Sự thật

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời gian thoáng chốc trôi qua nhanh, đã nửa năm kể từ khi tôi bước vào học tại ngôi trường nổi tiếng Blue Time này. Mọi việc vẫn diễn ra khá suôn sẻ chỉ trừ một vài việc thôi. Điển hình như là, tôi với Hà đã là bạn thân và ngay cả cách xưng hô của chúng tôi cũng thay đổi. Thành tích nửa năm học qua của tôi cũng rất tốt, tôi khá bất ngờ về điều đó. Và điều tôi bất ngờ nhất, đó là anh, tôi không nghĩ 1 chàng trai thanh nhã, lịch sự và dịu dàng như anh lại rất hay "cãi cọ", bởi tôi thấy ngày nào anh và Hà gặp nhau là lại hay gây lộn, đại khái một vài vấn đề gì đó mà tôi không hề hiểu, vì mỗi lần hỏi Hà đều luôn nói rằng: "Không việc gì đâu, tại thằng đó là kẻ thù của tao thôi". Đúng, anh là kẻ thù của Hà! Nhưng điều đó không chắc chắn đối với tôi cho lắm. Và rồi cái gì đến cũng sẽ đến. Đó là một buổi chiều, lúc chúng tôi tan học ra về:

"king.. koog,..... King.... Koog"

- Yaaa, cuối cùng cũng được về, mệt quá điii_ Tôi vừa than vãn vừa định quay sang Hà để rủ cô bạn đi chơi để xả Stress. Nhưng tôi lại phát hiện, cô bạn đang nhanh chóng đi đâu đó. Tôi đứng nhanh dậy, xách cái balo rồi chạy nhanh theo Hà, tới một góc sân ở sau sân trường, nó là một nơi khá ít học sinh biết tới, nhưng phong cảnh ở đây thì rất đẹp. Tôi nghe giọng anh và cả giọng Hà nữa, tôi đã không bước ra mà nắp sau cái cây cổ thụ to đùng, dù biết xấu khi nghe lén chuyện của người khác, nhưng tôi muốn hiểu thêm về Hà và cả chuyện cô là kẻ thù như thế nào của anh, bởi điều duy nhất mà tôi biết về cô bạn thân của tôi đó là cô là một tiểu thư con nhà giàu có, bỗng giọng của anh vang lên.

- Phạm Khánh Hà, em khoan đi đã_ Tôi nhận ra giọng anh có chút gấp gáp, phải rôi cô bạn của tôi rất ghét phải chạm mặt anh mà.

- Nè, đừng có mà đi theo tôi nữa, cũng đừng có lôi cả họ và tên của tôi ra mà gọi như vậy, cút đi chỗ khác dùm_ Hà giận dữ, tôi thì cảm thấy hơi sợ, lần đầu tiên tôi thấy Hà hung tợn như vậy, và tôi nghĩ anh cũng như vậy thì phải.

- Cút gì chứ, em phũ phàng quá rồi đấy, dù gì thì chúng ta cũng có hôn ước và em là vợ tương lai của tôi không phải sao_ Anh hơi rung giọng nhưng rồi cũng chấn tĩnh. Nhưng mà tôi không quan trọng việc đó, việc tôi quan tâm là câu nói của anh, anh nói "vợ tương lai" là sao chứ. Tôi cứ cho là mình nghe lầm và nghe tiếp câu chuyện.

- Anh đang nói nhảm gì vậy chứ, cái hôn ước quái gỡ đó tôi sẽ không chấp nhận và hủy bằng được cho anh xem. Anh nghĩ đây là thời đại gì rồi chứ, là thế kỷ XXI đấy chứ không phải XVIII đâu, hừ_ Giọng Hà giận dữ tuôn ra một tràng.

- Chịu thôi, em biết đó, nó không thể hủy, kể cả cho tôi và em đều không đồng ý thì cũng vậy thôi, cái hôn ước đấy sẽ không bao giờ hủy được đâu_ Tôi lén nhìn, phát hiện nụ cười của anh. Vào giờ phút tôi nghe anh nói câu ấy, tôi sụp đổ thật sự, phải rồi, Hà hợp với anh hơn tôi rất nhiều, cô mới xứng đáng làm nhân vật chính trong cuộc tình này. Tôi bỏ mặc câu chuyện mà thẫn thờ bước đi, lúc này trời đã xế chiều, bầu trời chuyển mưa trở nên u ám như tâm trạng tôi lúc này vậy, tôi cứ bước đi, cứ đi mãi mà không hề xác định phương hướng. Rồi...

" 1 giọt.... 2 giọt...." cứ thế mưa bắt đầu lớn dần rồi lớn dần, mọi người đang hối hả tìm chỗ trú, còn tôi cứ đi, mặc kệ những giọt mưa đang làm mặt tôi bổng gát, nó như đang đánh vào mặt tôi, đang sỉ vã tôi vậy. Mặc kệ những giọt mưa đang làm tôi lạnh buốt, nhưng nó lại không lạnh bằng lòng tôi hiện giờ. Tôi nép vào một góc phố vắng người và ngồi khóc, nước mắt hòa với mưa, tôi cảm tưởng như ông trời đang khóc thương hại tôi vậy. Mưa ngừng nhưng tôi vẫn cứ khóc, một đám du côn lại gần tôi:

- Cô em làm sao vậy, thất tình hả, để tụi anh giải tỏ cho nha_ Thằng du côn 1.

- Đi chơi với tụi anh nha cưng_ Thằng du côn 2. Lần lượt từng thằng lên tiếng, nhưng tôi vẫn không lên tiếng, tôi vẫn cứ khóc, không chống cự cũng không trả lời tôi ngồi co ro ở đó.

- Ê, con nhỏ kia, đang khinh tụi tao hả, nhan sắc có hạn mà còn chảnh là sao, đi theo tụi tao mày!_ Tôi mặc kệ bọn họ lôi tôi đi đâu, hiện giờ tôi không muốn nghĩ gì cả, tôi bỏ mặc hết mọi thứ.

- Hey, tụi kia, đã nói người ta "nhan sắc có hạn" rồi mà còn quan tâm làm gì thế hả, sao không tha đi_ Giọng nói lạnh vang lên, cái giọng nói mà tôi cho là "hách dịch" ấy, hắn đang nắm tay tôi kéo lại.

- Không liên quan tới mày, biến đi thằng nhãi_ thằng lôi tôi lên tiếng.

- Gọi ai là nhãi hả?_ Nói rồi, hắn lao vào đánh. Khoảng 5 phút thì tôi nghe giọng hắn vang lên_ Bọn mày gà quá, nhưng mà bọn mày nói đúng, cô ta "nhan sắc có hạn" thật.

Tôi biết hắn ta chỉ muốn chọc tôi thôi, nhưng giờ tôi không quan tâm nữa rồi, nước mắt tôi cứ tiếp tục rơi:

- Này, quê mùa, sao cô nhếch nhác thế_ Hắn hơi hốt hoảng khi thấy tôi khóc thì phải. toi im lặng.

- "..."

- Tôi đang hỏi cô đấy, quê mùa_ Hắn hơi giận khi tôi không trả lời, nhưng mà tôi quan tâm làm gì chứ. Giỏi lắm thì hắn cũng chẳng làm được gì tôi.

- "..."

- Geezz, cô bị điếc ak_ Hắn điên lên, và tôi không muốn bị nghĩ xấu là tôi khinh hắn, nên lên tiếng, giọng tôi khàn đi vì ít gì tôi cũng dầm mưa 3h rồi.

- Sao anh biết tôi ở đây_ Tôi ngước nhìn hắn.

- Tôi vô tình thấy cô đi giữa mưa, nhưng gọi mãi cô không trả lời nên đi theo xem sao, à mà cô trả lời đi chứ sao..._ Tôi chưa kịp nghe hết hắn nói gì thì mắt tôi mờ đi rồi một màn đen kịch bao chùm tôi, lý trí tôi mất dần.

- Này, này, quê mùa, cô sao thế?_ Tôi ngất đi, hắn bế tôi, gấp gáp chạy đến xe hắn_ Aishhhh.... Nóng quá, sốt cao rồi, cô ta phiền thật.

Hắn lôi điện thoại ra gọi cho ai đó mà một ít lý trí còn lại cho tôi biết:

- Mau đến nhà tôi, nhanh lên_ Hắn qát, rồi lái xe nhanh, vào lúc ấy tôi hoàn toàn ngất đi.

Tôi tỉnh dậy, tôi phát hiện mình đang nằm trong một căn phòng rộng, được trang trí bằng màu xanh dương tinh tế, màu mà tôi thích. Tôi ngước qua bên trái, một người con trai đang nằm ngủ, một khuôn mặt như thiên thần đang ngủ gật, mái tóc làm tôi nhận biết đó là ai. Tôi bất giác nghĩ:"Hắn chăm sóc mình sao". Mới nghĩ đến đó, tôi mỉm cười, ngón tay của tôi bất giác lướt lên từng đường nét trên gương mặt hắn:

- Tôi biết tôi đẹp, nhưng không cần làm như vậy đâu_ Hắn là một cao thủ môn võ Judo nên cho dù một tiếng động nhỏ thôi cũng đủ làm hắn thức giấc. Tôi rụt tay lại, đỏ mặt quay đầu sang hướng khác.

- Tôi... tôi... ngủ bao lâu rồi_ Tôi ngại ngùng, đánh lạc hướng hắn.

- Cô ngủ 1 tuần rồi, cô sốt rất cao và giờ thì nói lý do đi, đêm hôm đó sao cô giống như 1 cái xác không hồn vậy_ Hắn lên tiếng, lúc này tôi nhớ ra sự việc hôm ấy, cái ngày như Ngày tận thế với tôi vậy. Bỗng, một giọt nước mắt từ mắt lăn xuống má tôi, rồi nước mắt cứ vậy đua nhau rơi xuống, tôi thấy hắn luống cuống:

- Này, này cô có sao không, nếu không muốn nói thì tôi không hỏi nữa, đừng khóc, tôi ghét nước mắt của con gái.

- Ghét ư? Ghét thì anh đi đi, cút khỏi đây thì sẽ không thấy tôi khóc nữa, huhu_ Tôi quát, không ai hiểu tôi cả, tôi nói trong tiếng nấc_ Tôi không cần... không cần anh... thương hại tôi, đi đi.

- không, tôi không thương hại cô, tôi chỉ muốn chia sẻ thôi, với tư cách là một người bạn_ Hắn ôm tôi, lần này tôi thấy ấm áp hơn, hắn không còn lạnh lùng nữa.

- Vỹ, híc, anh ấy có hôn ước, híc, với bạn...thân của tôi, huhu, cô ấy quá hoàn hảo, huhu_ Tôi ôm chặt lấy hắn, mượn bờ vai hắn để khóc, tôi chợt cảm thấy hắn hơi khựng lại khi nghe tôi nói xong, rồi anh đẩy tôi ra, 2 chúng tôi nhìn thẳng vào mắt nhau, tôi thấy mắt hắn mang một nổi buồn gì đó. Hắn giữ chặt hai bã vai tôi, nói:

- Con người, ai cũng có ưu điểm, nhược điểm cả không ai là hoàn hảo cũng không ai là qá khiếm khuyết cả, ông trời tước mất của họ cái gì thì sẽ cho họ lại thứ khác, đôi khi còn tốt đẹp hơn. Vậy nên hãy vui vẻ lên, cô chưa phải người bất hạnh nhất thế giới này đâu. Cũng không nên mềm yếu quá, một chút đã khóc như cô thì làm được gì hả_ Lần đầu tiên, tôi thấy hắn triết lí như vậy, cũng là lần đầu tiên tôi nghe hắn nói nhiều như vậy. Đây gọi là sự đồng cảm khi cùng chung cảnh ngộ sao, hắn cũng từng bị thất tình sao (Chị này nghĩ phong phú thật).

- Anh nói đúng_ Tôi ngừng khóc, nụ cười lại túc trực trên môi tôi, có lẽ anh không thuộc về tôi, tôi quyết định chúc anh và Hà hạnh phúc, còn tôi, tôi không muốn nghĩ nhiều nữa tập trung hết tốc lực vào việc học, tôi muốn nhanh thực hiện được ước mơ của mình.

- Um, cô phải vui vẻ và tự tin lên, như vậy mới đúng là cô chứ Quê mùa_ Anh nhếch môi, nở nụ cười. Tôi đơ 4s rồi quay trở lại:

- Này, dẹp cái biệt danh đó ngay cho tôi, tôi có quê mùa nữa ak, Hống hách_ tôi cãi, và trong lúc ấy tôi bật ra 1 cái biệt danh cho hắn.

- Cái gì? Hống hách? Không quê mùa?_ Tôi bật cười, hắn cũng cười.

- Được rồi, tôi mời cô đi sở thú? Thế nào?_ Hắn khều tôi rồi nói. Và dĩ nhiên tôi đồng ý. Nói thật, sống 16 năm rồi nhưng tôi chưa đi sở thú bao giờ.

- Okay, đi thì đi, anh mời mà_ Tôi thích thú, tò mò nữa, không biết sở thú như thế nào nhỉ. Từ nhỏ, tôi rất ít khi đi chơi, cha mẹ tôi là nhân viên nhà nước nên rất bận, họ thường xuyên tăng ca và có rất ít ngày nghỉ cho nên việc đi chơi là rất ít.

"Ketttttttttttttttttttttttt"

- Này, anh không thắng nhẹ được à_ Tôi quát lên khi hắn thắng gấp, và hậu quả là tôi đã chúi đầu.

- Không, tôi quen rồi, ai bảo cô không thắt dây an toàn vào, muốn tôi thắt dùm à, giống như viễn cảnh trong phim á hả_ Hắn nhếch mép cười nhìn qua tôi. Tôi nổi điên, hắn đang nói cái gì hả.

- Anh xuống đi, bay cao quá rồi, đang mơ giữa ban ngày hả, hay là anh nhiễm phim quá rồi. Nếu muốn quá á, thì đi mà tìm cô gái khác mà làm, đúng là điên mờ_ tôi nói móc hắn rồi bước xuống xe đi trước.

- Tôi chưa bao giờ cho con gái ngồi trên xe của mình đâu, nên chuyện đó là bất khả thi_ Câu nói của hắn làm mặt tôi đỏ lên nhưng không phải là ngại ngùng mà là tức giận, hắn nói vậy là ý gì chứ?

- Này, ý anh đang nói tôi không phải con gái á?_ Tôi lườm hắn và tôi thấy hắn phì cười.

- Sao thông minh đột xuất thế?_ Hắn quay lại hỏi tôi. Ồ, tôi đang tạo cơ hội cho hắn trêu chọc đây mà, được thôi tốt nhất là không nói. Với lại, im lặng chính là đỉnh cao của sự khinh bỉ. Không phải 1 mũi tên trúng hai con nhạn sao, tôi cười thầm. Thấy tôi không nói gì mà đi thẳng, hắn cũng đi theo phía sau tôi, tuy đi phía trước nhưng tôi có thể cảm nhận được hắn đang cười, tôi khó hiểu, hắn đang thích thú việc tôi làm sao.

- Xin lỗi, cho tôi kiểm vé trước khi vào ạ_ một anh bảo vệ ngăn tôi lại và nói. Và giờ tôi hiểu vì sao hắn lại cười rồi. Tôi định quay qua nhưng tôi nhớ mình đang bơ hắn mà, nếu giờ mà nói chuyện thì quê lắm. Tôi quay qua gật đầu xin lỗi anh bảo vệ rồi luyến tiếc nhìn vào sở thú. Haizzz, chị không có duyên với chúng em rồi mấy bé thú ạ, thôi chị về nhá. Nhìn vào lần cuối rồi tôi quay mặt về hướng khác bước đi. Một bàn tay nắm tôi lại, hắn nhíu mày nói:

- Này, sao cô bướng thế hả_ Nói rồi hắn lôi tôi vào mà không cần qua trạm soát vé. Tôi chỉ kịp thấy mấy anh bảo vệ cúi đầu chào anh và nói "Thiếu gia".

- Thiếu... thiếu...u gia? Đây là sở thú của anh, anh rốt cục giàu đến mức nào?_ Tôi vừa nói xong câu thì chửi mình ngu, sao lại hỏi ra câu vô lý ấy chứ_ Êz này, bộ bị câm hở.

- Giờ biết cảm giác khi bị bơ chưa, hừ, một câu hỏi thừa, trường Blue Time thuộc sở hữu của công ty Deraidmon, biết chứ, công ty gia tộc tôi đấy_ Hắn nói, um hiểu, tôi hiểu rồi, nhưng mà hắn lạnh lùng quá, đối với phụ nữ, con ních mà thế đấy. Tôi phát hiện hắn đang nhìn tôi, tôi cuối mặt xuống, hắn làm gì mà nhìn tôi nham nhỡ vậy chứ:

- Tôi biết cô đang suy nghĩ cái gì đấy_ Tôi ngước lên lườm hắn. Rõ xạo, hắn là thánh chắc. Và tôi thấy một bầy hưu cao cổ:

- Oaaa, hưu cao cổ_ Tôi nói hơi to thì phải, tất cả ánh mắt đang nhìn tôi. Tôi nhìn họ, chớp chớp mắt rồi cười xòa, thật ngại mờ. Hắn nhìn hành động của tôi phì cười:

- Đi với cô thật mất mặt mà_ Hắn than, tôi chưa kịp cãi lại thì đã nghe mấy tiếng xì xầm:

- Nhìn kìa mày, anh ấy như diễn viên Hàn ấy, đẹp trai quá mày ơi. Mà ảnh đi với con nhỏ gì mà xấu quá, lùn nữa không xứng tí nào_ Nghe cô ta nói, một cổ khó chịu trong lòng tôi dâng lên, nhưng tôi không nói gì, cuối mặt cách xa hắn ra và bước đi. Hắn nhìn hành động của tôi nhíu mày:

- Không giống cô chút nào_ Nói rồi, hắn đến gần ôm lấy eo tôi quay qua nói với cô gái vừa nãy_ Bạn gái tôi như vậy, không son không phấn nhưng còn đẹp hơn mấy người son phấn đấy, thử gỡ cái lớp son phấn của cô ra xem có bằng cô ấy không.

- Ơ...a.._ Cô gái đó lắp bắp, còn trong lòng tôi bây giờ là vui sướng mà không thể nào tả nổi, trái tim đang đập nhanh khi nghe hắn nói "bạn gái". Cách khoảng một đoạn sau:

- Buông ra, đừng có mà lợi dụng nhá, gì mà bạn gái chứ, xì_ Tôi nói rồi đẩy hắn ra, điều này khiến hắn khó chịu thì phải:

- Này, tôi đã giúp cô không cảm ơn mà còn chửi nữa là sao, đúng là làm ơn mắc quán mà_ Cũng đúng, hắn đã giúp tôi, vừa định quay qua cảm ơn nhưng con vật trong khu rắn kia khiến mặt tôi tái mét như không còn giọt máu nào vậy_ Cô sao vậy, bị thiếu máu hay bệnh tim sao mặt xanh lét vậy.

- N...nh...ê....ê....ên.......ện...n....n_ Mặt tôi xanh lét, tôi khiếp sợ núp sau lưng hắn_ Nó...nó, đ...án...g sợ q....q..ua...á.

- Cô nói gì tôi không nghe rõ, cô sợ con rắn hả_ Tôi lắc đầu, nhìn chầm chầm vào chuồng rắn như sợ con ấy sẽ đi ra đây, tôi con gì cũng không sợ nhưng tôi lại đặc biệt sợ con ấy, nó có như thế nào thì tôi cũng rất sợ, dù có cách xa hay bị nhốt ở trong lòng đi nữa. Hắn nhìn kỹ vào chuồng một lần nữa, tôi nghe hắn "À" lên một tiếng rồi quay sang hỏi tôi_ Cô sợ con nhện à.

Lần này tôi gật đầu, nó nguy hiểm từ ngoài vào trong, hình dáng và cả cái cách tự bảo vệ của nó khiền tôi phải khiếp sợ. Hắn cười hiểm:

- Điểm yếu của cô đây à_ Nghe hắn nói vậy, tôi bật khóc, nghĩa là hắn sẽ dùng nhện để hù tôi sao. Nó sẽ còn khủng khiếp hơn ngày tận thế theo tôi nghĩ.

- Này, sao lại khóc tôi chưa làm gì mà_ Mặc kệ hắn nói gì, tôi càng khóc to hơn_ Tôi sẽ không làm gì đâu, nên đừng khóc nữa, tôi bị hiểu nhầm là ăn hiếp cô thì chết mất.

Hắn nhìn xung quanh, quả thật có một vài người đã bình luận

"Thanh niên thế kia mà lại đi ăn hiếp một cô gái, thật là hết nói nổi nhìn cũng lịch sự bảnh bao mà"_ người 1

"Tội nghiệp con nhỏ"_ Người 2

"vv....vv"

Tôi bật cười, chúng tôi có phải là người yêu của nhau đâu mà, nhưng sao tôi lại thấy buồn cười quá.

- Anh hứa sẽ không nhát nhện tôi chứ?_ Tôi hỏi xác định. Hắn khó xử trong thật đáng yêu. À mà tôi đang nghĩ cái gì thế này

- Tôi hứa, thật là..._ Hắn nhìn lại đám người nói vừa nãy, nhíu mày như ghi nhớ lại khuôn mặt để dễ trả thù ấy.

Hôm đó, ngày tôi rất vui, hắn dẫn tôi đi rất nhiều nơi, tôi giải tỏa rất nhiều về tâm trạng phiền não của mình. Thời gian cứ thế lại trôi, tôi đối với hắn cũng ít ác cảm hơn và tôi cũng thấy anh và Hà thân thiết hơn, có thể họ đã chấp nhận lẫn nhau, tôi chỉ có thể chúc anh hạnh phúc thôi, cả Hà nữa.

Tôi và Hà đã tốt nghiệp lớp 12 tại ngôi trường Blue Time này, tôi trở thành thiếu nữ và trở nên xinh đẹp hơn rất nhiều. Tôi sắp thực hiện được ước mơ rồi. À, chắc là tôi chưa nói nhỉ, tôi vẽ khá đẹp và từng đạt giải kỳ thi vẽ quốc gia. Đại khái là tôi sẽ học ngành thiết kế, nhưng chưa xác định được mình sẽ thiết kế cái gì. Hắn, tên Khải đó bảo tôi nên thiết kế trang sức để làm ở công ty của hắn, công ty lớn nhất khu vực về ngành trang sức Detraidmon. Ừ thì tôi giỏi nhất là lĩnh vực này nên chắc tôi sẽ làm. Hết buổi tốt nghiệp thì trời đã tối, tôi đi nhanh về nhà và tắm rửa. Hiện giờ là 8:00 pm, tôi định đánh một giấc vì cuối cùng đã kết thúc thời học sinh và tôi vẫn là sinh viên khoa năng khiếu của trường Blue Time. Nhưng vừa nằm xuống điện thoại tôi lại rung "Ringggg.... Ringggg". Tôi bật điện thoại lên, là tin nhắn của Khải: "Xuống nhà đi, tôi đang đợi em". Tôi ngạc nhiên, đợi tôi làm gì chứ? Tôi chạy nhanh xuống nhà, và mở cổng, không có ai ở đây, tôi chỉ thấy một hộp qà, một bó hoa kèm với một bức thư. Tôi mang nó vào nhà chạy thẳng lên phòng. Theo tính tò mò của tôi thì sẽ mở cái gì ra trước nhỉ? Đúng, nó chắc chắn là quà rồi, nó sẽ nhanh hơn là thư. Bên trong hợp quà là một sơi dây chuyền tinh xảo, nó là một sơi dây bạc mạ kim cương, tôi biết điều này vì tôi đọc qua rất nhiều sách về trang sức và kim cương. Tôi chắc rằng người tạo ra sợi dây này là một người thiết kế trang sức nổi tiếng, bởi từng đường nét của nó mỗi thứ đều hoàn hảo, mặt dây chuyền là cái đầu còn gấu dễ thương, nó được làm từ pha lê tím, một loại pha lê quý. Tôi chắc rằng sợi dây chuyền này rất là đắt. Ít gì cũng mấy chục ngàn đôla. Con số không tưởng, bởi chất liệu của pha lê tím thôi cũng khiến tôi khiếp sợ rồi, nhưng nó lại rất đẹp. Tôi mở bức thư ra:

"Em thấy nó rồi đúng chứ, sợi dây chuyền ấy là được tạo riêng cho em, nó là mẫu thiết kế của tôi, hãy nhận nó nhé, tôi đã rất cực khổ đấy, tuy là có sự giúp đỡ của các chuyên gia làm trang sức nhưng nó đều là tấm lòng của tôi đấy. Tôi biết nói ra điều này em sẽ rất bất ngờ, điều mà tôi từ lâu rồi muốn nói cho em biết nhưng không thể. Tôi thích em, à không phải nói là yêu chứ, tôi thích khi lần đầu tiên nhìn em, một cô gái dám nhìn thẳng vào mắt tôi và trừng mắt, lúc đó em nghĩ gì tôi đều biết hết đấy chứ, chỉ là để không phải bật cười tôi đã phải không nói và cố nhịn. Em rất đáng yêu, mỗi lần đi chơi với em tôi đều thấy rất thoải mái và em làm tôi muốn cười mặc dù em rất phiền phức. Bởi vậy mà, đồng ý nhé, đồng ý làm bạn gái của tôi, tôi sẽ cho em thời gian nhưng... hãy nhanh nhé, tôi chờ em". Tôi bất ngờ, hắn có quá "sến" hay không? Nhưng mà điều hắn viết làm tôi phải suy nghĩ, hắn biết vẽ trang sức, tôi chưa nghe việc này từ ai kể cả Vỹ, mặc dù là anh em song sinh nhưng tôi nghĩ anh không hề biết hắn biết vẽ trang sức. Điều làm tôi phân vân là, tôi có yêu Khải không, tôi không muốn làm ai đau khổ. Vỹ là quá đủ cho sự rung động đầu đời của tôi, bởi vậy tôi cần chính chắn hơn trong việc tình cảm để không phải hối hận. Và ngày ấy đến, cái ngày mà tôi đưa ra quyết định sai lầm nhất đời mình, đó là từ chối hắn:

- Em xin lỗi, nhưng có lẽ em chưa thể yêu anh, em không muốn nhầm lẫn giữa anh và anh Vỹ để gây thêm nhiều đau khổ, em muốn xem anh là bạn, một người bạn thân mà em yêu quý, luôn ở bên em lúc em cần nhất, xin lỗi_ Tôi chỉ nói được nhiêu ấy, tôi không dám đối diện Khải, nó làm tôi đau lòng hơn thôi. Tôi toan bỏ đi thì một bàn tay kéo lại.

- Tại sao chứ, Băng? Tại sao không cho anh cơ hội, nhầm lẫn gì chứ? Cái cớ cả thôi, em còn yêu anh Vỹ sao? Không, em muốn dối lòng thôi_ Khải khóc, lần đầu tiên tôi thấy anh khóc, mưa trút xuống, hắn buông tay tôi ra, bước đi khác hướng với tôi, nước mắt tôi rơi, vào giờ phút ấy, tôi tự hỏi, tôi làm vậy là đúng hay sai. Tôi bước đi trong mưa để cơn lạnh làm tôi chính chắn hơn. 2 ngày sau, tôi nghe tin từ Hà rằng hắn sẽ đi du học, tôi bất ngờ đánh rơi cả quyển sổ. Và hiện tại chỉ còn 30' nữa để tôi có thể gặp hắn. Chính vào giờ phút này, tôi hiểu mình đã yêu hắn, và quyết định ấy là một sai lầm. Tôi không để hắn đi được, tôi sợ vụt mất thứ mà ông trời đã trao cho tôi từ những thứ mất mát. Tôi bắt taxi chạy nhanh đến sân bay và tôi đã kịp:

- Khải, khoan đã_ Tôi quát lớn, có thể mọi người trong sân bay đều nhìn tôi, nhưng tôi mặc kệ điều đó. Tôi thấy hắn dừng lại, tôi chạy nhanh đến ôm hắn từ phía sau:

- Khải, em xin lỗi, em sai rồi. Vào giờ phút này, em biết mình yêu anh, chứ không phải anh Vỹ, xin lỗi vì đã quyết định sai lầm, đừng đi, đừng bỏ em mờ_ Tôi khóc, tôi muốn ngăn cản anh nhưng sợ rằng điều đó quá muộn màng.

- Không, anh vẫn sẽ đi_ Hắn không quay lại nhưng lại lạnh lùng đáp

- Sao chứ, anh giận em sao, em hối hận rồi mà.

- Anh muốn hiểu biết nhiều hơn về trang sức để điều hành Detraidmon tốt hơn, vì vậy anh sẽ đi nhưng nhất định anh sẽ quay về, về bên em, có thể là 4 hoặc 5 năm, nhưng hãy đợi anh nhé, ở đây học tốt nhé_ Anh quay lại hôn tôi, đó là nụ hôn đầu của tôi, như một lời hứa rằng tôi sẽ đợi anh. Đúng, tôi sẽ đợi anh như một hình phạt cho quyết định sai lầm của tôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro