Chap 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

9/8/2015, 9:36

CHAP 17

Không biết từ bao giờ, việc hầu hạ ba ngày một lần chỉ còn trên lý thuyết, bởi vì hiện tại hai người đã không còn quan hệ theo cái lịch đấy nữa. Chỉ cần bị đối phương thu hút trong một khoảnh khắc nào đó, cả hai sẽ nhịn không được mà lao vào nhau bất kể thời gian cùng địa điểm. Jaejoong cảm thấy đây là dấu hiệu rất đáng mừng, việc cứ ba ngày phục vụ thần Mặt Trời một lần là yêu cầu đầu tiên cậu được nghe khi làm nô lệ riêng của Người, xóa bỏ nó cũng có nghĩa là khoảng cách chủ nhân nô lệ giữa Người và cậu đã được thu hẹp không ít, cũng chính là minh chứng hùng hồn cho thấy sự phát triển trong tình cảm của hai người.

Là yêu? Có lẽ còn chưa đến.

Nhưng thích? Hẳn là đã hơn rồi!

Jaejoong vẫn cứ nắm tay thần Mặt Trời trong suốt bữa tiệc, trên đường đi về phòng nghỉ thì lại lợi dụng cái áo khoác để che che đậy đậy mà tiếp tục nắm tay Người. Thần Mặt Trời từ đầu tới cuối đều không phản kháng, thậm chí còn tỏ vẻ vui sướng hưởng thụ ra mặt.

Sau đó khi về phòng, hai người kết thúc tiết mục nắm tay nắm chân trong sáng để chuyển sang làm chuyện đen tối hơn. Không rõ là ai bắt đầu trước, chỉ biết ngay khi cánh cửa đóng sập lại thì hai đôi môi đã vồ vập vào nhau. Trong bóng đêm, cái vòng màu vàng trên tay Jaejoong trở nên đặc biệt nổi bật, mỗi lần Yunho vuốt ve tay cậu rồi sờ đến nó, hắn lại cảm thấy thật thỏa mãn cùng kích thích, động tác cũng vì vậy mà càng trở nên mãnh liệt. Tình cảm bộc phát quá nhanh khiến hai người không kịp về giường, mọi việc cứ thế được tiến hành ngay sau cánh cửa. Quần áo đều rớt hết xuống dưới chân, cánh cửa trở thành điểm tựa chịu sức nặng của cả hai, vì phải liên tục đón nhận những cú thúc đẩy mạnh mẽ mà nó cứ kêu "cạch cạch" không ngừng.

Nhiều lúc Jaejoong cũng sợ cánh cửa không chịu nổi sức ép mà sập xuống, nhưng chỉ cần cậu lơ là một chút thôi là thứ bên dưới kia sẽ ra sức lay động kéo cậu trở về cơn khoái cảm, khiến cậu không còn tâm trí để nghĩ về việc khác nữa. Cậu đưa tay ôm thần Mặt Trời, hai chân quặp chặt vào eo hắn, để cái mông hoàn toàn chống đỡ sức nặng của cơ thể. Cậu vươn cổ để má hai người áp sát vào nhau, rồi như một con mèo nũng nịu dụi vào cổ, tai và má hắn. Hành động thân mật đến mức này là lần đầu tiên cậu dám làm, Jaejoong nghĩ đã tới lúc cậu từ bỏ danh hiệu nô lệ riêng của chủ nhân mà thay vào đó bằng danh hiệu cao quý và đáng ganh tỵ hơn rồi.

Cậu sẽ là tình nhân của thần Mặt Trời!

"Người thích em phải không?" Không phải cậu mà chính thần Mặt Trời mới là người rung động trước, điều này làm Jaejoong cực kỳ thỏa mãn. Giống như suy nghĩ ngông cuồng ngày nào của cậu đã trở thành hiện thực, cậu gần như đã thắng trong trận đấu này.

Yunho không hề trả lời mà chỉ dùng ngôn ngữ cơ thể để cho đối phương biết tâm tư hắn đang rối loạn nhường nào.

"Thật ra..." Jaejoong khẽ cười rồi thì thầm vào tai hắn. "Em cũng thích Người lắm." Vừa lòng cảm nhận vật chôn trong cơ thể mình phình to thêm, cậu lại tiếp tục nói. "Thích hơn ngài Jowon rất rất nhiều..."

Cạch! Vừa dứt lời trên môi đã phải hứng chịu một nụ hôn mạnh mẽ, mạnh đến nỗi làm đầu cậu va luôn vào cánh cửa phía sau. Jaejoong mỉm cười, thôi không trêu đùa khiêu khích chủ nhân nữa mà toàn tâm toàn ý đáp lại hắn...

---

Đêm ấy vì bị Jaejoong đổ dầu châm lửa liên tục mà hai người vật lộn tới khi mệt nhoài mới lăn ra ngủ, làm hắn không thể cho Jaejoong biết đáp án của câu hỏi kia.

"Người thích em phải không?"

"Đúng, ta thích ngươi. Cho nên thôi léng phéng với tên Jowon kia và ngoan ngoãn ở bên ta đi!"

Hắn vốn định sáng hôm sau sẽ nói với cậu điều này, thế nhưng Jaejoong đã biến mất từ sớm, làm hắn không thể tìm được cậu ngay cả khi hội đấu đã bắt đầu.

Rốt cuộc Jaejoong đã đi đâu?

"Jaejoong, tớ có chuyện muốn nói với cậu." Ngay từ lúc sáng sớm, khi Jaejoong thức dậy đi lấy nước chuẩn bị cho thần Mặt Trời rửa mặt thì gặp Karam ở cửa, và cậu ta đã nói như vậy.

"Có việc gì hả?"

"Là về tình bạn của chúng ta." Karam thấp giọng nói. "Mình tìm chỗ vắng người nói chuyện đi, đây là chuyện riêng tư, tớ không muốn để ai khác nghe thấy."

Đã nói nghiêm trọng tới mức này, Jaejoong sao có thể từ chối? Cậu lập tức đi theo Karam, thầm nghĩ giờ vẫn còn sớm, đợi lúc hai người nói chuyện xong rồi cậu quay trở về phục vụ chủ nhân cũng chưa muộn. Ai mà ngờ được, lần này đi không chỉ làm cậu bỏ lỡ phục vụ thần Mặt Trời một buổi sáng, mà còn là rất nhiều buổi sáng sau đó.

Karam dẫn Jaejoong đến một căn phòng cách khá xa khu vực có người ở, Jaejoong vô cùng tò mò về chuyện Karam sắp nói nên không để ý rằng nơi này thực sự rất vắng vẻ. Cậu đưa mắt quan sát xung quanh, ngay khi đang định hỏi chuyện thì đối phương đã lên tiếng trước cậu.

"Tôi thực sự rất ghét cậu." Karam nói rất nhỏ, nhưng nội dung câu nói này lại có sức công phá không nhỏ chút nào.

"Sao cơ?" Jaejoong giật mình hỏi lại.

Karam đứng ở ngay cửa ra vào, khuôn mặt không chút biểu cảm nhìn xoáy vào mắt Jaejoong, thẳng thắn chia sẻ cảm xúc của mình.

"Nhẽ ra cậu không nên cứu tôi, để tôi bại dưới tay nữ thần Sắc đẹp tốt hơn nhiều so với việc để tôi thua dưới tay một nô lệ đất sét." Giọng nói đều đều của Karam từng chút một đâm vào tim Jaejoong, làm cậu sửng sốt tới mức không thể nói nên lời.

"Tôi rất kiêu ngạo, tôi không muốn thua cậu. Không phải cậu luôn kém tôi mọi thứ hả? Tại sao lần này cậu lại thắng, hơn nữa còn thắng lớn như vậy?" Những lời cuối gần như là được hét lên, rốt cuộc Karam cũng không giữ được bình tĩnh nữa. Đôi mắt cậu trợn to cố ngăn không cho nước mắt chảy xuống, nhưng từng giọt từng giọt vẫn lăn dài trên má. "Chúng ta vốn là bạn mà, chúng ta không nên thế này, phải không?"

Đương nhiên không nên! Jaejoong bàng hoàng nhìn Karam. Cậu đã làm gì để người bạn mình luôn yêu quý nói ghét mình? Rốt cuộc cậu đã làm sai ở chỗ nào?

"Nhưng... cậu cũng có cơ hội ở bên Người đấy thôi, cậu thất bại, đó là lỗi của cậu!" Jaejoong cũng không phải dạng hiền lành nhẫn nhục để bản thân phải chịu ấm ức, sau khi hết sốc liền tức giận gắt lên. Rõ ràng cậu có lòng tốt cứu bạn, vậy mà cuối cùng lại thành ra kẻ bị ghét là sao?

Như thế không phải cậu sai, mà là vì người bạn của cậu quá tồi!

"Đúng vậy, tôi thất bại là do chính tôi." Karam vậy mà lại gật đầu đồng ý với lời nói của Jaejoong.

"Thế thì..." Jaejoong không nhịn được muốn xả tiếp.

"Nhưng tôi lại không thể ngăn bản thân căm ghét cậu, phải làm sao đây?" Dường như ánh mắt Karam khi nói xong câu này đã trở nên sắc bén hơn, ánh mắt ấy không khỏi làm Jaejoong rùng mình. Tới giờ cậu mới lờ mờ cảm nhận được nguy hiểm, Karam ngả bài với cậu về suy nghĩ thực sự của cậu ta, lại dẫn cậu đến nơi vắng vẻ này, chắc chắn không phải chỉ để đơn giản tâm sự vài câu thôi đâu.

"Karam, cậu cứ bình tĩnh suy nghĩ mọi chuyện đi." Jaejoong cố giữ cho gương mặt mình không biểu lộ sự sợ hãi. "Chúng ta sẽ ngồi bàn lại vấn đề này sau, được chứ? Giờ cũng muộn rồi, tớ phải đi!"

Jaejoong nói xong thì vội vội vàng vàng xông ra ngoài cửa, ngoài dự đoán của cậu, Karam vẫn đứng yên một chỗ mà không ngăn cản cậu chạy trốn. Thế nhưng rất nhanh sau đó Jaejoong đã hiểu tại sao Karam lại chẳng hề có phản ứng gì như vậy, bởi vì cậu ta biết rằng ngày hôm nay cậu tuyệt đối không thể thoát khỏi nơi này.

Nữ thần Sắc đẹp đang tiến đến gần, đằng sau ả là ba thuộc hạ cùng một người to lớn với tướng mạo vô cùng dữ dằn. Jaejoong vừa chạy ra khỏi cửa được vài bước đã bị họ chặn lại, cậu không dám thở mạnh, trong lòng nhanh chóng tính toán cách thoát ra. Nữ thần Sắc đẹp không thể gây tổn hại cho cậu được, tinh chất Mặt Trời vẫn đang chảy trong cơ thể cậu sẽ ngăn ả làm việc ấy, nếu liều mạng xông ra biết đâu cậu lại thoát khỏi ả và ba thuộc hạ kia? Nhưng còn kẻ lạ mặt mới xuất hiện, thân hình khổng lồ to gấp đôi người thường, trên tay cầm một cái búa rất lớn, Jaejoong nhìn cái búa đấy mà âm thầm nuốt nước bọt, trái tim trong lồng ngực đập mạnh như muốn nhảy ra ngoài.

Karam đang có tâm tình phức tạp nên không lên tiếng, Jaejoong vì sợ mà không dám phát ra tiếng động, nữ thần Sắc đẹp lại vì quá hưng phấn với những gì sắp diễn ra mà mỉm cười không nói gì. Trong phút chốc bầu không khí bỗng trở nên im lặng một cách quỷ dị, cuối cùng Karam là người lên tiếng trước tiên, cậu quay đầu lại nhìn Jaejoong, buông một câu rồi nhanh chóng bước đi.

"Xin lỗi."

Chỉ một từ đó thôi cũng đủ làm nỗi sợ hãi của Jaejoong dâng lên cực điểm. Cậu hốt hoảng chạy theo, với tay muốn túm Karam lại. "Karam, đừng đi..."

Một bàn tay to lớn từ đằng sau túm lấy áo Jaejoong, dễ dàng nhấc bổng cậu lên rồi ném vào trong phòng.

"Đừng Karam, đừng bỏ tớ lại!!!"

Jaejoong bị ném mạnh xuống đất làm cả người đau nhức kinh khủng, nhưng cậu vẫn cố gượng dậy gọi Karam. Cậu không rõ sẽ có chuyện gì xảy ra khi cậu phải một mình đối mặt với nữ thần Sắc đẹp, nhưng chắc chắc là gì đi nữa cậu cũng sẽ bị hành cho thê thảm. Kẻ to lớn kia quăng Jaejoong vào phòng rồi thì lập tức tiến vào theo, thấy cậu nhấp nhổm muốn đứng lên liền giơ chân đè lên ngực Jaejoong làm cậu không cách nào ngồi dậy được.

"Giới thiệu với ngươi, đây là một á thần thuộc bộ tộc Thợ rèn." Nữ thần Sắc đẹp chẳng hề nhiều lời hỏi thăm tình địch đã lâu không gặp mà đi vào vấn đề chính luôn, ả đã háo hức muốn thấy bộ dáng thảm hại của tên nô lệ này lắm rồi. "Ngươi thấy cái búa hắn đang cầm chứ? Nó có thể đập nát bất cứ thứ gì, dù có cứng rắn đến đâu."

Á thần Thợ rèn kia phụ họa theo lời Abee bằng cách chầm chậm nâng cái búa lên rồi lại chầm chậm hạ xuống, như để Jaejoong thấy rõ hơn hình dạng của thứ sắp làm cho cậu ăn không ít đau khổ.

"Em trai ta chưa bao giờ trao vòng tay Mặt Trời cho một ai." Abee thở dài cảm thán, lúc này bọn thuộc hạ đã đem tới một cái ghế, ả thong dong ngồi xuống, vừa vui sướng nhìn Jaejoong dưới chân á thần Thợ rèn vừa nói. "Một vật quan trọng như thế mà nó lại tùy tiện giao cho kẻ khác, hơn nữa còn là một nô lệ không chút sức mạnh, sao Yunho có thể bất cẩn vậy chứ?" Abee cau mày lắc đầu, bộ dạng giống như một người chị đang kể lể về cậu em khó bảo của mình, tràn đầy yêu thương cùng bất đắc dĩ.

"Ta muốn dạy nó một bài học để từ nay về sau nó không đưa đồ của mình cho người khác nữa, nên ta sẽ hủy vòng tay Mặt Trời." Nói đến đây, nụ cười trên mặt Abee lại càng sâu. "Mà trùng hợp thay, ta cũng muốn hủy cả ngươi."

Jaejoong nghe vậy càng thêm hoảng sợ, vung tay vung chân muốn đứng lên, ba thuộc hạ của nữ thần Sắc đẹp lập tức tiến tới ghìm chặt cậu lại. Hai kẻ giữ thân, kẻ còn lại thì cố định cho cánh tay cậu duỗi thẳng, giơ ra trước mặt á thần Thợ rèn. 

Á thần Thợ rèn vác búa lên vai, liếc nhìn Abee chờ chỉ thị.

"Đập nát đi." Đôi môi xinh đẹp của Abee đã khẽ mấp máy nói như vậy.

---

Dù cảm thấy việc Jaejoong vắng mặt hết sức kỳ lạ, nhưng Yunho không bao giờ nghĩ rằng sẽ có kẻ dám đụng vào cậu, vậy nên hắn không chờ Jaejoong mà cùng đám thuộc hạ còn lại tới đấu trường trước. Thông thường những trận mở màn là của các vị thần vừa trưởng thành và đạt được sức mạnh cực đại, họ đấu với nhau mang tính chất thử sức là chính. Bởi vì hình thức tham gia là thách đấu, ai trụ lại cuối cùng sẽ thắng nên chỉ khi người trụ lại trên sàn đấu cảm thấy mình đủ mạnh để so tài với thần Mặt Trời hoặc thần Địa Ngục thì mới thách đấu hai vị ấy. Cho nên thường thì phải đến ngày thi đấu thứ năm hoặc thứ sáu mới tới lượt thần Mặt Trời ra tay. Tuy nhiên trong hội Đấu thần năm nay, người đầu tiên nhảy lên sàn đấu lại là thần Địa Ngục, điều này làm cho mọi người sửng sốt không thôi.

"Thần Địa Ngục? Hắn định kết thúc sớm hội Đấu thần sao?"

"Hắn lên đài rồi thì còn ai dám đánh nữa!!!"

"Tên này lại có ý đồ gì đây không biết?"

Các vị thần bên dưới thi nhau bàn tán chỉ trỏ, ai cũng biết ngoài mục đích tìm ra vị thần mạnh nhất Thiên Đàng thì hội Đấu thần còn là dịp so tài cọ xát của các vị thần với nhau. Mọi khi thần Mặt Trời và thần Địa Ngục cũng tự biết mình mạnh nên không bao giờ chủ động lên trước mà nhường sàn đấu cho những người khác, chỉ đợi tới lúc có người thách đấu thì mới đi lên. Thế nhưng lần này thần Địa Ngục không nói không rằng chiếm luôn vị trí thi đấu đầu tiên, chắc chắn đã làm giảm không ít ý chí chiến đấu của người khác, như vậy thì nói rằng hắn muốn kết thúc sớm hội Đấu thần năm nay cũng không sai!

Trong lúc mọi người đang loạn hết cả lên thì thần Địa Ngục lại nói thêm một câu nữa, thành công làm cho tất cả dậy sóng. 

"Người ta thách đấu... là thần Mặt Trời."

"Không phải chứ?" Ngay cả thần Vui Vẻ là người lạc quan nhất ở đây cũng thấy chuyện này không ổn. "Thần Địa Ngục định đấu trận chung kết luôn sao? Hắn ta vội đi đâu hả? Đi làm phản chắc!"

Tất nhiên từ giờ tới lúc thần Vui Vẻ biết mình mồm quạ đen nói trúng sự thật còn một khoảng thời gian nữa, nhưng hành động hiện giờ của thần Địa Ngục khiến không ít người thực sự nghi ngờ về khả năng này, các vị thần bắt đầu xôn xao bàn bạc, thậm chí ngầm chia phe phái, giống như là sắp đánh nhau đến nơi rồi. Người xem đã rơi vào trạng thái kích động như thế, vậy mà hai nhân vật chính vẫn bình tĩnh như không, thần Mặt Trời nghênh ngang bước lên sàn đấu, cùng thần Địa Ngục bốn mắt nhìn nhau.

"Mặc kệ ngươi đang âm mưu trò gì, ta muốn trận này nhanh chóng kết thúc, ra tay đi!" Yunho cũng chẳng máu me gì hội Đấu Thần này, nếu chỉ cần đấu một trận mà kết thúc luôn thì quá tốt, kết thúc càng nhanh thì hắn càng sớm gặp lại nô lệ đất sét kia.

"Cũng được." Thần Địa Ngục điềm nhiên nở nụ cười, hai ánh mắt đụng nhau trong giây lát, rồi cả hắn và thần Mặt Trời đều đột ngột lao tới, tốc độ chớp nhoáng cùng cách ra đòn dứt khoát thể hiện rõ đây sẽ là một trận đấu vô cùng khốc liệt. 

Hai nắm đấm chạm vào nhau, sức mạnh mặt trời và sức mạnh địa ngục chính thức đối đầu!

Bang!

Ánh lửa tóe lên từ nơi vừa xảy ra va chạm, nhưng giống như đánh vào lò xo, thứ to lớn khổng lồ kia nhanh chóng bị hất ngược lại. Á thần Thợ rèn bị đẩy lùi ra sau mấy bước liền cau có mặt mày, không cam chịu thất bại mà tiếp tục thử một lần nữa. Gã giơ búa lên cao rồi đập xuống tay Jaejoong, nơi cậu đang đeo vòng Mặt Trời. Jaejoong nhắm tịt mắt không dám nhìn, may thay lần này tinh chất Mặt Trời vẫn bảo vệ được cậu, cái búa khổng lồ kia lại tiếp tục bị bắn ngược trở lại.

"Cứ đập tiếp đi." Lúc này nữ thần Sắc đẹp mới đứng dậy, từ trong ngực lấy ra một cái nhẫn có viên ngọc đen rất to đính bên trên. "Ngươi thấy đó, tác dụng bảo vệ của tinh chất Mặt Trời rất tốt, nếu như không có thứ mạnh tương đương thì không thể hóa giải được nó đâu."

Jaejoong nghe vậy liền trợn to mắt, hết nhìn mặt nữ thần Sắc đẹp lại nhìn cái nhẫn trên tay ả, cậu tuyệt vọng giãy dụa, cố gắng thoát ra khỏi sự kìm kẹp của ba tên thuộc hạ kia nhưng không được, Jaejoong liền gấp gáp kêu lên. 

"Nếu ngươi hủy vòng tay Mặt Trời, Yunho sẽ hận ngươi!" 

Cảm xúc của Jaejoong đã hỗn loạn đến mức dám gọi thẳng tên của thần Mặt Trời ra, hơn nữa lại gọi trước mặt nữ thần Sắc đẹp. Ánh mắt của Abee tối sầm, cậu không những đe dọa ả mà còn gọi người ả si mê thân mật như vậy, Jaejoong ngốc nghếch, sự sợ hãi đã làm cho cậu trở nên hồ đồ mất rồi.

Nữ thần Sắc đẹp dùng sức đeo nhẫn ngọc vào tay, lập tức có một luồng sức mạnh cực đại bủa vây lấy bàn tay ả, Abee mím môi cố gắng khống chế nó, nhưng luồng tà khí màu đen vẫn dần dần xâm chiếm cơ thể ả. Tròng mắt Abee hoàn toàn chuyển thành màu đen trông cực kỳ đáng sợ, bàn tay đeo nhẫn trở nên thâm sì, ả vừa run rẩy không ngừng vừa trừng mắt nhìn á thần Thở rèn đang sợ ngây người bên cạnh, sau đó gào to lên. 

"Đập đi!"

Cánh tay thâm đen chỉ thẳng vào Jaejoong, đẩy sức mạnh đáng sợ kia lên cơ thể cậu, màu vàng của tinh chất Mặt Trời nhanh chóng bị màu đen vấy bẩn, cùng lúc ấy á thần Thợ rèn cũng dồn hết sức lực vào hai cánh tay rồi phang mạnh búa xuống. Ánh sáng bắn ra khắp nơi, tinh chất Mặt Trời bị luồng sức mạnh đến từ chiếc nhẫn kiềm hãm nên đã không thể ngăn cản giúp Jaejoong đòn tấn công này.

Rốt cuộc, mọi thứ đều vỡ nát.

"AAAAAAAAA..."

---

Không hiểu vì sao Yunho đột nhiên lại bị hụt chân, trái tim hẫng mất một nhịp, thế nhưng nắm đấm của thần Địa Ngục đang xé gió lao tới làm hắn không thể không mau chóng lấy lại tinh thần mà đỡ chiêu. Yunho xoay người bắt được cổ tay của thần Địa Ngục, trước khi bị hóa giải chiêu khống chế này, Yunho đã phát hiện ra một điểm lạ trên tay đối phương.

"Vũ khí của ngươi đâu?" Yunho còn đang thấy lạ khi mình không có vòng tay Mặt Trời mà vẫn có thể đấu ngang cơ với thần Địa Ngục, hóa ra là hắn ta cũng không đeo vũ khí của mình – chiếc nhẫn ngọc đen chứa sức mạnh địa ngục.

"Nhẫn của ta sao?" Thần Địa Ngục chờ mãi mới đến giây phút này, hắn nhìn thẳng vào mắt Yunho, vừa nở một nụ cười khiêu khích vừa chầm chậm nói. 

"Nó đang ở cùng một chỗ... với vòng tay của ngươi đấy..."

END CHAP 17

WINGJ

2/9/2015, 10:44

1

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#yunjae