôi môi thơm ngát của nàng, hai đầu lưỡi cuốn vào nhau, thật lâu chẳng phân biệt được, giống như hai tấm lòng hòa tan cùng nhau, và cả lời thề cùng nhau trọn đời.

Lúc sau, nàng giống như nhớ tới cái gì, nắm lấy hắn hỏi: "Tại sao lúc tính mạng em gặp nguy hiểm như chỉ mành treo chuông thì anh xuất hiện cứu em, bất luận em đi đến đâu, anh luôn có thể tìm được em?"

Hắn cười đến mị hoặc. "Anh ngửi được mùi hương của em."

Tú Nghiên giống như thấy quỷ, nhướng mắt nhìn hắn, gì chứ? Hắn là chó săn đầu thai sao?

"Thực lợi hại như vậy? Nhất định có phương thức gì..."Nàng đột nhiên hiểu,mở mắt lớn trừng hắn, hỏi ra một câu rất có thể là đáp án. "Chẳng lẽ anh cũng giống như Cảnh Chấn, đã bỏ thứ gì ở trên người em........"

Hắn hài lòng cười khen. "Thật là người phụ nữ thông minh, không hổ là người mà Quyền Du Lợi đã lựa chọn làm người bầu bạn cả đời!"

Tú Nghiên kiêu ngạo kháng nghị. "Em cảnh cáo anh! Mau đem cái đồ vật hay hương vị quỷ quái gì tẩy sạch cho em! Nếu không em---- Ai nha! Anh làm gì! Thật nhột!"

Hắn đang dùng lưỡi liếm nàng, mê đắm cười nói: "Không phải em muốn anh đem hương vị trên người em tẩy sạch sao, anh đang làm đây!"

"Không phải, ôi, thật chán ghét---- "

Nàng thét chói tai muốn chạy trốn, Quyền Du Lợi làm sao buông tay nàng, đời này, nàng là đừng nghĩ tránh thoát khỏi lòng bàn tay của hắn.

Đôi mắt lóe ánh sáng chiếm đoạt, lại hoàn toàn hướng nàng đánh bất ngờ!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro