Chương 9:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Biết tin Linh tìm được Romeo, An lập tức muốn thấy ngay lập tức. Chiều lòng cô bé, Linh hẹn Duy Anh ra về qua trường cô để "biên kịch" thấy mặt xem có ưng ko. Duy Anh vốn dễ tính nên đồng ý ngay, chỉ ngặt cái Long cũng phải đi theo vì hai đứa về chung.

Vừa nhìn thấy Duy Anh, An hài lòng đến mức ko nói nổi, đúng là ngoài sự mong đợi của cô bé. An cũng để ý thấy Long nữa nhưng nhìn mặt cậu căng quá nên An ko dám nói gì, chỉ dám khều Linh.

-Cô ơi, anh kia cũng được quá trời.

-Ừ. – Linh công nhận.

-Cô kêu ảnh tham gia luôn đi cô.

Linh nghe vậy lập tức nhìn sang Long. Nhìn gương mặt như bị táo bón lâu năm của Long làm cô mất hứng, thật ko tưởng tượng ra nổi Long mà đóng kịch sẽ như thế nào. Mà chắc Long cũng ko hứng thú với mấy cái hoạt động "vớ vẩn" này đâu.

-Thôi, cậu bạn đó khó ở lắm tốt nhất không nên mời.

Vô tình Long nghe được câu đó của Linh liền "cáu" ra mặt. Duy Anh thấy Long đang khó ở cũng thì thầm an ủi.

-Đừng buồn khi người ta ko chọn mình.

Nghe xong câu đó Long vừa cáu lại vừa quê, cậu thật chỉ muốn đấm cho Duy Anh một cái.

-Ok vậy là được rồi. Khi nào tìm được Juliet em sẽ xếp lịch tập, anh nhớ tới nha. - An ngại ngùng nhìn Duy Anh.

-Ừ, anh biết r

Biết tin Linh tìm được Romeo, An lập tức muốn thấy ngay lập tức. Chiều lòng cô bé, Linh hẹn Duy Anh ra về qua trường cô để "biên kịch" thấy mặt xem có ưng ko. Duy Anh vốn dễ tính nên đồng ý ngay, chỉ ngặt cái Long cũng phải đi theo vì hai đứa về chung.

Vừa nhìn thấy Duy Anh, An hài lòng đến mức ko nói nổi, đúng là ngoài sự mong đợi của cô bé. An cũng để ý thấy Long nữa nhưng nhìn mặt cậu căng quá nên An ko dám nói gì, chỉ dám khều Linh.

-Cô ơi, anh kia cũng được quá trời.

-Ừ. – Linh công nhận.

-Cô kêu ảnh tham gia luôn đi cô.

Linh nghe vậy lập tức nhìn sang Long. Nhìn gương mặt như bị táo bón lâu năm của Long làm cô mất hứng, thật ko tưởng tượng ra nổi Long mà đóng kịch sẽ như thế nào. Mà chắc Long cũng ko hứng thú với mấy cái hoạt động "vớ vẩn" này đâu.

-Thôi, cậu bạn đó khó ở lắm tốt nhất không nên mời.

Vô tình Long nghe được câu đó của Linh liền "cáu" ra mặt. Duy Anh thấy Long đang khó ở cũng thì thầm an ủi.

-Đừng buồn khi người ta ko chọn mình.

Nghe xong câu đó Long vừa cáu lại vừa quê, cậu thật chỉ muốn đấm cho Duy Anh một cái.

-Ok vậy là được rồi. Khi nào tìm được Juliet em sẽ xếp lịch tập, anh nhớ tới nha. - An ngại ngùng nhìn Duy Anh.

-Ừ, anh biết rồi. - Duy Anh cười.

Thấy Duy Anh cười với mình, An ngại ngùng nép sau Linh.

-Đẹp trai quá cô ơi.

Linh ko nói gì, chỉ gật gù công nhận.

Đi về được chưa, ở đây tới khi nào nữa. - Long bực bội nói.

-Ờ phải ha giờ cũng trễ rồi, hai đứa về trước đi.

Nói vậy rồi Duy Anh và Long vẫn đứng yên đó.

-Ủa, sao hai đứa ko về đi?

-Về chung đi cô. - Duy Anh vui vẻ.

-Cô ko tiễn khách à. - Long lườm Linh.

Gì vậy trời, Linh thầm nghĩ. Lâu ngày ko gặp sao hai đứa này càng lúc càng trẻ con vậy, về thì cứ về, chờ đợi gì vậy chứ. Nhưng Linh chẳng biết từ chối sao nên đành vậy thôi.

-Được rồi, về chung thì về chung.

Linh khoá cửa thư viện, tạm biệt An rồi đi về cùng Long và Duy Anh. Cả ba đang đi xuống cầu thang thì Duy Anh quay ngược lại.

-Cô ơi, mình đi ăn gì đó rồi hãy về.

-Thôi cô làm biếng lắm. - Linh ểu oải đáp lại. - Em đi đàng hoàng đi, đi ngược vậy nguy hiểm lắm.

-Đi đi cô, Long nó còn ko phản đối nữa kìa.

-Sao lại lôi tao vào?

-Thì mày cũng muốn vậy mà, ngại gì nữa. - Duy Anh cười chọc ghẹo.

-Thôi đi, nói tào lao gì vậy? - Long đưa tay đẩy Duy Anh.

Duy Anh ko để ý mà chỉ lo chọc ghẹo Long, bị Long đẩy một cái Duy Anh loạng choạng, mất thăng bằng và rồi chuyện gì đến cũng phải đến.

-Duy Anh!!!! - Linh hốt hoảng la lên.

Long lao như bay tới chỗ Duy Anh.

Duy Anh ngã khá nghiêm trọng. Lăn gần chục vòng rồi mới tiếp đất, cứ chư trong phim hành động chứ chẳng chơi. Tiếp đất, Duy Anh nằm bất động ko hề nhúc nhích, nhìn vậy ai mà ko hoảng.

-Này, mày có sao ko vậy? - Long đỡ Duy Anh vậy.

-Duy Anh, có sao ko em? - Linh chạy lại cạnh Duy Anh.

-A... tay... tay đau quá. - Duy Anh rên rỉ ôm tay phải của mình.

Nhìn mặt Duy Anh tái mét, kêu đau liên tục làm Long và Linh cũng tái theo. Cả hai nhanh chóng đưa Duy Anh tới bệnh viện, ko biết là ngày gì mà bệnh viện đông quá trời. Người cứ đua nhau xô qua xô lại, che lấn nhau lại còn ồn ào.

-Cô y tá, bạn tôi bị thương làm ơn khám cho nó gấp với. - Long nói với cô y tá gần nhất.

-Tới quầy phát số rồi ngồi chờ đi em trai. - Cô y tá đó nói.

Giờ Long đang như ngồi trên đống lửa mà còn bắt cậu phải chờ nữa sao.

-Chờ cái gì mà chờ, bạn tôi nó sắp chết tới nơi rồi mà còn bắt chờ nữa hả. - Long cáu tiết hét lớn. - Nó mà chết thì tôi sẽ đập nát cái bệnh viện này ra đấy, mau gọi bác sĩ ra đây.

Long làm ầm ĩ lên làm tất cả ánh mắt đều dồn về phía cậu. Còn cô y tá thì bị hét vào trong mặt như vậy đờ người ra, mặt ko còn giọt máu. Cô ta hơn run ngó sang Duy Anh, thấy cậu có vẻ nghiêm trọng thật rồi mới liếc sang Long.

-Cậu... cậu đợi một chút... tôi gọi bác sĩ ra liền.

Cô y tá đó nói xong lật đật chạy đi ngay.

Lần đầu tiên thấy sự cool ngầu của Long thực sự hữu ích, Linh bật ngón cái khen thưởng cậu.

-Em đau quá cô ơi. – Duy Anh dựa vào Linh, rên rỉ.

-Ôi thiệt là, nếu em chịu đi đứng đàng hoàng thì đâu có chuyện xảy ra.

-Ư hư hư. – Duy Anh tỏ vẻ đau đớn.

Thấy Duy Anh đau vậy, Linh cũng thấy xót cho cậu, chắc là đau lắm. Chờ một lúc thì có bác sĩ đi ra. Bác sĩ đó nắm tay Duy Anh vài cái thì lập tức kêu người mang giường ra, đưa cậu lên đó nằm rồi đẩy đi.

-Thằng bé có làm sao ko bác sĩ? – Linh đi theo vị bác sĩ kia.

-Tôi nghĩ là cậu này bị gãy tay rồi, trước tiên phải đưa cậu ta đi chụp X-quang xem sao đã. Người nhà đi làm thủ tục nhập viện đi, người còn lại thì đi theo an ủi bệnh nhân.

-À vâng, để cô đi theo xem Duy Anh thế nào, em đi làm thủ tục nhập viện nhé. – Linh nói với Long.

-Được rồi.

Long và Linh chia nhau ra làm những chuyện cần làm.

-Em đau quá cô ơi. - Duy Anh nằm lên bàn chụp X-quang ko ngừng rên rỉ.

-Ờ cô biết rồi, thương quá. - Linh an ủi Duy Anh.

-Em học sinh này nhõng nhẽo ghê nha, chị biết là đau nhưng đâu cần rên rỉ thảm thương vậy. - Cô y tá vừa nói vừa cười Duy Anh. 

-Phải tranh thủ chứ chị. - Duy Anh nháy mắt với cô y tá.

-Hửm? - Linh nhìn Duy Anh.

-Em đau quá cô ơi. - Duy Anh tiếp tục rên rỉ.

Chụp X-quang xong thì bác sĩ chuẩn đoán Duy Anh bị gãy tay và chấn thương phần mềm, ngoài ra thì ko còn gì đáng ngại nên ko cần phải nhập viện. Bó bột cánh tay phải xong là Duy Anh có thể về. Duy Anh bị thế này Linh vừa buồn vừa tiếc, buồn là chuyện đương nhiên nhưng tiếc là Duy Anh ko làm Romeo được nữa.

Hôm sau, Linh gặp An và nói với cô bé chuyện của Duy Anh. Nghe xong An thất vọng ra mặt.

-Tìm được Romeo như anh ấy đâu phải dễ đâu, buồn quá à.

-Lại phải tìm người nữa rồi. - Linh thở dài.

-Ko cần đâu cô. - An loé lên một ý tưởng - Bạn của ảnh cũng được lắm mà, tuy hơi đen chút nhưng ảnh cũng đẹp trai đâu kém.

Long làm Romeo sao? Chỉ tưởng tượng thôi Linh cũng thấy hơi kì rồi nhưng giờ ko còn thời gian để đi tìm thêm ai nữa rồi, cứ làm liều thôi. Ra về Linh sang phụ Long đưa Duy Anh về. Chỉ bị gãy tay thôi nhưng Duy Anh cứ nằng nặc kêu Linh sang phụ này nọ bằng được. Do có chuyện muốn nói nên Linh rủ hai đứa đi uống nước cho dễ "thương lượng".

-Hai đứa muốn ăn muốn uống gì thì cứ gọi nha, cô bao. - Linh nói.

-Chà, lần đầu tiên thấy cô nhiệt tình vậy đó. - Duy Anh nói.

-Chắc có chuyện gì rồi. - Long nhìn Linh.

-Đúng là có chút chuyện. - Linh nhìn sang Long, tỏ vẻ tội nhiệp - Em có thể giúp cô chuyện này ko?

-Chuyện gì? - Long bình tĩnh cầm menu lên xem.

-À là... chuyện này ko khó đâu, em có thể làm được.

-Cô nói ra luôn đi. - Long ghét dài dòng.

Linh hít một hơi sâu rồi nói huỵch tẹt hết ra.

-Em làm Romeo nha.

Long và Duy Anh đồng loạt đứng hình khi nghe câu Linh vừa nói ra.

-Ha ha ha. - Duy Anh cười như được mùa. - Thằng Long làm Romeo á, ko tưởng tượng nổi luôn đó trời.

Long ko nói gì, mặt tối đen đi một nửa. Ngửi thấy mùi nguy hiểm, Duy Anh nén cười lại.

-Sao cô ko tìm người khác mà kêu Long nó làm, nó khó ở vậy còn lâu mới chịu.

Mặt Long giờ tối toàn phần luôn.

-Cô biết nhưng mà giờ thời gian gấp rút kiếm được người thay thế rất khó, giờ ngoài Long ra thì cô chẳng thấy ai thích hợp cả.

Mặt Long có vẻ sáng hơn được chút. Duy Anh nhìn mặt Long thừa biết Long đang khoái lắm nhưng cậu thì ko như vậy, biết mình mất chắc vai chính nên có chút hụt hẫng.

-Thôi mày tham gia đi. - Duy Anh vỗ vai Long - Dù sao tao bị gãy tay như vầy cũng một phần do lỗi của mày mà.

-Hử? - Long nhăn mặt.

-Đúng rồi, em phải đền nam chính cho cô chứ. - Linh hùa theo.

-Được rồi, tôi sẽ làm. - Long bình tĩnh nói.

Vậy là Long đã đồng ý làm Romeo trước sự ngỡ ngàng của Linh và Duy Anh.

Ngay hôm sau Linh báo tin mừng ngay cho An và An cũng có tin mừng muốn báo cho cô biết. Giờ ra chơi, An lật đật chạy xuống thư viện tìm Linh.

-Em tìm được Juliet rồi/Cô tìm được Romeo rồi. - Cả hai đồng thanh nói.

-Em tìm thấy Juliet rồi sao? Nhanh vậy. - Linh ngạc nhiên nói.

-Dạ, em ưng lắm luôn đó cô, em có hẹn chị ấy tới cho cô gặp nè.

Vừa nhìn thấy nữ chính Linh đã ngơ ra.

-Là em hả My... lâu quá rồi mới gặp.

-Dạ, em chào cô. - My cười với Linh, nụ cười chứa nhiều ý nghĩa.

Có Romeo, có Juliet, vậy là xong. Vở kịch bắt đầu. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro