Chap 4 - 5 - 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  04/05/2014, 17:18

 

CHAP 4

 

Jaejoong ôm hy vọng thần Mặt Trời sẽ nhận ra cậu chính là nô lệ đã cùng Người thân mật đêm qua, nhưng tiếc rằng chuyện đó không xảy ra. Thần Mặt Trời chỉ liếc nhìn cậu một chút rồi quay mặt đi, hoàn toàn coi cậu như những nô lệ khác

“Ha…” Jaejoong thở hắt ra một hơi, ngẩng đầu nhìn theo bóng dáng ngày càng xa của thần Mặt Trời. Chỉ mới có một đêm thôi mà, Người vốn không để tâm nhiều đến nô lệ đất sét, một chút tinh chất Mặt Trời như vậy làm sao thu hút được sự chú ý của Người chứ?

Jaejoong chống tay đứng dậy, thất thểu bước về xưởng chế tạo làm việc tiếp, trong đầu vẫn không ngừng suy nghĩ. Kể cả Người có nhận ra thì sao? Chắc chắn chủ nhân vẫn sẽ lạnh lùng nhìn cậu và không ngần ngại quay đi thôi.

Nên nhớ, hiện tại cậu vẫn chưa là gì trong lòng chủ nhân cả.

Jaejoong đứng suy nghĩ trong chốc lát rồi giật mình nhìn đống người đất sét trong phòng mình, cậu còn chưa vẩy nước thánh tạo tính cách cho chúng nữa. Thế là Jaejoong vội vội vàng vàng ôm một cái bình đi lấy nước thánh. Bên ngoài cũng không quá hỗn loạn, thần điện chỉ bị hư hại có một chút nên có thể sửa lại nhanh chóng. Nô lệ đất sét bị chết thì rất nhiều nhưng đó chẳng phải việc nghiêm trọng gì, cùng lắm là số lượng nô lệ đất sét bên xưởng chế tạo của Jaejoong phải nặn nhiều hơn thôi. Jaejoong lách người qua đám nô lệ dọn dẹp rồi đến hồ nước thánh múc nước, lại nhanh chân chạy về vẩy nước thánh lên mấy hình người đất sét mình mới bặn xong. Cuối cùng là đưa hàng người ấy vào lò nung, vậy là xong công việc một ngày!

Lần này còn thừa lại không ít đất sét, có thể vì hôm nay cậu nặn người tay chân thon gọn, tóc tai ngắn ngủn và dáng người thì nhỏ bé. Nô lệ không thể lúc nào cũng cùng một khuôn mẫu nên phải có người to người nhỏ, người cao người thấp, nặn thế nào cũng được miễn là mặt mũi nô lệ phải sáng sủa đẹp đẽ. Mà cứ nỗi lần nặn người nhỏ là lại có đất sét thừa cho Jaejoong nặn chơi.

Nặn cái gì bây giờ nhỉ? Jaejoong ôm bọc đất sét về phòng, định bụng trong lúc chờ đến giờ ăn cơm thì nặn thứ gì đấy để giết thời gian.

Nhưng mà cậu lại chẳng thể nghĩ ra cái gì hay ho để nặn, bởi vì hiện giờ gương mặt của thần Mặt Trời đang chiếm cứ toàn bộ tâm trí cậu. Được nhìn Người ở khoảng cách gần như thế, làm sao mà bình tĩnh nổi?

“A!” Đôi mắt Jaejoong chợt sáng lên, chủ nhân, tại sao cậu không nặn khuôn mặt hoàn mỹ của chủ nhân nhỉ? Từng đường nét trên khuôn mặt Người cậu vẫn còn nhớ rất rõ, việc nặn lại chẳng có gì khó khăn cả. Nghĩ là làm, Jaejoong lập tức xắn tay vào việc nặn mặt thần Mặt Trời, số đất sét thừa chỉ đủ nặn một cái đầu thôi, cậu sẽ đặt cái đầu đất sét này ở đầu giường làm vật trang trí, để có thể thường xuyên ngắm nhìn khuôn mặt Người.

Jaejoong chính là một trong những nô lệ khéo tay nhất xưởng chế tạo, lần này cậu còn cực kỳ quyết tâm cùng chăm chú làm, cho nên kết quả đạt được đương nhiên rất mỹ mãn. Lông mày, đôi mắt, cái mũi… dần dần hiện ra dưới đôi bàn tay thon dài khéo léo của cậu. Jaejoong đặt khối đất sét lên ghế, còn mình thì ngồi chồm hổm dưới đất, say mê nặn đến quên cả thời gian. Ngắt một mẩu đất sét rồi vo vo trong tay, mười ngón tay nhanh thoăn thoắt tạo hình cho mẩu đất sét thành một đôi môi. Đôi môi nhỏ mà trơn bóng, môi dưới dày mọng mềm mại, giống như một bông hoa xinh đẹp nở rộ, kiêu sa lạnh lùng không cho phép kẻ nào đến gần. Càng cấm kỵ lại càng làm cho người ta say mê, làm cho người ta nhịn không được thầm nghĩ nếu áp lên đó không hiểu sẽ có cảm giác tuyệt vời thế nào.

Jaejoong đặt đôi môi được nặn hoàn chỉnh ghép vào khuôn mặt kia, lại dùng tay vuốt vuốt làm mịn và gạt đi những mẩu đất nhỏ dính trên đó, vậy là khối đất sét màu nâu ban đầu đã hóa thành thần Mặt Trời kiêu ngạo đầy quyến rũ. Thật sự rất giống, tiếc rằng dù sao đây cũng chỉ là một khối đất sét vô tri, hoàn toàn không có chút bá khí nào của Người. Hơn nữa khối đất này chỉ có độc một màu nâu, không có màu đen mượt của mái tóc Người, không có lớp da màu bánh mật tràn đầy sinh lực, cũng chẳng có màu hồng nhạt của đôi môi đầy mê hoặc, lại càng không có màu đen sâu thẳm huyền bí hấp dẫn của đôi mắt.

Jaejoong chép miệng, phải biết thỏa mãn với những gì đang có thôi, nếu muốn tất cả những điều kia, chi bằng cậu lôi thần Mặt Trời về phòng đặt làm trang trí luôn đi.

Bởi vì khối đất sét này không cần có sinh mệnh nên không cần vẩy nước thánh, cũng không cần nung trong lửa, cứ đợi một lúc cho đất sét khô lại là được rồi. Jaejoong vui vẻ đặt nó lên đầu giường, ngắm nhìn gương mặt giống hệt thần Mặt Trời thật lâu cho tới khi có tiếng kẻng báo đến giờ ăn cơm thì mới chịu thôi.

---

Nô lệ đất sét có đầy đủ các đức tính của con người, trong đó có cả sự tham lam.

Sáng hôm sau khi Jaejoong thức dậy thì khuôn mặt thần Mặt Trời bằng đất sét cũng đã khô cứng. Jaejoong ngây người ngồi trên giường một lúc mới giật mình nhớ ra là hôm qua mình đã nặn một khuôn mặt giống với Người. Cậu sờ sờ khuôn mặt ấy, cảm thấy đã đủ cứng cáp rồi thì cúi đầu xuống, nhắm ngay vào đôi môi mà hôn. Không được hôn người thật, đành tự thỏa mãn với hình nộm vậy.

“Hai ngày nữa là lại gặp Người rồi, lúc đấy nhất định phải hôn được đôi môi thật!” Jaejoong khẽ lẩm bẩm, sờ sờ vuốt vuốt khuôn mặt kia một chút rồi mới xuống giường.

Khi chuẩn bị đến xưởng làm việc, Jaejoong đột nhiên lại quay đầu về phía khối đất sét trên giường, nhìn chăm chăm vào nó. Cảm thấy chỉ có một cái đầu, chỉ có thể nhìn ngắm một chút, hôn hôn một chút, thật sự là không đủ.

Nếu có thêm cả thân người nữa thì tốt rồi, như vậy sẽ càng giống thật hơn…

Jaejoong đứng suy nghĩ trong chốc lát, cuối cùng quyết định sẽ làm thêm thân cho cái đầu kia. Cậu bọc cái đầu đất sét vào một tấm vải rồi đem tới chỗ làm, mỗi một nô lệ đều có một phòng nhỏ riêng để làm việc, tất nhiên thỉnh thoảng họ cũng sang chỗ nhau chơi, nhưng chẳng có mấy người từng nhìn rõ mặt của thần Mặt Trời, cho nên Jaejoong không sợ là họ sẽ phát hiện ra.

Để có đủ đất sét nặn người giống thần Mặt Trời, hôm nay Jaejoong lại lần nữa phải nặn những hình nộm càng thấp bé càng tốt. Bé bé xinh xinh cũng có nét hấp dẫn riêng, chỉ cần khuôn mặt thật tinh xảo thì vóc dáng bé nhỏ sẽ càng thu hút người khác, như vậy thì chất lượng người đất sét cậu nặn ra vẫn được đảm bảo. Thân hình của Người Jaejoong không được nhìn thấy, nhưng đã từng sờ vuốt cả một đêm, việc nặn lại đối với cậu là quá dễ dàng. Tuy nhiên thần Mặt Trời có dáng người to cao, cơ bắp nhiều, nơi đó cũng thật to, thực sự tốn không ít đất sét. Lượng đất sét Jaejoong cố bòn rút hôm nay không đủ, vậy là cậu đành phải đợi hôm sau làm tiếp.

Hai hôm liên tiếp cố lấy càng nhiều đất sét thừa càng tốt, rốt cuộc cậu cũng có thể nặn xong cơ thể thần Mặt Trời. Jaejoong vừa đưa tay lau mồ hôi vừa thỏa mãn ngắm nhìn tác phẩm của mình, nặn đống hình nộm chỉ tiêu của một ngày xong lại phải nặn thân hình thần Mặt Trời, cậu cảm thấy hơi mệt. Nhưng được nhìn thấy thành quả hoàn hảo thế này thì bao nhiêu mệt mỏi cũng tan biến hết rồi. Có thể vì cảm giác hưng phấn khi nặn người mình yêu thích cho nên tốc độ cậu làm rất nhanh, hôm nay lại xong việc sớm hơn mọi khi cho xem.

Jaejoong đẩy hình nộm thần Mặt Trời vào một góc, định để đến tối nó khô lại thì lén bê về phòng mình. Bởi vì là hình nộm nặn trộm nên không thể vẩy nước thánh tạo tính cách, cũng không thể cho vào lò nung để thành một nô lệ đất sét hoàn chỉnh, việc này mà đến tai thần Mặt Trời hay nữ thần Sắc Đẹp là cậu toi luôn. Nhiều nô lệ trong xưởng cũng lấy đất sét được phân nặn cái này cái kia, nhưng dám nặn hẳn vị chủ nhân cao quý nhất trong thần điện thì chắc Jaejoong là người đầu tiên. Ngẫm lại cũng thấy bản thân thật là to gan, nhưng kệ, Jaejoong chặc lưỡi, chỉ cần không để ai nhìn thấy hình nộm này là được rồi. Cậu cầm bình lên chuẩn bị đi lấy nước thánh, nhưng vừa mới bước chân đến cửa đã bị chặn lại, có người chạy xộc vào phòng nặn của cậu.

“Taemin?” Jaejoong khó hiểu nhìn nô lệ đất sét mới đến.

“Anh Jaejoong!” Taemin nghển cổ nhìn vào phòng Jaejoong, thấy một hàng đất sét hình người đã nặn xong thì vui vẻ nở nụ cười. “Anh nặn xong hết rồi hả?”

“Ừ.” Jaejoong gật đầu. “Có chuyện gì sao?”

“Có có, mai là đến hạn nộp sản phẩm rồi mà em vẫn chưa nặn được mấy, anh xem…” Taemin ngập ngừng, bày vẻ đáng thương nhìn Jaejoong.

“Lại định nhờ anh nặn hộ hả?” Jaejoong một tay chống nạnh một tay kẹp cái bình vào nách, nghiêng đầu hỏi Taemin.

“Chỉ lần này nữa thôi!” Taemin giơ một ngón tay lên, thành khẩn níu áo Jaejoong. Chỉ vì một hôm ham chơi mà hậu quả là tuần này có nguy cơ không đạt chỉ tiêu, tiền lương cuối tháng chắc chắn sẽ bị cắt, nó không muốn thế đâu. Trong những nô lệ làm trong xưởng nặn này chỉ có Jaejoong là dễ tính nhất, tay nghề lại cao nữa, nên giờ nó chỉ có thể trông đợi Jaejoong thôi.

“Cũng được…” Jaejoong suy nghĩ một chút rồi gật đầu. “Cơ mà phải cho anh số đất sét thừa trong tuần này của em.” Dù đã nặn xong hình nộm thần Mặt Trời nhưng không thể để “Người” không mảnh vải che thân thế được, cần phải nặn thêm quần áo và đồ trang sức cho “Người” nữa. Nếu có điều kiện Jaejoong định sẽ nặn một đống quần áo, mỗi ngày thay cho “Người” một bộ, làm sao cho giống như là thần Mặt Trời đang thực sự sống cùng cậu vậy.

Nô lệ làm việc trong xưởng nặn hay dùng đất sét thừa để nặn đồ, nếu đồ đẹp mà độc đáo thì đem tới chợ bán cũng được. Nơi đây tuy không hề có con người nhưng những hoạt động vui chơi giải trí hay lao động lại được mô phỏng giống hệt xã hội loài người, cho nên đương nhiên sẽ có tiền, sẽ có chợ. Taemin mới là nô lệ đất sét năm ba một thời gian, nên nó có rất nhiều thứ muốn hưởng thụ mà ngày trước chưa được nếm qua, bởi vậy cậu nhóc rất ham chơi và muốn kiếm nhiều tiền. Thấy Jaejoong đòi đống đất sét thừa để làm điều kiện thì mặt nó hơi nhăn nhó, nhưng nghĩ đến số tiền mình sẽ bị trừ nếu không hoàn thành xong chỉ tiêu thì đành thở dài chấp nhận.

Vậy là Jaejoong đến phòng nặn của Taemin để giúp nó, hai người vừa làm vừa vui vẻ trò chuyện, chẳng mấy chốc đã hoàn thành xong vài hình nộm.

Taemin nặn xong thêm một hình người nữa thì quyết định nghỉ, số còn lại ngày mai nó sẽ làm nốt. Quay sang bên cạnh thì thấy Jaejoong vẫn đang chăm chú nặn, Taemin lau tay đứng nhìn một hồi, sau đó ra góc phòng cầm một cái bình lên.

“Em đi lấy nước thánh rồi vẩy cho đống hình nộm của anh trước nhé?” Taemin ôm bình ra đến cửa thì quay đầu lại hỏi, nó nhớ là Jaejoong sang giúp khi chưa kịp vẩy nước thánh lên hình người đất sét.

“Ừm.” Jaejoong không quay đầu lại, chỉ kêu một tiếng tỏ vẻ đồng ý.

Taemin đi lấy nước thánh về thì tạt vào phòng Jaejoong, thuần thục nhúng tay vẩy nước lên từng hình nộm, xong thì tiện thể cho hình nộm vào lò nung luôn. Đột nhiên nó thấy trong góc phòng Jaejoong còn có một hình nộm to lớn khác, Taemin liền tiến lại gần ngắm nghía.

“Ồ, đẹp trai thật đấy.” Taemin lẩm bẩm khen ngợi, không ngờ anh Jaejoong lại nặn ra được một khuôn mặt đẹp thế này, mà tại sao lại để hình nộm này ở đây vậy? Taemin đặt bình nước xuống, dùng hai tay ôm hình nộm đẹp trai mà nó nghĩ là Jaejoong nặn xong và bỏ quên không xếp vào hàng, đặt xuống cùng hàng với các hình nộm khác, lại vẩy thêm chút nước thánh cho đúng quy tắc rồi mới quay bánh xe để đưa tất cả hình nộm vào lò nung.

Cho đến những phút cuối trước khi cửa lò nung khép lại Taemin còn vừa đưa mắt ngắm nghía theo hình nộm đẹp trai kia vừa tấm tắc cảm thán, quá đẹp, quá hoàn hảo, nhìn cơ thể rắn chắc múi nào ra múi nấy kìa, chậc chậc… mà so với những hình nộm khác, cái đó có vẻ cao to hơn nhiều nhỉ?

Bởi vì Taemin chưa bao giờ có dịp nhìn thấy khuôn mặt thần Mặt Trời, nên nó hoàn toàn không biết mình vừa gián tiếp gây họa cho Jaejoong. Sau khi thấy cửa lò nung khép lại thì Taemin mới ôm bình nước thánh đi lấy tiếp cho đầy bình rồi quay về phòng nặn của mình, vừa bước chân đến cửa đã bắt đầu cất giọng khen Jaejoong.

Jaejoong đang đứng rửa tay, thấy Taemin ồn ào vậy cũng chỉ mỉm cười không nói, tới lúc cậu nhóc nói đến đoạn “Hình nộm trong góc ấy đúng là một tuyệt tác!” thì cậu mới giật mình ngẩng đầu lên nhìn Taemin.

“Hình nộm trong góc?” Jaejoong nuốt nước bọt hỏi lại.

“Vâng.” Taemin vẩy nước thánh vào hàng nô lệ đất sét trước mặt, quay ra gật đầu với Jaejoong. “May mà em phát hiện ra là anh để quên ở chỗ đó đấy.” Nói xong còn vênh mặt chờ được khen ngợi.

“Em… em cho vào lò nung chưa?” Jaejoong bủn rủn tay chân, khó khăn bật ra câu hỏi.

“Đương nhiên là rồi, vẩy nước thánh xong là em cho vào lò luôn.” Taemin ngay lập tức trả lời.

Lại còn vẩy nước thánh tạo tính cách nữa! Jaejoong choáng váng ôm đầu, một cơn ớn lạnh chạy dọc từ chân lên sống lưng, toi rồi toi rồi, cậu thật sự toi rồi…

“Jaejoong, anh làm sao vậy?” Hung thủ gián tiếp đẩy cậu vào chỗ chết lại không hề hay biết về tội ác của mình, thấy Jaejoong suy sụp ôm đầu thì vội lo lắng đỡ cậu.

“Không…” Jaejoong lắc đầu, đều là cậu tự làm tự chịu thôi, ngay từ đầu việc nặn hoàn chỉnh một bản sao của thần Mặt Trời đã cực kỳ nguy hiểm rồi. Đều là cậu quá si mê, đã được làm nô lệ riêng của Người rồi còn tham lam muốn thêm nữa… nếu nô lệ đất sét giống thần Mặt Trời bị ai nhận ra, nguy hiểm hơn là để nữ thần Sắc đẹp bắt gặp, thì mạng cậu nhất định sẽ chấm dứt.

Jaejoong đẩy Taemin ra, thất thểu bước về phòng nặn của mình. Hình nộm đất sét sau khi cho vào lò nung, nung đủ nhiệt độ và thời gian sẽ được tự động đưa đến khu vực phơi khô. Hình nộm mà mỗi một nô lệ trong xưởng chế tạo nặn ra sẽ được xếp vào một chỗ khác nhau, để có thể thuận tiện cho việc kiểm kê số lượng cũng như chất lượng sản phẩm của từng nô lệ chế tạo. Nếu có thể lẻn vào khu phơi khô, đến chỗ mà những hình nộm trong phòng cậu được tập hợp rồi phá hủy hình nộm giống thần Mặt Trời thì tốt rồi. Nhưng ngặt là Jaejoong không quen ai ở khu phơi khô nên không có lý do vào đó, mà giữa hàng trăm hình người đất sét cậu biết tìm hình nộm kia ở đâu đây?

“Trời ạ!!!” Jaejoong vò tóc kêu to một tiếng, bây giờ chỉ còn hy vọng là hình nộm ấy sẽ bị hỏng trong quá trình nung hoặc phơi khô thôi, gì thì số lượng nộm đất sét bị hư hỏng trước khi chính thức được tự do hoạt động là rất nhiều.

Jaejoong bấu víu vào tia hy vọng mới nhen nhóm để cố nén nỗi lo trong lòng, mai là được gặp chủ nhân thật rồi, không thể đem cái tâm trạng be bét này lên giường mà đối mặt với Người được.

---

Quá trình đến điện Ánh Sáng được diễn ra gần như giống hệt với lần trước, có khác chỗ là lần này không có nô lệ giúp cậu tắm rửa và mở rộng chỗ kia nữa. Jaejoong chỉ cần đeo mặt nạ trên đường đến điện Ánh Sáng, vào phòng trong là cậu có thể cởi ra vì cũng chỉ có mình cậu trong đấy.

Sau khi tắm rửa sạch sẽ trong hồ nước thánh rải hoa, Jaejoong lên bờ lau khô người rồi chợt liếc thấy một thứ đã được đặt sẵn trên ghế dài. Cậu đỏ mặt nhìn thứ vừa to vừa dài nọ, do dự một chút rồi cầm lấy nó, tự đưa đẩy vào cơ thể mình. Tới khi cảm thấy đã chuẩn bị tốt rồi mới rút ra, phủ tấm ren lớn lên người, sau đó đi đến đẩy cánh cửa to ở góc phòng ra. Lần trước dù bị tấm ren phủ kín mặt nhưng Jaejoong vẫn lờ mờ nhìn thấy ngài Jowon mở cánh cửa này ra rồi đi tiếp.

Và đúng như cậu dự đoán, ngài Jowon đã đứng sau cánh cửa đợi sẵn. Jowon thấy Jaejoong bước ra thì lập tức nắm tay cậu dắt đến phòng ngủ của thần Mặt Trời, đẩy cậu vào phòng rồi đóng cửa lại.

Dù đây là lần thứ hai làm việc này nhưng Jaejoong vẫn hồi hộp như lần đầu tiên, cậu nằm thẳng tắp trên giường chờ Người đến. Khi cánh cửa được mở ra, Người từ từ bước vào, Jaejoong thậm chí còn không dám thở mạnh.

Đệm giường lún xuống, bàn tay to của Người vươn qua vuốt ve ngực cậu, cậu cũng đặt tay lên ngực Người, mạnh dạn sờ soạng. Hai cơ thể trần trụi nhanh chóng quấn lấy nhau, cùng lăn lộn trên giường. Người không ngừng hôn lên ngực và bụng cậu, được một lát thì lật cậu lại, đưa bàn tay xuống bên dưới dò dẫm. Cậu cố vểnh mông lên cao để Người hành động thuận tiện hơn, tấm lưng trần mịn màng uốn thành một đường cong quyến rũ, bờ mông trơn bóng khe khẽ đung đưa, vừa như ngại ngùng mà vừa như mời gọi.

Jaejoong không ý thức được hành động của mình có sức hấp dẫn lớn thế nào, cậu chỉ làm theo lời chỉ bảo của ngài Jowon. Lúc ấy á, đừng quá ngoan ngoãn mà cũng đừng phản kháng quá, cứ nửa vời là tốt nhất.

Cảm giác khó chịu khi bị xâm phạm không còn rõ ràng như lần đầu, thậm chí đau đớn rất nhanh bị thay thế bằng khoái cảm. Cậu chống hai tay lên thành giường tiếp nhận sự đưa đẩy mạnh mẽ từ phía sau, da thịt phần thân dưới của hai người liên tục va chạm tạo nên những âm thanh vang dội. Hai tay Người nắm chặt lấy eo cậu, dồn sức ép cội nguồn khoái cảm vào khe nhỏ chật hẹp phía trước. Cậu ngửa cổ rên rỉ, cơ thể bị va chạm nảy lên nảy xuống làm cho tiếng rên trở nên đứt quãng lúc có lúc không, khiến bầu không khí càng thêm mờ ám.

Thần Mặt Trời cúi người xuống, vừa thở dốc vừa gặm cắn tai cậu. Jaejoong bị hơi thở nam tính của Người làm cho choáng váng, cũng chầm chầm quay đầu lại, cơ thể đổ hẳn ra phía sau dựa vào Người, để cho nơi kia hoàn toàn bị Người đâm trọn.

Đôi môi đỏ mọng ướt át của cậu thoáng run rẩy, lần mò từng chút một trong bóng đêm. “Hôn em đi…” Giọng nói khàn khàn bất ngờ vang lên làm thần Mặt Trời giật mình ngừng động tác.  

“Chủ nhân, xin hãy hôn em…” Jaejoong nhắm mắt dâng lên đôi môi mật ngọt, khẽ rên rỉ cầu xin.

Cánh hoa được tưới đẫm khoái cảm xinh đẹp nở rộ, e lệ chờ người đến nhấm nháp hưởng thụ, tỏa ra một sức hấp dẫn khó mà kháng cự nổi.

Hô hấp thần Mặt Trời trở nên dồn dập, ngay cả khi không thể nhìn thấy hắn vẫn tưởng tượng ra được thứ mỹ vị trước mắt ngon lành đến thế nào, hắn chẳng thể mà cũng chẳng cần phải nhẫn nhịn, trong chớp mắt đã cúi xuống tham lam cắn mút đóa hoa kia…

END CHAP 4

WINGJ

17/05/2014, 23:54

----------------------------------

24/05/2014, 17:10

 

CHAP 5

Cảm xúc khi hai đôi môi chạm vào nhau thật khó diễn tả, trong cơ thể hắn giống như có cái gì đó bùng lên dữ dội, không ngừng kêu gào đòi hỏi muốn thêm nữa.

Hắn say mê liếm mút đôi môi mềm mại mà ướt át của nô lệ kia, sự thỏa mãn lập tức lan tỏa ra toàn thân làm cho hắn càng thêm dùng lực ngấu nghiến. Thế nào cũng thấy không đủ, hắn ngậm cả môi dưới đối phương vào miệng mà day cắn, cái lưỡi linh hoạt liếm một vòng quanh bờ môi thơm ngọt rồi chui thẳng vào khoang miệng đang hé mở mời gọi. Hắn tham lam hút lấy chút nước trong miệng đối phương, còn liên tục dùng lưỡi chà xát khiêu khích, quấn lấy cái lưỡi nhỏ rụt rè bên trong ép nó triền miên cùng mình. Dường như hành động quá sức mãnh liệt đó làm nô lệ kia không chịu nổi mà muốn quay đầu đi chỗ khác, hắn mạnh mẽ lật người cậu ta lại, thân dưới chuyển động thật mạnh cắm sâu vào bên trong cậu ta, bên trên lại vội vã lần tìm đến đôi môi kia, nhanh chóng nuốt sạch những tiếng rên rỉ ngọt ngào của nô lệ dưới thân.

Hắn vốn không thích hôn môi, một nụ hôn có thể đem lại bao nhiêu khoái cảm chứ? Còn không bằng cứ tập trung chăm sóc cho thân dưới để mau mau xong chuyện, đỡ phải tiếp xúc nhiều với nô lệ đất sét thấp kém. Thế nhưng có lẽ sau lần này hắn phải suy nghĩ lại, hôn môi không chán như hắn tưởng, hay ít nhất là hôn nô lệ này không hề chán. Đôi môi căng mọng, khoang miệng sạch sẽ, thậm chí đến nước miếng cũng thật thơm tho ngon lành, không thể phủ nhận rằng việc vừa xâm chiếm bên dưới vừa hút mật ngọt trong miệng cậu ta đã đem lại cho hắn khoái cảm mãnh liệt hơn.

Hắn cứ như vậy điên cuồng mà nhấm nháp đôi môi cậu ta, hôn đến khi không thở nổi thì buông ra, tập trung chuyển động thân dưới vài cái rồi lại tiếp tục áp môi lên hôn xuống. Đối phương dường như cũng bị sự mãnh liệt của hắn tác động, ban đầu còn chịu không nổi mà lắc đầu chống cự, sau đó lại bất chấp hết mà ôm chặt cổ hắn, há to miệng cùng hắn quấn quýt không buông. Lần này làm thực sự có chút không thể khống chế, đến lúc hắn đạt đến cao trào thì thân thể cũng mệt mỏi, hắn nằm đè lên người nô lệ kia, lười đến độ thân dưới cũng chẳng thèm rút ra mà cứ để yên bên trong đối phương.

Jaejoong nằm thở một lát rồi gượng dậy bò tới đầu giường, vắt khăn ướt lau người cho thần Mặt Trời. Hiện giờ cậu đang rất vui, cuối cùng cũng được Người hôn rồi, đây có thể coi là một thành quả cực kỳ to lớn mà chưa nô lệ riêng nào làm được. Tâm trạng rạo rực phấn khởi khiến Jaejoong to gan hơn, cậu thầm nghĩ nhỡ đâu vì hình nộm đất sét tai tiếng kia mà đây là lần cuối mình được hầu hạ thần Mặt Trời thì sao? Jaejoong chần chừ một chút, rốt cuộc quyết tâm mở lời bắt chuyện với Người.

“Chủ nhân, Người có thích nụ hôn ban nãy không?”

Yunho đang thoải mái nhắm mắt tận hưởng sự hầu hạ của nô lệ riêng thì đột nhiên nghe thấy tiếng nô lệ ấy, hắn ngạc nhiên nhíu mày, im lặng chờ xem nô lệ ấy sẽ tiếp tục nói gì. Jaejoong không thấy Người đáp lại thì hơi thất vọng, nhưng cậu vẫn tiếp tục nói.

“Mọi người đều bảo chủ nhân không thích hôn, nhưng em nghĩ đó là do Người vẫn chưa tìm được đôi môi có thể làm Người say mê thôi.”

Say mê? Hắn mở mắt nhìn vào bóng đen đang ngồi trước mặt, nhớ lại những nụ hôn xuyên suốt quá trình quan hệ ban nãy, quả thực đôi môi kia làm hắn có chút say mê…

“Người thích một đôi môi như thế nào? Dày, mỏng, đầy đặn… em sẽ nặn ra một loạt nô lệ đất sét có hình dáng đôi môi mà Người thích.” Jaejoong vừa nhúng khăn vào chậu nước vò vò vừa nói.

“Ngươi nặn?”

Bàn tay đang vắt khăn của cậu lập tức khựng lại, Jaejoong mở to mắt không tin vào tai mình, Người… Người vừa mới tiếp chuyện với cậu sao? Jaejoong nói nhiều như vậy nhưng chẳng hề dám hy vọng Người sẽ đáp lời mình.

“Vâ… vâng.” Cậu nuốt nước bọt, lắp bắp trả lời, cố dỏng tai nghe câu nói tiếp theo của Người. Nhưng mà thần Mặt Trời lại không nói thêm gì nữa, đôi mắt khép lại chuẩn bị nghỉ ngơi. Jaejoong ngồi đợi một chút không thấy Người nói tiếp thì đành phải tự mình nói thêm. “Em làm ở xưởng chế tạo, chính là công việc nặn nô lệ đất sét đó chủ nhân. Cho nên Người thích nô lệ có hình dạng đôi môi như thế nào cứ nói với em, em sẽ nặn thật nhiều hình nộm cho Người ngắm!”

Lần này không để cậu phải đợi lâu, thần Mặt Trời đã chầm chậm trả lời.

“Giống như ngươi đi.” Nói xong thì trở mình một cái, lười biếng duỗi tay chìm vào giấc ngủ.

Xem ra lần quan hệ vừa rồi làm cho Người vô cùng hài lòng nên mới có thể chấp nhận sự quấy rầy của Jaejoong, thậm chí còn phá lệ dễ tính mà đáp lời cậu.

Jaejoong tự biết chừng mực không tiếp tục nói thêm nữa, cố kìm nén sự vui sướng mà đi xuống giường, đem tấm ren trùm lên người rồi ra khỏi phòng.

“Người nói chuyện với tôi đấy! Ngài Jowon, Người không những hôn tôi mà còn nói chuyện với tôi nữa!” Ngay khi đóng cửa phòng lại Jaejoong đã không kìm được mà túm tay Jowon ríu rít nói.

Gương mặt rạng rỡ bừng sáng sau tấm vải trùm màu đen, cơ thể mới trải qua khoái cảm khi quan hệ trở nên hấp dẫn lạ thường, Jowon nhìn bàn tay trắng trẻo đang nắm lấy cánh tay mình cùng với bộ dáng vui vẻ mà vẫn cố kìm nén không dám to tiếng của Jaejoong, đôi mày hắn nhíu lại, cố bày ra biểu tình lạnh lùng bình tĩnh mà quay đầu bước đi.

“Đã có nô lệ nào làm được như thế chưa? Chắc chắn là chưa rồi!” Jaejoong vẫn còn vui sướng lẩm bẩm ở phía sau, cậu không những cảm thấy vui mà còn rất tự hào về bản thân mình nữa.

“Hôn và nói chuyện thì sao chứ?” Jowon đột nhiên quay đầu lại, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào Jaejoong. “Đối với chủ nhân, ngươi vẫn là một nô lệ mà Người còn chẳng hề biết mặt.”

Jowon nhìn vẻ sững sờ của Jaejoong, cau mày bỏ lại câu cuối cùng. “Ngươi cũng chỉ là một nô lệ đất sét mà thôi.”

Chỉ là một nô lệ đất sét, lại có sức hấp dẫn lớn đến vậy…

Jaejoong mím môi nhìn theo Jowon, lời nói của ngài làm cậu nhớ đến lần gặp mặt vào mấy ngày trước, cậu và chủ nhân đã đối mặt trực tiếp với nhau, thế mà Người chẳng hề nhận ra cậu, thậm chí một chút cảm giác thân quen cũng không có. Jaejoong tự vỗ lên mặt mình hai cái, mục đích của mình là gì chứ? Đạt được dấu ấn bảo vệ của thần Mặt Trời và làm cho nữ thần Sắc đẹp tức chết cơ mà, chặng đường ấy vẫn còn dài lắm, chút ít thành công hôm nay vẫn chưa tính là gì cả, cậu phải cố gắng hơn nữa mới được!

Cậu tự sốc lại tinh thần rồi hăm hở bước đi, nhưng rồi hình ảnh hình nộm thần Mặt Trời đột nhiên hiện lên trong đầu làm tinh thần mới dâng lên của Jaejoong nhanh chóng xẹp xuống.

Muốn tính đến mấy chuyện này, trước hết cứ phải qua khỏi cửa ải do hình nộm kia đem lại đã…

Nô lệ đất sét cần nung ba ngày mới có thể ra khỏi lò, trong quá trình nung, nhiệt độ cao có thể khiến những hình nộm không được nặn chắc chắn bị vỡ ra, thường thì sẽ có một phần ba nô lệ đất sét trong một đợt bị hỏng tại lò nung. Sau khi nung các hình nộm sẽ có ba ngày phơi khô để cơ thể trở nên cứng cáp hơn, và cũng là để nước thánh ngấm sâu vào đất sét rồi tái tạo nên một cơ thể có khả năng vận động linh hoạt. Tại cửa này thường có một nửa số hình nộm bị hỏng do nước thánh được vảy vào quá nhiều hoặc quá ít, không phù hợp để hình thành một nô lệ đất sét hoàn chỉnh, nước thánh không có tác dụng thì đó chỉ là những hình nộm vô hồn, sao có thể dùng làm gì được chứ! Như vậy tính ra thì chỉ có một phần sáu số hình nộm được đưa đến các lò nung là trở thành một nô lệ đất sét có thể tự do hoạt động, chưa kể trong quá trình làm việc ban đầu mà có xảy ra sự cố gì thì cơ thể rất dễ vỡ nát, sứt mẻ…

Jaejoong vừa đi lấy nước thánh vừa nhẩm tính khả năng hình nộm thần Mặt Trời của mình có thể xuất hiện công khai trước mặt mọi người. Chắc là cũng không nhiều lắm, số cậu không xui đến vậy đâu, chỉ là một hình nộm thôi mà.

Jaejoong nghĩ trước khi hình nộm được phơi xong thì sẽ không có việc gì xảy ra, nhưng thật ra số cậu xui hơn cậu nghĩ rất nhiều. Hình nộm bị phát hiện ngay khi vừa nung xong và đang được đưa vào hàng để phơi. Có thể vì người bảo vệ ở chỗ phơi hình nộm đã từng nhìn thấy thần Mặt Trời và đang có ý định lấy lòng nữ thần Sắc đẹp, nên ngay khi phát hiện ra điều lạ đã chạy đến mách luôn. Nữ thần Sắc đẹp đương nhiên không bỏ qua chuyện này, ả lập tức đến chỗ phơi hình nộm đất sét và tuyên bố sẽ truy ra bằng được tên nô lệ to gan dám nặn hình của thần Mặt Trời. Jaejoong nghe thấy lệnh triệu tập tất cả nô lệ trong xưởng chế tạo tới sân lớn bên ngoài là biết mình sắp toi rồi. Nữ thần Sắc đẹp si mê chủ nhân như thế nào ai cũng biết, tính cách đáng sợ của ả nhất là đối với những chuyện liên quan đến thần Mặt Trời không ai là không rõ. Xui xẻo hơn nữa, nếu từ chuyện nặn hình nộm mà cậu bị phát hiện ra việc đang làm nô lệ riêng cho chủ nhân thì chắc chắn cậu không chỉ đơn giản là chết thôi đâu.

Jaejoong nhớ đến cái xác nát vụn và đôi mắt trợn tròn đáng thương của Karam thì lại càng thêm ảo não, cậu thở dài lê bước đến chỗ tập trung, cố gắng bình tĩnh nghe những lời quát mắng đầy tức giận của nữ thần Sắc đẹp.

“Ai mà to gan như vậy chứ, dám nặn hình chủ nhân.” Đám nô lệ đất sét vây quanh xôn xao bàn tán, đồng thời cũng căng mắt nghển cổ cố nhìn cho rõ hình nộm chủ nhân của thần điện này, bởi vì hầu hết những nô lệ này đều không được nhìn rõ mặt thần Mặt Trời mà chỉ có thể quan sát từ xa.

“Là kẻ nào?” Giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng thấu xương của nữ thần Sắc đẹp chầm chậm vang lên. Ả chỉ tay vào hình nộm thần Mặt Trời, khuôn mặt vặn vẹo biểu lộ rõ sự tức giận. “Kẻ nào dám nặn nên thứ giả mạo này? Mau bước ra đây!”

Đám nô lệ đứng co rúm một chỗ, Jaejoong cúi đầu thầm nghĩ, cậu có ngu đâu mà chủ động nộp mạng.

Cơ mà thực ra nếu người ta muốn truy đến cùng thì hoàn toàn có thể, bởi vì hình nộm mỗi nô lệ nặn được đều phải phân riêng ra để tiện tính hiệu suất làm việc. Nhưng có vẻ nữ thần Sắc đẹp đã nóng giận đến độ không thể chờ người ta tìm ra hình nộm kia là từ phòng của nô lệ đất sét nào nữa, nên mới quyết định dùng cách của mình để tìm ra nô lệ to gan đã nặn hình thần Mặt Trời.

Vụt!

Cái roi của nữ thần Sắc đẹp vung lên quấn vào cổ của một nô lệ trong hàng, ả kéo mạnh làm nô lệ ấy ngã nhào xuống đất, cái roi vung lên hạ xuống liên tiếp làm quần áo của nô lệ xui xẻo kia bị rách, lộ ra phần da thịt đỏ ửng in hằn vết roi.

“Nếu không dám nhận tội ta sẽ giết chết từng đứa một.” Khuôn mặt vô cùng xinh đẹp khi nói những lời đó lại trở nên đáng sợ hơn ác quỷ, tiếng roi vụt xuống xen kẽ với tiếng kêu gào đau đớn của nô lệ kia làm tất cả những ai chứng kiến phải rùng mình sợ hãi.

Jaejoong sợ chết thì sợ chết thật, nhưng tuyệt đối không hèn nhát đến độ để người khác chết oan vì mình. Chỉ sợ với tính cách của nữ thần Sắc đẹp thì ả ta dám giết sạch nô lệ trong xưởng chế tạo lắm đấy. Cậu hít sâu một hơi rồi quyết tâm ngẩng đầu lên, mở miệng cất tiếng nói.

“Hình nộm ấy là do…”

Đúng lúc này trong hàng có một nô lệ hoảng hốt cắm đầu chạy, nữ thần Sắc đẹp lập tức dùng roi quấn cổ kẻ đó lôi lại. Câu nói còn dang dở của Jaejoong nhanh chóng bị vùi lấp giữa những tiếng kêu kinh ngạc của nô lệ xung quanh.

“Không không!!!” Nô lệ bị roi quấn chặt cổ tuyệt vọng giãy dụa gào thét. “Xin hãy tha cho tôi…”

“Thì ra là ngươi, thật to gan.” Khóe môi của nữ thần Sắc đẹp nhếch lên, cay nghiệt nói từng từ trước khi ra tay trừng trị kẻ dám nặn hình nộm em trai ả.

Jaejoong ngớ người đứng nhìn cảnh tượng trước mặt, cậu vội quay đầu, mở to mắt nhìn hình nộm thần Mặt Trời phía trước. Bởi vì từ lúc đến vì tâm lý sợ hãi mà không dám nhìn thẳng vào tác phẩm mang đến tai họa của mình, phải đến lúc này cậu mới nhìn kỹ được hình nộm ấy.

Thật sự rất giống chủ nhân, nhưng nó không phải là hình nộm mà Jaejoong nặn! Cơ thể hình nộm này không to cao bằng hình của cậu. Vì lý do tế nhị mà hình nộm này đã được quấn một mảnh vải quanh hông, nhưng chỉ cần nhìn phần thân trên là Jaejoong có thể khẳng định đây không phải hình nộm cậu nặn rồi. Cơ thể thần Mặt Trời Jaejoong đã tận tay sờ cả đêm, cậu không dám chắc mình có nặn khuôn mặt chủ nhân giống hệt không, nhưng thân thể Người thì cậu chắc chắn mình không nặn sai được. Hình nộm phía trước này có gương mặt gần giống thần Mặt Trời, nhưng cơ thể thì không hề có những thớ thịt săn chắc cùng cơ bụng sáu múi mà Jaejoong đã sờ được khi hầu hạ Người. Hẳn là vì nô lệ nặn hình nộm này đã từng nhìn thấy thần Mặt Trời ở khoảng cách gần nhưng chưa được tiếp cận thân mật với Người, vậy nên chỉ có thể tưởng tượng ra cơ thể Người để mà nặn thôi.

Jaejoong trộm thở phào một hơi, không phải hình nộm của cậu, vậy là thoát chết rồi. Thật là đau tim quá…

Chát chát!

Tiếng roi đánh xuống da thịt liên tiếp vang lên khiến bất cứ ai nghe thấy cũng phải rùng mình sợ hãi. Đám nô lệ xung quanh co lại thành một nhúm, không một ai dám đứng lên ngăn cản hành vi ngang ngược độc ác của vị nữ thần xinh đẹp, thậm chí thở mạnh cũng không dám.

Từng vệt roi dài tàn nhẫn xé rách da thịt nô lệ kia, máu tươi dần nhỏ xuống thành vũng trên mặt đất, vết rách bị roi quật vào sau khi chảy máu còn rơi ra một chút cát vụn, điều này chứng tỏ nếu tiếp tục bị đánh, cơ thể nô lệ kia sẽ vỡ vụn.

“Cho mày chết, dám tơ tưởng Yunho à!” Nữ thần Sắc đẹp vẫn nghiến răng dùng sức quật, gương mặt vặn vẹo đến đáng sợ.

Nô lệ kia quỳ rạp xuống đất mà gào thét, trên gương mặt khắc sâu sự hoảng sợ và đau đớn tột cùng.

Karam, Karam… có phải trước khi chết, cậu cũng đã trải qua những cảm giác ấy?

Một cơn nóng giận bất chợt xông lên tới đỉnh đầu khiến Jaejoong không thể suy nghĩ thêm gì nữa. Cậu lao nhanh về phía nô lệ đang chịu đòn, sự tức giận cắn nuốt mất lý trí làm Jaejoong trở nên điên cuồng mà muốn công khai đối đầu với nữ thần Sắc đẹp.

Tuy nhiên khi cậu còn chưa kịp thực hiện hành vi dại dột ấy thì nữ thần Sắc đẹp đã phát cuồng, cái roi của ả phát ra ánh sáng chói lọi rồi quật thật mạnh vào nô lệ kia. Cơ thể làm bằng đất sét sao có thể chịu nổi đòn tấn công mạnh mẽ của một vị thần? Mạng sống của nô lệ đáng thương cứ như vậy bị chấm dứt khi cơ thể vỡ tan thành từng mảnh vụn. Mà Jaejoong vì đến gần nhất nên khi nô lệ đó bị nổ tung thì cậu cũng bị ảnh hưởng, không biết là bị cái gì cắt vào mà trên cánh tay phải cậu bị rách một đường, không sâu không dài nhưng cũng đủ làm cho Jaejoong đau đớn vô cùng.

Nữ thần Sắc đẹp sau khi trút giận xong thì gương mặt lại trở nên xinh đẹp dịu dàng, ả ném cái roi vàng dính máu của mình cho thuộc hạ, bình thản bước lên phía trước.

“Nếu chuyện này còn xảy ra lần nữa, ta sẽ không dùng roi để các ngươi chết dễ dàng như thế đâu.” Ả đi được vài bước thì bất chợt quay đầu, buông lại một câu nói khiến tất cả nô lệ giật mình rồi mới nhếch miệng bước đi.

Cơ thể bị quật cho nát vụn vậy mà chỉ coi là chết dễ dàng, nếu ả muốn hành hạ ai đó thì không biết còn dùng thủ đoạn nào nữa? Đám nô lệ thấy nữ thần đã đi xa thì lập tức xì xào bàn tán, còn tự khuyên bảo nhau tốt nhất là đừng nên có những biểu lộ yêu thương lộ liễu với thần Mặt Trời.

Jaejoong ôm cánh tay bị thương nhìn theo hướng nữ thần Sắc đẹp đi, một lần nữa cảm thấy bản thân thật thê thảm. Lý trí mất kiểm soát, suýt chút nữa đã lao ra đối đầu với ả, phải chứng kiến một nô lệ chết trước mặt mình, rồi lại bị thương trước đòn tấn công của ả…

Cậu giơ bàn tay vừa bịt vào vết thương lên, nhìn vào vết máu đỏ tươi chói mắt trên tay, lòng lại chùng xuống.

Chủ nhân, đến bao giờ em mới có được dấu ấn bảo vệ của Người đây…

Trong mấy ngày qua Jaejoong đã làm theo ước hẹn giữa mình với thần Mặt Trời, nặn toàn là hình nộm có đôi môi giống như đôi môi của cậu. Không biết một ngày nào đó khi những nô lệ cậu nặn chính thức đi lại tự do và được thần Mặt Trời nhìn thấy, Người có nhận ra có rất nhiều nô lệ có đôi môi giống nhau không? Và liệu Người có thể từ điểm ấy mà nhận ra cậu không? Hay ít nhất nếu hai người vô tình chạm mặt lần nữa, Người sẽ có chút ít ấn tượng về cậu chứ?

Jaejoong vừa ngâm mình trong bồn nước thánh vừa miên man nghĩ vậy. Cảm xúc bất lực giận dữ ban ngày tạm thời được gác sang một bên khi cậu nhớ ra đêm nay mình sẽ lại được hầu hạ Người. Dữ dằn kiêu ngạo như thế làm gì, ả sẽ luôn luôn thua cậu một điểm, đấy là cậu được Người ôm, hôn, vuốt ve, còn ả thì không! Cứ nghĩ tới điều này là Jaejoong lại vui hơn một chút, tâm trạng cũng được điều chỉnh ít nhiều.

Vết thương trên tay cậu đã bôi thuốc và băng lại rồi nhưng vẫn còn rất đau, cánh tay phải của cậu gần như không thể hoạt động được, Jaejoong rất lo lắng không biết lát nữa hoạt động kịch liệt có thể làm ảnh hưởng nhiều đến cánh tay này không. Nếu chẳng may làm nó rách ra rồi chảy máu thì thật tệ, chỉ sợ chủ nhân sẽ đuổi cậu ra khỏi phòng mất.

Jaejoong thầm nhủ nhất định phải nhịn đau đến cùng, không thể để vết thương nhỏ này làm hỏng chuyện được. Thế nhưng khi ngài Jowon kéo tay cậu dắt đến phòng Người như thường lệ, cậu đã không kìm được kêu lên một tiếng đau đớn…

END CHAP 5

WINGJ

20/06/2014, 23:59

------------------------------

  21/6/2014, 8:14

 

CHAP 6

"A!" Jowon kéo tay Jaejoong làm cậu không kìm được mà kêu lên một tiếng đau đớn.

"Tay ngươi làm sao vậy?" Jowon nhíu mày nhìn Jaejoong, dù cách một lớp ren màu đen nhưng ngài vẫn có thể thấy được gương mặt nhăn nhó cùng bộ dáng ôm tay của cậu.

"Ừm..." Jaejoong ngập ngừng. "Tôi bị thương."

"Sao không nói sớm!" Jowon nhíu mày cầm cánh tay không bị thương của Jaejoong rồi lôi cậu quay trở về. "Ngươi muốn cứ thế này mà hầu hạ chủ nhân sao? Không cần biết ngươi có đau hay không, riêng việc để chủ nhân sờ vào vết rách trên tay ngươi đã đủ làm Người phật lòng rồi."

Jowon vừa mắng vừa đẩy Jaejoong xuống ghế ngồi, còn hắn thì đi tới cái tủ gần đó lấy ra một lọ thuốc lấp lánh ánh sáng.

"Để đảm bảo nô lệ riêng luôn ở trạng thái tốt nhất thì trên người không được có vết thương nào, nếu có phải bôi loại thuốc này ngay." Jowon cầm lọ thuốc đi đến trước mặt Jaejoong, giải thích mấy câu với cậu. "Bỏ khăn xuống."

Jaejoong im lặng kéo tấm ren phủ trên người mình ra để lộ khuôn mặt, bờ vai cùng cánh tay bị thương. Jowon tháo băng trên tay cậu, đổ nước thuốc xoa lên vết thương của cậu. Cảm giác mát lạnh khi vết thương tiếp xúc với nước thuốc làm Jaejoong co rụt người, nhưng rất nhanh sau đó cậu đã cảm thấy phần da bị rách đang dần lành lại. Jaejoong ngạc nhiên nhìn cánh tay mình, vết thương chậm rãi khép miệng rồi lành hẳn, làn da dần dần trở nên mịn màng nhẫn nhụn giống như chưa từng có vết thương nào.

"Lần sau bị thương thì phải bôi loại thuốc này." Jowon thấy vết thương của cậu đã khỏi thì đem lọ thuốc thần kỳ cất đi, vừa cất vừa tranh thủ dặn dò Jaejoong. "Phải phục vụ chủ nhân trong trạng thái cơ thể tốt nhất, nhớ kỹ đấy."

"Vâng." Jaejoong mím môi gật đầu. Không hiểu sao khi nhìn vết rách trên da thịt dần biến mất cậu lại nảy ra một ý nghĩ táo bạo. Một ngày nào đó khi thần Mặt Trời đã có ấn tượng với cậu, nếu Người sờ vào làn da không còn lành lặn vì vết thương của cậu thì sẽ như thế nào? Người sẽ đuổi cậu ra khỏi phòng hay sẽ hỏi cậu nguyên nhân xuất hiện vết thương? 

"Nô lệ nào bị thương cũng phải bôi loại thuốc này sao?" Jaejoong đột nhiên ngẩng đầu hỏi Jowon.

"Đương nhiên rồi." Jowon nhíu mày, có vẻ không hài lòng với sự chậm chạp của cậu nên hắn đã tự đi đến trùm tấm ren lên đầu Jaejoong. 

Jaejoong cúi đầu nghĩ ngợi, để mặc Jowon lôi đi cũng không có phản ứng. Bất cứ nô lệ nào bị thương cũng được bôi loại thuốc thần kỳ kia, cho nên chủ nhân chưa từng gặp trường hợp nô lệ riêng của mình bị đau. Đây phải chăng là một trong số những nguyên nhân khiến cho không có nô lệ nào xin được dấu ấn bảo vệ của thần Mặt Trời? 

Phải bị thương, phải để Người thấy mạng sống của mình mong manh thế nào…

Thì may ra mới được Người lưu ý mà ban dấu ấn cho...

---

Hai đôi môi quyện chặt đến không còn kẽ hở, cơ thể dấp dính mồ hôi liên tục chà xát làm khoái cảm tăng vọt, phần thân dưới không ngừng va chạm vào nhau tạo nên tiếng đánh da thịt vang vọng khắp phòng. Cậu vừa thoát khỏi nụ hôn của Người đã phải há to miệng thở hổn hển, bên dưới bị thúc mạnh làm cơ thể lung lay dữ dội, cậu phải túm vào thành giường mới không bị đẩy lệch khỏi vị trí ban đầu. Dường như càng ngày Người càng làm mạnh mẽ hơn, điều này thật ra rất đáng mừng, bởi vì nó chứng tỏ rằng Người si mê thân thể cậu nên mới thèm khát như thế. Nhưng nguy hiểm ở chỗ cậu là nô lệ đất sét, dù cách ba ngày mới làm một lần nhưng động tác quá dữ dội cũng sẽ đe dọa đến cơ thể bằng sét nung của cậu.

Jaejoong đưa tay ra đằng sau túm vào đùi Người, cố nén những tiếng rên rỉ để nói ra vài lời cầu xin.

"Chủ nhân... a, chậm một chút... em chịu không nổi, ư... em vỡ mất..."

Thần Mặt Trời nâng cơ thể đang nằm úp sấp trên giường của cậu lên, để cả người cậu đổ ập vào lòng Người. Động tác dưới thân thế mà thật sự chậm đi một chút, nhưng bù lại đôi môi cậu phải chịu sự dày vò gấp bội. Thần Mặt Trời dường như là ăn một lần thành nghiện, cứ áp lên môi cậu mà thân mật, hết cắn lại mút trong cả quá trình quan hệ làm cho môi cậu bị tê cứng thì thôi.

Cao trào qua đi, cả hai thỏa mãn nằm dài trên giường, Jaejoong nằm nghỉ lấy sức xong thì theo thường lệ lấy khăn lau người cho thần Mặt Trời, cậu cũng tranh thủ lúc đó để bắt chuyện với Người. 

"Em đã nặn thật nhiều hình nộm có hình dạng đôi môi giống như của em, Người thử để ý xem sao."

"Nhưng nô lệ cần ba ngày nung, ba ngày phơi, nếu không bị hỏng thì mới bắt đầu được làm việc."

"Nô lệ rất dễ bị hỏng, khi mới tạo ra chỉ cần va phải một cái là có thể gãy tay gãy chân rồi."

"Bởi vậy cho nên số lượng nô lệ đất sét mà bọn em phải nặn một tuần rất nhiều..."

Lần này thần Mặt Trời không đáp lại câu nào mà chỉ toàn là Jaejoong ngồi nói một mình, cơ mà đâu phải ai cũng có thể ngồi lảm nhảm nhiều như vậy trước mặt Người đâu, cho dù chỉ là độc thoại Jaejoong vẫn có quyền tự hào vì cậu là nô lệ đất sét đầu tiên nói được nhiều thế với chủ nhân của thần điện này.

Jaejoong nghĩ rằng chủ nhân chắc chẳng thèm nghe cậu nói gì, bởi vì từ đầu đến cuối Người vẫn im lặng, một cử động nhỏ cũng không có, giống như là đã ngủ rồi. Vậy nên Jaejoong chỉ nói đến khi lau sạch người cho chủ nhân, sau đó thì lặng lẽ ra khỏi phòng.

Cậu đâu biết rằng thực ra thì Yunho có nghe, những gì cậu nói đối với hắn là vô cùng mới lạ. Hắn biết trong thần điện của mình có tồn tại rất nhiều nô lệ đất sét, nhưng làm thế nào để tạo ra chúng thì hắn không biết mà cũng chẳng quan tâm. Tới hôm nay nghe nô lệ kia kể thì hắn mới biết rõ quá trình sinh ra một nô lệ đất sét trong thần điện, nặn, vẩy nước thánh, nung, phơi khô... thật thú vị.

Ai cũng ngưỡng mộ hắn, một vị thần oai phong kiêu ngạo với sức mạnh tối cao, nhưng họ đâu biết rằng cuộc sống của hắn thực ra vô cùng nhàm chán. Mỗi ngày đều phải rong ruổi trên cỗ xe Mặt Trời rải ánh sáng đi khắp nơi, thời gian nghỉ thì ở trong thần điện mở tiệc tùng chè chén, cứ lặp đi lặp lại đến vô vị như vậy. Hẳn là còn có rất nhiều điều mới mẻ thú vị ở ngay trong thần điện này, nhưng ai sẽ cho hắn biết đây?

Nô lệ kia sao?

Rất ít nô lệ riêng dám mở miệng trò chuyện với hắn, nếu nói một hai câu mà không thấy hắn trả lời, bọn chúng sẽ tự giác im miệng. Nhưng nô lệ lần này thì khác hẳn, có thể là vì lần trước hắn đã đáp lời nên cậu ta mới to gan mà tiếp tục nói chuyện. 

"Vậy cũng tốt." Yunho hừ mũi một cái, thầm nghĩ cứ xem tên nô lệ riêng hiện tại là thú vui tiêu khiển cho cuộc sống buồn tẻ của hắn đi.

Lần sau, có lẽ hắn sẽ thử đáp lời nhiều hơn với cậu ta vậy...

---

Nữ thần Sắc đẹp Abee sở hữu vẻ đẹp mà tất cả các cô gái trên thế giới đều phải ghen tị, ả chăm chú nhìn ngắm khuôn mặt mình trong gương, ả cực kỳ tự hào về vẻ đẹp mặn mà quyến rũ có thể chinh phục bất cứ gã đàn ông nào của bản thân. 

Chỉ riêng Yunho, vị thần mạnh mẽ tràn đầy sinh lực ấy lại không thèm đếm xỉa gì đến ả.

Không, nói đúng hơn là Yunho chẳng thèm đếm xỉa đến kẻ nào, Abee bĩu môi nghĩ. Yunho quá mạnh nên cũng quá kiêu ngạo lạnh lùng, thứ tình cảm tầm thường như tình thân hay tình yêu làm sao đáng để nó quan tâm tới.

Yunho và ả đều là con của Đấng Tối Cao, tất nhiên là khác mẹ, nói chung đều là con rơi con rớt của Đấng Tối Cao mà thôi, thế mà Yunho lại mạnh mẽ oai phong đến vậy. Ả đã bị thu hút bởi đứa em trai cùng cha khác mẹ này ngay từ lần gặp đầu tiên, sau đó thì mặt dày chuyển đến sống tại thần điện này cùng nó.

Abee thở dài, thật khó để có thể chinh phục người kiêu ngạo lạnh lùng như Yunho, thế mạnh của ả là gương mặt xinh đẹp tuyệt trần hoàn toàn không có tác dụng với nó, có lẽ muốn tiếp cận trái tim nó thì cần phải dùng tính cách để cảm hóa từ từ thôi.

Mà tính cách của ả lại trái ngược hẳn với gương mặt xinh đẹp này, xấu xí và méo mó vô cùng, Abee tức giận ném cái gương trên tay xuống đất. Thật ghen tị với lũ nô lệ kia, chúng còn có cơ hội được thân cận với Yunho, vậy mà ả chỉ cần đến gần đã bị nó cau có đẩy ra.

Phải làm thế nào để Yunho dùng vẻ mặt dịu dàng nhìn ả đây?

Abee bước đến cửa số nhìn ra ngoài, tâm trí bắt đầu mơ mộng đến viễn cảnh Yunho đã bị mình chinh phục, lúc nào cũng ngoan ngoãn quấn quanh mình, cảm giác có thể sở hữu người đàn ông vĩ đại ấy khiến ả đứng ngồi không yên.

Khoan đã! 

Hai mắt Abee đột nhiên mở to, hình nộm đất sét!

Ả không thể chinh phục được thần Mặt Trời Yunho, nhưng một hình nộm nho nhỏ thì ả hoàn toàn có thể làm chủ được. Abee đi đi lại lại trong phòng, dùng hình nộm đất sét để tự huyễn rằng nó chính là Yunho, rồi cùng hình nộm đấy thân mật, đây thực sự là một cách hèn hạ. 

Nhưng... 

Thế thì sao chứ? Ả nhếch môi, kẻ nào dám nói ả hèn hạ? Ả sẽ dùng roi quật kẻ đó đến chết.

Hình nộm mà nô lệ bị ả giết nặn vì không phơi khô ba ngày sau khi nung nên đã hỏng mất, bây giờ cần phải nặn lại một hình khác thôi. Hơn nữa hình nộm ấy không quá giống Yunho, ả phải có được một bản sao y hệt như bản chính thì mới thỏa lòng được. Không thể phủ nhận rằng nhờ có nô lệ to gan kia ả mới nghĩ ra cách này, có một hình nộm Yunho để âu yếm thân thiết, chỉ cần nghĩ đến là đã thấy ruột gan nhộn nhạo.

Nữ thần Sắc đẹp lao nhanh ra khỏi phòng, tiến thẳng đến xưởng nặn nô lệ đất sét...

---

Muốn một bản sao thật xuất sắc thì bản sao ấy cần phải được nhào nặn bởi nô lệ khéo tay nhất trong xưởng chế tạo. Mà vừa hay nô lệ được đánh giá cao nhất nơi đây lại chính là Jaejoong. Nữ thần Sắc đẹp yêu cầu chủ xưởng cho nô lệ giỏi nhất đến gặp ả, chủ xưởng không chút do dự liền đề cử Jaejoong.

Bao nhiêu cảm xúc vui vẻ vì được gần gũi với thần Mặt Trời vào tối qua đều đã trôi sạch, khi Jaejoong biết tin nữ thần Sắc đẹp gọi mình đến. Chủ xưởng không nói rõ nữ thần Sắc đẹp gọi cậu đến làm gì, chỉ nói nhỏ cho cậu biết là nữ thần muốn gặp riêng cậu.

Mọi lần muốn giết nô lệ riêng của thần Mặt Trời thì nữ thần Sắc đẹp toàn hành động ở những nơi đông người, với mục đích là dằn mặt và ra oai, chứ chưa bao giờ nghe nói ả ta muốn gặp riêng nô lệ đất sét làm gì cả. Jaejoong mang theo nghi hoặc mở cửa bước vào phòng, giả bộ sợ sệt mà cúi đầu co rúm người không dám nhìn nữ thần Sắc đẹp.

"Ngươi là nô lệ khéo tay nhất xưởng sao?" Abee chống cằm ngồi trên ghế cao nhìn nô lệ mới tới, cơ thể cân đối, làn da trắng mịn, gương mặt dù đã hơi cúi xuống nhưng vẫn có thể nhận ra là vô cùng dễ nhìn. Ả chán ghét quay mặt đi chỗ khác, một sinh mệnh được tạo ra từ đất sét và nước thánh mà cũng xinh đẹp như vậy, thật là ngứa mắt.

"Vâng." Jaejoong dè dặt trả lời.

"Ngươi biết giữ bí mật chứ?" 

"Tôi... biết." Jaejoong hoang mang ngẩng đầu nhìn nữ thần Sắc đẹp, ả chống cằm suy tư, dường như đang phải đấu tranh vấn đề gì đó rất quan trọng. 

Abee đứng dậy đi xuống đối mặt với Jaejoong, ả nhìn thẳng vào mắt cậu, buông ra từng từ.

"Ta muốn ngươi nặn hình nộm thần Mặt Trời cho ta."

"...!!!" Jaejoong giật mình ngẩng đầu, đôi mắt mở to tràn đầy sự ngạc nhiên và sợ hãi.

Hình nộm thần Mặt Trời, đây chính là cụm từ làm cậu đau tim mấy ngày qua đấy!

"Và ngươi tuyệt đối không được tiết lộ chuyện này cho kẻ nào khác." Abee tiếp tục nói khi Jaejoong còn chưa kịp hoàn hồn. "Nếu không ta sẽ làm cho ngươi sống không bằng chết."

Jaejoong biết ý tưởng nặn hình nộm chủ nhân không phải chỉ có mình cậu dám nghĩ và dám làm. Nô lệ mới bị nữ thần Sắc đẹp giết chết cũng có gan to như cậu đó thôi, chẳng qua số không may bằng cậu nên mới phải chết. Cơ mà nô lệ nặn hình nộm Người tự sướng là một chuyện, nữ thần Sắc đẹp cũng muốn sở hữu hình nộm Người lại là một chuyện khác. Thần Mặt Trời đối với nô lệ đất sét trong thần điện này là tượng đài vĩ đại dùng để tôn vinh, nặn ra hình nộm chỉ để ngắm một chút, ôm một chút, hôn một chút. Nhưng nữ thần Sắc đẹp có tâm tư rất nặng với Người, sẽ không chỉ đơn giản là ngắm, ôm và hôn đâu. Tưởng tượng đến cảnh nữ thần Sắc đẹp cùng hình nộm giống hệt chủ nhân lăn lộn trên giường là Jaejoong lại thấy quặn lòng.

"Tôi... tôi không làm được." Cậu lắp bắp nói từ chối, cậu may mắn lắm mới thoát khỏi nguy hiểm mà hình nộm cậu nặn đem tới, giờ lại bảo cậu nặn một hình khác, đây có thể coi là tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa không?

"Ngươi phải làm." Abee hung dữ trừng mắt. "Ngươi chỉ có hai sự lựa chọn, một là nặn cho ta, hai là bị ta giết chết."

Jaejoong thức thời ngậm miệng, giết một nô lệ thấp cổ bé họng như cậu đối với ả là quá dễ dàng. Nếu có dấu ấn bảo vệ của Người thì mọi chuyện đã khác, nhưng tiếc rằng việc đó đến giờ vẫn còn quá xa vời.

Nhắc đến mới nhớ, Jaejoong khẽ xê dịch thân thể lùi ra đằng sau một chút. Cậu đã quan hệ với Người ba lần, dù khả năng bị nữ thần phát hiện ra tinh chất Mặt Trời trong người không cao lắm nhưng cẩn thận vẫn hơn, tốt nhất là không nên đứng quá gần ả.

"Buổi sáng ngươi vẫn cứ nặn hình nộm, buổi chiều thì đi theo ta, ta sẽ tạo cơ hội để ngươi gặp Yunho." Abee khoanh tay nói, ả nghĩ phải để cho nô lệ này nhìn thấy Yunho thì mới nặn giống được.

Jaejoong lại một lần nữa phải tiếp nhận thông tin sét đánh, cậu sẽ được gặp thần Mặt Trời? Là gặp công khai, gặp mặt nhau không phải ở trong bóng tối?

"Khi Yunho dùng bữa tối ngươi sẽ đi theo ta, phải cố quan sát thật kỹ gương mặt Yunho, biết chưa?" 

"Vâ... vâng." Jaejoong lắp bắp trả lời.

"Được rồi, lui ra đi, chiều nay ta sẽ cho người gọi ngươi đến." Abee phất tay đuổi người, ả biết xác suất để hoàn thành một nô lệ đất sét và để cho nô lệ đó tự do hoạt động là rất nhỏ, không phải cứ nặn xong là được, có khi phải mất rất nhiều lần mới thành công. Vì lý do này mà ả muốn tranh thủ ngay tối nay cho nô lệ kia gặp mặt Yunho để mai nặn luôn. 

Từ lúc gặp nữ thần Sắc đẹp cho tới khi về phòng nặn Jaejoong vẫn chưa hoàn hồn được, mọi chuyện xảy ra quá bất ngờ khiến cậu không kịp tiêu hóa hết thông tin. Đầu tiên là việc nữ thần Sắc đẹp giao cho nặn hình nộm thần Mặt Trời, sau đấy là việc ả đem cậu đi gặp mặt Người. Ả còn đặc biệt nhấn mạnh cậu phải nhìn kỹ mặt chủ nhân, vậy có nghĩa là cậu sẽ được tiếp cận Người ở khoảng cách rất gần. Jaejoong đã từng thân mật với Người mấy đêm rồi nhưng tiếp cận ở khoảng cách gần khi cả hai đều nhìn rõ nhau thì đây mới là lần thứ hai. Lần đầu là khi thần Địa Ngục đến phá rối, cơ mà khi ấy chủ nhân chẳng có ấn tượng gì với cậu, còn bây giờ…

Jaejoong sờ lên đôi môi mình, Người chạm vào nó nhiều như vậy, liệu có chút cảm giác gì khi nhìn thấy nó không?

Nhưng điều kiện tiên quyết là Người phải nhìn cậu mới được…

Jaejoong lại tiếp tục nặn hình nộm theo chỉ tiêu, vì từ giờ cho tới khi hoàn thành xong hình nộm thần Mặt Trời cho nữ thần Sắc đẹp cậu chỉ có thể làm việc vào buổi sáng nên lượng hình nộm yêu cầu với cậu đã giảm đi gần một nửa. Theo lệnh của nữ thần Sắc đẹp, chủ xưởng cho Jaejoong nghỉ buổi chiều không cần đi làm nữa, mà phải đến gần tối mới có người đến gọi cậu đi.

Nữ thần Sắc đẹp tuyên bố cậu là nô lệ phục vụ ả để lòe mọi người, nhưng bên ả đã có đủ nô lệ hầu hạ rồi nên chỉ khi nào đến bữa tối có thần Mặt Trời xuất hiện ả mới gọi Jaejoong tới thôi. Tuy vậy Jaejoong vẫn muốn nặn càng nhiều càng tốt, nên dù buổi chiều được nghỉ cậu vẫn đến xưởng làm. Bởi vì cậu muốn nặn ra thật nhiều nô lệ đất sét có đôi môi giống mình lượn quanh lượn lại lâu đài, thế thì khả năng chủ nhân nhìn thấy chúng sẽ nhiều hơn.

Hơn nữa, đây cũng có thể coi là giao ước đặc biệt giữa cậu và chủ nhân đi?

Nặn thật nhiều hình nộm có đôi môi giống hệt nhau…

Để Người có thể nhận ra em…

 

END CHAP 6

WINGJ

28/06/2014, 14:58

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#yunjae