11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi kết thúc bầu phiếu, Triệu Minh Minh không nói hai lời liền chạy trốn. Nhưng lập tức cánh tay cậu đã bị Lưu Thiên Thiên kéo lại, Lưu Thiên Thiên có chút thẹn thùng nhìn Triệu Minh Minh.

“ Cậu muốn làm gì? Tớ muốn kêu người.” Triệu Minh Minh sắc mặt tái nhợt mở miệng nói.

“ Cậu kêu đi, kêu hết cỡ cũng sẽ không có người cứu cậu.” Lưu Thiên Thiên lôi kéo tay hắn nói, sau đó trực tiếp lôi tay hắn ra khỏi phòng học. Triệu Minh Minh không ngừng kêu cứu, nhưng không có người có dũng khí để cứu hắn. Nam sinh vội vàng tránh ra, nhường đường cho 'vị anh hùng'.

Nhìn Triệu Minh Minh cùng Lưu Thiên Thiên biến mất. Tôi kịch liệt lắc đầu. Biết Triệu Minh Minh sắp xong đời. Bị bạo long nữ như Lưu Thiên Thiên chà đạp, trường hợp này tuyệt đối là thảm không nỡ nhìn.

“Xem ra mình cũng chuẩn bị tinh thần rồi.” Tôi nhìn điện thoại trầm ngâm nói. Tôi đã lắm được quy tắc trò chơi. Cũng nghĩ rõ, muốn tồn tại lâu trong trò chơi sinh tồn này. Đầu tiên là ở lớp có cũng đủ lực ảnh hưởng. Có thể làm cho các bạn theo mình đầu phiếu.

“Chiều nay chúng ta có điều tra tiếp không?” Lý Mạc Phàm hỏi.

“Có, dù sao buổi chiều cũng không có tiết.” Tôi thờ ơ trả lời. Đang cận kề cái chết như vầy, trong lớp chẳng ai còn có tâm trí để mà học tập. Dù sao cũng từng trốn học rồi, nên chẳng ngại thêm một hai lần nữa.

Sau đợt bỏ phiếu, mọi người lại tiếp tục bàn tán xôn xao. Mới vừa tránh được một đợt chết chóc, nên tâm trạng ai cũng đều thoải mái thả lỏng.

Toàn bộ trong phòng học cãi cọ ồn ào, chủ nhiệm lớp nhanh chóng tiến vào. Nhíu mày nói: "Các em náo nhiệt cái gì? Toàn bộ hành lang liền nghe thấy các em nói chuyện.”

Dưới lớp học sinh đều vội vàng cúi đầu, toàn bộ phòng học xem như an tĩnh lại. Bất quá lần này bầu phiếu không có 'phong ba bão táp' gì.

Sau mấy tiết , lớp bên trong bắt đầu nghị luận sôi nổi. Lưu Thiên Thiên mang theo Triệu Minh Minh một đi không trở lại. Nhưng là đoán chừng là thuê một phòng ở gần trường. Mà tôi đang ở cùng Diệp Nhược Tuyết dùng điện thoại nghị luận, buổi chiều đi chỗ nào điều tra.

Chúng tôi đã tới rất nhiều chỗ trong trường, còn lại toàn là khu vực cấm địa, nếu không từng xảy ra án mạng thì cũng từng có người tự sát. Mà những nơi này, dù là ban ngày cũng vô cùng âm u, một mình cô ấy chắc chắn không dám tới.

“Không bằng cậu đi cùng tớ đi,” Diệp Nhược Tuyết ở QQ nói.

“Cái này không thành vấn đề, tớ có đi cùng cậu.” Tôi ở QQ kinh hỉ nói.

“Ân, vậy thật tốt quá.” Diệp Nhược Tuyết nói.

Sau đó, tôi thích thú cất điện thoại vào túi rồi tiếp tục trò chuyện với Lý Mạc Phàm, quên hẳn những chuyện vừa rồi.

Buổi chiều, Lưu Thiên dắt Triệu Minh với vẻ mặt xám như tro quay lại lớp, trông Triệu Minh cực kỳ hốc hác, giữa tiếng ồn ào náo loạn của mọi người, Lưu Thiên công khai tuyên bố: “Từ hôm nay trở đi, Triệu Minh là người đàn ông của tớ, ai dám động tới cậu ấy, là đối địch với tớ.”

Mà Triệu Minh Minh không đáp lại, đi
phía sau Lưu Thiên Thiên. Cậu ta nhìn có vẻ gầy yếu ,dáng vẻ càng tiều tụy. Cái này làm cho chúng tôi sắc mặt cổ quái. Xem ra bọn họ tuyệt đối đã quan hệ.

Triệu Minh Minh xem đều không xem chung quanh đồng học, vùi đầu ngồi ở trên chỗ ngồi, nằm bò đầu ở cũng không đứng dậy. Mà người chung quanh cũng không có tâm tình cùng hắn nói giỡn. Mọi người đều vội vàng đi tham gia điều tra.

Các cậu đã nói có quỷ, thì chúng ta đi nhờ người bắt quỷ đi.” Quan Ngọc nói.

“Đúng vậy, giờ chẳng phải có rất nhiều hòa thượng đạo sĩ sao?” Vương Vũ mắt sáng lên đáp.

“Vậy thì chúng ta thỉnh một người tới đây, mọi người cùng góp tiền.” Ngay lập tức có người đề nghị.

“Không cần, cứ để mình tớ đảm nhận.” Vương Vũ xung phong.

“Vậy thì trông cậy vào cậu.” Một giọng nữ cất lên. Cả lớp đều biết nhà Vương Vũ là đại gia bất động sản, nên cũng chẳng ai phản đối. Cả đám đều nhìn Vương Vũ bằng một ánh mắt đầy kỳ vọng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro