Chap 10 - 11 - 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

24/01/2015, 14:31

 

CHAP 10

 

Jaejoong giật mình nhìn con cún tràn đầy sức sống trước mặt, hai mắt mở to kinh ngạc, có thể lập tức biến một khối đất sét thành vật sống như vậy, sức mạnh của tinh chất Mặt Trời thật quá thần kỳ. Nghĩ đến đây đôi mắt cậu lại mở to thêm chút nữa, gương mặt tràn đầy sự sùng bái ngước nhìn thần Mặt Trời.

Trước ánh mắt nóng bỏng của cậu, hắn vẫn lạnh lùng nâng ly rượu lên hớp một ngụm, nhưng khóe miệng lại không tự chủ được kiêu ngạo nhếch lên.

“Oa~”

Chỉ nhìn không thôi đã thấy dễ thương rồi, giờ con cún đất sét Jaejoong nặn còn biết sủa biết lăn lộn nữa, quả thực là đáng yêu không để đâu cho hết. Thông thường những thứ nhỏ nhỏ tròn tròn xinh xắn đều rất được hoan ngênh, con cún này cũng vậy, đám nô lệ riêng của các vị thần lập tức ồn ào xuýt xoa, ai cũng muốn tới gần sờ nó một cái. Trong phút chốc mọi sự chú ý đều dồn cả vào cún con cùng nô lệ đất sét đã tạo ra nó, tài năng của Jaejoong được công nhận, ai cũng phải nhìn cậu bằng con mắt khác.

Tài năng nặn đất sét tưởng như tầm thường rốt cuộc lại được hâm mộ nhất, tình thế đột ngột xoay chuyển làm thần Gió có chút bất ngờ. Hắn ta nhìn chằm chằm vào Jaejoong, gương mặt xinh đẹp, những ngón tay thon dài trắng trẻo lại cực kỳ khéo léo. Thử tưởng tượng xem những ngón tay ấy phục vụ trên người mình thì sẽ tuyệt biết bao…

Thần Gió đứng lên, tiến tới gần Jaejoong rồi bất ngờ vươn tay ôm eo cậu kéo vào lòng mình, ngả ngớn cười nói. “Quả đúng là nô lệ trong thần điện Mặt Trời, không hề tầm thường chút nào. Yunho, ta rất thích tên nhóc này, ngài nhường cho ta được không?”

Tất cả mọi người đều giật mình trước lời nói đó, Jaejoong bị đột ngột ôm lấy, còn đang giãy dụa muốn thoát ra nghe vậy cũng sững người mà dừng động tác. Cậu biết việc trao đổi nô lệ giữa các vị thần là chuyện rất bình thường, nô lệ đối với họ không khác gì một món hàng, nhưng đến lúc chính mình bị đem ra trao đổi thì cậu lại cảm thấy phẫn nộ không thôi.

Đôi mày của Yunho hơi cau lại, hiển nhiên hắn cũng bị động trước tình huống này. “Nhường cho ngươi?”

“Đúng vậy, không hiểu sao tự dưng ta rất có hứng thú với nó.” Thần Gió nhìn thần Mặt Trời cười cười. “Nô lệ trong thần điện Mặt Trời nhiều vô số, ngài sẽ không keo kiệt với ta chứ?”

Trước giờ Yunho luôn rất rộng lượng về vấn đề này, đúng thật là nô lệ đất sét xinh đẹp giỏi giang trong thần điện của hắn có rất nhiều. Những vị thần khác mỗi lần đến làm khách, nếu thấy có hứng thú sẽ xin về một vài nô lệ, lần nào Yunho cũng vui vẻ đồng ý. Thế nhưng hiện giờ thần Gió đã ngỏ ý hai lần rồi mà vẫn chưa nhận được câu trả lời của hắn, chứng tỏ hắn còn đang chần chừ.

Jaejoong trông mong nhìn chủ nhân của mình, thái độ phân vân của hắn làm trái tim cậu dần nguội lạnh. Cậu biết nô lệ có thể dễ dàng qua tay nhiều người, nhưng hiện giờ cậu đã là nô lệ riêng của hắn rồi, tại sao hắn lại không bảo vệ cậu?

Nếu hắn gật đầu đồng ý thì sao? Jaejoong thật không dám nghĩ đến nữa.

Cả điện Ánh Sáng lặng ngắt, đến cả cún con đất sét cũng bị tình huống này làm cho hoảng sợ, vội vàng cụp tai nằm sấp xuống, ngoan ngoãn im lặng không rên một tiếng.

Jaejoong hít sâu một hơi rồi bất chợt ngẩng đầu cười với thần Gió, cậu vừa đỡ lấy ly rượu trong tay hắn vừa ngả vào lòng hắn nói. “Nếu đã như vậy, nô lệ xin được hầu rượu cho chủ nhân.” Nói rồi đưa ly rượu lên nhấp một ngụm, xong hướng đến đôi môi của thần Gió mà chạm vào. Mọi người đều vô cùng kinh ngạc trước hành động này của Jaejoong, nên lại lần nữa chỉ biết trố mắt lên nhìn, ngay cả thần Gió cũng sững người bất động để mặc cậu hôn mình. Chỉ đến khi môi cậu sắp chạm vào môi hắn, một luồng ánh sáng đột ngột bắn thẳng vào ly rượu trên tay Jaejoong làm nó rơi xuống đất, đồng thời cũng khiến Jaejoong và mọi người bừng tỉnh.

Jaejoong quay đầu nhìn Yunho, khuôn mặt hắn hiện giờ đang vô cùng đáng sợ. “Ta có nói cho sao?”

Hắn đi xuống dưới nắm lấy cằm Jaejoong, bắt cậu ngẩng đầu lên nhìn mình. Jaejoong chẳng chút sợ hãi, khe khẽ mỉm cười. “Người cũng chẳng bảo là không cho.”

“Ngươi thật to gan.” Bàn tay đang nắm cằm cậu lại siết chặt thêm chút nữa, hắn kéo cậu ôm vào lòng mình rồi nhìn mọi người một lượt. “Thần điện của ta không thiếu nô lệ đất sét xinh đẹp, thích ai thì cứ lấy, chỉ riêng người này là không được.”

Nói rồi đưa tay khẽ vuốt đôi môi cậu. “Người này, ta chơi chưa đủ, ai cũng không được chạm vào.”

Sau khi nghe lời tuyên bố đó, ai nấy đều giật mình không nhỏ, trước mặt bao người tuyên bố quyền sở hữu như vậy, xem ra hứng thú của thần Mặt Trời đối với nô lệ tên Jaejoong này là rất lớn.

Chuyện ngày hôm ấy không chỉ có các vị khách biết mà những nô lệ đất sét phục vụ trong điện Ánh Sáng cũng biết, bọn họ bắt đầu truyền tai nhau về việc Jaejoong được thần Mặt Trời yêu thương ra sao. Nào là Người vừa uống rượu vừa ôm Jaejoong vào lòng, nào là Jaejoong dùng môi mớm rượu cho Người cả buổi, nào là thỉnh thoảng Người lại hôn môi sờ soạng Jaejoong, âu yếm thân thiết đến chói mắt.  

Đa số nô lệ đất sét biết chuyện đều thầm nhủ sau này phải đối tốt với Jaejoong ở xưởng nặn một chút, số khác lại đỏ mắt ganh tị, đối với vị trí được ngồi trong lòng thần Mặt Trời nhận âu yếm từ Người vô cùng thèm khát. Dù họ chỉ là những nô lệ đất sét vô hại nhưng một khi sự ích kỷ xâm chiếm tâm hồn, ai biết họ có thể làm được những gì.

Đúng như Jowon đã tiên đoán, nữ thần Sắc đẹp đi thì sẽ có kẻ thù khác đến, vị trí nô lệ riêng của thần Mặt Trời, đạt được đã khó, muốn yên ổn mà sống với nó lại càng khó hơn…

---

Con cún con Jaejoong nặn ngày hôm đó nghiễm nhiên trở thành thú cưng của cậu, khỏi nói cũng biết Jaejoong yêu quý nó đến nhường nào. Lúc trước chỉ có một mình đi đi về về, hiện giờ lúc nào cũng có một cục bông quấn chân, thi thoảng còn sủa lên vài tiếng nghe rất vui tai. Mà tình cảm của Jaejoong đối với con cún này không chỉ đơn giản là chủ nhân với thú cưng đâu, cậu thậm chí còn coi nó là con trai mình luôn rồi. Không phải nó được tạo ra từ sự kết hợp giữa cậu và thần Mặt Trời sao? Cậu nặn hình hài cho cún, còn Người thì ban tinh chất để nó có linh hồn, chính nhờ hai người mà con cún này mới có thể xuất hiện trên đời và tung tăng chạy nhảy như thế kia.

Jaejoong càng nghĩ càng vui vẻ, liền cúi đầu túm lấy con cún ôm vào lòng, dụi đầu nó, vừa nhìn nó giãy dụa vừa cười to.

Cậu định đặt cho nó cái tên gì đó tương tự như cái tên Yunho, nhưng sau nghĩ lại thì cảm thấy đặt kiểu tên như vậy quá không an toàn. Ngộ nhỡ thần Mặt Trời phát hiện ra cậu dùng tên Người đặt tên cho con cún con này thì cậu chết chắc. Vậy nên tốt nhất là cứ đặt lái lái nó đi, ừm… cứ gọi là… Yoyo đi!

“Yoyo!” Cún nhỏ quá hiếu động không ít lần làm Jaejoong đau đầu, nhiều lúc cứ rúc trong các ngóc ngách chơi trò trốn tìm, ví dụ như hiện giờ, cậu đang phải đi tìm nó khắp nơi đây.

“Yoyo, mày ở đâu vậy?” Sểnh ra một chút là đã không thấy bóng dáng rồi, Jaejoong vừa chép miệng vừa nhấc mấy cái bình đất sét mình nặn lúc rảnh rỗi lên, ló đầu vào tìm cún con. Đột nhiên cậu nghe “rầm” một tiếng, Jaejoong vội quay ra đằng sau nhìn, liền thấy Yoyo bị một cái tủ nhỏ đè lên, đang giãy dụa không ngừng, miệng thì kêu “ẳng ẳng”.

Jaejoong than trời, nhanh chóng tiến lên giải thoát cho nó, chắc hẳn nó định nhảy lên tủ nhưng không những với không tới mà còn làm cái tủ đổ ụp xuống. Jaejoong dựng cái tủ lên, cánh tủ vốn đang đóng chặt vì sự va chạm này mà bật mở, một cái đầu lăn lông lốc ra.

“A!” Jaejoong giật mình nhảy dựng lên, sau khi định thần lại thì mới nhận ra đây là đầu của Karam, và chính cậu đã đem cái đầu đất sét này cất vào tủ.

“Karam…” Jaejoong ôm cái đầu lên nhìn, ký ức quay trở về ngày mà Karam bị giết, và cả khoảnh khắc cậu quyết định trở thành nô lệ ở bên thần Mặt Trời nữa.

Đã có quá nhiều chuyện xảy ra, đưa cậu từ một nô lệ đất sét vô danh trở thành nô lệ riêng có được dấu ấn bảo vệ của thần Mặt Trời, không những vậy, còn được Người công khai giới thiệu với những vị thần khác. Jaejoong thở dài một hơi, nếu Karam còn sống, cậu đã có người cùng chia sẻ những chuyện này rồi.

Cún con Yoyo thoát khỏi kiếp nạn tủ đè lập tức lồm cồm bò dậy, đứng sững một hồi cho hoàn hồn rồi lại khôi phục sức sống, cong mông vẫy đuôi chạy nhanh ra ngoài. Jaejoong nhìn theo Yoyo, lại nhìn xuống cái đầu mình đang cầm trên tay, trong đầu đột nhiên nhảy ra một suy nghĩ.

Nếu tinh chất Mặt Trời thần kỳ như thế, liệu có thể hồi sinh một nô lệ đất sét đã chết hay không?

---

“Có thể.” Yunho vừa cởi áo vừa gật đầu trả lời câu hỏi của Jaejoong.

“A…” Thật sự có thể sao? Jaejoong mím môi nhìn thần Mặt Trời, suy nghĩ đầu tiên hiện ra trong đầu là chủ nhân của mình quá giỏi, suy nghĩ thứ hai lại là làm sao để thuyết phục được chủ nhân hồi sinh Karam giúp cậu. Người bạn thân thiết của Jaejoong bị nữ thần Sắc đẹp hại cho thê thảm như vậy, nếu có thể làm cậu ấy sống lại thì thật tốt.

Lúc này Yunho đã nằm lên giường, Jaejoong nhích lại gần hắn, đưa tay nhẹ nhàng đấm bóp cho hắn. Hiện giờ hai người đã không còn quan hệ trong bóng tối nữa, có thể vì Yunho đã chán kiểu quan hệ lần mò ấy nên muốn đổi mới, cũng có thể vì hắn thích nhìn biểu cảm của cậu khi quằn quại dưới thân hắn, nên từ lần đầu tiên làm chuyện đó khi có ánh sáng, hắn vẫn luôn duy trì điều này.

Jaejoong thấy chủ nhân lim dim nhắm mắt hưởng thụ sự xoa bóp của mình, cảm thấy đây là một cơ hội tốt để cầu xin nên đánh bạo mở miệng.

“Em có một thỉnh cầu…”

“Ngươi muốn hồi sinh ai?” Từ lúc cậu hỏi câu kia hắn đã đoán ra ý định của cậu rồi.

“Karam, một người bạn của em, cậu ấy bị nữ thần Sắc đẹp giết… nên em muốn…” Jaejoong dè dặt nhìn hắn, thực chất thỉnh cầu này rất nhỏ nhặt, Yunho chỉ cần vung tay một cái là có thể làm Karam sống lại, cái chính là hắn có chịu trao tinh chất của mình cho một nô lệ khác ngoài nô lệ riêng không. Cậu cũng chẳng lấy làm lạ nếu hắn từ chối.

“Bị chị ta giết?” Yunho mở mắt nhìn cậu. “Vậy thân xác có còn không?” Thường thì Abee ra tay sẽ không dễ dàng là một roi giết chết đâu, hắn thừa biết ả khoái trò hành hạ người ta hơn.

“Thân xác không còn, nhưng em có thể nặn lại.” Jaejoong vội trả lời.

“Không còn chút gì?”

“À… Thực ra còn một cái đầu.”

Tinh chất Mặt Trời chỉ có thể hồi sinh linh hồn, nhưng kể cả có nặn lại thân xác mà không còn giữ một bộ phận nào của người đã chết thì khi tinh chất thấm vào đất sét, sẽ tạo ra một nô lệ hoàn toàn mới, sẽ chẳng phải là cái tên gì đó mà Jaejoong muốn hồi sinh nữa. Ngược lại nếu đã thỏa mãn hết điều kiện trên thì việc hồi sinh sẽ thật dễ dàng.

Nhưng đúng như Jaejoong đã lo lắng, hắn cảm thấy tinh chất của mình phải trao cho một nô lệ đất sét xa lạ thật không đáng, chưa kể tên này còn chết rồi, được hắn cứu sống lại không phải quá hời sao? Hắn vốn định không nhận lời, nhưng nhìn đến đôi mắt mở to mong chờ của cậu, đồng thời nhớ đến cảnh tượng cậu khéo léo nặn cún con trên thần điện Ánh sáng hôm nào, hắn lại đột nhiên nảy ra một ý tưởng.

“Muốn ta nhận lời cũng được thôi, nhưng ngươi phải làm ta hài lòng đã.”

“Hài lòng? Ý Người là về chuyện…” Jaejoong ấp úng ám chỉ, cậu ngoài tác dụng hầu hạ hắn thoải mái ra thì còn có thể làm gì khác nữa... Nói vậy là tối hôm nay cậu chỉ cần dốc sức phục vụ hắn là sẽ cứu sống được Karam rồi phải không?

“Nặn ta đi.” Thần Mặt Trời đột nhiên buông một câu.

“A?” Jaejoong giật mình nhìn hắn.

“Coi ta là một khối đất sét, nhào nặn ta như ngươi thường làm để nặn ra nô lệ đất sét.” Hắn chậm rãi nói ra đề bài mà Jaejoong cần giải. Ngày ấy ở thần điện nhìn cậu hý hoáy nặn đất sét là hắn đã ngứa ngáy trong lòng rồi, hắn thật tò mò không biết khi những ngón tay kia vuốt ve xoa nắn lên cơ thể mình thì sẽ có cảm giác thế nào nữa, chỉ nghĩ thôi đã thấy rạo rực.

Jaejoong ngớ người một lúc, sau đó thì mở to mắt thích thú. Nặn thần Mặt Trời ư? Cậu có nhiều duyên nợ với việc này thật, ngày trước lén nặn suýt bị phát hiện, xong lại nặn giúp nữ thần Sắc đẹp, nghĩ đi nghĩ lại thì cũng nhờ hình nộm giả ấy mà cậu được trở thành nô lệ riêng của thần Mặt Trời đấy chứ. Nhưng dù có nặn bao nhiêu đi nữa thì lần này chắc chắn sẽ là lần đặc biệt nhất, bởi chính chủ nhân yêu cầu cậu nặn, hơn nữa còn nặn trực tiếp trên cơ thể Người.

Jaejoong khẽ cắn môi, đặt một ngón tay lên ngực Yunho, không hiểu sao cậu lại có cảm giác lần này không chỉ đơn giản là đụng chạm để tăng tình thú như những lần trước, giống như là… thân mật hơn một bậc thì phải…  

Hắn cong khóe môi nhìn cậu từ từ đặt tay lên người mình, đôi mắt ánh lên sự thích thú cùng mong chờ không hề che giấu. Ban đầu Jaejoong có hơi ngập ngùng, nhưng thấy được ánh mắt cổ vũ của hắn, cậu đã bạo dạn hơn, chỉ trong chốc lát liền thực sự coi Yunho là khối đất sét để nặn thành hình.

Trước tiên là khuôn mặt, cậu áp tay vào hai bên má hắn, nhẹ nhàng vuốt ve, tại nơi khóe mắt thì dùng đầu ngón tay chà qua chà lại tạo hình. Jaejoong nhập tâm đến độ trèo lên đùi thần Mặt Trời ngồi luôn, mà lúc này hắn cũng đã ngồi dậy, tựa lưng vào đầu giường để cậu dễ dàng hành động. Khuôn mặt hai người gần nhau trong gang tấc, hắn ngắm nghía đến no nê từng biểu cảm trên khuôn mặt cậu, ánh mắt sáng ngời tràn đầy nhiệt huyết, đôi môi đỏ mọng lúc hơi hé mở lúc thì mím lại. Không biết nô lệ đất sét nào đã nặn nên khuôn mặt này, hắn thầm cảm thán, bây giờ mới nhận ra cậu thuộc kiểu người có vẻ đẹp càng ngắm càng nghiện, càng ngắm càng cảm thấy không thể dứt ra nổi.

Những ngón tay thon dài mềm mại của cậu chuyển xuống nắn vuốt cổ và ngực hắn, Jaejoong nặn chính xác đến từng chi tiết, thậm chí cả đầu ngực cũng không bỏ qua. Yunho thật thắc mắc có phải cậu cố tình làm vậy không, lúc cậu dùng hai ngón tay kẹp đầu ngực hắn kéo ra, trên khuôn mặt hiện rõ ra một nụ cười. Dù rằng ngay sau đó đã bị chủ nhân kiềm lại, nhưng hắn đang nhìn cậu chằm chằm, làm sao có thể không thấy được? Tuy thế hắn cũng chẳng còn tâm trí đâu mà trách cậu, bởi vì khi ngón tay tinh quái kia làm vậy với ngực hắn, một luồng điện như có như không chạy dọc thân thể khiến hắn khẽ rùng mình.

Đôi bàn tay cậu lướt xuống bụng, ngón tay chầm chậm nhấn nhá trên đó, hắn nheo mắt quan sát, nhận ra cậu là đang tạo cơ bụng. Bàn tay lại di chuyển xuống nữa, ngay đến khi gần chạm vào khu vực nhạy cảm, cậu bỗng nhấc tay lên, chép miệng lẩm bẩm. “A quên mất, còn tay nữa.” Nói xong liền dời tay đặt lên vai hắn, việc này thật giống như dâng món ngon đến tận miệng người ta rồi còn giật lại, hắn hậm hực ngồi chờ cậu nặn tay, cố nén sự chờ mong lại mà tự nhủ sớm muộn gì cậu cũng phải đụng đến phần thân dưới.

Jaejoong thật chuyên tâm nặn tay, cậu cầm bàn tay hắn lên, khắc từng đốt ngón tay một. Sau đó lại dùng cả hai tay nắm lấy bàn tay to lớn của hắn, trông thì giống như đang vuốt cho mịn, nhưng ý tứ trong đó lại dường như không phải, vì lúc nắm tay cậu còn lén đưa mắt liếc hắn một cái.

Từ góc độ của hắn có thể thấy được, cậu nắm tay hắn đặt lên má mình, đôi môi hé mở, ánh mắt sáng ngời khiêu khích, rồi hắn chợt nhận ra, cậu đang trắng trợn quyến rũ mình. Hắn động tay muốn chạm vào cậu, lại thấy Jaejoong kêu lên. “A! Nô lệ đất sét không thể cử động khi chưa vào lò nung.”

Thế là quá rõ rồi, cậu đang trêu đùa hắn, vậy mà Yunho không hề tức giận, thậm chí còn sẵn sàng cùng cậu vờn qua vờn lại. Hắn thực sự để cơ thể bất động cho cậu sờ mó, nhưng có một số bộ phận không phải cứ muốn là bất động được, Jaejoong nhìn xuống thân dưới hắn, bật cười khúc khích. “Khối đất sét này thật kỳ lạ.” Ngay khi ngón tay cậu chạm vào hắn đã không kiềm được bật ra một tiếng rên rỉ, cậu vẫn nặn kỹ từng chi tiết, mười ngón tay như có phép thuật vờn quanh “khối đất sét” kia để tạo hình, nhưng đối với hắn đây đúng là sự tra tấn. Một sự tra tấn ngọt ngào.

Thần Gió sau khi nhìn thấy bàn tay khéo léo này đã muốn xin cậu về, phải chăng là vì hắn ta đã mường tượng ra cảm giác được những ngón tay cậu chạy dọc cơ thể. Yunho ưỡn người rên rỉ, thật may là hắn sáng suốt, đã biết nắm chặt bảo bối này trong tay.

Đang chìm trong sự thoải mái cậu đem lại, hắn đột nhiên nhớ tới một chuyện, liền hỏi. “Nếu ngươi phải nặn cả thứ này, vậy kích thước sẽ quyết định ra sao?” Không lẽ tất cả nô lệ đất sét đều có một kích thước.

Jaejoong cười tinh quái. “Tâm trạng tốt thì cho to, tâm trạng xấu sẽ làm nhỏ.” Cho nên nếu có nô lệ đất sét nào cảm thấy cái đó của mình quá nhỏ, thì cũng chỉ có thể thầm than số xui, chứ muốn tìm để báo thù cũng chẳng được.

Yunho bật cười. “Vậy tâm trạng hiện giờ của ngươi thế nào?”

Jaejoong mím môi làm ra vẻ suy nghĩ. “Dựa vào kích thước này, có thể nói rằng hiện giờ tâm trạng người nặn đang vui như trảy hội.” Nói xong còn to gan búng một cái.

Yunho chịu hết nổi, nhảy dựng lên đè Jaejoong xuống giường, vừa vội vàng đưa tay xuống tìm lối vào vừa gấp gáp nói. “Tốt lắm, bỏ qua giai đoạn nung đi, hiện giờ ngươi có thể nghiệm thu thành quả thần Mặt Trời đất sét của mình.”

Jaejoong vòng tay ôm cổ hắn, hai chân cũng nâng lên kẹp chặt thắt lưng hắn, tuy chẳng nói gì nhưng gương mặt lại hiện rõ sự vui vẻ. Người đang mất kiềm chế vì cậu kìa, nhìn sự gấp gáp của Người là biết, cảm nhận sự nóng hổi trướng to của Người là biết.

Một đêm tưởng chừng như bao đêm khác, nhưng lại có cái gì đó chậm rãi thay đổi, có thể là vị trí của cậu trong lòng hắn đã vững chắc thêm một chút, cũng có thể là cậu đã phát hiện ra hắn cũng có lúc thật hài hước… Nói chung, trong trận mây mưa điên cuồng kéo dài lâu thật là lâu này, Jaejoong cảm thấy thật thỏa mãn.

Mà thần Mặt Trời đối với đêm nay cũng hết sức hài lòng.

Cho nên, Người đã hồi sinh Karam.

 

END CHAP 10

WINGJ

26/02/2015, 00:52

---------

8/3/2015, 23:21

 

CHAP 11

 

Khi Karam mở mắt, hình ảnh đầu tiên cậu nhìn thấy chính là gương mặt rạng rỡ của Jaejoong. Hồi sinh nô lệ đất sét rất hiếm khi xảy ra nên Karam chưa nghe đến chuyện này bao giờ, thậm chí nghĩ cũng chưa từng nghĩ đến. Cho nên khi có thể mở mắt thấy ánh sáng lần nữa, Karam chỉ biết kinh ngạc há miệng nhìn xung quanh.

“Chào mừng cậu quay trở lại.” Jaejoong mỉm cười, vòng tay ôm Karam.

“Jae…joong?” Cổ họng đã thật lâu không cất tiếng nói, hiện giờ khô khốc đến đau rát, Karam khó khăn mở miệng, cử động tay muốn nâng lên, nhưng cơ thể lại cứng ngắc, chỉ nâng tay một chút đã thấy mệt rã rời.

“Cậu chỉ vừa mới hồi sinh thôi, đừng cử động mạnh quá.” Jaejoong đỡ Karam tới ghế ngồi. “Phải đợi một lát nữa mới khôi phục như trước được.”

“Tớ… hồi sinh?” Não bộ đã chìm trong bóng tối quá lâu, hiện giờ muốn vận hành trơn tru lại thì cần chút thời gian, Karam ngồi trên ghế, cố xác định những gì đang diễn ra bằng cách hỏi Jaejoong.

“Chủ nhân của chúng ta, thần Mặt Trời đã hồi sinh cậu.” Jaejoong vừa nói vừa đi tới chỗ đống hình nộm đất sét để tiếp tục làm việc. Vẫn đang trong giờ làm nên cậu không thể ngừng tay được, dù có là nô lệ riêng của thần Mặt Trời đi chăng nữa thì cậu vẫn phải làm công việc này.

“Chủ nhân?” Karam trợn tròn mắt, kích động đến suýt nữa đứng bật dậy.

“Này này cậu bình tĩnh chút đi.” Jaejoong vội lao ra giữ Karam ngồi yên. “Lát nữa tớ sẽ nói rõ cho cậu, đã xảy ra rất nhiều chuyện thú vị, cậu phải chuẩn bị tâm lý thật tốt trước khi nghe đấy.” Nói xong thì mỉm cười quay lại chỗ làm.

Jaejoong không nói hết mọi chuyện cho Karam ngay là đúng, tinh chất Mặt Trời có thần kỳ thế nào cũng cần phải có chút thời gian mới đem một Karam hoàn chỉnh như cũ trở về. Đầu óc Karam hiện giờ vẫn còn đang rất mơ màng, chỉ sợ có nghe Jaejoong kể chuyện cũng chẳng vào đầu được. Phải qua một lúc lâu, tới tận lúc nghỉ trưa thì cậu mới dần tỉnh táo lại, cơ thể hoạt động linh hoạt, đầu óc cũng bắt đầu suy xét được nhiều vấn đề hơn.

Giờ nghỉ trưa, nô lệ đất sét sẽ dừng tay đi ăn và được nghỉ ngơi một lúc trước khi bắt đầu làm ca chiều. Jaejoong cùng Karam hòa mình vào dòng người đang đổ ra nhà ăn, đứng xếp hàng lấy cơm một lúc, sau đó cùng đi ra tìm bàn trống để ngồi ăn. Có thể một lần nữa trở lại cuộc sống trước kia làm Karam rất vui, nhưng hiện giờ điều làm cậu quan tâm nhất là câu nói của Jaejoong ban nãy, chủ nhân thực sự đã hồi sinh cậu sao? Cậu là gì mà lại được chủ nhân ưu ái dùng sức mạnh hồi sinh như vậy? Vấn đề này làm Karam thắc mắc đến đứng ngồi không yên, chỉ muốn nhanh nhanh hỏi Jaejoong cho rõ ràng mọi chuyện mà thôi.

Lúc hai người đi ra tìm chỗ thì chỉ còn một bàn trống, Jaejoong đặt khay thức ăn lên bàn rồi ngồi xuống, ai ngờ cái ghế đột nhiên bị gãy chân làm cậu ngã mạnh xuống đất. Karam vội đỡ Jaejoong dậy, định ngồi vào bên ghế còn lại nhưng nhìn kỹ thì thấy chân của cái ghế ấy cũng bị gãy rồi, chỉ cần dùng lực một chút là sập ngay.

“Ôi xui thật đấy.” Karam kêu lên một câu, xong quay sang bàn bên cạnh xin một cái ghế. “Mấy cậu ngồi dồn vào đi, cho tớ một cái ghế nào.” Vừa nói vừa rút ghế của người ta ra đem về chỗ mình, tính tình Karam cũng thuộc dạng đanh đá hung dữ, hơn nữa đối với nhân vật chết đi sống lại này nô lệ đất sét không ai là không e dè, cho nên mới có thể trắng trợn cướp ghế như vậy.

Jaejoong bặm môi liếc nhìn xung quanh, ngoài những ánh mắt tò mò còn có không ít gương mặt biểu lộ rõ sự hả hê thích thú. Cậu biết, đã đến lúc cậu phải đối đầu với sự ganh tị của bọn họ, nhất là khi thần Mặt Trời đồng ý hồi sinh Karam cho cậu, điều này đã khiến cho sự ganh ghét tị nạnh của một số nô lệ đất sét lên đến cực điểm.

“Nhìn cái gì mà nhìn! Mau ăn đi ăn đi!” Karam xua xua tay, đoạn ngồi xuống bên cạnh Jaejoong nói thầm. “Này, họ thấy tớ sống lại mà không giật mình chút nào nhỉ?”

Jaejoong xoa xoa cái mông đau ê ẩm, nhìn Karam trả lời. “Lúc tớ biết cậu sẽ được hồi sinh đã khoe với vài người, rồi mấy hôm tin cậu sống lại được tất cả mọi người biết hết luôn.”

“Bởi vì đây là chuyện lạ chưa từng thấy đúng không?” Karam vui vẻ cười toe.

“Còn sao nữa.” Jaejoong bĩu môi, thần Mặt Trời đâu có cưng chiều nô lệ nào như cậu, chuyện lạ thế này chắc chắn đã trở thành chủ đề được bàn tán nhiều nhất trong thời gian qua, dẫn đến việc nhiều người ganh tị đỏ mắt cũng không có gì lạ.

“Mà tại sao chủ nhân lại hồi sinh tớ? Cậu mau nói đi!” Karam sốt ruột giục, liệu có phải vì thần Mặt Trời yêu thích cậu nên thấy cậu bị nữ thần Sắc đẹp giết, Người mới cho cậu sống lại không? Karam bị suy nghĩ này làm cho hưng phấn không thôi, chỉ muốn mau mau nghe được đáp án xác nhận từ Jaejoong.

“Tớ đã cầu xin Người mãi đấy.” Ngược với vẻ sốt sắng của Karam, Jaejoong vừa ăn vừa đủng đỉnh nói.

“Sao cậu cầu xin được?” Karam nhíu mày hỏi lại.

“Nói cho cậu biết một điều.” Jaejoong ngại ngùng chọc chọc đũa vào đĩa thức ăn của mình. “Hiện giờ tớ đang làm nô lệ riêng của chủ nhân.” Thấy Karam bày ra biểu tình dại ra, Jaejoong còn cười hì hì bồi thêm một câu. “Cả dấu ấn bảo vệ cũng có luôn rồi.”

“Không thể nào!” Đôi đũa trên tay Karam rơi xuống bàn, quả nhiên cậu đã bị thông tin này đả kích không nhỏ. “Sao cậu, sao cậu lại xin được?” Chưa có ai được chủ nhân ban cho dấu ấn bảo vệ, kể cả cậu. Karam đã phải trải qua giai đoạn cầu xin thứ đó từ thần Mặt Trời nên hiểu rất rõ, Người sẽ chẳng dễ dàng ban nó cho một nô lệ đất sét nào.

“Tớ đã phải dùng khá nhiều…” Jaejoong híp mắt tìm từ ngữ thích hợp. “…Tiểu xảo, nhưng phần lớn là do may mắn.” Nếu không may mắn thì cậu không chỉ đơn giản là bị thương và chết hụt mấy lần thôi đâu.

Karam như vẫn không thể tin được điều này, phải đến khi Jaejoong ngồi kể một lượt những gì cậu đã trải qua cho Karam nghe, bấy giờ cậu ta mới chịu tin.

“Nhưng Jaejoong…” Karam ngập ngừng nói ra thắc mắc trong lòng. “Tớ nhớ là, cậu không hề có hứng thú với việc làm nô lệ riêng cho chủ nhân mà?” Nếu không có hứng thú, tại sao phải liều mạng đạt được. Jaejoong chính là kiểu người nếu có thể sống an ổn thì nhất định sẽ sống an ổn, chẳng bao giờ thích dây vào mấy chuyện lằng nhằng rắc rối như nhiều người.

“Ừ thì… sau khi cậu chết, tớ đã nghĩ phải giúp cậu trả thù nữ thần Sắc đẹp, cho nên mới đăng ký thi tuyển.” Jaejoong nhún vai nói, thực ra cậu cũng chẳng đủ điều kiện được nhận vào, chẳng qua lúc ấy ngài Jowon thấy cậu tuyên bố mấy câu khá hùng hồn nên mới đồng ý.

“Ra vậy.” Karam gật gù, đột nhiên cảm thấy mất hết vị giác nên đẩy đĩa thức ăn sang bên cạnh, còn chưa hết thắc mắc hỏi tiếp. “Nhưng mà bây giờ, bây giờ…”

Nhìn biểu tình muốn nói rồi lại thôi của Karam, Jaejoong nghi hoặc nhìn cậu. “Bây giờ làm sao?”

Karam bặm môi, dường như đã phải đấu tranh rất nhiều mới quyết định nói ra. “Bây giờ cậu trả thù xong rồi, tớ cũng đã sống lại, cậu còn muốn tiếp tục làm nô lệ riêng cho chủ nhân nữa không?” Chẳng phải mục đích đã đạt được rồi sao, Jaejoong có thể quay lại cuộc sống vô lo vô nghĩ trước kia của cậu ấy chứ?

Thảo nào Karam phải đắn đo mãi mới nói ra câu này, vì ý nghĩa của nó thật khiến cho người ta phải suy nghĩ. Jaejoong ngồi thẳng người, dùng biểu tình nghiêm túc đối mặt với Karam. “Có phải cậu không vui khi tớ được làm nô lệ riêng của thần Mặt Trời không?”

Lúc ấy cậu chỉ chăm chăm muốn hồi sinh người bạn thân nhất của mình, chứ đâu có nghĩ đến chuyện sau khi hồi sinh Karam sẽ có suy nghĩ gì về mối quan hệ giữa cậu với thần Mặt Trời hiện giờ. Nhắc mới nhớ, biểu tình si mê điên cuồng của Karam đối với thần Mặt Trời, không có mấy nô lệ đất sét đọ lại được đâu. Thậm chí đến cả Jaejoong, cậu cũng không chắc mình có yêu thích thần Mặt Trời nhiều như Karam không nữa.

“Không không, không hề.” Karam vội xua tay. “Cậu là bạn tớ mà.”

“Ừm, chúng ta là bạn mà.” Jaejoong gật gù, tảng đá nặng trĩu trong lòng rốt cuộc cũng buông xuống.

Tốt nhất là cậu nên như vậy, đừng để nỗ lực hồi sinh cậu của tớ trở nên uổng phí…

---

Dường như hiện giờ thú vui của một số nô lệ đất sét là làm Jaejoong đau khổ. Không phải cậu ta đang được hưởng thụ sự yêu thương của thần Mặt Trời sao, một chút đau khổ này đối với cậu ta có là gì? Ngày ấy cố tình làm gãy ghế ăn của Jaejoong không nói, mấy hôm sau có người còn nhắm vào cún con bên người Jaejoong.

“Yoyo, mày lại đi đâu rồi?” Cún con dù hay lăng xăng chạy nhảy nhưng hầu như chỉ quanh quẩn bên Jaejoong, cậu chỉ cần gọi ba bốn câu là nó đã vẫy đuôi chạy tới, chẳng bù cho hôm nay, gọi đến khàn cả giọng mà một tiếng sủa của nó cũng chẳng thấy.

Jaejoong lo lắng tìm xung quanh, thầm nghĩ đã vậy sau này trong lúc làm việc nhất định phải đóng cửa vào, không cho nó chạy ra ngoài nữa. Cậu cũng nghĩ đến trường hợp liệu có phải ai đó vì ghét cậu mà trút giận lên Yoyo không, nhưng Yoyo là con chó có tinh chất Mặt Trời, nô lệ đất sét bình thường đâu thể giết nó được.

Giết thì không thể giết, nhưng hành hạ thì có thể.

Lúc Jaejoong theo tiếng “ẳng ẳng” đáng thương nho nhỏ của Yoyo mà tìm đến, nó đang bị nhốt dưới một cái thùng to. Jaejoong vội chạy đến nhấc cái thùng lên, chó còn chưa thấy đã có một đống cơm cùng thức ăn thiu mốc tràn ra, mùi thối bốc lên làm Jaejoong suýt xỉu. Yoyo thấy cậu đến thì sủa ing lên, khắp người nó dính đầy rác vừa ướt vừa bẩn, mùi lại không dễ chịu chút nào. Mũi chó vốn nhạy, chắc hẳn Yoyo đã chịu khổ không ít khi bị nhốt trong cái thùng này.

Jaejoong nhìn cún con đứng phẫn nộ sủa không ngừng, ngọn lửa tức giận lập tức cháy lên hừng hực. Không những đụng đến cậu, còn dám đụng đến con trai của cậu, bọn chúng còn quá đáng hơn được nữa không? Jaejoong cúi xuống bế Yoyo lên, không hề để ý đến rác bẩn trên người nó mà ôm nó thật chặt. Cún con có vẻ cũng cảm nhận được sự tức giận của cậu nên thôi không sủa nữa, chỉ cụp tai ghé vào lòng Jaejoong, đôi mắt đen lóng lánh nước, xem chừng vẫn còn đang rất ấm ức vì bị kẻ xấu bắt nạt.

Vừa tan ca làm Jaejoong đã đi tìm Yoyo, tới khi tìm được thì đã đến giờ nghỉ trưa, hiện tại chính là lúc nô lệ đất sét tập trung ở nhà ăn đông nhất. Cậu ôm Yoyo một mạch đi thẳng đến giữa nhà ăn, hùng hổ bước lên một cái bàn trống, giương mắt nhìn khắp nhà ăn, sau đó giận dữ rống lên.

“Nếu có giỏi, hãy đi mà giành tình yêu thương của chủ nhân. Các ngươi hèn hạ đến độ phải xúm vào bắt nạt một con chó, thì sẽ không bao giờ dành được sự yêu thích của thần Mặt Trời. Không phải ta thì sẽ có người khác, các ngươi không thua ta, các ngươi bại bởi chính sự nhút nhát kém cỏi của mình!!!”

Cả nhà ăn lặng ngắt như tờ, dường như tất cả đều bị sốc vì một người vốn an phận hiền lành như Jaejoong lại trở nên hung dữ như vậy. Cậu đứng trên bàn cao quét mắt nhìn khắp nơi, tay ôm con cún, bộ dáng bảo vệ hết sức rõ ràng. Ở đây ai cũng biết con cún đó được tạo ra như thế nào, nó quan trọng với Jaejoong ra sao không phải nói cũng biết, cho nên cậu phản ứng mãnh liệt vậy là hoàn toàn dễ hiểu.

Tuy cả người dính đầy rác bẩn, nhưng không hiểu sao lúc ấy trông cậu oai phong vô cùng, cả người toát ra khí chất khiến kẻ khác phải e dè. Tinh chất Mặt Trời trong cơ thể vì cảm xúc mãnh liệt mà phát sáng rực rỡ, làm cho Jaejoong khi ấy không hiểu sao lại tạo ảo giác cao hơn những người xung quanh một bậc. Giống như cậu không còn là một nô lệ đất sét tầm thường nữa, cậu là nô lệ riêng của thần Mặt Trời, người đã đạt được dấu ấn bảo vệ của chủ nhân, người đã đánh bại tất cả nô lệ đất sét ở đây trong cuộc chiến giành thần Mặt Trời, thậm chí của nữ thần Sắc đẹp cũng không thể ngăn nổi cậu.

Jaejoong thở hổn hển giận dữ, đến khi hơi thở bình ổn trở lại, cậu mới nhảy xuống bàn, nhìn xung quanh một lượt rồi nói. “Chủ nhân không hề hung dữ, nếu muốn các ngươi có thể tiếp cận để quyến rũ Người.” Thần Mặt Trời rất thoải mái trong vấn đề đó, thế nhưng quyến rũ Người là một chuyện, có thể làm Người chú ý hay không lại là một chuyện khác.

Jaejoong nói xong thì bỏ đi mất, để lại nhà ăn một phen dậy sóng. Chuyện vừa rồi chưa từng xảy ra, đứng lên thể hiện trước mặt bao nhiêu người không phải dằn mặt thì là gì? Sự quyết liệt của Jaejoong ít nhiều cũng có tác dụng làm chùn bước ý đồ phá hoại của một số người, nhưng không phải là tất cả. Có người cười ha ha, huých tay nói với Karam.

“Cậu bạn của cậu đáng sợ phết nhỉ? Không ngờ đấy.”

Karam hờ hững trả lời. “Cậu ấy đã thay đổi rồi.” Có dấu ấn bảo vệ, có thể ở bên thần Mặt Trời, không thay đổi mới là lạ.

“Này, nô lệ riêng của thần Mặt Trời trước cậu ta không phải là cậu sao?” Người kia tiếp tục cười nói. “Lại trở thành nô lệ đất sét bình thường, cậu cam tâm hả?”

“Im đi.” Karam dùng ánh mắt sắc như dao liếc qua, biểu tình như bị chọc trúng nọc khiến người kia biết điều mà ngậm miệng ngay tức khắc. Karam đứng dậy, trước khi rời đi còn hung hăng đạp đổ cái ghế.

Có thể cam tâm được sao? Đương nhiên là không rồi!

---

Jaejoong mang Yoyo đi lau rửa sạch sẽ, trong lòng tràn ngập cảm giác uể oải chán nản. Chẳng ai muốn bị mọi người tẩy chay thế này cả, tuy không phải là tất cả nhưng cũng đâu có ai đứng ra can ngăn giúp cậu, mà cậu có làm gì quá đáng sao? Tìm cách tiếp cận và ở bên thần Mặt Trời chính là mong muốn của tất cả mọi người, nay cậu thành công, họ đã không vui cho cậu thì thôi, lại còn xúm lại bắt nạt cậu!

“May là giờ tao có mày rồi.” Jaejoong vỗ vỗ mông Yoyo, cún con vì được sạch sẽ trở lại mà vui mừng không thôi, cái mông hào hứng không ngừng lắc qua lắc lại làm Jaejoong bật cười.

Lúc Jaejoong ôm Yoyo về xưởng nặn thì thấy có một người đang đứng đợi trước cửa phòng mình. Sau khi thấy rõ người đó cậu liền ngạc nhiên kêu lên. “Ngài Jowon?”

Jowon ở trong thần điện này thật sự quá rảnh rỗi, rảnh đến nỗi có việc gì xảy ra hắn cũng nghe ngóng được. Mà chuyện lần này thậm chí còn liên quan đến Jaejoong, làm hắn muốn không quan tâm cũng không được.

Có vẻ được gặp Jowon làm Jaejoong rất vui, mắt cậu sáng hẳn lên, cún con trên tay cậu cũng mở to mắt tò mò nhìn Jowon, cả chó cả chủ trông đều đáng yêu, Jowon nở nụ cười, tiến lên kéo tay Jaejoong rồi cùng bước vào phòng.

“Có phải ngài biết hết rồi không?” Jaejoong đặt Yoyo xuống đất cho nó chạy đi đùa nghịch đống đất sét quanh phòng, ngại ngùng hỏi Jowon.

“Thần điện này thực ra rất nhỏ bé, chỉ cần chú ý một chút là sẽ biết được rất nhiều chuyện đấy.” Jowon vừa nhìn Jaejoong vừa cười nói, lúc thì rụt rè ngại ngùng, lúc thì hung dữ táo bạo, rốt cuộc con người của cậu ta có thể thú vị đến mức nào nhỉ?

“Ừm… có vẻ ngài đã đúng.” Jaejoong nghịch nghịch ngón tay của mình. “Phải đối diện với sự tấn công của những nô lệ đất sét khác… chẳng dễ chịu chút nào.”

“Ngươi không có cách giải quyết sao?” Jowon nhìn đôi bàn tay của cậu, chầm chậm hỏi.

“Tạm thời thì chưa nghĩ ra.” Jaejoong bĩu môi.

“Ngươi có nghĩ đến việc mách thần Mặt Trời để Người trừng trị bọn chúng không?”

“A, không hề!” Jaejoong vội xua tay. “Làm vậy chỉ khiến tình hình thêm căng thẳng mà thôi.” Cậu nheo mắt suy nghĩ, gương mặt thoáng hiện lên sự tinh quái. “Nếu có thể, tôi muốn đẩy bọn họ vào nguy hiểm, rồi chính tôi lại cứu họ, như vậy họ sẽ mang ơn tôi, sẽ không nghĩ đến chuyện hại tôi nữa.”

“Haha!” Jowon bật cười, ánh mắt nhìn Jaejoong đột nhiên trở nên vô cùng mãnh liệt. “Ta thích nhất là những lúc ngươi suy tính chuyện gì đó đấy, gian xảo và đầy tham vọng…” Vừa nói vừa ngoắc ngón út của mình vào một ngón tay của Jaejoong, giọng nói trầm hẳn xuống.

“Ta thật sự rất thích.”

Jaejoong giật bắn mình, vội rụt tay về, kinh ngạc nhìn Jowon.

“Ngươi không nhận ra sao? Có ai tự dưng lại giúp nhiều như vậy cho một nô lệ đất sét đâu.” Jowon nhún vai, lúc trước còn do dự nên để ở trạng thái mập mờ, sau một thời gian suy nghĩ, lại thêm ấn tượng về vụ việc nặn cún con ở điện Ánh Sáng, Jowon cảm thấy mình không thể tiếp tục làm như không có gì với nô lệ này được.

“Ngài… ngài… tôi…” Jaejoong lắp bắp mãi mà không nói nổi một câu.

“Thần Mặt Trời sẽ sớm chán ngươi thôi, đến khi ấy, đừng đau buồn nhé, vì ngươi đã có ta rồi.” Jowon nói xong thì cúi người muốn hôn Jaejoong, lại bị cậu bối rối quay mặt đi chỗ khác, nụ hôn không đi trúng đích nhưng ít nhất cũng đáp xuống má cậu. Jowon hài lòng đứng lên, mỉm cười chào tạm biệt rồi ung dung đi ra ngoài.

Karam vốn muốn tới tìm Jaejoong nói chuyện, ai ngờ lại được chứng kiến cảnh này từ đầu đến cuối, cậu nhìn qua khe cửa sổ, thấy bộ dáng thẫn thờ ôm má của Jaejoong, cơn tức giận không hiểu từ đâu bốc lên ngùn ngụt.

Không giống như mình, thần Mặt Trời không phải là tất cả của cậu ta!

Cậu ta đã có thần Mặt Trời rồi, rõ ràng đã có thần Mặt Trời rồi!

Không xứng!

Jaejoong, cậu không xứng làm nô lệ riêng của Người…

END CHAP 11

WINGJ

19/03/2015, 09:32

--------------------

 22/3/2015, 23:57

 

CHAP 12

 

Ngày trước nô lệ đến phục vụ cho thần Mặt Trời phải trải qua rất nhiều công đoạn rườm rà, phải đeo mặt nạ, tắm rửa sạch sẽ, rồi dùng một tấm vải đen lớn trùm lên người chờ dắt đi. Nhưng hiện tại Jaejoong đã trở thành nô lệ riêng của thần Mặt Trời nên cậu có thể bỏ qua tất cả những việc này, mặt nạ thì chẳng phải đeo rồi vì giờ trong thần điện có ai là không biết thân phận của cậu đâu? Tắm rửa, làm sạch mình thì cậu tự làm được, trùm khăn để người ta dắt đi cũng chẳng cần nữa. Nói tóm lại, tối nào cần hầu hạ chủ nhân cậu đều tự giác chuẩn bị, bao giờ xong thì đến phòng Người ngồi chờ.

Hôm nay cũng như mọi khi, lúc Yunho đến thì đã thấy có người ngồi trong phòng chờ hắn. Hắn định vung tay thắp đèn lên, thế nhưng lại chợt nhận ra người ngồi trên giường kia đang trùm một tấm vải đen. Chẳng phải thời gian qua Jaejoong đã không cần làm vậy mỗi khi tới gặp hắn nữa sao? Hay là cậu lại nghĩ ra trò gì mới rồi? Yunho bước gần tới giường, đưa tay nâng một bên tấm vải lên rồi luồn vào chạm lấy bờ vai trần của người kia. Đối phương rùng mình, Yunho lại tiến thêm một bước nữa, bàn tay men lên vuốt ve cổ, rồi lên nữa, chạm vào đôi môi…

Đột nhiên hắn siết tay lại bóp cổ đối phương, tay kia thì vung lên thắp sáng cả căn phòng. Khuôn mặt dưới lớp vải đen, tuy chẳng thể nhìn rõ nhưng hắn biết, đây không phải Jaejoong.

“Ngươi là ai?” Gương mặt Yunho lập tức tối sầm, thảo nào lại trùm khăn đến, thảo nào lại im lặng quá mức như thế. Hắn và Jaejoong từ lâu đã không còn quan hệ trong bóng tối, hẳn là chẳng ai biết điều này nên mới có kẻ cả gan giả mạo Jaejoong đến tiếp cận hắn.

“Chủ nhân… chủ nhân…” Nô lệ dưới lớp vải mỏng vì bị siết cổ mà hô hấp trở nên khó khăn, Yunho hất ngã đối phương xuống đất, sau đó giật tung tấm vải trùm trên người cậu ta xuống. Khuôn mặt thanh tú xinh đẹp hiện ra, nhưng đối với hắn thì hoàn toàn xa lạ.

“Chủ nhân…” Nô lệ kia thấy bộ dạng hung dữ của hắn thì run lên cầm cập, nhưng vẫn bạo gan bò tới túm chân hắn. “Xin hãy cho em được hầu hạ Người, em đã từng hầu hạ Người rồi mà, em là Karam, em là Karam đây!” Nói xong còn ngẩng đầu lên để hắn nhìn rõ.

Trước Jaejoong, Yunho đã có không biết bao nhiêu nô lệ đất sét phục vụ, làm sao hắn nhớ được một kẻ chẳng làm cho mình có chút ấn tượng nào chứ? Thế nhưng… đôi mắt Yunho chợt lóe sáng, thanh âm không tự chủ được mà nâng cao. “Ngươi chính là người mà Jaejoong đã xin ta hồi sinh?”

Karam nghe hắn quát, không hiểu là vì sợ hãi hay chột dạ, cả người co rúm vào, đầu cúi xuống thật thấp.

“Ngươi…” Yunho còn muốn nói gì đó nhưng hắn chợt nhớ ra một chuyện quan trọng hơn. “Jaejoong đâu?” Tại sao Jaejoong không xuất hiện mà lại là kẻ này?

“Jaejoong bảo, Người sẽ không giận, ai cũng có thể đến quyến rũ Người…” Karam không trả lời câu hỏi của hắn, ngược lại chỉ khẽ lẩm bẩm.

Người không nhớ cậu, ấn tượng của Người về cậu chỉ là nô lệ được Jaejoong xin hồi sinh.

Người nổi giận với cậu, vì cậu đã tự ý giả mạo Jaejoong tới hầu hạ Người sao? Đương nhiên là không rồi, thần Mặt Trời mà Karam biết có bao giờ cần biết nô lệ đang phục vụ mình là ai? Nô lệ đất sét lại chẳng thể làm gì đe dọa Người, cho nên chỉ cần có nô lệ hầu hạ, thì là ai cũng được. Vậy nên lúc trước nữ thần Sắc đẹp mới không hề e dè mà giết nhiều nô lệ đất sét như vậy. Lần này Người phản ứng mạnh thế là vì Người đã để ý đến nô lệ riêng của mình, nếu không phải là Jaejoong, Người sẽ thắc mắc, sẽ nổi giận, sẽ muốn biết nguyên nhân!

“Jaejoong đâu rồi?” Yunho rống lên giận dữ.

“Cậu ấy… cậu ấy vẫn ở phòng của mình.” Karam trả lời xong thì thấy Yunho xoay người bước đi, liền vội vàng nhào tới. “Chủ nhân, không phải là ai cũng được sao? Tại sao Người lại quan tâm Jaejoong nhiều như vậy? Em cũng có thể… em…”

“Nếu ngươi có thể thì ngươi đã không chết.” Yunho thật muốn tung một đòn giết chết nô lệ này. “Ta tưởng ngươi và Jaejoong là bạn bè?”

“Là bạn…” Karam cắn răng nói. “Nhưng cũng là người chiếm được dấu ấn của chủ nhân.”

Yunho nhướn mày. “Ngươi đố kị?”

“Sao lại là cậu ta, Jaejoong thậm chí còn chẳng dành nhiều tình cảm cho Người, cậu ta làm vậy chỉ để trả thù thôi!” Dường như cảm xúc mãnh liệt trong lòng làm Karam quên mất mình đang ở trước mặt thần Mặt Trời, cậu không hề kiêng kị mà gào lên. “Tại sao Người lại không trao dấu ấn cho nô lệ yêu Người tha thiết như em? Jaejoong đâu có coi Người là tất cả, cậu ta còn đang dây dưa với cả ngài Jowon nữa!”

“Ồ?” Trả thù, Jowon, hai thông tin mới xuất hiện làm nét mặt của Yunho nhanh chóng thay đổi. “Trả thù ai?”

“Trả thù nữ thần Sắc đẹp vì đã giết em…” Karam vội vàng nói, thấy gương mặt thần Mặt Trời lộ rõ vẻ coi thường, cậu vội đổi sang chủ đề khác. “Còn ngài Jowon nữa, ngài Jowon đã từng cứu Jaejoong nên họ rất thân thiết, họ đang qua lại với nhau, em còn thấy họ hôn nhau nữa…”

Một cú đá bất ngờ đáp lên ngực Karam khiến cậu ngã bật ra đằng sau, Yunho đã dùng lực rất mạnh, nếu không phải trong cơ thể Karam có một lượng lớn tinh chất Mặt Trời thì có lẽ cậu ta đã vỡ vụn ngay tức khắc rồi. Karam hoảng hốt ngước lên nhìn, gương mặt thâm trầm đáng sợ của thần Mặt Trời làm cậu sợ hãi không thôi.

Chỉ là, không biết Người đang tức giận vì điều gì?

Yunho bước đến gần Karam, nhìn cậu một lượt, ngay bây giờ hắn có thể giết chết cậu, nhưng hắn không làm thế.

“Ta sẽ cho ngươi sống.” Yunho nở nụ cười, chính là nụ cười đã khiến Jaejoong suýt chết dưới roi của nữ thần Sắc đẹp ngày nào. “Để xem… ngươi có thể làm gì được Jaejoong.”

Mục đích của hắn khi giữ Jaejoong lại bên mình là gì? Là để vui đùa, là để tiêu khiển, trò chơi càng có nhiều người tham gia thì sẽ càng vui, dù cho đó là Karam…

… Hay Jowon.

---

Không phải tự dưng Karam có thể thuận lợi giả mạo Jaejoong đi gặp thần Mặt Trời, Jaejoong không quên, cũng chẳng phải vướng việc nên không đi được, lý do duy nhất làm cậu không thể tới phục vụ chủ nhân đúng hẹn là… cậu gặp chuyện.

“Có ai không? Mở cửa!” Jaejoong vừa đập tay vào cửa vừa kêu to. Đã đến giờ phải tới phòng thần Mặt Trời rồi mà cậu lại bị nhốt ở đây, không biết cửa bị cái gì chèn vào làm Jaejoong không tài nào mở ra được. Cầu cứu mãi cũng chẳng có ai, bây giờ là tối muộn rồi, đoán chừng nô lệ đất sét đều đã đi nghỉ hết, nhưng cậu kêu to và lâu vậy chẳng lẽ không ai nghe thấy thật sao?

“Gâu gâu!” Cún con Yoyo cũng bị nhốt trong phòng cùng Jaejoong, vào lúc cậu đang chán nản ngồi sụp xuống giường thì nó bỗng nhiên sủa ầm lên. Jaejoong quay đầu lại nhìn thì mới tá hỏa phát hiện ra một góc phòng đang bốc khói trắng. Cậu vội vàng chạy lại xem, thấy cả ánh lửa đỏ đang lớn dần lên phía bên ngoài. Jaejoong kinh ngạc mở to mắt, ai đó đã đốt phòng cậu sao?

Một khu nhà sẽ gồm nhiều phòng san sát nhau, nếu có một cái cháy thì những cái còn lại sẽ không tránh khỏi bị ảnh hưởng. Jaejoong rùng mình với suy nghĩ vừa hiện ra trong đầu, vì muốn hành hạ cậu mà không ngần ngại đốt cả khu nhà, cậu đã có dấu ấn bảo vệ nên chắc sẽ không sao, nhưng còn những nô lệ khác trong khu nhà này thì sao?

Jaejoong vừa ôm hy vọng đám lửa sau nhà chỉ là vô tình bốc lên chứ không phải âm mưu của ai đó, vừa chạy ra cửa chính đập rầm rầm. Chết tiệt, tại sao cậu toàn gặp phải những chuyện rắc rối thế này chứ?!

“Gâu gâu gâu gâu!” Yoyo thấy khói bốc lên ngày càng nhiều thì vô cùng hoảng sợ, tiếng sủa cũng bắt đầu lớn hơn. Jaejoong ôm nó vào lòng, dùng đủ cách đẩy cửa ra, cả người và chó đều gấp đến phát hoảng.

Đám cháy to dần lên, từ một đốm lửa nhỏ đã nhanh chóng lan ra cháy trên diện rộng, lúc này nô lệ đất sét trong khu nhà mới phát hiện có cháy, tất cả đều vội vàng xông ra ngoài. Jaejoong cứ lo bọn họ không có dấu ấn bảo vệ sẽ chết cháy cả, nhưng hẳn là cậu đã quên, họ đâu có bị người ta chèn cửa nhốt trong phòng như cậu.

Nghe thấy tiếng động bên ngoài, Jaejoong đoán là nô lệ đất sét trong khu nhà đã biết có cháy nên cậu lại đập cửa mạnh hơn. Nhưng vì hiện giờ đám lửa đang cháy rất to nên ai cũng hoảng hốt, tiếng ồn ào đầy sợ hãi cùng lo lắng của họ đã hoàn toàn át mất tiếng kêu cứu của Jaejoong.

Chẳng mấy chốc căn phòng đã tràn đầy khói, Jaejoong ôm cún con ngồi tựa vào cửa, bất lực nhìn lửa từng chút một cắn nuốt đồ đạc trong phòng. Cún con ban nãy còn sủa ầm ĩ, có vẻ giờ đã ý thức được nguy hiểm cận kề nên nằm im ru trong lòng Jaejoong, sợ sệt co rúm người lại.

“Không sao không sao…” Jaejoong vỗ vỗ an ủi nó, cậu có dấu ấn của thần Mặt Trời, nó cũng được tinh chất của Người bảo vệ, lửa chắc hẳn sẽ không thể giết được cậu và nó. Lửa dần lan ra khắp phòng, Jaejoong vì bị ngạt khói mà ý thức bắt đầu trở nên mơ hồ, ngọn lửa đỏ rực bén vào tay và lưng cậu, nóng bỏng đến đau rát. Jaejoong chẳng còn chỗ trốn, chỉ có thể ngồi chờ nơi nào đấy trong phòng bị cháy mục thì xông ra. Cậu không chết được, lửa không giết được cậu đâu, nhưng mà…

Đau quá…

Cậu cuộn người ôm Yoyo nằm trên đất, lửa cháy… đau quá…

Ngay khi Jaejoong sắp ngất đi thì đột nhiên có một tiếng nổ lớn vang lên, lửa đang bao vây lấy cậu bị lực vô hình nào đó thổi dạt sang một bên. Jaejoong cố sức mở mắt thì lờ mờ thấy thần Mặt Trời bước về phía cậu, ánh lửa đỏ rực xung quanh làm hình ảnh Người trở nên có chút không thực. Jaejoong cố mở to mắt nhìn, trong lòng bỗng nhiên dấy lên cảm giác nhộn nhạo kỳ lạ, Người giống như một vị cứu tinh xuất hiện đúng lúc cậu cần nhất, giống như liều thuốc giảm đau hoà vào trái tim lúc cậu đau đớn nhất. A, cảm giác này thật khác với ngày trước, nó không phải là sự tôn sùng của một nô lệ đất sét với vị thần chủ nhân, lại càng không phải là sự ngưỡng mộ của kẻ yếu đối với kẻ mạnh.

Nó thật khác, thật lạ lẫm, mà cũng thật mãnh liệt…

Khi Yunho đến nơi thì cả khu nhà đã chìm trong biển lửa, cơn phẫn nộ không hiểu từ đâu bất chợt dâng lên làm hắn không khống chế được sức mạnh, chỉ vung tay một cái đã làm bay nửa khu nhà. Nhưng rất may trong cơn tức giận hắn vẫn còn nhớ không tấn công vào căn phòng có Jaejoong, vì Jaejoong có tinh chất Mặt Trời trong cơ thể nên việc nhận biết cậu ở đâu rất dễ dàng. Lửa cháy hung hãn là thế mà gặp hắn cũng trở nên vô dụng, đám lửa bị thổi bạt sang một bên, thậm chí là tắt dần theo từng bước chân hắn.

Yunho dừng lại trước Jaejoong, nhìn cậu nằm co ro trên đất, gương mặt lấm lem, đầu tóc bù xù, cơ thể có nhiều chỗ bị cháy xém đến rỉ máu, thực sự là thê thảm không để đâu cho hết. Jaejoong gắng gượng ngẩng đầu lên, ánh mắt đáng thương nhìn xoáy vào hắn, như đang cầu xin, như đang hy vọng. Hắn từng thấy một Jaejoong ranh mãnh luôn tính toán mọi cách để có được dấu ấn của mình, một kẻ mà mỗi giây phút đều mong nghĩ ra trò gì đó để thu hút sự chú ý của hắn, nhưng một Jaejoong yếu đuối như này, hắn chưa gặp bao giờ.

Con chó con từ trong lòng Jaejoong thò đầu ra, sợ hãi “gâu” một tiếng.

“Ngu ngốc!” Yunho không nhịn được mắng một câu, bảo vệ con chó con ấy để làm gì? Cũng chỉ là một cục đất sét bự mà thôi, nếu là hắn, chỗ nào thấy lửa to quá hắn sẽ dùng cục đất sét đấy để đập đập cho lửa tắt.

Nghĩ thì nghĩ thế, nhưng Yunho thừa biết tại sao Jaejoong lại một mực muốn bảo vệ cún con, nó là do hắn tạo ra mà…

Yunho khom người xuống bế Jaejoong lên, để đầu cậu tựa vào ngực mình. Lồng ngực ấm áp mà rắn chắc ấy, Jaejoong nghĩ nó chính là nơi an toàn nhất thế gian, cậu thật yên tâm mà tựa vào, thật yên tâm mà để thứ cảm xúc lạ lẫm kia một lần nữa khuấy động trái tim mình.

Lúc này đã có rất nhiều nô lệ đất sét tập trung quanh khu nhà bị cháy, những nô lệ ở trong khu nhà phải chạy ra thì không nói, còn có rất nhiều nô lệ đất sét ở nơi khác cũng tò mò qua đây xem. Thì đúng rồi, nửa khu nhà bị thần Mặt Trời đánh bay, rơi vỡ xuống đất phát ra tiếng “ầm ầm” như thế còn ai ngủ tiếp được nữa.

Khi thần Mặt Trời ôm Jaejoong bước ra từ đám lửa, ai cũng giật mình sợ hãi. Thứ nhất, thần Mặt Trời thế mà lại xuất hiện ở khu nhà dành cho nô lệ đất sét, thứ hai, từ bao giờ Người đã để ý đến sự sống chết của một nô lệ vậy? Người đã cứu Jaejoong từ trong đám cháy ra sao?

“Kẻ nào đã làm việc này?” Không chỉ là cứu, có vẻ như thần Mặt Trời còn định giúp Jaejoong làm rõ vụ này, bằng chứng là ngay khi bước ra khỏi đám cháy, Người đã hung dữ quát lên.

Nô lệ đất sét co rúm cả đám, không một ai lên tiếng, dường như sự yêu quý của thần Mặt Trời dành cho Jaejoong còn hơn cả những gì họ tưởng tượng.

“Không ai lên tiếng sao?” Yunho nhếch môi, không hiểu sao hắn lại cảm thấy nếu không giúp Jaejoong ra oai một chút thì sẽ rất khó chịu. Hắn thả Jaejoong xuống để cậu đứng tựa vào mình, bàn tay vung lên bắn ra một quả cầu sáng chói.

“Ối!!!” Chẳng ai ngờ được thần Mặt Trời sẽ ra tay nhanh gọn như thế, phải đến khi thấy mấy nô lệ đất sét nằm rạp trên mặt đất, những người còn lại mới hoàn hồn, cả đám nháo nhác hẳn lên, muốn chạy lại không dám chạy, chỉ biết mở to mắt sợ hãi nhìn Người. Đối với bọn họ thần Mặt Trời chính là đấng tối cao, Người muốn họ chết thì bọn họ chỉ có thể chờ chết.

Thần Mặt Trời thấy đám nô lệ chỉ lo gào thét sợ hãi mà không có ai đứng ra nhận tội thì càng tức giận, tay đang nâng lên định tung một chưởng nữa thì đột nhiên bị níu lại.  

“Đừng làm vậy!” Người ngăn hắn là Jaejoong, cậu dù đang vô cùng mệt mỏi nhưng vẫn cố giữ tay hắn lại, nhìn hắn lắc đầu cầu xin.

Yunho cười khẩy. “Ngươi muốn xin tha cho bọn chúng sao? Chính chúng đã khiến ngươi ra nông nỗi này mà?”

Jaejoong chầm chậm quay đầu nhìn đám nô lệ đất sét, thấy rõ khuôn mặt sợ hãi của họ, cậu thật không đành lòng. “Nhưng họ giống em…” Đều là nô lệ đất sét với nhau cả mà, không phải sao?

“Bọn chúng có nghĩ thế không?” Yunho nhướn mày nhìn quanh, đám nô lệ đất sét đang sợ run lập tức gật đầu lia lịa, trước không nghĩ tới, nhưng từ giờ trở đi nhất định sẽ nghĩ thế. Jaejoong giống bọn họ, cũng là một nô lệ đất sét, chẳng có lý do gì để bắt nạt cậu ấy cả!

“Nếu chuyện này còn xảy ra lần nữa…” Hắn nheo mắt, biểu tình trên khuôn mặt dữ tợn đến độ chẳng cần nói nốt cũng biết vế sau của hắn khủng bố như thế nào. Nô lệ đất sét giương mắt nhìn thần Mặt Trời bế Jaejoong đi, trong lòng ai nấy đều thở phào nhẹ nhõm, cảm giác khủng bố vừa rồi là quá sức đối với những sinh vật mỏng manh dễ vỡ như họ. Cả đám dần tản ra, ai cũng tự nhủ từ nay về sau không được dây vào Jaejoong nữa, địa vị của cậu trong lòng chủ nhân đã lên đến mức này rồi. Thần Mặt Trời thậm chí còn trực tiếp ra mặt giúp cậu, có kẻ ngu mới dám đụng tới cậu lần nữa!

À, tất nhiên là trừ người đã được thần Mặt Trời cho phép…

---

Trên cơ thể Jaejoong có nhiều vết thương nặng nhẹ khác nhau, nhưng thực chất chẳng có gì đáng lo ngại, vì tinh chất Mặt Trời sẽ giúp chúng lành lại nhanh chóng. Yunho nghĩ lúc này Jaejoong chỉ cần tắm rửa cho sạch sẽ thôi, bởi vậy vừa đến điện Ánh Sáng hắn đã thả Jaejoong vào hồ nước bên trong đó, rồi cũng tự cởi quần áo bước xuống hồ.

Nhờ làn nước mát lạnh bao quanh giúp xoa dịu sự đau rát của vết thương, Jaejoong đã bắt đầu cảm thấy khá hơn. Cậu lặn hẳn xuống dưới hồ, để nước bao lấy toàn bộ cơ thể mình, dù chẳng thể lành lại ngay được nhưng ít nhất việc chìm trong nước sẽ giúp cậu quên đi cái đáng sợ khi bị bao vây trong lửa. Nước trong hồ sóng sánh dao động, Jaejoong có thể cảm nhận được người kia đang tiến gần đến chỗ mình. Cậu bất ngờ bật người trồi lên khiến bọt nước bắn tung tóe, nhìn thấy mặt Yunho nhăn nhíu vì bị nước bắn vào, Jaejoong liền cong khóe miệng cười thầm.

Yunho nhìn chằm chằm Jaejoong, hồi tưởng lại cảnh cậu đáng thương nhìn mình trong lửa, thế là cảm xúc bắt đầu dâng lên. Giống như một bức tường chắc chắn bị lấy mất một viên gạch, vẫn còn sừng sững đứng đó nhưng gió đã có thể lùa vào, rồi từ điểm trống ấy, biết đâu sẽ có ngày khiến bức tường sụp đổ…

Hắn kéo mạnh cậu vào lòng, cuốn cậu vào một nụ hôn nồng nhiệt, hai tay chạy dọc trên cơ thể cậu, niết cả vào những vết thương sần sùi kia. Quần áo Jaejoong bị lửa cháy cũng tả tơi lắm rồi, hắn giằng vài phát là xé ra được, những mảnh quần áo nổi trên mặt nước, dần dần bị sóng nước do hai người đang điên cuồng quấn lấy nhau tạo ra đẩy trôi đi xa.

Hắn đẩy cậu vào thành bờ, gấp gáp nâng chân cậu lên vòng quanh thắt lưng mình. Jaejoong cũng bị hắn làm cho trở nên nóng vội, nhấc eo phối hợp rất nhịp nhàng. Đoạn dạo đầu gần như bị bỏ qua, cả hai đều khao khát muốn đối phương mà chẳng hiểu vì sao, nước bị chuyển động mạnh mẽ của hắn tạo thành những vòng tròn lớn nhỏ, bọt nước bắn lên tung tóe, tiếng da thịt đụng chạm ở trong nước lại càng thêm rõ ràng.

Jaejoong bấu víu vào bờ vai hắn, cố giữ cho cơ thể không trượt xuống, vật kia cứ liên tục chà ra lửa nóng làm cậu hé miệng rên rỉ, cổ ngửa ra đằng sau, hai mắt lim dim khép hờ. Nhưng đúng lúc cả hai đang chìm trong khoái cảm thì thần Mặt Trời lại đột nhiên mở mắt ra, vừa thở dốc vừa nhìn Jaejoong nói.

“Chính ngươi đã gây ra đám cháy, phải không?”

END CHAP 12

WINGJ

06/04/2015, 00:13

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#yunjae