Chương 3:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 3:
Vì chuyện của Long và Duy Anh, cả cuộc nói chuyện với Long hôm bữa nữa, cứ làm Linh nghĩ tới mãi. Ko biết hai đứa đã đi học lại chưa hay đang lông bông ở chỗ nào rồi. Đã được trải nghiệm một phần “tí xíu” cuộc sống của Long và Duy Anh nên Linh càng lo lắng hơn, sợ hai đưa “lầm đường lạc lối”.
- Cô ơi.
Rốt cuộc là hai đứa kia đã đi học lại chưa, Linh muốn biết.
- Cô ơi cô.
Tự dưng Linh nhớ tháng ngày còn làm chủ nhiệm lớp 10D quá.
BỘP, một cuốn sách nện xuống ngay trước mặt Linh, cô tỉnh ra khỏi mớ suy nghĩ hỗn độn.
- Gì… gì vậy? – Linh vô thức hỏi.
- Cô hỏi vậy là sao? Tụi em đến mượn sách. Cô nhìn nè, tụi em đứng đây lâu lắm rồi đó.
Nghe vậy, Linh ngó ra. Trời cả một hàng dài. Cũng phải đến giờ ra chơi Linh còn ko biết đă tới từ lúc nào nữa là. Chắc mấy đứa này đã đứng đợi lâu lắm rồi.
- Linh em sao vậy? Phụ chị với, sao cứ nghĩ đi đâu thế hả? – Cô Ngọc nói.
- Em xin lỗi. Xin lỗi mấy đứa, tại cô mải nghĩ quá.
- Nhanh đi cô, tụi em sắp hết giờ ra chơi rồi - Cả dãy hàng réo gọi than vãn.
- Rồi rồi, trời ạ.
Linh cuống cuồng lấy mộc ra đóng từng cuốn sách với toàn bộ sức lực để mấy đứa học sinh ko réo gọi, váng hết cả đầu.
Cuối cùng cũng hết giờ ra chơi. Linh nằm dài ra bàn nghỉ mệt một chút, tay cô mỏi nhừ cả rồi.
- Chị về nhà xíu nha Linh.
Hầu như ngày nào cũng vậy, nhà cô Ngọc ở  ngay cạnh trường nên chỉ có lúc ra chơi là cô vào trường thôi. Còn những lúc rảng rỗi thế này thì Linh luôn phải ở thư viện một mình. Dù sao cũng ko có việc gì phải làm nên Linh cũng ko thấy khó chịu gì, ở một mình muốn làm gì cũng được mà. 
Mà nhớ lại chuyện hôm qua, giờ Linh lại muốn gọi điện cho Long lần nữa. Dù bị chửi nhưng thực sự Linh có chút nhớ hai anh em Long, muốn gặp mặt hai đứa. Đúng cái kiểu gặp thì chán ko gặp thì nhớ.
Tin… tin… điện thoại Linh bất ngờ kêu lên, báo có tin nhắn. Linh uể oải cầm lên coi, nghĩ chắc là tin thuê bao nữa đây. Linh nhìn vào màn hình, nhận ra số lạ, nội dung tin nhắn là…“ Em Duy Anh nè cô”
Linh há hốc, ko tin nổi vào mắt mình. Cuối cùng sau tất cả thì đã có đứa liên lạc cho cô, Linh mừng rơn, vậy là khỏi khó xử nữa rồi. Linh hăm hở nhắn tin lại ngay.
- Em đó hả Duy Anh, sao em biết số cô mà nhắn vậy?
Linh hớn hở chờ đợi.
… 15 phút sau… Linh xém chút ngủ gục luôn.
Tin… tin…
Nghe tiếng điện thoại kêu, Linh chộp cái điện thoại ngay lập tức.
- Hôm qua cô gọi cho Long đó, em có ở cạnh.
Linh nhanh chóng nhắn lại.
- À, cô gọi hỏi thăm hai đứa. Hai em sao rồi?
… Và lại 15 phút trôi qua…
Linh ức chế vô cùng. Sao Duy Anh nhắn tin lại lâu thế, Linh ghét nhất phải chờ đợi. Linh buồn chán  vân vê điện thoại.
Tin… tin… Linh chộp ngay cái điện thoại.
- Em vẫn khỏe.
Linh cố cố kéo kéo, lướt lướt điện thoại xem còn chút gì khác ko. Linh mất hứng, cô ko còn có hứng thú với cuộc trò truyện này nữa.
- Em đang bận à? Sao nhắn tin lại lâu vậy?
Và cứ vậy Linh đã chờ tới khi… ra về luôn. Thật hết nói nổi.
Linh cau có đi ra nhà xe lấy xe, cuộc nói chuyện ko đến đâu khiến Linh khó chịu. Cô ngồi lên xe rồi đi. Mới ra khỏi cổng được một đoạn…
- Cô Linh, dừng lại !!!!
Linh bị chặn lại, cô hoảng hồn thắng gấp lại, mất thăng bằng và chuẩn bị té xuống đất.
- Ối, xin lỗi.
May mà Linh được đỡ lại kịp thời, chứ ko là tiêu rồi. Linh mất một lúc mới trấn tĩnh lại, cô điên lên quay sang nhìn . Định mở miệng chửi nhưng Linh khựng lại, lắp bắp.
- Duy… Duy Anh.
Duy Anh nhìn Linh, cười tươi.
- Lâu quá ko gặp, em nhớ cô lắm đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro