Chương 10:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày tập dợt kịch
Tranh thủ những ngày cuối tuần ít ỏi,  ban tổ chức gồm Linh, An và cô Xuân hiệu phó trường Red đại diện dắt học sinh sang tham gia. Nhìn dàn diễn viên trước mặt, ban tổ chức có cảm nhận rất khác nhau. Cô Xuân thì ko ý kiến gì, nhìn dàn trai xinh gái đẹp trước mặt cũng im lặng hài lòng. An thì cực kì phấn khích, dàn diễn viên từ phụ tới chính ai cũng làm cho cô bé rất hài lòng. Còn Linh thì có chút... bất bình với dàn diễn viên nhưng thôi kệ, làm gì được bây giờ, miễn sao hoàn thành vở kịch là được.
- Rồi đạo diễn phát biểu vài lời với dàn diễn viên đi nào. - Cô Xuân vui vẻ nói.
...
Đáp lại sự nhiệt tình của cô Xuân là cả một khoảng ko im lặng. Hai người kia tổ chức đồng loạt quay sang nhìn Linh đang ngơ ngác ko chú ý. Linh ngơ ngơ ngác ngác nhìn một hồi mới bắt được tín hiệu của cô Xuân.
- Em... em hả?
- Ừ, nói vài lời đi.
- Ừm... ờ, các em hãy cùng nhau hoàn thành tốt vở diễn nay nhé. - Linh ngại ngùng phát biểu.
- Dạ.  - Đám đông phía trước đồng thanh
Nhìn lại dàn nhân vật thì Linh chú ý tới hai nhân vật chính nhất, là Long và My. Tuy ko có cảm tình với cặp này lắm nhưng  Linh phải thầm công nhận hai đứa này đứng cạnh nhau nhìn rất nổi bật, cứ như sinh ra để làm trung tâm vậy.
Nhưng nói gì thì nói, Duy Anh là tội nghiệp nhất, từ vai chính xuống hàng khán giả. Dù đang bị gãy tay nhưng Duy Anh vẫn nhất quyết lên xem buổi tập bằng được. Một phần là do tiếc vai chính, còn lại là muốn xem ông anh mình diễn ra sao để còn cười vào mặt.
Ko chần chờ gì nữa, bắt đầu tập thôi. Cảnh đầu tiên là vũ hội, cảnh này chỉ cần nhảy múa nhẹ nhàng thôi nên các nhân vật phụ làm khá tốt, sắp đến cảnh của hai nhân vật chính mới là điều đáng nói. My từ đầu buổi tập tới giờ miệng cứ cười tủm tỉm, vui cũng phải thôi, Romeo là Long cơ mà. Còn Long thì hoàn toàn ngược lại, từ đầu buổi tới giờ mặt cứ hầm hầm , cứ như chuẩn bị đi đánh nhau vậy. Nhìn thái độ của Long như vậy có chút ko ổn, Linh chạy tới chỗ Long.

-Sắp tới em rồi đó, cố gắng lên nha.

-Ko ngờ có ngày tôi lại làm mấy cái chuyện vớ vẩn này. - Long thở dài.

Hiếm khi thấy Long tỏ ra sầu não như vậy, Linh tự nhiên cũng thấy có lỗi.

-Cô xin lỗi, em cố gắng một chút nha. Xong việc cô sẽ đền đáp em đàng hoàng mà.

-Hừ. - Long thở ra nặng nề.

Đến lúc Long ra diễn, Linh cũng đi xuống chỗ An.

-Hai nhân vật chính của chúng ta được quá cô ha. - An nhìn Long và My diễn, trong lòng có chút phấn khích.

-Ờ, tuyệt thật. - Linh gật gù.

-Ủa, sao bữa giờ ko thấy cô hỏi em về chị My nhỉ? Cô ko thắc mắc tại sao chỉ tự tìm tới em sao? - An nói ra điều mình thắc mắc bữa giờ.

-Ko cần hỏi cô cũng biết mà. - Linh bình tĩnh nói.

Đúng là lâu quá, suýt chút nữa là Linh quên mất sự tồn tại của My rồi, nhưng một khi nhớ lại là nhớ hết. Vậy nên cũng dễ hiểu khi Long nhận vai Romeo là My nhảy vô liền.

-Cô ơi em đói. - Duy Anh ngồi cạnh mè nheo với Linh.

-Em chưa ăn gì hả? - Linh xót xa nhìn Duy Anh - Đợi cô chút cô đi mua gì đó cho em ăn ha.

-Dạ.

Linh đi, cô Xuân cũng cùng đi theo. Hai người "lớn tuổi" nhất ở đây cũng đi rồi, Duy Anh lập tức lên "cầm quyền".

-Nam chính kia ơi, diễn có tâm chút đi nào, nhìn chẳng tình cảm gì cả.

Biết Duy Anh ám chỉ mình, Long lập tức quay xuống nhìn.

-Ngon thì lên đây diễn đi.

-Trời tao sợ chắc.

Duy Anh đứng phắt dậy, hiên ngang đi lên.

-Ra để tao thể hiện. - Duy Anh đẩy Long ra.

Nữ chính bây giờ tâm trạng ko được tốt cho lắm, đang phiêu mà tự nhiên bị phá đám, thật mất hứng. Ngay khi Duy Anh vừa mặt đối mặt, My đã cho Duy Anh ngay một ánh mắt hình viên đạn, miệng lẩm bẩm "đi ngay đi". Nhìn My như muốn lao vào cho mình một trận Duy Anh lập tức lui xuống.

-À thôi, nam chính tiếp tục đi.

-Ủa sao vậy? - Long nhếch mép.

-Tao nghĩ vai chính ko còn hợp với tao nữa rồi, tốt nhất mày cứ làm đi.

-Thiệt tình, mày rảnh quá rồi đó. - Long quay lại diễn tiếp.

Ngay khi Long vừa trở lại, My lập tức thay đổi mấy chục độ, mặt tươi cười rạng rỡ ngay. Duy Anh trước giờ ko hiểu câu "lật mặt như lật bánh tráng" là gì, giờ thì hiểu rồi.

-Thật đáng sợ. - Duy Anh tặc lưỡi nhìn My.

Cùng lúc đó Linh về tới, thấy Duy Anh đang từ sân khấu, mặt mày thất thần. Linh nghĩ là Duy Anh đi đứng khó khăn nên liền chạy tới dìu cậu.

-Em đang bị thương lên đó làm gì, nhỡ ngã thì sao. - Linh nói.

Thái độ của Linh khác hẳn My lúc nãy làm Duy Anh thoải mái hẳn.

-Đây mới đúng kiểu của mình chứ.

-Hở? - Linh khó hiểu nhìn Duy Anh.

-Dạ ko có gì. - Duy Anh cười.

Linh đưa Duy Anh xuống ghế ngồi rồi lấy đồ ăn ra cho cậu.

Tập suốt mấy tiếng đồng hồ cuối cùng cũng tập tới cảnh mà My mong chờ nhất, cảnh cuối cũng là cảnh cao trào nhất vở kịch, cảnh Romeo chết và Juliet tỉnh dậy. Cảnh này khiến My háo hức là bởi vì sẽ có đoạn kiss, đã vậy còn cùng với Long thì đúng là quá tuyệt vời.

-Em viết cảnh hôn thiệt luôn đó hả An? - My cũng đọc tới phần đó.

-Thì đúng nguyên tác cũng phải có chứ cô. - An tỏ ra thích thú.

-Ờm, cô thấy ko thích hợp lắm đâu.

-Em đã cố cắt bớt rồi đó cô, cho một cảnh hôn vào đoạn cuối cho cao trào thôi mà.

-Cô chỉ sợ Long ko chịu diễn cảnh này thôi.

Cảnh cao trào này là lúc Romeo uống thuốc độc rồi chết, cùng lúc đó Juliet tỉnh dậy thấy người mình yêu đã chết. Quá đau lòng nàng trao cho Romeo một nụ hôn rồi tự vẫn. Long đọc xong thì làm theo, nằm vật ra, nhắm mắt lại, chuyện còn lại thì để My lo. Chớp lấy thời cơ, My diễn những gì cần diễn rồi vồ tới Long diễn cảnh quan trọng.

-Này, đóng kịch thôi, đừng có làm quá. - Long cảnh báo trước.

-Biết rồi mà.

Biết thì nói biết nhưng có làm theo ko lại là chuyện khác, cơ hội ngàn năm ko biết có lặp lại hay ko như thế này ko lẽ lại bỏ lỡ.

-Romeo, đừng bỏ em, em sẽ đi theo chàng.

My đọc xong câu thoại rồi từ từ cúi xuống mặt Long. Hơi thở của My phà phà lên mặt là Long biết gần lắm rồi, Long mở mắt ra thì thấy My đang chu môi cúi xuống. Ko thể nằm im được nữa, cậu vung tay đẩy My ra. My mất đà, suýt chút nữa ngã lăn ra.

-Diễn vậy là được rồi, đâu cần làm tới vậy. Ngừng được rồi chứ?

Long nói xong lập tức bật dật, nhìn xuống dưới khán đài thì khán giả đang ngơ ngác nhìn. Cảnh hôn bị nam chính phũ phàng chối bỏ khiến ko ít người thất vọng, nhất là An, cô bé thất vọng ra mặt. Duy Anh cũng có chút thất vọng, suýt chút nữa là cậu có một trận cười sảng khoái rồi. Nhưng nghĩ lại, Duy Anh thấy nhẹ nhõm, thật may cậu ko phải đóng cảnh này với My, đúng là trong cái rủi có cái may. Còn Linh thì vẫn còn ngơ ngác nhìn lên sân khấu, nhìn cô cứ như vừa xem phim kinh dị vậy.

-Ờ thôi tập vậy được rồi, các em giải tán được rồi. - Cô Xuân đứng dậy nói.

Chỉ cần có thế, Long lập tức đứng dậy đi xuống sân khấu. My vẫn ngồi ở trên sàn, ánh mắt tiếc nuối nhìn Long.

-Mày phũ phàng quá à, con người ta xinh vậy mà, tiếc thật. - Duy Anh chọc ghẹo Long.

-Tiếc thì mày làm đi, tao ko ham. Bực mình ghê, biết vậy ko nhận lời rồi. - Long bực bội mặc áo khoác vào.

-Xin lỗi nha Long, cực cho em quá. - Linh thông cảm cho Long.

- Tôi ko muốn ở lại đây nữa, nghĩ laị nổi hết cả da gà.

Long nhanh chóng xách ba lô lên rồi đi một nước, Duy Anh cũng đứng dậy đi theo Long. Linh thì phải ở lại bố trí sân khấu với cô Xuân và An. Bước lên sân khấu, Linh thấy My vẫn thất thần ngồi đó. Nghĩ thì cũng tội, xinh xắn vậy mà bị từ chối quá phũ phàng. Thấy tội cô bé nên Linh lại gần hỏi thăm chút.

-Em ko về sao?

-Người gì đâu mà ngầu quá chừng, thích quá cơ. - My mơ màng nói.

Ồ, ra là ko phải đang buồn, vậy là khỏi lo cô bé bị tổn thương rồi. Nhưng mà bị một người đối xử như vậy mà vẫn thích sao, gọi cái này là tình yêu mù quáng có vẻ đúng đấy.

-Em mau về đi, mọi người về gần hết rồi đấy.

-Dạ. Em chào cô, cám ơn cô nhiều.

Nhìn cách My chào và cám ơn ko hề giả tạo tí nào làm Linh hơi bất ngờ, vở kịch này đúng thật là thú vị. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro