Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

KimMinAh vẫy vẫy tóc quyến rũ, lắc lắc vòng eo mảnh khảnh hướng Jung YunHo đi đến

- "Yun, người ta chờ anh đã lâu."

Yun? Jung YunHo nhăn nhăn mày rậm, khó chịu mà cúi đầu nhìn xem người đàn bà sắp dán ở trên người mình. Ai cho cô ta lá gan lớn như vậy, dám gọi hắn là Yun?!

Chớp con ngươi, tiếp đó lạnh lùng bỏ qua cánh tay, không cho cô ta có bất kỳ lý do lại dán tới, hắn lạnh lùng nói,

- "Cô gái, nhớ kỹ thân phận của cô."

Thanh âm trầm thấp hùng hậu hàm ẩn ý tứ cảnh cáo, hắn muốn cô ta biết rõ, thân phận của cô ta chẳng qua là một người bạn gái mà thôi, cũng không có thân phận khác gì đặc biệt, nếu không có cô ta, còn có thể đổi lại bạn gái.

Hiểu rõ ràng ý tứ của hắn, Kim MinAh cố gắng đè phẫn nộ xuống đáy lòng, âm thầm cảnh cáo chính mình không thể ép buộc hắn quá, phải từ từ . Vì vậy cô cười ra một cái mị hoặc, khoác lên cánh tay cường tráng của hắn, giống như đôi mắt quyến rũ nhìn về phía hắn,

- "YunHo, chúng ta đi thôi."

Trông thấy cử động của cô ta cũng không có quá phận, Jung YunHo đành phải bất động thanh sắc mà mở chân dài ra, đối với thư kí bên cạnh vẫn đi theo sau lưng nói:

- "Gọi tài xế chuẩn bị xe."

-"Dạ, vâng" Thư kí cúi đầu khom lưng.

Đi ra cửa chính của Ân thị, ở cửa ra vào ngừng lại một cỗ Rolls-Royce Phantom xa hoa, bên cạnh cửa còn có một người đàn ông đứng thoạt nhìn tựa hồ là lái xe.

Nhìn thấy Jung YunHo cùng KimMinAh đi tới, lái xe lập tức tất cung tất kính trên mặt đất trước nói,

-"Tổng tài, tiểu thư, xe đã chuẩn bị tốt, có thể xuất phát."

Jung YunHo khẽ gật đầu, xem như đáp ứng rồi. Mà KimMinAh thì là vẻ mặt của một cô gái nhỏ có dáng vẻ hạnh phúc, chăm chú ôm trên cánh tay cường tráng của hắn, trong nội tâm tính toán làm thế nào có thể làm cho Jung Yunho yêu mình.

Ngồi ở trên xe , Jung Yunho còn đang suy nghĩ nội dung vừa mới hội nghị, mày rậm nhíu lại nhẹ nhàng, cánh môi cực kỳ mỏng nhếch lên, con ngươi đen nhánh thả ra ánh sáng lạnh, cả người tản ra hơi thở không thể xâm phạm.

Từ đầu đến cuối, hắn một con mắt cũng không liếc nhìn qua người đàn bà ngồi ở bên cạnh, KimMinAh. Ngược lại người đàn bà kia tự nhiên mà xem theo dõi hắn, ở bên trong ánh mắt quyến rũ, đúng lúc không một tiếng động mà phát ra mời. . . . . .

Trong lòng của hắn cười lạnh, chỉ bằng cô ta cũng có thể làm cho mình đối với cô ta có cảm giác? Phốc, nằm mơ!

Xe vẫn còn tiếp tục chạy, con đường bên cạnh tòa nhà dần dần lui về phía sau. Thật lâu, hắn trầm thấp lên tiếng:

-"Đỗ xe."

Bị một âm thanh giống như tự nhiên túm trở lại, KimMinAh mới xoay người lại, si ngốc nhìn chằm chằm vào người đàn ông mà cô ái mộ đã lâu.

Hắn ta vừa mới nói gì? Đỗ xe? Một cái ý nghĩ đột nhiên mà đến tập kích đầu óc của cô —— Chẳng lẽ là. . . . . . Người đàn ông mà cô ái mộ đã lâu rốt cục nhìn ra ý nghĩ của cô, muốn ' hồi báo ' cô?! Như vậy nói cách khác, đỗ xe muốn cùng cô đi. . . . . .

Trời ạ! Như vậy, nếu như ' không nghĩ qua là ' có con của hắn, như vậy mẫu bằng tử mắc (mẹ nhờ con quý), cô liền có thể ngồi trên chức Tổng tài phu nhân dễ dàng rồi?

Cô ngẫm lại cảm thấy quá hưng phấn! Rốt cục người đàn ông đã thèm thuồng cô rồi, KimMinAh ra vẻ thẹn thùng cúi đầu xuống, nhưng trong lòng mừng thầm không thôi.

Jung Yunho đem tất cả biểu lộ trên mặt toàn bộ thu hết vào mắt, vẻ mặt hiện lên trong mắt một tia phỉ nhổ.

-"Không cần phải đoán mò, khi làm bạn gái của tôi, không có quần áo đẹp, sẽ làm tôi cảm thấy cực kỳ mất mặt!"

Oanh —— Thẹn thùng đỏ hồng lập tức trở nên trắng bệch , cô cảm giác có chút hô hấp không được...

Nguyên lai là cô tự mình đa tình! Ý thức được cái ý nghĩ này, cô đột nhiên cảm thấy vô cùng xấu hổ, tuy nhiên chung quanh không có bao nhiêu người, nhưng là bị người đàn ông mình ái mộ nói mình như vậy, nhiều ít vẫn sẽ có chút ảo não .

Tựa như một con Hầu Tử, ở chung quanh mọi người khinh bỉ, trêu, trong ánh mắt trào phúng, đồng dạng đùa giỡn báu vật trêu chọc mọi người cười, cười xong rồi, còn phải cố gắng nghĩ lần sau làm như thế nào lại trêu chọc mọi người cười.

KimMinAh xấu hổ mà muốn tìm một cái động chui xuống dưới, lại quay đầu tưởng tượng, như vậy sao được, KimMinAh cô từ trước đến nay không phải người dễ dàng lùi bước như vậy, cô bây giờ muốn còn không được, làm sao có thể làm mất đi phong độ của mình ?!

Nghĩ như vậy, cô ra một cái quyết định. . . . . .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro