Chap 47 [END]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngồi ở ghế lạnh ngoài ban công phòng nghiên cứu lầu hai, Kiều Mã Lỵ đọc thư của Tú Nghiên từ canada gửi tới.

Người phui nữ này từ khi cùng Quyền Du Lợi hợp tác điều tra, trở thành một đôi vợ chồng thiên hạ vô địch, từ phía đông Nhật Bản, sang phía tây tới quần đảo Đại Tây Dương, mỗi góc ở trên quả địa cầu nayfhaauf như đều có dấu chân bọn họ, hai người vừa phá án, thuận đường còn đi du ngoạn khắp thế giới, cho dù có hơn cả trăm ngàn cừu gia muốn trả thù, cũng không thể tìm ra nơi ở của đôi trí dũng song toàn này.

Thật sự là kiêu ngạo! nàng không khỏi cười khẽ.

Một tiếng nổ từ một nơi gần đó truyền đến, kéo nàng ra khỏi suy nghĩ, Kiều Mã Lỵ đứng dậy từ ban công nhìn xuống.

Thì ra là âm thanh của chiếc xe hơi bị hỏng, chủ nhân của chiếc xe đang tốn công sức mở ra cốp xe trước, kiểm tra thử xem xe đã bị hư gì.

Kiều Mã Lỵ vốn định mặc kệ hắn, nhưng người này cứ làm ầm ầm! thật sụ là ồ chết người!

Nàng không tình nguyện đi xuống lầu dưới, đi đến bên cạnh chủ nhân của chiếc xe, khếu nại: "Anh làm cái gì mà ồn ào ở gần nơi ở của tôi vậy?"

Một gương mặt nhã nhặn thanh tú từ trong xe lộ ra, ngẩng đầu nhìn nàng, người thanh niên tò mò đánh giá nàng, tại sao ở vùng hoang vu dã ngoại, lại tự dưng xuất hiện một cô bé? Xem bộ dạng của nàng chỉ đại khái mười bảy, mười tảm tuổi.

"Cô bé, em ở nơi này?"

Kiều Mã Lỵ híp mắt ngạo nghễ nhìn hắn." Bác à, bác đang làm cía gì?"

"Bác?" Người thanh niên đó dở khóc dở cười." Cô bé à, anh mới hai mươi tám tuổi còn không đủ già để kêu phải kêu bằng bác đâu!"

"Cũng như thế, tôi đã gần hai mươi năm tuổi, xin làm ơn đừng gọi tôi là cô bé!"

Người thanh niên như không thể tin nổi, vẻ mặt mang theo thú vị của nàng. " Thực xin lỗi, thì ra là tiểu thư, thất lễ."

Nàng hừ lạnh!

"Xin hỏi có thể cho tôi mượn điện thoại một lúc không? Xe của tôi bị hư, muốn tìm người đến giúp đỡ." Hắn thỉnh cầu rất có lễ phép, thái độ thành khẩn ôn hòa.

Kiều Mã Lỵ nhìn từ đầu tới đuôi đánh giá hắn, phát hiện bộ dạng người thanh niên này cũng không tệ, thoạt nhìn thật vừa mắt. Đột nhiên nhớ tới Tú Nghiên cùng Quyền Du Lợi, hai người này lúc nào cũng hạnh phúc và vui vẻ, chẳng nhẽ tình yêu thật sự tốt đẹp như vậy sao?

Tú Nghiên luôn quở trách nàng suốt ngày cứ vùi đầu vào nghiên cứu, nên thử tìm một người đàn ông để nếm thử cảm giác yêu đương.

Cẩn thận suy nghĩ lại, mấy năm nay vẫn nghiên cứu khoa học kĩ thuật, không giống như cuộc sống bình thường,dường như có điểm đáng tiếc! Tự nhiên sau khi Tú Nghiên rời đi, lại vô cùng nhàm chán!Không có gì sự có thể kích thích ý chí chiến đấu của nàng.

Rõ ràng nên thay đổi tâm tình, đi "Nghiên cứu" về đàn ông cũng tốt lắm. Trộm nhìn! Trước mắt chẳng phaircos một vật sẵn để thí nghiệm đó sao? Vì thế vẻ mặt vốn lãnh đạm dần dần chuyển sang dễ chịu.

Nàng nở nụ cười quyến rũ trăm năm hiếm có. "Mời theo tôi đi vào, muốn dùng điện thoại không cần khách sáo."

Người thanh niên nồng nhiệt nói lời cảm ơn, vội vã bước theo chân của nàng, không biết sao, hắn cảm thấy được này cô gái giống như.....khẩu Phật tâm xà, nhất định là hắn quá đa nghi thôi

Đợi khi hắn bước vào, Kiều Mã Lỵ ở sau lưng hắn lộ ra nụ cười quỷ quái, đóng cửa lớn lại!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro