Chương 4:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ko ngờ có thể gặp Duy Anh thế này. Linh mừng muốn reo lên, măt nhìn Duy Anh sáng rỡ. Linh đánh nhẹ vào tay Duy Anh.

- Cô cũng nhớ em lắm đấy. Nãy em nhắn tin cho cô mà sao trả lời lâu quá vậy?
- Dạ tại lúc đó đang là giờ học, em bị giáo viên bắt gặp rồi tịch thu điện điện thoại nên... - Duy Anh gãi đầu, ngây ngô cười.
Lâu lắm rồi mới thấy vẻ mặt Duy Anh cười, Linh quên hết bực tức, mát lòng cười theo. Duy Anh ở đây rồi, vậy còn Long? Linh ngó ngó ra đằng sau Duy Anh, ko thấy Long đâu cô tính hỏi.
- Này, định đứng đó tới bao giờ nữa. Tránh cho người ta đi kìa.
Linh hơi giật mình khi nghe giọng nói này, cô quay sang tìm. Là Long, cậu đang đứng ở bên kia đường.
- Đi sang đó đi cô. – Duy Anh nói.
- Ờ ờ.
Linh rồ ga đi sang chỗ Long đang đứng, Duy Anh cũng chạy theo.
- Chào em. – Linh vẫy tay chào đầy gượng gạo.
Long nhìn thái độ đó của Linh nghĩ là cô ko thích gặp lại cậu. Tại nãy nhìn cảnh Linh gặp lại Duy Anh trông vui ơi là vui, cười nói vui vẻ nên Long có chút hơi chạnh lòng nghĩ tại sao khi gặp lại cậu phản ứng của cô ko giống như vậy.
- Hừ. – Long bực đến mức ko muốn chào lại.
Linh bị choáng. Đến lượt cô thấy sao gặp lại mình Long ko có vẻ gì là vui vẻ như Duy Anh, cậu ghét gặp lại cô sao?
Linh và Long im lặng đứng cạnh nhau, ko ai mở lời trước. Duy Anh vừa chạy tới cũng thấy được ko khí kì lạ giữa hai người.
- Sao vậy? Hai người lâu rồi ko gặp nhau mà, hỏi thăm nhau tí đi.
Linh liếc sang Long, nhìn mặt Long hầm hầm như chuẩn bị đi "giết người" vậy, sao dám nói gì. Nhìn Long một lúc như vậy, Linh mới giật mình nhận ra sao chỉ mới vài tháng mà Long nhìn... lớn hơn thế này. Cô nhanh chóng quay sang nhìn Duy Anh. Trời! Duy Anh cũng vậy. Đứng giữa hai đứa mà Linh thấy mình thật nhỏ bé.
- Hai đứa... nhìn khác quá nhỉ.
- A ha, cô thấy vậy sao? – Duy Anh vui vẻ nói.
- Ừ, nhìn hai đứa lớn hẳn ra, mới có mấy tháng mà...
- Hì hì. – Duy Anh cười.
Linh chợt nhớ đến chuyện nhắn tin vừa nãy.
- Mà sao hồi nãy em nhắn tin lại lâu quá vậy, cô chờ hoài ko thấy em nhắn lại.
Duy Anh gãi đầu cười ngại.
- Tại em nhắn tin trong giờ học nên điện thoại của em bị tịch thu rồi. Em xin mà ko lấy lại được, đành để cô chờ, xin lỗi cô nha.
Nghe Duy Anh nói vậy Linh mừng rỡ vì biết cả hai đã đi học lại. Cả hai người cứ như vậy mà nói chuyện rất vui vẻ.
Tính nói thêm nhưng Linh cảm nhận được chút sát khí đằng sau lưng mình, khiến cô ko thoải mái nói. Linh quay ra sau nhìn len lén. Long giờ như bị cho ra rìa vậy, vô cùng là bực bội và tức tối dù việc này xảy ra cũng là một phần do cậu mà ra.
Nhìn cậu nãy giờ ko có ai thèm đả động tớ nên chắc giờ đang buồn lắm đây. Linh rất hiểu chuyện, rón rén lại gần Long, bắt chuyện với cậu trước.
-Long, dạo này em sao rồi?
Dù đã có người đả động tới nhưng dường như Long ko thấy khá hơn là mấy. Mặt cậu vẫn cau có, cậu còn thở hắt ra đầy nặng nề chứng tỏ cậu đang rất bực bội.
-Vẫn khỏe.
Nghe câu trả lời cộc lốc của Long, Linh tuột hết cả cảm xúc. Bực lắm nhưng cũng cố nén lại, nở một nụ cười thật tươi.
-À, vậy... dạo này em học được chứ? Có khó lắm ko?
-Sao tôi phải nói cho cô chứ? Cô là mẹ tôi chắc? – Long khó chịu ra mặt.
Linh sốc đến ngớ cả người. Cô có lòng thế mà lại bị đối xử thế này đây. Thật ko hiểu nổi, sao lại có người khó ưa thế này chứ. Ko quan tâm thì khó chịu, quan tâm... cũng khó chịu, rốt cuộc thì muốn thế nào. Bực quá, Linh ko thèm nói gì luôn, vậy cho nó lành.
Một lúc lâu sau, khi Linh thấy dễ chịu hơn thì cô nhận ra sân trường giờ vắng tanh, học sinh đã về hết, chắc hẳn giờ đã khá trễ rồi.
-Giờ trễ rồi, hai đứa về đi – Linh nói lời chia tay.
-Ơ...
Duy Anh tỏ ra khá tiếc nuối khi phải tạm biệt thế này, cậu còn việc muốn làm mà. Duy Anh nhanh chóng ra ám hiệu mắt với Long. Nhìn thấy ám hiệu, Long thở hắt ra rồi quay phắt ra nhìn Linh, ánh mắt sắc như dao. Linh nhìn mà thấy lạnh sống lưng.
-Cho tôi mượn điện thoại.
Mặt Long vốn dĩ đã rất đáng sợ rồi, giờ còn thêm vỡ giọng làm giọng cậu giờ rất trầm, còn khàn nữa, làm độ đáng sợ của cậu vươn lên một tầm cao mới. Linh vẫn chưa thích nghi được nên có chút run trong lòng.
Long chờ mà ko thấy Linh phản ứng gì, cậu bực.
-Này, cho tôi mượn điện thoại – Long lớn tiếng.
Linh giật bắn, trợn mắt nhìn.
-Long, mượn đò thì nhẹ nhàng chút đi mày – Duy Anh nháy mắt.
- Ừm – Long gằng giọng, nói nhẹ nhàng hơn – Cho tôi mượn điện thoại.
-Điện... thoại?
Linh bất giác đưa tay sờ sờ caia điện thoại để trong túi quần, mắt láo liên, tự hỏi Long mượn điện thoại để làm gì.
Long nhìn hành động ngốc nghếch của Linh, cậu phát bực. Nhưng ko được nóng, cậu kiên nhẫn lặp lại lần thứ tư.
-Cho tôi mượn điên thoại.
Lần này Long còn kèm theo một nụ cười méo mó ko thể nào có thể gượng hơn. Linh ớn lạnh, lấy điện thoại ra đưa Long.
Lấy được điện thoại của Linh. Long cầm bấm lướt loạn xạ. Thấy vậy Linh tò mò nhón lên xem thử nhưng ngay lập tức bị Duy Anh ngăn lại.
-Long nó lưu số điện thoại đó cô, ko cần lo đâu.
Linh vốn đã có số của hai đứa rồi, lưu gì nữa.
-Xong – Long đưa điện thoại lại cho Linh.
Linh cầm lấy điện thoại, tròn mắt nhìn Long.
-Đi về đi chứ còn nhìn gì?
-Ơ... - Linh quay ra nhìn Duy Anh.
-Cô về đi. – Duy Anh nhìn Linh tỉnh queo.
Hai đứa này sao nãy còn níu lại giờ lại đuổi về thế này. Thật ko hiểu nổi. Linh tủi thân leo lên xe đi về.
-Tạm biệt hai đứa.
Thấy Linh đã đi khỏi, Duy Anh khều Long.
-Được chưa mày?
- Tao ra tay thì cái gì mà chả được.
Long đưa điện thoại cho Duy Anh xem. Hai đứa cười khoái chí.
-Chuyện này chắc ko phạm pháp đâu ha?
- Yên tâm, bả ko dám làm gì mình đâu.  


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro