Chương 8:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Cô Linh viết cái này sao?

Ko biết ngọn gió nào đã đưa thầy hiệu trưởng tới thư viện, làm Linh lo lắng gần chết. Thầy ngó nghiêng, đi lòng vòng một hồi thì dừng ở bàn làm việc của Linh rồi lấy cuốn sổ đang mở trên bàn lên đọc.

- Ơ dạ? – Linh nãy giờ lo làm nên ko để ý.

- Cái này giống truyện Romeo và Juliet viết thành kịch bản nhỉ, hay thật đấy. – Thầy hiệu vừa đọc vừa cười. – Là cô viết hả?

- À ko phải đâu ạ, là một em học sinh viết nhờ tôi đọc cho ý kiến.

- Tôi thấy hay đấy, hay... dựng thành một vở kịch đi.

- Dạ!??? – Linh ngạc nhiên.

- Chả là sắp tới trường ta sẽ tổ chức hội chợ giao lưu với các trường cấp ba, mỗi trường sẽ đóng góp một tiết mục giải trí cho vui. Mà tôi nghĩ mãi ko biết làm gì cho mới mẻ, nhảy múa ca hát thì thường quá.

- À dạ... - Linh gật gù đồng tình.

- Đó, cô cũng nghĩ vậy mà. Giờ có kịch bản rồi, chúng ta dựng thành kịch, quá tuyệt vời.

Thấy thầy hiệu trưởng phấn khởi, Linh cũng cười cười.

- Tôi giao việc này cho cô.

- Hơ... tôi...- Linh ngơ ra, ko tin điều mình vừa nghe thấy.

- Phải, cô lo việc vở kịch nhé, còn kinh phí tôi sẽ chi.

Linh vẫn đơ ra.

Thấy Linh im lặng, nghĩ cô cũng đồng tình nên thầy cười khoái chí.

- Vậy mọi việc nhờ cô đấy.

Rồi thầy vui vẻ quay đi.

Linh kể hết lại với Bảo An.

- Thầy hiệu trưởng nói sẽ dựng kịch theo kịch bản của em thật sao cô? – An ko thể tin được điều mình vừa nghe.

- Ừ, thật đấy. – Linh gật đầu chắc nịch.

An ko kìm được, mừng rỡ reo lên.

- Tuyệt quá, cuối cùng em cũng có cơ hội thực hiện đam mê rồi. Cô nhất định phải làm vở kịch này nha cô.

Rồi Linh kể với Long và Duy Anh.

- Cô thích đi làm mấy chuyện dở hơi nhỉ? – Ko cần suy nghĩ nhiều, Long ném ngay cho Linh một câu.

- Là thầy hiệu trưởng kêu cô làm mà. – Linh xụ mặt.

- Em thấy cũng hay mà cô, cô cứ làm đi. – Duy Anh nói.

- Thì phải làm thôi, thầy hiệu trưởng đã kêu sao ko làm được chứ. Nhưng mà... - Linh nhìn Duy Anh chằm chằm.

-Nhưng gì? – Long ghét nói chuyện mà cứ ậm ừ.

- Cô thiếu người đóng vai chính.

- Cả hai trường cùng làm một vở kịch, trường nào cũng có đội văn nghệ mà cô, sao mà thiếu người đóng vai chính được. – Duy Anh nói.

- Nhưng người viết kịch bản ko ưng ai hết – Linh thở dài.

Hôm qua Linh nhờ thầy hiệu trưởng tập hợp hết người ở đội văn nghệ của hai trường lại để phân vai diễn. Vì kịch bản là của An nên Linh để An chọn người phân vai luôn. An phân hết vai phụ vai quần chúng xong rồi còn vai chính thì ko lựa được ai. Cô bé nói Romeo phải chọn ai đó đẹp trai, cao to, thư sinh một tí mới chuẩn. Còn Juliet phải xinh xắn, nữ tính, có thần thái một chút mới được. Linh nghe mà hoang mang, tìm đâu ra người theo tiêu chuẩn đó được.

Xa tận chân trời gần ngay trước mắt. Chẳng phải người hợp vai nhất đang ở trước mặt cô sao. Linh dùng cặp mắt long lanh tha thiết nhìn Duy Anh.

-Em giúp cô nha, em hợp làm Romeo lắm đó.

Nghe xong, Duy Anh xém sặc.

-Dạ!??? Đội văn nghệ đâu thiếu người, sao cô lại chọn em.

- Cô biết là ko thiếu người nhưng ko ai đủ tiêu chuẩn cả. Em là người cô thấy đúng chuẩn nhất đó. Giúp cô đi mà.

Duy Anh nghe vậy cũng khoái khoái, cười mỉm chỉ.

-Ngoài em ra ko ai đủ chuẩn sao ạ?

- Đúng rồi đó. – Linh gật đầu lia lịa - Kiếm đâu ra một người cao ráo, đẹp trai mang nét thư sinh như em chứ. Làm ơn giúp cô đi.

Nghe những lời khen có cánh của Linh, Duy Anh như được nâng lên trời. Cậu còn nhìn sang Long nhướn mày đắc ý. Long nhìn vẻ mặt đắc chí đó mà mặt cậu tối sầm đi một nửa. Trong mắt Long bây giờ hai con người trước mặt cậu thật đáng ghét.

-Còn Long nữa cô, cô cho nó đóng vai gì?

-À...

Linh suy nghĩ một lúc rồi liếc nhìn Long, nhìn cái mặt cau có đó kìa, biết cho vai gì thì hợp đây.

-Cái này... hơi khó à nha. - Linh tặc lưỡi.

Long như bị đấm một cái vào bụng, ko tin là trên đời này cũng có người nói được với cậu câu này. Tự nghĩ khuôn mặt đẹp trai thế này mà ko được diễn vai chính thì đã là thiếu sót lớn rồi vậy mà còn đắn đo suy nghĩ nữa sao, thật ko chịu nổi.

-Cô chỉ thiếu vai Juliet nữa thôi. - Linh nói bâng quơ chứ ko có gì.

...

Duy Anh nghe xong mà ko biết nên cười hay nên khóc, Long thì như vừa bị ai hạ "nốc ao", mặt cả hai trắng bệch ko còn giọt máu.

-Đừng nha cô, dù có thiếu vai cỡ nào thì cũng đừng làm vậy, em xin cô đó. - Duy Anh nhăn nhó nói.

Linh ngơ ra, suy nghĩ một hồi mới ngộ ra ý của Duy Anh, cô phì cười.

-Ko có đâu, sao giao vai Juliet cho Long được, cô biết có chết thì Long cũng đâu có chịu. Cô cần một nữ thần vào vai này cơ.

Linh vừa nói vừa cười như được mùa. Hai đứa kia thì thở phào nhẹ nhõm, may quá ko phải đóng kịch đam mỹ.

-Thôi đi, đừng nói nhảm nữa, đi về. - Long đứng phắt dậy.

-Ờ cũng trễ rồi, hai đứa mau về đi, cô cũng về đây. - Linh cũng đứng dậy.

Linh và Long đối mặt nhau, Linh nhìn Long cười thân thiện còn Long thì ngược lại, nhìn cô bằng ánh mắt hình viên đạn rồi đi ra xe của mình. Thấy thái độ của Long như vậy, Linh tụt hết cả cảm xúc.

-Cái thằng này ko thay đổi gì cả, sao vẫn đáng ghét như vậy chứ?

-Thôi cô kệ nó đi. Mà cô mau kiếm vai cho nó đi, nó hay tị nạnh lắm đó.

Duy Anh cười với Linh một cái hết sức dễ thương rồi ra về với Long. Nhìn Duy Anh cười Linh vui hẳn, thiệt sao là anh em với nhau mà hai đứa khác nhau dữ vậy ko biết. Nghĩ tới chuyện Duy Anh vừa nói thì Linh lại nhớ tới vai Juliet, biết kiếm ai vào vai này bây giờ? 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro