Chap 7 - 8 - 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  09/07/2014, 16:02

 

CHAP 7

Jaejoong đã nghĩ lúc gặp thần Mặt Trời cậu nên làm gì đấy để thu hút sự chú ý của Người, nhưng tới khi nhìn thấy Người, cậu lại cảm thấy tốt hơn hết là cứ để mọi thứ diễn ra theo tự nhiên. Không nói đến nữ thần Sắc đẹp đang ở ngay bên cạnh, chỉ riêng việc thần Mặt Trời quá lạnh lùng, lúc nào cũng có thái độ hờ hững với mọi thứ đã đủ để Jaejoong chùn bước rồi. Nữ thần Sắc đẹp vừa cười vừa nói nãy giờ mà có được Người liếc mắt một cái đâu, dù rất căm ghét ả nhưng lúc này cậu lại thấy hơi thương cảm cho ả ta. Nói nhiều như vậy mà Người chẳng đáp lại câu nào, chẳng bù cho cậu, chỉ nói vài ba câu là Người đã trả lời rồi, Jaejoong nghĩ đến đó thì không nhịn được mỉm cười.

Đúng lúc này rượu trong cốc thần Mặt Trời hết, Abee đang chăm chú nhìn hắn nên lập tức phát hiện ra, ả vội quay đầu nói với Jaejoong phía sau. “Còn không mau rót rượu!”

Jaejoong nghe vậy liền nhanh chóng tiến lên rót rượu vào cốc cho thần Mặt Trời.

“Yunho, đây là nô lệ mới của ta, nhìn rất sáng sủa phải không?” Abee nghĩ rằng nếu nói vậy Yunho chắc chắn sẽ ngẩng đầu lên nhìn Jaejoong, mà thế thì Jaejoong sẽ có cơ hội nhìn kỹ mặt hắn hơn.

Jaejoong cũng hiểu được mục đích của Abee, cậu lập tức hơi ngẩng đầu lên, hồi hộp đón chờ ánh mắt của thần Mặt Trời. Yunho nghe Abee nói vậy, quả nhiên theo phản xạ liếc nhìn Jaejoong một cái. Một gương mặt thanh tú rất dễ nhìn, cũng xinh đẹp giống như bao nô lệ đất sét khác trong thần điện, nhưng ở cậu có cái gì đó rất đặc biệt. Không hiểu sao hắn lại có cảm giác thân thuộc với nô lệ này đến vậy.

“Thế nào?” Abee cười cười, đồng thời phẩy tay ra hiệu cho Jaejoong trở về chỗ cũ.

“Cũng được.” Hắn đưa mắt nhìn theo nô lệ đang cúi đầu lui về phía sau Abee, rồi vô tình nhìn lướt qua đôi môi hơi mím của cậu, đôi mày liền nhíu lại.

Jaejoong thất vọng cúi đầu, quả nhiên là Người không nhận ra mình. Mà nghĩ kỹ thì thấy cũng đúng thôi, một tháng quan hệ khoảng mười lần, tức là phải nhận tinh chất Mặc trời ít nhất mười lần cơ thể nô lệ mới có mùi của chủ nhân, trong khi đấy cậu mới chỉ được Người rót tinh chất vào ba lần, còn chưa đến một nửa. Hơn nữa hai người luôn gặp nhau trong bóng tối, làm sao cậu có thể mơ ước xa vời rằng thần Mặt trời sẽ nhận ra một nô lệ khi mà Người chỉ chạm vào kẻ đó ba ngày một lần, và mục đích cũng chỉ là để tiết dục?

Vẫn chưa đủ, vẫn còn quá ít...

Jaejoong cắn môi suy nghĩ, mãi đến khi nữ thần Sắc đẹp một lần nữa lên tiếng bắt chuyện với thần Mặt trời, cậu mới giật mình chú ý.

“Yunho, ta mới nghe ngóng được một số tin tức về Seung.” Nếu tính theo cấp bậc vai vế thì vị thần cai quản Địa ngục này là chú của Yunho và Abee, nhưng đây lại là kẻ đáng khinh đến nỗi chẳng ai muốn gọi gã bằng danh xưng nào lớn hơn mình cả.

“Chuyện gì?” Yunho cau mày hỏi, Seung đã chọc giận hắn không ít lần, hắn rất ghét gã ta.

“Chuyện cũ, hành động mới.” Abee hớp một ngụm rượu rồi thong thả trả lời, ả biết chỉ có những việc liên quan đến chính sự mới thu hút được sự chú ý của Yunho, như vậy Yunho mới có thể nói nhiều với ả hơn một chút. Cho nên mỗi lần bàn mấy chuyện này, Abee luôn cố kéo dài càng lâu càng tốt. “Seung đã lôi kéo được thêm mấy vị thần nữa rồi.”

“Chắc chỉ toàn kẻ vô dụng, nếu không cha đã chẳng để yên cho bọn chúng.” Yunho nhếch mép nói, tuy rằng vô cùng không ưa vị cha già vô tâm chuyên đi gieo tình khắp nơi của mình lắm, nhưng hắn không thể phủ nhận sự hâm mộ mình dành cho ông. Đấng Tối Cao mạnh đến nỗi ngay khi biết em trai nuôi dã tâm làm phản cũng chỉ tặc lưỡi cười, thậm chí còn mắt nhắm mắt mở mặc kệ xem thằng em có thể làm nên sóng gió gì.

“Đúng là hiện giờ thực lực của Seung chưa đủ để uy hiếp chúng ta, nhưng nếu cứ để yên vậy…” Abee gõ gõ ngón tay lên mặt bàn, dù sao linh cảm của phụ nữ cũng nhạy bén hơn, ả cảm thấy không thể cứ mãi coi việc tạo phản của thần Địa Ngục là một trò chơi không đáng quan tâm được, rồi đến một ngày trò chơi ấy đủ mạnh để trở thành mối đe dọa, chỉ sợ tất cả sẽ trở tay không kịp.

“Còn có ta ở đây, có thể xảy ra chuyện gì chứ?” Yunho nhìn Abee, kiêu ngạo cười, thần Địa Ngục không những sợ hãi sức mạnh sấm sét của cha mà còn e dè sức mạnh mặt trời của hắn nữa. Đây cũng chính là lý do Seung luôn tìm cách mua chuộc Yunho, bởi nếu có hắn tham gia tạo phản cùng thì Đấng Tối Cao sẽ vừa mất một cánh tay đắc lực, lại vừa tăng thêm một kẻ địch có sức mạnh cực đại, nguy cơ bị lật đổ sẽ cao hơn nhiều. Tiếc rằng thần Mặt Trời chẳng hề có ý muốn tham gia cuộc chơi vô vị này, hiện giờ hắn đang rất hài lòng với sức mạnh và quyền lực mình có. Cuộc sống thoải mái tự tại thế này, chẳng hơi đâu mà hắn lại phải dấn thân vào vấn đề rắc rối kia, cứ ngồi một bên xem bọn chúng đấu đá làm loạn không phải vui hơn sao?

Abee còn muốn nói thêm nhưng thấy Yunho ung dung tự tin vậy thì lại thôi. Ả yên lặng ngồi ăn, trong lòng vẫn hơi lo lắng, ả biết rằng cả cha lẫn Yunho đều rất mạnh, một thần Địa Ngục cùng vài ba vị thần tép riu sao có thể uy hiếp được họ? Cơ mà đâu thể lường trước mọi chuyện, ai biết được lúc nào thì trò chơi tạo phản kia chuyển mình trở thành giông bão.

Thực chất linh cảm của Abee rất chính xác, bởi vì một thời gian sau cả ả và Yunho đều bị cuốn vào cuộc chiến này. Thậm chí nô lệ đất sét thấp kém không có một chút sức mạnh nào như Jaejoong, cũng sẽ trở thành một mối đe dọa khủng khiếp mà không ai ngờ tới…

Sau khi bữa ăn kết thúc, nữ thần Sắc đẹp lập tức yêu cầu Jaejoong trong ngày mai phải nặn xong hình nộm thần Mặt Trời. Jaejoong cực kỳ chán ghét công việc này, nếu nặn để cậu ôm ấp thì không sao, chứ nặn ra để cho nữ thần Sắc đẹp giở trò bậy bạ thì cậu nghĩ đã muốn ói. Cho nên cậu luôn cố tình nặn chệch một số chi tiết trên mặt và cơ thể hình nộm, để hình nộm trông na ná như thần Mặt Trời nhưng nhìn kỹ sẽ thấy không giống.

Nữ thần Sắc đẹp si mê thần Mặt Trời như thế, đã thầm thương trộm nhớ người ta bao nhiêu lâu làm sao có thể chấp nhận hình nộm chỉ na ná người thật thế? Ả rất không hài lòng với sản phẩm Jaejoong đưa ra, nhưng lại không hề nghi ngờ việc Jaejoong cố tình nặn sai, bởi vì thực sự nặn được một hình nộm giống hệt người thật rất khó, ả cũng đã chuẩn bị sẵn tinh thần phải đem Jaejoong đi gặp mặt Yunho nhiều lần rồi. Bởi thế, Jaejoong không những có thể kéo dài thời gian nặn hình nộm thần Mặt Trời cho nữ thần Sắc đẹp, mà còn có thêm cơ hội được nhìn mặt Người mấy lần nữa.

Tối nay cậu lại đến hầu hạ thần Mặt Trời, hai người ngày càng ăn ý, lăn lộn trên giường mấy vòng đã giúp nhau đạt đến khoái cảm cực đại. Thần Mặt Trời tỏ ra cực kỳ hài lòng với cậu, cao trào qua đi còn ôm cậu hôn thêm một lúc, điều này làm Jaejoong vui mừng không thôi. Như mọi khi, Jaejoong vừa lau người cho chủ nhân vừa huyên thuyên về mấy chuyện xảy ra xung quanh công việc và đời sống của mình. Thần Mặt Trời im lặng nghe, không đáp lại một câu nào, Jaejoong cũng không để ý, lau xong liền bước xuống giường chuẩn bị ra ngoài. Không ngờ đúng lúc này thần Mặt Trời lại lên tiếng.

“Ngươi thực sự làm ở xưởng nặn sao?”

Jaejoong giật mình, không chỉ vì Người đột nhiên đáp lời cậu mà còn vì nội dung câu hỏi Người vừa đưa ra. Thế là có ý gì? 

“Vâng.” Jaejoong cẩn thận trả lời, nín thở đứng chờ thêm một lúc, cảm thấy Người không có ý định nói tiếp mới mở cửa ra ngoài.

Yunho nhìn theo cánh cửa đang dần khép lại, khóe miệng nhếch lên.

“Ngươi nói dối.”

Dù sao cũng là nô lệ nhận tinh chất của mình, hắn chỉ cần để ý một chút là có thể nhận ra rồi. Abee cố tình đem theo một nô lệ lạ mặt đến phục vụ bữa ăn, hắn vì thấy có cảm giác quen thuộc nên đã để ý đến cậu ta nhiều hơn, thế là ngoài ý muốn phát hiện ra tinh chất Mặt Trời có trong cơ thể cậu ta. Rõ ràng là nô lệ riêng của Abee, tại sao lại nói mình làm ở xưởng nặn? Ý cười trên gương mặt Yunho càng sâu, hắn thật tò mò không biết nô lệ nhỏ bé này đang mưu tính điều gì, vừa làm nô lệ riêng của Abee vừa làm nô lệ phục vụ cho hắn, lại luôn miệng bảo mình làm ở xưởng nặn, cậu ta không sợ hắn trừng trị tội nói dối thì cũng phải sợ cơn giận dữ của Abee đối với những nô lệ từng thân mật với hắn chứ.

Chuyện này, thật là đáng mong chờ.

 …

Jaejoong hiển nhiên không ngờ rằng mình đã bị chủ nhân hiểu nhầm, cậu muốn làm nô lệ riêng cho nữ thần Sắc đẹp lắm chắc? Chính cậu cũng đang rất đau đầu vì vấn đề này đây, thêm một lần thân mật với Người là một lần tính mạng của cậu bị đe dọa. Mỗi khi giáp mặt với nữ thần Sắc đẹp, Jaejoong đều bồn chồn lo lắng, nhỡ may ả đánh hơi ra tinh chất Mặt Trời có trong cơ thể cậu thì thật sự là nguy to.  

Đêm qua khi đưa cậu trở về, Jowon cũng có nói qua về vấn đề này.

“Ngươi chán sống rồi hay sao mà cứ qua lại với nữ thần Sắc đẹp thế?” Jowon đã mấy lần bắt gặp Jaejoong đi theo sau nữ thần Sắc đẹp, lần đầu nhìn thấy hắn đã bất ngờ đến độ đứng sững tại chỗ, còn tưởng rằng mình lại sắp phải thông báo tìm nô lệ riêng mới cho thần Mặt Trời nữa rồi chứ.

Jaejoong đúng là oan không để đâu cho hết. “Ngài tưởng tôi muốn lắm sao? Tôi bị ép buộc mà.”  

“Ép buộc ngươi làm gì?”

“Nặn hình nộm cho ả.” Jaejoong thở dài thật sâu.

Jowon nhíu mày, nữ thần Sắc đẹp cần hình nộm ai mà phải gặp riêng một nô lệ đất sét để yêu cầu? Hắn còn muốn hỏi thêm nữa, nhưng lại cảm thấy việc rắc rối này tốt nhất là mình nên biết càng ít càng tốt, vậy là lại thôi.

Sau buổi tối được Người ôm, Jaejoong lại càng không muốn nặn hình nộm chuẩn cho nữ thần Sắc đẹp, những sản phẩm cậu đưa ra luôn có một vài lỗi khiến chúng không thể trở nên hoàn hảo được. Ban đầu nữ thần Sắc đẹp còn cho qua, nhưng dần dần ả đã biểu lộ sự mất kiên nhẫn, làm Jaejoong cảm thấy mình không thể kéo dài thêm nữa, rốt cuộc vẫn chịu thua mà nặn một hình nộm giống y hệt thần Mặt Trời dâng lên cho ả.

Lúc Abee nhìn thấy hình nộm ấy, hai mắt ả lập tức tỏa sáng, thế này thật sự là quá giống rồi! Nếu không phải hình nộm ấy chưa qua giai đoạn nung, vẫn chưa thể chịu được lực đụng chạm từ bên ngoài thì ả đã nhào tới ôm lấy nó rồi. Abee lập tức giục người đem hình nộm đi nung, chỉ cần đợi thêm chút nữa thôi là ả sẽ có một bản sao hoàn hảo của Yunho, suy nghĩ này làm Abee vô cùng phấn khích. Jaejoong còn lo sau khi làm xong việc mình sẽ bị nữ thần Sắc đẹp diệt khẩu, nhưng rất may là tâm tình ả hiện đang rất tốt, ngoài hình nộm kia ra thì tạm thời ả chẳng để tâm đến thứ gì khác cả.

Nặn xong hình nộm thần Mặt Trời thì nếp sống của Jaejoong lại trở lại như cũ, không còn bị ép buộc phải gặp mặt nữ thần Sắc đẹp nhiều lần, nhưng cũng chẳng được công khai gặp gỡ thần Mặt Trời nữa. Cậu cũng không đến nỗi quá tiếc nuối chuyện này, chẳng qua cứ nghĩ đến việc mình đã tiếp tay cho nữ thần Sắc đẹp sở hữu bản sao của thần Mặt Trời, cậu lại cảm thấy cả người ngứa ngáy khó chịu.

Thật buồn cười, vì sao nữ thần Sắc đẹp có thể sở hữu một hình nộm đất sét giống hệt chủ nhân của thần điện này, còn nô lệ kia cũng làm vậy lại bị ả dùng roi đánh chết.

Là vì thân phận nữ thần và nô lệ sao? Đương nhiên, lại là vì thân phận!

Jaejoong nghĩ đến đây liền căm phẫn nhấn mạnh tay vào hình nộm đang nặn dở, lập tức làm nó bị vẹo mũi. Cậu thở dài một hơi cho nguôi giận, sau đó chán nản đắp một nắm đất sét lên sửa lại chỗ hỏng, hình nộm xấu hay đẹp cũng đâu quan trọng, đằng nào chẳng bị mấy vị thần cao quý kia khinh thường. Jaejoong thầm bĩu môi nghĩ vậy, nhưng rồi đôi tay đang thoăn thoắt nặn đất sét đột nhiên dừng lại, cậu nhìn thật sâu hình nộm dang dở trước mặt mình, chầm chậm mở miệng nói với nó.

“Thân phận khác nhau, nhưng phản ứng của chủ nhân… khi biết có kẻ sở hữu bản sao của mình vẫn sẽ giống nhau, phải không nhỉ?”

Tất nhiên hình nộm kia không thể trả lời, nhưng Jaejoong cũng chẳng mong chờ câu trả lời nào cả, ý nghĩ táo bạo vừa lóe lên trong đầu làm chính cậu cũng cảm thấy giật mình.

Cậu vậy mà lại có ý định nói với thần Mặt Trời chuyện này.

Một vị thần đầy kiêu ngạo như thần Mặt Trời, nếu biết có kẻ dám nặn bản sao của mình để bày trò lăng nhăng thì chắc chắn sẽ nổi trận lôi đình, không biết chừng còn tống cổ nữ thần Sắc đẹp ra khỏi thần điện ngay lập tức, hoặc không cũng quát mắng ả vài câu, và Người sẽ lại thêm căm ghét ả.

Jaejoong vừa nghĩ đến đây đã thấy vô cùng hả hê, cho dù kết quả có ra sao đi chăng nữa thì chắc chắn nó sẽ làm cho Abee chật vật đau khổ. Dù chẳng thể trả thù công bằng cho nô lệ đã bị ả dùng roi đánh chết hôm trước, nhưng có thể khiến ả đối mặt với cơn thịnh nộ của chủ nhân đã là thành công lắm rồi. Đêm nay cậu lại được phục vụ chủ nhân, khi ấy cậu sẽ nói với Người chuyện hình nộm.

Không phải Jaejoong không sợ việc nữ thần Sắc đẹp sẽ nghi ngờ cậu tiết lộ chuyện này ra ngoài, chỉ là hiện giờ ý nghĩ có thể làm ả thất thế đang chiếm đầy trong tâm trí Jaejoong, làm cậu chỉ muốn nói ra chuyện này thật nhanh.

Nhiều khi hành động của cậu quá theo cảm tính, Jaejoong thông minh nhưng chưa đủ khôn ngoan, những việc cậu làm để thu hút sự chú ý của thần Mặt Trời rất đặc biệt và mới lạ, cơ mà vẫn thiếu mưu mô cùng sự khéo léo. Điều này cũng chẳng thể trách cậu được, cậu vốn chỉ muốn sống yên bình cả đời thôi mà, nếu không phải do hoàn cảnh xô đẩy thì Jaejoong nào dám nuôi dã tâm chinh phục chủ nhân.

Những khôn khéo còn khuyết thiếu, cậu sẽ dùng sự liều mạng và kiên cường của mình thay thế, để từng chút từng chút một, trước tiên là đoạt lấy dấu ấn bảo vệ, sau đó sẽ là trái tim thần Mặt Trời…

Nên nói thẳng cho Người biết hay là ám chỉ bóng gió đây? Jaejoong cắn môi suy nghĩ, cơ thể đong đưa lay động không ngừng cũng chẳng khiến cậu dứt ra khỏi suy nghĩ ấy được. Dường như thần Mặt Trời nhận ra sự không tập trung của Jaejoong, Người cau mày nắm lấy cằm cậu rồi đặt một nụ hôn thật sâu lên môi cậu.

“Ưm…” Phải đến lúc này Jaejoong mới nhớ ra mình đang nằm dưới thân chủ nhân, thất thần vào thời điểm hiện tại đúng là không hay. Cậu vòng tay ôm cổ Người, đầu lưỡi linh hoạt chui vào bên trong mơn trớn khoang miệng Người làm cho nụ hôn trở nên nóng bỏng hơn. Thần Mặt Trời lại càng tăng tốc đưa đẩy thân dưới, một lúc lâu sau mới dừng lại để phun trào.

Jaejoong do do dự dự, cuối cùng vẫn quyết định nói ra vấn đề kia, trước hết là cứ giống như mọi khi lải nhải một chút về những chuyện xảy ra trong đời sống thường ngày của cậu, sau cùng thì giả vờ ngập ngừng nói. “Không biết có phải em hoa mắt hay không nữa, hôm qua em thấy trong lò nung có một hình nộm rất giống Người.” Jaejoong vừa dùng khăn lau cánh tay cho thần Mặt Trời vừa cẩn thận nói.

“Cái gì?” Hắn vốn đang nằm lim dim hưởng thụ sự phục vụ của cậu, nghe thấy thế thì lập tức mở mắt, hung dữ nắm chặt cổ tay cậu hỏi lại.

“A… thì là, hình nộm giống Người ấy.” Cảm giác cổ tay bị siết chặt nói cho Jaejoong biết tâm trạng hiện giờ của thần Mặt Trời, đúng như cậu nghĩ, Người phẫn nộ về chuyện này.

“Có kẻ dám nặn hình ta sao?” Giọng nói trầm trầm của Người vang lên làm Jaejoong không nhịn được hơi run sợ một chút, tính ra cậu không phải là chủ mưu nhưng cũng tiếp tay cho kẻ xấu làm việc, liệu tự động khai báo có được giảm nhẹ tội không nhỉ?

“Em cũng không rõ.” Jaejoong rõ ràng đã cảm thấy nguy hiểm, nhưng vẫn cố nói tiếp. “Cơ mà hình như… người đến mang hình nộm đó ra khỏi lò nung là thuộc hạ của nữ thần Sắc đẹp.” Cậu dừng một chút rồi lại nói tiếp. “Em còn tưởng Người muốn nặn một hình nộm của mình để trưng bày chứ, không phải sao?”

Trình độ giả vờ ngây ngô thế này thật quá đỉnh rồi, thần Mặt Trời đột nhiên bật cười. Jaejoong nghe thế thì rợn cả người, hơn nữa còn hoang mang không hiểu, cậu đã nói sai chỗ nào sao? Tại sao Người lại có phản ứng như vậy?

Cho đến sáng hôm sau khi một lần nữa nhìn thấy nụ cười đấy, Jaejoong mới phần nào ngộ ra ý nghĩa của nó. Cậu bị thuộc hạ của nữ thần Sắc đẹp lôi đến nơi ở của ả, khi tới cửa thì vừa hay đụng mặt thần Mặt Trời đang đi ra. Khác với những lần gặp trước, lần này chủ nhân nhìn thẳng vào mặt cậu, trên gương mặt còn xuất hiện nụ cười tàn nhẫn muốn xem kịch vui.

Máu toàn thân cậu đều bị nụ cười của Người làm cho đông cứng, Jaejoong cắn môi bước vào phòng, cảm xúc đau đớn xót xa cùng sợ hãi thi nhau dâng lên trong lòng. Tuy cậu không biết rõ việc gì sẽ xảy ra nhưng cũng lờ mờ đoán được điều mà mình sắp phải đối mặt.

Cậu và những nô lệ khác cũng giống nhau thôi, đều bị người ta nắm trong tay đùa giỡn.

Hình nộm giống hệt thần Mặt Trời mà nữ thần Sắc đẹp cực kỳ yêu thích, và thậm chí còn chưa kịp hưởng thụ lần nào giờ đã nát thành một đống giữa phòng. Abee mặt mũi đỏ bừng vì tức giận, không phải tức vì Yunho phá hình nộm của ả, mà là vì có kẻ dám mách với Yunho chuyện này. Vừa rồi Yunho vào, không chỉ phá hình nộm mà còn nói với ả mấy lời khiến một người rất si mê hắn như ả phải đau lòng không thôi. Toàn bộ những đau khổ ấy đều bị ả chuyển hóa thành sự phẫn nộ, Abee gọi tất cả thuộc hạ lẫn nô lệ biết chuyện này đến đây, quyết tâm phải tìm cho ra kẻ to gan kia.

Jaejoong đã nghĩ nếu cậu kiên quyết không nhận thì nữ thần Sắc đẹp sẽ không có bằng chứng kết tội cậu. Nhưng cậu đã quên rằng vị nữ thần này chẳng bao giờ nói lý, hơn nữa mạng nô lệ đối với ả chỉ như cỏ rác. Ả có thể sẽ giữ tính mạng cho cậu vì muốn lén làm thêm hình nộm lần nữa, tuy nhiên quật cậu cũng như những thuộc hạ khác vài roi cho hả giận là điều không thể tránh khỏi.

Đáng tiếc rằng những kẻ khác bị quật cũng chẳng sao, còn Jaejoong khi bị quật, máu trong người chảy ra, dòng máu nhận tinh chất Mặt Trời đủ năm lần lúc này đã bắt đầu thay đổi, không quá rõ ràng nhưng cũng đủ để nữ thần Sắc đẹp nhận ra.

Abee trợn mắt nhìn vệt máu đỏ tươi phát ra ánh sáng yếu ớt trên cây roi của mình, ả ngơ ngác một hồi mới nhận ra điều này có nghĩa là gì, máu có tinh chất Mặt Trời, kẻ có thể đến gặp và nói với Yunho vụ hình nộm… Đôi mắt ả long lên, nhìn chằm chằm vào Jaejoong như thể muốn ăn tươi nuốt sống cậu.

“Mày phải chết, mày nhất định phải chết!”

Ả nghiến răng, vung roi thật cao rồi quật xuống người Jaejoong…

END CHAP 7

WINGJ

02/10/2014, 11: 42

12/10/2014, 21:07

 -----

CHAP 8

Abee nghiến răng, vung roi lên thật cao rồi quật xuống người nô lệ trước mặt.

“Dừng tay!” Một cơn gió bất chợt thổi đến làm chệch hướng đi của cây roi trên tay Abee, làm ả không thể quật trúng vào Jaejoong được.

Jowon bước nhanh vào, cúi đầu nói với ả. “Nữ thần Sắc đẹp, đây là nô lệ riêng của thần Mặt Trời, hiện giờ cậu ta phải đến điện Ánh Sáng để chuẩn bị phục vụ Người.”

Jaejoong nghe vậy thì kinh ngạc ngẩng đầu lên, không đúng, tối qua cậu đã phục vụ chủ nhân rồi mà, ba ngày sau cậu mới phải đến điện Ánh Sáng lần nữa chứ?

Cơn giận không thể phát tiết làm Abee muốn nổi điên, ả nhếch mép nhìn Jowon. “Thì làm sao? Ta muốn giết ai thì giết, nhiệm vụ tìm người phục vụ cho Yunho là của ngươi, không liên quan đến ta.”

“Ngài cũng biết đấy là nhiệm vụ của ta, vậy đừng làm khó ta nữa. Đêm nay nếu không có nô lệ phục vụ thì thần Mặt Trời sẽ rất khó chịu, nữ thần không mong chuyện này xảy ra chứ?” Jowon vừa nhàn nhạt trả lời vừa cúi người hơi thấp xuống, nhưng tuyệt đối không mang lại cảm giác thấp hèn, ngược lại cách hắn bình tĩnh đối diện với nữ thần Sắc đẹp khiến người ta cảm thấy địa vị của hắn gần như ngang hàng với ả vậy.

Abee giận run lên mà vẫn phải cố kìm nén, Jowon không phải một kẻ hầu người hạ thấp kém như bao nô lệ khác, hắn là một á thần có địa vị và sức mạnh. Không bằng ả hay Yunho, nhưng đủ cao để ả không thể tùy tiện gây sự với hắn. Abee nghĩ đến thái độ chán ghét mà Yunho dành cho mình ban nãy, lại nghĩ đến biểu cảm Yunho sẽ có khi biết nô lệ phục vụ hôm nay bị ả giết chết mà không kịp tìm người thay thế, bàn tay cầm roi liền dần dần thả lỏng.

Tất nhiên Abee sẽ không bỏ qua cho Jaejoong, ả chỉ đang tha cho cậu sống thêm một ngày mà thôi.

Jowon thấy Abee hạ cánh tay đang cầm roi xuống liền biết ả đã buông tha ý định giết Jaejoong lúc này, lập tức bước lên túm Jaejoong đứng dậy, nhanh chóng lôi cậu ra khỏi phòng. Ai mà biết được nữ thần Sắc đẹp có đột nhiên nổi điên mà bất chấp hết tất cả hạ sát thủ với Jaejoong không, tất cả những gì Jowon làm được chỉ có chừng này, nếu Abee cứ nhắm mắt làm bừa, hiển nhiên hắn cũng chẳng thể ngăn cản.

Phải đến khi ra khỏi phòng của nữ thần Sắc đẹp Jaejoong mới dám thở mạnh ra. Cảm giác dạo một vòng quanh cánh cổng địa ngục thật đáng sợ, đáng sợ đến nỗi cậu thậm chí đã quên luôn sự đau đớn của vết thương trên vai. Chỉ tới khi cúi đầu Jaejoong mới phát hiện ra máu trên vai cậu đang chảy xuống nhuộm đỏ con đường theo từng bước chân cậu.

“Giờ chúng ta sẽ đến điện Ánh Sáng, nơi đó có thuốc chữa vết thương.” Jowon nắm tay Jaejoong bước nhanh về phía trước.

Thứ thuốc thần kỳ có thể nhanh chóng làm lành vết thương mà lần trước Jowon đã đưa cho cậu dùng, không thể nghi ngờ chính là thứ Jaejoong cần nhất hiện giờ. Thế nhưng khi cầm lọ thuốc ấy trên tay, cậu lại chần chừ không sử dụng.

“Muốn chảy máu đến chết sao?” Jowon cau có gắt lên.

“Vì sao lại giúp tôi?” Jaejoong nắm chặt lọ thuốc, đột nhiên ngẩng đầu lên hỏi Jowon một câu. Cậu thật sự không thể hiểu nổi vì sao người này lại dám đứng trước mặt nữ thần Sắc đẹp cứu mạng một nô lệ như cậu, chuyện này đã từng xảy ra chưa? Chắc chắn là chưa!

“Ta…” Câu hỏi bất ngờ của cậu làm Jowon không kịp trở tay, hắn ngừng lại suy nghĩ một chút rồi mới nói.

“Ta chỉ muốn... xem xem ngươi có thể làm được những gì. Đã có rất nhiều điều đặc biệt xảy ra từ khi ngươi là nô lệ riêng của chủ nhân, nên ta hy vọng ngươi có thể tạo ra sự khác biệt. Hơn nữa, ta vẫn chưa quên lời tuyên bố hùng hồn rằng ta sẽ không phải tuyển chọn thêm nô lệ riêng cho chủ nhân lần nào nữa của ngươi đâu.”

Jaejoong bật cười, lời tuyên bố ngông nghênh đó có lẽ đã bị nụ cười lạnh lùng buốt thấu tim gan của thần Mặt Trời phá nát rồi. Thế nhưng vẫn có người tin nó, không những thế còn thực sự chờ mong ngày nó trở thành sự thật.

“Chỉ vì vậy?” Jaejoong lại hỏi một câu nữa.

“…Tất nhiên.” Jowon trầm giọng đáp, tất nhiên là không. Mong muốn chinh phục thần Mặt Trời nô lệ nào chẳng có, Jaejoong không phải người đầu tiên và chắc chắn cũng chẳng phải người duy nhất.

Lý do chỉ đơn giản là…

Hắn lỡ để tình cảm riêng xen vào chuyện này, thế thôi.  

“Cám ơn.” Jaejoong híp mắt mỉm cười, hoàn toàn không ngờ rằng bản thân trong lúc vô tình đã câu được trái tim của một á thần.

Là vì sự khiêu chiến ngốc nghếch, quyết tâm trả thù táo bạo, hay vì ánh mắt kiên cường, nụ cười rạng rỡ của cậu đã thu hút Jowon? Đến chính hắn cũng chẳng rõ, nhưng cho dù lý do là gì đi nữa, kết quả cũng là Jowon đã để mắt đến cậu, và khiến cho kế hoạch trả thù đơn thuần của Jaejoong trở nên rắc rối hơn bao giờ hết…

“Mau bôi thuốc đi.” Jowon lại giục cậu.

“Ừm…” Jaejoong nhìn lọ thuốc thần kỳ trên tay mình một chút rồi mím môi nhìn Jowon. “Đêm nay tôi có thể đến gặp chủ nhân thật sao?”

Tuy rằng Jowon đã nói thế với nữ thần Sắc đẹp, nhưng biết đâu đó chỉ là cái cớ để ngài cứu cậu ra khỏi cơn thịnh nộ của ả ta thôi.

“Đúng vậy.” Jowon gật đầu. “Đêm nay là cơ hội cuối cùng để ngươi xin dấu ấn bảo vệ, nếu không thành công thì ngươi chắc chắn sẽ chết.”

Nữ thần Sắc đẹp đã biết cậu là nô lệ phục vụ cho thần Mặt trời rồi, Jowon có thể cứu cậu một lần chứ không thể cứu được lần hai lần ba, muốn sống tiếp, tự cậu phải cứu mình.

“Nếu vậy, đừng bắt tôi bôi thuốc có được không?”

Jaejoong đặt lọ thuốc vào tay Jowon rồi xoay người nhảy xuống hồ, nước thánh trong vắt giúp rửa sạch vết máu loang lổ trên vai, đồng thời cũng ngấm vào miệng vết thương làm nó đau đớn vô cùng.

“Tại sao?” Nô lệ không được phép mang thân thể không lành lặn ra phục vụ chủ nhân, đây đã là quy định từ rất lâu rồi, Jowon thật không hiểu tại sao Jaejoong lại muốn làm trái.

“Chỉ đơn giản là muốn Người biết sự vô tâm của Người đã gây ra hậu quả gì thôi.” Jaejoong dùng tay khua nước trong hồ, nhắm mắt cảm nhận sự nhức nhối trên vai. Dường như đây chính là lời cảnh báo dành cho cậu, muốn trái tim của thần Mặt trời ư?

Đó là một việc không hề dễ dàng.

“Tùy ngươi.” Jowon nhìn khuôn mặt ướt nước của Jaejoong, quyết định sẽ mắt nhắm mắt mở mà giúp cậu lần nữa.

Rất may là nữ thần Sắc đẹp không quan tâm lắm tới việc chuẩn bị cho nô lệ phục vụ thần Mặt trời, nên ả mới không biết rằng chẳng bao giờ có chuyện mới sáng sớm mà nô lệ đã được đưa đến điện Ánh Sáng chuẩn bị. Mọi khi toàn là sau bữa tối Jaejoong mới tới đây, hiện giờ còn quá sớm, mà cậu cũng không dám chạy lăng xăng ra ngoài nữa, cho nên đành phải tiếp tục ở trong điện tới lúc đi gặp chủ nhân.

“A…” Jaejoong khẽ nhăn mặt khi lớp vải thô ráp đụng vào miệng vết thương. Không bôi thuốc cho lành hẳn nhưng băng bó qua thì vẫn phải làm, nếu không cứ để vết thương chảy máu như thế thì đêm nay làm sao cậu có sức phục vụ chủ nhân chứ.

“Xong rồi.” Jowon vỗ nhẹ vào đống băng trắng trên vai Jaejoong. “Ở đây chờ, tối ta sẽ đưa ngươi đến phòng chủ nhân.”

Hoa quả trong điện không ít, lúc buồn chán có thể lấy ra gặm, Jaejoong gật đầu cám ơn Jowon lần nữa, sau đó bắt đầu nằm dài trên ghế vừa ăn quả vừa suy nghĩ xem đêm nay nên dùng thái độ gì đối mặt với chủ nhân để Người ấn tượng…

Thần Mặt trời quả thật rất vô tình, đẩy một nô lệ vào cơn thịnh nộ của nữ thần Sắc đẹp xong mà vẫn tỉnh bơ như không, cả ngày thảnh thơi rong ruổi trên cỗ xe Mặt trời, đến tối thì trở về thần điện nghỉ ngơi.

Thật ra thì hắn vốn đã quên mất nô lệ kia rồi, chẳng qua trên đường đến phòng ăn, Yunho đúng lúc thấy một nô lệ đang đứng lau dọn. Hắn đột nhiên dừng lại nhìn khiến nô lệ ấy sợ chết khiếp, vừa run rẩy quỳ xuống vừa lắp bắp chào.

Hắn nhìn chằm chằm vào đôi môi nô lệ trước mặt, trong đầu đột nhiên nhớ tới lời nói của ai đó, rằng sẽ cố gắng nặn nhiều nô lệ đất sét có đôi môi giống mình để hắn nhận ra.

Là thật sao?

Yunho nhíu mày suy nghĩ, tới khi hắn vào nhà ăn thì cũng đã gặp thêm hai nô lệ nữa có đôi môi na ná giống nô lệ kia, cuối cùng khi thấy nô lệ bưng thức ăn cũng có đôi môi giống vậy, hắn liền bật cười.

Đúng là thật rồi, nô lệ cần ba ngày nung ba ngày phơi mới được mang ra làm việc, hơn nữa mới đầu cũng chỉ có thể phục vụ những công việc nhẹ nhàng như lau dọn, bưng thức ăn. Vậy là kẻ kia không hề nói dối…

“Yunho, em cười gì vậy?” Abee thấy hắn tự dung bật cười thì kinh ngạc hỏi.

“Không có gì.” Hắn đảo qua đảo lại ly rượu trong tay, ý cười trong mắt vẫn chưa hết, không biết vì sao lại cảm thấy thích thú như thế, giống như là đang nắm giữ một bí mật chỉ có hai người biết vậy.

Abee biết hắn không muốn nói với mình nên không hỏi thêm nữa, cúi đầu tiếp tục dùng bữa. Thế nhưng lúc này lại đến lượt Yunho bắt chuyện trước.

“Chị thích ta đến vậy sao?”

“Sao cơ?” Abee mở to mắt nhìn hắn.

Hắn đặt ly rượu xuống bàn, dùng ánh mắt kiêu ngạo mà lạnh lung nhìn ả. “Muốn giết tất cả những kẻ bên ta, chị làm thế để làm gì?”

Hắn vẫn luôn biết mọi chuyện, chỉ là lười nói thôi, tuy nhiên không nói không có nghĩa là sẽ để mặc cho ả tung hoành mãi được, nô lệ trong thần điện cứ bị đánh chết dần như thế làm hắn có chút bực mình.

Abee cảm thấy hắn khá nghiêm túc khi nói vấn đề này, vậy nên cũng đặt dĩa xuống, nhìn thẳng vào mắt hắn mà nói. “Chị căm thù tất cả những kẻ đã từng thân mật với em, chị thích em, em biết mà.”

“Vậy chị cũng biết thái độ của ta là gì chứ?” Hắn nhếch khóe môi khinh thường. “Chị là một vị thần đấy, một vị thần mà lại để tình cảm chi phối đến mức hèn hạ, phải so đo với một đám nô lệ đất sét sao?”

“Yunho!” Abee cao giọng quát lên, những lời nói này quá nặng nề rồi.

“Ta nghĩ đã tới lúc phải nói thẳng rồi.” Hắn đứng dậy, cúi đầu nói rõ ràng từng từ vào tai ả. “Ta sẽ không bao giờ thích chị đâu, từ - bỏ - đi.”

Hắn nói xong thì lập tức xoay người bước đi, để lại Abee trợn mắt nắm chặt tay. Ả cũng biết mình thật nhục nhã khi cứ chạy theo thích một người, nhưng bị chính người mình thích nói những câu tổn thương như vậy thì ai có thể chịu được? Ả gào thét gạt hết mọi thứ trên bàn xuống, tròng mắt xinh đẹp dần chuyển sang màu vàng lạnh lẽo.

Yunho, ngươi cũng biết ta là một vị thần, vậy ngươi phải hiểu được rằng một vị thần khi bị chọc giận sẽ có thể làm ra những gì chứ?

Trên mặt kính bóng loáng của bàn ăn phản chiếu hình ảnh một nữ thần bộ dạng thất thần, tóc tai bù xù, Abee nhìn xuống tấm kính, bình tĩnh đưa tay vuốt lại tóc.

“Em trai, chọc giận chị vào thời điểm này là không tốt đâu.” Ả vừa vuốt tóc vừa mỉm cười khẽ nói.

Đây là thời điểm nào?

Chính là thời điểm thần Địa Ngục kêu gọi các vị thần về phe mình, là thời điểm chuẩn bị cho một cuộc chiến soán ngôi đoạt vị đẫm máu…

 …

Khi Yunho bước vào phòng, hắn đã biết được có người ở bên trong, chỉ là không đoán được ra kẻ nào to gan dám ngồi vào phòng hắn mà không có sự cho phép của hắn như vậy. Bàn tay hắn mạnh mẽ vung lên, những quả cầu trên bốn góc tường lập tức sáng bừng lên, soi rõ thân hình nhỏ bé đang ngồi giữa giường.

“Chủ nhân…” Nô lệ ấy mỉm cười với hắn.

“Ngươi chưa chết?”

Khóe miệng hắn vô thức cong lên, ánh mắt dán chặt vào đôi môi đang mỉm cười của nô lệ kia rồi thầm cảm khái trong lòng, đúng thật là bản gốc bao giờ cũng đẹp nhất.

“Đương nhiên chưa.” Jaejoong từ từ đứng dậy, bước gần về phía hắn, hơi kiễng chân nói thầm vào tai hắn. “Khi Người chưa chơi đủ, em sẽ không chết.”

Đôi mắt thần Mặt Trời lóe lên một tia thích thú không thể che dấu, hắn nhìn chằm chằm vào gương mặt gần sát ngay trước mắt, trong lòng cảm giác kích thích mãnh liệt trào lên. Quả thật sẽ rất đáng tiếc nếu một cực phẩm xinh đẹp lại thú vị này bị giết chết, chưa một ai có thể làm hắn có hứng thú đến vậy, hắn thật muốn biết cậu ta có thể tiếp tục đem lại những gì cho hắn.

Cậu lùi lại mấy bước rồi tự tay cởi quần áo mình ra, quần áo từng cái một từ từ tuột xuống để lộ ra cơ thể thon dài mịn màng, cùng một lớp băng dày lấm tấm máu trên vai.

“Ha ha…” Hắn bật cười. “Ngươi đang muốn ăn vạ sao?”

Không cần nghĩ cũng biết đây là tác phẩm của nữ thần Sắc đẹp, thế nhưng không ngờ rằng nô lệ này đã không thèm dùng nước thuốc thần kỳ có thể chữa khỏi mọi vết thương mà lại đem cả cánh tay bị thương đến trước mặt hắn.

“Không phải, đây là bằng chứng để Người thấy, đồ chơi của Người dễ bị hỏng như thế nào.” Jaejoong bình tĩnh đáp lại, trên gương mặt xinh đẹp không biểu lộ ra dù chỉ một chút cảm xúc.

“Ngươi nói đúng.” Hắn gật gù bước tới gần cậu, bàn tay phải bắt đầu sáng rực lên.

“Khi ta chưa chơi đủ, ngươi không được phép hỏng.”

Thứ ánh sáng vàng rực chói lọi phát ra từ tay hắn làm mắt cậu như muốn nhòe đi, nhưng Jaejoong vẫn cố gắng mở to mắt nhìn. Cậu muốn chứng kiến khoảnh khắc cơ thể mình đón nhận thứ mà bất cứ nô lệ nào cũng khát khao mơ ước.

Ánh sáng cùng tinh chất mặt trời từ tay hắn chảy vào trong người cậu, trước tiên là làm vết thương chậm rãi khéo miệng, sau đó mới từ từ lan tỏa ra toàn thân. Ánh sáng rực rỡ chậm rãi bao phủ hết thảy, cho đến khi từng thớ thịt từng giọt máu cậu đều được tưới qua một lớp tinh chất Mặt Trời cao quý. Cơ thể đất sét mong manh dễ vỡ trong phút chốc tỏa ra thứ ánh sáng xinh đẹp mạnh mẽ, thứ tinh chất thần kỳ giống như một lớp keo dán gắn kết làm cơ thể cậu trở nên rắn chắc gấp bội. Sự thay đổi bên trong quá mãnh liệt làm Jaejoong như muốn ngất xỉu, cậu nhắm chặt mắt ngã vào lòng thần Mặt Trời.

Hắn ôm cậu vào lòng, một tay vẫn không ngừng truyền tinh chất cho cậu. Đây là lần đầu tiên hắn quyết định trao dấu ấn bảo vệ cho một nô lệ, và hắn biết mình sẽ không hối hận vì điều đó. Chính xác là ngay từ lúc nhìn thấy những hình nộm có đôi môi giống cậu, hắn đã nghĩ đến việc giữ cậu lại bên mình.

Jaejoong cố nhịn cảm giác căng cứng trong cơ thể mà khẽ hé mắt nhìn hắn, lại thấy hắn cũng đang chăm chú nhìn mình. Lần đầu tiên hai người nhìn nhau gần như thế, cũng là lần đầu tiên ở trong căn phòng này, hai người mặt đối mặt mà không phải ở trong bóng tối, đột nhiên lại có cảm giác thật chân thực và thân thiết.

Cậu vốn đã tự lột sạch mình rồi, hơn nữa hai người còn đứng trong tư thế thân mật một lúc, không cọ ra hỏa thì đúng là chuyện lạ. Ngay sau khi cả cơ thể đất sét của cậu được bao bọc bởi tinh chất Mặt Trời, hắn liền ôm ngang cậu ném lên giường. Tinh chất của hắn mạnh thế nào hắn biết rất rõ, giờ đã có thứ ấy bảo vệ rồi, còn ngại gì mà không làm mãnh liệt một chút để nghiệm thu thứ đồ chơi mới nắm được trong tay này.

Đôi môi hai người quấn chặt lấy nhau, ngay cả khi hắn nhổm dậy cởi quần áo cũng không dứt ra. Chẳng hiểu sao đột nhiên lại hưng phấn như vậy, cậu mở rộng thân thể đón nhận hắn, hai bàn tay hết nắm chặt tấm chăn dưới thân lại bám vào lưng hắn rồi để lại những vệt cào dài.

Điên cuồng va chạm, điên cuồng giữ lấy, hắn ôm chặt cậu vào trong vòng tay của mình, hôn liên tục lên mặt cùng ngực cậu. Thân mật trong bóng tối làm cảm nhận của các giác quan nhạy bén hơn, nhưng khi cùng nhau làm chuyện này lúc có ánh sáng, hắn lại có thể nhìn thấy vẻ mặt quyến rũ mê hồn của cậu, cậu cũng có thể nhìn thấy vẻ mặt đẹp trai cùng cực khi đang chìm đắm trong khoái cảm của hắn.

Bóng tối chỉ làm thỏa mãn dục vọng thân thể, ánh sáng mới chính thức làm thần trí và linh hồn điên đảo.

Trong khoảng khắc đạt đến đỉnh cao trào, cả hắn và cậu đều mơ hồ xuất hiện ý nghĩ.

Muốn, mãi nắm giữ người này…

END CHAP 8

WINGJ

25/11/2014, 16: 55

-----------------------------------------

7/01/2015, 06:21

 

CHAP 9

Abee không ngờ rằng Yunho thật sự trao dấu ấn bảo vệ cho một nô lệ đất sét, vậy nên khi ả hùng hổ xông vào xưởng nặn nơi Jaejoong làm việc và thấy cơ thể nhỏ bé tràn đầy tinh chất Mặt Trời của cậu, ả đã kinh ngạc tới mức trợn to hai mắt. Mới hôm qua nô lệ kia còn quỳ rạp dưới mặt đất để mặc ả quát mắng đánh đập, hôm nay đã dám đứng đối diện với ả, đôi mắt tự tin nhìn thẳng vào ả, đâu còn tồn tại chút yếu đuối sợ hãi nào. Tinh chất Mặt Trời làm cơ thể nô lệ ấy tỏa sáng, gương mặt cũng tràn đầy sức sống, thậm chí còn có cả một nụ cười kiêu ngạo đang ngự trị trên khuôn mặt đó. Abee sao có thể không để ý đến nụ cười này, nó chính là dành cho ả. Nô lệ kia đang nhìn và cười nhạo ả, bởi vì nó đã có thứ mà ả không có.

“Khốn khiếp!” Abee tức giận rống to, cái roi vung lên thật cao rồi quật mạnh xuống, tiếc rằng khi chạm vào người Jaejoong thì bị bật ra, đòn tấn công đẹp mắt như vậy cuối cùng lại chẳng có tác dụng gì.

Chiếc roi bị đẩy trở lại làm Abee loạng choạng lùi ra phía sau vài bước, trước giờ ả toàn đối mặt với đám nô lệ đất sét trong tư thế kiêu ngạo ngẩng cao đầu, làm gì có chuyện phải mất mặt như vậy. Nô lệ ở khắp thần điện đã sớm tụ tập xung quanh đây hóng chuyện từ lâu, lúc này đang lén cười nhạo ả, trong mắt ai cũng tràn đầy sự khoái chí.

“Có đánh nữa cũng vô dụng thôi.” Jaejoong lấy tay xoa lên chỗ vừa bị roi quất vào, hoàn toàn không đau đớn gì cả, thật là thần kỳ. “Trong cơ thể ta đã có dấu ấn bảo vệ của thần Mặt Trời, ngài cần gì phải phí công?”

Cậu đã đợi giây phút này thật lâu rồi, khi mà cậu có thể tự tin đứng đối mặt với nữ thần Sắc đẹp, khi mà cây roi của ả chẳng còn chút đe dọa nào đối với cậu.

“Không, không thể nào!” Yunho không những sỉ nhục khinh thường ả mà còn trao dấu ấn cho một nô lệ thấp hèn, ngang nhiên thể hiện sự yêu thích của hắn với nô lệ ấy cho tất cả mọi người trong thần điện biết. Như thế, sự si tình của ả bỗng chốc trở nên thật ngớ ngẩn và lố bịch.

Abee phát cuồng dùng hết sức quật thêm một roi nữa vào người Jaejoong, nhưng đòn tấn công này không những chẳng hề gây tổn hại gì cho cậu mà còn dội ngược lại, rạch ra một vệt máu dài trên cánh tay ả.

“A a a…” Abee không còn giữ nổi bình tĩnh nữa, ả rống lên vài tiếng rồi quay đầu bỏ chạy. Bộ dáng chật vật khiến cho nô lệ đất sét trước giờ bị ả đàn áp vui vẻ cười to, cả đám xông vào ôm Jaejoong, thi nhau lên tiếng.

“Giỏi quá, cậu làm ả ta bẽ mặt rồi!”

“Thật ghen tị với cậu đấy Jaejoong!”

“Có thể làm cho nữ thần Sắc đẹp mất mặt vậy, cậu trở thành người hùng rồi!!!”

Bọn họ đã phải chịu sự dày vò vô lý và độc ác của nữ thần Sắc đẹp quá lâu, trong lòng ai cũng tồn tại sự sợ hãi và chán ghét với ả, hiện giờ thấy ả bị bẽ mặt thế cả bọn đều vui mừng đến độ muốn mở tiệc ăn mừng!

Jaejoong mỉm cười gật đầu với mọi người, sau đó bỗng nhiên quay sang nhìn về phía xưởng dệt.

Karam, cậu có thấy không?

Tớ đã làm được rồi…

Thực chất đả kích mà Jaejoong đem lại cho nữ thần Sắc đẹp lớn hơn cậu tưởng nhiều, bằng chứng là hôm sau khi gặp mặt, Jowon đã nói cho cậu biết một tin động trời.

“Nữ thần Sắc đẹp đã rời khỏi thần điện rồi.” Jowon chậm rãi nói.

“Sao cơ?” Jaejoong giật mình hỏi lại, dù chính cậu là người làm nữ thần Sắc đẹp mất mặt nhưng cậu không nghĩ rằng tác dụng lại lớn đến thế, không những làm ả ta bẽ mặt còn khiến ả tức giận đến mức bỏ đi, thật là quá sức tưởng tượng!

“Đây vốn không phải thần điện của ả, nhẽ ra nên sớm đi mới phải.” Jowon lại thản nhiên tiếp nhận chuyện này, Abee có thích thần Mặt Trời đến đâu thì cũng có sự tự trọng của một vị thần, chịu sỉ nhục vậy mà cứ mặt dày ở lại mới là bất thường.

“Vậy có nghĩa là…” Jaejoong vẫn không tin là mình lại thắng dễ dàng như thế. “Từ nay nữ thần Sắc đẹp sẽ không còn xuất hiện ở đây nữa sao?”

“Ừ.” Jowon gật đầu xác nhận. “Nô lệ các ngươi sẽ không bị chết oan nữa, nhưng…” Sự ngập ngừng của Jowon làm Jaejoong hơi giật mình, cậu quay ra nhìn hắn, lại thấy đối phương cũng đang nhìn mình. “Người này đi thì sẽ có người khác thế chỗ, nô lệ đất sét sẽ tiếp tục mơ tưởng đến thần Mặt Trời, mà người khó chịu về việc đấy và muốn ngăn cản ánh mắt si mê của họ với thần Mặt Trời, sẽ là ngươi.”

Jaejoong mở to mắt, từ “không” suýt chút nữa bật ra nhưng lại nghẹn nơi cổ họng. Cũng phải, giờ cậu là người được chọn, cậu chắc chắn sẽ không vui khi có quá nhiều nô lệ đất sét để ý đến thần Mặt Trời của mình.

Đó là ghen, cũng là cảm giác vị trí bị đe dọa.

“Nhưng tôi sẽ không làm hại họ.” Jaejoong nhíu mày nói, dù sao đi nữa thì cậu cũng sẽ không giống nữ thần Sắc đẹp đâu, cậu sẽ không làm hại đến nô lệ đất sét.

“Ta chỉ đang cảnh báo ngươi trước thôi, giờ ngươi không giống với bọn họ, không còn nữ thần Sắc đẹp nhưng sẽ có rất nhiều rắc rối khác đang chờ ngươi. Trở thành người được chủ nhân chọn sẽ khác với một nô lệ bình thường ngày ngày sống an nhàn, ngươi nên biết điều đấy.”

Jowon nói tới đây thì dừng lại, ngẩng đầu nhìn cánh cửa phòng quen thuộc mà hắn đã dắt nô lệ phục vụ thần Mặt Trời đến rất nhiều lần. Giờ Jaejoong không cần đeo mặt nạ hay che khăn khi tới căn phòng này nữa, nên đây cũng là lần cuối hắn phải dẫn cậu đi. Thấy Jaejoong còn đang trầm tư suy nghĩ, Jowon khẽ mỉm cười, đưa tay vuốt tóc cậu. “Sau này có bất cứ khó khăn gì, cứ tìm ta. Ta rất vui vì cuối cùng ngươi đã thực hiện được những gì ngươi nói.”

Lúc này Jaejoong mới ngẩng đầu lên, cậu mím môi gật đầu. Á thần trước mắt có ơn rất lớn với cậu, nếu không có Jowon nhiều lần giúp đỡ, hẳn là cậu đã không thể đạt được dấu ấn bảo vệ của thần Mặt Trời nhanh như thế.

Còn về những rắc rối đang chờ đón, cậu sẽ cố gắng gồng mình đón nhận tất cả…

Jaejoong đã từng tự hỏi sau khi có được dấu ấn bảo vệ của thần Mặt Trời, mối quan hệ giữa cậu và Người sẽ đạt đến mức độ nào? Liệu có thể thân mật hơn được không? Liệu hắn có đối xử với cậu khác với lúc trước không?

Nhưng có vẻ như dấu ấn bảo vệ chỉ có ý nghĩa to lớn với một mình cậu, còn đối với hắn nó chỉ đơn giản là con dấu mà hắn dùng để đánh dấu món đồ chơi thú vị của mình. Cậu đã mong chờ lúc gặp mặt hắn có thể nói câu gì đó tình cảm một chút, nhưng hắn vừa vào phòng đã đẩy ngã cậu trên giường, chưa nói chuyện với nhau được hai câu đã bắt đầu ôm nhau lăn lộn.

Thế này thì có khác gì trước đây đâu, Jaejoong vừa cắn gối vừa buồn bực nghĩ, còn hơi hờn giận mà “hừ” một tiếng.

Hắn lật người cậu lại trong khi thứ kia vẫn còn chôn sâu trong cơ thể cậu, trầm giọng lên tiếng. “Ngươi không tập trung.”

Jaejoong vội chối ngay “Đâu có!’ xong liền nhắm mắt cố gắng rên rỉ, bày ra biểu tình đắm chìm vào trong khoái cảm.

Bây giờ hai người không còn làm chuyện ấy trong bóng tối nữa, hắn từ sau lần trước thấy được dáng vẻ quyến rũ của cậu đã trở nên thích làm dưới ánh sáng, để có thể thu gọn mọi biểu tình của cậu vào mắt. Hiện giờ hắn có hứng thú rất lớn với cậu nên nếu có thể hắn muốn khám phá ra càng nhiều thứ về cậu càng tốt.

Ví như lúc này, rõ ràng đang không tập trung mà lại giả bộ như sung sướng lắm. Hắn nhếch miệng cười, nâng hai chân cậu vác lên vai mình, phần thân dưới tăng nhanh tốc độ chuyển động, khiến cho vẻ mặt của Jaejoong từ giả vờ trở thành không thể giả vờ thêm được nữa.

Tiếp đó trong phòng ngoại trừ tiếng thở dốc của hắn và tiếng rên rỉ của cậu thì cũng chỉ còn tiếng da thịt đánh vào nhau cùng tiếng giường kêu cọt kẹt, nói chung đều là những âm thanh mang đầy vẻ mở ám, cứ như vậy kéo dài đến nửa đêm mới thôi.

Chờ sau khi màn mây mưa kết thúc, Jaejoong nằm nghỉ một chút cho hồi sức rồi chậm rãi ngồi dậy, thực hiện công việc quen thuộc là lau qua người cho thần Mặt Trời. Hắn được cậu dùng cái khăn thấm nước mắt lạnh chà qua chà lại rất sảng khoái, hai mắt lim dim hưởng thụ, rồi chợt hé mở nhìn thẳng vào cậu.

Gương mặt thì cũng thường thôi, vóc dáng cũng không mấy đặc sắc, được cái tính tình khó nắm bắt, lại biết cách khơi gợi hứng thú của hắn, nói chung đây chính là nô lệ đất sét đặc biệt nhất từ trước tới giờ, rất đáng chú ý.

Jaejoong đang chăm chú lau người cho chủ nhân thì phát hiện ra hắn nhìn mình, cậu hơi giật mình một chút, sau đó vội cười cười lấy lòng, bắt đầu mở miệng bắt chuyện. “Ừm… em…”

“Chuyện gì?” Hắn lười biếng hỏi.

Cậu hơi chần chừ một chút, cậu định hỏi về vấn đề của nữ thần Sắc đẹp, nhưng lại nghĩ ả ta cũng đã đi khỏi thần điện rồi, mà nô lệ như cậu có tư cách gì để bàn chuyện của một nữ thần. Cho nên cậu đành phải chuyển hướng sang hỏi một chuyện không mấy to tát nhưng cũng rất quan trọng khác. “Em có cần đi theo phục vụ Người cả ngày không?” Dù sao cũng là nô lệ đất sét duy nhất có dấu ấn, nhẽ ra phải đi theo hắn như hình với bóng, chứ chẳng nhẽ vẫn duy trì tình trạng ba đêm gặp nhau một lần sao?

“Không cần.”

“A…” Jaejoong há mồm kêu một tiếng, có cảm giác thật mờ mịt, vậy là cậu vẫn tiếp tục làm việc ở xưởng nặn sao?

“Không có gì thay đổi cả.” Hắn nói ngắn gọn. “Ngươi vẫn cứ làm việc của ngươi, bao giờ ta gọi thì đến.”

“Vâng.” Jaejoong khẽ đáp lại rồi thầm thở dài trong lòng, tóm lại vẫn chỉ có tác dụng thỏa mãn thể xác thôi, không có được thăng cấp thêm chức vụ gì nữa.

Cậu còn đang ỉu xìu thu khăn xuống giường thì chợt nghe thấy hắn nói một câu nữa.

“Từ giờ cứ ngủ lại.”

Tâm trạng hệt như đang lặn ngụp dưới địa ngục được một phát bắn lên chín tầng mây! Jaejoong không thể tin nổi trợn to mắt, phải biết rằng tất cả mọi người trong thần điện này, dù có si mê tơ tưởng thần Mặt Trời đến mức nào đi chăng nữa thì cũng chưa bao giờ nghĩ đến việc được qua đêm trên giường Người!  Bởi vì việc này là quá hoang đường, quá viển vông, quá không thực!!!

Ưu đãi thế này là quá ổn rồi! Ban đâu chỉ là ngủ lại thôi, tiếp theo nếu biết tận dụng cơ hội sẽ còn đem lại những kết quả tốt hơn nữa!

Jaejoong cố nén phấn khích nói “vâng” rồi nhẹ nhàng nằm xuống bên cạnh hắn, tuy vậy khuôn mặt sáng bừng tràn đầy vui vẻ vẫn làm lộ cảm xúc của cậu. Hắn chỉ liếc mắt một cái là biết cậu đang vui cỡ nào, chỉ với một câu nói của hắn đã có thể điều khiển được tâm tình của cậu đến vậy, tuy nhiên cậu thông minh ở chỗ không biểu lộ trực tiếp cảm xúc của mình ra trước mắt hắn. Nếu là nô lệ đất sét khác, bằng sự tôn sùng của bọn chúng với hắn, Yunho dám chắc sau khi nghe câu nói kia bọn chúng sẽ nhào đến ríu rít cảm ơn, trong lòng có bao nhiêu phấn khích đều biểu lộ hết cả ra. Còn người kia, rõ ràng là có vui đấy nhưng gương mặt ngoài sự vui sướng ra còn có chút suy tư, lại định mưu tính cái gì không biết, thật đáng mong chờ.

Hắn lại liếc nhìn cậu thêm lần nữa rồi mới vung tay lên, để cả căn phòng chìm trong bóng tối, cùng cậu trải qua đêm ngủ chung đầu tiên của hai người.

Đêm đó thần Mặt Trời từng bảo cậu cứ làm việc của mình, bao giờ hắn gọi thì đến, nhưng vì sức công phá của câu – “Từ giờ cứ ngủ lại.” – là quá lớn nên Jaejoong không quá để ý đến thông tin kia. Nên khi có người tới xưởng nặn tìm cậu bảo là đến điện Ánh Sáng, Jaejoong mới hơi giật mình một chút.

Từ sáng sớm Jaejoong đã nghe thấy mọi người bàn tán với nhau rằng hôm nay sẽ có khách đến thần điện chơi, vốn tưởng rằng chuyện này như mọi khi chẳng có liên quan gì đến mình, giờ thần Mặt Trời lại gọi cậu tới, thế có nghĩa là gì? Jaejoong thấp thỏm đi vào điện Ánh Sáng, chỗ này cậu từng đến nhiều lần rồi, nhưng khi ấy đều là vào lúc đêm khuya, hơn nữa mục đích cũng rất tế nhị. Vậy nên có thể nói rằng đây là lần đầu tiên cậu quang minh chính đại bước vào điện Ánh Sáng.

Hiện giờ quang cảnh trong điện Ánh Sáng nhộn nhịp khác hẳn với ngày thường, nô lệ phục vụ từng tốp một liên tục ra ra vào vào, những cột đèn ở bốn góc phòng không ngừng tỏa ra ánh sáng rực rỡ, một dàn nô lệ khéo tay ngồi kéo đàn ca hát, một số khác thì đứng ở chính giữa điện nhảy múa, trái cây và thức ăn được bày ra la liệt khắp nơi. Những vị thần tối cao hoặc nằm hoặc ngồi trên ghế dài đang vui vẻ cười đùa, Jaejoong liếc mắt sơ qua đã thấy có đến năm nô lệ luôn cầm bầu rượu trong tay, thấy ly rượu trên tay ai rỗng thì lập tức qua rót, quang cảnh vừa xa hoa vừa trụy lạc, làm cậu chần chừ không dám tiến vào tham gia cùng bọn họ.

Có vị thần để ý thấy cậu đứng lúng túng một chỗ liền chỉ cho mọi người biết, nhờ đó mà thần Mặt Trời nhận ra cậu đã đến, hắn vươn tay ngoắc ngoắc cậu. Jaejoong lập tức tiến nhanh tới chỗ hắn, hơi do dự một chút rồi mới ngồi xuống cái ghế nơi hắn đang nửa nằm nửa ngồi.

“Đây là nô lệ riêng của ngươi sao Yunho?” Một vị thần tò mò nhìn qua.

Hắn kéo cậu ngã vào trong lòng mình, một tay nâng ly rượu lên uống, một tay vuốt ve má cậu. “Mới tìm ra, mang đến khoe với các ngươi một chút.”

Jaejoong ngượng ngùng nằm trong ngực hắn, lúc này cậu mới chú ý tới những nam thần kia đều có một thiếu niên nhỏ xinh ở bên phục vụ, chắc hẳn họ đều là nô lệ riêng đi theo hầu hạ rồi.

Tất cả mọi người đều cảm thấy rất thích thú với nô lệ đang nằm trong vòng tay Yunho, bởi vì đây là lần đầu tiên hắn có một nô lệ riêng, phải biết rằng từ trước đến giờ hắn chẳng hề quan tâm đến việc này.

“Thật đẹp, cậu ta có tài năng đặc biệt gì không?” Thần Gió, một trong những vị khách vừa nhìn chằm chằm Jaejoong vừa lên tiếng.

Thần Gió vừa dứt lời thì mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Jaejoong, ngay cả thần Mặt Trời cũng như có như không liếc mắt nhìn cậu.

Jaejoong chớp chớp mắt, tài năng đặc biệt nào, cậu có sao?

“Không phải chứ…” Nhận thấy sự ngơ ngác của cậu, thần Mây bật cười. “Nô lệ được Yunho chọn thế nào chẳng có chỗ hơn người, hay là muốn bọn ta thể hiện trước? Nào, cục cưng mau ra thể hiện cho chúng ta xem.” Thần Mây nói xong liền đẩy mỹ nữ xinh đẹp bên cạnh mình ra, ý đồ khoe khoang thật rõ ràng.

Mỹ nữ của thần Mây là một nô lệ có gương mặt vô cùng xinh đẹp, lại mang nét hoang dã quyến rũ, thấy chủ nhân yêu cầu liền chạy ra giữa điện biểu diễn một điệu múa tuyệt đẹp. Cơ thể dẻo dai, ánh mắt đong đưa, những đường cong lúc ẩn lúc hiện sau bộ trang phục hở hang, tất cả đều làm cho khán giả xem vui vẻ cười to, thần Mây cũng được phổng mũi không ít.

Tiếp đó các vị thần thi nhau khoe nô lệ riêng của mình, nào là nhảy múa, ca hát, diễn kịch, đánh đàn… phải nói là muôn hình muôn vẻ, chỉ có nô lệ riêng của chủ nhân thần điện là vẫn ngồi nhấp nhổm mãi chưa chịu phô tài.

Jaejoong nào có được chuẩn bị tinh thần trước cho chuyện này, cậu vốn chỉ là một nô lệ đất sét cực kỳ bình thường thôi, ca hát nhảy múa cậu có biết cái gì đâu, bảo cậu phải phô diễn tài năng gì cơ chứ? Jaejoong mím môi, quay đầu sang nhìn thần Mặt Trời với ý đồ cầu cứu, lại thấy hắn đang chăm chú nhìn màn biểu diễn của các nô lệ riêng kia, một chút cũng không lo lắng cậu sẽ làm hắn mất mặt.

Jaejoong ngồi mà lòng nóng như lửa đốt, sau cùng nghĩ mãi mới tìm ra điểm sáng duy nhất có thể tạm gọi là tài năng đặc biệt của mình.

Chính là nặn đất sét đó!

“Nặn đất sét sao?” Cũng không thể trách mọi người vì sao lại tỏ ra ngạc nhiên với đáp án này như vậy, việc nặn đất sét thành nô lệ thì thần điện nào cũng có, nhưng chẳng ai coi đây là tài năng cả. Đối với họ tài năng đáng khoe chỉ có hát hay múa giỏi hoặc cái gì đấy tương tự như thế. Việc nặn đất sét thì lại quá quen thuộc, quen thuộc đến độ trở thành xa lạ khi có người coi nó là một tài năng để phô diễn.

“Tôi… tôi có thể nặn mọi thứ.” Jaejoong hùng hồn tuyên bố, dù sao cũng chỉ có thể bám víu vào điều này, chưa cần biết có thành công hay không nhưng ít nhất cậu phải tỏ ra tự tin mới được.

“Vậy…” Mọi người do dự nhìn nhau, thần Mặt Trời cũng rất tò mò, hắn cho người đem đất sét đến rồi cùng với những người còn lại chăm chú theo dõi hành động tiếp theo của Jaejoong.

Nếu chỉ nặn hình người thì quá đơn giản rồi, Jaejoong có biết một con vật của loài người trông rất dễ thương, lại không cần quá nhiều đất sét để nặn. Thế là cậu ngồi xuống đất, tập trung nhào nặn khối đất sét, quá trình nặn mất không ít thời gian, nhưng không hiểu sao mọi người đều bị thu hút theo từng động tác của cậu. Đôi tay thon dài thoăn thoắt nắn bóp đất sét, không ngừng nghỉ một giây phút nào, dần dần biến khối đất sét thành hình. Nặn đất sét vốn chẳng xa lạ gì, nhưng không phải ai cũng nặn được  nhuần nhuyễn trơn tru vậy, phải có đôi tay tinh xảo khéo léo nhường nào mới có thể nhào nặn khóe léo đến từng đường nét như thế.

Cả những vị thần cùng nô lệ bên cạnh họ đều há hốc chứng kiến quá trình Jaejoong nặn, cuối cùng khi con vật béo béo tròn tròn cực kỳ dễ thương hiện ra, mọi người đều không khỏi trầm trồ khen ngợi.

“Là một con chó con.” Đôi mắt hạt đậu to tròn, bốn chân ngắn cũn mập mạp, thân hình tròn vo, đôi tai hình tam giác cụp xuống, quả thật là nhìn đâu cũng thấy đáng yêu.

Thần Gió thấy mọi người có vẻ thích thú trước màn biểu diễn của Jaejoong thì không phục lên tiếng. “Tuy đẹp thì đẹp thật nhưng cũng chỉ là một con vật vô tri, chẳng có gì thú vị cả.”

Thần Gió nói vậy làm nụ cười tự hào của Jaejoong lập tức tắt ngúm. Cũng đúng, nước thánh chỉ có thể tạo tính cách và sinh mạng cho nô lệ đất sét thôi, còn các loài động vật khác thì không. Đây chính là lý do mà dù rất nhiều nô lệ thích động vật nhưng không nặn một con nuôi cho vui được, vì bọn chúng sẽ mãi mãi là đất sét không thể cử động.

Sao cậu lại quên mất điều này chứ, haish~

Yunho thấy khóe miệng đang cong cong của Jaejoong xịu xuống thì có chút không vui, hắn nhìn chằm chằm con cún con trên tay cậu, sau đó vung tay bắn một hình cầu nhỏ vào cún con. Tinh chất Mặt Trời qúy giá lập tức thấm vào toàn bộ cơ thể cún con, dòng tinh chất chảy đến đâu cơ thể nó liền phát sáng đến đấy, cho tới khi chảy xuống cái đuôi nho nhỏ thì hoàn thành.

Cún con giương đôi mắt đậu đen long lanh lên nhìn Jaejoong, cái đuôi quẫy tít, sủa một tiếng giòn tan.

“Gâu!”

 

END CHAP 9

WINGJ

12/01/2015, 22:43

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#yunjae