Chương 11:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau bao ngày vật vã thì cái ngày trọng đại kia cuối cùng đã tới. Lễ hội giao lưu diễn ra lúc tám giờ sáng, hai bên trường RED và trường BLUE như hợp làm một, mỗi lớp trong trường đều mở một gian hàng. Nào là bán đồ ăn, bán đồ lưu niệm, vẽ tranh, giao lưu fan club... đủ cả, trông y như một hội chợ xịn sò đàng hoàng. Linh nhìn mà há hốc miệng kinh ngạc, ko ngờ lại đầu tư tới mức này, nhớ lại thời đi học thì thay vì đi dự hội chợ trường thì cô chọn ở nhà ngủ thay vì tham dự. Mà đúng ra Linh tính ở nhà ngủ rồi đó chứ, dù phải lo vở kịch nhưng các tiết mục của lễ hội đều sắp xếp theo lịch hết và vở kịch của Linh thì tới gần tối mới diễn vì dài quá nên được sắp cuối cùng. Vậy thì Linh ko cần thiết phải tới sớm làm gì nhưng tất cả đã thay đổi vì Duy Anh và Long, hai đứa giờ đây đã là cán bộ lớp vô cùng có trách nhiệm, ra mặt lo cho gian hàng của lớp nên đã tới từ rất sớm. Và tất nhiên, Duy Anh đã lôi Linh theo vì cái tay gãy của mình. Với cái giọng điệu mè nheo của Duy Anh thì Linh chỉ biết chịu thua chứ ko thể nào thắng được, vậy là đành dậy sớm để đi. Nhưng thú thật, lễ hội thật sự khiến Linh có chút phấn khích.

Duy Anh hẹn Linh sang lớp của cậu tham quan gian hàng của lớp nên Linh đi sang khu trường RED luôn. Đi mỏi cả chân, tìm kiếm một lúc lâu rồi mà Linh ko thấy gian hàng của lớp Duy Anh đâu.

-Cô ơi, cô Linh ơi.

Nghe có ai gọi tên mình, Linh ngó quanh tìm kiếm thì thấy Phong đang hớn hở chạy tới.

-Lâu quá mới gặp em đó nha. - Linh vui vẻ nói.

-Dạ, sao cô qua đây vậy ạ?

-Duy Anh rủ cô qua chơi, mà cô tìm hoài mà ko thấy lớp, lớp giờ là 11D phải ko?

-À dạ...

Phong dắt Linh tới gian hàng của lớp, và trên biển hiệu Linh chỉ nhìn thấy từ chữ lớp... 11E. Ủa cái gì vậy, thường lớp ko có gì thay đổi thì phải là 11D chứ sao lại là 11E, sao lại xuống dốc tới độ này.

-Tại điểm thấp quá nên bị dồn xuống 11E đó cô, mà cô đừng lo lớp mình ngày xưa vẫn giữ nguyên à. - Phong cười ngây thơ.

Ừ, lớp giữ nguyên, ko biết nên vui hay nên cười nhưng vừa nghe xong câu Phong vừa nói, Linh suy sụp hẳn. Dù sao lúc trước lớp 10D là do cô chủ nhiệm mà, ko lẽ cô làm giáo viên chủ nhiệm tệ tới vậy.

-Mà lớp mình vẫn có một điểm sáng á cô. Thằng Duy Anh nó đứng nhất trường đó cô, vậy mà nó vẫn ở lại với lớp, tự hào cô ha.

Thành phần đó thì nói làm gì nữa nhưng mà nói tự hào thì hơi quá, phải là cả lớp phấn đấu lên thì mới đáng tự hào chứ. Thất vọng nhiêu đó cũng đủ rồi, Linh quay ra nhìn gian hàng cảu lớp 11E. Ồ lớp mở quán cà phê ngay trong lớp luôn sao, mấy cái này Linh chỉ thấy trên phim thôi chứ chưa thấy ngoài đời bao giờ, thú vị ra phết.

-Cô ơi, vào đây nè. - Vừa thấy Linh, Duy Anh lập tức reo lên.

Thấy Duy Anh, Linh cũng vui vẻ đi vào. Duy Anh nhanh chóng dọn bàn tiếp đãi Linh chu đáo.

-Thôi thôi, để cô làm, tay em thế kia đừng nên làm nhiều.

-Sao vậy được cô là khách mà. Long, lại đây dọn bàn nhanh lên.

Long ko biết từ đâu ra mà lập tức có mặt, nhanh chóng dọn dẹp sạch sẽ mọi thứ. Lần đầu tiên Linh nhìn thấy làm những chuyện thế này nên có chút hơi bất ngờ và có chút khoái chí vì Long đang phục vụ mình.

-Nhìn cô có vẻ vui quá nhỉ? - Long nhìn Linh chằm chằm.

-À có chút chút. - Linh né ánh mắt của Long.

-Cô ngồi đi cô, cô muốn dùng gì. - Duy Anh đưa menu cho Linh.

Linh nhìn menu một hồi, chỉ có ba món cà phê, trà chanh và bánh kẹo mix ít ỏi, chỉ vậy thôi mà sao đông khách dữ vậy ta. Linh phân vân vì ít món quá thiệt ko biết chọn món nào đây.

-Ai nghĩ ra cái thực đơn này vậy? - Linh nhìn Duy Anh.

-Là em đó cô. - Duy Anh cười tươi. - Hơi ít món cô ha, tại đầu tư trang trí lớp nên thực đơn bị rút bớt lại.

-Mà cô thấy làm ăn được quá đó chứ.

-Trời, ko nhờ vẻ ngoài bảnh tỏn của em thì còn lâu mới được vậy. - Duy Anh hất mặt.

Các nam phục vụ khác đông loạt nhìn về phía Duy Anh, đồng loạt phẫn nộ.

-Thôi ba hoa dùm cái đi, còn cô gọi món nhanh đi chứ. - Long nói.

-Vậy lấy cô trà chanh với bánh kẹo đi.

-Mày dịu dàng chút đi, mày làm khách sợ chạy mất bây giờ. - Duy Anh nhìn Long tỏ vẻ ko hài lòng.

Linh thì ko thấy điều đó. Có vẻ sự cộc cằn của Long đang thu hút mấy đứa con gái ở đây thì phải, đứa nào đứa nấy nhìn Long ánh mắt đều mơ mơ màng màng. À phải rồi, nói đến con gái sao lại thiếu My được, sao vẫn chưa thấy con bé vậy ta.

-Cô coi nhỏ My kìa, nó ngồi ở đây từ đầu buổi tới giờ, mắt thì nhìn thằng Long ko rời, thiệt tình. - Duy Anh chỉ về phía My đang ngồi ở cuối lớp, tặc lưỡi.

Ra là tới rồi, Linh quay ra nhìn My. Đúng là mắt ko rời Long một chút nào, Long đi đâu là ánh mắt đi theo đó liền, lại còn lấp la lấp lánh nữa chứ.

-Chậc chậc, sao mà lại thích kiểu người như vậy được chứ, thương thật đấy. - Linh thở dài.

-Đúng vậy, đã thích thì phải thích một người đẹp trai, tốt bụng như em phải ko cô. - Duy Anh tự tin hất mặt.

Phong thái tự tin của Duy Anh làm Linh cứng họng, từ khi nào mà cậu lại tự tin tới mức khiến ai nghe thấy cũng phải giật mình vậy. Nhưng dù sao cũng ko thể phủ nhận lời Duy Anh được, cậu có căn cứ nên mới nói ra được điều ít ai dám tự nói về bản thân mà, tự tin vậy là tốt.

-Mày ko sợ bị đánh hội đồng hay sao mà cứ huyên thuyên hoài vậy? - Long mang bánh và nước uống ra.

-Đẹp thì có quyền thôi bạn tôi ơi, đừng có mà ghen tị nha. - Duy Anh đưa tay hất tóc.

Các "nhân viên" nam đang cảm thấy phẫn nộ, đồng loạt hướng ánh mắt hình viên đạn về phía Duy Anh.

-Lúc mày té xuống cầu thang đầu mày có đập vào đâu ko vậy? Hay do đập mặt xuống đường nên giờ mặt mày cũng dày như mặt đường? Ở cạnh mày thiệt... ko biết giấu mặt vào đâu. - Long thở dài.

Nhìn Long và Duy Anh nói chuyện với nhau thật sự rất thú vị, Linh phải cố lắm mới ko cười ra thành tiếng.

-Long ơi.

My ở góc lớp bị bơ đẹp, lại còn thấy cảnh Long và hai con người kia cười nói thân thiết, cô bé dường như ghen tị ko chịu được phải gọi Long để cậu chú ý. Nghe giọng điệu chảy nước của My, Long rùng mình, né ánh mắt của My.

-Juliet gọi Romeo kìa, mau lại đó đi. - Duy Anh chọc ghẹo.

-Tại sao tao phải làm vậy? - Long trợn mắt.

-Mày ko vì gái thì cũng phải vì tiền chứ, nhỏ là khách sộp của quán mình đó, mau ra đó đi.

Nghĩ tới việc My đã ăn hết bao nhiêu đĩa bánh, uống gần chục li nước, ko biết My thích mình cỡ nào nhưng nghe cái giọng điệu chảy nước đó rồi cứ phải chạy đi phục vụ nhỏ như vậy hoài Long thấy ớn quá. Ko những vậy tối còn phải đóng kịch chung, My còn là Juliet nữa mới chết chứ.

-Điên hết cả người. - Long đi tới chỗ My.

-Ko phải là Romeo kể cũng hay. Thôi kệ tụi nó, em với cô tâm sự với nhau hen. - Duy Anh ngồi xuống cạnh Linh, cười tươi.

-Ừm. - Linh cũng cười theo. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro